1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] 1001 Đêm Tân Hôn - Thiên Nam Hy

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      1001 Đêm Tân Hôn





      Thể loại: Ngôn Tình, siêu sắc
      editor: Đào Thị Tú
      Tình trạng: Truyện Update
      nguồn: SanTruyen.comhttp://***************.com/1001-dem-tan-hon-1.html

      Nội Dung Truyện : 1001 Đêm Tân Hôn
      -Giới thiệu :
      Vừa ngủ dậy, phát mình bị ép gả cho người đàn ông gần 60 tuổi, mắc bệnh suy thận, thân thể ốm yếu. , đời còn có gì khổ hơn ?

      Kết quả là đêm động phòng, lại phát người đàn ông gần 60 tuổi ấy lại biến thành chàng trai với thân thể cường tráng, khỏe mạnh.

      rốt cuộc là quả phụ hàng ngày chỉ ở trong phòng oán hận tốt hơn hay có ngày chết chỉ vì những hoan lạc hạnh phúc hơn?

      " Chồng ơi, tối nay chúng ta tạm nghỉ chiến đấu nhé?" nháy nháy mắt .

      "Lười tập luyện nên cơ thể em mới tốt thế, ngoan, chúng ta tiếp tục". hét lớn: "Đồ lừa đảo, là suy thận cơ mà? là ở vậy, ở góa cơ mà?"









      Chương 1: Giấc Mơ Tuổi Mới Lớn.

      Màn đêm buông xuống, phủ lên thành phố Hải Thành lớp sương mù dày đặc.Trong căn phòng tràn ngập mùi hương nước tiêu độc, Lương Nặc nằm thiếp , mê man chiếc giường trắng toát, cơn gió lạnh từ cửa sổ tràn vào phòng làm cảm thấy rét run.

      Ngay lúc đó, đôi giày da bóng loáng lọt vào tầm mắt , đó là người đàn ông.

      Trong ánh sáng lập lòe, mập mờ, Lương Nặc cảm thấy hơi thở của người đàn ông thô bạo phả vào mặt mình.

      Nhà họ Lương cho ăn cơm à? Ghầy nhom ốm yếu thế này!

      “Vừa sờ thấy chả phải đồ xịn gì, hoàng loại A cũng đến”

      Vừa người đàn ông thô bạo xé rách quần áo của , ép nằm xấp xuống giường cách tàn bạo, với tư thế là làm người ta thấy nhục nhã hổ thẹn.

      Với cái đầu trong trạng thái vô tri vô giác, Lương Nặc biết chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên thân thể có cảm giác lạnh toát , ý thức được việc mà người đàn ông làm, giật mình khóc thét lên.

      “Đừng....xin hãy buông tha cho tôi.... tôi mới 18 tuổi, tôi vẫn còn là học sinh....ba ngày rồi tôi chưa tắm, người đầy mùi hôi, xin hãy tha cho tôi...”“Câm mồm”

      ta cáu kỉnh thốt ra hai chữ câm mồm, cái giọng điệu bá đạo ấy như kiểu cho phép ai phản bác lại, cái khung cảnh ấy khó mà che đậy được căm ghét đối với ta.

      Căm ghét?

      ta là ai?

      Tại sao lại làm vậy với ?

      Mọi thắc mắc cứ như nhảy múa trong đầu của Lương Nặc vậy, làm sao để có thể biết được câu trả lời.

      Người đàn ông với thái độ vô cùng cứng nhắc, bóp chặt cổ tay của , cảm thấy toàn thân đau nhức, tới nỗi hôn mê biết gì nữa.

      Tít tít

      Tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai phá vỡ tĩnh lặng của màn đêm,toàn thân Lương Nặc ướt đẫm mồ hôi, hốt hoảng tỉnh lại sau cơn mơ, vài giây sau mới lấy lại được tinh thần để với lấy chiếc điện thoại đặt chiếc bàn phía đầu giường.

      Nửa mơ nửa tỉnh nhìn vào điện thoại – tin nhắn của đứa bạn thân, hỏi xem có hứng thú tham gia cuộc thi thiết kế được tổ chức vào đợt tới đây , dụi dụi tai còn đau nhức và chỉ nhắn lại từ : Có.

      Sau khi đặt điện thoại xuống Lương Nặc mới ý thức được rằng nằm giường.

      Tất cả việc xảy ra mà tự chủ, kiểm soát của bản thân, chỉ muốn chúng biến mất khỏi đầu mình, mở to mắt, chạy vào nhà vệ sinh lột bỏ bộ đồ ngủ và nhìn bản thân mình từ xuống dưới.

      trong gương với mái tóc dài xõa tung, toàn thân da thịt nhẵn bóng, chút thương tích hay có dấu hiệu nào cho thấy vừa phải chịu những hành động thô bạo.

      Cơ thể hề có đau nhức nào giống như trong những tiểu thuyết ngôn tình vẫn miêu tả, chỉ có chút đau nhói kiểu như có vật gì châm vào người, cơ thể có chút đau mỏi, giống như ngủ mê mệt lâu quá vậy.

      Hóa ra là nằm mơ!

      Loading...

      Giấc mơ của tuổi mới lớn!

      Đó chỉ là giấc mơ, hơi có phần quá chân thực, trong hốt hoảng, vẫn có thể nhớ lại hơi thở nặng nề, ngôn ngữ xấu xa của người đàn ông đó...

      Thậm chí còn cảm thấy giữa hai chân có thứ gì đó chảy ra, gượng gạo leo lên giường, túm lấy cái chăn chùm kín người, lăn qua lăn lại giường.

      Làm thế nào bây giờ?

      thấy như bị Kỷ Sênh làm hư hỏng vậy, biến thành đứa con hám sắc mất rồi, lại có thể mơ giấc mơ hoang đường như thế này.

      hai, hay rồi” ngay lúc đó người giúp việc nhà họ Lương nôn nóng sốt ruột gọi cửa phòng , thở dốc và : “Ông Hai đến rồi, còn tập đoàn Bác Thụy gặp chuyện rồi, phu nhân bảo nhanh nhanh xuống dưới nhà”.

      Ông Hai là em trai của Lương Bác Văn, tên là Lương Bác Sinh.

      Lương Nặc vừa nghe thấy vậy liền hoảng hốt bước xuống khỏi giường, đến cả quần áo cũng để ý để thay ra, mặc bộ quần áo ngủ, chân đôi dép lê cứ thế chạy xuống tầng, nhưng vừa chạy được hai bước cảm thấy đầu nặng trịch chân vững, chút nữa ngã từ cầu thang xuống dưới.

      vỗ vào đầu.

      Hôm nay làm sao vậy nhỉ? Sao mà đau nhức vậy biết nữa?

      Lương phu nhân nhìn bộ dạng của Lương Nặc liền trách mắng : “Mặc như vậy mà chạy xuống còn ra cái gì nữa!”

      Lương Bác Sinh nhìn bộ dạng mơ mơ hồ hồ của Lương Nặc, nhíu đôi lông mày rồi rất nhanh nhìn Lương Nặc cười :”Nặc Nặc dậy rồi đó à? Chị dâu, chị cũng đừng mắng cháu nó mà”

      “Mẹ, chú Hai ”. Lương Nặc lúng túng gãi gãi đầu, : “Tập đoàn xảy ra chuyện gì rồi ạ?”

      Lương Bác Sinh có chút chần chừ do dự rồi : Năm nay, tập đoàn Bác Thụy có mấy hạng mục liên tiếp thất bại, công ty gặp vấn đề về vốn lưu động.....đến nay thể cầm cự thêm được nữa rồi.”

      Lương Nặc lắc đầu thể tin được: “ thể nào, giá cổ phiếu của công ty vẫn tăng mà”

      “Giá cổ phiếu tăng, đó là yên lặng trước cơn sóng gió thôi”

      “Thế ngân hàng? Có thể tìm ngân hàng để vay”

      được nữa rồi” Lương Bác Sinh lắc đầu, trong ánh mắt là che đậy giấu nổi thất vọng. “ Số tiền chúng ta nợ ngân hàng vẫn chưa trả, đến nay đến vật thế chấp cũng có gì, ngân hàng cho chúng ta vay tiền nữa.”

      “Vậy....vậy làm thế nào?” Lương phu nhân bỗng khóc nức nở : “ Khổ thân Vân Nhi vẫn còn ở nước ngoài học đại học, nếu mà tập đoàn có xảy ra chuyện gì, mẹ con chúng ta phải biết làm thế nào?”

      “Chị dâu, chị đừng lo lắng quá”. Lương Bác Sinh : “Chúng ta có cách có thể giải quyết được vấn đề khó khăn nay”.

      Lương phu nhân và Lương Nặc ánh mắt bỗng sáng bừng lên: “Cách gì vậy?”Lương Bác Sinh hơi cúi đầu nhìn Lương Nặc : “Cháu nghe qua về Bắc Minh Dục chưa?”

      Chương 2: Gả Vào Gia Tộc Bí




      Tương truyền, gia tộc giàu có nhất, thần bí nhất Hải Thành là gia tộc Bắc Minh, tập đoàn Bắc Minh là tập đoàn mà tất cả các doanh nghiệp đều theo kịp, ông chủ tại chính là Bắc Minh Dục.

      Mọi người truyền nhau , 25 năm trước, ông ta bị 1 trận hỏa hoạn lớn làm cho dung nhan hoàn toàn thay đổi, cho tới khi 10 năm về trước mới bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc, đến nay gần 60, là người lòng dạ độc ác, lạnh lùng có tình người.

      Thậm chí còn có vị thầy bói , Bắc Minh Dục thân thể suy yếu, thận suy nhược, qua ba năm tới số về dưới suối vàng!

      Vậy là Bắc Minh Dục đáng lẽ luôn làm người ta thấy sợ hãi lại là mong đợi của vô số các – những người chỉ biết đến tiền bạc, các mơ mộng rằng có ngày được gả vào gia tộc Bắc Minh, đợi ba năm sau khi Bắc Minh Dục về dưới suối vàng gia sản của nhà Bắc Minh là của các .

      hiểu tại sao lúc này Lương Bác Sinh lại nhắc tới Bắc Minh Dục, Lương Nặc tò mò thắc mắc: “Chú Hai. Lẽ nào Bắc Minh Dục muốn có tập đoàn Bác Thụy?”

      “Cháu ngốc của ta, thiên hạ làm gì có chuyện tốt như vậy chứ?” Lương Bác Sinh nhìn , rồi quay sang giải thích với Lương phu nhân : “Thiếu gia nhà Bắc Minh đồng ý đổ số vốn 1 tỷ vào công ty chúng ta, nhưng với điều kiện ... gả Nặc Nặc cho ta!”

      “Cái gì?” Nặc Nặc tròn mắt lên nhìn, phán ứng đầu tiên là nhất quyết lắc đầu: “ được, cháu có bạn trai rồi....”

      Lương phu nhân suy nghĩ lát bèn với Lương Bác Sinh: “Bác Sinh, chú với nhà Bắc Minh, Nặc Nặc đồng ý, nhưng....tiền đầu tư của họ tính là tiền đầu tư, tiền làm lễ cưới tính tiền làm lễ cưới, ngoài tiền đầu tư ra, phải thêm tỷ tiền lễ cưới nữa!”

      “Chị dâu, dẫu sao cũng là tập đoàn gặp khó khăn, chúng ta phải cầu cứu người ta, điều kiện đưa ra như vậy, có khi nào được hay cho lắm?”

      “Có gì mà hay cho lắm!” Lương phu nhân quay ra nhìn Lương Nặc giọng quở trách : “ Tôi dù gì cũng nuôi con bao nhiêu năm như vậy, nó cũng xinh đẹp, lại là đứa trinh nữ, ngoan ngoãn, ở cái xã hội này giờ tìm đứa con còn trinh tiết cũng chả dễ dàng gì, tiền cưới mới có tỷ, gia đình Bắc Minh lại giàu có như thế, tôi còn chê ít đây này!”

      Đứng trước mặt mẹ kế và chú Hai, xem họ thương lượng đem bán thế nào, Lương Nặc chỉ có thể hấp tấp : “Con là con mẹ, Bắc Minh Dục người ta vẫn đấy, gần 60 tuổi rồi, lại còn thân thể ốm yếu, mắc bệnh suy thận, sống tới ba năm nữa, gả con vào nhà đó mai sau là quả phụ à? Mẹ làm sao lại có thể đẩy con vào nồi lửa như thế chứ?”

      “Thế mày nhẫn tâm đứng nhìn tập đoàn Bác Thụy phá sản à?” Lương phu nhân nhìn cười nhạt : “Đây là sản nghiệp Bác Văn để lại, mày từng dùng cả đời bảo vệ nó cơ mà?”

      đến Lương Bác Văn, trong lòng Lương Nặc đột nhiên lên hình ảnh khi còn cùng với cha, cha bò dưới sàn nhà để cưỡi lên lưng, ngày đó vừa cười vừa gọi “Ba, Ba....”

      đột nhiên hít thở như thể lượng khí còn đủ vậy: “Lẽ nào.... còn có cách nào khác để có thể bảo vệ tập đoàn Bác Thụy?”

      “Chủ nợ hối thúc lâu rồi, ngoài gia tộc Bắc Minh, tập đoàn chỉ còn đường phá sản mà thôi!” Lương Bác Sinh và Lương phu nhân kẻ xướng người họa, Lương Bác Sinh sau khi kiên quyết phản đối lại quay ra nhàng khuyên bảo : “Nặc Nặc, ngày xưa Ba Bác Văn hết mực thương nâng niu con, đến mức nhắc tên con thôi cũng ân cần nhàng, thế mà đến giờ Bác Thụy gặp khó khăn, con lại quên hết rồi sao?”

      Đứng trong đại sảnh rộng rãi của căn nhà lớn, cơn gió thổi qua, Lương Nặc trong lòng tuôn tràn ra phẫn nộ nhưng lại thể thể ra được.

      Sau khi Ba gặp chuyện, Chú Hai tiếp quản tập đoàn Bác Thụy, hầu như nhúng tay hay xen vào chuyện của tập đoàn, trước đây, khi tập đoàn còn có lợi nhuận, Chú Hai bao giờ nghĩ rằng tập đoàn tất cả là do tay cha tạo dựng, với tư cách là Chú Hai, ông ta cũng nghĩ tới việc có chút gì đó bù đắp cho đứa cháu , nhưng, tới ngày hôm nay, khi tập đoàn gặp khó khăn, người bị đẩy ra chịu trận lại là – “ người nhàn rỗi” ?

      Cắn răng chịu đựng, giọng Lương Nặc như lạc “Con đồng ý.”

      nhất định phải bảo vệ tập đoàn Bác Thụy, bằng bất cứ giá nào!

      Ba ngày sau.

      Bình thường xe cưới đón tân nương tới vào khoảng năm sáu giờ sáng nhưng Lương Nặc ngồi đợi từ rạng sáng ba giờ tới bảy giờ tối chiếc xe cưới bóng loáng màu đen mới từ từ khoan thai tiến vào, hơn nữa còn chẳng có khách khứa gì, cũng chẳng có lời chúc phúc hay tổ chức hôn lễ gì, cứ thế bị gán cho nhà Bắc Minh.

      qua con đường thẳng tắp, phía cuối con đường chính là nhà chồng – Gia tộc Bắc Minh.Trong màn đêm tối đen, cuối tầm mắt là tòa nhà to lớn u ám, giống với những biệt thự được thiết kế trong xã hội đại này, ngôi nhà to lớn ấy trông giống như những căn phòng ma mị trong các phim cổ trang, u ám đáng sợ.

      Còn chưa tới nơi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

      Dưới hướng dẫn của người giúp việc họ Hà, quỳ xuống bái lạy tổ tiên, vị phu nhân già sau khi đưa cho tấm bảng về các điều mà được làm do tổ tiên gia tộc Bắc Minh để lại, liền đưa lên tầng hai của tòa nhà và để ở trong căn phòng hết sức xa hoa.

      Ánh đèn lờ mờ ảm đạm, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào qua cửa sổ, Lương Nặc chạy ra để đóng cửa sổ lại bất ngờ phía bên ngoài cửa sổ vút qua cái bóng đen xì.

      ớn lạnh từ sau lưng bắt đầu xuất và ngày càng đáng sợ.....

      Chương 3: Đêm Tân Hôn

      Lương Nặc bị dọa sợ tới mức nằm trốn vào chiếc túi ngủ dám động đậy.

      hơn mười tiếng đồng hồ liên tiếp được nghỉ ngơi, tân lang Bắc Minh Dục mãi chưa thấy tới, vừa buồn ngủ, vừa mệt vừa đói, mi mắt cứ sụp xuống nhưng rồi lại phải cố mở ra.

      biết ngủ bao lâu, trong cơn mơ màng dường như nghe thấy tiếng cửa mở cọt kẹt. nằm giường liền bật dậy, bỗng nhiên chỉ thấy bàn tay vuốt chiếc nhẫn được gắn đá màu xanh lá cây cùng đôi mắt với ánh nhìn mập mờ úp mở phía cảnh cửa.Trong căn phòng tối, thể nhìn khuôn mặt của người đàn ông, chỉ có thế mơ hồ nhìn thấy vóc dáng cao lớn, hình thể cường tráng làm cho ta nhìn có vẻ vô cùng uy vũ, người đàn ông từng bước từng buốc tiến lại gần , cơ thể Lương Nặc run lẩy bẩy, từ sâu trong tim nỗi sợ tràn ngập và ý thức được những gì mình sắp phải trải qua, liền hốt hoảng thu mình về phía góc đầu giường.

      “Chạy đâu? Sợ tôi ăn thịt à?”

      ta vừa tiến gần lại phía vừa từ từ tháo dây thắt cà vạt rồi tới từng chiếc cúc áo của chiếc áo sơ mi.

      Lương Nặc cố tỏ ra bình tĩnh nhưng giấu được sợ hãi, cố gắng thở sâu: “....ông chủ của các đâu? Tôi... tôi là vợ của ông chủ , tên là Lương Nặc.”

      “Vợ của ông chủ tôi?” ta bỗng nhiên cười sảng khoái, liếc mắt nhìn Lương Nặc chỉ tay ra phía cửa sổ và : “Năm ngoái, vợ của ông chủ tôi từ của sổ của căn phòng này nhảy lầu tự sát, chết rồi, bà ta mượn xác hoàn hồn hay chính là đầu thai của bà ta? ”

      Lương Nặc nhìn theo hướng tay ta chỉ đó chính là cửa sổ mà muốn đóng lại ban nãy.

      Chạy dọc sống lưng cơn ớn lạnh, Lương Nặc chỉ biết dùng chăn chùm kín cơ thể, chỉ để hở đôi mắt to tròn sáng long lanh như những ánh sao trong màn đêm, chằm chằm nhìn ta và : “... đùa tôi thôi đúng ? Tôi...Tôi là vợ mới cưới của ông chủ , đấy!”

      “Tôi cần biết, nhanh nhanh mở cửa sổ ra cho tôi!”

      Vừa ta vừa tiến gần tới mép giường hơn, Lương Nặc vô cùng sợ hãi và cố tìm câu trả lời cho các câu hỏi nhảy múa trong đầu : Tại sao người đàn ông này có thể tự do ra vào trong căn nhà của gia tộc Bắc Minh, hơn nữa lại còn là phòng tân hôn của ông chủ!

      lẽ... lẽ đây là trợ thủ đắc lực nhất của Bắc Minh Dục?

      Lương Nặc nhìn ra phía cửa sổ bằng thủy tinh trong suốt lắc đầu và : “ ngày tôi chưa ăn gì, vừa đói vừa mệt, hơn nữa, tôi là vợ của ông chủ , tại sao tôi lại phải chịu chỉ đạo của chứ?” Có đánh chết cũng lại gần chỗ cửa sổ u ám đáng sợ đó.“Tôi bảo mở cái cửa sổ đó ra!” Người đàn ông lặp lại câu với thái độ còn bình tĩnh nữa.

      Vẻ mặt Lương Nặc lộ sợ hãi, túm chặt lấy chiếc chăn quấn quanh người và kiên quyết lắc đầu: “Tôi mở”

      đấy?” ta vừa hỏi vừa để lộ nụ cười của kẻ đểu cáng.

      gọi ông chủ của lại đây cho tôi gặp, sau đó tôi giúp mở cửa sổ kia”

      như là có chân tay để làm việc đó vậy, nghĩ vậy lại càng thấy như bị chọc tức, miệng lại là nụ cười đểu cáng đó càng được lộ , ngay lúc đó, liền nhảy lên giường, lại gần Lương Nặc và lôi cái chăn quấn quanh người ra.

      “Aaaa! muốn gì....đừng có kéo chăn của tôi! Quân tử đừng có mà thế này...”

      Hai tay Lương Nặc ngừng vừa khua vừa đạp xuống giường nhằm để cho lại gần nhưng khi mà bàn tay bé mềm mại của vừa chạm vào vạt áo của , liền lạnh nhạt thốt ra câu đầy vẻ khinh bỉ: “Đừng có chạm vào tôi!”

      Bàn tay bé của Lương Nặc như đứng hình, treo lơ lửng dám động đậy trong trung ở giữa ngực của hai người. Ngữ khí của câu đó như tiềm lạnh nhạt tới đáng sợ, thân hình mảnh mai run sợ của dám có bất kỳ động đậy nào, chỉ giây sau, Lương Nặc liền phát ra chiếc chăn quấn quanh người bị kéo , vẫn tiếp tục mở từng chiếc cúc áo người .

      Bộ lễ phục mặc là loại rất cổ và truyền thống,chỉ còn vài chiếc cúc nữa là mở tới phía dưới cùng chiếc áo.

      Lương Nặc hoảng hốt, còn ràng: “Tôi là vợ của Bắc Minh Dục – ô...ông chủ của . , dám làm.... dám đối xử với tôi như vậy, Bắc Minh Dục tha cho đâu.”

      Chương 4: Lột Bỏ Toàn Bộ





      “Bắc Minh Dục?” bỗng nhiên dừng lại mọi hành động, tay nắm chặt hàm Lương Nặc và hất mặt lên: “Bắc Minh Dục, Bắc Minh Dục, thích ta đến thế cơ à? Hay là ta rồi? Hay là muốn có gia sản của nhà Bắc Minh?”

      Những năm gần đây, có vô số các mượn cớ là Bắc Minh Dục nhưng thực chất là mưu đồ nhằm đạt được gia sản của nhà Bắc Minh, ta sớm phát ngấy với những kiểu như thế này rồi.

      Nếu phải là của ép buộc còn sợ bẩn cả cổng khi để Lương Nặc bước chân vào ngôi nhà này.

      Nhưng cũng vấn đề gì, chỉ cần qua đêm này, sáng sớm mai bị đuổi khỏi ngôi nhà này, thậm chí cần phải động tay.

      Đồng tử trong con mắt sáng lên thứ ánh sáng khiến người khác thấy là lạnh lẽo.

      Lương Nặc ngơ người ra lúc mới hiểu được những gì vừa , liền phản bác: “ phải vậy! Tôi... Tôi được gả cho ấy rồi ấy chính là chồng tôi, chính là người đàn ông của tôi, mặc dù tôi rất , rất ấy nhưng tôi biết, là người vợ ít nhất phải thế nào, đó chính là đối xử với ấy trước sau như , ấy là duy nhất.”

      ấy là duy nhất?” gân cổ lên , giọng lạnh lùng: “ gặp bao giờ chưa?”

      Lương Nặc thấy có thêm động tĩnh gì xâm hại đến , càng can đảm : “Tôi đương nhiên là gặp ấy rồi, hơn nữa ấy còn rất tôi, nếu phải vậy làm sao lại cưới tôi chứ? Thế nên, nên ở giường cưới của chúng tôi như thế này, nếu bước xuống là tôi hét lên bây giờ đấy!”

      “Hét lên, hét lên , để đám người đến xem vừa mới kết hôn xong mà chịu được đơn à!”

      , là đồ biết xấu hổ!”

      Chỉ giây sau, có ý định tiến gần lại nữa, ngồi xuống giường liếc nhìn , cảm thấy người con này là ngu ngốc, giọng cười chế giễu của vang lên cùng với cảm giác vô cùng lạnh lẽo bạc tình! Lương Nặc cảm thấy đúng là thể tưởng tượng được.

      Lẽ nào Bắc Minh Dục già tới mức chỉ có thể nằm im chỗ? Cho nên mới để cái tên thuộc hạ kiêu ngạo lạnh nhạt hờ hững ...có thể đột nhập vào phòng tân hôn của vợ mình trong đêm khuya khoắt thế này.

      Bắc Minh Dục đứng ở đầu giường, quay lưng về phía ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, bắt đầu cởi bộ đồ tây mặc người, vứt vào bên, cùng lúc đó, liền ra câu như tiếng sấm bên tai Lương Nặc: “Tôi chính là Bắc Minh Dục!”

      Lương Nặc đứng phắt dậy chằm chằm nhìn : “ thể nào! lừa tôi!”

      “Lừa ? Dựa vào cái thông minh mà tôi thấy ở tôi biết mình chả phải tốn công lừa làm gì!”

      nhảm!” Lương nặc vừa thấy xấu hổ vừa cảm thấy bị sỉ nhục, liền kéo lại quần áo người, hướng về phía cánh cửa để chạy ra ngoài: “Bắc Minh Dục gần 60 tuổi, thân thể suy yếu, mắc bệnh suy thận, phải nằm giường được được đâu, chứ thể nào là !”

      Dây thần kinh đỉnh đầu Bắc Minh Dục bắt đầu giật ngừng, ta đưa tay ra túm lấy eo bế phốc lên nhằm cho chạy ra ngoài sau đó vứt lên giường.

      Tôi suy thận, bất lực hay thử có phải là biết ngay ? Có điều là mẹ vẫn là đứa con còn trinh tiết, tiền thách cưới còn đòi thêm 1 tỷ, tôi muốn xem cao quý của cái màng đó nó đến mức nào!

      ném lên giường sau đó bắt đầu cởi quần áo mặc cho phán kháng yếu ớt của .Lương Nặc tin chính là Bắc Minh Dục nhưng vừa nghe ta nhắc tới chuyện Lương phu nhân thách cưới nhà Bắc Minh 1 tỷ trong lòng lại có chút nghi ngờ.

      , đúng là Bắc Minh Dục? Những lời đồn đại bên ngoài đều là giả sao?”

      Trả lời câu hỏi của chỉ là hành động thô lỗ ngừng kéo quần áo từ người ra của Bắc Minh Dục, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, lột bỏ toàn bộ quần áo người ra, Lương Nặc ra sức đẩy mình về phía góc giường, nước mắt đầm đìa nhìn : Đêm nay tôi muốn động phòng với , làm thế này chẳng khác nào cưỡng...” rồi khóc to thành tiếng.

    2. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 5: Kiểm Tra Kỹ Lưỡng
      23/11/2016


      Bỗng nhiên, cảm thấy phần dưới cơ thể bị xâm hạn bằng vật gì đó cứng cứng làm đau tới nỗi mắt nhắm chặt, hai hàng lông mày nheo lại như sắp liền vào nhau vậy.

      Trong lòng nghĩ: Lần trước là mơ còn lần này phải rồi.

      Đúng lúc đó, Bắc Minh Dục dừng lại mọi hành động, thay vào im lặng với vẻ mặt dã man là nét mặt lạnh như băng, thô bạo rút tay ra khỏi phần dưới cơ thể , nhìn từ xuống dưới.

      “Lại có thể lừa tôi à?”

      Lương Nặc khóc thút thít, hiểu gì.

      Bắc Minh Dục tiến gần hơn lại phía , bóp chặt lấy hàm hất mặt lên: “Khóc cái gì? Mẹ dùng cái điều kiện vần còn trinh tiết để đòi tiền thách cưới là 1 tỷ, lúc cầm tiền, chẳng phải là vui lắm cơ mà? ”

      Lời của Bắc Minh Dục làm cảm thây vô cùng nhục nhã, giải thích: “Tôi đúng là vẫn còn trinh tiết! Trước đó tôi chưa tưng quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào....”

      nghiến chặt răng để câu đó hết sức ràng nhưng trong lòng lại có chút hoài nghi, phản ứng của cho thấy lẽ nào có cái đó, cái người ta gọi là màng trinh?

      Chưa từng quan hệ? Vậy cho tôi biết sao cái màng đó lại còn? Á, để tôi đoán xem nào, lúc đạp xe đạp cẩn thận làm nó rách rồi? Hay là học thế dục bị bóng đáp phải, hoặc cũng có thể là đêm nằm mơ bị đàn ông lấy mất rồi!”

      Giọng điệu cười chế nhạo của làm trong lòng Lương Nặc giật mình, trong đầu bắt đầu lên hình ảnh giấc mơ tuổi thanh xuân trước đó cùng với việc xảy ra tối hôm đó tại con đường ở công viên, nếu như theo lời của Bắc Minh Dục ....

      Tối hôm đó phải nằm mơ!

      Trời ơi !

      đúng là bị người ta cưỡng bức?

      “Tôi...” Lương Nặc thực biết phải giải thích thế nào, chỉ cắn chặt môi và : “Thực tôi biết....”

      luôn nghĩ đó chỉ là giấc mơ!

      “Trước sáng ngày mai, tốt nhất hãy cố mà vẽ ra câu chuyện cho hoàn hảo tí!”

      nhếch mép cười và thốt ra câu đầy nhạo báng sau đó cầm lấy bộ đồ ra khỏi phòng, giường là hình ảnh Lương Nặc ngồi hai tay vặn chặt vào nhau với những suy nghĩ vô cùng lộn xộn.

      Người đàn ông trong giấc mơ là ?

      Thế nhưng, lúc ngủ dậy nằm giường ở nhà, làm sao để giải thích cho điều này? Người đàn ông đó... rốt cục là ai?

      Loading...

      Tại sao lại để ngủ rồi mới lại đưa về phòng, nghĩ lại cảm thấy dường như mọi thứ chưa từng xảy ra!

      *

      Lương Nặc nghĩ mãi ra cũng chẳng thèm nghĩ nữa, thực quá buồn ngủ rồi, liền thả mình xuống giường, thậm chí còn quên mất là mình mặc gì, nhưng trời vừa rạng sáng chút ngoài cửa có tiếng bước chân nhưng rầm rầm làm giật mình tỉnh giấc. ngồi dậy, hoảng loạn tìm quần áo, khi mà chưa đơm hết hàng cúc áo có hai người phụ nữ tiến lại gần .

      “Đem !”

      người phụ nữ trung niên chỉ đạo hai người phụ nữ khác.

      Lương Nặc hoảng hốt tới mức đơm nhầm cả cúc áo, nhìn như con thỏ bị người ta bắt trong cơn sợ hãi tột cùng: “Các người...Các người muốn làm gì?”

      Người phụ nữ trung niên thèm quan tâm tới câu hỏi của , hai người phụ nữ kia túm chặt lấy tay lôi khỏi giường và kéo tấm ga giường trắng toát ra, khuôn mặt biểu lộ cảm xúc gì nhìn sau đó ra ngoài.

      Trong ngôi biệt thự cổ kính, những tấm gạch màu xanh bằng đá phiến có thể nhìn thấy ở mọi nơi.Lương Nặc bị người phụ nữ trung niên họ Hà kéo mạnh xuống đại sảnh ở tầng 1, ngồi chiếc ghế lớn ở đại sảnh là người phụ nữ già có hàng tóc mai bạc, đứng ở hai bên là mấy người giúp việc và vệ sĩ, ngẩng đầu nhìn đó chính là người phụ nữ tối qua đeo nhẫn vào tay .

      nhớ người giúp việc đều gọi bà là : Phu nhân

      Lẽ nào đó chính mà thân mẫu của Bắc Minh Dục?

      Vẫn còn mơ hồ với những suy đoán trong đầu, bỗng nhiên từ phía sau lưng như có cái gì đó đập vào lưng làm cảm thấy đau điếng, liền kêu lên và ngã xuống dưới nền nhà, chờ lúc cắn răng chịu đựng cơn đau để đứng dậy từ phía sau lưng lại bị vật gì đó đập mạnh vào: “Quỳ xuống!”

      Hóa ra cú đánh ban đầu là muốn quỳ xuống.

      Lương Nặc nấc lên ngẹn ngào, biết người phụ nữ ngồi trước mặt mình chính là người có tiếng nhất ở gia tộc Bắc Minh. Lúc này thể chống lại mệnh lệnh mà chỉ có thể chấp nhận quỳ xuống trước mặt bà ta, cố gắng giữ lưng thẳng để tránh việc bị những kẻ hung bạo phía sau lưng lại giáng cho đòn đau điếng!

      Người phụ nữ ngồi chiếc ghế lạnh lùng và nghiêm nghị liếc nhìn quỳ và : “Vú Hà, xem hôm qua vú nghe thấy những gì?”

      Vú Hà vứt tấm ga giường trắng tinh xuống dưới sàn nhà và : “Phu nhân, tối qua theo dặn dò của phu nhân, tôi đứng phía ngoài phòng tân hôn của thiếu gia và thiếu phu nhân, nửa đêm nghe thấy thiếu gia ....thiếu phu nhân là còn trong trắng.”

      “Lương phu nhân gả tới nhà này khẳng định là đứa con còn trinh tiết, đến nay thiếu gia lại phát phải vậy, nghĩ nhà Bắc Minh này dễ đánh lừa thế à?!”

      Bà ta trợn mắt lườm Lương Nặc, làm sợ tới mức toàn thân nhũn cả ra: “ phải như vậy, tôi cũng biết xảy ra chuyện gì”

      “Vú Hà” Phu nhân Bắc Minh phẫn nộ : “Đưa ta vào nội đường kiểm tra chính xác xem ta còn trong trắng hay









      Chương 6: Phải Là Còn Trinh Tiết



      Vú Hà làm ở gia tộc Bắc Minh mấy chục năm, có thể là tâm phúc của nhà Bắc Minh.

      Đáng lẽ trước khi Lương Nặc được gả vào nhà Bắc Minh là phải được kiểm tra cẩn thận nhưng vì Lương phu nhân cứ mặc khẳng định Lương Nặc vẫn còn trong trắng và đòi thách cưới 1 tỷ, hơn nữa nhà Bắc Minh nghĩ nhà họ Lương có gan lớn vậy mà lừa họ nên mới bỏ qua khâu kiểm tra trước khi cưới về.

      Nhưng ai ngờ....

      “Vâng, thưa phu nhân.”

      Vú Hà dùng thái độ cứng rắn ra lệnh cho người giúp việc đưa vào nội đường, lột bỏ chiếc váy mặc và bắt đầu kiểm tra, Lương Nặc hề có bất kỳ phản ứng nào, vì cũng muốn biết, rốt cục có còn trinh tiết hay , giấc mơ quái lạ vài ngày trước rốt cục chỉ là giấc mơ hay là .

      *

      Mười năm phút sau, vú Hà với gương mặt lạnh sắc như gươm đem ra ngoài, tiếp tục bắt quỳ dưới sàn nhà.

      “Tình hình thế nào? ta có còn trong trắng ?” Giọng chất vấn lạnh lùng của phu nhân Bắc Minh.

      Vú Hà im lặng giây sau đó trả lời ngập ngừng: “Thưa phu nhân, thiếu phu nhân... ấy còn là con nữa.”

      “Mang ga giường rải ra cho ta xem xem....”

      Vú Hà để hai người giúp việc đem tấm ga trải giường trắng tinh kéo căng trước mặt phu nhân Bắc Minh, lưu lại tấm ga gường chỉ là những nếp nhăn nhúm được tạo do tâm trạng bất an mà lăn lăn lại chứ hề có chút màu đỏ nào.

      Lương Nặc còn trong trắng, thiếu gia chưa hề động vào ấy, điều này dường như cho thấy tội chết của được định sẵn.

      “Quả đúng là còn trinh tiết”

      Phu nhân Bắc Minh nén được cơn giận, bà ta dùng tay hất chiếc chén chà để bên cạnh văng xuống đất, làm cho bã chè cũng như nước văng tung tóe vào người Lương Nặc, chỉ biết cúi mặt, răng cắn lấy môi mà biết gì.

      , tên gian phu đó là ai?”

      cố gắng nhớ lại những hình ảnh trong giấc mơ, nhưng từng phút từng giấy trôi qua, thể nhớ lại điều gì, ngay cả trong đêm đó người đàn ông cũng nhớ nổi, chỉ nhớ cái giọng điệu đểu cáng của .

      “Tôi có gian phu nào cả, tôi vẫn còn trong trắng, chỉ là cái màng, cái màng trinh đó còn mà thôi.” Lương Nặc cố gắng trấn an tức giận của phu nhân Bắc Minh.

      “Tôi thấy đúng là chưa nhìn thấy quan tài chưa lệ!” Phu nhân Bắc Minh hất hàm tức giận sai khiến, chân mày lên phẫn nộ của kẻ bị đánh lừa: “Đem gia pháp ra đây.”

      Phu nhân Bắc Minh dứt lời được vài phút, người phụ nữ hai tay kính cẩn đem chiếc hộp tiến vào đại sảnh.

      “Phu nhân, gia pháp mang tới rồi đây ạ.”

      Loading...

      “Tôi hỏi lần cuối, tên gian phu đó là ai? Ai động vào con dâu của nhà Bắc Minh!”

      Bây giờ đừng Lương Nặc biết kẻ gian phu là ai, kể cả biết chăng nữa cũng dám ra, nhìn tư thế của phu nhân Bắc Minh hoàn toàn có thể thấy bà ta như muốn giết người vậy, cắn môi, dứt khoát cố gắng chống đỡ việc đến cùng thôi.

      có gian phu, Phu nhân, khi còn , có khả năng do khi chơi đùa cẩn thận để màng trinh bị rách rồi, ngược lại, nếu tôi có là gian phu dâm phụ chắc chắn khi gả cho thiếu gia, để đề phòng việc bại lộ tôi bệnh viện làm phẫu thuật vá màng trinh.”

      im lặng, cố gắng làm cho những lời của mình trở nên đáng tin hơn, nhưng dưới con mắt của phu nhân Bắc Minh nó hoàn toàn trở thành khiêu khích, gây hấn, khiêu khích quyền uy của phu nhân Bắc Minh,

      “Thực hành gia pháp”

      Bà ta nhàng nhưng giọng điệu vô cùng cứng rắn, vú Hà mở cái hộp được chạm khắc hình rồng vàng rất công phu, rút ra sợi roi mây, Lương Nặc chỉ nhìn thôi cảm thấy cơ thể đau nhức như bị đánh, toàn thân run lẩy bẩy.

      Vú Hà nắm lấy sợ roi mây, lấy hết sức vung sợi roi lên cao rồi dùng hết lực quất mạnh xuống, tiếng “bốp” vang lên, sợi roi mây chạm vào da thịt tạo ra thứ thanh nghe xót xa, Lương Nặc bị sức mạnh của cú đánh làm cho ngã sấp xuống sàn nhà, có thể khẳng định, cú đánh vừa rồi nhuộm lên tấm lưng nõn nà của vết hằn màu đỏ.

      , tên gian phu đó là ai?”

      Phu nhân Bắc Minh vẫn hỏi lại câu hỏi đó, Lương Nặc chỉ biết lắc đầu.

      Vú Hà tiếp tục đánh vài đòn như vậy nữa, Lương Nặc bị đánh tới nỗi cứ lăn lăn lại dưới sàn nhà, quằn quại, dường như lục phủ ngũ tạng đều còn ở đúng vị trí của chúng nữa. Tiếng khóc của nấc lên như còn sức lực gì nữa: “Tôi biết.... có ai là gian phu cả, tôi được gả cho Bắc Minh Dục chính là người của ấy.....”

      Lương Nặc còn phải chịu đừng thêm khoảng 5, 6 lần chiếc roi mây “bốp” vào người như vậy nữa người đàn ông mặc chiếc áo màu đen tiến vào đại sảnh, nhìn Lương Nặc rồi bước đến cạnh phu nhân, ghé tai với bà ta điều gì đó làm sắc mặt bà ta có chút biến sắc, sau đó ra lệnh cho vú Hà dừng tay rồi vung tay áo tỏ vẻ giận dữ bước .

      Vú Hà cẩn thận đặt chiếc roi mây vào chiếc hộp rồi cũng theo phu nhân rời khỏi đại sảnh.Lương Nặc nước mắt giàn giụa, lờ mờ nhìn người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, khoảng chừng hơn 40 tuổi, khuôn mặt có vẻ hiền lành, người đàn ông đỡ nằm dưới sàn nhà đứng lên, lễ phép : “Thiếu phu nhân, thiếu gia bảo tôi đưa về.”

      “Về đâu?” Lương Nặc hỏi với giọng nghẹn ngào.

      Chú Trương nheo nhéo mắt trả lời: “Đương nhiên là về nhà thiếu phu nhân rồi.” Lương Nặc khẽ ngật đầu, ngây người ra giây, như thể tin được liền tròn xoe mắt hỏi: “Nhưng hôm nay phải ngày lại mặt? Hôm nay mới là ngày thứ nhất, tại sao lại đưa tôi về ?”

      “Thiếu gia dặn dò sao tôi chỉ biết làm vậy.” Chú Trương trả lời.

      Trong lòng Lương Nặc láng máng đoán được phần nào, chắc là do Bắc Minh Dục chê còn trinh tiết, như vậy làm mất mặt ta, hôm nay lại còn bị mẹ ta đối xử như thế, chắc chắn là cần nữa, muốn trả về nhà mẹ đẻ.

      Nếu như nghĩ tốt quá.

      Nơi này đúng là địa ngục trần gian, muốn ở đây thêm giây phút nào nữa.Nhanh thu xếp vài thứ đồ liền theo chú Trương ra ngoài, mãi đến khi ra khỏi cánh cổng sắt của ngôi biệt thự cổ mới ý thức được rằng hôm qua lúc tổ chức hôn lễ, Bắc Minh Dục về cơ bản chưa đưa cho giấy đăng ký kết hôn.

      Như vậy , có được coi là kết hôn rồi ?

      Chương 7: Ai Đồng Ý Cho Về Nhà Mẹ Đẻ





      Lương Nặc bị vú Hà lôi , chẳng kịp súc miệng hay trang điểm gì cả, sau lưng đầy các vết sẹo, quần áo bị đánh rách tơi tả, thể mặc được những bộ đồ bó sát người, chỉ có thể khoác chiếc áo choàng dày nặng đê có tình che lấp những vết thương đỏ tấy sau lưng, nhìn đáng thương.

      Chú Trương là lái xe của Bắc Minh Dục, có chút cảm thương liền hỏi: “Thiếu phu nhân, vẫn ổn chứ?”

      “Ra khỏi nhà Bắc Minh, tôi còn là thiếu phu nhân nữa rồi.” Lương Nặc trong lòng thấy có chút hi vọng, lau những giọt nước mắt còn sót lại khuôn mặt: “chú về chuyển lời giúp tôi đến thiếu gia là tôi cảm ơn, nếu phải ta kịp thời bảo chú đưa tôi về nhà, tôi chắc chắn tiếp tục bị đánh”

      Chú Trương ngờ bị đánh đến mức như vậy nhưng vẫn rất hòa nhã, chú chủ cười.

      “Được, tôi nhất định chuyển lời.”

      Ngôi biệt thự cổ được xây dựng ở lưng chừng núi, từ cánh cổng sắt ra lái xe lâu là có thể nhìn thấy khu vườn của khu biệt thự, được nửa đường, bỗng nhiên chú Trương có điện thoại gọi đến.

      Sau khi kết thúc cuộc gọi, chú Trương liền có chút ngập ngừng nhìn : “Xin lỗi thiếu phu nhân, có thể... có cách nào để đưa về nhà được nữa rồi.”“Tại sao?” Lương Nặc nhìn người lái xe đầy vẻ hoài nghi.

      Chú Trương lúng túng : “Thiếu gia ....vết thương của cũng phải quá nghiêm trọng, vì thế...bỏ lại giữa đường, để tự về nhà họ Lương.”Lương Nặc tròn xoe hai mắt, tâm trạng lúc này từ khó hiểu tới ngạc nhiên và sau cùng là cảm thấy phẫn nộ.

      Sau khi bước xuống xe, Lương Nặc ngừng nguyền rủa Bắc Minh DụcĐồ khốn nạn

      Đồ đểu cáng

      *

      Khi mà Lương Nặc về tới nhà thân thể mệt lử rã rời, Lương phu nhân vẫn đánh bài, quen với cảnh này rồi, liền để người giúp việc chuẩn bị bữa sáng, sau đó ăn ngốn nghiến như hổ đói rồi lập tức lên giường ngủ như chết.

      Người giúp việc quan tâm hỏi han cũng thèm trả lời.

      Tối đến, Lương phu nhân mới về nhà, nhìn bộ dạng chắc là bị thua ít, Lương phu nhân bản tính thích cờ bạc nhưng mỗi lần đánh đều thua, nếu phải nhà họ Lương có chỗ dựa là tập đoàn Bác Thụy có lẽ nhà họ Lương thua sạch hết rồi.

      “Phu nhân, hai... hai về rồi ạ.” Người giúp việc .Lương phu nhân kinh ngạc nhìn lên phòng Lương Nặc ở tầng hai : “Cái gì? Sao lại về?”

      “Tôi cũng , phu nhân vừa ra ngoài lâu ha đem hành lí trở về rồi ạ.”

      Lương phu nhân lên lầu gõ cửa phòng Lương Nặc, Lương Nặc uể oải trả lời bằng thứ thanh nghe , liền bỏ chăn xuống giường ra mở cửa, bước tấm thảm dày mà cảm thấy đầu nặng trĩu, chân mỏi rụng rời, mơ hồ cảm thấy hình như hôm qua bị cảm cúm vậy.

      “Mẹ.”

      “Còn biết gọi tôi là mẹ à?” Lương phu nhân nhìn hành lý của , lạnh nhạt : “Hôm nay mới là ngày đầu tiên về làm dâu nhà Bắc Minh, sao lại có thể về nhà mẹ đẻ thế này, ai cho con hành động tùy hứng thế hả? Thu dọn đồ đạc, quay về nhà Bắc Minh ngay!”

      Lương Nặc biết nên giải thích thế nào về việc mình còn trinh tiết, lại còn bị nhà Bắc minh đánh đuổi ra khỏi nhà, chỉ có thể tìm cách dối.

      “Con..con nhớ mẹ, nhớ nhà mình, cho nên mới về.”

      “Hồ đồ!” Thái độ Lương phu nhân kiên quyết: “Nhớ mẹ cũng phải đợi tới ngày lại mặt mới về rồi đem con rể về gặp mẹ, đến lúc đó còn có thể ở nhà thêm vài hôm, bây giờ về thế này còn ra thể thống gì nữa? Người biết lại tưởng Bác Văn dạy con ra gì, đến cái quy tắc đơn giản thế này mà cũng hiểu!”

      Quay về nhà Bắc Minh?

      thực muốn trở lại nơi đó!

      “Mẹ...” Lương Nặc nũng nịu kéo tay Lương phu nhân, vội vàng giải thích: “Thực ra con, con... Bắc Minh Dục để con về!”

      “Tại sao?” Lương phu nhân trợn mắt nhìn , tức giận hỏi: “Lẽ nào mày lại gây ra chuyện gì à? trước là 1 tỷ tiền thách cưới tao tiêu hết rồi, đến giờ đồng cũng còn đâu nhé, nếu mà nhà Bắc Minh có đòi lại tiền là tao có đâu đấy!”

      “Con chẳng làm sai gì cả....” Lương Nặc cúi đầu giọng nhi nhí.

      Chuyện mà bị cưỡng hiếp trong giấc mơ ra chỉ sợ làm trò cười, Lương phu nhân chắc chắn tin và thương xót , mà làm bại hoại nề nếp gia phong.

      Nhưng.

      nghĩ tới điều là...


    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :