1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Đại thần, em muốn sinh 'khỉ con' cho anh - Hàn Mạch Mạch (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Đại thần, em muốn sinh 'khỉ con' cho

      Tác giả: Hàn Mạch Mạch

      Số chương: 75 chương (cả ngoại truyện)

      Editor: Ciao J

      Thể loại: đại, sủng, ngọt ngào




      Giới thiệu:

      Các ấy đều em là người có kiên nhẫn. Nhưng có hai việc em vẫn luôn kiên trì cho tới tận bây giờ, là béo, còn điều nữa, đó là em thích .

      —— Đường Viên

      Khi Đường Viên dùng nick càn quét Weibo của nam thần cùng mấy với nội dung ‘Đại thần, em muốn sinh ‘khỉ con’ cho ’, chưa từng nghĩ đến, có ngày thực sinh khỉ con, à , đứa con cho .

      Khi đại thần Dung Giản nhận nội dung kịch bản mới, phát ra tên của nam chính trong tiểu thuyết giống như của mình....

      Được ăn cả, ngã về : Sinh.//Thịt viên chua ngọt: Đại thần, em muốn sinh ‘khỉ con’ cho !

      P/s:

      1. Cùng hệ liệt với Em có bệnh, phải trị

      2. Truyện ngọt, đơn phương thầm mến, là mối tình đầu của nhau, HE

      3. thực mới là chính, chỉ có chút chút xíu là mạng.

      Câu chuyện về tròn trắng mập cùng với nam thần lạnh lùng tinh .

      Truyện này còn có tên "Tôi viết câu chuyện, nam chính là nam thần trong lòng tôi", " có kỹ năng thầm mến đặc biệt"

      Diễn viên: Đường Viên, Dung Giản | Phối hợp diễn: Đường Bao (con khỉ ), Hà Khánh Nguyên, Nguyễn Tâm, Nam An An, Cố Ly, An Ngưng, An Nại (An Nại trong truyện Nại Hà)
      Last edited by a moderator: 26/9/16
      Phong Vũ Yên, ly sắcphuongthanh0506 thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: Học thần

      Edit: Ciao

      Chín rưỡi tối, Đường Viên chạy xong mười vòng đường băng quanh sân thể dục, từ từ sang bên cạnh đường băng, cúi người, hai tay vịn đầu gối, thở dốc.

      Buổi tối mùa hè, khí ngột ngạt mà khô nóng, sau khi vận động mạnh, cả người ra đầy mồ hôi. Gió mát thổi qua người, Đường Viên cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoải, nghỉ ngơi chút rồi lại bắt đầu đưa tay làm động tác kéo duỗi. Buổi tối ăn cơm còn đến chạy bộ nữa, cảm giác tự ngược mình quá, thề, tuyệt đối có lần sau.

      Lúc này sân thể dục có rất nhiều người, xa xa còn có đám nam sinh chạy sân bóng rổ, mồ hôi như mưa, quả bóng rổ đập mạnh đất, nghe tràn ngập sức sống. Xa xa, Đường Viên đứng nhìn nam sinh dáng người cao lớn, đưa lưng về phía , người đó cao hơn rất nhiều so với nam sinh bên cạnh, đứng ở đó, cho dù chỉ là bóng lưng cũng có cảm giác như hạc lạc giữa bầy gà.

      Đường Viên nhớ , năm lớp mười, Dung Giản chính là người có vóc dáng cao nhất trong trường trung học thuộc đại học Tây, khi đó kiểm tra sức khỏe, cao 1m86.

      biết có phải là Dung Giản hay , nghĩ ngợi chợt nghe thấy tiếng: “Học thần, đỡ lấy!”

      Học thần?

      Đường Viên sửng sốt chút, quả bóng rổ bay thẳng về phía .

      Đường Viên vô thức lệch đầu qua bên, quả bóng gần như bay sát qua mặt , còn nghe được cả tiếng gió vù vù. Sau khi tránh được quả bóng, Đường Viên xoay người lại, chạy vài bước nhặt quả bóng đất lên, nam sinh chạy tới vừa , vừa chạy vừa chắp tay trước ngực, ngoài miệng : “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.”

      Nghe tiếng, có vẻ là người vừa mới gọi cái người cao cao kia là ‘học thần’. “ sao cả.” Đường Viên khoát tay, hai tay ôm quả bóng giơ lên cao quá đầu, nhảy lên dùng sức ném mạnh quả bóng, quả bóng rổ bay vòng cung trong trời đêm, rơi chính xác xuống trước mặt nam sinh đó, được ta thoải mái vươn tay đỡ lấy. Vài nam sinh ồn ào huýt sao, còn hô lên: “Bóng tốt!”

      Nam sinh đó bỏ quả bóng xuống, cầm bình nước chạy tới chỗ Đường Viên, có chút xấu hổ gãi đầu: “Này.” ta xong nhét chai nước khoáng vào trong tay , rồi chạy về.

      Đường Viên làm xong bộ động tác kéo duỗi lại quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy được nửa khuôn mặt của nam sinh cao cao kia, tay phải cầm bình nước khoáng, ngón tay mở nắp bình nước, lúc ngửa cổ lên uống, yết hầu khiêu gợi hơi nhúc nhích.

      Thói quen tay vặn nắp bình này...

      “Bộp”. Tiếng bình nước khoáng rơi vào trong thùng rác lôi suy nghĩ của Đường Viên về, lấy lại tin thần, chạy nhanh.

      Sân bóng rổ sau lưng vẫn náo nhiệt như trước.

      Đường Viên vừa , các nam sinh bắt đầu ồn ào: “Dê con, nhất định vừa rồi cậu cố ý ném bóng về phía em kia!”

      chết !” Cao Dương yên lòng đập bóng, than với Dung Giản ở bên cạnh: “Học thần, em kia xinh cực, vừa rồi tôi đưa nước cho ấy, lúc ấy cười rộ lên rất ngọt, còn có lúm đồng tiền nho .” ta vừa những nam sinh khác ồn ào ngay: “Tối om thế này mà cậu còn thấy mặt người ta sao? Dê con, cậu đói khát thế à?”

      “Tối om sao hả, tôi đâu có mù!” Khuôn mặt tròn nhắn, đôi mắt to tròn, rất đẹp, rất có sức sống. nhảy lên ném cầu về phái sau, còn lộ ra chút xíu eo dưới áo T-shirt, dưới ánh đèn lờ mờ, có chút chói mắt. Cao Dương rồi dùng khuỷu tay huých vào cánh tay Dung Giản, tiếc nuối thở dài: “Nhưng mà vừa rồi, bé ấy chỉ nhìn cậu.”

      “Ừ.”

      ###

      Trái tim đập rất nhanh, lúc Đường Viên lên cầu thang vẫn rất vui vẻ, gần như có thể xác định, nam sinh cao lớn đó chính là Dung Giản.

      Lần đầu tiên thấy Dung Giản, là lễ khai giảng của trường trung học thuộc đại học Tây, Dung Giản là học sinh lên bục phát biểu.

      Giọng trong suốt của qua micro vang sắp sân trường, giống như các nam sinh trong thời kỳ đổi giọng, giọng của là giọng thiếu niên mát rượi, có vẻ khàn khàn và thô thô, ngược lại còn mang theo chút từ tính, rất dễ nghe, thoáng chút lọt trọn vào trong tai . Đường Viên vốn buồn ngủ nhìn bốn phía xung quanh chút, ngẩng đầu nhìn lên sân khấu. Cách rất nhiều học sinh, ánh mắt nhìn lên người . đứng bục danh dự, mặc đồng phục hai màu trắng xanh của người trung học thuộc đại học Tây, bộ đồng phục rộng thùng thình mà người khác mặc, lại vô cùng đẹp mắt khi mặc người, làm nổi bật thân hình cao lớn của .

      Đường Viên ngồi dưới ánh mặt trời, cảm thấy ánh mặt trời hôm nay quá chói mắt, hơi híp mắt lại.

      Sau khi buổi lễ khai giảng kết thúc, mới biết được và học thần Dung Giản trong truyền tuyết được phân vào lớp chuyên, khác nhau là, là người đứng đầu, còn là top dưới của lớp chuyên. Lần đầu tiên sắp xếp chỗ ngồi dựa theo cao thấp, Đường Viên ngồi rất gần phía trước, Dung Giản ngồi lại tít đằng sau. Sau đó, chỗ ngồi xếp theo lệ cũ, là dựa vào thứ hạng trong lớp, các học sinh ngồi theo đúng thứ hạng của mình. Vào lúc đó, Đường Viên học rất cố gắng, mười giờ tối học xong giờ tự học, còn ngồi trong phòng học thêm lát rồi mới trở lại ký túc xá.

      Chỉ tiếc, nửa học kỳ sau của lớp mười, khi có thể đạt được vị trí số hai để ngồi cùng Dung Giản, Dung Giản lại mất.

      Về sau, Đường Viên cố gắng thi đỗ đại học Tây, mà Dung Giản lại tới nước trao đổi năm.

      sao cả, Đường Viên nghĩ, rốt cuộc bây giờ cũng trở lại!

      Vào lúc mà béo nhất.

      --- ------ ---------
      (1) Học thần: Chỉ những người học rất giỏi, thông minh, nhanh nhẹn trong học tập

      (2) Dê con: Tên là Cao Dương, đổi lại là Dương Cao, Dương Cao có nghĩa là Dê con.
      PhongVy, kabi_ng0kTrâu thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: Lên xe

      Sau 12 giờ, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ thư viện, chiếu vào gần cửa sổ, Đường Viên ngồi đó chăm chú mở laptop ra gõ chữ.

      Sau khi thư viện mới của đại học Tây được xây dựng xong, người đến thư viện cũ cũng ít hơn nửa, nhưng Đường Viên vẫn có thói quen đến thư viện cũ tự học.

      Thư viện cũ rất lớn, cầu thang xoay tròn, trần nhà cao, đèn treo to làm bằng đồng cùng với những song cửa sổ bằng gỗ, khiến xung quanh tràn ngập dấu vết tháng năm, ngoài cửa sổ những cành cây lá rậm rạp, xanh um tươi tốt lắc lư theo gió, tiếng gõ phím laptop khe khẽ, trong phòng yên tĩnh mà tuyệt đẹp.

      Nhưng mà hôm nay Đường Viên đến để làm bài tập, năm hai vừa mới khai giảng, còn chưa có bài tập gì, chuẩn bị viết kịch bản truyền thanh.

      Ngày hôm qua Cố Cầu Cầu cho nghe kịch truyền thành, giọng trầm thấp, mát lạnh, ôn nhuận, từ tình... Những giọng nam dễ nghe mà Cố Cầu Cầu tốn học bổng năm mới mua được, Đường Viên bị Cố Cầu Cầu đưa vào vòng tròn mạng.

      Đường Viên bị ủy thác trách nhiệm, dùng sức mạnh học bài lúc thi đại học, nghiêm túc đọc tiểu thuyết, còn làm cả ghi chép về quan hệ các nhân vật.

      Ánh nắng ấm áp khiến người ta dễ buồn ngủ, Đường Viên viết viết lúc thể mở mắt ra được rồi.

      bị tiếng gõ bàn đánh thức, cái bàn hơi rung lên, Đường Viên mở mắt ra cảm thấy mình bị bóng đen trùm lên, giọng mát rượi vang lên, có lẽ do muốn quấy rầy người khác, cho nên rất , nghe trầm thấp mà từ tính: “Bạn học, ở đây có ai ?”

      Giọng này... Đôi tai Đường Viên run rẩy.

      ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào ngón tay ở cách đó xa, bàn tay vừa rồi gõ bàn, khớp xương ràng, ngón tay thon dài, còn có thể nhìn thấy mạch máu trong lòng bàn tay, đường số mệnh còn có nốt ruồi đỏ nho nho.

      Là Dung Giản.

      có, có.” Đường Viên nhanh chóng đứng dậy nhặt sách vở bàn vào, ngồi lại vùi đầu viết ghi chép.

      Dung Giản ngồi đối diện lấy ra quyển sách, sau lưng là ánh nắng chiếu qua cửa sổ cũ, có thể hòa tan cả người.

      Đường Viên liếc mắt nhìn ngón tay thon dài mở trang sách của , có chút yên lòng, ánh mắt luôn nhìn Dung Giản.

      Lúc xuất bên cạnh , cả khí cũng ngọt ngào hơn.

      Đúng là nam thần, dù là dáng ngồi cũng hề lười nhác, bóng lưng thẳng tắp mà cao lớn.

      Từ góc của Đường Viên nhìn sang, vẻ mặt chăm chú, cái kính đằng sau hàng mi đậm màu hơi tuột xống, che đôi mắt màu nâu nhạt. Trước kia lúc ngồi cùng bàn với Dung Giản, Đường Viên cũng rất thích vụng trộm nhìn ánh mắt , hốc mắt Dung Giản rất sau, màu của mắt hơi nhạt hơn chút, vẻ mặt bình thường có loại khí chất lạnh lùng. Thỉnh thoảng Dung giản dừng lại chuyển bút máy giữa hai ngón tay, ghi lại gì đó laptop, bàn tay nắm bút máy màu xanh đậm nhìn rắn rỏi, ngón tay trắng nõn hơi cong lên.

      Dường như Dung Giản cảm nhận được ánh mắt nữ sinh đối diện, bút máy hơi dừng lại chút, ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt vừa to vừa tròn.

      Đường Viên nhanh chóng cúi đầu xuống, như học sinh tiểu học bị thầy giáo bắt gặp tập trung, lưng thẳng tắp, ngồi nghiêm chỉnh lấy quyển sách kế toán chuẩn bị học bài. Ánh mắt Dung Giản vừa nhìn , vô cùng bình tĩnh. Đường Viên biết , đối với là xa cách lâu gặp lại, nhưng với có lẽ là lần đầu gặp mặt.

      Đến khi Đường Viên đọc hết nửa quyển sách, ngoài trời tối rồi. nhìn đồng hồ, mười giờ rồi, Dung Giản vẫn ngồi chưa , hơi cau mày, ngón tay đánh nhanh bàn phím. Đường Viên có chút lưu luyến, muốn đứng lên dọn dẹp sách vỡ, nhưng còn nửa tiếng nữa ký túc xá đóng cửa, cho dù nỡ rời xa nam thần cũng phải mau chóng .

      Lúc xuống lầu, trong lòng Đường Viên vui vẻ, bước chân nhàng, cơ thể hơn 65kg mà cảm giác như chỉ có 45kg, vừa nghĩ tới hôm nay ngồi học cùng Dung Gian thấy vui rồi. Đáng tiếc chỉ vui được ba giây, vừa đẩy xe đạp ra phát xe đạp bị hỏng, Đường Viên khom người, dựa vào ánh đèn mờ mờ bên hồ Mã Đề, nhìn thấy mấy miếng thủy tinh lấp lánh. nhéo nhéo lốp, quả nhiên, lốp xe mới bơm căng mấy hôm trước xẹp lép rồi.

      Đường Viên xoa xoa khuôn mặt, chỉ có thể chạy về.

      Vừa khai giang, lại là hơn nửa đêm, đường có người nào, đèn đường của trường đại học Tây cũng mờ mờ, trước kia có Cố Cầu Cầu chung, hôm nay Cố Cầu Cầu ra ngoài vui chơi, mình nửa đêm chạy ‘Bảo nghiên lộ’, đúng là cảm giác con đường này vừa u ám vừa đáng sợ.

      ‘Quỷ lâu’ được sửa sang của đại học Tây an toàn cho lắm, mấy hôm trước còn có nữ sinh xảy ra chuyện tại bảo nghiên lộ. Đường Viên càng nghĩ càng sợ hãi, chạy càng lúc càng nhanh, chạy như là chạy trốn, tiếng túi sách đập vào mông, cùng tiếng thở gấp của , nặng nề mà quỷ dị trong màn đêm yên tĩnh.

      Đường Viên đứng tại chỗ nghỉ ngơi trong chốc lát, nghe thấy tiếng bánh xe lăn mặt đất.

      Tiếng xe đạp càng lúc càng lớn, nghiêng đầu vừa vặn nhìn thấy chiếc xe đạp địa hình chạy nhanh qua người , vù tiếng.

      Bóng lưng kia là Dung Giản!

      Đường Viên hăng hái lên, đeo túi sách chạy theo sau xe , cố gắng giữ đoạn khoảng cách xa với , xa hơn sợ, tới gần ... càng sợ hơn.

      Dung Giản đạp rất nhanh, chạy rất nhanh, thở hồng hộc.

      Rất nhanh, khoảng cách giữa xe và người bị kéo ra, bước chân Đường Viên càng lúc càng nặng nề, phù, Đường Viên dừng lại, hai tay vịn đầu gối thở dốc, đưa tay lau khuôn mặt đầy mồ hôi, ngay cả lông mi cũng là mồ hôi, xoa xoa con mắt bị mồ hôi chảy vào, vừa mở mắt ra nhìn thấy đôi chân dài mặt đất.

      “Làm sao vậy?”

      Nghe thấy giọng mát lạnh đó, Đường Viên khẩn trương đứng thẳng người, lắp ba lắp bắp: “Xe đạp mình bị hỏng, mình trở lại ký túc xá, đường có người cho nên hơi sợ, vậy mới chạy sau lưng cậu.”

      Xe Dung Giản dừng trước mặt Đường Viên, lúc trước ở thư viện còn phát , bây giờ ở gần thế này, Đường Viên mới phát cao hơn. Dung Giản dựa vào ưu thế cao lớn, đứng nhìn từ cao, cảm giác rất áp lực, người hơi thở sạch nhàng, có mùi mồ hôi của nam sinh, cũng có mùi thuốc lá.

      “Cậu ở đâu?” Dưới ánh đèn mờ mờ, mặt Dung Giản bị ánh nét mờ của lông mi, nhạt đến mức nhìn càng thâm thúy, con mắt lại sáng ngời.

      “Ký túc hai mươi.” Đường Viên bị nhìn, trái tim đập rất nhanh, hô hấp cũng càng dồn dập.

      Ký túc hai mươi ở phía tây của đại học Tây, cách nơi này rất xa.

      Đường Viên nhìn Dung Giản, cúi đầu nhìn đồng hồ, hơi cau mày. Nhìn từ góc độ đó, lông mày có cảm giác rất sắc bén. Đường Viên muốn việc gì, mình chạy cũng được, chợt nghe thấy giọng trầm thấp của Dung Giản.

      lên.” Dung Giản xuống xe, chân sau giữ đất, hơi hất cằm về phía .

      “A, được.” Đường Viên đồng ý, nhìn chiếc xe địa hình rất đẹp, nhưng lại có chỗ ngồi phía sau...

      “Cậu ngồi phía trước.” Giống như cảm giác được nghi ngờ của , Dung Giản thản nhiên .

      “Mình hơi béo.” Đường Viên bất an giọng .

      lên.” Dung Giản để ý, lại lần, gõ gõ vào tay lái.

      “Cảm ơn.” Đường Viên sợ kiên nhẫn, hóp bụng lại, qua. Dung Giản thả tay lái bên trái, lấy túi sách của đặt lên vai.

      Tim Đường Viên như nổi trống, cẩn thận vịn tay lái, giơ chân ngồi lên. Lúc tay phải vịn tay lái cẩn thận chạm vào mu bàn tay Dung Giản, tay lành lạnh, mặt Đường Viên lại nóng lên, hơi dịch tay, chăm chú cầm vào thành kim loại bên cạnh tay lái, trong lòng bàn tay cũng đổ lớp mồ hôi mỏng, tay vừa trợt lại chạm vào tay cái của Dung Giản.

      Cũng may Dung Giản có phản ứng gì, Đường Viên giấu diếm phần si mê của mình, vịn chặt lấy thanh kim loại.

      Rốt cuộc ngồi nghiêng bên, Đường Viên vẫn hơi căng thẳng, dám thả lỏng chút nào.

      Nhìn ngồi vững vàng, Dung Giản cũng cầm tay lái, chiếc xe nhanh chóng khởi hành.

      Hai tay Dung Giản nắm tay lái bên người , cả người Đường Viên cũng ngồi trong ngực Dung Giản.

      Trái tim đập thình thịch, tự chủ được hô hấp của mình, chăm chú nhìn thanh kim loại.

      Đường Viên được hơi thở khoan khoái sạch của bao quanh, bị gió lành lạnh khẽ thôi, có cảm giác chân thực. Vào giờ này, đường gần như có ai, yên tĩnh ngồi xe Dung Giản, được chở ngang qua cả sân trường.

      Bọn họ gì cả

      Dung Giản đạp rất nhanh, đường Viên cho rằng phát ra rất nặng. cẩn thận ngồi thanh sắt, chân biết đặt ở đâu chỉ có thể rụt lại, dám lộn xộn, cả người cũng cứng ngắc.

      cúi đầu nhìn Dung Giản nắm tay lái, tay của rất đpẹ, trắng nõn thon dài, khi nắm tay lái, khớp xương hơi nhô lên, mu bàn tay còn có vết lõm nho , thoạt nhìn khớp xương ràng.

      Đường Viên cảm thấy, hôm nay rất là vui vẻ.

      Gần đến ký túc hai mươi tốc độ xe hơi chậm lại, Đường Viên nhìn chuẩn cơ hội để đặt chân xuống đát, muốn nhảy xuống khỏi xe trước, ngờ khi đặt được mũi chân lên đất cả người lại bị cánh tay Dung Giản vây lấy, hơn nữa Dung Giản đỗ xe mà rẽ ngang sang đường chỗ bồn hoa, có lẽ định thả ở cửa ký túc xá. Đường Viên có chút lúng rút rút chân về, bi kịch xảy ra trong nháy mắt đó ——

      Bánh xe từ từ chuyển động, quấn lấy đầu ngón chân vểnh lên của Đường Viên.
      PhongVyTrâu thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: Lên xe

      Sau 12 giờ, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ thư viện, chiếu vào gần cửa sổ, Đường Viên ngồi đó chăm chú mở laptop ra gõ chữ.

      Sau khi thư viện mới của đại học Tây được xây dựng xong, người đến thư viện cũ cũng ít hơn nửa, nhưng Đường Viên vẫn có thói quen đến thư viện cũ tự học.

      Thư viện cũ rất lớn, cầu thang xoay tròn, trần nhà cao, đèn treo to làm bằng đồng cùng với những song cửa sổ bằng gỗ, khiến xung quanh tràn ngập dấu vết tháng năm, ngoài cửa sổ những cành cây lá rậm rạp, xanh um tươi tốt lắc lư theo gió, tiếng gõ phím laptop khe khẽ, trong phòng yên tĩnh mà tuyệt đẹp.

      Nhưng mà hôm nay Đường Viên đến để làm bài tập, năm hai vừa mới khai giảng, còn chưa có bài tập gì, chuẩn bị viết kịch bản truyền thanh.

      Ngày hôm qua Cố Cầu Cầu cho nghe kịch truyền thành, giọng trầm thấp, mát lạnh, ôn nhuận, từ tình... Những giọng nam dễ nghe mà Cố Cầu Cầu tốn học bổng năm mới mua được, Đường Viên bị Cố Cầu Cầu đưa vào vòng tròn mạng.

      Đường Viên bị ủy thác trách nhiệm, dùng sức mạnh học bài lúc thi đại học, nghiêm túc đọc tiểu thuyết, còn làm cả ghi chép về quan hệ các nhân vật.

      Ánh nắng ấm áp khiến người ta dễ buồn ngủ, Đường Viên viết viết lúc thể mở mắt ra được rồi.

      bị tiếng gõ bàn đánh thức, cái bàn hơi rung lên, Đường Viên mở mắt ra cảm thấy mình bị bóng đen trùm lên, giọng mát rượi vang lên, có lẽ do muốn quấy rầy người khác, cho nên rất , nghe trầm thấp mà từ tính: “Bạn học, ở đây có ai ?”

      Giọng này... Đôi tai Đường Viên run rẩy.

      ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào ngón tay ở cách đó xa, bàn tay vừa rồi gõ bàn, khớp xương ràng, ngón tay thon dài, còn có thể nhìn thấy mạch máu trong lòng bàn tay, đường số mệnh còn có nốt ruồi đỏ nho nho.

      Là Dung Giản.

      có, có.” Đường Viên nhanh chóng đứng dậy nhặt sách vở bàn vào, ngồi lại vùi đầu viết ghi chép.

      Dung Giản ngồi đối diện lấy ra quyển sách, sau lưng là ánh nắng chiếu qua cửa sổ cũ, có thể hòa tan cả người.

      Đường Viên liếc mắt nhìn ngón tay thon dài mở trang sách của , có chút yên lòng, ánh mắt luôn nhìn Dung Giản.

      Lúc xuất bên cạnh , cả khí cũng ngọt ngào hơn.

      Đúng là nam thần, dù là dáng ngồi cũng hề lười nhác, bóng lưng thẳng tắp mà cao lớn.

      Từ góc của Đường Viên nhìn sang, vẻ mặt chăm chú, cái kính đằng sau hàng mi đậm màu hơi tuột xống, che đôi mắt màu nâu nhạt. Trước kia lúc ngồi cùng bàn với Dung Giản, Đường Viên cũng rất thích vụng trộm nhìn ánh mắt , hốc mắt Dung Giản rất sau, màu của mắt hơi nhạt hơn chút, vẻ mặt bình thường có loại khí chất lạnh lùng. Thỉnh thoảng Dung giản dừng lại chuyển bút máy giữa hai ngón tay, ghi lại gì đó laptop, bàn tay nắm bút máy màu xanh đậm nhìn rắn rỏi, ngón tay trắng nõn hơi cong lên.

      Dường như Dung Giản cảm nhận được ánh mắt nữ sinh đối diện, bút máy hơi dừng lại chút, ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt vừa to vừa tròn.

      Đường Viên nhanh chóng cúi đầu xuống, như học sinh tiểu học bị thầy giáo bắt gặp tập trung, lưng thẳng tắp, ngồi nghiêm chỉnh lấy quyển sách kế toán chuẩn bị học bài. Ánh mắt Dung Giản vừa nhìn , vô cùng bình tĩnh. Đường Viên biết , đối với là xa cách lâu gặp lại, nhưng với có lẽ là lần đầu gặp mặt.

      Đến khi Đường Viên đọc hết nửa quyển sách, ngoài trời tối rồi. nhìn đồng hồ, mười giờ rồi, Dung Giản vẫn ngồi chưa , hơi cau mày, ngón tay đánh nhanh bàn phím. Đường Viên có chút lưu luyến, muốn đứng lên dọn dẹp sách vỡ, nhưng còn nửa tiếng nữa ký túc xá đóng cửa, cho dù nỡ rời xa nam thần cũng phải mau chóng .

      Lúc xuống lầu, trong lòng Đường Viên vui vẻ, bước chân nhàng, cơ thể hơn 65kg mà cảm giác như chỉ có 45kg, vừa nghĩ tới hôm nay ngồi học cùng Dung Gian thấy vui rồi. Đáng tiếc chỉ vui được ba giây, vừa đẩy xe đạp ra phát xe đạp bị hỏng, Đường Viên khom người, dựa vào ánh đèn mờ mờ bên hồ Mã Đề, nhìn thấy mấy miếng thủy tinh lấp lánh. nhéo nhéo lốp, quả nhiên, lốp xe mới bơm căng mấy hôm trước xẹp lép rồi.

      Đường Viên xoa xoa khuôn mặt, chỉ có thể chạy về.

      Vừa khai giang, lại là hơn nửa đêm, đường có người nào, đèn đường của trường đại học Tây cũng mờ mờ, trước kia có Cố Cầu Cầu chung, hôm nay Cố Cầu Cầu ra ngoài vui chơi, mình nửa đêm chạy ‘Bảo nghiên lộ’, đúng là cảm giác con đường này vừa u ám vừa đáng sợ.

      ‘Quỷ lâu’ được sửa sang của đại học Tây an toàn cho lắm, mấy hôm trước còn có nữ sinh xảy ra chuyện tại bảo nghiên lộ. Đường Viên càng nghĩ càng sợ hãi, chạy càng lúc càng nhanh, chạy như là chạy trốn, tiếng túi sách đập vào mông, cùng tiếng thở gấp của , nặng nề mà quỷ dị trong màn đêm yên tĩnh.

      Đường Viên đứng tại chỗ nghỉ ngơi trong chốc lát, nghe thấy tiếng bánh xe lăn mặt đất.

      Tiếng xe đạp càng lúc càng lớn, nghiêng đầu vừa vặn nhìn thấy chiếc xe đạp địa hình chạy nhanh qua người , vù tiếng.

      Bóng lưng kia là Dung Giản!

      Đường Viên hăng hái lên, đeo túi sách chạy theo sau xe , cố gắng giữ đoạn khoảng cách xa với , xa hơn sợ, tới gần ... càng sợ hơn.

      Dung Giản đạp rất nhanh, chạy rất nhanh, thở hồng hộc.

      Rất nhanh, khoảng cách giữa xe và người bị kéo ra, bước chân Đường Viên càng lúc càng nặng nề, phù, Đường Viên dừng lại, hai tay vịn đầu gối thở dốc, đưa tay lau khuôn mặt đầy mồ hôi, ngay cả lông mi cũng là mồ hôi, xoa xoa con mắt bị mồ hôi chảy vào, vừa mở mắt ra nhìn thấy đôi chân dài mặt đất.

      “Làm sao vậy?”

      Nghe thấy giọng mát lạnh đó, Đường Viên khẩn trương đứng thẳng người, lắp ba lắp bắp: “Xe đạp mình bị hỏng, mình trở lại ký túc xá, đường có người cho nên hơi sợ, vậy mới chạy sau lưng cậu.”

      Xe Dung Giản dừng trước mặt Đường Viên, lúc trước ở thư viện còn phát , bây giờ ở gần thế này, Đường Viên mới phát cao hơn. Dung Giản dựa vào ưu thế cao lớn, đứng nhìn từ cao, cảm giác rất áp lực, người hơi thở sạch nhàng, có mùi mồ hôi của nam sinh, cũng có mùi thuốc lá.

      “Cậu ở đâu?” Dưới ánh đèn mờ mờ, mặt Dung Giản bị ánh nét mờ của lông mi, nhạt đến mức nhìn càng thâm thúy, con mắt lại sáng ngời.

      “Ký túc hai mươi.” Đường Viên bị nhìn, trái tim đập rất nhanh, hô hấp cũng càng dồn dập.

      Ký túc hai mươi ở phía tây của đại học Tây, cách nơi này rất xa.

      Đường Viên nhìn Dung Giản, cúi đầu nhìn đồng hồ, hơi cau mày. Nhìn từ góc độ đó, lông mày có cảm giác rất sắc bén. Đường Viên muốn việc gì, mình chạy cũng được, chợt nghe thấy giọng trầm thấp của Dung Giản.

      lên.” Dung Giản xuống xe, chân sau giữ đất, hơi hất cằm về phía .

      “A, được.” Đường Viên đồng ý, nhìn chiếc xe địa hình rất đẹp, nhưng lại có chỗ ngồi phía sau...

      “Cậu ngồi phía trước.” Giống như cảm giác được nghi ngờ của , Dung Giản thản nhiên .

      “Mình hơi béo.” Đường Viên bất an giọng .

      lên.” Dung Giản để ý, lại lần, gõ gõ vào tay lái.

      “Cảm ơn.” Đường Viên sợ kiên nhẫn, hóp bụng lại, qua. Dung Giản thả tay lái bên trái, lấy túi sách của đặt lên vai.

      Tim Đường Viên như nổi trống, cẩn thận vịn tay lái, giơ chân ngồi lên. Lúc tay phải vịn tay lái cẩn thận chạm vào mu bàn tay Dung Giản, tay lành lạnh, mặt Đường Viên lại nóng lên, hơi dịch tay, chăm chú cầm vào thành kim loại bên cạnh tay lái, trong lòng bàn tay cũng đổ lớp mồ hôi mỏng, tay vừa trợt lại chạm vào tay cái của Dung Giản.

      Cũng may Dung Giản có phản ứng gì, Đường Viên giấu diếm phần si mê của mình, vịn chặt lấy thanh kim loại.

      Rốt cuộc ngồi nghiêng bên, Đường Viên vẫn hơi căng thẳng, dám thả lỏng chút nào.

      Nhìn ngồi vững vàng, Dung Giản cũng cầm tay lái, chiếc xe nhanh chóng khởi hành.

      Hai tay Dung Giản nắm tay lái bên người , cả người Đường Viên cũng ngồi trong ngực Dung Giản.

      Trái tim đập thình thịch, tự chủ được hô hấp của mình, chăm chú nhìn thanh kim loại.

      Đường Viên được hơi thở khoan khoái sạch của bao quanh, bị gió lành lạnh khẽ thôi, có cảm giác chân thực. Vào giờ này, đường gần như có ai, yên tĩnh ngồi xe Dung Giản, được chở ngang qua cả sân trường.

      Bọn họ gì cả

      Dung Giản đạp rất nhanh, đường Viên cho rằng phát ra rất nặng. cẩn thận ngồi thanh sắt, chân biết đặt ở đâu chỉ có thể rụt lại, dám lộn xộn, cả người cũng cứng ngắc.

      cúi đầu nhìn Dung Giản nắm tay lái, tay của rất đpẹ, trắng nõn thon dài, khi nắm tay lái, khớp xương hơi nhô lên, mu bàn tay còn có vết lõm nho , thoạt nhìn khớp xương ràng.

      Đường Viên cảm thấy, hôm nay rất là vui vẻ.

      Gần đến ký túc hai mươi tốc độ xe hơi chậm lại, Đường Viên nhìn chuẩn cơ hội để đặt chân xuống đát, muốn nhảy xuống khỏi xe trước, ngờ khi đặt được mũi chân lên đất cả người lại bị cánh tay Dung Giản vây lấy, hơn nữa Dung Giản đỗ xe mà rẽ ngang sang đường chỗ bồn hoa, có lẽ định thả ở cửa ký túc xá. Đường Viên có chút lúng rút rút chân về, bi kịch xảy ra trong nháy mắt đó ——

      Bánh xe từ từ chuyển động, quấn lấy đầu ngón chân vểnh lên của Đường Viên.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3: Chênh lệch

      Edit: Ciao

      “Á —— Au ——” Cơn đau nát cả lòng truyền tới từ ngón chân, Đường Viên đau tới mức hít sâu hơi, kêu thảm thiết.

      sư là rất rất rất rất đau, lúc đó dép xăng đan, đầu ngón chân lòi ra ngoài chút, chút đó bị cuốn vào bánh xe.

      “Két——” Nghe thấy tiếng Đường Viên kêu thảm thiết, Dung Giản phản ứng cực nhanh, bóp phanh, đồng thời chân bám lấy đường để tránh bánh xe tiếp tục lăn.

      nhấc chân lên nhảy xuống xe, xoay người giữ lấy bánh trước, tay nắm lấy mắt cá chân Đường Viên, lấy ngón chân ra khỏi bánh xe.

      “Xin lỗi.” Dung Giản trầm giọng xin lỗi, ngón chân tròn vo của bị bánh trước kẹp sưng tấy, móng chân còn thấy lòi cả thịt, nhìn thấy mà đau lòng. Ngọn đèn quá mờ, Dung Giản nhìn , biết móng chân Đường Viên có phải bị lật rồi , cũng biết có bị gãy xương .

      sao, á ——” Là do tự nhấc chân lên nên mới bị cuốn vào. Đường Viên đau rụt chân lại, ôm chân suýt xoa.

      “Tôi...” Đường Viên cảm thấy chỉ cần lên phòng y tế của trường băng bó là được, rồi chân sau nhảy lên trước, nhảy xa quá giữ được thăng bằng, Đường Viên tự giác mà đặt chân phải xuống để chống thân mình, chân vừa đặt xuống cả người đau vô cùng.

      Dung Giản đưa lưng về phía gọi điện thoại, Đường Viên cẩn thận nhảy tới dưới tàng cây, ôm lấy chân.

      Ký túc cách cửa tây xa, lúc sau chiếc xe taxi chạy vào, Đường Viên bị Dung Giản nhét vào trong xe, đưa đến bệnh viện gần nhất trường đại học.

      Đến bệnh viện Dung Giản đưa chụp X-Quang trước tiên, may mà ngón chân bị gãy.

      Người xếp hàng khám ngoại khoa hơi nhiều, Dung Giản ngồi cùng Đường Viên đợi y tá gọi, Đường Viên ngồi ghế dài, cằm đặt lên gầu gối nhìn chân mình, nhìn qua trông rất tội nghiệp. Trước khi chụp X-Quang bác sĩ giúp tẩy trùng và sơ cứu qua miệng vết thương, ngón chân lớn của bị chèn sưng đỏ chảy máu, móng chân bị tước mất nửa, gốc móng tụ nhiều máu nên chuyển sang màu đen, khác biệt hẳn so với những ngón chân trắng nõn mượt mà bên cạnh.

      Đến lượt , đầu tiên bác sĩ bôi thuốc băng lại, rồi chút những thứ cần kiêng và những việc cần chú ý, Dung Giản đứng ở bên nghe rất chăm chú.

      Lúc lọc máu tụ, Dung Giản trước xếp hàng nhận thuốc.

      Bác sĩ trẻ tuổi nhìn bóng lưng của Dung Giản còn đùa Đường Viên: “Bạn trai của em đẹp trai thế.”

      , ấy phải...” Đường Viên đỏ mặt khoát tay.

      Dung Giản lấy thuốc, lúc tìm Đường Viên nhìn đồng hồ, sắp hai giờ sáng rồi.

      Bệnh viện còn phòng bệnh trống, giúp Đường Viên làm thủ tục nằm viện, đưa trở lại phòng rồi ra ngoài như muốn hút thở khí trong lành. Chưa từng có nơi nào khiến cảm thấy bị đè nén thở nổi như bệnh viện, Dung Giản tới cửa hàng tạp hóa đối diện mua hộp thuốc, đứng ở đó hút điếu thuốc.

      cũng có thói quen hút thuốc.

      Sau khi hút hết, ném vào thùng rác cách đó xa.

      ***

      Trong phòng bệnh.

      Đường Viên vểnh chân phải được bó cẩn thận ngồi giường bệnh xem điện thoại, trong danh sách cuộc gọi có mấy cuộc của Nam An An, gọi lại báo mình bị rơi rớt ở đâu. Sau khi cúp điện thoại, Đường Viên nhìn mặt của mình màn hình di động, ghê quá mất, tròn quá mất, sau này cũng thể ngẩng mặt với Dung Giả rồi, được, so về chiều cao của với Dung Giản ngẩng mặt lên… cũng chỉ có thể trợn mắt nhìn Dung Giản.

      Nhắm mắt làm ngơ, Đường Viên vứt di động qua bên, cúi đầu nhìn đầu ngón chân đáng thương của mình, có thể là do đầu ngón chân bị sưng nên cảm thấy lớp gạc cuốn rất chặt, bị ép nên chân hơi đau, hơn nữa nút thắt của gạc đều nhau làm cho tim gan Đường Viên cảm thấy rất khó chịu.

      ngẩng
      [​IMG]
      PhongVyly sắc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :