1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Ông xã ảnh đế mau vào trong chén - Đồ Mỹ Lệ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Ông xã ảnh đế mau vào trong chén

      Tác giả: Đồ Mỹ Lệ
      Số chương: 155 chương
      Thể loại: đại, phản xuyên, sủng
      Editor: hongheechan
      Converter: Ngocquynh520
      Giới thiệu nội dung:

      An Cẩn Du, ham món lợi tiện nghi lại là người bao che khuyết điểm, là thần giữ của keo kiệt, là tay mơ viết lách văn thịt có danh tiếng gì mỗ trang web, lúc rảnh rỗi thích nhất là đùa giỡn với đàn ông đàng hoàng, vô lễ với phụ nữ đàng hoàng.

      chuyện ngoài ý muốn, vô tình gặp được mỹ nam tử cổ trang tuyệt sắc hôn mê từ trời rơi xuống ở gần cửa nhà. Căn cứ vào nguyên tắc lãng phí cơ hội, nhanh chóng nhặt người về nhà. Nhưng ngờ còn chiếm được tiện nghi, lại chọc tới phiền phức lớn.

      Người đàn ông dịu dàng khiêm nhường hoa mỹ trong buổi sáng biến thân thành máy bay chiến đấu cầm thú, là nhân vật phản diện NPC, kết thúc cứu đại boss trong truyền thuyết ——Giáo chủ Ma Giáo!

      ", rốt cuộc nơi này là nơi nào? Ngươi là ai? Dám có gan dối nửa câu, cẩn thận cái mạng của ngươi!" Mắt phượng của mỗ Giáo chủ nhíu lại, bóp chặt cổ người nào đó, lộ ra hung quang.

      Mỗ tham tiền: "Huynh đài, ở chỗ này, giết người là phạm pháp."

      "Yên tâm, bổn tọa xuống tay biết nặng , có thể làm cho ngươi sống bằng chết."

      Mỗ tham tiền im lặng: ". . . . . ." Huynh đài, đánh người cũng là phạm pháp, ngược đãi người càng là phạm pháp!

      Kết quả là, đây chính là người thích ham món lợi tiện nghi tự cho là lượm được đại tiện nghi, ngờ lại nhặt về câu chuyện tình khổ ép.

      Bài học kinh nghiệm xương máu cho chúng ta biết, tiện nghi phải bạn thích chiếm, muốn chiếm là có thể chiếm! Nhặt người rất nguy hiểm, đầu tư cần cẩn thận!

      ——— —————— —————— —————— —————

      Ngày thứ ba bị buộc ở chung, trong nhà mỗ tham tiền.

      Giáo chủ đứng ở trước bàn cơm nhìn chằm chằm hình chuyển động trong hộp hình vuông truyền kịch tình cổ trang cẩu huyết, mắt phượng bỗng chốc nheo lại, quát lạnh tiếng: "Bọn người Phàm Phu Tục Tử các ngươi cũng dám tự ngông cuồng khiêu chiến uy nghiêm của bổn tọa, tìm chết!"

      Dứt lời, nhanh chóng cầm hai chiếc đũa gỗ bàn lên, hung hăng bắn tới người đàn ông áo trắng nào đó màn ảnh.

      Răng rắc, tiếng vang cực lớn, mỗ tham tiền nghe thấy chạy tới từ trong phòng bếp, sau khi nhìn cảnh tượng bên trong nhà, tiếng thét chói tai kinh thiên động địa xẹt qua chân trời.

      "A a a a, TV lớn 32 ink độ nét cao của tôi! Đây là đồ điện lớn cuối cùng trong nhà tôi rồi! Nhiếp Quân Hạo, tên phá của nhà , cút ngay cho lão nương!"

      Kết quả là, trời vừa sáng ngày hôm sau, mỗ Giáo chủ bi thảm bị đuổi ra khỏi cửa. Nửa giờ sau, Giáo chủ mang theo bọc tiền trở về, làm sáng mù mắt chó của mỗ tham tiền.

      Mỗ tham tiền: "Tên phá của, kiếm nhiều tiền như vậy ở đâu thế?"

      Vẻ mặt mỗ Giáo chủ đương nhiên: "Vừa ra khỏi cửa gặp được cỗ xe tiêu xa, giành được."

      tham tiền: ". . . . . ." Đó phải là tiêu xa gì cả, đó là xe chở tiền của ngân hàng! Huynh đài, cướp bóc cũng là phạm pháp! ! !

      ——— —————— —————— —————— —————

      Rất lâu về sau, hai người dắt tay kiếm tiền, trải qua cuộc sống hạnh phúc, cực phẩm thân thích tới cửa mươn tiền.

      Mỗ tham tiền khó có được hào phóng lần, giơ tay bỏ chi phiếu vạn tệ ra, vung lên người mỗ Giáo chủ.

      "Ngoan, ngân hàng đổi tiền xu."

      Mỗ Giáo chủ: "Đổi thành đồng sao?"

      Tham tiền chỉ tiếc rèn sắt thành thép: " xu, chồng chất thành đống, dùng tiền đập chết bọn họ! Ai, đầu năm nay người hào phóng lại hiểu được lấy đức báo oán như ta, nhiều lắm."

      Chúng thân thích: ". . . . . ."

      Giáo chủ nhướng mày lên: "Bà xã, em chắc chắn là em đùa bọn họ, mà phải là đùa giỡn ông xã nhà em chứ?"

      Mỗ tham tiền: ". . . . . ."

      ——— —————— —————— —————— —————

      Lại qua cực kỳ lâu về sau, nhà hai người biến thành nhà ba người

      "Cha, mẹ lại chạy rồi!" Bánh bao chính tông của mỗ Giáo chủ hấp tấp xông vào cửa, lớn tiếng tố cáo.

      Thần thái Giáo chủ lười biếng: "Lần này lại theo người nào?"

      "Thuận Phong của bất động sản Tiểu Khai!"

      Giáo chủ bình tĩnh tự nhiên: "Yên tâm, tên tiểu bạch kiểm kia, dáng dấp đẹp trai như cha, vóc người được như cha, của cải cũng nhiều như cha. Bây giờ mẹ con còn thăm dò chút, nhìn ta vừa mắt, chạy được!"

      "Nhưng mà, cái tên tiểu bạch kiểm đó nguyện ý làm ấm giường miễn phí cho mẹ."

      ". . . . . ."

      Vèo tiếng, bóng dáng người đàn ông cử chỉ ưu nhã vốn vẫn ngồi ở chủ vị biến mất từ lâu.

      "Ai, cha cũng thiệt là, đây cũng là lần thứ mấy rồi, vậy mà càng ngày càng bình tĩnh." cái hố mẹ toàn dùng bẫy cha, bánh bao nhìn cha mình nhảy lên nhảy xuống nóc nhà ở phía xa, vô tội buông tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ.

      ". . . . . ."

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 1: trời rơi xuống Niếp Giáo chủ

      Editor: hongheechan

      Sáng sớm, chợ bán thức ăn luôn náo nhiệt và bận rộn, khắp nơi thành thị đều xuất người dân nên rất bận rộn và nóng nảy. Giờ phút này, số người đến trước mặt quán ăn, có mang theo mắt kính to khung đen sờ cằm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm các loại rau dưa. Chỉ chốc lát sau, đưa tay nâng kính mắt mũi, khiến cho ánh sáng mặt trời khúc xạ ra tia phản quang lạnh lẽo.

      "Bà chủ, cải thảo này bán thế nào đây." Bác quán rau ngẩng đầu nhìn đối diện cái, khẽ mở miệng : " đồng năm cân." Hai mắt bỗng chốc sáng lên, ngay lập tức bày ra tư thế đàm phán giá cả ở bàn, chỉ vào cây rau cải vô tội kia : " đồng năm, bà chủ bà hại tôi hai ngày trước lúc mới mua ràng là khối, lúc này chưa tới hai ngày làm sao lại lên giá hơn nữa tôi thấy sao cây cải thảo này vàng ít so với lần trước, bà xem bà xem cây rau này cũng có những vết cắt rồi."

      "Nha đầu, đó là do dùng móng tay bấm lúc lăn qua lộn lại vừa nãy."

      "..."

      An Cẩn Du ngẩn ra, lúng túng mặt chợt lóe lên, nhưng da mặt dày quen rồi, ho tiếng, lập tức khôi phục lại bộ dạng ban đầu, vừa đấm vừa xoa : "Bà chủ, tôi đây cũng khách hàng cũ, bà thể tính tôi hơi rẻ hơn chút sao?"

      “...”

      Bác quán rau trầm mặc mấy giây, giơ giơ tay lên : " khối khối, lấy cầm rồi đừng ngăn ở trước mặt gian hàng của tôi ảnh hưởng tôi làm ăn, ngại mất mặt, tôi còn mất mặt thay đấy." xong, đoạt lấy cải thảo trong tay An Cẩn Du kể cả đống rau dưa An Cẩn Du mới vừa thu hoạch cùng ném vào ở bên trong túi lớn, trước khi buộc túi còn thuận tay nhét củ cà rốt vào trước.

      An Cẩn Du thấy thế, hai mắt sau mắt kính gọng đen khỏi híp lại thành hai hình trăng khuyết nho , nịnh nọt với bác chủ quán rau: "Hắc hắc, bà chủ rau của bà ở đây là tươi mới nhất rồi, lần sau nhất định tôi giới thiệu bàn bè cùng đến." "Được, đừng hà tiện, cho cho ." An Cẩn Du nhận lấy túi rau lớn bác chủ quán vừa đưa tới, giao tiền xong, định tìm gian hàng để săn ngay sau đó, bên cạnh truyền đến tiếng gọi thân thiết: diễn đ-à nll êqu .ý-đô n "Tiểu Du à, mau tới đây, hôm nay bác giá có cá trắm cỏ lớn thích ăn nhất đấy, mua con về ."

      "Ai, đến đây." An Cẩn Du vui mừng quá đỗi, giống như ong mật thấy được hoa tươi chạy thẳng tới bác quán bán cá kia. lâu lắm, ngoài dự liệu mọi người lại nghe được tiếng người quấn quýt trả giá lần nữa, vậy mà tất cả mọi người bên cạnh chỉ cười trừ, cũng có lộ ra quá nhiều ác ý. Cùng với nắng sớm từng chút từng chút chiếu sáng cả vùng đất, chợ bán thức ăn vốn rất huyên náo cũng từ từ trở nên vắng lạnh.

      Mắt thấy sau khi An Cẩn Du quét sạch ở cả chợ bán thức ăn phen xa, bác bán rau khác ở quán rau khác bên cạnh mới chịu đựng liên tục hỏi mấy vị mới vừa bị An Cẩn Du đến mua câu: " trẻ kia trả giá quá thấp rồi, vừa rồi mọi người ra giá cho ấy vốn thấp hơn chỗ khác, ấy lại vẫn trả giá, cứ tính toán như thế vậy mọi người còn có lợi nhuận gì hơn nữa lúc mọi người gói đồ cho ấy lại nhét thêm nhiều thứ khác cho ấy như vậy, chuyện này cũng quá thua thiệt rồi."

      Bác kia còn chưa dứt lời, chủ của mấy gian hàng gần đấy đều ngẩng đầu lên, cười khanh khách nhìn lại. "Bác mới tới nên biết đứa bé Tiểu Du kia vốn ngày ngày đều mua thức ăn của chúng tôi, nên mọi người chúng tôi cũng biết . Mặc dù đứa bé kia thích trả giá, ham món lợi tiện nghi, nhưng tâm tư hư chút nào." "Đúng vậy đúng vậy."

      Bác mới vừa lớn tiếng trả giá mua cá với An Cẩn Du vừa xong, bị người khác có chút tuổi qua: "Khoảng thời gian trước thời tiết thay đổi nhiều, bệnh cũ ở eo của tôi lại tái phát, có hơi chú ý gian hàng được, đứa bé kia thấy vậy, hai lời ở đây chăm sóc giúp tôi nguyên cả ngày. Phút cuối cùng tôi rất áy náy, muốn cho ấy ít tiền làm thù lao, nha đầu kia chết sống chịu, cuối cùng lượm mấy cây dưa chuột trở về xong việc."

      "Đúng vậy, năm trước nhà tôi cẩn thận té xuống từ lầu, phải ở viện, đứa bé trong nhà phải cũng học, vốn còn dư lại bao nhiêu tiền để chữa trị cho nhà tôi. Những thân thích kia, ai, đề cập tới cũng được, cuối cùng vẫn là nha đầu kia tới đây mua thức ăn, tôi buột miệng phát câu bực tức, ngờ ngày hôm sau đứa bé kia mượn khoản tiền rất lớn cho tôi. Bây giờ nhà tôi có thể khôi phục được tốt như vậy, đều có thể là do phúc của ấy. Dựa vào cái
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, melodyevilPhongVy thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: Cứ nhặt về nhà như vậy

      Edit: hongheechan

      tiếng “ầm” vang lên, bụi mù cuồn cuộn tung bay lên từ mặt đất, thẳng đến khi làm cho mặt xám An Cẩn Du mày tro.

      An Cẩn Du vừa khó chịu muốn người nào đó đền tội, vừa bị bụi bậm bay vào sặc đến mất nửa cái mạng, mùi vị này cũng phải là chua xót bình thường.

      vất vả mới làm cho bụi mù hơi giải tán chút, An Cẩn Du giơ giơ tay ra phía trước, dùng sức ho khan hai tiếng, quay đầu nhìn lại chỉ thấy gương mặt tuấn tú chút tì vết vô cùng phóng đại bất ngờ xuất trước mặt mình.

      Da thịt trắng nõn còn tốt hơn mấy thịt tươi (*) hay bảo dưỡng trang điểm nay mấy phần, mềm nhẵn nhẵn nhụi, căn bản đều nhìn tới lỗ chân lông loại vật này. Đầy đặn mà đỏ thắm cánh môi, thẳng sống mũi, còn có này hơi bén nhọn mày kiếm, bởi vì thiếu niên hai mắt khép chặt mà nhiều hơn mấy phần nhu hòa, lại làm cho người ta càng thêm tò mò người này nếu có thể mở mắt là như thế nào bộ động nhân cảnh trí.

      (*) thịt tươi (tiểu thịt tươi) (Thuật ngữ mạng):có nghĩa là những người đàn ông đẹp trai, trẻ. Thường dùng để chỉ những người ở tuổi 12-30, tình cảm kinh nghiệm ít ỏi, quá nhiều kinh nghiệm về tình cảm, và có vẻ người đàn ông đẹp trai.


      Đợi chút, khi An Cẩn Du biết bản thân nghĩ cái gì giật cả mình, chợt phản ứng kịp mình bị người ta đè ở phía dưới, lúc này vẫn ở tư thế bị áp mà lại lộ vẻ háo sắc với người từ trời rơi xuống.

      Tỉnh hồn lại, An Cẩn Du cuống quít muốn bò ra ngoài từ phía dưới chàng trai, tiếc rằng người đàn ông này choáng mà, nhìn qua có chút thon gầy, nhưng cơ thể lại phải nặng bình thường, may mà mới vừa rồi bị ta đập chết tại chỗ, là vạn hạnh trong bất hạnh

      Cũng may nhà An Cẩn Du khó khăn, bình thường làm ít việc khổ lực, mất rất nhiều hơi sức mới xem như đẩy được người người mình sang bên.

      Xoa cổ tay phát đau, An Cẩn Du chuyển lực chú ý sang những thức ăn mình vừa mua kia trước, thấy những thứ khác đều sao, chỉ có quả dưa chuột lúc mua thức ăn các bác tặng thêm gãy thành hai nửa, trong đó nửa còn bị đè bẹp đáng thương.

      “...” An Cẩn Du nhìn quả dưa chuột phía dưới bị chịu khổ phân thân, chớp mắt cái cảm thấy chừng lão thần côn kia đúng lần, hôm nay quả mình có huyết quang tai ương. đường yên ổn còn có thể bị kéo tới làm đệm lưng, cũng may vừa có quả dưa chuột mới này đệm ở dưới thân thể của mình, nếu còn chừng bị đập đến xảy ra chuyện gì đấy.

      Nghĩ như vậy, ánh mắt An Cẩn Du nhìn về phía quả dưa leo kia càng phát ra thương hại, trong mắt coi quả dưa chuột trở thành hình nhân thế mạng chịu khổ ép thay mình. d-iễndànnlêquýudđoon Đôi mắt đẫm lệ sờ soạng quả kia hồi lâu, mới khôi phục lại, thầm than tiếng, đây chính là " ân dưa cứu mạng" của mình mà phải thu lại tốt, thể cứ lãng phí như vậy được.

      Động tác An Cẩn Du nhanh nhẹn thu hồi quả dưa chuột đáng thương vào trong túi lần nữa, đứng dậy vỗ vỗ bụi bậm người mình chuẩn bị quay người , ánh mắt lại đột nhiên trôi dạt đến người cái vị Mỹ Thiếu Niên còn nằm mặt đất sống chết kia, hơi ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có người như vậy.

      Đối với loại sinh vật mỹ nam này, An Cẩn Du xưa nay tin phụng chỉ có thể đứng xa nhìn, thể dòm gần, nếu ảo tưởng quá dễ dàng. Tuy rằng người trước mắt này có dáng dấp dạng chó hình người, nhưng vừa xuất làm hỏng thành quả chen lách chợ bán thức ăn từ sớm tinh mơ của mình, thể tha thứ. Cho nên, cân nhắc lát, An Cẩn Du quyết định cứ ném ở nơi này tự sinh tự diệt như vậy.

      Quyết định, An Cẩn Du vẫn lẩm bẩm về phía trước mấy bước, đột nhiên như nghĩ tới điều gì đó, mím mím môi hít hơi sâu, giơ túi lên lại trở lại thiếu niên xa lạ kia khẽ hô tiếng: "Này, tỉnh lại kêu tiếng."

      Đương nhiên, thiếu niên hoàn
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3: Điện giật thể giải thích.

      Edit: hongheechan

      An Cẩn Du trừng lớn con mắt nhìn cái tay kìm tại cổ mình gắt gao kia, ngón tay thon dài trắng thuần như hành lá, sạch xinh đẹp rất giống với tác phẩm nghệ thuật. Đáng tiếc khi tác phẩm nghệ thuật này uy hiếp đến tính mạng của mình, An Cẩn Du cũng lập tức tự nhận mình có đủ can đảm và tấm lòng kiêng kỵ cái gì mà thưởng thức nó như vậy.

      Trong chốc lát bị đè lên tường kia, An Cẩn Du sâu sắc cảm thấy mình là mang tai ương tám đời, khó mà tốt bụng xen vào việc của người khác lần, cứu mỹ thiếu niên này, kết quả là người này lại lấy oán trả ơn, quả nhiên là người thể xem bề ngoài, khuôn mặt dạng chó hình người, quả nhiên là tên khốn.

      Niếp Quân Hạo thấy An Cẩn Du lời nào, phòng bị và lãnh ở đáy mắt mỗi lúc lên, giọng cũng tự nhiên thấp xuống hơn bình thường nhiều: "Bổn tọa hỏi lần nữa, đến tột cùng nơi này là nơi nào, là ai, dám có gan dối nửa câu, cẩn thận cái mạng của !"

      " trai bổn tọa à, quả nhiên nhảy lầu rớt bể đầu óc rồi nên chuyện văn vẻ vậy, cứ vòng vo như vậy, thấy mình mặc quần áo cổ trang coi mình là em của người ta sao, thiếu não là bệnh, phải trị" An Cẩn Du nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai người thần căm phẫn của Niếp Quân Hạo, khóe miệng co rút, thầm than trong lòng, trời cao quả nhiên công bằng, mặc dù cho ta thân xác hoàn mỹ tỳ vết, lại cũng cho ta cái đầu tỉnh táo lắm, trời cao đố kỵ tài mà trời cao đố kỵ tài.

      Mặc dù Niếp Quân Hạo biết An Cẩn Du bô bô ba ba có ý tứ gì, nhưng vẫn thấy ít đồng cảm nhanh chóng biến mất trong mắt An Cẩn Du.

      Đồng cảm với người đường đường là giáo chủ Thánh Nhạc như , em trai ruột cùng cha khác mẹ của vua Tây Khương, lúc nào luân lạc tới mức làm cho người ta đồng cảm chứ, người phụ nữ này quả muốn tìm chết.

      Nghĩ như vậy, sức lực Niếp Quân Hạo hạ thủ khỏi lại tăng lên mấy phần, cho đến khi bóp cho hơi thở của An Cẩn Du cứng lại, mặt đỏ lên. Tay càng tự chủ đưa lên
      [​IMG]
      Phong Vũ Yênmelodyevil thích bài này.

    5. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 4: Hỏi gì cũng biết

      Edit: hongheechan

      Trong nhà yên tĩnh đáng ngờ mấy giây, Niếp Quân Hạo híp hai mắt lại nhìn chòng chọc vào người phụ nữ dám nhổ lông ở ngoài miệng cọp này: "Xuyên qua, đó là thứ gì?"

      “...” Đầu năm nay vẫn còn có người biết xuyên qua là cái gì sao? Trong bụng An Cẩn Du run lên, càng phát ra cảm giác ổn, đứng dậy tới trước mặt của Niếp Quân Hạo nhìn thẳng vào cặp mắt hơi có vẻ sắc bén của : "Cái đó, tôi hỏi mấy vấn đề, hãy thành trả lời tôi."

      “...” Niếp Quân Hạo lạnh lùng liếc An Cẩn Du cái, cũng đáp lại. Người phụ nữ này thực nên thực màn hỏi han mình ràng ngay từ đầu, lúc này còn nghĩ thừa dịp chưa hoạt động thuận lợi được, lời khách sáo với .

      Từ khi ra đời đến nay Niếp Quân Hạo chưa bao giờ có tức giận như tại, này thành công chạm tới nghịch lân của , An Cẩn Du vốn có cách nào lấy được bất kỳ đáp án từ trong miệng .

      An Cẩn Du chờ cả ngày cũng thấy người kia phát ra tiếng, lông mày ngọn núi nhăn lại lạnh nhạt : " chuyện tôi coi như chấp nhận."

      “...” Niếp Quân Hạo ngẩng đầu trừng mắt, đúng là người phụ nữ đáng chết.

      "Vấn đề thứ nhất, biết wt là cái gì ?"

      “...” Đơ ra như bức tượng gỗ, dù sao ta cũng là đấng mày râu, làm sao biết cái loại vừa ngây thơ vừa nữ tính gì đó.

      Đáy mắt Niếp Quân Hạo chợt lóe lên mê mang rồi biến mất khiến An Cẩn Du biết đáp án của , hít sâu hơi, tục hỏi "Vậy biết thủ đô nước z ở đâu ?"

      “...” Thủ đô là ý chỉ Đô thành đúng , nhưng nước z là cái đồ gì chứ, chỉ biết trừ Tây Khương ra còn có bốn nước Diệp Thục Hạ Tuyết, ở đâu ra nước z.

      Rối rắm mặt Niếp Quân Hạo làm sắc mặt của An Cẩn Du cũng khỏi khẽ trầm xuống, khóe miệng co rút : "Vậy biết nơi này là nơi nào ?"

      An Cẩn Du vừa ra lời này, nhãn đao của Niếp Quân Hạo lập tức bay tới vèo vèo, mở lòng từ bi phun ra câu: d-iễnđ.ànnl êq-uuýđ.ôn "Nếu bổn tọa biết, còn phải hỏi vấn đề này sao? phải nên biết hơn bổn tọa sao?"

      An Cẩn Du nghe vậy hít vào ngụm khí lạnh, mở miệng hỏi ra vấn đề cuối cùng: " trai à, biết tại là công nguyên bao nhiêu năm ?"

      "Công nguyên bao nhiêu năm là cái gì, phải hôm nay là Đại Nghiệp năm 17 sao? chỉ bình thường xấu xí, thậm chí ngay cả loại hiểu biếu này cũng có, đúng là biết sống chết." Niếp Quân Hạo hừ lạnh tiếng, ánh mắt nhìn về phía An Cẩn Du giống như nhìn tên ngu ngốc nhảy lên làm càn, nếu như phải là tình huống bây giờ của lạc quan, mới lười phải phí miệng lưỡi với người phụ nữ xấu xí này.

      “...” trai à, đừng có công kích người khác như vậy nữa được , có tin ngay bây giờ tôi ném hả, còn nữa, Đại Nghiệp năm 17 là cái quỷ gì mà học nhiều năm khảo cổ như vậy, lịch sử dưới 5000 năm là biết cá bảy tám phần, nhưng dù gì cũng biết năm, sáu phần mười, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe đến cái quốc hiệu này, chẳng lẽ này người này phải chỉ xuyên qua bình thường mà còn xuyên qua từ nơi tưởng sao?

      Tên khốn này còn dám chất vấn thông minh của , có kiến thức, biết thông thường lại biết wt là cái gì cũng biết thủ đô nước z là cái gì, cũng biết bây giờ là công nguyên năm bao nhiêu, An Cẩn Du thấy rồi, người trước mắt này, nếu phải là đầu bị cửa kẹp qua thành người có đầu óc ngu ngốc bị hoãn trí thông minh lại chính là
      [​IMG]
      Phong Vũ Yênmelodyevil thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :