thanh của em, là thế giới của
Tác giả: Thanh Phong Ngữ
Editor: Qin Zồ
Thể loại: đại, trinh thám, nằm vùng
Độ dài: 135 chương
Poster: My Trà
Nguồn: https://gorjessspazer.wordpress.com/201 ... phong-ngu/
( được cho phép của editor)
Giới thiệu:
Lộ Miểu cẩn thận qua đêm lần với Kiều Trạch, chỉ là việc bất ngờ thôi, sau lại cả hai đều bận công việc riêng của mình, hơn nửa tháng liên lạc, lúc gặp lại là trong buổi tiệc sinh nhật của con Thẩm Ngộ. Hai người ngồi đối diện nhau, nhìn mọi người huyên náo, chẳng ai lên tiếng.
Suốt cả đêm, Kiều Trạch chỉ với đúng câu, “đưa ly nước cho tôi.”. Lộ Miểu chậm rãi từ yên trở nên thản nhiên, về sau mới hay, có câu, gọi là “về sau tính sổ”.
Chương 1
“Nếu có ngày, chợt bạn chẳng biết mình là ai…”
Lộ Miểu mới năm tuổi rưỡi cố đọc từng chữ cái tấm bảng quảng cáo.
Đó là dòng chữ trạm xe buýt đối diện nhà trẻ, nổi tấm phông nền trắng bị mưa gió mài mòn cũ nát, hàng chữ đỏ đậm này lại trông có vẻ bắt mắt hơn.
Từ lúc chỉ biết được chữ “nhất” cho đến bây giờ nhận biết được tất cả, bé từng đọc đọc lại hàng chữ đó vô số lần, đến khi bé đọc được khoảng 200 lần mẹ đến đón bé.
Nhưng hôm nay bé đọc hơn 300 lần mà vẫn chẳng thấy người đầu, sắc trời dần dần trở nên tối đen.
Có giáo qua: “Miểu Miểu, mẹ còn chưa đến đón con ư?”
“Vâng ạ.” bé quay đầu lại, nặng nề gật đầu, quai túi xách trượt xuống khỏi bả vai trái, bé chậm rãi giữ nó lại, nhưng mãi vẫn thể tóm được.
giáo lại gần đẩy lên giúp bé, nhìn gương mặt nhắn im lặng của bé, thầm thở dài trong lòng, ràng sinh ra với gương mặt thông minh xinh xắn, nhưng phản ứng còn chậm hơn so với các bạn khác đến nửa nhịp, trông nhanh nhẹn cho lắm, dường như cũng được người nhà mến lắm.
nhìn ra cổng, xem xét có nên gọi điện thoại cho mẹ bé hay , liền nghe thấy tiếng trẻ con non nớt lanh lảnh của bé: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc già giặn đến, là Trần Kỳ – mẹ của bé, vẻ mặt lạnh lùng đến gần bé, chào hỏi với giáo, rồi đưa bé về nhà, chính là căn biệt thự độc lập, là nơi bé lớn lên từ .
trai mười tuổi nằm sấp bàn trong phòng khách làm bài tập, em tuổi chơi trong nôi, ngừng cười “khanh khách”.
Lộ Miểu rất thích em , vất cặp sách xuống rồi “chậm rãi” chạy đến, dựa vào nôi trẻ em kêu “em , em ơi” rồi vươn tay ra giỡn với em bé, cùng nhau chơi trò bắt bóng.
Nôi trẻ sơ sinh có hơi cao, bé cúi đầu làm nôi bị lệch , trái bóng của em lăn vào trong góc, nó chỉ vào cái bóng bập bõm kêu “i i a a”.
“Em đừng lo, để chị lấy cho nhé.” bé dựa vào chiếc nôi, quơ đôi tay bé, cố với lấy trái banh.
Lúc này vừa đúng lúc Trần Kỳ thay quần áo xong xuống lầu, sắc mặt chợt biến, hét lớn lên với bé: “Từ Miểu!”
Lộ Miểu sững sờ ngẩng đầu nhìn sắc mặt thay đổi bất ngờ của bà, chợt cả người mất thăng bằng, đè vào nôi làm ngã về bên, đầu đập cốp xuống sàn nhà gỗ, bên tai là tiếc khóc thảm thiết của em cùng tiếng bước chân lộn xộn.
“ cho phép mày đến gần em , cấm mày đến gần đứa , tao cảnh cáo mày bao nhiêu lần rồi, mày có nhớ kĩ hả?”
“Được lắm, để xem Thiên Thiên có bị làm sao , chảy máu rồi… phải nhanh vào viện thôi.”
“Còn nhanh lấy xe . Em sớm bảo đuổi nó về mà chịu nghe, nếu Thiên Thiên xảy ra chuyện gì, em…”
…
Tiếng tranh cãi cùng tiếng bước chân dần lùi xa, theo đó là tiếng cửa sắt nặng nề đóng lại.
Lộ Miểu xoa phần đầu bị đụng đau, ngỡ ngàng nhìn cánh cửa lớn đen tuyền, có hơi ngơ ngác, đầu đau quá, mặt cũng đau nữa, tay là chất lỏng ấm dinh dính, bé băn khoăn xòe hai tay ra, bàn tay đầy màu đỏ, bé biết, đó là máu.
bé luống cuống đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra cửa, hơi hốt hoảng, muốn đuổi theo bố mẹ mình, với họ rằng bé cũng chảy máu rất nhiều.
Nhưng cửa lớn khóa, bé có đẩy cũng được, bên ngoài cũng còn tiếng của bố mẹ nữa.
bé đẩy vài cái nhưng cửa vẫn nhúc nhích, “Đau quá.” Cái miệng nhắn chu lên nỉ non, bé sờ phần đầu thấy đau, cảm thấy mệt, cơ thể bé dựa vào cửa sắt rồi dần dần trượt xuống ngồi phịch đất.
Bé đói bụng quá, đầu rất đau, mặt cũng đau, mọi thứ trong mắt đều lắc lưa, chú chó nhà bé nuôi biến thành hai con rồi.
Nó “ẳng ẳng” chạy về phía bé, cúi đầu thè lưỡi liếm lấy mặt bé.
Lộ Miểu bị nhột, cười “khanh khách” né , ôm lấy cổ nó, nó cũng nhu thuận để mặc bé ôm, cong chân nằm xuống, để bé dựa vào, dần dần bé mất ý thức.
Đến khi bé tỉnh lại đầu quấn băng gạc rất dày, bé thể đến trường được nữa, cũng thể gặp em , ngay cả bố mẹ cũng ít gặp , nhiều khi chỉ có mỗi bé ở nhà mình.
Đến khi băng gạc đầu bé được gỡ xuống, cuối cùng cũng trông thấy mọi người.
Mẹ bé bảo muốn dẫn bé đến chỗ chơi, còn xếp sẵn hai thùng quần áo to cho bé, bé rất vui, từ sau khi có em , bé thể ra ngoài chơi với bố mẹ và trai được nữa.
Xe chạy thẳng con đường gồ ghề, cuối cùng cũng dừng lại trước ngôi nhà trệt cũ nát, kẻ vào người ra tấp nập, mặc toàn quần áo cũ rách nát, mặt với tay chân dính đen đúa bẩn thỉu, nhìn chăm chú vào mẹ và bé.
Lộ Miểu hơi sợ, núp phía sau Trần Kỳ, nhưng lại bị bà ta nắm lấy tay kéo .
“Chị Lộ à, có lỗi với chị quá. Đầu óc đứa này chậm chạp, khó nuôi, hơn nữa cũng hợp mệnh với con tôi, con tôi mới tuổi bị con này gây chuyện làm bị thương ít, sau này lớn lên chẳng biết có gây chuyện với đứa nữa. Bọn tôi cân nhắc kỹ lưỡng, quyết định vẫn nên trả nó về lại cho nhà chị.”
“Tiền nhận nuôi con bé trước đó cần trả lại nữa, còn mấy thứ này là quần áo của nó, chị nhận giùm nó .”
bé bị đẩy vào trong đám người, ngã vào người phụ nữ trẻ tuổi mặc áo bông xanh đen trước mặt.
“Mẹ ơi.” bé sợ hãi gọi Trần Kỳ, muốn chạy đến tìm bà, nhưng lại bị đẩy trở về.
“Miểu Miểu, bố mẹ phải ra ngoài có chuyện, thể chơi với con được nữa, con cứ ở lại đây trước nhé, chờ bố mẹ rảnh về thăm con có được ?”
bé ngốc nghếch gật đầu: “Vâng ạ.”
Mỗi lần bé bị đánh, bọn họ đều bé ngoan, bọn họ phải nghe lời mới ngoan, bé muốn làm trẻ ngoan.
Quả nhiên, mẹ rất ít khi cười với bé giờ mỉm cười, xoa đầu bé: “Phải ngoan đấy, biết chưa?”
bé lại gật đầu: “Vâng ạ.”
Bọn họ chuyển hai thùng lớn đến, rồi sau đó xoay người , mắt thấy họ định lên xe.
Bé bỗng sợ hãi, sốt ruột đuổi theo.
“Đừng bỏ con lại.”
“Đừng bỏ con mà.”
Ngay trước khi họ lên xe, bé nhanh chóng bắt lấy tay Tràn Kỳ, nhưng ta lại bỏ tay bé ra.
Bé lập tức khóc tức tưởi, vừa khóc vừa hoảng loạn nắm lấy tay trai Từ Gia Diên: “ ơi, em muốn muốn ở đây mình.”
Từ Gia Diên khó xử nhìn Trần Kỳ.
Trần Kỳ bước lên gạt tay Lộ Miểu ra, rồi đẩy Từ Gia Diên vào trong xe.
Lộ Miểu càng thêm hoang mang, vừa sợ vừa hoảng, ngừng khóc nấc lên, vũng vẫy khỏi tay Trần Kỳ, chạy thẳng đến trước cửa xe, tay nắm bừa lấy ghế ngồi, cố chen lên xe, lúc bị đẩy xuống lại dùng cả tay chân trèo lên.
Trần Kỳ chút nhẫn nại: “Chị Lộ!”
bé bị ôm từ xe xuống, bọn họ lên xe, cửa xe đóng lại, chiếc xe dần dần rời .
bé khóc lớn, liều mạng giãy dụa, cuối cùng cũng thoát khỏi cánh tay ôm bé, khóc lóc đuổi theo, vừa khóc vừa chạy:
“Đợi con với.”
“Bố ơi mẹ ơi ơi đợi con với.”
…
Xe vẫn dừng lại, cách bé càng lúc càng xe, bé kêu gào đến mức rách họng, nhưng họ vẫn dừng lại, chân bé dẫm phải vũng bùn, ngã “bịch” xuống mặt đất…
Chân Lộ Miểu đạp cái, đột nhiên bừng tỉnh.
Đồng nghiệp Diêu Linh Linh gập nửa người nhìn , tay vỗ lên mặt : “Sao thế? Gặp ác mộng à?”
Lộ Miểu chưa kịp tỉnh lại: “Hả?”
Đội trưởng vội vàng bước vào cửa: “Tất cả đứng lên, nhanh! Xảy ra chuyện rồi!”
Nơi xảy ra chuyện chính là công xưởng điện tử Hội Long ở ngoại thành, sở công an nhận được báo động, có người đánh bom ở khu hoạt động của công xưởng, vị trí chính xác rất bất lợi, trước mắt họ xin đội chó nghiệp vụ thành phố lục soát chất nổ.
Lộ Miểu và Diêu Linh Linh đều là thực tập sinh ở đội chó nghiệp vụ thành phố, vừa mới vào mấy tháng, trước mắt vẫn còn trong thời kì tập huấn, nhưng vì chuyện này quá mức cấp bách, nên cũng được phái ra ngoài.
Công xưởng điện tử Hội Long có gần nghìn công nhân, bấy giờ là giờ làm việc, tin tức ở khu hoạt động có số lượng chất nổ lớn truyền ra, khiến mọi người bàng hoàng, ai ai cũng tranh nhau kéo ra bên ngoài.
Từ khu hoạt động cho đến bên ngoài công xưởng phải qua hành lang gấp khúc dài, công nhân hốt ha hốt hoảng kéo nhau chạy ra ngoài, Lộ Miểu và Diêu Linh Linh dắt chó nghiệp vụ dọc theo vách tường, từ phía đối diện đến người đàn ông cao lớn, dáng người cao, mặc áo khoác dài màu đen, cổ áo dựng thẳng che gần hết mặt.
dắt trong tay chú chó Labrador màu nâu, chạy vào bên trong theo tốc độ của chú chó, nhanh nhẹn hơn rất nhiều so với các .
Lộ Miểu đưa mắt nhìn , mặc cảnh phục, phải chó nghiệp vụ, vậy là phải đồng nghiệp.
định ngăn cản, Diêu Linh Linh vội vàng hét lên với ta: “Này kia, phía trước nguy hiểm, mời lập tức rời khỏi.”
trả lời.
ấy định nhắc lại, Lộ Miểu tóm lấy tay : “ ta dắt chó trợ thính*.”
(*Tiếng là Hearing dog, giống cho được dùng để phục vụ những người bị điếc hoặc thính giác có vấn đề.)
Diêu Linh Linh liền hiểu , Lộ Miểu bước lên, nắm lấy dây thừng dắt chó, con Labrador liền dừng lại.
Kiều Trạch quay đầu nhìn .
Lộ Miểu: “ à, thể dắt chó dạo ở phía đó đâu!”
“…”
Lộ Miểu nhanh chóng bước lên, nửa ngồi xuống trước mặt con Labrador, xoa đầu nó, rồi ra dấu với nó, chú chó lớn vốn hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng liền “oẳng oẳng” thè lưỡi, ngoan ngoãn hệt con mèo , rồi sau đó kéo Kiều Trạch chạy lui.
Lộ Miểu dám dừng lại nhiều, dắt theo chó nghiệp vụ nhanh chóng đến trường.
Chó nghiệp vụ của đội chó thành phố đều được huấn luyện để đánh hơi bom mìn, rất nhanh tìm được thiết bị gây nổ ở khu hoạt động.
Đến lúc mọi người xong việc quay về đội xế chiều. Bom ở khu hoạt động Hội Long đều là loại dây nối phức tạp, mọi việc về sau giao lại cho cảnh sát chuyên tháo gỡ bom mìn.
Lộ Miểu vừa quay về đội nhận được tin đồng nghiệp ở tuyến trước gửi đến, báo là gỡ bo thành công.
Đến tối, trong cục mở cuộc họp báo cáo tình hình trong sân huấn luyện, phó cục trưởng Lưu Vệ Lâm đích thân báo cáo.
Khi thông báo xong tình hình, ông quét mắt lượt qua đám người đứng đây: “Nhiệm vụ hôm nay thành công, nhưng cũng xuất chút sơ suất , suýt nữa gây nên họa lớn.”
Vừa dứt lời, mọi người đưa mắt nhìn nhau, ngờ phó cục trưởng Lưu lại : “ đường chấp hành nhiệm vụ, là ai dắt con Labrador chạy mất?”
“…”
“…”
“…”
Đồng nghiệp trong đội chó nghiệp vụ sôi nổi lách mình, Lộ Miểu đứng chính giữa lập tức trở thành tiêu điểm.
“…” Lộ Miểu mù mờ nhìn người khác, rồi cẩn thận nhìn sang phó cục trưởng Lưu: “Làm… làm sao ạ?”
Phó cục trưởng Lưu nhíu mày: “Là dắt chó người ta chạy hả?”
“Cháu có dắt chó chạy đâu.” Lộ Miểu sốt ruột giải thích, “Tình hình lúc ấy khẩn cấp quá, người đó còn dắt chó dạo, cháu sợ xảy ra chuyện, nên mới bảo con Labrador dắt chủ nhân nó ra ngoài.”
“ có biết ta là ai ?” Phó cục trưởng Lưu hỏi.
Lộ Miểu mù tịt, lúc đó sốt ruột đến mức nhìn mặt người ta, làm sao có thời giờ mà gặng hỏi thân phận ta chứ.
“Đó chính là chuyên – gia – tháo – gỡ – bom – mìn hôm nay đặc biệt đến hỗ trợ đấy!”
Lộ Miểu: “…”
Chương 2
Xung quanh rầm rì xôn xao, mọi người cố nhịn cười, nhưng chẳng biết ai chọc thủng bầu khí này trước, “phì” tiếng bật cười, nhất thời những người khác cũng như quân bài domino bị đẩy ngã, người này tiếp người kia, tất cả thèm để ý đến hình tượng mà cười phá lên, còn có người vỗ vai an ủi Lộ Miểu, khuyên nén bi thương.
Phó cục trưởng Lưu nhìn dáng vẻ như bị sét đánh đến ngu người của , vừa bực mình vừa buồn cười, ý cười chảy nơi cổ họng, suýt nữa dừng lại được, nhưng cuối cùng cũng xét đến việc thân là lãnh đạo uy nghiêm, chỉ ho tiếng che giấu, rồi vểnh râu trừng mắt với Lộ Miểu: “Rốt cuộc đầu óc bỏ đâu thế hả? Tình hình đó mà giống dắt chó dạo à?”
“Đúng là giống ạ.” Lộ Diệu cảm thấy tủi thân, “Nhưng con gió mà ta dắt đó…”
“Phì”… Lại tràng nín cười lớn vang lên, cắt ngang lời của .
Giọng này là của người đàn ông bên cạnh phó cục trưởng Lưu vọng đến.
Lộ Miểu biết ta, đội trưởng đội truy bắt ma túy, Tiếu Trạm.
Chuyên ngành hồi đại học của là điều cấm thuốc phiện, vốn xin vào đội truy quét ma túy, lúc đó là ta phỏng vấn, ngờ cuối cùng lại phải vào đội chó nghiệp vụ.
gặp mặt ta nhiều lắm, trong ấn tượng chính là lãnh đạo khá là nghiêm túc đứng đắn, bây giờ cả khuôn mặt nén cười đỏ ửng, khỏe miệng cẩn thận cong lên nhiều lần rồi khổ sở đè xuống, sau đó ràng giả vờ ho khan, tay nắm lại chắp sau lưng.
Lộ Miểu cũng chẳng thể khuyên ta muốn cười cứ việc cười , chỉ biết im lặng.
Phó cục trưởng Lưu khẽ ho, rồi nhìn : “Thấy oan ức lắm phải ?”
“ có ạ.” Lộ Miểu biết mình sai, ngoan ngoãn nhận sai, “Là cháu phân tích tình hình lúc đó, suýt nữa hại mọi người, xin lãnh đạo xử phạt.”
Dáng vẻ cúi đầu cụp mắt nhìn sao có vẻ đáng thương, phó cục trưởng Lưu cũng định làm khó xử, ông cũng muốn vì mà làm to.
Hành động lúc sáng vốn tiến hành thuận lợi nhanh chóng, nhưng trong lúc nguy cấp lại thấy Kiều Trạch phụ trách tháo bom đâu.
Khả năng nghe của cậu ta tốt, cũng cách nào liên lạc qua điện thoại được, các nhân viện tháo giỡ khác dù cố gắng giành giật từng phút từng giây, nhưng chung quy cũng khiến ông yên tâm bằng Kiều Trạch.
Cũng may sau đó cậu ta chạy đến đúng lúc, ôm lấy chú chó to, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo vô ngần.
Ông biết chú chó đó, chính là con Labrador xuất thân từ đội chó nghiệp vụ, được thuần phục thành giống chó trợ thính, nhưng vốn cũng là chó tìm bom mìn, đánh hơi chất độc rất khá, bình thường ra ngoài Kiều Trạch thường hay dắt nó theo.
Chú chó oai phong từng được xưng là dũng mãnh nhất trong đội, lúc bấy giờ cuộn tròn trong cánh tay Kiều Trạch, mang theo khổ đại thâm thù “gào khóc” với Kiều Trạch, oán niệm rất sâu.
Kiều Trạch lạnh mặt, lúc đến bên cạnh ông ném con chó vào trong ngực ông: “Để mắt đến con chó ngu ngốc này.”
Dường như là nghiến răng nghiến lợi mà .
Phó cục trưởng Lưu sống hơn nửa đời vẫn chưa trông thấy tình cảnh nào buồn cười như thế, nếu phải lúc đó cấp bách, có khi ông xem cậu ta là trò giải trí rồi.
Công việc tháo bom tiến hành rất thuận lợi.
Khi gỡ bỏ báo động xong, Kiều Trạch về phía ông, ôm lấy con chó ngu ngốc kia, ném xuống đất, nó u oán nhìn cậu ta cái, rồi sau đó im lặng nằm sấp xuống nơi hẻo lánh, giằng co với cậu ta chịu rời .
Kiều Trạch cũng chẳng thèm quản nó nữa, liền nhờ ông tìm người, đây là ông tìm người hộ cậu ta.
Cuối cùng con Labrador tranh chấp với cậu ta cũng bị cậu ta kiên quyết tóm nhét về lại trong xe, bây giờ còn nằm sấp trong văn phòng của ông mà phiền muộn.
Phó cục trưởng Lưu khẽ ho, cũng là phạt Lộ Miểu, chỉ nghiêm mặt: “Vào phòng làm việc của tôi chuyến.”
xong xoay người cất bước.
Lộ Miểu đứng tại chỗ yên, tội nghiệp nhìn những đồng nghiệp khác.
Những người khác nín cười được, an ủi : “Mau , duỗi đầu là đao mà rụt cổ cũng là đao, chết sớm đầu thai sớm.”
Lộ Miểu ôm theo tâm tình thấy chết sờn đến văn phòng của phó cục trưởng Lưu, người vừa bước vào cửa thấy người đàn ông mặc áo đen ban sáng, ngồi ở chiếc ghế đầu tiên bên phải trước bàn làm việc, nghiêng người ngồi, khuỷu tay thuận tiện chống lên ghế, trong tay cầm tập hồ sơ, chỉ nhìn chứ lật, cả người toát lên vẻ biếng nhác tùy tiện.
Chuyện gia phòng chống bom mìn…
Lộ Miểu đứng ở cửa, buồn rười rượi.
Con Labrador được khuyên chạy dang chân nằm hình chữ 大 ở góc tường đội diện , người chó chiếm lấy góc.
Phó cục trưởng Lưu chỉ vào con chó kia: “Biết bọn tôi phải đưa nó về thế nào ? Là ôm về đấy.”
Lộ Miểu: “…”
Kiều Trạch ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng mặt , đánh giá từ xuống dưới, đột nhiên : “ câu.”
Lộ Miểu: “…”
câu đầu cuối khiến ngẩn ra, chần chừ nhìn Tiếu Trạm.
Kiều Trạch lặp lại lần nữa: “ câu .”
“Muốn … cái gì cơ?”
Lộ Miểu thấp thỏm hỏi , rồi thấy bàn tay cầm hồ sơ trong phút chốc thu lại, con ngươi đen như thép luyện, chăm chú nhìn , “ thêm câu nữa.”
Tiếu Trạm như nhìn thấy chuyện hiếm lạ, liền vỗ bả vai : “Cậu nghe thấy ấy ư?”
Kiều Trạch phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm vào Lộ Miểu.
Ánh mắt bén nhọn mà bình tĩnh, Lộ Miểu bị nhìn đến mức chột dạ, cũng biết là chuyện thế nào, chỉ đành nhìn phó cục trưởng Lưu xin giúp: “Phó cục Lưu à…”
Phó cục trưởng Lưu còn kinh ngạc trước phản ứng của Kiều Trạch, cậu ta nghe thấy Lộ Miểu .
người vì chấn động mà thính giác có vấn đề gần năm nay, ấy vậy mà có thể nghe thấy nhóc này chuyện.
“Kiều Trạch.” Ông vỗ vai , “Có nghe thấy chú gì ?”
Kiều Trạch lắc đầu, đặt hồ sơ xuống, đứng lên, dừng trước mặt , lại đánh giá .
khá cao,chỉ cần tùy tiện đứng trước mặt thôi, cũng sinh ra cảm giác bị áp bách rồi.
“ ở đội chó nghiệp vụ?” Đột nhiên hỏi.
Lộ Miểu gật đầu, ngẩng đầu nhìn , còn rất biết điều giải thích: “Sáng nay tôi xin lỗi, là tôi tình hình lúc đó.”
Từng câu từng chữ, nghe rất ràng.
“ sao.” lạnh nhạt trả lời lại , rồi nghiêng người nhìn con Labrador u oán với , “ làm gì với nó thế?”
“…” Lộ Miểu ghé mắt nhìn trộm nó cái, “Tôi có làm gì đâu, tôi chỉ để nó đưa cách xa khỏi khu vực nguy hiểm mà thôi.”
Lúc chuyện, giọng điệu luôn mềm mại nhàng, thoạt nhìn cứ như chưa tỉnh ngủ, ngơ ngác lờ mờ, nom rất vô tội.
Kiều Trạch bất giác nhìn thêm mấy lần, trong mắt như mang theo điều gì đó khiến Lộ Miểu khó hiểu cũng như thấp thỏm, cũng biết có ý gì, nghe thấy lạnh giọng : “Được rồi, ra ngoài trước .”
Ánh mắt dò hỏi của Lộ Miểu chuyển sang phó cục trưởng Lưu.
Lúc này phó cục trưởng Lưu vẫn còn thầm kinh ngạc khi với Kiều Trạch có thể trao đổi chướng ngại, rất muốn biết nguyên do, nên cũng gật đầu, giọng điệu ôn hòa: “Về trước , nghỉ ngơi cho tốt.”
“Dạ.” Lộ Miểu rời mà lòng cứ hỏi mô tê.
Kiều Trạch tiện tay đóng cửa lại, hỏi phó cục trưởng Lưu: “Phó cục Lưu, lại lịch của này?”
“Là em .” Tiếu Trạm trả lời thay phó cục trưởng Lưu, cầm lấy bảng viết tay bàn, “Chuyên ngành điều cấm thuốc phiện, dưới tôi mấy khóa, năm nay vừa tốt nghiệp, vốn định vào đội truy bắt ma túy, nhưng có vẻ ấy có thiên phú dị bẩm trong chuyện thuần phục động vật, nên để ấy vào đội chó nghiệp vụ, định sau này để ấy làm việc với chó chuyên tìm chất độc.”
Kiều Trạch: “Bối cảnh gia đình thế nào?”
“Gia đình cũng chỉ bình thường thôi.” Tiếu Trạm viết rồi đưa lại cho , “Sao, cậu cảm thấy ấy có vấn đề à?”
Kiều Trạch từ tốn lắc đầu: “ được.”
“Tôi có thể nghe rất tiếng của ấy.” Chỉ vào tai mình, “Tổn thương vì chấn động va đập, thính giác nhạy, hầu như nghe thấy thanh gì, nhưng lại có thể nghe độc mỗi giọng ấy, phải rất kì lạ sao?”
Tiếu Trạm với phó cục trưởng Lưu hai mắt nhìn nhau, đây quả là chuyện mà bọn họ thể lí giải nổi.
Tám tháng trước Kiều Trạch bị trọng thương quá nặng, nổ mạnh khiến tai cũng bị thương, thuộc dạng thương tật do tiếng nổ, bác sĩ là có thể khôi phục, nhưng từ lúc trị liệu cho đến bây giờ, hiệu quả rệt mấy, đây cũng là điều bác sĩ giải thích được, hệ thống thính giác của chậm rãi khôi phục, theo lí mà có thể nghe được vài phần mới phải.
Bác sĩ chính của ban đầu nghi ngờ trung khu thính giác vẫn còn tổn thương chưa được kiểm tra kĩ, trong tình trạng bình thường đeo máy trợ thính có chút hiệu quả, nhưng tác dụng với Kiều Trạch lại lớn, thính giác nhận thức vô cùng kém.
“ đó phải là người ngoài hành tinh đấy chứ.” Tiếu Trạm đùa , rồi đưa mắt nhìn Labrador trong góc tường, “Sủng vật cậu nuôi hơn năm, mà chỉ trong vài giây ấy có thể thuần phục được rồi, đơn giản đâu.”
Kiều Trạch cũng liếc mắt nhìn nó, nó “oẳng” tiếng rồi lại bắt đầu kiêu ngạo xoay người.
“Đúng là đơn giản.” Kiều Trạch .
Lúc sáng khi chuyện với còn mải nghĩ ngợi, nên khi giọng truyền đến, cũng thấy có gì đúng, thời gian mất thính giác tính là quá dài, hơn ba mươi năm sống cuộc sống tràn ngập tiếng động đủ để xem việc nghe thấy thanh trở thành bản năng, lúc sực tỉnh khoa tay múa chân với con chó ngu xuẩn kia, cứ ngỡ mình đột nhiên khôi phục thính giác trong tiếng động bất ngờ, cũng để ý làm gì, ai ngờ con chó ngu ngốc vốn nên đưa tìm kiếm bom mìn chợt tung tăng quay đầu bỏ chạy, mặc níu thế nào cũng chịu quay đầu, còn ngừng chạy vòng quanh cản quay về, cứ thế người chó liền chậm trễ thời gian, cuối cùng vẫn là phải bóp chặt hai chân chó của nó mới kéo nó về được, nhưng trong lúc chuyện với phó cục trưởng Lưu, phát ra thính giác hề hồi phục, nên mới nhờ phó cục trưởng Lưu tìm người đến.
chứng minh, phải nghe nhầm, quả nghe rất những gì, hoàn toàn có thể trao đổi chút trở ngại.
“ ấy là người nơi nào, từng trải qua chuyện đặc biệt gì ?” Kiều Trạch hỏi, đây cũng là điều cân nhắc thấu.
“Cậu tin Tiếu Trạm bậy bạ đấy à?” Phó cục trưởng Lưu đá cho Tiếu Trạm cái, “Tên nhóc này, nghiên cứu chủ nghĩa Mác đến đâu vậy, hả?”
Tiếu Trạm cười cười tránh .
Tuy phó cục trưởng Lưu là lãnh đạo của ta, cũng lớn gấp hai lần tuổi ta, nhưng con người phó cục trưởng Lưu khá là hào sảng, phách lối tí nào, dưới trong cục đều đối xử rất tốt.
Kiều Trạch phải người của cục thành phố An, do đầu năm nay bị trọng thương nên mới ở lại bên này, có chút giao tình với Tiếu Trạm và phó cục trưởng Lưu, thỉnh thoảng cũng lui tới, hôm nay cũng là đúng lúc đến nên giúp tay chuyện công xưởng điện tử Hội Long, ngờ…
Kiều Trạch quét mắt nhìn con chó nằm trong góc tường, gọi tiếng: “Lộ Bảo.”
Nó nhìn cái, bắt đầu vặn vẹo kiêu ngạo, giống như trước kia, tung tăng chạy đến bên chân nữa.
“Phó cục trưởng Lưu, nếu đó có vấn đề , toàn quân đội chó nghiệp vụ chú đào ngũ đấy.” Kiều Trạch cười , về phía Lộ Bảo, ngồi xổm trước mặt nó, kéo tai, “Về nhà.”
Nó vẫn để ý đến .
Phó cục trưởng Lưu nhìn mà thấy vui: “Mị lực bản thân còn bằng người ta mà gì đó, trẻ này có thể có vấn đề gì được chứ.”
Ấn tượng của về Lộ Miểu cũng tệ lắm, cần mẫn lanh lợi, lại kiên định.
“Trường cảnh sát đề cử người tốt đấy, phải làm kiểm tra chính trị nghiêm ngặt mà.”
Kiều Trạch phát biểu ý kiến, nắm lấy tai Lộ Bảo định kéo lấy, ngờ kéo , chữ 大 to tướng nằm úp sàn nhà, cằm tì xuống mặt đất, nhìn bất động.
Kiều Trạch vỗ tay, đứng lên: “Phó cục trưởng Lưu, đành mượn chú người vậy.”
Lộ Miểu lại bị gọi đến văn phòng.
vừa bước vào, vẫn là ba người đàn ông đó, cùng con chó.
Chú chó nằm úp sàn nhà, ba người đàn ông đều đứng dựa vào bàn, tất cả đều nhìn , hơn nữa chuyên giá tháo bom áo khoác đen đó, biết , hiểu biết về chỉ có bốn chữ chuyên gia tháo bom ấy mà thôi, nhưng lúc nhìn lại mang theo đôi phần tìm tòi nghiên cứu và cũng như có suy nghĩ gì đó, khiến hết sức lo sợ.
Lộ Miểu cảm thấy như mình bước vào tam đường hội thẩm, đều là lãnh đạo trực tiếp của , áp lực rất lớn.
thấp thỏm nhìn sang phó cục trưởng Lưu là người quen thuộc duy nhất: “Phó cục trưởng Lưu, có chuyện gì ạ?”
Kiều Trạch mở miệng trước, đưa mắt nhìn Lộ Bảo nằm trong góc tường, “Mau bắt con chó ngu xuẩn kia .”
“…” mặt Lộ Miểu lại lộ ra nét mù mờ, “Đây phải là chó của à?”
Vừa dứt lời lại thấy Kiều Trạch như cười như nhìn : “ nhìn nó , bây giờ nó biết tôi hay biết đây.”
bước đến, khẽ đá vào chân trước của nó: “Lộ Bảo.”
Lập tức vẻ mặt Lộ Miểu trở nên phong phú.
Chương 3
Kiều Trạch nhìn cái: “Sao hả?”
Tiếu Trạm có thể hiểu được tâm tình lúc này của Lộ Miểu, nén cười : “ ấy tên là Lộ Miểu.”
“…” Kiều Trạch khẽ dừng lại, nhưng cũng gì, chỉ nghiêng người, “ thử xem.”
Lộ Miểu ngồi xuống trước mặt chú chó, ngầng đầu hỏi Kiều Trạch: “Muốn đưa nó đâu đây?”
“Nhà tôi.”
Lộ Miểu “à” tiếng, rồi vuốt đầu Lộ Bảo, ríu rít với nó mấy câu, ngờ nó lại có thể như nghe hiểu được, đứng thẳng lên, “oẳng oẳng” rồi phe phẩy cái đuôi, ảo não chạy đến trước mặt Kiều Trạch.
Tiếu Trạm vui vẻ: “Lộ Miểu, phải em biết ngôn ngữ của động vật đó chứ.”
“Làm gì có.” Lộ Miểu đứng lên, “Chó cũng giống người, chuyện dễ nghe với nó là được, nó có thể hiểu mà.”
Tiếu Trạm vẫn cảm thấy rất thần kỳ: “Vậy cũng cần phải có bản lĩnh mới được, cái này học như thế nào vậy?”
Lộ Miểu: “Hồi em có nuôi chó.”
Tiếu Trạm bật cười, đùa : “Hồi hay bị phạt lắm hả?”
Lộ Miểu mấp máy môi, ư hử gì, chỉ vạch ra nụ cười miễn cưỡng coi như đáp lại.
Kiều Trạch nghe Tiếu Trạm gì, nhưng nghe Lộ Miểu trả lời là gì, vẻ mặt cũng dừng trong mắt rất ràng.
Bất giác nhìn thêm mấy lần nữa, lúc này quay sang với phó cục trưởng Lưu: “Phó cục trưởng Lưu, cháu được chưa ạ?”
Phó cục trưởng Lưu nhìn , trưng cầu ý .
Kiều Trạch cúi đầu gọi Lộ Bảo tiếng, nó “ư ử” tiếng, vẫy đuôi với , nom rất nghe lời, vậy là gật đầu.
Lộ Bảo sau khi được Lộ Miểu khơi thông liền rất biều điều, lần này ngoan ngoãn theo về nhà.
đường về, Kiều Trạch thuận đường ghé vào bệnh viện thành phố.
Bác sĩ chính của là chuyên gia lão làng có tiếng ở khoa tai mũi họng, là người Thẩm Ngộ giới thiệu cho , hơn năm mươi tuổi, y thuật cần bàn, nhưng có lẽ là người duy nhất xảy ra chuyện như thế trong vòng mấy năm nay, nên cũng đặc biệt cố chấp với .
Khi đến ông ấy sắp tan làm, còn bệnh nhân nào, vẫn theo lệ để cho làm thí nghiệm kiểm tra trước, kiểm tra xong liền nhíu mày vẻ nghi hoặc.
Hệ thống thính giác khôi phục bình thường, nhưng lại có cảm giác với thanh.
“Tôi có thể nghe thấy thanh.” Kiều Trạch ngồi dậy, kể lại chuyện mình có thể thuận lợi giao tiếp với Lộ Miểu.
Chuyên gia già càng nhíu mày chặt hơn, suy nghĩ lúc lâu, liền cấm lấy giấy bút, hỏi : “Trước đây cậu gặp ấy lần nào chưa?”
“Hôm nay mới gặp lần đầu.”
“Trước kia chưa từng xuất ?”
“ hề có.”
Chuyên gia già lại nhíu mày: “Có cách nào để tôi gặp ấy ?”
Kiều Trạch trầm ngâm chốc lát: “Để tôi xem sao .”
Bởi vì vài nguyên nhân đặc dù, ngoại trừ vài người thân cận bên cạnh biết mất thính giác, còn lại ai biết cả.
quen Lộ Miểu, tuy có thể đoán được có lẽ thính giác có vấn đề, nhưng và trao đổi với nhau hoàn toàn trôi chảy, khiến hoài nghi với phán đoán của mình.
Trước khi biết nguyên nhân, Kiều Trạch muốn để Lộ Miểu biết chuyện.
Cảm giác mà Lộ Miểu mang lại cho … Kiều Trạch thể được, nhớ lại ba lần đối mặt ngắn ngủi với , nhìn trông có vẻ vô hại, thậm chí còn có chút ngốc, nhưng chẳng hiểu sao lại để cảm thấy này đơn giản, kì lạ.
Đây là tình huống chưa bao giờ xảy ra, mắt nhìn người của rất chuẩn, bất kể là ánh mắt hay vẻ ngoài của Lộ Miểu, đều thuần lương vô hại, nay lại khiến sinh ra tâm lí đề phòng khó hiểu, trực giác cho hay trẻ này có vấn đề, hơn nữa về việc có thể nghe chuyện, khiến trực giác tăng lên.
Lúc về đến nhà, Kiều Trạch gửi tin nhắn cho cục phó trưởng Lưu, nhờ ông điều tra Lộ Miểu chút.
Phó cục trưởng Lưu cười nghi ngờ sâu quá rồi, trải qua kì thẩm tra chính trị nghiêm ngặt thi vào trường cảnh sát, có thể có vấn đề gì được chứ.
Lí lịch của rất đơn giản, là người ở thành phố An, ở thị trấn trong khu vực ngoại thành, mới sinh ra được nhận nuôi, lúc lên năm lại bị đuổi về với gia đình thân sinh, có ba người chị , dưới có em trai, học muộn, hồi cấp ba từng được trường đại học Sư Phạm trọng điểm quốc gia chọn, nhưng , học lại năm, sau thi vào trường cảnh sát, chuyên ngành điều cấm chất độc, từ tiểu học lên luôn đạt thành tích xuất sắc.
Cả nhà chỉ có mình là sinh viên, ba chị gả sớm, em trai gần tuổi nhất, chỉ thua có tuổi, năm 15 tuổi bỏ học.
Tài liệu trong danh sách đăng kí đơn giản dễ hiểu, cũng có nhiều chi tiết lắm.
Kiều Trạch lại nhờ lão lục Thẩm Kiều giúp điều tra thêm.
Thẩm Kiều là người dưới trướng của em rể Thẩm Ngộ , bình thường rất am hiểu việc thu thập thông tin, lại ở nội thành thành phố An, đối với bình thường trong gia đình bình thường này, rất nhanh có để báo cáo lại cho .
Lí lịch cũng khác mấy với bản phó cục trưởng Lưu gửi cho , nhưng chi tiết hơn, ví dụ như năm 15 tuổi em trai thôi học, là vì để ép bố mẹ đồng ý cho tiếp tục học. Năm 18 tuổi cậu ta đột nhiên bỏ nhà ra , đến nay chưa về.
Kiều Trạch nhìn thời gian, cùng năm đó, Lộ Miểu gạt thư mời gọi nhập học của trường đại học Sư Phạm, chọn học lại.
Khép lại hai tập lí lịch, Kiều Trạch gọt giũa những điểm chung trong đầu, nhưng hai chuyện này liệu có liên hệ gì với nhau hay , cũng chẳng dính dáng tí gì đến việc muốn tra .
Lí lịch rất bình thường, bình thường đến mức khiến nghĩ ra được điều gì, vì sao lại có thể nghe thấy ấy chứ.
Lúc này Tiếu Trạm lại gửi tin nhắn đến cho , năm nay nhóm thực tập sinh của đội truy bắt ma túy và đội chó nghiệp vụ có hai ngày diễn tập truy quét, biểu trong buổi diễn tập quyết định bọn họ hay ở, ta cũng coi là người hiểu biết đôi chút về Kiều Trạch, biết có kinh nghiệm phong phú ở mảng này, nên muốn mời tham mưu cố vấn, Kiều Trạch đồng ý.
————
Lộ Miểu là trong những thực tập sinh được quyết định tiếp hay ở lại, sau khi sát hạch có thể ở lại quá hai phần ba.
vốn lo lắng lắm, hai ngày nay Diêu Linh Linh cứ cằn nhằn bên tai thôi, ngừng hỏi nếu bị loại phải làm sao, ồn ào đến mức khiến cũng thấy hồi hộp.
là bạn học cùng lớp đại học với Diêu Linh Linh, cùng phỏng vấn vào đội điều cấm chất độc, nhưng lại cùng bị điều đến huấn luyện ở đội chó nghĩa vụ, khiến tình nghĩa càng thêm sâu đậm.
cũng nghĩ đến chuyện bị loại, nhưng Diêu Linh Linh cứ nhắc lui nhắc tới như thế, hại cũng lo lắng, hơn nữa đến ngày diễn tập, trông thấy chuyên gia tháo bom đứng trong đội ngũ lãnh đạo Lộ Miểu càng thêm lo lắng.
vẫn nhớ ngày ở văn phòng phó cục trưởng Lưu, như cười như hỏi : “ nhìn , bây giờ nó biết tôi hay là biết .”
quen , biết liệu có lén lút trả thù , hôm nay cũng dắt chó theo.
Đợi đến lúc xuất phát Lộ Miểu trông thấy Tiếu Trạm đứng bên cạnh, nghĩ ngợi, rồi thấp thỏm hỏi ta: “Đội trưởng Tiếu, chuyên gia tháo bom cũng tham gia chấm điểm à?”
Tiếu Trạm phản ứng kịp: “Chuyên gia tháo bom là ai?”
Lộ Miểu lén chỉ Kiều Trạch, vừa đúng lúc Kiều Trạch nhìn sang, thất kinh lập tức rút tay về, thu đầu lại, dám làm loạn nữa.
Tiếu Trạm giật mình, lập tức mỉm cười: “Cậu ta phải chuyên gia tháo bom.”
“Hả?” Lộ Miểu kinh ngạc nhìn , “Nhưng hôm đó phải phó cục trưởng Lưu…”
“Hôm đó chỉ là thuận đường hỗ trợ thôi, cậu ta chính là kiểu người nhàn rỗi vậy đó.” Tiếu Trạm , đưa viên thuốc an thần, “Hôm nay cậu ta đến đây chỉ giúp cố vấn, trực tiếp chấm điểm.”
Lộ Miểu lập tức nhàng thở ra, nhưng câu tiếp theo của Tiếu Trạm lại treo ngược lên lại: “Nhưng bọn tổng hợp lại ý kiến của cậu ấy, nên cố lên nhé.”
Diêu Linh Linh đứng ngay bên cạnh , nghe hai người thảo luận, cũng tò mò quay đầu lại nhìn, khi trông thấy Kiều Trạch hô lên thất thanh: “Chết con rồi, đẹp trai quá mất!”
Ồn ào khiến những người khác cũng sôi nổi quay đầu lại, ngay cả Lộ Miểu cũng nhịn được lén nhìn trộm thêm lần nữa, sau đó nhìn sang Diêu Linh Linh với vẻ mặt khó hiểu: “Cũng tạm mà thôi.”
Diêu Linh Linh đẩy cái: “Tránh ra bên, người có mắt thẩm mỹ có quyền lên tiếng.”
Hai người ở chung ký túc xá đại học, Lộ Miểu nổi danh là kiểu trong đầu chỉ biết học, cho đến bây giờ chưa từng để bụng qua tuấn nam mỹ nữ nào, mỗi lần trong phòng nửa đêm tán gẫu ở học viện này đàn nào đẹp trai đàn em nào xinh , đều khỏi ngu ngơ hỏi “là ai thế” rồi “à”, căn bản là tâm tư đặt vào việc thưởng thức cái đẹp, thường bị cười bảo là gương mặt loli trái tim ni .
Dáng người khá đẹp, ngũ quan dịu dàng hai má lại núng nính như trẻ con, diện mạo thiên về kiểu dễ thương loli, tính cách cũng như nàng thỏ trắng, cả người nhìn qua dịu dàng vô hại, lại có chút ngơ ngác ngốc nghếch, đặc biệt rất dễ kích động ý nghĩ muốn che chở của cánh đàn ông, được hơn nửa nam sinh trong học viện cảnh sát hoan nghênh, số nam sinh muốn theo đuổi kể từ lúc đặt chân vào trường học chỉ tăng giảm, nhưng dường như hề để tâm đến việc này, cho dù có người ôm hoa đứng trước mặt tỏ tình, cũng chỉ sững sờ nhìn đối phương, sau đó còn rất kinh ngạc hỏi người ta, vì sao lại thích .
Diêu Linh Linh biết hơn bốn năm, đối với màn tỏ tình của nam sinh, cho đến giờ Lộ Miểu hề có biểu quá vui sướng hay thẹn thùng, chỉ có nghi ngờ và ngỡ nàng, chẳng biết vì sao bọn họ lại thích , thể nào hiểu được kiểu tình cảm đó, vì từ được ai mến.
Nên đối với mỗi lần được tỏ tình, phải đáp “ồ” chính là “cám ơn cậu”, sau đó có sau đó nữa, khá là bận rộn, người khác nhắc đến , đều là “có phải em đầu gỗ năm ba ở ngành điều cấm ma túy ”, phải lạnh lùng, cũng phải kiêu ngạo, với khuôn mặt ấy của thể nào khiến người khác có ảo giác lạnh lùng được, chỉ là ngốc đầu gỗ, hiểu phong tình.
Bây giờ nàng đầu gỗ với danh tiếng hiểu phong tình chỉ vào người đàn ông thân cao mét tám mươi lăm, thân hình cao ráo khí chất xuất chúng ngũ quan góc cạnh mà “cũng tạm được”, Diêu Linh Linh từ chối, chỉ thiếu nước kêu ngậm miệng lại.
Lộ Miểu rất biết điều mà ngậm miệng gì.
Tiếu Trạm ho tiếng, đem câu chuyện quay về việc chính: “Lần diễn tập truy bắt lần này là kì sát hạch thực chiến đầu tiên trong các buổi tập huấn từ trước đến nay của chúng ta, kiểm tra kết quả mấy tháng tập huấn của các bạn. Trước khi tập huấn tin rằng mỗi đội trưởng của các bạn cũng nhắc đến, sau khi tập huấn chính thức được giữ lại, tổng cộng có hai lần sát hạch, mỗi lần sát hạch, đều có thể có người bị loại, hi vọng mọi người hãy cố gắng.”
Trong sân im lặng, nghe sắp xếp.
Địa điểm chính là trạm kiểm tra biên phòng của thành phố An, sáu người tổ, chủ yếu là kiểm tra xe và du khách qua lại, truy bắt những kẻ buôn lậu mang theo “ma túy” vào thành phố.
“Mặc dù chúng ta là diễn tập, nhưng cũng là lần huấn luyện , cái gì cũng có thể xảy ra bất ngờ, hi vọng các bạn để ý nhau.” Lúc xuất phát, Tiếu Trạm lại nhấn mạnh lần.
Lộ Miểu với Diêu Linh Linh và bốn người khác ở cùng tổ, bọn họ chấp hành làm việc ở trạm kiểm tra, đội khác phái người với xe đứng ở phía sau quan sát và bảo vệ.
Tổ của Lộ Miểu được phân đến bến cảng An Hành quan trọng ở thành phố An, đây là nơi thông đạo chủ yếu của hải quan, vị trí quan trọng, nên nhiệm vũ cũng nặng hơn.
Tiếu Trạm khá xem trọng tổ của bọn , lại là cửa khẩu quan trọng, sau khi sắp xếp nhiệm vụ xong, lái xe ô tô chạy đến trạm kiểm tra An Hành, tìm nơi bí mật, đậu xe cách đó xa, thông qua bảng điện tử trong xe, xem xét tình hình thực thi nhiệm vụ ở trường, song song với nó, còn cả hình ảnh đến từ trường làm nhiệm vụ của các tổ khác.
Kiều Trạch ngồi trong xe ta, hôm nay đến đây, chủ yếu vẫn là làm cố vấn cho ta.
“ trẻ này tệ đâu.” Nhìn Lộ Miểu màn hình dắt chó nghiệp vụ đứng bên đường, ngăn từng xe kiểm tra bên trong, Tiếu Trạm khen ngợi.
Từ lúc tám giờ sáng chính thức làm nhiệm vụ đến bây giờ, hơn bảy tiếng đồng hồ, là trong những người có hiệu suất cao nhất.
6 người khác ở trường chia làm ba tổ, 2 người tổ, tổ kiểm tra xe khách, tổ khác lại kiểm tra xe vận tải và xe hơi, tổ cuối cùng chạy máy, ứng đối với tình huống xảy ra bất chợt.
Lộ Miểu với Diêu Linh Linh phụ trách việc kiểm tra xe tải và xe hơi.
Giao thông ở cửa khẩu bên này khá đông, ngày ngày xe cộ hơn lại phải hơn mười nghìn, gần như mỗi xe đều phải kiểm tra bên trong, nếu tốc độ đủ nhanh, xe xếp hàng ở sau chờ kiểm tra e là kẹt hết cả đường cái mất.
Lộ Miểu cảm thấy, vì hiệu suất rất cao, làn xe nơi kiểm tra cũng có đội ngũ xếp hàng quá dài, điều này vừa hay trước mắt rất hợp ý Tiếu Trạm.
Kiều Trạch cũng nhìn lên màn hình: “Tốc độ này cũng tạm được, nhưng hiệu suất … vẫn phải xem kết quả .”
“Hơn nữa này hình như nhanh nhạy lắm với tình huống đột phát.” Kiều Trạch chỉ vào màn hình, Lộ Miểu suýt chút nữa bị xe chạy qua quẹt kính chiếu hậu vào người, “ ấy hơi kém về khoản phản ứng với nguy hiểm, nếu ở chiến trường súng đạn , chính là vết thương trí mạng.”
Tiếu Trạm gật đầu, đây quả là vấn đề, nhưng cũng thể phủ nhận là tránh , dù sao ở màn hình, trong nháy mắt xe chạy vụt qua rồi, mới nghiêng người né , rồi nhìn chiếc xe tải thùng màu xanh ở phía sau.
Diêu Linh Linh trông thấy kính chiếu hậu của chiếc xe hơi sượt qua cánh tay phải Lộ Miểu, vội vàng giữ lấy ấy: “Cậu sao chứ?”
“Tớ sao, bị đụng trúng.” Lộ Miểu vỗ lên cánh tay phải, để ấy yên tâm.
“ sao là tốt rồi.”
Diêu Linh Linh thở phào, Lộ Miểu ngăn chiếc xe tải thùng màu xanh lại, theo quán tính hỏi: “Xin chào, trong xe chứa gì thế?” “Chở chỗ nào?” “Chở đến đâu…” vừa gặng hỏi vừa quan sát thần sắc của tài xế cùng những người khác trong xe, xem có để lộ sơ hở nào .
Tài xế là người trẻ tuổi, chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi đầu, phụ xe là thanh niên chỉ khoảng mười bảy mười tám, nhìn vẫn còn , hiền lành, hơi hướng nội, khi đối mặt với câu hỏi của Lộ Miểu, còn có mấy phần e dè, trả lời rằng trong xe chở hoa quả.
Lộ Miểu mở thùng xe ra, kéo chú chó nghiệp vụ “Đại Thành” của lên xe, xe chất đầy cam, mới vừa được hái xuống, vẫn còn lá cây, từng giỏ từng giỏ chồng lên nhau, cùng phủ lớp vải ướt.
Lộ Miểu tiện tay kiểm tra mấy chiếc giỏ, phát điều gì khác thường, Đại Thành cũng xoay tới xoay lui trong thùng xe, rồi xuống.
Lộ Miểu cũng nhảy xuống theo, gài cửa xe lại cho bọn họ, đến trước cửa xe, định xua tay để bọn họ , cơn gió thổi tới trước mặt, mang theo làn hương mảnh chua chua quen thuộc xộc vào trong mũi, Lộ Miểu rùng mình cái, tay tóm lấy cửa xe mở ra, “Xuống xe!”
cảnh này rơi vào trong mắt Kiều Trạch, vốn hai tay còn đặt trước ngực, tư thế thả lòng ngồi dựa lui sau ghế, nhìn chăm chú vào màn hình, lúc vẻ mặt Lộ Miểu đột nhiên cứng lại cũng ngồi thẳng người lên.
“Gay rồi!”
Bàn tay phải của Tiếu Trạm lưu loát rút khẩu súng bên hông ra, đẩy cửa xuống xe.
Chương 4
Ở bên kia, khi Lộ Miểu mở cửa xe ra, sắc mặt của hai người đều biến đổi, bỗng chàng trai ngồi bên ghế phụ móc khẩu súng ra, Đại Thành bên đột nhiên nhảy dựng lên, bổ nhào vào người nọ, tiếng súng vang lên, theo bản năng Lộ Miểu xoay người ôm lấy chú chó, cản ngay trước họng súng, nhưnglại có cảm giác đau đớn, còn chưa kịp phản ứng lại cánh tay bị tóm lấy, cả người được ôm vào lồng ngực săn chắc, bên tai tiếng súng vang lên liên tục, cùng cả thanh khởi động của xe tải.
Lộ Miểu ngẩng đầu lên, chỉ kịp trông thấy chiếc xe tải màu xanh hoảng sợ tháo chạy, theo bản nắng đưa tay rút khẩu súng bên eo.
“Đạn dùng để huấn luyện là giả.”
Giọng trầm lạnh vang lên đỉnh đầu, cùng với hai phát “pằng pằng”, bánh sau của chiếc xe tải vốn định bỏ chạy lập tức xì hơi, xe dừng ven đường, hai người cầm súng nhảy từ xe xuống, liên tục nhả đạn về phía bên này.
Lộ Miểu bị giữ chặt đầu hơi xoay người, nhìn thấy gì, chỉ nghe tiếng thét chói tai thê thảm ở xung quanh, đan xen với tiếng súng, nhưng rồi nhanh chóng mọi thứ về lại yên tĩnh.
được thả ra.
ngẩng đầu nhìn Kiều Trạch, liếc mắt cái cũng nhận ra , nhưng sắc mặt còn vẻ lười nhác của hai ngày trước nữa, khuôn mặt sa sầm, có vẻ thờ ơ nghiêm túc xa lạ, khóe miệng nhếch lên, hai mắt sắc bén, tay phải nắm chặt khẩu súng, họng súng hướng vào hai người té mặt đất cách đó xa.
Tiếu Trạm dẫn người đến trợ giúp, áp giải hai người kia.
“Đến bệnh viện trước .” Tiếu Trạm phân phó, còn mình rút điện thoại ra, gọi điện cho phó cục trưởng Lưu, “Phó cục trưởng Lưu, bên trạm kiểm tra An Hành vừa xảy ra chuyện bất ngờ, toàn bộ thực tập sinh cần phải rút về hết.”
“…” Lộ Miểu lập tức thần mặt ra, “ phải diễn tập à?”
“Đây phải người chúng tôi sắp xếp.” Tiếu Trạm nghiêm mặt lại, cúp điện thoại, phất tay với những thực tập sinh bị hù dọa do chuyện xảy ra đột ngột, “Về trước cả .”
Kiều Trạch mắt nhìn chiếc xe tải ở bên đường, lên mấy bước, phá cửa xe, nhảy lên thùng xe, nhìn đống hoa quả chất đầy ở bên trong.
Lộ Miểu cũng theo: “Vừa nãy tôi ngửi thấy mùi chua, là vị chua của heroin.”
Chỉ vào mấy giỏ hoa quả được phủ bên dưới tấm vải xanh ẩm ướt: “Tôi nhớ trước kia từng có vụ án hòa heroin vào trong nước, dùng quần áo ngâm mà chắt lọc ra, nên tôi ngờ rằng mấy tấm vải ướt này có vấn đề.”
Kiều Trạch nghiêng người xé rách mảnh vải ướt ở bên trong, đưa lên ngửi, rồi ném chúng , xoay người với Tiếu Trạm: “Cho người kéo xe về .”
Đôi mắt sắc của Lộ Miểu trông thấy chỗ áo ở tay trái bị rách, thấm máu, giọng run run : “Tay …”
Tiếu Trạm cũng theo bản năng đưa mắt nhìn cánh tay trái của , ấn đường lập tức nhướn lên: “Sao lại thế này?”
Kiều Trạch nghe thấy ta gì, nhưng từ thần thái với đôi môi mấp máy cũng có thể đoán được chút ít.
“ sao đâu, chỉ bị cửa xe đụng vào mà thôi.”
Tiếu Trạm lại lo lắng, nhìn sang Lộ Miểu: “Em đưa cậu ấy đến bệnh viện khám .”
Kiều Trạch: “ tôi sao đâu.”
“ sao cũng là do bác sĩ , thương thế của cậu cũng chỉ mới hồi phúc mấy tháng này.” Tiếu Trạm nghiêm mặt, trực tiếp hạ lệnh cho Lộ Miểu: “Mau cho cậu ta biết, nếu cậu ta đến bệnh viện, xảy ra chuyện gì tôi tìm em chịu trách nhiệm.”
“…” Lộ Miểu nhìn ta với vẻ kì quái, nhưng vẫn thuật lại từ đầu chí cuối cho Kiều Trạch.
Kiều Trạch nhìn : “Tôi sao ấy cũng trốn khỏi trách nhiệm đâu.”
thế, nhưng vẫn quay người lên xe.
Cùng còn có cả Tiếu Trạm.
Hai người mang theo thuốc phiện đó cũng được đưa đến bệnh viện, ta muốn nghe ngóng thêm tình hình trước.
Hôm nay vốn chỉ là buổi diễn tập bình thường, ngờ diễn tập truy bắt ma túy lại bất ngờ tóm được hai kẻ vận chuyển ma túy.
Thành phố An là nơi mà ma túy lộng hành, lại là trong những tuyến đường quan trọng tuồn ma túy từ nước ngoài vào, phía hải quan kiểm tra rất nghiêm ngặt, ngờ vẫn có kẻ trắng trợn vận chuyển ma túy đến, đây phải là vấn đề .
Kiều Trạch vốn là muốn theo xem, nhưng thính lực của bị thương, nên thể tham gia thẩm vấn, cân nhắc chút, quyết định vẫn nên kiểm tra trước.
là do cứu Lộ Miểu, khi kéo về từ cửa xe bị bắn, bị góc làm bị thương.
Miệng vết thương hơi sâu, nhưng cũng may ảnh hưởng đến gân cốt là bao.
Suốt dọc đường Lộ Miểu cùng , rốt cuộc cũng xác định đúng ở chỗ nào.
Khi người khác chuyện với , dường như có bất cứ phản ứng nào, chỉ phản ứng với mỗi thanh của mà thôi, cũng có mấy lần hỏi , “ ta gì?”
Sau khi lấy thuốc, Lộ Miểu kiềm chế được mối nghi ngờ trong lòng, bèn hỏi : “Có phải chỉ nghe thấy tôi thôi đúng ?”
Kiều Trạch nhìn cái, thừa nhận cũng phủ nhận, chỉ đưa lên khoa tai mũi họng ở tầng ba.
Bác sĩ chính Từ Mạo Thăng của ở đấy.
Lúc Lộ Miểu đến cửa bị Kiều Trạch đè vai đẩy vào, nhìn sang ông bác sĩ già râu tóc trắng phau ngồi đối diện: “ mang người đến cho bác rồi đây.”
Sau đó liền trông thấy bác sĩ già dùng ánh mắt như nghiên cứu người ngoài hành tinh đánh giá .
“ trẻ này, cháu ở đâu thế?” Bác sĩ già hỏi.
Kiều Trạch nhìn : “Ông ấy gì thế?”
“…” Lộ Miểu khó hiểu nhìn , rồi thuật lại chi tiết, “Ông ấy hỏi tôi ở đâu.”
Lại hỏi : “Mà sao thế?”
“ có gì đâu.”
Lúc chuyện, Kiều Trạch nhìn sang Từ Mạo Thăng: “Bác cũng thấy rồi đấy.”
Từ Mạo Thăng kinh ngạc, lại dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh đánh giá .
Lộ Miểu có thể lờ mờ hiểu rằng, ta chỉ có thể nghe được mỗi giọng của .
Điều này khiến cảm thấy rất thần kì, nhưng cũng rất khó hiểu.
“Cái này đâu liên quan gì đến cháu. Cháu cũng có làm gì hết.” Lộ Miểu chỉ thiếu nước giơ tay lên thề mình trong sạch.
Nhưng bác sĩ già vẫn dùng ánh mắt ấy nhìn .
“Tai ấy… có vấn đề ạ?” hỏi.
“Theo nguyên tắc vốn có chuyện gì, nhưng thực tế lại có vấn đề đấy, thực tế lại như có.”
Đáp án của bác sĩ già cứ vòng vèo lại đọc nhịu, khiến Lộ Miểu cảm thấy ong cả đầu.
Tạm thời ông thể tìm ra mấu chốt được, trầm ngâm hồi lâu: “Chuyện này phải để tôi về xem xét kĩ thêm mới được, tôi cũng tình huống này là thế nào.”
Lộ Miểu bị truy hỏi “ông ấy gì” nhiều lần cuối cùng cũng rất tự giác thuật lại những lời này cho Kiều Trạch.
gật đầu, cũng hỏi thêm gì nữa.
ra khỏi cao ốc bệnh viện, Lộ Miểu vẫy chiếc taxi định đưa Kiều Trạch về nhà.
Kiều Trạch khó hiểu nhìn , chỉ bị trầy da, cũng đâu nặng đến mức cần người tiễn về chứ.
Lộ Miểu dám tiễn.
“Vừa nãy đội trưởng Tiếu có , nếu có chuyện gì, ấy tìm tôi trách móc mất. về đến nhà tôi lo lắm.”
“…” Kiều Trạch kiềm chế nhìn cái, “Là tôi cứu .”
Ngụ ý rất , cần bảo vệ.
Lộ Miểu cũng biết, nếu có chừng bây giờ nằm trong nhà xác rồi, nhưng có mệnh lệnh của Tiếu Trạm, tận mắt trông thấy về nhà an toàn yên lòng.
Cuối cùng trong nhõng nhéo cố chấp của , Kiều Trạch cũng thỏa hiệp.
Chỗ ở cách bệnh viện xa, xe khoảng 20 phút, là tiểu khu hơi cũ, phòng đôi ở tầng bảy, cánh cửa mang theo hơi thở của năm tháng.
Đến trước cửa phòng, Kiều Trạch đoán chừng nếu thấy vào nhà yên tâm mà , bèn lấy chìa khóa ra, ném cho : “Mở cửa.”
Lộ Miểu xỏ chìa khóa vào, theo quán tính vặn sang phải, nhưng lại vặn được.
Kiều Trạch đứng ngay bên cạnh , hơi căng thẳng, cũng là do mối quan hệ tên giữa với lãnh đạo của mình làm căng thẳng, hay là chính bản thân khiến căng thẳng nữa, dáng vẻ mở cửa được khiến trông quẫn bách làm sao, mà người khi quẫn bách liền căng thẳng, mà căng thẳng ngược lại thể mở được cửa.
Kiều Trạch đợi cả nửa ngày cũng chỉ thấy cong lưng vặn vặn nắm đấm mà cửa cũng mở, bất giác nhìn về phía ổ khóa, nhắc nhở : “Xoay sang trá…”
Chữ “trái” còn chưa xong, cửa vang “rầm” tiếng, chỉ làm gãy chìa khóa, còn bẻ gãy cả chùm thiết bị khóa* cánh cửa xuống, để lại lỗ thủng đen tuyền đó.
(*http://img03.taobaocdn.com/bao/uploaded/i3/T1edDLXXthXXa8Uso9_102632.jpg)
Kiều Trạch: “…”
Lộ Miểu cũng ngờ lại như thế, sợ hãi nhìn đống sắt dư ra trong tay mình, lập tức hóa ngốc tại chỗ.
Kiều Trạch đè nén xúc động nhìn : “Tôi có bảo phá cửa.”
Last edited by a moderator: 25/5/17