1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện Đại] SỐNG LẠI BẢO VỆ HẠNH PHÚC

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      SỐNG LẠI BẢO VỆ HẠNH PHÚC


      Tác giả: Băng Thủy Đích Ngư

      Thể loại: đại, trùng sinh, quân nhân, HE

      Converter: ngocquynh520

      Editor – beta: đêmcôđơn

      Tình trạng sáng tác: hoàn 56 chương [53 chương chính văn + 3 chương ngoại truyện]​


      Giới thiệu vắn tắt:

      Kết quả về tình bi kịch của thanh niên trí thức xuống nông thôn và nông thôn

      Cuộc sống dè dặt bên người ba khi mẹ mất

      Trong lúc hôn nhân của mình cũng thể làm chủ bị gả cho người chồng tốt

      Tiểu Hoa lại trở về cuộc sống có ba có em trai khi còn bé

      Sống lại lần nữa, chọn cuộc sống giống như trước kia

      Lần này để cho bản thân tiếc nuối

      Bảo vệ hạnh phúc thuộc về mình

      Tìm tình cho bản thân và tìm người mình để sống những ngày tốt đẹp sau này

      còn cầu gì nhiều.
      Dion thích bài này.

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 1: Hôn lễ thể thay đổi

      Editor: demcodon


      Ngày mai chính là hôn lễ của Lý Lạc, Lý Lạc đến bây giờ cũng chút cảm giác hưng phấn, cầm lấy ly rượu đỏ đứng ở cạnh cửa sổ sát đất nước mắt nhịn được chảy xuống.

      Có ai ngày kết hôn cũng là ngày chồng có đứa con được tháng, hơn nữa đứa bé đó phải là con của . Hôn lễ uất ức như vậy cũng phải cử hành, bây giờ Lý Lạc muốn ăn thịt người. phải ư? mà lên giường phụ nữ khác, mà đến lúc kết hôn rồi mới biết được đối phương vừa sinh đứa bé, là buồn cười, rất là buồn cười... Ha ha ha ha, cầm lấy ly rượu lên, rót hết ly này đến ly khác, đây là cuộc sống mà chọn ư?

      Có lẽ lúc gọi là Giang Tiểu Hoa mới là lúc hạnh phúc nhất! Khi đó mặc dù nghèo chút nhưng rất hạnh phúc, có người ba thương mình, lại có người mẹ dịu dàng, còn có đứa em trai đáng , người nhà vui vẻ là như vậy. Mặc dù ba phải là ba ruột của , nhưng ông rất thương chút giả dối. Cho nên sau khi mẹ qua đời biết mình bị bệnh ông đành phải ủy thác cho cha ruột của . Nếu ba biết những ngày sống ở nơi này hạnh phúc có hối hận với quyết định đó ?

      Chắc là thể nào! Nghĩ tới lúc trước mình mới tìm được đứa em trai chất phác kia hơn 20 tuổi, người còn mặc bộ quần áo vá vụn. Nó làm công nhân bốc vác ở công trường xây dựng, ngay cả tiểu học cũng học xong. Sau khi ba qua đời mỗi bữa cơm đều phải ăn chực mỗi nhà chút để sống qua ngày...

      "Leng keng ——" suy nghĩ tiếng chuông cửa vang lên, Lý Lạc chỉnh lại quần áo người ra mở cửa.

      "Chị, cái đó, ngày mai chị lập gia đình, em đến xem chị chút." Lý Lạc vừa rồi còn nghĩ đến em trai em trai xuất ở trước mặt mình, trong tay còn cầm bó hoa bách hợp.

      Tiểu Hổ nhìn thấy Lý Lạc nhìn chằm chằm bó hoa có chút ngại ngùng, quần áo người cậu đều là chị mua cho, cậu sợ chị mình tiêu tiền bậy bạ. Tiểu Hổ vội vàng giải thích: "Người ta ý nghĩa của loài hoa này tốt, ý là trăm năm hảo hợp cho nên em bỏ tiền ra mua cho chị bó."

      "Rất thơm!" Lý Lạc nhận lấy bó hoa rồi kéo em trai vào cửa, ngày trước khi kết hôn người thân hay bạn bè nào đến xem , chỉ có em trai tới, cũng coi như có tâm.

      "Ăn cơm chưa? Chưa ăn chị nấu cho em." Lý Lạc hỏi, tiểu Hổ vẫn muốn dùng tiền của , cho nên Lý Lạc biết nó cũng có bao nhiêu tiền.

      "Ăn, ăn!" Tiểu Hổ vuốt đầu tóc của mình, cười ngây ngốc .

      Rửa vài trái cây để vào trong dĩa mang ra, cầm lấy quả táo vừa gọt vỏ vừa : "Hai ngày nay có mệt ?"

      " mệt, mệt, Triệu cũng chỉ để em lái xe, vác mấy thứ đồ nặng gì đó cũng để cho em làm." Tiểu Hổ liên tục khoát tay, công việc chị tìm cho cậu tốt hơn công việc trước kia mình tìm rất nhiều.

      "Nếu thích cho chị biết, chị đổi việc khác cho em." Lý Lạc gọt quả táo xong đưa cho tiểu Hổ .

      Tiểu Hổ cầm lấy quả táo lên cắn lớn miếng to: "Thích... cần... đổi." Tiểu Hổ vừa ăn quả táo vừa nhìn Lý Lạc. Cậu phát hình như Lý Lạc vui vẻ, ăn xong quả táo tay, ân cần hỏi: "Chị, bộ dáng của chị giống như người muốn làm dâu?"

      Lý Lạc sửng sốt xoa xoa đầu của nó, cười khổ : "Sao lại giống, nhóc con em từng thấy qua dâu rồi à?"

      " phải, trước kia tiểu Mỹ ở cách vách nhà, trước ngày đám cưới em thấy ấy cười rất vui vẻ, nhưng còn chị, mặt chị có nở nụ cười! Với lại, sao ngày hôm nay có ai đến ở cùng chị vậy?" Tiểu Hổ nhớ lại , lúc tiểu Mỹ kết hôn rất náo nhiệt, nhưng nơi này của chị lại lạnh lẽo như vậy.

      "Hôm nay cũng phải chủ nhật, người trong thành phố là thế, thích quá náo nhiệt. Ngày mai hôn lễ gom đống người lại ăn bữa cơm là được." Lý Lạc giải thích, hy vọng giải thích này đủ để cho thằng ngốc này tốt hơn chút.

      Tiểu Hổ híp mắt cười lộ ra hai hàm răng, ngốc ngốc : " ra là thế! Người trong thành phố và người ở nông thôn em giống nhau. Chị, chị xem còn có việc gì để cho em làm ? Em bận gì nhiều có thể giúp chị chút ít."

      " có, có việc gì muốn em làm. A — đúng rồi, tiểu Hổ, chị muốn để lại nhà này cho em, đây là tự chị mua. Mặc dù lớn nhưng là do chị dùng tiền mình kiếm về mua được. Sau này kết hôn chị cũng ở nơi này, để trống cũng rất tiếc." Lý Lạc sớm nghĩ kỹ, trước kia tìm được em trai, bây giờ tìm được rồi phải cố gắng hết sức cho nó sống tốt hơn chút.

      Tiểu Hổ lắc đầu: "Chị, ba nếu như chị còn nhận em chính là chị của em, cả đời này em cũng là em trai của chị. Chị cần cho em cái gì hết, tự em có thể nuôi sống bản thân em."

      "Tiểu..." Lý Lạc còn muốn gì thêm nhưng lúc này điện thoại lại vang lên. Lý Lạc cầm nó lên thấy đó chính là đối tượng ngày mai kết hôn của mình gọi đến. Lý Lạc muốn gọi là vị hôn phu, bây giờ hết sức bài xích người này. Nếu phải hôn lễ ngày mai thể hủy Lý Lạc cũng muốn cưới.

      Điện thoại vẫn reo: "Chị, sao chị nghe điện thoại vậy?" Nghe được giọng của tiểu Hổ Lý Lạc mới hồi phục lại tinh thần, muốn để cho em trai lo lắng. Lý Lạc cầm lấy điện thoại ra ban công.

      "Alô."

      "Lạc Lạc à, là , bây giờ em chuẩn bị xong chưa? Có cần giúp gì ?" Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nam dễ nghe.

      "Còn gì để chuẩn bị sao, đừng giả mù sa mưa nữa." Trước kia Lý Lạc cảm thấy giọng của rất êm tai, nhưng kể từ khi biết được chuyện đó, cứ mỗi khi nghe giọng của muốn nôn ra.

      "Lạc Lạc... em... vẫn còn tức giận hả?"

      "Tức giận, tức giận cái gì? Có cái gì đáng giận à?" Lý Lạc mỉa mai .

      "Lạc Lạc, ngày mai chúng ta kết hôn! biết đó là lỗi của , nhưng mà chúng ta sống với nhau cả đời, em..."

      "Cả đời? xác định? Bậy giờ tỉ lệ ly hôn rất cao, nếu phải các người ép tôi ngày mai căn bản có hôn lễ." Càng nghĩ càng tức giận, tất cả mọi người đều lừa gạt , ngay cả cha ruột của cũng ngoại lệ, cái gì mà muốn tốt cho , cái gì là lời dối có thiện ý, là buồn cười!

      Bên kia điện thoại yên lặng hồi lâu, mới nghe được tiếp tục : "Lạc Lạc, biết em tức giận , em hận , ra cũng hận mình, kể từ khi biết đứa bé kia là con của mình tức giận kém hơn em bao nhiêu. Nhưng mà, cho dù là thế cũng muốn buông tay em ra. Lạc Lạc, xác định chúng ta hết cả cuộc đời, đối với đứa bé đó chính là trách nhiệm của , luôn em, mãi mãi là thế!"

      "Ha ha, Tô Thiên Triết! cho rằng mấy lời ngon ngọt này làm cho tôi tin hả? có con riêng với người khác rồi còn buông tha tôi, cho rằng tất cả mọi người đểu phải xem là trung tâm vũ trụ sao?" Lý Lạc xem thường, nếu như sao lại lên giường với người phụ nữ khác rồi có con, chỉ dùng câu say rượu mất lý trí là có thể giải thích xong hả? Khi bảng báo cáo xét nghiệm DNA* xuất ở trước mặt , luống cuống tới mức nào. Khi tất cả mọi người đều đứng ở bên cạnh , đau lòng tới mức nào. Trách nhiệm? Có trách nhiệm là có thể thoát khỏi ư?

      (*Là xét nghiệm về di truyền gen nhằm xác định liên hệ huyết thống cha/ mẹ - con, ông/ bà – cháu, / chị - em....)

      "Lạc Lạc, biết bây giờ có gì em cũng nghe lọt tai, nhưng mà dùng quãng đời còn lại của mình bù đắp cho em, thực lời hứa của mình, em cứ chờ xem ! Nghỉ ngơi sớm chút, mai tới đón em sớm." còn lời nào để , muốn lại nghe Lý Lạc những lời tốt. Tô Thiên Triết nhanh chóng cúp điện thoại.

      Lý Lạc cầm điện thoại chậm rãi ngồi xuống nền, hai tay ôm đầu gối mặt vùi ở đùi.

      "Chị, chị thích cần gả." Tiểu Hổ vừa rồi tới phòng rửa tay cẩn thận nghe được chị chuyện. Cuối cũng cũng hiểu tại sao người chị có chút vui vẻ khi được làm dâu.

      "..." Lý Lạc yên lặng, sao lại muốn kết hôn với vị hôn phu miệng luôn chỉ , nhưng lại có con với người phụ nữ khác chứ.

      "Chị, em . Trước kia ba với em, muốn kết hôn phải tìm người mình thích, như vậy mới có thể hạnh phúc. Chị, chị còn nhớ mẹ từng gả cho ba mẹ rất hạnh phúc, đúng ?" Lời của tiểu Hổ gợi lại ký ức xưa của Lý Lạc.

      Nhớ tới người mẹ qua đời của mình, lúc đó bà kéo ba mình rất hạnh phúc. Cũng phải lấy người mình thích, nhưng mà... cũng thể nào quay đầu.

      "Tiểu Hổ, có số việc em hiểu đâu! Hôn nhân ấy mà, có khi là bởi vì tình , có khi là bởi vì lợi ích, cũng có khi là bởi vì quyền lợi, còn có khi là bởi vì cam kết... Từ khi chị tới nhà họ Lý nhất định phải có mối hôn nhân như vậy, chị thể thay đổi được." Lý Lạc giải thích.

      "Nhưng mà... chị thích. Chị, chị thích hôn này em cũng thích. Những lời vừa rồi chị em cũng nghe được, người kia có người ở bên ngoài, lại có con riêng, chị đừng gả nữa, được ?" Tiểu Hổ lôi tay Lý Lạc còn nghiêm túc . Lúc ba chị tới chỗ cha ruột hạnh phúc, nhưng chị bây giờ có chút gì gọi là hạnh phúc cả.

      "Tiểu Hổ, còn kịp rồi, mai là ngày cử hành hôn lễ, giấy kết hôn cũng sớm nhận." tới đây Lý Lạc giơ tay lên vò tóc tiểu Hổ, cười : "An tâm ! Chị tới đâu cũng có thể sống rất tốt, nữa, chị đói bụng, chúng ta ra ngoài ăn bữa cơm ! Chị lười nấu quá."

      Ăn cơm xong, để ý tới phản đối của tiểu Hổ Lý Lạc đuổi tiểu Hổ về, tự mình về nhà. Lúc ngang qua vườn hoa, Lý Lạc ngồi cái ghế nhìn bầu trời. Bầu trời hôm nay có ít sao, người thành phố rất ít khi có thể thấy nhiều sao như vậy. Lý Lạc nhắm mắt lại nghĩ tới lời của tiểu Hổ, giọng thầm: ‘Nếu có thể trở lại lúc trước lần nữa tốt quá.’

      Lúc này, Lý Lạc nhắm mắt lại có phát bầu trời xuất ngôi sao xẹt qua.

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 2: Trở lại ngày còn bé

      Editor: demcodon


      "A ừ..." Đầu đau quá! Chẳng lẽ là ngày hôm uống quá nhiều rượu đỏ sao? Lý Lạc dùng tay gõ gõ đầu, cố gắng làm đầu giảm bớt đau đớn. Mặc dù vẫn muốn ngủ tiếp nhưng được, phải dậy thôi, cho dù muốn hôm nay cũng là ngày kết hôn đó!

      Dùng sức chống thân thể lên, kỳ lạ ? Sao giường nhà lại cứng như thế? Lý Lạc chậm rãi mở mắt nhìn lên đỉnh màn, trợn tròn mắt, lại vươn tay vén màn lên, nhìn cảnh tượng xa lạ mà quen thuộc trước mắt. Lý Lạc ngẩn người, chỗ này sao lại rất giống chỗ mình ở lúc trước thế?

      "Tiểu Hoa, con tỉnh rồi hả? Khá hơn chút nào ?"

      Lý Lạc chậm chạp lấy lại tinh thần, sửng sốt, thất thần gọi: "Ba!"

      Người ba chỉ có thể xuất ở trong trí nhớ tới, dùng tay xoa xoa đầu , thở dài cái thào : "Bớt nóng là tốt rồi?"

      Là ba, là mùi hương của ba, Lý Lạc kích động dùng hết sức ôm lấy người ba mà chỉ có thể thấy ở trong mơ mà gào khóc.

      Ba Giang sợ hết hồn, đứa này sao vậy? Nhất thời biết làm sao ông đành ôm dỗ dành: "Tiểu Hoa ngoan, khóc, khóc, ba ở đây, ba ở đây..."

      Lý Lạc khóc rất lâu mới ngừng lại, cầm lấy chén nước trong tay ba uống, sau đó uống thêm nửa ly sữa tươi, lại bị ba buộc uống thuốc xong rồi mới trở về giường nằm đắp chăn.

      Sau khi ba Giang ra ngoài, Lý Lạc mới chống người ngồi lên đặt tay lên mặt nhéo cái "A ——" đau quá, phải là mơ... nhìn tới cánh tay của mình, ràng là bàn tay của đứa mà! Chẳng lẽ mình trở lại lúc còn bé rồi, trở lại lúc mình còn là Giang Tiểu Hoa ư?

      Mặc quần áo tử tế xuống giường ra sân, nhìn những hình ảnh quen thuộc trước mắt từ từ ngồi xổm xuống, nước mắt lại chảy xuống lần nữa, đây... là... tốt quá, là... tốt quá...

      "Chị, sao chị khóc vậy? Chưa hết bệnh hả? Còn khó chịu ?" Tiểu Hổ chơi từ bên ngoài về nhìn thấy chị mình ngồi khóc ở trong sân, chân ngắn nhắn chạy vội tới.

      Lý Lạc, , Giang Tiểu Hoa lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn lên "Xì ——" vui vẻ. mặt tiểu Hổ dính đầy đống màu đen, dưới mũi còn có hai hàng nước mũi, trong mắt tràn đầy lo lắng nhìn .

      "Tiểu Hổ à, em cũng lớn rồi còn chú ý vệ sinh, nhìn cái mặt bẩn của em nè." Tiểu Hoa lôi kéo tiểu Hổ vào trong nhà, dựa theo ấn tượng mơ hồ cầm cái chậu trong góc tường lên. Sau đó đổ ít nước sạch vào, đổ chút nước nóng từ trong ấm ra, lại múc chút nước lạnh từ trong lu , thử xem nước có ấm . Sau đó cầm khăn lông sạch kệ để vào chậu, dùng khăn lông lau mặt sạch cho tiểu Hổ trước rồi mới rửa mặt cho nó.

      "Chị, bệnh của chị tốt hơn chưa?" Tiểu Hổ ngước đầu hỏi.

      Tiểu Hoa gật đầu cái, mang nước bẩn trong chậu đổ ra ngoài sân, nhìn tiểu Hồ theo mình cười : "Ừ, chị khỏe rồi, em xem em , có chút nào giống đàn ông ? Chị bị bệnh em tự rửa mặt được hả? Đúng là cậu nhóc bẩn mà."

      "Hì hì, em nhìn thấy, tắm cũng sạch ." Tiểu Hổ làm bộ chính trực . ***************.com-demcodon

      Tiểu Hoa dùng ngón tay đâm đâm lên trán cậu: "Em đó, lười có, nếu chị có ở đây cả đời này em cũng rửa mặt hả?"

      "Chị ở đây? Chị muốn đâu? Có phải với mẹ hay ?" Tiểu Hổ nghe được lời của Tiểu Hoa sợ tới mức hai con mắt đỏ bừng.

      Tiểu Hoa sửng sốt để chậu xuống, ôm lấy tiểu Hổ an ủi: "Chị đùa với em đó! Chị đâu hết, chị ở đây với em."

      "Ngoéo tay!" Tiểu Hổ đưa ngón tay út ra.

      Tiểu Hoa cũng đưa ngón tay út của mình ra lắc đầu cái, bao lâu chưa ngoéo tay với người khác? Hai ngón tay móc lại chỗ: "Ngoéo tay, thắt cổ, trăm năm được thay đổi, ai vi phạm trở thành... con rùa ."

      Tiếng cười của hai chị em phát ra như tiếng chuông bạc...

      Ba Giang tới trước nhà nghe tiếng cười truyền ra từ trong nhà sửng sốt, bao lâu rồi ông có nghe được tiếng cười của tụi nhà mình. vào trong sân thấy hai con chạy như bay tới chỗ mình, ông cúi người ôm hai con, người đàn ông mét bảy cũng nhịn được mà chua xót.

      "Ba, ba, chị hết bệnh rồi, còn rửa mặt cho con nữa." Tiểu Hổ vui vẻ cho ba Giang biết.

      "Ba, ba biết tiểu Hổ bẩn bao nhiêu đâu, nhìn ra màu da ban đầu luôn..." Tiểu Hoa cũng bĩu môi ôm lấy ba Giang làm nũng, có thể nhìn thấy ba... tốt, làm nũng với ba... cũng tốt...

      Ba Giang mỗi tay kéo đứa con, nghe hai con mỗi người câu làm lòng ấm áp.

      Lát sau ba Giang làm cơm xong gọi hai con vào ăn cơm. Tiểu Hoa uống chén cháo, trước mắt có bao nhiêu món ăn, lại nghe thanh ba và tiểu Hổ uống cháo "xùm xụp". Mặc dù thô lỗ nhưng Tiểu Hoa lại cảm thấy rất thỏa mãn, đây... chính là mùi vị và thanh trong trí nhớ.

      Cơm nước xong xuôi ba Giang đuổi Tiểu Hoa và tiểu Hổ ra ngoài. Tiểu Hoa muốn rửa chén giúp nhưng ba cho. Dưới giám sát của ba Giang Tiểu Hoa đành phải uống thuốc.

      Buổi tối đùa giỡn với tiểu Hổ xong sau đó đốc thúc nó rửa chân, còn buộc nó đánh răng, hai người nằm giường lát ngủ mất.

      Bởi vì uống nước quá nhiều cho nên nửa đêm Tiểu Hoa phải dậy vì buồn tiểu nên xuống giường tìm cái bô để giải quyết nhu cầu thân thể, vừa mới chuẩn bị lên giường Tiểu Hoa đột nhiên thấy phòng của ba mẹ sáng đèn. Tiểu Hoa tò mò muốn xem ba làm gì. Lén lút tới cửa phòng ba, vừa định hỏi tại sao ba còn chưa ngủ nghe được giọng của ba.

      "Mẹ hai đứa, Tiểu Hoa hết bệnh rồi, em thấy thế nào? Em yên tâm, gọi điện thoại cho người kia, đồng ý nuôi Tiểu Hoa. Về sau Tiểu Hoa có thể học như bao đứa khác, chừng còn có thể lên đại học. Tiểu Hoa của chúng ta rất thông minh, nhất định sống tốt... Còn có chuyện, em đó, đừng trách , tính chữa bệnh, ung thư này có chữa cũng hết, cũng thể vì vậy mà lãng phí tiền bạc. demcodon-ddlqd muốn bán nhà để tiền lại cho tiểu Hổ, gửi vào sổ tiết kiệm. cũng hỏi rồi, có thể nửa năm lấy lần, hẳn là có thể cho nó dùng để đóng tiền đến trường. Sau đó tính gửi tiểu Hổ đến nhà nó, cũng còn cách nào khác. Mặc dù nó có chút tật xấu nhưng đối xử với tiểu Hổ cũng tệ lắm. Mẹ hai đứa, em trách đúng ..."

      Tiểu Hoa ở ngoài cửa sổ che miệng lại, cố gắng đè nén tiếng của mình, lại lặng lẽ trở về phòng mình. Dưới ánh sáng yếu ớt nhìn tiểu Hổ giường, Tiểu Hoa rốt cuộc khống chế được tâm tình. ra... ba... sớm biết... bệnh của mình, ra... ba... chỉ muốn cho cuộc sống tốt hơn... Trong đầu nghĩ tới tính toán của ba, nghĩ tới tiểu Hổ sau khi mình bị đưa ngay cả tiểu học cũng học xong, tiền của ba để lại cho nó đều đâu? Sau khi mình tìm được tiểu Hổ cũng nghe nó nhắc tới ...

      Mình nên làm gì đây? Ông trời ơi, bây giờ con phải làm gì đây... ? đúng, tiểu Hổ từng qua, thầy thuốc Trung y đầu thôn Đông có châm cứu cho ba vài lần làm cho ba vốn sống đến 1 năm mà kéo dài đến 3 năm, mà lúc đó châm cứu rời hơn nửa năm. Vậy có phải để cho ba trị sớm chút cũng có thể sống lâu hơn chút hay ?

      vừa mới moi ra từ trong miệng tiểu Hổ biết được bây giờ nó 5 tuổi, 9 tuổi, còn có 4 ngày nữa là cúng 49 ngày của mẹ. Mẹ mất vào ngày 21 tháng 5 năm 1991, bây giờ là ngày 5 tháng 7 năm 1991. nhớ còn thiếu vài ngày nữa mới kết thúc kỳ nghỉ hè năm đó cha đến đón mình, ngày 1 tháng 9 khai giảng cũng chính là còn cách hơn 15 ngày cha tới đón mình. nhất định phải làm cho ba bỏ ý định giao cho cha trong vòng 1 tháng, cũng phải làm cho ba tới thầy thuốc Trung y kia chữa bệnh, ba nhất định có thể sống lâu hơn chút...

      Mặc dù cha cuối cùng vẫn đứng về bên Tô Thiên Triết, nhất định phải bắt mình gả cho nhưng mấy năm qua ông đối với mình cũng tệ. Mặc dù mẹ kế kia tương đối thương con trai của bà, nhưng vì cha và ông nội kiểm soát nên cũng làm gì mình.

      Mặc dù mẹ là vợ cả của cha nhưng ở nhà họ Lý ai thừa nhận bà, chỉ vì mẹ là nông thôn đơn thuần do cha mang về; nghe mẹ cũng chỉ là nhận giấy hôn thú với ba chứ có đãi tiệc rượu, làm cho mọi người đều nghĩ mình là con riêng, là kết quả ba kiềm chế được trước khi kết hôn. May mắn là sau khi mẹ rời khỏi mới phát mình mang thai, lúc cha vừa ly hôn với mẹ xong kết hôn ngay lập tức, làm cho mình cực kỳ hoài nghi nhân phẩm của cha, mà nó cũng là nguyên nhân làm cho tình cảm cha con có ngăn cách.

      Thôi, thôi, cũng sống lại cần thiết phải rối rắm nghĩ đến mấy chuyện cũ này nữa. Đời này chăm sóc cho ba tốt, nuôi tiểu Hổ tốt, tìm người lòng thương mình để sống cả đời nữa là đủ. Mấy chuyện tình hận thù của mẹ, ba, cha và mẹ kế trước kia đều liên quan tới mình, mình cứ sống cuộc sống tạm ổn như vây giờ là đủ rồi.

      Trong lúc suy nghĩ lâu trời cũng dần sáng, Tiểu Hoa lúc này mới chìm vào giấc ngủ, cũng may là gần đây bị bệnh nên ba Giang cũng gọi dậy. Chờ lúc Tiểu Hoa tỉnh dậy giữa trưa, đứng lên rửa mặt xong thấy ánh mắt buồn bã của tiểu Hổ.

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 3: thể nào thay đổi

      Editor: demcodon


      "Chị, chị là có thể ngủ đó, ba còn cho em gọi chị!" Tiểu Hổ bĩu môi oán trách giận.

      Tiểu Hoa dùng tay xoa mặt của nó buồn cười : "Chu cái miệng nữa miệng của em trở thành nơi để treo bình dầu đó!" Hì hì, làn da của trẻ con rất tốt, cảm giác mềm mại.

      Tiểu Hổ vất vả tránh khỏi bàn tay của Tiểu Hoa : "Ba bảo chị dậy rồi ăn cơm uống sữa tươi!"

      Hôm qua Tiểu Hoa để ý, hôm nay nghe được lời tiểu Hổ mới nghĩ đến lúc ngày nào mình cũng có sữa tươi uống, còn em trai có. từng hỏi ba tại sao, ba em trai học, đợi lúc nó học mới cho uống.

      Tiểu Hoa kéo tiểu Hổ qua : "Hôm qua ngủ cả ngày, ăn chút cơm. Hôm nay chỉ muốn ăn cơm, em uống hết sữa !"

      "Đợi tới lúc em học, em cũng có thể uống nó mỗi ngày, uống ngon , lại ngọt nữa." Tiểu Hổ nghe được lời của chị cầm ly lên uống hết.

      Tiểu Hoa đau lòng nhìn nó, nhà người ta đều là trọng nam khinh nữ nhưng mà ba đối xử với mình còn tốt hơn tiểu Hổ nữa. nhớ lúc này sữa tươi chỉ có các công nhân mới được uống thôi.

      Tiểu Hoa nhìn thời tiết tốt bên ngoài, trời nóng cũng cần phải ăn nóng cơm, lấy chén cơm có chút lạnh ở phía trong nồi ra ăn, vừa ăn vừa chuyện với tiểu Hổ, chỉ lát sau lại về hàng xóm, còn vô tình kiếm được ít thông tin về thầy thuốc Trung y, lại bắt đầu suy nghĩ đến dáng vẻ của người đó theo lời tiểu Hổ kể.

      * * *
      Ăn cơm tối xong thu dọn chén đĩa, đuổi tiểu Hổ sang chơi với tiểu Mỹ ở nhà kế bên. Tiểu Hoa vào phòng ba mẹ, muốn tìm tờ giấy khám bệnh của ba , xem tình huống bây giờ thế nào rồi.

      Vất vả lắm mới tìm được tờ giấy khám bệnh của ba ở trong hộp sắt tự ý mở ra, vừa nhìn thấy trong đầu Tiểu Hoa 'ầm ——' tiếng, đó chỉ có mấy chữ "Ung thư dạ dày giai đoạn cuối". Vốn còn ôm chút hy vọng hy vọng bây giờ nó tan biến.

      Định thần lại, cất giấy khám bệnh vào trong hộp sắt rồi để lại chỗ cũ. Nhất định phải để cho ba trị liệu sớm, chừng có kỳ tích xuất .

      Gọi tiểu Hổ ở nhà bên về, dặn nó chơi ở trong sân coi cửa. Sau đó Tiểu Hoa tới nhà của thầy thuốc Trung y. demcodon-ddlqd

      "Bà Triệu, ông Triệu có ở ạ?" Nhà của thầy thuốc Trung y cách nhà xa, từ xa nhìn thấy vợ của ông ấy ngồi chuyện với mấy bà ở tảng đá đến Tiểu Hoa cười hỏi.

      Bà Triệu gật đầu : "Ở đây, ở đây, ở trong sân thảo dược bảo bối của ổng đó!"

      Tiểu Hoa lễ phép : "Cám ơn bà Triệu, dì Sao, thím, bà Lý, con tìm ông chút, mọi người chuyện vui vẻ nha!"

      xong Tiểu Hoa chạy vào trong nhà ông Triệu, từ xa cũng có thể nghe được tiếng mấy bà chuyện.

      "Xem Tiểu Hoa này, hiểu chuyện, ai... đứa đáng thương, bây giờ cũng là đứa có mẹ, còn có tiểu Hổ kia cũng là đứa bé ngoan, chậc chậc... đáng thương..."

      "Phải đấy? Hai ngày trước còn bị bệnh, xem ra mới tốt..."

      * * *
      vào sân của ông Triệu thấy ông cầm cái kính ngồi xổm mặt đất cẩn thận xem mâm thảo dược. Tiểu Hoa có quấy rầy ông, vẫn đứng chờ ở bên. Lúc ông Triệu chuẩn bị đứng dậy mới chạy nhanh tới đỡ lấy ông.

      "Tiểu Hoa à! Hết bệnh chưa?" Ông Triệu thấy Tiểu Hoa kéo tay bắt mạch: "Ừ, tốt lắm, thuốc tây nhanh hết bệnh, bất quá chỉ trị được phần ngọn. Tiểu Hoa à, sau này phải ăn cơm nhiều, vận động nhiều, biết ?"

      "Dạ, con biết!" Tiểu Hoa gật đầu cái.

      Ông Triệu ngồi vào xích đu bên, bên ngoài ông Triệu có cây to, ánh mặt trời chiếu qua mấy tầng lá cây chiếu xuống dưới, nóng mà ngược lại rất thoải mái. Ông Triệu đung đưa cầm quạt hương bồ quạt nhìn thấy Tiểu Hoa , ông Triệu tò mò hỏi: "Tiểu Hoa, tìm ông có việc gì à?"

      Tiểu Hoa cắn cắn môi : "Ông ơi, dựa vào thuốc Đông y có thể trị được ung thư dạ dày giai đoạn cuối ?"

      Ông Triệu nhìn Tiểu Hoa hồi chậm rãi lắc đầu, thời gian trước mình thấy Giang Tử phát sắc mặt nó tốt, bắt mạch cho nó chịu, nghĩ tới nghiêm trọng như vậy.

      Nhìn thấy đối phương lắc đầu nước mắt Tiểu Hoa rơi xuống, ông Triệu đau lòng lau nước mắt cho , 'đứa đáng thương, mẹ mới vừa mất, cha lại...'

      "Ông ơi, ông thử xem, nếu bây giờ bắt đầu trị liệu còn có thể sống bao lâu?" Tiểu Hoa nhắm mắt lại hỏi.

      Ông Triệu bất đắc dĩ : "Ông cũng thể , chẳng qua tới giai đoạn cuối, thuốc Tây có tác dụng, chỉ có thể trị bệnh bằng hoá chất. Thuốc Đông y hơn nữa châm cứu trị liệu đúng mực có thể sống thêm mấy năm."

      "Vậy ông chữa bệnh giúp ba con được ?" Tiểu Hoa kéo tay áo của ông Triệu cầu xin.

      Ông Triệu gật đầu : “Chỉ cần con kéo ba con qua đây ông cố gắng hết sức mà trị bệnh cho nó."

      Tiểu Hoa cúi đầu khom mình về phía ông Triệu, nghẹn ngào : "Cám ơn ông, con mau chóng thuyết phục ba con. Ông có thể cho con biết mấy thứ kiêng kỵ của bệnh này ?"

      * * *
      ra khỏi nhà ông Triệu lòng của Tiểu rất nặng nề, thậm chí về nhà cũng có tâm trạng đùa giỡn với tiểu Hổ.

      Tiểu Hổ nhìn tâm trạng của chị tốt cũng dám làm ầm ĩ, từ cậu biết nhìn sắc mặt của người khác. Nhìn thấy chị cầm chổi quét sân ngoan ngoãn chạy lấy ki đến đưa cho chị. Hai chị em quét sạch toàn bộ ba căn phòng, sau đó lại lau sạch mấy cái bàn ghế. Mặc dù phần lớn là Tiểu Hoa làm, còn tiểu Hổ chạy tới chạy lui.

      Làm xong mấy chuyện này Tiểu Hoa nhìn bản thân và tiểu Hổ đều rất bẩn, lại nhìn thấy hai bồn nước lớn ba phơi nắng trong sân, theo trí nhớ và em trai thường dùng cái này để tắm rửa.

      Đưa tay vào bồn nước thử xem nước ấm chưa, kéo bồn nước khác đến dưới ánh nắng. Sau đó vào trong nhà lấy xà phòng ra, lại cầm bộ quần áo sạch của tiểu Hổ tới thả bên, cài chốt của lớn lại.

      "Chị tắm rửa cho em hả?" Tiểu Hổ hỏi.

      Tiểu Hoa vừa giúp nó cởi quần áo vừa : "Biết còn cố hỏi, chẳng phải là nhìn thấy ràng sao, còn giả vờ hỏi lại chút mới hiểu hả?"

      Tiểu Hổ cười hì hì gì, nhưng mà ngoan ngoãn cởi hết quần áo. Trước hết múc nửa bồn nước để vào trong chậu rửa mặt, cũng may bồn cho nên để tiểu Hổ ngồi vào trong chậu, trước dùng khăn mặt chà lên người nó. Tiểu Hổ cũng an phận, ở trong nước ngừng nghịch phá. Tiểu Hoa tức giận đánh lên mông nó cái mới chịu an tĩnh.

      Dùng khăn lau trái mướp xíu của tiểu Hổ trước, cũng may mà tiểu Hổ chỉ mới 5 tuổi nên Tiểu Hoa có cảm giác đàn ông phụ nữ gì với nó.

      Lúc lau người cho tiểu Hổ, lau làm cho nó ngứa ngáy, chọc tiểu Hổ cười khanh khách vì nhột, Tiểu Hoa cũng vì vậy mà vui vẻ hơn. Sau khi lau sạch dùng xà phòng xoa lên trái mướp , sau đó xoa người tiểu Hổ lần, đương nhiên còn có cái đầu trọc của nó. Sau đó dùng nước được sạch trong bồn xả hết bọt xà phòng người tiểu Hổ, rồi kéo bồn nước bẩn đến đổ xuống mép rãnh nước. Cuối cùng mang nước sạch trong chậu rửa mặt đổ vào bồn nước lớn, dùng nước sạch xả lên người nó lần nữa. Tiếp đó dùng khăn mặt lau khô thân thể nó, cho nó mặc quần áo sạch vào.

      Tiểu Hoa duỗi cái lưng mỏi, rất mệt đó, nhìn người mình bị tiểu Hổ làm ướt sũng, chút khách khí cầm băng ghế để ra ngoài cho nó, mở cửa lớn ra để tiểu Hổ ngồi ở ngoài canh cửa giúp mình tắm, vào bên trong gài cửa lại lại.

      Nhìn chậu nước kia, lại sờ tóc của mình, Tiểu Hoa thở dài hơi, mang nước cuối cùng tiểu Hổ dùng, lại lấy chút nước chút ở trong chậu rửa mặt. Bất quá cố gắng đổ phần nước còn trong ra, nhưng còn trong suốt bao nhiêu, Tiểu Hoa bật cười lắc đầu cái. Từ bệ cửa sổ lấy xuống cái chai tên Thanh Sảng, nhớ tới trước kia lúc Thanh Sảng này mới bắt đầu là sản phẩm chuyên dùng cho phái nữ, đây là ba đặt biệt mua cho mẹ và dùng phải?

      Dùng ít nước trong chậu rửa mặt và nước còn dư lại trong bồn lớn, Tiểu Hoa cố gắng tắm rửa sạch . Sau khi tắm xong thay quần áo sạch, dùng cây lược gỗ bắt đầu chải mái tóc sơ của mình, có gì để giúp dễ chải, rất tiện mà? Tiểu Hoa vừa cảm khái xong ngay lúc thả cây lược gỗ xuống thấy bên cạnh có lọ dầu hoa mới dành để chải tóc, nhất thời vạch đen trán.

      Chải tóc xong mới mở cửa cho tiểu Hổ vào: "Sao chị tắm lâu vậy?"

      Dùng cây lược gỗ nhàng gõ lên đầu nó, cho là đúng : "Chị cũng muốn đầu trọc như em để tắm rửa cũng nhanh hơn, chị cho em biết nè, vừa mới tắm rửa xong, đừng chạy loạn khắp nơi."

      " biết ——" Tiểu Hổ nghịch ngợm .

      Tiểu Hoa mang quần áo dơ của mình và tiểu Hổ thay ra thả vào trong chậu. Sau đó lấy bàn chà, cũng may quần áo mùa hè mỏng, cho nên chỉ trong chốc lát là giặt xong. Bất quá cho dù khó nhưng Tiểu Hoa cũng lãng phí ít nước. Tiểu Hoa le lưỡi, lại bắt ba cực khổ lấy nước rồi, cũng may mà vòi nước ở đầu thôn cách nhà mình xa. Quê của Tiểu Hoa phải rất lạc hậu, trong thôn có phòng tắm lớn, hàng có 5 vòi nước, giống như phòng tắm ở trường đại học; có điều là tắm ngoài trời, rất nhiều phụ nữ tới đó để giặt quần áo, làm vậy tiết kiệm sức ít, có thể mang nước đến những nơi gần đây, nhưng Tiểu Hoa nghĩ mình có thể tới đó giặt quần áo.

      Làm xong mọi thứ, tính nấu cơm giúp ba nhưng nhìn nồi và bếp Tiểu Hoa trợn tròn mắt. Trong nhà dùng 'lò gió tây' được lưu hành gần đây nhất, lửa trong lò rất tốt, đóng cửa lò cũng có khói. Mặc dù dễ dùng hơn lò bình thường nhưng Tiểu Hoa biết nhóm lửa, Tiểu Hoa cắt rửa đồ ăn xong để ở bên nhưng nấu.

      Nhìn thấy tiểu Hổ tự chơi chạy tới chạy lui trong nhà Tiểu Hoa trợn mắt, có thể chơi như vậy à? demcodon-lqd Gọi tiểu Hổ tới, kéo nó tới bàn đá trước nhà, lấy ra quyển tập viết gần hết, lật lật quyển tập ra đến phía sau. Sau đó viết tên Giang Lâm lên, đó là tên học của tiểu Hổ, tiếp đó bắt đầu dạy nó viết chữ. Tiểu Hoa sáu tuổi đến trường nhà trẻ, học kỳ sau là lên lớp 4, vừa mới qua sinh nhật 8 tuổi, bây giờ 9 tuổi.

      Ở quê của Tiểu Hoa có công xưởng chế tạo linh kiện máy móc, ba Giang làm quản lý ở đó, sáng 9 giờ chiều 5 giờ về, cũng tính quá mệt. Chủ nhật được nghỉ dạo trong ruộng, trong nhà ít người nhưng ít việc nên rất bận. Hôm nay lúc ba Giang tan việc về nhà nhìn thấy quần áo được giặc sạch treo lên thanh sắt trong sân sửng sốt chút. Từ khi vợ mất, quần áo trong nhà đều do ông giặt mỗi tối, đảo mắt thấy con dạy chữ cho con trai. Lòng ba Giang căng căng, nếu vợ còn sống tốt bao nhiêu?

      Ông có quấy rầy hai đứa vào trong nhà nhóm lửa nấu cơm. Cả nhà vui vẻ ăn cơm xong, Tiểu Hoa lại cướp việc rửa chén, lại lãng phí ít nước. Ba Giang nhìn đến nước trong lu còn nhiều, cầm đòn gánh lên gánh hai thùng nước về.

      Trời tối, dỗ tiểu Hổ ngủ xong Tiểu Hoa đến trước phòng ba gõ gõ cửa.
      Tôm Thỏ, Nguyên NguyễnPhongVy thích bài này.

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 4: Để cho ba chữa bệnh

      Editor: demcodon


      "Ba, con có chuyện muốn với ba." Tiểu Hoa vừa gõ cửa vừa .

      "Chờ chút." Tiếp theo Tiểu Hoa ở ngoài cửa nghe được tiếng sột soạt, phỏng đoán là ba mặc quần áo.

      "Vào ." Nghe được tiếng của ba Tiểu Hoa đẩy cửa ra rồi vào.

      Ba Giang ngáp giống như kéo đèn, Tiểu Hoa nhìn thấy sắc mặt của ba có chút tốt lắm, thầm buồn rầu giống như mình chọn sai thời gian đến.

      Ba Giang cười tủm tỉm vỗ vỗ lên giường ý bảo Tiểu Hoa lại đây ngồi, vuốt đầu dịu dàng hỏi: "Tiểu Hoa tìm ba có việc hả?"

      "Ba, ba xem bệnh có được ?" Tiểu Hoa thẳng ra tính toán của mình.

      Ba Giang sửng sốt có chút chật vật dời tầm mắt qua chỗ khác, dám nhìn thẳng Tiểu Hoa cúi đầu quát lớn: "Đừng nghe người khác bừa, ba có bệnh."

      "Con nghe những lời đêm qua ba với mẹ rồi, con còn nghe được ba muốn đưa con cho người khác, muốn bán nhà còn muốn chữa bệnh, muốn đưa tiểu Hổ cho nuôi. hung dữ như vậy, ba, con sợ." Tiểu Hoa gắt gao ôm ba Giang, muốn rời ...

      "Tiểu Hoa, con hãy nghe ba , con nghe nhầm rồi, ba có bệnh, đừng lo lắng được ?" Ba Giang biết nên cái gì tiếp chỉ cười ha ha.

      "Con xem giấy khám bệnh của ba, cũng hỏi qua ông Triệu rồi, ung thư dạ dày giai đoạn cuối, con biết đó là bệnh gì." Tiểu Hoa cúi đầu có chút đau khổ.

      Ba Giang biết làm sao, biết thế nào cho con hiểu.

      "Ba, ba muốn bệnh viện vậy để cho ông Triệu xem bệnh cho ba được ?" Tiểu Hoa hỏi tiếp.

      Ba Giang chưa từng có nghĩ đến vấn đề này với con thế nào cho nên vẫn yên lặng.

      Nhìn thấy ba lời nào, Tiểu Hoa sốt ruột nước mắt ào ào tuôn xuống.

      "Tiểu Hoa, khóc… khóc mà…. Tiểu Hoa thế nào ba nghe như thế đó. Tiểu Hoa... con đừng khóc... ngoan... khóc... khóc. Tiểu Hoa, ba sai rồi... ba sai rồi... con đừng khóc mà..." Ba Giang vừa nhìn thấy con khóc hoàn toàn có biện pháp, bắt đầu luống cuống tay chân hứa hẹn lung tung.

      Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn ba Giang, nghiêm túc hỏi: "Ba... ba đồng ý... để... để cho ông Triệu... chữa bệnh cho ba... phải ?"

      Ba Giang gật đầu còn ngoéo tay với Tiểu Hoa, nhìn thấy Tiểu Hoa nín khóc mỉm cười mới xoa xoa đầu , ôm lại để ngồi lên đùi của mình : "Tiểu Hoa yên tâm, ba chăm sóc con tốt, con còn cần phải suy nghĩ quá nhiều, biết ?"

      "Dạ!" Tiểu Hoa ngồi ở trong lòng ba thoải mái nên cảm thấy buồn ngủ, nghe tiếng của ba dịu dàng khuyên giải an ủi chỉ trong chốc lát sau ngủ mất.

      * * *
      Lỗ mũi ngứa quá, xoa xoa... cọ cọ... sao vẫn còn ngứa nhỉ? Vung tay lên, "bốp ——" tiếng, lại sờ nữa sờ mềm, còn nóng nóng, nhéo nhéo... ừ... xúc cảm tốt...

      "Oa ——" Chạm vào còn có tiếng người khóc? Tiểu Hoa kiên nhẫn mở to mắt, chỉ thấy tiểu Hổ bụm mặt hai mắt thấm đẫm nước mắt lưng tròng nhìn mình, nghĩ đến vừa rồi giống như mình đánh tới cái gì có chút chột dạ, còn nhéo nhéo...

      "Em ở bên giường chị làm gì vậy?" Tiểu Hoa đầu tiên tức giận tra hỏi tiểu Hổ.

      Tiểu Hổ hít hít cái mũi, "hừ ——" tiếng bước . Tiểu Hoa ngượng ngùng vội vàng mặc quần áo rời giường đuổi theo. Tính khí của tiểu Hổ rất lớn, ngay cả Tiểu Hoa đưa ly sữa để ở trong tay nó, nó cũng để ý Tiểu Hoa.

      Tiểu Hoa vẫn theo nó, lâu sau tiểu Hổ mới tức giận lên án: "Gọi chị rời giường chị còn đánh em!" ***************.com-demcodon

      "Chị phải cố ý, , chị xin thề!" Tiểu Hoa giơ lên ba ngón tay, nhìn thấy tiểu Hổ vẫn có hành động gì vội vàng đưa mặt của mình ra, cười tủm tỉm : "Nếu , em đánh lại ?"

      "Em đánh chị, đàn ông thể đánh phụ nữ!" Tiểu Hổ lời chính nghĩa.

      'Đàn ông?' Tiểu Hoa nhìn tiểu Hổ từ đầu đến chân N lần cũng có phát ra khí chất đàn ông ở đâu. Đột nhiên nhìn thấy tiểu Hổ quá vui vẻ, Tiểu Hoa vội vàng tiếp: "Tiểu Hổ thông minh, cũng biết câu này. lợi hại!"

      "Về sau được đánh em!" Tiểu Hổ trừng đôi mắt cầu.

      "Ừ! Chị cố gắng hết sức, lần tới lúc chị ngủ em đứng cách chị xa chút rồi gọi chị, chị cẩn thận. Chị xin thề, chỉ cần em làm sai chuyện gì, chị tuyệt đối đánh em..." Tiểu Hoa giải thích.

      Tiểu Hổ suy nghĩ hồi mới : "Được rồi! Lần tới em đứng cách chị xa chút rồi gọi chị."

      Nhìn thấy tiểu Hổ tha thứ cho mình nên Tiểu Hoa thở ra hơi, rửa mặt đánh răng xong ăn cơm, lại bắt đầu dạy tiểu Hổ viết chữ. Tiểu Hoa cảm thấy tiểu Hổ thông minh, chút cũng thể tưởng được tiểu Hổ biến thành em trai vô cùng nhân hậu trong ấn tượng kia của mình, muốn học gì đó nhưng còn quá , cho nên thể biến thành Phương Trọng Vĩnh*, mình nhất định phải dạy dỗ nó tốt, tuyệt đối thể để cho nó trải qua cuộc sống dùng thể lực kiếm tiền.

      (*Vương An Thạch là chính trị gia, nhà văn thế kỷ 11. Trong đó bài văn “Thương Trọng Vĩnh” kể rằng, tác giả gặp thần đồng Phủ Châu tên Phương Trọng Vĩnh.

      Đứa trẻ này được sinh ra trong nhà nhiều thế hệ là nông dân, mãi cho tới khi lên 5 tuổi vẫn chưa được nhìn thấy giấy mực bút nghiên. Có ngày, nó lại tự dưng khóc đòi có những thứ ấy, cha nó khuyên bảo được, đành mượn bút và giấy cho nó. Phương Trọng Vĩnh lập tức viết bốn câu thơ, tự đề tên của mình. Cha của nó mới đưa bài thơ cho người cùng quê đọc xem, xét về thi tài văn chương và đạo đức đều rất đáng giá. Lại chỉ định đề mục, để thằng bé làm thơ, nó lập tức hoàn thành luôn, từ đó Phương Trọng Vĩnh trở thành thần đồng học mà biết, danh tiếng đồn khắp đại giang nam bắc. Cha Vĩnh rất vui mừng, thường dẫn Vĩnh tham gia các hoạt động xã giao để kiếm lợi. Sau đó, vì được giáo dục tiếp tục, Vĩnh dần dần trở thành đứa trẻ rất bình thường. Bài "Thương Trọng Vĩnh" cũng được người đời sau coi là bài mẫu để động viên khuyến khích mọi người học tập chăm chỉ, cho đến nay vẫn là bài kinh điển trong sách giáo khoa trung học Trung Quốc.)

      "Chị, hai ngày nay chị bệnh còn chưa khỏe nữa sao? Sao lại thức dậy trễ như thế?" Trong lúc nghỉ ngơi tiểu Hổ hỏi.

      "Chị phải là bệnh vừa mới khỏi sao? Thân thể còn rất yếu, cho nên... qua hai ngày nữa khỏe hẳn." Tiểu Hoa có chút xấu hổ, là mình ngủ nhiều hơn chút đến giữa trưa mới tỉnh lại.

      "Chị là vì mình làm biếng mới lấy cớ này chứ gì?" Tiểu Hổ tặc lưỡi .

      "Thằng nhóc chết tiệt, em dám chê cười chị à, viết chữ nhanh lên..." Tiểu Hoa có chút thẹn quá thành giận.

      Tiểu Hổ cười tủm tỉm cầm lấy bút, đột nhiên còn : "Chị, em hỏi chị vấn đề được ?"

      "Em ." Tiểu Hoa có tiếng động háo sắc .

      "Cái đó, chị có biết là gà trống lợi hại hơn hay là gà mái lợi hại hơn hay ?" Tiểu Hổ ngây thơ hỏi.

      Tiểu Hoa sửng sốt, đây là cái vấn đề kỳ lạ gì thế? Thử : "Hở... Gà trống khá lớn, hẳn là gà trống lợi hại hơn."

      "Hì hì, chị, chị sai rồi, hẳn là gà mái lợi hại hơn." Tiểu Hổ đắc ý .

      Mặt Tiểu Hoa mờ mịt hỏi: "Vì sao?"

      Tiểu Hổ đảo con ngươi, vui tươi hớn hở : "Thím Trương lợi hại hơn chú Trương, mẹ lợi hại hơn ba, chị lợi hại hơn em, mọi người đều là giống cái, đương nhiên là gà mái lợi hại hơn rồi."

      "Thằng nhóc chết tiệt, em muốn ăn đòn ——" Tiểu Hổ xong bỏ chạy, Tiểu Hoa tức giận ở phía sau điên cuồng đuổi theo đánh nó. Sau khi bắt được tiểu Hổ về Tiểu Hoa cho nó viết tên của và nó mười lần xem như trừng phạt.

      Nhìn tiểu Hổ viết đúng Tiểu Hoa mới cho nó ra ngoài chơi với bọn tiểu Mỹ. Mình khóa cửa lại, lại chuyến sang nhà ông Triệu, lát ba trở về dẫn ông qua xem bệnh. Ông Triệu nghe xong đồng ý.

      Hôm nay ba tan tầm rất sớm, Tiểu Hoa vừa muốn dẫn ông cho ông Triệu xem ba lại , hôm nay được. Ngày mai là cúng 49 ngày của mẹ, tối hôm nay phải mời vong linh, biết được Tiểu Hoa với ông Triệu cho lại qua lần nữa.

      * * *
      Ở nông thôn cúng 49 ngày là rất quan trọng, tiếng kèn, tiếng khóc... vang thành mảnh. Tiểu Hoa và tiểu Hổ đều mặc đồ tang quỳ gối trước linh vị, mỗi người đến viếng mẹ dập đầu phải dập đầu lại trả lễ. Tiểu Hoa tốt, còn tiểu Hổ chỉ lát kiên trì được.

      "Tiểu Hổ, em ngồi lát , chút nữa em còn phải với ba mời vong linh." Tiểu Hổ là con trai, dựa theo tập tục phải ra nghĩa địa mời vong linh của mẹ, cũng chính là rước linh hồn mẹ về.

      Người đến cũng đủ ba dẫn theo tiểu Hổ, tiểu Hổ ôm bài vị của mẹ tới nghĩa địa, vừa vừa khóc... làm cho Tiểu Hoa cũng nước mắt lưng tròng.

      Sau khi ba và tiểu Hổ rồi về bác cầm ly nước trà đưa cho Tiểu Hoa, dạy lát người mời vong linh trở về Tiểu Hoa phải khóc như thế nào. Tiểu Hoa nghe lời bác rốt cuộc nhịn được khóc lớn lên. Trong lòng càng nổi lên tình cảm nhớ thương mẹ, nếu như có thể mời mẹ trở về tốt biết bao nhiêu.

      "Hoa à, bây giờ được khóc biết ? lát phải khóc như vậy mẹ con mới có thể trở về, bây giờ đừng khóc trước nha!" Bác ôm Tiểu Hoa vào lòng bắt đầu dỗ dành.

      Tiểu Hoa khóc lát, mặc dù biết kế tiếp khóc la giả tạo nhưng đây cũng là tập tục phải dựa theo mà làm. Mình cũng hy vọng mẹ có thể trở về nhìn mình chút.

      Lúc mời vong linh trở về Tiểu Hoa cầm ly trà, quỳ gối trước cửa khóc la: "Mẹ ơi… mẹ hãy trở về … trở về... lại... uống lần... con ... rót trà… cho mẹ nè..., trở về ... mẹ ơi…., con nhớ mẹ lắm... mẹ ơi... trở về ... trở về... ô ô..."

      La hét đến đây Tiểu Hoa rốt cuộc kêu nổi nữa, chẳng qua là 'ô ô...' bắt đầu khóc. Bác bên cạnh ra hiệu bảo Tiểu Hoa mang nước trà đổ xuống đất. Tiểu Hoa có phản ứng chỉ quỳ ở đó khóc, gấp đến mức độ bác vội vàng đến trước mặt cho biết, Tiểu Hoa mới ngây ngốc mang nước trà đổ xuống đất.

      Kế tiếp tiểu Hổ đặt bài vị lên bàn thờ, mọi người bắt đầu đốt giấy vàng mã cho mẹ Tiểu Hoa, giấy đốt vừa đủ tiễn mọi người trở về. Dựa theo tập tục, trong đêm nay tiểu Hổ thể ngủ để dâng hương liên tục cho mẹ. demcodon-ddlqd Ở nông thôn con thể dâng hương án, cho nên Tiểu Hoa thể giúp tiểu Hổ, nhưng tiểu Hổ quá cho nên ba phải giúp nó để cho Tiểu Hoa mang tiểu Hổ ngủ. Tiểu Hoa tuổi còn thể tranh với ba, chỉ có thể mang theo tiểu Hổ ngủ.

      * * *
      Ngày hôm sau, gà vừa gáy sáng Tiểu Hoa vội vàng kéo tiểu Hổ rời giường. Tiểu Hoa vất vả tốn sức miệng lưỡi mới làm cho ba nghỉ ngơi, còn lại do chỉ huy tiểu Hổ làm.

      Hơn 8 giờ sáng người hỗ trợ tới rồi, Tiểu Hoa vội vàng kêu ba thức dậy ra tiếp đón. Cúng 49 ngày làm lớn, lúc cúng 100 ngày mới mời người ngồi lại ăn cơm. Mấy bác thấy nhà Tiểu Hoa tùy tiện nấu ít mì sợi cho mọi người, ăn xong sau đó về nghỉ xem như Tiểu Hổ và ba đưa mẹ trở về, tục gọi là mời vong linh cúng 49 ngày lần này mới tính làm xong.

      Tiểu Hổ rất hiểu chuyện, từ ngày hôm qua đến bây giờ biết quỳ bao nhiêu lần, dập đầu bao nhiêu cái cũng có lười biếng cũng khóc, làm cho Tiểu Hoa đau lòng. Mùa hè vốn là mặc quần áo mỏng, Tiểu Hoa kéo ống quần của tiểu Hổ lên nhìn thấy mảng xanh lớn, thầm may mắn là mình chuẩn bị quần dày cho nó.

      Buổi sáng mì sợi còn dư lại ba lại nấu cho hai chị em rồi thêm mỗi người quả trứng gà, ăn xong đuổi hai người bọn họ nghỉ ngơi. Tiểu Hoa để cho tiểu Hổ và ba ngủ, mình bắt đầu thu dọn. Ba vốn đồng ý nhưng Tiểu Hoa vẫn nghe, ép ông lại nghỉ ngơi, còn lát đến chỗ ông Triệu xem bệnh.

      Nhìn thấy Tiểu Hoa chấp nhất như vậy ba Giang có chút vui mừng cũng có chút đau lòng, thầm tính toán trước cứ tùy ý Tiểu Hoa, phỏng đoán trẻ con cũng thể kiên trì được bao lâu.


      (đêm: có lẽ do mình là người nhạy cảm dễ xúc động cho nên viết đến khúc chị Hoa bưng trà quỳ khóc mình cũng khóc theo luôn, khoảng nửa tiếng mới viết qua đoạn đó. Sinh ly tử biệt là khó chịu. http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif )

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :