1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện Đại - Sắc]Truy nã vị hôn thê - An Tĩnh (10/10 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Tác giả: An Tĩnh

      Thể loại: đại

      Số lượng: 10 Chương

      Editor: littlemoon1997 + hoateng

      Beta: Schocolate


      Nguồn: http://***************.com

      Giới thiệu:

      Tình phải chuyện quan trọng nhất, nhưng người duy nhất trong đời lại chỉ có em.

      Tình phải mãi mãi đơn giản, vững chắc, nhưng em là người duy nhất vĩnh viễn trong đời.

      Long Tĩnh, thân là người đứng đầu Long Môn trong bóng tối, bình thường trầm mặc ít , khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng. Nhưng nhất thời thấy được “nụ cười” của , liền dễ dàng hù dọa mọi người đến rớt quai hàm.

      Lần đầu tiên gặp mặt, , bọn họ Long Tĩnh, Bích Loa Xuân, quả thực là cặp trời sinh. Liền lập tức xác định Hàn Bích La đáng ! Nhưng đấng mày râu thẳng thắn như Long Tĩnh lại chỉ biết vụng về dùng phương thức “ra tay chứ mở miệng”, để đối mặt với dấu của
      Lại nghĩ rằng, “làm” cũng “làm” đủ, thế nhưng Hàn Bích La lại hề hiểu tình của . Trái lại chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.

      Hàn Bích La từ được cha mẹ thương , vốn tưởng rằng sau khi có chồng chưa cưới là Long Tĩnh có thể vĩnh viễn trở thành hạnh phúc. Nhưng câu “Ai cũng có thể làm chồng” của Long Tĩnh
      lại đẩy mạnh xuống vực sâu tuyệt vọng, khiến Hàn Bích La muốn , nhưng lại mất dũng khí tiếp tục . Nhiều năm sau gặp lại, cư xử dịu dàng với , nhưng chỉ hờ hững với ràng buộc của . Khiến cho vô cùng lúng túng, chỉ muốn nghe chính miệng mà thôi. Vì sao người đàn ông này “Tiếc lời như vàng”, lại muốn mở miệng?

    2. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Mở đầu:

      cảm thấy sợ hãi.

      Nhiệt độ cơ thể của trong lồng ngực từ từ trôi , đầu ngón tay dần trở nên lạnh buốt, muốn ôm lấy chặt, để cho nhiệt độ cơ thể của chính mình truyền sang , nhưng lại sợ động tác quá lớn, làm tổn thương thân thể , như vậy càng đau đớn hơn.

      “Đáng chết, chạy nhanh lên chút!” Lý trí của hoàn toàn tan biến, mất khống chế rống to với thuộc hạ vô tội.

      Khi vén y phục của lên, nhìn thấy vết thương người tim đau đớn giống như bị người khác hung hăng cào xé. Lúc trước tàn nhẫn đến đau lòng, biết nếu cùng hủy bỏ hôn ước, chịu tổn thương, hận , nhưng vẫn cố chấp như cũ, bởi vì rất ràng, nếu như làm vậy mang đến rất nhiều nguy hiểm cho .

      Long Tĩnh, nhị thiếu gia của Long Môn, nắm trong tay mọi quyền hành của Long Môn trong bóng tối, thứ có được, chính là tàn sát khốc liệt để tồn tại, nghĩ tới, cũng hi vọng cho theo bởi cuộc sống của trải qua hôm nay nhưng đến ngày mai cũng biết còn nhìn thấy mặt trời hay .

      Nhưng mà, sai lầm rồi sao? Bàn tay run rẩy, xoa gương mặt chút màu máu của người trong lồng ngực. Ai có thể cho biết, sai rồi sao?

      “Nhị thiếu gia, đến bệnh viện.”

      Nghe vậy, gì chỉ ôm lấy người trong lòng bước xuống xe, ở ngoài có các nhân viên chữa bệnh và chăm sóc chuyện nghiệp được bố trí ổn thỏa từ trước, lãng phí từng giây từng phút chuẩn bị cấp cứu cho người bị thương.

      nhàng đặt lên giường bệnh, nhìn bị đưa vào phòng phẫu thuật, hai cánh cửa ảm đạm chậm rãi đóng lại, ngăn cách ánh mắt của , tay nắm chặt thành quyền, đè xuống kích động muốn mở ra hai cánh cửa kia.

      Thời gi¬an dường như hề trôi qua, có loại cảm xúc thể gọi tên, hung hăng nhéo lấy tim của , làm cho cách nào hít thở được.

      Có người qua lại, có người khuyên nên nghỉ ngơi, lại có người vì mà đem cả thức ăn tới, nhưng cũng chẳng quan tâm, nhất quyết đứng ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đèn đỏ vẫn chớp sáng.

      biết qua bao lâu, cuối cùng ánh đèn đỏ chói mắt kia cũng tắt, hai cánh cửa đóng chặt cũng được mở ra, theo phản xạ bước lên phía trước.

      Bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật ra với vẻ mặt mệt mỏi: “Yên tâm, phẫu thuật thành công, bệnh nhân bị thương tổn đến nội tạng nhưng phải tĩnh dưỡng thời gi¬an mới có thể tốt lên.”

      Nghe vậy, trong phút chốc Long Tĩnh còn tưởng rằng bản thân trở nên trống rỗng, khụy chân rồi ngã xuống, nhưng như thế chỉ vì muốn gặp , để xác định an toàn rời khỏi Quỷ môn quan, còn muốn xác nhận, có mất .

      “Nhị thiếu gia, sau khi hết tác dụng của thuốc mê, bệnh nhân tỉnh lại có câu”. Bỗng nhiên, bác sĩ với sắc mặt như gặp nạn.

      ấy gì?” Giọng lạnh lùng, trong lời chút dư thừa.

      ấy .....” Đối diện là khuôn mặt cứng rắn, lạnh lùng giống như được điêu khắc của Long Tĩnh, bác sĩ gặp qua ít trường hợp như vậy nên cũng chỉ sợ hãi trong chốc lát.

      cái gì?”

      hề đề cao nửa phần ngữ điệu trong giọng , nhưng hiểu vì sao làm cho vị bác sĩ cảm thấy bị uy hiếp, ông ta khiếp đảm, cố hít hơi : “ ấy , ấy muốn nhìn thấy cậu.”

    3. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 1.1:

      biết, cha của thương . Lúc còn bé xíu, lén lút trốn ở phía sau cánh cửa, cái đầu lén thăm dò, muốn nghe người ở trong phòng khách những gì.

      “Ha ha, lão minh chủ, con trai của ông quả thực có phúc, cả đời sinh được bốn đứa con trai, giống như tôi, chỉ sinh ra món hàng lỗ vốn.” Cha lớn tiếng .

      biết “món hàng lỗ vốn” đó nghĩa là gì, bởi vì cha thường mắng như thế, mặc kệ có làm sai chuyện gì hay , dù cho đạt hạng nhất cuộc thi, là quán quân thi đấu thể thao, từ trước đến nay cha chưa từng khen ngợi , thậm chí, còn ôm lần.

      cúi đầu, đặt tay ở phía sau, có chút vui đá cái chân .

      làm sai cái gì, mà khiến cho cha thích , chán ghét như vậy? Hay bởi vì phải con trai, thể giúp ba tiếp tục nối dõi sao? Nhưng mà, tin tưởng mình có khả năng nuôi con tốt hơn cả cha.

      Nhớ tới người kia thường hay ức hiếp , gương mặt xinh xắn đáng của khỏi nhăn lại.

      sợ người đó.

      “Cậu ở chỗ này làm cái gì?”

      Bỗng dưng, giọng mang theo chất vấn vang lên từ phía sau lưng , hoảng sợ, trước tiên vội vàng ngẩng đầu nhìn xem, có phải quấy rầy đến người lớn ở trong phòng hay . Thấy bọn họ có phát tồn tại của , quay người lại, mở miệng chỉ dắt người hù dọa chạy nhanh về phía vườn hoa.

      “Cậu muốn kéo tôi đâu?” Bị dắt , bạn nam có cách nào thoát khỏi, vừa mở miệng nghi ngờ, vừa cố gắng đuổi theo nhanh.

      Mãi khi bước vào góc vườn hoa mà bình thường có ai đến, Hàn Bích La mới nhìn bạn nam chưa từng gặp đứng trước mặt, khuôn mặt nhắn trắng nõn của cậu ta khiến người khác đoán được chính xác bao nhiêu tuổi, làm cho thể xác định cậu ta có hơn hay .

      “Cậu là ai? Vì sao lại ở trong nhà của tôi?” quay đầu lại, tỉ mỉ quan sát cậu ta.

      “Tôi?” Bạn nam lộ ra nụ cười rạng rỡ “Tôi là Long Tĩnh, tôi theo ông nội tới nơi này chơi.”

      “Ông nội của cậu?” Chính là ông lão vừa mới chuyện cùng ba của sao? Nhìn ánh sáng rực rỡ khuôn mặt nhắn của cậu ta khi nhắc đến ông nội, đoán, cậu ta chắc chắn rất thích ông nội của mình.

      “Còn cậu là ai? Vì sao trốn ở phía sau cửa?” Long Tĩnh bắt chước quay đầu , cẩn thận quan sát bạn nữ nhìn có vẻ vui này.

      giống với các bạn nữ trong trường học, các bạn nữ đó đều thích được vây quanh, đồng thời muốn kết bè kết phái. Còn , mặt luôn cười thoải mái, giống như chưa từng có phiền muộn, thế nhưng lại đơn độc, tự mình lẻ loi đứng ở phía sau cửa, nhìn thấy cặp lông mày xinh đẹp kia khẽ nhíu lại, dường như có vẻ rất đau lòng, có lẽ rất khó bỏ qua những chuyện xảy ra. Làm cho cậu tự chủ muốn chuyện phiếm với , hi vọng cau mày nữa.

      “Tôi là Hàn Bích La.” suy nghĩ trong chốc lát, mới chậm rãi ra, tuy rằng mẹ , được tùy tiện tên của mình cho người lạ biết, nhưng bạn nam trước mắt này, làm cho cảm thấy sợ hãi chút nào.

      nghĩ, bọn họ có thể trở thành bạn bè, nhưng điều kiện trước tiên là “Người kia” đột nhiên xuất , dùng lời , dùng hành động để hù dọa bạn nam này

      Có nhiều lần, “Người kia” cứ dùng phương thức này đến đuổi các bạn mới của , mặc kệ là bạn nam hay là bạn nữ, người đó đều đuổi bọn họ hết, lại còn đe đọa bọn họ được làm bạn bè của .

      hiểu vì sao “Người đó” phải làm như vậy, chỉ cảm thấy đó là người luôn làm cho vui vẻ.

      “Hàn Bích La.... .....Bích La.... ... ....” Cậu ta lại gọi tên của , giống như chơi đùa rất vui

      “A ha, nếu ở phía sau tên của cậu thêm chữ “xuân”, biến thành tên trà giống như tôi rồi!”

      Nghe cậu ta vậy, mới giật mình nhận thấy, hóa ra tên của mình giống tên loại trà, hơn nữa tên của cậu ta cũng như thế.

      “Hình như là vậy” nhịn được nở nụ cười đáng thẹn thùng với người trước mặt.

      “Được rồi, sau này tôi gọi cậu là Xuân nhi, như vậy cậu liền trở thành Bích La Xuân, về sau cậu với tôi, chúng ta cùng lắm bị mọi người cười là lá trà thôi.”. Cậu ta tiếp tục , nhìn đôi môi xinh đỏ hồng của mỉm cười ngọt ngào mà cảm thấy vui vẻ. cười lên nhìn rất xinh đẹp, vì sao cười?

      “Cái gì mà Bích La Xuân, muốn người khác cười đến chết!” Bỗng nhiên giọng bén nhọn vang lên thốt ra lời trào phúng khiến người ta cảm thấy chói tai.

      Hàn Bích La cả kinh, nụ cười khuôn mặt nhắn biến mất trong nháy mắt còn thấy tăm hơi làm cho Long Tĩnh cảm thấy đáng tiếc.

      Cậu nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của , tự giác nhíu mày lại, xoay người, nhìn về phía “hung thủ” làm mất vẻ tươi cười đáng của , đó là thiếu niên cao hơn cậu khoảng cái đầu, hai tay bắt đầu nắm lại, hai chân mở rộng đứng ở phía sau cậu, vẻ mặt hiền lành trừng mắt nhìn bọn họ.

      Nhất là sau lưng cậu, chỉ cần liếc mắt cái, Long Tĩnh dễ dàng xác định, cậu tuyệt đối làm bạn với người kia.

      “Chúng ta đến chỗ khác chơi , Xuân nhi.” Cậu dắt tay bỏ coi như nhìn thấy thiếu niên kia.

      “Chờ chút, tôi có là cho phép chưa?” nghĩ tới, thiếu niên phân biệt nặng nắm lấy cánh tay bé của Hàn Bích La làm phải kêu đau.

      “A!” Lực đạo quá lớn, giống như muốn bẻ gãy cánh tay của , đau đến nỗi khuôn mặt trắng bệch, thiếu chút nữa là nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt.

      “Cậu buông ra!” Long Tĩnh hoảng sợ, vội vàng buông tay , tự mình đến tách bàn tay của thiếu niên ra, cho cậu ta tiếp tục làm đau.

      Thiếu niên lắc lắc cổ tay bị ép phải buông ra, nhìn người trước mặt gầy như vậy nhưng ngờ sức lực của cậu ta còn lớn hơn mình, lập tức thiếu niên cảm thấy thẹn quá hóa giận, tung cú đánh hướng về phía Long Tĩnh. Long Tĩnh nhất thời phản ứng kịp, miễn cưỡng chịu quyền, ngã ngồi mặt đất.

      “Trần Hoàng!” Hàn Bích La kinh hãi thét lớn, bước lên đỡ lấy Long Tĩnh, tức giận trừng mắt với người kia: “Cậu làm sao có thể đánh người khác, quá đáng!” ghét nhất lúc cậu ta như vậy, tâm tình tốt tùy tiện đánh người.

      “Thế cậu dựa vào cái gì mà muốn trông nom tôi?” Thiếu niên bị mắng nhịn được, cánh tay duỗi ra, dùng sức đẩy , cho tới gần Long Tĩnh quá mức. hề phòng bị nên bị đẩy ngã xuống, bàn tay bị cát đá thô ráp mặt đất làm trầy da, chảy ra tơ máu hồng hồng.

      “Cậu dám!” Thấy thế, Long Tĩnh vốn muốn gây ở nhà người khác trừng mắt nhìn về phía Trần Hoàng, tấn công về phía cậu ta giống như bị xúc phạm. Trần Hoàng nghĩ tới Long Tĩnh ra tay, y cao lớn hơn cậu, bất cứ chỗ nào cũng tốt hơn nhưng miễn cưỡng chỉ có thể đánh phân thắng bại với cậu ta, việc này làm cho y càng thêm tức giận.

      Hàn Bích La lúng túng nhìn hai người đánh nhau, muốn tiến lên ngăn cản nhưng lại bị đẩy ra, chỉ có thể sốt ruột mà chạy ra ngoài tìm người giúp đỡ. Nhưng mới chạy tới hai bước, đột nhiên đụng phải người ngang qua, nếu đối phương có đưa tay giữ vững , có khả năng lại ngã mặt đất lần nữa.

      bé này chắc chính là tiểu thư của nhà này?” Long lão gia có mái tóc bạc hỏi Hàn Viêm theo ở phía sau.

      Hàn Viêm trừng mắt liếc cái, trách lại xuất ngay lúc này, “Đúng vậy, đây là con của tôi, tên là Bích La.” Ông cười trừ, Hàn Bích La chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đó của cha mình.

      Trong ấn tượng, cha đều là cao cao tại thượng thể với tới, chưa từng thấy thái độ cung kính như vậy của ông ấy, chắc chắn, ông lão này có địa vị rất cao, lập tức, kéo tay Long lão gia, dẫn ông tới chỗ Long Tĩnh và Trần Hoàng đánh nhau.

    4. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 1.2:

      “A Hoàng, con làm cái gì?” Hàn Viêm vốn định mở miệng mắng, vừa xoay lại thấy hai người đánh nhau, lập tức chuyển sang mắng Trần Hoàng, “Còn mau buông nhị thiếu gia ra!” Hàn Viêm lập tức tiến lên tách hai thiếu niên ra, lúc ông ở giữa hai người còn ăn phải vài quyền.

      “Cha nuôi?” Trần Hoàng bị bức lui về bên, trợn mắt khó tin nhìn Hàn Viêm, hiểu vì sao ông lại làm như vậy, trước kia cha nuôi bao giờ quản việc cậu đánh ai, chỉ hỏi cậu có đánh thắng hay .

      “Còn mau xin lỗi nhị thiếu gia!” Hàn Viêm trực tiếp giáo huấn, thậm chí bắt ép cậu phải cúi đầu với Long Tĩnh: “Nhị thiếu gia, thực xin lỗi, là do ta dạy dỗ con trai cẩn thận nên nó mới đánh cậu, cậu hãy rộng lượng bỏ qua cho nó.”

      cần, cháu cũng có lỗi, cháu nên nóng nảy như vậy.” Long Tĩnh chịu đựng vết thương đau đớn ở khóe miệng, cũng có ép buộc người kia phải xin lỗi với vẻ mặt cam lòng, “Nhưng mà, cậu ta nên đẩy Xuân Nhi làm ấy bị thương”.

      “Xuân Nhi? Ai là Xuân Nhi?” Vẻ mặt của Hàn Viêm đầy nghi hoặc.

      “Là ấy.” Long Tĩnh đến bên cạnh ông nội, ngón tay chỉ về phía quan sát.

      “Ông nội, đây là bạn mới của con, tên của ấy cũng giống như con, đều là tên trà đó nha!”

      Long lão gia nhìn sâu vào mắt Hàn Bích La, thấy cố nhịn đau đớn do miệng vết thương gây ra nhưng vẫn giữ dáng vẻ như cũ trước mặt cha mình. bé này, rất quật cường.

      “Lại là mày gây phiền phức!” Vừa nghe thấy người khởi xướng mọi chuyện hóa ra là con của mình, Hàn Viêm hai lời rống to với : “Mày ít gây phiền toái cho tao được sao?”

      Hàn Bích La lên tiếng trả lời, chỉ là cúi đầu xuống, tùy cha mình chửi mắng. Trước kia có lẽ còn muốn giải thích nhưng chỉ đổi lại bị mắng càng hung ác hơn, thậm chí kết quả còn bị đánh, khiến hiểu ra rằng lúc cha mắng , tốt nhất nên im lặng, ngoan ngoãn chịu đựng. Nhưng, lòng của phục, làm sai, người sai là Trần Hoàng.

      Long lão gia quan sát, nhìn thấy vẻ cam cam lòng của khuôn mặt nghiêm nghị của ông lộ ra nụ cười hiếm thấy “Bang chủ Hàn.”

      “Vâng, lão Minh Chủ có gì phân phó?” Vừa nghe Long lão gia gọi to, Hàn Viêm lập tức ngừng mắng, vội lên tiếng trả lời.

      “Tôi có thỉnh cầu, hi vọng bang chủ Hàn đồng ý.”

      “Lão Minh Chủ nên khách sáo, có lời gì, ngài thẳng là được rồi, nếu năm đó phải lão Minh Chủ cứu tôi, Hàn Viêm này thể sống đến ngày hôm nay?”

      “Tôi hi vọng, con của bang chủ Hàn có thể đính hôn với cháu trai của tôi” Long lão gia thoải mái ra những lời khiến người khác kinh ngạc.

      “Đính, đính hôn?” Hàn Viêm ràng bị dọa đến nơi, “Lão Minh Chủ, con của tôi có ưu điểm gì, làm sao xứng với nhị thiếu gia?” Tuy như thế, nhưng mặt Hàn Viêm lại dấu được vẻ mừng rỡ như điên.

      Có thể đính hôn với thiếu chủ Long Môn, đây là trời ban ơn lớn, địa vị của Hàn Viêm ngày sau cũng tăng lên, nghĩ tới món hàng lỗ vốn như , lại mang đến cho ông ta vận may lớn như vậy.

      “Bang chủ Hàn đồng ý sao?”

      ..... phải, có thể trở thành thông gia với lão Minh Chủ, đó là vinh hạnh lớn nhất, tôi làm sao lại muốn được chứ?” Hàn Viêm chỉ thiếu chút nữa quỳ xuống, cảm tạ liệt tổ liệt tông phù hộ.

      “Cháu .” Long lão gia tới trước mặt Hàn Bích La khẽ gọi, “Cháu có đồng ý trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Long hay ?”

      Hàn Bích La khẽ cắn môi.

      “Lão Minh Chủ, con bé còn làm sao biết cái gì tốt nhất cho nó? Tôi làm chủ là được rồi.” Hàn Viêm trừng mắt nhìn Hàn Bích La biết điều, cố lấy lòng Long lão gia.

      “Ta muốn nghe ý kiến của con bé, cậu nên ép buộc nó.” Long lão gia cúi đầu, nhìn vào đôi mắt trưởng thành sớm quá mức, ông biết, bé này hiểu bọn họ những gì.

      Hàn Bích La chăm chú nhìn vẻ mặt của cha, biết, nếu đồng ý rồi, cha nhất định rất cao hứng. Nhưng mà, vẫn do dự.

      “Cha nuôi, phải cha , sau này muốn gả Bích La cho con sao?” còn chưa trả lời, Trần Hoàng cam lòng bỗng nhiên chen vào.

      “A Hoàng, câm miệng!” Hàn Viêm tức giận tát con nuôi cái, sau đó với Long lão gia: “Chuyện này chỉ là từng qua thôi, tôi chưa bao giờ cho là ”.

      Đúng vậy, biết, cha muốn sau này lớn lên phải gả cho Trần Hoàng, nhưng lại thích Trần Hoàng chút nào, thậm chí, còn cảm thấy sợ cậu ta, so với Trần Hoàng bạn nam tên Long Tĩnh kia tốt hơn, xuất sắc hơn rất nhiều. nhìn về hướng Long Tĩnh, muốn xem mặt cậu ta có phải đồng ý hay .

      Suy nghĩ lần cuối, gật đầu “Con bằng lòng”. Từ trong ánh mắt của cha, biết nếu chấp thuận, cha thương nhiều hơn so với trước kia, vờ như nhìn thấy , đánh hoặc mắng nữa, mà bản thân cũng muốn sau này phải gả cho Trần Hoàng như vậy, đáp ứng này cũng có lợi cho .

      “Tốt lắm.” Nhìn vào mắt Hàn Bích La, đọc được suy nghĩ của , Long lão gia chậm rãi gật đầu, bé này, nếu được bồi dưỡng thêm chút nữa, nhất định còn xuất sắc hơn cả Hàn Viêm, chỉ là Hàn Viêm xem thường thân phận nữ nhi của bé, coi món hàng lỗ vốn.

      thông minh, trưởng thành sớm, biết cân nhắc tình thế có lợi đối với mình, mới đưa ra quyết định. Muốn đính hôn với cháu trai là để kiểm tra xem có ưu tú giống như ông nghĩ hay , kết quả phản ứng của làm cho ông rất vừa lòng.

      “A Tĩnh, mau lại đây.” Ông gọi cháu trai, sau đó cầm tay cậu đặt lên bàn tay bé của Hàn Bích La, “Sau này Bích La là vợ chưa cưới của cháu, cháu phải bảo vệ và đối xử tốt với nó.”

      Long Tĩnh nắm chặt lấy bàn tay mềm mại bé, gật đầu. Cậu tốt với , bởi vì, cậu muốn trong mắt lại xuất sợ hãi hoặc là đau khổ, cậu làm cho nụ cười luôn diện khuôn mặt của .

      Cậu nhất định làm được.
      Chris thích bài này.

    5. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 1.3:

      Trước lúc sinh nhật mười hai tuổi, người vợ chưa cưới, hiểu tại sao luôn cười thoải mái.

      Đó là lí do mà sau ngày hôm đó, tiếc giả vờ ngây ngô, dốc hết toàn lực dùng mọi phương pháp có được để chọc cười, cho nên dần dần, nụ cười mặt càng ngày càng nhiều, cũng càng lúc càng đáng .

      biết phải cư xử với vợ chưa cưới như thế nào, nên quan tâm đến cái gì, thể thái độ ra sao, nhưng đúng lúc này lại nghĩ đến cha mẹ, đó là loại ràng buộc lẫn nhau thể nào cắt đứt, vì vậy, cậu thực lời hứa của mình lúc trước, là bảo vệ , đối xử tốt với , làm cho luôn luôn vui vẻ.

      “A Tĩnh” Tiếng cười khẽ kèm theo tiếng gọi nhàng, xóa bỏ trầm tư của .

      nâng mắt nhìn lên, thấy khuôn mặt dịu dàng tươi cười như nữ thần mùa xuân, trái tim bình ổn phút chốc chấn động, trống ngực đập dồn dập.

      “A Tĩnh, ngẩn người sao?” Hàn Bích La đưa tay vỗ vỗ mặt của , như trêu đùa trái tim yên ổn của

      ấy mười sáu tuổi, ở trong thời kì tuổi xuân dạt dào, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, thân hình thon thả, làm cho ít bạn nam cùng tuổi si mê, tranh nhau theo đuổi, mỗi ngày đến trường, nhận được đống hoa tươi và quà tặng.

      Cho dù từ chối nhận, cự tuyệt ý tốt của những bạn nam đó, thậm chí nhiều lần nhấn mạnh, bản thân có chồng chưa cưới, nhưng vẫn thể dứt khoát được khỏi đám người này.

      Mãi đến khi, có người vào học chung trường với , người đó giúp giải quyết tất cả rắc rối, nhưng đồng thời, cũng mang đến cho những phiền phức khác.

      Trần Hoàng ràng qua tuổi học cấp ba, nhưng lại cố tình lựa chọn ở cùng trường với , lòng dạ Tư Mã Chiêu, hiển nhiên có thể thấy (tức là có lòng dạ thế nào người ta nhìn là biết)

      “A Tĩnh, nghĩ gì vậy?” Duỗi tay vuốt lên lông mày nhíu lại của Long Tĩnh, Hàn Bích La dựa vào người , thích nhìn bộ dáng cau mày của .

      Trở thành vợ chưa cưới của sáu năm, vẫn luôn có cảm giác may mắn. Từ ngày đó trở , cha xem như hòn ngọc quý, đối xử với vô cùng tốt, phủ nhận đây là nguyên nhân để nịnh bợ Long Môn, chỉ là muốn tận hưởng chút tình thương lâu ngày của cha.

      Cũng từ ngày đó, Long Tĩnh đối với rất tốt.

      Thường ngày luôn hỏi han ân cần những chuyện nhặt, càng cố hết sức cưng chiều , chọc cười, làm cho mỗi ngày đều hạnh phúc, thích , thích dáng vẻ khi đùa giỡn với , thích những lúc gọi ngọt ngào, càng thích dáng vẻ lẳng lặng an ủi của khi buồn và thất vọng.

      thể xác định mình thích từ khi nào, chỉ có thể khẳng định mình rất thích .

      có gì?” muốn phải nhớ tới người kia, Long Tĩnh nhàng ôm lấy thắt lưng , “Hôm nay tan học sớm vậy? phải có hoạt động sao? ”

      “Hôm nay thầy giáo ngã bệnh, cho nên tất cả mọi người được phép tan học sớm hơn, thế nào, muốn gặp em sao?” cố tình như vậy, còn làm bộ đứng lên, muốn rời .

      Long Tĩnh duỗi ra bàn tay to, kéo vào lòng ngực của mình, ôm chặt lấy.

      ngốc” khẽ mắng, đôi tay siết chặt lại, làm cho rúc vào trong ngực của .

      nhăn mặt, cái mũi khéo léo cũng nhíu lại, nhưng hề giãy dụa, ngoan ngoãn để mặc ôm lấy, “A Tĩnh, tuần sau là sinh nhật của , muốn quà sinh nhật gì?” ghé vào trước ngực của , ngẩng đầu lên hỏi.

      “Có ai lại hỏi trực tiếp như vậy?” bật cười, ngón tay dài điểm lên chóp mũi của : “Nếu thẳng cho em biết, phải mất ngạc nhiên vui mừng sao?”

      Quà có thể tặng cũng tặng hết, vò đầu cũng nghĩ ra nên tặng cái gì cho , nên phải buộc lòng hỏi thẳng, “ , mau mà! Đừng mọn như vậy.” bắt đầu làm nũng, giống như mèo con cọ xát lồng ngực của .

      Nhìn ngây thơ đáng như thế, Long Tĩnh khỏi động lòng, cúi đầu xuống, khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng.

      Hai gò má của Hàn Bích La đỏ lên, vì đây là lần đầu tiên Long Tĩnh hôn lên môi của , trước kia, nụ hôn của chỉ dừng lại ở trán hoặc ở mặt của , chưa bao giờ hôn môi của , làm cho có cảm giác mình hoàn toàn giống là vợ chưa cưới của , trái lại còn cảm thấy giống em của , nhưng hôm nay, ngờ tới lại hôn lên môi của , vậy có phải thể quan hệ của bọn họ tiến thêm bước hay ?

      Mặc dù có thân thiết với các bạn nữ trong lớp, nhưng nghe họ bàn tán nên cũng biết được phần lớn chuyện giữa nam và nữ. ngượng ngùng nhìn , nửa là chờ mong, nửa là thẹn thùng, chờ đợi chuyện kế tiếp xảy ra.

      Bất quá, ngoài dự đoán của , Long Tĩnh có hôn xuống tiếp, cũng có tiến thêm bước làm ra chuyện gì với , đơn giản giống như trước đây, hôn lên trán của , dịu dáng mà ấm áp.

      “A Tĩnh, vì sao hôn em?” Cảm xúc thất vọng bao vây lấy , khuôn mặt nhắn ngước lên, có chút buồn bực hỏi.

      “Em vẫn còn .” Long Tĩnh thở dài tiếng, này là ngây thơ, hay là giả ngốc để chọc ghẹo ? Chẳng lẽ cảm nhận được, nhẫn nại có bao nhiêu thống khổ sao?

      Người mình luôn ở trước mặt, lại hề phòng bị, cố kìm nén được hôn , chạm vào , được làm những chuyện muốn làm, đó chính là thống khổ nhất, vì sao vẫn hiểu mà ra những lời như thế?

      “Người ta còn , người ta mười sáu tuổi rồi !” nũng nịu phản bác, đối với lý do của là hoàn toàn chấp nhận: “Trước kia, lúc ở mười sáu tuổi, phải người khác đều sinh con rồi sao?”

      Nghe vậy, biết là nên khóc hay nên cười? “ ra những lời như thế, em còn chối là mình ? Còn nữa, em nghĩ muốn sinh con cho sao?” Lời nhàng, nhịn được lại trêu chọc .

      Hàn Bích La chịu, đấm cái “Ai sinh con cho chứ? chỉ tự mơ mộng hão huyền thôi!”

      “Phải ? muốn sao?”

      “Phải! ôm gối nằm mơ nhăn chóp mũi lại.

      “Cũng có thể vậy, dù sao gia đình vẫn còn cả và hai đứa em trai, bắt họ sinh em bé được rồi, chúng ta cần sinh, dù sao trải qua thế giới của hai người cũng rất tốt, ngờ Xuân Nhi của biết hưởng thụ, còn hiểu sinh con, dạy con là chuyện dễ dàng.”

      “Người ta sinh hồi nào? Em thích nhất là trẻ con, sau này em muốn sinh ít nhất ba cục cưng!” Ngây ngốc tự nhảy vào bẫy mà bố trí, vừa ra, liền hiểu “Long Tĩnh, đáng ghét !” Lại dám dụ ra những chuyện mắc cỡ đến chết người.

      lấy tay chống cằm, bật ra tiếng cười , có ở bên cạnh, quả nhiên có được ít hứng thú.

      “A Tĩnh đáng ghét, em để ý tới nữa!” Thấy hoàn toàn nể mặt cười lớn, buồn bực tựa vào người , nhưng có quyết định bỏ nơi khác.

      thích ỷ lại vào , ở bên cạnh , cảm thấy cái cảm giác an toàn thể , giống như, có thể vì mà chống đỡ phần trời đất, bất luận chuyện gì đáng sợ, dường như cũng tìm đến .

      “Xuân Nhi” ngừng cười, hai cánh tay siết chặt, đem gi¬am lại ở trước ngực.

      “A Tĩnh, hôm nay em ở lại đây có được ?” đem mặt mình chôn ở trước ngực của , buồn rầu hỏi, trước kia cũng từng ngủ lại ở nhà họ Long, nhưng số lần nhiều lắm, phần lớn là bởi vì ở chơi quá muộn, muốn bị mệt, cho nên mới để ngủ lại trong nhà mình.

      Nhưng hôm nay, muốn ở lại.

      “Làm sao vậy?” Nghe giọng của thay đổi, nâng mặt lên, con ngươi màu đen nhìn vào đôi mắt ngấn nước của .

      đối với , chưa bao giờ giữ bí mật, nhưng lúc này đây, biết phải từ đâu.

      cho biết, xảy ra chuyện gì?”

      “A Tĩnh.... ...” Muốn nhưng lại thôi, khẽ cắn cánh môi đầy đặn, sau lúc khá lâu, ánh mắt của vẫn nhìn xuống, mới chậm rãi ra: “Hôm nay Trần Hoàng trở về, em muốn trở về nhà.”

      Từ sau khi tốt nghiệp cấp hai, Trần Hoàng liền rời khỏi nhà , khi đó nghĩ rằng, rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi Trần Hoàng, nhưng ngờ, nửa năm sau lại trở về.

      Nhưng lần này trở về, ánh mắt của Trần Hoàng khỏi làm cho run sợ, ngốc, nhìn thấy được cảm xúc trong mắt Trần Hoàng nghĩa là gì, nhưng là vợ chưa cưới của Long Tĩnh, hơn nữa.......tính cách của Trần Hoàng rất thô bạo, vui buồn thất thường, như vậy càng khó để thích ứng. rất muốn tách rời khỏi ta. Ở trường học trốn thoát, muốn ngay cả ở nhà, cũng gi¬an để hít thở.

      May mà, Trần Hoàng có chuyển vào nhà ở, mà là nghe cha phân phó, quay về chuyến thôi, chỉ cần đợi ở chỗ này đêm là được.

      “A Tĩnh, có thể ?” ngẩng đầu, đáng thương hỏi.

      sợ hãi, càng lo lắng. Nhưng vẫn còn quá , thể cưỡng ép cưới để trở thành con xuất giá.

      “Em thích cứ việc ở lại, chỗ này của , vĩnh viễn giữ lại vị trí cho em.” , khẽ hôn lên trán , dẹp yên nỗi sợ hãi trong mắt .

      muốn mà lo âu, bỏ qua cảm xúc xấu quanh quẩn trong lòng, nở nụ cười ngọt ngào với , lại bắt đầu tiếp tục đến chuyện lúc nãy: “A Tĩnh, chịu cho em biết, muốn quà sinh nhật gì sao?”

      “Đồ ngốc, tự mình suy nghĩ mới tốt.” Hiểu được ý nghĩ của , cũng nở nụ cười, đùa với .

      Nhưng biết , phải có biện pháp giải quyết chuyện của Trần Hoàng tốt, nếu , Xuân Nhi có vui vẻ .

      Chỉ cần Trần Hoàng còn ở lại ngày, cũng cảm thấy sợ hãi. Trần Hoàng, là bóng ma của , cũng là cái gai trong lòng .
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :