1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Ngốc Nghếch - Vụ Thỉ Dực (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]
      Tác Giả: Vụ Thỉ Dực

      Thể Loại: Điền Văn - Cổ Đại - Sủng Văn - Ngọt Văn

      Editor: ... + kihae


      Bìa: @Lazy MeOw
      Như Thúy nương là nương may mắn đến mức khó tin, nhưng điều may mắn duy nhất trong cuộc đời của nàng đó chính là lỡ xảy chân lần, ù ù cạc cạc sao đó mà đỡ đao cho con trai của Trấn Quốc Công đương triều, sau đó tạo thành đoạn"Nghiệt" duyên.

      Vì thế, ở trong mắt mọi người, nàng trở thành ‘BAY LÊN ĐẦU CÀNH LÀM CẦM THÚ’ được con trai của Trấn Quốc Công dùng tam mối lục lễ lấy về nhà, bắt đầu cuộc sống như vậy, như vậy cùng mỹ nam

      Các hạ họ xứng đôi? Bình tĩnh, bình tĩnh nào, nàng có tướng công tận tình ủng hộ, ai dám bọn họ xứng?

      Các hạ , ít ra cũng nên đạo lý mới đúng?

      cần đâu, lời nàng ra, đó chính là đạo lí!

      Mọi người: Trời ơi, ai làm ơn đem ả nha hoàn ngu ngốc nhưng may mắn đến tức chết người này ta chỗ khác ! Nếu nghẹn chết người đó

      Nhân vật chính: Ôn Lương, Nhị Thúy nương ┃ phối hợp diễn: Túc Vương, Túc vương phi, Trấn Quốc Công

      Mục lục
      [​IMG]
      C 1C 2C 3 C 4C 5C 6C 7C 8C 9C 10

      C 11C 12C 13C 14C 15C 16C 17C 18C 19 C 20

      C 21C 22C 23C 24 C 25C 26C 27

      [​IMG]

      C 28C 29C 30C 31C 32C 33

      C 34C 35C 36C 37C 38C 39C 40

      C 41C 42C 43C 44C 45C 46C 47C 48C 49C 50

      C 51C 52C 53C 54C 55C 56C 57C 58C 59C 60

      C 61C 62C 63C 64C 65C 66C 67C 68C 69C 70

      C 71C 72C 73C 74C 75C 76C 77C 78C 79C 80

      C 81C 82C 83C 84C 85C 86C 87C 88C 89C 90

      C 91C 92C 93C 94C 95C 96C 97C 98C 99C 100

      C 101C 102C 103C 104C 105C 106C 107C 108C 109C 110

      C 111C 112C 113C 114C 115C 116
      C 117C 118C 119C 120

      C 121C 122C 123C 124C 125 C 126
      C 127C 128C 129C 130

      C 131 C 132C 133C 134C 135C 136
      C 137 C 138 C 139.1 C 139.2C 140.1 C 140.2

      C 141.1 C 141.2C 142.1 C142.2C 143.1 C 143.2C 144.1 C 144.2 C 145.1 C 145.2
      C 146.1 C 146.2
      C 147.1 C147.2C 148.1 C148.2C 149.1 C149.2C 150.1 C150.2
      C 151.1 C 151.2 C 152.1 C 152.2C 153.1 C153.2 C 153.3 C 153.4C 154.1 C 154.2C 155.1 C 155.2
      C 156.1 C 156.2C 157.1 C 157.2C 158.1 C 158.2C 159.1 C159.2C 160.1 C 160.2

      C 161.1 C 161.2C 162C 163.1 C 163.2C 164.1 C 164.2C 165
      C 166 C 167C 168 C 169C 170 C 171

      Phiên Ngoại:
      C 172C 173C 174C 175

      [​IMG]

      Ebook

      Last edited by a moderator: 30/8/17

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Văn án
      Nàng là nha hoàn giờ phải bay lên đầu cành biến cầm thú ? Sắp gả cho kinh thành đệ nhất mỹ nam kiêm con trai trưởng của Trấn Quốc công? Trở thành cái gai trong thịt cái đinh trong mắt các tiểu thư quý nữ ở kinh thành?

      Bình tĩnh, dù sao nàng có Vương gia làm chỗ dựa, có vương phi bảo vệ, có tướng công bảo hộ, ai dám khi dễ nàng?

      Ôn Lương: "Nha đầu, ai dám khi dễ nàng, nàng cứ dùng sức bắt nạt người đó, bản đại nhân làm chủ cho nàng!"

      Như Thúy: "Vâng, tuân lệnh, ta lập tức đem ma ma mà đại tẩu phái tới quăng vào hồ nước tập bơi mùa đông!"

      Ôn Lương: "Ta phải ý này..."

      Như Thúy: "Ôn đại nhân phải có ý ma ma kia ở địa bàn của chúng ta còn kiêu ngạo hơn cả ngươi, muốn ta đem nàng tắm để nàng ấy thanh tỉnh sao?"

      Ôn Lương: "Hình như nàng ấy chỉ kiêu ngạo với mình nàng thôi mà, nhưng sao, chỉ cần nàng vui là được."

      Như Thúy: "Vâng, Ôn đại nhân yên tâm, ta rất vui ~~ nếu buổi tối ngài ép buộc ta ít chút, ta càng vui hơn!"

      Ôn Lương: "..."
      Last edited by a moderator: 29/7/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương
      Edit: Thùy (Bé heo)
      Beta: Quảng Hằng





      Tia nắng ban mai dần dần xuất , ở giữa kinh thành bị bao phủ bởi sương mù dần dần vang lên tiếng người.
      Viện bên phía đông của phủ Trấn Quốc Công, gần như đêm chưa ngủ, lão Trấn Quốc Công nhìn ra ngoài cửa sổ thấy sương lạnh che quanh cành cây, nhớ tới hôm nay là ngày mấy, khỏi thở dài sâu.
      "Lão gia, còn vì chuyện của Lương nhi mà lao tâm sao?" Ngô thị - Trấn Quốc Công phu nhân ôn nhu hỏi, đem chiếc áo choàng khoác lên vai của trượng phu.

      Trấn Quốc Công gật đầu, còn chưa đến 50 tuổi, nhưng thoạt nhìn có dáng vẻ của lão già, tóc hầu như bạc trắng. Ông sờ sờ râu trắng cằm thở dài: "Thằng nghiệt tử đó. . . . . . Đến lúc nào mới có thể hiểu chuyện được chút, đừng để cho lão già này vì nó mà lo lắng mọi chuyện?"

      "Lão gia, lời này của ông là đúng rồi." Trấn Quốc Công phu nhân cười : "Theo thiếp thân thấy, trong kinh thành này cũng có bao nhiêu nam nhi có thể có thành tựu như Lương nhi, nhớ đến năm đó, được hoàng thượng phong làm Thái Sư, hôm lập Thái tử, nó lại được phong là sư phó của thái tử." Chờ hoàng đế tây thiên, thái tử đăng cơ, tương lai của Ôn Lương làm đế sư.

      Nghe như thế, khóe miệng của lão Trấn Quốc Công vểnh vểnh lên, cố gắng khiến cho chính mình thoạt nhìn quá đắc ý. Nhi tử có tiền đồ, mặt lão tử xuất hào quang.

      Trấn Quốc Công phu nhân tiếp tục : "Hơn nữa năm nay Lương nhi 24 tuổi, bình thường nam tử như đến tuổi này sớm làm cha và có mấy hài tử rồi , vất vả mới quyết định lập gia đình cưới thê tử về lo việc nối dõi tông đường, lão gia à, ông nên cao hứng vì nó mới đúng chứ. Huống hồ hôn này, lại là hoàng thượng tự mình chỉ hôn, thánh ý thâm sâu, có ai dám câu được?"

      Trấn Quốc Công nghe xong lại cả giận : "Nếu phải nó tiến cung hướng hoàng thượng cầu ban hôn, hôm nay tân nương tử này là con của danh môn thế gia! Bà xem nó cưới loại nữ nhân gì ? Cái loại thân phận nữ nhân này, phải bôi đen Ôn gia ta sao? Ôn gia ta nhiều thế hệ làm quan, há có thể cưới nữ nhân thân phận thấp kém này vào cửa?"

      Trấn Quốc Công phu nhân khuyên nhủ: "Lão gia, ông cũng biết tính tình của Tam nhi, lời này đừng có ở trước mặt nó, tránh nó lại cùng ông cãi nhau, những năm gần đây, nhìn hai phụ tử các người bởi vì hiểu lầm mà càng ngày càng xa cách, thiếp nhìn hai người như thế cảm thấy đau lòng. Lương nhi bao lâu nữa rời nhà, và chúng ta sống chung với nhau mới phải, lại bởi vì chuyện của Viễn nhi, trong lòng nó có vướng mắc, mà vướng mắc này chưa trừ diệt, nó vẫn đem chúng ta trở thành địch nhân mà đối đãi. Lão gia, nhiều năm qua chuyện đó là Lương nhi chấp nhất duy nhất , ông nên nhường nhịn nó lần . Hơn nữa nương kia bây giờ là nghĩa muội của Túc Vương, chỉ cần Túc Vương lên tiếng, ai dám nàng câu phải?"

      Túc Vương là bào đệ của Đương Kim Hoàng Đế, Thái Hậu thương nhất tiểu nhi tử này, quyền thế ngập trời, cơ hồ có thể là dưới người vạn người, thân phận vô cùng tôn quý. Hơn nữa Túc Vương còn khiến cho người ta sợ nhất là thủ đoạn chính trị, thân dày đặc khí thế cường đại bức người, làm người ta dám nhìn thẳng. Trong triều các đại thần đều có nhận thức chung, tình nguyện chọc hoàng đế cũng muốn chọc Túc Vương. Cho nên nghĩa muội mà Túc Vương tự mình nhận thứcnày , trong lòng mọi người tuy rằng phục, nhưng cũng chỉ dám ở trong bóng tối mà thôi, ai dám ra ngoài, tránh cho gặp chuyện may

      Đạo lý đó Trấn Quốc Công đương nhiên cũng biết , ra Ôn Lương là con trai trưởng mà vợ trước của ông vì ông mới duy nhất lưu lại, vất vả Bắc Việt mới đầu hàng, nó từ chiến trường trở về, lập nhiều công danh hiển hách, làm phụ thân như ông chưa kịp vì nó mà kiêu ngạo, nghĩ tới hôn phí hoài đến nay của nó, vừa vặn nhân cơ hội này giúp nó lựa chọn danh môn quý nữ làm vợ cũng ngờ chính nó sớm có an bài, khi nghe đối tượng nó muốn kết hôn là ai, lão Trấn Quốc Công tiếp nhận được kích động này thiếu chút nữa ngất .

      Vì chuyện này, lão Trấn Quốc Công cũng tiến cung tìm Sùng Đức hoàng đế khóc kể, lão nhân gia đặc biệt sử dụng cảm tình công kích, chuyển tới hiểu biết về tình cảm để làm lý do, muốn hoàng đế thu hồi mệnh lệnh ban ra. Nhưng mà ông nào biết Túc Vương nhúng tay trước, đem nữ nhân kia nhận làm nghĩa muội, lại đem thân phận của nàng bố cáo thiên hạ, mà người trong triều đều biết đến Sùng Đức hoàng đế là cưng chìu đệ và người nhà đệ, đối với lời của Túc Vương ít có phản đối, cho nên có cách gì loại bỏ mệnh lệnh của , cuối cùng ông bị từ chối, ngược lại chạy tới chỗ của nương nương ở trong cung nhưng ngài lại cự tuyệt lời cầu kiến của ông.

      Lão Trấn Quốc Công trong lúc nhất thời cảm thấy tứ cố vô thân, lạnh và thê lương, ngày kết hôn của con trai trưởng cùng nghĩa muội của Túc Vương được định ra, hiểu được đại cuộc thể cứu vãn, bắt đầu cả ngày thở dài thở ngắn, thẳng đến đêm trước hôn lễ, cả đêm ông khó ngủ, trằn trọc, thể bắt đầu tiếp nhận tàn khốc này.

      Nhưng mà này lại giống như khoét tâm lấy xương vô cùng khó chịu, nó là con trai trưởng duy nhất tương lai lại là người kế thừa tước vị Trấn Quốc Công, đương nhiên là được đáng giá tốt nhất, lại chỉ có thể cưới nữ tử có thân phận phẩm hạnh tài mạo thấp kém lại phải nhà danh môn, như thế nào làm ông đau lòng? Càng làm ông đau lòng là, nhi tử càng lúc càng lớn, càng ngày càng giống bà vợ trước qua đời, cũng càng ngày càng nghe lời của phụ thân, ràng thời kỳ nỗi loạn đều qua, vì sao còn khó quản giáo như vậy?

      Trấn Quốc Công phu nhân thấy nét mặt của ông mây đen đầy mặt, trong lòng tự có tính toán.

      Ngược với trượng phu, đối với cuộc hôn nhân này bà tất nhiên là tán thành thôi . Ôn Lương mặc dù là con trai trưởng của phủ Trấn Quốc Công tôn quý vô cùng, vì số nguyên nhân mà trượng phu của bà đuổi ra khỏi gia môn, còn chấp nhận nhi tử này, khiến cho hai phụ tử sinh ra ngăn cách. Lấy bản tính kiên quyết của Ôn Lương, Trấn Quốc Công phu nhân cho rằng tương lai tuyệt đối trở về kế thừa phủ Trấn Quốc Công, phỏng đoán cũng cần tước vị này. Đến lúc đó chừng tước vị này rơi xuống người trưởng tử Ôn Duẫn, mà vợ của Ôn Duẫn lại là chất nữ bên nhà mẹ bà, đương nhiên hướng về bà gọi là bác, có thể sánh với nghĩa muội Túc Vương kia tốt hơn nhiều. Cho nên thấy thế nào, đều là Ôn Duẫn kế thừa phủ Trấn Quốc Công có vẻ cho bà lợi ích hơn.

      Trấn Quốc Công phu nhân lại tinh tế khuyên giải an ủi phen, sắc mặt của Trấn Quốc Công hơi nhạt, theo sắc trời dần sáng, thu lại toàn bộ những cảm xúc mặt, thoạt nhìn lại là lão Trấn Quốc Công, bộ dáng cương trực công chính làm cho người ta thấy quen thuộc.

      Bởi vì hôm nay là ngày thành thân của con trai trưởng Trấn Quốc Công, hạ nhân trong phủ sớm thức dậy làm việc , trong phủ giăng đèn kết hoa, thoạt nhìn vui mừng thôi.

      Vợ chồng Trấn Quốc Công vừa rửa mặt chải đầu xong trong phủ vài đứa của tỷ muội theo bà vú sang đây để thỉnh an vợ chồng Trấn Quốc Công, vợ chồng Trấn Quốc Công cùng bọn họ mấy câu, liền đuổi bọn họ .

      "Lão gia, Tam thiếu gia tới." Đại nha hoàn bên người Trấn Quốc Công phu nhân Thúy Vi quay sang bẩm báo .

      mặt của Trấn Quốc Công vui vẻ, nhưng rất nhanh lại nhếch miệng lên, diễn cảm bộ mặt đen, lạnh băng : "Cho nó vào."

      Sau đó lâu, nam tử mặc nguyệt bạch sắc trường bào đến, người nọ có mái tóc đen mượt như lụa, dường như mỗi đều tràn ngập sáng bóng vận luật, dung nhan tuấn mỹ văn chương thể tả, quanh thân tao nhã, hành động dung mạo cử chỉ siêu phàm, ôn nhuận như ngọc, đôi mắt sáng giữ kín như bưng, thản nhiên trông lại, cặp mắt hoa đào kia giống như tràn đầy thâm tình, làm khi nhìn vào mắt người ta có thể thui phục được lòng người, trái tim bỏ lỡ nhịp đập, tựa hồ đôi tròng mắt kia chuyên chú nhìn mình, thâm tình vô hạn, làm cho mặt bọn nha hoàn hầu hạ trong phòng ửng hồng, liên tiếp nhìn trộm lại sợ chủ tử trách tội.

      Đây là Ôn Lương con trai của Trấn Quốc Công, tự là Tử Tu, nhiều nhân sĩ trong kinh thành gọi là Ôn Tử Tu, vốn có danh xưng đệ nhất mỹ nam ở kinh thành, lại ở trong chiến tranh Bắc Việt ra mưu hiến kế mà lập nhiều công lao hiển hách, được người đời xưng là quân sư thiên tài.

      "Cha, nương." Ôn Lương lạnh nhạt lên tiếng gọi.

      Vừa thấy bộ dáng lãnh đạm của , vui mừng ở trong lòng Trấn Quốc Công bị mất , khuôn mặt cùng đồng dạng nghiêm khắc, lạnh nhạt lên tiếng.

      Thấy khí đúng, Trấn Quốc Công phu nhân nhanh chóng hoà giải, : "Lương nhi, hôm qua ngủ có ngon ? Nếu cần cái gì cứ việc với nương."

      Trấn Quốc Công phu nhân năm nay chưa tới bốn mươi tuổi, bà là vợ hai do Trấn Quốc Công tái giá, bởi vì điều dưỡng thích hợp, thoạt nhìn so với tuổi còn trẻ hơn ít, nhất là bộ dáng cười tươi tắn, mặt mày hoà thuận, cũng có chút hiền lành.
      "Đa tạ nương quan tâm." Ôn Lương nhàn nhạt , tuy rằng ngữ khí thân cận, nhưng mặt có lộ ra nếp nhăn nhợt nhạt khi cười, cũng làm cho người ta cảm thấy khó chịu.

      Trấn Quốc Công phu nhân nhìn hai phụ tử kia tựa hồ hoàn toàn có ý tứ tiếp lời, chỉ có thể đem quyền chuyện lấy sang đây, thân thiết hỏi chút việc vặt bình thường, còn thêm: "Lão gia, hôm nay là ngày đại hỉ của Lương nhi, ông cũng nên điều gì ."

      Trấn Quốc Công nhấc mí mắt lên liếc mắt cái nhìn nhi tử ở giữa đại sảnh, lạnh nhạt : " chuẩn bị , đừng để trễ giờ lành."

      Ôn Lương nhìn ông cái, lạnh nhạt lên tiếng, ống tay áo hơi run, liền rời .

      Nhìn thấy ràng là chạy lấy người, nhất thời lão Trấn Quốc Công lại cảm thấy trận buồn bực. Ông tuy rằng đồng ý cuộc hôn này, nhưng mà là hoàng thượng chỉ hôn, lại là hôn của con trai trưởng duy nhất, cho nên cũng là để bụng . Mà khi vừa thấy được nhi tử này, lại lời hay cái gì đều cũng được, trong nội tâm hai phụ tử đều là kiêu ngạo hiếu thắng , sau mỗi lần gặp mặt, mặc dù cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, nhưng chuyện cũng nhiều, chỉ biết làm cho khí giữa hai người càng ngày càng cứng ngắc.

      May mắn còn có rất nhiều việc phải làm kế tiếp, cũng bất chấp lại sinh khí, hai vợ chồng bắt đầu vội vàng đứng lên.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2
      Edit: Thùy ( Bé Heo)
      Beta: QuảngHằng


      Hôm nay là ngày thành thân của con Trấn Quốc Công là Ôn Lương cùng nghĩa muội Túc Vương, sáng sớm ở phủ Túc Vương cũng có chút náo nhiệt.

      Sáng sớm sương mù tràn ngập, ngày mùa thu giọt sương còn đọng lại cành cây, những tia nắng ban mai bắt đầu chiếu sáng.

      Ở sân sau tây viện của phủ Túc Vương, tại gian phòng có tiếng mở cửa, thân ảnh thon dài xinh đẹp ra, đắm chìm trong những tia nắng ban mai và hoa cỏ cây cối sau đó hít hơi sâu, khuôn mặt đáng lộ ra nụ cười dễ thương, khởi động duỗi người xoay xoay, tiếp đó chắp tay sau lưng chậm rãi đứng lên dạo ở hành lang.

      Sau đó lâu, vài nha hoàn bưng dụng cụ rửa mặt súc miệng lặng yên tiếng động theo sân ngoại tới, trong đó nha hoàn Thanh Y mặc trang phục có vạt áo góc tay áo thêu hoa văn nhìn thấy nữ tử chậm rãi bước tới, kiềm chế được hai mắt trừng trừng, bước nhanh tới.

      "Tiểu thư, hôm nay người thức dậy là sớm!" Thanh Y mím môi cười .

      nha hoàn khác mặc quần áo màu lam nhạt tên—— Lam Y che miệng cười : "Chớ phải hôm nay là ngày tỷ ấy xuất giá, cho nên ngủ được?"

      Bị nha hoàn trêu ghẹo nữ tử cũng buồn bực, ngược lại lộ ra nụ cười tươi và : "Thanh Y, Lam Y, chào buổi sáng." Sau đó chỉ chỉ vào mặt của chính mình, hỏi: "Trông bộ dáng của ta giống như ngủ được nên dậy sớm sao?"

      Nhìn nét mặt tỏa sáng kia, bọn nha hoàn đồng loạt lắc đầu, trong đầu khỏi thầm nghĩ, thế giới này cái gì có thể làm cho nàng ngủ được sao?

      " Cái này đúng rồi! " Như Thúy cười, khuôn mặt của nàng tươi cười cuối cùng làm cho người ta tự chủ được muốn cười theo, " Đúng rồi, các ngươi hôm nay cũng rất sớm ."

      Xem vẻ mặt của nàng có bộ dáng vô tri vô giác, trong lòng Thanh Y thở dài, chẳng trách vương phi dặn dò nàng vô luận xảy ra chuyện gì đều phải bình tĩnh, nếu trực tiếp sụp đổ : "Tiểu thư, người quên rồi sao, hôm nay là ngày người xuất giá, vương phi phân phó, bảo chúng tôi sớm chút trang điểm cho người, tránh bỏ lỡ giờ lành."

      "Ôi chao, ai, ôi? Cần nôn nóng như vậy ?"

      Xem thế này, chỉ trong lòng của Thanh Y, mà tất cả nha hoàn có mặt ở đây đều nổi dậy, suýt nữa quỳ xuống bái lạy vị tiểu thư ngốc này, đồng thời trong lòng nghĩ, tính tình Túc Vương thiên tuế nghiêm túc như vậy, tại sao lại nhận thức loại người như tiểu thư ngốc thế làm nghĩa muội chứ? Càng giận là, hôm nay vị tiểu thư ngốc nghếch đó lại sắp gả cho con của Trấn Quốc Công, đương triều hoàng tử Thái Sư Ôn Lương, là rất đáng giận.

      Đại khái là xem sắc mặt bọn nha hoàn đúng, Như Thúy có chút tự giác : "Được rồi, nếu là vương phi phân phó , như vậy chúng ta bắt đầu ." xong, vẻ mặt biểu tình ung dung hy sinh.

      Người ở chỗ này tiếp tục đờ đẫn, đờ đẫn theo người nào đó cùng nhau trở về phòng.

      ******

      Khi mặt trời lên cao phủ Túc Vương náo nhiệt hẳn lên.

      Hôm nay là ngày nghĩa muội Túc Vương lấy chồng, tuy rằng mọi người trong kinh đối với thân phận vị "Nghĩa muội" này có phê bình kín đáo, nhưng thể nể mặt mũi Túc Vương, sáng sớm liền đều phái người tặng lễ lại đây chúc mừng.

      đến nghĩa muội Túc Vương Hạ Thị Như Thúy, mọi người chỉ có ấn tượng: Bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng đây là nha hoàn may mắn!

      Như Thúy từng là nha hoàn bên người Túc vương phi, lại biết như thế nào được con của Trấn Quốc Công là Ôn Lương thường đến phủ Túc Vương làm khách coi trọng, khiến cho Ôn Lương để ý đến phản đối của lão Trấn Quốc Công, trực tiếp tiến cung cầu hoàng thượng tứ hôn. Lão Trấn Quốc Công đương nhiên muốn con trai trưởng duy nhất cưới nữ nhân có thân phận hèn mọn như vậy, đến Tử Thần điện náo loạn, Sùng Đức hoàng đế đau đầu thôi, liền hạ chỉ tứ hôn.

      Nhưng mà Ôn Lương hề buông tha, thế nhưng cuối cùng vẫn là Túc Vương tự mình đem nha hoàn kia thu làm nghĩa muội sau đó giải quyết vấn đề thân phận, lại tiến cung khẩn cầu cùng hoàng thượng phen, lúc đó cứ nghe ngôn từ của khẩn thiết, thập phần cảm động, Sùng Đức hoàng đế liền đồng ý cầu của , tự mình cấp tứ hôn cho hai người. Lão Trấn Quốc Công thấy đại cuộc mất, lập tức giống như già mấy tuổi, nhưng thánh chỉ hạ, chỉ có thể tình nguyện khiến người ta bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ.

      Vả lại thân Ôn Lương, con Trấn Quốc Công, Tử Tu, mỹ danh hiếm có, tư chất đương nhiên thông tuệ, dáng vẻ thanh tú, được danh xưng là kinh thành đệ nhất mỹ nam. Từ khi thiếu niên xuất chinh đóng quân ở biên cương, vốn có danh xưng là thiên tài quân sư, mặc dù thời gian dài ở kinh thành, nhưng mỹ danh kém, chỉ cần lộ diện, đều được săn đón thôi, vô luận qua bao nhiêu năm, kinh thành có ít người quên tài nhân Ôn Tử Tu.

      Nam tử như thế, quý nữ trong kinh thành cảm thấy nên chọn vị hôn phu như vậy mới là tốt nhất, bao nhiêu khuê các ngóng trông có thể được ngoảnh lại nhìn, dù chết cũng tiếc. Nhưng biên giới chiến căng thẳng, chỉ có làm cho Ôn Lương dừng lại ở khu vực biên cương, lại khiến cho hôn của phí thời gian quá năm, tới năm trước sau khi Bắc Việt đối với Đại Sở cúi đầu xưng thần, mới trở về kinh thành.

      Sau khi trở lại kinh thành, lại vứt cho mọi người tin sấm sét.

      cố ý muốn cưới nha hoàn bên người Túc vương phi làm vợ!

      Đương nhiên, nội tình trong đó cũng rất phức tạp, nghe đâu sở dĩ Ôn Lương cố ý cầu cưới nha hoàn như thế, là vì khi nha hoàn này ở Đồng thành từng cứu mạng, Ôn Lương trong lòng cảm ơn, tiếc lấy thân báo đáp, tốt cho màn mãnh nữ cứu mỹ nam a.

      Nghe nội tình như thế, quý nữ chưa lấy chồng giữa kinh thành ở cửu thành trong lòng chua xót, cáu giận vì sao lúc ấy phải mình xả thân cứu mỹ nam, như vậy đối tượng kinh thành đệ nhất mỹ nam ái mộ đương đó là chính mình rồi.

      Vì thế, giấc mộng này tan biến nhóm quý nữ bắt đầu mỗi ngày nguyền rủa bạn nha hoàn may mắn nào đấy, khong ngừng lấy dép đập tiểu nhân (*)

      Tục lệ TQ, ghét ai, lấy hình nộm người đó đập cho nó ko ngóc đầu lên nổi, thí dụ như thế này. :die::die::die:

      Nhưng mặc kệ người ngoài nghĩ như thế nào, hôn lễ này vẫn đúng hạn mà cử hành.

      Túc vương phi dắt đứa con hơn ba tuổi bước nhanh về phía tây viện, mặt đều có chút mồ hôi, sau khi vào phòng, nhìn đến nữ tử mặc vào giá y tân nương thượng hạng, trong lòng rốt cục nhàng thở ra.

      Nhìn thấy các nàng, trong phòng nhóm mama nha hoàn chạy nhanh lại hành lễ.

      Hôm nay làm nhân vật chính, bạn Như Thúy nương vốn dĩ cũng muốn đứng lên , nhưng rất nhanh bị nha hoàn đè xuống, liền cười : "Tiểu thư, Tiểu quận chúa, các người tới rồi."

      Túc vương phi nghe được của nàng xưng hô, liền hạ mi, : " Sau này em là Ôn Lương thê tử , đừng tiếp tục gọi ta là tiểu thư nữa."

      " còn cách nào khác, em quen gọi như vậy rồi." Như Thúy buông tay than thở, sau đó nghiêm túc im lặng đứng ở bên nhìn về hướng bánh bao cười cười, : "Tiểu quận chúa, có phải hay ?"

      Tầm mắt bánh bao nhìn bàn trang điểm có đống trang sức son phấn làm cho vẻ mặt của bé thay đổi, sau đó vẻ mặt nghiêm túc : "Thúy di là tân nương tử ~~"

      Như Thúy gật đầu, thoải mái : "Đúng vậy, cần nhắc nhở, Thúy di của người biết hôm nay chính mình phải lấy chồng rồi."

      Bánh bao nga tiếng, hơi hơi nhíu mày, lại : "Ôn thúc thúc cưới Thúy di."

      "Đúng, Tiểu Quận Chúa thông minh ~~" Như Thúy khích lệ .

      Bánh bao nghiêm túc gật đầu, thanh ngọt lịm : "Trăm năm hảo hợp!"

      "Cám ơn Tiểu Quận Chúa chúc phúc."

      Bánh bao tiếp tục nghiêm túc gật đầu, bật ra tiếng "Đừng khách sáo" .

      Mama nha hoàn trong phòng nhìn đến gương mặt nghiêm túc của khác gì Vương gia kia, khỏi cúi thấp đầu.

      Túc vương phi khỏi vỗ trán thở dài, gì ngưng nghẹn, lúc này mới ba tuổi thôi mà, ngươi trưng vẻ mặt lạnh băng như thế làm gì? Hơn nữa hai người các ngươi ở trong phủ bao lâu rồi, cần khách sáo thế sao? Bất quá, làm cho nàng đột nhiên cảm thấy nữ nhi của mình cùng Như Thúy ngóc này giống như diễn tuồng khôi hài?

      Thấy mama bắt đầu làm búi tóc cho Như Thúy, Túc vương phi làm trưởng bối nên bắt đầu tinh tế dặn dò số việc chuẩn bị cho hôn lễ. Tuy rằng tại Như Thúy phải nha hoàn của nàng, nhưng hai người từ cùng nhau lớn lên, tuy là chủ tớ nhưng lại hơn hẳn tỷ muội, hôm nay nha đầu kia xuất giá, cảm giác giống như gả muội muội, làm cho trong đầu nàng có chút nỡ, bất tri bất giác liền lải nhải rất nhiều.

      Như Thúy cũng thập phần im lặng lắng nghe lải nhải của nàng, hiếm khi thấy nàng ta giống như trước đây mà phá hủy bầu khí này, làm cho nàng nghẹn họng đến chết.

      "Về sau nếu như Ôn Lương dám khi dễ em, em phải trở về cho ta biết, ta bảo Vương gia thu thập !" Túc vương phi A Nan vẻ mặt kiên định .

      Như Thúy lộ ra tám chiếc răng trắng xinh tươi cười, : " sao đâu, Ôn đại nhân khi dễ em đâu, sau khi chúng em ký hiệp nghị kết hôn, em mới đồng ý gả cho ."

      Hai mắt Túc vương phi trợn trừng, " Tại sao em hề cho ta biết?" Làm nàng vẫn thực lo lắng, lại ngờ người ta sớm có ước định!

      "Ôn đại nhân tốt nhất đừng cho tiểu thư biết." Như Thúy cực kì thành đem vị mỹ nam nào đó sắp trở thành trượng phu mà bán đứng.

      Túc vương phi nghiến răng kèn kẹt, kế tiếp quyết định nên hẳn là nên dạy cho tân nương tử nào đó, đêm nay nên những gì, khiến cho đêm nay Ôn Lương bị nghẹn họng mà chết .
      Last edited by a moderator: 14/10/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3:
      Edit: Thùy (Bé heo)
      Beta: Lam Phượng Hoàng
      Tiếng Pháo trúc vang, kiệu hoa rước dâu đến phủ Túc Vương.

      "Vương gia!" Ôn Lương mặc thân cẩm bào đỏ thẫm càng tăng thêm vẻ tuấn mỹ hoàn hảo, chỉ cần mỉm cười cái cũng đủ khiến người người nín thở.

      Túc Vương đứng trước cửa, nhìn người thanh niên nhảy xuống từ ngựa, vẻ mặt nghiêm túc cũng dịu lại, gật đầu với .

      Cách đó xa các quan viên nhìn thấy vẻ mặt của Túc Vương, trong lòng khỏi bĩu môi, nghe đồn Ôn Tử Tu luôn xem Túc Vương như phụ thân, đối xử còn tốt hơn với lão Trấn Quốc Công, lúc này xem ra, quả nhiên người đời láo.

      Thấy kiệu hoa đón dâu đến, tân nương tử còn chưa ra, trong lòng lão quản gia của phủ Túc Vương vô cùng sốt ruột, nhanh chóng gọi người thúc giục. Ôn Lương hiếm thấy cảnh bọn hạ nhân người xô người đẩy bận rộn hồi, nhịn được mà cười. Hình ảnh tự nhiên này khiến bọn hạ nhân hộ tống kiệu hoa tới từ phủ Trấn Quốc Công vô cùng kinh ngạc, lúc nào cũng nở nụ cười tao nhã xa cách với người trong phủ Trấn Quốc Công, Tam thiếu gia như vậy lại càng thêm cao quý thông tuệ.

      "Aizz, các ngươi đừng gấp gáp, đừng thúc giục nha đầu kia, từ từ nàng đến." Ôn Lương lên tiếng. Chỉ sợ nôn nóng thúc giục, chọc cho nha đầu ngốc kia cười chê.

      Lão quản gia của phủ Túc Vương nghe xong, lời lẽ nghiêm khắc mà : "Ôn đại nhân, thể như vậy, để lỡ canh giờ được may mắn đâu!" Ôn Lương sờ sờ mũi, mà cười.

      Túc Vương nhìn kiệu hoa trước cửa, chung quanh có rất nhiều dân chúng kinh thành vây xem, tuy rằng muốn tiếp cận để xem náo nhiệt, nhưng vẫn e ngại Túc Vương, nên cũng dám tiếp cận quá gần. Ánh mắt của Túc Vương dời về phía nam tử trẻ tuổi mặc thân hồng bào, màu đỏ nổi bật vô cùng, có vẻ phong thần như Ngọc, khỏi : "Trấn Quốc Công lớn tuổi, về sau chớ chọc ông ta tức giận nữa. Oán hận dù có lớn đến đâu, ngày nào đó cũng tan biến thôi."

      Ôn Lương sửng sốt, sau đó cười cười, theo thói quen muốn dùng thân cây quạt gõ gõ vào bàn tay, rất nhanh liền phát hôm nay là ngày cưới vợ, mấy thứ quạt này nọ đương nhiên mang. Nghiêm nghiêm sắc mặt, Ôn Lương : "Vương gia, đạo lý này ai cũng biết, nhưng chỉ cần nghĩ tới nhị ca ta tuổi trẻ lại uổng mạng như thế, người bảo ta làm sao có thể tha thứ cho ông ta?" xong, hơi hơi nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, giọng : "Ông ta đuổi ta ra khỏi nhà, thừa nhận ta là con trai, làm nương ta tức chết. . . . . . Vương gia, ngài xem, ta còn là con của ông ta sao?"

      "Sao lại ? Nếu , sao ông ta phải vào cung bẩm báo xin Thánh Thượng cho phủ Trấn Quốc Công lo liệu hôn lễ của ngươi? Ông ta thực vẫn rất để tâm đến ngươi." Túc Vương tiếp.

      "Ha ha, có lẽ do ông ta cam lòng thôi." Mặt Ôn Lương chút thay đổi : "Ông ta phản đối ta cưới Thúy nha đầu, cho dù thánh chỉ ban, rốt cuộc ông ta vẫn chỉ cố chấp. Thúy nha đầu đối với ta. . . . . . Ta thể để nàng chịu uất ức."

      Túc Vương ngẩn ra, ngờ khoảng cách giữa Ôn Lương và Trấn Quốc Công lại xa đến thế, vốn là cha con ruột thịt liền kề, lại vì sai lầm, biến thành cha giống cha, con giống con.

      Sau lúc lâu, Túc Vương : "Hôm nay là ngày Đại Hỉ của ngươi, về sau ngươi lo mà đối đãi với vợ ngươi cho tốt."

      Ôn Lương cười rộ lên, đây ràng là tươi cười vô ý nhưng lại là tươi cười đầy mê hoặc thể diễn tả được, sửa sang quần áo lại, vái chào sâu nam nhân chỉ lớn hơn tuổi lại quan tâm hơn cả cha - , giọng : "Đa tạ Vương gia chu toàn!"

      *******

      Viện phía Tây của phủ Túc Vương, nghe thấy kiệu hoa tới trước phủ, trong phòng vốn chật ních người nay lại trận luống cuống tay chân.

      Ở bên ngoài, người săn sóc dâu lớn giọng kêu lên: "Tân nương tử chuẩn bị thỏa đáng chưa? Kiệu hoa đến, thể để lỡ giờ lành!"

      Túc vương phi chặt chẽ nắm lấy nữ nhi nhà mình, chỉ huy đám nha hoàn vội vàng hỗn loạn, sau đó tự mình cầm lấy khăn hồng thêu uyên ương phủ lên đầu Như Thúy, có chút thương cảm vỗ vỗ tay giữ chặt chính mình của nàng.

      Ôn Lương nhìn thấy tân nương tử được người săn sóc dâu đỡ ra tới, mặt lộ ý cười, đôi mắt hơi cong, ánh mắt sóng sánh, giống như thu lấy hết những tia sáng vụn rực rỡ vào, xua đuổi im lìm vắng lặng của ngày thu.

      "Vương gia, vương phi, Tử Tu trước bước!" Ôn Lương chắp tay với vợ chồng Túc Vương: "Ta đối xử tốt với nàng!"

      Túc Vương gật đầu, thản nhiên : " , đừng để lỡ giờ lành."

      Ôn Lương mỉm cười, sau đó phi thân lên ngựa, sau khi nhìn thoáng qua phủ Túc Vương, liền quay đầu ngựa, thúc ngựa rời .

      Đứng ở cổng nhìn kiệu hoa rời , Túc Vương đột nhiên nghiêng đầu nhìn thê tử bên cạnh, hình như cảm giác được trong lòng nàng có ý nở, đưa tay vỗ vỗ bờ vai nàng, gì.

      Túc vương phi ngẩng đầu nhìn đôi mắt gương mặt biểu cảm gì của , đột nhiên nhếch miệng cười, : "Hôm nay Ôn Tử Tu trông rất có tinh thần."

      " luôn luôn như thế." Túc Vương ngắn gọn đáp.

      Túc vương phi chớp mắt, : "Chúng ta cũng uống chén rượu mừng thôi. Ưm. . . . . . Vương gia, chàng bây giờ Trấn Quốc Công vẫn chưa thể tiếp nhận cuộc hôn nhân này sao?" Túc vương phi có chút lo lắng yên tâm, tuy rằng nha đầu kia dễ bị ăn hiếp, nhưng lúc này lại về nhà làm con dâu, đương nhiên lo lắng sợ nàng bị người ta khi dễ.

      Túc Vương khoanh tay, thản nhiên : "Thánh chỉ ban, Trấn Quốc Công hẳn ."

      Nghe vậy, Túc vương phi chu miệng, trả lời cũng như trả lời. Bất quá đảo mắt mà nghĩ lại, từ đến lớn, nha đầu Như Thúy kia chính là đại biểu cho khái niệm ngốc nghếch may mắn, ai muốn khi dễ nàng ta cũng phải suy nghĩ chút, cho nên cũng cần lo lắng quá mức.

      Túc Vương lườm cái, đương nhiên biết trong lòng người nào đó phản đối, cũng vạch trần, kéo nữ nhi dịu ngoan trong tay thê tử, ôm lấy, : "A Nan, thôi."

      Túc vương phi sửng sốt, rất nhanh hiểu được Túc Vương nghiêm túc muốn cái gì, lập tức nở nụ cười, bước nhanh qua.

      *******

      Con trai trưởng của Trấn Quốc Công cưới vợ là kiện lớn, kiệu hoa đón dâu vòng quanh Hoàng Thành vòng, đường vô số dân chúng tuôn ra như đàn ong, cũng phải vì xem nghi thức đón dâu xa hoa của phủ Trấn Quốc Công, mà vì muốn nhìn thấy đệ nhất mỹ nam nổi tiếng lâu của kinh thành.

      Chỉ thấy tuấn mã cao lớn, chú rễ mặc quan cẩm bào đỏ thẫm ngồi đó, tia nắng rực rỡ của ngày mùa thu ấm áp phân tán rơi người , cả người giống như được phủ vầng sáng nhàn nhạt, nhưng chăm chú nhìn lại, nam tử hoa mỹ hóm hỉnh con ngựa kia, dường như lơ đãng cúi đầu qua bên, hé ra dung nhan tuấn tú mà văn chương thể tả nổi chiếu vào tầm mắt, ánh mặt trời tôn lên khuôn mặt như ngọc, dung mạo đẹp đẽ, đường nét gương mặt đó, giống như thêm chút quá nhiều, bớt chút thành quá ít, chính là vừa đủ là hoàn mỹ.

      Hai bên ngã tư đường vốn tập hợp đông người đến giúp vui, tự chủ được mà an tĩnh lại, trừ tiếng chiêng trống tiếng pháo vẫn náo nhiệt như cũ, lại tiếng người. Chờ khi kiệu hoa được đoạn dài rồi, người xem hai bên phố mới giống như từ nơi huyền ảo ý thức mông lung nào đó tỉnh táo lại, ồ lên tiếng, sau đó là trận thở dốc kinh thiên động địa.

      Vừa rồi thất thần, bởi vậy mà quên luôn hô hấp!

      Chờ kiệu hoa xa rồi, các nương trẻ tuổi đứng ven đường quan sát nhìn theo mới từ cảm giác vui sướng choáng váng tỉnh lại, sau đó trong lòng lại lần nữa rủa xả các loại hâm mộ ghen ghét với bạn nha hoàn may mắn nào đấy, trong lòng mãnh liệt măng nhiếc tiểu nhân, nguyền rủa cho hôn nhân của nàng hạnh phúc!

      Trong kiệu hoa, người nào đó chán đến chết níu tay áo mình thắt cột chơi đùa đột nhiên hắt hơi cái, may mắn bên ngoài là tiếng chiêng trống vang trời, ai phát , chỉ có người săn sóc dâu ở khoảng cách gần mang máng nghe được, mày khỏi giật giật, biết tính sao, đột nhiên cảm thấy hôm nay có thể nảy sinh chút chuyện.

      A phi phi phi! Hôm nay là ngày con trai của Trấn Quốc Công thành thân, thể nghĩ đến điềm xấu gì đó được!

      Sau khi đội ngũ đón dâu quanh thành vòng, rốt cục cũng đến phủ Trấn Quốc Công.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :