1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hiền Phu - Ngọc Giao (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Hiền phu


      Người viết: Ngọc Giao

      Thể loại: Nữ tôn, đoản, ngọt sủng, ...

      Rating: 15+

      Độ dài dự kiến: ~ 7 phần

      Tình trạng: Sắp hoàn
      Giới thiệu:

      Dân chúng khắp đế đô đều biết rằng, chính quân của Mộc Vương phủ là phu lang hiền lương thục đức, mẫu mực nhất trong những mẫu mực.

      Khi trắc quân thứ nhất của Mộc Vương gia nghe được những lời này, quá đỗi uất hận, nộ khí công tâm, đứng tim lăn ra chết.

      Khi trắc quân thứ hai của Mộc vương gia nghe được những lời này, lập tức nghiến răng trèo trẹo, đập vỡ mười cái lọ hoa, chín cái chậu sứ, mười ba cái bát ngọc.

      Khi trắc quân thứ ba của Mộc vương gia nghe được những lời này, liền thở dài răn dạy thị đồng hầu cận rằng: "Ngươi xem, miệng lưỡi thiên hạ đáng tin biết bao..."

      *Lưu ý:
      • Đoản này viết cho vui, chỉ là mì ăn liền, cho nên rất là máu chó, sến súa, thích hợp những ai thích nội hàm sâu xa.

      • Đừng để tên truyện lừa tình, nam chính phải mẫu thỏ trắng thường gặp trong nữ tôn, càng ngây thơ, yếu đuối.

      • 1 vs 1 là thiên đạo, người viết thích NP, tôn thờ tình thủy chung nên các bạn cứ yên tâm nhảy hố. ^^

      À quên, đừng đòi nợ cũ Giao nha, tình hình lap hỏng và mất sạch hết rồi, chờ hôm nào có cảm xúc Giao xử đến các hố cũ. T.T
      linhdiep17 thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Phần I


      Dân chúng đế đô thường bảo nhau rằng, Chính quân của Mộc Vương phủ là hiền phu mẫu mực.

      Nhưng Chính quân của Mộc Vương phủ là ai? Chuyện kể ra cũng lắm dài dòng.

      Tiên hoàng Thuận Chiêu tuy có nhiều hoàng nữ, nhưng mãi đến khi luống tuổi mới hạ sinh được hoàng nam, vui mừng khôn kể, lập tức phong hiệu Thiên Châu hoàng tử, ý ví như minh châu trời ban, hết mực cưng chiều. Đến tuổi cập kê, Thiên Châu hoàng tử gieo tú cầu chọn thê chủ, Vĩnh Định tướng quân Mộc Lăng tình cờ ngang qua, bị tú cầu đập vào đầu, thế là tự dưng cưới được hoàng tử về nhà. Tiên hoàng bấy giờ thương con, lập tức phẩy tay ra lệnh sắc phong Mộc Lăng làm Mộc Vương gia, trở thành vị vương gia khác họ đầu tiên trong lịch sử Đại Yên.

      Lại , từ khi Mộc Vương gia và Thiên Châu Hoàng tử về chung nhà, ân ái keo sơn, cuối cùng ấp ra được hai con , đó là Phúc Vũ Quận chúa và Phiên Vân Quận chúa.

      Phúc Vũ lớn hơn Phiên Vân mười lăm tuổi, ngày Phúc Vũ đón Chính quân qua cửa Phiên Vân còn chưa vững. Mà Chính quân của Phúc Vũ khi ấy, chính là Lý Mặc Thư, con trai trưởng của Tả tướng đương triều.

      Lúc Lý Mặc Thư quỳ dâng trà cho nhạc mẫu, chợt thấy bàn tay xíu kéo kéo tay áo của mình. Y ngẩng đầu trông lại, chỉ thấy nắm bột tròn tròn chớp chớp đôi mắt long lanh cún con nhìn y, hai cánh tay ngắn ngủn ngừng với về phía y, miệng thốt lên mấy tiếng "tỷ phu ... ôm ... ôm ...", tuy nghe chữ nhưng dễ thương muốn rụng tim. Mặc Thư nhìn về phía nhạc mẫu, nhạc phụ, thấy hai người gật đầu cho phép, mới dám ôm lấy nắm bột mềm mại kia. Nắm bột rất tự nhiên hào sảng choàng tay qua cổ y, thân thiết líu ríu gọi: "Tỷ phu ... Tỷ phu ..." Mặc Thư vốn thích người khác chạm vào mình, nhưng với bé răng còn chưa mọc đủ này, y lại chỉ cảm thấy hành động đáng đó như gợn khẽ tới chỗ mềm mại nhất trong lòng mình.

      Đó là lần đầu tiên Mặc Thư gặp Phiên Vân.

      Sau đại hôn của Phúc Vũ Quận chúa và Lý công tử Tướng phủ độ năm, Mộc Phúc Vũ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Nghe đồn, nàng ta tham mê tửu sắc, chung chạ với phường kỹ nam tiểu quan, rốt cục mang bệnh vào người. Thế là năm mười sáu tuổi, Lý Mặc Thư mang tang thê chủ, trở thành quả phu của Mộc Vương phủ. Người đời thương tiếc cho vị công tử được xưng tụng là đệ nhất mỹ nam của Đại Yên ít, mà chỉ trích xì xầm y có số khắc thê đoản hậu nhiều.

      Hai năm sau, trong lần lãnh binh xuất trận, Mộc Vương gia bị thương nặng, bởi vì tuổi cao nên gắng gượng nổi, cưỡi hạc về trời. Thiên Châu Hoàng tử đau lòng tột độ, từ đây xuất gia làm bạn kinh kệ, hỏi việc đời.

      Bốn tuổi, Mộc Phiên Vân tiếp nhận vương vị Mộc Vương gia của mẫu thân, nắm giữ ấn soái, quản lý sáu nghìn ấp, hai mươi vạn Mộc gia quân, cùng với vô số sản nghiệp kinh thương trải dài từ nam chí bắc Đại Yên.

      Thực tế, đứa bé bốn tuổi làm sao cai quản được tất cả những thứ ấy? Vì vậy, ai cũng ngầm hiểu rằng, thực quyền ở Mộc Vương phủ nằm trong tay kẻ khác.

      Mười tám tuổi, Lý Mặc Thư trở thành Đại quân của Mộc Vương phủ, tay lo liệu thu xếp trong ngoài ổn thỏa, tay chăm nom dạy dỗ Phiên Vân Quận chúa nên người. Tuy can dự chính vi phạm phép tắc của nam giới, nhưng Mặc Thư vẫn cẩn tuân phu đức, thay thê chủ quá cố nuôi dạy muội muội, gồng gánh gia tộc, lại chưa từng có điều tiếng làm ảnh hưởng tiết hạnh, đối nhân xử ôn hòa nhã nhặn, nhân từ độ lượng, ngàn câu vạn chữ cũng hết điểm tốt.

      Vì thế, dân chúng đều tấm tắc khen thầm, Đại quân của Mộc Vương phủ thực là hiền phu hiếm có.

      Cho đến ngày ...
      linhdiep17duyenktn1 thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Phần II


      "Bẩm Vương gia, sáng nay nô tỳ ra cổng thành Nam mua những thứ người căn dặn, nghe được dân chúng về Đại quân." - A Thanh vừa lom khom sắp xếp lại giấy bút bàn vừa .

      Phiên Vân chăm chú luyện chữ, nghe vậy cũng ngẩng đầu lên, hỏi:
      " về tỷ phu? thế nào?"

      A Thanh xếp giấy vào ống, đáp:
      "Bẩm, họ bảo Đại quân quả là đệ nhất hiền phu trong thiên hạ ạ."

      Phiên Vân lấy làm ngạc nhiên, :
      "Đương nhiên rồi, điều này còn cần phải sao!"

      A Thanh ngần ngừ chốc, lại tiếp lời:
      "Nhưng có số khác ... Họ ..."

      " gì, ngươi nhanh , làm sao lại ngắc ngứ?" Phiên Vân sốt ruột giục.

      "Họ ... Vương gia đến tuổi cưới phu lang vào cửa, nối dõi Mộc gia, mà Đại quân vẫn lờ chuyện hôn phối của người, ràng chính là cố ý ..."

      "Cố ý thế nào?" - Ngoài cửa bất ngờ vang lên giọng thanh thoát, êm tai như tiếng đàn cầm, thoạt nghe thấy ấm áp như có suối ấm chảy vào lòng.

      "Tỷ phu!" Phiên Vân mỉm cười gọi, dợm đứng dậy ra cửa đón, Mặc Thư liền ra hiệu ngăn nàng lại.

      Lý Mặc Thư thong thả bước vào, xiêm y bằng gấm màu trắng bạc tôn lên vẻ tao nhã sang trọng muôn phần của y, dường như hơn mười năm thời gian để lại dung mạo phong hoa ấy chút dấu vết nào, dù rằng danh hiệu đệ nhất mỹ nam nay đổi chủ.

      "Đại quân kim an." A Thanh nhác thấy bóng người tới, mặt tái mét, vội vàng quỳ thụp xuống thỉnh an.

      Khẽ cười, Mặc Thư làm như trông thấy , bình thản đặt khay điểm tâm tay xuống, :
      " muộn rồi, Vân nhi nghỉ tay dùng bữa tối thôi. Đến đây, xem thử những món này có vừa miệng , nếu thích ta làm lại món khác ..."

      Phiên Vân đặt bút xuống, cười hì hì bảo:
      "Mấy chuyện vặt này tỷ phu cứ để nhà bếp làm là được, tỷ phu vất vả xem sổ sách cả ngày rồi, cần phải cực khổ thế đâu."

      Mặc Thư xoa xoa đầu nàng, dịu dàng :
      "Những việc này tỷ phu làm quen rồi, cũng thấy mệt. Giao cho hạ nhân làm trái lại yên tâm. Có những thứ, chính tay mình làm cũng là loại hạnh phúc, sau này Vân nhi trưởng thành hiểu."

      "Tỷ phu! Phiên Vân ràng trưởng thành rồi, phải trẻ con đâu!" Mộc Phiên Vân hậm hực tựa cằm vào vai Mặc Thư, đồng tình với câu của y.

      Y bật cười, ngón tay thon dài như ngọc điểm vào trán nàng, khẽ trêu:
      "Còn là lớn rồi, chỉ giỏi nhõng nhẽo!"

      "Tỷ phu!"

      Mặc Thư thích nhìn vẻ mặt bị trêu đến quẫn bách của Phiên Vân. Mộc Vương gia trước mặt người ngoài luôn hào sảng, hiệp nghĩa, còn cái vẻ trẻ con đáng đến độ khiến lòng Mặc Thư mềm nhũn ra, cái gì cũng thể từ chối với nàng, chỉ thuộc về mình y thôi. Tuy nhiên, là người luôn biết giữ chừng mực, cảm thấy trêu như vậy đủ, y liền chiều theo nàng:
      "Phải, phải, Vân nhi lớn rồi, phải trẻ con nữa, được rồi chứ?"

      Bấy giờ, Mộc đại nương mới chịu hài lòng mà ăn điểm tâm. Mặc Thư buồn cười xoa xoa đầu nàng như vuốt ve con mèo , lúc sau mới quay lại nhìn A Thanh. khuôn mặt dịu dàng ôn nhã kia lại lên nụ cười, có điều ý cười ấy hề chạm vào đáy mắt. Bằng giọng êm êm, y nhàng hỏi:
      "A Thanh, sao ngươi còn quỳ đó? đất lạnh, nhanh đứng lên kẻo bệnh!"

      "Nô ... Nô tỳ dám." Cả người A Thanh run lên lẩy bẩy, chẳng vì lạnh hay vì sợ nhiều hơn.

      Mặc Thư còn chưa tiếp lời, Phiên Vân đột nhiên lên tiếng:
      "Tỷ phu, huynh đừng mềm lòng, A Thanh những lời quàng xiên về Đại quân, tội thể tha. A Thanh, bản vương phạt ngươi tối nay được ăn cơm, quỳ ở phòng bếp đêm. Còn mau ?"

      A Thanh vội cuống quýt tạ ơn rối rít, sau đó nhanh chóng ra ngoài, bị phạt lại nôn nóng hơn cả lĩnh thưởng.

      Mặc Thư khẽ liếc nhìn thị đồng của mình là Trâm Nhi, gã liền hiểu ý lui ra ngoài, quên đóng cửa lại. Khi cánh cửa gỗ chạm rồng phượng kẽo kẹt khép lại, rời khỏi ghế, Mặc Thư chầm chậm đứng dậy, đến phía sau Phiên Vân, bất ngờ vòng tay ôm lấy nàng. Tựa cằm lên vai Phiên Vân, y rúc vào hõm cổ nàng, khe khẽ hỏi:
      "Vân nhi sợ ... Mặc Thư giết sao?"

      Phiên Vân bị hơi thở nóng rực của y làm cho nhồn nhột, cười hì hì bảo:
      "Nào có chứ! Tỷ phu của Phiên Vân cả kiến còn nỡ giết, làm sao mà giết A Thanh cho đành?"

      Mặc Thư tủm tỉm cười, khẽ nhéo nhéo chóp mũi của nàng, mắng :
      "Chỉ khéo miệng ngọt!"

      Phiên Vân chớp mắt:
      "Chỉ ngọt với tỷ phu ..."

      Chưa dứt lời, miệng bị bờ môi bao phủ. Làn môi ấy mát lạnh, mềm mại thơm tho, mang theo bao nhu tình triền miên gửi vào nụ hôn ngọt ngào.

      lúc lâu sau, đến khi Phiên Vân sắp ngạt thở, Mặc Thư mới luyến tiếc rời khỏi môi nàng, nhưng tay vẫn chịu buông ra nửa khắc. Y ghé sát vào, ngậm lấy vành tai của nàng, khe khẽ cắn cái, lại hỏi bằng giọng êm như thôi miên:
      "Trách Mặc Thư cho nàng hưởng phúc mỹ nhân đầy nhà, nay Tần mai Sở sao?"

      Hai má Phiên Vân ửng hồng như say rượu, Mặc Thư ngừng khêu gợi, kích thích nàng, bờ môi của y bắt đầu chạy dài xuống cổ, những vết đỏ mờ ám lần lượt lên như hoa nở gấm. Phiên Vân khó nhọc trả lời:
      "Tằng kinh .... tằng kinh thương hải nan vi thủy (1) ... Có tỷ phu ... Tất cả sắc đẹp đời ... đều trở thành dung chi tục phấn ..."

      (1) Câu thơ trong bài "Ly tư kỳ 4" của Nguyên Chẩn viết cho người vợ mất, nghĩa là: từng qua biển xanh khó còn gì đáng gọi là nước. Ở đây ý từng gặp được người ấy khó xem ai khác vào mắt nữa.

      Sóng mắt của Mặc Thư mềm , đong đưa gợi tình. Khuôn mặt vốn ưu nhã dịu dàng bỗng chốc trở nên tuyệt diễm mê hoặc. Y khẽ đẩy nàng xuống án thư, mặc kệ giấy bút rơi tán loạn dưới đất. Xiêm y gấm vóc nhè bay xuống đất lạnh, như cánh bướm la đà say men tình. chiếc án thư, đợt mây mưa kéo dài bất tận lại bắt đầu ...
      linhdiep17duyenktn1 thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Phần III


      Mặc Thư nghiêng người, chống tay lên gối, cứ thế mà ngắm nhìn thiếu nữ say giấc nồng. Thời gian gần đây, y thường bị chứng khó ngủ. Y hiểu , đấy là dấu hiệu của việc sức khỏe xuống dần do mười mấy năm ròng lao lực hao tổn tâm trí tích tụ lại. Hoặc cũng có thể, đó là dấu hiệu của lão hóa. Y bắt đầu già .

      Trước kia, Mặc Thư chẳng sợ già. Nhưng ... hiểu từ bao giờ, tuổi tác trở thành nỗi ám ảnh với y. Y căm ghét lẫn ghen tỵ với tất thảy những chàng trai trẻ tuổi. Y tự tin rằng dung mạo mình thua bất kỳ ai, nhưng cái y bao giờ có lại được, đó là thanh tân, trong trẻo của tuổi trẻ.

      Phiên Vân hiểu những điều này, nàng còn trẻ con lắm, chí ít trong mắt y chính là thế. Chính y làm vấy bẩn ngây ngô của nàng. Đây phải lần đầu tiên y cám dỗ nàng làm việc phu thê. Ban ngày, trước mặt mọi người, họ là tỷ phu và thê muội. Đêm đến, khi thế giới chỉ còn lại hai người, Mặc Thư lại trút bỏ mặt nạ hiền lương tiết hạnh, quyến rũ muội muội của thê chủ quá cố lên giường.

      đưa ngón tay thon dài chọc chọc vào đôi má bầu bĩnh của Phiên Vân, thấy nàng theo phản xạ lấy tay gạt , nhưng gạt mãi mà được, lại nhíu mày dẩu môi, như đứa trẻ giận dỗi, y bật cười, rồi lại khẽ thở dài. Nhìn về phía chiếc đồng hồ nước ở góc phòng, Mặc Thư vội xuống giường, mặc xiêm y vào, cẩn thận phát ra tiếng động đánh thức Phiên Vân dậy. Mỗi buổi sáng của y đều bắt đầu từ rất sớm. Chưa đầy nửa canh giờ sau, Mặc Thư bưng chậu nước ấm bước vào phòng. Y nhàng tỉ mẩn lau người cho Phiên Vân, mặc xiêm áo chỉnh tề cho nàng, đoạn mới khe khẽ gọi:
      "Vân nhi, mèo lười, sắp đến giờ lên triều rồi, nhanh dậy ..."

      Phiên Vân lăn qua lộn lại mấy vòng, hồi sau mới chịu ngồi dậy, dụi dụi mắt như con mèo mất ngủ. Mặc Thư kiềm được, lại kéo nàng đến gần, hôn sâu lên trán.

      Quyến luyến lâu lâu, Mặc Thư mới tiếc nuối thả Phiên Vân của y ra, xoa đầu nàng :
      "Dùng bữa sáng rồi còn lên triều, ta chuẩn bị bát cháo cho nàng dưới bếp, để ta gọi người mang lên ..."

      Phiên Vân kéo tay y lại, cười bảo:
      "Tỷ phu, hôm nay muội xin phép Hoàng miễn lên triều, Phiên Vân muốn đến Thiên Lâm tự thăm phụ thân. Tỷ phu cùng ta chứ?"

      Mặc Thư nhìn nàng, đôi mắt khẽ rủ xuống, rồi rất nhanh trở lại cong cong mềm mại như trước. Vuốt vuốt mấy lọn tóc mai trước trán nàng, y rất khẽ:
      "Tất nhiên rồi, trước giờ có điều gì Vân nhi muốn mà Mặc Thư cho nàng đâu?"

      Phiên Vân chớp chớp đôi mắt to tròn:
      "Kể cả tính mạng sao?"

      Mặc Thư nắm lấy tay nàng, đưa lên môi hôn cái, đoạn đặt nó ở ngực trái mình, nơi gần kề trái tim nhất.

      "Tính mạng của Mặc Thư nằm trong tay nàng ..."

      Phiên Vân bỗng rụt tay lại, cười hì hì :
      "Vân nhi đùa thôi mà!"

      Mặc Thư nhìn sâu vào mắt nàng, mỉm cười ấm áp.

      "Còn ta đấy ..."

      Từ cái đêm mưa năm trước, Lý Mặc Thư là của Mộc Phiên Vân. Tính mạng của y, cũng thế.

      _____

      @Giao: Vì là đoản nên cũng gần hết rồi, chắc còn hai, ba phần gì nữa là hoàn, sợ hố dài lại ngán nên lần này rút kinh nghiệm. ^^ Lâu lâu tự dưng muốn viết nữ tôn ngược nam chơi. Ahihi :))) Cốt truyện cũng đơn giản nên chắc mấy bợn đọc tới đây là hiểu hết 90% rồi phải ? :v
      linhdiep17 thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Phần IV

      Vân nhi ...

      Tỷ tỷ!

      Vân nhi ...

      Mẫu thân!

      Báo thù ...

      Đừng bỏ Phiên Vân mình!

      ... Người hại ta là ...

      Là ai?

      Là ...

      ________

      "Vân nhi ... Vân nhi ... Dậy ... Vân nhi ..."

      Phiên Vân giật mình choàng mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt cảnh vật nhòe , lúc sau mới dần dần nét lại.

      Là Lý Mặc Thư.

      Chỉ thấy trước mắt nàng là khuôn mặt dịu dàng hơn cả gió xuân của Lý Mặc Thư. Y rót cốc trà ấm cho nàng, lo lắng hỏi:
      "Vân nhi, lại gặp ác mộng sao? Uống cốc trà an thần ."

      Phiên Vân nhận lấy, nhấp ngụm. Đó là Thiết Quan mà nàng thích. Mặc Thư luôn luôn hiểu nàng như thế, còn hơn chính nàng nữa. Đôi khi, điều này làm Phiên Vân thấy sợ.

      Đợi nàng uống trà xong, Mặc Thư choàng tay ôm lấy nàng, để cho nàng tựa vào người mình, đoạn lại dịu giọng dỗ:
      "Chỉ là cơn ác mộng thôi, mộng thể thành thực được, đừng lo lắng quá ..."

      "Ta vừa mơ thấy tỷ tỷ."

      Lý Mặc Thư mỉm cười xoa xoa đầu nàng:
      "Là do Vân nhi nghĩ nhiều thôi."

      " ... Còn có mẫu thân nữa. Tỷ tỷ rất giận dữ, mẫu thân muốn nhìn mặt ta. Họ đều mắng ta ... Mắng ta vô dụng, kẻ thù ở ngay bên cạnh mình mà làm gì được ..." Phiên Vân chầm chậm kể lại giấc mơ, giọng đều đều như thể chuyện của người khác.

      Mặc Thư ôm nàng chặt hơn, nhàng khuyên nhủ:
      "Nàng đừng tự trách mình, địa vị của người đó tại ai có thể đối đầu, chuyện quan trọng trước mắt là giữ gìn sức khỏe, lo nghĩ nhiều tốt ..."

      Phiên Vân ngẩng đầu, dùng đôi mắt to trong vắt như mặt hồ thu nhìn thẳng vào y, hỏi:
      "Người hại mẫu thân và tỷ tỷ ta, là hoàng ?"

      Mặc Thư mân mê mép áo của nàng, khẽ :
      " phải ta với Vân nhi nhiều lần rồi sao? Vì sao hôm nay lại hỏi chuyện này?"

      Ngừng chút, y tủm tỉm nhìn nàng:
      "Chúng ta đừng những việc vui này nữa, hay là về chuyện khác ... Chẳng hạn như, con của chúng ta, là nam hay nữ, trông như thế nào?"

      Phiên Vân giật mình quay lại nhìn y. Mặc Thư cầm lấy tay nàng, nhè đặt lên bụng mình, mỉm cười thầm tiếp:
      "Mặc Thư nghe , khi hoài thai mà nghĩ nhiều đến ai đứa bé sinh ra rất giống người ấy. Như vậy... Con của chúng ta sau này, nhất định tiểu Phiên Vân rồi ... Vân nhi biết , khi bé nàng rất đáng , nho , tròn tròn, mềm mềm, tựa như nắm bột vậy. Ta thích nhất lúc nàng giơ hai tay đòi ôm, khi ấy mắt nàng long lanh ngần ngận nước, giống hệt chú mèo con bị bắt nạt ..."

      Vẻ mặt hạnh phúc, ý cười ấm áp đong đầy mắt y lúc ra những câu này đột nhiên khiến Phiên Vân cảm thấy rất chói mắt. Nàng rủ mắt xuống. Trong ống tay áo rộng thùng thình, lưỡi dao bén ngót sắc lạnh rút ra quá nửa lại lẳng lặng bị tra vào vỏ.

      Khóe môi Mặc Thư khẽ cong lên.

      Y biết, mình thắng.

      Cũng như rất nhiều đêm trước đó, sau những lần ân ái mặn nồng, mũi kiếm lạnh lẽo gần chạm đến thịt da y, lại đột ngột chuyển hướng.

      Cho nên mới , Phiên Vân của y, đứa bé này ... rất ngây thơ. Nàng luôn nghĩ rằng bản thân lừa được y, qua mặt được y. Nhưng , đó là do y ngầm cho phép nàng lừa mình, qua mặt mình, thậm chí ... giết mình. Tất nhiên, y tính trước rằng, nàng chắc chắn làm thế.

      Vì...

      Nàng cũng y. Cho dù, chỉ chút, chút thôi. Đối với người xem trọng tình nghĩa, chút nho ấy, cũng đủ để y lợi dụng nó kiềm chế cái mối hận to, giữ nàng lại bên mình.

      Và, y thắng.

      Thoạt nhìn, Mặc Thư luôn thắng trong ván cờ này. Nhưng kỳ thực, y thua ngay từ đầu trận. Vì ... y trước, nhiều hơn, sâu đậm hơn.

      Y đau đớn mà . Đó là liều thuốc độc bọc đường, là gai nhọn dưới đóa hồng thơm hương. Y biết. Nhưng vẫn chọn nếm thử vị ngọt cay đắng ấy, và đâm gai hoa hồng vào tim.

      Giống như muôn đời nay, thiêu thân vẫn lao đầu vào lửa. Con người vẫn nguyện chết vì .

      Kể cả, đó có là kẻ tàn độc đến đâu.

      --- ------ -----

      @Giao: Cảm thấy mình có xu hướng bôi cho dài ra rồi! =____= Được rồi, mọi người có muốn cho nam phụ tiểu tam lên sàn ngược nam chính hồi hay cứ thế mà "...Từ ấy, hoàng tử và công chúa hạnh phúc bên nhau trọn đời..." luôn? http://***************.com/images/smilies/icon_wink.gif
      linhdiep17duyenktn1 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :