1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Yêu nghiệt trở về - Băng Lãnh Nữ Nhân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Nghiệt Trở Về
      [​IMG]
      Tác giả: Băng Lãnh Nữ Nhân

      Độ dài: Hơn 1276 trang word(chắc là hơn 80 chương và thêm 6 cái PN)

      Converter: NgocQuynh520

      Editor: Rea

      Giới thiệu:


      Nguyên văn là cán bộ cao cấp, lạnh nhạt tùy hứng, thích làm theo ý mình. Tác phẩm này phải là bản thiện lương, có điểm đạo đức quan trọng. cách đơn giản đây chính là câu chuyện nhàm chán kể về đám con nhà giàu vô sỉ.

      Lược bớt 100 chữ.....

      Mọi người đều Thù Man là thanh nhã và ung dung như cơn gió, vĩnh viễn vẫn điềm đạm như thế, hề có chút gợn sóng, quan tâm đến chuyện hơn thua, nhưng khóe mắt lại mang theo nụ cười làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

      Nhưng ai hay biết rằng, trong lòng ngủ đông lại có con nghiệt điên cuồng, chôn giấu loài ma quỷ xinh đẹp.

      Diễm lệ, diêm dúa, lẳng lơ, khó hiểu, lạnh lùng, điên cuồng mới là bản tính của .

      Thù Man được xem là có số khổ, bẩm sinh phát dục hoàn chỉnh, lại còn bị tật, vào năm hai tuổi bị phát thể được, bị người nhà lạnh nhạt mà vứt bỏ ở ngoài cửa của am ni , được ni nuôi dạy thành người.

      Từ Thù Man nhìn thấy hết nhân thế vô tình, trải nghiệm được tình người lạnh ấm bất thường, vốn tưởng rằng phải sống cuộc sống đè nén như vậy suốt đời, ai ngờ-------

      Năm hai mươi bảy tuổi, vận mệnh bị sai lệch, Thù Man chết bởi tai nạn ngoài ý muốn, nhưng có lẽ ông trời cũng cảm thấy buồn tủi, nên Thù Man trọng sinh------

      Sau lần đó, nghiệt thoát ra khỏi cái lồng, ma quỷ xinh đẹp xuất ----------

      Sau khi sống lại, chạm phải cuộc sống mà kiếp trước chưa từng tưởng tượng tới, người đó vốn là kiêu căng, sau khi Thù Man đổi linh hồn xong, làm gì mà hậu thế lại buông tha cho?

      Sau lần đó, bắt đầu cùng bọn họ dây dưa mập mờ, hoặc là diễm lệ, phóng đãng, điên cuồng------

      Chu Nam Hải: Tôi là trai của ấy, nhưng sau khi em mất trí nhớ xong, lại sinh ra tình loạn luân cấm kỵ, trong lúc lơ đãng diễm lệ, vừa xinh đẹp lại thông minh----

      Bạch Thành: Lão tử ấy từ trong xương tủy, từ trong đôi mắt chứa đầy tà khí của em-----

      Phú Tu: Trong nháy mắt đó, cái nhìn kia, tôi si mê em, hề hàm chứa dục vọng của thế tục, cho nên lão tử nhất định phải giành em về tay mình----lại ngờ rằng----

      Nam Tạm: Người phụ nữ kia, là viên trân châu sáng nhất thế gian, nhưng lòng dạ lại lạnh lùng, làm cho tôi có cách nào kiềm chế được cơn điên của mình, rồi sau đó lại đau lòng, và tan nát cõi lòng!

      Lý Khanh: Lần đó gặp em ở bệnh viện, thấy em là người trong ngoài bất đồng, sau này em cho nhiều điều ngạc nhiên, vui mừng, hơn nữa lúc này môi em lại nhếch lên thành đường vòng cung, làm cho đoán được, lại càng có dục vọng với em, càng đến gần em, khi tiếp xúc với em, ngày càng trầm mê, dần dần có cách nào có thể kiềm chế được mình, trái tim cao ngạo bất tri bất giác trong lúc lơ đễnh rơi vào tay giặc mất rồi.

      Lưu Nhiên: và em là loại người giống nhau, dùng bề ngoài hòa nhã để che giấu nội tâm nghiệt của mình, dù nụ cười như gió để mai táng linh hồn ma quỷ xinh đẹp, phải là muốn buông tay, chỉ là gặp ai lại có hứng thú như thế-------……Người………..Vật!

      Mà tôi gặp em, Thù Man, đó là có cùng bản chất với tôi, cho nên tôi quấn quýt si mê ấy, tuyệt đối buông tay, có chết cũng buông tay! Cho dù em hề cho lời hứa hẹn! Nhưng biết người có thể đến gần trái tim em chỉ có .

      Lưu Huyền: Tôi là trai sinh đôi của nó, tôi gặp được em----khi em mang đầy lòng thù hận và hủy diệt. Tôi hận em cướp em trai duy nhất của tôi, hận khi sau lưng em ngoài em trai tôi ra còn có người đàn ông chu toàn lo cho em hết mọi thứ, em trai tôi em, đến nỗi nó vứt bỏ mọi thứ, cả lòng tự tôn lẫn kiêu ngạo, thậm chí, bao gồm cả sinh mạng.

      Em----Tôi muốn em phải trả giá lớn, cái giá đó đúng là sống bằng chết!

      Nhưng---Tôi ngờ là tôi lại trả thù trái tim của mình---- ra là---em có bệnh, sau khi em trai tôi mất bệnh của em lại ngày càng nghiêm trọng, là nghiêm trọng----giống như cơ thể chết rồi, có nhiệt độ, có lương tâm.

      Như vậy làm đau lòng người khác, cũng làm cho người em, người đàn ông luôn trông chừng em tan nát cõi lòng.

      Bởi vì, khi em bị bệnh, em cũng biết, trong lòng mình chỉ có thứ duy nhất, còn gì khác, sâu như vậy, sâu như vậy----​
      Last edited by a moderator: 16/12/14
      Bảo Đồng, tú cầu, Elise Tuyen5 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 1. Thù Man từ đâu tới

      Editor: Rea

      Echbienthai: Lịch post của mình ổn định, nhưng mình cố gắng để được 1c/tuần. Cảm ơn mọi người ủng hộ mình ^^

      Chu gia ở quân khu Bắc Kinh là gia tộc lớn, cũng được xem như máu mặt trong giới. Chu lão gia Chu Hoành Vũ là Phó Tư Lệnh của sư đoàn lục binh 38, được trao tặng quân hàm Thượng Tướng.

      Chu phụ Chu Liêm Li thuộc tuổi tứ tuần, có cấp bậc là Thiếu Tướng, tại sư đoàn 28 ở Bắc Kinh đảm nhiệm chức tham mưu trưởng.

      tóm lại là mặc kệ là về gia thế hay danh tiếng cũng được xem là tốt, trừ đại tiểu thư của Chu gia được mọi người dung túng, cưng chiều quá mức ra, Chu Nham Hinh là người làm cho người khác vô cùng nhức đầu, tránh né còn kịp.

      Trước kia Chu gia cũng là gia tộc lớn, mặc dù loạn thế nhập ngũ cho nên tên gia tộc vẫn được đặt theo gia phả như cũ, tên của những đứa con sau này đều có chữ “Nham”.

      Con lớn nhất là Chu Nham Băng, tốt nghiệp Đại học Quốc Phòng Bắc Kinh, sau khi ra nước ngoài tu nghiệp ba năm trở về vào bộ đội tu nghiệp hai năm, nay là Doanh trưởng đội cảnh giới.

      Con thứ hai là Chu Nham Hải, tốt nghiệp Đại học Nam Kinh, du học ở Ý và trở về, sau khi cùng cha và ông nội tranh cãi trận ầm ĩ , bởi vì nghe theo con đường an bài của mọi người trong nhà là vào bộ đội nhập ngũ, từng tuyệt thực kháng nghị, cuối cùng giằng co xong để cho đạt được ước muốn của mình.

      Vì sao lại giằng co xong, nếu như phải là Chu phu nhân khóc sướt mướt vì đau lòng cho đứa con chịu tội, cũng là tùy đứa nghịch tử này. Sau lần đó Chu Nham Hải vứt bỏ tất cả, bắt đầu kinh doanh, mới 25 tuổi chen vào được top 500 người giỏi nhất, cũng thèm dựa vào gia thế, làm cho tất cả mọi người đều ganh tỵ chết được.

      Chu lão gia gia thấy đứa cháu còn có được thành tựu như vậy, cũng có cảm giác gọi là vui mừng, huống chi trong nhà chỉ có đứa cháu, rồi ông cũng bình thường trở lại.

      Phải đến con của Chu gia là Chu Nham Hinh, đây là mối nguy hại, từ được chìu chuộng, ăn sung mặc sướng, Diễn đàn Lê Qúy Đôn tính khí cậy mạnh hễ chút là phát hỏa, chỉ cần vui mừng là đảm bảo bị giày vò tới chết, hơn nữa còn cố tình gây , vô pháp vô thiên, thôi liền quên .

      Từ khi còn được mọi người cưng chìu, chuyện gì cũng để mặc , người nhà phải mãi khó khăn lắm mới tốt nghiệp đại học được, tuy là đại học hạng nhất, nhưng còn văn bằng chính là dựa vào gia thế hùng hậu của Chu gia cửa sau để lấy được cho đứa cháu.

      Dĩ nhiên, trong mắt người ngoài đây chính là gia tộc giàu có và oai phong, nhưng chuyện phiền não trong đó chỉ có tự mình biết----------

      Mấy ngày nay khí tại Chu gia lúc nào cũng trầm thấp, khí ngột ngạt, mặt của ông cụ đen lại, nhìn ai cũng vừa mắt, động chút là đánh người, sau khi ngừng chút tất cả những người theo ông, nhân viên bảo vệ, mọi người đều cẩn thận, chỉ sợ cẩn thận đụng phải lại xui xẻo, lại lần lượt dọn dẹp…..

      Nếu phải do người đặc biệt của Chu gia gây họa, bạn xem nếu ấy người nào, quấn lấy người đó, bò lên ai được, lại nhắm tới Thái Tử Gia, cùng với người ta tranh giành người tình.

      Bỏ qua tác phong thường ngày của , đánh nhau, uống rượu…. là ai chứ? Người ta xuất thân là quản lý của khách sạn quốc tế, còn uống chết sao?

      Lý Khanh là ai, chính là người vẫn làm vui lòng chủ nhân từ đầu đến cuối. Từ đầu đến giờ vẫn ngồi bên, mỉm cười yếu ớt lạnh nhạt, gương mặt bình tĩnh thong dong cho đến khi Chu Nham Hinh té xỉu, lúc này mới nhanh chậm gọi cho 120, tiểu tử này chính là nghiệt, bụng đầy xấu xa.

      Phải! Giống như liều mạng gặp phải chuyện may, ngộ độc rượu, hộc máu, hôn mê, đến nửa tháng nay vẫn có dấu hiệu tỉnh lại, cũng lo lắng gì cho người nhà, nhất là người luôn nâng niu trong lòng bàn tay Chu Hoành Vũ, đau lòng!

      Lẽ ra, Chu gia và Lý gia cũng xem như là có quen biết, quan hệ từ trước đến giờ cũng tệ. Chu Hoành Vũ và Lý Mậu là chiến hữu cũ, cùng chiến đấu vào sinh ra tử, sau khi giải phóng vào quân doanh, ở lại văn phòng, chức vụ cũng hơn nhau bao nhiêu, chỉ là Lý Mậu thăng cấp nhanh hơn ông, nhưng Chu Hoành Vũ so với Lý Mậu lại cao hơn bậc.

      Huống chi cũng thể vì chuyện này mà cùng với bạn hữu trở mặt được, lại còn cụ ông của nhà họ Lý tới tận đây vì cháu mình mà xin lỗi, nên cho dù Chu gia có hận Lý Khanh nữa cũng chỉ có thể nhẫn nhịn trong lòng.

      Ông cụ tức giận cắn răng nghiến lợi, mắt mở trừng trừng, “Đồ ranh con, mày cũng được đấy, Lý Khanh, mày dám…….Lại dám làm chuyện như vậy đối với cục cưng bảo bối của ta, để rồi xem sau này ta tìm mày tính sổ! Hừ!”

      Trong thư phòng của Chu gia, Chu Hoành Vũ ngồi uống trà ở bàn bát tiên bên cạnh hỏi con trai: “Ly tử, Hinh nhi còn chưa tỉnh lại sao?”

      “Vẫn chưa, buổi sáng con vừa mới xem rồi, Tôn viện trưởng, An chủ nhiệm đều qua hai ngày rồi, cha yên tâm , cũng nên để nha đầu này biết tội chút.” Chu Liêm Ly liền để ly trà xuống, nhìn phụ thân, trong mắt tràn đầy buồn bã, chỉ tiếc rèn sắt thành thép, còn nhiều hơn là thương .

      “Ai……Đều là do chúng ta dạy hư nó, cũng được, hy vọng là sau lần này nó rút ra kinh nghiệm, ai……” Ông cụ lại thở dài tiếng, đối với đứa cháu này, ông cũng biết phải làm sao, chỉ biết đau lòng!

      Hội quán Hoàng Cung------

      nhóm nam nữ trẻ tuổi, nghiệt tề tụ. Đàn ông vốn là tuấn mỹ phong trần ngàn dặm người, tất cả phụ nữ đều phóng đãng xinh đẹp động lòng người, như thể để lấy lòng tất cả thiên chi kiêu tử.

      Ngọn đèn ái muội, nhạc ồn ào, quầy rượu thủy tinh in hoa sang trọng, toàn những loại rượu nhập khẩu, tiếng ly thủy tinh va chạm giòn tan, tiếng cười đùa trêu chọc nhau, quần ma loạn vũ, thỉnh thoảng lại pha những tràng cười----

      Người đàn ông tuấn mỹ vẫy tay với với mỹ nữ quấn quanh người mình, mỹ nữ liền thức thời tắt thứ nhạc ồn ào, gọi những người chị em nhảy múa ngừng ra khỏi căn phòng, để lại gian cho những thiếu gia có thân phận bất phàm.

      “Tôi này Khanh tử, lần này cậu cũng quá đáng đấy, đem nha đầu kia chỉnh cho còn nửa cái mạng. Nghe lão già nhà cậu cũng thu dọn ít, chậc chậc….Còn cái bộ dạng sa sút này, xem ra giống cậu nha?” Người đàn ông trẻ tuổi mặt dài, mi mắt hơi xếch lên, môi mỏng khẽ nhếch, vẻ mặt đáng đánh đòn, cười nhìn Lý Khanh chỉ lo uống rượu.

      “Đúng vậy, A Khanh, lần này cậu cũng
      quá độc ác rồi, cho dù cậu thích nha đầu mãnh liệt kia cũng phải xem mặt mũi của Chu lão gia chứ hả?” người đàn ông mặc quân trang liền phụ họa.

      “Đúng vậy, cũng là do Chu Nham Hinh tự chuốc lấy phiền, Chu gia cũng bớt lo, đầu óc ta bị nước vào rồi, phàm là người có đầu óc, ai cũng thấy là Khanh Tử chán ghét ta, vẫn còn chưa tự xem lại mình, trận giáo huấn này xem như là .” Phú Tu liền tà tứ liếc hai người cái, miệng ra những lời ác độc.

      “Ha ha…” Lý Khanh chỉ liền cười , mặt mày sinh động trở lại, chính là vẻ mặt cười đầy tà khí, đáy mắt đầy vẻ phóng đãng: “Xem ra để tỏ vẻ trong lòng có áy náy, ngày mai tôi phải nên thăm ta, các cậu đúng ?”

      “Bộ dáng tốt, tính tình cũng tệ lại tỏ ra đức hạnh, là…” Bạch Thành liền nhấp ngụm Whisky, vẻ mặt châm chọc nhìn mấy người kia.

      “Ha ha… Ha ha… Đúng vậy…” Mấy người kia liền cười xấu xa phụ họa.

      Nhìn chút đều biết, đây đều là nghiệt, ai là kẻ dễ bắt nạt, trong bụng đều là xấu xa--- phòng bao bốn người, nếu phải là gia thế nhất đẳng bọn họ cũng được mọi người xem là Vương tử, từ sống trong Đại viện, trong trường học đều là vua, mắt cao ngất, tính tình so với quỷ còn hư hỏng hơn, đều là tinh quái hại người.

      Phú Tu, ông nội chính là Tư Lệnh Quân Khu Nghiễm Châu, là hàm Thượng Tướng. Bạch Thành, cha là Tham mưu Trưởng của lục quân, là cùng thuộc hệ thống trực tiếp với Chu Liêm Ly, quân hàm ngang nhau, là Trung Tướng. Nam Tạm, cha là phó Tư Lệnh Quân Khu Vũ Hán, hàm Trung Tướng. Lưu Nhiên, ông nội là Tổng chỉ huy khu Hậu Cần, hàm Thượng Tướng.

      Ít nhiều gì trong nhà mấy đời cũng là quân nhân, những lão gia của nhà họ cùng với Chu Hoàng Vũ, Lý Mậu đều là người quan trường, mấy nhà đều quen biết nhau cũng tệ.

      Thời tiết cuối mùa xuân, trời trong nắng ấm, những nghiệt kia đều đồng loạt xuất kích, hướng tới “Bệnh viện Quân khu Bắc Kinh”.

      Khu nội trú của Tổng viện, nằm ở lầu 11 đến 15, tất cả 25 tầng đều thuộc các phòng bệnh của cán bộ cao cấp. Mỗi gian phòng đều được trang trí đẹp đẽ và thanh lịch, có các thiết bị y tế đại, có thể vào được nơi này tất nhiên là gia thế cần phải bàn, hộ lý và nhân viên đều là cấp bậc siêu chuyên nghiệp, mỗi lần vào đây nếu phải là thủ trưởng, cũng là người nhà của thủ trưởng, ngay cả viện trưởng cũng phải đợi, đây đúng là quyền lợi.

      Khi đó Thù Man tỉnh lại, thần trí còn có chút hoảng hốt, giương mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh hoàn toàn lạ lẫm, tường trắng tinh, căn phòng chứa đầy hoa tươi, cái vị gay gay của thuốc sát trùng xộc ngay vào mũi.

      Căn phòng rất yên tĩnh, có ai, làm Thù Man hơi nhíu mày-đầu lại càng đau, biết mình ở chỗ nào.

      lâu sau, Thù Man hoàn hồn lại, giật giật thân thể có chút cứng ngắc, giơ tay, ngón tay thon dài, làn da trắng nõn, đầu ngón tay được sơn vẽ rất đặc sắc.

      Chân mày Thù Man nhăn lại càng sâu hơn, chưa từng thấy thứ này bao giờ, huống chi, những thứ lòe loẹt này… Rất khác biệt… có điều kiện để động tới mấy thứ này.

      Trong lúc lơ đễnh, hơi khẽ động, tay phải liền truyền đến trận đau đớn, hơi dời tầm mắt chỉ thấy mu bàn tay phải có kim cắm vào, từng giọt nước trong suốt từ chai truyền dịch chảy xuống nhập vào huyết quản, bình chỉ còn nửa chai thuốc nước, xem ra ở bệnh viện, nhưng phòng bệnh này…

      lúc Thù Man còn xem xét cửa phòng bị đẩy ra, người đàn ông trung niên mặc áo trắng liền đến, tầm mắt của Thù Man và áo dài trắng chạm nhau---

      “Chu đại tiểu thư, tỉnh rồi.”

      Áo dài trắng bước đến đầu của giường bệnh, xem xét kĩ tình hình của Thù Man lần nữa: “Xem ra trạng thái cũng rất tốt, tôi lập tức thông báo cho viện trưởng và chủ nhiệm, viện trưởng!” xong, người đàn ông liền chạy như bay ra khỏi phòng bệnh, mangtheo thanh hưng phấn và vui mừng cùng với tiếng bước chân chạy hành lang truyền đến…

      “Chủ nhiệm, viện trưởng, Chu tiểu thư tỉnh rồi!”

      Thù Man lại càng nghi hoặc: “Thủ trưởng? Viện Trưởng? Chủ Nhiệm?”

      Lại nâng lên hoa văn vẽ ngón tay, thân ở phòng bệnh, căn phòng xa hoa này---

      Đối với tất cả, với Thù Man mà xa lạ dữ dội------

      Phòng bệnh xa hoa thế này, vừa nhìn biết là người như thể vào được. là gặp chuyện ngoài ý muốn, lẽ… Cái lão keo kiệt kia, nhưng cũng thể an bài cho ở phòng bệnh cao cấp thế này được.

      Chuyện này nên giải thích thế nào đây?

      Nghĩ ra, Thù Man cũng hao tâm tổn sức nữa, lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt.

      Xem bộ dạng sốt ruột của người vừa rồi----đáp án có rất nhanh thôi.
      Last edited by a moderator: 17/10/14
      hikari2088, PhongVy, minhminhle2 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2 Thay đổi

      Editor: Rea

      Ngoài phòng bệnh, năm tên nghiệt ngồi bên ngoài suy nghĩ đến thất thần----

      “Khanh tử, lát nữa vào cậu cũng đừng nên quá đáng, dù sao…..” Lưu Nhiên , nhìn Lý Khanh trầm mặc , nhắc nhở , mấy điều tinh quái trong đó dĩ nhiên là hiểu được.

      “Nếu như muốn để cho nha đầu óc bị nước vào kia quấn lấy cậu, thái độ cũng nên quá tốt.” Bạch Thành hổ danh là rắn độc, chỉ cần hơi mở miệng tuyệt đối lời hay.

      “Ha ha…..” Nam Tạm cười , mắt hẹp dài nheo lại, ánh mắt hư hỏng liếc về phía Bạch Thành, giọng điệu cực kì ôn hòa, mở miệng ra đều là tà khí, “Bạch Thành, chẳng lẽ cậu sợ nha đầu kia dời mục tiêu, bò lên người cậu hay sao?”

      “TMD cái miệng quạ đen của ngươi, người phụ nữ kia dám sao, cắt!” Bạch Thành tức giận, con người trừng trừng về phía Nam Tạm, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường cùng chán ghét, vẻ mặt ngạo nghễ cuồng vọng.

      thôi, TM dài dòng cái gì, hãy bớt sàm ngôn , vào.” Lý Khanh liền lên tiếng cắt ngang hai kẻ trêu chọc nhau, về phía phòng bệnh.

      Mấy người đều lắc đầu cười , nhấc chân bắt kịp Lý Khanh, bọn họ muốn theo nhìn xem, khẳng định là kế tiếp có trò hay, ha ha…Bởi vì, nha đầu kia tỉnh lại rồi----

      Nhưng bọn họ lại hề biết, chờ bọn họ lại là….

      Trong phòng bệnh, Thù Man mở to mắt, ánh mắt đen trắng ràng, sâu thẳm giống như hồ nước, giống như ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng bệch-----

      Trong lòng từ đầu đến cuối đều là thản nhiên, bất kể như thế nào, mặc kệ là sắp đối mặt với tình huống gì, nhưng phải là rồi, đều sao cả, phải sao?

      Thù Man trước kia chết rồi, thân thể này phải là của , mặc dù biết thân thế này có dung mạo như thế nào, nhưng ít nhất đây cũng là thân thể khỏe mạnh, cũng có thể chuyện được----

      Đôi bàn tay này chưa hề chạm đến việc gì, làn da trắng nõn, Thù Man biết, gia thế nhất định là rất tốt----

      Mặc dù phải là người thông minh gì, nhưng cũng được tính là tính tình hoạt bát, nếu đây là ông trời cho cơ hội đặc biệt, vậy ----

      Có ý nghĩa hay , bắt đầu nhân sinh mới, hướng về cuộc sống mà trước kia chưa từng có….

      Về sau Thù Man khỏe mạnh, có thể được----

      cần dùng bộ mặt lạnh nhạt để che dấu áp lực ở tận đáy lòng, có thể miêu tả sinh động điên cuồng----

      vậy, tốt.

      Khóe môi biết khi nào lại nhếch lên, vốn là định, nhưng đáy mắt lại tràn ra tia tà khí, chỉ là lóe lên trong chớp mắt rồi lại biến mất, tưởng như ảo giác----

      Mấy người Lý Khanh trực tiếp đẩy cửa vào trong, thái độ cực kỳ ngang ngược, đến cách giường bệnh hai mét, tầm mắt đồng thời nhìn về phía Chu Nham Hinh nằm giường bệnh.
      Mấy người Lý Khanh cũng , chỉ như thế nhìn , trong phút chốc, trong phòng bệnh lại trở nên có áp lực----

      Thù Man nhìn thấy trong phòng bệnh đột nhiên lại xuất mấy người, đều cực kỳ trẻ tuổi, thể nghi ngờ là tuấn mỹ chói mắt, chỉ là khí chất mỗi người đều bất đồng, bất quá nhưng nhìn ánh mắt của họ -----

      Bọn họ có chán ghét chủ nhân của thân thể này, bởi vì trong ánh mắt hứng thú kia có chán ghét, có phức tạp, lại càng thêm khinh thường----


      Cũng chỉ là liếc mắt thôi, cũng tới mười giây đồng hồ, Thù Man lại dời ánh mắt, tiếp tục nhìn trần nhà, tiếp tục suy nghĩ của
      tục suy nghĩ của ----

      Khi thấy người nằm giường---

      Ánh mắt kia… Quá bình tĩnh, tia gợn sóng, nhìn họ---

      Coi như đánh giá---

      Hờ hững với bọn họ----

      Mấy người đều nghi ngờ, liếc nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, trong lòng đều cùng dạng suy nghĩ, “Này, Chu Nham Hinh chết tiệt kia diễn trò gì vậy? Chẳng lẽ thay đổi chiến lược, giả bộ sao, muốn thu hút chú ý của bọn họ?”

      Sau khi trao đổi tiếng động xong, mấy người kia đều cùng chung nhận thức----

      “Ai… Chu Nham Hinh, cảm thấy sao rồi. Bản thiếu gia đến thăm nhưng lại lờ , chậc, tỉnh chưa, ừhm?” Lý Khanh liền xoay người, tao nhã ngồi xuống sô pha, ngữ khí mang theo vẻ châm biếm.

      Giờ phút này nghe được ngữ khí trào phúng của người đàn ông ngạo mạn, Thù Man liền dời tầm mắt *** đều có, dáng vẻ kia, chuyện gì đây----

      Thù Man chỉ là rủ mắt xuống, nhắm hai mắt lại. Mấy người kia, mặc dù là thái độ mãnh liệt, lại ăn mặc sang trọng, vừa nhìn thấy là biết là người có tiền, có quyền, là phú nhị đại.

      Cái ngữ khí trào phúng lạnh băng kia, ánh mắt khinh thường và chán ghét, ngày hôm nay tới đây chỉ là muốn cười nhạo và châm chọc thân thể này, hà tất phải chấp nhặt với bọn họ, giờ phút khó xử này chủ nhân trước kia chẳng biết gì cả, Thù Man cũng muốn cùng họ khắc khẩu, tại toàn thân của đều vô lực, dạ dày cũng thoải mái.

      Nhưng ít ra vẫn có thu hoạch, biết chủ nhân thân thể này tên là Chu Nham Hinh.

      Mấy người kia nhìn Chu Nham Hinh trầm mặc , trong lòng lại càng nghi ngờ, đây căn bản phải là dữ dội mà họ biết, nếu là tác phong trước kia của , nếu nhìn thấy Lý Khanh, cho dù chán ghét vẫn tươi cười chào đón---

      “Chết tiệt, Chu Nham Hinh, làm gì vậy? Ra vẻ thiện lương à? chuyện cho lão tử! Câm điếc sao?” Bạch Thành liền hướng về Chu Nham Hinh im lặng mà rống câu, cả người đều là mùi thuốc súng, chất vấn.

      Thù Man chui đầu vào trong chăn, nghe được câu chất vấn như khi đó, buộc chặt chua chát trong lòng lại, nhưng mặt vẫn lạnh nhạt như cũ----

      ta rất đúng, quả là kiếp trước bị câm điếc----

      Chỉ thấy bệnh nhân giường vẫn im lặng như cũ, mí mắt vẫn chưa từng nhảy lên----

      Mấy người kia lại liếc nhau, tiếng động trao đổi, trong mắt hỏi: “Này lẽ Chu Nham Hinh đổi tính rồi à?”

      Nam Tạm liền tà khí cười, lững thững đến bên giường bệnh, ngồi xuống mép giường, vươn tay chạm vào Thù Man, từ từ miêu tả hình dáng của , động tác vô cùng mềm , mang theo lỗ mãng, thanh và lỗ mãng kia hoàn toàn tương phản, ôn thuận như gió----

      “Hinh Nhi, mở mắt ra.”

      “Được chứ?”

      Nam Tạm áp chế da gà nổi người, ngữ khí mềm . ta muốn xem nha đầu chết tiệt này có thể chịu đựng bao lâu?

      Nam Tạm đụng vào làm cho Thù Man thấy khỏe, khỏi hơi hơi nhăn mày, thích người xa lạ đụng vào, áp chế trong lòng chính mình khỏe, Thù Man mở mắt ra, trước mặt là khuôn mặt đàn ông tuấn mỹ vô cùng, ôn nhu thâm tình.

      Ánh mắt của Thù Man trầm và bình tĩnh, nhàn nhạt xem người đàn ông xa lạ, mặc cho ngón tay của tàn sát bừa bãi, cũng muốn xem tới cùng ta muốn làm gì----

      Bởi vì muốn thăm dò? Nghi ngờ?

      Cho nên đùa giỡn ? Khinh thường ?

      Nhìn dáng vẻ của biết ngay là giả bộ, bởi vì đáy mắt của người đàn ông che giấy được vẻ chán ghét----

      Còn lại bốn người nhìn như để ý, hút thuốc, nhưng ánh mắt giấu sau làn khói chú ý nhất cử nhất động của hai người bên kia, cho dù ánh mắt cũng bỏ qua, nhìn ánh mắt bình tĩnh của trong lòng lại nghi ngờ, chẳng lẽ đổi tính rồi hả? Hay là giả bộ?

      Chống lại ánh mắt u như giếng cổ của , hề có tia gợn sóng, trong lòng Nam Tạm khỏi ngẩn ra. Này----

      trước mặt, vẫn là người kiêu căng, mãnh liệt, hoa si, vô lý Chu đại tiểu thư Chu Nham Hinh sao?

      “Hinh Nhi, sao lời nào? Trước kia phải em thích nhất là được chúng tôi gọi là Hinh Nhi sao?” Nam Tạm liền nhợt nhạt cười, ngữ khí ôn nhu hỏi bằng vẻ lạnh nhạt, làm cho bọn họ thấy xa lạ.

      Thù Man nhè cười, giống như trận gió phất qua tâm của Nam Tạm, làm cho hồi hộp phen, tay cứng đờ lại----

      dám khẳng định, trước mặt phải là Chu Nham Hinh, bởi vì Chu Nham Hinh có được loại khí chất như gió này, làm cho tâm người ta run lên vì nụ cười----

      “Làm sao vậy? Tay rất lạnh.” Ý cười mặt ngày càng sâu. Thù Man mở lớn mắt nhìn người đàn ông trước mặt này, nét mặt của người đàn ông sớm còn ý cười, giữa đầu lông mày cũng còn vẻ ôn nhu thâm tình nữa.
      hikari2088, PhongVy, minhminhle2 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3 Hiểu biết mới

      Editor: Rea

      là ai?” Lý Khanh liền đứng dậy đến bên cạnh giường bệnh, túm bả vai Nam Tạm đứng sững sờ tại chỗ lên, ánh mắt sắc bén nhìn về Thù Man cười yếu ớt, thanh trong trẻo mà lạnh lùng.

      phải thấy sao? Tôi là tôi.” Thù Man dựa lưng vào gối đầu, ánh mắt thay đổi, nhưng vẫn tươi cười, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn về ánh mắt sắc bén của Lý Khanh, giọng hỏi lại: “ nghi ngờ cái gì chứ? Ở đây còn có người khác sao?”

      Lý Khanh liền mạnh mẽ tiến lên, hai tay chống hai bên thân thể của Thù Man, khuôn mặt tuấn tú sát lại gần, hô hấp phun mặt của Thù Man, nhưng hề có tia ái muội.

      Ánh mắt của hai người giao nhau, ánh mắt của Lý Khanh tràn đầy tìm tòi, nhưng trong mắt của Thù Man chỉ là sóng nước hề xao động.

      làm sao có thể là cái hoa si kia, chút cũng giống!” Bạch Thành chen vào, cũng đến trước giường bệnh, ngạc nhiên và nghi hoặc, tầm mắt dao động người của Thù Man, quan sát từ trong ra ngoài, lời , cử chỉ, hoàn toàn xa lạ, giống loại phụ nữ như vậy.

      “Ha ha…..” Thù Man liền nhợt nhạt cười, cực kỳ ôn hòa,, thanh khinh thường coi như nỉ non: “Người phải luôn thay đổi, phải sao?”

      Ánh mắt dời , vượt qua tuấn nhan gần trong chớp mắt, nhìn về mấy người đàn ông ở phía sau , khóe môi nhếch lên, ý cười càng thêm sâu sắc, xóa lạnh nhạt bình tĩnh, tràn ra tia tà khí: “Ha ha…Chẳng lẽ, khẩu vị của các người đối với loại hoa si như Chu Nham Hinh đó, tình cảm rất sâu, sâu đến mức quyến luyến rời hay sao?”

      Nhìn trước mặt trong mắt để lộ ra tia tà khí, nhìn khuôn mặt bởi vì tà khí từ đáy mắt tràn ra, thoáng chốc bỗng trở nên tươi đẹp diễm lệ, tuy giờ phút này sắc mặt của bệnh mà trắng xanh.

      Tiếng cười kia, thanh thúy êm tai, như chuông gió vang----

      Nhìn khuôn mặt cười rạng rỡ kia, nghe được tiếng cười lanh lảnh, mấy người Lưu Nhiên bỗng cảm thấy hô hấp cứng lại, tâm tự giác mà nhảy dựng lên, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ----

      Tim càng đập nhanh hơn, trong lòng Lý Khanh càng thêm rối rắm, quen biết trước mặt, lại càng có cách nào nhìn tiếp trước mặt, cùng với , và bọn họ, quá xa lạ.

      Nhưng khuôn mặt trước mặt này, ràng là---------

      Qủa là Chu Nham Hinh, chỉ là ánh mắt thay đổi, nụ cười thay đổi---nhưng giờ phút này là người xa lạ là .

      Chẳng lẽ chỉ có thế này liền khác nhau sao? Coi như biến thành người khác, ở đáy lòng, là nghi hoặc, tò mò, còn kèm theo chút hưng phấn-----

      Sao lại hưng phấn cái gì chứ? Hưng phấn vì thay đổi nên để cho sinh ra tia hứng thú thăm dò sao?

      Lý Khanh liền đứng dậy, toàn thân tao nhã ung dung, đáy mắt cũng lên nụ cười yếu ớt, coi như ánh mắt sắc bén lạnh lùng vừa rồi phải là của vậy-----

      Xoay người lại, Lý Khanh liền ngồi xuống sofa, nhìn về phía mấy người Lưu Nhiên, trong mắt mấy người kia cũng có tia hứng thú, trong lúc đó nghiệt liền hiểu ngầm, tất nhiên là ra rồi----

      Giờ phút này, biết, hiểu-----

      Bọn họ cũng biết, cũng hiểu----

      việc mà bọn họ chưa từng dự đoán được xảy ra, ấy phải là của trước kia, người phụ nữ ngu ngốc vừa nhìn thấy hiểu được còn tồn tại nữa sao?

      Tro
      nữa sao?
      Trong lòng liền sáng tỏ, mấy người đều cân nhắc nhếch lên khóe môi, hà tất phải so đo tìm hiểu như vậy làm gì, thay đổi phải là loại thể nghiệm khác hay sao? Chân tướng, phải được công bố ràng hay sao?
      Lưu Nhiên liền nâng nâng gọng kinh, mặt lên nụ cười nhu hòa, bước chậm đến bên giường bệnh, nhìn Thù Man, giọng hỏi: "Hinh Nhi, em nhớ bọn sao? là ai, em còn nhớ ?"
      Thù Man cũng nhìn người đàn ông trước mặt, toàn thân trang phục màu trắng càng toát lên vẻ nho nhã, cả người đầy phong độ trí thức, phát ra khí chất ôn hòa, làm cho người ta có thể dễ dàng có thiện cảm, thể phủ nhận, người đàn ông trước mặt cực kỳ có năng lực làm cho cảnh đẹp ý vui.
      Thù Man cũng biết, càng tươi cười ôn hòa, càng làm cho người ta dễ dàng gần gũi, lại càng ngụy trang, người cùng loại người giống như , trong máu có cùng loại khí chất lạnh nhạt, nhưng bên trong lại mang vẻ điên cuồng, đáy lòng hắc ám ăn mòn cả trái tim, trong cơ thể ngủ đông là loài ma quỷ tươi đẹp, diêm dúa lòe loẹt.
      Con quỷ ở trong đáy lòng hề thức tỉnh, để lộ chân tướng ra ngoài, chỉ là gặp việc để cho bọn họ có hứng thú hợp khẩu vị, hợp người, vật, chuyện mà thôi.
      Người như vậy đều đem nội tâm che dấu và mai táng rồi - - - -
      ngụy trang bằng vẻ ôn hòa, bằng nụ cười nho nhã lịch - - - -
      che giấu bằng vẻ ngoài lạnh nhạt, nhưng miệng lại nở nụ cười như gió xuân - - -
      "Nên nhớ sao? phải nhớ càng tốt hơn sao?" Thù Man thản nhiên chống lại tầm mắt của người đàn ông, gương mặt vẫn là nụ cười như gió xuân, chỉ là trong mắt lên tia khó hiểu.
      "Trước kia qua hết rồi, mặc kệ là vui vẻ, phiền muộn, thương tâm, toàn bộ qua rồi, phải sao?" xong, Thù Man liền cười yếu ớt với người đàn ông nho nhã tuấn mỹ, chờ xem phản ứng của ta.
      "Đương nhiên, nên quên, vẫn là quên tốt hơn."
      Chỉ thấy người đàn ông trước mặt vẫn ôn nhu như cũ, đáy mắt cũng có chút dao động nào, ngữ khí vẫn ôn hòa như trước, Thù Man liền thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên để cho lĩnh hội được chút, quả nhiên là tầm thường nha!
      Đáy lòng lại thầm than thở, người đàn ông trước mặt, trong tương lai khoác áo Chu Nham Hinh, cùng với bọn họ đem cho kinh hỷ như thế nào nha? Thù Man liền chờ mong - - -
      Phú Tu và mấy người Lưu Nhiên vẫn tận tình diễn trò, trong lòng chỉ có dùng chữ "Phục!", hổ danh bọn họ là đám người phúc hắc - - - -

      "Giới thiệu với Hinh Nhi lại lần nữa, tại hạ là Lưu Nhiên!" xong, bàn tay thon dài của Lưu Nhiên vươn tay đến trước mặt của , ngữ khí nghiêm túc, đáy mắt tràn đầy chân thành nhìn người phụ nữ trước mặt, trong đôi mắt đen nhánh là thâm ý tìm kiếm được che giấu sau chân thành.
      Thù Man sao lại nhìn ra thâm ý sau lưng chân thành của được, ung dung cười, vươn tay cầm lấy tay của người đàn ông, trong lời tràn đầy thẳng thắn nhưng ngữ khí lại ngạo mạn: "Về sau tôi nên gọi là Văn Hoa sao? Tôi thích ôn thuận nho nhã của , bất luận..." đến đây, Thù Man đột nhiên dừng lại, tà khí trong mắt đột nhiên lóe lên rồi biến mất: "Vô luận là bề ngoài, thân thể hay là cái khác.... làm cho người ta có hứng thú để thăm dò."
      Buông tay người đàn ông ra, tà khí trong mắt Thù Man được che giấu cẩn thận, liền thầm nghĩ: "Lưu Nhiên, muốn thăm dò tôi sao? Muốn trêu chọc tôi sao? Vậy để cho chúng ta nhìn xem công lực của thâm hậu tới đâu, điểm quan trọng của là cái gì?"
      Đay lòng của mai táng ma quỷ, nhưng vẫn là ma quỷ sao? Hoặc tôi là nghiệt?
      "Ha ha..." Lưu Nhiên liền sung sướng cười ra tiếng, mừng rỡ : "Để cho Hinh Nhi thăm dò **, là vinh hạnh của Văn Hoa."
      Đáy lòng của Lưu Nhiên thể kiềm chế hưng phấn, người phụ nữ trước mắt là làm cho phải nhìn với cái nhìn khác xưa, có thể thấy bản chất của , ánh mắt thăm dò, giống như là nhìn thấu được linh hồn của , sống 28 năm, ai có thể động vào được.
      Hôm nay, chạm đến đây, đây là lần đầu tiên trong nhân sinh của , vô ý sao, hay là biết ?
      Có lẽ có thể trở thành bạn tri kỷ, hoặc là đối thủ, chính là người phụ nữ trước mắt này sao? Là Chu Nham Hinh hoàn toàn xa lạ sao?
      Dám hạ chiến thư với , lại gì. liền tiếp chiêu thôi, điều mới phát này làm cho đáy lòng hưng phấn thôi, giờ khắc này cho dù là ai, có phải là Chu Nham Hinh hay , đối với Lưu Nhiên , quan trọng nữa rồi.
      Tầm mắt của hai người lại lần lượt thay đổi, va chạm nhau phát ra tia lửa, ý tứ trong đó chỉ có lòng người biết - - - - -
      Last edited by a moderator: 27/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4 Người nhà

      Editor: Rea

      “Hinh Nhi, bảo bối của ông nội!”

      Giọng trầm mạnh tang thương, mang theo thương tiếc và kinh hỷ kêu gọi, toàn thân quân trang, phong độ, ông lão cực kỳ nhanh nhẹn xuất tại cửa phòng bệnh, sau là đôi vợ chồng trung niên, cũng mang dáng vẻ ưu tư, chắc là cha mẹ của Chu Nham Hinh.

      Mắt của Chu Hoành Vũ liền quét vòng mấy người Lý Khanh trong phòng bệnh, hung hăng trừng Lý Khanh cái, lúc này mới bước về phía giường bệnh, đôi vợ chồng trung niên cũng theo sát phía sau.

      “Ông nội, ba mẹ, mọi người đến rồi sao?” Thù Man cười yếu ớt nhìn về phía ông cụ đứng bên giường bệnh và đôi vợ chồng trung niên, gọi.

      Bọn họ sau này là người nhà của Thù Man sao? Nếu như biết con cháu quý của bọn họ, sớm hồn lìa khỏi xác, còn người còn tồn tại trong thân thể này là linh hồn xa lạ, họ nghĩ gì?

      Chu Hoành Vũ ngồi xuống ghế dựa cạnh giường bệnh, tay nắm tay Thù Man, trong mắt tràn đầy đau lòng, ôn nhu an ủi: “Bảo bối, cực khổ cho cháu rồi, xem gương mặt trắng bệch này, làm cho ông đau
      Lòng!” chuyện, Chu Hoành Vũ đột nhiên quay đầu , hung hăng liếc tên đầu sỏ gây chuyện Lý Khanh cái.

      “Yên tâm , chắc chắn…ông nội xử lý thằng nhóc này, Hinh Nhi cứ yên tâm.” Lời giữa những hàng chữ của Chu Hoành Vũ, có chút mùi vị nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt căm hận.

      Mấy ngườiLý Khanh ngồi ghế sofa, nghe được lão già quở trách, mặt là nụ cười yếu ớt, trong lòng thầm nghĩ: “Ông già, kế tiếp tôi chờ kinh hỷ của ông, ha ha…”

      Nhìn vẻ mặt giận dự của ông cụ, trong lòng Thù Mạn cảm thấy rất buồn cười, chỉ cảm thấy Chu lão gia rất tốt bụng.

      Thù Mạn cảm thấy quý trọng ông nội của Chu Nham Hinh, liền khẽ cười: “Ông nội nên tức giận, đều qua hết rồi, phải sao? Về sau Hinh Nhi nghe lời, cũng làm cho người lo lắng nữa.”

      Thấy cháu hiểu chuyện như vậy, trong lòng Chu Hoành Vũ cảm thấy rất kinh ngạc, đây là – nụ cười đẹp đẽ ngọt ngào, ngữ khí lạnh nhạt an ủi ông, về sau là đứa trẻ ngoan, là đứa cháu kiêu căng vô pháp vô thiên của ông đây sao?

      Tay tự chủ mà đặt lên trán của Thù Mạn, trong mắt của ông tràn đầy nghi hoặc khó hiểu, “Hinh Nhi, cháu…làm sao vậy? Cũng phát sốt mà?”

      Ý cười trong mắt của Thù Mạn liền lui xuống, sau đó ngưng nước lại trong hốc mắt xem chừng lập tức rơi xuống, ngữ khí cực kỳ thương cảm, hơi hơi nghẹn ngào: “Ông nội…Sau khi Hinh Nhi tỉnh lại…Phát căn bản hề nhớ ra chuyện trước kia, nếu vừa rồi ông nội gọi Hinh Nhi, ngay cả ông nội và ba mẹ Hinh Nhi cũng chẳng nhận ra.”

      “A?” Ông lão và cặp vợ chồng trung niên đều rất kinh ngạc.

      “Hinh Nhi, con cái gì?” Chu mẫu liền vội vàng tiến lên, vẻ mặt kinh ngạc, nhìn chằm chằm Thù Mạn hỏi.

      “Hinh Nhi, con lặp lại lần nữa, ông nội…” Chu Hoành Vũ cũng vừa mới hoàn hồn, hỏi lại lần nữa, ông muốn xác định…

      “Ba, ba đừng nóng vội, hãy kêu viện trưởng vào hỏi chút chẳng phải biết sao?” xong, Chu phụ liền quay đầu, ánh mắt hỏi mấy người đứng ngoài cửa mà chưa vào.

      Chỉ thấy, người mặc áo trắng dài, bên trong là áo sơ mi quân trang, trước sau vào, phía trước là người tóc hoa râm, theo là hai thầy thuốc trung niên cùng với người đàn ông trẻ tuổi mặc áo dài trắng.

      Trong đó, người trung niên mặc áo trắng dài, là người màThù Mạn từng gặp, như vậy theo lời ông ta ông già kia là viện trưởng, vậy người đàn ông trung niên mập mạp kia là chủ nhiệm, còn người đàn ông trả tuổi kia…Có thể là theo mấy người này, xem như là bác sĩ thực tập thôi.

      “Thủ trưởng, xin đừng nóng vội, trải qua mấy ngày kiểm tra thân thể Chu tiểu thư vẫn ổn định, loại tình huống này… Chờ chúng tôi làm thêm bước kiểm tra nữa mới có thể tìm ra nguyên nhân.” Người viện trưởng tóc hoa râm lên tiếng, quyết đoán bày tỏ ý kiến xử lý.

      “Đúng vậy, Thủ trưởng, chúng tôi lập tức làm kiểm tra toàn diện cho Chu tiểu thư, kiểm tra luôn não bộ, có kết quả thôi.”

      “Tiểu Trần, cậu sắp xếp .” Quay sang phân phó cho người đàn ông trẻ tuổi.

      “Vâng.” Người bác sĩ trẻ gọi làTiểu Trần liền đáp tiếng, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

      “Tôn viện trưởng, toàn bộ giao cho ông rồi!” Chu phụ và lão viện trưởng nhàng bắt tay, nhìn về phía người đàn ông trung niên mập mạp, “An chủ nhiệm vất vả rồi”.

      sao, sao”. An chủ nhiêm mặt mày tươi cười, đáy mắt lóe lên tia nịnh nọt.

      Chu Hoành Vũ ngồi bên cạnh giường bệnh, liếc nhìn thấy người kia cái, lời hào sảng, ngữ khí vang, giống như ra lệnh cho cấp dưới: “Chúng ta muốn có kết quả trong hai giờ nữa.”

      “Được! Thủ trưởng!” Mấy người kia liền khéo hai chân lại, nghiêm chào hành lễ tiêu chuẩn đối với Chu Hoành Vũ theo nghi thức quân đội, ngoại trừ viện trưởng Tôn.

      “Hinh Nhi, cần sợ, ông nội bảo đảm, toàn bộ tốt thôi.” Ông lão liền an ủi đứa cháu đáng thương.

      “Vâng.”Thù Mạn vô cùng hiểu biết liền gật đầu đáp, “Hinh Nhibiết ông nội là tốt nhất.” xong, liền nở nụ cười yếu ớt với ông.

      “Cho dù Hinh Nhikhông nhớ ra, nhưng ông nội vẫn thương cháu như lúc trước.” Bàn tay to ấm áp của ông cụ liền nhàng vuốt ve đỉnh đầu của Thù Mạn.

      “Hinh Nhi, bất kể là thời điểm nào, cháu đều là tiểu công chúa của Chu gia, là bảo bối mẹ nhất, cần phí công suy nghĩ nữa, muốn quên liền quên .” Chu mẫu nghẹn ngào, bên gạt nước mắt, bên nhàng an ủi.

      Bàn tay ấm áp nhẵn nhụi cầm lấy tay Thù Mạn, truyền đạt tình mẫu tử thân thuộc, cùng với cụ ông trái phải bên giường bệnh.

      Chu phụ Chu Liêm Ly nhìn màn hài hòa trước mắt, con đột nhiên trở nên ôn nhu hiểu chuyện, cực kỳ nhu thuận, trong lòng cực kỳ vui mừng. Ông cảm thấy, kỳ như vậy tốt sao? Con còn kiêu căng phách lối nữa, lúc này nhìn nở nụ cười yếu ớt, càng thấy đau lòng lại càng thấy thuận mắt.
      Last edited by a moderator: 3/11/14
      hikari2088, PhongVy, minhminhle2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :