1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Vì vậy chúng mình ly hôn - Phong Tử ( Hoàn - 56c - Ebook )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Vì vậy chúng mình ly hôn

      Tác giả: Phong Tử

      Tên gốc: Cho nên chúng ta ly hôn / Thế là chúng ta ly hôn

      Chuyển ngữ: ngocquynh520 / gachuaonl

      Link raw: Tấn Giang

      Chỉnh ngữ: Duy Niệm

      Bìa: Ốc

      Số chương: 56

      Thể loại: đại, hài, giới giải trí, ngọt ngào, chị lưu manh, thâm tình

      Nguồn: Hội Hiền Lười


      [​IMG]
      Giới thiệu:

      Gần đây Dung tiên sinh được vui, bởi vì và bà xã ly hôn.

      Lý do ly hôn rất kỳ lạ.

      Thích Nam: Chúng ta ly hôn .

      Dung Trình: … Lý do?

      Thích Nam: Hình như con mèo của em thích , gần đây bị trầm cảm.

      Dung Trình: …

      Cuộc sống ly hôn sau đó khác gì lắm với trước kia, Thích Nam vẫn chiếm cứ giường của , xưng bá bên cạnh . Điều thay đổi duy nhất chính là, gọi là…

      Thích Nam: Chú Dung, rót nước cho em .

      Dung Trình:… Em đừng gọi là chú.

      Thích Nam: Dung Trác , em và còn quan hệ gì nữa, cũng đừng lợi dụng ấy. Em cảm thấy rất có lý, chú Dung, chú cảm thấy thế nào?

      Dung Trình: …

      Dung Trác là cháu của , là bạn của Thích Nam, hai người bằng tuổi nhau.

      Trích đoạn ‘lưu manh’:

      Trong lòng ấm ức có chỗ giải thoát, Thích Nam hít sâu vào hơi, ngẩng đầu nhìn Dung Trình, giọng điệu rất chân thành: “Soái ca, giúp em ngủ được ?”

      Dung Trình: “…” im lặng, cảm thấy gió đổi hướng quá nhanh, có chút bất ngờ phòng bị.

      Nhưng Thích Nam lại cảm thấy mình đối với chồng trước có gì đúng. Sau khi hỏi xong, để ý đến lời cầu của mình có được đồng ý hay , tự mình lật người lại tìm đồ trong tủ đầu giường, vừa lật vừa hỏi: “ có áo mưa ở đây ?”

      Dung Trình im re: “Thích tiểu thư, có chuyện tôi nghĩ em mượn say rượu quên mất… Chúng ta ly hôn.”

      tìm được áo mưa, Thích Nam có chút thất vọng, tập trung, trả lời: “Bộ người độc thân cần đời sống tình dục sao?”

      Dung Trình: “…” đột nhiên cảm thấy mình thể phản bác.

      Trích đoạn ‘ngọt ngào’:

      “Dung Trình, tốt nhất được rời khỏi em.” Giọng của ong óng, “Cho dù thương em.”

      “Cho dù em thương , cũng kiên trì chung sống với em, bởi vì nỡ bỏ người đơn như em…”

      Các file đính kèm:

      Last edited: 5/12/16
      Mshalloween90Hale205 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1: Dò hỏi

      Dung Trình chú ý đến ánh mắt của Levi hơi lóe lên. Trong lúc trao đổi với mình, có mấy lần cậu ta lơ đãng liếc mắt nhìn lên lầu. Đối với quản gia chuyên nghiệp, hành vi này của cậu ta đương nhiên là khác thường.

      Dung Trình có ý vạch trần chuyện này. hết sức tính nhiệm vị Quản gia mới vừa chung đụng bao lâu nhưng hết sức tin cậy này.

      Dung Trình có thể nhìn ra được mâu thuẫn trong mắt của cậu ta, nhưng mà rốt cuộc cậu ta cũng giải thích nguyên nhân với về hành động kỳ lạ của mình.

      có ý định đề xuất ra chuyện này, sau khi hai người trao đổi ngắn gọn, Dung Trình lên lầu.

      Ba ngày trước, tới Minh Đảo này để công tác, vẫn luôn ở tại căn biệt thự khách sạn Thạch Hạ này. Trước đây lâu lắm, mới vừa trở lại khách sạn sau khi gặp mặt khách hàng Minh Đảo, giờ có chút mệt mỏi, cho nên cũng có tinh thần tìm tòi nghiên cứu hành vi kỳ lạ của vị quản gia này.

      Chỉ là Dung Trình nghĩ tới, tra hỏi nhưng lại nhận được đáp án sau khi trở lên phòng——

      Phòng của bị chim cưu chiếm ổ chim ác rồi.

      trắng ra là giường của bị chiếm. giường của còn có thêm người.

      Đúng vậy, nhìn theo độ cong đội giường, thể nghi ngờ đây chính là người, có lẽ là phụ nữ, suy đoán đầu tiên của là như thế.

      Tay đặt ở cổ áo dừng lại chút, Dung Trình nghĩ lại, mình vừa đặt chân vào khách sạn thuộc về sản nghiệp của Tống thị, mà Tống thị có giao thiệp với giới giải trí điện ảnh và truyền hình. Nghe , thỉnh thoảng giải trí Tống thị giới thiệu tiểu minh tinh của công ty mình tới ‘thăm hỏi’ ở những khu cao tầng của khách sạn này, cố gắng đạt được danh hiệu phục vụ chu đáo.

      Mấy ngày trước có nhận được phần ‘hảo ý’ này, Dung Trình quên mất chuyện này . Mà bây giờ… cho nên, đàn bà giường là…

      Thông suốt chuyện này, Dung Trình nhìn lướt qua người đàn bà chôn mình trong chăn quay lưng lại với mình, để ý tới ta nữa, xoay mình vào phòng tắm. Nửa giờ sau, nhàng khoan khoái ra, mà người nằm giường vẫn duy trì tư thế vừa rồi, giống như ngủ say từ sớm.

      Thái độ phục vụ như thế này ra gì, Dung Trình vừa suy nghĩ vừa ra ngoài phòng. Ngoài phòng, Levi chờ ngoài cửa, sau khi nghe được tiếng động lập tức thu lại vẻ mặt thấp thỏm tập trung, khôi phục bộ dạng Quản gia tinh .

      “Dung tiên sinh, bữa tối chuẩn bị xong, ngài muốn dùng bữa trong phòng, hay là…?”

      “Ăn ở phòng ăn .” Dung Trình suy nghĩ nhiều, đưa ra lựa chọn, sau đó dừng lại chút, “Còn nữa, tôi hi vọng, sau khi dùng cơm xong, tôi muốn lại phải nhìn thấy người quan hệ trong phòng tôi nữa.”

      Sắc mặt Levi thay đổi, mỉm cười lên tiếng: “Dạ, đây là trách nhiệm của tôi.” xong, hơi áy náy nhìn về phía sau lưng của Dung Trình, “Thích tiểu thư, người xem…” hết câu kế tiếp, nhưng ý tứ trong lời ràng.

      ra trong lúc đứng ở cửa chuyện, giường tỉnh lại, hơn nữa lặng yên tiếng nào, đứng sau lưng Dung Trình, lẳng lặng nghe bọn họ chuyện. Giờ phút này thấy mình bị trục xuất, lập tức nhịn được lên tiếng.

      “Dung Trình, muốn đuổi em à? thể quá vô tình rồi!”

      Nghe được giọng ngoài dự liệu, biểu cảm của Dung Trình thay đổi cách vi diệu. bắt đầu ý thức được suy nghĩ lúc nãy của mình có chút trật đường rầy, xuất giường mình phải là người của Tống thị đưa tới, mà là…

      khỏi quay đầu lại nhìn, sau đó nhìn thấy gương mặt quen thuộc thể quen thuộc hơn nữa.

      Trong bộ quần áo ngủ rộng thùng thình của mình, vẻ mặt kia bi phẫn bĩu môi. Có lẽ vừa mới ăn no ngủ say tỉnh lại, gương mặt vốn là vô cùng xuất sắc của ửng hồng, mặt mày xinh đẹp mang theo vài phần quyến rũ, đoạt lấy ánh mắt của người.

      quá vô tình! Đường xa như vậy em tới thăm , chưa câu muốn đuổi em !” vừa xong, bi phẫn biến thành u oán, “Dầu gì cũng giữ em lại dùng bữa cơm chứ!”

      Nghe đến đó, chỉ có Dung Trình là người trong cuộc, còn có cả Levi, nét mặt cả hai đều trở nên vi diệu hơn. Hình như ngửi ra được khí kỳ lạ, nhưng mà tu dưỡng nghề nghiệp hàng ngày khắc chế , khiến miễn cưỡng kìm nén được tò mò của mình.

      Xác định thân phận của , Dung Trình vừa ngạc nhiên, vừa sững sờ, sau đó lại có thêm vài phần bất đắc dĩ, nhưng lại thốt ra được lời xua đuổi . thở dài: “Sao em lại tới đây, Thích Nam?”

      Thích Nam buồn bã nhìn : “Trước kia luôn gọi em là Tiểu Nam Nam.”

      Dung Trình: “……”

      Thấy nghẹn lời, Thích Nam lập tức dẹp buồn bả, mi tâm cũng thả lỏng ra, vui vẻ. lướt qua người , thẳng tới Levi mặc bộ Tuxedo màu đen bên cạnh: “Tiểu Hắc, bữa tối có món gì thế?”

      —— Hết trêu chọc Dung Trình, lại đổi sang vấn đề dân sanh.

      Levi liếc nhìn Dung Trình, thấy gì, mới bắt đầu giới thiệu các món đặc sắc của nhà hàng khách sạn.

      Trong lúc dùng cơm, Levi đưa mắt ra hiệu, ý muốn để lại gian riêng tư cho hai người. Nhưng ý tốt của đương nhiên được Thích Nam chú ý đến, vừa ngồi xuống bàn ăn, đặt toàn bộ chú ý của mình các món ăn bàn, rượu rót hết ly này tới ly khác.

      Dung Trình ngừng ăn, chỉ là lẳng lặng nhìn , nhưng cuối cùng vẫn bị phương thức uống rượu của đánh bại: “Em đừng uống nữa.” Trong nhận thức, biết tửu lượng của khá gì.

      “Em được vui.” Thích Nam xong, dốc hết ly.

      Dung Trình nữa, lẳng lặng nhìn tự rót cho mình ly nữa. Thích Nam nâng ly lên đặt môi, dừng lại chút rồi để tránh ra, nhìn về phía .

      cản em nữa à?”

      Im lặng.

      an ủi em sao?”

      Im lặng.

      …”

      Môi Thích Nam ngập ngừng, bỗng dưng nước mắt dâng lên, ‘xoạch xoạch’ rơi xuống, ít rơi vào ly rượu. nhìn thẳng vào mắt hồi lâu, nhìn rồi đặt nó xuống bàn, bình tĩnh : “Rượu hết ngon rồi.”

      xong lại ngẩng đầu nhìn Dung Trình đối diện, sai bảo: “ lấy cho em ly khác.”

      Dung Trình vẫn im lặng, với tay lấy ly mới, rót xong đưa cho . Thích Nam nhận lấy, mới vừa cầm nước mắt lại bắt đầu rơi lã chã.

      “Sao vậy?” Cuối cùng, Dung Trình vẫn thể làm như nhìn thấy nước mắt của .

      “Chú à, cháu khó chịu.”

      Dung Trình bị gọi nghẹn họng. phải đây là lần đầu tiên nghe xưng hô kiểu này. Trước khi hai người ly hôn, bởi vì là bạn học cùng tuổi với Dung Trác, cháu của , từng gọi đùa theo Dung Trác như vậy.

      Đúng vậy, trước khi ly hôn.

      Khoảng tháng trước, từng lấy lý do ‘mèo của thích , bởi vì mà nó mắc phải chứng u buồn’ để ly hôn với (…), chấp nhận. Hôn nhân của hai người vốn là quan hệ gia tộc. Lúc kết hôn, từng suy nghĩ, nếu như Thích Nam muốn bỏ , cũng miễn cưỡng. Mặc dù chỉ sống với nhau khoảng hai năm, nhưng lúc chia tay, quả có chút mâu thuẫn.

      Chỉ là cuối cùng vẫn làm ra hành động gì.

      Vì thế bọn họ ly hôn.

      Lần đầu gặp mặt sau khi ly hôn, chưa hề nghĩ tới mặc đồ ngủ của , nằm giường . Phải rồi, với đường dây não bộ khác hẳn với người thường của Thích Nam, bất kể làm ra chuyện gì, cũng nên kinh ngạc. Tuy nhiên, vẫn tránh khỏi tò mò.

      “Tại sao em tới đây?”

      Thích Nam giọng trả lời : “Em muốn tới thăm , cho nên em tới thôi.”

      Dung Trình im lặng trong chốc lát: “Hối hận?” Hối hận đề ra ly hôn?

      “Hả?” Giống như Thích Nam hiểu ý tứ của .

      Dung Trình nhìn hơi say, cảm thấy đôi co với về vấn đề này cũng thể đạt được kết quả gì, vì vậy lại hỏi: “ ngủ lát?”

      cần. Khó chịu, ngủ được.” Thích Nam : “ trò chuyện với em .”

      Dung Trình lại muốn chuyện phiếm với người ràng có men say, liếc cái, : “Sáng mai có buổi họp hội nghị.”

      Thích Nam hiểu chuyện gật đầu, đại nghĩa : “Em thay .”

      Dung Trình: “…”

      Mỗi lần sau khi sau, Thích Nam chuyện nhiều hơn: “Mời vừa rồi tổ kịch của tụi em gặp nhà xuất bản. Dáng dấp của nhà xuất bản này bắt mắt. khó khăn lắm mới tìm được người có bộ dạng đẹp mắt giống như vậy. Nhưng chỉ trong nháy mắt bị người mới của tổ kịch dụ dỗ mất, kinh khủng … đâu vậy?”

      Thích Nam tập trung tinh thần kể chuyện, hậu tri hậu giác phát Dung Trình đứng dậy, giống như chuẩn bị rời .

      hỏi Levi thuốc giải rượu.” Dung Trình nhìn từ cao, vẻ mặt có biểu cảm.

      Mắt Thích Nam long lanh: “Chú, con người chú tốt.”

      Dung Trình : “Tỉnh táo lại chút rời khỏi chỗ này.”

      “……” Thích Nam nằm úp bàn, “Ai da, chân mềm giống như mì sợi, ôi, em say đến nổi!”

      Dung Trình bị kỹ xảo biểu diễn quá lời của nàng qua mặt, xoay người liền muốn bỏ , nhưng vừa quay người dừng lại ngay tức . bất đắc dĩ lóe lên trong mắt , cúi đầu nhìn xuống——

      Ánh mắt long lanh trơn bóng mang theo vài phần mơ màng vì say của Thích Nam nhìn chằm chằm. Bộ dạng kia rất dễ khiến người ta liên tưởng đến loại sinh vật dễ thương yếu đuối nào đó, ví dụ như con mèo của Thích Nam.

      Thích Nam kéo gấu áo của , dịu dàng mềm mỏng hỏi: “Dung Dung, muốn đâu?”

      Dung Trình nhìn thẳng vào mắt hồi, cuối cùng vẫn là bại trận, : “ đưa em lên lầu nghỉ ngơi.”

      Thích Nam được voi đòi tiên, hướng về phía giang tay ra, bộ dạng chờ đợi được ôm: “Muốn ôm.”

      “… Em cho rằng em bao nhiêu tuổi rồi?”

      Thích Nam gấp ngón tay, tính toán: “ năm sáu tháng lẻ năm ngày. Em còn là con tằm cưng, muốn ôm.”

      “Tằm sống quá năm phải là bảo bối mà là quái thai dị biến.” Dung Trình đẩy bàn tay đòi ôm của ra, “Có ?”

      Thích Nam bị cự tuyệt có cảm giác như mình bị chà đạp khắp nơi, đau lòng muốn chết, quyết định chịu hợp tác. đặt cằm lên cánh tay của mình, ngẩng đầu lên : “Em quyết định ở chỗ này ngồi ngủ đông.”

      Dung Trình xoay người ra ngoài, vừa vừa : “ bảo Levi gọi xe. Ngủ đông phải nên tìm chỗ trù phú có phong thủy tốt.” Ý tứ đuổi khách trong đó ràng.

      Thích Nam nghe vậy lập tức đứng lên, chân mềm nhũn, ngủ đông cũng kết thúc, vẻ mặt nghiêm túc: “Dung Dung, em lên lầu trước coi phòng.” xong, đợi câu trả lời, xoay người lên lầu.

      Dung Trình nhìn theo bóng lưng của , bất đắc dĩ lắc đầu.

      Sau khi bóng lưng Thích Nam biến mất lầu, vẫn đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, suy nghĩ chút, cuối cùng gọi Levi tới

      —— Vẫn phải chuẩn bị canh giải rượu, nếu sáng mai có người thức dậy nhức đầu, rồi lại kêu réo.
      ThiênMinhduyenktn1 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Dịu dàng

      Lúc Dung Trình mang canh giải rượu lên lầu, cái người khiến lo lắng nằm giường của lại lướt web điện thoại di động. Nhìn thấy vào, ném di động sang bên, cuốn chăn than thở tiếng.

      “Uống.” đưa canh giải rượu cho , nhìn bọc mình trong chăn giống như sâu lông, ngọa nguậy đến bên mép giường, chỉ lộ ra cánh tay nhận lấy. Sau khi nhận lấy ngửa đầu uống hớp dè dặt, hồi lại hào phóng uống hớp thứ hai. Sau đó, trả chén lại cho , lộ ra bộ dạng đáng thương tinh thần sa sút.

      “Tống Cảnh và Dịch Tịnh hợp lại rồi.” kéo chăn từ cổ xuống, “Bọn họ làm sao hợp lại đây? Rốt cuộc hai người này đặt truyền thống đạo đức Trung Hoa ở đâu? phải truyền thống đạo đức dạy chúng ta ‘ngựa tốt quay đầu trở về gặm cỏ thảo nguyên xưa’ hay sao?”

      Dung Trình biết từ khi nào ‘ngựa tốt quay đầu trở về gặm cỏ thảo nguyên xưa’ trở thành truyền thống đạo đức. chỉ biết, rất để ý đến đời sống tình cảm của người khác.

      Tống Cảnh là ảnh đế được giới giải trí công nhận, Dịch Tịnh cũng là diễn viên nổi tiếng trong nước. Khoảng tháng trước, biết được xác thực hay vẫn là tin đồn nhảm, hơn năm đương cuồng nhiệt, tình của hai người tới giai đoạn kết thúc được đăng tất cả tạp chí và trang báo lớn, cho tới Dung Trình lâu nay chỉ quan tâm đến băng tần tài chính và kinh tế cũng nghe thấy.

      Mà bây giờ, sau khi chia tay tháng, biết tin tức bọn họ tái hợp từ đâu lại lại bị tiết lộ ra ngoài. Các tạp chí lớn tranh nhau phát tin, chiếm hết tất cả trang đầu, đồng thời trở thành đề tài cho rất nhiều người tám chuyện.

      Có rất nhiều người quan tâm tới chuyện này, điều Dung Trình nghĩ tới chính là, người như Thích Nam mà cũng bị chuyện này hấp dẫn.

      Mặc dù Thích Nam dấn thân vào nghề diễn viên, hơn nữa còn làm việc rất nhiều năm, nhưng có thể dễ dàng nhận thấy, thời gian chỉ ban cho năm tháng kinh nghiệm, mà phải địa vị nổi tiếng. cũng giống như diễn viên con quyền thế vậy, chỉ làm thêm gạch thêm ngói cho làng giải trí nhiều năm qua, khiến cái nghề này càng nhìn càng thấy vẻ vang. Nhưng mà như thế cũng chả có lợi ích gì, những thứ lấy được, và được nắm chặt trong tay, rất ít.

      Dung Trình cho là, điều Thích Nam quan tâm nhất phải là trang điểm như thế nào mới có thể để lại ấn tượng cho người xem, mà phải là đời sống tình cảm của những người quan hệ.

      “Em thích Dịch Tịnh. ta xứng với người đàn ông ưu tú như Tống Cảnh! Trời đất tha!”

      Vẫn nghe càu nhàu hai người kia, hơn nữa trong lời của thể nghe ra, thiên vị vị ảnh đế kia. Là chồng của , dù là chồng trước, Dung Trình cảm thấy cũng có lý do vui. Chỉ là có thói quen cất giấu những cảm xúc như thế này. Người ngoài nhìn vào, rất khó có thể nhìn ra ý nghĩ chân của .

      “Em quan tâm quá nhiều.” Cho dù vui, vẻ mặt của vẫn lạnh nhạt.

      Thích Nam cãi lại : “Tống Cảnh rất đặc biệt.”

      Dung Trình im lặng. đột nhiên cảm thấy, so với vợ trước ly hôn chưa được tháng quan tâm tới đời sống tình cảm của đàn ông khác, vợ trước cảm thấy đàn ông khác rất đặc biệt lại càng khiến cho trái tim của người ta thắt chặt.

      Thích Nam biết trong lòng nghĩ gì, tiếp: “ ấy là nam thần trong lòng em, em muốn ấy ở chung với loại phụ nữ như Dịch Tịnh.”

      Điều này rất ràng là có thành kiến với Dịch Tịnh, hơn nữa còn châm chọc ta khắp nơi. Đây là có nguyên nhân:

      Hai người từng là người mới, gia nhập vào chung tổ kịch, đều là diễn viên phụ đóng vai nhân vật chỉ có vài câu . Đều là hai diễn viên phụ từng đóng vai diễn có liên quan chặt chẽ với nhau, lại là người mới, cho nên hai người thấu hiểu, chung đụng hết sức hài hòa. Biến cố xảy ra tuần lễ trước khi bộ phim được bắt đầu quay. Khi đó, nữ diễn viên hạng hai của tổ kịch đắc tội với đạo diễn, đạo diễn mất hứng gạt ta ra rìa.

      Vì vậy danh sách tổ kịch thiếu nữ diễn viên hạng hai.

      khi bánh nhân thịt được chẻ hai, mùi thơm lan tỏa ra ngoài, người mới nhoi với tinh thần nhiệt huyết như Dịch Tịnh phải xả thân giúp người, an ủi đạo diễn về mặt tinh thần lẫn thể xác. Vì vậy sớm chiều, vai phụ lật người trở thành diễn viên hạng hai.

      Chẳng ai nghĩ tới, bộ kịch bản cẩu huyết được viết cẩu thả lại chiếm được trái tim của người xem. Vì vậy bộ phim bùng nổ, vì vậy Dịch Tịnh lên hương.

      Đối với Thích Nam mà , là người đứng xem, tự mình chứng kiến cuộc sống truyền kỳ rung động lòng người của người phụ nữ dốc lòng theo đuổi mục đích của mình. Vì vậy chỉ có thể chắc lưỡi hít hà dứt. Mà chính lại kiên trì làm những chuyện vô ý nghĩa, kiên trì cần quan hệ sẳn có trong nhà, từ đó bắt đầu kiếp sống như người qua đường của mình.

      Về sau nữa, kinh nghiệm vai phụ của tràn đầy, vào làm ở tổ kịch của ảnh đế Tống Cảnh, ưm, cũng là vai phụ. Khi địa vị của được ổn định ít, ngôi sao nổi Dịch Tịnh cũng vào tổ kịch này.

      Vận mạng gặp lại, Thích Nam vừa nhìn thấy diễn xuất của đại minh tinh Dịch Tịnh này, lại nghĩ tới kiếp sống vai phụ của mình, thành ra thể nhịn được mà sinh ra lòng tiểu nhân ghen tị, vừa hâm mộ vừa oán hận. Lúc ai cũng ảnh đế và nữ minh tinh trẻ tuổi Dịch Tịnh này ở lâu sinh tình cấu kết với nhau, châm nát hết mấy hình tượng búp bê!

      Tê tái như lẩu gà cay!

      Nghĩ tới chuyện này liền ảnh hưởng đến tâm tình của !

      Cảm giác tâm tình của mình càng ngày càng tệ hơn, ấm ức trong lòng nơi giải thoát, Thích Nam hít sâu vào hơi, ngẩng đầu nhìn Dung Trình, giọng điệu rất chân thành: “Soái ca, giúp em ngủ được ?”

      Dung Trình: “…” im lặng, cảm thấy gió đổi hướng quá nhanh, có chút bất ngờ phòng bị.

      Nhưng Thích Nam lại cảm thấy mình đối với chồng trước có gì đúng. Sau khi hỏi xong, để ý đến lời cầu của mình có được đồng ý hay , tự mình lật người lại tìm đồ trong tủ đầu giường, vừa lật vừa hỏi: “ có áo mưa ở đây ?”

      Dung Trình im re: “Thích tiểu thư, có chuyện nghĩ em mượn say rượu quên mất… Chúng ta ly hôn.”

      tìm được áo mưa, Thích Nam có chút thất vọng, tập trung, trả lời: “Bộ người độc thân cần đời sống tình dục sao?”

      Dung Trình: “…” đột nhiên cảm thấy mình thể phản bác.

      Xác định trong tủ đầu giường có đồ muốn tìm, Thích Nam bỏ qua, xoay người lại, dùng ánh mắt hết sức lưu manh, nhắm vào nửa người dưới của Dung Trình, suy nghĩ hồi, dứt khoát kiên quyết : “ cần, hôm nay rơi vào thời kỳ an toàn của em… Dung Dung, chúng ta…”

      Dung Trình đợi hết câu, xoay người bỏ . dùng hành động thực tế trả lời .

      Thích Nam nhìn gắt gao hồi, thấy có ý quay đầu lại, bĩu môi bỏ qua mong đợi. duy trì tâm tính tốt bụng ‘ muốn em cũng cưỡng ép ’, chưa tới phút sau quên sạch chuyện này. lật người, với tay lấy điện thoại, mở lại trang Web hồi nãy ―

      Dịch Tịnh tới thăm ảnh đế Tống Cảnh, chuyện chia tay chỉ là tin đồn nhảm.

      Ách.

      Thích Nam buồn phiền đăng ký vào mấy diễn đàn có lưu lượng lớn, muốn tìm ít bài viết của fans để sưởi ấm tâm tình. Vậy mà những bài viết hồng lên trang đầu đều là về tin đồn của Dịch Tịnh và Tống Cảnh, cho nên tâm tình của lại càng trở nên tệ hơn.

      Đúng lúc này, cảm giác có người vừa đè xuống giường bên giường của . Cho dù ngẩng đầu lên cũng có thể đoán được, đó là Dung Trình vừa mới bỏ trở lại.

      “Làm gì đó?” Đối với chồng trước dùng hành động cự tuyệt mình, giọng của lạnh tanh.

      Dung Trình im lặng lát, sau đó mới hỏi: “Tại sao em nổi giận?”

      Trong lúc ăn tối, nhìn uống hết ly này đến ly khác, Dung Trình tự nhận mình hiểu , cho nên có thể nhìn ra tâm tình tốt. Chỉ là chuyện gì ảnh hưởng đến tâm tình của nhìn màn ảnh điện thoại di động của , mắt lướt qua tên Dịch Tịnh, rồi lại dừng tên Tống Cảnh.

      Bởi vì ta, hay là bởi vì… cậu ấy?

      Thích Nam đóng trang Web lại, nhìn , có chút bất mãn : “ nhất định nghe em chuyện. Em rồi, là bởi vì hôm nay xảy ra chuyện.” kể chuyện người mới của tổ kịch thân thiết ‘tiễn đưa’ nhà sản xuất say rượu.

      cũng biết, em cố gắng nhiều năm, cần cù chịu khó, nhưng lại rơi vào kết quả thất bại buồn bực, cho nên ít nhiều gì trong lòng cũng có chút méo mó, hận đời. Tha lỗi cho em, em nhịn nổi những kẻ đường tắt tránh gió phong quang!” xong, vừa xúc đồng vừa phẫn nộ, giọng có chút run run, “Hơn nữa… nhà sản xuất này còn rất đẹp trai!”

      làm ra vẻ mặt tiếc nuối ‘mình có quy tắc ngầm, xui xẻo’.

      rơi vào trạng thái hối tiếc thể tự kiềm chế, đến khi phục hồi lại tinh thân thấy Dung Trình vừa cởi áo vừa đến gần . Mà động tác bốc lửa của lại tương xứng với vẻ mặt thản nhiên của , cảm giác giống như phải sắp làm chuyện kia, mà là giống như phòng sách xử lý tài liệu.

      Thích Nam có chút nghi ngờ, mục đích cởi quần áo của chẳng qua là tùy tiện thay đồ, sau đó ngồi xuống tán gẫu với mình.

      “. . . . . .”

      Vóc người của người đàn ông ba mươi mấy tuổi cởi quần áo này rất tốt, tốt đến nổi Thích Nam tạm thời quên mất nhà sản xuất đẹp trai vừa mới bị người mới dẫn , cũng như quên hẳn phẫn nộ xúc động trước đó, ánh mắt dán chặt lên người của Dung Trình, vừa thưởng thức vừa tán thưởng gật gù. Sau cùng còn giọng khẩn thiết hỏi: “Dung Dung, em đụng người được ?”

      Dung Trình: “. . . . . .” bị bộ dạng giống như sắc nữ có tiền đồ của làm cho dỡ khóc dỡ cười.

      Thích Nam chưa từng nghĩ tới phải trưng cầu đồng ý của người khác, cho nên chưa hỏi xong đưa tay ra, xúc cảm bắp thịt rắn chắc trong tay khiến chắc lưỡi hít hà. bịn rịn lưu luyến, muốn dời tay xuống khu vực nguy hiểm Dung Trình ngăn lạ. bắt lấy bàn tay làm loạn của .

      cảm thấy vô tình tiếc nuối, nhưng chưa kịp lên tiếng phản đối Dung Trình cúi người, lấn tới gần

      “Cái này, chờ chút! Em còn chưa , em ‘thể nghiệm’ cảm tưởng xong rồi mà!”

      Dung Trình chận miệng lại. Thích Nam cảm thấy nụ hôn này có đủ mùi vị, cho nên bỏ qua cơ hội tranh thủ phát biểu cảm nghĩ. Thừa dịp môi hôn vừa cách rời, thở hổn hển, nhượng bộ : “Được rồi, làm xong chuyện em viết xuống cảm tưởng của mình, chia với là được.” xong, chủ động ôm cổ Dung Trình, dán môi mình lên.

      . . . . . .

      Sau đó, Thích Nam mệt nhoài, khép nửa mắt lại, tay Dung Trình thờ ơ gác ngang hông . Trong khoảng thời gian ngắn, hai người im lặng gì.

      lâu sau đó, phá vở khí im lặng, dùng giọng đặc biệt sau khi ‘hành động’ : “Em muốn đầu tư bộ phim cho mình, tự làm nhân vật chính, mời đạo diễn nổi tiếng, mời những người tai to mặt lớn diễn chung với em!”

      Dung Trình chỉ nghe mà lên tiếng. Thích Nam cũng thèm để ý, cứ như vậy, lên kế hoạch xây dựng sơ đồ thiết kế tương lai: “ năm đầu tư hai bộ, tìm nhiều fans trước, chờ sau khi ai cũng biết mặt em, mời Tổng Cảnh về làm nam thần cho em…”

      suy nghĩ đến kích động, nhưng thể lực tiêu hao, rất mệt mỏi, xong rồi ngáp cái, dựa vào người phía sau ngủ thiếp .

      Dung Trình cảm giác người trong ngực mềm nhũn , hơi thở cũng gần như đều đặn, biết là ngủ rồi. lẳng lặng nhìn vào khoảng , lúc sau, ngập ngừng ôm lấy hông của .

      đêm ngon giấc.

      Ngày hôm sau, Thích Nam thức dậy sớm, nhưng so với Dung Trình có cuộc hội nghị vẫn chậm hơn bước. Sau khi thức dậy, ngoan ngoãn tới tổ kịch mới trình diện. Về phần chí khí hào hùng đêm trước? Ách, coi như uống say bậy vậy.
      lk ngân, ThiênMinhduyenktn1 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Đụng chạm

      Dưới danh nghĩa của Tống thị, tổng hợp xã khu Thạch Hạ ở Minh Đảo là khu vực quản lý thương nghiệp, giải trí ăn uống. Văn hóa ảnh thị SEC được đặt ở xã khu Nam, tòa tháp C. Phía trước là quảng trường giải trí Tinh Quang ở gần đó, phía sau nối liền với khách sạn cao tầng quốc tế, cũng là khách sạn nơi Dung Trình ở.

      Chỗ Thích Nam tới chính là ảnh thị SEC.

      Tuy là nối liền nhau, nhưng hai tòa lầu cách nhau đoạn xa gần, bộ cũng mất khoảng mười mấy phút. Vì muốn lưu lại ấn tượng tốt với đạo diễn, Thích Nam tới công ty sớm chút. Bộ phim mới lần này tham gia diễn là do Tống thị đầu từ toàn bộ. Hơn nữa, sau khi hội nghị cao tầng, họ quyết định bỏ cảnh quay ngoài trời. Toàn bộ hành trình được quay ở số phòng quay phim của SEC.

      Với tư cách là diễn viên hạng tư, phần diễn của Thích Nam rải rác khắp nơi. Thời gian ở lại tổ kịch của kém thời gian ở lại của nam nữ chính là bao nhiêu. Nhưng vé mời rượu chỉ có thể tính đầu ngón tay.

      Bộ phim này có tên là《 Những người nghề 》,điển hình của phim đô thị tình hài hước, đối tượng khán giả là thanh niên nam nữ, tập trung vào nơi làm việc, yếu tố hợp đồng tình nóng bỏng, giá trị buôn bán cao hơn giá trị nghệ thuật. cách khác, Tống thị đầu tư vào bộ phim này chính là vì để kiếm tiền.

      Dĩ nhiên, những thứ này đều phải là điều Thích Nam quan tâm. Điều quan tâm nhất chính là biểu của mình trước mặt đạo diễn. Tốt nhất là để ta phát kỹ năng biểu diễn tinh xảo tiềm dưới bề ngoài xinh đẹp của mình, cũng như nhiệt huyết thích diễn kịch và thành khẩn tự đáy lòng! Nếu như có thể để cho thử làm nữ chính trong bộ phim nào đó của ta, trọn vẹn, ha ha!

      Vì vậy, ôm trong lòng ước mơ vĩ đại, Thích Nam khắc phục tật xấu khó rời giường, sáng sớm chuẩn bị đầy đủ tổ kịch.

      Mặc dù chỉ là bộ phim thương mại, nhưng Tống thị mời Viên Hoa, đạo diễn có danh tiếng trong giới. Viên Hoa này quả truyền thuyết, bên cạnh tu dưỡng nghề nghiệp xuất sắc và bản thân nổi tiếng ra, ta còn là người chuyên đòi hỏi xoi mói kỹ năng biểu diễn của người khác. Đồng thời ta còn nóng tính như núi lửa sắp bộc phát bất cứ lúc nào. Muốn chinh phục người đàn ông như vậy, Thích Nam cho rằng chỉ có loại nhân tài co được dãn được như mới có thể làm được mà thôi.

      Có thể đoán được nữ chính trong những bộ phim sau này của đạo diễn Viên lọt vào túi của rồi.

      Được rồi, đừng để ý đến , vẫn còn say trong mộng, chưa tỉnh lại đâu!

      Nghĩ đến ánh đèn thảm đỏ, tâm tình Thích Nam rất tốt, ngay cả tinh thần uể oải thức dậy sáng sớm cũng hoàn toàn biến mất. Cứ như thế, tới nơi định sẳn cho mình, phòng chụp hình số 1. Dĩ nhiên, phải là người sớm nhất. Nam nữ có cùng chung giấc mơ như ít, hơn nữa, điều quan trọng nhất là, so với tưởng tượng của đại đa số, đám ê-kíp người làm phía sau hậu trường còn đông hơn rất nhiều.

      Đạo diễn Viên và nam, nữ chính cùng nhau tiến vào, bởi vì bọn họ đều được công ty an bài ở khách sạn của Tống thị, cũng chính là khách sạn mà Dung Trình ở. Chỉ là Dung Trình được ở phòng đặc biệt tầng chót.

      Sau khi đám người của đạo diễn Viên tới, Thích Nam phát thành viên trọng yếu của tổ kịch đều có mặt đông đủ, trừ… nữ phụ hai. Số người phát ra điểm này chỉ mình , ít người cũng suy nghĩ lý do nữ phụ hai này tới trễ. Có người đùa là thành ngôi sao lớn, có người gặp tai nạn… Những thứ này chỉ là những suy đoán có căn cứ. Cuối cùng, vẫn là đạo diễn lên tiếng giải thích.

      Dung nhan của vị đạo diễn hơn ba mươi mấy tuổi với bộ râu này còn đáng giá hơn bất cứ đạo diễn có tài nghệ trung bình nào trong giới, vì vậy hấp dẫn ít nữ diễn viên muốn quy tắc ngầm. Thế nhưng khi thái độ làm việc kỹ lưỡng của ta định đoạt, ta nhất định làm tổn thương biết bao nhiêu trái tim của người ta rồi. Vậy mà bây giờ, vị đạo diễn trẻ tuổi tuấn tú quyến rũ kia lại mang theo vẻ mặt lúng túng khó có thể che giấu tuyên bố: “Bởi vì vấn đề lịch trình chiếu phim, Hướng Hân hủy bỏ hiệp ước với tổ kịch. Nữ phụ hai do…” Ánh mắt của ta lướt qua mặt từng người, cuối cùng dừng lại mặt người, “Do Tô Yên đảm nhận.”

      Hướng Hân vốn là nữ phụ hai, có chút danh tiếng, Thích Nam từng xem phim do ta làm vai chính, mà Tô Yên…”

      Thích Nam quan sát người may mắn này. Sau khi quan sát hồi, cuối cùng cũng tìm ra được chút cảm giác quen thuộc từ khuôn mặt xa lạ này!

      Chậc, đây phải là người mới theo nhà sản xuất tối hôm qua hay sao? Xem ra chuyện Hướng Hân thể đóng phim được nữa cũng là có nội tình, lịch trình chiếu phim cái gì. Thái tử gia của Tống thị coi trọng người mới, muốn lót đường cho người ta, tiểu minh tinh nho như có cần phải dùng lý do lịch chiếu trùng hợp để che đậy !

      Cảm giác mình tinh mắt nhìn thấu tất cả chân tướng, lần nữa Thích Nam bị cái vòng lẩn quẩn thối nát này đánh bại. cảm thấy mất mác hồi lâu, cho đến khi đạo diễn bảo mọi người trở về chuẩn bị chút trước khi bắt đầu quay, mới từ từ điều chỉnh lại tâm tình của mình.

      biết đạo diễn nghĩ như thế nào, cảnh quay đầu tiên chính là màn diễn của Tô Yên và nam chính. Làm người mới, cho dù là người mới trời ban bản năng đặc biệt, cũng có rất ít người có thể khiến cho người khác kinh ngạc vì tài năng của mình. Đa số kỷ xảo đều được tích lũy từ trong kinh nghiệm, giống như bộ vậy. Mà kỷ thuật diễn xuất của người mới này lại còn thua xa so với . Hơn nữa, lần đầu tiên diễn xuất, khó tránh khỏi khẩn trương, biểu của ta có thể là tệ hết chỗ chê. Điều này có thể đoán được từ sắc mặt của đạo diễn.

      nhìn lại lời kịch của xem, mất từ gì, biểu đạt của cũng chẳng ra gì! làm ơn nhìn về phía người vừa mới gặp lại sau thời gian dài xa cách của để mà chuyện. Là người sống sờ sờ, phải di ảnh trắng đen trong khung hình!”

      Mọi người: “…”

      Rốt cuộc bọn họ cũng được nhìn thấy tính tình nóng nảy trong truyền thuyết của đạo diễn Viên, tràn đầy sức công kích!

      “Làm lại lần!”

      Đạo diễn ra lệnh tiếng, tất cả nhân viên tay chân lanh lẹ lật đật bắt tay vào chuẩn bị cảnh quay kế tiếp. Dưới chỉ huy của ta, năng lực hành động tăng lên bậc, vậy mà biểu hiểu của Tô Yên khá lên được chút nào, thậm chí còn kém hơn sơ với lúc trước. Bị đạo diễn dọa sợ, bé này đọc lời kịch cũng bị lắp bắp, thậm chí Thích Nam còn có thể nhìn thấy mặt ta co quắp lại.

      Viên Hoa: “……” ta hít sâu vào hơi, trong nháy mắt, thể kìm chế được phát cáu. Lúc này, Tô Yên tự biết biểu của mình tốt, mắt lệ ngấn trào đáng thương quay sang nhìn ta. Tầm mắt hai người giao nhau ——

      “Bỏ , đứng sang bên nghỉ ngơi hồi trước, nhìn người ta làm sao mà diễn.” xong, ta gọi nữ chính tới, cho ta biết cảnh quay kế tiếp là tới phiên ta, rồi bàn bạc bộ phim với ta lát. Thế là ta bỏ quên luôn Tô Yên, nguyên nhân phải là vì ta mềm lòng, mà là vì nể mặt nhà tư sản bên kia.

      Vì vậy Tô Yên ủy khuất xuống. Sau khi xuống lấy cớ phòng vệ sinh, cầm điện thoại di động của mình chạy vèo ra khỏi phòng quay. Thích Nam đoán chừng bé này kiếm người muốn phóng thích bụng uất ức của mình. chướng mắt những như thế này. Có người mới nào mà bị đạo diễn quát tháo vài trận chứ?

      Nghĩ như vậy, Thích Nam quăng ánh mắt có mấy phần khinh bỉ về hướng bóng lưng ta rời , đồng thời bĩu môi giễu cợt.

      Ai bảo đường tắt chi!

      Hành động tiết lộ suy nghĩ này của lại bị đạo diễn bắt gặp, ta nhìn chằm chằm cái.

      Thích Nam cảm nhận được ánh mắt của đạo diễn, ý niệm thay đổi nhanh, nhớ tới mục tiêu vĩ đại của mình, lập tức sửa đổi lại vẻ mặt cho tốt, để mình thoạt nhìn trông giống như tiểu bạch thỏ thuần lương, rồi ngượng ngừng mỉm cười đáp lễ.

      Viên Hoa khẽ nhếch miệng, im lặng quay đầu .

      Nam nữ chính đối diễn hết sức thuận lợi, cho dù đối mặt với loại xoi mói đúng tiêu chuẩn của đạo diễn, hai người cũng thuận lợi thông qua sau hai lần quay lại. Mà Tô Yên bị đuổi xuống sàn lại giống như bị giết người hủy xác trong phòng vệ sinh, mất tiêu tông tích.

      Tâm tình đạo diễn Viên Hoa tốt. Nét mặt đen thui quét mắt nhìn từng người, cuối cùng dừng lại người Thích Nam, hất cằm: “, đừng nhìn lung tung nữa, là đó. kiếm Tô Yên về đây.”

      Thích Nam được quan tâm mà run sợ. có cảm giác mình bị đạo diễn nhìn trúng bây giờ là quá ngoài ý muốn: “Tôi hả?”

      Đạo diễn Viên phất tay về phía : “ , .”

      Lĩnh nhiệm vụ mới, Thích Nam ra khỏi phòng quay, ánh mắt mang theo vui vẻ. thầm nghĩ, nhất định vừa rồi biểu của để lại ấn tượng tốt cho đạo diễn. suy nghĩ như vậy, cho nên quyết định sau này phải nhất định nắm bắt bất cứ cơ hội nổi tiếng nào.

      Cảm thấy cuộc sống tràn đầy hi vọng mới, Thích Nam lại gần phòng vệ sinh tìm kiếm. Vậy mà vừa mới tới bên ngoài cửa phòng vệ sinh, còn chưa kịp đẩy cửa ra nghe được tiếng thở hổn hển từ bên trong truyền ra làm kinh sợ. Là người phụ nữ từng kết hôn rồi ly hôn, dĩ nhiên ngây thơ biết bên trong xảy ra chuyện gì.

      nâng tay lên rồi lại để xuống, đứng yên lặng đủ hai phút, nghe được tiếng thở dốc bên trong đạt tới cao triều, lần này do dự, liền giơ tay lên.

      “Cộc cộc ——” Ôm ấp ý định lưu manh, gõ cửa gấp gáp

      Tiếng gõ cửa của khiến bên trong vang lên loạt thanh hỗn loạn. rất hài lòng với hiệu quả hốt hoảng do mình tự nghĩ ra. Trò đùa quái ác thành công!

      Trong tiếng hốt hoảng hỗn tạp, bỗng nhiên nghe được tiếng va chạm lớn, sợ hết hồn, chút nghĩ ngợi, liền đẩy cửa ra ——

      Cửa mở ra, thanh dừng lại, Thích Nam… hết ý kiến.

      Quần áo xốc xếch, Tô Yên mềm nhũn đứng dựa cửa phòng toilet riêng, ánh mắt rưng rưng nhìn Thích Nam xông vào. Hình như nàng sợ quá, ngây người ra quên cả phản ứng. Dáng vẻ mảnh mai giống như đóa hoa trắng vừa mới bị mưa gió tàn phá dữ dội phen. Đè ép người của là thân hình cao lớn của người đàn ông. Hình như ta cũng nghĩ đến cửa đột nhiên mở ra, đầu vẫn còn chôn ở cổ của ‘đóa hoa xinh đẹp’, nhúc nhích.

      Thích Nam nhìn chằm chằm Tô Yên, rồi lại nhìn khuôn mặt nhắn ửng hồng bởi vì được thỏa mãn của ta, hết lời.

      Đó là nguyên nhân mà…

      Mới vừa rồi ở bên ngoài, nghe được tiếng động lớn, phải là vì đột nhiên gõ cửa khiến người bên trong sợ hãi mà té, mà bởi vì chơi quá kích thích đụng vào cửa phòng riêng?

      Ý thức được điều này, Thích Nam khỏi quét mắt nhìn người đàn ông dã thú đè người Tô Yên, khóe miệng cong lên: “Tôi bảo nè người em, làm ơn thu lại tiểu huynh đệ của , đừng đông cứng như thế. Bây giờ nó còn cơ hội sử dụng nữa rồi, tôi tiếp nhận mệnh lệnh của đạo diễn, phải dẫn người , xin lỗi nhé!”

      Người đàn ông nghe vậy dừng lại thân thể, chỉ giây sau ta đứng lên. Dưới ánh mắt của Thích Nam, ta thoải mái ung dung sửa sang lại quần áo của mình. Vừa sửa sang vừa quay người lại, ta hề hoảng sợ, trình diễn thân thể của mình trước mặt người ngoài, vẻ mặt rất thản nhiên.

      Đương nhiên, Thích Nam cũng còn thời gian nhìn thân thể của người đàn ông, bởi vì sức chú ý của bị gương mặt của ta thu hút. ràng gương mặt này là…

      “Tống Dịch?”

      Đúng vậy, gương mặt này ràng thuộc về nhà sản xuất tổ kịch Tống Dịch, Thái tử gia của Tống thị! Mới vừa rồi còn suy nghĩ lá gan của Tô Yên cũng lớn, ở trong công ty mà cũng dám quyến rũ đàn ông dã thú. ra người ta là chánh chủ tới đây mưu cầu phúc lợi!

      “Ha ha, ra là Tống Tổng.” Thích Nam thay đổi sắc mặt nhanh như chớp. Trước tiên là nhìn Tống Dịch cười áy náy, sau đó đứng thẳng người, tư thế nghiêm nghị, thái độ thành khẩn, : “Xin lỗi, xin lỗi. Mới vừa rồi tôi quá vọng động, cứ tưởng rằng trong này xảy ra chuyện ẩu đả gì. Đều tại con người tôi quá chính nghĩa, nhịn được, liền đẩy cửa xông vào. Cho nên…”

      Loại chuyện cứt chó này!!! Vì muốn bị làm khó dễ, phong độ của bị hạ thấp rồi.

      Tống Dịch sửa sang lại quần áo đàng hoàng, trở về bộ dáng đạo mạo ngụy quân tử. ta nhướng nhướng mày —— thường ngày mặt mũi bắt mắt lắm rồi, bây giờ lại làm động tác này khiến người ta có loại cảm giác thoải mái thể kiềm chế được.

      Thích Nam nhìn mặt của ta ngẩn người trong chốc lát.

      “Cho nên muốn tôi tha thứ cho ?” ta cười hỏi, giọng rất êm tai. Thiên lý bất công! loại cặn bã lịch , phóng đãng thể kiềm chế được như ta mà còn được trời cao mến, cho ta dung mạo tuấn tú, còn ban thưởng cho ta gia thế vô cùng hùng hậu!

      Trong lòng Thích Nam suy nghĩ như vậy, nhưng vẻ mặt hề gợn sóng. dùng sức gật đầu cái, còn ra vẻ mình đây rất chân thành: “Đúng vậy, nhất định tha lỗi cho tôi!” kiềm chế ý định muốn ói ra ngoài, khắc chế xung động muốn tiến phun nước miếng vào mặt bọn họ, cho bọn họ biết cái gì mới gọi là tâm tư nhục nhã! ràng hai người là đôi cẩu nam nữ làm chuyện này ở nơi công cộng!

      “Muốn tha lỗi cho cũng phải được.” Tống Dịch ngoắc ngoắc môi về hướng của . Dưới ánh mắt mong chờ của , thoản nhiên , “Tới đây chơi cùng bọn này .”

      “… Hả?”

      Tống Dịch cười .

      Thích Nam nhạy bén ngửi ra mùi quy tắc ngầm. còn chưa kịp trả lời bị giọng bén nhọn đâm thấu màng nhĩ.

      “Dịch!”

      Người đẹp Tô Yên đứng bên cạnh im lặng từ nãy giờ, che nửa người của mình, vẻ mặt kinh hoàng nhìn Tống Dịch, sau đó lại chỉ nhìn Thích Nam.

      “Khụ khụ, cái gì hả? Tôi thích chơi ba người.” Mặc dù qua, từng suy nghĩ tới nhà sản xuất tuấn này, nhưng từ đầu đến cuối, chưa từng có ý tưởng này. Dĩ nhiên, bản thân Tống Dịch cũng có, nhìn ra được, ta tìm cách đùa bỡn . Đại khái ở đây chỉ có Tô Yên nhìn ra, bởi vì quan hệ của và Tống Dịch có liên quan tới quá nhiều lợi ích, ta tìm được cảm giác an toàn.

      Quả nhiên Tống Dịch cười cười, để ý: “À, vậy là đáng tiếc.”

      Thích Nam cười làm lành.

      Tô Yên thở phào nhõm.

      Thích Nam nhìn thấy nguy cơ được hóa giả, giả bộ nhìn đồng hồ, quyết định đến lúc phải thối lui: ‘Rất xin lỗi, Tống Tổng, Tôi phải mang Tô Yên rồi, đạo diễn chờ rất lâu.”

      Lúc này Tống Dịch cũng nhận được cú điện thoại, nhìn , chỉ phất tay về hướng : “ .”

      “Cám ơn Tống Tổng.”
      ThiênMinhduyenktn1 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Đổi phòng

      đường trở về phim trường, Tô Yên vẫn cúi đầu theo sau lưng Thích Nam, giống như đuôi vậy. Có mấy lần Thích Nam chậm lại đợi ta, mà đối phương lại thả bước chậm hơn. Quyết tâm làm đuôi của người nào đó, dễ gì bị lây chuyển.

      Thích Nam hết ý kiến, giờ nghĩ ra, đây là sở thích gì của ta.

      bước về phía trước chút . Làm như tôi khi dễ vậy.”

      Tô Yên vừa nghe thấy, dứt khoát dừng lại .

      Thích Nam lát mới phát đuôi thể tách rời của mình im hơi lặng tiếng cắt đứt tự lúc nào. Bỗng nhiên cảm thấy tâm tư mệt mỏi vô hạn: “ lại làm sao vậy?”

      Tô Yên ngẩng đầu lên, nước mắt tuông như mưa, cái loại khiến người ta đau lòng: “ nên giành Dịch với tôi. Tôi rất ấy.”

      Thích Nam: “……”

      Tâm sức của quá đổi mệt mỏi, cảm thấy bà dì vừa mới đưa lại muốn trở về viếng thăm rồi. cũng muốn giải thích tỏ trong sạch gì, cái gì mình chả có ý định quyến rũ người đàn ông của ta à? Bởi vì vô dụng thôi, Tống Dịch hoàn hảo như vậy, mình nhìn trúng ta có ma nào tin?

      có cảm giác mình cần thay đổi phương thức chuyện.

      Vì vậy đổi lại bộ dạng hài hước: “Tô Yên, có biết tôi là ai ?”

      Người mới nghẹn họng, nhìn bộ dáng đúng là biết.

      Mặc dù trước đó đoán ra kết quả này, nhưng Thích Nam vẫn cảm thấy trái tim bị bóp chặt. cũng lăn lộn mấy năm rồi, thậm chí ngay cả cái tên cũng ai biết, làm sao có thể đau lòng: “ cũng nhận ra tôi, vậy mà cầu xin tôi? Lâu nay tự tin như thế sao?”

      Tô Yên mới vừa ngừng khóc lại bắt đầu rơi lệ.

      Lúc này, vừa có người ngang qua, thấy Tô Yên ngừng rơi lệ, lại thấy Thích Nam ‘vẻ mặt ác ôn’, tự cho rằng nhìn thấu tình, lập tức dùng ánh mắt đồng ý, hung hăng khiển trách Thích Nam hồi lâu.

      Thích Nam: “…..”

      Dưới ánh mắt khiển trách của người đường, biết nghĩ tới điều gì, miệng méo xẹo, nước mắt bắt đầu tuông trào. Người đường thấy thế bắt đầu sửng sốt.

      Thích Nam đau khổ nhìn Tô Yên: “Yên Nhi, em đừng như vậy nữa có được ? Tất cả mọi người đều cho là chị khi dễ em. Chị thể để mặc em và rể của em ở chung với nhau được. Con của chị, nó còn như vậy, thể có ba. Yên Nhi, chị cầu xin em có thể thông cảm cho chị, nhưng chuyện ly hôn với rể em, chỉ có chuyện này, chị… chị thể đáp ứng!”

      Mặt kiên quyết, nhẫn, che kín mặt.

      Tô Yên sợ ngây người.

      Người đường nghe lời bày tỏ của , ánh mắt chuyển từ thương hại sang khinh bỉ. ta trợn mắt hung hăng nhìn ta mấy lần. Nếu phải kiềm nén giỏi, đoán chừng ta tiến lên dạy dỗ vài câu. Nhưng bị mắc tiểu quá mức, ta thể chống cự, nên đành cam lòng rời .

      Tô Yên: “…..”

      Người đường vừa rời khỏi, Thích Nam lập tức móc ra nhiều khăn mảnh khăn giấy nhăn nhúm, cần biết có phải là giấy xài qua chưa, lau nước mắt mặt. Làm xong chuyện, vỗ vỗ vai Tô Yên:

      “Tối hôm qua đài truyền hình Cà Chua Hoàng Kim phát sóng vỡ kịch gia đình luân lý. Chị em gì đó, chính là nội dung vở kịch tôi mới tái diễn vừa rồi. Chị bảo nè Yên Nhi, phải chị chiếu cố em, diễn kịch phải diễn giống như chị lúc nãy. thôi, đạo diễn Viên chờ đó. diễn kịch phải để ý chút, phải giống như tôi làm mẫu lúc nãy vậy.”

      giải thích từng động tác vừa rồi theo kiểu tiền bối trong giới, vì chính nghĩa đại công vô tư chiếu cố hậu bối. Nhưng ý đồ chân có phải như hay , ách…

      Tô Yên hoàn toàn mê muội, sớm quên mất tiêu chuyện tình trai lung tung “Tôi ấy, đừng giành ấy với tôi”. nàng ngơ ngác theo Thích Nam trở lại tổ kịch.

      Đạo diễn Viên và nam chính Kha Thụy chuyện về bộ phim, thấy hai vào, chặn Tô Yên lại, lạnh lùng : “ khóc?”

      Thích Nam vội vàng móc khăn giấy lúc nãy dùng qua, xoa xoa lung tung mặt Tô Yên, sau cùng sốt sắng thay trả lời: “Mới vừa rồi Tô Yên nhận được điện thoại ở nhà, nghe con gián ở nhà lão Vương bên cạnh nhiều năm vừa liếm lầm thuốc chuộc, chết mất tiêu rồi, cho nên ấy rất khó chịu! Đạo diễn Viên, phải tha lỗi cho ấy.”

      Da mặt mọi người nhất thời co rút.

      Lúc này Tô Yên mới tỉnh ngộ, giải thích yếu ớt: “Tôi có…”

      Đạo diễn Viên còn tâm tình nghe lời giải thích của nữa, : “Bỏ , lại đây, tôi chuyện màn diễn với cái.”

      Tô Yên buồn bã ai oán bước .

      Nhìn bọn họ chuyện kịch bản bên, Thích Nam đứng bên ngoài chán muốn chết, lấy điện thoại di động ra, gởi cho Dung Trình tin nhắn, cho biết tối nay mình vẫn còn ở chỗ của . Tin nhắn phát ra như đá chìm xuống biển, Thích Nam thành thói quen, thèm để ý, tắt điện thoại di động.

      Bởi vì Tô Yên vẫn diễn được, cho nên kéo dài tiến độ quay phim của tổ kịch nghiêm trọng, dẫn đến màn diễn của Thích Nam phải bị dời lại vào buổi chiều. Đến lượt lên sân khấu muộn lắm rồi. Lúc này mới tự mình cảm nhận được nghiêm khắc của đạo diễn Viên. màn diễn mà phải quay quay lại năm sáu lần rồi đạo diễn mới kêu ngừng.

      Sau khi quay xong, đạo diễn xem lại màn diễn. Thích Nam cũng tới, nhìn biểu của mình, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi tan biến mất.

      diễn cũng tệ lắm mà!

      vô cùng thỏa mãn, vừa định cười tiếng cho mình khích lệ, ánh mắt lạnh lùng của đạo diễn bắn về phía . vừa cong môi tính nhoẻn miệng cười lập tức khép lại, nuốt vào, lộ ra bộ dạng khiêm tốn.

      “……” Viên Hoa dừng lại chút, mặt vẫn lạnh như trước, “Diễn tệ.”

      mở cờ trong bụng, nhưng mặt ngoài vẫn duy trì biểu cảm khiêm tốn: “Là đạo diễn biết cách chỉ đạo.”

      Viên Hoa cứng miệng, khó chịu quay đầu . Thích Nam tha thiết nhìn chằm chằm gò má của ta, mong chờ câu khích lệ từ miệng của . Vậy mà đợi cả buổi, mắt cũng mỏi mà nghe được lời nào. Thế là chỉ đành thất vọng ra ngoài.

      Viên Hoa nhìn theo bóng lưng của .

      Sau khi ngày quay phim kết thúc, Thích Nam phòng vệ sinh rửa tay trước rồi trực tiếp trở về khách sạn của Dung Trình. Khi vừa vào tới đại sảnh của khách sạn thấy thang máy sắp đóng lại từ đàng xa. suy nghĩ nhiều, lấy tốc độ chạy điền kinh trăm mét chạy tới, vừa đúng ngay trước khi cửa thang máy đóng lại.

      Nhìn lại cửa thang máy từ từ mở ra, cảm thấy vô cùng hài lòng.

      hướng về phía thang máy sửa sang lại quần áo, ngẩng đầu lên bắt gặp đám người trong thang máy ——

      Đạo diễn Viên Hoa, nam chính Kha Thụy và nữ chính Vân Thi Thi.

      “……”

      lời, lặng lẽ từ từ vào.

      Mấy nhân vật quan trọng trong tổ kịch giống như ngờ vào, ai cũng im lặng. Trong chốc lát, khí trở nên nặng nề.

      Thích Nam liếc nhìn mấy con số tầng lầu, thế nhưng đạo diễn đứng bên cạnh đó, ngập ngừng dám tiến lên.

      “Tầng mấy?” Để ý tới động tác kín đáo này của , đạo diễn hỏi.

      Thích Nam vô cùng lo sợ: “30”

      vừa mở miệng, mọi người trong thang máy đồng loạt quay đầu lại nhìn . Thích Nam làm như biết gì, im lặng.

      ___ Tầng 30 là tầng cao nhất của khách sạn, nguyên cả tầng lầu chỉ có hai phòng, là gian phòng được trang trí vô cùng xa hoa để tiếp đãi khách nước ngoài quan trọng mà thôi. Gian phòng này còn có cả quản gia hạng nhất được khách sạn tuyển dụng, tuỳ theo cầu của khách mà tận tình phục vụ.

      Mà loại nghệ sĩ cỏn con thuộc hạng 18 trong giới giải trí như Thích Nam làm sao có thể ở đó.

      Thích Nam có cảm giác mọi người nghĩ là diễn viên có làm nghề phục vụ đặc biệt, hơn nữa còn được thuận buồm xuôi gió, ngay cả khách của tầng 30 khách sạn Thạch Hạ cũng câu được!

      bối rối dứt, đầu óc vận chuyển gấp gáp, muốn tìm lý do chính đáng để giải thích. Vậy mà chứng minh, đầu óc vận chuyển nhanh bằng thang máy ——

      “Đinh” tiếng, đến tầng 22, đoàn người của đạo diễn ra khỏi thang máy.

      sống sờ sờ mà ai thèm để ý, nhìn cửa thang máy khép lại, đành để mặc tháng máy đưa lên tầng 30.

      Lần trước có thể vào phòng của Dung Trình được đều là nhờ Dung Trác giúp đỡ. Đúng vậy, so với thân phận vợ trước bí mật kết hôn rồi lại ly hôn của Dung Trình, thân phận của Dung Trác, đứa cháu út của Dung Trình, còn hữu dụng cho hơn nhiều.

      tại Levi biết , cũng cần tốn công tốn sức nữa rồi.

      Thích Nam suy nghĩ theo ý của mình, ôm trong lòng tâm tình hiểu vì sao được tốt vào phòng của Dung Trình. Tiếp đó, nhìn thấy Dương Hàng, phụ tá đặc biệt của Dung Trình, đứng ở ngoài cửa phòng như thần giữ cửa.

      có dự cảm xấu.

      lâu gặp.” mỉm cười chào hỏi.

      lâu gặp, Thích tiểu thư.” Dương Hàng nhã nhặn chào hỏi lại , sau đó thẳng vào vấn đề, “Là như thế này, Dung tiên sinh chuẩn bị phòng mới cho , phòng 3002, cho nên…”

      “Tôi thể vào?”

      “Tôi xin lỗi.”

      Thích Nam giả đò đáng thương: “Tôi muốn ở phòng 3002, tôi muốn bỏ Tiểu Hắc.”

      Phụ tá ứng phó rất tự nhiên: “Nếu là Levi như lời , Dung tiên sinh suy tính tới chuyện này, người dặn dò Levi trước, đến phòng 3002 phục vụ cho .”

      Thích Nam nghẹn lời, trong lòng khỏi khen thầm: “… ta suy tính chu đáo.” Giống như con giun trong bụng vậy, biết lấy cớ nên dự liệu trước!

      Dương Hàng mỉm cười nhàn nhạt, : “Cho nên, kính xin Thích tiểu thư nên phụ lòng dụng tâm lương khổ của Dung tiên sinh.”

      Thích Nam bĩu môi: “Biết rồi, làm như tôi đeo dính ta vậy. người gian phòng xa hoa, tôi sướng chết thôi!”

      xong, liền về phía phòng 3002.

      Levi mở cửa cho . Thích Nam vừa nhìn thấy liền mở miệng càu nhàu: “Tôi Hắc nhé, người như có nguyên tắc, bảo qua đây liền qua đây, sao thể biểu đạt lòng trung thành của đối với Dung Trình chứ hả? Hả!”

      Tính tình Levi dễ chịu : “Thích tiểu thư, ngài đùa, lòng trung thành của tôi là hướng về khách hàng của tôi, mà phải là Dung tiên sinh.”

      Thích Nam sợ nhất là giao thiệp với những người dễ nổi giận, được mấy câu hết lời để . vào phòng tắm rửa sạch , sau đó bảo Levi làm bữa ngon, sau đó ra ban công hứng gió cho tiêu thực chút.

      Tầm nhìn từ ban công khách sạn lớn. Từ đây nhìn ra xa có thể nhìn thấy Minh Hải bên ngoài Minh Đảo và ánh đèn lộng lẫy bên bờ biển.

      Mặc dù cảnh sắc rất đẹp, nhưng trong lòng Thích Nam lại ỉu xìu. cảm thấy rất buồn chán, thậm chí buồn chán đến nổi bấm nút gọi phục vụ nhà hàng.

      “Chào ngài, Thạch Hạ rất vui khi được phục vụ ngài. Ngài khỏe ? Xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho ngài?”

      Nghe giọng nữ dịu dàng trong điện thoại, Thích Nam : “Chào , tôi muốn tố cáo. Tôi muốn tố cáo người phục vụ của phòng số 3001, quản gia Levi.” tới đây, đổi lại giọng địa phương học được ở thành phố B, “Tôi muốn tô cáo chuyện ta ràng là người mặt mũi Trung Quốc, ở tại Trung Quốc mà lại lấy tên ngoại quốc.”

      Đầu điện thoại bên kia im lặng chút, hô hấp cũng bắt đầu yên. Cuối cùng, tu dưỡng nghề nghiệp chiến thắng, khôi phục lại trạng thái bình thường: “Dạ, tôi biết. Chúng tôi liên lạc với Levi… Xin hỏi, ngài có gì cần giúp nữa ạ?”

      có.”

      “Dạ, chúc ngài buổi tối an lành.”

      Thích Nam cố tình gây xong với vị tiểu thư phục vụ khách, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ, cao hứng trở về phòng ngủ.

      Ngày hôm sau, dậy sớm chút, đến bên ngoài cửa phòng 3001 chờ đợi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :