1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Tim đập thình thịch - Lâm Địch Nhi ( Hoàn - 9c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tim đập thình thịch

      Tác giả: Lâm Địch Nhi

      Edit: Yuusa

      Số chương: 9

      Nguồn: Bam House

      Thể loại: Đoản văn, ngôn tình đại, thanh mai trúc mã


      [​IMG]

      Mối tình đầu, giống như Thanh mai đồng dạng là tiểu luyến tình(1).

      [ (1) Mối tình đầu của giống mối tình đầu của người Thanh mai đều xuất phát từ tình cảm lúc ]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1



      Tết dương lịch năm ấy, ở Thanh Đài tuyết rơi nhiều , Hạ Thần từ Bắc Kinh đến, cùng với cậu cả đón dâu. Thời tiết rất lạnh, bên ngoài bộ âu phục nhắn mẹ cậu còn khoác thêm cho cậu chiếc áo bành tô, lúc xuống xe, cậu cảm thấy đúng là lạnh đến thấu xương. May mà, phần lớn thời gian cậu đều ở bên trong xe.


      dâu rất đẹp, a, sau này chắc hẳn phải gọi là mợ chứ. Thực , trong mắt cậu nhóc bốn tuổi làm gì có thước đo độ xinh đẹp của người khác.



      Hoa tươi, thảm đỏ, áo cưới trắng, nhạc … Cuối cùng các nghi thức của lễ cưới kết thúc, tiệc rượu bắt đầu, dâu đến phòng thay đồ đổi trang phục. Qua hồi lâu mà dâu vẫn còn chưa trở lại. Cậu cả bị bạn bè lôi uống rượu nên bảo Hạ Thần qua phòng thay quần áo tìm dâu.


      phía trước Hạ Thần là bé trông như búp bê, bước còn chưa vững, đầu tết rất nhiều bím tóc màu sắc rực rỡ.


      bé đẩy cửa phòng thay quần áo ra, dâu ngồi bên cạnh bàn trang điểm, hình như có phần mệt mỏi.


      “Ôm!” bé giang hai tay chạy về phía dâu.


      Hạ Thần thấy vậy liền chạy ào qua, “ được, ngày hôm nay chỉ có dâu mới ôm chú rể thôi.” Đây là lời của mẹ , như vậy chỉ có chú rể mới được ôm dâu.


      bé nghe vậy liền xoay người, đôi mắt đen nhánh hiếu kỳ nhìn cậu, đột nhiên, bé liền kéo cánh tay cậu: “Ôm Thông Thông!”


      Hạ Thần ngẩn ra, nhìn nụ cười mặt dâu, mặt nhăn lại, cậu nhóc liền đưa tay gỡ bàn tay của bé, giống như nhổ củ cải, hai má đỏ bừng, thế nhưng mà thể kép nổi củ cải này ra được.


      “Bây giờ ôm được, đợi lát nữa nhé!” Hạ Thần mặt đỏ ửng giảng đạo lý với bé.


      bé ngoan ngoãn rút cánh tay về, nghiêng đầu, hàng lông mi dài chớp chớp liên tục. lát sau, bé nghĩ đến lát nữa rồi nên lại kéo tay cậu lần nữa, nhào vào trong lòng cậu: “, ôm nào!”


      Thấy lúc lâu mà cậu bé đáp ứng, bé liền mếu máo, nước mắt cứ thể đảo quanh viền mắt trông vô cùng uất ức.


      dâu xấu xa, chịu giúp đỡ, Hạ Thần đổ mổ hồi, nhìn ra bên ngoài cầu cứu mọi người.


      Sau đó người đàn ông tuấn từ bên ngoài chạy vào, “Bảo bối, con đừng bắt ôm nữa. Đến đây, bố ôm nhé!”


      Nghe vậy bé giống như chú bướm bay vút , trước đó còn ngoái lại để cho cậu bé cái nhìn u oán.


      “Em có xinh ?” Người đàn ông tuấn sờ đầu cậu.


      “Chú Tả…” Cậu bé lùi lại, lễ phép gật đầu cái. Mẹ , ca ngợi người khác là hành động cao thượng,


      Người đàn ông liền cười xấu xa: “Nhưng mà được nhìn chằm chằm như thế nha! Hạ Thần, tuy rằng chú với mẹ cháu là bạn bè, có nghĩa là gần quan được lộc nhé. Đợi qua hai mươi tuổi, nếu cháu xứng đôi với Thông Thông, chú cho cháu và con bé cơ hội. Được nào, bảo bối!”


      Người đàn ông xong liền cọ cằm lên khuôn mặt tròn tròn của bé khiến cho bé cười khanh khách.


      “Thần Thần, con có sao ?” Lúc này dâu mới đến gần chỗ Hạ Thần. Cậu nhóc bị tự ái, khuôn mặt cứng ngắc lại.


      Thế rồi Hạ Thần nhàng tránh khỏi bàn tay của dâu, câu nào liền chạy ra khỏi phòng thay quần áo.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2


      Lúc đó bao trùm tất cả là bóng ma.


      Đáp ứng cầu nhiệt tình của bà ngoại, Hạ Thần nhà trẻ ở Thanh Đài. Bố mẹ của Tả Thông Thông đều làm việc ở Thanh Đài. Vì được cậu cả thương nên cậu bé thường được đưa chơi khắp nơi, cho nên lúc nào cậu bé cũng gặp nhóc. Sức ăn cơm của hề chút nào, sau khi ngồi cạnh cậu ăn càng nhiều hơn, đặc biệt rất thích ăn đồ trong bát của cậu. Cậu để ý đến bé, bé liền khóc, thế nhưng người bố tuấn của bé luôn có cách khuyên cậu ngoan ngoãn đồng ý với bé.


      Khi cậu học lớp lá, bé học ở lớp hơn, tiếng khóc của bé ấy có thể khiến cho mái nhà của nhà trẻ bay bất cứ lúc nào. Vậy nên cậu cảm thấy rất phiền khi nghe thấy tiếng khóc của bé, liền chạy tới nhìn bé kia, kết quả là, bé lại quấn lấy cậu.


      Học trò từ lớp nhảy sang lớp lá, biết bố bé dùng cách gì nữa.


      bé đem cái ghế ngồi cạnh cậu, nhìn cậu vẽ tranh,viết số, ầm ĩ hay náo loạn, đưa bút cho cậu, lấy giấy, tất cả bé đều làm hết, bé còn nộp bài cho giáo giúp cậu nữa. Khi cậu học thể dục bé khoa tay múa chân ở bên cạnh, các học sinh đều gọi bé là người giúp việc của cậu. Khi mà đến giờ ngủ trưa, trong khi mỗi người giường, giường cậu có hai người, bé nhất định phải nhìn thấy cậu, phải dựa vào cậu, lúc lâu gặp thể nào cũng khóc kinh thiên động địa. Đáng sợ nhất là có lần bé dám tè dầm. Cậu ngủ ngon giấc, đột nhiên cảm thấy phía dưới nóng nóng, đưa tay xuống sờ sờ, thấy quần ướt hết cả. bé cũng biết xấu hổ, mắt ngân ngấn nước, cái miệng méo xệch, dám động đậy.


      Cậu thể làm gì khác hơn là kiên trì cho thầy giáo, nước tiểu giường là của cậu.


      Mỗi khi nghĩ đến chuyện đó, Hạ Thần đều cảm thấy có loại kích động điên cuồng, đây quả thực là kiện vô cùng nhục nhã nhất trong cuộc đời cậu.


      May mắn là, cậu nhanh chóng được về Bắc Kinh, có bạn bè và bạn học mới. Ác mộng xa, cuộc sống của cậu lại tươi sáng rực rỡ.


      Tuy nhiên đến năm mới khi quay về Thanh Đài, lại gặp bé ấy. bé cắn bút máy, nằm sấp bàn viết chữ, cái trán, chóp mũi đều là mồ hôi, nhìn thấy cậu, liền cười ngại ngùng, nhưng chuyện mà vùi đầu vào học tiếp.


      Cậu biết rằng, mẹ với bé, muốn cùng Hạ Thần học, phải học tốt, bởi vì Hạ Thần rất ưu tú, chỉ có thành tích tốt, các phương diện khác đều rất xuất sắc, cùng bố cậu lên TV mất lần, chính là dẫn chương trình tiết mục nhi đồng.


      Hoàng hôn ngày hè, ve sầu bắt đâu kêu râm ran, cậu trở về Bắc Kinh tham gia trại hè, cửa ô tô vừa hạ xuống, nhìn từ xa thấy bé ở dưới gốc cây. bé cao lên nhiều, tóc buộc đuôi ngựa đung đưa theo vận động của cơ thể. Ánh sáng từ mặt trời lặn chiếu lên khiến cho người bé xuất tầng ánh sáng mờ.


      Cậu nén nổi mà nhắm mắt lại.


      Hạ Thần!” bé vừa cười vừa chạy đến.


      “Thông Thông!” Cậu bật ra tên của , liền chạy như bay, ôm cổ bé, chiếc xe tải chở đầy hàng hóa chạy vút qua kèm theo tiếng mắng của người xe.


      “Em để ý.” bé thè lưỡi, cười tươi như hoa.


      Khuôn mặt cậu trắng bệch liếc mắt ngườm bé, dẫn bé dẹp vào ven đường, “Sao lại đến đây?”


      “Em có lý do.” bé dường như muốn khoe khoang , “Học kỳ sau em đến Bắc Kinh học, em vui lắm nhé, Hạ Thần, có vui !”


      Bố mẹ được điều đến Bắc Kinh nhậm chức, ông bà ngoại khóc nước mắt thành sông, bé cũng khóc thành tiếng, nhưng mà bé vẫn lựa chọn đến Bắc Kinh.


      Bắc Kinh có Hạ Thần.


      Cậu bé mới là người vui ấy~


      Để tránh cho bé bị xe đụng vào, cậu bé lộn xộn cầm mọi thứ. Cái túi dính chút bụi, phủi phủi thế nào mà làm cho chiếc cúp đoạt được ở trại hè vỡ mất


      Sau vài ngày, bố với cậu: “Các buổi chiều con tranh thủ đến nhà chú Tả, giúp Thông Thông học thêm. Cách dạy ở Thanh Đài và Bắc Kinh giống nhau nhiều.”


      Còn mẹ đứng bên hỏi cậu: “Có nhớ Thông Thông ? bé có đôi mắt to, lúc cười rộ lên có hai má lúm đồng tiền, suốt ngày gọi con là Hạ Thần ấy.”


      Cậu bé buồn bã cúi đầu.


      Ngày đầu tiên học bù, sấm chớp đùng đùng, bố bé cùng ngồi xem bé học. Hai con mắt của ông liên tiếp phóng hỏa lúc lại trừng mắt nhìn cậu.


      bé này người cũng như tên, rất thông minh, cậu cái gì cũng đáp được. Việc học bù rất nhàng, thế nhưng dưới ánh mắt áp bức của bé, có chút chịu nổi.


      Hình như là rất hài lòng với thái độ của cậu, nên lần thứ hai phụ đạo liền đổi thành mẹ bé. Mẹ bé mang vào hai cốc nước hoa quả và điểm tâm, sau đó ra ngoài.


      Hạ Thần, với mẹ , đừng ở trong phòng nữa, chúng ta ra chơi nha!” Giọng của bé khá , cất lên nghe rất dịu dàng.


      Mặt cậu bé cứng đơ, “Tôi ra ngoài với bạn học nữ.” Đây là quy định của mẹ.


      “Em phải là bạn học nữ.”


      “…”


      “Em là Tả Thông Thông.” bé cười ngây thơ, “ Hạ Thần, em muốn xem phim.”


      được gọi là Hạ Thần.” Cậu bé tức giận, bởi vì lúc nào bé cũng như vậy nên mọi chuyện luôn xảy ra cách rất đương nhiên.


      “Vậy phải gọi thế nào?”


      “Hạ Thần!” Các bạn đều gọi như vậy, dựa vào cái gì mà bé là ngoại lệ?


      “À!” bé cúi đầu nhìn sách vở. Nhìn những chữ cuốn sách, bé cảm thấy trong ngực có loại buồn bã cùng đau đớn.


      Mấy ngày tiếp theo, nhắc lại chuyện ra ngoài nữa. gọi Hạ Thần, cũng gọi cậu là Hạ Thần. Thấy cậu bé cười chút, ánh mắt liền nhìn rất xa, đôi môi nhếch lên.


      Cậu thực chịu nổi bé như vậy. Rạp chiếu trong thành phố vừa công chiếu bộ phim hoạt hình 3D mới nhất, ngày đó lần đầu tiên, cậu bé nhờ bố mua giúp hai vé xem phim, trước ngày cậu với mẹ bé muốn ra ngoài xem phim cùng bé, mẹ bé đồng ý, còn hỏi có muốn lái xe đưa hai đứa .


      được, được, con với Hạ Thần … Hạ Thần xe điện ngầm rồi, còn con chưa xe điện ngầm lần nào.” bé cướp lời , khuôn mặt nhắn bừng sáng, tất cả mọi người đều nhìn ra bé có chút kích động.


      Cậu bé tính toán thời gian xuất phát, đến nhà bé, phát ra đứng ở tầng, khuôn mặt và cánh tay đều đỏ bừng.


      “Em đứng ở đây bao lâu rồi?” Cậu bé nhíu mày, khẽ mấp máy môi.


      lâu, giờ.” Hạ Thần cảm thấy hoảng, bé liền nhắm mắt lại, “Em sợ chờ lâu quá đưa em nữa, nên em xuống sớm lát.”


      Cậu bé gì.


      Thực bé chưa ngồi tàu điện ngầm bao giờ, nhìn thấy cái gì cũng ngạc nhiên nên cậu phải nắm lấy tay bé. Ở rạp chiếu phim hai người hết lần này đến lần khác chạm mặt bạn học, thấy hai người mười ngón tay giao nhau, liền thích thú bàn tán, khiến cậu hận thể tìm cái lỗ mà chui xuống.


      Xem phim xong, cậu bé đưa ăn đá bào. Các bạn nữ ở trong lớp cậu rất thích ăn đá bào, ba bốn người cùng ngồi bàn, líu ra líu ríu, vừa ăn vừa chuyện.


      Phần đá bào hoa quả kia bé ăn rất ngon lành, cậu bé thấy vậy liền mua thêm cho cốc.


      Ngày hôm sau, cậu đến nhà bé, mẹ bé ra mở cửa. “Hạ Thần, ngày hôm nay cần học bổ túc, Thông Thông khỏe.”


      Ngày hôm qua phải là còn tốt lắm à? Cậu bé lén nhìn lên tầng. Nhà bé theo lối kiến trúc Duplex, bố bé chiều bé như công chúa, ở tầng xây cho tòa tháp .


      “Mẹ, con sao.” bé mặc áo ngủ chạy xuống lầu. Mái tóc bồng bềnh, khuôn mặt nhắn nhợt nhạt.


      “Cái gì mà có việc gì, ngày hôm qua đau bụng cả đêm, buổi sáng nay còn phải đến bệnh viện truyền nước mà.”


      “Mẹ, đừng nữa.” bé lúng túng đến mức đầu ngón chân cũng đỏ.


      Cậu bé bình tĩnh hỏi: “Sao lại bị tiêu chảy?”


      “Thông Thông ăn được đá bào, ăn vào là bệnh ngay.”


      bé đáng thương mở mắt nhìn cậu bé, đá bào là cái gì chứ, cho dù là độc dược bé cũng nuốt, bơi vì đó là lần đầu tiên Hạ Thần mua đồ cho bé ăn.


      Cậu bé lễ phép xin về, về nhà cậu bé việc dạy bổ túc cho Tả Thông Thông kết thúc rồi.


      Vì cậu bé và an toàn của bé, cậu nghĩ hai người gặp tốt hơn.


      Học kỳ đến rồi, bé học lớp sáu [1], cậu bé vào sơ tam [2], hai trường cách nhau rất xa, có cơ hội gặp nhau nếu như cố tình đến.


      [1] Lục niên cấp lớp ở giữa của cấp năm năm và năm năm.


      bé chạy đến rất thường xuyên, nhiều đến mức tất cả các bạn học của cậu đều biết bé.


      bé cũng chủ động bắt chuyện, chỉ lặng lẽ chờ. Nếu cậu để ý đến bé cứ như thế mà qua lúc đó cúi đầu nhìn ngón chân, chờ cậu bé xa, bé thở dài, rồi mình bỏ . Còn nếu cậu bé để ý đến như con chim khách liên tục ngừng.


      Khi đó, nguyện vọng lớn nhất của bé là thi vào trường trung học của cậu.


      Nếu bé thi tốt nhất định bố dùng tiền để cho vào đó học, thế nhưng mà bé lại thi được, hơn nữa còn đứng đầu thành phố.


      Vậy nên, bé vào học sơ trung, còn cậu học cao trung, sơ trung và cao trung cách nhau con phố.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3


      Hạ Thần từ xe xuống, bạn học phía sau vỗ vai cậu cái, miệng lải nhải. “Này, Hạ Thần, bé kia cũng tới!”


      Các bạn học nam khác ai nấy đều nháy mắt, nở nụ cười.


      Hạ Thần hề liếc mắt, bước chân vẫn đều như bị bất cứ điều gì làm ảnh hưởng. Nơi này là trung tâm hoạt động của thanh thiếu niên, hôm nay, mấy người các cậu đại diện cho tổ Tiếng của cao trung tham gia cuộc thi diễn thuyết , cậu muốn tâm trạng bị xao động.


      Nhưng lúc này cậu lại có phần buồn bực, bé ấy lại trốn học?


      bé chạy đến rồi kìa.” Bạn học đẩy vai Hạ Thần cái.


      “Các cậu có muốn thi đấu hả?” Hạ Thần tức giận hỏi vặn câu, bước chân lại nhanh hơn.


      Mấy bạn học cười hắc hắc, rồi đưa ra thẻ dự thi, bước vào trung tâm . Vừa vào, Hạ Thần nhanh chóng ngoái đầu lại. Tả Thông Thông bị nhân viên công tác chặn ở ngoài cửa lớn, để có tay lấy giấy chứng nhận ra, bé bèn kẹp cả đống đồ uống vào khuỷu tay, những thứ đồ uống kia quá lạnh làm cho bên ngoài vỏ chảy ra tầng bọt nước, chỉ lát thôi cũng đủ làm ướt quần áo bé.


      Cậu thấy vậy liền nhíu mà nhìn nữa, để đảm bảo cho bình an mà tham gia cuộc thi, cậu thể nhìn bé thêm nữa.


      Nhìn thêm nữa, trong lòng loạn mất…


      Khán đài đỏ thẫm, vị chủ tịch đài là thầy giáo Bình Ủy Hòa, dưới đài chỉ toàn đầu với đầu, camera lắp dày đặc, đủ để làm cho người nhát gan bị dọa cho sợ mà nằm xuống.


      Vị trí phía trước bị tranh mất hết, Tả Thông Thông chỉ có thể tìm được chỗ ngồi ở trong góc, may mà hội trường lớn lắm, bé vẫn có thể nhìn toàn sân khấu.


      bé lấy từ trong cặp ra chiếc máy quay V8, mở máy, nhắm ngay vị trí sân khấu, đây là thứ hôm qua lén lút giấu trong cặp. Mỗi thời khắc quan trọng của Hạ Thần, qua ống kính này, bé muốn lưu lại những hình ảnh đó.


      Vì ngày thi đấu hôm nay, nề hà mình bị đau bụng, xin thầy giáo nghỉ rồi lén chạy đến đây.


      Bạn học cùng hàng ai cũng cao, lại hay ghé sát vào nhau để to thầm, nên thỉnh thoảng cản trở tầm nhìn của bé, bé liền mím môi, đứng dậy.


      Người chủ trì đọc quy tắc thi đấu.


      Lúc này bạn học của Hạ Thần đúng lúc quay đầu lại nhìn thấy bé, a tiếng rồi bật cười, “ là đúng thời điểm, tình cảm phải hỏi ông trời a!”


      Hạ Thần vẫn chăm chú nhìn về phía trước,chỉ có điều cảm thấy tai mình thể nghe vào thứ gì cả.


      Trận đấu bắt đầu, hội trường vô cùng yên tĩnh.


      Người đầu tiên lên sân khấu là nữ sinh, dáng người thon dài, đôi môi dày, bộ ngực đầy đặn.


      tự giới thiệu mình là Hồ Điệp, đến từ trường quốc tế, mẹ là người Hàn Quốc.


      Những tia nắng của buổi sáng chiếu lên cửa sổ len lỏi vào lễ đường, nhảy nhót những ghế ngồi dưới sân khấu. Bài diễn thuyết mà đọc là tác phẩm của Helen Keller, tiếng trong trẻo ràng, giữa hàng trăm con người Hồ Điệp vô cùng xinh đẹp, uyển chuyển lại sân khấu, khiến mọi người đều phải khâm phục, biểu của được tràng pháo tay hoan hô rất dài.


      Từ trước đến nay thí sinh đầu tiên lên sân khấu rất ít khi đạt được kết quả tốt , nhưng lại là ngoại lệ.


      “Kết thúc rồi, đánh bại này cũng phải dễ dàng.” Bạn học giọng thầm.


      Đôi mắt trầm tĩnh của Hạ Thần nhìn thẳng lên, cuộc thi này giống như chiến trường, cao thủ gặp nhau hưng phấn, đó là tri tri kỷ, cần cũng biết người kia thông minh sắc xảo đến đâu.


      Bạn học lựa chọn tác phẩm “The most distance in the world” của Tagore, có người chọn “You are my sunshine”, đây đều là những đoạn văn tiếng cần đọc diễn cảm, so với diễn thuyết hợp cho lắm, cho dù sinh động, ngữ thành thạo, nhưng ai vượt lên qua Hồ Điệp.


      Vị trí lên diễn thuyết của Hạ Thần xếp thứ ba từ cuối lên, cậu hướng về phía các thầy giáo, các khán giả dưới sân khấu cúi thấp người chào. cần tìm kiếm lâu, ánh mắt cậu rất nhanh chóng quét qua người Tả Thông Thông.


      bé hưng phấn vẫy tay với cậu.


      Cậu thu lại tầm mắt, nhìn thoáng qua Hồ Điệp ngồi ở trước.


      Hồ Điệp thản nhiên cười với cậu.


      Cậu lựa chọn bài “The King’s Speech” , đoạn mà George VI hiệu triệu toàn dân đứng lên chống lại phát xít, kết hợp với bản nhạc dạo “The Marriage of Figaro”. Trong tiếng nhạc trầm lắng sâu vào lòng người, chất giọng của Hạ Thần đầy tình cảm, từ ngữ nghiêm trang, phát tự nhiên, khiến toàn hội trường lặng ngắt như tờ.

      “Sinh tồn hay hủy diệt, đó là vấn đề, khi tư tưởng thả lỏng, buông bỏ ý chí, hành động của chúng ta càng thêm linh hoạt, khiến chúng ta càng thêm dũng cảm.” Cậu giơ nắm tay lên, khuôn mặt ngây ngô tuấn toát lên vẻ kiên cường.


      Tiếng vỗ tay kéo dài mãi thôi.


      Cái miệng nhắn của Tả Thông Thông khẽ nhếch lên, hai bàn tay vỗ đến đỏ ửng.


      Kết quả cuộc thi nằm ngoài dự liệu của mọi người, Hạ Thần đứng thứ nhất, Hồ Điệp đứng thứ hai.


      Tả Thông Thông đứng chờ ở ngoài cửa lớn, nghển cổ lên, cuối cùng cũng thấy Hạ Thần ra ngoài.


      bé ngượng ngùng chạy lại, đưa đồ uống cho cậu.


      “Kìa, Ưu Lạc Mỹ [1]!” Bạn học của Hạ Thần vui vẻ .


      [1] nhãn hiệu đồ uống


      Sắc mặt của Hạ Thần có chút đen sì.


      Đó là quảng cáo của Chu Đổng, ngồi cạnh nữ sinh ngốc nghếch ở bên ngoài , tay cầm ly trà sữa. [2]


      Nữ sinh hỏi đầy ý: Mình là cái gì của cậu?


      Chu Đổng : Ưu Lạc Mỹ a!


      Nữ sinh rất đáng thương: A, tôi là trà sữa nha!


      Chu Đổng liền thâm tình ngoái đầu lại: Như vậy, tôi mới có thể đem cậu đặt vào lòng bàn tay.


      [2] Đoạn là trích đoạn của quảng cáo cho nhãn hiệu đồ uống.


      “Tôi uống.” Cậu keo kiệt đến mức thèm trưng nụ cười ra.


      Thông Thông sợ hãi rụt cánh tay về, “À, cái kia… Chúc mừng nha, em mời ăn thịt bò Phúc Kiến mà thích nhất nhé.”


      “Hiền lành quá .” Bạn học của Hạ Thần thấy vậy cười quặn cả bụng.


      “Cậu có thôi , tôi còn có việc.” Hạ Thần lạnh như băng liếc mắt trừng Thông Thông rồi cứ thế nhấc chân bước .


      “Hạ Thần!” Hồ Điệp từ đằng sau đuổi theo.


      Hạ Thần quay người, cười, “Tôi nghĩ tạm thời cậu có cách nào chạy trốn khỏi đám đông đầy hoa tươi kia.”


      “Bạn học của tôi khoa trương quá, cũng phải giải nhất, còn làm như vậy. Nhưng mà, bại dưới tay cậu, tôi tâm phục khẩu phục. Sau khi trại hè sau, lâu rồi chúng ta liên lạc, cậu cho tôi số điện thoại liên lạc được ?”


      “Tôi rất ít khi dùng điện thoại, cậu có thể liên lạc qua hòm thư của tôi.” Hạ Thần lấy từ trong túi ra cái bút và tờ giấy, viết địa chỉ hòm thư đưa cho Hồ Điệp.


      Hồ Điệp cẩn thận cất vào, “Kỳ nghỉ Quốc khánh, chúng tôi định Hương Sơn, còn có nấu cơm dã ngoại, có muốn tham gia ?”


      Hạ Thần suy nghĩ, “Là ngày mùng mấy, có mấy hôm tôi phải đến đài truyền hình làm chương trình.”


      “Mùng bốn.”


      “Được, ngày đó tôi rảnh. Tập hợp ở đâu vậy?”


      “Tôi biết nhà cậu, để tôi đón cậu, cùng lắm cậu mua đồ ăn vặt cho tôi, cậu biết tôi thích gì rồi đấy.” Hồ Điệp khẽ chớp mắt.


      thành vấn đề.” Hạ Thần cười.


      Hồ Điệp cùng cậu đến tận chỗ đỗ xe rồi mới vẫy tay chào tạm biệt.


      Hạ Thần ngồi xuống, ánh mặt trời thực rất đẹp, nhưng mà nhanh đến mười hai giờ. Cậu nhìn thấy Tả Thông Thông đứng dưới ánh mặt trời kia, khuôn mặt nhắn trắng bệch giọt máu, trong ánh mắt hình như còn có nước mắt.


      Cậu nhíu mày, nhưng vẫn quay người … Cùng bạn học chuyện tiếp.


      Chiếc xe từ từ lăn bánh khỏi bãi đỗ xe, cậu hề quay đầu lại. Từ trước đến nay nhà họ Tả luôn bảo vệ Thông Thông cẩn thận, cậu cần lo lắng, nhất định có người đến đón bé.
      Last edited: 17/10/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4


      ngày có gió, yên bình như nước, mọi chuyện diễn ra theo đúng quy luật, ngay ngắn trật tự, theo lý đây là điều Hạ Thần mong muốn, nhưng biết vì sao, cậu cảm thấy tất cả đều có chỗ thích hợp, thế nên cậu trở nên thất thần, những lúc đờ ra ngày càng nhiều.


      Cậu còn chưa tìm được đáp án bạn học như tìm thấy châu lục mới hét ầm lên: “Á, Hạ Thần, em Ưu Lạc Mỹ của cậu đâu rồi? Ặc, phải đùa nha, đừng nhăn mặt, cái đuôi của cậu, lâu lắm rồi thấy nhé.”


      Ánh mắt cậu lạnh băng, lời nào.


      “Có thói quen vừa quay đầu, là nhìn thấy bé xấu hổ đứng ngay ở đó, bây giờ gặp, có phải là nhớ bé đó vậy. Cậu làm bé đó tức giận à?”


      “Cậu nhiều quá rồi đấy?” Cậu liếc mắt sang nhìn bạn, lại nhanh hơn nữa.


      Bình thường cậu vốn ghét bị bé làm phiền, giờ gặp càng tốt, tại cậu thấy rất thoải mái.


      Nhưng mà thoải mái à? Đôi lông mày rậm nhíu lại chỗ.


      Rất nhanh đến ngày nghỉ Quốc khánh. Ngày lễ này, tuy được nghỉ rất lâu, nhưng mà cũng là lúc bố mẹ bận rộn, cậu đành tự sắp xếp hoạt động cho mình.


      Trước hết cậu gọi điện về Tứ Xuyên hỏi thăm bà nội, lại gọi điện cho ông ngoại bà ngoại.


      Bà ngoại bảo cậu đến Thanh Đài , về cùng với nhà chú Tả Tu Nhiên cho vui.


      Cậu chợt ngẩn ra. Từ trước đến nay chỉ cần về Thanh Đài, Tả Thông Thông trước khi gọi điện cho cậu, vui vẻ mãi thôi. phải lần nào cậu cũng muốn cùng về với nhà bé, nhưng mà số lần cùng rất nhiều rồi. Thực hiểu tại sao, có cái gì mà bé lại vui vẻ đến thế, những nơi ở Thanh Đài đều hết rồi, đồ ăn vặt cũng ăn hết rồi, thế nhưng bé cứ như lần đầu tiên mới đến, đường liên tục.


      Cậu kiểm tra giờ máy bay hạ cánh, lại nhìn điện thoại di động, xác định Tả Thông Thông chưa hề gọi lần nào.


      Buổi sáng mùng bốn, theo lịch hẹn trước, Hồ Điệp đứng từ trước ở dưới nhà đợi cậu, là bố đưa mọi người đến, trong xe có hai bạn quen từ trại hè lần trước.


      Hỏi vài câu rồi chờ cậu ngồi xuống. Hồ Điệp nhìn hai tay trống của cậu, cười : “Hạ Thần, cậu đồng ý mua đồ ăn vặt cho mình rồi mà?”


      Cậu ngại ngùng, lại áy náy. Hiển nhiên cậu quên phứt chuyện này rồi.


      Hồ Điệp cười to, “ ngờ Hạ Thần lại có trí nhớ kém như vậy? À, vậy là cậu nợ tôi lần, sau này phải đền bù, các cậu làm chứng nhé.” chỉ vào hai bạn cùng lớp.


      “Nhất định, nhất định, Hạ Thần trốn thoát đâu nhé.” Các bạn học cũng phụ họa cùng.


      Bố Hồ đưa bọn họ đến chân núi liền về luôn, để cho bọn trẻ có gian tự do bị người lớn kèm cặp.


      Năng lực tổ chức của Hồ Điệp rất tốt, ngày đầu tiên leo núi, sau đó là ăn cơm ngoài trời, phân công cho mỗi thành viên nhiệm vụ, chỉ có Hạ Thần là hoàn thành nhiệm vụ.


      Hạ Thần áy náy mà mang giúp các bạn khác ba lô.


      Đoàn người oanh liệt hướng về phía ngọn núi xuất phát, vừa đến giữa sườn núi, cả đám thở hồng hộc, mồ hôi chảy ướt đẫm lưng. Hồ Điệp nhìn bộ dạng chật vật của mọi người, liền thay đổi kế hoạch, quyết định tìm chỗ bằng phẳng núi, nghỉ ngơi ngay tại chỗ, chuẩn bị ăn cơm dã ngoại.


      Mọi người đều vui vẻ chơi đùa, Hạ Thần yên lặng về phía tảng đá bên cạnh, kinh ngạc nhìn về phía sơn cốc.


      tại những cây phong Hương Sơn chìm giữa màu xanh, thỉnh thoảng lộ ra màu đỏ mờ nhạt, thậm chí còn nhìn , cây cối trong sơn cốc đều cảm nhận được mùa nào được ánh mặt trời ưu ái, cho nên đều có màu như vậy.


      rất ngây thơ, thường dùng lớp băng dính dán lá phong lên sách, sau đó mới đến nhãn vở.


      Bạn học cùng bàn với Tả Thông Thông còn có mấy cành mai, bé lúc nào cũng mơ ước, từng trước mặt Hạ Thần mấy lần rồi.


      “Hạ Thần, nghĩ cái gì thế?”


      dịch người sang, Hồ Điệp cười đứng bên cạnh cậu, đưa cho cậu chiếc tiramisu, “Tôi nhớ cậu thích ăn cái này.”


      Cậu xua xua tay, “Mình ăn đồ ngọt.”


      Hồ Điệp tin lắm bèn nhíu mày, “Lúc ở trại hè, chúng ta mua bánh mì, cậu luôn nhìn chằm chằm vào nó.”


      Cậu cười cười, hề nhiều, chỉ chăm chú ngắm cảnh.


      Thích ăn tiramisu là Tả Thông Thông, cho nên cậu mới cảm thấy mấy cái răng trong miệng nhóc rất lợi hại.


      “Ai, biết thế hẳn là phải bảo cậu mang violin rồi, như vậy chúng ta mới có thể kết hợp đọc diễn cảm với nhạc.” Khả năng kéo violin của Hạ Thần rất tốt, từng trình diễn TV.


      sao, tôi có kèn harmonica, tuy rằng hiệu quả cho lắm, cậu cũng cố gắng nhé.”


      “Vậy để tôi hát.”


      Ngày đó, phong cảnh rất đẹp, nhưng mà có người yên lòng nên hai người phối hợp tốt lắm. Khi đường trở về, sắc mặt của Hạ Thần trở nên bình tĩnh lạ thường.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :