1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Khoảnh khắc tinh quang - Minh Nguyệt Đang ( Hoàn - 60c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      [​IMG]
      Khoảnh khắc tinh quang

      Tác giả: Minh Nguyệt

      Nhà xuất bản: 山东画报

      Số trang: 319

      ISBN:9787547415108

      Chuyển ngữ: Ngôi Sao

      Làm ebook: Ryta

      Nguồn truyện: jeungontjnh.wordpress.com

      Nguồn ebook: http://nghiepdu.net
      [​IMG]
      Giới thiệu

      từng có tấm chân tình ở trước mặt tôi, chỉ là tôi biết quý trọng…”

      Thầm mến là loại bệnh, phải trị.​

      Các file đính kèm:

      Last edited: 10/10/16
      saoxoay, Ngọc Yochan, Phong nguyet2 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1

      Đường Nhã Bửu lái xe chạy vào nhà, út của vừa khéo đứng trước mặt, Nhã Bửu phiền chán bứt tóc, xuống xe khôi phục lại bộ dáng dịu dàng: “ út.”

      Đường Diệu nhìn về phía chiếc xe của Nhã Bửu nhíu mày: “Sao cháu còn chạy chiếc xe ̉ sĩ này chứ, an toàn.”

      Đường Nhã Bửu nhìn thấy gương mặt biểu hiện như kính chống đạn của út thì nữa.

      Đường Diệu đem chìa khóa trong tay ném cho Nhã Bửu: “Cháu lấy chiếc xe này mà dùng, đừng là thương cháu.”

      Đầu Nhã Bửu như muốn nổ tung, đánh giá chiếc xe trước mắt, màu tím sang trọng, nội thất bên trong khá xa hoa, cũng may là chưa viết thêm bốn chữ “Ông trùm than đá”. Nhã Bửu nhõng nhẽo cầu xin: “ út, chiếc xe này hẳn là dượng tặng cho , toàn là màu sắc tình , cháu nào dám nhậń.”

      “Cháu là đứa cháu quý nhất của , cháu hoàn toàn xứng đáng, nhận , trưởng bối ban thưởng cấm con cháu từ chối.”

      Đường Nhã Bửu còn chưa vào tới cửa thì đã nghe thấy tiếng út nũng nịu: “Chồng à, vừa rồi Nhã Bửu nhìn thấy chiếc xe quý của em đẹp quá, con bé cứ nằng nặc đòi xin, ý thế nào?”

      Đường Nhã Bửu bị Đường Diệu đổ oan, đứng hình tại chỗ, ba người ghế nhìn trưng trối, tay còn cầm chiếc chìa khóa xe, khuôn mặt ngây thơ vô tội nhìn bà Diệp Tranh.

      Bà Diệp Tranh đưa tay lên trán, người hiểu nội tình còn tưởng rằng bà mệt mỏi, kì thực bà lấy tay che mắt đồng tình thông cảm nhìn con gái, Đường Diệu là một bà lanh lợi, cư nhiên muốn Nhã Bửu chịu tiếng xấu.

      Nhã Bửu thấy dượng vỗ lưng an ủi Đường Diệu: “Ngoan, Nhã Bửu muốn thì em cứ đưa cho nó, tặng em chiếc xe khác vậy.”

      “Được, lần này phải do em tự chọn màu sắc nhé chồng.” Đường Diệu nũng nịu.

      Nhã Bửu nghĩ trong lòng, hai người này cộng lại cũng hơn chín mươi tuổi, ngàn vạn lần đừng ở trước mặt hôn hít, có khi còn hại ăn cơm ngon.

      Đuôi mắt Đường Diệu nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã Bửu, bất mãn : “Chị à, Nhã Bửu khi nào thì mới kết hôn, lớn như vậy rồi, chị xem có chướng mắt ?”

      Diệp Tranh là tuýp người đàn bà cò lòng tự trọng rất cao, lập tức trả lời: “Ngại chướng mắt thì đừng nhìn, Nhã Bửu nhà chúng tôi gả cho ai cũng đều tốt cả, nếu cả đời này nó tình nguyện ở đây, tôi và cha nó cũng ép. Con gái có nhất thiết phải lập gia ̀nh ?” Bà Diệp Tranh cực kì tự hào: “Nhã Bửu, Nhã Bửu của mẹ tuyệt đối cũng nghĩ như vậy đúng ?”

      Nhã Bửu vội vàng gật đầu, sau đó : “Dì, dượng, mọi người ngồi chơi cùng mẹ cháu một lúc, giữa trưa cháu còn có hẹn với bạn dùng cơm.”

      “Nam hay nữ vậy con?” Bà Diệp Tranh đứng lên đuổi theo Nhã Bửu.

      “Nữ ạ.” Nhã Bửu cũng thèm quay đầu lại, trả lời một câu.

      “Chị à, em này, Nhã Bửu nhà chúng ta năm nay đã 26 tuổi rồi, nó ra ngoài ăn bữa cơm mà chị cũng phải quản?” Đường Diệu : “Lúc trước sao thấy chị quản nó nhiều vậy?”

      Gương mặt bà Diệp Tranh trầm xuống, Đường Diệu cũng nhanh chóng im lặng, bản thân biết đã động đến nổi đau của chị dâu, nhanh chóng kéo chồng đứng dậy: “Chồng à, chúng ta lên lầu tìm hai thôi.”

      Nhã Bửu từ trong nhà chạy trối chết, chạy đến một góc quảng trường mùa xuân, tìm đúng vị trí lộ thiên ngồi xuống, lấy hộp cơm trưa mua ở dọc đường, đứng ở trước sạp báo vừa ăn vừa đọc ké.

      Đây là góc nhỏ dừng chân của nhị tiểu thư nhà họ Đường, bất cứ khi nào phiền lòng lại thích ngồi đây.

      Đường Nhã Bửu sau khi ăn xong cơm, lại chăm chú nhìn quyển tạp chí kinh tế tài chính, cũng mở ra, chỉ lấy tay sờ qua sờ lại gương mặt của người đàn ông bìa tạp chí, trong lòng nhớ tới cuộc điện thoại của Đường Mỹ Bảo: “Đường Nhã Bửu, chị và chồng chị sắp về nước rồi, có nhớ chị hả?”

      Đường Mỹ Bảo muốn kết hôn, nhưng người đàn ông kia lại muốn… Đường Nhã Bửu cúi đầu uống một ngụm trà, đem quyển tạp chí cất kỹ rồi vào tòa cao ốc ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu, dưới lãnh đạo của người quản lý ở tầng một, mở tủ sắt ngân hàng, lại nhìn thoáng qua người đàn ông ở bìa tạp chí, chỉ có thể lưu luyến bỏ nó vào trong tủ sắt.

      Quyển tạp chí lặng lẽ nằm gọn trong tủ sắt. Mỗi khi có tin tức hoặc là hình ảnh về ta, nghe lượng tiêu thụ một tháng ít nhất sẽ tăng gấp ba. Ai bảo khuôn mặt của Bùi Giai so với siêu sao quốc tế còn nổi bật hơn, có ta ở đây, tuần san tạp chí tài chính có khả năng làm giàu.

      Đường Nhã Bửu mới từ Hoàn Cầu ra, mẹ lại gọi điện thoại: “Nhã Bửu, đêm nay cha con tổ chức yến tiệc, xế chiều con nhớ làm tóc, có người mang lễ phục đến cho con, sửa soạn sớm chút.”

      Bà Đường luôn có một sở thích đặc biệt, từ đến lớn đều phải mệt mỏi chiến đầu siêu cường, ngừng thay Nhã Bửu đập ruồi muỗi xung quanh, chỉ cảm thấy thiên hạ này có gia đình nào có thể xứng đôi với bảo bối nhà bà.

      Nhưng về phương diện khác bà Đường lại cực kỳ ham thích đưa đẩy Nhã Bửu tới trước mặt mọi người để giới thiệu, muốn mọi người hâm mộ bà có một con gái dịu dàng, so với những tiểu thư nhà khác chỉ biết mỗi đêm ở bar, Nhã Bửu tuyệt đối là một trong những thiên kim tiểu thư đài các hơn người, mười phần tư thế quý tộc.

      Mỗi khi có người hỏi thăm bà Đường về việc Nhã Bửu đã có bạn trai hay chưa, nếu là trước kia bà Đường giả lả cười : “Ai nha, Nhã Bửu nhà chúng tôi còn trẻ, vội.” tại thì sao, bà Đường chỉ biết hé miệng cười, cái gì cũng .

      Thái độ này của bà Đường khiến Nhã Bửu trở thành con mồi đáng ghét trong mắt của các tiểu thư đài các khác. Đường Nhã Bửu vuốt ve cái trán, nghĩ rằng có lẽ bản thân nên tìm một người đàn ông, miễn sao cho mẹ mình vui là được.

      Buổi chiều Đường Nhã Bửu ngoan ngoãn làm tóc, nhuộm màu nâu hạt dẻ, mái tóc bềnh bồng uốn lượn, thanh lịch và quý phái, bộ dáng này đủ để trở thành một người phụ nữ quyến rũ, bất kể thế nào cũng biến đổi được một chút thay đổi của “gương mặt trẻ con”.

      Tiệc tối như cũ vừa nhàm chán vừa dài dòng, bà Đường lôi kéo Nhã Bửu chào hỏi bạn bè, phóng tầm mắt nhìn xung quanh cũng chỉ có Nhã Bửu là khiến cho bà nở mày nở mặt nhất.

      Nhã Bửu mỉm cười đau khổ, ngừng liên tục lặp lại: “Dạ, chào bác, bác khỏe ạ.”. Đương nhiên sau đó được mọi người khen: “Nhã Bửu ngoan quá”.

      Yến tiệc cũng thiếu một số đối tượng chú ý , Đường Nhã Bửu cực kỳ cảm thấy hứng thú với người thanh niên tên Tuấn Ngạn, ta hướng về phía nâng ly, những người này thường biết rằng “mẹ vợ” uy lực thế nào. Đường Nhã Bửu đã trải qua nhiều năm kinh nghiệm về việc người khác nhìn mình ngưỡng mộ, vẫn như cũ bình tĩnh mỉm cười.

      Ở bên trái là loạt ánh mắt nao núng nhìn , mặt lại bắt đầu phiếm hồng, giận dỗi việc mình bị mẹ ra lệnh thắt chặt vòng eo, đến thở cũng thở nổi. Đường Nhã Bửu kêu đau thành tiếng, sợ đau nhất, đôi mắt to tròn long lanh ẩm ướt: “Mẹ ——”

      thanh nũng nịu chợt biến mất khi nhìn thấy đôi trai gái tới.

      “Chú Đường, dì Diệp.” Bùi Giai ôm “vị hôn thê” của mình bước tới chào hỏi.

      Diệp Tranh lạnh lùng “Ừ” tiếng, quay đầu kéo Đường Nhã Bửu bước .

      Chỉ còn một mình Đường Húc ở lại mặt đối mặt với Bùi Giai cười hàn huyên, trong lòng ông vô cùng áy náy, cũng may Bùi Giai để ý. Bà Đường thích nhìn thấy mặt mũi của mẹ con nhà họ Bùi, nhưng Đường thị và Bùi thị là đối tác làm ăn, cha của Bùi Giai cũng là bạn học của chồng mình, bà muốn tránh mặt cũng thể tránh.

      Sau khi Bùi Giai xuất tại bữa tiệc, Nhã Bửu căn bản là dám đứng ở đây, lấy cớ trang điểm lại để né tránh.

      Đường Nhã Bửu đứng ở trước gương sửa sang lại cảm xúc, vừa lấy son môi trang điểm đã bị người kế bên đụng trúng.

      “Xin lỗi, thật ngại quá.” Người con gái nhanh chóng cúi đầu đồng thời khom lưng nhặt lại cây son thay Nhã Bửu.

      “A, Đường tiểu thư, là .” Triệu Vũ Hinh bất ngờ kêu lên.

      Nhã Bửu hoàn toàn thể lý giải vì sao vị hôn thê của Bùi Giai và lại chạm mặt ở đây, nhưng sự giáo dưỡng buộc phải lịch sự, vẫn nhàn nhạt chào tiếng: “Triệu tiểu thư.”

      Triệu Vũ Hinh thở hắt ra: “Bầu khí ngoài kia ngột ngạt quá. . . . . Tôi vào đây thấy thoải mái hơn.”

      Triệu Vũ Hinh là bé lọ lem có tiềm lực nhất trong năm nay, xuất thân là trẻ mồ côi, lại có thể đứng bên cạnh Bùi Giai, bây giờ còn sắp kết hôn với ta nữa.

      Bản thân Nhã Bửu cũng biết Triệu Vũ Hinh ở trong lòng Bùi Giai có địa vị thấp. phải tinh tế đánh giá đến Triệu Vũ Hinh, dung mạo tạm ổn, khí chất tốt, duy chỉ có trình độ trung bình, những điểm này rõ ràng thể thu hút Bùi Giai.

      Tình mà, ai có thể lý giải cơ chứ, củ cải bắp cải đều có sở thích riêng, Đường Mỹ Bảo điều kiện cao như thế, lúc đó chẳng phải đổi được trái tim của Bùi Giai sao, nghĩ tới kim cương lại bị mắc kẹt trước nhành cây dại.

      Đường Nhã Bửu có hứng thú hàn huyên với Triệu Vũ Hinh, quay đầu lại tiếp tục thoa son.
      tieunai691993, Phong nguyetHale205 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2

      Triệu Vũ Hinh cảm thấy lạc lõng, thích hợp với nơi này, giống như bé lọ lem ́ bước vào thế giới quý tộc, chỉ cần người ngày còn con dấu của Bùi phu nhân, bị mọi người xung quanh xa lánh.

      Lối sống “cao quý” khiến Triệu Vũ Hinh cực kỳ khó thở. Còn vị Đường tiểu thư này so với các tiểu thư khác ít nhiều khiến khó chịu, cho nên mới chủ động bắt chuyện.

      “Màu son của đẹp.” Triệu Vũ Hinh nhìn người trong gương khen.

      Nhã Bửu tiếng “cám ơn”, tiện đà hỏi: “ và Bùi tiên sinh dự ̣nh khi nào kết hôn?”

      Triệu Vũ Hinh ngẩn người, cười trả lời.

      Nhã Bửu cũng truy vấn tiếp, cúi đầu rửa sạch tay, ý ̣nh của là để Triệu Vũ Hinh câm miệng.

      Triệu Vũ Hinh cũng cúi đầu rửa tay, ngẩng đầu nhìn vào gương bỗng nhiên phát , cánh môi của và Đường Nhã Bửu khá giống nhau.

      ta khỏi đánh giá Đường Nhã Bửu, là người con gái xinh đẹp, dung mạo, khí chất, gia thế đều tốt. “Hâm mộ ghen tỵ” đều xuất phát từ đó mà ra, mỗi lần gặp mặt, Triệu Vũ Hinh đều tránh khỏi thèm thuồng.

      Đường Nhã Bửu có đôi mắt to tròn, tròng mắt đen láy như hạt trân châu ánh lên vẻ hoạt bát, cặp lông mày hoàn mỹ cần tỉa tót, cánh mũi cao thẳng, làn da trong trắng hồng hào giống như màu vỏ hồng nhạt của vỏ trứng gà. Ngũ quan của Đường Nhã Bửu tinh tế hoàn hảo, tổ hợp lại mọi thứ tạo thành một vẻ đẹp quý phái, chính bởi vì Đường Nhã Bửu có một vẻ đẹp thập phần dịu dàng, cho nên ở toát ra thái độ kiêu ngạo phản cảm, ngược lại còn khiến cho người ta cảm giác tự ti. Nhã Bửu mặt một bộ lễ phục màu lam dài quá đầu gối, chỉ thêu kết hợp với những cánh hoa lễ phục được may rất tinh tế, tay áo ́nh cườm, lễ phục mặc dù đơn giản nhưng lộ ra cơ thể đầy quyến rũ, so với bộ đồ hàng hiệu Alexander McQueen mà mặc thoạt nhìn cao quý hơn. Triệu Vũ Hinh tự ti mỉm cười, thậm chí còn biết nhãn hiệu này phải đọc như thế nào mới đúng.

      Triệu Vũ Hinh ở một bên đánh giá Nhã Bửu, đồng thời Nhã Bửu cũng rất khéo léo từ trong gương quan sát Triệu Vũ Hinh, dung mạo thanh tú, khí chất nhu nhược, ngực, bộ phận này xem như còn có chút thịt, thầm nghĩ, nguyên nhân gì khiến cho Bùi Giai thích loại phụ nữ này.

      Nhã Bửu rửa tay, nghiêng đầu hướng về phía Triệu Vũ Hinh gật gật đầu, sau đó đẩy cửa ra ngoài.

      “Đường tiểu thư.”

      Đường Nhã Bửu nghe gọi thì quay đầu nhìn lại, ra là người dẫn chương trình của đài truyền hình Nhật Thành, Quế Giai Mẫn. Nhã Bửu mỉm cười, tới, thoải mái dung hòa chuyện.

      “Bộ lễ phục chọn hôm nay rất đẹp, cảm giác tệ.” Quế Giai Mẫn là người nổi tiếng, được rất nhiều tên tuổi lớn sẵn sàng tài trợ quần áo để thông qua ta tiện đà quảng cáo cho sản phẩm của mình. ta cũng thường xuyên chụp hình cùng các nhà thiết kế nổi tiếng, cũng được xem là nhân vật ăn mặc thời thượng.

      Nhã Bửu mỉm cười, còn chưa kịp chợt nghe giọng Aimee vang lên: “Ôi, biết sao, Nhã Bửu có cả dàn stylist riêng cơ.”

      Quế Giai Mẫn có chút xấu hổ nhưng ta nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý, bắt đầu khen tặng Nhã Bửu có mắt thẩm mỹ. Chẳng trách Quế Giai Mẫn có thể trở thành người của công chúng đến tận hôm nay, miệng mồm quả thật lanh trí.

      Aimee liếc xéo Quế Giai Mẫn cái, kéo tay Nhã Bửu : “Này, lần trước sinh nhật tớ cậu tới tham gia, tớ phải phạt cậu mới được. . . . .”

      Nhã Bửu cười xã giao với Aimee, trong tay lắc nhẹ ly sâm banh, ánh mắt cách ly rượu vô tình nhìn thấy Bùi Giai và Triệu Vũ Hinh đứng ở bên kia. Bùi Giai đưa tay khoát eo Triệu Vũ Hinh, cùng giám đốc công ty A&C chuyện phiếm. Nhã Bửu ước gì mình có thể có chiếc kính viễn vọng trước mặt, sẽ tỉ mỉ nhìn rõ bàn tay ôm eo Triệu Vũ Hinh, nếu chỉ là chống đỡ hư vô, quan hệ kia tuyệt đối là giả. Nếu là kề sát, vậy nguy hiểm rồi.

      Lại nhìn Triệu Vũ Hinh, thể đóa hoa ven đường này diễn xuất rất tài tình, tươi cười, cử chỉ cũng rất hào phóng, có điều tay cầm ly rượu sâm banh lại quá vụng về.

      Đường Nhã Bửu thừa dịp mọi người còn chưa chú ý đến mình, nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế, hình ảnh kia cứ xuất hiện ở trong đầu chịu biến mất.

      Tiệc tối sau khi kết thúc, Đường Nhã Bửu mệt mỏi trở về phòng, bà Đường liền theo sau.

      “Con gái ngoan, để mẹ nói cho con biết, cái người mà đêm nay con bắt chuyện chính là con trai của nhà họ Viên. Nhớ, đừng để ý tới nó, tuy rằng vẻ ngoài của nó bảnh bao nhưng nó là đứa con trai hư hỏng, nó còn có một thằng trai, là đứa con riêng, loại người đó hợp với con.” Bà Đường nghiêm túc .

      “Mẹ nói họ Viên nào?” chút ấn tượng Nhã Bửu cũng có, đêm nay bắt chuyện với vài người, nhưng mà chẳng nhớ nổi ai.

      Bà Đường có lẽ cảm thấy mình phản ứng quá khích, tùy ý vẫy vẫy tay: “ có gì, nhớ lời mẹ dặn là được.”

      Nhã Bửu xê dịch thân thể, tựa đầu gối lên đùi bà Đường, giọng hỏi: “Mẹ, chị đặt máy bay ngày nào về?”

      dùng ánh mắt long lanh nhìn bà. Bà xoa mái tóc dài của , nghĩ đến Nhã Bửu ngày trước cả ngày đều theo Mỹ Bảo thì nở nụ cười, nếu phải vì Bùi Giai, Mỹ Bảo của bà tổn thương mà rời nước, nghĩ đến chuyện này khẩu khí của bà Đường lại tốt: “Ngày mai.”

      Trong đại sảnh sân bay, Nhã Bửu nhìn thấy bóng dáng cao gầy mảnh khảnh, mỹ nữ với chiếc đầm đỏ cùng với mắt kính che khuất nửa gương mặt, lẳng lặng đứng đó khiến cho người ta có thể cảm nhận được độ quý phái, ngoài Đường Mỹ Bảo thì ai còn có thể có loại khí chất này.

      “Mỹ Bảo.” Nhã Bửu nhìn thấy Mỹ Bảo thì nhịn được ánh mắt cay cay, bước tới.

      Đường Mỹ Bảo ôm Nhã Bửu xoa xoa vài cái: “Giỏi lắm, hai năm gặp, thân hình em ngày càng quyến rũ.”

      Vốn dĩ Nhã Bửu rất xúc động, vừa nghe chị nói như thế thì bao nhiêu cảm xúc đều tuột dốc phanh, thấp giọng ai oán : “Chị hai, dáng người thì có gì để bàn tán chứ.”

      “Khen em, em còn ở đó lý sự.” Đường Mỹ Bảo nhéo má em gái: “Đây là rể của em, Arthur.” chỉ người bên cạnh giới thiệu.

      Nhã Bửu tiếp nhận khăn tay Arthur đưa qua lau nước mắt, thuận tiện quan sát ta. Đẹp trai cao to, râu quai nón được tỉa tót gọn gàng, nam tính nhưng rất lịch , là một người đàn ông phong thái. Nhã Bửu chào hỏi: “Chào , rể.”

      Arthur đáp lại câu: “Em vợ ngoan.”

      Nhã Bửu kinh ngạc há mồm: “Trình độ tiếng Hoa của rể tốt , ngay cả vai vế trong gia ̀nh cũng có thể phân biệt.” Nhã Bửu từng có một quãng thời gian học ở nước ngoài, đối với thành ngữ hoặc từ lóng của Trung Quốc thì người ngoại quốc sẽ tìm hiểu rõ ràng, đôi khi xưng hô loạn xạ trông rất buồn cười.

      “Chuyện nhỏ.” Mỹ Bảo lấy làm kiêu ngạo: “Chị em có mắt nhìn người.”

      đường trở về nhà, chị em nhà họ Đường mặc nhiên bỏ Arthur bên, líu ríu náo nhiệt thảo luận. Đường Mỹ Bảo lấy trong rương hành lý đưa cho Nhã Bửu xem gì đó. Arthur ở bên nhìn, cũng chỉ có thể sờ sờ cái mũi cười cười.

      Về nhà, khí trong nhà ồn ào náo nhiệt, mọi người trò chuyện vui vẻ với nhau, mãi cho đến khi ngủ, Mỹ Bảo mới có cơ hội tán gẫu riêng tư.

      “Em Bùi Giai sắp kết hôn?” Đường Mỹ Bảo làm như lơ đãng hỏi, đáy mắt quan tâm che dấu được.

      Nhã Bửu gật đầu.

      Đường Mỹ Bảo bĩu môi: “Ngược lại chị rất muốn nhìn thấy mặt ta, để xem ta có bản lĩnh gì, lại có thể khiến cho Bùi Giai mở miệng cầu hôn.” Nhớ ngày đó, mục tiêu và tâm nguyện của Mỹ Bảo là trở thành vợ của Bùi Giai.

      Đường Mỹ Bảo lại lôi kéo Nhã Bửu: “Em gặp qua chưa, cảm thấy ta thế nào?”

      Nhã Bửu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ra nghĩ ra Triệu Vũ Hinh có gì đặc biệt: “Khó mà hết được ạ, có lẽ là hội tụ đầy đủ đức tính truyền thống của người con gái Trung Quốc.”

      Mỹ Bảo vừa nghe liền bật cười: “Bùi Giai mà lại thích loại con gái đó?” Đương nhiên cũng hài lòng vì Nhã Bửu chỉ kể qua loa, trừng mắt nhìn Nhã Bửu cái, : “Ngày mai bọn họ làm tiệc chào đón chị, Bùi Giai cũng có mặt, em cũng nhé.”

      Tuy rằng bạn bè của Đường Mỹ Bảo cũng biết mặt nhưng muốn dính vào: “Em đâu, bọn họ lại chê em nhàm chán.”

      “Ai dám chê bai nhị tiểu thư nhà họ Đường nhàm chán, là bản thân em quan tâm người ta.” Mỹ Bảo chỉ mạnh vào trán Nhã Bửu.

      “Nhàm chán thật mà.” Nhã Bửu ngáp cái.

      “Em hay ?” Mỹ Bảo lấy tay cù lét eo , khiến lăn lộn đầu hàng giường.

      , em được chưa.” Nhã Bửu cầu xin.

      Sau khi náo loạn xong, Nhã Bửu mới dè dặt hỏi: “Mỹ Bảo, tình cảm chị đối với Bùi Giai. . . . . .”

      Đường Mỹ Bảo vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn hồng hào của : “Đã là quá khứ rồi, ta chê chị thì ta tự làm mất phước phần của mình. Lại , đời này thiếu gì người hoàn hảo, Arthur so với ta cũng kém.”

      Đường Mỹ Bảo từng điên cuồng theo đuổi Bùi Giai, đây là chuyện ai ai cũng biết, bất quá chỉ có Đường Mỹ Bảo nhiệt tình, về phần Bùi Giai, vừa mới bắt đầu thì đã biểu lộ thái độ cự tuyệt, cự tuyệt còn rất triệt để. Đại khái là loại thái độ này càng kích thích người chưa từng thất bại như Đường Mỹ Bảo.

      Năm đó Đường Mỹ Bảo cuồng nhiệt cho dù Đường Nhã Bửu hiện tại nhớ tới cũng phải sợ hãi, nghĩ tới chị mình kiêu ngạo như thế lại có thể vì si mê, thậm chí còn chấp nhập cúi đầu.

      Đáng tiếc Bùi đại thiếu gia có trái tim bằng đá, dùng lửa hơ thế nào cũng tan chảy.

      Đường Mỹ Bảo là người nào, thiên chi kiều nữ, sinh viên tốt nghiệp trường đại học đẳng cấp thế giới, là người thừa kế tương lai của tập đoàn Trường Thiên, cứ như vậy cũng chưa thể đá động đến trái tim của Bùi Giai.

      Càng về sau Đường Mỹ Bảo suýt nữa vì tình mà tự sát, sau việc đó thì bay qua Hoa Kỳ. Quan hệ thân thiết giữa Đường gia và Bùi gia vì thế mà giảm cấp.

      Đương nhiên thương trường vĩnh viễn có kẻ thù. Bùi thị nắm giữ khu vực tài chính trong nước lại chuyên về bất động sản, hai nhà làm sao có thể hợp tác, chẳng qua là nửa năm gần đây quan hệ của bọn họ đã dần thân thiết trở lại.

      Nhưng mà Đường phu nhân và Bùi phu nhân lại hợp nhau, người thì có tôi có bà, người còn lại thì có bà có tôi. Người khác mời yến tiệc hai nhà, cũng dám mời hai người cùng một lúc, bằng chính là đắc tội cả hai.

      Diệp Tranh hận Ninh Luyện vì đắc tội với trời mới đẻ ra thằng con trai như vậy, Ninh Luyện thì vừa mắt Diệp Tranh sống quá diễn xuất.

      Nhã Bửu thở dài tiếng, ngẩng đầu nhìn chị hai: “Vậy chị và Arthur?”

      Mỹ Bảo cười cười, biết Nhã Bửu lo lắng cái gì: “Em nghĩ rằng chị vì muốn quên quá khứ nên mới cùng Arthur quen nhau?”

      Nhã Bửu nghiêng đầu nhìn Mỹ Bảo, mặc dù đề cập nhưng ẩn ý là điều hiển nhiên.

      Mỹ Bảo vì Nhã Bửu vân vê tóc: “Nha đầu ngốc, em nghĩ là chị bị mất trí sao? Nếu chị Arthur, có thể đáp ứng cùng ta kết hôn? Đừng tưởng rằng thế giới này chỉ có một mình Bùi Giai là đàn ông, ếch ngồi đáy giếng mới khó tìm, đàn ông bây giờ cũng phải ít, so với Bùi Giai ưu tú còn nhiều mà.”

      Nhưng mà tình chẳng phải nên so sánh ai ưu tú hơn ai, ai có thể chiến thắng sao? Bất quá Nhã Bửu vẫn nở nụ cười, tuy rằng Mỹ Bảo vẫn còn hận Bùi Giai, nhưng cuối cùng đã có Arthur.

      “Mỹ Bảo, Arthur đúng là rất đẹp trai.” Nhã Bửu nằm xuống giường, cẳng chân nhếch lên trung, lấy tay chống cằm, làm ra bộ dáng “am hiểu”.

      “Đúng vậy.” Mỹ Bảo nhéo hai má Nhã Bửu: “Nếu em thích ta, chị hai cũng sẽ nhường.”

      “Cái này cũng có thể nhường?” Nhã Bửu cười .

      “Thế nào thể, chỉ cần Nhã Bửu nhà chúng ta muốn là được.” Mỹ Bảo lại bẹo hai má Nhã Bửu.

      “Hơ, hơ, ghét nhất là tính cách này của chị.” Nhã Bửu nắm chặt tay Mỹ Bảo. Vừa nghĩ tới thì trong đầu khỏi lên khuôn mặt Bùi Giai, có chút phiền muộn. Arthur ở trong lòng Mỹ Bảo đến cùng vẫn thể bằng Bùi Giai. Nhã Bửu nhớ trước kia Mỹ Bảo từng , Bùi Giai là tất cả của , ai cũng được cướp .
      tieunai691993, Phong nguyetHale205 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3

      Tiệc chào đón Đường Mỹ Bảo được tổ chức tại trung tâm thành phố.

      Mỹ Bảo chọn chiếc đầm có cổ hình chữ V, tôn lên phần ngực đầy đặn và làn da trắng nõn. Quần áo của Nhã Bửu là do Mỹ Bảo chọn giúp, chiếc đầm hoa màu trắng dài tới đầu gối, chất liệu mềm mại sang trọng, kiểu dáng gợi cảm có phần trễ ngực.

      Nhã Bửu có chút bực bội kéo kéo cổ áo, ngoại trừ đầm dạ hội, rất ít khi mặc loại quần áo gợi cảm này: “Em đổi bộ khác được ?”

      Mỹ Bảo vỗ vỗ mông Nhã Bửu: “Đổi cái gì mà đổi, bộ này tôn dáng, cũng chỉ có em mới thích hợp để mặc, người khác mặc vào mất vẻ thanh tao rồi.”

      Bộ đầm này thiết kế rất đơn giản, nhưng là vải dệt phi, lớp cắt đặc biệt, mặc người Nhã Bửu đậm chất nghệ thuật, bộ đầm được cắt may tinh tế, thể được đẳng cấp của .

      “Nhưng mà. . . . . .” Nhã Bửu đứng trước gương vẫn cảm thấy khó chịu.

      thôi, cổ lỗ sĩ, mẹ đào tạo em thành người như thế này sao?” Mỹ Bảo tiện tay nhéo ngực Nhã Bửu: “Gợi cảm thế này, khoe ra có lỗi với thượng đế.”

      “Đường Mỹ Bảo!” Nhã Bửu cũng đưa tay chạm vào đường cong đầy đặn của Mỹ Bảo.

      Hai người vui đùa lúc mới ra khỏi nhà.

      Khi Nhã Bửu theo Mỹ Bảo và Arthur bước vào phòng, nhìn thấy người đàn ông tóc xoăn tiến lên ôm cổ Mỹ Bảo, thân thiết hôn lên mặt chị .

      “Mỹ Bảo, cuối cùng em cũng trở về.”

      “Bi Ái Nhĩ.” Mỹ Bảo mỉm cười với người đàn ông tóc xoăn, đó là nhiếp ảnh gia của tạp chí thời trang nổi tiếng, ta nhận được rất nhiều giải thưởng quốc tế.

      Mỹ Bảo kéo cánh tay Arthur tiến lên: “Đây là vị hôn phu của em.”

      “A.” Bi Ái Nhĩ híp mắt đánh giá Arthur, sau mới lên tiếng cười : “Giỏi lắm, kém Bùi Giai bao nhiêu.” xong, Bi Ái Nhĩ mới phát mình lỡ lời: “Ôi, xem như tôi nhảm , ha ha ha.”

      Mỹ Bảo bĩu môi mỉm cười, nụ cười trông rất sang trọng: “, có cái gì thể chứ. Chuyện quá khứ là chuyện của ngày hôm qua, hôm nay hoàn toàn khác rồi.”

      Lời của Đường Mỹ Bảo khiến người như Bi Ái Nhĩ nghe hiểu, ta như lọt vào đống sương mù, Bi Ái Nhĩ xấu hổ chỉ có thể tìm đề tài khác, cuối cùng ta cũng nhìn thấy Nhã Bửu: “A, nhị tiểu thư của nhà họ Đường cũng đến đây sao?”

      Nhã Bửu sớm quen với việc này, nếu đứng cạnh Mỹ Bảo, được xem như người vô hình, khó trách trong lòng luôn luôn xuất bóng ma tâm lý.

      Bi Ái Nhĩ thường hay tỏ ra thái độ châm chọc đối với Nhã Bửu, từ lúc Nhã Bửu cự tuyệt làm người mẫu chụp ảnh thời trang cho ta, mỗi lần nhìn thấy ta đều phải ra vẻ khiêu khích.

      Nhã Bửu nhất thời mỉm cười thay cho việc chào hỏi, ôi chao, chỉ cái mỉm cười, đây đúng là hình ảnh mà Bi Ái Nhĩ chán ghét nhất, cười dịu dàng như vậy để làm gì…

      Mỗi lần chị em nhà họ Đường tươi cười đều đẹp mê hồn, nụ cười của Mỹ Bảo hớp hồn người khác, còn Nhã Bửu mỉm cười lại khiến cho đối phương rung động.

      Mặc dù Mỹ Bảo xa cách bạn bè hơn hai năm, nhưng rất nhanh sau đó liền chứng minh được tài giao tiếp của mình, tuyệt đối là người nổi bật nhất đêm nay. Nhã Bửu rất hâm mộ Mỹ Bảo, mỗi lần Mỹ Bảo tới đâu là nơi đó đều tràn ngập tiếng cười.

      Arthur cũng là người hài hước, hai người này phối hợp với nhau ăn ý.

      Nhã Bửu sớm tự động cắt đuôi mọi người, ru rú ngồi ở bên nghịch điện thoại. Những người có mặt ở đây hầu như đều là bạn Mỹ Bảo, đối với tính cách của Nhã Bửu ít nhiều bọn họ cũng hiểu. Mỹ Bảo cũng để người khác bắt nạt em mình, cho dù mọi người có trêu chọc ai cũng chẳng dám trêu đùa Nhã Bửu.

      Mọi người ăn đến món thứ ba trong menu Bùi Giai mới xuất .

      Bùi Giai vừa vào, trong phòng nháy mắt im lặng, và giây sau bọn họ lại tiếp tục trò chuyện.

      gật đầu chào mọi người, những nam nữ ngồi đều chuyển tầm mắt nhìn . người đàn ông như , gần như dùng hai từ “ tuấn” để hình dung chỉ sợ chưa đủ, vô luận người ta nhìn bao nhiêu lần cũng nhịn được muốn được nhìn tiếp, hơn nữa càng nhìn lại càng bị hấp dẫn.

      Mỹ Bảo nhìn lướt qua Bùi Giai, như gặp kẻ thù phải đứng thẳng lưng.

      Bùi Giai đến chổ Mỹ Bảo, gật đầu : “Mỹ Bảo.” Giọng nhàn nhạt, còn kích động hay áy náy, Mỹ Bảo chẳng qua chỉ là làn khói phảng phất trong cuộc đời .

      Hai người lịch hàn huyên, bất luận người nào nhìn vào cũng có thể nghe ra nước chảy vô tình.

      Nhã Bửu dường như nhìn thấy hai gò má của Mỹ Bảo ửng hồng, nhưng rất nhanh sau đó Mỹ Bảo liền khôi phục thái độ bình thường.

      “Bùi Giai.” Mỹ Bảo cũng nhàn nhạt gật đầu, giơ ly rượu đỏ trong tay, sau đó quay đầu giới thiệu: “Arthur, vị hôn phu của em.”

      Sau khi Bùi Giai ngồi xuống, cùng Arthur tán gẫu tương đối ăn ý, Arthur cũng làm về tài chính, từng ở ngân hàng Canada nhậm chức quản lý, giờ cùng Mỹ Bảo về nước, bản thân chưa quen với ai, cùng Bùi Giai trò chuyện lại cảm thấy tự nhiên.

      Mỹ Bảo đứng ở đằng kia cố tình đùa giỡn cùng Bi Ái Nhĩ, cười đến rạng rỡ, biểu cảm mặt có phần gắng gượng, Nhã Bửu nhìn thấy cảm thấy tội nghiệp.

      “À, Bùi Giai, sao dẫn theo vị hôn thê?” Mỹ Bảo hớp ngụm rượu đỏ rồi .

      Nhã Bửu nhịn được vỗ trán, biết là chị hỏi đến chuyện này, nhưng ngờ lại thẳng thắn vậy.

      Bùi Giai liếc mắt nhìn Mỹ Bảo cái, chuyện, cũng định gì thêm, người nghiêm túc, câu hỏi này rất mạo muội, Bùi Giai có đính hôn, tại sao lại có vị hôn thê? Chuyện của Triệu Vũ Hinh chẳng qua là do mọi người đồn đãi. Đối với lời vô căn cứ của Mỹ Bảo, Bùi Giai tự nhiên đáp lại.

      Mỹ Bảo có chút xấu hổ, cũng may là có người lập tức chuyển đề tài: “Mỹ Bảo, lần này em trở về là để phụ giúp bác trai quản lý nghiệp?”

      Bầu khí ngột ngạt cuối cùng cũng chuyển biến tốt đẹp.

      Bùi Giai chỉ ngồi lát đứng dậy cáo từ, xưa nay đều như thế, vài năm trước còn ngẫu nhiên cùng những người này họp mặt, mấy năm nay tự nhiên biến mất, nếu phải là Mỹ Bảo trở về, căn bản xuất ở đây. Bùi Giai rồi, bầu khí nháy mắt liền trở nên sôi động. Mặc dù con người Bùi Giai luôn bình dị nhưng lại khiến cho người ta sợ hãi. Những người đàn ông ngồi đây cũng thuộc hàng đẳng cấp, cũng kiêu ngạo ương ngạnh, đêm nay vẫn phải ngoại lệ khuất phục dưới xuất của Bùi Giai.

      “Má ơi, ngay cả chuyện tớ cũng dám lớn tiếng.” Lang Kỳ Phương vỗ vỗ ngực , thừa dịp Arthur toilet hỏi: “Mỹ Bảo, cậu xem vì sao năm đó cậu lại thích ta như vậy, khuôn mặt kia lạnh lùng đến đáng sợ”

      Lang Kỳ Phương là mạnh mẽ. Cha là nhà giàu mới nổi, luận về thân phận ta thể so được với Mỹ Bảo, có điều tính cách hào sảng, Mỹ Bảo và ta thường xuyên qua lại vì thế trở nên thân thiết. Lúc Mỹ Bảo trở về, chính ta là người sắp xếp địa điểm họp mặt.

      “Tớ cũng biết, căn bản là năm đó tớ điên rồi.” Mỹ Bảo bĩu môi.

      Nhã Bửu lại cảm thấy Mỹ Bảo sở dĩ mến Bùi Giai là do trong mắt Bùi Giai có Mỹ Bảo, người phụ nữ từ trước đến nay đều được mọi người sùng bái.

      Lúc Bùi Giai ở đây tuy rằng khí thế ép người, rồi mọi người lại bắt đầu bàn tán xôn xao.

      “Này, nghe đồn nửa tháng nay cậu ta còn gặp gỡ bé lọ lem nữa.” Bi Ái Nhĩ là người trong giới thời trang, tin tức cũng lọt qua được kẽ tai ta.

      ? Nhưng mà cũng đúng, có thể kiên trì ở bên cạnh ta trong vòng năm, tôi rất bội phục.” Lang Kỳ Phương châm chọc cười , ta vừa mắt việc Mỹ Bảo và Bùi Giai, lại càng quen nhìn thấy Triệu Vũ Hinh cư nhiên đánh bại Mỹ Bảo để trở thành bạn của Bùi Giai.

      Hai ngày sau, Mỹ Bảo chạy đến phòng ngủ của Nhã Bửu, xốc chăn lên, Nhã Bửu vừa mới ngủ liền bị đánh thức: “Hôm nay chị nhìn thấy Triệu Vũ Hinh rồi.”

      Nhã Bửu mơ mơ màng màng dụi mắt, bất mãn hét to: “Mỹ Bảo.”

      Nhã Bửu tức giận giọng cũng đáng , Mỹ Bảo lại lấy tay xoa rối tóc .

      Nhã Bửu giận mà dám gì: “Được rồi, được rồi, .”

      “Triệu Vũ Hinh đó ngoại trừ cái miệng còn thấy được. ta cũng kiên nhẫn , em xem, chẳng lẽ mẫu người mà Bùi Giai thích lại là những người phụ nữ nội trợ? Chị thể tin.”

      Nhã Bửu trầm tư suy nghĩ, thể hình dung được người tràn đầy khí chất như Bùi Giai, lại có thể quen với Triệu Vũ Hinh.

      “Chắc chắn rồi, chị dám cam đoan là thế.” Mỹ Bảo châm chọc: “ ta quen Triệu Vũ Hinh, chẳng lẽ là muốn trở thành đứa con hiếu thảo, muốn noi theo đạo làm con trong Nhị Thập Tứ Hiếu (1)?”

      (1) Nhị thập tứ hiếu là tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.

      . Hẳn là thể nào?” Nhã Bửu dám chắc, đời này điều khó hiểu nhất chính là nhân tâm, tỷ như ai cũng có thể cảm thấy Mỹ Bảo và Bùi Giai là cặp hoàn hảo, nhưng bản thân Bùi Giai lại nghĩ thế. Gia đình Bùi Giai xem trọng Triệu Vũ Hinh như vậy, ai có thể cam đoan ta thể ta?

      Chuyện chàng hoàng tử say đắm bé lọ lem, bất quá hoàng tử và bé lọ lem cũng là người, tính toán kết hôn chỉ là chuyện mới bắt đầu.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4

      Vài ngày sau chuyện của Triệu Vũ Hinh, Mỹ Bảo mượn quyển tạp chí có độ tin cậy cao đưa cho Nhã Bửu xem, mặt Bùi Giai chút biểu cảm xuất hiện bìa tạp chí, mới từ khách sạn ở Nhật Bản ra, cách đó xa là gương mặt che kín của một người phụ nữ, Nhã Bửu nhận ra gái này, là nữ thiên hậu mới nổi, vừa giành được giải thưởng tại liên hoan phim quốc tế.

      Tấm ảnh này cũng chưa thể hiện được gì, hai người trước sau ra từ đại sảnh khách sạn, chỉ có thể khiến cho người ta tha hồ tưởng tượng.

      “Nhìn thấy , đây là diễn viên mới, đoạt giải liên hoan phim quốc tế, bộ phim cũng là do Bùi Giai đầu tư.” Mỹ Bảo hung hăng chọt tay vào mặt gái cao gầy bìa tạp chí: “Bộ dạng này so với hồ ly tinh giống nhau.”

      Trước khi Mỹ Bảo đưa tạp chí đến cho , kỳ thực đã xem qua tin tức này rồi.

      Mỗi ngày đều ngang sạp báo ở quảng trường mùa xuân, tạp chí đưa tin về Bùi Giai từ trước đến nay đều xem hết.

      Kỳ thực tần suất Bùi Giai xuất hiện tạp chí nhiều, là loại người thích tránh xa thị phi, đôi khi chỉ ngẫu nhiên xuất hiện tạp chí kinh tế tài chính, chẳng qua là bất quá nhân tình mới để mình xuất hiện.

      Tin tức Bùi đại thiếu gia hẹn hò cùng nữ minh tinh lại còn bị chụp hình ở mặt báo, đây chắc chắn là vụ bê bối nhất của . Người kia là một diễn viên mới, danh phận. Tuy rằng Triệu Đồng là nữ diễn viên đoạt giải liên hoan phim quốc tế nhưng giải thưởng này chỉ được khen ở phần nội dung, ta vẫn chưa đủ tư cách để nhận được mức catse khủng. Khi hình ảnh ta và Bùi Giai cùng nhau xuất hiện, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết ta sắp sửa trở thành ngôi sao hạng A. Bằng thì quá mất mặt Bùi đại thiếu gia.

      Nhã Bửu dùng di động lướt Weibo, fan của Triệu Đồng tăng lên mười ngàn người, cũng có người bắt đầu chúc phúc ta và Bùi Giai, nhìn tin tức này mà tròng mắt Nhã Bửu cay cay.

      Giữa trưa Nhã Bửu mang theo một chiếc túi xách ra ngoài, quyển tạp chí được cuộn tròn lại, như cũ đến ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu.

      Nhã Bửu vừa bước chân vào đại sảnh thì nghe thấy phía sau có người gọi: “Nhã Bửu.”

      Giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ, khẽ run người thể tin.

      Nhã Bửu xoay người, quả nhiên nhìn thấy Bùi Giai cách đó xa, bình tĩnh nhìn , mái tóc ngắn gọn gàng đầy nam tính, ngũ quan Bùi Giai tương đối thâm thúy, cơ hồ có thể mê hoặc đối phương.

      Nhã Bửu hoài nghi, thật sự là gọi sao, ở những buổi tiệc dành cho giới quý tộc, bọn họ cũng chưa từng nói chuyện, hoặc chuẩn xác mà , trong mắt Bùi Giai có .

      nghĩ tới lại có thể nhớ được tên , hơn nữa còn chủ động lên tiếng, điều này khiến cho Nhã Bửu suy đoán vô số lần, thầm lắc đầu buồn cười, tốt xấu gì cũng là nhị tiểu thư nhà họ Đường, Bùi Giai biết cũng phải là lạ, khả năng chỉ là lịch sự chào hỏi mà thôi.

      “Bùi tiên sinh.” Nhã Bửu có chút câu nệ.

      Bùi Giai tiến lên đứng cách Nhã Bửu ba bước, quy luật này Nhã Bửu có thể nhìn ra, là tự mình đa tình.

      Nhã Bửu lập tức nhớ tới quyển tạp chí trong tay, mất bò mới lo làm chuồng, chột dạ nhìn Bùi Giai mỉm cười. khẽ vuốt tóc qua phải để chắn tầm nhìn của Bùi Giai. Tuy rằng tìm rất nhiều cơ hội để nhìn lén nhưng lại dám nhìn thẳng vào ánh mắt .

      Động tác của Nhã Bửu trở nên mất tự nhiên, trốn khỏi ánh mắt của Bùi Giai, nhíu mày, quyển tạp chí này biết, sáng sớm hôm nay đã đặt ở bàn công tác.

      “Đường tiểu thư cũng là khách hàng của Hoàn Cầu?” Bùi Giai thản nhiên .

      biết rằng câu hỏi này chỉ hỏi cho có lệ, đáp án đã rất rõ ràng. Từ cách xưng hô Nhã Bửu biến thành Đường tiểu thư, Nhã Bửu lại bắt đầu suy nghĩ, chỉ cảm thấy quyển tạp chí trong tay giống như củ khoai lang nóng bỏng.

      Nhã Bửu giữ chặt quyển tạp chí, màu đen của quyển tạp chí càng khiến cho làn da trở nên nổi bật, hai tay đều đỏ, khẩn trương thốt nên lời, chỉ có thể hơi hơi gật đầu.

      Bùi Giai đứng đó ước chừng ba giây, da đầu Nhã Bửu khẽ run lên, cuối cùng nghe được : “ quấy rầy Đường tiểu thư nữa.”

      Nhã Bửu nhìn Bùi Giai ra khỏi cửa đại sảnh, có lẽ lúc nãy đã hoảng loạn quá mức rồi, hít sâu một hơi, thì nghẹt thở mất. Nhìn thấy đàn ông tự nhiên khẩn trương, Nhã Bửu ngầm bực bội bản thân quá vô dụng…

      Trong đầu Nhã Bửu tràn ngập dấu chấm hỏi. Chẳng lẽ Bùi Giai gọi dừng lại là để hàn huyên? Nếu phải hàn huyên thì là vì cái gì?

      Đến cuối cùng Nhã Bửu kết luận rằng, Bùi Giai gọi là để chào hỏi, chỉ vì phép lịch sự cơ bản.

      “Nhã Bửu, Nhã Bửu.” Mỹ Bảo hét lên vài tiếng, còn ở trước mặt Nhã Bửu quơ quơ năm ngón tay: “Em sao vậy, dường như yên lòng.”

      “Đâu có, vừa rồi chị cái gì?” Nhã Bửu phục hồi tinh thần, nhớ tới lời của Mỹ Bảo. “ nghĩ tới Bùi Giai lại là loại người này, quả nhiên là quy tắc ngầm.” Mỹ Bảo cười lạnh .

      phải chứ?” Nhã Bửu nhíu mày. Giọng của tuy rằng tin nhưng mà trong lòng cũng thừa nhận. Mười năm, biết Bùi Giai đã được mười năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng đùa bỡn phụ nữ. Đối với điểm này, Nhã Bửu hiểu rất rõ, thầm mến Bùi Giai mười năm, còn chưa kịp thổ lộ nghe Mỹ Bảo tuyên bố, Bùi Giai là tất cả của chị , ai cũng được cướp .

      Bởi vậy đến hiểu biết về Bùi Giai, Mỹ Bảo nhất định bằng . Trong tình , Bùi Giai luôn chân thành, rất tôn trọng bạn , cũng chưa từng che dấu chuyện tình cảm. Chỉ là thời điểm thích hợp hay thích hợp, nếu trong quá trình quen nhau phát cả hai hợp, chia tay là lẽ thường tình, hơn nữa số lần Bùi Giai đổi bạn cũng nhiều.

      “Sao lại ? Với năng lực của Bùi Giai, em xem nếu hình ảnh này có sự đồng ý của ta, liệu tạp chí đó có dám đăng tin?” Mỹ Bảo thẳng thừng hỏi.

      Nhã Bửu thể thừa nhận lời nói của Mỹ Bảo rất đúng: “Chắc là do suy đoán, bên cạnh Bùi Giai phải còn Triệu Vũ Hinh sao?”

      “Bùi Giai và Triệu Vũ Hinh nửa tháng trước hình như đã chia tay rồi.” Mỹ Bảo mở miệng thuật lại tin tức cũ.

      Nhã Bửu ngạc nhiên : “ phải bọn họ đã ́nh hôn rồi sao?”

      “Nghe là do Triệu Vũ Hinh đá Bùi Giai, ngạc nhiên chưa?” Mỹ Bảo cười sung sướng.

      Nhã Bửu hơi thất thần: “Sao có thể?” Làm sao có người phụ nữ nào bỏ được Bùi Giai, đầu óc Triệu Vũ Hinh có vấn đề̀?

      “Ồ, sao thể đá Bùi Giai, hả hê quá. Điều chị mong đợi cuối cùng cũng chờ được rồi.” Mỹ Bảo bĩu môi.

      Mỹ Bảo dùng từ cay nghiệt đối với Bùi Giai khiến trong lòng Nhã Bửu cực kỳ khó chịu, chưa kể đến việc Bùi Giai căn bản phải là loại người đó, chỉ cần nghĩ đến Mỹ Bảo từng đơn phương Bùi Giai, Mỹ Bảo cũng nên Bùi Giai như vậy, chẳng phải là Mỹ Bảo tự đánh giá thấp bản thân mình sao?

      “Chị khẳng định là do Bùi Giai bắt cá hai tay nên mới bị Triệu Vũ Hinh bắt gặp.” Mỹ Bảo suy đoán vô trách nhiệm.

      thể. Dì Ninh Luyện thích diễn viên, trước kia cũng phải sao, ta ắt hẳn quen với diễn viên, gần đây ta mở công ty giải trí, Triệu Đồng chẳng qua chỉ là nhân viên của công ty, mượn tên tuổi của ta để đánh bóng tên tuổi, cũng phải có khả năng?” Nhã Bửu .

      “Ồ, có lý do nào có thể khiến Bùi Giai vô duyên vô cớ hạ mình giúp đỡ người khác, Nhã Bửu, em hồn nhiên?” Mỹ Bảo chỉ chỉ lên trán Nhã Bửu.

      Đúng vậy, đúng là thể đoán được nguyên nhân.

      Nhã Bửu cảm thấy Mỹ Bảo vẫn còn khinh bỉ đối với Bùi Giai, nhịn được hỏi: “Chị, chị đối với Bùi Giai. . . . . .”

      Mỹ Bảo nhéo nhéo khuôn mặt Nhã Bửu, nhìn ánh mắt lo lắng của , trong lòng ấm áp: “Yên tâm , nha đầu ngốc, em nghĩ rằng chị vẫn còn ngốc nghếch như năm đó sao, chẳng qua chị chỉ muốn đem ta ra để làm đề tài tán gẫu, thế nào thì Bùi Giai cũng là một nhân vật hàng đầu, nếu chị hứng thú về tin tức của ta, khi đó em mới phải lo lắng.”

      Nhã Bửu cười cười, trong lòng chợt buông lỏng.

      Mỹ Bảo xoa xoa mái tóc của Nhã Bửu: “Được rồi, em đừng lo lắng nữa, cái gì cũng có thể vượt qua, đời này vẫn còn nhiều đàn ông tốt.”

      Giọng điệu than phiền của Mỹ Bảo chỉ khiến cho Nhã Bửu bất lực mỉm cười.

      Mỹ Bảo đứng dậy xuống giường, lại nghĩ tới việc, quay đầu lại : “Em cũng trưởng thành rồi, đừng nghĩ khuôn mặt non choẹt của mình có thể đánh lừa người khác, thế nào, để chị giới thiệu cho em vài người nhé? Đừng nghe theo lời mẹ, dù sao được đàn ông thương vẫn tốt hơn.” Mỹ Bảo cười thành tiếng.

      Nhã Bửu lấy gối đánh đánh Mỹ Bảo: “ cần phải quan tâm em, chị mà lo lắng cho Arthur nhà chị kìa.” Nhã Bửu nhớ tới chuyện vừa rồi Arthur bị Mỹ Bảo làm lơ, trông bộ dạng Arthur ủy khuất thật buồn cười.

      Mỹ Bảo sớm đã luyện thành Kim Cương Bất Hoại(1), kinh nghiệm trêu đùa của Nhã Bửu sao có thể động tới : “Tốt, dù sao hai chúng ta cũng là người nối dõi sản nghiệp của Đường thị, chuyện gì cũng thể qua mặt được chúng ta, chị còn cho rằng chuyện nam nữ trẻ con như em sẽ biết, chao ôi!”

      (1) Kim Cương Bất Hoại: chẳng có gì có thể đục thủng được, ý nói mình đồng da sắt.

      Bị Mỹ Bảo trêu đùa, Nhã Bửu xấu hổ đến đỏ mặt: “Được rồi, em nói lại chị.”

      Hai người cười đùa trận, Mỹ Bảo mới rời .

      Nhã Bửu nằm ở giường, mới vừa rồi bị Mỹ Bảo đánh thức, tại lăn qua lộn lại ngủ được. Trong đầu ngừng lặp lặp lại hình ảnh của trưa hôm nay, Nhã Bửu tự hỏi bản thân, Bùi Giai gọi dừng lại có phải chỉ muốn lịch sự chào hỏi? Có phải hay có. . . . . . Nhã Bửu lại bắt đầu rối rắm về vấn đề này.

      Mỗi khi nghĩ tới, Nhã Bửu lại nhanh chóng lắc đầu, trong lòng kìm chế được tỏ ra vui vẻ, vẫn có thể nhớ được tên , còn gọi là Nhã Bửu.

      Nhã Bửu thì thầm tên của mình, hai chữ này từ miệng Bùi Giai gọi ra nghe qua phảng phất tư vị đặc biệt, Nhã Bửu, Bửu, tiểu Bửu, bảo bối? Nhã Bửu nghĩ đến đây thì liền đỏ mặt, đá đá chăn, thở dài tiếng.

      Tất cả mọi thứ chỉ là ảo tưởng.
      tieunai691993, Phong nguyetHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :