1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Cảm mến không sợ muộn - Tang Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Cảm mến sợ muộn.

      Tác giả: Tang giới

      Editor: Cẩm Tú Ú Nù

      Convert: ngocquynh520 ​




      【 giới thiệu 】

      Cảm mến sợ muộn【 đô thị + Hắc bang sủng nịnh cưng chiều】

      chưa bao giờ nghĩ tới trong cuộc đời chỉ có hai màu đen trắng xen kẽ ấy, lại xuất , làm cho lòng rối loạn thôi.

      Cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, từ đó vô tri vô giác vì mà mất tỉnh táo vốn có, trái tim rung động trước .

      đến độ thể nhận thức được, là nguyện đánh đổi tất cả để có cuộc sống hạnh phúc yên bình bên cạnh , với nụ cười luôn thường trực môi.


      【 Phù Sinh Trường Hận vui vẻ ít, chịu thiên kim cười tiếng. —— Tống Kỳ 】(sẵn sàng chịu khổ để đổi lấy nụ cười của người con mình )


      Tác giả mỗi ngày đều đổi mới. Nguyên văn ấm áp ngọt sủng, chọi , kết cục HE. Càng về sau càng kịch tính đặc sắc.








      Dion, 251XYZChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.

      Nghiêm Thấm Huyên tay nghe điện thoại tay còn lại đánh tay lái cho xe tiến vào gara ở dưới tầng hầm của khách sạn thuộc S Thị.

      Đèn của thang máy nhảy đến số 2, đinh tiếng cửa mở ra, đứng ở cửa là hai người phục vụ, thấy đến bọn họ cung kính kính gật đầu, "Nghiêm tiểu thư, Dung tiểu thư và Doãn tiểu thư chờ tiểu thư ở sảnh hoa hồng."

      Nghiêm Thấm Huyên gật đầu cái, trước cửa thang máy phản chiếu lại hình ảnh của , tối nay mặc bộ đầm màu lục nhạt, tùy ý vén tóc lên, cái cổ thon dài càng làm nổi bật lên khuôn mặt đẹp đẽ.

      cổ của đeo sợi dây chuyền Bích Hải Kim Sa số lượng có hạn mà Lục Thiêm Lịch tặng cho năm trước.

      tới sảnh hoa hồng nhận được cuộc điện thoại ngắn gọn của Doãn Bích Giới.

      "Chín giờ, bán đảo lầu hai, chỉnh đốn lại trang phục. Nhớ đeo Bích Hải Kim Sa."

      Trong đầu Nghiêm Thấm Huyên mơ hồ có thể đoán được tối nay Doãn Bích Giới phải làm gì, đẩy cửa chính của sảnh hoa hồng ra, đập vào mắt là cảnh tượng hào nhoáng.

      Chưa bao giờ sảnh hoa hồng được bố trí tinh xảo thanh nhã đến như vậy, tầng thượng của S thị đầy rẫy những nhân vật quyền lực và những ngôi sao giải trí nổi tiếng.

      Ly rượu sóng sánh, mỹ nhân lộng lẫy.

      Sảnh hoa hồng vốn chỉ để chào đón người của chính phủ, hôm nay được bố trí tinh xảo để chào đón gương mặt quan trọng, đó là bộ mặt của S Thị Dung Tư Hàm.

      Dung Gia ở S thị có địa vị trong giới chính trị, luật pháp và cả giới y học. Dung Tư Hàm là cố vấn pháp luật của Dung Thị, đồng thời cũng là người đàn ông trong mộng của giới showbiz.

      Mà Nghiêm Thấm Huyên và bạn bè lâu năm của mình là Doãn Bích Giới lại tỏ ra có chút khinh thường.

      Doãn Bích Giới ngồi ở ghế salon cùng với Dung Tử Hàm, cầm ly rượu vừa uống vừa chau mày, giương mắt nhìn thấy Nghiêm Thấm Huyên tới, mặt lộ ra nụ
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2.
      Dung Tư Hàm cầm ly rượu tới trước mặt Hồ Tuyết Lâm, nhàng giơ cằm lên, "Hồ tiểu thư lần này chuẩn bị đầu quân vào giới điện ảnh, bộ phim đầu tay là tác phẩm của đạo diễn nổi tiếng, người mới mà được như vậy là phát triển nhanh chóng."

      Mặc dù trong lòng của Hồ Tuyết Lâm bây giờ căm giận ngút trời, nhưng ở trước mặt của Dung Tư Hàm vẫn dám tỏ ra lỗ mãng, vội vàng cung kính chạm cốc.

      Để ly rượu xuống, Dung Tư Hàm liền đổi đề tài, trong đôi mắt đen nhánh ngay cả nửa điểm ấm áp cũng có, "Nữ chính của đạo diễn Trương Đại hầu hết đều bị mắc bệnh hiểm nghèo, Hồ tiểu thư tốt nhất nên giữ gìn thân thể cho cẩn thận."

      Lần này, Hồ Tuyết Lâm mặt cắt còn giọt máu.

      Lúc này Nghiêm Thấm Huyên từ từ khom lưng lại gần ta, người ngoài nhìn vào tưởng là hai người bạn thầm với nhau, thế nhưng nếu nhìn kĩ vào nửa mặt bên kia của , có thể thấy được ánh mắt tàn nhẫn của Nghiêm Thấm Huyên.

      " à, nhớ lại xem là ai cướp bạn trai của người khác, nghĩ tôi biết là ngày hôm nay cố tình tiếp cận tôi hay sao? Tôi cho biết, tôi có cả trăm thủ diennda[lequiidonj.. đoạn để khiến cho sống bằng chết, thế nên đừng bao giờ cho tôi nhìn lại bộ dạng ngày hôm nay của nữa. Gã đàn ông đó, cứ giữ lại . Mà nghĩ bắt chước theo tôi, xứng sao?"

      Hồ Tuyết Lâm nhẫn nhịn cắn môi đến nỗi toàn thân phát run, chưa bao giờ nhục nhã thế này, nhịn tới đây chịu nổi nữa, chỉ vào Nghiêm Thấm Huyên : "Con mẹ nó xong chưa?"

      Giọng lanh lảnh làm cho mọi người xung quanh đều quay đầu lại, Nghiêm Thấm Huyên chính là muốn như thế này, gương mặt lập tức chuyển thành vẻ điềm đạm thuần khiết, tao nhã lễ phép : "Hồ tiểu thư vô lễ."

      Hồ Tuyết Lâm nhìn Nghiêm Thấm Huyên, lúc này tức giận lấn át hết lý trí, chỉ vào mặt của Nghiêm Thấm Huyên mắng, "Lục Thiêm Lịch bây giờ là bạn trai của tôi, đừng có mơ tưởng đến ấy!"

      Vừa dứt lời, Doãn Bích Giới hết sức phối hợp cười ra tiếng, "Tuyết Lâm à, việc và Lục Thiêm Lịch nhau ba năm mọi người đều biết, muốn tranh giành cũng muộn rồi, đúng rồi, ba ngày trước bọn họ vẫn còn nồng nhiệt lắm đấy."

      Hồ Tuyết Lâm xấu hổ đến nỗi muốn nhảy xuống hố, Nghiêm Thấm Huyên nhành uống hết ly rượu trong tay, lại thuận nước đẩy thuyền, "Yên tâm , tôi sợ nhiễm bệnh."

      Mặt Hồ Tuyết Lâm đỏ lên, hốc mắt nhanh chóng đỏ, nhìn Nghiêm Thấm Huyên như kẻ thù giết cha, muốn mắng to nhưng vẫn sợ hãi rụt rè cuối cùng lại khóc.

      xong, Nghiêm Thấm Huyên ngay cả nhìn nàng cũng lười, so với Dung Tử Hàm cũng khác gì, sắc mặt ôn hòa gọi phục vụ tới, "Giúp Hồ tiểu thư tìm phòng để ở, ghi vào hóa đơn của tôi."

      Phục vụ đỡ Hồ Tuyết Lâm lảo đảo đưa , hướng về phía thang máy của khách sạn.

      Dung Tử Hàm nhìn bóng dáng Hồ Tuyết Lâm biến mất ở trong thang máy, chậm rãi tới trong sảnh hoa hồng, khóe môi nhếch lên, giơ ly rượu lên : "Vừa rồi là mở màn cho tiết mục giải trí, hôm nay mọi người hãy tận hưởng, say về."

      Chỉ câu như vậy, quyết định số phận của Hồ Tuyết Lâm.

      Tiếng chuyện lại vang lên, Doãn Bích Giới quay đầu lại thấy Nghiêm Thấm Huyên ra ngoài cửa, cau mày rồi đuổi theo .

      "Cậu sao lại thế, cậu chỉnh được cái con bé Tiểu Tam kia rồi mà sao mặt mày vẫn ủ dột vậy?" Doãn Bích Giới vừa nhắc Nghiêm Thấm Huyên, vừa hung hăng hỏi .

      Nghiêm Thấm Huyên lắc đầu cái, "Tớ cũng biết, trong lòng cảm thấy sảng khoái nhưng cũng có chút vui."

      Doãn Bích Giới thấy như vậy biết ngay là nghĩ tới Lục Thiêm Lịch, chỉ biết oán giận lườm cái, định gì đó, lại thấy thở dài cái, tựa hồ như quyết định cái gì đó rồi cười cười với .

      ☆, 【 mới 】có biến (>////<)

      Tác giả có lời muốn : nam phụ ra sân >>>>>

      "Mẹ kiếp, cậu đừng cười nữa." Doãn Bích Biới cuối cùng cũng nhịn được nữa, tỏ vẻ xem thường : "Được được được, cậu muốn Vân Hải để cúng bái Phật chứ gì, cậu cứ việc , tính của cậu tớ còn
      [​IMG]
      hoacomay27Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3.
      Chiều tháng tư, thời tiết dần dần bắt đầu trở nên ấm áp. Trong quán nước thanh nhã, Nghiêm Thấm Huyên như ngồi băng, gắt gao cắn môi, cố gắng để cho mình phát ra thanh.

      Trước mắt , đôi nam nữ ngồi cách xa, ôm ôm ấp ấp, em em, coi ai ra gì.

      Người đàn ông kia ôm vào trong ngực mình rồi hôn hồi lâu, hài lòng nhắm hai mắt lại, mở mắt ra chợt thấy Nghiêm Thấm Huyên tay cầm trà xanh đứng đó xa nhìn với vẻ mặt như thể tin được.

      Sắc mặt ngay lập tức biến đổi, từ ghế salon nhảy lên xông tới bên cạnh , nắm lấy tay của .

      "Thấm Huyên, . . . . . ."

      " đừng nữa, tôi muốn nghe." rít lên qua kẽ răng, qua cánh tay bé của có thể cảm thấy toàn thân ngừng run rẩy.

      Lục Thiêm lịch đứng đối diện với , nhìn bạn nhau được ba năm của mình, như yếu ớt đến nỗi chỉ cần cơn gió qua là có thể bị thổi , trong lòng rối như con thoi, ngay cả câu giải thích cũng được.

      Lúc này xinh đẹp gợi cảm đó tới cạnh bọn họ, tay kéo cánh tay của Lục Thiêm Lịch .

      "A Lịch, ấy muốn đừng ngăn cản ấy." Giọng của Hồ Tuyết Lâm từ sau lưng truyền đến.

      Giờ phút này chỉ cảm thấy dòng máu chảy khắp người mình như dừng lại, nhìn hai người đứng đối diện với mình, gần như vô tri vô giác, hời hợt.

      Đây là quán nước thích của và Lục Thiêm Lịch trong ba năm nhau, trong lúc đến đây mua nước lại vô tình nhìn thấy người bạn trai công tác của mình lại ôm ấp người khác.

      hất tay Lục Thiêm Lịch ra, cúi đầu trầm mặc với Lục Thiêm Lịch và Hồ Tuyết Lâm hả hê đứng bên cạnh , dựa vào ý chí cố gắng chịu đựng ra khỏi quán.

      Trước kia đọc ở mạng thấy có vài người gặp phải Tiểu Tam, trước tiên phải cho ta cái tát, để cho ta được chết tử tế, Nghiêm Thấm Huyên còn cười ddlqd cười ghé sát tai của Lục Thiêm Lịch , nếu để cho phát nuôi Tiểu Tam ở bên ngoài, đời sau để sống với thân phận làm thái giám.

      Khi đó làm sao có thể ngờ được, người đàn ông mà mình luôn luôn tin tưởng, lại có thể dùng phương thức tàn nhẫn này để phá hoại cuộc sống vô ưu vô tư này của .

      ra khi người ta nhìn thấy cảnh tượng giống hệt cơn ác mộng, ngươi ta chỉ biết chạy càng xa càng tốt, coi như thấy gì cả.

      men theo con đường về phía trước, hô hấp vẫn đều đặn, bước chân đầy kiên định.

      Lúc này, phía sau bé học sinh trung học vừa ngâm nga bài hát vừa chơi điện thoại di động, chơi được hồi khẽ ngẩng đầu dụi dụi con mắt, liền nhìn thấy chị trước mình bị ngã xuống hồ nước.

      >>>>>>>

      "Cậu còn chê cậu đủ mất mặt sao Nghiêm Thấm Huyên, người đàn ông bên cạnh cậu ba năm giấu cậu nuôi Tiểu Tam ở bên ngoài, cậu lên cho họ mấy cái bạt tai thôi sao lại để mình bị ngã xuống hồ nước như thế này? Cậu bị bệnh chắc!"

      Nghiêm Thấm Huyên ngồi ở giường bệnh trong bệnh viện, sắc mặt tái nhợt nhìn Doãn Bích Giới tức giận cầm bình nước tay ném , khuôn mặt tinh xảo tức giận đến nỗi đỏ bừng cả lên.

      vừa dứt lời, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

      Người đàn ông diện mạo tuấn, khí chất tao nhã đó cau mày tới bên cạnh bọn họ.

      Cổ Chi Trừng ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Thấm Huyên, nhàng vỗ đầu , "Thấy trong người như thế nào? Khó chịu sao?"

      Nghiêm thấm Huyên thấy Cổ Chi Trừng đến, dùng sức lắc đầu cái, cảm thấy có chút chua xót, Doãn Bích Giới nhìn thấy bộ dạng này của , trong lòng vừa đau vừa tức, đứng ở bên tức giận , "Được rồi được rồi đừng làm bộ nữa."

      Nghiêm Thấm Huyên nhìn hai người bạn thân ở bên cạnh mình từ hồi trung học tới giờ, bây giờ mới cảm thấy được chân của mình đau nhói.

      Thời điểm bị ngã xuống hồ nước, như người vô hồn.

      Khi đó mặc dù bộ, nhưng thậm chí còn cảm thấy được bước chân của mình.

      phải dùng tất cả kiên cường của mình, mới có thể chống đỡ ra khỏi quán nước kia.

      Trong trái tim lúc này mới bắt đầu cảm nhận thấy đau đớn xé ruột gan, Cổ Chi Trừng nhìn , đưa tay ôm qua bả vai của , thở dài cái, khẽ với , "Thấm Huyên, mọi chuyện qua rồi."

      Năm chữ này, làm cho nước mắt tràn mi.

      hề phát ra thanh gì, duy chỉ có nước mắt là ngừng rơi xuống, lướt qua gương mặt, rơi vào chăn.

      Doãn Bích Giới đứng bên cạnh giường của , nhìn lúc, sau đó quay lưng lại, khóe mắt cũng lặng lẽ đỏ lên.

      có ai biết hơn rằng bây giờ Nghiêm Thấm Huyên khổ sở đến mức nào. ở bên cạnh Nghiêm Thấm Huyên, tận mắt chứng kiến ba năm nhau của và Lục Thiêm Lịch.

      Cho dù ở trong mắt , người Lục Thiêm Lịch có bao nhiêu khuyết điểm chăng nữa, đối với Nghiêm Thấm Huyên cho dù khá hơn nữa cũng thể sánh bằng được Nghiêm Thấm Huyên đối với , nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của Nghiêm Thấm Huyên dành cho Lục Thiêm Lịch, lại lựa chọn im lặng.

      biết Nghiêm Thấm Huyên Lục Thiêm Lịch, coi như toàn bộ thế giới của mình.

      còn nhớ khi đó bọn họ mời bạn bè đến ăn mừng kỉ niệm ba năm nhau của bọn họ, Doãn Bích ddlqd Giới nhìn Lục Thiêm Lịch bận rộn, nhìn ôm Nghiêm Thấm Huyên cười với bọn họ, các người xem tôi là người bạn trai tốt như thế nào này, bạn tôi chỉ cần ăn mặc xinh đẹp là được rồi, chuyện nặng nhọc cứ để tôi làm.

      Lúc đó nheo mắt lại nhìn Nghiêm Thấm Huyên cười vui vẻ, trong lòng suy nghĩ, ấy vui vẻ như vậy, nếu như bọn họ có thể tới cuối cùng cũng chưa chắc là tốt.

      Ai mà ngờ được, thay đổi bất ngờ, ai cũng ngờ được xảy ra chuyện như thế này.

      ☆, 【 mới 】 Nguyệt Dạ


      Nghiêm Thấm Huyên vừa xuống máy bay liền chạy tới khách sạn như đầu xe lửa, gửi lại hành lý ở khách sạn rồi ra, trực tiếp nhảy lên chiếc xe con tới pub lớn của Tokyo.

      Xuống xe, lờ mờ vào cửa chính của MOON SKY, dưới chỉ dẫn của phục vụ, tới quầy rượu được bố trí hấp dẫn.

      ra rất ít khi tới quầy rượu ở mấy nơi như thế này, đây là lần đầu tiên mình đến quầy rượu hoàn toàn xa lạ.

      Trước kia tới quầy rượu mấy lần, Lục Thiêm Lịch đưa tới hẹn với mấy người bạn của .

      ngửa đầu uống hơi cạn sạch ly rượu, cố gắng ngăn cản nước mắt trào ra, ở trong đầu lại lên bóng dáng của Lục Thiêm Lịch.

      Mọi chuyện đều qua sao lại phải nghĩ tới làm gì? Tình cảm trong ba năm, chỉ trong chớp mắt biến mất, để đơn trong khi trốn tiệt ở đâu đó.

      Tửu lượng của được tốt lắm, chỉ cần uống mấy ly rượu nồng độ cao, mặt đỏ bừng lên, làm cho khuôn mặt xinh đẹp nhắn của trở nên quyến rũ tới lạ thường.

      Uống được hồi, nàng trượt xuống ghế, chật vật tới phòng vệ sinh, trong lúc này lại chạm mặt mấy người đàn ông Nhật Bản để ý từ lúc bước vào pub.

      Người đàn ông cầm đầu tóc nhuộm highlight chặn lại, mấy câu tiếng Nhật, đại ý là muốn cùng uống rượu chuyện phiếm với ; Nghiêm Thấm Huyên lắc đầu cái, dùng vốn tiếng Nhật lưu loát của mình mấy câu, đưa tay muốn đẩy người đàn ông kia ra.

      Lại thấy bên cạnh gã khác lên, người nồng nặc mùi rượu, kéo tay tới chỗ uống rượu của bọn .

      Bị đụng vào, phiền não hất tay của ra, chán ghét đẩy gã đàn ông đó ra, còn khẽ mắng mấy câu thô tục.

      Còn chưa mấy bước, liền bị người từ phía sau gắt gao kéo tay lại, gã đó chửi tục vài câu, tay chạm vào mông .

      Trong quán rượu những tình huống như thế này nhìn quen lắm rồi, những người bên cạnh đều thấy được nhưng có ai tiến lên giúp , Nghiêm Thấm Huyên lúc này tỉnh rượu được đôi chút, trong lòng mơ hồ có chút sợ hãi, gắng sức giãy giụa, hướng về phía những người đàn ông bên cạnh kêu gọi giúp đỡ.

      Lúc này mấy người đàn ông đó nhướng mày lên phía trước, tay ôm kéo lên ghế, chỉ là muốn cùng bọn họ uống chút rươu chứ có ý gì khác. hoàn toàn để ý, liều mạng giãy giụa, tay vừa được thả lỏng liền liều mạng cho gã kia cái tát.

      Lúc này, mấy gã đàn ông vây quanh đều giật mình.

      Trong nội tâm của Nghiêm Thấm Huyên rất hồi hộp, thầm kêu được, liều mạng hất tay của mấy gã kia chạy ra khỏi quán rượu, mấy gã kia bây giờ mới kịp ddlqd phản ứng, nổi trận lôi đình đuổi theo . giày cao gót nên tốc độ chạy càng ngày càng chậm, trong lòng mắng mình hồ đồ lại dám tới pub mình, sau lưng tiếng gào thét cùng mấy lời chửi thô tục càng ngày càng gần, sắc mặt trắng bệch cả lên.
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Lúc này nhìn thấy ở ngã rẽ phía trước có gian phòng, chút suy nghĩ liền trực tiếp chạy vọt vào đó.

      >>>>>>>

      Chương 4.

      "Gần đây nghe Tiếu Phan rục rịch chuẩn bị ngóc đầu dậy ở nước Mĩ, biết giờ ngài có mặt ở Tokyo, liền năm lần bảy lượt phái người đến gây khó dễ cho chúng ta."

      người đàn ông đầu trọc mặc tây trang màu đen ngồi ngay ngắn ở ghế sa lon, cung kính hướng về phía người ngồi bên cạnh chậm rãi .

      "Ừ. Yên Giang ứng phó như thế nào?" Người nọ cầm ly rượu tay, giọng trầm thấp, giọng điệu bình thản.

      " Yên Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân (sức chín trâu hai hổ), có lúc bọn họ làm hơi quá, liền chơi đùa cùng bọn họ chút, nếu bọn họ gây nên chuyện gì to tát, ấy dứt khoát làm như thấy." Đầu trọc tiếp tục .

      "Ừ." Người nọ gật đầu cái, nhấp ít rượu, "Cấp dưới hoàn thành nhiệm vụ của họ."

      "Chỉ là có tin tức , Tiếu Phan mở công ty ở Mỹ bằng chính sức của mình, càng ngày càng có danh tiếng, đơn thuần là mỗi ngày đều làm chuyện phi pháp, hình như cũng muốn học theo ngài trắng đen đều dính." Đầu trọc đến ddl.qd đây dừng lại chút, vội vàng chen thêm câu, "Trần thiếu ngài ai có thể so sánh được, tên Tiếu Phan đó nghĩ mỗi ngày tay ta dính đầy máu tươi là có thể bắt chước được thành thạo như ngài sao?"

      "Cũng hẳn là vậy." Người nọ để ly rượu xuống, vừa định chuyện nhìn thấy bóng dáng nho xông thẳng từ ngoài của vào.

      >>>>>>

      Nghiêm Thấm Huyên trực tiếp cắm đầu ngã vào trong phòng, dừng lại được ngã nhào vào lòng của người nào đó.

      Tim đập thình thịch ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt ôn hòa nhìn .

      Cả phòng bỗng chốc yên lặng, Nghiêm Thấm Huyên vội vàng bò dậy, hoảng hốt nhìn quanh phòng thấy nhiều người mặc tây trang và cả gương mặt đáng sợ của đầu trọc.

      "Tôi. . . . . ." tại đầu óc rối loạn, phía sau có người đuổi theo, lại chui đầu vào căn phòng có những kẻ đáng sợ hơn cả những tên ngoài kia.

      Đầu trọc nặng nề ho tiếng, dùng tiếng Nhật chất vấn , " là ai?"

      chưa kịp định thần lại, cửa phòng bị đá văng ra, tên mặt bặm trợn kia nhìn quanh rồi về phía , theo bản năng lui về sau bước, ngay lập tức ngã vào ghế salon.

      cuống quít cầu cứu đầu trọc, "Xin hãy giúp tôi!!"

      Đầu trọc nhìn tên vừa mới vào phòng, dừng giây, trầm mặc nhìn về người đàn ông bên cạnh xin ý kiến.

      để ý người đó làm gì, Nghiêm Thấm Huyên chỉ nhìn thấy những người đàn ông mặc tây trang đứng yên quanh phòng từ nãy đến giờ cầm chai rượu về phía tên bặm trợn kia.

      chưa từng thấy qua cảnh tượng như thế này, sợ đến phát run, co người lại salon.

      Tiếng hét cùng với tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, vẫn còn co người lại salon nghe thấy người bên cạnh nhàn nhạt .

      "Đừng sợ."

      Chỉ có hai chữ, làm cho cảm thấy yên tâm tới lạ thường.

      khẽ nghiêng đầu, mới nhìn gò má của người bên cạnh.

      Con ngươi sâu hun hút thấy đáy, cái mũi thanh tú, đôi môi mỏng nhúc nhích, giống như tòa Thái Sơn tỏa ra đầy uy quyền.

      Trong lòng Nghiêm Thấm Huyên thầm mắng mình thời điểm này lại nhìn người ta chăm chú thế kia, phát giác ra câu an ủi của lúc nãy vừa mới áp chế được lại làm tim như muốn nhảy vọt ra ngoài.

      Rất nhanh, trong phòng trừ bọn họ và những người đàn ông mặc tây trang màu đen ra, những tên côn đồ kia nằm mặt đất bất tỉnh nhân , người trong đó hô hấp ddl.qd có chút yếu ớt. Nghiêm Thấm Huyên hoàn toàn bị cục diện trước mắt làm cho choáng váng, ngơ ngác nhìn mấy tên nằm dưới đất kia, hỏi người đàn ông ngồi bên cạnh, ". . . . . . . . . . . . phải họ chết rồi đấy chứ?"

      Người đàn ông kia uống xong ly rượu đặt ly trở lại khay, khóe môi khẽ nhếch lên, lạnh nhạt quay mặt sang nhìn , " muốn cứu bọn chúng?"

      suy nghĩ mấy giây, vẫn gật đầu cái.

      Người đàn ông đầu trọc nhìn thấy ánh mắt của , vẫy vẫy tay với mấy tên thuộc hạ, chỉ chốc lát nhìn thấy có người chạy vào đỡ mấy tên bất tỉnh ra ngoài, còn có nhân viên tới dọn dẹp mảnh vỡ thủy tinh sau khi tàn cuộc.

      Mới mấy phút trước căn phòng này còn hỗn độn, thế mà chốc lát ngăn nắp trở lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra, trở lại như lúc ban đầu, hơi kinh ngạc nhìn về phía người bên cạnh.

      Người đàn ông này từ đầu đến cuối chư hề thay đổi tư thế ngồi của minhg, hai chân bắt chéo, ngón tay nhàng gõ gõ vào đùi, nét mặt vẫn thay đổi.

      từ ghế salon đứng lên, hướng về phía người kia và đầu trọc cung kính , "Vô cùng cám ơn các cứu tôi."

      Đầu trọc cao lớn thô kệch được cung kính cảm ơn, cảm thấy có chút ngượng ngùng, người đàn ông có địa vị tối cao đó giọng điệu nghiêm túc nhưng vẫn là lộ ra vẻ thân thiện nhìn hỏi, " có muốn tôi tiễn về ?"

      nhìn người đàn ông bộ dạng hết sức đáng sợ ở trước mặt, suy nghĩ lại rồi lắc đầu cái, "Chúng ta quen biết, tự tôi về là được rồi, làm phiền các nữa."

      Lại thấy người đàn ông ngồi ghế salon từ nãy giờ đứng lên, nhìn thẳng vào : "Tôi đưa về."

      >>>>>>>

      Nghiêm Thấm Huyên theo thuộc hạ của người kia, ra khỏi quầy rượu.

      Hai người con đường lạnh lẽo, nửa đêm có bất kỳ ai, thời tiết của tháng tư có hơi lạnh, phía sau , nhìn bóng lưng cao lớn vững vàng của , cảnh tượng đáng sợ lúc nãy, thêm chất cồn dần dần lấn át đầu óc của .

      nghiêng đầu, bước nhanh tới sau lưng của , đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng của , "Này, tôi mời uống rượu nhé."

      nghe thấy lời của ngay lập tức xoay đầu lại, khuôn mặt nhắn của Nghiêm Thấm Huyên khẽ ửng hồng, mùi rượu nhàn nhạt quấn quanh người , cười như cười nhìn hồi, tới cửa hàng tiện lợi ở bên cạnh.

      >>>>>>

      ra tại dạ dày của Nghiêm thấm Huyên rất khó chịu, thế nhưng thần xui quỷ khiến lại ddl.qd mua lại vào trong cửa hàng tiện lợi mua đống bia, giống như cổ họng mới được lắp đường ống, ực mạnh phát rồi ho khan, sặc đến nỗi cảm thấy trong lòng mình đắng chát.

      Người bên cạnh bình thản ngồ bên cạnh lan can, rũ chân xuống, chậm rãi uống, ánh mắt bình thản nhìn vào bóng đêm tĩnh mịch, tay trái từ tốn vỗ lưng của .

      thỉnh thoảng nhìn mấy lần, trong lòng lặng yên suy nghĩ người này mặc dù thoạt nhìn rất ấm áp lương thiện, nhưng ra lại là thủ lĩnh của tổ chức xã hội đen ở Tokyo.

      Đây đêm thú vị.

      Ngày thứ tư sau khi chứng kiến Lục Thiêm Lịch bắt cá hai tay, bay tới Tokyo để khảo sát thị trường, vừa xuống máy bay lại tới quầy rượu uống say, bị mấy gã vô lại quấy rầy, được Xã Hội Đen cứu giúp, tại lại muốn mời thủ lĩnh của xã hội đen uống rượu.

      Gió đêm làm cho đầu óc của càng ngày càng căng lên, chất cồn làm cho trí óc hỗn loạn, hốc mắt đỏ lên, nước mắt liền chảy xuống.

      giơ tay ném chai bia về phía mặt biển, ôm mặt khóc nức nở.

      ☆, 【 mới 】có biến
      Tác giả có lời muốn : hai bạn trẻ đùa giỡn nhau~~~~~~~~
      Hôm đó ở trước mặt Doãn Bích Giới khóc trận, nghĩ rơi nước mắt nữa.

      Trái tin đau đến cực hạn, hoàn toàn cách nào dùng nước mắt để diễn tả.

      Nhưng bây giờ ở trước mặt người xa lạ, lại cảm thấy yên bình, cảm thấy trăm ngàn loại cảm xúc cũng có thể chút kiêng kỵ phát tiết ra, cần kìm nén nữa.

      Nghe được càng ngày càng khóc to, xoay đầu lại, lời nào, cũng an ủi, chỉ đưa bao khăn giấy cho , ánh trăng soi sáng khuôn mặt tuấn mỹ của , có chút mơ hồ, thấy vẻ mặt của .

      Đợi khóc xong, mới từ từ lên tiếng, "Năng lực bộc phát của đúng là kinh người, có thể trình báo lên Guinness rồi."

      ở trong cảm xúc bi thương của chính mình, nghe thế nhịn được bật cười.

      mặt vẫn còn dính nước mắt nước mũi, cũng chuyện, khuôn mặt thê thảm, dùng con ngươi nhìn .

      tự tay cầm cái túi của cửa hàng tiện lợi lên, từ lan can nhảy xuống, tới thùng rác cách đó xa vứt rác.

      " điên xong chưa, giờ sao? Còn mau trở về?" quay lại tới bên cạnh .

      đứng vẫn cao hơn so với Nghiêm Thấm Huyên ngồi ở lan can chút, ngẩng đầu lên nhìn mặt , dần dần cũng ngưng nức nở.

      duỗi tay về phía , thở dài, bắt lấy bàn tay của , vững vàng rơi mặt đất, "Cám ơn "

      "Muốn tôi đưa về ?" Khóe môi cong lên, " mau về rửa mặt rồi lên giường ngủ , nhân lúc đường vẫn chưa có người."

      nghe xong liền rộng lượng tặng cho cái lườm nghýt, thấy khóe miệng nhếch lên lại càng lộ vẻ đáng ghét.

      " cần, hẹn gặp lại!"

      trươc bỏ lại ở đằng sau, nhấc chân bước nhanh con đường, trong lòng thầm nghĩ loại ddl.qd người nhìn ngoài mặt hiền lành mà trong lòng lại gian xảo này nên tránh xa ra tốt hơn.
      >>>>>>

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :