1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Cơn mưa - Khang Thành ( Hoàn - 54c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Cơn Mưa

      Tác giả: Khang Thành

      Người dịch – Editor: Mốc – Fei Yang

      Beta: Mốc

      Poster: Ốc

      Thể loại: đại

      Độ dài: 54 chương + 1 ngoại truyện

      Nguồn: ☆ Fei Yang ☆


      [​IMG]
      Giới thiệu

      đừng khóc.

      Dưới trận tuyết đầu năm mới, em hứa với .

      Em luôn ở bên , cùng nhau qua màn đêm lạnh lẽo, vượt qua quãng thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời.

      có đau khổ nào thể vượt qua, có bóng tối nào tìm thấy điểm cuối.

      Chỉ cần và em nắm tay nhau, tiến về phía trước.”

      cơn mưa rào buổi chiều hôm ấy.

      cuộc gặp gỡ trong bầu khí ẩm ướt.

      Lúc mới đầu, chưa ai nhớ tới ai,

      Hai người thuộc hai đường thẳng song song, nhưng lại giao nhau giữa khó khăn gập ghềnh.

      là người lái xe thuê thuộc tầng lớp thấp nhất, cùng với trai mắc chứng tự bế vùng vẫy trong cuộc sống.

      là phóng viên đài truyền hình mạnh mẽ nhưng lạnh lùng độc.

      giống như cây tùng tuyết núi,

      bắt mắt, đáng giá, nhưng vẫn cắm sâu, vẫn bền bỉ.

      giống như luồng sáng đơn độc nhưng dũng cảm ngay thẳng

      Biết lạnh lẽo của đời người, bởi vậy nắm chặt tay lái vận mệnh buông.

      lưu luyến xúc cảm và hương vị vững chắc chất phác đủ đầy cơ thể người ấy.

      Vẫn biết phía sau , là bóng tối vận mệnh mà cả đời phải tìm cách thoát khỏi.

      Thế nhưng, trong cơn gió vô ý thổi qua,

      Là ai động lòng trước với ai,

      Là ai, trong vô số lần thở dài quyết định khuất phục trước trái tim?

      Là ai lùi lại? Chắp tay, xoay người ?



      Nếu như thể mỉm cười từ biệt,

      Vậy có thể ôm nhau chặt, cùng nhau chống lại dòng thác cuồn cuộn của thế giới khắc nghiệt lạnh lẽo này được ?



      Khi mới bắt đầu, chưa ai ai,

      Trong cơn mưa, chỉ có cơn gió lướt qua ngọn cây.
      Last edited: 15/10/16
      Nhược Vân thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 1: Đình nghỉ mát

      Dịch: Mốc


      ✧✧✧✧✧


      Hai tiếng sấm vang lên, mưa như trút nước.

      Cơn mưa to bất thình lình kéo đến, Trần Nham đứng bờ ruộng vội vàng thu dọn dây micro, phía trước, Tiền Văn cầm máy quay phim chạy trối chết đến căn nhà gỗ.

      Thông tín viên (1) bên ủy ban xã chạy được nửa, rồi dừng lại lúc, chờ đuổi kịp.

      (1) Thông tín viên: Người làm nhiệm vụ cung cấp tin tức hoặc viết bài cho tờ báo, tạp chí hoặc thông tấn xã, nhưng thuộc biên chế tòa soạn.

      Trong làn mưa dày đặc, tay Trần Nham ôm microphone trước ngực, tay kia che trán, nhanh chóng chạy đến.

      Tháng chín, liên tục tháng trời mưa, rau dưa trong ruộng đất vùng ngoại ô cháy khô. Dân trồng rau khổ lên lời, vấn đề cung cấp rau xanh cho dân thành phố trở nên nghiêm trọng.

      Trần Nham mới sáng sớm phụng mệnh cùng với quay phim tới vườn rau cách thành phố hai mươi cây số, đầu tiên là chuyện, sau đó phỏng vấn chính thức, mồ hôi tuôn ra như mưa.

      Vừa mới quay cảnh cuối cùng, ngờ mặt trời nóng hừng hực ở phía đông, phía tây bỗng chốc mưa như trút nước.

      Đồng ruộng khô hạn lâu ngày gặp mưa, đất cát cuốn lên cuồn cuộn.

      Hạt mưa rơi cây cỏ, vang lên tiếng lộp bộp.

      Nhà gỗ được xây bên cạnh bờ ruộng, bình thường dùng để nông dân nghỉ ngơi, bên trong chỉ có cái bàn gỗ và mấy băng ghế dài cọc cạch, góc tường có đống dụng cụ làm nông và mấy bình thuốc trừ sâu, phân hóa học được xếp lộn xộn, mùi gay mũi thoang thoảng trong khí.

      Thông tín viên bên ủy ban xã kéo dây đèn, ngọn đèn duy nhất được treo xà nhà lập tức sáng lên, ánh sáng màu vàng nhờ nhờ, bật hay bật cũng giống như nhau.

      Căn nhà lờ mà lờ mờ, ẩm thấp bẩn thỉu.

      Thông tín viên phủi giọt nước người, nhìn ra ngoài cửa, giọng mang đậm giọng địa phương: “Cuối cùng cũng có trận mưa to.”

      Quay phim Tiền Văn ngồi bên cạnh bàn, cau mày. ta cầm chiếc khăn lông to, lau nước khuôn mặt mình, mà chỉ lo lau máy quay.

      Lau khô xong, khởi động lại máy, chạy thử, vận hành.

      lát sau, cuối cùng ta cũng thở phào nhõm: “Giỏi lắm, làm tao sợ muốn chết.”

      Cái máy này ba trăm ngàn. Xảy ra vấn đề gì ta sợ bù tiền lương vào cũng đủ.

      Lớp bụi băng ghế quá dày, Trần Nham ngồi xuống, đứng trước cửa, vừa nhìn trời mưa vừa lau tóc.

      Dự báo thời tiết hôm nay 32°C, nghĩ trời lại mưa to đến vậy.

      Sắc trời hỗn độn, mưa to ào ào, trong phòng càng ngày càng tối, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ cánh cửa mở.

      Trần Nham đứng ngược với ánh sáng, ngay cả chiếc áo váy cũng ướt nửa, chất liệu vải sợi bông dính sát vào da thịt, góc váy dán vào cẳng chân, từng giọt bùn xuống.

      cảm thấy khó chịu, nhấc cẳng chân lên, khom người xuống lau, góc váy phủ xuống dưới.

      Tiền Văn nhìn chằm chằm vào cửa, như nhìn bóng lưng của , lại như nhìn cơn mưa.

      Nhìn lúc, ta lại cúi đầu xem máy móc.

      “Vẫn còn vài cảnh chưa quay nữa, mưa thế này máy móc cũng thể dùng được, tính làm thế nào đây?” Giọng của ta chìm nghỉm trong tiếng mưa ào ào, nghe thấy .

      Qua lát, Trần Nham lau khô vết nước người, quay đầu lại , “ quay nữa, chờ lát nữa về.”

      Thông tín viên nghe cuộc chuyện của bọn họ, nhìn đồng hồ, lập tức đứng lên cười : “ chị à, tôi vừa gọi xe đưa chúng ta đến ủy ban thị trấn, ăn bữa cơm rau dưa ở nhà khách rồi hẵng .”

      Sau khi quy định thứ tám của trung ương được thực thi, gian nhà ăn của nhà khách chính phủ là nơi tiếp đón tốt nhất của các bộ ngành.

      Trần Nham nhìn đồng hồ, “Mới hơn mười giờ, còn sớm. cần khách khí, chúng tôi còn phải trở về sớm.”

      xong nhìn Tiền Văn.

      Tiền Văn nhìn , “Được, vậy quay về thôi.”

      Khi sắp xếp hành trình, ta chưa bao giờ làm trái lại . ta biết thích xã giao.

      Thông tín viên sao có thể thả họ , sống chết gì cũng phải giữ được bọn họ ở lại. Nhưng mà Trần Nham , cho dù ta giữ như thế nào, chút cũng có ý định ở lại.

      Cuối cùng còn cách nào khác, ta chỉ có thể cầm di động lên, gọi xe đến đưa bọn họ quay về.

      Sau nửa tiếng xe, đến đài truyền hình vừa vặn tới giờ ăn cơm.

      Chuyện đầu tiên hai người vừa vào phòng làm việc là thay bộ quần áo sạch .

      Trong phòng làm việc Trần Nham chỉ để cái áo đồng phục quảng cáo và cái quần đen bó sát người, bộ quần áo này được mặc trong hoạt động trước đây của nhà đài. Khi thay xong quần áo bước ra khỏi WC, phát ra Tiền Văn thay chiếc áo phông sạch , ngồi dựa vào bàn làm việc hút thuốc chuyện với đồng nghiệp nam khác.

      Mọi người tám chuyện, cười đùa hi hi ha ha, đều về thảm cảnh của mình trong cơn mưa to này.

      Trong tay Tiền Văn cầm hộp cơm, thấy Trần Nham vào, dùng hộp cơm gõ xuống mặt bàn, “ ăn cơm ?”

      Trần Nham chậm rãi khởi động máy tính, “Hôm nay là thứ tư, tôi .”

      Thực đơn trong nhà ăn đều cố định theo tuần, thứ tư có món ăn mặn, thịt thỏ kho. Hồi Trần Nham từng nuôi con thỏ, món ăn này làm đáy lòng cảm thấy rất ghê tởm.

      Tiền Văn từ bàn nhảy xuống, tới trước mặt , nở nụ cười tươi roi rói, “Nếu tôi đưa ăn bữa ngon nhé? thôi.”

      Trần Nham lật cuốn sổ ghi chép bàn, nhìn ta: “ , bên tôi còn phải liên hệ với người, giờ rưỡi còn phải tới phòng biên tập.”

      “Vậy tôi mang cái gì đó lên cho ăn nhé?”

      cần đâu, lát nữa tôi tự .”

      “Tiền Văn, cùng với nhau , hôm nay tôi mang thẻ cơm, cậu cà thẻ giúp được ?” Đồng nghiệp nam lúc nãy chuyện với ta mở miệng.

      Tiền Văn liếc mắt nhìn Trần Nham cái, gì, vội vàng tới, “ thôi.”

      tới lát, toàn bộ nhân viên trong phòng làm việc hết.

      Trần Nham gọi điện thoại cho người bên sở khoa học nông nghiệp, đại khái muốn giải thích trận mưa này có ảnh hưởng thế nào đến cây trồng nông nghiệp, hẹn thời gian ngày mai phỏng vấn.

      Xử lý xong tất cả, nhìn thời gian, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tới bên cửa sổ.

      Dưới lầu là con đường thông tới nhà ăn, cây cối hai bên được cơn mưa gột rửa trở nên xanh biếc, từng đám người túm năm tụm ba cầm ô chậm rãi di chuyển.

      Mưa hơn rất nhiều, chỉ còn những giọt mưa nhàng bay trong bầu trời ảm đạm.

      Nhìn lúc đến nhàm chán, quyết định ra ngoài giải quyết bữa trưa.

      Quán ăn bình dân quanh chỗ làm nhiều lắm, chỉ có cửa tiệm mì sợi cũ và nhà hàng Shaxian Xiaochi (2). Trần Nham cầm ô, lướt qua hai nhà hàng này, vẫn bước về phía trước.

      (2) Shaxian Xiaochi: Chuỗi nhà hàng nổi tiếng bán đồ ăn vặt Trung Quốc.

      Trong làn mưa lất phất, khí trở nên ẩm ướt tươi mát, nhiệt độ cũng giảm xuống ít.

      trong thời gian ăn cơm trưa, nên lượng xe và người bộ đường tính là nhiều, ánh đèn ở cột đèn giao thông mông lung, trong khí thỉnh thoảng vang tiếng còi xe chói tai, những người trong chốn đô thị hưởng thụ những tiết tấu hoàn mĩ bất chợt vang lên trong làn mưa.

      Cũng quá đói bụng, cũng muốn ăn thứ gì đó, lại biết nên ăn thứ gì. Trần Nham được lúc, nhận ra mình tản bộ mục đích qua hai con phố.

      Khi nhìn thấy tiệm bánh mì, dừng lại, cụp ô, vào.

      mua cái bánh sừng bò và cốc latte nóng, nhận ra trong tiệm chỉ có hai cái bàn là có người ngồi.

      yên lặng đứng trước cửa tiệm nhìn mọi người đường, chợt nhớ gần đây hình như có công viên .

      Trần Nham năm nay 26 tuổi, sau khi tốt nghiệp trường đại học 985 (3) thi vào đài truyền hình, làm phóng viên ở đây ba năm. Trong cái thành phố lớn này, đương nhiên chạy đến hết những nơi từ to đến , từ ngóc ngách đến ngõ cùng.

      (3) Là những trường đại học trọng điểm thuộc “công trình 985” của chính phủ Trung Quốc. Năm 1998, Trung Quốc đưa ra chương trình 985 tập trung đầu tư cho 9 trường đại học nhằm đưa những trường này thành những đại học đẳng cấp quốc tế.

      Nhìn thấy bốn chữ đỏ “công viên Tân Thành” được in tảng đá lớn bên cạnh cổng vào, giống như lúc đặt tiêu đề, hơi nhếch khóe môi lên.

      Đây là công viên cũ được sửa lại, trước đây thu vé vào cửa, vài năm nay thu nữa.

      Công viên được xây dựng dựa ngọn núi cao lắm, núi trồng khá nhiều cây tùng. Dưới núi có đầm nước lớn, bên trong có rất nhiều núi giả, liễu bên cạnh hồ rủ xuống chạm tới mặt nước. Vài năm nay chính phủ xây dựng thành phố văn minh toàn quốc, núi dựng thêm đình nghỉ mát, ghế đá, cùng với số thiết bị tập thể dục, có rất nhiều người già tới đây để tập luyện.

      Giữa trưa trời mưa, công viên vắng người.

      Có hai ông già bật ô, ngồi ở bên bàn đá tập trung tinh thần đánh cờ, bàn cờ bằng gỗ ướt nửa.

      Trần Nham ngang qua bọn họ, bọn họ vẫn hề động đậy.

      lên núi.

      phát , phải là vị khách duy nhất lên núi.

      người đứng bên ngoài đình nghỉ mát đỉnh núi, bên trong cũng có người ngồi.

      Người đàn ông ở bên ngoài đứng dưới tán cây, đưa lưng về phía đình. Trong làn mưa lất phất, ta hình như cúi đầu hút thuốc.

      Bên trong là người đàn ông đọc sách, ngồi tận cùng bên trong đình. Phía sau ta chính là sườn núi, cây cối hoa cỏ xanh biếc trải dài, cành lá lay động trong làn gió của cơn mưa phùn, nhàng đung đưa.

      ta cúi đầu rất thấp, tưởng như dán mắt vào trang sách.

      Trần Nham để ý quá nhiều.

      ngồi ngay cửa ra vào đình nghỉ mát, đặt ô dưới chân, cũng lấy trong túi quyển sách và cái bút, vừa ăn bánh vừa đọc, những chỗ quan trọng ghi chú vào.

      Từ năm ngoái bắt đầu thi nhân viên công vụ, nên hình thành thói quen lúc nào cũng mang theo sách, có thể đọc sách bất cứ khi nào bất cứ ở đâu.

      Mưa vẫn nhàng rơi, gió vẫn chầm chậm thổi, trong làn mưa cây cỏ tỏa ra mùi hương thoang thoảng thấm vào lòng người, xung quanh yên tĩnh mà thanh u.

      bắt đầu để ý đến người đàn ông ngồi trong đình sau khi nghe thấy thanh trong cổ họng ta phát ra khác hẳn với thanh người bình thường.

      tiếng ngâm nga. Ngắt quãng, cao vút, nhịp điệu đều đều.

      Cà phê rời khỏi môi, kìm đặng đưa mắt đánh giá ta.

      Mái tóc ta được cắt rất ngắn, mặc chiếc áo phông màu xanh bằng vải sợi và chiếc quần soóc màu đen, dưới chân là đôi giày biển màu nâu sậm, tay chân đầy đủ, hoàn toàn khác với người bình thường.

      Nhưng tư thế ta đọc sách…… phải được tự nhiên.

      Cả người còng xuống, cánh tay buông thõng xuống hai bên hông, chân cũng vậy.

      Sách đặt tay, nhưng nhìn như ta cầm được, đặt ở đầu gối, cúi sát mặt tới gần quyển sách.

      Nhìn thấy động tác ta lật sách, Trần Nham càng khẳng định suy đoán của mình.

      Đây là người bị bại não, hoặc là người có chứng tự bế.

      Vì nguyên nhân công việc, nên từng tiếp xúc với những người này, có chút hiểu biết đối với cử chỉ hành vi của bọn họ.

      Hình như ta đọc được chỗ nào đó thú vị, khoang mũi phát ra tiếng “hừ” rất lớn.

      biết do phát hành động của mình phá vỡ yên tĩnh, hay do vô ý, ta ngẩng đầu lên nhìn Trần Nham.

      Trần Nham nhìn ta, bởi vì chút lòng thương hại, nên thản nhiên nở nụ cười.

      ta lại cúi đầu.

      “Đói bụng chưa?”

      Phía bên ngoài đình nghỉ mát truyền đến giọng trầm thấp.

      Ánh mắt Trần Nham hơi di chuyển, chạm tới ánh mắt của người đàn ông bên ngoài đình nghỉ mát.

      Khoảnh khắc giao nhau ngắn ngủi, ánh mắt ta dừng lại người Trần Nham quá lâu, lần nữa chuyển sang người đàn ông đọc sách.

      Người đó hình như nghe thấy ta , tiếp tục chúi đầu vào đọc sách.

      ta ném tàn thuốc trong tay, dùng chân dụi tắt, đứng bên ngoài đình vỗ vỗ bả vai người đọc sách, “Đừng đọc nữa, ăn cơm thôi.”

      Người đó nhúc nhích, ta cũng thúc giục.

      lát sau, ta lại vỗ bả vai người đó.

      Người đàn ông đọc sách cuối cùng cũng miễn cưỡng rời mắt khỏi trang giấy, nghiêng người, ăn ậm ờ: “Ăn cơm rang trứng.”

      Người đàn ông đứng ngoài đình “ờ” tiếng, bước trước, từ ngoài đình tới cây tùng bên cạnh cửa ra vào, tay đút trong túi, chờ người đó.

      ta mặc áo phông màu đen và chiếc quần dài màu tro, bờ vai bị nước mưa thấm đẫm thành màu đen sậm.

      Người đàn ông trong đình chậm rãi đặt quyển sách chỉnh tề vào trong chiếc túi vải, khoác lên vai.

      Người đàn ông đứng bên cạnh cây nghiêng mắt nhìn ta cái, tính toán thời gian, chờ ta tới gần, bắt đầu xuống núi. Bước chân người đàn ông đọc sách nhanh hơn chút, đuổi theo.

      Nhìn bóng người biến mất, tò mò trong lòng Trần Nham cũng dần tiêu tán.

      Ánh mắt trở lại trang sách, cà phê trở lại bên môi.

      Mưa biết dừng từ bao giờ, mây đen tản ra, bầu trời quang đãng trở lại.

      Điện thoại tay kêu lên tiếng, là tin QQ.

      Tiền Văn: Ở đâu rồi?
      Nhược Vân thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Cảnh đêm

      Edit: Fei Yang

      Beta: Mốc


      ✧✧✧✧✧

      Hai giờ trưa, trong phòng biên tập vắng người.

      Tiền Văn ngồi cắt phim, Trần Nham đứng bên cạnh, hơi cúi người.

      đeo kính, chăm chú nhìn máy vi tính.

      Trần Nham cận thị gần ba độ, bình thường đều đeo kính sát tròng, sau khi dầm mưa mắt hơi khó chịu, nên đổi sang cái kính cận trong gọng.

      Tiền Văn ậm ờ hỏi: “Buổi trưa ăn gì thế?”

      lòng vòng xung quanh, tùy ý ăn chút gì đó.”

      “Hẹn với tôi giờ rưỡi, tôi sang nhìn có lấy bóng người.”

      Trần Nham cúi đầu, cười cái như có như , “ ngại quá.”

      chú ý lại chuyển sang màn hình.

      biết thấy gì, Trần Nham chúi người về phía màn hình, có sợi tóc rũ xuống trước mặt Tiền Văn.

      Tiền Văn nhìn sợi tóc đen trước mặt, tạo thành cái bóng mờ ảo nền phần mềm biên tập nhấp nháy. ta loáng thoáng có thể ngửi được mùi ẩm ướt do nước mưa để lại người .

      hơi xuất thần, “cạch” tiếng, Trần Nham khẽ cử động, kéo cái ghế sang ngồi xuống bên cạnh ta.

      Tiền Văn lập tức nhìn về phía màn hình.

      Trần Nham : “Đoạn này người này quá dài dòng, cắt .”

      Tiền Văn gì, nhấn nhấn chuột, làm theo.

      Trong chốc lát, cắt thô hoàn thành.

      Hợp tác năm, bọn họ vô cùng ăn ý, là “Kim đồng ngọc nữ” trong đài công nhận, từng hợp tác làm ít tin tức hay, cũng từng đoạt số giải thưởng của thành phố và tỉnh.

      Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân.

      “Ơ, chỉ hai người ở đây sao?”

      làn gió thơm lướt qua, người dẫn chương trình Phùng Bối Bối vào, giơ tay vén mái tóc vừa uốn xong.

      “Sao ăn mặc thế này?” Phùng Bối Bối nhìn lướt Trần Nham cái.

      Trần Nham , “Buổi sáng đổ mưa to, trong phòng làm việc chỉ có bộ này.”

      Tiền Văn nhìn Phùng Bối Bối cười cái, đứng lên xách máy quay phim với Trần Nham, “Tôi trả máy, các chuyện nhé.”

      Phùng Bối Bối liếc nhìn bóng lưng ta, kéo cái ghế ngồi xuống, chống cằm, nhìn Trần Nham đầy ý sâu xa, khóe môi hơi nhếch lên.

      Lát sau, câu đầu đuôi: “Tôi thấy ấy đùa đâu.”

      Trần Nham nhìn màn hình, gì. Theo động tác của đầu ngón tay, con chuột phát ra tiếng tạch tạch rất .

      Phùng Bối Bối tay chống đầu, ngồi bên cạnh chơi điện thoại di động.

      lát sau, Trần Nham mới bớt chút thời gian nhìn ấy cái, vẻ mặt hờ hững, “Tới làm gì thế?”

      ấy chơi game trong điện thoại di động, ngẩng đầu lên , “ ngang qua thôi, chờ lát nữa lồng tiếng ở phòng bên cạnh, còn mười phút nữa.”

      sớm chút , trễ lại quên kịch bản.”

      “Kịch bản tôi quên đâu có thiếu cái này.”

      Giọng ấy mềm mại ngọt ngào, nếu bất kì lời nào mang ý xấu xuất phát từ giọng thế này, hầu như đều trở thành kiểu nũng nịu làm dáng.

      Trần Nham cười cái.

      Phùng Bối Bối vào cơ quan cùng năm với Trần Nham, đảm nhiệm chương trình văn hóa buổi tối trong đài. Khuôn mặt ấy xinh đẹp, là người đẹp luôn nổi bật trong đám đông.

      So với những dẫn chương trình trẻ tuổi xinh đẹp khác, Phùng Bối Bối cởi mở hoạt bát, hồn nhiên lãng mạn hơn. Người dẫn chương trình giống biên tập viên trực tiếp, tiếp xúc nhiều như phóng viên, chỉ có ấy, quan hệ thân thiết từ xuống dưới, kiêu căng. Nhưng ấy rất hay chơi trội, nên ít lần bị phê bình.

      Gần tới giờ, Phùng Bối Bối đứng lên, lúc gần hẹn Trần Nham buổi tối dạo phố.

      Hôm nay Trần Nham hơi mệt, vừa định từ chối, còn chưa mở miệng Phùng Bối Bối nghiêm mặt : “Tâm trạng tốt, dạo phố xong rồi uống với tôi ly.”

      ấy khum tay ra dấu uống rượu.

      Tính cách của Trần Nham và Phùng Bối Bối hoàn toàn khác nhau, nhưng lại chuyện khá hợp.

      Phùng Bối Bối là người nơi khác, vốn ở chung với người dẫn chương trình khác trong kí túc xá nhân viên của đài, sau đó có mâu thuẫn , nên ấy dọn ra ngoài ở. Đến tận sau này, số lần ấy tìm Trần Nham cũng càng ngày càng nhiều.

      Từ trước đến nay Trần Nham luôn giữ khoảng cách gần xa với đồng nghiệp ở cơ quan. có thể cảm giác được Phùng Bối Bối lấy lòng mình, nên từ đầu đáp lại cách lạnh nhạt mà lịch , nhưng tình cảm con người thể khống chế, trong lúc vô tình, cũng từ từ mở rộng trái tim với Phùng Bối Bối.

      Buổi tối tan làm đúng lúc chút nào, Trần Nham bị trưởng phòng kéo lại thảo luận vấn đề tiền nong nửa tiếng đồng hồ. Nhân lúc trưởng phòng rót nước, tranh thủ gửi wechat cho Phùng Bối Bối. Phùng Bối Bối trả lời ngồi trong xe chờ .

      Trưởng phòng tận tình khuyên bảo chuyện với Trần Nham đến bảy giờ rưỡi, rốt cuộc cho .

      Chập tối tháng chín, trong khí hơi nóng ẩm, côn trùng mệt mỏi vây tròn quanh quầng sáng đèn đường.

      Trần Nham ra khỏi cổng, chiếc Volkswagen Golf bên cạnh phòng bảo vệ nháy đèn cái.

      Bối Bối vẫn mặc chiếc váy ngắn liền sát người màu xanh buổi trưa, mặt dặm lại lớp trang điểm, son miệng trơn bóng, vẻ quyến rũ tinh tế mềm mại.

      Trần Nham lên xe, Phùng Bối Bối thấy vẫn mặc chiếc áo phông màu trắng, ngực bên trái có cái logo nho . buộc tóc đuôi ngựa, để lộ cái trán sáng bóng, người trông có vẻ hơi mệt.

      Xe chậm rãi lên đường.

      “Lãnh đạo của tìm làm gì thế? chuyện trễ như vậy.” Bối Bối nhìn đường, hờ hững hỏi.

      “Lôi kéo tài trợ kỉ niệm ba mươi năm.”

      “Kêu làm bao nhiêu?”

      trăm ngàn tệ.”

      Phùng Bối Bối nhìn cái, “Cần tôi giúp tay ?”

      ấy hiểu rất tính cách và bối cảnh của Trần Nham, mấy chuyện như lôi kéo tài trợ bàn chuyện hợp tác phải là sở trường của .

      “Được, giúp tôi để ý chút.”

      Bối Bối vịn tay lái, cười cái, “OK.”

      Khi đèn đỏ sáng, điện thoại của Bối Bối vang lên. ấy nhìn thoáng qua, vừa lái xe vừa kẹp điện thoại di dộng bên tai.

      Trong buồng xe kín bưng, Trần Nham nghe thấy giọng nam thấp thoáng truyền tới từ đầu bên kia điện thoại.

      hạ nửa cửa sổ xe xuống, tiếng tạp ồn ào tràn vào từ khe cửa.

      Đường phố tỏa ánh sáng lung linh, đèn neon chợt lóe lên, lẳng lặng quét qua cách lộn xộn. Có làn gió nóng thổi vào mặt, tỏa nhiệt nhơm nhớp.

      Từ đầu đến cuối, cũng nghe thấy Phùng Bối Bối gì trong điện thoại.

      Họ ăn bữa cơm đơn giản trong trung tâm mua sắm. dạo lúc, Phùng Bối Bối vừa ý chiếc váy dài màu xám, kiểu dáng đơn giản cổ điển, cổ áo ngang lộ ra xương quai xanh quyến rũ, thắt chặt chỗ vòng eo, làn váy dài đến bắp chân.

      ấy chầm chậm từ trong phòng thử đồ ra, dáng người lả lướt.

      Phùng Bối Bối nhìn mình trong gương, lại nhìn Trần Nham trong gương, thầm hỏi: Thế nào?

      Trần Nham gật gật đầu.

      Sảng khoái tính tiền, hai ngàn tám trăm tám mươi tám đồng.

      Trần Nham kinh ngạc với cách tiêu tiền của ấy từ lâu.

      Bố mẹ Phùng Bối Bối kinh doanh phụ tùng xe ô-tô ở quê, tính là đại phú đại quý, nhưng hai năm qua cũng làm ăn phát đạt, mở mấy chi nhánh. Cho dù tính trợ cấp của bố mẹ, thu nhập người dẫn chương trình của ấy cộng thêm số thu nhập phụ bình thường chạy kiện, cũng có thể tự túc.

      Mua váy xong, bọn họ lại dạo thêm lúc, Trần Nham mua gì.

      dạo phố xong mười giờ, hai người lái xe tới quán bar khá nổi tiếng trong thành phố.

      sân khấu sáng đèn, có ban nhạc nước ngoài hát bài hát tiếng , giọng hát lúc thư giãn động lòng người, lúc râm rỉ thấu xương, rất có khả năng thay đổi cảm xúc con người.

      Trong ánh đèn lờ mờ, Phùng Bối Bối ngồi ghế chân cao bên chiếc bàn tròn , uống liền hai ly cocktail, để ly xuống, cơ thể bắt đầu lắc lư theo tiếng nhạc.

      Ánh sáng mơ hồ như lớp lụa mỏng, bao phủ khuôn mặt ấy. Trong lúc vô tình, những vẻ mặt vui vẻ dí dỏm kia biến mất, dưới đó, có đau buồn phòng bị được dỡ bỏ.

      Người vui vẻ thế nào nữa cũng có phiền muộn. Thế giới chính là công bằng như thế.

      Nghe nhạc, uống rượu , Trần Nham cũng thả lỏng người mình. và Phùng Bối Bối câu được câu chăng trò chuyện về số người và việc trong đài, rồi về bộ phim vừa xem gần đây.

      Có người bưng ly rượu tới, kéo cái ghế bên cạnh họ ngồi xuống.

      người trẻ tuổi khá đẹp trai, bưng ly rượu lên, mời rượu họ.

      Trần Nham : “ ngại quá, chúng tôi có chuyện muốn .”

      Phùng Bối Bối vẫn uống rượu của mình, khẽ mỉm cười, thái độ từ chối cho ý kiến.

      Người đàn ông miệng lưỡi trơn tru bắt chuyện đôi câu, phát vẻ mặt Trần Nham thay đổi, có bất kì ý “muốn mà còn giả vờ” nào, hơi mất mặt, hậm hực bỏ .

      Chẳng bao lâu sau, điện thoại di động của Phùng Bối Bối rung lên. ấy nhìn cái, đứng lên ra ngoài cửa nghe.

      Trần Nham ngồi mình gần mười phút, lúc Phùng Bối Bối quay lại, vẻ mặt vui vẻ hơn rất nhiều.

      “Ngại quá, bạn trai tôi muốn tới đón tôi. Chờ lát nữa tôi bảo ấy đưa về trước.”

      Trần Nham cười cười, lắc đầu vẻ sao cả, “Tôi trước được rồi.”

      Phùng Bối Bối nắm cánh tay lại, “ ấy ở gần đây thôi, chờ thêm chút , trễ thế này rồi.”

      Trần Nham từ chối được, cùng ấy lấy túi, đến cửa chờ.

      Hơn mười giờ, con phố của các quán bar bóng người, cũng có xe, chỉ có tiếng nhạc mơ hồ vang dội trong khí, con đường màu xám đen phản chiếu bóng ánh đèn neon.

      Họ uống ít rượu, lúc này đứng trong làn gió buổi đêm nơi đầu đường người, bỗng có chút cảm giác chớm say.

      Khoan khoái, buồn bã, lại có chút đơn khó tả.

      lâu sau, chiếc Land Rover màu đen lái về hướng này, Phùng Bối Bối bước lên trước bước, Trần Nham biết có lẽ là người đó.

      Xe quay đầu cái, dừng con đường bên phía họ.

      Cửa ghế phụ mở ra, người đàn ông thân hình cao lớn xuống. Phùng Bối Bối tiến lên đón.

      Trần Nham biết tháng này Phùng Bối Bối mới quen người bạn trai, nghe ấy tình cờ nhắc qua, nhưng tối nay là lần đầu tiên thấy người .

      Hình dung thế nào nhỉ?

      Trần Nham cảm thấy rất nhiều tu từ đều dư thừa, chắc thế này, họ rất xứng đôi.

      Hai người đứng bên cửa xe mở thân mật chuyện, dáng vẻ đó chính là đôi nam nữ vô cùng đẹp đôi có thể lên tạp chí.

      Phùng Bối Bối luôn rất đào hoa, nhưng lần này, rất nhiều điều chứng tỏ rằng, trong mối tình này ấy hề chiếm ưu thế.

      “Trần Nham.” Phùng Bối Bối quay đầu lại, gọi tiếng.

      Trần Nham sang.

      “Tư Hồng, đây là Trần Nham.” Phùng Bối Bối giới thiệu.

      Chu Tư Hồng mặc áo sơ mi đen và quần âu, khuôn mặt trắng ngần tuấn.

      ta khẽ ôm eo Phùng Bối Bối, hàn huyên đôi câu với Trần Nham, thò người thản nhiên dặn người lái xe bên trong, “Tiểu Tôn, lát nữa cậu đưa ấy về an toàn.”

      Phùng Bối Bối với Trần Nham, “Tư Hồng lái xe tôi đưa tôi về. Sau khi về đến nhà nhớ wechat cho tôi.”

      Trần Nham cười nhạt cái, “Được, hai người cũng về sớm chút.”

      xong gật đầu với Chu Tư Hồng cái, lên xe.

      Trong gương chiếu hậu, Chu Tư Hồng dắt Phùng Bối Bối về hướng ngược lại.

      đâu ạ?” Người ghế lái hỏi.

      Trần Nham quay đầu nhìn ta.

      Trong buồng xe ánh sáng lờ mờ, đồng hồ đo lóe ánh sáng nhạt màu xanh.

      Thấy mặt ta, thoáng sửng sốt.

      “Nhà ở đâu ạ?”

      Tôn Bằng tưởng nghe thấy, thấp giọng hỏi thêm lần nữa, nhìn về phía .

      Ánh mắt ta bình thản, nghe thấy , “À gần gia viên Thụy.”

      Tôn Bằng nhìn đường phía trước, trong miệng khẽ đọc câu: “Gia viên Thụy…”

      biết ư?”

      ta nhìn phía trước, tay giữ tay lái, tay bắt đầu lấy điện thoại di động, “Ngại quá, để tôi bật GPS.”

      “Là khu vực cũ, về phía trung tâm thành phố trước, chờ lát nữa tôi chỉ đường.”

      “Được.”

      Tốc độ xe đều đều, cơn mệt mỏi trong dần dâng lên.

      Trần Nham suy nghĩ thêm gì nữa, từ từ thả lỏng, say sưa nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.

      Cảnh đêm sâu lắng, đường xá, nhà lầu, cây cối… tất cả cảnh vật đều nhanh chóng lùi lại trong màn đêm đen.

      Nhanh chóng lùi lại.
      Nhược Vân thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Trong mưa

      Edit: Fei Yang

      Beta: Mốc


      ✧✧✧✧✧

      “Phía trước quẹo sao?”

      “…”

      “Có quẹo ạ?”

      “…”

      Xe chạy đến đường quốc lộ rộng rãi, đường xá bị núi rừng thấp bé hai bên cuốn theo.

      Tôn Bằng quay đầu, phát người phụ nữ bên cạnh dựa đầu vào cửa sổ, mí mắt khép lại. ngủ.

      “Này…”

      gọi thêm tiếng. có phản ứng gì.

      Tốc độ xe chậm lại, vừa nhìn đường vừa bật GPS điện thoại di động, nhớ lại địa chỉ vừa mới .

      Tiếc rằng là, quên mất rồi.

      Nhìn giờ, đánh tay lái, tấp vào lề đường từ từ dừng xe lại.

      Khoảnh khắc tắt máy, ánh sáng lập lòe màu trắng của đồng hồ đo biến mất khuôn mặt .

      thở rất , ngực khẽ nhấp nhô, tóc buộc sau gáy bị đè ép nên có vài sợi tóc bị xõa ra, ít rơi xuống bờ vai.

      Trong bóng tối, lẳng lặng nhìn khuôn mặt hồi, đẩy đầu máy điều hòa thổi vào sang bên, mò lấy thuốc lá người.

      Lúc Trần Nham thức dậy, mơ màng trong chốc lát.

      vô thức túm lấy túi xách, chiếc túi để đùi tạo thành lớp mồ hôi mỏng. cúi đầu nhìn nhìn quần áo mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, rất nhanh nhớ lại tại sao mình ở chiếc xe này.

      Ngoài cửa sổ là núi hồ quen thuộc. Cỏ cây núi lên ánh sáng xanh, đong đưa rì rào theo gió.

      xác định phương hướng chút.

      sai, vẫn là đường về nhà.

      Nhưng thấy người ghế lái.

      mở cửa xe.

      Đêm khuya cuối hè, bầu khí núi rừng lạnh lẽo xuyên qua làn gió hơi hanh, trong nháy mắt bao phủ tới.

      hoàn toàn tỉnh táo lại.

      Tôn Bằng dựa nửa người vào cửa hông sau xe, nhìn đường hút thuốc.

      Con đường màu xanh lam bị đèn đường chiếu thành màu vàng xám, xe lui tới rất ít, đèn giao thông ở ngã tư lặng lẽ nhảy theo số giây.

      Làn khói tản ra từ đầu ngón tay , quanh quẩn bên mặt , cuối cùng tan mất.

      Cảm nhận được động tĩnh, đứng thẳng người, quay đầu lại.

      Trần Nham đứng bên cửa ghế phụ, khoanh tay nhìn .

      sửa sang lại đầu tóc, cái nhúm xõa ra vai thấy nữa, vẻ mặt mang theo mờ mịt đặc thù sau khi thức dậy.

      thức rồi?”

      “Ừm.” Trần Nham nhìn .

      ngủ, tôi muốn bật GPS, mà quên mất địa chỉ rồi.”

      Trần Nham cảm thấy hơi xấu hổ, “Xin lỗi , làm lỡ thời gian của .”

      có gì. thôi.” rít hơi thuốc cuối cùng, vứt tàn thuốc.

      Xe lại lên đường.

      Mỗi khi đến đầu đường Trần Nham chỉ đường cái, trừ việc đó ra, suốt quãng đường đều vô cùng im lặng.

      Giữa đường, chỗ cây đèn giao thông, Trần Nham ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt tỏa ra bên cạnh, kìm được liếc mắt nhìn .

      luôn nhìn phía trước, mặt biểu lộ cảm xúc gì.

      Xe từ từ chạy vào khu nội thành xưa. Tôn Bằng phát từng tới đây, chỉ là biết chính xác tên đường.

      “Đến rồi, ở trong này.” Trần Nham ngồi dậy.

      Xe dừng trước đầu hẻm tối om, hai chùm đèn pha sáng choang, bụi bặm lẳng lặng lăn mình trong ánh sáng.

      “Có thể vào trong ?”

      “Trễ quá rồi, vào được.”

      Hai bên hẻm có ít cửa tiệm , ban đêm, ông chủ trẻ hay đậu xe trước cửa tiệm, buổi sáng lên đường. Sáng sớm ảnh hưởng xe ra, nhưng buổi tối lại ảnh hưởng xe vào.

      Sau khi Trần Nham xuống xe, Tôn Bằng cũng xuống theo.

      vòng qua đầu xe, tới đầu con hẻm sâu và đen. Hai bên đường có mấy cửa tiệm treo tấm biển, đều đóng cửa.

      chiếc xe tải đậu giữa đường, chiếm hai phần ba con đường.

      “Bên trong có đèn đường sao?”

      “Có cái, lúc trước vừa hỏng.”

      quay đầu nhìn , “Tôi nhìn chút, vào .”

      Trần Nham qua khỏi con hẻm, lúc gần đến nhà, nghe thấy xa xa truyền đến tiếng động cơ xe ô-tô khởi động, vang lên chói tai trong đêm khuya yên tĩnh.

      Chờ đến khi thanh ấy biến mất, biết chó nhà nào bỗng nhiên bị kinh động, cứ sủa ăng ẳng ngừng, bầu bạn cùng tiếng giày cao gót của .

      Nơi này là khu nhà lụp xụp tồi tàn cũ nổi tiếng trong thành phố, nhà nhà đều là nhà trệt, ít người xây nhà hai tầng , mở rộng ban công. Mấy năm trước thành phố dự định thẳng tay phá dỡ khu này, tiếc rằng xây dựng trái phép quá nhiều, dân cư lại quá hỗn tạp, còn chưa bắt đầu làm, có rất nhiều người nghe phong phanh nửa đêm lén lợp nhà tôn, muốn nhân cơ hội kiếm chác khoản. Giai đoạn đầu chính phủ tính chi phí quy hoạch, nhưng cũng làm gì thêm nữa.

      ra khỏi con hẻm quẹo trái chính là căn nhà cũ của gia đình Trần Nham, của bố để lại. khoảng đất ở cổng đổ xi măng, vòng gạch bao quanh, miễn cưỡng tạo thành cái sân, làm cổng sân. Ông bà ngoại của bình thường trồng ít rau và hoa trong sân giết thời gian.

      Khi qua phòng khách, cửa phòng mẹ Trần chợt mở ra, bật đèn.

      Bà ló đầu ra, khàn giọng hỏi, “Sao về trễ vậy? Điện thoại cũng nghe.”

      “Hết pin ạ.”

      “Tắm rửa rồi mau ngủ .”

      Trần Nham dạ tiếng, mẹ Trần đóng cửa lại.

      Đây là căn nhà hai phòng rưỡi phòng khách, phòng của Trần Nham là phòng “rưỡi”.

      Tắm xong về phòng, bật máy điều hòa, trong phòng thoang thoảng vị ngọt nức mũi của nhang chống muỗi. nhanh chóng ngủ thiếp , nửa đêm thức dậy, mơ mơ màng màng vệ sinh.

      Nhà vệ sinh sáng đèn, cửa mở, có tiếng nước chảy rất .

      Thấy bóng lưng còng xuống, đôi chân mang dép nhựa màu xanh, Trần Nham chợt tỉnh táo, lặng lẽ về phòng. Chờ rất lâu, mới lại vệ sinh.

      Mẹ của Trần Nham là nhân viên y tế trong bệnh viện, bố lúc còn sống là thợ xây. Từ lúc bắt đầu có trí nhớ, trong nhà luôn rất nghèo, bố mẹ bận bịu mưu sinh, ai dạy dỗ . Năm 16 tuổi, bố qua đời vì bệnh urê huyết, chán nản nghèo túng trong nhà càng để lại ấn tượng sâu sắc cho . Lúc đó mẹ con họ chỉ còn lại căn nhà cũ này và đống nợ vì chữa bệnh cho bố .

      Khi ấy mẹ thường khóc lóc kể lể với bạn bè họ hàng tới thăm hỏi: “Sớm biết giữ được, chữa bệnh cho ông ấy rồi.”

      Nếu nhờ vào tiền cho sinh viên vay của trường, Trần Nham có lẽ thể hoàn thành trọn vẹn được việc học.

      Chưa tới hai năm, cậu út chịu kết hôn của Trần Nham rốt cuộc tìm được đối tượng. Ông bà ngoại vui vẻ dọn ra khỏi căn nhà của mình làm đám cưới cho đứa con trai út này, bắt đầu tới ở chung với con .

      Tuy hơi chật chội chút, nhưng có tiền hưu của người già giúp đỡ, áp lực cuộc sống của mẹ con họ ít hơn rất nhiều. Hơn nữa Trần Nham vâng lời hiểu chuyện, học tập xuất sắc nhất, gia đình này dần dần bắt đầu quay trở lại quỹ đạo bình thường.

      Sau khi lên đại học, chưa từng xòe tay xin xu trong nhà, toàn bộ tiền sinh hoạt tự lo liệu. Sau khi tốt nghiệp, thuận lợi thi vào đài truyền hình, có nghề nghiệp ổn định vẻ vang. Mấy năm nay, nợ nần trong nhà cũng coi như trả hết.

      Có lẽ vì sinh ra ở tầng lớp thấp nhất, Trần Nham cảm thấy cuộc đời quá trình ngừng leo lên. phải là khổ, phải mệt, nhưng có khổ hơn nữa mệt hơn nữa, tất cả đều phát triển theo hướng tốt đẹp, phải là có chút hi vọng.

      mình phấn đấu nhiều năm dần hình thành nên tính cách hờ hững quạnh của . Từng có dạo, quan tâm đến bất kì điều gì, thậm chí cũng hiếm khi ấm áp với người thân.

      Lúc còn , chưa từng được ẵm bồng thương. Khi học, chỉ động tác thân mật nho của người khác cũng khiến mơ hồ được tự nhiên.

      Đến tận sau khi làm, cuộc đời như bắt đầu lại, tầm mắt mở rộng hơn rất nhiều, người càng rạng rỡ tự tin hơn, về mặt thái độ đối nhân xử thế cũng dần thay đổi, còn câu nệ, cũng cứng nhắc như trước nữa.

      Nhưng tận sâu trong đáy lòng, từ đầu đến cuối có dòng sông lạnh lẽo, im lặng dẫn dắt , để cho lạc đường trong khu rừng rậm dục vọng này.

      thể mất phương hướng, bởi vì sau lưng có đường lui.

      Ba ngày sau, Phùng Bối Bối mang đến tin tốt lành cho Trần Nham.

      Hợp tác bàn thành công.

      ấy gửi số điện thoại cho Trần Nham để liên lạc trực tiếp, là công ty bất động sản mới lên sàn muốn quay phim tuyên truyền.

      Phùng Bối Bối có kiêng kị, đó chính là công ty của gia đình bạn trai Chu Tư Hồng của ấy. Đêm đó Phùng Bối Bối thuận miệng nhắc tới với Chu Tư Hồng, ta đồng ý ngay.

      Tổng công ty Danh Dương này ở Thượng Hải, công ty mới lên sàn bên này do Chu Tư Hồng vừa mới đánh bóng tên tuổi từ nước ngoài về luyện tập. Tổng công ty sắp kỉ niệm 35 năm, đến lúc đó bọn họ làm chủ hội trường, muốn mở buổi dạ tiệc, vừa vặn có thể mở màn bằng phim tuyên truyền.

      Hạ thu luân chuyển, thành phố như bắt đầu bước vào mùa mưa dai dẳng. Hôm nay từ sáng bắt đầu có mưa lất phất, buổi chiều mưa rơi lớn dần, đôi lúc còn kèm theo tiếng sấm.

      Người của công ty Danh Dương thông báo cho Trần Nham tới bàn chi tiết chuyện hợp tác. Trần Nham vừa lấy tin bên ngoài về, lập tức đón xe vội tới đó.

      Phòng làm việc ở lầu hai nơi bán hàng. Chỉ trong nháy mắt bước xuống xe, váy của Trần Nham ướt mảng lớn.

      Người gặp tên là Trương Vĩnh Sinh, là lãnh đạo trẻ phụ trách việc lên kế hoạch tuyên truyền, dáng người hơi béo, nụ cười khôn khéo.

      Thái độ của ta vô cùng thân thiện, toàn bộ quá trình thương lượng có thể là ăn nhịp với nhau.

      “Phóng viên Trần, phim cứ mạnh tay , có gì cần cứ , chúng tôi giúp đỡ.”

      “Cảm ơn trưởng phòng Trương.”

      Trương Vĩnh Sinh cười xua xua tay, “Ngày mai mang hợp đồng sang, kí hợp đồng sớm chút bắt đầu làm sớm chút.”

      Trần Nham gật đầu: “Được.”

      “Phóng viên Trần tới thế nào.” ta nhìn mưa bên ngoài, bắt đầu lấy điện thoại di động, “Để tôi tìm chiếc xe đưa đoạn.”

      cần khách sáo…” Vừa dứt lời, tiếng sét ngoài cửa sổ, mưa xoay trời chuyển đất đổ xuống ào ào.

      Trần Nham từ chối nữa.

      Ở đây vốn xa xôi hẻo lánh, cộng thêm mưa lớn thế này, đón xe được.

      Tài xế Trương Vĩnh Sinh tìm hình như có ở đây, ta cúp điện thoại với Trần Nham, “Chờ thêm chút nữa.”

      Trần Nham hề vội, nhấp ngụm trà, nhìn ra cơn dông ngoài cửa sổ.

      lát sau rốt cuộc liên lạc xe xong, họ cùng xuống lầu.

      Dưới lầu chính là đại sảnh bán hàng.

      Vài cái bàn kính tròn và ghế mây đặt bên cửa sổ sát đất, người đàn ông ngồi cái ghế gần cửa, nhìn thấy họ đứng lên.

      “Tiểu Tôn, đây là phóng viên Trần của đài truyền hình, phiền đưa ấy đoạn, hôm nay lão Trương có ở đây, tôi cũng tìm được người khác.” Trương Vĩnh Sinh rất khách sáo.

      Tôn Bằng nhìn ta, lại nhìn Trần Nham cái, “ sao.”

      Trần Nham tạm biệt Trương Vĩnh Sinh, theo Tôn Bằng lên xe.

      Xe đậu cách cửa mấy bước, vẫn là chiếc Land Rover màu đen kia. bật ô, thẳng tới trong cơn mưa to.

      Trần Nham cụp ô lên xe, để cái ô ướt sũng bên chân.

      đâu?” hỏi.

      Trần Nham nhìn thấy áo phông người ướt gần hết, mái tóc đen và ngắn dính vào nhau trán. giơ tay lau nước mặt, nhân tiện vuốt tóc, nhúm tóc trán dựng đứng lên.

      “Đài truyền hình.”

      Tôn Bằng nhìn cái, xuất phát.

      Mưa như trút nước, sấm chớp bầu trời, người bộ đều tránh mưa ven đường, con đường trắng xóa chỉ còn lại xe cộ.

      Trong tiếng mưa to xen lẫn tiếng còi nôn nóng.

      Trong xe yên lặng, điện thoại di động của Tôn Bằng bỗng vang lên.

      Tiếng chuông đó phải là bài hát nào, mà là tiếng chuông điện thoại reng reng cổ xưa nhất, đơn điệu mà dồn dập.

      Trần Nham nhìn về phía .

      Khi đèn đỏ nhận máy, Trần Nham vô thức quay đầu về phía ngoài cửa sổ.

      cửa sổ có giọt mưa, chỉ có màn nước tầng tầng bao phủ từ xuống dưới, chảy xuôi róc rách.

      chưa bao giờ quen nghe người khác chuyện điện thoại, cho dù có lúc thể nghe, cũng tự chuyển chú ý của mình sang chỗ khác.

      Sau khi cúp điện thoại, Tôn Bằng nhìn nhìn .

      Trần Nham để ý, lát sau, lại nhìn .

      Trần Nham nghe thấy giọng ban nãy trong điện thoại rất vội vàng, cũng nhìn ra có lời muốn , chủ động hỏi, “Sao vậy?”

      nhìn đường, bắp thịt cánh tay cầm tay lái căng ra, “ có vội về ? Bây giờ tôi có chuyện gấp…”

      phải định thả tôi xuống giữa đường đấy chứ?”

      phải, nếu vội, tôi làm chuyện trước, rồi lát nữa đưa về.”

      Trần Nham nhìn dáng vẻ quả thực rất vội của , suy nghĩ chút, “Được.”

      Xe rất nhanh đổi hướng, nhanh chóng qua lại trong màn mưa. Gần hai mươi phút sau, mưa lại, xe chạy vào tiểu khu cũ.

      Trần Nham ngồi xe, nhìn Tôn Bằng chạy vào tòa nhà đối diện. lấy ra quyển sách trong túi, giết thời gian.

      Mười phút sau, Trần Nham nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Hai phút sau, Trần Nham duỗi chân xe, đổi tư thế ngồi.

      Ba mươi phút sau, mưa tạnh, mây đen tan , cây cối ven đường càng thêm sáng rực xanh biếc. Trong lòng Trần Nham hoàn toàn hết kiên nhẫn, lại hơi tức giận. Gắng gượng chờ người khác ba mươi phút, với , những lần như thế này ít đến mức có thể đếm được.

      Ngay từ đầu Trần Nham vẫn nghĩ, đêm hôm ấy ta cũng chờ mình ngủ dậy ở trong xe khoảng thời gian. Nhưng bây giờ, mất hết kiên nhẫn. rút chìa khóa, xách túi xuống xe, về phía tòa nhà kia.

      Chưa đến gần, trong tòa nhà truyền ra tràng gào thét như nổi điên.

      Trần Nham dừng bước.

      Đầu cầu thang, vài người già mặc quần soóc áo may ô, tụm chỗ chuyện phiếm.

      “Nổi điên nữa rồi, đúng là phiền phức của nhà đó mà.”

      “Yên ổn thế nào được, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”

      thế, người bệnh thần kinh ở đây, bé cưng nhà tôi ngủ ngon trong nhà, bị dọa sợ muốn chết.”

      Trần Nham tới, ánh mắt mấy người già nhìn nhìn đầy nghi hoặc, im lặng chút rồi lại tiếp.

      quẹo vào từ đầu cầu thang u tối, trong khí có mùi cũ kỹ.

      theo thanh kì quái kia lên lầu hai.

      Lầu hai có tổng cộng hai hộ gia đình, cửa hộ phía tây mở rộng, cánh cửa lưới khép hờ khóa lại.

      Từ góc độ ngoài cửa nhìn vào, trong phòng khách cái bàn xếp và hai cái ghế đẩu, bên tủ lạnh còn có cái tủ chén màu nâu. bàn có hai chồng thức ăn thừa đầy dầu mỡ, dưới đất rải rác mảnh chén đĩa vỡ.

      Phòng khách có cửa sổ cũng có ánh sáng, tối om om. nhìn thấy căn phòng ở bên trong.

      Tiếng kêu khóc kì quặc của người trưởng thành truyền tới từng đợt, khiến người ta run sợ.

      Trần Nham thoáng dừng trước cửa, ma xui quỷ khiến vào.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Tòa nhà

      Edit: Fei Yang

      Beta: Mốc


      ✧✧✧✧✧

      cảm giác chắc chắn vô hình, ta ở bên trong.

      Bước vào cửa, từ từ qua lối vào chật hẹp, đến phòng khách, Trần Nham đứng ở cửa phòng.

      Hình ảnh trước mặt, kì quái mà ảm đạm.

      Tôn Bằng cúi đầu ngồi ở mép giường, người đàn ông ngồi bên cạnh khóc.

      Căn phòng thông suốt thẳng tới ban công, nhưng cánh cửa gỗ của ban công đóng, chỉ có cánh cửa sổ cạnh cửa lộ ra ánh sáng u.

      Cả căn phòng chìm trong khoảng tối mờ u ám đè nén.

      Căn phòng mười mấy mét vuông, cái tivi treo tường, tủ quần áo lớn, hai cái giường . cái giường có mấy món đồ ngổn ngang, đè lên cái chăn. Giữa giường có tấm màn vải treo bằng dây thép. Màn vải vốn có thể là màu xanh, nhưng bị bụi tích tụ lâu ngày bao phủ, nhìn bằng mắt thường là màu tro. Ở giữa còn có cái tủ đầu giường, tủ để đèn bàn và mấy đồ lặt vặt như chai chai lọ lọ.

      Nhận ra được chút khác thường, Tôn Bằng ngẩng đầu lên.

      Nhìn thấy Trần Nham đứng ở cửa, cả người bất động, nhưng cũng phản ứng nhiều hơn.

      từ từ đứng lên, nhìn bằng vẻ mặt lạnh nhạt.

      vừa lòng khi xin phép mà vào, nhưng hình như lại có hơi sức nào tra hỏi thêm.

      Người đàn ông bên cạnh nhìn thấy đứng lên, càng khàn giọng ra sức khóc hơn, bắt lấy cánh tay .

      Kiểu kêu khóc như liều mạng của người trưởng thành đó, khiến cho Trần Nham vô thức nhíu mày.

      ấy sao vậy? Có cần bệnh viện ?” Trần Nham nhìn người đàn ông giường.

      Tôn Bằng lắc đầu, “ ấy sao. ngại quá, làm trễ lâu quá rồi.”

      Trần Nham đến gần, tuy ăn mặc khác, nhưng nhanh chóng phản ứng được, người đàn ông khóc này chính là người đàn ông đọc sách trong công viên ngày hôm ấy.

      Bất thình lình, dường như hiểu cả.

      “Chắc chắn cần đưa đến bệnh viện sao? Tôi thấy ấy khóc hơi dữ dội, có phải bị thương chỗ nào đó .”

      “Để ấy tỉnh chút là được. Nếu vội chờ tôi thêm lát, nếu vội tôi đưa tiền cho đón xe.” Tôn Bằng móc tiền trong túi quần.

      “Tôi vội.” Trần Nham hờ hững , “Tôi lên xe chờ, lo cho ấy .”

      xong liền xoay người ra ngoài.

      Quay lại xe, Trần Nham lại lấy cuốn sách trong túi. Từng con chữ xinh xắn vào đầu.

      Khép sách lại, ngoài cửa sổ, bầu trời sau cơn mưa mang màu xanh biếc, gió lẳng lặng lay động ngọn cây.

      Qua thêm nửa tiếng Tôn Bằng mới xuất , sắc trời tối lại.

      ra khỏi cầu thang thấp bé u, dưới hoàng hôn sâu thẳm, dừng lại bên cái cây già trước cửa, châm điếu thuốc.

      mặc áo phông màu xám sậm và quần jean giặt hơi bạc màu, mái tóc ngắn đen nhánh tôn lên khuôn mặt khỏe mạnh trắng ngần. nghiêng đầu, biết nhìn cái gì, mặt lạnh lẽo, có biểu cảm gì, giữa hàng lông mày có vẻ buồn rầu lờ mờ.

      Trong khung ảnh yên tĩnh này, nhà, cây, người, tất cả nhìn qua đều cũ kĩ mà nặng nề.

      Người đàn ông to cao cường tráng, bả vai rộng, lưng hơi còng, có loại cảm giác mạnh mẽ riêng biệt, chán chường mà đầy sức sống.

      Nhớ tới đêm hôm ấy, ngủ, hút thuốc bên ngoài xe, quay đầu lại cũng là vẻ mặt lạnh băng, có bất cứ biểu cảm gì thế này.

      hút thuốc trong xe chắc là thói quen của .

      Hút thuốc gần xong, Tôn Bằng quay đầu nhìn về phía chiếc xe.

      Cách tấm kính cửa sổ xe, Trần Nham biết nhìn thấy nhìn trộm, nhưng tim vẫn mơ hồ thịch cái, giống như bị tóm gọn.

      bước nhanh tới.

      Sau khi ngồi vào chỗ, gian bên trong xe chật chội hơn rất nhiều. Trần Nham ngửi được mùi thuốc lá, khóe mắt nhìn thấy tay xoay chìa khóa cách mạnh mẽ, sang số.

      “Để cho chờ lâu quá, xấu hổ.”

      sao. Đúng lúc tôi có việc gì, đọc sách chút.”

      liếc nhìn quyển sách túi của .

      ấy thế nào rồi?” Trần Nham hỏi.

      thoáng trầm mặc, “ sao, ngủ rồi.”

      “Là chứng tự bế?”

      Lúc này Tôn Bằng mới nhìn cái, “ biết cái này ư?”

      “Trong công việc từng tiếp xúc qua chút.”

      Lại im lặng lát, Tôn Bằng bằng giọng ôn hòa, “Hàng xóm gọi điện thoại cho tôi ấy ở nhà đập đầu vào tường, sau khi tôi về ấy đập nữa, cứ ầm ĩ cho tôi . Đây phải là lần đầu tiên ấy đập đầu vào tường, có lẽ bị tiếng sấm buổi chiều dọa, ngủ giấc là đỡ thôi.”

      ấy là người thân của ?”

      trai tôi.” Bóng cây di dộng xuyên qua cửa sổ, lặng lẽ rơi khuôn mặt cương nghị của .

      Trần Nham gật gật đầu, họ rơi vào trầm mặc của riêng mình.

      Sau khi đến đài truyền hình, Trần Nham xuống xe.

      Trước khi , Tôn Bằng nhìn điện thoại di động, có ai gọi điện thoại cho . suy nghĩ, định đưa xe về chỗ ở của Chu Tư Hồng.

      chuẩn bị khởi động có người gõ cửa sổ ghế phụ, mờ mịt quay đầu sang.

      Ngoài cửa sổ dán giấy bóng kính màu tro, là khuôn mặt thanh tú của Trần Nham.

      hơi kinh ngạc, hạ cửa sổ xuống.

      vươn tay đưa cho tấm danh thiếp, thò người nhận lấy.

      khom nửa người, mái tóc đen nhánh xõa xuống trước ngực, “Đây là danh thiếp của tôi. Bên cục dân chính gần đây vừa vặn thành lập đoàn công ích tập trung vào người bị chứng tự bế, mỗi tuần đều có hoạt động. Bây giờ vừa mới bắt đầu, có thể dẫn trai xem thử, có lẽ giúp cho ấy. Tôi có thể giúp liên lạc.”

      Tôn Bằng cầm trong tay danh thiếp của , nhìn , sửng sốt chút mới phản ứng kịp, câu cảm ơn đầy gượng gạo.

      tên gì?”

      “Tôn Bằng.”

      “Là Tôn trong con cháu, Bằng trong đại bàng giương cánh?”

      “Ừm.”

      “Lát nữa gọi điện thoại cho tôi, vang tiếng rồi cúp, tôi lưu số của .” dừng lúc, “Thứ bảy tuần này có hoạt động, phải hẹn trước.”

      “Tôi biết rồi, cảm ơn .”

      Trần Nham nhìn cái, gì nữa, vẫy vẫy tay .

      nhìn bóng dáng cao gầy kiên cường của trong gương chiếu hậu càng lúc càng xa, lại cúi đầu nhìn danh thiếp trong tay, bỏ vào túi quần.

      Trần Nham.

      vô thức đọc thầm hai chữ tấm danh thiếp.

      để xe vào bãi đậu xe của tiểu khu Chu Tư Hồng thường ở, bộ về nhà.

      là tài xế riêng Chu Tư Hồng thuê, chiếc xe này cơ bản cũng là giao cho lái. Chu Tư Hồng , buổi tối có thể lái xe về. Nhưng trừ khi có tình huống đặc biệt, bao giờ lái xe về nhà.

      Lúc về đến nhà Tôn Phi co tròn giường, vẫn ngủ.

      Tôn Bằng bật đèn, rót cốc nước lặng lẽ đứng bên giường lúc, rồi ra ban công.

      Ban công đóng, có hai cái ghế cũ mà chủ hộ nỡ bỏ, rất nhiều đồ lặt vặt chất đó, chiếm rất nhiều chỗ, phủ lớp bụi dày.

      Bóng đêm chầm chậm đè xuống, xung quanh nhiều ngọn đèn sáng lên, trong khí phảng phất mùi thơm của thức ăn.

      nheo mắt châm thuốc, nhìn ra xa xa.

      lát sau, lấy tấm danh thiếp bị đè cong trong túi quần ra, nhàng lật qua lật lại trong tay.

      Hồi lâu, dừng động tác, ngậm thuốc trong miệng, hơi cúi đầu, nhập dãy số đó vào điện thoại di động.

      Sau khi nhập đầy đủ, ngón cái bấm gọi, vang tiếng, cúp máy.

      Bấm “Tạo liên lạc mới”, nhập tên.

      Lúc tìm chữ “Nham”, tàn thuốc cẩn thận rơi xuống mẩu, lấy thuốc môi xuống, rồi nhìn danh thiếp cái, cảm thấy cái tên này khá giống tên con trai.

      Trong lúc bỏ điện thoại di động vào túi, nó rung lên.

      tin nhắn.

      bấm mở.

      nhận được. Trần Nham.”

      Trong bóng tối, mấy chữ ngắn gọn này nổi màn hình, phát ánh sáng hơi chói.

      “Bằng Bằng…”

      Tôn Bằng quay đầu lại.

      Tôn Phi cao lớn đứng sau lưng , vịn khung cửa gãi đầu. Khuôn mặt thà của ta vùi trong bóng tối, ánh mắt khờ dại, chữ: “ đói rồi, muốn ăn cơm rang trứng.”

      Tôn Bằng bỏ điện thoại di động vào túi, dụi tắt thuốc, “, đến phòng khách.”

      Mãi cho đến tối thứ sáu, Trần Nham cũng nhận được điện thoại của Tôn Bằng. Trần Nham cũng liên lạc với , cảm thấy có lẽ cần.

      Chuyện quay phim tuyên truyền cho công ty của Chu Tư Hồng lại vô cùng thuận lợi, trước cuối tuần kí hợp đồng, vì có thời gian nên thứ hai tuần sau là có thể bắt đầu. Bộ phận đặc biệt phân cho hai quay phim. Trưởng phòng vô cùng khen ngợi năng lực làm việc lần này của .

      Cuối tuần này Trần Nham trải qua tương đối thoải mái hơn chút. Thứ bảy chơi cả ngày, ngày cuối tuần phóng túng nữa, làm hai bài thi thử của kì thi nhân viên công vụ, buổi tối hẹn Phùng Bối Bối ăn.

      “Cảm ơn nhé.” Trong nhà hàng , Trần Nham nâng ly với Phùng Bối Bối.

      Hai ly bia, nhàng chạm cái.

      Phùng Bối Bối cười ngọt ngào, “Chỉ là tiện tay mà thôi, khách sáo gì chứ.”

      “Chờ kiểm tra số tiền hoa hồng, tôi đưa cho .”

      Trong đài, sau khi mỗi khoản tiền hợp tác nhập vào sổ, người đàm phán thành công có thể lấy được mười phần trăm tiền hoa hồng. Hợp tác trăm ngàn là mười ngàn tệ.

      Phùng Bối Bối , “Đây là việc hợp tác tự bàn, đến lúc đó lại mời tôi ăn bữa cơm là được rồi.”

      Trần Nham cười cười, tranh luận với ấy. Số tiền này đến lúc đó bất luận dùng hình thức nào, thế nào cũng đưa cho Phùng Bối Bối.

      Phùng Bối Bối mỗi lần đều ăn rất ít, dáng ăn rất tao nhã.

      chuyện công việc xong, ấy gắp miếng cá xào cải chua bỏ vào dĩa để nguội, hỏi, “Cuộc sống tình cảm của gần đây thế nào?”

      Trần Nham đúng , “Vẫn thế.”

      Phùng Bối Bối nhìn , câu, “Có phải vẫn chưa quên Phạm Văn Kiệt ?”

      Trần Nham thoáng sửng sốt, lắc đầu.

      Phùng Bối Bối nhìn cái, “ ra khoảng thời gian trước tôi và Tư Hồng có nhìn thấy ta, nhưng với , ta và Tư Hồng hình như là bạn. là sắp kết hôn.”

      “Vậy sao?” Vẻ mặt Trần Nham có chút thay đổi.

      cho biết là sợ suy nghĩ. Buông bỏ rồi chứ?”

      Trần Nham để đũa xuống, nhìn bia nổi bọt trắng trong ly thủy tinh, ánh mắt chuyển sang mặt Phùng Bối Bối, cười nhạt cái.

      thử xem?”

      thực tế, Phùng Bối Bối hề biết về người trước của Trần Nham. Lúc ấy và Trần Nham bắt đầu thân thiết, giữa Trần Nham và ta xuất vấn đề, cho nên chỉ từng vội vàng gặp mặt hai lần.

      Nhưng đài truyền hình là nơi có bí mật, toàn bộ người trong đài gần như đều biết, người trước của Trần Nham là quan nhị đại, bố ta là cán bộ cấp sở. Khi đó họ chia tay là bởi vì gia đình đàn trai phản đối kịch liệt.

      Phùng Bối Bối , “ chia tay ta cũng hơn năm rồi, mãi đương, bây giờ lại bận thi nhân viên công vụ…”

      Dáng vẻ này cũng quá giống tình xưa khó quên.

      Trần Nham uống hớp bia nho , “ biết tại sao tôi muốn thi nhân viên công vụ ?”

      “…”

      “So với bây giờ, thi nhân viên công vụ ít nhất là lên. Tôi chỉ muốn để cho bản thân càng ngày càng có giá trị, liên quan đến người khác. Mấy lời bàn tán trong đài tôi cũng nghe qua.”

      “Họ suốt ngày thêm mắm dặm muối vào chuyện cũ của người khác, cần để trong lòng.” Phùng Bối Bối nhàng uống hớp bia, “Nham Nham, tôi cảm thấy ép bản thân mình quá chặt, sống như thế có ý nghĩa, đấy. Đời người nên dùng để hưởng thụ.”

      “Có lẽ vậy, nhưng tôi có lựa chọn khác.”

      “Chọn được cứ chọn, tìm người tốt, kết hôn, xong chuyện. Lập gia đình chính là đầu thai lần thứ hai.”

      Phùng Bối Bối biết, Trần Nham sở dĩ như thế này là do bị gia đình liên lụy. Nhưng đây là chuyện có cách nào khác.

      Trần Nham cười cười, “ thấy tìm người như thế nào mới gọi là tốt?”

      “Hai điều kiện.”

      Trần Nham nhìn chăm chú đôi môi đỏ rực của ấy.

      “Đầu tiên là phải có tiền, thứ hai tốt với . Chỉ đơn giản như vậy thôi.”

      ấy xong nhún nhún vai, lại khe khẽ thở dài.

      Tuy đây là tiêu chuẩn của Phùng Bối Bối, nhưng cho dù ấy xinh đẹp ngây thơ, sức hấp dẫn vô hạn, thế giới tình cảm cũng chìm chìm nổi nổi. May ra ấy còn có vốn để dạo chơi phương hướng như thế.

      chai bia gần hết, hai người có tửu lượng tốt đều thấy hai gò má hơi nóng. Nhà hàng thuộc chất lượng trung bình, bên trong có chút ồn ào, bàn bên cạnh có mấy nam nữ uống rượu, tiếng chuyện càng ngày càng lớn.

      Ánh mắt Trần Nham sáng rực, nhìn chùm tia sáng hình tròn từ ngọn đèn trần rơi xuống mặt bàn đá cẩm thạch, bỗng nhiên cũng có ham muốn bộc lộ hết.

      khẽ , “Lúc tôi và Phạm Văn Kiệt ở bên nhau, chúng tôi đều còn là sinh viên. Bên nhau hơn năm, tình cảm của chúng tôi luôn rất tốt. Sau khi ấy dẫn tôi gặp người nhà, người nhà của ấy đồng ý, ấy chịu nổi áp lực nên chia tay với tôi. Tất cả mọi người đều cảm thấy tôi trèo cao, là tôi bị ấy vứt bỏ. Còn tôi sao, tôi lại có cảm giác thở phào nhõm.”

      , “Tôi nhìn vào điều kiện gia đình nhà ấy, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc trèo cao bám vào ai đó.”

      Phùng Bối Bối trầm mặc, đôi mắt to mà sáng ngời nhìn chăm chú.

      Trần Nham luôn giữ kín như bưng, hiếm khi mở rộng cửa lòng, trong lòng Phùng Bối Bối mơ hồ chấn động.

      Trần Nham thản nhiên tiếp, “Lúc tôi và ấy bên nhau nào có biết bố ấy là ai, nếu như biết, tôi hoàn toàn ở bên ấy.” Ánh mắt khẽ động, nhìn về phía Phùng Bối Bối, “Bởi vì tôi đối với ấy giống như mọi người vẫn nghĩ. Tình cảm tôi dành cho ấy, căn bản là đủ để tôi dùng tự tôn chống lại những thứ của thế giới bên ngoài.”

      Phùng Bối Bối gật đầu.

      Im lặng lát, trong giọng ngọt ngào êm dịu của ấy mang theo cảm giác lành lạnh trước nay chưa từng có, nhìn Trần Nham : “ quá lý trí rồi, phụ nữ nên đối xử với tình cảm của mình như vậy. Nhưng biết ? Tôi cũng rất sợ có ngày buông bỏ tất cả để người nào đó.

      Bởi vì tất cả đều là định luật bảo toàn, bây giờ tỉnh táo bao nhiêu, sau này điên cuồng bấy nhiêu.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :