1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Cô nàng lính đặc chủng xinh đẹp - Tinh Nhị S (Hoàn) Truyện VIP LQD

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      NÀNG LÍNH ĐẶC CHỦNG XINH ĐẸP

      [​IMG]

      Tác giả: Tinh Nhị S

      Thể loại: đại, quân nhân, cán bộ cao cấp, sủng....

      Edit: Ốc Vui Vẻ

      Poster: MeOw


      Giới thiệu:

      [ Nam nữ chính sạch cả về thể xác lần tinh thần] + [chỉ sủng có ngược] + [mở đầu thẳng vào vấn đề]

      nắm binh quyền trong tay, trầm mặc ít , nhưng có thể ôm lời tâm tình suốt đêm, hơn nữa còn tìm mọi cách để lấy lòng .

      phúc hắc, tàn nhẫn, thâm trầm, cuồng dại.

      Đắc tội , có lẽ cho kẻ đó chết luôn. Nhưng đắc tội với , nhất định làm kẻ đó sống bằng chết.

      Chỉ vì, ánh mắt nhu tình như nước của chỉ nhìn về phía .

      , là thần thủ hộ của , mà , là tính mạng của !

      [Mở đầu bé lọ lem gặp vương tử]

      16 tuổi bị lột sạch đưa lên giường lớn của , mặc cho dục vọng của lưu manh người .

      Từ đó, nghe đồn vị quân thiếu nào đó của thành phố chưa bao giờ gần nữ sắc luôn nhớ thương người kia!

      quan tâm thấp kém của , chỉ thương tất cả những gì của .

      xuất của làm thay đổi tương lai của !

      [Xoay người trở thành công chúa hào môn]

      Khi cả thể xác và tinh thần của đều được khôi phục, lộ ra thông tuệ và xinh đẹp, mừng thầm từ đây độc chiếm được vẻ đẹp của .

      Sau đó, thân phận của là con của nhà hào môn bị lộ ra, người cầu hôn đến dứt, xua kẻ đến tán tỉnh như xua vịt.

      Đối mặt với ánh sáng rực rỡ của , phẫn nộ gào to:

      “Lam Thiên Tình, năm em 16 tuổi, là phá chỗ đó của em!”.

      [Đây là chuyện xưa kể về sói xám phúc hắc cuồng dại, lập mưu tính kế lên người con cừu , bảo vệ dưới cánh chim của mình, che mưa chắn gió cho , cả đời chỉ thương mình ]

      [Đoạn ngắn thứ nhất]

      Trong hội nghị tác chiến diễn tập của quân khu, bác bỏ phương án tàn nhẫn ngoan tuyệt của :

      “Làm như vậy thương vong hai bên quá lớn, máu chảy thành sông, chỉ là diễn tập mà thôi, chẳng lẽ muốn làm Vampire à?”.

      “Cho dù em đặt lên đầu vòng tròn thánh, thay đổi bộ quần áo trắng, thêm đôi cánh thuần khiết vẫn thích hấp huyết!”.

      cười thầm: Lần đầu của còn phải do phá sao, chỉ là bây giờ còn chưa biết mà thôi, đó tính là đổ máu sao?

      khinh thường: “Kiếp sau làm người đưa thư !”.

      [Đoạn ngắn thứ hai]

      hoàn thành thủ tục thuê phòng xong, cầm chìa khóa phòng với :

      “Chỉ có phòng lớn giường, cùng nhau nằm đó thôi!”.

      vui vẻ tiến lên, cởi caravat của , bày ra ranh giới giường:

      được vượt tuyến, bằng chính là cầm thú!”.

      Ngày hôm sau hai người bình thường thức dậy, phát , chạm vào !

      phẫn nộ đạp đạp lăn xuống giường:

      bằng cầm thú!”.

      [Đoạn ngắn thứ ba]:

      Sáng sớm con trai chạy tới phòng bếp túm lấy cha mặc tạp dề:

      “Trong nhà chúng ta ai là lớn nhất?”.

      Vẻ mặt kiêu ngạo: “Đương nhiên là ba!”.

      Con trai lại hỏi: “Nếu có người đánh con trai của ba, ba làm như thế nào?”.

      chống nạnh: “Ai dám đánh con, ba đánh cho mông người đó nở hoa!”.

      bỗng nhiên xuất , nheo mắt nhìn cười nguy hiểm.

      Con trai thấy mẹ rống to với cha:

      “Ba! cho người phụ nữ hung hãn này biết, nếu có người đánh con trai của ba ba làm thế nào?”.

      ho hai tiếng, đáp: “Ai đánh con của ba, ba đánh con trai của người đó, báo thù cho con trai ba!”.

      Con trai: “... .......”.​

      Các file đính kèm:

      Phong Vũ Yên, saoxoay, thuyt3 others thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 01. Nụ hôn đầu của

      muốn em biết, đời này luôn có người chờ em, cho dù là ở nơi nào, tóm lại chỉ cần em biết, có người như vậy.

      — Trương Ái Linh—

      “Chỉ ba ly rượu mà thôi, nếu như mày uống ngày mai đừng mong được tiếp tục học!”.

      Thế giới này là thế giới ỷ mạnh hiếp yếu, năng lực của Lam Thiên Tình quá bé, nghe theo là đường ra duy nhất của lúc này. Đương nhiên, kết quả của việc nghe theo đó là, ba ly rượu vào dạ dày, lập tức ngã xuống bàn cơm, bất tỉnh nhân .

      Quyền, nhìn xem, Tình Tình ngất rồi, cái đó, tiền đánh bạc em nợ , có phải có thể xóa hay ?”.

      Lam Phong vừa gật đầu vừa cúi người, chân chó với người đàn ông mặt béo trước mặt.

      Người đàn ông mập liếc mắt nhìn vẻ mặt đỏ ửng đẹp kinh người của Lam Thiên Tình, vừa lòng nhếch môi:

      “Ông cứ yên tâm, chỉ cần người lão đại nhà chúng ta muốn nịnh bợ vừa lòng với con ông nợ nần gì cũng dễ giải quyết!”.

      Người đàn ông mập này tên là Tô Quyền, là người sản xuất trong vùng. Ông ta cũng chỉ làm theo mệnh lệnh của đại ca, tìm phụ nữ đến cho cậu cả nhà họ Kiều. Đại ca , khẩu vị của cậu cả nhà họ Kiều rất đặc biệt, mọi loại mặt hàng đều lọt vào mắt xanh của ta, Tô Quyền vắt hết óc suy nghĩ mới nghĩ ra trong nhà Lam Phong có con chưa thành niên lại xinh đẹp giống như búp bê sữa.

      Ông ta đứng dậy, vào trong xe, từ ghế sau có hai mỹ nữ thành thục diêm dúa lòe loẹt bước từ xe xuống, mỗi người giữ chặt bên cơ thể mềm nhũn của Lam Thiên Tình, đưa lên xe.

      Chiếc xe hơi lăn bánh, Lam Phong yên lặng nhìn theo, từ đầu đến cuối hỏi câu xem con bị đưa đâu hoặc khi nào có thể trở về.

      Bích Hải Hoàng Đình, câu lạc bộ giải trí xa hoa nhất thành phố T.

      Tay trái Kiều Âu cầm điếu thuốc, thân mình cao to dựa vào tường, đôi mắt trắng đen ràng nhìn vào quả bi cái tay Chu Tuấn và những viên bi ở các hướng mặt bàn bi – a

      Dường như Chu Tuấn muốn đánh bi, nhưng bên ngoài ghế lô bỗng có mỹ nữ nhìn rất diêm dúa lòe loẹt, ăn mặc thiếu vải, mái tóc dài rối tung, quanh thân mùi nước hoa nồng nặc, lúc qua Chu Tuấn, chần chừ đưa mắt nhìn ông ta.

      Đánh bi thành công, viên bi tròn ve chạy rất nhanh, nhưng đến cái lỗ cạnh bàn bồi hồi lúc, cuối cùng vòng qua cái lỗ, đụng vào cạnh bàn, dừng lại.

      Chu Tuấn bất đắc dĩ thở dài, gương mắt nhìn mỹ nữ.

      Mỹ nữ cũng nhìn Chu Tuấn nữa mà về phía Kiều Âu.

      Mùi nước hoa nồng nặc khiến Kiều Âu nhíu mày chặt, nhanh chóng dụi tắt điếu thuốc, ánh mắt chỉ nhìn vào những viên bi mặt bàn. Lúc đó sắp dựa vào người , hơi nghiêng người, né tránh đụng chạm của ta.

      “Cút !”.

      Kiều Ân tức giận, cầm viên bi cái của mình, vừa nhìn trang điểm khéo léo, vừa vui trừng mắt nhìn Chu Tuấn.

      “Sao, phòng VIP mà tổng giám đốc Chu thuê cũng cho phép loại hạ lưu bại hoại này vào tùy tiện thế sao?”.

      Lời này vừa ra, mặt Chu Tuấn và kia đều biến sắc. Chu Tuấn liếc mắt ra hiệu với , ta chật vật ra ngoài.

      Sau đó cho dù Kiều Âu thắng được bàn bi – a nhưng luôn cảm thấy người có mùi nước hoa gay mũi, khiến cảm thấy cực kỳ khó chịu.

      “Tìm cho tôi căn phòng sạch ! Tôi muốn tắm rửa!”.

      Chu Tuấn vừa nghe được lời này của Kiều Âu, mặt mày hớn hở đứng lên. Trong lòng tính toán đủ loại lý do kỳ quái để lừa cậu ta vào phòng, cuối cùng chính cậu ta lại tự đề xuất, tiết kiệm được nhiều tâm tư của ông ta.

      Số phòng, 58 phòng lớn, Chu Tuấn tự mình đưa Kiều Âu đến cửa, hai tay dâng lên chìa khóa phòng.

      Kiều Âu vào phòng, cởi quần áo ném lên giường, thẳng vào phòng tắm. Đến khi cả người tỏa khi lớp khí nóng, bên hông quấn cái khăn tắm sạch , phát ra biết từ bao giờtrên giường có thêm người.

      phát hoảng, nheo mắt lại muốn phát hỏa, lại phát người kia hề động đậy.

      Mà quần áo của đều bị người kia đè lên rồi!

      Kiều Âu nén giận, định xoay người rời khỏi đó, mua bộ quần áo mới, sau đó gọi cho cái người tên Chu Tuấn đến, đạp chết ông ta! Nhưng mà khi liếc mắt nhìn mình trong gương, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

      định cầm điện thoại gọi điện cho cấp dưới của mình mua bộ quần áo mới lại đây cho , lại phát di động của mình để trong túi quần, cũng bị người kia đè nặng lên.

      Kiều Âu phiền chán vò vò mái tóc, cho dù thân người kia có lớp ga giường trắng muốt nhưng biết đó là phụ nữ, còn là người phụ nữ bị lột hết quần áo.

      qua phía đó, bàn tay cách lớp ga giường cầm lấy bàn tay của , định lật qua chỗ khác, nhưng khi vừa dùng sức miệng lại phun ra những lời ràng:

      “Ba ba, con uống rượu rồi, con muốn được đến trường, con nghe lời, con thi xếp thứ nhất, ba ba, con muốn học!”.

      Lực cổ tay của Kiều Âu mềm xuống.

      Giọng của bé này, nghe được chính là còn chưa thành niên!

      Miệng đầy mùi rượu, nhưng từ trong miệng ra, giọng mềm mại, thậm chí còn mang theo chút trong veo.

      Kiều Âu nhìn chằm chằm lúc, nằm sấp, mái tóc mềm mượt dài như thác nước, che khuất khuôn mặt của . Đột nhiên cảm thấy tò mò, giọng hay như vậy, con người như thế nào?

      Kiều Âu phải là kẻ ngốc, khẳng định bé này bị bắt buộc. Nếu sau khi bị người ta rót rượu vào, mất ý thức và bị đưa đến đây.

      Đầu ngón tay của nhàng xoa lên gò má , cảm xúc mềm mại này giống như xoa lên lụa tơ tằm, khiến tim đập nhanh chút.

      chậm rãi gạt những sợi tóc mặt ra, lộ ra nữa gương mặt , Kiều Âu nuốt ngụm nước bọt.

      Quả nhiên là tuyệt sắc!

      Chẳng qua, loại chuyện bất lương như vậy mà Chu Tuấn cũng làm ra được? Chỉ là bé vị thành niên trẻ con như vậy?

      Bỗng nhiên Kiều Âu tức giận, thử vỗ vào vai bé, giọng hỏi:

      “Này, nhà em ở đâu? Tôi đưa em về nhà được ?”.

      bé chu chu đôi môi hồng mê người, khuôn mặt đau khổ, gì.

      Kiều Âu hì hì cười tiếng, nhìn bộ dạng nhiêng mặt nằm giường, xoay hai vòng, giống như con mèo lười biếng.

      Hàng mi dài của khẽ đóng lại, giống như ánh mắt của em hồi , nhìn ràng như lại hơi vểnh lên. Khuôn mặt hồng hào nhắn, có lẽ là do say rượu cho nên đỏ hồng mảnh, lộ ra vẻ kiều mị say lòng người. Cái miệng nho của như muốn điều gì, hơi hơi vểnh lên, lộ ra chút khe hở, nhàng thở ra hơi thở thơm mát.

      Kiều Âu phản cảm với bé này, thậm chí còn có chút đồng tình.

      đứng ở bên giường, hai tay đặt khăn tắm quấn quanh eo, lẳng lặng nhìn bé này lúc, nhớ lại những gì bé vừa . muốn đến trường, muốn đạt được vị trí thứ nhất. Khóe miệng Kiều Âu tự chủ giương lên.

      bé xinh đẹp như vậy, còn luôn muốn học, đúng là rất hiếm thấy.

      Ngay cả bản thân Kiều Âu cũng phát , trong ánh mắt nhìn bé, dần dần có chút tán thưởng.

      Cha của Kiều Âu là người có chức vị lớn trong quân đội, mẹ lại là thị trưởng. Mặc dù gia đình giàu có nhưng từ được nhận giáo dục tốt, từ trước đến nay đều giữ mình trong sạch, quan hệ nam nữ bừa bãi.

      người thông minh, từ có suy nghĩ của riêng mình, vài người bạn xấu kích động mà làm những việc dơ bẩn.

      Giống như việc tìm phụ nữ, theo thấy tình đêm và soi gương tự thủ dâm chả có gì khác nhau, cả hai lại đều khiến cảm thấy buồn nôn!

      Nhưng mà, bé trước mặt này lại khiến kìm lòng được, muốn nhìn thêm nhiều lần.

      bé bỗng nhiên giật người, bàn tay trắng nõn vươn ra từ trong ga giường, xoa xoa huyệt thái dương của bản thân, miệng bất mãn xụ xuống, rốt cuộc cũng mấy chữ:

      “Hu hu ~ đau đầu quá!”.

      Kiều Âu nhíu mày, nhìn bộ dạng đáng thương tội nghiệp của , nghĩ tới hai chữ:

      Phiền toái!

      thở dài, khom người định kéo cánh tay , nâng qua bên, trước tiên phải cầm lại được điện thoại di động rồi . Nhưng khi dùng sức kéo dậy, bé này lại thuận đà, nghiêng người ngồi dậy, ngờ hai cái đầu lại đụng vào nhau.

      Cánh môi mềm mại của khẽ lướt qua môi .

      Cảm xúc này, giống như lông chim xương nhàng quét qua cánh môi , khiến trái tim đập nhanh hơn chút.

      Kiều Ân nhất thời sửng sốt, buông tay ra, người lại mềm nhũn nằm về giường.

      Kiều Ân nhíu mày, chết tiệt, đó là nụ hôn đầu của !

      Cơ thể mềm mại của bé lại lăn giường 2 lần, ga giường đắp nửa người gần như bị rơi xuống, da thịt trẻ con hoàn mỹ tỳ vết được tôn lên bởi ga trải giường trắng như tết, bé tuổi cũng còn khiến Kiều Âu cảm thấy như thiên sứ thánh khiết.

      Hơn nữa ràng trong lúc đó làm gì, trong lòng có cảm giác tội ác.

      thở dài, hai tay duỗi ra, nhặt ga giường phủ lên người cho , sau đó dè dặt cẩn thận vươn bàn tay ra sau lưng , bế lên, tay kia nhanh chóng mò lấy quần áo của bị đè lên.

      Đặc biệt là muốn tìm lại di động của mình.

      Nhưng dường như ông trời cố tình muốn đối nghịch với , di động đặt trong túi quần, ở ngay vị trí mông đè lên.

      Kiều Ân hít sâu hơi, miệng khô lưỡi hanh.

      lắc lắc đầu, muốn tránh quấy nhiễu của bé này đối với bản thân, nhưng bất đắc dĩ, phiến lưng trắng nõn trơn bóng sau lưng như như dưới mái tóc dài, đường cong tuyệt đẹp phần lưng, phần dưới khe đùi, tất cả đều ánh vào mắt .

      Kiều Âu trừng mắt nhìn, muốn dời tầm mắt nhưng lại phát , nơi đó giống như cái lốc xoáy hấp dẫn ánh mắt .

      lúc, cảm thấy mình rất biến thái.

      Vì sao lại nhìn chằm chằm vào nơi đó của bé?

      Lý trí bắt buộc bản thân phải chuyển ánh mắt nhưng thử vài lần, đều được. Cuối cùng, đành buồn bực nhắm hai mắt lại.

      bé bỗng nhiên di chuyển, dường như tìm được nguồn ấm áp, càng bám chặt vào trong lòng , cả người cọ cọ vài cái như làm nũng, gần sát thêm vài phần vào lòng .

      Kiều Âu động cũng dám động.

      Lúc vặn vẹo người, da thịt như sợi tơ cọ vào bàn tay , hơi thở ấm áp của thở vào cổ .

      Bỗng nhiên nghĩ, hôn cái, chắc là có gì chứ?
      Last edited by a moderator: 15/4/15
      Phong Vũ Yên, thuyt, PhongVy2 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 02. Lớn hơn bánh bao thịt chút

      Cánh tay Kiều Âu tự chủ được từ từ đưa lên giữ chặt lấy bả vai của . bàn tay của nhàng xoa gương mặt của , giữ chặt lấy cằm .

      bé này, có lẽ hơn em khoảng hai tuổi, nhưng em lại phì phì trẻ con, cằm cũng mượt mà đầy đặn. Còn bé này sao, ngoại trừ hai thỏ trắng trước ngực có vẻ mập, sờ vào những nơi khác giống như sờ vào xương vậy, làm sao lại có thể gầy như vậy?!

      Kiều Âu bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình phạm tội, nhưng nhìn cái miệng hồng hào của , vẫn nhịn được hôn lên.

      Đây là lần đầu tiên hôn môi .

      Đơn giản chỉ là dán lên, hề có động tác gì khác. Dưới ánh đèn thủy tình treo trần nhà, bức hình phối hợp hoàn cảnh và tư tưởng giờ phút này, dường như đơn thuần quá mức.

      Trong lòng cảm thấy may mắn dùm .

      May mà bé này gặp được , nếu đổi lại là người đàn ông khác, khẳng định chỉ khẽ lướt qua như vậy.

      Bản thân Kiều Âu cũng chú ý, chỉ là nụ hôn đơn giản mà lại nhắm hai mắt lại thâm tình. Vẻ mặt say mê này giống như hôn môi người mình thương nhất.

      Đến khi ý thức được, quyến luyến muốn rời khỏi cánh môi , lẳng lặng nhìn hồi lâu, cảm thấy dường như bản thân thể dừng lại ở việc hôn lướt qua.

      Đôi môi có hương thơm mát độc đáo của cỏ xanh, cực kỳ tươi mát, cái miệng nhắn thở ra hơi thở nóng hổi, phun lên gương mặt , nheo mắt lại nhìn vào bên trong, mơ hồ có thể thấy được cái lưỡi kiều diễm nhu thuận.

      Kiều Âu nuốt ngụm nước bọt.

      vươn người tới gần , lần lượt liếm các cánh môi, tinh tế khéo léo miêu tả bờ môi của .

      Dường như bé cảm thấy ngứa ngứa, tê tê dại dại, theo bản năng lè lưỡi liếm chút, vui nhăn mày lại, tiếng “ưm” trong cổ họng, như phát tiết bất mãn.

      “Ha ha”.

      Kiều Âu nở nụ cười, đè lên người , bắt đầu xâm chiếm từng ngóc ngách trong miệng . Động tác của có kỹ xảo lại có chút trúc trắc, chỉ hôn lát cánh môi sưng lên.

      nhíu mày, bé này cũng non mềm quá !

      muốn làm tổn thương đến nhưng dừng lại được.

      Cánh môi của rất mềm, cái lưỡi trơn, trong miệng lại rất thơm, cả người tỏa ra mùi xử nữ non nớt càng làm tâm động.

      Thậm chí, nghĩ chút mà sợ, nếu hôm nay người gặp phải là có phải người đàn ông khác đè lên người , càng làm chuyện ác liệt hơn với ?

      Nếu đây là lần đầu tiên bé bị say rồi đưa tới, ắt có lần thứ hai, nếu như hôm nay bồi , có phải sau này tiếp tục bồi người khác ?

      Kiều Âu vừa hôn , vừa cau mày suy tư về chuyện này. Thậm chí suy nghĩ tà ác, rất muốn biết đây có phải là lần đầu tiên của bé này . Kiều Âu nghĩ đến khả năng trước kia từng bị say đưa đến giường người khác, cả người đều tức giận, càng nghĩ càng tức.

      từ từ nhắm hai mắt, hôn lâu, cuối cùng cảm giác như bị quỷ dẫn đường, biết xuất phát từ suy nghĩ gì, bàn tay to của kéo khăn tắm eo xuống, cũng kéo tấm ga giường người xuống.

      Làn da của rất mịn màng mềm mại, khiến Kiều Âu quên hết tất cả, cơ bản là nở để lại bất kỳ ấn ký gì người .

      Cho đến khi đỏ mặt nhăn mày, vẻ mặt thống khổ nức nở, Kiều Âu mới rũ mắt liếc cái về phía giữa hai chân , màu đỏ rực rỡ, diêm dúa lẳng lơ đến cực điểm. Lúc đó khóe miệng cong lên, hôn dọc theo đường cong đẹp đẽ của , đặt lên đó vô số những quả dâu tây lớn .

      Đây là người con đầu tiên của .

      Nếu đồng ý, Kiều Âu muốn , có thể là người duy nhất.

      Bữa tối, Kiều Âu gọi người trong khách sạn mang thức ăn lên.

      Người của Chu Tuấn cũng có ý tới quấy rầy , đến tám phần là ước gì có hứng thú với bé này.

      tắm rửa, cũng ôm vào phòng tắm tắm rửa sạch cho , nhìn như có vẻ rửa rau củ nhưng động tác nhàng hơn rất nhiều.

      Dưới ánh đèn mập mờ, cơ thể của dường như ở tư thế nào đều hoàn mỹ như vậy, Kiều Âu vừa giúp tắm vừa nghĩ, say , lâu như vậy còn chưa tỉnh.

      sợ đói bụng, bón giúp vài miếng cháo thịt, nuốt rất ngon lành nhưng vẫn tiếp tục nhắm mắt ngáy khò khò.

      Kiều Âu nở nụ cười, bé này, sao lại ngủ giống như heo?

      Ban đêm ôm vào giấc ngủ, nhịn được muốn hai lần.

      Kiều Âu biết, nếu phải sợ mới lần đầu tiên, lại còn quá , trong lòng tràn đầy cảm giác tội lỗi sợ là bản thân cố gắng chịu đựng như vậy.

      phải là có năng lực kia, ra cũng rất muốn nhưng có cách nào làm bảy lần đêm với người tuổi vị thành niên.

      thương , biết vì sao và từ khi nào.

      Sau khi kết thúc, lại ôm tắm, lại giúp lau khô cơ thể, ôm chặt vào lòng.

      Trước khi nhắm mắt, Kiều Âu cười .

      “Này, sao em lại có thể ngủ say như vậy? Em có biết là vừa rồi “thịt” em hay ?”.

      Sáng sớm, tiếng đồng hồ báo thức chói tai khiến Kiều Âu thức giấc.

      Kiều Âu cầm lấy di động của mình, sau khi tắt đồng hồ báo thức, nhìn nhìn bé trong lòng mình, kìm lòng được hôn lên trán .

      đứng dậy, gọi điện thoại để người ta mang quần áo cho , lại mua thêm bộ nữ trang.

      Nhưng mà nội y của là số bao nhiêu?

      Kiều Âu vén ga giường lên nhìn nhìn của , vẻ mặt mờ mịt.

      Đối với nơi đó của phụ nữ lớn hay bao nhiêu, ràng, bởi vì cũng có kinh nghiệm gì.

      Do dự lúc lâu, xoa huyệt thái dương, với người bên kia di động:

      “Đại khái là lớn như bánh bao thịt bán buổi sáng trong căn tin đại đội chúng ta, có lẽ là như vậy”.

      Đối phương vừa nghe, ngây ngẩn cả người.

      Nhưng rất nhanh quần áo được đưa tới.

      Kiều Âu nhanh chóng mặc quần áo của mình, tối qua trở về đơn vị, xem ra sáng nay trễ họp, nếu trở về trước buổi trưa sợ là được.
      Phong Vũ Yên, thuytPhongVy thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 03. Châm cái tỉnh

      vén chăn lên, lưu luyến nhìn cơ thể của bé con, lấy bộ quần áo mới mua mặc vào cho .

      Nhớ tới ngày hôm qua bị đưa tới bị cởi sạch , Kiều Âu cảm thấy tức giận.

      Tìm kiếm lúc, lấy ra được cái Bra, người mua cũng thông minh, mua loại Bra mềm, có vòng thép hạn chế, có thể giúp mặc được. Sau đó lại lấy quần lót cùng màu, khi mặc đến giữa háng, Kiều Âu nhịn được, nuốt ngụm nước bọt.

      Bộ áo màu xanh da trời, quần màu trắng thường, đôi giày đế bằng da cừu màu trắng gân bò.

      Đôi giày này dặn cấp dưới mua.

      là lần đầu tiên, tuổi lại còn , sợ những giày khác thoải mái.

      Nhìn số giày đó, xem ra tính toán sai.

      Sau khi sắp xếp ổn thỏa tất cả, vỗ vào má của bé con.

      “Này! Này! Tỉnh tỉnh!”

      lúc lâu cũng có phản ứng.

      Kiều Âu cảm thấy việc này có vẻ nghiêm trọng.

      gọi điện thoại cho Chu Tuấn.

      mà ông đưa tới cho tôi tại sao luôn bất tỉnh?”.

      đợi Chu Tuấn mở miệng, điện thoại vừa liên lạc được, hỏi tội ông ta.

      Chu Tuấn sửng sốt, cười :

      “A, cậu Kiều, tôi cho người để ấy uống thuốc ngủ, nếu muốn ấy tỉnh lại châm cái là được rồi!”.

      “Cái gì?!”.

      “Cậu Kiều, cậu muốn ấy tỉnh sao? Tôi cho người châm cho ấy châm!”.

      Kiều Âu nhắm chặt mắt, trong lòng thầm tính toán cách làm cho Chu Tuấn sống bằng chết.

      ấy là vị thành niên, ông có biết ? Ông cho ấy uống rượu, lại còn chích thuốc ngủ, ông muốn biến ấy thành đần độn à?”.

      Chu Tuấn thấy giận dự cũng tức giận, bọn họ ở với nhau cả buổi chiều và buổi đêm đến bây giờ, với tính khí của Kiều Âu, nhất định con nhóc này vào dạ dày của cậu ta.

      “Cậu Kiều, ấy là vị thành niên, nhưng mà cha của ấy tự mình chuốc say cho ấy rồi đưa tới cho chúng tôi. Tôi thấy ấy khá đẹp, còn là hàng mới nên để lại cho cậu. phải là tôi bức bách người ta, cha của ấy là người giám hộ làm vậy”.

      Kiều Âu sửng sốt, ngày hôm qua lúc mơ mơ màng màng, hình như có , ba, đừng cho con đến trường, rượu con cũng uống.

      nhíu mày, đời này còn phụ thân bằng cầm thú vậy sao?

      “Chu Tuấn, ông nhanh chóng đánh thức ấy dậy, sau này tôi cho phép các ông đưa ấy lên giường người khác! Tôi muốn về đơn vị, ông lập tức đưa người về nhà !”.

      “Được được, cậu Kiều thế nào tôi làm như thế, ha ha!”.

      Sau khi cúp điện thoại, Kiều Âu nhìn chằm chằm người giường, thở dài, mặc áo khoác vào nghênh ngang rời khỏi đó.

      Khoảng nửa giờ sau, cửa Bích Hải Hoàng Đình mở ra, chiếc xe hơi màu đen ra, Lam Thiên Tình khóc đỏ đôi mắt, lên xe với hai người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt.

      theo!”.

      Kiều Âu ngồi xe, nhanh chậm phân phó với lái xe.

      phải muốn tự mình đưa về nhà, nhưng muốn Chu Tuấn nắm lấy cán chuôi, người là do Chu Tuấn tìm tới, nếu như biểu quá quan tâm đến bé, Chu Tuấn tất nhiên biết xấu hổ tiến lên tranh công.

      Chu Tuấn muốn cái gì, tất nhiên Kiều Âu biết trong lòng.

      BMW bám sát theo sau chiếc ô tô màu đen chở Lam Thiên Tình, trong tuyến đường trung tâm thành phố lát, sau đó lệch khỏi tuyến đường chính, chạy theo hướng tây nam.

      Càng , tim càng thắt lại.

      Cuối cùng, chiếc xe mà đen dừng lại trước cửa căn nhà rách nát, dưới bóng cây, Kiêu Âu nheo mắt nhìn, hình như đó là quán cơm , nhưng tại sao ngay cả bảng hiệu cũng có?

      Chỉ lát sau, cửa xe mở ra, Lam Thiên Tình mình bước ra khỏi xe.

      người mặc bộ quần áo mua cho , mái tóc dài xinh đẹp rối tung lên, xoay người, nhìn về phía Kiều Âu, nhìn , đáy mắt Kiều Âu chợt lóe lên.

      Trước đó luôn nhắm mắt, cảm thấy có sắc đẹp tuyệt trần. Nhưng giờ đây khi mở mắt, đứng sờ sờ trước mặt mình tựa như sinh mệnh sống động giấy. Đặc biệt là đôi mắt kia của , giống như quốc họa của đại sư, thêm nét thêu hoa gấm kia khiến Kiều Âu nghĩ ra từ gì để diễn tả.

      lát sau có người đàn ông ra, hai, ba lần kéo vào.

      có thể mơ hồ nghe thấy gọi người đó là ba.

      “Cậu hãy nhớ kỹ đoạn đường này, nhớ kỹ nhà của bé ấy, tra về bé ấy cho tôi, tra về bối cảnh gia đình, tình hình ở trường học, giao cho tôi trước khi trời tối”.

      “Vâng, cậu Kiều”.

      cau mày nhìn hoàn cảnh ở đây, sau đó :

      “Về đơn vị!”.

      Trong căn phòng u ám gác xép, Lam Thiên Tình cuộn tròn cả người thành cục, cả người run run, khóc thành tiếng.

      Lam Phong đứng trước cầu thang, dằn lại tính tình khuyên :

      “Tình Tình, con đừng khóc, con xem kìa, cả đêm hôm qua của con, đổi được ba vạn đồng tiền của ba, con còn lời cả thân quần áo hàng hiệu, con có biết là làm ở phòng gội đầu, làm buổi tối mới được mấy trăm đồng hay ?”.

      “Hu hu! Con là con của ba, sao ba có thể đối xử với con như vậy? Hu hu ~ ba con mà uống say ba đưa con lên lầu nghỉ ngơi, hu hu ~ con là con ba, sao ba có thể làm như vậy! Hu hu~”.

      Lam Thiên Tình để ý tới những lý do sáo rỗng mất nhân tính của ông ta, ôm gối khóc càng đáng thương.

      Dường như Lam Phong nhìn ra được cơ hội buôn bán, mâu quang lóe lên:

      “Tình Tình, con đừng khóc, ba quyết định, con nên học. Quán ăn vặt nuôi sống năm miệng ăn dễ, còn phải cho con đến trường, mặc dù hàng năm con đều xếp thứ nhất, nhưng con là thi được xếp thứ nhất làm được gì?”.

      Lam Thiên Tình vừa nghe được nhảy dựng lên, nhất thời như mèo xù lông:

      “Ba đáp ứng rồi, chỉ cần con uống ba ly rượu ba cho con tiếp tục đến trường! Hu hu ~ làm sao ba có thể như vậy! Hu hu ~ con muốn đến trường! Con mặc kệ con muốn đến trường! Hu hu~”.

      Dường như Lam Phong quyết tâm, nghiêm mặt :

      “Mày học , học kỳ này còn hơn tháng, học kỳ sau tao đưa học phí cho mày, tao xem mày học thế nào!”.

      Lam Phong xong quay người rời , cho dù khóc chết sống lại cũng quay trở lại.

      Khóc hết buổi sáng, tâm tình Lam Thiên Tình mới bình tĩnh lại được chút, nhanh chóng mở sách giáo khoa ra, mở cửa sổ chỉ khoảng bàn tay ở gác xép, đón ánh mặt trời bên ngoài, học từ đơn tiếng .

      Ba , tiền điện trong nhà luôn rất nhiều vì thế phải giảm đèn trong nhà, cái gác xép của chỉ có cánh cửa sổ , chỉ lớn hơn bàn tay chút. Từ khi học cấp đến giờ, dường như mỗi ngày đều từ ánh sáng cửa sổ cỡ bàn tay nhìn xuống sách làm bài, lại vẫn liên tục đoạt được thành tích đứng đầu.

      “Ôi, tao chứ, bộ quần áo này của mày đẹp!”.

      Chị Lam Thiên Vân lớn hơn tuổi, nghiêng đầu đứng ở cửa, có ý tốt nhìn , cười tà, xông vào.

      “Quần áo người, cả giày, cởi ra cho tao!”.

      “Đừng như vậy, chị làm gì vậy, buông tay! Chị!”.

      Về chuyện cơm nước, Lam Thiên Tình luôn ăn ít hơn bọn họ, khí lực cũng lớn như chị, chỉ hai ba lần, chị đoạt quần áo của , chỉ còn lại nội y. Cầm quần áo và giày của lên, chị nhìn những dấu hôn người , châm chọc:

      “Hừ, giả vờ thanh cao! phải là kỹ nữ biết xấu hổ sao!”.
      Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 04. cái giá

      Sáu giờ sáng, Kiều Âu ngồi trong xe, khi nhìn thấy Lam Thiên Tình mặc bộ áo liền váy trắng tinh, lưng đeo túi sách cũ ra quán ăn vặt, ánh mắt lưu luyến nhìn lâu vào người .

      Mãi cho đến khi bóng dáng mảnh khảnh đó biến mất sau cây ngô đồng, ánh mới rũ mắt xuống, trong mắt thoáng ánh lên ý cười ôn nhu, nhìn tư liệu trong tay mà sưu tầm được về .

      Hóa ra, tên là Lam Thiên Tình, là con nuôi của ông chủ quán ăn .

      Khó trách lại có người cha như vậy, rót rượu cho say, đưa lên giường của người khác, nhưng lại hề đau lòng.

      Đôi mắt tán thưởng nhìn về phần tư liệu bên trái, phiếu điểm của . Liên tục trong các cuộc thi của trường trung học Đức Nặc đều đứng thứ nhất, từ năm thứ nhất đến giờ, cho đến nay học lớp 11.

      “Kiều thiếu, tối hôm qua Lam Phong liên hệ với Chu Tuấn, ông ta định cho Lam tiểu thư học nữa, muốn Chu Tuấn tìm ít việc giúp Lam tiểu thư”.

      Lái xe cung kính trả lời, nhận được ánh mắt sắc bén của Kiều Âu.

      “A? Chu Tuấn đáp ứng rồi sao?”.

      , Chu Tuấn , Lam Phong cứ ở nhà đợi tin”.

      Kiều Âu nghe vậy gì, đôi mắt phượng xinh đẹp chớp chớp.

      Từ sau tối qua nhận được tài liệu về , luôn khẩn trương muốn nhìn thấy . biết nhất định trong nhà gặp nhiều khó khăn, nhưng lại ngờ, lại có người cha nuôi bằng cầm thú như vậy.

      Muốn dùng bé để kiếm tiền sao? Dựa vào da thịt của ?

      Ngón tay trắng nõn thon dài gõ gõ vài cái tập tư liệu, trong mắt ánh lên ngọn lửa giận bén nhọn, lạnh lùng :

      “Xuống xe!”.

      Vì kế sinh nhai, mỗi ngày quán ăn vặt cũ nát mở cửa từ sáu giờ để buôn bán.

      Bóng dài thon dài của Kiều Âu đứng trước cửa tiệm, híp mắt ngắm của tiệm tiêu điều, cái bàn mục nát, mặt đất dơ bẩn, căn phòng u ám, nhíu mày, đồ ăn nơi này làm có thể ăn sao?

      Ánh mặt trời tà tà chiếu lên người Kiều Âu, buộc vòng quanh người . Hai bàn tay cứng ngắc nắm chặt trong túi quần, đôi mắt đen như mực lóe lên, cuối cùng, dường như đấu tranh tâm lý, nhấc chân lên, chuẩn bị bước vào.

      “Kiều thiếu!”.

      Lái xe khẩn trương hô lên.

      Kiều Âu để ý đến, trực tiếp vào trong.

      Lúc này thời gian còn sớm, trong tiệm chỉ có hai người khác ngồi trong góc ăn vằn thắn và bánh quẩy. Lam Phong liếc mắt nhìn thấy bóng dáng Kiều Âu, ông ta há hốc mồm đánh giá bộ quần áo của Kiều Âu, mặc dù chỉ là bộ quần áo nhàng phải Âu phục, nhưng chỗ nào cũng lộ ra hơi thở sang trọng.

      “Xin hỏi ngài, ngài đại giá quang lâm đến cửa hàng của tôi, là có việc gì?”.

      Lam Phong vui vẻ tới gần, bộ dạng khom lưng cúi đầu, khiến Kiều Âu có chút buồn nôn.

      nhìn về phía Lam Phong, mà hơi nghiêng đầu, sau đó nhìn thấy cửa sau quán ăn vặt, thẳng tới đó.

      “Lam Thiên Tình, là con nuôi của ông? Phòng của ấy ở đâu, đưa tôi xem”.

      Giọng điệu nhàng lười nhác, mang theo hoa lệ quý khí, lộ vẻ ung dung. Lam Phong vừa nghe, nháy mắt hiểu ra cái gì, hai mắt phát sáng giống như nhìn thấy tiền mặt nhiều đếm được, ông ta cũng quản việc làm ăn trong cửa hàng, vọt tới trước mặt Kiều Âu, nịnh nọt:

      “Để tôi đưa ngài lên, phòng Tình Tình nhà tôi ở gác”.

      Kiều Âu nhìn theo hướng Lam Phong chỉ thấy mấy khúc gỗ đặt cùng nhau thành bậc thang, phủ đầy bụi đất, có vài tấm ván còn vỡ ra, nhàng thử đặt chân lên, lại thấy cầu thang còn rung lên.

      Cái này có thể sao?

      Lam Phong thấy nghiêm mặt cau mày lại, vội vàng đến trước bậc thang giải thích:

      “Nhà chúng tôi điều kiện tốt, ha ha, ngài tạm chấp nhận chút, mặc dù nhìn hơi hỏng nhưng vẫn rất an toàn, tôi cho ngài xem”.

      xong, Lam Phong nhanh như chớp xông lên, mở phòng của Lam Thiên Tình, sau đó đứng ở ra thế mời với Kiều Âu.

      “Kiều thiếu, hay để tôi lên giúp cậu”.

      Lái xe nhìn ổn, Kiều thiếu là người sin ra ngậm chìa khóa vàng, là hào môn quân thiếu, có lẽ là lần đầu cậu ấy đến những chỗ như thế?

      Kiều Âu lắc đầu, từng bước lên, mỗi lần bước bước, đều cảm thấy đau lòng, đến khi bước hết cầu thang, khom người vào trong phòng của Lam Thiên Tình, trong lòng như bị cái gì véo mạnh.

      nhìn chăm chú căn phòng vòng, đến trước cửa sổ cỡ bàn tay, ngắm nhìn bầu trời phía xa.

      lúc sau, câu:

      cái giá !”.

      ——

      Vào lúc tan học buổi trưa, Lam Thiên Tình vừa ra khỏi phòng học thấy Lam Phong đứng ngoài cửa lớp.

      sợ tới mức chạy nhanh tới kéo tay ông ta:

      “Ba, có phải ba đến chuyện với thầy giáo con, cho con học nữa hả?”.

      Lam Phong cười ngập ngừng, dựa theo những lời kịch mà Kiều Âu dặn, vẻ mặt khó xử :

      “Tình Tình, là như thế này, con cũng biết, con là con mà ba nhận nuôi, bây giờ ở nhà cực kỳ khó khăn, đủ để cho con học, hơn nữa nuôi thêm người, chi tiêu cũng rất lớn. Tình Tình, ba muốn với con, hay là con trở về viện phúc lợi ?”.

      Câu bất thình lình, Lam Thiên Tình mở to hai mắt hiểu nhìn ông:

      “Ba, ba muốn đưa con về viện phúc lợi? Con rồi, ai giúp ba rửa bát quét rác?”.

      Cho dù thích nhà họ Lam, nhưng so với viện phúc lợi nhà họ Lam dù hỏng vẫn là nhà, còn ở trong viện phúc lợi dù sao vẫn là đứa trẻ mồ côi.

      “Tình Tình, ba quyết định, con xem, người của viện phúc lợi cũng đến rồi. Học kỳ này con có thể học hết, nhưng từ sau ba cũng xen vào nữa, ba đem chuyển hộ khẩu của con về viện phúc lợi, về sau tình cảm chúng ta coi như hết!”.

      Lam Phong xong, ánh mắt Lam Thiên Tình nhìn về phía ngoài hành lang, quả xe của viện phúc lợi đỗ ở đó.

      cau mày, còn muốn tranh thủ cái gì, hai người phụ nữ dịu dang tới.

      “Tình Tình, cha nuôi của con có kinh tế và năng lực chăm sóc cho con, con theo chúng ta về viện phúc lợi . Con mới 16 tuổi, còn chưa thể tự chăm sóc bản thân. Vừa hay trong viện phúc lợi của chúng ta có người nhận nuôi bé mười lăm mười sáu tuổi, điều kiện của bọn họ cũng tốt, có khả năng cho con đến trường đọc sách. Người ta , chỉ cần thành tích tốt, cho con học đại học cũng được”.

      Lam Thiên Tình nhìn bóng dáng Lam Phong kiên quyết rời , trong lòng rất buồn!

      Vì sao cha mẹ ruột của lại muốn vứt bỏ ? rất khỏe, lại học tập tốt, có khả năng chịu khổ, vừa nghe lời lại ngoan ngoãn, nhưng bây giờ cả cha nuôi cũng cần nữa.

      cắn môi, cố gắng để nước mắt rơi xuống, biết, nỗ lực học tập là con đường ra duy nhất của .

      Chỉ có kiến thức mới thay đổi vận mệnh, cần cả đời làm người đáng thương bị người khác vứt bỏ!

      ngẩng đầu, giọng run run, nhưng hai bàn tay nắm chặt, chịu buông ra.

      “Trong viện phúc lợi, có người nhận nuôi đứa lớn như con sao, bọn họ cho con đọc sách sao?”
      Last edited by a moderator: 18/4/15
      Phong Vũ Yên, thuytPhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :