1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Bình An của anh - Tích Hòa ( Hoàn - 54c - Ebook )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Bình An của

      Tác giả: Tích Hòa

      Chuyển ngữ: Tiểu Sên

      Type: _Sữa_

      Làm ebook: Ryta

      Nguồn truyện: Thư viện ngôn tình

      Nguồn ebook: http://nghiepdu.net
      [​IMG]
      Giới thiệu

      Hồi bé : Em là Tiểu Hoa, bà em thương em lắm.


      : Mày là hoa dại ven đường, vừa gầy vừa xấu, ai thương mày đâu.


      Sau đó bà qua đời, em trai được sinh ra, đúng như lời , ai thương cả. Nhưng sau này lớn lên, đóa hoa dại bướng bỉnh kiên cường này lại đâm rễ cắm cọc sâu trong lòng .


      : Hứa Bình An, đưa hết tiền mừng tuổi cho em, em mua máy trợ thính được ?


      : cần, em nghe mà.


      đơn giản, đây là chuyện tình chung thủy của cậu thiếu niên với bé Hứa Bình An.


      Nhân vật chính: Hứa Bình An, Thẩm Hi Tri.

      Các file đính kèm:

      Last edited: 5/12/16
      Dion, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1: Con khỉ bẩn Tiểu Hoa

      Ngoảnh đầu lại, chuyện xưa tựa như giấc mộng, khi ấy chúng ta ngây thơ biết bao, đơn thuần biết bao, vì đối phương mà tháo xuống từng mảnh giáp.

      Mở đầu

      Chuyến bay cất cánh từ New York 9 giờ tối đáp xuống Nam Châu, người đàn ông mặc áo gió mỏng kéo vali đứng ngoài cửa tiệm cà phê, nhân viên mở cửa đón ta, nhưng ta lại cười xin lỗi, quay người vào tiệm Mc Donalds phía đối diện.

      Khách ở tiệm cà phê và Mc Donalds giống nhau, bước vào đây liền ngửi thấy hương gà rán thơm lừng, tựa như bụi phấn bám vào áo gió của , để thuận lợi hòa mình vào khung cảnh nơi đây, nụ cười cũng nhàng hơn. tóc dài đứng đầu hàng người chờ gọi món, bóng lưng cao ráo thanh mảnh, từ giọng có thể hình dung là người thoải mái quyết đoán, chỉ thực đơn: “ phần đồ ăn trẻ em, có thể đưa cho tôi món đồ chơi màu đen được ?”

      Nhân viên phục vụ tìm trong đống đồ chơi, xin lỗi: “Chỉ còn màu hồng thôi ạ.”

      lát sau, thấy bé kia bưng khay đồ ăn , ba lô treo con búp bê màu hồng, búp bê đung đưa, hiểu sao khiến người ta thoải mái vui vẻ.

      Cuối cùng cũng đến lượt , điều khiến nhân viên phục vụ ngạc nhiên là, người đàn ông trông có vẻ trí thức thành đạt này lại : “Cho tôi phần đồ ăn trẻ em.”

      Sau đó, treo con búp bê màu hồng khóa vali.

      chọn chỗ ngồi gần bé kia, giữa hai người chỉ cách cây cột vuông vức. Họ nhìn thấy nhau, nhưng có thể nghe bé kia liên tục nghe điện thoại, vừa ăn vừa : “Mọe nó trễ mất giờ bay, bảo mọi người nghỉ 4 giờ, chờ tớ đến rồi họp.”

      Người đàn ông sau cây cột khấp khởi vui mừng, nghe hết câu này lại bất đắc dĩ lắc đầu…

      Nhiều năm gặp, Hứa Bình An em có bản lĩnh vừa mở miệng là khiến muốn giáo huấn trận.

      Con con đứa, còn ra thể thống gì nữa.

      Nhưng như thế cũng tốt, em thay đổi, cũng vậy.

      (NOTE: Tác giả lấy bối cảnh miền quê nghèo, tiếng địa phương, nên bạn Sên cũng để cách xưng hô theo kiểu địa phương. Đừng ai thắc mắc ^^)

      Cách Nam Châu hai giờ đồng hồ xe có ngôi làng , trong làng có bé tóc vàng hoe và bà nội sống cùng nhau. Ngày qua ngày, bé vô tư chơi đùa bờ ruộng, thấy con giun mập cũng hề sợ, bắt về cho gà ăn, con gà mái của nội được bé nuôi mập ú, sáng nào cũng đẻ hai quả trứng vàng.

      Mỗi tuần ở làng đều họp chợ, lúc đó nội mang trứng gà để dành được bán, bé ngồi xổm trước giỏ trúc nghịch bùn, khi nào mặt trời lên cao nội xách giỏ trúc gọi về nhà.

      chợ rất vui, ngày nào bé cũng đem chỗ trứng gà để dành ra đếm lần, bao giờ đếm được số hai mươi mới có thể họp chợ. Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Hi Tri, cũng đếm được hai mươi quả trứng gà rồi, nhưng nội lại : “Hôm nay , tía con sắp về.”

      (Tía = ba/bố/cha)

      Từ ‘tía’ này cũng chẳng xa lạ với , tía của Vương Tiểu Bàn nhà bên rất béo, tía của Hỏa Sài Bổng ở phía tây là người cao gầy, còn tía của bạn mặc váy đẹp nhất làng Lưu Mỹ Lệ đeo cái kính mắt.

      Nhưng bé chưa thấy tía mình bao giờ cả,

      Nội nhổ cỏ trong rãnh trước cửa nhà, chọt tay vào khe bùn hỏi: “Tía tên là gì ạ?”

      “Hứa Kiến Quốc.”

      “Tía có mập ?”

      mập.”

      “Có gầy ?”

      gầy.”

      “Có đeo mắt kính ạ?”

      .” Nội ngừng tay lại, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tò mò của , như muốn gì đó.

      “Tía tới làm gì ạ?” bé còn , còn chưa hiểu thế giới của người lớn, nhưng đúng, tía có chuyện nên mới tới.

      Nội lại tiếp tục nhổ cỏ, càm ràm: “ nấu nước rửa tay nhanh lên.”

      “Dạ.” chạy về phía lò than, lại nghe nội tiếp: “Rửa mặt luôn .”

      bé mới 5 tuổi nhưng giúp nội được nhiều việc, nấu nước là chuyện đơn giản, chỉ cần đổ nước vào nồi lò than là được. kiễng chân nhìn vào gương, trong gương là con bé ốm tong, giống con khỉ dính đầy bùn, bé nghĩ thầm: Vậy rốt cuộc tía trông thế nào nhỉ?

      Còn chưa kịp tắm rửa sạch tía tới rồi.

      bé ngơ ngác nhìn người đàn ông ngoài bờ rào, nội chống người đứng dậy: “Đến rồi à.”

      mấy bước lại, hỏi: “Ai vậy?”

      bé nhìn theo, thấy bên cạnh tía có cậu nhóc, gầy hơn Vương Tiểu Bàn nhiều, nhưng lại mập hơn Hỏa Sài Bổng, mặt cũng trắng hơn, đôi mắt rất to, giống hình em bé mà nội hay dán lên cửa ngày tết.

      Cậu bé đứng cạnh Hứa Kiến Quốc mở miệng : “Chào bà, cháu tên là Thẩm Hi Tri, ba cháu là Thẩm Trung Nghĩa, cháu và chú Hứa đến thăm bà.”

      bé tròn mắt, sao người này lại chuyện giống mình nhỉ?

      Hứa Kiến Quốc dắt cậu bé vào, : “Con trai giám đốc Thẩm gần nhà, ông ấy và vợ đều bận, cậu bé này hay cùng con.”

      Bà nội khẽ ‘ừm’ tiếng, đẩy bé về trước, lúc này Hứa Kiến Quốc mới thấy con khỉ bẩn cạnh lò than, hề thân mật như lúc chuyện với cậu bé, mà lúng túng hỏi: “Đây là… lớn như vậy rồi à…”

      Con khỉ bẩn thốt lên: “Đây là tía con à?”

      Nội : “Chứ con nứt từ trong đá ra à! Mau chào .”

      “Tía!”

      bé chợt muốn khóc, biết tại sao, có lẽ vì cảm thấy mình còn chưa rửa mặt. chạy tới ôm lấy chân Hứa Kiến Quốc, trước đây thấy Lưu Mỹ Lệ hay làm vậy. Còn xòe tay về phía Thẩm Hi Tri, muốn rủ cậu bé chơi cùng.

      Nhưng mà Thẩm Hi Tri vội lùi về sau, tía cũng đẩy ra, : “Tự chơi , ba có chuyện cần với nội.”

      nhìn nội, nội : “ chơi .”

      ***

      hai bước rồi quay lại, hỏi cậu bé: “ chơi cùng em ?”

      Tía kéo tay cậu ta lại: “Hi Tri cháu ở đây , nông thôn có gì chơi đâu, coi chừng làm bẩn quần áo.”

      Tiểu Hoa nhìn nhìn, thấy quần áo cậu bé có gì đẹp cả.

      Có lẽ vì ánh mắt của quá mong chờ, cậu bé kia từ từ lại: “Cháu làm bẩn quần áo đâu, chơi cái gì?”

      Tiểu Hoa nghe tía nhắc: “Đừng xa quá.”

      : “Vậy ra sông bơi ! Mát lắm!”

      Cậu bé dừng lại: “Vậy tao .”

      “Vậy mò ốc được đó, ăn ngon lắm.” Tiểu Hoa thuận tay ngắt cọng cỏ lông ven đường đưa cho cậu.

      Cậu nhận, : “ buồn nôn.”

      Tiểu Hoa cài cọng cỏ lên tóc, : “ phải buồn nôn, mà là đẹp.”

      Trong làng có nhánh sông , nước vừa trong vừa cạn, đến hè đám trẻ con đều đến đây nghịch nước, đến muộn chiếm được chỗ tốt. Tiểu Hoa nóng ruột, được nửa đường kéo tay cậu bé: “Chúng ta phải nhanh lên.”

      Cậu bé tránh ra: “Tự .”

      Đến bờ sông quả nhiên có nhiều đứa trẻ, chúng còn mang theo cái giỏ bằng trúc khom lưng mò cái gì đó, chẳng còn chỗ trống nào cả.

      Tiểu Hoa : “Hôm nay mò ốc được rồi, chúng ta bơi .”

      Cậu bé thấy đứng bên bờ sông cởi áo, chỉ còn cái quần đùi hoa chấm bi. Cậu vội nhắm mắt: “Mày làm cái gì đấy!”

      Tiểu Hoa cười: “Quần áo bị ướt nội mắng đó.”

      xong liền nhảy vào nước.

      ở trong nước như con cá chạch, rồi lại chui ra túm lấy ống quần cậu bé, kéo cậu xuống nước. Cậu bé bị bất ngờ rơi tõm xuống nước, cũng còn ra vẻ ta đây như trước. Tiểu Hoa cười khanh khách, ra nước sông còn chưa tới rốn nữa.

      Cậu bé đứng vững, đỏ mặt vì màn luống cuống vừa rồi của mình.

      bé kéo tay cậu, : “Đừng sợ.”

      Cậu giãy ra, nhưng lần này lại giãy được.

      Đám trẻ bên bờ bắt đầu hát: “Tiểu Hoa bẩn, có nhà, có tía, có má. Tiểu Hoa bẩn, có nhà, có tía, có má.”

      “Bọn chúng mày à?” Cậu bé hỏi.

      “Ừ.” Tiểu Hoa gật đầu.

      “Mày tức hả?”

      “Có chút.”

      Cậu bé bật cười, Tiểu Hoa nghe cậu ta : “Mày phải đánh bọn nó trận, như thế bọn nó dám mày nữa.”

      “Nội bảo đánh nhau phải bé ngoan.”

      Cậu bé ngừng khuyên bảo: “Mày phải cho bọn nó biết mày có ba, nếu chúng nghe mày đánh, đánh thắng rồi bọn nó dám mày nữa đâu.”

      Tiểu Hoa nghĩ lâu, : “Trước đây em cũng biết em có tía.”

      Cậu bé chỉ lên bờ: “Bây giờ biết cũng sao.”

      Tiểu Hoa đứng trong nước hét lên: “Tao có tía!”

      Vương Tiểu Bàn hát lớn nhất: “Tiểu Hoa bẩn, quỷ gạt người, có tía, có má. Tiểu Hoa bẩn, quỷ gạt người, có tía, có má.”

      Nếu chúng nghe mày đánh, đánh thắng rồi bọn nó dám mày nữa.

      biết tại sao, quá quen bị bọn chúng cười nhạo nhưng hôm ấy lại chịu được nữa, trong đầu vang lên câu của cậu bé. Tiểu Hoa lên bờ, đối mặt với từng khuôn mặt cười cợt khinh bỉ, giơ tay đẩy.

      Vương Tiểu Bàn bị bất ngờ, ngã lên tảng đá trầy da tay, Tiểu Hoa thở phì phì, ngực bé nhấp nhô, khuôn mặt cũng đỏ bừng dưới trời nắng, nắm chặt tay, : “Tía tao đến thăm tao! được như vậy!”

      Thằng bé kia khóc ầm lên, đứng dậy túm tóc Tiểu Hoa, mái tóc rối tung bị giật lấy, bé đành phải cúi đầu theo. Đám trẻ xông đến vây quanh , nắm đấm ngừng nện lên tấm lưng trần của , Tiểu Hoa nhìn qua khe hở tìm bóng dáng cậu bé kia, thấy cậu ta đứng trong nước, nhếch miệng cười.

      Rồi nhìn thấy cậu ta nữa, đầu bị dúi xuống thấp hơn, hai tay bị đè lên tảng đá, lưng cong lên. Trong bụng kìm nén tức giận, mặt đỏ bừng đẩy những kẻ xúm quanh ra, cánh tay gầy quơ loạn xạ, hất mạnh đầu, đẩy Vương Tiểu Bàn ngã ra đất. Cái bụng mập của Vương Tiểu Bàn thoải mái hơn tảng đá, Tiểu Hoa nhấc chân ngồi lên , nắm mũi nó, hỏi: “Sau này còn dám nữa ! mau! là tao có tía!”

      Vương Tiểu Bàn khóc ầm lên nhưng lại câu nào, cũng đẩy Tiểu Hoa ngồi bụng nó.

      Vậy nên khi người lớn chạy đến liền thấy cảnh Tiểu Hoa bắt nạt Tiểu Bàn.

      Đây là chuyện tồi tệ hết sức, vì đó là lần đầu tiên trong đời Tiểu Hoa đánh nhau, lại bị tía bắt gặp.

      bé luống cuống tay chân, quay đầu tìm Thẩm Hi Tri cùng mình. Cậu bé ướt sũng từ trong nước ra, kéo tay Hứa Kiến Quốc, lời nào.

      “Con…con…” bé chợt muốn khóc, sợ tía thích .

      Ánh mắt Hứa Kiến Quốc từ Tiểu Hoa chuyển tới tay mình, than tiếng ôm lấy Thẩm Hi Tri, vừa vừa : “Lỡ bị cảm sao giờ.”

      Tiểu Hoa thở phào nhõm, vì tía mắng .

      Về nhà, nội nấu cơm, Tiểu Hoa dám vào, ngồi xổm ngoài bờ rào. Lòng bàn tay có máu, vừa nãy bị tảng đá quẹt rách da.

      lúc lâu sau, trong nhà có mùi cơm bay ra, bụng réo ầm ĩ, thầm hát:

      Trời tối rồi, mưa sắp rơi

      Bố chồng vác cuốc đào khoai sọ

      Đào rồi đào, đào rồi đào

      Đào thành dòng nước xoáy



      Nội ra : “Ăn cơm.”

      Tiểu Hoa lẽo đẽo theo nội vào, ngửa đầu : “Đánh nhau ngoan, sau này con như thế nữa.”

      Nội ừ tiếng, chỉ vào chậu nước: “Rửa tay.”

      Tiểu Hoa nhoẻn miệng cười, chà chà bọt xà phòng, mặc dù tay rất đau nhưng vẫn phải rửa sạch .

      ***

      Đêm đó Hứa Kiến Quốc và Thẩm Hi Tri ở nhờ nhà Lưu Mỹ Lệ, hôm sau ăn sáng xong, Tiểu Hoa thấy Thẩm Hi Tri cứ ngoáy lỗ tai liên tục.

      “Sao thế?” hỏi.

      “Bên trong khó chịu, cứ ong ong.” Cậu .

      Tiểu Hoa : “Có phải hôm qua bơi bị nước vào tai ?”

      Cậu bé lo lắng: “Vậy sao giờ? Có bị điếc ? Có phải tiêm ?”

      Tiểu Hoa : “Để em với nội.”

      “Tao muốn tiêm.” Cậu bé kéo Tiểu Hoa lại.

      Tiểu Hoa ngẫm nghĩ: “Vậy để em nghĩ cách khác.”

      Cậu bé sửng sốt, nhìn chằm chằm. Tiểu Hoa thấy cậu ta sợ, kéo tay cậu ta : “Em mò ốc, ở đây chờ em nha, đừng .”

      “Này!” Cậu muốn bảo đứng lại.

      Nhưng bé chạy nhanh quá.

      lát sau thấy đứng ở ngã rẽ, Vương Tiểu Bàn dẫn theo đám con nít, chúng nó hát: “Tiểu Hoa bẩn, quỷ gạt người, có tía, có má. Tiểu Hoa bẩn, quỷ gạt người, có tía, có má”

      Nhưng bé lại giống như nghe thấy, tủm tỉm cười chạy về phía cậu, bàn tay bé xòe ra, vết xước hôm qua bị nước ngâm trắng phớ, lòng bàn tay có hai con ốc đen sì.

      : “Dùng cái này là được.”

      : “ cần phải tiêm đâu.”

      Vương Tiểu Bàn cùng đám trẻ đứng cách đó vài bước vẫn hát ầm lên, cậu nhíu mày: “ ồn ào.”

      Nhưng Tiểu Hoa lại chẳng thèm để ý. bé ngồi xổm xuống tìm cục đá sạch, đập vỡ trôn ốc, có nước chảy ra, : “Nhanh nhanh.”

      Nhanh cái gì?

      Cậu còn chưa kịp phản ứng níu lấy lỗ tai cậu. Chỉ thấy có chất lỏng chảy vào lỗ tai, dường như chảy vào nơi sâu lắm, mang theo cảm giác mát lạnh.

      … Dễ chịu hơn tiêm nhiều.

      Ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Hoa nhìn cậu nhoẻn miệng cười.

      Cậu bé hỏi : “Mày bị ngốc à?”

      Tiểu Hoa : “Em có ngốc, nếu em cho bọn nó hát, bọn nó cho em mò ốc đâu. sao hết, em hứa với nội đánh nhau rồi.”

      “Ngốc!” Cậu bé chợt đỏ mặt, vòng qua Tiểu Hoa.

      “Có muốn chơi với em ?” Tiểu Hoa theo sau, chỉ chỉ bờ ruộng: “Chỗ đó chơi vui lắm.”

      nhảy nhót đến bờ ruộng, cậu bé đứng yên tại chỗ, sau đó vô thức theo. Cậu lấy cục đường khi sáng bà cho, cầm tay, khinh khỉnh : “Cho mày, tao ăn thứ này.”

      bé cẩn thận ngậm vào miệng, nỡ cắn, hút hút nước miếng hỏi cậu: “Đến đây chơi nhiều hơn có được ?”

      “Tại sao?”

      “Đến chơi em mới có đường ăn.”

      “Đường ăn ngon, chocolate ăn ngon hơn.”

      “Chocolate là cái gì?”

      Cậu bé nghĩ ngợi lát: “Mày là đồ nhà quê, mày cũng có mà ăn.”

      thèm để ý, hì hì cười: “Em thích ăn đường.”

      Cậu gì, lát sau lại hỏi: “Mày tên gì.”

      “Tiểu Hoa.”

      “Đây tính là tên.” Cậu , sau đó thấy chỉ vào bụi hoa dại màu vàng ven bờ ruộng, : “Nội bảo em là đóa hoa này.”

      ra mày có tên.” Cậu bé .

      “Có mà, Tiểu Hoa đó!”

      ***

      Cậu bé chép miệng, muốn móc vài câu chợt thấy con khỉ bẩn lôi từ trong bùn ra con giun lớn, con giun quắn quéo trong tay , khiến người ta nhìn mà muốn ói. Cậu bé hét tiếng đứng dậy, co chân chạy về, Tiểu Hoa đuổi theo cậu ta, tay lắc lắc con giun: “Đừng sợ mà.”

      Sau đó, cậu bé Thẩm Hi Tri chịu rời khỏi căn nhà nửa bước, cũng dám lại gần con khỉ bẩn Tiểu Hoa. Thấy bọn họ về, người lớn chuyện giữ kẽ hơn. Tiểu Hoa ngồi xổm cạnh chuồng gà, nghe nội : “Tao , chúng mày vui là được.”

      Tía : “Làm vậy sao được, má giận con phải ? Con chỉ bất đắc dĩ thôi mà.”

      Tiểu Hoa nghĩ thầm, nội giận đâu, sáng sớm nay nội mua thịt kìa, nội thích tía mới đúng.

      Thẩm Hi Tri biết nhiều chuyện hơn Tiểu Hoa, cậu nghe ba chú Hứa sắp kết hôn, còn nhờ cậu lăn giường nữa, làm vậy để vợ chú Hứa sinh em trai. Nhưng có điều cậu hiểu, là tại sao chú Hứa kết hôn với mẹ của con khỉ bẩn này nhỉ?

      (Ở số nơi, người ta nhờ đứa trẻ dễ thương xinh xắn lăn giường đôi vợ chồng trong ngày cưới, để họ sinh được đứa con dễ thương giống vậy.)

      Hứa Kiến Quốc thấy chuyện kết hôn mà có trưởng bối là được, nhiều làm bà lão phiền chán. Bà nội chỉ về phía Tiểu Hoa vểnh mông cho gà ăn, : “Tao rồi nó sao? Dẫn nó cùng vợ mày có đồng ý !”

      Hứa Kiến Quốc ấp úng: “Gửi nhà hàng xóm hai ngày được à?”

      “Gửi cái cứt gì!” Nội đập tay lên bàn, làm hai đứa trẻ giật mình. Tiểu Hoa quay lại, hiểu sao tía lại chọc giận nội, phải biết là nội mà tức lên có thịt ăn đâu.

      Nội bắt đầu cắt thịt, vung dao : “Thôi dù sao cũng là chuyện vui, lòng dạ đàn bà hẹp hòi lắm, bọn tao đến đấy làm phiền, mày cứ sống cho tốt, đẻ thằng nhóc béo mập, được rồi, chuẩn bị ăn cơm.”

      Hứa Kiến Quốc gật đầu, : “Vậy đến lúc đó dẫn về cho má xem.”

      Nội đáp lại, gọi : “Tiểu Hoa rửa tay!”

      Tiếng chậu sắt và hộp xà phòng va vào nhau leng keng, Tiểu Hoa ngồi chồm hổm mặt đất, vẫn nhớ là phải lấy xà phòng rửa mặt, nhưng cách nào rửa sạch được, may mà nội với tía để ý , bé thầm cảm thấy may mắn, chỉ có cậu bé tên Thẩm Hi Tri nhìn chán ghét, động vào món ăn chạm qua.

      Hôm nay nội nấu nhiều món, mà mục đích của Tiểu Hoa rất ràng, chỉ gắp thịt trong cái đĩa trước mặt tía thôi.

      ***

      Nhà nội có cái TV cũ, ăn cơm xong, Tiểu Hoa ngồi cạnh tía xem TV, Hứa Kiến Quốc hỏi Thẩm Hi Tri: “Hi Tri, cháu thích xem kênh nào?”

      Bà nội xem TV ít khi chuyển kênh, còn Tiểu Hoa chỉ cần thấy màn hình có người, có tiếng là vui vẻ, mong chờ nhìn Thẩm Hi Tri, thấy cậu ta nhếch miệng: “Giờ này bên kênh thiếu nhi có chương trình đoán chữ.”

      Sau đó lẩm lẩm: “Sao cái TV này rách nát vật chứ.”

      Hứa Kiến Quốc chuyển qua kênh thiếu nhi, bên trái ông ta là Tiểu Hoa, còn bên phải là Thẩm Hi Tri.

      Tiểu Hoa im lặng nhớ thời gian, quyết định bữa sau phải đòi nội xem kênh này. Nhưng chỉ xem lát chán, bắt đầu quay trái quay phải ngồi yên được, còn Thẩm Hi Tri ngược lại, lần nào cũng đoán trúng. Hứa Kiến Quốc khen: “Hi Tri giỏi quá!”

      Tiểu Hoa cũng thấy cậu ta giỏi , lặng lẽ chen đến cạnh cậu ta, tò mò nhìn cậu bé khác xa mình.

      Thẩm Hi Tri đắc ý vênh mặt: “Có gì đâu, cháu học xong lớp rồi mà.”

      Sau đó cảnh giác nhìn ngón tay của Tiểu Hoa, tránh xa chút.

      Tiểu Hoa hỏi: “ học có thể giỏi như vậy à? Em cũng muốn học, nội ơi, khi nào con được học?”

      câu làm hai người lớn trong phòng im lặng.

      Nội tháo tạp dề xuống, : “Nhân lúc trời còn sáng, về sớm .”

      Hứa Kiến Quốc : “Bữa sau con lại về thăm má.”

      Nội hừ tiếng: “Nhiều năm rồi mày có về nhà bao giờ đâu, , ở đây quen.”

      Tiểu Hoa thấy tía còn muốn gì đó, nhưng nội lại trầm mặt xuống.

      Tía vội đến rồi lại vội , Tiểu Hoa đứng cạnh bờ rào nhìn tía dắt tay Thẩm Hi Tri , chẳng quay đầu lại. Cũng ai nhắc đến chuyện học của .

      Buổi tối lúc ngủ, hỏi nội: “Sao tía ở đây?”

      Nội trở mình: “Tía con còn có nghiệp, mau ngủ , được nữa.”

      Tiểu Hoa nhắm mắt lại, nghe nội hát ru – –

      Trời tối rồi, mưa sắp rơi

      Bố chồng vác cuốc đào khoai sọ

      Đào rồi đào, đào rồi đào

      Đào thành dòng nước xoáy

      Ới à chuyện buồn cười

      Bố chồng thích ăn mặn, mẹ chồng lại nấu nhạt

      Hai người đánh nhau đổ cả nồi

      Ới à làm sao bây giờ…

      Ba về chỉ là chuyện xen ngang ngày tháng vô tư của , ngủ giấc tỉnh dậy Tiểu Hoa liền quên mất.

      bé vẫn ngày qua ngày mắt giun mập, nghịch bùn, vô cùng bẩn thỉu.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Nội rồi

      Lần thứ hai Tiểu Hoa gặp lại ba phải là kí ức tốt đẹp gì, hôm ấy trời mưa rất to, nội té ngã ngoài bờ rào. bé thấy nội nằm sóng xoài mặt đất dậy được, nước mưa tưới trôi bùn đất, làm bẩn quần áo và đầu tóc nội. Bàn tay bé của kéo tay nội, muốn đỡ nội đứng lên, nhưng nội chẳng hề nhúc nhích, người nặng trịch.

      Mây đen giăng kín đầu, tiếng nổ ầm xé toang mây, lóe ra tia chớp đáng sợ. Tiểu Hoa đứng trong cơn mưa xối xả, đưa tay quệt nước mưa, chạy đến nhà Vương Tiểu Bàn bên cạnh, nhưng nhà họ có ai, lại chạy đến nhà Hỏa Sài Bổng, tìm được tía Hỏa Sài Bổng, : “Nội con bị té, chú giúp con với, con đỡ nội được.”

      Nhưng tía Hỏa Sài Bổng quá gầy, mình ông ôm nội được, thế nên đành để trông nội, còn mình chạy tìm người giúp. Nước mưa tạt vào mặt nội, Tiểu Hoa giơ tay che, thấy nội hé mắt, đẩy : “Kêu tía về.”

      Lúc này mới nhớ, đúng vậy, mình có tía mà!

      Tía Hỏa Sài Bổng và tía Lưu Mỹ Lệ chạy đến, hai người đỡ nội vào nhà. Nội mở miệng được nữa, trân trân nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa : “Con tìm tía.”

      Nội gật đầu.

      Tía Lưu Mỹ Lệ : “Để tôi gọi điện, lần trước Kiến Quốc cho tôi số điện thoại.”

      Trước đây lúc nào cũng thấy thời gian trôi nhanh, chơi ngoài bờ ruộng còn chưa đủ nội gọi về ăn cơm, nhưng bây giờ lại thấy thời gian sao quá chậm, sao đến giờ mà tía vẫn chưa tới?

      Tiểu Hoa nấu nước, muốn giặt khăn ấm cho nội, tay bé cũng run rẩy ngừng, nước sánh ra làm bỏng cả chân.

      Đau, đau quá, lập tức có bọng nước nổi lên. Nhưng kêu lấy tiếng, giặt khăn lau mặt cho nội, khẽ bên tai nội: “Nội có đau lắm ? Tiểu Hoa xoa xoa cho nội nhé?”

      Nội vẫn lặng im.

      Má Lưu Mỹ Lệ cũng tới, bà bế Tiểu Hoa ra ngoài rồi đóng cửa lại. Tiểu Hoa đập cửa, thấy nội rất sợ. May mà chỉ lát cửa mở ra, vào thấy nội thay bộ đồ sạch , nhưng đầu tóc vẫn còn ướt. Lúc này tía Lưu Mỹ Lệ dẫn ông già đến, Tiểu Hoa nhận ra người này, lần trước bị đau bụng, ông ấy cho uống thuốc đắng kinh khủng.

      hỏi ông lão: “Có phải nội con cũng cần uống thuốc đắng ạ?”

      Má Lưu Mỹ Lệ hình như khóc, kéo ra ngoài, : “Tiểu Hoa chơi cùng Mỹ Lệ nhé.”

      Tiểu Hoa lắc đầu: “Con muốn ở cạnh nội.”

      chạy ra ngoài dùng nước mưa rửa chân, sau đó leo lên giường, ôm tay nội.

      Người trong phòng nhanh chóng tản , với nội: “Lưu Mỹ Lệ thích chơi với con, con bẩn.”

      Nội mê man bỗng nhiên : “Vậy ở đây .”

      ***

      Khi tía đến ngủ thiếp , chỉ thấy mình bị người ta bế lên, bên ngoài trời vẫn còn mưa, mất lúc mới nhận ra đó là tía mình, sau đó khóc lên. Tía sợ làm ồn, đuổi ra khỏi phòng, Tiểu Hoa ngồi xổm dưới mái hiên, dần nín khóc, lòng cũng bình tĩnh lại.

      Tía đến rồi, nội nhanh khỏi thôi.

      giơ tay nghịch nước mưa, vừa nghe tía chuyện trong phòng: “Má, đây là cấp của con, giám đốc Thẩm, nghe má bệnh nên đến thăm.”

      Lại nghe tiếng người : “Bác cứ lo chữa bệnh, cần quan tâm đến chuyện khác.”

      Cánh cửa nhàng bị đẩy ra, bóng người nho bước ra, ngồi cạnh Tiểu Hoa. Tiểu Hoa nghiêng đầu nhìn, thấy khuôn mặt mấy xa lạ.

      Giống hình em bé mà nội hay dán lên cửa ngày tết.

      Tiểu Hoa cười tiếng: “Cũng tới à!”

      Thẩm Hi Tri gật đầu, học theo giơ tay đón nước mưa.

      Cậu chưa bao giờ nghịch nước mưa như thế, lần nào mưa mẹ cũng : “Đừng để nước mưa dính vào người, bị cảm đấy.”

      Nhưng hình như chưa bao giờ lo mình bị cảm, biết bơi, biết mò ốc, nhảy xuống ruộng chơi những trò bẩn thỉu, ngày nào cũng cười trông rất ngu, giống con ngốc.

      Còn nữa, khóc.

      Cho dù bị mắng, bị đánh, cũng hề khóc.

      Đây là điều hết sức lạ lẫm, phải biết là các bạn nữ trong lớp cậu ai cũng khóc nhè. Bọn họ cũng đánh nhau, mò ốc, khi trời mưa che dù.

      Bọn họ hề giống bé này chút nào.

      Hai người cứ im lặng như thế, gà mẹ trong chuồng kêu cục tác, Tiểu Hoa chợt đứng dậy: “Em quên cho nó ăn mất rồi.”

      Mặt cậu bé xụ xuống, nhìn ngồi bờ ruộng phía xa, tay bới cái gì đó.

      Trời mưa nên giun chui ra, uốn éo người đất, nhặt giun mang về ném vào chuồng gà. Con gà chắc đói bụng lắm, ăn rất nhanh. Cậu bé quay mặt , chợt thấy buồn nôn.

      Tiểu Hoa sờ cái mông gà ấp áp, giọng non nớt: “Mau mau đẻ trứng cho nội ăn.”

      Cục ta cục tác.

      Gà mẹ giống như hiểu lời , nằm yên trong ổ.

      Nhưng nội vẫn xuống giường, ông lão lại đến thăm bệnh cho nội, Tiểu Hoa nghe ông ta với tía: “Chuẩn bị chút .”

      “Chuẩn bị cái gì ạ?” hỏi ông lão.

      Nhưng có ai cho biết, tía quát: “ được quấy rối!”

      “Con quấy rối mà.” Tiểu Hoa lắc đầu, trong tay cầm quả trứng gà: “Con mang trứng cho nội xem, gà đẻ trứng, hôm nay có thể họp chợ rồi.”

      Tía : “Nội ngủ, để mai .”

      Đêm đó là lần đầu tiên Tiểu Hoa ngủ cùng nội, mà ngủ đùi tía, tía ôm ngồi trong sân suốt đêm.

      Tỉnh dậy rồi, được phép vào gặp nội, nội mặc bộ đồ mới, đẹp hơn ngày thường nhiều. Tiểu Hoa : “Nội ơi dậy dậy, họp chợ thôi .”

      Nội lắc đầu: “ .”

      “Sao thế ạ?”

      “Nội phải rồi.”

      đâu ạ?” Tiểu Hoa hỏi.

      Nội đâu, mà chỉ giơ tay vuốt ve mặt : “Tía đưa con học, nhớ phải ngoan, chăm chỉ học hành, đừng về đây nữa.”

      Nếu phải chọn giữa rời xa nội hay học, Tiểu Hoa cần suy nghĩ liền chọn nội, : “Con học đâu.”

      Nội dịu dàng chạm vào má , cái tát nhưng Tiểu Hoa vẫn thấy đau. kìm nén nước mắt dám khóc, vì trước đó tía dặn là ‘ được khóc’.

      Nội thêm gì nữa, tay chầm chậm rơi xuống, hai mắt nhắm lại.

      ***

      Tiểu Hoa chợt nghe thấy tía khóc, hiểu, tía dặn là được khóc mà?

      Bất chợt có rất nhiều người vào khóc cùng tía, Tiểu Hoa ngơ ngác đứng bên giường, hiểu chuyện gì xảy ra.

      Sau đó, tía lại đuổi ra ngoài, dặn: “ được chạy lung tung.”

      thấy mắt tía đỏ lên, ngoan ngoãn gật đầu: “ chạy lung tung.”

      bệ cửa có giắt cái lá sen lớn, là mấy ngày trước đòi nội hái cho mình, lá sen rất to, có thể làm thành cái nón chóp , nhưng vì để mấy ngày rồi nên vàng úa. Tiểu Hoa đội cái nón chóp ấy lên đầu, đến chuồng gà ngồi xổm xuống, vươn tay bé sờ sờ, lấy ra hai quả trứng, nâng niu trong lòng bàn tay, hỏi gà mẹ: “Sau hai mươi là gì?”

      Gà mẹ nhìn cái, cục tác kêu.

      : “ biết à? Vậy thôi, để bữa sau hỏi nội.”

      hỏi được nữa đâu.” Cậu bé đến, tay cầm cây dù màu xanh.

      “Tại sao?” Tiểu Hoa ngẩng đầu lên, cái nón chóp đầu rơi xuống.”

      “Nội mày rồi.”

      .” Tiểu Hoa lắc đầu, chỉ vào trong phòng : “Nội ở trong đó, ngủ.”

      phải vậy.” Cậu : “Bà chết rồi.”

      Tay Tiểu Hoa vẫn giơ lên, đầu óc lại theo kịp: “Chết là cái gì?”

      Cậu : “Có nghĩa là , bao giờ gặp lại nữa.”

      ra cậu cũng hiểu lắm, nhưng ba với cậu như vậy. Vừa nãy cậu qua nhìn chút, thấy nội của Tiểu Hoa trông đáng sợ, nằm cứng đơ giường, mặt xanh trắng.

      Tiểu Hoa chợt đứng dậy, chạy như bay vào trong, nhưng trong sân có rất nhiều người chen chúc, làm cản trở đến gặp nội. Tiểu Hoa đẩy cửa ra, thấy tía quỳ trước giường, nội còn ở đây, nội còn ở đây mà!

      xạo!” quay đầu lại hét lên.

      Tía nhéo mạnh : “ được nghịch!”

      Đau quá, ôm cánh tay run rẩy, ngang bướng : “ ta xạo!”

      Cuối cùng vẫn bị đuổi ra, má Lưu Mỹ Lệ mặc cho bộ đồ vải xô màu trắng. Bà muốn vứt cái nón chóp lá sen , Tiểu Hoa chịu, ôm cái nón đứng im bên cửa.

      Cậu bé đáng ghét kia lại đến, tránh được, nghe cậu ta : “Mày ngốc quá.”

      ***

      Căn nhà của nội chưa bao giờ đông người đến như vậy, Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn, biết ai lắp rạp, đỉnh rạp kéo mảnh vải trắng, che thế giới của , che luôn khoảng trời trong xanh đầy nắng.

      Ba cậu bé kia cũng ngờ chuyện xảy đến như vậy, đưa con trai chỗ khác, đến lúc về, Tiểu Hoa phát áo ngắn tay màu đỏ của cậu ta đổi thành màu đen. Đó là quần áo của Vương Tiểu Bàn, từng thấy, cậu ta mặc rộng thùng thình, trông rất buồn cười.

      giật giật khóe môi, phát mình cười nổi. Người lớn bận rộn nhóm bếp lò, làm mâm cỗ, giữa khung cảnh huyên náo ồn ào gà mẹ vẫn thầm cục tác. Đường đến chuồng gà càng khó hơn, chen qua từng bước chân vội vã của người lớn, vòng qua cái bàn tròn còn cao hơn cả người , còn phải vòng qua bếp lò. Tiểu Hoa khó khăn lắm mới đến được chuồng gà, lại bất ngờ thấy trong chuồng có thêm hai quả trứng!

      Gà mẹ cao ngạo ngẩng đầu lên, có vẻ cực kỳ tức giận. Trứng còn nóng, Tiểu Hoa lấy lá sen bọc trứng lại, muốn đưa cho nội xem.

      Nội ơi, mau tỉnh dậy thôi, còn phải họp chợ nữa!

      Nhưng chỉ được nửa đường, vì tía bắt gà mẹ .
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: còn gà mẹ nữa

      Gà mẹ dường như cảm giác được nguy hiểm, hoảng sợ kêu lên, nhưng nó vẫn bị bắt, mấy cái lông vũ rơi xuống, tía sợ nó bẩn, đưa cho má Lưu Mỹ Lệ. Tiểu Hoa nâng trứng trong tay, cẩn thận chạy đuổi theo má Lưu Mỹ Lệ, : “Đừng động vào nó.”

      Tía túm lại: “Đừng có phá!”

      Tiểu Hoa giơ trứng cho tía xem: “Nó lại đẻ trứng này! Nó ngoan lắm.”

      Tía : “Nuôi cũng vô dụng.”

      Tiểu Hoa chau mày: “Nó đẻ trứng !”

      Tía buông ra, cúi người với cậu bé: “Hi Tri à, chú làm gà cho cháu ăn nhé.”

      Tiểu Hoa hét ầm lên: “ được giết được giết! Nội bảo để nó đẻ trứng!”

      Cậu bé hiểu, con nhóc Tiểu Hoa này sao nghe lời cậu chứ?

      Thẩm Trung Nghĩa : “ cần cần, Kiến Quốc cậu cứ lo việc của cậu .”

      Nhưng Hứa Kiến Quốc lại : “Quê nghèo có gì ngon chiêu đãi, giám đốc đến đây chuyến cũng vất vả, cả đời này em đều ghi lòng tạc dạ. Gà này chính tay mẹ em nuôi, hầm cách thủy làm canh bổ lắm, để bồi bổ cho Hi Tri.”

      Ngay lúc đó, má Lưu Mỹ Lệ cứa dao lưu loát, con gà kịp kêu, máu cổ phun đầy đất.

      Tiểu Hoa òa khóc, trứng gà trong tay rơi xuống đất, vỡ tan.

      Trứng vàng dính, máu tanh đỏ nhanh chóng bị nước cuốn trôi, thấm vào bùn đất.

      Cậu bé vẫn im lặng nãy giờ lên tiếng: “Cháu muốn ăn.”

      Lời vừa xong, Tiểu Hoa xông lên đấm cái vào mặt cậu.

      Nắm đấm của trẻ con tương đối yếu, nhưng vì bị đánh bất ngờ, lại đánh mặt nên làn da trắng nõn của cậu lập tức xuất vết đỏ. Tiểu Hoa hét lên: “ được ăn!”

      Cậu bé thấy vô cùng mất mặt, từ bé đến lớn cậu chưa từng đánh nhau, cũng chưa bị con đánh bao giờ, mặt đau rát, nhưng cậu cũng chịu thua, nắm lấy tóc Tiểu Hoa. Chiêu này cậu học từ Vương Tiểu Bàn .

      Tiểu Hoa vừa khóc vừa đánh trả, nhưng tay còn chưa đánh được bị tía bắt lấy, tía rất tức giận, lần trước và Vương Tiểu Bàn đánh nhau tía cũng tức như thế, nhưng sao giờ tía lại nổi đóa chứ! Tại sao lại giết gà của nội cho nó ăn! có gà nội làm sao chợ được?

      Tiểu Hoa ngừng giãy giụa muốn giãy tay ra, đau quá, tía làm đau.

      Chát!

      cái bạt tai nặng nề tát vào má , lập tức lên vết sưng đỏ nặng hơn cậu bé kia nữa, Thẩm Trung Nghĩa vội ngăn lại: “Kiến Quốc cậu làm gì vậy!”

      Hứa Kiến Quốc tức giận: “Mày còn muốn đánh nữa hả! Phản rồi!”

      Tiểu Hoa lặp lặp lại: “ được ăn! Hu hu hu được ăn!”

      Lỗ mũi nong nóng, có cái gì đó chảy xuống, há miệng liền nếm được vị mặn, tiếp theo nghe thấy ba cậu bé kia : “Trời đất Kiến Quốc cậu làm cái gì vậy! Đánh con bé chảy máu rồi kìa!”

      Tiểu Hoa quệt mũi lên bả vai, máu đỏ loang ra, giống y như máu gà vừa nãy. chịu để tía túm lấy mình, hét lên rồi cắn vào tay Hứa Kiến Quốc.

      Răng trẻ con cắn mạnh cũng phải chuyện đùa, Hứa Kiến Quốc lập tức buông lỏng tay, nhưng tay vẫn còn dấu răng chỉnh tề. Ông ta nổi trận lôi đình đuổi theo, muốn bắt bằng được Tiểu Hoa để dạy dỗ trận. Thẩm Trung Nghĩa giữ ông ta lại: “Đừng chấp nhặt con trẻ, lo xử lí hậu của mẹ cậu cho tốt !”

      ***

      Tiểu Hoa cắn tía rồi trốn vào nhà kho mà bình thường nội hay cất trứng gà, bé ôm cái giỏ đựng hơn hai mươi quả trứng, khóc như mưa.

      Tại sao chứ? Ai đến cho biết tại sao ?

      Bên ngoài vang lên tiếng kèn trống cổ quái, dễ nghe chút nào, nhưng lại ầm ĩ náo nhiệt. Trẻ con trong làng đều chạy tới xem, cười đùa chạy khắp nơi tìm Tiểu Hoa. Tiểu Hoa cảm thấy trường hợp này rất quen, hồi còn mặc áo bông, nhà ông nội Vương Tiểu Bàn cũng ầm ĩ như thế, sau này nghe nội , ông của nó rồi.

      rồi?

      Vậy là nội cũng rồi sao?

      Rốt cuộc đến nơi nào?

      Tiểu Hoa chợt thấy hối hận vô cùng, vì sao khi ấy ở lại xem nội thêm chút?

      khóc lát nữa rồi mới ra, nội là “Tiểu Hoa đừng theo, tốt.”

      Tại sao lại tốt chứ? Vậy bây giờ là tốt hay tốt?

      Tiểu Hoa quệt nước mắt đứng dậy, muốn hỏi nội, nội cho biết.

      vừa ra liền bị Vương Tiểu Bàn phát , đám con nít lập tức vây quanh , hát ầm lên: “Tiểu Hoa bẩn, có nhà, có tía, có má.”

      Tiểu Hoa ngẩng đầu lên, đám con nít chợt im bặt. Vì dưới ánh sáng le lói, mặt Tiểu Hoa dính máu, bên má còn sưng đỏ.

      Trông đáng sợ.

      “Có quỷ!” Vương Tiểu Bàn dẫn đầu chạy , húc trúng má Lưu Mỹ Lệ.

      Tiểu Hoa thấy bà bưng cái chậu, bên trong có con gà vặt sạch lông. Sau đó mở vung nồi ra, bỏ gà vào.

      Tiểu Hoa đứng ở đó nhìn chằm chằm cái nồi, nghe má Hỏa Sài Bổng với má Lưu Mỹ Lệ: “Sau này gặp báo ứng cho coi, má chồng chết mà con dâu đến đưa tang.”

      Má Lưu Mỹ Lệ kéo áo bà: “ chút.”

      Má Hỏa Sài Bổng: “Dám làm mà còn sợ người khác à!”

      “Người ta là người thành phố, biết đâu sau này có việc phải nhờ sao.”

      “Chó má, dù sao nhà em chẳng bao giờ cầu cạnh nhà nó đâu, bọn con trai con dâu vô lương tâm này giúp được gì chứ!”

      ***

      Tiểu Hoa động đậy, đứng yên bên nghe hai má chuyện. Hai má nhanh tay nhanh chân, có thể chuẩn bị nhiều món ăn cho mọi người, Tiểu Hoa liền ngửi thấy mùi thơm, là mùi mỗi khi trong làng có tiệc mới ngửi được.

      Má Lưu Mỹ Lệ : “Chị nghe thấy Kiến Quốc gọi điện cho vợ cậu ta, điện thoại nhà chị loa to nên chị cũng nghe được, chị cho người khác, nên em cũng đừng lung tung nhé.”

      “Rồi, chị .”

      “Vợ cậu ta giống như đánh bài, bận nhiều việc tới.”

      Má Hỏa Sài Bổng gõ lên nồi hơi: “Khốn nạn !”

      Má Lưu Mỹ Lệ thấy Tiểu Hoa đứng ở đó, hạ giọng: “Đúng là đứa trẻ đáng thương, từ bé ở cùng nội, giờ phải sao đây? Kiến Quốc có dẫn nó lên thành phố biết?”

      “Phải dẫn chứ.” Má Hỏa Sài Bổng thở dài: “Lên thành phố chắc cũng chẳng sung sướng gì, cái loại đàn bà đó chẳng bao giờ đối xử tốt với nó đâu.”

      “Ngày xưa chị thấy mẹ Tiểu Hoa rồi, rất xinh đẹp… nhưng mà đoản mệnh…”

      “Ài, hình như sinh Tiểu Hoa còn chưa đầy tháng rồi phải.”

      Tiểu Hoa sững sờ. Má cũng rồi sao?

      Canh gà hầm cách thủy chiếm bếp lò cuối cùng cũng đủ lửa, Tiểu Hoa thấy tía xuống bưng canh, canh gà thơm như thế, hương bay xa, tía ngang qua , nhưng chẳng liếc lấy lần.

      bĩu môi, kìm được nhìn theo. Thấy tía ngồi xuống cạnh cậu bé, : “Hi Tri mau uống chút , bổ lắm.”

      Những thứ người lớn cho là tốt chưa chắc trẻ con thích, bên trong canh gà có bỏ nấm rừng, màu vàng vàng nâu nâu, lại còn có tầng váng mỡ, cậu bé đẩy chén ra, : “Cháu muốn uống.”

      đưa đến trước mặt, Thẩm Trung Nghĩa cũng đành khách sáo nhận lấy, cầm muỗng đưa đến trước mặt con trai: “Nào uống miếng , chú Kiến Quốc nấu cho con đấy.”

      Thẩm Hi Tri quay đầu nhìn chuồng gà trống , tránh cái muỗng ba đưa tới.

      uống uống con muốn uống!” Cậu vung tay lên, chén canh rơi xuống, đổ ụp nền đất.

      Xung quanh chợt yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn sang, Hứa Kiến Quốc cười nhặt chén lên: “Được rồi, uống uống, chú chuẩn bị đồ ăn ngon khác cho cháu nha, Hi Tri cháu thích ăn gì?”

      Thẩm Trung Nghĩa cũng bực mình, trách con: “Càng ngày càng hiểu chuyện!”

      Ông : “Kiến Quốc, để con cậu uống , thằng nhóc này hư quá!”

      Tiểu Hoa nghe má Hỏa Sài Bổng tiếc rẻ: “ con gà chỉ chưng được chén canh như vậy, giờ đổ hết rồi.”

      Sau đó bà gọi Tiểu Hoa: “Tiểu Hoa lại đây, ăn đùi gà .”

      Tiểu Hoa lắc đầu: “Con ăn.”

      Đó là bạn tốt của , ăn.

      Quay đầu lại, thấy cậu bé nhìn . Dù bị Vương Tiểu Bàn cười nhạo, dù bị Lưu Mỹ Lệ khinh mình bẩn, Tiểu Hoa cũng chưa bao giờ ghét ai như thế.

      Khúc nhạc kì quái liên tục vang lên, cậu bé nhảy xuống bàn qua, đứng bên cạnh , : “Tao muốn ăn.”

      muốn ăn gà của em cũng mất rồi!” Tiểu Hoa siết chặt nắm tay.

      Cậu bé đề phòng, nhưng lại thấy đánh mình. lát sau, cậu phát khóc. Nước mắt rơi xuống, làm khuôn mặt vốn bẩn thỉu càng trở nên khó coi. chạy vào nhà kho, trốn trong góc tối.

      Mặt cậu được bôi thuốc, bây giờ còn đau nữa, còn mặt càng sưng to hơn, xấu xí kinh khủng. Cậu muốn điều gì đó, dù sao cậu thực muốn ăn con gà kia, thể trách oan cậu như thế được.

      Nhưng cậu còn chưa nghĩ ra nên thế nào, lại nghe Tiểu Hoa : “Nội em mất rồi.”

      Tự dưng cậu thấy rất khó chịu, đây phải Tiểu Hoa cậu gặp năm đó, Tiểu Hoa này sao lại giống mấy bạn trong lớp cậu như vậy chứ? Sao nghịch bùn, bơi sông mà lại khóc suốt như thế?

      Cậu buột miệng : “Tao có bà nội.”

      vừa căm ghét vừa hâm mộ cậu có bà, khóc to hơn.

      Má Lưu Mỹ Lệ bên ngoài : “Tiểu Hoa đúng là hiếu thuận.”

      ***

      Vì Hứa Kiến Quốc xin nghỉ được lâu, nên chuyện tang lễ phải xử lí nhanh, thay áo liệm, nhập tịch, trống kèn phía trước, mọi người cùng nhau khiêng quan tài lên núi chôn cất. Tiểu Hoa ôm hình của nội trước, cả đoạn đường tía nắm tay . Mặt rửa sạch , nhưng khóc cả đường nên lại bẩn.

      Thẩm Hi Tri lên núi mà ở lại nhà Vương Tiểu Bàn, Vương Tiểu Bàn hỏi cậu: “Ở thành phố có chơi vui ?”

      Cậu suy nghĩ lát: “Cũng vui.”

      Có công viên, có trung tâm thương mại, có chocolate, có nhà vệ sinh sạch và nhà cao tầng.

      “Sau này tao cũng muốn lên thành phố.” Vương Tiểu Bàn

      Thẩm Hi Tri ừ tiếng, nghe tiếng pháo núi vang lên, hỏi Vương Tiểu Bàn: “Bọn họ làm gì thế?”

      Tiểu Bàn : “Tao cũng biết, má tao trong núi có quỷ, cho tao .”

      Tiểu Bàn lại hỏi: “Con Tiểu Hoa lên thành phố à?”

      “Tao biết.”

      “Má tao mẹ kế đánh nó cho coi.”

      Thẩm Hi Tri nghĩ lát, Trần nhà bên cạnh là người tốt, đánh trẻ con đâu.

      Cậu : “ đâu, mẹ mày sai rồi.”

      Khắp núi rải đầy vòng giấy màu trắng, tang lễ của bà Hứa mặc dù vội vàng nhưng cũng đầy đủ lễ nghi. Đội ngũ đưa tang xuống núi, mọi người tạm biệt Hứa Kiến Quốc. Hứa Kiến Quốc cúi đầu cám ơn, quay đầu lại gọi Tiểu Hoa: “ thôi.”

      Tiểu Hoa bám lấy cánh cửa chịu , ngón tay cào ra máu.

      Thẩm Trung Nghĩa dừng xe chờ bên ngoài, Hứa Kiến Quốc xách Tiểu Hoa ném lên xe, mang theo bất kì đồ đạc gì trong nhà. Sau này nhà cửa để cho nhà Vương Tiểu Bàn trông coi.

      “Trứng! Trứng! Chưa cầm trứng gà của nội !” Tiểu Hoa khóc ầm lên, nhưng làm thế nào cũng chui ra khỏi xe được.

      Đó là trứng gà nội để dành từ lâu, phải bán lấy tiền…

      Hứa Kiến Quốc ghìm chặt tay chân Tiểu Hoa, nhịn được quát lên: “Mày còn lộn xộn tao ném xuống đường giờ, cho bọn người xấu bắt mày !”

      mang trứng gà về đúng là tiếc , nhưng vợ ông ta rồi, được mang theo đồ từ quê lên, trông quê mùa lắm.

      Tiểu Hoa thể động đậy, đành thút thít khóc, khóc tới mức Thẩm Trung Nghĩa ngồi trước lái xe cũng thấy tội nghiệp, với Thẩm Hi Tri: “Con trai, con cho em ăn chocolate .”

      Thẩm Hi Tri mở ngăn kéo, lấy ra viên kẹo được bọc giấy màu vàng, đưa qua.

      Tiểu Hoa vẫn khóc, Thẩm Trung Nghĩa : “Con đút cho em .”

      Thẩm Hi Tri nhìn Tiểu Hoa nước mắt nước mũi tèm lem, chép miệng ghét bỏ, nhưng vẫn bóc lớp giấy vàng ra, Hứa Kiến Quốc phối hợp xoay đầu Tiểu Hoa lại, Thẩm Hi Tri nhét chocolate vào miệng .

      Ăn ngon! Trong miệng Tiểu Hoa đắng nghét, giống như thuốc đắng mà ông lão bắt uống vậy, nhưng chưa kịp nhả nhão ra, dính trong miệng . nhăn mặt, cách nào nuốt được.

      Xe chạy đường núi quanh co, tiếng khóc của ngày , cuối cùng biến thành tiếng nức nở. Thẩm Hi Tri quay đầu lại, thấy co người ghế ngủ thiếp , mặt còn vương nước mắt.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Tiểu Hoa lên thành phố

      Thành phố là nơi vô cùng lạ lẫm đối với Tiểu Hoa, ở đây có bờ ruộng, có đường đất, cũng chẳng có gà. Khi tỉnh dậy, xe chạy vào cái vườn rộng, nhà cửa ở đó trông rất lạ, cao ơi là cao, lại còn có rất nhiều cửa sổ. bé sợ hãi chịu xuống xe.

      Cậu bé kia xuống xe, nhìn như con ngốc.

      Tiểu Hoa ôm cửa xe kêu: “Con cầu xin tía, con cầu xin tía.”

      Mấy ngày nay Hứa Kiến Quốc chịu đựng con khỉ quắt queo này đủ rồi, xách Tiểu Hoa lên lầu, vừa khóc vừa kêu, Hứa Kiến Quốc đập vào mông cái: “Ồn ào cái gì, về nhà rồi!”

      Nhà

      Tiểu Hoa giãy dụa nữa.

      Cửa nhà ở lầu 3 mở ra, có dì đứng chờ ngoài cửa, cười trông rất đẹp. Tía đặt xuống, đứng ngoài cửa lén nhìn vào bên trong, thấy nền bên trong giống như sàn nhà mới hiểu ra, ồ, ra ba bước lên nhiều bậc thang như vậy để đến đây à, chỗ này là cao.

      nghe dì : “Vào nhanh lên, đường có mệt .”

      Hứa Kiến Quốc đẩy Tiểu Hoa vào, đóng cửa lại rồi : “Đây là mẹ con, mau gọi mẹ .”

      Tất cả sợ hãi cùng lo lắng của Tiểu Hoa như tan biến, má đâu hết! Má ở đây mà!

      “Má!” vui vẻ cười chạy lại ôm chân Trần Ái Lệ, tự nhiên muốn khóc, nhưng lí do lần này là gì nhỉ? À, chắc có lẽ vì chưa rửa mặt sạch .

      Trần Ái Lệ nghiêng đầu liếc Hứa Kiến Quốc, Hứa Kiến Quốc vội cười rồi đẩy Tiểu Hoa ra, sửa lời: “Là mẹ, được gọi má, như vậy quê mùa lắm.”

      Tiểu Hoa vẫn còn muốn ôm Trần Ái Lệ, chân của má giống chân tía, má mềm, người thơm quá. Trần Ái Lệ vội tránh xa vài bước, hỏi Hứa Kiến Quốc: “Sao nó bẩn thế?”

      Tiểu Hoa thẹn thùng chùi mặt, cảm giác Hứa Kiến Quốc nhéo gáy mình, ngoan ngoãn gọi: “Mẹ.”

      Lần đầu tiên xưng hô kiểu này lạ lẫm, xong cúi đầu cười.

      Trần Ái Lệ nhìn bé, con nhóc bẩn thỉu được tiếng phổ thông, còn cười trông đần thối. Bà ta nhíu mày trừng Hứa Kiến Quốc, Hứa Kiến Quốc tránh né ánh mắt bà ta, dắt tay Tiểu Hoa : “Nào, ba dẫn con xem phòng ngủ.”

      Trong phòng khách, Trần Ái Lệ : “Hai ba con ở nhà , em đánh bài.”

      Tiểu Hoa chỉ nghe thấy tiếng cửa sắt bên ngoài ‘cạch’ tiếng, hỏi tía: “Má đâu vậy?”

      làm.” Hứa Kiến Quốc , uốn nắn lại lần nữa: “Là mẹ.”

      “Mẹ.” Tiểu Hoa líu ríu , theo chân tía vào gian phòng.

      Căn phòng này lớn, nhưng lại có giường, có bàn, chăn mền in hình động vật , dép màu hồng phấn. Tiểu Hoa vừa nhìn thích. Hứa Kiến Quốc ngồi xổm trước mặt , lần đầu tiên nhàng chuyện với bé: “Tiểu Hoa, sau này con phải ngoan ngoãn, chuyện gì cũng phải nghe theo lời mẹ, biết chưa?”

      “Dạ!” Tiểu Hoa gật đầu: “Con gây chuyện, con ngoan ngoãn.”

      Hứa Kiến Quốc xoa đầu , thở phào nhõm.

      ***

      Mẹ làm lâu mà vẫn chưa về, Tiểu Hoa ngồi chờ, vô tình ngủ thiếp . Đến khi tỉnh lại là sáng sớm hôm sau, ra khỏi phòng mình, đúng lúc tía cũng ra, ra dấu im lặng với , rón rén dẫn về phòng ngủ. học theo tía đặt ngón trỏ lên môi, tủm tỉm cười.

      Tía : “Con ở nhà với mẹ, ba làm.”

      Tiểu Hoa vô cùng vui vẻ: “Má về rồi ạ!”

      Tía đáp lại, chỉ nhìn , vội sửa miệng: “Mẹ.”

      “Ừ”, tía gật đầu, ra ngoài.

      Nhà đối diện cũng vừa lúc mở cửa, nghe tía : “Giám đốc Thẩm sớm thế, chắc chưa ăn sáng phải ? , chúng ta cùng đến quán ông Trần ăn mì, Hi Tri lại đến cung thiếu nhi à? Ở cung thiếu nhi chơi vui ?”

      “Cũng được ạ.”

      Tiểu Hoa ló đầu nhìn, thấy cậu bé đeo beo lô nhìn . vội trốn, nghe tiếng bước chân họ xuống lầu.

      Căn nhà vô cùng yên tĩnh, ngủ được, cũng có việc gì làm, đành ngồi xổm trước cửa phòng mẹ, như thế khi mẹ tỉnh dậy ra là có thể nhìn thấy ngay. Mùa hè ve kêu râm ran từ sáng sớm, tiếng sau to hơn tiếng trước, chờ lâu lâu, nhưng mẹ vẫn chưa ra.

      Điện thoại bàn vang lên, nhà nội có điện thoại, nhưng từng thấy ở nhà Lưu Mỹ Lệ rồi. Lưu Mỹ Lệ nếu như nghe máy nó vẫn kêu mãi như vậy, Tiểu Hoa muốn đánh thức mẹ, đứng dậy định nghe điện thoại. Nhưng điện thoại lại kêu nữa, nhìn nó hồi lâu, biết có chuyện gì xảy ra.

      Loáng thoáng nghe thấy trong phòng mẹ có tiếng , dán lỗ tai lên cửa, nghe mẹ cười, : “Hôm qua xui quá, hôm nay nhất định phải chiến tới cùng mới được.”

      Tiểu Hoa sửa sang lại đầu tóc, rất muốn rất muốn mẹ nhìn .

      lát sau, mẹ ra. Tiểu Hoa ôm lấy chân mẹ, hỏi: “Mẹ ơi, Tiểu Hoa có thể ngủ cùng mẹ được ?”

      Tại sao ở đây lại có nhiều phòng như vậy chứ? Tại sao mọi người ngủ cùng nhau? Buổi tối ngủ mình rất sợ.

      Trần Ái Lệ cúi đầu nhìn con nhóc đen đủi, giật giật chân đẩy ra, hỏi: “Ba mày đâu?”

      “Tía… Ba làm rồi.” Tiểu Hoa vội sửa miệng.

      Trần Ái Lệ nhíu mày, quay người gọi điện thoại, : “Phiền cho tôi gặp Hứa Kiến Quốc.”

      Lúc này Tiểu Hoa mới phát , hóa ra trong phòng ba mẹ còn có cái điện thoại nữa! Nhiều hơn nhà Lưu Mỹ Lệ cái luôn!

      Trần Ái Lệ to, bực bội: “ quăng nó cho em làm gì!”

      Gió nóng ngoài cửa sổ thổi vào, nóng tới mức người Tiểu Hoa nhễ nhại mồ hôi, muốn nhảy xuống sông bơi lội, muốn mò ốc cho nội ăn.

      Hôm nay thể xuống nước bơi lội, nhưng Tiểu Hoa rất vui vẻ, vì mẹ dẫn ra ngoài chơi! Bọn họ ra khỏi khu vườn rộng mà vào tiệm cắt tóc, nhưng phải để cắt tóc đâu, vào sau chỗ cắt tóc có căn phòng, ở đó có cái bàn 4 góc, bàn có nhiều khối vuông màu xanh lá cây.

      Tiểu Hoa ngoan ngoãn ngồi cạnh mẹ, nghe tiếng khối vuông va vào nhau lạch cạch, nhìn mẹ xếp chúng thành hàng dài.

      Bài Đáp Tử cười : “Ái Lệ có phúc ghê, nháy mắt cái liền có con lớn như vậy, sau này hưởng phúc lắm đấy.”

      Trần Ái Lệ : “Có được hưởng phúc hay còn chưa biết, nhưng con bé này có phúc đấy, chị xem cái váy này , còn giường ngủ đồ đạc trong nhà nữa, đều do tay em chuẩn bị, em chỉ sợ có người em tốt với con.”

      Liên Thanh lầu dưới : “Ôi chao bọn chị thấy rồi, đối xử tốt với nó đấy.”

      Trần Ái Lệ đánh quân bài, : “Em tốt với nó như thế mà nó chẳng mang lại may mắn cho em tí nào, hôm qua vừa đến em thua tiền.”

      “Vậy sao hôm nay còn dẫn tới?”

      “Trong nhà có ai, để nó mình em yên tâm.” Trần Ái Lệ , đưa tay xào bài.

      Ánh mắt Tiểu Hoa rời khỏi bộ đồ hoa hòe của mẹ, phát cốc nước cạn. nhìn quanh phòng, thấy trong góc khuất có cái bình thủy (Phích nước). muốn rót thêm nước cho mẹ, việc này làm được.

      ***

      Đứa trẻ gầy ôm cái bình thủy hơn là bao đến, dè dặt đổ vào cốc nước bên cạnh Trần Ái Lệ.

      “Ù!” Trần Ái Lệ hạ bài, đập tay: “Ù rồi! Chung tiền chung tiền nhanh lên!”

      Tay bà ta vừa lúc hất vào Tiểu Hoa rót nước, làm bé loạng choạng ngã, bình thủy rơi xuống. Ông chủ tiệm cắt tóc lập tức chạy đến ôm bé dậy, may mà chỉ dính ít nước nóng, bị phỏng ít, bôi thuốc là được.

      Tối hôm đó Hứa Kiến Quốc làm về liền thấy Trần Ái Lệ và Tiểu Hoa ngồi trong phòng khách, người Tiểu Hoa có mùi thuốc, với tía: “Con cẩn thận nên bị ngã.”

      Trần Ái Lệ : “ thấy rồi đó, nó tự ngã.”

      Hứa Kiến Quốc kéo vợ vào phòng, Tiểu Hoa có thể nghe thấy bọn họ chuyện.

      “Sao em chăm sóc nó chút? Sao lại mang nó chơi mạt chược!”

      “Ai muốn chăm chăm, đừng có đổ lên đầu tôi!” Trần Ái Lệ to.

      còn phải làm! Em giọng chút!”

      “Em mặc kệ, dù sao em cũng rảnh mà lo cho nó đâu.” Trần Ái Lệ .

      Tiểu Hoa ngồi ngoài phòng khách nghịch ngón tay, chợt thấy nhớ nội.

      ***

      Cũng đến lúc báo danh vào tiểu học, hôm sau Hứa Kiến Quốc xin nghỉ ngày dẫn Tiểu Hoa báo danh, nhưng chỉ lát về, vì Tiểu Hoa có hộ khẩu. Hứa Kiến Quốc có kinh nghiệm trong chuyện này, dẫn Tiểu Hoa đến nhà giám đốc Thẩm đối diện hỏi ý kiến.

      Thẩm Trung Nghĩa hỏi: “Con cậu sinh ngày mấy tháng mấy?”

      Hứa Kiến Quốc gãi đầu: “Hình như… hơn Hi Tri tuổi, sinh vào mùa đông.”

      Thẩm Trung Nghĩa : “Vậy còn chưa đến tuổi học mà.”

      Hứa Kiến Quốc cười : “ học sớm tốt hơn.”

      Thẩm Trung Nghĩa gì thêm, viết giấy cho Hứa Kiến Quốc đóng dấu.

      “Cám ơn cám ơn, cám ơn giám đốc Thẩm.”

      Dẫn Tiểu Hoa ra, vừa lúc gặp Thẩm Hi Tri mua kem đá về, Hứa Kiến Quốc kéo cậu lại, hỏi: “Hi Tri, cháu đặt tên cho em .”

      Thẩm Trung Nghĩa nghe thấy, ngăn lại: “ được, trẻ con biết gì đâu mà đặt tên.”

      “Sao lại biết chứ? Hi Tri ở trong cung thiếu nhi học rất giỏi đó thôi.” Hứa Kiến Quốc ngồi xuống hỏi cậu: “Cháu thấy tên nào hay? Chú biết nhiều chữ, Hi Tri giúp chú nha?”

      Bạn Thẩm Hi Tri hôm nay ở cung thiếu nhi học được câu: Bình an cát tường. Chữ viết của cậu được 100 điểm, còn được giáo treo trong phòng nữa, vậy nên cậu : “Bình An.”

      Bình An? Hứa Kiến Quốc suy nghĩ mấy giây, vỗ tay cái, tên này hay đấy!

      May mà phải cái tên lung tung nào đó, Thẩm Trung Nghĩa cũng ngăn cản.

      Và thế là, vì chuyện học nên sinh nhật của Tiểu Hoa từ mùa đông biến thành mùa xuân, cũng có tên gọi, tên Hứa Bình An.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :