1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Bạn Chanh - Giá Oản Chúc (Hoàn - 92c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ✿ BẠN CHANH ✿

      Tác phẩm: Bạn Chanh (绊橙)

      Tác giả: Giá Oản Chúc (这碗粥 – Chén cháo này)

      Chuyển ngữ: ~M~

      Thể loại: Tiểu thuyết, đại, HE

      Tình trạng: hoàn thành

      Số chương : 92 chương

      Số lượng chữ: 301.929

      Nguồn: http://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=1720248

      [​IMG]
      Văn án

      Hứa Huệ Chanh người đàn ông. Hoặc, thể gọi là “ người”. Bởi vì , chỉ là nhân cách khác mà bản thể phân liệt ra mà thôi...


      Giải thích tên truyện:

      _ Chanh (hoặc Tranh) [橙] : Tên của nữ chính.

      _ Bạn [绊]: có nghĩa là “trượt chân, lỡ lầm”.​
      Last edited: 24/10/16
      Hoaithao thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1

      Chuyển ngữ: ~M~

      ∗∗∗



      Dạo gần đây, chuyện làm ăn của Hứa Huệ Chanh rất ế ẩm.

      nhóm người mới trẻ trung xinh đẹp vừa đến hội sở, rất nhiều khách hàng cũ đều bị bọn họ lôi kéo , ngay cả cơ hội nhặt mấy vị khách còn dư lại của và mấy “chị em” cũng chẳng có.

      Hứa Huệ Chanh đợi hai tiếng đồng hồ, vậy mà Má Mì chẳng hề gọi đến số của .

      Có vài chị em tự ra khỏi hội sở để kiếm khách. nhìn nhìn thời gian, thở dài hơi, bắt đầu thu dọn giỏ xách ra về.

      Mấy bữa nay nhiệt độ rất thấp, khi vào đến hội sở Hứa Huệ Chanh mới thay đồ làm việc, nếu như ra ngoài, nhất định phải bọc kín từ đầu đến chân.

      người “chị em” từng gợi ý với Hứa Huệ Chanh, nếu như ở đây có mối làm ăn ngược lại, ra đường có cơ hội, cho nên phải luôn mặc quần áo phù hợp nhất.

      Hứa Huệ Chanh cũng từng thử qua, nhưng tiếc rằng vừa ra ngoài được 50 mét lạnh đến phát run rồi, nên chẳng thể nào khác hơn là bỏ cuộc.

      Ở phòng thay đồ lớn, tự quấn mình lại thât kín kẽ. Nhìn khúc bánh chưng ở trong gương, nhịn được mà cười khổ. rất khâm phục đám “chị em” trong cái mùa giá rét này có thể để chân trần, mặc váy ngắn, vẫn giữ được cái dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ.

      đáng đời, bảo sao kiếm được tiền.

      Hứa Huệ Chanh xách giỏ lên chuẩn bị ra ngoài đúng lúc Khang Hân vào. Nhìn thấy cách trang điểm của Hứa Huệ Chanh, Khang Hân vừa cười vừa , “ lại sắp về nhà rồi à?”

      Hứa Huệ Chanh gật đầu, gì. giỏi việc bắt chuyện tán gẫu.

      biết Khang Hân cố tình hay vô ý, chị ta , “Má Mì gần nửa tháng nay chưa chia phần trăm cho Má rồi đấy.”

      Hứa Huệ Chanh vẫn gật đầu, ăn khép nép, “Em cố gắng tìm khách mà.”

      Khang Hân là tâm phúc bên cạnh Má Mì, Hứa Huệ Chanh vẫn mong chị ta có thể giúp vài câu.

      Khang Hân hạ giọng “Ừm” tiếng, rồi vào căn phòng giành riêng cho mình.

      Hứa Huệ Chanh ra khỏi phòng thay đồ lớn, cúi đầu vội vã về phía cửa sau. Vừa bước ra ngoài, lạnh đến run cầm cập.

      Má Mì phái Khang Hân đến chuyển lời, e rằng có ý bằng lòng. Nhưng cái loại thời tiết này, có thể tìm khách ở đường sao? Phần trăm của phí qua đêm, có thể tự mình đưa cho Má Mì, nhưng tiền rượu nước phải lôi kéo được gã coi tiền như rác mới được.

      Cách hội sở xa là con phố , đó là điểm đứng của lưu oanh. Hứa Huệ Chanh tính thử thời vận. đường đến đó, ngón chân của bị rét đến tê cóng, tốc độ càng ngày càng chậm.

      (Lưu oanh: đứng đường)

      Đột nhiên, bàn tay túm lấy từ phía sau, “Trần Thư Cần, sao em bắt máy?”

      Hứa Huệ Chanh bị cái túm ấy kéo ngã về phía sau, thân thể của lạnh cứng nên kịp phản ứng lại, thuận thế ngã vào bộ ngực ấm nóng. Ấm áp quá, muốn rời khỏi chút nào.

      Sau đó mũ lông của bị vén lên. trận gió lạnh thổi qua, tóc của bị gió thổi xõa lên mặt. ngẩng đầu lên, xuyên qua kẽ hở của làn tóc, nhìn vào đôi mắt của đối phương.

      Lúc đầu, đôi mắt ấy rất nồng ấm, nhưng chỉ trong chớp mắt, hóa lạnh lẽo.

      ta đỡ đứng ngay lại, khách sáo giải thích, “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người. Quần áo của hai người giống nhau.”

      gật đầu, gẩy gẩy tóc rồi đội mũ lên lại, kéo chặt khăn quàng cổ, tiếp tục về hướng định.

      Hứa Huệ Chanh đứng trong gió rét nửa tiếng đồng hồ, muốn tươi cười để chèo kéo khách, nhưng gương mặt lạnh cứng đến nổi chẳng thể cử động. cố gắng gỡ mũ xuống, kéo cái khóa kéo của áo lông ra, để cho mình trông quá “gián đất”. Nhưng kết quả lại là, vẫn là chọn làm con gián đất.

      Ở nơi này, mọi người đều ngầm hiểu với nhau đây là khu phục vụ. Những người đàn ông dừng lại đường, đa số đều có nhu cầu.

      Hứa Huệ Chanh chỉ còn biết cầu nguyện, đợi những chị em khác đều có khách rồi, mối đến tiếp theo là của . Nhưng vào cái tiết trời đại hàn ngày hôm nay, chẳng có mấy người khách xuất .

      Có mấy người phụ nữ ở đó oán trách thời tiết, oán trách xã hội.

      Hứa Huệ Chanh nghe thấy lòng mình nổi lên trận đau buồn. “Ngày” hàng tháng của sắp đến rồi, nếu như mấy ngày này tìm được khách đến hội sở tiêu tiền, bị ăn đòn.

      nhìn khắp bốn phía, chẳng thể sánh bằng mấy người phụ nữ tụ tập ở đây. nghĩ, vẫn là nên cách nơi này xa chút, có lẽ gặp gã khách làng chơi kén chọn.

      dọc theo đường cũ trở về, gặp được người đàn ông nào mình cũng tiến đến chèo kéo. người cũng được, ngược lại, còn bị gã văng tục mắng chửi.

      làm thinh. chính là bán hoa, gã ta mắng chẳng sai.

      Hứa Huệ Chanh dựa vào trụ đèn phố, ngắm nhìn bầu trời đêm mờ mịt. sau này, chắc chắn là thể lên thiên đường được chăng.

      Nhưng, muốn lên thiên đường mà.

      Đột nhiên, chẳng còn tâm tình tiếp khách, thay vào đó là chua xót của toàn bộ hy vọng hóa tro bụi. muốn về nhà.

      kéo chiếc mũ sụp thấp xuống, dường như muốn che hết tầm mắt lại, cứ thế mà cúi đầu về hướng nhà trọ.

      Khu lầu nhà trọ này là kiểu căn hộ hai tầng, có từ đến ba phòng ngủ đồng nhất, người thuê trọ cũng có ba phần là làm cùng nghề với Hứa Huệ Chanh. Thậm chí, còn có kha khá người làm cùng hội sở với .

      Cái hội sở kia, là nơi có thể coi là chốn gặp gỡ quy mô lớn, bên trong có các nhân viên phục vụ cố định. Còn kiểu như Hứa Huệ Chanh thuộc vào kiểu bán cố định. mượn chỗ của hội sở để tiếp khách, chỉ cần đảm bảo phí tiêu xài hàng tháng là có thể tự mình ra ngoài đón khách.

      Thoạt nhìn, dường như nhân viên bán cố định có nhiều cơ hội hơn, nhưng ra, khách ngoài giá rất rẻ mạt, có khi tiền kiếm được từ mười mối khách ngoài cũng bằng tiền bo của người khách sộp trong hội sở.

      Hứa Huệ Chanh mở cửa ra, đóng lại, sau đó ngồi xuống chiếc giường đẩy ở phòng khách.

      Căn hộ này là kiểu phòng khách và phòng ngủ, tầng dưới là phòng khách, tầng là phòng ngủ.

      Vì để tiện việc làm ăn, Hứa Huệ Chanh cũng đặt chiếc giường ở trong phòng khách. Lâu dần, lầu thành thế giới của .

      ngẩn người hồi, sau đó mới từ từ đứng dậy, mở máy sưởi.

      Gần đây có khuynh hướng mập lên nên dám ăn nhiều, thường hay để bụng rỗng cả đêm. Xế chiều hôm nay mới ăn chút bánh ngọt rồi nhịn đói đến bây giờ. Lúc này chịu nổi nữa.

      đợi cơ thể mình ấm lên rồi vào nhà bếp úp tô mì.

      Tướng mạo có, cả vóc dáng cũng , chẳng biết còn có thể trụ trong cái nghề này được mấy năm.

      —-

      Hứa Huệ Chanh tìm mấy hôm cũng dẫn được người khách nào vào hội sở. Lúc đem phí bảo kê nộp cho Má Mì, cứ nơm nớp lo sợ.

      Má Mì hừ lạnh tiếng, “Dạo này đưa khách đến đây chơi, tiền rượu nước cả đồng cũng có. Chuyện này tôi còn chưa báo cho Vũ ca đâu, nếu như ta mà hỏi ăn cho hết.”

      Nhắc đến Vũ ca, tim của Hứa Huệ Chanh cũng phát run, hoảng loạn thôi. “Má Mì, Má khoan đừng , tối nay nhất định con tìm được khách.”

      Má Mì trừng mắt nhìn quần áo của Hứa Huệ Chanh, rất hài lòng, “Vậy đừng mặc nhiều như vậy nữa, quấn thành cái dáng vẻ đó, thằng đàn ông nào nhìn cho nổi. Vào đêm nay, đó, đừng có mà quỵt tiền.”

      Hứa Huệ Chanh vội vàng gật đầu, sau đó liền ra ngoài kiếm khách. Vừa ra khỏi hội sở xa, Má Mì gọi điện đến kêu về tiếp khách.

      lại quay đầu chạy về. Khi về đến hội sở mới biết rằng Khang Hân gặp phải gã khách bệnh hoạn, bị bất tỉnh trong phòng bao.

      Hứa Huệ Chanh nhìn thấy Khang Hân bị khiêng ra ngoài, cả người khỏi phát rét.

      Hai bên mặt của Khang Hân đều sưng lên, khóe miệng còn có vệt máu lờ mờ, cổ đầy dấu bị siết, quần áo rách nát, che đậy nổi thân thể.

      Ở chốn này lâu ngày, nhất định đụng phải bọn bệnh hoạn.

      Trước nay Má Mì đều chiếu cố Khang Hân là cái người có tiếng trong hội sở này, loại khách nào có những sở thích quái dị bà đều lọc bỏ cách thỏa đáng. Hôm nay, trong phòng bao đó, hẳn là phú cũng quý, tuy rằng bà có chút đồng tình với Khang Hân người trong đó cũng chọc nổi. Cũng may, sau khi Khang Hân bất tỉnh, mấy gã khách đó liền đuổi chị ta ra ngoài, nếu như tiếp tục hành hạ, e rằng cả cái mạng cũng còn.

      Đợi sau khi Khang Hân vào phòng y tế, Má Mì , “Sơn Trà, đối phương muốn tìm người đẫy đà, tạm thời chỉ còn lại con thôi.”

      Hứa Huệ Chanh cười khổ trong lòng. phải là đối phương muốn người đẫy đà, chỉ là Má Mì muốn đẩy vào đó thôi.

      Từ sau khi hơi mập lên tới nay, còn mặc những bộ quần áo bó sát người nữa, chỉ làm lộ nhược điểm cơ thể, cho nên, hôm nay vẫn mặc chiếc váy ngắn hơi thùng thình.

      Má Mì nhìn thấy trang phục của cũng lười móc vài câu, sau cùng bà ta , “Mẫu Đơn và Hoa Nhài đều ở trong đó, hầu hạ mấy cậu ấm kia cho tốt. Cho dù con có bị đánh, Má cũng thể làm gì được.”

      Hứa Huệ Chanh miễn cưỡng cười cái. Khang Hân cũng ứng phó nổi đám khách cũ này, chẳng có chút lòng tin nào.

      —-

      Phòng bao vừa mở ra, tiếng ồn ào truyền đến dồn dập, bên trong khói mù dày đặc, ánh đèn mịt mờ.

      Hứa Huệ Chanh đứng ở cửa, bày ra nụ cười công việc.

      gã đàn ông liếc về phía , khinh khỉnh , “Ha, em lại đến em.” tay gã ôm , hai chân vắt lên đùi khác.

      Ở góc độ này của Hứa Huệ Chanh nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy được đại khái thân hình của gã ta, rất cao lớn.

      “Qua đây nào, em.” Gã đàn ông đó ngoắt ngoắt tay với , ngả ngớn mà quá đáng.

      kiều dời bước qua đó.

      Sau khi nhìn thấy gương mặt của , gã kia mỉa mai , “Đưa cái loại hàng này tới, là muốn bị chơi tới chết sao.”

      Nụ cười môi của đổi. Khi đến gần mới phát ra, gương mặt của hai kế bên gã đàn ông kia đều có vết bầm xanh. Trong lòng run sợ. Ánh mắt đau thương của Hoa Nhài cách gần nhất trông đáng thương, nhưng ấy vẫn tiếp tục bóp chân giúp gã.

      “Tới đây nào, đến chơi quyền với nào.” Gã ta đứng dậy, tay nắm thành quyền, lắc lắc cổ tay, “Quyền thứ nhất vạn, quyền thứ hai hai vạn, cứ thế mà tính. Thử xem em tối nay có thể kiếm được bao nhiêu.”

      Hứa Huệ Chanh sửng sốt.

      Thấy đứng bất động, gã ta lại ra lệnh, “Đưa mặt đến đây.”

      đợi phản ứng, quả đấm kia vung ra. Ngay lập tức văng ra xa hai mét. Khuôn mặt đau đến rúm ró, môi chỉ cần khẽ động cũng đau đến ứa nước mắt.

      “Xúi quẩy!” Gã ta rất vui, “Khóc quái gì, cười cho cái.”

      Cả gương mặt của Hứa Huệ Chanh đều cứng ngắc, sao còn có thể cười nổi. Trước đây nghe lời, chịu tiếp khách, Vũ ca đánh , nhưng sức lực khi đó còn xa mới có thể mạnh như gã bệnh hoạn trước mắt này.

      Gã ta đạp cú lên vai , nắm lấy cằm , nhìn mặt đau đến méo mó, gã ta dùng ngón tay chà lên vết thương của , cười nham hiểm, “ em thế này, cả vạn cũng kiếm được.”

      Sau đó gã ta vung tát vào nửa gương mặt kia.

      Trong miệng của Hứa Huệ Chanh tràn ngập vị máu, cắn chặt môi dưới, cố nén cơn đau như xé kia.

      “Đau ?” Gã ta áp sát vào bên tai như vô cùng thân thiết, ngón tay quấn lên cần cổ của .

      Hứa Huệ Chanh nhắm chặt mắt lại, tiếng cũng hé.

      Gã ta tỏ vẻ thích thú, ra sức bóp cổ , “Đau ? Hả?”

      Gã đàn ông đó là tên điên!

      Những người vây xem trong phòng, chẳng ai dám ngăn cản hành động của gã.

      Hứa Huệ Chanh cảm thấy, mình có thể cứ thế mà chết được.

      Hết chương 1
      linhdiep17, ChrisHale205 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2

      Chuyển ngữ: ~M~


      Vào lúc Hứa Huệ Chanh sắp nghạt thở tới nơi, gã đàn ông kia mới nới lỏng tay.

      hổn hển hít lấy hít để khí, kèm theo là trận ho dứt.

      Gã nửa ngồi xổm xuống, nhìn vào gương mặt bầm dập của rồi cười ha hả, “Chơi vui ?”

      Hứa Huệ Chanh thể cảm giác bây giờ là gì, cơn đau từ trận ho như xé toạt hai má ra, cổ họng cũng cháy rát đến khó chịu, cả người của đều đau đớn. Thân thể co quắp, nằm nghiêng mình run lẩy bẩy mặt đất.

      Gã ta đứng dậy, xoay đầu nhìn bóng người trong góc, cười hỏi, “Chung Định, con bé này chịu được bao lâu rồi?”

      phút rưỡi.” Giọng đó mang theo châm biếm.

      Gã huýt sáo, “So với đứa ban nãy khá hơn có chút xíu xiu.”

      “Là mày yếu sức rồi chăng.” Chung Định tỉ mỉ nhìn đường cong của người nằm đất kia. Dáng lưng này, là hơi giống Trần Thư Cần.

      “Nhảm nhí.” Khóe miệng gã xệch xuống, phản đối, “Tao ra tay mạnh lắm rồi. cược chịu nhận thua, người em.”

      Chung Định thu hồi ánh nhìn, bộ dáng uể oải. “Hòa, thắng thua đâu ra.”

      Gã đàn ông nhướng mày, “Hay là tao bóp cổ nó thêm chút nữa?”

      “Tùy mày, đừng có để xảy ra án mạng là được.” Chung Định quan tâm bóng người đáng thương nằm đấu lưng lại với nữa, cầm lấy ly rượu, đổ vào miệng ngồi bên cạnh.

      Hứa Huệ Chanh nghe thấy cuộc chuyện của hai người, lên tiếng. Cho dù có van xin bọn chúng cũng thay đổi ý định. Danh dự của , tính mạng của , trước mặt bọn chúng hoàn toàn vô nghĩa.

      sớm chết lặng.

      Mặt đất mặc dù trải thảm nhưng vẵn lạnh như băng, lại cộng thêm cơn đau khó chống chọi, trong lòng thầm cầu cho nhã hứng của đám cậu ấm kia đừng quá cao…

      Gã đàn ông lật người lại, bàn tay đặt lên cổ , nụ cười mang theo vẻ bất cần đời, “ em, lần này em phải cố gắng nhé, chịu đựng cho qua được phút, có thưởng lớn.”

      Hứa Huệ Chanh cảm thấy mình chịu nổi nữa, ý thức của từ từ mờ nhạt. chẳng còn biết tại sao mà cái mạng rẻ mạt này vẫn còn sống được cho đến bây giờ.

      Đúng rồi.

      muốn tích đức, muốn lên thiên đường…

      —-

      Thế giới này, mạng sống nào càng thấp hèn lại càng kiên cường. Đây là ý nghĩ đầu tiên của Hứa Huệ Chanh sau khi tỉnh lại.

      cũng được đưa vào phòng y tế, vết thương mặt được xử lý, cổ cũng được thoa thuốc mỡ.

      Ở giường kế bên, Khang Hân nằm thẳng băng, mắt nhìn lên trần nhà. Nghe thấy tiếng ho khan nho của Hứa Huệ Chanh, mắt Khang Hân khẽ nháy, “Sơn Trà, sao lại vào nghề này?” Giọng của chị ta vốn trầm thấp, giờ cổ vì bị bóp, nên lại càng khàn đục.

      Hứa Huệ Chanh cũng nhìn thẳng lên trần nhà, môi mấp máy, “Lúc em…” được ba từ, lại bắt đầu ho khan.

      Khang Hân dường như đồng cảm với nỗi đau đớn kia, nên , “Bỏ , sau này hẵng .”

      “Ừm.” Hứa Huệ Chanh kéo chăn lên chút, cổ họng đau như lửa đốt, tiện chuyện.

      Hai người im lặng hồi Má Mì bước vào phòng.

      Bà hỏi thăm tình hình của Khang Hân trước, sau đó mới bước đến bên giường của Hứa Huệ Chanh, “Lần này con cứ nghỉ ngơi cho tốt vào, con cũng cần lo lắng về phí rượu nước của tháng này nữa, các con được chia phần trăm hóa đơn của mấy vị thiếu gia kia.”

      Hứa Huệ Chanh như được trút bỏ gánh nặng.

      Má Mì thở dài hơi, tiếp tục , “Bên Vũ ca, má giấu giúp con.”

      Hứa Huệ Chanh càng thêm cảm kích, ít nhất cũng có thể cố qua được tháng này rồi…

      nằm trong phòng y tế nghỉ ngơi ngày, sau đó về căn hộ của mình. Thời gian dưỡng thương, gần như bước chân ra khỏi cửa.

      Đợi sau khi bà dì cả thân thích rồi, Hứa Huệ Chanh liền đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.

      Làm cái nghề này, đối với chuyện phụ khoa phải cẩn thận, mỗi tháng đều kiểm tra sức khỏe. Lúc mới đầu, cảm thấy rất mất mặt, cho nên cứ cách tháng lại đổi bệnh viện khác. Sau này, do lười chạy khắp nơi nên dứt khoát cố định tại bệnh viện.

      Tư tưởng của Hứa Huệ Chanh rất mâu thuẫn. Rất nhiều lần, cảm thấy bản thân mình chết cũng chẳng có gì đáng tiếc, nhưng cũng rất quý trọng mạng sống của mình. trắng ra, rất sợ chết.

      Khi thương tích của Hứa Huệ Chanh đỡ khá nhiều rồi, Má Mì gọi điện đến hối quay lại làm việc.

      nhìn tờ lịch, tháng mới lại bắt đầu. Điều đó có nghĩa là, lại phải lo lắng về phí rượu nước.

      —-

      Hứa Huệ Chanh mặc áo lông dày, dám vào bằng cửa chính nên chỉ có thể phía cửa phụ, đợi sau khi thay xong trang phục làm việc, mới đến quầy bar.

      Nếu như trong đầu tháng có thể hoàn thành nhiệm vụ những ngày kế tiếp dễ thở hơn nhiều.

      Vì thế, phải bán sức lần.

      Hứa Huệ Chanh tìm được người đàn ông 39 tuổi, và gã ta trao đổi nửa tiếng đồng hồ, tính toán những khoản mà gã tiêu. thấy dáng vẻ của gã cũng phải người có tiền, nên cũng dụ gã quá nhiều.

      Tới lúc thanh toán, mặt gã ta đỏ ứ lên như màu gan heo.

      chỉ có thể giả vờ như nhìn thấy.

      Khi hai người cùng về phía cửa hội sở, gã vẫn oán trách rượu mình uống quá mắc, thế là gã liền ép giá Hứa Huệ Chanh.

      Hứa Huệ Chanh lắc đầu. Giá của mắc hơn giá của đám lưu oanh ở bên ngoài, nhưng còn phải chia phần cho Má Mì, nếu tính kỹ lại phần kiếm được rất ít.

      Gã ta nổi giận đùng đùng đẩy cái, “Đồ đê tiện, tiền rượu đó phải tiền hả! Cái loại như mày mà cũng dám đòi giá bốn con số.”

      loạng choạng ngã về phía sau mấy bước, va phải lồng ngực. Rất ấm áp…

      gần như quay đầu lại ngay tức khắc. nhớ đôi mắt này, tháng trước chúng thoáng ấm nóng rồi chợt lạnh ngắt trước mặt .

      ta nở ra nụ cười thân thiện với .

      trở nên lúng túng. Những lời mắng chửi của gã đàn ông kia chắc chàng trai ấm áp này nghe thấy hết…

      Sau khi qua cơn tức tối, gã đàn ông kia cũng chẳng còn cảm hứng chơi nữa, “Tao về nhà với bà xã, ai thích thú cái loại người ** như mày.”

      Những người xung quanh nghe thấy lời này đều liếc nhìn Hứa Huệ Chanh. Những ánh mắt kia có khinh thường, hoặc nhìn xoáy vào , cũng có loại “cười nỗi đau của kẻ khác”.

      Hứa Huệ Chanh quấn chặt áo khoác ngoài lại, xoay người về phía quầy rượu. chính là làm cái nghề này, mặt mũi cũng mất sạch từ lâu rồi.

      Người pha rượu thấy lại quay về, tò mò hỏi thăm.

      cười cười, “ thỏa thuận được giá.”

      Người pha rượu nhún nhún vai.

      Hứa Huệ Chanh quét mắt lượt hết nơi đại sảnh hoà trộn giữa thanh và sắc này, sau đó dừng lại ở chỗ chàng trai ấm áp kia.

      ta ngồi mình ghế sofa, bình rượu, cái ly.

      Có mấy ăn mặc thiếu vải diễu qua trước mặt, ta tỏ vẻ như nhìn thấy. Có tiện thể ngồi xuống bên cạnh , kề sát bên người rồi cái gì đó, mặt lộ ra nụ cười quyến rũ.

      ta đáp lại câu, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, sau đó ta bỏ .

      Có thể ta xem thường những làm cái loại nghề này, Hứa Huệ Chanh nghĩ như vậy. dán mắt vào bình rượu bàn của người đó lúc, sau đó nảy ra cách.

      lấy hết 120 phần trăm dũng khí của mình, đến chiếc bàn kia.

      Chàng trai ấm áp đại khái cũng nhận ra , nhè gật đầu ra hiệu với .

      Hứa Huệ Chanh ngồi xuống ở mép sofa, muốn gì đó rồi lại thôi.

      ta cũng hỏi tại sao lại ngồi ở đây, vẫn như cũ thưởng thức rượu của mình.

      chỉ vào bình rượu của ta, khách sáo hỏi, “Ngài còn tiếp tục gọi rượu chứ ạ?”

      nhạc rất ầm ĩ, thế nhưng ta lại nghe những gì nên bèn gật gật đầu.

      Hứa Huệ Chanh mím môi, cân nhắc chút rồi lại hỏi, “Nếu như ngài tiếp tục gọi rượu, có thể báo dưới số của tôi cho phục vụ biết được ?” biết đây là hành vi gian dối, nhưng rượu ta uống kia là loại đắt tiền, nếu như có thể thuận tay đẩy thuyền, chuyên tốt.

      ta nghiêng đầu nhìn về phía , ánh mắt xoáy thẳng.

      bị nhìn đến chột dạ, “Nếu như tiện, thế thôi vậy.” xong đứng dậy, tính bỏ .

      Thế nhưng câu của ta ngăn lại, “Số của là số mấy?”

      lại ngồi xuống, nhìn ta với ánh mắt cảm kích, “47.”

      “Cờ chết, số này dễ nhớ.”

      (Trong tiếng Trung, 47 phát giống như ‘cờ chết’ – siqi)

      “Quả dễ nhớ.” Hứa Huệ Chanh cười tiếng, cuộc đời của phải nước cờ chết sao.

      thấy chàng trai ấm áp này tuy rằng quần áo bình thường, nhưng ngũ quan tuấn tú, khí chất thanh nhã, đoán chừng hẳn phải là hạng người bình thường. dám tùy tiện đến bắt chuyện, thể làm gì khác ngoài lặng lẽ ngồi bên.

      Qua lúc, tiến gần đến bên chút, cách chỗ ngồi. Thấy quay đầu nhìn mình, cuống quít giải thích, “Tôi ngồi quá xa, bọn họ nghi ngờ.”

      ta để ý nhiều, ánh mắt lại dừng sân khấu, nhưng tiêu cự dường như lại ở nơi xa xăm nào đó.

      Chàng trai ấm áp lại gọi thêm hai chai rượu. Lúc nhân viên phục vụ đến, nhìn thấy Hứa Huệ Chanh ở bên rất bất ngờ, dám tin rằng có thể câu được loại khách thượng đẳng ưa nhìn thế này.

      Hứa Huệ Chanh thay đổi bộ dạng ngụy trang tốt nhất, ánh mắt nhìn về hướng chàng mềm mỏng đến độ chảy nước ra được.

      Ánh mắt này, lại khiến cho chàng quay về với thực. Nhân viên phục vụ vừa ta liền hỏi, “ chắc làm nghề đặc biệt?”

      Biểu cảm của vẫn như cũ, sau đó mỉm cười, “Đúng vậy.”

      đánh giá sơ sơ qua chút, “Giá qua đêm bao nhiêu?”

      Hứa Huệ Chanh kinh ngạc nhìn .

      ra, hôm nay tôi vừa thất tình.” Mặt ta nhích gần lại, “Giá thế nào?”

      hơi ngửa ra sau, khẽ đáp, “ ngàn.”

      “Đồng ý.” Mắt ta cong lên.

      Hứa Huệ Chanh tính là quốc sắc thiên hương, trong hội sở, những xinh đẹp hơn chỗ nào cũng có, bình thường cũng chưa tiếp đãi qua loại khách có dáng vẻ tuấn tú như thế này, cho nên rất cẩn trọng. theo sau lưng ta, ra khỏi hội sở.

      ra ngoài quãng, ta dừng chân lại, xoay đầu hỏi , “Chúng ta đâu?”

      “Khách sạn hoặc… nhà tôi.” Khăn quàng của Hứa Huệ Chanh che kín miệng lại, phát tương đối ràng.

      “Vậy đến chỗ , tiết kiệm.” đứng tại chỗ, đợi dẫn đường.

      Nghe hai chữ sau cuối ta , thấy buồn cười. Rượu vừa nãy ta gọi, giá tiền đó đủ cho thuê phòng tổng thống cả mấy đêm.

      —-

      Hứa Huệ Chanh đưa ta về nhà, hỏi, “Vậy… có cần phải tắm ?”

      “Được.” đảo mắt nhìn quanh căn phòng của , đồ dùng trong nhà nhiều, có thể coi là khá ngăn nắp.

      lấy ra bộ dụng cụ vệ sinh mới tinh, đưa cho ta, sau đó tiếng , “Lúc chiều tôi tắm qua rồi… nếu thấy ngại, tôi tắm thêm lần nữa.”

      “Tôi ngại.” ta liếc mắt lên lầu hai, xoay người vào phòng tắm.

      Hứa Huệ Chanh chuẩn bị sẵn “áo mưa”, đặt ở bên giường, mình ngồi ghế đợi.

      Nhà có đồ ngủ dành cho nam giới, cho nên ta trực tiếp quấn khăn tắm ra ngoài.

      nhìn thấy ta, bắt đầu tự cởi bỏ quần áo của mình, sau đó theo thói quen công việc, “Độc Long, Băng Hỏa, Dây thừng đỏ (*), toàn bộ đều có thể làm được.”

      đột nhiên bật cười.

      (* Độc Long, Băng Hỏa, Dây thừng đỏ: đều là các từ “chuyên ngành”, xin phép chú thích phần này) (-_-)ゞ゛

      Hết chương 2
      linhdiep17, ChrisHale205 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3

      Chuyển ngữ: ~M~


      Hứa Huệ Chanh đem áo len, đồ lót giữ ấm bỏ hết lên sofa, đảo mắt nhìn chàng, “Bắt đầu chứ?”

      Ánh mắt ta lướt cơ thể , khiến lòng dâng lên cảm giác tự ti. Hình thể của ta là kiểu vai rộng hông hẹp, còn chẳng phải loại trước lồi sau vểnh.

      ta đánh giá vòng, ánh mắt về lại mặt của , “ tẩy trang?”

      gật đầu, “Tất cả đều tẩy.” Chẳng qua chỉ là quan hệ mua bán, chẳng thể nào có chuyện dùng mặt để tiếp xúc thân mật được, cho nên thà cứ làm việc với khuôn mặt trang điểm đậm đà rực rỡ này.

      ta cũng miễn cưỡng, , “Tôi cần phải phục vụ nguyên bộ.”

      Hứa Huệ Chanh thở phảo nhõm. Vừa nãy là thế, nhưng ra bản thân còn chưa thử qua toàn bộ nữa. Trước kia cảm thấy những kiểu này cực kỳ buồn nôn, cũng với khách hàng là mình cung cấp những mục này. Mấy tháng nay, vì công việc làm ăn ế ẩm, sợ Vũ ca tức giận, cho nên mới phải coi đây như là mánh lới. Có điều là, khách hàng cũng đều là họ chơi kiểu này, cho nên từ trước đến nay vẫn chưa từng “thực chiến” qua.

      Người đàn ông nhìn thấu tâm tình của , cười , “Nếu muốn làm những thứ này, vậy đừng ra chứ.”

      Hứa Huệ Chanh cười mỉa mai, “Khách hàng là thượng đế.”

      ta từ chính giữa phòng khách đến nhìn rèm cửa sổ lầu , “ lên đó?”

      nhìn theo ánh mắt của ta, vội vàng lắc đầu, chỉ vào chiếc giường kế bên, “Làm ở chỗ này.”

      ta ngược lại càng thêm tò mò về căn phòng ở bên , “ phải khách hàng là thượng đế sao?”

      đó chưa dọn dẹp, bừa bãi lắm.”

      sao hết, nơi hoang dã lại càng hứng.” Mặc dù ta loại lời lẽ đó, nhưng nét cười vẫn rất ôn hòa.

      Hứa Huệ Chanh luống cuống. Trước đây cũng từng gặp qua khách hàng thích giường đẩy, nhưng chưa từng có người muốn lên lầu hai. Dù sao cũng dọn dẹp phòng khách khá sạch , hầu hết khách hàng đều bằng lòng hành ở chỗ này. chỉ có thể nhấn mạnh, “Chỗ đó rất bừa bãi.”

      “Tôi sao hết mà.” Trong khi chuyện, ta tính về phía cầu thang.

      lập tức tiến lên cản ta lại, giọng hơi sốt ruột, “Vị tiên sinh này, tôi chỉ làm việc chiếc giường này thôi.”

      ta cúi đầu nhìn cánh tay mà kéo, “Phía kia có thứ gì thể cho người khác thấy à?”

      “Đó là chỗ riêng tư của tôi.” Hai cánh tay của Hứa Huệ Chanh túm chặt lấy tay của ta, muốn cương quyết lên, nhưng lại nhớ đến tối nay ta giúp hoàn thành nhiệm vụ phí rượu nước, nên khí thế lại xẹp xuống.

      ta cứ như vậy lẳng lặng nhìn hồi, sau đó mới dùng tay còn lại tách tay của ra, “Được rồi, tôi lên đó là được.”

      tự giác buông ta ra, trở về đề tài chính, “Vậy chúng ta bắt đầu thôi.”

      ta khựng lại chút, lắc đầu. “ tại tôi hết hứng rồi.”

      Hứa Huệ Chanh kinh ngạc.

      ta cười cười, giấu thương cảm, “Tôi tưởng có thể mượn chuyện này để quên bạn , nhưng khi đến giây phút này, lại thể.”

      hiểu, bèn nhặt đồ lót giữ ấm lên. Trong lòng có chút vui mừng, đại khái vì cảm thấy ta hẳn là người đàn ông giữ mình trong sạch, và làm thất vọng.

      Hứa Huệ Chanh mặc lại quần áo của mình, thấy ta hề cử động, có chút ngờ vực, “Tiên sinh?”

      ta bất đắc dĩ, “Quần áo của tôi bẩn hết rồi.”

      “Chỗ tôi… có quần áo của nam giới…”

      ta lùa tóc, “Vậy , tối nay tôi ở đây đêm được ?”

      “Hả?” lại càng kinh ngạc.

      “Phí qua đêm tôi theo đó mà trả. À, , trả cho gấp mười lần. Tôi gọi điện thoại để cửa hàng sáng mai đưa bộ quần áo tới đây.”

      Hứa Huệ Chanh nhìn lồng ngực để trần của ta, tuy rằng trong phòng mở máy sưởi, nhưng vẫn còn lâu mới bằng được cái ấm áp của mùa hè, nếu như vận động, ta cứ thế này rất dễ bị cảm lạnh. nhìn , do dự vài giây, sau đó gật đầu đồng ý.

      “Cám ơn .” ta chân thành tiếng cảm ơn, sau đó vào phòng tắm thu nhặt quần áo cũ của mình đem ra ngoài.

      “Vậy… ở đây nghỉ ngơi , tôi lên lầu.” Giờ ăn mặc chỉnh tề.

      ta mỉm cười gật đầu.

      Hứa Huệ Chanh lên lầu khóa cửa, sau đó vào phòng tắm tẩy trang, tắm rửa. Lúc mặc đồ ngủ bằng vải bông nằm giường, nhàng vén rèm cửa sổ nhìn trộm phòng khách ở lầu dưới.

      Người đàn ông kia tắt đèn, đợi khi thích ứng với bóng tối, lờ mờ nhìn thấy hình dáng của ta.

      Trước đây cũng có tiếp qua những mối làm ăn chỉ đến chuyện phiếm, nhưng họ đều là những cậu sinh viên đồng tính. Người đàn ông này biết là coi khinh cái loại nhan sắc như , hay là ta đối với bạn lòng chung tình.

      thà tin vào vế sau. Thế giới mà sống, quá tối tăm rồi, lòng khát khao tinh lọc của những câu chuyện cổ tích.

      Hứa Huệ Chanh kéo rèm cửa sổ lại.

      Ngủ ngon, tiên sinh ấm áp.

      —-

      Tối đó, Hứa Huệ Chanh ngủ rất sâu.

      Hôm sau, động tác đầu tiên của sau khi tỉnh giấc chính là vén rèm cửa sổ, nhưng lại phát ra tiên sinh ấm áp còn giường nữa. ló cả đầu ra để nhìn, nhưng trong phòng khách hề thấy bóng dáng của .

      Trong lòng lộp bộp, đột nhiên sợ biết ta có ý đồ gì khác hay .

      vội vàng mặc quần áo xuống lầu, quả nhiên là có người, quần áo cũ của ta cũng biến mất.

      Quét mắt nhìn vòng, phát ra bàn uống trà trong phòng khách có xấp tiền. lên phía trước, thấy phía dưới có tờ giấy, ___ Cám ơn vì cho ngủ lại. Ngoài ra, con mình ở nhà, thể có tâm phòng bị người khác.

      Chữ viết của mạnh mẽ có lực, giống với phong cách của lắm.

      Hứa Huệ Chanh nhàng nhặt tờ giấy lên, áp vào ngực của mình.

      Phòng của có còi báo động, nếu như gặp phải cướp, chỉ cần chút có bọn tay chân đến.

      Tối qua thuần túy tin tưởng ta. Vẫn may, tin lầm người.

      nhiều năm rồi có người quan tâm đến . quên mất, bản thân cũng từng có người thương mình.

      Cho đến khi có giọt nước rơi xuống tờ giấy kia, mới bừng tỉnh lại. tùy tiện lau mắt, sau đó nắm lấy tờ giấy, chạy bước lên lầu.

      chiếc hộp để đồ , bên trong đó có báu vật của . Bây giờ quyết định, đặt tờ giấy đó vào trong hộp.

      Đây là cảm động mà người lạ cho , trân trọng nó tốt.

      —-

      Hôm nay Hứa Huệ Chanh đến hội sở làm việc, Má Mì cười đến khép miệng lại được, cứ khen Hứa Huệ Chanh ra đòn sát thủ rồi, mới có đêm mà vượt mức hoàn thành nhiệm vụ.

      “Cũng do vận khí tốt thôi ạ.” Hứa Huệ Chanh khiêm tốn trả lời, cuối cùng cũng có thể có tháng an nhàn.

      Vốn sau khi Má Mì khen mấy câu xong liền xong chuyện, nhưng có vài người đâm thọc, Hứa Huệ Chanh nửa đường cướp khách bên cạnh, trước đó có người khác tiếp đãi vị khách đó.

      Hứa Huệ Chanh lập tức phản bác, người phụ nữ đó mới được câu bỏ , vốn là chẳng dính chút gì đến phí rượu nước của vị khách kia.

      Má Mì nghe xong, lông mày lá liễu nhướng cao, “Vậy ta báo số hiệu phục vụ của ai?”

      Những người đó lập tức im bặt.

      Toàn bộ hóa đơn đều là số hiệu: 47.

      Má mì vừa nghĩ biết nguyên do bên trong, bà lạnh lùng , “Chi phí tiêu xài của khách hàng là do bản lĩnh của mỗi người. Khách thích số hiệu nào phải do mấy ra sức “đào” hay sao. Sau này mấy chuyện này đừng có đến phiền tôi nữa.”

      Giáo huấn xong, mọi người tốp năm tốp ba ra ngoài, Khang Hân thầm dựng ngón tay cái lên với Hứa Huệ Chanh.

      Hứa Huệ Chanh cúi đầu mỉm cười. và Khang Hân trước đây thể là thâm giao, nhưng sau chuyện lũ bệnh hoạn đó, thái độ của Khang Hân hòa nhã nhiều.

      Suy nghĩ cẩn thận chút, hình như từ sau khi gặp được tiên sinh ấm áp có nhiều chuyện tốt xảy ra.

      càng nghĩ càng vui vẻ, ngày đầu của tháng mới hoàn thành nhiệm vụ, chưa từng thử qua. Tiên sinh ấm áp còn để lại cho 10.000 đồng, tiền cả mười mối khách của . Hơn nữa, số tiền này bên Vũ ca cũng biết, cho nên có thể chỉ chia cho Má Mì phần phí của mối khách.

      Hứa Huệ Chanh vừa suy nghĩ vừa qua hành lang.

      về phía người đàn ông, gã lôi kéo .

      Hứa Huệ Chanh ngẩng đầu, sau đó sửng người, gã bệnh hoạn hôm đó đánh , bóp cổ . lại cúi thấp đầu.

      Gã đàn ông đó và nàng kia tán tỉnh nhau, chú ý đến Hứa Huệ Chanh. ra cho dù gã có nhìn thấy cũng nhận ra được. Gã qua lại với nhiều phụ nữ như vậy, sao có thể nhớ từng người được chứ.

      Hứa Huệ Chanh và gã lướt qua nhau gần. rất khẩn trương, chỉ sợ gã bệnh hoạn đó lại tóm lấy mà đánh đập.

      Đợi sau khi rẽ qua hành lang khác, quay đầu lại nhìn bóng lưng của gã ta. Nhớ kỹ lấy gã, lần sau từ xa nhìn thấy gã phải nhanh chóng tránh .

      Hứa Huệ Chanh được sắp xếp đến ghế lô của phú thương.

      Ông ta bàn chuyện làm ăn với khách hàng, dựa vào bên cạnh phú thương, tươi cười ngọt ngào.

      Vị khách kia giọng quốc ngữ cứng ngắc, biết là người nước nào ở Châu Á. Sau đó gã bật ra vài từ, Hứa Huệ Chanh nghe ra, hẳn là người Nhật.

      Gã người Nhật trong vòng vây của mấy , sớm hồn vía lên mây, mới vừa thỏa thuận số tiền của hợp đồng tóm lấy gần nhất sờ mò dưới, sau đó nhét mấy tờ tiền vào áo ngực của ta.

      ta cười đến xinh đẹp động lòng.

      Gã phú thương tỉ mỉ nhìn hợp đồng chút, sau đó thỏa mãn gật đầu. Gã chỉ thị cho thuộc hạ sắp xếp cẩn thận rồi ôm lấy Hứa Huệ Chanh, ha hả cười lớn. “Phải cám ơn đám tiểu mỹ nhân mấy cưng rồi.”

      Hứa Huệ Chanh cũng cười, gương mặt trang điểm đẹp đẽ dưới ánh đèn lúc mờ lúc tỏ. Nếu như gã phú thương ra tay hào phóng, có lẽ tháng này chẳng cần lo đến chuyện khách hàng nữa.

      Gã người Nhật gấp đến thể đợi nữa, sờ soạng hồi liền hỏi phú thương chuẩn bị xong phòng chưa.

      Phú thương gật đầu lia lịa, sau đó ôm lấy Hứa Huệ Chanh muốn đưa gã người Nhật cùng .

      Thang máy trong sảnh rất kỳ quái, có cái thang máy đợi cả nửa ngày trời cũng chịu mở ra, cho nên chỉ còn có thể sử dụng bên.

      thể lên ngay lập tức, gã người Nhật đợi đến nôn nóng cả lên, chửi liên hồi mấy câu tiếng Nhật.

      Hứa Huệ Chanh liếc mắt nhìn đũng quần gã, ngóc đầu.

      Phú thương và thuộc hạ trao đổi ánh mắt, hàm ý khinh thường gã người Nhật.

      Hứa Huệ Chanh vẫn cười dựa vào gã phú thương. ra chẳng có thằng chơi nào cao quý hơn thằng nào cả.

      Những người chờ thang máy từ từ tăng thêm, thang máy vẫn chịu mở ra.

      Khách dần trở nên nóng nảy, liền kêu phục vụ đến.

      Phục vụ nịnh nọt xin lỗi mọi người, sau đó dẫn mọi người đến sảnh chờ thang máy khác.

      Lời của vừa dứt cửa thang máy liền mở ra.

      Bên trong người đàn ông đè lên người phụ nữ. Gã đàn ông quỳ xuống đưa lưng về phía mọi người, người phụ nữ vòng cặp đùi trắng nõn quanh eo lưng của gã.

      Mọi người náo động.

      Hứa Huệ Chanh nhận ra bóng lưng này ____

      Chính là gã bệnh hoạn đó.



      Hết chương 3
      linhdiep17, ChrisHale205 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4

      Chuyển ngữ: ~M~


      Hứa Huệ Chanh cảm thấy, cái nghề của mình thuộc loại đồi phong bại tục, nên tránh ở những nơi công cộng được cứ nên tránh.

      Thế nhưng cũng thiếu mấy gã khách thích tìm kiếm cái loại khoái cảm phô ra cho mọi người nhìn vào, thí dụ như tên bệnh hoạn ở trước mắt này. Dưới ánh đèn sáng trưng thế này, gã vẫn có thể thản nhiên như thường.

      Gã ta tùy tiện chỉnh lại khóa kéo quần của mình, đẩy người phụ nữ ra rồi đứng dậy, sau đó xoay người ra khỏi thang máy. trán gã, mồ hôi vẫn còn chảy dài xuống, trong đôi mắt, dục vọng vẫn còn mờ mịt.

      Người phụ nữ lúng túng vơ lấy quần áo ở bên cạnh, che đậy phía bên dưới, rồi cũng chạy nhanh ra ngoài.

      Hứa Huệ Chanh khẽ dựa vào gã phú thương, muốn gã ta đưa mình khỏi đây.

      Nhưng sau khi phú thương trông thấy gã đàn ông kia lại thầm to gì đó với thuộc hạ của mình. Hứa Huệ Chanh nghe được ràng lắm, chỉ láng máng biết rằng so với tên phú thương này lai lịch của gã bệnh hoạn kia còn ghê gớm hơn nhiều.

      dám nhìn về phía gã ta, vờ xoay đầu để cúi thấp đầu xuống.

      Gã ta về hướng khác.

      thở hắt ra hơi.

      Tên Nhật Bản nhìn hết màn xuân cung sống động này lại càng nhịn được, gã vội vàng bước vào cái thang máy vừa mới xảy ra trận đại chiến, ngoắc tay để tên phú thương cùng vào theo.

      Phú thương vẫy vẫy tay, cười cười cùng thuộc hạ vào.

      Những người đợi thang máy khi nãy cũng ầm ầm kéo nhau vào theo.

      Ngay lúc Hứa Huệ Chanh sắp bước vào buồng thang máy, đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai cách đó xa. Theo bản năng, nhìn về phía phát ra tiếng thét kia, sau đó cứng người lại.

      Gã bệnh hoạn kia bóp cổ của Khang Hân, cười gì đó.

      Vẻ mặt của Khang Hân nhăn nhó, ra sức đánh lên tay của gã ta, gương mặt vì ngạt thở đỏ bừng cả lên.

      Bênh cạnh có người phục vụ biết làm gì cho phải, liên tục cúi rạp người với gã ta.

      Hứa Huệ Chanh có thể hiểu được cảm giác sợ hãi khi tất cả dưỡng khí như đều sắp rời bỏ cơ thể mình, nhưng thể giúp gì cho Khang Hân cả. Xã hội này, vốn phải dựa vào đồng tình để giành được thắng lợi. Giống như lúc Vũ ca đánh , có thể nhìn thấy ánh mắt thương hại của người khác, nhưng lại có được bất kỳ giúp đỡ nào. Bởi vì tất cả mọi người đều thể ra tay.

      Loại người hạ tiện như các , mạng sống như cỏ rác, Hứa Huệ Chanh sớm chết lặng rồi.

      bước vào thang máy cuối cùng, sau đó tiếng chuông báo hiệu quá tải vang lên, thụt lùi về sau ngay lập tức, cười cười với tên phú thương, “Em đợi chuyến sau.”

      Tên phú thương gật đầu.

      Hứa Huệ Chanh đứng ở sảnh chờ thang máy, nhưng chú ý lại dời qua bên Khang Hân.

      Khang Hân còn lên tiếng nữa, bên đó mơ hồ truyền dến tiếng van xin của nhân viên phục vụ.

      Hứa Huệ Chanh nhắm mắt lại, nhưng ba giây sau, lại mở mắt ra nhìn về phía hành lang.

      Khang Hân còn giãy dụa nữa, chị ta buông thỏng hai tay, giống như mặc cho gã ta muốn làm gì làm.

      Hình như gã ta cảm thấy vui nữa, nên thả tay ra.

      Khang Hân thuận theo vách tường từ từ trượt xuống, sau đó nằm bẹp mặt dất, hề nhúc nhích.

      Gã ta hài lòng, tay nhét túi, khinh miệt nhìn nhân viên phục vụ thêm lần nữa, sau đó xoay người bỏ .

      Hứa Huệ Chanh nhìn bóng lưng của gã, sau khi kịp phản ứng vội vàng chạy qua bên đó, đỡ Khang Hân dậy, dùng ngón trỏ thăm dò hơi thở của chị, sau đó thấp giọng gọi người phục vụ đờ người ra, “Nhanh kêu bác sĩ qua đây .”

      Gã đàn ông cũng xa lắm, nghe thấy tiếng động, gã dừng chân quay đầu lại. Thoáng cái gã nhớ ra Hứa Huệ Chanh, ở bên đó sau khi nhìn Hứa Huệ Chanh khó khăn nâng Khang Hân dậy, gã đột nhiên nảy ra ý.

      ta chính là người tháng trước khiến gã thua mất món tiền lớn: phút rưỡi.

      Gã móc điện thoại ra, gọi cú điện thoại. Sau khi bên kia bắt máy, nụ cười mặt gã càng thâm hiểm, càng hứng thú, “Chung Định, tao tìm được người để đánh cuộc với mày rồi.”

      —-

      Lần này, sau khi Khang Hân tỉnh lại, tinh thần rất suy sụp. Má Mì cũng đến thăm nom, Khang Hân chỉ qua loa cho xong chuyện.

      Má Mì an ủi vài câu ra ngoài, lúc sắp , “Má cũng từng phải chịu đựng như thế.”

      ra đạo lý này Khang Hân cũng biết, nhưng cảm thấy bản thân mình thuộc đẳng cấp của Má Mì.

      Hứa Huệ Chanh lời xin lỗi trước tiên,vì lạnh nhạt của trước đó.

      Khang Hân lắc lắc đầu, giọng khàn đặc, “Nếu như tôi là , tôi cũng khoanh tay đứng nhìn.” Đây chính là bất đắc dĩ, dù cho có ra mặt, cũng phải biết tự lượng sức.

      “Sau này chị vẫn cứ phải cách gã đàn ông kia xa chút, chúng ta chọc nổi đâu…” Hứa Huệ Chanh chỉ có thể khuyên như vậy. Bọn họ chỉ là con ong cái kiến, thể nào chống đối lại bọn nhà giàu quyền thế được.

      Khang Hân thở dài hơi, sau đó cũng gì nữa.

      Hứa Huệ Chanh biết gì tiếp, nên cũng im lặng. và Khang Hân cũng thể xem là bạn bè, nhiều nhất chỉ là quan hệ người cùng bị nạn, đồng bệnh tương lân. Hơn nữa, biết phải an ủi như thế nào.

      Hứa Huệ Chanh ngồi chút rồi trở về, vẫn phải tiếp tục công việc.

      Vì chuyện của Khang Hân mà làm trễ nãi chuyện gã phú thương kia, nên bị quản lý tầng phạt nặng. Cứ tưởng rằng nhiệm vụ của tháng này được giải quyết nhanh chóng, kết quả bây giờ lại phải bắt đầu lại từ đầu. thở dài hơi, loại người như như vậy làm sao mà có lúc gặp vận đỏ được chứ? Lúc trước vui mừng sớm quá rồi.

      Chuyện tiếp theo, càng khiến Hứa Huệ Chanh cảm thấy ông trời muốn đuổi vào đường chết.

      Tối nay, khi vừa đến hội sở bị Má Mì đưa đến gặp người khách quý.

      Hứa Huệ Chanh càng đến gần phòng bao lại càng bất an, “Má Mì, người khách đó… là ai vậy?”

      “Gặp biết thôi mà.” Má Mì cũng quay đầu lại, “Đối phương là nhân vật lớn, con chăm sóc cho cẩn thận vào.”

      Hứa Huệ Chanh nắm chặt nắm tay lại, cúi đầu theo vào phòng bao.

      Gã đàn ông trong phòng bao vừa nhìn thấy nhếch miệng cười, “ sai, chính là ta.”

      Má Mì cúi người nịnh hót vài câu rồi ra ngoài.

      Hứa Huệ Chanh nhìn thấy người đàn ông đó, điều chỉnh vẻ mặt, cố gắng nặn ra nụ cười.

      Gã ngoắc tay với , “Qua chỗ đây ngồi.”

      từ từ qua, trong lòng tựa như sóng nước gầm gào, cảm thấy gã chắc phải muốn vì chuyện giường chiếu bình thường.

      Khi khoảng cách giữa và gã chỉ còn mét, gã liền nghiêng người kéo , xém tí nữa đụng vào cạnh ghế sofa. Sau khi đứng vững lại, ngồi xuống bên cạnh gã.

      Gã hất cằm của lên, nhìn chưa đến ba giây buông tay ra, “Phí qua đêm của cưng là bao nhiêu?”

      “Ba nghìn.” biết tại sao lại đột nhiên nâng giá của mình lên. xong mới ý thức được rằng, cái giá này đối với gã đàn ông trước mặt, ít ỏi biết bao.

      Quả nhiên, gã ta cười, “ rẻ mạt.”

      cũng cười.

      “Theo ba ngày, cho cưng hai mươi vạn.” Gã xoắn lọn tóc của chơi đùa, thái độ cực kỳ khinh miệt.

      Con số này thoáng lóe lên trong đầu Hứa Huệ Chanh. Hai mươi vạn, theo giá thị trường tại của , tối thiểu phải làm việc trong năm trời mới kiếm được nhiều như vậy. Nhưng nhớ lại mấy lần đối mặt với gã ta, e rằng ba ngày này cực kỳ khó khăn đây.

      năm và ba ngày… Nếu như chọn vế trước, vậy cũng phải trong vòng năm gặp phải mấy gã khách khó chịu. Còn ba ngày, cắn chặt răng lại rồi qua thôi.

      Dòng suy nghĩ của cứ lửng lờ như thế, nhưng cũng hiểu , vốn có quyền lựa chọn. Gã đàn ông này dùng là câu trần thuật, phải câu nghi vấn.

      Nụ cười của phai chút, “Cám ơn.”

      —-

      Gã đàn ông đưa Hứa Huệ Chanh ra khỏi hội sở, Má Mì cười đến rạng rỡ như hoa, ở đó lấy lòng, “Kiều tiên sinh thong thả.”

      Hứa Huệ Chanh bận chiếc váy liền mặc lúc làm việc, bên ngoài chỉ khoác chiếc áo khoác phao, lạnh đến run lập cập, chỉ mong vị Kiều tiên sinh này có thể mau chóng lên xe.

      Kiều Lăng liếc nhìn nụ cười cứng ngắc của Hứa Huệ Chanh, rồi trượt xuống đôi bắp đùi trống hoắc của , gã cố ý đứng ở nơi cửa lớn gió lạnh thổi ào ào, gọi điện thoại.

      xong cuộc điện thoại chẳng chút ý nghĩa gì, gã mới cất bước về phía xe.

      Hứa Huệ Chanh lặng lẽ theo phía sau, bước rất chậm chạp, đôi chân của sắp bị đông cứng lại rồi. Sau khi lên xe, ngón chân của cũng chẳng còn cảm giác gì nữa.

      Kiều Lăng ngồi ở ghế sau, dặn dò nơi đến với tài xế.

      Dựa theo quy tắc của nghề nghiệp, đáng lẽ Hứa Huệ chanh nên như con chim nép vào người để cùng khách ve vãn, nhưng cả người đều lạnh như băng, sợ nếu mình đến gần làm cho gã đàn ông bên cạnh bị lạnh.

      Kiều Lăng chủ động kéo qua, cười nham hiểm, “ đây ra cái giá rất cao, cưng phải ra hết sức đó.”

      ngẩng đầu hé miệng cười, “Đây là điều đương nhiên, em phục vụ nguyên bộ (*) cho ngài.”

      (* Nguyên bộ: gồm có Độc Long, Băng Hỏa, Dây thừng đỏ gì gì đó nữa – chi tiết này ở cuối chương 2.)

      Kiều Lăng còn muốn gì đó, nhưng có cuộc gọi đến nên thôi. Gã mở máy liền hỏi, “Lại chuyện gì nữa?”

      Đầu bên kia biết gì, gã rủa thầm, “ phải là ngày mai sao? Đến sát giờ rồi mà mày đổi thời gian thế này, vậy đêm xuân của mấy em vứt luôn à.”

      Gã cau mày nghe bên kia chuyện, sau đó nhìn nhìn đồng hồ rồi trả lời, “Bây giờ là 9 giờ rưỡi, vậy 11 giờ thế nào?”

      Sau khi cúp điện thoại, Kiều Lăng kêu tài xế chỗ khác. Sau đó gã quay đầu nhìn Hứa Huệ Chanh, cười nham hiểm, “Ngày mai mới theo phục vụ nguyên bộ, bây giờ đưa em đến chỗ này trước .”

      Hứa Huệ Chanh có dự cảm tốt, nhưng cũng dám biểu lộ quá mức.

      Kiều Lăng tiếp tục , “Lần trước cưng để Chung Định thắng được chiếc xe, chắc nó thích cưng lắm.”

      Trừ cười ra, chẳng biết còn có thể làm gì.

      Cái tên Chung Định, lần trước bị đánh nghe qua rồi, nhưng trông thấy gương mặt của ta. Có thể làm bạn với biến thái, chắc cũng là biến thái thôi. Cho nên dám kỳ vọng cái “thích” của Chung Định có cái nghĩa như mọi người vẫn hiểu.

      —-

      Xe cuối cùng cũng dừng ở trước căn biệt thự.

      Sau khi Hứa Huệ Chanh xuống xe lại run cầm cập chặp. vốn muốn vào trong nhà nhanh chút, nhưng Kiều Lăng lại dẫn ra ngoài vườn.

      Gã còn giả vờ trưng ra cái bộ dạng tốt bụng, “Tối nay chúng ta tụ họp ở ngoài trời.”

      Mặt của Hứa Huệ Chanh trắng bệch, nghi ngờ tên đàn ông này cố ý. Chỗ này bốn bề trống trải, mà ban đêm trời càng lạnh lẽo hơn, quần áo của quả thực chẳng thể chống đỡ. nửa đùa, “Kiều tiên sinh, có thể để cho em ấm lên chút ?”

      thích ngắm đùi của con .” Tay của gã sờ sờ lên đùi của , “Nếu như thích rồi, vậy phải trừ tiền.”

      đành phải cười gượng.

      Giọng của Kiều Lăng càng trầm thấp hơn, “Cứ trừ rồi trừ, trừ sạch hết.”

      Hứa Huệ Chanh cho dù có vạn bất đắc dĩ cũng phải cố nặn ra nụ cười cầu hòa. Đừng ba ngày, chỉ cần thời tiết đại hàn như vậy, có khi ngay cả đêm cũng chịu đựng được.

      Nơi tụ họp là quảng trường , ánh đèn rực rỡ, khung cảnh bố trí cực kỳ lộng lẫy. Lúc hai người đến thời gian vẫn còn sớm, chỉ có ba, bốn người ở đó.

      Kiều Lăng lên trước chào hỏi bọn họ, hàn huyên cực kỳ vui vẻ, hoàn toàn quên mất tồn tại của Hứa Huệ Chanh.

      Hứa Huệ Chanh cúi đầu co rút cơ thể, cắn răng chống cự giá lạnh.

      Qua lúc, có người đàn ông về phía bọn họ, Kiều Lăng gọi tiếng, “Chung Định.”

      Ma xui quỷ khiến, Hứa Huệ Chanh ngẩng đầu nhìn qua, sau đó cả người đều giật mình run bắn.

      .

      Hết chương 4
      linhdiep17, ChrisHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :