1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Bảy năm vẫn ngoảnh về phương Bắc - Ân Tầm (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tên tác phẩm: Bảy năm vẫn ngoảnh về phương Bắc

      (七年顾初如北)

      Tác giả: Ân Tầm

      Thể loại: Ngược tâm, pháp y

      Lịch post: Theo tác giả

      Nhân vật: Cố Sơ, Lục Bắc Thần (Lục Bắc Thâm), Kiều Vân Tiêu

      Người dịch: Tô Ngọc Hà

      Nguồn: fjveel.wordpress.com ( được cho phép của dịch giả )

      Giới thiệu:​

      Nếu con tim tan vỡ…

      Cố Sơ : “Vậy , gặp nhau là được.”

      Lục Bắc Thần : “Tôi giữ lại thi thể nguyên vẹn của ta để phân biệt nhân tính.”

      ***

      Cố Sơ từng nghĩ tới vô số lần gặp lại nhau, nhưng ngờ ngày này của bảy năm sau, nó lại tới cách đầy bất ngờ. hoảng loạn, bối rối. vẫn bình tĩnh, thản nhiên.

      lẩm bẩm: “Bắc Thâm.”

      : “Tôi là Lục Bắc Thần!”

      Lục Bắc Thần, người có thân phận cao quý lại khiến người ta phải kính nể. là bác sỹ pháp y nhân chủng học quốc tế có quyền thế, là vị tiến sỹ có IQ cao khiến tội phạm có chỗ lánh mình, là “người giải thích xác chết” có uy tín mà bất kỳ manh mối nào cũng thoát được khỏi đôi mắt hiểm của , là giáo sư chuyên ngành được viện kiểm sát tối cao mệnh danh là “nam thần” khó mời nhất, là người nắm giữ “ngân sách Bắc Thần” tiếng tăm lẫy lừng.

      gương mặt giống Bắc Thâm, nhưng lại phải Bắc Thâm của .

      Có người Lục Bắc Thần quá lý trí, cả máu cũng lạnh.

      Có người lại Lục Bắc Thần quá nguy hiểm, vì chân lý chỉ được nắm trong tay . chỉ cần dùng con dao là có thể lột người từ vị trí chính giữa vòm họng cho tới khớp nối xương chậu mà để lại vết tích.

      Cũng có người trong lòng Lục Bắc Thần luôn giấu người con , người từng làm tổn thương rất sâu.

      Từng vụ án giết người nghe thấy ghê rợn, từng trường hợp ly kỳ, khó giải thích, nguy hiểm cận kề, khó khăn đầy rẫy, vẫn ung dung, bình tĩnh bóc tách từng lớp tìm ra . nhắc nhở : “Tốt nhất thông minh chút cho tôi. Tôi muốn có ngày phải tận tay khám nghiệm xác đâu.”

      phải là Bắc Thâm, bàn tay của Bắc Thâm lạnh lẽo, ánh mắt của Bắc Thâm băng giá. Nhưng lại dùng con dao giải phẫu chống lên ngực : “Sao bằng được người có trái tim như !”

      Bảy năm, thứ gặm nhấm cơ thể đâu chỉ có đơn? Đối với , chỉ là người qua đường có duyên gặp mặt. Đối với , lại là giấc mơ quá khứ thể xóa nhòa.

      ***

      Lục Bắc Thần luôn khiến chìm vào ảo giác. Bóng hình thân thuộc, gương mặt thân thuộc, rồi khiến sao thở nổi.

      Nhưng lại : “ phụ lòng người, vì cớ gì phải đau khổ?

      Bỗng ngày nào đó, có người với Cố Sơ: Đừng có tin Lục Bắc Thần, vì ta, phải Lục Bắc Thần…
      susu thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Lời mở đầu

      Viết lời mở đầu đối với tôi mà hình như lại trở nên khó khăn rồi.

      Vì từ đầu chí cuối, tôi đều tư duy về bộ tiểu thuyết này, nghĩ xem làm sao để viết được nó hay.

      Hệ liệt Lục Môn (cánh cửa nhà họ Lục) tôi suy nghĩ lâu lắm rồi, từ Lục Bắc Thần tới các nam chính sau này lần lượt xuất . Tôi với rất nhiều người, tôi là người tư duy nhanh nhưng chân tay chậm chạp. Ví dụ như mỗi câu chuyện trong hệ liệt Lục Môn này tôi đều nghĩ xong xuôi nhưng bộ đầu tiên vẫn chưa viết được chữ nào.

      Khi chuẩn bị cho truyện mới, rất nhiều độc giả đoán về nghề nghiệp của Lục Bắc Thần. Đương nhiên, cũng có người đoán đúng.

      sai, pháp y.

      Vì sao lại viết về nghề nghiệp này? nghề hiếm gặp, nghề khiến người ta khó mà chấp nhận, nghề nghiệp nghe thôi thấy lạnh lẽo…

      Đơn giản thôi, vì nó liên quan tới chuyện sống chết.

      Sống là chuyện của bác sỹ.

      Chết là chuyện của pháp y.

      Nghề này vừa thần bí lại rất nhiều ý kiến trái chiều, khiến người ta vừa kính trọng vừa nể sợ. Tính nghiêm túc của nghề nghiệp này quyết định khác biệt của nó. Nó có vị trí độc nhất vô nhị thể thay thế.

      muốn nhiều về bộ tiểu thuyết này vì tôi luôn tin rằng, những người luôn .

      Tôi tin chắc rằng các bạn mến Lục Bắc Thần. Ít nhất tôi say đắm những người đàn ông có thái độ nghiêm túc đối với công việc. Thế nên lần này Lục Bắc Thần được đắp nặn thành “nam thần”.

      Đương nhiên, “nam thần” cũng có khuyết điểm, “nam thần” cũng có lúc gàn bướng. Chính vì như thế, ấy mới đáng quý.

      Mấy tháng nghỉ ngơi, móng tay tôi dài rất nhanh. Năm ngoái khi tôi và bạn Đường Hân Điềm tới Quảng Châu chơi, ấy lắc đầu phổ cập cho tôi mười vạn câu hỏi vì sao: “Cậu phải nhớ đấy, người lười móng tay dài. Đây là chân lý.”

      Cho tới tận bây giờ, tôi cứ nhìn thấy móng tay hơi dài là lại nhớ tới câu chê cười đó của ấy.

      Mùa xuân 2015 cứ lặng lẽ đến như thế. Về Bắc Kinh, ngày đầu tiên ra khỏi cửa, tôi bỗng phát , minh hoàng đón xuân nở rực khắp thành phố, tiếp theo là ngọc lan.

      Sau đó, tôi bắt đầu nhớ lại những tháng ngày viết tiểu thuyết bao năm nay, rồi mới hiểu, mình già rồi.

      Nhớ lại năm 2008 là lần đầu tiên tôi bị “lừa đảo” viết văn. Lúc đó bạn nữ hùng hồn với tôi rằng: Cậu cứ viết tiểu thuyết tình trước, rồi tiện tay viết thêm mấy cuốn tiểu thuyết kinh dị, mờ ám.

      Rồi chứng minh, cái tôi thuận tay chỉ có tiểu thuyết tình , cho tới bây giờ.

      viết được tiểu thuyết kinh dị, cuối cùng chỉ có thể thêm chút mờ ám vào tiểu thuyết tình cảm cho sướng, chưa từng nghĩ lại dẫn dắt cho thể loại tiểu thuyết huyền nghi, gọi là vô tình trồng liễu, liễu râm mát.

      Chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi nhanh, chỉ có điều bây giờ mỗi lần thức dậy nhìn vào gương mới cảm giác mình già, nhưng cũng có được ít độc giả. Bao nhiêu năm nay, tôi chứng kiến rất nhiều độc giả từ lúc còn học đến khi tốt nghiệp, rồi đương, kết hôn, sinh con…

      Hình như chẳng có gì thay đổi, nhưng hình như tất cả lại đều đổi thay.

      Viết lời mở đầu hình là chuyện rất vô vị, dài dòng văn tự chẳng được đúng trọng điểm.

      Tôi nghĩ tôi có thể với mọi người câu.

      Mùa xuân tới rồi, tình đến rồi.

      Tung văn án cho mọi người bớt đói trước, chính văn cứ từ từ...

      ~ End ~
      susu thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: cái xoay lưng là cả đời người

      Ngày cuối cùng của tháng ba, trời đổ mưa, giội mát cho nhiệt độ đầu xuân. Những bước chân bận rộn qua lại sân bay, chưa bao giờ ngơi nghỉ. Có đôi lúc, có những người, lần ly biệt là cả đời người. Khi sắp qua cửa kiểm soát an ninh, Kiều Vân Tiêu bước chậm lại. Lối VIP trước mặt được mở ra để đợi ấy. Cố Sơ cười nhàng, với : “Chúc mọi điều thuận lợi!”

      Kiều Vân Tiêu động đậy, chỉ yên lặng nhìn , rất lâu sau mới khẽ thở hắt ra:

      “Mong là vậy!”

      “Chắc chắn mà!” Cố Sơ ngoảnh nhìn bên cạnh cái. Trong đoàn người qua lại có bóng dáng phóng viên, nhưng hề hoảng loạn mà bổ sung thêm câu: “Khó khăn rồi qua thôi!” Giống như cơn mưa ngoài cửa sổ, có tầm tã cỡ nào rồi cuối cùng cũng trời quang mây tạnh. Cuộc sống này vẫn tiếp tục từng phút từng giây, dù hạnh phúc hay bi thương.

      Kiều Vân Tiêu mỉm cười. Nụ cười của lúc nào cũng ôn hòa như vậy, đôi mắt sáng rực như đựng nước mùa xuân, chẳng biết mê hoặc bao nhiêu người. Nhưng nụ cười ấy lại dần dần . giơ tay, khi ngón tay chạm khẽ lên ngọn tóc dài của Cố Sơ khựng lại, hạ xuống.

      “Làm sao đây? Em biết người yên tâm nhất chỉ có em thôi.” khẽ thở dài, giọng trầm trầm xen lẫn nỗi đau: “ rồi, còn ai có thể chăm sóc em đây?” Bao năm nay, người con này vẫn luôn cắm rễ sâu trong tim , khiến đau đớn, xót xa. Cuối cùng cũng trưởng thành rồi, trở thành giấc mơ đẹp cả đời này muốn nắm chặt.

      “Em tự chăm sóc tốt cho bản thân, cả Tư Tư nữa. Dù sao đời này, em chỉ còn nó mà thôi.” Nụ cười bên khóe môi Cố Sơ từ đầu tới cuối hề tan . Nương tựa lẫn nhau chưa chắc là chuyện xấu. Có lẽ cuộc đời trêu đùa , nhưng ít nhất khiến hiểu được đạo lý: Phải đối xử tốt với chính mình vì đời người chớp mắt trôi qua, phải thương người mình vì kiếp sau chưa chắc gặp lại.

      Lòng Kiều Vân Tiêu như bị tảng đá đè nặng khiến thở nổi. càng cười cách xinh đẹp như vậy, tim lại càng đau nhói. Sao biết nếu gạt bỏ lớp vỏ kiên cường trong đôi mắt , thứ còn lại chỉ là trái tim đầy gai góc, nhất là từ sau khi bố mẹ qua đời. Chỉ có điều chưa bao giờ để lộ trái tim ấy ra ngoài khí, chưa bao giờ trao nó vào tay , chỉ dùng nét đẹp điềm đạm nhất của để che giấu tất cả, giống như bây giờ vậy.

      ra phía bệnh viện có thể giúp em…”

      “Em rất ổn.” Cố Sơ khẽ lên tiếng chặn lại dự định của .
      Những lời còn lại, Kiều Vân Tiêu đành nuốt xuống. nhìn thấy kiên quyết nơi đáy mắt , kiên quyết khiến đau lòng. lúc sau mới gật đầu.

      “Mau vào ! Phóng viên nhìn thấy đấy.” Cố Sơ nhắc nhở câu.

      Kiều Vân Tiêu hít hơi sâu rồi gật đầu lần nữa. Nụ cười của Cố Sơ tươi hơn chút nữa. vẫy tay về phía . vẫn đứng đờ ra đó. Bầu khí se lạnh xung quanh sượt qua bả vai rộng lớn của , vuốt lên mấy lọn tóc mai trước trán , thấm mùi hương thoang thoảng. quay người định . lên tiếng, gọi tên .

      quay đầu.

      “Bao năm qua, em có từng hận ?” Suy nghĩ rất lâu, vẫn hỏi câu này. Hoặc có thể nó giống như khối u giày vò quá lâu rồi, cuối cùng vẫn phải đối mặt.

      Tia sáng yếu ớt sau cơn mưa hắt vào đại sảnh sân bay. Kiều Vân Tiêu đứng ngược sáng. Bóng hình cao lớn trông mờ ít. Cố Sơ im lặng nhìn , chỉ khẽ lắc đầu.
      Từng ngón tay nắm chặt tay kéo vali của Kiều Vân Tiêu dần dần buông lỏng, nhưng trái tim lại như bị ai bóp chặt. Nếu thù hận có thể khiến người nhung nhớ quên tình nguyện trở thành người bị hận.

      Khi ngước mắt lên, Cố Sơ rồi.

      Bao bóng hình lại qua, duy chỉ có bóng trông mảnh mai, gầy yếu. Mái tóc dài của xõa xuống vai trông rất đẹp, luôn khiến nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp . Sau khi cách nhau mấy mét, chẳng hiểu sao Kiều Vân Tiêu bỗng hét lên sau lưng : “Cố Sơ! Em vẫn chưa quên ta, phải ?”

      nghĩ nghe được. Sân bay đông đúc như vậy, những bước quân xung quanh lại hỗn loạn đến thế. Nhưng biết nghe thấy rồi. Cách những đám đông, bả vai run lên cái cực khẽ. Vậy là biết.

      Nhưng tới cuối cùng vẫn dừng bước, càng quay lại. Làm như nghe thấy hoặc giống như lần lữa chịu cho bản thân mình đáp án.

      Cố Sơ: Từng có người , trong hai tâm nhĩ của trái tim con người, bên chan chứa niềm vui, bên ngự trị nỗi buồn. Khi bạn vui đừng cười quá lớn, nếu làm ồn tới ngăn tim buồn bã kia.

      Thế nên, tới cuối cùng chúng ta đều đánh mất nhau, đúng ?
      susu thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Thành phố vẫn còn lạnh

      Cố Sơ vẫn hay mơ về quá khứ. Tuy rằng khi tỉnh giấc lạnh lẽo nhưng nếu dốc sức nắm lấy nhiệt độ trong mơ, đầu ngón tay cũng quá lạnh.

      Quỳnh Châu bước vào tháng tư, rất nhiều loài hoa đua nhau nở, cả những loài gọi được thành tên và những loài gọi tên được. Cố Sơ trở về thành phố này hơn ba năm rồi. ràng là nơi nuôi nấng, dưỡng dục , vậy mà đêm nào nằm mơ cũng bàng hoàng với cảm giác lạ lẫm. Có thể vì bốn mùa ở thành phố này phân định ràng. Cũng có thể là vì chưa bao giờ được tận mắt ngắm nhìn hoa đón xuân rực rỡ và những đóa ngọc lan mềm mại hơn tuyết.

      Khi Sầm Vân tới bệnh viện tìm là đúng giữa trưa, nhà thuốc Tây rảnh rỗi hơn. Trong chiếc màn hình tinh thể lỏng ở tận cùng hành lang bệnh viện có hình ảnh nữ MC nghiêm túc, đưa những tin tức mới nhất của thành phố, có liên quan tới tập đoàn Kiều Viễn.

      Sầm Vân đón lấy chiếc phong bì trong tay Cố Sơ, mở ra mà chỉ vân vê, giọng điệu lạnh nhạt như nhiệt độ nơi bờ môi: “Chỉ có thế này thôi à?”

      “Dạ.” Cố Sơ đút hai tay vào túi áo blouse trắng, thầm hít sâu hơi. Thấy Sầm Vân nhíu mày, lập tức giải thích: “Dì à, tháng này Tư Tư dùng quá ít tiền, tháng sau con trả thêm dì.”

      Có những lời giải thích ra cũng uổng công, giống như đời này có nhiều người bao dung cuối cùng thứ tha, khắc nghiệt lại càng thêm khó khăn. hiểu Sầm Vân, mấy lời dì ấy cằn nhằn bên tai bao năm qua vẫn cứ phải ra, nếu khó chịu.

      Giống như những gì Cố Sơ dự liệu, ấn đường của Sầm Vân hệt như chiếc giẻ lau bị vắt mạnh, gương mặt được trang điểm khéo léo cũng u ám ít: “ chỉ thiếu mỗi tháng này thôi sao? Tháng trước, rồi tháng trước nữa, tổng cộng lại phải trả tôi bao nhiêu tiền? Thế mà chỉ có tý mỏng dính thế này. đừng có quên, lúc trước khi bố mẹ qua đời để lại món nợ ngoại tệ đầm đìa, chính tôi phải nhịn ăn nhịn mặc để trả giúp hai người đấy. Tới giờ tôi vẫn chưa đòi đồng tiền lãi nào của . Sớm biết thế này, tôi cầm số tiền đó gửi vào ngân hàng lấy lãi còn sung sướng hơn bây giờ.”

      Mấy lời bất tận này chưa bao giờ có đổi mới, khi lạc vào tai Cố Sơ có đôi chút mơ hồ. Ánh mắt vượt qua đỉnh đầu của Sầm Vân, dừng lại màn hình tivi xanh xanh đỏ đỏ. Kiều Vân Tiêu bên trong trả lời phỏng vấn, sắc mặt tiều tụy. Đến khi Sầm Vân kết thúc chữ cuối cùng, mới lên tiếng, thanh dịu dàng nhưng có chút xa cách: “Con xin lỗi dì.”

      Khóe môi Sầm Vân giật giật đôi chút. Bà ta quá hiểu cái tính lạnh nhạt này của Cố Sơ. Bà ta nín nhịn, tiện tay đút chiếc phong bì vào chiếc túi xách mẫu mới nhất mùa xuân hè năm nay của Prada, mặt da đen kịt được khảm chiếc khuy ngầm mạ vàng, đón ánh sáng, rọi vào đôi mắt Cố Sơ.

      “Tập đoàn Kiều Viễn lần nãy ngã dập mặt rồi. công ty lên sàn lớn như vậy giờ bị kiểm tra sổ sách liệu còn đường sống ? Ông Kiều ngã bệnh, mình Kiều Vân Tiêu bay tới tới London chống đỡ, tôi thấy lần này nguy hiểm rồi. Cũng coi như thông minh, nếu còn lằng nhằng, dây dưa với cậu chủ nhà họ Kiều, chưa biết chừng mang họa vào thân.” Thấy Cố Sơ cứ nhìn mãi vào màn hình, Sầm Vân đằng hắng, nhắc nhở: “ cũng cần nhiều cảm xúc như vậy. Tất cả đều là báo ứng, năm xưa nhà họ Kiều đó…”

      “Bệnh nhân tới lấy thuốc rồi, con làm việc đây.” Cố Sơ thu lại ánh mắt, ngắt ngang mấy lời như cười thầm trong bụng của Sầm Vân. định bị Sầm Vân giữ tay lại.

      “Lấy cho tôi ít thuốc theo đơn.” Bà ta lại mở chiếc túi tinh xảo ra, nhét vào tay tờ đơn được móc từ trong ra.

      Cố Sơ nhìn qua tờ đơn rồi ngước mắt lên, thở dài: “Đây đều là thuốc kê theo toa, có đơn thuốc của bác sỹ, con thể đưa dì chỗ thuốc này.”

      “Chính vì đây là thuốc kê theo toa tôi mới tới tìm , ra ngoài hiệu thuốc mà mua được, tôi có cần nhờ vả ?” Sầm Vân gõ gõ từng đầu ngón tay được tô sơn lên tờ đơn: “Để ở nhà phòng lúc cần kíp, chưa biết chừng hôm nào lại dùng tới. Mất công lấy số xếp hàng, gặp bác sỹ để kê đơn thuốc, bác sỹ lại hỏi cái nọ cái kia mất thời gian. , cũng có làm “tay trong”, có hẳn nhà thuốc Tây, lấy bừa mấy hộp thuốc, bệnh viện cũng nào có biết. Sơ Sơ à! đừng có vong ân bội nghĩa. Chớ có quên, công việc dược sỹ này của phải có tôi xin ông bà nội, mất bao nhiêu tiền, nhờ vả bao nhiêu người mới có được đấy.”

      Cố Sơ hề do dự mà nhét thẳng tờ đơn vào trong túi xách của Sầm Vân: “Con xin lỗi dì. Đây là quy định của bệnh viện, con thể làm trái. Ngoài ra, dì tới khám bệnh mà uống thuốc bừa bãi rất nguy hiểm, lỡ như xảy ra chuyện gì phải làm sao? Nếu như dì cảm thấy có chỗ nào khỏe, lại thấy lấy số xếp hàng mất công, cùng lắm con dậy sớm đặt chỗ giúp dì, nhưng thể để dì làm bừa như thế này.”

      Có đồng nghiệp gọi Cố Sơ. Buổi chiều, bệnh nhân dần nhiều lên, nhân viên trong nhà thuốc đủ. vội vàng nốt câu: “Con làm việc đây!”

      Sầm Vân tức giận, giậm chân bình bịch, hét lên câu về phía : “Đúng là nuôi ong tay áo!”

      Sau khi bà ta rời , Cố Sơ thở phào hơi rồi quay người trở về nhà thuốc.

      Khi qua hành lang, cũng hề để ý màn hình quảng cáo nhảy ra tin tức như sau: Được biết, bác sỹ pháp y nhân chủng học quốc tế nổi tiếng, Lục Bắc Thần, sắp tới tới thành phố chúng ta. Người có liên quan tiết lộ, lần này tất cả mọi lịch trình của giáo sư Lục ở thành phố đều được bảo vệ. Báo chí suy đoán về mục đích ấy tới đây lần này. Trước nay giáo sư Lục vẫn được mệnh danh là “người giải thích xác chết”, khi được ấy đóng nắp quan tài kết luận chưa bao giờ có án oan…
      susu thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Nghe ấy quay về rồi

      Khi hoàng hôn nhuộm lên vầng mây, phòng cấp cứu của bệnh viện lại nhận thêm bệnh nhân. Tài xế chiếc container lái xe trong tình trạng mệt mỏi làm lật xe, khiến chiếc xe du lịch cỡ lớn đâm vào phía sau. Ba người nguy kịch, mười người bị thương nặng, và mười người cần ở lại bệnh viện quan sát.

      Nhà thuốc Tây cũng bắt đầu trở nên bận rộn. Khi dược sỹ làm đêm còn chưa tới thay ca, phút nào Cố Sơ được bỏ việc. Nhà kho điều động kịp thời gian, thuốc cần dùng gấp đành lấy tạm từ nhà thuốc. Từng loại thuốc tiêu viêm, kháng sinh, từng hộp dung dịch tiêm đều được chất lên xe chở thuốc, rồi chuyển hết đợt này tới đợt kia đến chỗ các y tá. Khi các y tá trở tay kịp, Cố Sơ lại đảm nhận cả việc đưa thuốc tạm thời. lần lượt chạy tới các khoa, các phòng, tiết kiệm được lượng vận động của hai tuần tới phòng tập.

      Khó khăn lăm mới thở được hơi nhà kho lại gọi điện tới nhà thuốc Tây, cầu tăng thêm nhân lực tới chuyển thuốc. Các đồng nghiệp trong nhà thuốc Tây đều là những người lão luyện mười mấy năm nay, dĩ nhiên chẳng ai quan tâm. Cuối cùng, Cố Sơ đành chủ động chạy tới nhà kho giúp đỡ.

      “Giờ này phải nghỉ làm rồi chứ? Haiz, Cố à! Tôi thấy tốt quá rồi, họ suốt ngày coi như trái hồng mà bóp vậy.” bác đồng nghiệp ở nhà kho vừa chuyển thuốc lên xe vừa bất bình thay : “ cũng là dược sỹ, lần nào cũng bắt làm chân chạy vặt.”

      Cố Sơ chỉ mỉm cười, gì, rồi đối chiếu cẩn thận số thuốc xe với số thuốc trong đơn. Nơi đây trước nay luôn sắp xếp theo kinh nghiệm. đúng là dược sỹ nhưng kinh nghiệm còn mỏng nên chỉ còn cách dựa vào sức mạnh của mình để bước từng bước về phía trước.
      ra cầu gì nhiều, chỉ cần được ổn định, muốn làm phiền tới ai, cũng muốn bị ai làm phiền.

      chỉ là ốc sên đeo lưng lớp vỏ mềm yếu, có lẽ lúc nào đó bị người ta giẫm chết. Nhưng bao nhiêu năm nay học được cách né tránh, vừa đủ để bảo vệ bản thân bị tổn thương. Vì có quyền bị tổn thương, vì còn có Tư Tư nữa.

      Cố Sơ đẩy từng thùng thuốc trở về, tóc trán hơi ướt. phải nhìn thấy ánh mắt của các bệnh nhân xung quanh nhìn về phía mình. Có bệnh nhân còn thầm với bạn cùng phòng: “ bác sỹ đẩy thuốc kia trông như diễn viên ấy nhỉ, xinh ! Cũng biết làm ở khoa nào.”

      Khi giúp y tá mang thuốc tới phòng phẫu thuật, Cố Sơ đứng nhìn ba chữ “ phẫu thuật” rất lâu. Nếu như… Nếu như vẫn còn là của khi trước, có lẽ bây giờ đứng bàn mổ, tay cầm dao mổ, cứu giúp tính mạng của các bệnh nhân phải ? Nếu tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra, nhất định trở thành bác sỹ ngoại khoa xuất sắc nhất. Phải, tự tin như vậy, vì từng quả quyết với mẹ điều ấy.

      Lúc ở sân bay, Cố Sơ biết Kiều Vân Tiêu còn định điều gì sau câu còn dang dở. Tuy ấy trong hoàn cảnh bó buộc nhưng muốn chuyển ngay sang làm công việc tại bệnh viện ở Quỳnh Châu vẫn là chuyện dễ dàng. Bao năm nay ấy vẫn muốn giúp chuyện gì đó, dù là việc lớn hay việc nhưng điều có thể làm chỉ là từ chối nhàng.

      biết có những người được nợ nần tình cảm, khi mắc nợ bao giờ trả hết được.

      Cuối cùng bận rộn tới túc tan ca, Cố Sơ ngồi chiếc ghế ở bãi cỏ bệnh viện, xoa bóp cánh tay nhức mỏi. Đèn của chiếc xe cấp cứu gần đó vẫn còn nhấp nháy. Thứ ánh sáng gấp gáp ấy khiến lòng người hoảng sợ, giống như chiếc xe năm đó đưa bố mẹ .

      Chuông điện thoại kéo Cố Sơ từ hồi ức trở về. nhận máy, là Tiêu Tiếu Tiếu. Người bạn duy nhất có liên lạc với nhưng lại cực kỳ ít ỏi, người từng ngủ ở giường dưới của .

      “Tạ ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng nhận điện thoại rồi. Tớ còn tưởng cậu đổi số rồi cơ, tìm được cậu rồi. Lỡ như liên lạc được với cậu, tớ chẳng biết giải thích với tập thể lớp kiểu gì.” lượng hào sảng của Tiêu Tiếu Tiếu xuyên thẳng vào tai Cố Sơ.

      Cố Sơ từ tốn đưa điện thoại ra xa để nhìn, 20 cuộc gọi nhỡ. nhớ người bạn Tiêu Tiếu Tiếu mắc chứng ám ảnh cưỡng chế , chắc chỉ có mình ấy gọi thôi.

      “Hôm nay tớ hơi bận.”

      Tiêu Tiếu Tiếu hỏi han mấy câu rồi bắt đầu trình bày “tư tưởng chủ đạo” của lần liên lạc này: “Thông báo với cậu tiếng đây. Mười giờ sáng thứ bảy tuần này, trường đại học có buổi họp mặt.”

      “Thứ bảy tớ vẫn phải làm, …”

      “Hượm , đừng có lấy công việc ra làm cái cớ. Thứ bảy kiểu gì cũng được nghỉ rồi. Với lại, lần họp mặt này tổ chức ở Quỳnh Châu chứ phải ở Thượng Hải. Chẳng phải cậu quay về Quỳnh Châu rồi sao, quá tiện!” Tiêu Tiếu Tiếu ngắt lời Cố Sơ, nhắm vào trọng điểm: “Ngoài ra, lần này chỉ có khóa của chúng ta đâu, có ít đàn đàn chị khóa cũng tới nữa.”

      Cố Sơ hơi do dự. lúc sau thở dài: “Tớ …”

      “Ai cũng có thể vắng mặt, nhưng Cố đại tiểu thư đây phải có mặt.” Tiêu Tiếu Tiếu lần nữa ngắt lời , có vẻ hơi nhiều chuyện.

      Chẳng hiểu sao trái tim Cố Sơ bỗng run lên. buột miệng: “Vì sao?”

      “Bởi vì…” Tiêu Tiếu Tiếu dài giọng, ra vẻ thần bí: “Tớ nghe ấy quay về rồi!”
      susu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :