1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ai nói tôi không biết yêu - Linh Độ Tịch Mịch (Hoàn - 59c - Ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Last edited: 6/12/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 1

      Đêm Giáng Sinh, nhà hàng S kiểu Pháp đẳng cấp nhất thành phố B.

      Tiền sảnh nhà hàng và nhà bếp phía sau quả là hai thế giới. Tiền sảnh, ăn uống linh đình, tiếng đàn du dương. Cho dù là tấm rèm cửa hoa văn màu trắng gạo, hay là bộ bàn ghế ăn màu vàng chạm trổ phong cách cung điện châu Âu. Mỗi chi tiết đều tràn ngập vẻ tao nhã lãng mạn của Pháp. Còn nhà bếp phía sau, sớm nổ tung, chỉ có bóng dáng của nhân viên phục vụ ngửa mặt đánh vật với đống chén bát hỗn độn.

      Đầu bếp người Pháp vừa bận rộn bày biện, vừa dùng thứ tiếng Trung bập bẹ giục giã: “Tôm hùm với nước sốt nóng rốt cuộc xong chưa? Nhớ là tôm hùm cần chín kỹ, chín năm phần là được. Còn nữa… A chai xì dầu đâu rồi? Nhanh, nhanh mang lại đây cho tôi”.

      Hạ Tử định vào bếp thúc giục món ăn, nhìn tình cảnh trước mắt, đành rụt cổ ra ngoài.

      Ngay cả nhà hàng S với mức tiêu thụ bình quân đầu người lên đến hai nghìn nhân dân tệ hoặc nhiều hơn, phải có tiền là có thể đến ăn, nhất là kì nghỉ lễ Giáng Sinh của phương Tây, chỗ ngồi của nhà hàng hết từ tháng trước. Nhất định đêm nay tất cả mọi người của S đều mệt như con cún (1).

      Dọn bàn, mang đồ ăn, rót rượu… Đến Hạ Tử cũng biến thành nhân viên phục vụ bình thường. đếm được đây là lần thứ mấy mình dẫm lên đôi giày cao gót qua lại như con thoi giữa nhà bếp và tiền sảnh, từ đầu đến cuối bận rộn thể dừng được.

      Chính vào đêm Giáng Sinh hỗn loạn như vậy, khách đến nhà hàng đều là những người tầm thường.

      Theo lý thuyết, những thực khách chịu bỏ tiền và thời gian đến nhà hàng, chắc chắn là để thưởng thức hương vị thịnh yến. Nhưng có vị khách ngược lại, thân mình ngồi ở vị trí sát cửa, dùng cơm cũng giở xem thực đơn. Đôi mắt xếch chỉ dõi theo đám nhân viên phục vụ vội vàng tới lui.

      “Người đàn ông kia phải biến thái à? ăn uống, chỉ nhìn chằm chằm vào ngực của nữ nhân viên phục vụ…” Đây là lần thứ ba nữ bồi bàn Tống Nhã hướng về phía Hạ Tử báo cáo về hành động kỳ quặc của người này.

      Vào giờ cao điểm, Hạ Tử vốn để ý, nhưng trong lời của Tống Nhã ít nhiều vẫn nhắc nhở . Cho dù là nhà hàng cao cấp, khách nam quấy rối tình dục nhân viên phục vụ nữ là tình huống thi thoảng vẫn xuất .

      Hạ Tử quay đầu nhìn người kia tây trang thẳng thớm, là vị khách nam khoảng ba mươi tuổi, giọng hỏi Tống Nhã: “ ta có đặt trước ?”.

      ạ”. Tống Nhã ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm: “Vừa rồi có vị khách đột xuất hủy hẹn nên mới mở cho ta bàn, nếu ngay cả cửa ta cũng vào được đâu”.

      Xem ra Hạ Tử thể tự mình ứng phó với vị khách kì quái kia: “Được, tôi biết rồi, mau ”.

      “Chị cẩn thận nhé”. Tống Nhã nhắc nhở.

      Hạ Tử sửa sang lại bộ đồng phục người, sau khi xác định đến cả chiếc cúc áo sơ mi cũng hoàn hảo, mới điềm nhiên đến. tươi cười lịch : “Thưa ngài, bây giờ ngài có cần dùng cơm ? Tối nay, đầu bếp nhà hàng giới thiệu món súp escargot với mãng cầu tỏi kiểu Pháp và…”

      Người đàn ông nghe tiếng liền ngước mắt, đôi mắt xếch sau cặp kính quả nhiên thoáng dừng lại trước vạt áo của Hạ Tử. Sau đó, ta cắt ngang lời : “Tôi phải đến đây để ăn cơm”.

      Hay ngài chuyên đến để giở trò lưu manh? Nụ cười chuyên nghiệp của Hạ Tử thay đổi, ý cười trong mắt chút cũng còn, kiên nhẫn hỏi: “Ngài có cần giúp đỡ gì ?”.

      “Quản lý Hạ, người tôi cần giúp đỡ chính là ”. Khẩu khí của người đàn ông vẫn rất thẳng thắn.

      Việc bị đối phương gọi thẳng tên, Hạ Tử quá bất ngờ. Người đàn ông lén lút nhìn về phía ngực , đủ để đem ngực nhìn sót thứ gì. Khẳng định người này đến để quấy rối, nhanh nhẹn thu hồi thực đơn, hạ lệnh trục khách: “Xin lỗi, nhà hàng này là nơi tiêu dùng, nếu ngài dùng cơm…”.

      ngờ, người đàn ông lại ngắt lời : “Quản lý Hạ, có em trai gọi là Hạ Tử Bằng phải ?”.

      Nhìn gương mặt đối phương vô cùng xa lạ và bình thản, đầu óc Hạ Tử bất giác căng thẳng mãnh mẽ, vẻ mặt theo đó trong nháy mắt liền cứng ngắc. Tuy cố gắng kiềm chế những dự cảm xấu dâng lên trong lòng nhưng đôi môi hơi run rẩy vẫn tiết lộ khẩn trương của : “Tử Bằng, nó… làm sao vậy?”.

      Người đàn ông hề bị ảnh hưởng bởi cảm xúc lên xuống của , điệu bộ thờ ơ như trước: “Hoắc tổng của chúng tôi rất thích tên tiểu tử nghèo em trai . Hy vọng ta vĩnh viễn xuất trước mặt Hoắc Đình Đình. Hoắc tổng chỉ có em , tuyệt đối thể để Hạ Tử Bằng làm nhục…”. Đây là những lời do Hoắc Quý Ân , Khương Bình là trợ lý đặc biệt của ta, như vẹt.

      đỉnh đầu là chùm đèn pha lê được nạm bởi hơn ngàn viên pha lê lóng lánh, tua rua đầy màu sắc. Nhưng sắc mặt của Hạ Tử ngày càng u ám, trong giây lát tái nhợt như tờ giấy. Bỏ qua cách dùng từ đầy kỳ thị, nghe như hiểu. ra em trai em của Hoắc tổng, bây giờ bị người ta đến khởi binh vấn tội.

      Hạ Tử Bằng đúng là thằng bé để cho người khác bớt lo lắng. Hạ Tử cắn môi, phản ứng hơi do dự lát, lời vừa ra khỏi miệng, bình tĩnh ngay cả cũng thể tin nổi: “Tôi biết Hoắc tổng là ai. Hơn nữa, Tử Bằng trưởng thành, nó cùng ai kết giao đó là chuyện của nó, tôi làm chị nhưng quản được”.

      Khương Bình nâng gọng kính vàng lên, sốt ruột đáp: “ cần

      phải với tôi những lời đó, tôi chỉ chịu trách nhiệm giúp Hoắc tổng chuyển lời. Nếu Hạ Tử Bằng tránh xa, hai chị em các người gặp xui xẻo”.

      Gặp xui xẻo ư? Đời gặp đủ chuyện may rồi. Mấy năm gần đây, ngày nào hoảng hốt, như bước băng mỏng, thêm chút may nữa cũng chẳng sao.

      “Vậy giúp tôi chuyển cho Hoắc tổng của câu”. .

      “Sao?”.

      hãy với ta rằng, làm em của ta đáng thương. Có người lãnh khốc vô tình như vậy, đến cả chuyện tình cảm của bản thân, ấy cũng được làm chủ”.

      Ngữ điệu của kiêu ngạo hay xiểm nịnh, thêm vào đó gương mặt lại xinh xắn tao nhã, nhất thời kích thích tâm trạng của Khương Bình trở nên tốt. Theo như ta biết, đời này, có người nào dám chống đối lại Hoắc tổng như thế. Nếu ta đem những lời đó truyền đạt chính xác cho ông chủ, e là cái mạng của chính mình cũng được đảm bảo.

      Rốt cuộc, Khương Bình cũng gỡ bỏ thái độ kiêu căng, phun ra điệu cười gượng gạo khó coi: “Quản lý Hạ, đừng để tôi khó xử. Tôi có lòng tốt xin khuyên câu, hãy tự lượng sức mình”. Dừng chút, ta đứng lên, lấy từ túi trong của chiếc áo vest ra cái phong bì, đặt lên tấm khăn trải bàn màu trắng tinh: “Đây là của Hoắc tổng bảo tôi giao cho , ngài ấy đề nghị chị em hãy giải quyết cho ổn thỏa”.

      Khương Bình để lại chiếc phong bì rồi phủi mông chạy như cơn gió, còn lại mình Hạ Tử với vẻ mặt kinh ngạc chăm chú nhìn tấm chi phiếu trong chiếc phong bì, tâm trí thoáng chốc mông lung.

      Thực ra mà , chỉ cần phần tấm chi phiếu đó thôi cũng đủ để và Hạ Tử Bằng nửa đời sau phải lo chuyện cơm áo.

      Lúc này, Hạ Tử mới bật cười, kẻ có tiền trước nay đều giở trò như vậy, dùng tiền để mua bán, cắt đứt tình cảm, đến mí mắt cũng thèm chớp. Nhưng có nằm mơ cũng thể đoán được, loại kịch nội dung đầy cẩu huyết đó ngày kia lại rơi trúng đầu mình.

      Giờ phút này, nhìn nữa mà cầm tấm chi phiếu xoay người đuổi theo ra khỏi nhà hàng.

      Khi vươn tay đẩy cánh cửa kính bên hông nhà hàng, Khương Bình ngồi vào ghế lái của chiếc Bentley, tấm kính phía sau có rèm che rủ xuống, để lộ sườn mặt của người đàn ông chút thay đổi.

      Qua lớp khí đầu đông hoang vắng, cùng ánh đèn neon nhấp nháy trong bóng đêm, Hạ Tử nhìn gương mặt của người đàn ông, nhưng bước chân vội vã của thể khống chế mà hơi dừng lại.

      Bởi vì hình dáng sườn mặt của người đàn ông ràng trong sáng động lòng người, nhưng sắc mặt lại rất lạnh, toàn bộ gương mặt như được bao phủ bởi lớp sương giá, khiến kẻ khác theo bản năng nảy sinh kiêng dè.

      Xem ra người này chính là Hoắc tổng.

      Bàn tay cầm tấm chi phiếu của Hạ Tử vô thức run . Nhưng ảo giác hồi hộp ấy trong giây như dòng nước chảy xuôi bị ngăn lại kịp thời. lần nữa bước nhanh hơn, hướng chiếc xe màu đen có rèm che đến.

      Ai ngờ, đợi đến gần, chiếc xe con lao vút như tên bắn, trong nháy mắt liền hòa vào bóng đêm sặc sỡ.

      Hạ Tử biết mình từ bãi đỗ xe trở lại nhà hàng như thế nào, khoảng cách chỉ có vài bước chân mà đầu óc trống rỗng. Gió lạnh thổi xuyên qua bộ đồng phục mỏng manh. có cảm giác lạnh, chỉ cảm thấy tấm chi phiếu trong tay tựa như củ khoai lang nóng bỏng tay, hòa quyện cùng tâm tư rối loạn.

      được, tấm chi phiếu này, bất luận thế nào cũng thể nhận lấy.

      Ở tiền sảnh, Tống Nhã bưng chiếc khay lớn, tới trước mặt, nàng nhìn chăm chú vào ánh mắt đờ đẫn của Hạ Tử: “Chị Hạ, chị đuổi được tên biến thái kia rồi à?”.

      Có tên sắc ma biến thái nào đâu cơ chứ, người đàn ông kia chẳng qua chỉ là tay sai đắc lực bé của tên đại ma đầu nào đó thôi. Hơn nữa, ta căn bản phải nhìn ngực nữ nhân viên phục vụ, mà là nhìn tên tấm biển treo trước ngực.

      Nhưng cuối cùng Hạ Tử thêm gì, chỉ tự nhiên “ừ” tiếng.

      Chiếc xe màu đen nhập vào đường chính, gió đêm lạnh lẽo xuyên qua tấm kính mở nửa tiến vào bên trong. Người đàn ông trẻ tuổi ngồi phía sau nâng kính lên, hỏi: “ kia cầm chi phiếu rồi à?”.

      “Đúng vậy, Hoắc tổng”. Khương Bình ngồi ghế lái cung kính trả lời.

      Khóe môi Hoắc Quý Ân khẽ cong lên khinh thường: “ ta gì?”.

      ta gì cả”. Khương Bình bấy giờ nhớ tới lời Hạ Tử nhờ ta chuyển giúp, trong lòng vẫn còn lo lắng.

      Hoắc Quý Ân cong khuỷu tay đặt cạnh cửa sổ, nhắm mắt lại: “Khương Bình, theo tôi mấy năm rồi?”.

      câu hỏi đơn giản nhưng khiến Khương Bình lạnh sống lưng. ta liếc mắt nhìn xuyên qua tấm gương chiếu hậu ngắm sắc mặt vẫn hết sức lạnh lùng của ông chủ, nơm nớp lo sợ, trả lời: “Ba năm ạ”.

      Đừng là ba năm, e là chỉ cần tháng, cũng đủ để Hoắc Quý Ân vô cùng nhạy bén hiểu người bên cạnh mình. Cho nên lúc này, Khương Bình muốn lừa là chuyện thể.

      Khương Bình đành khó khăn, tránh nặng tìm , đáp: “Quản lý Hạ , Hoắc tiểu thư làm chủ được chuyện tình cảm của chính mình”.

      nguyên văn ”.

      “Nguyên văn lời ấy … Tôi nhớ ”.

      “Tôi cần người có trí nhớ tốt”.

      “A… Tôi bỗng nhớ ra rồi! Quản lý Hạ : làm em của ngài đáng thương, có người lãnh khốc vô tình như vậy…”. Khương Bình chỉ muốn chết cho xong.

      “Đủ rồi, câm miệng”.

      “…”. Là ngài ép tôi chứ.

      Lãnh khốc vô tình, Hoắc Quý Ân thích từ này.

      “Đúng là người con biết trời cao đất rộng”. hừ lạnh tiếng.

      Trong đôi mắt đẹp đẽ u ám của Hoắc Quý Ân mơ hồ cất giấu tia tàn ác. cảm thấy cần phải cho Hạ Tử biết chút kiến thức để hiểu thế nào mới là lãnh khốc vô tình. Vì thế, dặn dò Khương Bình: “Cậu tìm người giám sát Hoắc Đình Đình hai tư giờ, chỉ cần tên tiểu tử đần độn Hạ Tử Bằng kia lần xuất bên cạnh con bé, các người liền giáo huấn ta lần cho tôi”.

      Hoắc tổng tức giận, hậu quả nghiêm trọng. Khương Bình lau mồ hôi trán, sau khi cất tiếng nghe lời, trong lòng thầm thắp nến cho chị em nhà họ Hạ.

      (1) Nguyên văn đúng là mệt như cún
      thư hồ, Phương LăngChris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 2

      Thẫn thờ cho đến khi S hết giờ mở cửa, toàn thân Hạ Tử Nhược gần như mệt lả. Nhưng so với vẻ mệt mỏi của cơ thể, cảm thấy đầu óc mình quả thực như bị bệnh thần kinh.

      Lặp lặp lại tất cả đều là sườn mặt trong trẻo mơ hồ nhưng lạnh lùng của Hoắc Quý Ân.

      Gương mặt tuấn của người đàn ông chút hơi ấm, khiến bề ngoài có cảm giác hồi hộp lo lắng, lờ mờ nảy sinh cảm giác bất an. Nhưng ra bản thân Hạ Tử Nhược quan tâm cho lắm, những điều tồi tệ nhất trong cuộc sống bọn họ đều trải qua, vậy cớ sao họ phải sợ người đàn ông kia. Nhưng Hạ Tử Bằng giống như vậy, nó là người thân duy nhất của Hạ Tử Nhược, là xác thịt trong lòng . tuyệt đối thể để cho em trai xảy ra chuyện gì.

      Khi Hạ Tử Nhược tâm trạng nặng nề đẩy cánh cửa phòng thay quần áo nhân viên, mấy nữ bồi bàn vừa thay quần áo, vừa hào hứng cười .

      Đừng đánh giá thấp những trẻ tuổi mới ngoài đôi mươi này của S. Elyssees là nhà hàng Pháp nổi tiếng trực thuộc tập đoàn ăn uống Giai Cảnh, tiêu chuẩn dùng người hết sức nghiêm ngặt. Thậm chí, bồi bàn bình thường cũng có xuất thân đào tạo chuyên nghiệp, hơn nữa phải nắm vững ít nhất ngoại ngữ. chỉ có thế, những nữ nhân viên phục vụ này phải có dáng người cao gầy và ngoại hình đẹp.

      Hạ Tử Nhược quan tâm đến tiếng cười đùa tạt vào mặt, im lặng như cánh diều theo cơn gió ngoài cửa, lặng lẽ về phía chiếc tủ đựng đồ của mình.

      ra, mấy nữ nhân viên phục vụ nhìn thấy vào, sắc mặt lập tức cứng đờ, tất cả đều im bặt.

      Chỉ có Tống Nhã vẫn chưa xỏ xong tay áo, cười hì hì tới gần: “Chị Hạ, đêm nay là đêm Giáng Sinh, bọn em định hát, chị muốn cùng ?”.

      Bầu khí đóng băng trong nháy mắt làm Hạ Tử Nhược khó chịu, coi như có gì, trả lời: “Chị đâu, để người trẻ bọn em cho thoải mái”. Đầu óc lúc này như muốn nổ tung, nào có tâm tình để hát hò.

      A, người phụ nữ này! Tống Nhã lãng phí nước bọt thuyết phục, nàng le lưỡi hướng về phía Hạ Tử Nhược, đùa: “Chị cũng mới hai sáu tuổi, đừng luôn có giọng điệu cụ non như thế, cẩn thận già sớm đấy”.

      Hạ Tử Nhược cười cười, chuyện.

      giống với những kia. Sau khi cởi bỏ bộ đồng phục làm việc, liền thay bộ quần áo đẹp đẽ rực rỡ, ra ngoài ăn uống no nê cùng bạn bè hoặc người . Còn chỉ khoác chiếc áo len dày lên bộ đồng phục rồi vội vàng rời .

      Khi vừa , phòng thay quần áo khôi phục lại tiếng chuyện ríu rít.

      Người nổi bật nhất trong đám phụ nữ là quản lý sảnh trước khác tên là Phùng Thiên Tâm. ta sở dĩ dễ làm người khác chú ý là bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp và ma mị. ta mở to mắt, liếc Tống Nhã cái: “ nhiều chuyện vậy, kêu chị ta làm gì”.

      “Biết trước quản lý Hạ mà. Cậu phải biết tính cách của chị ấy, lạnh lùng kiêu ngạo, chưa bao giờ hòa đồng”. khác phụ họa theo.

      Tống Nhã nghĩ như vậy: “Chị Hạ là người mặt lạnh tâm thiện. Mọi người đừng quên nếu có chị ấy bao che, chừng chúng ta bị quản lý nhà hàng đùa chết rồi”. Năm đó, khi Tống Nhã còn là người mới, đúng là được Hạ Tử Nhược cầm tay chỉ bảo, nên nhiều ít so với những người khác hiểu về vị nữ cấp này hơn, ở đâu cũng bảo vệ cho .

      Tất cả mọi người ai lên tiếng. Tống Nhã đúng. Quản lý nhà hàng có những cầu đối với nhân viên gần như hà khắc, hơi tí là ầm ĩ đòi trừ lương, tăng ca, so với ông già Trương Mã Kiểm, Hạ Tử Nhược quả là tốt hơn mấy trăm lần.

      Nhưng Phùng Thiên Tâm vẫn phục mà chế nhạo câu: “Xùy, nếu chị ta tốt như vậy, sao ngay cả bạn trai cũng chưa có?”.

      “…”

      Hạ Tử Nhược nghe thấy tiếng thầm trong phòng thay đồ, khoác vội áo khoác ngoài rồi bước nhanh theo lối dành cho nhân viên ra cổng sau của nhà hàng. đường, vô thức sờ mặt mình, ràng làn da trắng nõn đặc biệt mịn màng lưu dấu tay là của trẻ. Nhưng sao vẫn cảm thấy tâm lý của mình như ngày càng già .

      Thoáng chốc Hạ Tử Nhược đến cổng sau nhà hàng, bước chân của hơi dừng lại.

      Dưới bóng cây, chiếc xe hơi màu bạc đậu im lìm, người đàn ông đứng tựa cửa xe.

      Người đó hình dáng cao lớn, mặc chiếc áo mang phong cách , cổ áo dựng thẳng hợp với đường nét thẳng tắp, thon dài. Vì khuất bóng, biểu mặt của người đàn ông khiến người ta cảm thấy chân thực. Nhưng khóe môi ta lại gợi lên vẻ tươi cười, như tác phẩm nghệ thuật xuất sắc kiểu ôn hòa, trong sạch, lộ vẻ ấm áp.

      Hạ Tử Nhược bước tới gần, đến trước mặt ta: “Tô Khải, sao lại tới đây?”.

      tới đón em tan làm”. Giọng của người đàn ông cũng giống như nụ cười của ta, dịu dàng ngọt ngào. xong, Tô Khải rất tự nhiên thay mở cánh cửa xe bên ghế phụ.

      Hạ Tử Nhược do dự xem rốt cuộc có lên xe hay , phía sau bỗng vang lên tiếng lảnh lót như chim hót: “Oa, hóa ra quản lý Hạ có hẹn, thảo nào cùng với mọi người”.

      Cơ thể bỗng cứng đờ, xoay người lại, liền thấy đám đồng nghiệp đứng đó trêu chọc ầm ĩ. Dẫn đầu chính là mấy tên tiểu tử trẻ tuổi của nhà bếp. Theo sát là mấy nữ nhân viên phục vụ cũng lục tục ra từ phòng thay quần áo. Bọn họ cậy có nhiều người, tâm tình tốt, nên quên đùa cợt vị nữ quản lý này.

      “Mọi người đừng lung tung, cẩn thận tôi trừ lương của mọi người đấy”. Hạ Tử Nhược chỉ có thể dùng câu cửa miệng của Trương Mã Kiểm để chặn miệng họ. Tiếc là, lời còn chưa xong, bỗng cảm thấy eo bị siết mạnh, cả người bị Tô Khải nhét vào trong xe.

      Động tác của Tô Khải kiên định dứt khoát, chưa quá hai giây, liền đem mọi phiền phức chặn bên ngoài lỗ tai Hạ Tử Nhược. ta sải bước vòng sang bên ghế lái, cúi người ngồi vào, sau đó đóng sầm cửa lại.

      Trước khi xe lăn bánh, Tô Khải hạ cửa kính xuống, hướng về phía các đồng nghiệp của Hạ Tử Nhược, vẫy tay, : “Merry Chrismast!”.

      Đám người hiển nhiên bị kích thích bởi vẻ ngoài đẹp trai của người đàn ông này, gương mặt ràng vẫn còn lộ vẻ kinh ngạc, tất cả đều há miệng thở dốc: “Merry Chrismast!”.

      Bên tai im lặng trở lại, Hạ Tử Nhược đem cơ thể bủn rủn dựa vào lưng ghế, điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái: “ tìm em có việc gì sao?”.

      có việc gì thể tìm em à?”. Tô Khải đáp mà hỏi lại, sau đó chuyển đề tài: “Em ăn cơm chưa?”.

      “Em ăn rồi”. Hạ Tử Nhược đáp.

      Người con này lại dối, chắc chắn mất cả tối để phục vụ khách hàng, làm gì có thời gian để lấp đầy dạ dày của mình. Tuy ngoài miệng Tô Khải vạch trần nhưng trong ánh mắt hẹp dài lên tia thất vọng: “ trực tiếp đưa em về nhà”.

      “Vâng, cảm ơn ”.

      Cuộc đối thoại ngắn gọn kết thúc, trong xe rơi vào trạng thái yên tĩnh. Hạ Tử Nhược dựa đầu vào lưng ghế, nghiêng mặt nhìn ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ. Cảnh đêm lấp lánh ấy, rơi vào đôi mắt mệt mỏi của , chỉ còn lại từng tia sáng nhanh chóng lên, nhợt nhạt chói lóa.

      “Tử Nhược, có phải em thích công việc của mình đúng ?”. Người đàn ông ngồi bên ghế lái thu hồi vẻ lãnh đạm, sắc mặt nghiêm túc.

      Đầu óc Hạ Tử Nhược trì trệ mất hai giây mới bị câu của Tô Khải kích thích làm cho tỉnh táo. xê dịch mông, ngồi thẳng lưng: “Sao lại thế, phải đâu ạ”.

      ?”. Giọng Tô Khải như bất lực: “Chúng ta thể trở lại như trước kia sao?”.

      Trước kia ư?

      Hạ Tử Nhược nhếch khóe miệng: “Trước kia như thế nào, em quên mất rồi”.

      Nhưng Tô Khải quên, trước nay, ta theo đuổi này tổng cộng bảy năm. Mặc dù chưa từng lần đồng ý, nhưng ít ra, trước khi nhà họ Hạ xảy ra chuyện, nội tâm Hạ Tử Nhược tràn ngập ánh mặt trời. Còn tại, chút ánh sáng nào có thể thắp sáng lên cuộc sống của .

      Ngay cả ta cũng thể.

      Cuối cùng, Tô Khải cũng dùng khóe môi đầy ý cười che giấu tâm trạng phức tạp, ta vỗ vỗ bả vai Hạ Tử Nhược: “Đừng lo lắng, tất cả rồi tốt thôi”.

      “Có lẽ vậy”.

      Trong xe mở máy sưởi, chút lạnh, nhưng tay Hạ Tử Nhược vẫn đút trong túi áo khoác. Bên trong là tấm séc bị vo viên. cảm thấy khó hiểu, bởi vì tấm séc này, biết chừng có thể khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

      Chiếc xe nhàng đậu trước cổng của khu nhà cũ.

      Khi Hạ Tử Nhược mở cửa xe định bước xuống, bỗng bị Tô Khải gọi lại. ta cúi người cầm lấy hộp quà từ ghế sau: “Giáng sinh vui vẻ”.

      Nhìn thấy chiếc Iphone 6, Hạ Tử Nhược thoáng sửng sốt rồi : “ đừng lãng phí tiền, di động của em vẫn dùng được mà…”.

      phải đưa cho em”. Tô Khải biết như vậy, ta liền dùng giọng điệu bình thản, : “Là mua cho Hạ Tử Bằng. phải tên tiểu tử thối ấy muốn đổi di động sao, em giúp đưa cho nó”.

      Hạ Tử Bằng thực là cái cớ hay. Lời từ chối vừa vặn bên miệng người con liền đột ngột nghẹn lại. Hạ Tử Nhược thể vươn đôi tay ướt đẫm mồ hôi ra, nhận lấy chiếc di động.

      “Tô Khải, đừng đối tốt với bọn em như vậy. Em đủ khả năng để trả đâu”. làm ra vẻ thoải mái cười cười.

      Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào trong xe, qua ánh sáng lờ mờ đó, Tô Khải nhìn chăm chú vào đôi mắt trắng đen ràng của Hạ Tử Nhược. ta gượng cười, đáp: “Yên tâm, đòi em đâu”.

      Ngốc nghếch, chính vì ta chưa bao giờ đòi phải đền đáp nên mới biết làm thế nào cho phải. Hạ Tử Nhược nhắm mắt, đúng lúc thôi lưỡng lự, vẻ xúc động cũng ra.

      lao nhanh ra khỏi cửa xe: “Em đây, cũng về sớm nghỉ ngơi ”.

      “Ừ, em lên lầu cẩn thận”.

      Tô Khải chưa lập tức ngay, mà nhìn theo bóng dáng người con càng lúc càng xa. Hạ Tử Nhược sống ở tiểu khu kiểu cũ, ngay cả ánh đèn đường cũng mờ mịt. vấn tóc cao, dáng người gầy gò, ánh sáng nơi đây làm nổi bật thân ảnh vô cùng mỏng manh của , toàn thân lộ vẻ đơn độc khó giải thích.

      Người con thoạt nhìn lẻ loi yếu ớt đó, đối với đàn ông, giá trị phòng ngự cũng ngày càng cao. Thế nên, Tô Khải cảm thấy của tại quả thực quật cường như bức tường bất khả xâm phạm, đến mức hoàn hảo.

      ta nén nổi nụ cười bất đắc dĩ, cho đến khi Hạ Tử Nhược khuất sau cánh cổng, ta mới từ cửa sổ quay sang nhìn đường, lần nữa khởi động xe.

      Hạ Tử Nhược sống ở tầng năm, khu nhà cũ có thang máy, dẫm” bịch bịch” để chạy lên cầu thang, đèn cảm ứng thanh theo đó bật sáng, tỏa mảng ánh sáng màu vàng nhạt.

      lấy điện thoại cầm tay, thành thạo lục ra cái tên trong danh bạ, bấm phím gọi.

      Tiếng chuông reo hồi lâu, rốt cuộc đối phương cũng nhận điện. Đầu tiên là môt chuỗi thanh ồn ào từ di động truyền đến, sau đó mới là giọng nam uể oải: “Chị, sao vậy?”.

      “Đêm nay em có về ?”. Hạ Tử Nhược bước vội lên lầu, giọng phập phồng theo tiếng thở dốc.

      Hạ Tử Bằng học đại học năm ba sống nội trú ở trường, hai tuần về nhà lần. Hôm nay vừa vặn cuối tuần, bình thường nó nên trở về. Nhưng trải qua ngày lễ Giáng sinh, Hạ Tử Nhược xác định được là nó có ở ngoài chơi suốt đêm hay .

      “Em có về nhưng muộn”. Trước nay Hạ Tử Bằng chuyện luôn ngắn gọn, như tiếc hơi sức để nhiều hơn chữ.

      Hạ Tử Nhược định gì đó nghe trong điện thoại có tiếng nữ sinh khác gọi tên Hạ Tử Bằng, liền bảo: “Được, chị chờ em”.

      Nào ngờ, giọng còn chưa dứt, điện thoại “Tút” tiếng cắt đứt. Hạ Tử Nhược nhìn màn hình điện thoại tối om, khẽ thở dài. nhanh nhẹn đem di động cho vào trong túi, lấy chìa khóa mở cửa.

      Bước vào nhà, hành lang tối đen cũ kỹ có cảm giác nhất thời bị ngăn ngoài cửa. Căn hộ phòng khách hai phòng ngủ tuy rộng mới nhưng được Hạ Tử Nhược sắp đặt sạch và gọn gàng.

      Ngay cả áo khoác cũng cởi ra, ở huyền quan đá đôi giày cao gót chân rơi xuống, rồi lập tức tới bàn trà. bật chiếc máy tính đặt bàn, nhanh nhẹn mở công cụ tìm kiếm Baidu, nhập cái tên.

      Cái tên này đúng là cái tên được lưu ở chỗ người ký tấm séc mà cầm bỏng tay suốt cả tối nay.

      Hoắc, Quý, Ân.
      thư hồPhương Lăng thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 3

      Tổng tài ngày nay đầy rẫy ngoài đường, thời đại cường hào bằng con chó, Hạ Tử Nhược biết đến Hoắc Quý Ân cũng là điều bình thường. Nhưng may mắn thay có Baidu giúp nâng cao trình độ.

      Gõ tên “Hoắc Quý Ân” lên máy tính, Hạ Tử Nhược tránh khỏi sợ hãi.

      Quý ông hoàn hảo?

      nhìn lầm, đây đúng là lời nhận xét của tờ tạp chí kinh tế có uy tín trong bài phỏng vấn Hoắc Quý Ân. Người đàn ông được bao phủ bởi ánh hào quang, chỉ mang thân phận tôn quý là chủ tịch tập đoàn khách sạn Quý Đình. Ngoài ra, mặc dù ba mươi tuổi, nhưng ta hề dính bất kỳ scandal nào, thần bí vì thế mà cũng tăng lên nhiều.

      Ha ha, dạo này, tất cả các tờ tạp chí tài chính đều bắt đầu theo con đường PR, Hạ Tử Nhược khỏi tức cười. Trong hoàn cảnh tại, dù thế nào nữa cũng thể đánh đồng vị đại ma đầu kia với từ “hoàn mỹ” đó.

      phất tay vào khí, làm như mọi chuyện có gì quan trọng.

      Sau đó, ánh mắt bỗng chốc dừng lại.

      Bài phỏng vấn kèm theo hình ảnh.

      Tuy Hạ Tử Nhược có thiện cảm với người đàn ông kia nhưng thể thừa nhận, Hoắc Quý Ân có dáng dấp khá đẹp. Gương mặt với đường nét ràng, ánh mắt trong sáng, môi mỏng mũi cao, đẹp trai như ngôi sao thần tượng, đôi mắt rồng vẽ, khiến khuôn mặt thêm vài phần bình tĩnh và lạnh lẽo.

      Ánh mắt Hạ Tử Nhược cùng toàn bộ tâm trí dừng lại tấm ảnh. Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng xoay chìa khóa và tiếng bước chân sột soạt.

      “Chị, em về”. Hạ Tử Bằng tay cầm chìa khóa vào phòng khách.

      Giọng của cậu ta khiến tâm trí Hạ Tử Nhược hồi phục. Đóng máy tính cái “bộp”. nhúc nhích ngồi ghế sô pha, ngước mắt nhìn em trai, ra vẻ bình tĩnh : “Chị em mình chuyện”.

      Hạ Tử Bằng hình như vừa mới chơi Giáng sinh về, người còn dính hơi lạnh buổi đêm và mùi rượu nhàn nhạt. Cậu ta liếc mắt nhìn Hạ Tử Nhược với vẻ mặt khó hiểu, rồi vung tay đặt lưng xuống sô pha: “ chuyện gì ạ? Trông chị nghiêm túc thế”.

      Hạ Tử Nhược nhớ bao lâu rồi mình và em trai tâm , công việc của xoay vòng, thời gian hai người chạm mặt nhau nhiều. Cho dù cả hai có ở nhà bọn họ cũng đều bận việc riêng. Hạ Tử Bằng qua tuổi việc gì cũng báo cáo với chị từ lâu. Bây giờ nghĩ đến, Hạ Tử Nhược nhiều ít có chút tự trách mình quá bận rộn với công việc. Kết quả là tình cảm hời hợt. Em trai hẹn hò là chuyện lớn nhưng lại chẳng hề hay biết gì hết.

      yên lặng sắp xếp từ ngữ, cố gắng bình tĩnh thẳng vào vấn đề: “Người nhà bạn em hôm nay đến tìm chị, trai của ấy muốn bọn em ở bên nhau”.

      ngờ, phản ứng của Hạ Tử Bằng hoàn toàn trái với dự tính của .

      Cậu ta chỉ thờ ơ nhún vai, sau đó bận tâm vươn người lấy bình nước để bàn trà, mở nắp bình đưa lên miệng tu: “Em Hoắc Đình Đình chứ phải trai của ấy”. Lau miệng xong, cậu ta tiếp: “Người đàn ông đó còn đến quấy rầy chị chị đừng để ý là được. Cùng lắm chị bảo ta đến tìm em”.

      ràng em trai hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, giọng Hạ Tử Nhược khỏi nôn nóng: “Rốt cuộc em biết gì về gia cảnh của Hoắc Đình Đình đúng ? Chuyện tình cảm môn đăng hộ đối thể kéo dài, còn làm hại bọn em nữa”.

      Hạ Tử Bằng vốn hơi say, bị những lời đó kích động, khẩu khí của cậu ta nhất thời được tốt lắm, gần như chống đối: “Vậy chị cho em biết , trước kia Hạ gia và Hoắc gia có thể coi là môn đăng hộ đối ? Cũng chính vì chị thiếu quyết đoán, sợ đông sợ tây mới thành ra như bây giờ. Chị mà giỏi giang, chúng ta an nhàn, bằng chị tự mình tìm bạn trai ”.

      “Em đừng có kéo chị vào chuyện này”. Tên tiểu tử thối kia đúng là điều nên . Nghe vậy, Hạ Tử Nhược dần dần bùng phát cơn giận. đứng bật dậy khỏi sô pha, tuy nhiên, so với Hạ Tử Bằng cao hơn mét tám vẫn thấp hơn nửa cái đầu.

      Đây là lần đối đầu hiếm hoi của hai chị em. Mặc dù Hạ Tử Bằng câm miệng nhưng cậu ta vẫn lảng tránh ánh mắt sắc như dao đầy giận dữ của Hạ Tử Nhược. Cậu ta hơi cong người như con tôm lớn, trừng mắt nhìn , khóe miệng kéo dài thành đường thẳng tắp, lời.

      Thằng bé bày ra vẻ mặt đẹp trai bướng bỉnh, cùng đôi mắt trong veo vẫn còn hơi say. Trong phút chốc, như nhìn thấy trong đôi mắt của em trai hình ảnh của chính mình năm ấy, quật cường như nhau, cam chịu như nhau.

      thoáng thất thần, cuối cùng Hạ Tử Nhược cũng kìm nén cơn lửa giận: “Tử Bằng, em đừng vì trải qua lần mà nghĩ mình lão luyện, nghĩ mình có thể nhìn thấu thế giới. Thực ra em vẫn rất ngây thơ, thế giới thực tế, em thể tưởng tượng nổi đâu”.

      căng thẳng xong, con ngươi Hạ Tử Bằng tối sầm lại, miệng mặn nhạt buông câu: “Chị có thể nhìn thấu, nhưng cuộc sống của chị đâu có tốt hơn”. xong cậu ta liền xoay người, bước hai bước dài trở về phòng.

      Cho đến khi tiếng đóng cửa “rầm” lọt vào tai, Hạ Tử Nhược mới cau mày, bất động chỗ. cảm thấy toàn thân như bị nỗi lo lắng bao phủ.

      Xem ra, em trai hề biết mình trêu chọc vị đại ma đầu kia.

      Hạ Tử Bằng nhốt mình trong phòng, gối hai tay sau đầu, bực bội nằm giường. Cậu ta chậm rãi nhắm mắt lại rồi mỉm cười. Chỉ là nụ cười tự giễu nhưng phù hợp với hơi thở ngỗ ngược tản mát quanh người cậu ta.

      Sao cậu ta hiểu chứ?

      Thời khắc cậu ta cùng chị chuyển từ ngôi biệt thự sa hoa sang căn phòng mấy chục mét vuông này, cậu ta hiểu tất cả. Mấy năm qua, chẳng phải cậu ta giống Hạ Tử Nhược, sớm lĩnh giáo thực xã hội đó sao.

      ***

      đêm khó ngủ.

      Trời còn chưa sáng, Hạ Tử Nhược rời giường.

      Trải qua đêm suy tính, suy nghĩ ràng, để cho em trai và Hoắc Đình Đình ở bên nhau. Nhưng ngăn cách đôi uyên ương là chuyện dễ. Tình cảm của con người đôi khi giống như sợi dây thun, nếu dùng ngoại lực kéo mạnh, rất có thể lập tức bị đứt, cả hai đều thua thiệt.

      làm chị , tạm thời chỉ có thể từng bước xem từng bước.

      Cửa phòng Hạ Tử Bằng vẫn đóng, xem ra ngủ đến tận trưa. Hạ Tử Nhược lợi dụng buổi sáng nhàn rỗi, tranh thủ nấu đồ ăn đặt lên bàn, đĩa thịt lợn xào ớt xanh và đĩa cà chua nấu trứng, giữ nóng cho em trai ăn trưa.

      Vừa ra khỏi cửa, đặt hai ngàn tệ bàn rồi dùng chiếc hộp di động Tô Khải đưa hôm qua đè lên. Mặc dù Hạ Tử Bằng ngỗ ngược nhưng tiêu tiền lại rất tiết kiệm. Dù sao toàn bộ chi phí trong nhà đều do Hạ Tử Nhược chống đỡ, nào là tiền thuê nhà, tiền điện tiền nước, tiền than, cùng nhiều loại chi tiêu hàng ngày khác. Cho nên, ngoài tiền học phí, Hạ Tử Bằng rất ít khi chủ động xin tiền .

      Hạ Tử Nhược lái Cherry QQ đến S, đường còn vòng qua bưu điện.

      với chị trực quầy: “Cho em cái phong bì chuyển phát nhanh trong thành phố”.

      “Năm đồng, giao tiền trước”.

      “Vâng”. Hạ Tử Nhược lấy từ trong túi ra mấy đồng xu, đặt lên quầy.

      Cầm phong thư, đem tấm séc như củ khoai nóng bỏng tay nhận lấy ngày hôm qua cho vào, cẩn thận dán kín. Trả tiền xong, Hạ Tử Nhược coi như chỉ mất vài đồng là có thể thoát khỏi tấm séc đó. Nếu để ý khi điền tên người nhận, đầu ngón tay trong nháy mắt vô thức run run hết thảy đều vô cùng thuận lợi.

      Hoắc Quý Ân, con người này đến cả cái tên cũng khiến cảm thấy thoải mái.

      Mười giờ, Hạ Tử Nhược đến S đúng ca sáng. Theo lý thuyết, thời điểm này Trương Mã Kiểm bình thường có ở nhà hàng. Nhưng hôm nay biết gió đâu quét tới, mới sáng sớm ông ta ngồi trong nhà hàng.

      Hạ Tử Nhược vừa vào thay đồng phục liền bị điện thoại của ông ta gọi vào văn phòng.

      Văn phòng của giám đốc nhà hàng ngay cạnh phòng nghỉ, tính là quá lớn nhưng đẹp đẽ. Từ bộ sô pha đến chiếc bàn làm việc cùng màu mang phong cách cung điện Pháp, tiền sảnh cũng được trang trí đồng bộ.

      Trương Mã Kiểm gọi vào, thay đổi dáng dấp nghiêm túc trước kia, mặt Trương Mã Kiểm ý cười: “Chức phó giám đốc nhà hàng S trống nửa tháng nay, bây giờ là thời điểm nên bổ sung. Tổng công ty bên kia có đề cử vài người ứng tuyển, nhưng tôi vẫn chưa hài lòng. Tôi nghĩ nên đề bạt người trong nhà hàng của chúng ta tốt hơn, dù sao cũng quen với hoàn cảnh, tay nghề lại cao”.

      Sau khi ông ta nhắc tới, Hạ Tử Nhược mới nhớ, phó giám đốc nhà hàng lần trước được điều Pháp huấn luyện, dự đoán khi trở về nhất định được thăng chức tăng lương, có khả năng giữ cương vị tại. Nghe ý tứ của Trương Mã Kiểm, cơ hội lên chức trong nhà hàng lần này, thực có thể rơi vào đầu Hạ Tử Nhược.

      Nhưng sao cảm thấy điệu cười của đối phương lại có cảm giác ngoài cười nhưng trong cười: “Ứng cử viên quyết định là ai chưa ạ?”. Hạ Tử Nhược hỏi.

      đến trọng điểm, Trương Mã Kiểm vuốt mái tóc lưa thưa của mình, cười quỷ dị: “Tôi muốn chọn người giữa và Phùng Thiên Tâm”.

      Hạ Tử Nhược nghe có chút hiểu: “Ý ngài là… Hai người bọn tôi phải cạnh tranh chức phó giám đốc nhà hàng sao?”.

      Trương Mã Kiểm rất thích từ “cạnh tranh” này: “Có cạnh tranh mới có thể kích thích tiềm năng. Tôi chuẩn bị đem người trong nhà hàng chia làm hai nhóm. và Phùng Thiên Tâm mỗi người nhóm. Sau đó bình xét thành tích của hai người. Tổ của người nào đạt thành tích cao, cơ hội thăng chức dành cho người đó”.

      “…”. Hạ Tử Nhược im lặng.

      nhịn được oán thầm, chiêu tuyển mộ tổn hại như vậy Trương Mã Kiểm cũng có thể nghĩ ra.

      ràng là ném xương cho chó cướp mà.

      ***

      Buổi chiều cũng ngày, phong bì chuyển phát nhanh mà Hạ Tử Nhược gửi được an toàn chuyển đến tập đoàn Quý Đình.

      Người đàn ông bận rộn Hoắc Quý Ân đích thân xem thư tín, bình thường đều là trợ lý đặc biệt Khương Bình sau khi sàng lọc mới đem những thư quan trọng trình lên. Việc kiểm tra nội dung văn kiện là công việc cần kỹ thuật cao, nhưng hôm nay làm việc này, Khương Bình quả thực đau khổ.

      ta cầm phong thư lớn của Hạ Tử Nhược gửi, ném được, giữ cũng xong, gấp đến nỗi vò đầu bứt tai.

      Chết cha rồi!

      Hôm qua ràng ta chuyển giao tấm séc xong xuôi, nhưng sao hôm nay nó lại ở tay ta? Nếu ngay cả chuyện ông chủ giao là tặng tiền cho người ta ta cũng làm tốt, e là đời này ta còn hi vọng. Ngày hôm qua Hoắc Tổng bị người con kia mấy câu tức chết, hôm nay nếu lại nhìn thấy tấm séc bị trả về… Chỉ tưởng tượng đến gương mặt nổi trận lôi đình của Hoắc Quý Ân, lông tơ Khương Bình đều dựng thẳng đứng.

      Khương Bình cảm thấy mình như sắp phát điên, cho dù ta có gan lớn như trời cũng tuyệt nhiên dám tự tiện giấu diếm việc này. Dù sao cũng là chết, ta chỉ có thể hai chân run rẩy, răng va vào nhau mà đem tấm séc trình cho Hoắc tổng.

      ta theo Hoắc Quý Ân nhiều năm, tuy ông chủ vô số lần khiến ta nhìn trân trối nên lời. Nhưng cục diện lúc này vẫn đủ để Khương Bình hoang mang thôi.

      Cái chính là văn phòng quá mức yên tĩnh.

      Trận cuồng phong đổ xuống đầu Khương Bình. Ánh mắt Hoắc Quý Ân rơi xuống tấm séc đặt bàn làm việc, hàng mi dày phủ mảng bóng râm xuống mí mắt, vẻ mặt thờ ơ, làm cho người ta hoàn toàn đoán ra tâm tư của .

      Nhưng chỉ trong phút chốc, liền rời ánh nhìn, chuyển về phía Khương Bình.

      “Cậu xem ý ta ở đây là gì?”. Hoắc Quý Ân khẽ gõ gõ xuống bàn.

      Khương Bình lo lắng đề phòng cả buổi, ngờ vấn đề lại kỳ quái như vậy, ta khỏi choáng váng vì bị hỏi: “Ngài hỏi tôi nhận định thế nào về quản lý Hạ phải ?”.

      “Ừ”.

      Đây là lần đầu tiên Hoắc tổng trưng cầu ý kiến của ta, Khương Bình có chút vừa mừng vừa lo, ta đem tất cả các tế bào não ra để sử dụng: “Quản lý Hạ đem tấm séc trả về chứng tỏ ấy muốn mang nợ ngài. Tôi nghĩ là ấy muốn khiêu khích. ấy khẳng định muốn Hạ Tử Bằng và Hoắc Đình Đình chia tay. chừng, ấy còn muốn kiếm lợi ích lớn hơn từ ngài…”. Khương Bình đánh bạo phân tích, đặc biệt muốn mình được khen ngợi. ta quả thực dựa vào tính cách con người để đưa ra những lập luận sắc sảo.

      ngờ, Hoắc Quý Ân chỉ đơn giản buông câu: “Tôi nghĩ hẳn vậy”.

      Chả lẽ phân tích của ta sai? Khương Bình còn vắt óc suy nghĩ thâm ý trong câu của ông chủ, chợt nghe Hoắc Quý Ân : “Được rồi, cậu ra ngoài ”.

      “…Vâng”. Khương Bình cung kính khom người, mang theo trong đầu dấu chấm hỏi lui ra.

      Đợi cho đối phương rời , Hoắc Quý Ân sa vào trạng thái trầm tư.

      Chinh chiến thương trường nhiều năm, gặp rất nhiều chuyện rắc rối, nhưng hiếm khi gặp phải chuyện dùng tiền vẫn giải quyết được phiền toái. thích cảm giác thể khống chế được tình hình, chính xác mà , người con gọi là Hạ Tử Nhược kia xem ra thể kiểm soát.

      đúng là khiến người khác đau đầu mà.

      Có lẽ, cần phải tự mình gặp người con ấy.
      swanbeautythư hồ thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 4

      Suốt mấy ngày nay, tin đồn nóng nhất của S chính là việc tuyển chọn Phó giám đốc nhà hàng, cũng như đánh giá hiệu quả làm việc cùng những người khác.

      Giờ ăn của nhân viên khác với giờ ăn của khách, bình thường ba giờ chiều mới có thể “ăn trưa”. Hơn nữa, chế độ quản lý của S hết sức nghiêm ngặt, cấm nhân viên ăn đồ ăn của nhà hàng.

      Tống Nhã được mẹ chăm sóc, thay đổi bữa ăn hàng ngày cho con mang . Hạ Tử Nhược được đãi ngộ tốt như vậy, người miệng, mang cơm còn chưa đủ phiền toái, nên hầu như đều mua thức ăn mang về.

      Trong phòng nghỉ nhân viên, Tống Nhã vừa vung vẩy chiếc cà mèn đựng thức ăn vừa rầu rĩ oán giận: “Chị Hạ, chị xem Mã Kiểm sao lại thất đức như vậy! Ông ta chính là thích nhân viên được thoải mái, chẳng phải buộc chúng ta tranh giành khách với nhóm của Phùng Thiên Tâm sao? Em nghĩ sau này chúng ta chỉ có thể khom mình giới thiệu cho khách chọn những món đắt tiền…”.

      Hạ Tử Nhược vô cùng bình tĩnh, : “Thực ra có gì để tranh giành cả, cứ thuận theo tự nhiên ”.

      Cho đến bây giờ, Tống Nhã chưa từng nghe Hạ Tử Nhược xấu ai sau lưng, tự nhiên giống như mang theo người cái lồng thủy tinh, có thể tự động ngăn chặn tất cả các tin đồn đúng sai. Nhưng hoàn cảnh đặc biệt bây giờ, bộ dạng thờ ơ của được phù hợp cho lắm.

      Tống Nhã cắn đũa, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên: “Em bảo, sao dạo này chị hay thẫn thờ vậy? Dù sao chị cũng nên xốc lại tinh thần, cùng với Phùng Thiên Tâm tranh tài cao thấp! ta thường ở sau lưng xấu chị. Giờ mà thăng chức. Ngay cả mơ em cũng nghĩ đến”.

      “Chị cũng biết dạo này mình bị sao nữa”.

      Vứt chuyện công việc sang bên, Hạ Tử Nhược luôn có cảm giác tâm trí được yên ổn. Tên đại ma đầu kia sau khi nhận lấy tấm séc trả về sao thấy động tĩnh gì. Cách thức xử lý lạnh lùng kiểu này của ta so với thái độ ngạo mạn ném tiền lúc trước ràng là hai người khác nhau. biết đây có phải là bầu khí yên ả giả dối trước khi bão táp hay , hay chuyện này đúng là thể giải quyết được?

      Hạ Tử Nhược xoa xoa mi tâm đau nhức, hy vọng mình lo lắng quá nhiều.

      Điệu bộ ngổn ngang tâm đó của , rơi vào mắt Tống Nhã, bị cho là gặp áp lực quá lớn. Tống Nhã quan tâm hướng về phía hộp cơm bỏ miếng cánh gà kho mình ăn vào, cái miệng nhắn bóng nhẫy: “Yên tâm, yên tâm, vị trí phó giám đốc nhà hàng chắc chắn là của chị. Xét về năng lực và tư cách, chị mạnh hơn nhiều so với Phùng Thiên Tâm, huống hồ chị từng du học ở Pháp…”.

      “Két…” tiếng vang , cửa phòng nghỉ bị đẩy ra.

      Tống Nhã kinh ngạc đưa mắt nhìn người vừa tới, vô thức ngậm miệng.

      Phùng Thiên Tâm bưng ly trà sữa vào, hiển nhiên đem lời nàng nghe sót từ nào, sắc mặt hề thay đổi. ta ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Tống Nhã, hướng về phía Hạ Tử Nhược cách cay nghiệt: “Tôi thực tiếc cho chị, Pháp học mấy năm, kết quả bằng tốt nghiệp đại học cũng chưa có”.

      Hạ Tử Nhược có bằng đại học?!

      Điều này sao có thể?

      Phùng Thiên Tâm ném ánh nhìn hình viên đạn sang, Tống Nhã hoảng sợ vội vã cúi đầu, hận thể đem mặt mình vùi vào chiếc cà mèn, tựa như nghe được bí mật lớn nên nghe.

      Tay Hạ Tử Nhược cầm đũa khỏi cứng đờ, miếng cánh gà vừa được gắp lên liền đặt trở lại. Nhưng chỉ trì trệ trong phút chốc, liền vươn tay gắp miếng cánh gà lần nữa, đưa lên miệng cắn miếng.

      Phùng Thiên Tâm thích tính cách của người con này. Nếu là ngày thường, ta chỉ châm chọc vài câu. Nhưng tại, ta bị kích thích bởi miếng xương mà giám đốc Mã ném ra, hơn nữa thể kiểm soát: “Tôi nghe chị vì đóng nổi học phí, cho nên đến năm thứ ba đại học bỏ…A, có tiền đừng xuất ngoại, mất mặt lắm”. Phùng Thiên Tâm quảng giao, tìm hiểu tin tức từ miệng của người khác khó khăn gì.

      Huống hồ, lời ta đều là .

      Hạ Tử Nhược từng có gia đình khá giả. Nhưng năm năm trước, ông Hạ may mắc phải món nợ lớn bỏ trốn, đến nay vẫn biệt vô tín. Lúc ấy ở nước Pháp xa xôi, Hạ Tử Nhược nắm được tin tức, cuộc sống bỗng dưng xuống dốc, thể bỏ mặc em trai, đành vứt bỏ chuyện học để về nước làm việc. Trong xã hội cạnh tranh ác liệt, mặc dù mọi người bằng cấp phải là thứ yếu nhưng thực tế phải vậy. Thiếu tấm bằng ấy, rất vất vả dể tìm việc.

      tự tin vào cuộc sống, nhưng bỏ cuộc. Mọi góc cạnh của Hạ Tử Nhược theo đó bắt đầu tỏa sáng. Từ nhân viên phục vụ đến quản lý tiền sảnh, từng bước đến chức vụ ngày hôm nay, rốt cuộc trải qua bao nhiêu khổ cực, cần cũng biết.

      ngờ, cuộc sống của từ miệng của Phùng Thiên Tâm ra lại phức tạp như vậy. Nhưng dùng câu “mất mặt” để sơ lược, Hạ Tử Nhược thể im lặng.

      vốn định coi đối phương như khí nhưng xem ra được. ngẩng đầu lên, nhìn Phùng Thiên Tâm : “Mất mặt hay đâu phải việc của ? bận tâm như thế làm gì?”.

      Lên giọng ở cuối câu hỏi, điệu của Hạ Tử Nhược cao nhưng phát ra loại khí thế mơ hồ khó có thể hình dung, giống như bông hồng gai, vẻ bề ngoài làm người ta mảy may nhìn thấy lực sát thương. Nhưng thực tế, lại đủ khiến người ta đau đớn.

      Ngay thời điểm căn phòng thoáng chốc ngập mùi thuốc súng, điện thoại của Hạ Tử Nhược bỗng vang lên.

      Cuộc gọi này đến khá kịp thời, lý do hợp lý đủ để gạt Phùng Thiên Tâm sang bên.

      Thấy đối phương thản nhiên rút điện thoại từ trong túi áo đồng phục ra, chỉ còn lại mình nên cơn lửa giận trong bụng Phùng Thiên Tâm càng thêm thiêu đốt, ta đứng bật dậy thở hổn hển xông ra ngoài.

      Hạ Tử Nhược chuyển hướng chú ý lên dãy số lạ nhấp nháy màn hình rồi trượt máy để nghe: “A lô?”. Khẩu khí của còn mang chút oán hận.

      “Tôi muốn đặt chỗ”. giọng nam trầm thấp xa lạ ngạo mạn, dễ nghe như tiếng đàn dương cầm.

      Hạ Tử Nhược cảm thấy hơi buồn cười, điện thoại của phải đường dây nóng. Dựa theo nguyên tắc nghề nghiệp, nhanh chóng lục tìm quyển sổ tay, điều chỉnh ngữ điệu đến kênh nghiệp vụ: “Được ạ, xin hỏi ngài cần mấy chỗ?”.

      “Hai chỗ”.

      “Thời gian dùng cơm?”.

      “Bảy giờ tối nay”.

      Xác định vẫn còn chỗ trống, hỏi: “Ngài họ gì ạ?”.

      “Họ…Hoắc”.

      “…”. Tay Hạ Tử Nhược run mạnh, di động thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất.

      Điện thoại trong nháy mắt rơi vào trạng thái im lặng, Hoắc Quý Ân cũng để ý, phòng đoán người con này nhớ ra, đơn giản trực tiếp ngắt điện thoại.

      Cho đến khi bên tai vang lên tràng thanh “tút tút”, Hạ Tử Nhược vẫn ngạc nhiên áp điện thoại tai, nhất thời quên bỏ xuống.

      Tống Nhã sớm ăn no, cầm chiếc đũa hươ hươ trước mặt Hạ Tử Nhược: “Sao chị đần ra vậy?”.

      sao”. Hạ Tử Nhược vô thức giật mình.

      Tống Nhã biết nội dung cuộc điện thoại kia, trí não vẫn dừng ở phía trước đoạn. nàng đau lòng vỗ vỗ bả vai Hạ Tử Nhược, giọng điệu tỏ ý động viên: “Bỏ học thực ra có gì ghê gớm. Bill Gates, Steve Jobs, cả Lady Gaga cũng bỏ học. Sau đó phải bọn họ đều được nở mày nở mặt đó sao”.

      tại phải là cuộc thi dành cho những người bỏ học đâu nhé!

      Là đại ma đầu muốn giết mình đây mà!

      Hạ Tử Nhược vẻ mặt cười khổ, trả lời.

      Nhiều tuổi như vậy nhưng Hạ Tử Nhược chưa từng thấy quãng thời gian nào gian nan như thế. Từ lúc nhận được điện thoại của Hoắc Quý Ân cho đến bảy giờ tối, ước chừng khoảng bốn tiếng, trước sau đều ngây ra như gỗ. Theo năng lực của ta mà , đến nơi làm việc của còn tra ra được việc biết được số điện thoại di động của cũng có gì lạ. Nhưng ta tự mình gọi điện đến đây đặt chỗ, rốt cuộc là có ý gì?

      Hạ Tử Nhược dù có nghĩ đến vỡ đầu cũng thể đoán ra.

      Khi còn chật vật giám đốc Mã gọi vào văn phòng: “Đánh giá nhân viên xuất sắc của năm nay, có đề cử ứng cử viên nào ?”.

      “Có thể tự đề cử mình ?”. Hạ Tử Nhược gượng gạo cười, hỏi.

      Hiếm khi thấy có người dám pha trò với giám đốc Mã, nhưng ông già nghiêm khắc lại vô cùng thoải mái: “Ha ha, có tiền đồ như thế, sao còn tranh giành với nhân viên phục vụ?”.

      Hạ Tử Nhược hay ăn no giỡn. im lặng nhìn đồng hồ, gần bảy giờ. nán lại với giám đốc Mã lúc, cố gắng để tránh tên đại ma đầu kia.

      làm bộ suy nghĩ: “Tôi đề cử Tống Nhã ”.

      Giám đốc Mã liên tục gật đầu: “Tống Nhã quả tồi, nếu có thể thay đổi vài nhược điểm rất tốt”.

      Nhắc đến Tống Nhã, Tống Nhã liền đến.

      nàng như cơn gió chạy ào vào văn phòng của giám đốc nhà hàng, đến cửa cũng thèm gõ, ôm ngực thở hồng hộc, : “Có vị khách, đúng là có vị khách nam…”.

      Giám đốc Mã bị vẻ hấp tấp của nàng làm cho giật mình nhưng ông ta trách mắng, hỏi: “ bình tĩnh , đừng có lập cập như thế. lưu loát tôi nghe xem nào”.

      Tống Nhã nghe theo, vội vàng nhìn sang Hạ Tử Nhược đứng bên, lần này ăn ràng: “Có vị khách chỉ đích danh chị Hạ đến phục vụ ta”.

      Đây là tình huống gì vậy? Trong đầu Hạ Tử Nhược nổ “bùm” tiếng.

      đợi mở miệng từ chối, giám đốc Mã đập bàn đánh “rầm”, buông câu: “Nơi này là nhà hàng, phải kỹ viện. ra với khách là S được phép mang nhân viên phục vụ ”.

      ngờ, Tống Nhã vịn khung cửa, bối rối trả lời: “Nếu có thể tôi sớm giúp chị Hạ từ chối rồi. Vị khách kia bảo tôi với ngài, ta là Hoắc tổng của tập đoàn Quý Đình…”.

      Giám đốc Mã nghe vậy biến sắc.

      Tổng công ty bên kia mấy hôm trước mới để lộ tin tức, có ý định hợp tác với khách sạn Quý Đình. Cho dù việc làm ăn này có thành hay vị tôn Phật Hoắc tổng đó trăm nghìn lần thể đắc tội.

      Cân nhắc suy nghĩ, giám đốc Mã còn cách nào khác là thay đổi liên xoành xoạch, ông ta thể đem lời mình vừa ra, từng câu từng chữ toàn bộ trở về: “Hạ Tử Nhược, phục vụ vị Hoắc tổng đó cho tốt, hãy làm bất cứ điều gì họ cầu, ngàn vạn lần đừng để xảy ra sai sót”.

      “…”. Oh no, vẫn còn muốn sống mà.
      thư hồ, Phương LăngPhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :