1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      [​IMG]

      ÔNG XÃ THẦN BÍ THẤY MẶT

      Nguyên gốc: “神秘老公不见面”

      “Thần bí lão công thấy mặt"​

      Tác giả: Cát Tường Dạ

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Puck


      Ngày kết hôn đó, có nghi lễ, có khách mời, có chúc phúc, thậm chí… có cả chú rể.

      Được rồi, được rồi, nhiệm vụ của chính là nối dõi tông đường cho ta, vậy nên chờ ta bịt kín mắt “sủng hạnh” mỗi tuần lần. Nhưng tại sao khi tham gia tiệc tùng cùng bạn thanh mai trúc mã, lại bị ánh mắt như chim ưng săn mồi nhìn chằm chằm rời, cảm giác này rất sợ hãi…

      ta là ai? Núi băng trong truyền thuyết nhà giàu số Lãnh Ngạn?

      Nếu đây rốt cuộc chỉ là trò chơi, như vậy, sau cùng là ai cúi đầu nỉ non: Duy Nhất, em là Duy Nhất của …​
      Last edited by a moderator: 20/10/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 1. Hôn lễ có chú rể

      Editor: Puck

      Ngày 29 tháng 2, mưa.

      Hôm nay, là ngày tôi kết hôn, cũng là sinh nhật lần thứ năm trong cuộc đời tôi.

      Nhiễm Duy Nhất cầm bút viết mạch những lời này trong quyển nhật ký.

      Trong ngày trọng đại này, chỉ có thể ghi chép lại mấy câu đó.

      Bởi vì, ai tổ chức sinh nhật cho ; bởi vì, đến bây giờ còn biết dáng vẻ đối tượng kết hôn của như thế nào…

      Tầng dưới vang lên tiếng còi xe, nên .

      Ngắm nhìn bốn phía, và mẹ sống nương tựa lẫn nhau hơn mười năm trong gác giống như lồng chim câu có gì để mang . bỏ nhật ký vào túi, thứ duy nhất bỏ được chính là con gấu tiểu Bố rách nát, ngẫm nghĩ, cuối cùng ôm lấy con gấu tiểu Bố ra khỏi nhà.

      Nhiễm, , thiếu phu nhân, mời lên xe.”

      Duy Nhất khẽ mỉm cười, ôm chặt gấu tiểu Bố trong ngực, hơi quen cách xưng hô này. Phu nhân? Đúng, từ hôm nay trở chính là phu nhân của người nào đó, nhưng mà, vẫn biết ta là ai.

      Mỗi lần đều là nhân viên vệ sĩ này tìm , ta là Tần Nhiên, là người có thái độ rất ôn hòa.

      Tần Nhiên câu nào, trực tiếp lái xe đưa đăng ký.

      lại bị đưa phòng luật sư. Đối mặt với ánh mắt kinh dị của , Tần Nhiên giải thích, “Luật sư làm xong thủ tục, chỉ cần ký tên là được.”

      giật mình, hóa ra kết hôn còn có thể như vậy.

      Trong nháy mắt khi bước vào văn phòng luật sư, bỗng nhiên hơi khẩn trương, biết trong văn phòng, ông xã của là người như thế nào?

      hít thở sâu hơi, đẩy cửa ra…

      Bên trong chỉ có luật sư mang kính ngồi nghiêm chỉnh phía sau bàn làm việc vĩ đại, thấy tiến vào có lễ phép đưa tay mời, “ Nhiễm sao? Mời ngồi.”

      Duy Nhất gật gật đầu, ngồi đối diện luật sư.

      Luật sư lấy ra hai phần văn kiện, “Mời Nhiễm ký tên ở chỗ này, ngài Lãnh ký xong.”

      Ngài Lãnh? Rốt cuộc biết, ông xã của họ Lãnh.

      Ôm chặt gấu trước ngực, cắn môi, ở chỗ ký tên phát hai chữ rồng bay phượng múa: Lãnh Dực.

      trầm tư, biết người đàn ông viết chữ mạnh mẽ có lực như vậy là người như thế nào…

      Nhiễm có vấn đề gì ?” Luật sư nhắc nhở .

      có, có!” lắc lắc đầu, cầm cây viết bàn ký tên, ngay ngắn nắn nót viết tên mình lên –– Nhiễm Duy Nhất.

      “Tốt lắm! Chúc mừng và ngài Lãnh chính thức trở thành vợ chồng.” Luật sư có dáng vẻ kinh nghiệm, thu hồi văn kiện.

      Duy Nhất ngồi ngây dại ghế, như thế, kết hôn sao? có nghi lễ? có khách mời? có chúc phúc? Thậm chí… có chú rể…

      ôm chặt gấu trước ngực…
      Last edited by a moderator: 30/11/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 2. Nhà họ Lãnh

      Editor: Puck

      “Thiếu phu nhân, đây là nhà cũ nhà họ Lãnh, tuần thiếu gia trở về lần, hôm nay là ngày cậu ấy trở về. Hành lý của đâu? Tôi mang vào giúp .” Tần Nhiên mở cửa xe cho .

      Duy Nhất đánh giá căn biệt thự bốn tầng cách xa nội thành này, bên ngoài màu xám đậm, nóc nhà hình tròn màu xám trắng, cửa sổ hình vòm màu trắng, nhìn qua giống như tòa nhà cổ.

      Duy Nhất ôm chặt gấu vải trong ngực, lắc đầu, thoáng cảm thấy khó chịu, “Tôi… có hành lý gì cả.”

      Tần Nhiên ngẩn ngơ, nhớ tới khi đón quả cái gì cũng có, trừ con gấu rách nát bẩn thỉu trong ngực.

      gật gật đầu, “ có gì, ở đây cái gì cũng có, cũng cần mang. theo tôi!”

      “Tòa nhà bên kia là phòng người giúp việc, sau nhà chính có hồ bơi cùng sân quần vợt, nếu thích bơi lội và quần vợt, bên kia còn có phòng tập thể hình. Ngôi nhà hai tầng trong cùng bỏ hoang từ lâu, là chỗ nguy hiểm, có việc gì ngàn vạn lần được đến gần. Phải tránh phải tránh xa!” Tần Nhiên chỉ trỏ giới thiệu cho .

      Duy Nhất nhìn hoa cả mắt, biết nơi này lớn như thế nào, cũng biết để xây căn nhà như vậy mất bao nhiêu tiền, tóm lại chưa bao giờ nghe những điều về tầng lớp này.

      “Lãng phí!” lẩm bẩm câu, thấy Tần Nhiên nhìn lại, cho rằng ta nghe được, vội vàng thè lưỡi.

      Tần Nhiên bị nét mặt của chọc cười, đưa vào nhà chính, đối diện là thím lớn tuổi, Tần Nhiên chỉ vào bà ấy , “Đây là má Tằng *, phụ trách quản lý tất cả những người giúp việc, chồng má là quản gia ở đây. Má Tằng, đây là thiếu phu nhân, má đưa ấy lên tầng , tôi trở về báo cáo lại cho thiếu gia.”

      (*) Từ má ở đây là chỉ người giúp việc lớn tuổi, bà quản gia trong nhà, gọi má để tăng thân thiện và gần gũi.

      Má Tằng cười lên rất ôn hòa, dẫn Duy Nhất lên tầng : “Thiếu phu nhân, phòng của ở tầng ba, cũng sắp xếp xong, thiếu gia tối nay trở về.”

      Duy Nhất mở cửa ra, lập tức bị bài trí bên trong làm sợ ngây người, vách tường màu trắng làm chủ, gần cửa sổ có vách tường trang trí màu hồng, rèm cửa sổ cũng màu hồng, điểm xuyết viền tơ cùng màu.

      Đồ dùng của nữ là tổ hợp của màu hồng nhạt và màu trắng, giường đôi và tủ đầu giường rất dễ thương, chất đầy búp bê và gấu bông đủ loại lớn , bệ cửa sổ đủ loại tulip, lá cây xanh um tươi tốt.

      Nơi đây, chính là vương quốc của công chúa!

      thể tin vào tất cả mọi thứ trước mắt mình, xoay người ôm lấy má Tằng, “Má Tằng, đây là phòng của con sao? Má tính sai chứ?”

      Ánh mắt của tỏa sáng lấp lánh, giống như nhặt được kho báu gì đó.

      Má Tằng gật gật đầu, vì hồn nhiên rất buồn cười của ấy mà vui mừng, có có tâm tư tới bên cạnh thiếu gia, có phải thiếu gia học được cách nở nụ cười ?

      Duy Nhất hét to tiếng, hưng phấn bổ nhào lăn lộn trong đống lớn búp bê, ôm lấy con này hôn , ôm lấy con kia chụt chụt, còn thỉnh thoảng chuyện với búp bê, ánh mắt má Tằng hoàn toàn mềm nhũn, nhìn như nhìn con nhà bên cạnh.
      Last edited by a moderator: 30/11/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 3. Đêm tân hôn (1)

      Editor: Puck

      Duy Nhất biết má Tằng ra lúc nào, chưa bao giờ ngủ giường mềm mại như thế này, trong chăn mới toanh tản ra mùi thơm thoang thoảng, lát sau Duy Nhất liền ngủ thiếp .

      Cũng biết ngủ bao lâu, Duy Nhất bị người gọi dậy, “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, mau tỉnh lại!”

      dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, khuôn mặt hiền lành của má Tằng đập vào mắt, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực.

      “Thiếu phu nhân, thiếu gia gọi điện thoại về, lập tức tới ngay, mau ăn chút đồ, chuẩn bị chút!” Chuẩn bị? Duy Nhất túm tóc, sao có cảm giác như chờ Hoàng đế lâm hạnh thời cổ đại vậy? Có gì mà chuẩn bị tốt?

      Mặc dù nghĩ vậy, vẫn rời giường cho má Tằng thu xếp.

      Ăn cơm, tắm, đổi áo ngủ, chính là từ đầu tới cuối vẫn nâng niu con gấu tiểu Bố rách nát trong tay, cuối cùng, Duy Nhất với toàn thân thơm ngào ngạt bị đẩy mạnh vào gian phòng xa lạ.

      “Đây là phòng thiếu gia, ở đây đợi !” Má Tằng ấn ngồi xuống.

      Đột nhiên Duy Nhất cảm thấy trong lòng trống , bắt đầu sợ hãi, vội vàng kéo tay má Tằng, “Má Tằng, đừng , má… theo giúp con…”

      Dáng vẻ nhút nhát của khiến má Tằng thương , nhìn dáng vẻ này, bé cũng rất thuần khiết, nhất định chưa từng có bạn trai!

      Má Tằng vỗ tay của , “ bé ngốc, đây là đêm động phòng hoa chúc của , má Tằng sao cùng ?”

      Ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng còi xe, má Tằng nhìn ra phía ngoài, vui vẻ : “Thiếu gia trở lại!”

      Ngay lập tức tim Duy Nhất đập thình thịch, mặt đỏ lên nắm chặt tay má Tằng buông, “Má Tằng, làm thế nào? Làm sao bây giờ?”

      “Cái gì làm sao bây giờ? bé ngốc! Phụ nữ đều phải trải qua cửa ải này đấy! Nào, buộc cái này lên.” Má Tằng lấy ra mảnh vải đỏ.

      “Đây là cái gì?” Duy Nhất kỳ quái hỏi.

      Nhà họ Lãnh đúng là nhiều tật xấu, kết hôn còn phải có mảnh vải đỏ? Cho dù là muốn kiểm tra vết máu, TV cũng dùng vải trắng mà?

      Má Tằng dùng mảnh vải che kín mắt , “Đây là căn dặn của thiếu gia, ôi, bé, nghe lời, cố gắng để thiếu gia vui vẻ!”

      Duy Nhất rơi vào vùng tối tăm, sợ hãi như dời núi lấp biển giải thích được mà đến, vươn tay sờ soạng trong khí, “Má Tằng, đừng ! Đừng bỏ con lại, con sợ…”

      Má Tằng thở dài, nhàng đóng cửa lại, bà tự chủ được liền thích bé này, rất hy vọng ấy có thể mang lại hạnh phúc cho thiếu gia…

      Trong bóng tối, Duy Nhất sờ soạng lần nữa liền tìm được gấu tiểu Bố, ôm chặt vào trong ngực, sau đó rúc vào góc giường, giống như có như vậy mới có thể tìm được chút cảm giác an toàn trong lo sợ nghi ngờ.

      Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, khóa cửa xoay “cạch” tiếng, Duy Nhất lại rụt về sau chút, mặc dù lui xuống nữa rớt khỏi giường. Hồi hộp khiến đôi tay càng thêm dùng sức, gấu tiểu Bố trong tay hoàn toàn thay đổi hình dạng.

      Tiếng bước chân hơi ngưng lại ở cửa ra vào, sau đó từng bước tiến đến gần , tim của gần như muốn nhảy ra khỏi miệng, đột nhiên, mùi rượu đập vào mặt…
      Last edited by a moderator: 30/11/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 4. Đêm tân hôn (2)

      Editor: Puck

      Duy Nhất chỉ cảm thấy bị mê muội, cả người ngã về phía sau.

      Bởi vì lùi đến mép giường từ trước, thế cho nên phịch tiếng, mạnh mẽ té chổng vó lên trời, gấu tiểu Bố trong ngực cũng văng ra ngoài.

      “Con gấu của tôi!” Duy Nhất ngồi dậy để ý tới đau đớn, chuyện thứ nhất chính là bò đất tìm gấu của .

      Đột nhiên thứ gì đó mềm nhũn nhét vào trong ngực , “Là cái này sao?”

      Giọng rất êm tai, trầm thấp, từ tính, mang theo chút mê muội sau khi say rượu, giống như thanh Microphone lan rộng, chạm vào màng nhĩ Duy Nhất.

      Duy Nhất tự chủ nuốt nước miếng cái, ôm chặt gấu tiểu Bố lần nữa.

      giây sau, hai chân rời mặt đất, rơi vào lồng ngực, ấm áp rộng rãi, mùi rượu nồng nặc bao quanh, lại cảm thấy đầu váng mắt hoa lần nữa, mặt đỏ như trái đào chín mọng, “Cái đó… xin chào, tôi tên là Duy Nhất, sao?” Hồi hộp khiến năng lộn xộn, xong liền hối hận thôi, quá ngu ngốc, phải ta tên là Lãnh Dực sao? Hơn nữa, là bà xã của , sao lại biết tên của ?

      Đột nhiên thân thể lơ lửng, bay ra ngoài, sau đó rơi lên chỗ mềm mại, nếu đoán sai, chắc là giường.

      “Duy Nhất? Tên rất đặc biệt.”

      Cằm của bị nâng lên, nghe những lời này, trong lòng hơi trầm xuống, ra biết tên tuổi mình? là người kỳ quái! Vậy sao cưới mình được?

      Ngón tay vốn để dưới cằm dần dần trượt xuống, mang theo vị cồn nóng bỏng càng kích thích sóng lăn tăn làn da , hơi run, càng dán chặt con gấu trong tay về phía mình.

      Chỉ nghe “Roẹt” tiếng, áo ngủ của chia làm hai, hơi lạnh ào ào kéo tới, hét lên tiếng, cuống quýt dùng gấu che kín thân thể mình.

      “Bỏ nó ra!” tiếng ra lệnh lạnh lùng, hai bàn tay to lớn cố gắng đoạt gấu tiểu Bố từ trong tay .

      !” cắn chặt cánh môi, theo bản năng càng nắm chặt hơn.

      sức mạnh đánh tới, trong tay còn, gấu cánh mà bay.

      lúng túng lo sợ, kêu gào, “Trả nó lại cho tôi! Trả nó lại cho tôi!”

      Lập tức sờ soạng chung quanh, hai mắt mông lung nhìn thấy gì, “Bốp” tiếng, đau nhức truyền đến, biết đụng phải thứ gì, trán có chất lỏng chậm rãi chảy xuống.

      Nhưng hoàn toàn để ý đến điều đó, vẫn sờ soạng chung quanh tìm gấu của , trong miệng nức nở rất , “Gấu , mày ở đâu? Ở đâu…”

      Mềm mại quen thuộc trở lại trước ngực, ôm chặt gấu , khóe miệng tràn ra nụ cười thỏa mãn, thuận tay lau chất lỏng chảy trán, trong chốc lát màu đỏ đầy tay lộ ra dưới ánh đèn, chỉ có điều nhìn thấy…
      Last edited: 4/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :