Hẹn với tử thần - Agatha Christine (30 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Hẹn với tử thần

      [​IMG]

      Nguyên bản tiếng : Appointment With Death

      Tiếng Pháp: Rendez-vous avec la mort

      Tác giả: Agatha Christie

      Dịch giả: Nguyễn Minh Thảo

      Nhà xuất bản: Công An Nhân Dân


      Số Chương: 30 chương (Phần I: 12 chương; Phần II: 18 chương)

      Nguồn: vnthuquan.net
      Last edited: 23/10/14
      Prunus Ngọc thích bài này.

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần I - Chương 1:

      “Em cũng biết rằng bà ta phải chết”.

      Câu hỏi bật ra trong trời đêm tĩnh lặng, hình như lơ lửng ở đó chút rồi tan biến vào trong bóng đêm đạt về phía biển Chết.

      Hercule Poirot dừng lại rồi đặt tay lên chiếc móc cửa sổ.

      Hơi nhăn mặt, rồi bằng động tác quyết đoán, ông giơ tay đóng cánh cửa lại, đó là cách để thoát khỏi cái khí trời chẳng mấy trong lành đêm nay. Hercule Poirot lớn lên và tin rằng khí trời chỉ tốt khi chúng còn ở bên ngoài cánh cửa mà khí trời đêm đó lại đặc biệt có hại cho sức khỏe.

      Ông mỉm cười độ lượng với chính mình khi đưa tay kéo chiếc rèm che gần kín hết cửa sổ rồi về phía giường ngủ của mình:

      “Em cũng biết là bà ta phải chết?”

      Hercule Poirot , nhà thám tử, tình cờ nghe được câu hỏi gợi trí tò mò này vào đêm đầu tiên ông ở lại Jesusalem
      “Chắc chắn rồi, bất cứ nơi nào mình đến, đều có cái gì đó nhắc nhở mình về những tội ác!” Ông lẩm bẩm.

      môi vẫn nguyên nụ cười khi nãy. Hercule Poirot nhớ lại câu chuyện mà ông từng được nghe về tiểu thuyết gia Anthony Trollope. Lúc đó Trollope chuyến tàu vượt Đại Tây Dương và tình cờ nghe thấy hai hành khách bàn tán về phần cuốn tiểu thuyết mới được đăng báo gần đây của ông.

      - “Rất hay, người tuyên bố, “Nhưng lẽ ra ông ta phải cho cái mụ đàn bà khó chịu đó chết quách hơn”.

      Tiểu thuyết gia cười rất thoải mái và với họ:

      - Thưa các ngài, tôi rất biết ơn các Ngài! Tôi giết bà ta ngay lập tức!.

      Hercule Poirot băn khoăn hiểu cái gì khiến ông cứ nhớ mãi cái câu mà ông tình cờ nghe được. Có thể đó là liên tưởng tới vở kịch hoặc cuốn sách nào đó.

      Vừa vẩn vơ sưy nghĩ, ông vừa mỉm cười.

      - ngày nào đó mình nhớ ra câu này, và chắc hẳn là nó còn bao hàm ý nghĩ xấu xa nữa.

      Đây rồi, Hercule Poirot nhớ lại, giọng mạnh mẽ nhưng đầy lo lắng và rất kỳ lạ - chấn động ám chỉ căng thẳng tột độ của cảm xúc. Giọng của người đàn ông hay là của cậu bé ….

      Hercule Poirot tự nhủ khi đưa tay tắt ngọn đèn ngủ đầu giường:

      “Mình phải nhớ ra cái giọng này lần nữa …”.

      *

      Tì tay bậu cửa sổ, đầu cúi sát vào nhau, Raymond và Carol Boyton nhìn chăm chú vào bầu trời đêm xanh thăm thẳm. cách lo lắng, Raymond nhắc lại những gì mà vừa :

      - Em biết là bà ta phải chết đúng ?

      Carol Boyton hơi động đậy. , giọng trầm và khàn khàn:

      - kinh khủng …

      - Nó kinh khủng hơn thế này đâu!

      - Em nghĩ là nên …

      Raymond giận dữ :

      - thể mãi như thế này được, thể được … Chúng ta phải làm cái gì đó … và chúng ta thể có cách nào khác nữa đâu …

      Carol nhưng lần này giọng tỏ ra chắc chắn và hiểu là tại sao.

      - Giá như chúng ta có thể trốn được nhỉ …?

      - Nhưng chúng ta thể. Giọng Raymond trống vắng và tuyệt vọng. Carol, em biết là chúng ta thể mà …

      khẽ rùng mình.

      - Em biết thế. Ray. Em biết.

      Ray bỗng bật cười cay đắng.

      - Mọi người là chúng ta bị điên, thể làm được gì kể cả việc được chơi.

      Carol chậm rãi :

      - Có thể là chúng ta bị điên lắm chứ!

      - khẳng định như thế đấy. Đúng, dám chắc là chúng ta bị điên. Dù sao nữa, sớm muộn kết cục cũng thế mà thôi … Mọi người ta cho chúng ta bị điên từ lâu tồi. Chúng ta ở đây, bình thản, lạnh lùng suy tính kế hoạch để giết mẹ của chính mình!

      Carol lạnh lùng :

      - Bà ta phải là mẹ của chúng mình!

      - , đó là .

      Cả hai bỗng im bặt và rồi Raymond lên tiếng, bằng cái giọng thản nhiên như ?

      Carol, em có đồng ý ?Carol chậm rãi trả lời :

      - Em nghĩ là bà ta đáng chết. Đúng vậy …

      Rồi bỗng bật :

      - Bà ta bị điên … Em cho là thế … bà .. Bà ta thể hành hạ chúng ta như thế này nếu như bà ta điên. Nhiều năm qua, em và , chúng ta mãi rằng : « Việc này thể cứ tiếp diễn ! » Nhưng rồi nó vẫn cứ tiếp diễn. Chúng ta rằng : « Rồi bà ta chết » Nhưng bà ta chết ! Bà ta chết đây, trừ phi …

      Raymond chậm rãi thêm :

      - Trừ phi chúng ta giết bà ấy …

      - Đúng vậy.

      nắm chặt tay vào bậu cửa sổ trước mặt.

      trai tiếp tục , giọng lạnh lùng, hơi run run - run rẩy đó chỉ là khẳng định thêm kích động mạnh mẽ cuộn lên trong :

      - Em có biết tại sao trong hai ta phải làm việc đó ? Nếu kéo Lennox vào Nadine cần phải có người chăm sóc. Và chúng ta cũng để cho Jinny dính vào vụ này.

      Carol rung mình.

      - Ôi Jinny, Jinny tội nghiệp … Em sợ lắm …

      - biết. Mọi việc ngày càng trở nên tồi tệ hơn phải em? Vì thế chúng ta phải tiến hành ngay lập tức, trước khi bà ta kịp đoán ra.

      Carol bỗng đứng dậy, đưa tay vuốt lại mái tóc màu hạt dẻ lòa xòa trước trán.

      - Ray, . nghĩ việc này là rất sai trái sao?

      trai trả lời vẫn bằng cái giọng bình thản như lúc trước.

      - , nghĩ như vậy. Việc đó đơn giản giống như giết con chó dại. Bất cứ cái gì làm tổn hại đến thế giới này đều phải bị xóa bỏ. Và đó là cách duy nhất để chấm dứt mọi việc xấu xa.

      Carol thào:

      - Nhưng họ … Họ đưa chúng ta lên ghế điện giống như là … Em muốn là chúng ta thể giải thích cho họ hiểu bà ta như thế nào … Vì như vậy nghe có vẻ rất quái gở …Dù sao nữa cũng biết đấy, chuyện này chỉ có mình chúng ta biết thôi!

      Raymond trả lời em :

      - ai biết cả. có kế hoạch rồi. suy nghĩ rất nhiều. Chúng ta hoàn toàn bình yên vô .

      Carol bỗng quay mặt lại nhìn :

      - Ray, hiểu vì lẽ gì mà hoàn toàn thay đổi. Có chuyện gì đó xảy ra với … Cái gì khiến nghĩ tới tất cả những việc này vậy?

      - Tại sao em lại nghĩ là có chuyện gì đó xảy ra đối với ?

      Ray quay đầu và nhìn chằm chặp vào màn đêm.

      - Bởi vì thực có chuyện gì đó … Ray, có phải là vì tàu ?

      - , tất nhiên là rồi. Tại sao lại phải như thế chứ? Ôi Carol, em đừng linh tinh như thế nữa. Chúng ta hãy quay trở lại với …. với …

      - Với kế hoạch của ư? có chắc rằng đó là kế hoạch hoàn hảo ?

      - Có, nghĩ thế … Tất nhiên là chúng ta phải đợi thời cơ hợp lý. Và rồi, nếu mọi việc suông sẻ, chúng ta được tự do. Tất cả chúng ta.

      - Tự do ư? Carol khẽ thở dài. ngước mắt lên nhìn những vì sao lấp lánh trời.

      Carol bỗng òa khóc, cả người run lên bần bật.

      - Carol, sao vậy?

      nức nở, giọng ngắt quãng:

      - Tự do tuyệt vời. Màn đêm, bầu trời và những ngôi sao. Giá như chúng ta có thể là phần của nó … Giá như chúng ta có thể sống như những người bình thường khác chứ phải như chúng ta như bây giờ, toàn nghi ngờ, thiên lệch và sai trái.

      - Nhưng chúng ta làm được như thế. Đúng rồi, khi nào bà ta chết !

      - có chắc ? phải là quá muộn rồi sao? Liệu chúng ta bao giờ còn phải nghi ngờ nữa chứ?

      - Đúng, đúng vậy.

      - Nhưng em e là …

      - Carol, nếu như em muốn …

      đẩy cánh tay an ủi của người ra.

      - , em ở bên . Chắc chắn là như vậy ! Bởi vì tất cả những người khác, nhất là Jinny. Chúng ta phải cứu Jinny ?

      Raymond im lặng lúc rồi .

      - Thế nào ? Chúng ta tiến hành chứ ?

      - Vâng !

      - Tốt lắm, cho em biết kế hoạch của

      Và hai em cùng cúi đầu bàn tính.
      Prunus Ngọc thích bài này.

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần I - Chương 2

      Đứng cạnh cái bàn trong phòng khách của khách sạn Solomon, ở Jerusalem, Sarah King, cử nhân y khoa lười biếng giở hết tờ bào này đến tờ tạp chí nọ. Cặp lông mày nhíu lại làm trông có vẻ rất bận rộn.

      người Pháp to lớn, tầm trung niên bước vào phòng từ phía hội trường. Ông kịp quan sát trước khi rảo bước về phía bên kia của chiếc bàn. Khi mắt họ gặp nhau, Sarah hơi mỉm cười như cử chỉ làm quen. nhớ ra rằng chính ngưòi đàn ông này giúp đỡ khi họ tàu từ Cario tới và ông xách hộ chiếc va li khi người khuân vác nào xuất lúc đó cả.

      - thích Jesuralem chứ? Tiến sĩ Gerard hỏi sau khi họ làm quen với nhau.

      - Cũng hẳn vậy, đôi khi Jerusalem cũng được đẹp cho lắm. Sarah trả lời, còn thêm:

      - Tôn giáo ở đây kỳ lạ!

      Người đàn ông Pháp nhìn thích thú.

      - Tôi hiểu ý muốn gì. Ông bằng tiếng , phát gần như hoàn hảo. Ở đây, mọi giáo phái mà người ta có thể tưởng tượng ra được đều xung đột, gây lẫn nhau.

      - Và những thứ mà họ xây dựng ở đây cũng khiếp chứ. Sarah .

      - Vâng, quả đúng là như vậy.

      Sarah thở dài.

      - Hôm nay họ tống cổ tôi ra khỏi nơi chỉ bởi vì tôi mặc chiếc váy tay. Sarah rầu rĩ : ràng là đấng toàn năng ưa gì cái cánh tay của tôi cho dù chính ông ta là người tạo ra nó.

      Tiến sĩ Gerard phá ra cười. Rồi ông :

      - Tôi định gọi cà phê đây. có muốn dùng chút , thưa … ?

      - King, tên tôi là Sarah King.

      - Còn tôi là … cho phép tôi.

      Rồi ông đưa tay rút nhanh ra tấm danh thiếp. Cầm lấy tấm danh thiếp, đôi mắt Sarah mở ta đầy vẻ vui mừng thán phục.

      - Tiến sĩ Theodore Gerard ư? Ôi! Tôi rất sung sướng được gặp ông. Tất nhiên là tôi đọc hết các công trình nghiên cứu của ông. Quan điểm của ông về bệnh tâm thần phân liệt cực kỳ thú vị.

      - Thế ư? Gerard nhướn lông mày lên vẻ dò hỏi.

      Sarah rụt rè giải thích.

      - Ông biết đấy, bản thân tôi cũng là bác sĩ. Tôi vừa mới tốt nghiệp cử nhân y khoa.

      - A, tôi hiểu rồi.

      Tiến sĩ Gerard gọi cà phê và họ cùng ngồi xuống ở góc phòng đợi của khách sạn. Người đàn ông Pháp tỏ vẻ quan tâm tới mái tóc đen rẽ ngôi rất thẳng và đôi môi xinh đẹp của Sarah nhiều hơn là những thành tích học tập y khoa của . Ông rất thích thú khi nhận ra cái vẻ thán phục lộ liễu của đối với mình.

      - ở đây có lâu ? Ông hỏi hoàn toàn xã giao.

      - Chỉ ít ngày thôi ạ. Sau đó tôi Petra.

      - Thế hả? Tôi cũng định tới đó nếu như việc lại tốn quá nhiều thời gian. biết đấy, ngày 14 này là tôi phải quay trở về Paris rồi.

      - Tôi nghĩ nhiều nhất có thể là khoảng 1 tuần, 2 ngày , 2 ngày về và 2 ngày ở đó.

      - Thế sáng mai tôi đến văn phòng du lịch xem có thể thu xếp như thế nào.

      đoàn người rồng rắn tiến vào phòng đợi rồi ngồi xuống. Sarah nhìn họ với vẻ thích thú. thào hỏi Gerah:

      - Những người mới đến kia kìa. Ông có nhận ra họ cũng cùng chuyến tàu với chúng ta ? Họ cũng rời Cairo đúng hôm ấy.

      Tiến sĩ Gerard gắn mắt kính lên và hướng cái nhìn của ông bao quát căn phòng.

      - Người Mỹ à?

      Sarah gật đầu.

      - Vâng, gia đình người Mỹ. Nhưng … gia đình này có cái gì đó bình thường.

      - bình thường? bình thường như thế nào?

      - Ông hãy nhìn họ mà xem, nhất là người đàn bà kia kìa.

      Tiến sĩ Gerard làm theo. Đôi mắt nghề nghiệp của ông thích thú lướt qua khuôn mặt của từng người .

      Ông chú ý đầu tiên tới người đàn ông cao, nhưng hơi ẻo lả chừng 30 tuổi. Khuôn mặt dễ chịu nhưng yếu ớt, ta tỏ ra rất đỗi thờ ơ. Tiếp theo là hai thiếu niên rất dễ thương, cậu con trai có khuôn mặt của người Hy Lạp. “Chàng này chắc cũng có vấn đề gì đó”. Tiến sĩ Gerard nghĩ bụng. “Đúng, trạng thái thần kinh căng thẳng”. Còn con ràng là em của cậu ta, họ rất giống nhau và ta cũng ở trong trạng thái kích động. khác nữa, trẻ hơn có mái tóc màu đồng như vầng hào quang. So với mọi người trong gia đình nổi bật nhất. Hai bàn tay vặn vẹo ngừng, chúng giằng, xé, co kéo chiếc khăn tay . Tiếp đến là người phụ nữ trẻ trung nhưng trầm tĩnh. có mái tóc đen với khuôn mặt điềm đạm phơn phớt màu kem rất giống Luini Madonna, chỉ có điều khuôn mặt ấy bây giờ tái nhợt. Ở người phụ nữ này có gì đặc biệt. Và chính giữa đám đông – “Chúa ơi! tiến sĩ Gerard bật kêu lên, thèm che dấu ghê tởm lộ liễu kiểu Pháp. “Bà ta quái dị”. Người đàn bà đó ngồi ngay giữa đám đông, động đậy, già cỗi. Thân hình bà ta trương lên như con nhện to béo nằm giữa cái mạng giang mắc chằng chịt của mình!

      Quay về phía Sarah, tiến sĩ Gerard hỏi:

      - La maman ( bà mẹ) kia được xinh đẹp cho lắm?

      Rồi ông nhún vai.

      - Ông có thấy bà ta nham hiểm ? hỏi.

      Tiến sĩ Gerard lại chăm chú nhìn người đàn bà. lần này ông quan sát bà ta với con mắt nghề nghiệp nhiều hơn là đánh giá thẩm mỹ.

      - Bị phù, tim có vấn đề. Ông đưa ngay ra chẩn đoán.

      - Ồ, đúng rồi! Sarah quan tâm tới lời nhận xét nghề nghiệp của người đối thoại. “Ông có cho rằng có cái gì đó bình thưòng trong cách cư xử của họ với bà ta ?

      - Họ là ai vậy, có biết ?

      - Gia đình nhà Boynton tìm hiểu thế giới.

      - Đúng, nhưng cái cách họ nhìn nhận thế giới lạ lắm. Họ chẳng bao giờ bắt chuyện với bất kỳ người lạ. Họ được làm bất cứ việc gì nếu như bà mẹ chưa cho phép!

      - Bà ta thuộc típ phụ nữa ưa chỉ bảo, Gerard suy tư .

      - Bà ta là bạo chúa đúng hơn. Sarah đưa ra nhận xét.

      Tiến sĩ Gerard nhún vai. Theo ông, phụ nữ Mỹ mới chính là những người thống trị thế giới và điều này ai cũng biết.

      - Đống ý là thế, nhưng bà ta còn hơn thế cơ. Sarah khăng khăng. Bà ta …ôi, « Bà ta biến họ thành những con bò ngu ngốc, chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của mình bà ta mà thôi. là, là quá quắt ! »

      - Nắm quá nhiều quyền lực trong tay chẳng hay ho gì cho người phụ nữ. Tiến sĩ Gerard hưởng ứng với vẻ nghiêm túc bất ngờ. Rồi ông lắc đầu tiếp : « Nhưng hiếm người phụ nữ nào lại lạm dụng quyền lực của mình ».

      Ông liếc nhìn về phía Sarah. mãi ngắm nhìn gia đình nhà Boynton – hay đúng hơn, chăm chú theo dõi thành viên của gia đình đó. Tiến sĩ Gerard mỉm cười, nụ cười Gô Loa ( Gauloise : Gốc người Pháp) hiểu biết. À, hóa ra là thế này đây.

      Ông hỏi cách thăm dò.

      - chuyện với họ rồi chứ ?

      - Vâng, ít nhất là với người trong số họ.

      - Có phải là với chàng trai trẻ kia - cậu con trai thứ của bà ta phải ?

      - Vâng, chuyến tàu từ Kantara đến đây. Lúc đó ta đứng ở hành lang và tôi bắt chuyện.

      Trong cách xử của mình. Sarah hề biểu lộ có chút e dè, ngại ngùng. Hay đúng hơn, hề có e dè nào trong thái độ của đối với cuộc đời. quan tâm tới con người, luôn tỏ ra rất thân thiện cho dù tính khí có đôi chút nóng nảy.

      - Thế cái gì khiến bắt chuyện với ta vậy? Gerard hỏi.

      Sarah nhún vai:

      - Tại sao nhỉ? Tôi thường hay bắt chuyện với những người cùng . Tôi thích quan tâm tới họ, tới những gì họ làm và tâm tư của họ.

      - Tôi có thể tuyên bố rằng, đặt họ dưới đôi mắt kính hiển vi quan sát của mình !

      - Ông thế cũng được. thừa nhận.

      - Thế thấy chuyện như thế nào ?

      - À, hơi lưỡng lự. câu chuyện nghe có vẻ kỳ cục … Lúc chúng tôi mới bắt chuyện với nhau, ta đỏ cả mặt mũi tía tai lên.

      - Chuyện đó ấn tượng lắm à ? Gerard lạnh nhạt hỏi.

      Sarah phá lên cười.

      - Ý ông cho là ta nghĩ tôi là đứa con trơ tráo đến mức cố tình làm quen với ta trước phải ? Ồ đâu. Tôi tin là ta cho là như vậy. Có phải lúc nào đàn ông cũng mở mồm bắt chuyện trước đâu, phải ?

      nhìn ông, cái nhìn dò hỏi thẳng thắn. Tiến sĩ Gerard gật đầu :

      - Tôi có ấn tượng là, Sarah chậm rãi, lông mày hơi nhíu lại : ta … thế nào nhỉ ? Rất bị kích động và sợ hãi. Kích động cách quá mức và sợ hãi tột độ. Điều này là bình thường bởi tôi luôn thấy người Mỹ rất tự chủ. Ở tuổi 20, thanh niên Mỹ luôn luôn tự hào rằng hiểu biết của họ về thế giới, cách xử của họ hơn hẳn đám thanh niên cùng tuổi. Còn chàng này chắc chắn phải hơn 20 hơn.

      - Khoảng 23, 24 gì đó, tôi nghĩ thế.

      - Nhiều đến thế ư ?

      - tôi cho là thế.

      - Vâng, có thể là ông đúng … chỉ có điều trông ta trẻ quá …

      - Ở ta có sai lệch về tâm tính. Tính cách con trẻ vẫn thể rất ta.

      - Thế có nghĩa là tôi đúng ? Tôi đúng khi rằng ở ta có cái gì đó bình thường ?

      Tiến sĩ Gerard nhún vai, mỉm cười vì sốt sắng của .

      - Thưa tiểu thư quý của tôi, ai trong số chúng ta hoàn toàn bình thường nào ? Nhưng tôi cũng phải thừa nhận với ta có biểu loạn thần kinh chức năng.

      - Chắc chắn là có liên quan tới cái bà già kinh khủng kia.

      - có vẻ rất thích bà ta. Tiến sĩ Gerard và nhìn dò hỏi.

      - Đúng vậy, tôi thích bà ta. Bà ta có … đôi mắt rất ác !

      Gerard thào :

      - bà mẹ nào chẳng thế khi mà con trai mình cứ dán mắt vào những tiểu thư quyến rũ cơ chứ.

      Sarah nhún vai cách nóng nảy. Người Pháp nào cũng giống nhau cả, nghĩ, luôn bị ám ảnh bởi chuyện tình ái! Dù vậy, với tư cách là bác sĩ tâm lý tận tụy với nghề. Sarah cũng phải thừa nhận rằng tình dục luôn là yếu tố cơ bản trong hầu hết mọi tượng. Sarah cứ lan man suy nghĩ như vậy.

      bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ mông lung khi nhìn thấy Raymond Boynton ngang qua căn phòng tiến về phía chiếc bàn đặt ở giữa. ta chọn lấy cuốn tạp chí. Khi quay về ngang về ngang qua chiếc ghế ngồi. Sarah ngước nhìn ta và :

      - Hôm nay thăm quan được nhiều chứ?

      ngẫu nhiên bật ra câu hỏi đó nhưng mục đích chính là để xem chúng đuợc tiếp nhận như thế nào

      Raymond đứng sựng lại, mặt đỏ lên, rồi đưa mắt sợ hãi liếc về đám đông gia đình mình. ta khẽ:

      - Ồ, ồ vâng … chắc chắn rồi. Tôi …

      Rồi đột nhiên như bị ai chích, ta vội rảo bước, tay nắm chặt quyển tạp chí.

      Người đàn bà kỳ quặc ngồi im như bức tượng Phật giơ bàn tay múp míp của mình ra đón quyển sách. Khi bà ta cầm lấy nó, Tiến sĩ Gerard để ý, bà ta nhìn chằm chặp vào chàng trai mồm khẽ lầm bầm cái gì đó, chắc chắn phải là những lời cảm ơn. Đầu bà ta khẽ ngọ nguậy và tiến sĩ Gerard nhận thấy bà ta nhìn Sarah vẻ khó chịu. Khuôn mặt bà ta bất động, cảm xúc. Hoàn toàn thể đoán được cái gì diễn ra trong đầu người đàn bà này.

      Sarah cúi xuống nhìn đồng hồ và bật kêu lên:

      - Ôi tôi bị muộn quá rồi. đứng dậy. “Cảm ơn ông rất nhiều, Tiến sĩ Gerard, vì mời tôi cà phê. Còn bây giờ tôi phải viết vài bức thư.”

      Ông đứng dậy bắt tay .

      - Tôi hy vọng chúng ta gặp lại nhau. Ông :

      - Ồ, vâng. Ông có thể Petra chứ?

      - Tôi hết sức cố gắng.

      Sarah mỉm cười với ông rồi quay . ngang qua gia đình nhà Boynton.

      Tiến sĩ Gerard dõi theo. Ông thấy ánh mắt bà Boynton chuyển sang nhìn con trai mình. Ông còn thấy chàng trai đưa mắt nhìn mẹ. Khi Sarah qua, Raymond Boynton quay đầu lại nhưng phải về phía mà về phía hướng ngược lại … Cử chỉ của chậm chạp và miễn cưỡng, nó chứng minh điều rằng, bà Boynton giăng sợi dây vô hình vào đó giữa họ.

      Sarah King nhận thấy vẻ lảng tránh đó. còn quá trẻ và quá nhạy cảm để bị lảng tránh đó làm rầu lòng. Họ chuyện với nhau rất thân mật bên ngoài cái hành lang lắc lư tàu. Họ trao đổi thư từ với nhau về Ai cập, cười phá lên vì cái ngôn ngữ ngộ nghĩnh của cậu bé chăn lừa và những người bán hàng rong phố. Sarah kể lại chuyện thằng bé chăn lạc đà ngạc nhiên ra sao khi nó trân tráo hỏi : “ tiểu thư hay Mỹ” và nhận được câu trả lời : “ người Trung Quốc” của . Và vui vẻ như thế nào khi thấy nó nhìn chằm chặp vẻ cực kỳ bối rối. nghĩ đến cái vẻ háo hức của nó như đứa trẻ được lần đầu tới trường – có cái gì đó cảm động trong cái vẻ háo hức chờ đợi của nó. Còn bây giờ, ta trỏ nên bẽn lẽn, vụng về, cực kỳ thô lỗ chẳng vì bất kỳ lý do nào cả.

      - Mình thèm quan tâm tới ta nữa. Sarah đầy tức giận.

      Nếu bỏ được cái tính tự kiêu tự đại quá mức, ở Sarah chẳng có gì đáng chê trách cả. tự biết mình có vẻ ngoài hết sức quyến rũ và cũng định từ chối bỏ điều đó.

      Có lẽ bởi tỏ ra quá thân thiện với ta chỉ vì những lý do rất mực mơ hồ, thấy thương hại ta.

      Nhưng giờ đây, ràng là ta chỉ là tên Mỹ, tí tuổi đầu mà thô lỗ, ngạo mạn và quê mùa!

      Thay cho việc viết thư như định, Sarah King lại ngồi xuống trước bàn trang điểm, chải lại mái tóc đen mượt của mình. nhìn vào đôi mắt nâu buồn phiền trong gương và điểm lại quãng đời trước đó.

      Sarah vừa trãi qua cú sốc tình cảm sâu sắc. tháng trước đây, hủy bỏ hôn ước với bác sĩ hơn bốn tuổi. Họ từng gắn bó với nhau nhưng lại quá giống nhau về tâm tính. bất đồng, cãi cọ thường xuyên xảy ra. Sarah quá độc đoán để có thể chịu đựng được quyết đoán chuyên quyền khác. Cũng như bao người phụ nữ can đảm khác, Sarah tin rằng say mê sức mạnh. luôn tự nhủ rằng muốn bị thu phục. Nhưng khi gặp được những đàn ông mà tin là có thể kiềm chế được mình lại nhận ra rằng chẳng thích điều đó chút nào! Đưa ra quyết định hủy hôn ước làm trái tim tan nát, nhưng bù lại nhận ra rằng trong tình đích thực chỉ có hấp dẫn nhau thôi chưa phải là cơ sở vững chắc để tạo dựng nên hạnh phúc vĩnh cửu. thận trọng chọn cho mình chuyến du lịch ra nước ngoài để quên tất cả trước khi thực bắt tay vào công việc.

      Những suy nghĩ của Sarah quay trở về với thực tại.

      - “ hiểu,” nghĩ, “tiến sĩ Gerard có cho phép mình hỏi về công việc của ông ấy nhỉ? Ông ấy làm được những điều kỳdiệu. Nếu như ông ấy để ý đến mình nhỉ … Có thể lắm nếu như ông cũng tới Petra.”

      Rồi lại nghĩ đến chàng trai người Mỹ vụng về, xa lạ kia.

      còn nghi ngờ gì nữa diện của gia đình là nguyên nhân của những hành vi lạ kỳ của ta, biết vậy nhưng vẫn cảm thấy hơi khinh bỉ ta. Lúc nào cũng bị gia đình lấy quyền kiểm soát quả là lố bịch, nhất lại là đối với người đàn ông!

      Nhưng rồi …

      cảm giác nghi ngờ lướt qua đầu Sarah. Có cái gì đó khác thường trong tất cả chuyện này?

      bỗng bất lớn:

      - ta muốn đưọc cứu giúp! Mình tìm hiểu chuyện này!
      Prunus Ngọc thích bài này.

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần I - Chương 3:

      Khi Sarah rời khỏi phòng chờ đợi của khách sạn, tiến sĩ Gerard vẫn còn ngồi lại thêm lúc nữa. Rồi ông tiến về phía chiếc bàn đặt ở giữa phòng, đưa tay lấy tờ Thời báo buổi sáng mới nhất lên và về phía chiếc ghế chỉ cách gia đình Boynton vài bước. Trí tò mò của ông nổi lên.

      Đầu tiên ông thấy thích thú trước quan tâm thái quá của người tới gia đình người Mỹ. Ông cho mối quan tâm này bắt nguồn từ chú ý đặc biệc tới thành viên cụ thể của gia đình. Còn bây giờ ông quan tâm bởi có điều gì đó bất bình thường trong gia đình này. Ông cảm thấy đó là mối quan tâm vế tâm lý.

      Giấu mặt sau tờ báo, ông kín đáo quan sát từng ngườitrong gia đình Boynton. Đầu tiên ông chú ý tới chàng trai mà người rất quan tâm. Đúng vậy, ông nghĩ, ta thuộc típ người dễ gây được cảm tình đối với có tính khí thất thường như Sarah. Sarah King có sức mạnh – biết tự làm chủ, dí dỏm nhưng cương quyết. Còn chàng trai kia, Tiến sĩ Gerard đánh giá ta là người nhậy cảm, ham hiểu biết, hơi rụt rè và kiên định. Là bác sĩ, ông thấy rằng ta có biểu hiệu của căng thẳng thần kinh cực độ. Tiến sĩ Gerard thắc mắc, hiểu vì sao lâu như vậy. ta rất bối rối. Tại sao thanh niên trẻ có sức khỏe dồi dào như thế lại nghỉ ở nước ngoài trong tình trạng suy sụp về tâm thần có thể ập đến bất cứ lúc nào?

      Tiến sĩ Gerard quan sát những người khác trong gia đình này. có mái tóc màu hạt dẻ ràng là em của Raymond. Họ có vẻ ngoài quý tộc đặc biệt giống nhau, xương và dáng đẹp. Họ giống nhau từ đôi bàn tay búp măng mảnh khảnh, hàm răng trắng đều tới cái đầu hoàn hảo chiếc cổ cao thon thả. Và cũng vậy, cũng có vẻ lo lắng … cử động cứng ngắt, căng thẳng. Trong đôi mắt sáng rực lên kia là u ám nào đó. Khi , rất nhanh và như bị hụt hơi. Con người toát lên cảnh giác, căng thẳng và gò bó.

      -“ này cũng sợ hãi”. Tiến sĩ Gerard khẳng định. “Đúng, ấy có chuyện gì sợ hãi!”

      Sau đó ông vô tình nghe được câu chuyện giữa họ, cuộc đối thoại hết sức bình thường.

      - Có thể chúng ta thăm cả chuồng ngựa của Solomon - Liệu như thế có quá sức cho mẹ ?

      - thăm bức tường Than khóc vào buổi sáng à? “Tất nhiên là có thăm Đền thờ rồi. Họ là nhà thờ Omar. Sao họ lại gọi thế nhỉ?” – “Bởi vì nó thuộc về nhà thờ Hồi giáo, có thế thôi Lennox ạ.”

      cuộc hội thoại chỉ xoay quanh các điểm du lịch thông thường. Tuy nhiên tiến sĩ Gerard vẫn có cảm giác nghi ngờ rằng những gì mà ông nghe được chỉ là giả tạo. Đúng, đó là những chiếc mặt nạ. Những chiếc mặt nạ để che giấu cái gì đó trào dâng lên, vật vã trong lòng họ, cái gì đó quá lớn lao, quá to tát để có thể diễn tả hết bằng lời…

      Lại lần nữa, từ sau tấm lá chắn là tờ Thời báo buổi sáng, Gerard đưa mắt nhìn về phía gia đình người Mỹ.

      Lennox? Đó là tên của người cả. Người ta có thể nhận ra những nét giống nhau giữa những người của gia đình. Nhưng ở con người này lại khác. Lennox bị trói chặt, mà ta, theo Gerard, bị quá căng thẳng. Nhưng ta cũng có gì đó bất bình thường cho dù bị căng thẳng thần kinh tột độ như hai người em. ta ngồi thoải mái và uể oải. Gerard bối rối, lục tìm lại trong trí nhớ bệnh nhân của mình cũng ngồi kiểu ngồi như thế, ông nghĩ : « ta kiệt sức. Đúng rồi, kiệt sức vì phải chịu đựng. Ánh mắt ta nhìn kìa. Ánh mắt mà người ta chỉ có thể thấy ở con chó bị thương hay ở con ngựa bị ốm. khả năng chịu đựng thầm chỉ tồn tại ở loài vật … bình thường, đó là … Nếu về mặt thần kinh ta chẳng có gì khác thường cả … Tuy vậy, còn nghi ngờ gì nữa, phải chịu đựng quá nhiều, chịu đựng tra tấn về tinh thần. Bây giờ ta còn chịu đựng được nữa mà ta câm lặng cam chịu. Mình cho là ta chờ đợi cú đấm giáng xuống … cú đấm nào nhỉ ? Có phải mình cố tình tưởng tượng ra những chuyện này ? , người đàn ông kia chờ đợi cái gì đó, chờ đợi kết cục. Những bệnh nhân ung thư cũng thế, họ cứ nằm và chờ đợi, hy vọng cái gì đó giúp họ giảm bớt được chút ít nỗi đau đớn khủng khiếp ... »

      Lennox Boynton đứng dậy và nhặt cuộn len mà bà mẹ vừa đánh rơi lên.

      - Đây thưa mẹ.

      - Cảm ơn con.

      Bà ta – cái mụ già bất động, trơ khấc như bức tượng kia đan cái gì nhỉ ? cái gì đó đầy và thô. Gerard nghĩ bụng « Chắc bà ta đan găng tay hở ngón cho cái trại tế bần của mình ! » và ông mỉm cười vì những suy nghĩ đó.

      Ông chuyển hướng chú ý sang người con trẻ nhất của gia đình đó, có mái tóc màu đồng độ 17 tuổi. có làn da mỏng trong suốt thường hay thấy ở những người tóc đỏ. Khuôn mặt xinh đẹp cho dù hơi quá gầy. ngồi và mỉm cười mình, cười với khoảng gian trước mặt. Cả trong nụ cười của cũng gợi chút gì đấy khác thường. Nụ cười đó xa xăm quá, cách xa khách sạn Solomon, xa hẳn Jerusalem … Nụ cười gợi cho tiến sĩ Gerard nhớ lại cái gì đó … mà bây giờ nó chỉ có thể vụt qua trong óc ông như chớp sáng mà thôi. Đó là nụ cười thánh thiện, xa vắng, là nụ cười quyến rũ các đồng trinh của thành vệ Aten thời cổ đại. chút gì đó xa vời, đáng và hơi độc ác … Nụ cười quyến rũ, vẻ tĩnh lặng trang nhã của khiến tim ông đau nhói.

      Và ông gần như bị sốc khi nhìn xuống hai bàn tay . Chúng được giấu dưới gầm bàn như để xa lánh đám đông chung quanh, nhưng từ chỗ ngồi, ông vẫn có thể nhìn chúng rất . trong vạt váy, hai bàn tay giằng, xé chiếc khăn tay xinh xắn ra thành từng mảnh.

      Những gì được chứng kiến gây cho Gerard cơn sốc khủng khiếp.

      nụ cười xa vắng. thân hình bất động và hai bàn tay bận rộn giằng xé.

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần I - Chương 4:

      tiếng đằng hắng khò khè của người mắc bệnh hen suyển vang lên rồi cái bức tượng ngồi đan bật :

      - Ginevra, con mệt rồi đấy. Con nên nghỉ hơn.

      giật mình, ngón tay thôi làm những động tác máy móc.

      - Con mệt đâu thưa mẹ.

      Gerard hài lòng nhận thấy giọng trong vắt và du dương như tiếng nhạc. Nó ngọt ngào như lời hát làm tăng thêm vẻ huyền diệu của mỗi từ phát .

      - , con mệt rồi. Mẹ luôn biết như vậy. Mẹ nghĩ là con thể thăm quan ngày mai được đâu.

      - Ôi mẹ ! Con được mà. Con sao đâu mẹ.

      Bằng giọng khàn khàn nặng trịch, gần như là rít lên, mẹ tiếp:

      - , con được đâu. Con bị ốm đấy.

      - , con ốm đâu, con sao cả.

      bắt đầu run lên dữ dội.

      Bỗng nhiên giọng bình thản, mềm mại vang lên:

      - Chị cùng em, Jinny.

      tiến về phía người phụ nữ trẻ, ít có đôi mắt xám to đầy vẻ suy tư. Mái tóc đen của được buộc gọn đằng sau.

      Bà Boynton ra lệnh:

      - , để nó tự mình.

      bật khóc:

      - Con muốn Nadine cùng!

      - Tất nhiên rồi, chị cùng em. Người phụ nữa trẻ tiến lên thêm bước.

      Bà Boynton ngọt nhạt xen vào:

      - Trẻ con thường hay thích mình. Đúng con, Jinny?

      khí bỗng dưng chùng xuống; Ginevra Boynton cất tiếng , giọng uể oải và trống rỗng.

      - Vâng, thưa mẹ, đúng là con thích mình hơn. Cám ơn chị Nadine.

      bước . Thân hình gầy gò là thế mà bước lại uyển chuyển đến ngờ.

      Tiến sĩ Gerard hạ thấp tờ báo xuống và liếc nhìn bà Boynton cách thỏa mãn. Bà ta dõi mắt nhìn theo con , khuôn mặt phì nộm nhăn nhúm lại trong nụ cười kỳ cục, bức biếm họa của nụ cười đáng mà vừa mới đây thôi làm thay đổi khuôn mặt . Sau đó bà ta hướng cái nhìn nhọn hoắt sang Nadine, người vừa mới ngồi lại xuống. Nadine nhướng mắt lên và bắt gặp cái nhìn của mẹ chồng. Vẻ mặt chút bối rối trước cái nhìn độc ác của bà ta.

      Tiến sĩ Gerard nghĩ:

      trò đùa ngớ ngẩn của người đàn bà độc ác!

      Bà Boynton bỗng nhiên quay ngoắt nhìn về phía Gerard, khiến bất giác tiến sĩ phải lần thót tim. Hai con mắt bà ta đen và nhưng từ đó thoát lên sức mạnh, quyền lực và độc ác giống như của con quỷ. Tiến sĩ Gerard cũng biết ít nhiều sức mạnh tính cách của con người. Ông nhận ra rằng đó phải là ý thích bất chợt của người tàn tật được nuông chiều, coi tàn bạo của mình đối với người khác như chiến lợi phẩm. Người đàn bà đó có quyền lực ràng. thâm hiểm thể qua cái nhìn giận dữ của bà ta giống như nọc của con rắn độc. Bà Boynton có thể là già cả, yếu đuối và xám ngoét vì bệnh tật, nhưng con người bà ta thể sức mạnh của quyền lực. Bà ta hiểu ý nghĩa của quyền lực, trải qua những quãng thời gian được thể cái quyền lực đó, bà ta chưa bao giờ phải mảy may hoài nghi về sức mạnh thực của mình. Có lần tiến sĩ Gerard được xem nữ nghệ sĩ chuyên biểu diễn những màn xiếc gay cấn và nguy hiểm với bầy hổ. Những con thú to lớn hung dữ phải cam chịu bò vào vi trí của mình, phải biểu diễn những trò mua vui làm thấp giá trị của chúng. Những con hổ thể căm ghét - căm ghét hòa trộn với cay đắng qua ánh mắt và những tiếng gầm gừ khe khẽ. Nhưng chúng buộc phải tuân lời, buộc phải khúm núm. Người phụ nữ trẻ kia cũng vậy. có vẻ đẹp kiêu sa, lộng lẫy nhưng những gì thể trong đôi mắt căm thù giống như của loài hổ vậy.

      “Une dompteuse – ấy có khả năng biến đổi mọi việc”, tiến sĩ gerard tự nhủ.

      Và bây giờ ông hiểu ý nghĩa của những lần hội thoại tuởng như vô tội vạ của gia đình Boynton. Đó là lòng căm ghét, dòng xoáy của thù hận sâu sắc.

      Ông tự nhủ:

      “Mọi người nghĩ mình bị dở hơi và ngớ ngẩn. Đây chỉ là gia đình người Mỹ hết sức bình thường, du lịch tới, Palestine và mình thêu dệt lên những chuyện vớ vẩn chunh quanh họ!

      Ông thích thú theo dõi người phụ nữ trẻ điềm đạm tên là Nadine. Tay trái đeo nhẫn cưới, và khi nhìn , ông nhận thấy liếc nhanh về phía người thanh niên tóc sáng, vẻ yếu ớt. Đó là Lennox. Ông biết. Nhưng sao …

      Họ là cặp vợ chồng. Nhưng những gì ông thấy trong ánh mắt của Nadine với chồng là quan tâm, lo lắng như của bà mẹ đối với đứa con thương của mình. Và ông còn biết thêm điều này nữa: giống như những thành viên khác trong gia đình. Nadine Boynton bị ảnh hưởng bởi quyền lực của bà mẹ chồng. có thể thích bà mẹ chồng của mình, nhưng sợ bà ta. Quyền lực của bà ta thể chạm tới .

      hạnh phúc, lúc nào cũng lo lắng cho chồng mình, nhưng ràng là ngưòi hoàn toàn tự do.

      Tiến sĩ Gerard tự nhủ:

      “ Tất cả những chuyện này là thú vị.”
      Prunus Ngọc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :