1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hậu cung Chân Hoàn truyện -- Lưu Liễm Tử (Full 3 Tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN
      [​IMG]
      ✿Tập 1✿

      images

      Tác giả: Lưu Liễm Tử

      Dịch giả: Hồ Thanh Ái

      Giá bìa: 119.000 ₫

      Công ty phát hành: Đinh Tị

      Nhà xuất bản:NXB Văn Học

      Năm xuất bản: 2014

      Tủ sách: Sách văn học Amun

      Số trang: 496

      Ngày xuất bản: 03/2014


      Giới thiệu
      Hậu Cung Chân Hoàn Truyện xoay quanh những đấu đá của các phi tần nơi hậu cung. Chân Hoàn là thiếu nữ tài sắc vẹn toàn nên được Hoàng thượng nhất mực mến. Cũng vì thế, trở thành cái gai trong mắt Hoàng hậu. Tuy nhiên, bằng thông minh của mình, Chân Hoàn vượt qua mọi trò hãm hại của Hoàng hậu và dần khẳng định quyền lực của mình chốn hậu cung.

      Nếu có tình , sủng hạnh của đế vương cũng chẳng bền hơn giấy mỏng là bao. Nhưng tình của bậc đế vương là thứ hiếm hoi nhất, thiếu thốn nhất trong hậu cung rộng lớn. Nữ nhân trong cung sẵn sàng vì địa vị, vinh hoa, ân sủng lấy lòng Hoàng đế, nhưng vì tình ... có ai nghe đến hay chưa...?

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Vân ý xuân sâu


      Ngày đầu tiên tôi vào cung, trời vô cùng quang đãng. Ngày Hai mươi tháng Tám lịch năm Càn Nguyên thứ mười hai là ngày hoàng đạo. Đứng giữa sân Tử Áo Thành mênh mông có thể nhìn thấy bầu trời trong veo, xanh ngắt tựa ngọc bích, gợn mây, thỉnh thoảng lại có chim nhạn kết bầy bay qua.

      Hồng nhạn bay cao, nghe đâu là điềm lành.

      Vô số xe ngựa chuyên dùng chở tú nữ xếp hàng chỉnh tề trước cửa Dục Tường, ai nấy đều im lặng. Tôi cùng các tú nữ đứng chung chỗ, đông như trảy hội, nhìn ai cũng muôn hồng nghìn tía, mặt phấn mày ngài, mùi son phấn sực lên nức mũi. Rất ít người lên tiếng, chỉ tập trung để ý xiêm y, son phấn của mình có ổn , hoặc tò mò đưa mắt, kín đáo quan sát các tú nữ đứng bên.

      Tuyển tú là vận mệnh của mọi thiếu nữ nhà quan. Ba năm lần, sau khi trải qua nhiều vòng thi tuyển chọn ra những tài sắc song toàn vào hoàng cung, bổ sung cho hậu cung.

      Đợt tuyển tú này đối với tôi chẳng có gì quan trọng, tôi chỉ cho có mà thôi. Cha bảo, con nhà chúng ta quen được nuông chiều quá rồi, sao chịu được cảnh tù túng nơi cung đình kia chứ! Thôi thôi, cứ tìm cho nó người chồng tốt là đủ rồi.

      Mẹ thường bảo với dung mạo và gia thế như con ta, chưa tính đến nhân phẩm tài tình, chồng nó nhất định phải là người tốt nhất. Trước nay tôi cũng nghĩ như vậy, Chân Hoàn tôi nhất định phải được gả cho người đàn ông tốt nhất đời, cây liền cành, chim liền cánh, sống yên vui đến bách niên giai lão, thế là đủ hạnh phúc rồi. Tôi thể hạ mình với lựa chọn thấp hơn được.

      Hoàng đế tuy có cả thiên hạ nhưng chưa hẳn là người đàn ông tốt nhất như ý tôi. Vì chí ít, ông ta cũng thể lòng chung thủy với tôi.

      Vì vậy, tôi chẳng thèm chăm chút đến y phục. Mặt chỉ thoa lớp phấn mỏng, cung trang kiểu mới nhất, vải màu xanh nhạt thêu chim nhạn tung cánh, cắt may theo đúng quy củ, xiêm dưới váy, cả màu sắc lẫn kiểu cách đều rất bình thường, nổi bật cũng kém sắc. đầu cài xiên đóa phù dung trắng vừa hái rồi vấn thêm chiếc trâm bích ngọc thất bảo linh lung, bên dưới có đính tua rua làm từ tơ bạc xỏ những hạt châu li ti, khéo léo khoe thân phận cao sang, đủ để người ta thấy tôi phải con nhà nghèo, dễ bị coi thường.

      Tôi chẳng việc gì phải phí công sức, tôi đợi Hoàng thượng "gạt thẻ" bỏ chọn.

      Nơi xem mặt tú nữ là điện Vân Ý, chính điện của cung Trường Xuân trong Tử Áo Thành. Tú nữ chia làm tổ sáu người, được thái giám dẫn vào xem mặt, số còn lại đứng chờ nơi Đông và Tây Noãn các của Trường Xuân cung. Hình thức xem mặt rất đơn giản, chỉ cần dập đầu trước Hoàng thượng và Hoàng hậu rồi đứng dậy nghe lệnh, Hoàng thượng có thể hỏi vài ba câu hoặc có thể chẳng hỏi câu nào, lời tạ ơn là đủ. Sau đó, Hoàng thượng quyết định "gạt thẻ" hay "giữ lại". "Gạt thẻ" nghĩa là bị loại, "giữ lại" là được chọn, người được chọn tạm thời về nhà, đợi ngày lành tháng tốt tiến cung làm phi tần.

      Hoàng thượng thành thân từ lâu, cũng có ít cơ thiếp. Lần tuyển tú này chủ yếu là mở rộng quy mô tuyển chọn phi tần, bổ sung hậu cung, sinh con đẻ cái cho Hoàng thượng.

      Tú nữ đứng chật kín cả gian phòng nhưng tôi chỉ quen Thẩm My Trang, con của Thẩm Tự Sơn, đô đốc Tế Châu. Phủ đệ nhà tôi nằm kề nhà ngoại của tỷ ấy trong kinh thành. Tôi và tỷ ấy lớn lên bên nhau từ nên rất thân thiết. Tỷ ấy vừa nhìn thấy tôi từ xa mỉm cười, bước đến, cầm lấy tay tôi, vui mừng, ân cần hỏi han: “Hoàn muội, muội cũng đến đây là tỷ an tâm rồi. Lần trước nghe bà ngoại muội bị phong hàn, giờ khỏe hẳn chưa?"

      Tôi yểu điệu đứng dậy, đáp: "Chỉ còn ho khan vài ba tiếng thôi, muội khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn tỷ lo lắng cho muội! Đường sá xa xôi, chắc tỷ cũng vất vả nhiều!"

      Tỷ ấy gật đầu, chăm chú ngắm nhìn tôi hồi lâu rồi mỉm cười. "Tỷ đến kinh thành hai ngày trước, có thời gian nghỉ ngơi nên khỏe nhiều rồi. Hôm nay muội ăn vận mộc mạc thế này càng để lộ nhan sắc xuất chúng, ai bì kịp"

      Tôi đỏ mặt, bối rối đáp: "Chẳng phải tỷ cũng là mỹ nhân hay sao? Tỷ vậy làm muội mắc cỡ quá!"

      Tỷ ấy mỉm cười , những ngón tay thon dài lướt qua gò má tôi. Lúc này tôi mới ngắm kĩ, tỷ ấy mặc chiếc áo màu hồng tía thêu hoa cúc nghìn cánh, chân váy kiểu Bách Điệp Như Ý màu xanh lơ, mái tóc đen nhánh búi ngược đỉnh đầu, đính thêm dây kim phượng tết sợi vàng, trán dán đóa hoa vàng, đôi hoa tai hồng ngọc lấp lánh tỏa sáng, thần sắc rất ung dung, trầm tĩnh.

      Tôi mỉm cười, cất tiếng khen ngợi: "Mới mấy ngày gặp mà tỷ càng lúc càng xinh! Hoàng thượng mà thấy nhất định thể quên được."

      My Trang đưa tay lên môi, ra hiệu cho tôi im lặng, giọng khuyên: "Cẩn trọng chút! Lần tuyển tú này có rất nhiều người xuất sắc, nhan sắc của tỷ cũng chỉ ở mức trung bình thôi, chưa chắc trúng tuyển."

      Tôi biết mình lỡ lời nên thêm nữa, chỉ thủ thỉ với tỷ ấy vài chuyện gia đình.

      Chợt nghe đằng xa có tiếng chung trà rơi xuống đất đánh "choang" tiếng. Tôi và My Trang cùng quay đầu nhìn về phía đó, chỉ thấy tú nữ vận xiêm y bằng gấm màu lục sẫm, đầu cài đầy châu ngọc tay vén váy, tay kia ra sức lôi kéo tú nữ khác, miệng quát: “Ngươi mù hả? Dám hất cốc trà nóng giãy đó vào người ta! Muốn chết à? Ngươi là tú nữ nhà nào?"

      Nàng tú nữ bị nàng ta túm chặt kia ăn vận tầm thường, mặt thanh mày tú, yểu điệu, thướt tha. Lúc này, nàng ta co rúm người, biết phải xử trí ra sao, đành cụp mắt, hạ giọng đáp: "Tôi là An Lăng Dung. Gia phụ... gia phụ... là... là..."

      Tú nữ kia thấy vóc dáng nàng ấy có vẻ tầm thường, sớm coi ra gì, hung hãn : "Chẳng lẽ chức quan của cha mình cũng ra miệng được sao?"

      An Lăng Dung bị dồn vào đường cùng, mặt tái mét, giọng lí nhí như muỗi kêu: "Gia phụ là... An Bỉ Hòe, Huyện thừa huyện Tùng Dương."

      Tú nữ kia nghênh mặt vẻ khinh miệt, "hừ" tiếng. "Đúng là xuất thân nghèo hèn, bần tiện! Bảo sao có chút phép tắc!"

      Bên cạnh có người xen vào nhắc nhở An Lăng Dung: "Ngươi biết chưa, người ngươi vừa lỡ đắc tội chính là Hạ Nguyệt Tinh, con rượu của Tham quân ti sĩ Tân Phù đấy!"

      An Lăng Dung hoảng hốt, vội vàng khom người thi lễ, tạ tội với Hạ thị: "Lăng Dung lo lắng biết lát nữa phải diện kiến thánh giá thế nào, trong lòng bất an nên lỡ tay hắt nước trà lên người Hạ tỷ. Lăng Dung xin tạ tội với tỷ, mong tỷ lượng thứ!"

      Vẻ mặt Hạ thị cau có, nàng ta chau mày, : "Ngươi mà cũng đòi gặp thánh giá à? Đúng là mơ tưởng hão huyền! Muốn ta bỏ qua chuyện này cũng được thôi, chỉ cần ngươi quỳ xuống, dập đầu xin lỗi ta.”

      Sắc mặt của An Lăng Dung lập tức trắng bệch, khóe mắt ngấn lệ, dáng vẻ run rẩy, bất lực khiến người đứng ngoài phải sinh lòng thương cảm. Các tú nữ vây quanh ai chịu đứng ra khuyên Hạ thị giúp nàng ta. Ai cũng có chung suy nghĩ đời nào Hoàng thượng lại tuyển con của tay huyện thừa làm phi tần nhưng Hạ thị kia có vẻ chắc chắn trúng tuyển. Kẻ cao người thấp rành rành trước mắt, ai lại muốn vì con của huyện thừa cỏn con mà đắc tội với con rượu của Tham quân ti sĩ kia chứ! Xem ra lần này, nhất định An thị phải chuốc nhục phen rồi.

      Tôi thấy chướng tai gai mắt với kiểu ỷ thế hiếp đáp người này, bất giác chau mày. My Trang thấy vậy, vội giữ chặt tay tôi, giọng khuyên nhủ: "Ngàn vạn lần đừng chuốc rắc rối vào người!"

      Tôi đời nào chịu nghe, gạt tay tỷ ấy ra, rẽ đám đông bước lên, kéo An thị đến bên người rồi quay sang, dịu giọng với Hạ thị: "Chỉ là bộ xiêm y thôi, Hạ tỷ đừng tức giận. Ta có đem theo vài bộ xiêm y, tỷ xuống chái sau thay nhé! Hôm nay là ngày đại tuyển, tỷ ổn ào như vậy, e rằng làm kinh động đến thánh giá, chỉ vì chuyện cỏn con này mà để Hoàng thượng nổi giận sao tỷ muội chúng ta gánh vác nổi đây? Mà kể cả hôm nay thánh giá hay biết chuyện này chăng nữa sau này, ắt hẳn chuyện cũng truyền đến tai người khác, lúc đó, thanh danh hiền đức của tỷ bị ảnh hưởng. Vì bộ xiêm y mà làm to chuyện chẳng phải mất nhiều hơn được hay sao? Mong tỷ hãy suy nghĩ kĩ!"

      Hạ thị ngẫm nghĩ giây lát, vẻ mặt vẫn khó đăm đăm nhưng còn kích động như lúc trước nữa, chỉ "hừ" tiếng rồi bỏ . Các tú nữ dần tản ra, tôi mỉm cười với An thị. "Chân Hoàn khua môi múa mép, An tỷ đừng chê cười! Hoàn muội thấy tỷ chỉ có mình, hay tỷ sang làm bạn với muội và My Trang tỷ tỷ nhé? Chúng ta có thể chăm sóc cho nhau để phải cảm thấy thấp thỏm, bất an nữa."

      An Lăng Dung có vẻ rất cảm kích, yểu điệu cúi đầu tạ ơn: "Đa tạ tỷ mở lời giúp đỡ! Tuy Lăng Dung xuất thân nghèo hèn nhưng nguyện cả đời bao giờ quên ơn này của tỷ!"

      Tôi mỉm cười. "Thuận dịp mà thôi, mọi người đều là tỷ muội chờ tuyển tú, việc gì phải tính toán như vậy!"

      Nàng ta hơi ngần ngừ. "Chỉ có điều, tỷ vì muội mà đắc tội với kẻ khác, chẳng phải tự chuốc lấy phiền não vào người sao?"

      My Trang rảo bước tiến lên, trách tôi: "Đây là cấm địa hoàng cung, muội cứ ngang ngược như vậy, tỷ lo lắng lắm!" Rồi mỉm cười với An thị: "Muội nhìn bộ dạng liều lĩnh của Hoàn muội kìa, có giống người muốn trúng tuyển ? biết sợ đắc tội với người khác là gì nữa!"

      Tôi liếc mắt quan sát cách ăn vận của An thị, xiêm y tinh tươm, thơm mùi vải mới nhưng chất liệu lại hết sức bình thường, chắc hẳn được mua từ cửa tiệm bình thường, có gì đặc biệt. Trang sức chẳng có gì ngoài hai cây trâm bạc trơn đính châu báu cài ngay ngắn tóc và chiếc vòng vàng loại thường đeo tay. Giữa đám tú nữ ăn diện lộng lẫy, cao sang, nàng ta có vẻ quá đỗi mộc mạc. Tôi khẽ cau mày, thấy cây hải đường rộ hoa bên góc tường bèn thuận tay cầm chiếc kéo bàn, cắt lấy ba bông rồi cài lên tóc mai cho Lăng Dung, nàng ta lập tức kiều diễm thêm mấy phần. Tôi còn tháo đôi hoa tai ngọc bích xuống đeo cho nàng ta, : “Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Thấy tỷ ăn vận bình thường nên bọn người kia mới trông mặt mà bắt hình dong, coi thường tỷ. Đôi hoa tai này coi như lễ vật gặp mặt của muội hôm nay, hy vọng nó có thể giúp tỷ trúng tuyển."

      An thị cảm động đến rơi nước mắt. "Muội khiến tỷ phải tốn kém rồi, muội xuất thân nghèo hèn, hẳn bị "gạt thẻ" thôi, chừng còn làm phụ lòng mong đợi của tỷ."

      My Trang an ủi nàng ta: "Trước giờ hùng hỏi xuất thân. Muội xinh đẹp như hoa, việc gì phải quá tự ti như thế!"

      chuyện có thái giám đến truyền An Lăng Dung và vài tú nữ khác vào điện. Tôi mỉm cười, khích lệ nàng ta rồi nắm tay My Trang, quay về chỗ cũ tiếp tục chờ đợi.

      Vừa mới ngồi xuống, tiểu cung nữ đến dâng trà. Tôi và My Trang đều lấy đĩnh bạc vụn từ hà bao ra thưởng cho nó, cung nữ đó hớn ha hớn hở tạ ơn rồi lui xuống. My Trang thấy cung nữ lui xuống rồi mới thốt lên, vẻ lo lắng: "Ban nãy, muội nhanh mồm nhanh miệng quá, sợ đắc tội với cung tần mới hay sao?"

      Tôi bưng chung trà, chậm rãi thổi tan hơi nóng miệng chung, thấy mọi người xung quanh ai để ý mới ung dung đáp lời My Trang: "Chẳng lẽ muội lại hiểu tỷ quan tâm muội thế nào. Nhưng tỷ nghĩ kĩ lại xem, Hoàng thượng tuyển tú, gia thế đương nhiên rất quan trọng nhưng công, dung, ngôn, hạnh vẫn đứng hàng đầu. Hạ Nguyệt Tinh tuy xuất thân vương giả nhưng với đức hạnh của nàng ta, chắc chắn lọt được vào mắt xanh cuả Hoàng thượng. Dẫu ả ta có vào được cung e là cũng chết già thôi, sao phải sợ đắc tội kia chứ?"

      My Trang gật gù tán thành, tủm tỉm cười. "Muội có lý đấy, chẳng trách từ muội được cha muội coi trọng, còn khen muội là "nữ Gia Cát”. Quả thực, An thị cũng rất đáng thương."

      Tôi mỉm cười. "Đó chỉ là lẽ. Với nhan sắc và gia thế của tỷ nhập cung là chuyện đương nhiên. An thị tuy xuất thân cao nhưng tiến thoái có lễ, bề ngoài yểu điệu có nét quyến rũ riêng, khả năng trúng tuyển còn cao hơn cả Hạ thị. Muội vốn có ý tiến cung, nếu An thị trúng tuyển, tỷ ở trong cung cũng có người bầu bạn. Đương nhiên lần này có rất nhiều mỹ nhân, An thị có thể trúng tuyển được hay cũng khó mà chắc, đây chẳng qua chỉ là ý kiến của Hoàn muội mà thôi!"

      Sắc mặt My Trang biến đổi, nắm chặt lấy tay tôi, than thở: "Hoàn muội, cảm ơn muội phí tâm vì tỷ! Chỉ có điều, muội xinh đẹp như vậy, lại có ý tiến cung, nếu lấy phải người có gia cảnh tầm thường đúng là minh châu lấm bùn rồi!"

      Tôi gì, chỉ cười nhạt tiếng. "Mỗi người chí. Huống hồ Hoàn muội ngu dốt, quen cuộc sống chốn cung đình, chỉ hy vọng tỷ có thể thẳng bước đường mây."

      Lần này có rất nhiều tú nữ đến dự tuyển, đợi đến lượt tôi và My Trang vào điện diện thánh là hoàng hôn, trăng treo nhành liễu. Quá nửa số tú nữ sớm trở về chỉ còn lại lác đác mười mấy người nôn nóng chờ đợi trong Noãn các. Trong điện thắp đèn, từ ngự tọa đến cổng đại điện bày hai hàng đuốc Hà Dương, phải đến mấy trăm ngọn, ngọn nào cũng to bằng cườm tay, thân đuốc trộn thêm vụn trầm hương, ánh đuốc sáng ngời, tỏa mùi hương đậm mà thanh.

      Tôi, My Trang và bốn tú nữ khác chỉnh trang y phục, nghiêm túc bước vào, nghe theo khẩu lệnh của nội giám dẫn đường, quỳ xuống hành lễ, sau đó đứng dậy, cúi đầu đứng sang bên, chờ đến lượt nội giám Ti lễ gọi tên rồi từng người bước ra tham kiến thánh giá. Giọng nội giám già nua nghèn nghẹn gọi tên từng người:

      "Nghiệp Phương Xuân, con của Diêm đạo Giang Tô - Nghiệp Giản, mười tám tuổi."

      "Tôn Diệu Thanh, em của Chức tạo Tô châu – Tôn Trường Hiệp, mười bảy tuổi.

      "Phó Tiểu Đường, con của Tri phủ Tuyên thành Phó Thư Bình, mười ba tuổi."

      Tôi cúi gằm, nhìn chằm chằm xuống chân, sàn điện lát gạch đá xanh ba thước, vuông vắn, xếp san sát chút kẽ hở, chính giữa sáng bóng như gương, bốn cạnh khắc hoa văn tứ hỷ như ý. Tôi chăm chú lắng nghe tiếng các tú nữ được xướng tên trước mình quỳ bái đúng phép tắc, chéo áo, vạt váy cùng châu báu đầu khẽ va vào nhau kêu leng keng. Tôi tò mò liếc sang bên cạnh, thấy mấy tú nữ căng thẳng đến mức hai tay run lẩy bẩy, trong lòng bất giác cười thầm.

      Tôi kìm được lén quan sát Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi bảo tọa. Điện Vân Ý rộng rãi, thoáng đãng, tường nóc, xà ngang và cột nhà đều khắc đủ kiểu hoa văn mây bay sặc sỡ, tươi đẹp chứ phải hoa văn long phụng thường thấy trong cung. Người ngồi bảo tọa vàng ròng chạm trổ cửu long, kim bào rực rỡ chính là quân chủ đời thứ tư của triều Đại Chu, Huyền Lăng. đầu ông ta đội mão thông thiên, mười hai chuỗi hạt bạch ngọc rủ xuống trước mặt, che khuất khuôn mặt rồng, thể nhìn đường nét và vẻ mặt của ông ta. Lúc này, ông ta hơi ngả người qua bên, thoáng lộ vẻ mệt mỏi, chắc ngắm tú nữ cả ngày nên hoa mắt mất rồi, nghe họ thỉnh an cũng chỉ gật đầu lấy lệ rồi thèm hỏi lời, vung tay cho họ lui xuống. Thương thay cho các tú nữ, hồi hộp cả ngày trời, dám cả ăn trưa để giữ gìn hoa dung nguyệt mạo, thấp thỏm chờ đến lượt dự tuyển, thế mà lại bị "gạt thẻ" cách dễ dàng như vậy. Hoàng hậu ngồi phía bên phải bảo tọa của Hoàng đế mão châu áo phượng, tướng mạo trang nghiêm. Nhan sắc của bà ta đoan trang, mỹ lệ, khuôn mày, ánh mắt hiền hòa, tuy mệt mỏi sau ngày vất vả nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi thẳng, khí thế chút suy chuyển.

      "Thẩm My Trang, con của Đô đốc Tế châu Thẩm Tự Sơn, mười sáu tuổi."

      My Trang bước ra khỏi hàng, dáng vẻ uyển chuyển, cúi đầu nhún mình chào, giọng trong như oanh hót: "Thần nữ Thẩm My Trang tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu! Nguyện Hoàng thượng vạn tuế, vạn phúc, Hoàng hậu thiên tuế cát tường!"

      Hoàng đế ngồi thẳng người, giọng có chút hứng thú: "Từng đọc qua sách gì rồi?" Sảnh điện mênh mông, giọng của Hoàng đế hòa lẫn trong tiếng vọng mơ hồ, trống trải, từ xa nghe loáng thoáng như có như , ong ong như trong ảo cảnh.

      My Trang vẫn tao nhã, lễ độ đáp: "Thần nữ ngu dốt, rất ít đọc sách, mới chỉ xem qua Nữ tắc và Nữ huấn, biết sơ vài ba chữ."

      Hoàng đế "ừ" tiếng. "Hai quyển ấy dạy đạo hiền đức cho nữ giới, tồi!"

      Hoàng hậu cũng hiền hòa phụ họa: "Nữ tử thường hay coi may vá, thêu thùa làm trọng, ngươi biết được vài ba chữ là quá tốt rồi!"

      My Trang nghe thấy vậy dám tỏ vẻ vui mừng, chỉ tủm tỉm cười, đáp: "Đa tạ Hoàng thượng, Hoàng hậu tán thưởng!"

      Giọng Hoàng hậu nét cười, ra lệnh cho nội giám Ti lễ: "Còn mau ghi tên tuổi để giữ lại!"

      My Trang lui xuống, xoay người đứng cạnh tôi, thở phào hơi rồi nhìn tôi mỉm cười. My Trang nền nã, khéo léo, dung mạo lại xuất chúng, tỷ ấy trúng tuyển là chuyện đương nhiên, tôi chưa hề lo lắng về chuyện đó.

      mải nghĩ nội giám Ti lễ gọi đến tên tôi:

      “Chân Hoàn, con Thị lang Lại bộ Chân Viên Đạo, mười lăm tuổi."

      Tôi bước lên hai bước, yểu điệu vái chào, cúi đầu xưng: "Thần nữ Chân Hoàn tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu! Nguyện Hoàng thượng vạn tuế vạn phúc, Hoàng hậu thiên tuế cát tường!"

      Hoàng thượng "à" khẽ tiếng, hỏi: "Chân Hoàn? Là chữ "hoàn" nào?"

      Tôi cúi đầu, buột miệng đáp: "Thái Thân có viết bài từ, trong đó có câu: "Hoàn hoàn nhất niễu Sở cung [1]", đó chính là khuê danh của thần nữ." Lời vừa thốt ra khỏi miệng, tôi hối hận ngay. Thế là hỏng bét, chỉ vì nhanh mồm nhanh miệng khoe tài mà tôi đọc ra câu thơ trong sách, chỉ e khiến Hoàng đế để ý tới mình. Hối hận quá, hối hận quá!

      [[1]] Chỉ người con lưng ong uyển chuyển, mềm mại.

      Quả nhiên Hoàng đế vỗ tay, cười, : "Rất tinh thông thi thơ, Chân Viễn Đạo biết dạy con , chỉ biết ngươi có xứng với cái tên đó . Ngẩng lên xem nào!"

      Tôi biết thể tránh được, hối hận khoe khoang tài năng, đành ngẩng lên, hy vọng Hoàng đế nhìn ngắm quá nhiều mỹ nhân, cảm thấy hứng thú với cách ăn mặc, trang điểm cứng nhắc của tôi.

      Hoàng hậu ra lệnh: "Bước lên phía trước!" Bà ta vừa vừa liếc mắt ra hiệu, nội giám đứng bên lập tức hiểu ý, cầm chung trà hắt xuống trước mặt tôi. Tôi hiểu lý do tại sao, đành vờ như nhìn thấy, giẫm lên vũng nước, tiến thêm hai bước.

      Hoàng hậu mỉm cười, khen: "Đoan trang lắm!"

      Hoàng đế giơ tay, khẽ vén mười hai chuỗi hạt bạch ngọc trước mặt, ngẩn người giây lát rồi khen: "Mềm mại uyển chuyển, quyến rũ mảnh mai. Ngươi quả là xứng với cái tên này !”

      Hoàng hậu cũng : "Trang điểm cũng hết sức thanh tân, so với Thẩm thị ban nãy hệt như đào hồng liễu lục, tôn lên nét đẹp của nhau."

      Tôi cúi đầu thấp, mặt nóng bừng, chắc đỏ ửng tựa ráng chiều rồi, đành im lặng thêm tiếng nào. Cảm thấy ánh nến trước mặt lờ mờ, đong đưa tựa vàng chảy, hương thơm ngây ngất phảng phất mãi nơi chóp mũi.

      Hoàng đế vui vẻ gật đầu, ra lệnh cho nội giám Ti lễ: "Ghi lại tên của nàng ta, giữ lại."

      Hoàng hậu quay sang, cười với Hoàng đế: "Hôm nay tuyển được mấy cung tần đều tuyệt sắc cả, có người tinh thông thi thơ, có kẻ hiền đức dịu dàng, đúng là giúp cho hậu cung thêm hòa thuận, vui vẻ."

      Hoàng đế tủm tỉm cười, đáp.

      Trái tim tôi chợt trĩu nặng, người đàn ông ngồi ngay ngắn tít cao kia là người chồng để tôi nương tựa suốt cuộc đời này hay sao?! Tôi khom người thi lễ, lẳng lặng trở về hàng. Thấy My Trang mỉm cười rạng rỡ chúc mừng, tôi chỉ biết mỉm cười đáp lại. Trong lòng tôi rối loạn, biết phải đối diện với kết quả bất ngờ này như thế nào. Đợi đến khi nhóm tú nữ chúng tôi kiến giá xong, theo lời chỉ dẫn của nội giám dẫn đường, dẫu có trúng tuyển hay đều phải đồng loạt dập đầu tạ ơn, sau đó nối đuôi nhau ra ngoài.

      Vừa ra khỏi điện Vân Ý, bỗng nghe sau lưng đánh "rầm" tiếng, quay người lại nhìn, ra là tú nữ Nghiệp Phương Xuân, con của Diêm đạo Giang Tô. Sắc mặt nàng ta tái nhợt, trán đẫm mồ hôi, ngất xỉu. Chắc được "giữ lại" nên nàng ta thương tâm quá độ, khí uất dâng trào.

      Tôi thở dài hơi, thốt lên: "Muốn được giữ lại lại thể ở, muốn ở lại cứ phải ở!"

      Sau đó, Nghiệp Phương Xuân được nội giám, cung nữ hầu hạ trước cổng điện đỡ ra ngoài.

      My Trang đỡ lấy đóa phù dung suýt rơi khỏi tóc tôi, giọng khuyên: "Muội than thở như vậy làm gì, được vào cung là phúc lớn đấy, biết bao người ao ước mà chẳng được. Huống chi hai tỷ muội ta cùng lúc tiến cung, có thể giúp đỡ nhau nhiều hơn. Nội giám tuyên chỉ, Chân bá bá chắc hẳn vui mừng lắm!"

      Những ngón tay tôi bíu chặt lấy dây hoa mai thắt chồng rủ xuống váy, im lặng tiếng nào. hồi lâu sau, tôi mới khẽ đáp: "My tỷ, muội thực lòng cố ý như vậy đâu!"

      Trang My kéo tay áo tôi, dịu dàng an ủi: "Tỷ hiểu mà! Tỷ ngay từ đầu, với tài sắc của muội, muội có cố gắng mấy cũng thể tránh được." Tỷ ấy ngừng giây lát, thu lại nét cười rồi nghiêm túc thêm: "Huống chi với tư chất của tỷ muội chúng ta, lẽ nào lại chịu nương nhờ loại người tầm thường ấy?"

      My Trang còn muốn tiếp tục khuyên nhủ tôi cung nữ cầm đèn gió, tiến đến dẫn chúng tôi ra khỏi cung. Ả cung nữ này mặt mày tươi rói, nhún mình thi lễ với chúng tôi: "Cung hỷ hai vị tiểu chủ trúng tuyển cung tần!" Tôi và My Trang e dè mỉm cười đáp lại, lấy bạc thưởng cho nàng ta, nắm tay nhau, chầm chậm bước ra khỏi cổng Dục Tường.

      Bên ngoài cổng Dục Tường chỉ còn chơ vơ vài chiếc xe ngựa đứng đợi, chiếc đèn lưu ly treo trước xe ngựa lắc lư trong gió. Đợi xe ngựa là hai hầu thân cận của tôi, Lưu Chu và Hoán Bích. Hai muội ấy thấy chúng tôi ra đến nơi, liền vội vã cầm áo choàng, nhảy xuống xe ngựa, chạy tới nghênh đón. Hoán Bích đỡ lấy cánh tay tôi, dịu giọng an ủi: "Chắc tiểu thư mệt mỏi lắm rồi!" Lưu Chu cẩn thận khoác chiếc áo choàng gấm lên người tôi.

      My Trang được tỳ nữ Thải Nguyệt đỡ lên xe. Tỷ ấy cho xe chạy đến cạnh xe tôi, vén rèm, ân cần dặn dò: " dạy lễ nghi mấy hôm nữa đến phủ chúng ta hướng dẫn lễ nghi trong cung. Trước khi nhận được thánh chỉ chính thức tuyên chúng ta vào cung, tỷ muội ta tạm thời có dịp gặp gỡ, muội nhớ giữ gìn sức khỏe đấy nhé!"

      Tôi gật đầu vâng dạ, Lưu Chu và Hoán Bích cùng đỡ tôi lên xe. Bên dưới, các cung nữ cũng cung kính cúi đầu đứng hầu, trang nghiêm hô to: "Kính tiễn hai vị tiểu chủ."

      Tôi vén rèm, quay đầu nhìn lần nữa, bầu trời chiều như chia làm hai nửa, nửa như bị nhuốm mực tàu, tỏa ánh huyền u, nửa còn lại tràn ngập ánh chiều tà huyền ảo như vàng ròng, chẳng khác nào tấm gấm thêu hoa bảy màu. Dưới ráng mây rực rỡ, mơ màng ấy, Tử Áo thành rực rỡ chói lọi, lầu các thâm nghiêm lộ ra khí thế sao diễn tả được, để lại trong tôi ấn tượng vô cùng sâu sắc.
      trthuy thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Ngày về chẳng hẹn


      Xe chưa đến trước cửa phủ Thị lang loáng thoáng nghe thấy tiếng trống, tiếng nhạc và tiếng pháo nổ đì đùng. Lưu Chu giúp tôi vén góc rèm xe, dưới ánh đèn lồng đỏ chói, cả con đường huy hoàng như trong mộng. Từ xa, tôi thấy mọi người trong nhà, già trẻ lớn bé đứng trước cổng chính chờ đợi, mắt tôi chợt cay sè, dòng lệ chực trào nhưng giữa chốn đông người, đành cố nuốt ngược trở lại.

      Thấy xe ngựa của tôi đến, tôi tớ, tỳ nữ trong nhà xúm xít chạy lại, chìa tay đón đỡ. Nhìn vẻ mặt của cha mẹ biết vui hay buồn, bề ngoài cười tươi như hoa nhưng ánh mắt lại rưng rưng lệ. Tôi vừa định nhào vào lòng mẹ thấy mọi người đồng loạt quỳ xuống, cung kính hô lớn: "Thần Chân Viễn Đạo cùng toàn gia quyến tham kiến tiểu chủ!"

      Tôi lập tức sững sờ, lúc này mới nhớ ra mình là cung tần do Hoàng thượng tuyển chọn, hai ngày sau nhận được thánh chỉ xác định danh phận phẩm cấp này. Chỉ trong vòng ngày, thế giới của tôi biến hóa đảo điên như vậy. Trong lòng tôi sầu khổ, nước mắt tuôn rơi lã chã, chìa tay đỡ cha mẹ đứng dậy.

      Cha vội xua tay ngăn lại. "Tiểu chủ thể làm như vậy, hợp với khuôn phép!"

      Hoán Bích vội dâng khăn tay lụa, tôi chấm nước mắt, cố giữ giọng bình tĩnh, : "Đứng lên !"

      Lúc này, mọi người mới dám đứng dậy, vây quanh đỡ tôi tiến vào trong phủ. Đến lúc chỉ còn người thân trong nhà tham dự gia yến, cha vẫn khăng khăng ép tôi ngồi lên ghế .

      Tôi lập tức quỳ xuống, ứa nước mắt van xin: “Con bất hiếu, thể hầu hạ, phụng dưỡng cha mẹ, lại còn để cha mẹ phải kính cẩn tuân theo khuôn phép, trong lòng thực bất an!"

      Cha mẹ vội chạy lại, đỡ tôi đứng dậy, tôi cương quyết quỳ tại chỗ, tiếp tục khuyên: "Xin cha mẹ cho con hết lời! Tuy nay con là người của hoàng gia nhưng đạo hiếu thể bỏ được. Xin cha mẹ cho phép con trước khi tiến cung vẫn được hầu hạ cha mẹ theo lễ xưa, nếu , con thà quỳ ở đây, mãi mãi đứng dậy!"

      Nghe đến đây, mẹ tôi nước mắt như mưa, cha gật đầu, rưng rưng : "Được, được rồi! Chân Viễn Đạo ta sinh được đứa con có hiếu như con đúng là uổng kiếp này.” Thế rồi, cha ra hiệu cho hai em của tôi là Ngọc Dao và Ngọc Nhiêu đỡ tôi đứng dậy, ngồi vào mâm cơm.

      Tôi tâm phiền ý loạn lại vất vả cả ngày, chẳng thể ăn nổi, liền chào cha mẹ rồi quay về phòng nghỉ ngơi.

      Lưu Chu và Hoán Bích chuẩn bị sẵn chăn đệm. Tôi tuy mệt mỏi nhưng buồn ngủ chút nào, chỉ thay áo ngủ định nằm xuống chợp mắt cho có cha đích thân bưng chén tổ yến đường phèn đến thăm tôi.

      Cha gọi "Hoàn con" tiếng, lệ lưng tròng. Tôi ngồi bên cạnh cha, ngả đầu lên tay ông, nghẹn ngào khóc thành tiếng. Cha an ủi tôi: "Con của ta, khuya thế này cha còn đến đây là vì có mấy câu muốn dặn dò con. Tuy con mới mười lăm tuổi nhưng từ có chủ ý riêng của mình. Lúc bảy tuổi biết chê tên Ngọc Hoàn hay, coi chữ "ngọc" quá tầm thường, tên con nào cũng có, nghe thông tục, đòi bỏ bằng được. Khi lớn lên, chuyện gì cha cũng chiều theo ý con. Giờ con phải vào cung hầu hạ Hoàng thượng, thể ngang ngạnh làm theo ý mình được nữa. Gặp chuyện gì con cũng phải biết nhìn trước tính sau, suy nghĩ cẩn thận, phải trầm tĩnh như My Trang mới được!"

      Tôi gật đầu vâng lời cha. "Con biết rồi, chuyện gì cũng phải có chừng có mực, đúng khuôn phép."

      Cha thở dài tiếng. "Cha vốn muốn để con vào cung nhưng chuyện thể tránh được, đành thuận theo mà thôi! Hậu cung bao đời nay luôn là chốn nhiều thị phi, huống hồ hôm nay tuyển tú ở điện Vân Ý, Hoàng thượng có vẻ để ý nhiều đến con, e rằng về sau có thêm nhiều rắc rối nữa, con nhất định phải cẩn thận bảo toàn bản thân mình."

      Tôi nén lệ an ủi cha: " phải cha vẫn thường khen con là nữ Gia Cát, thông minh hơn người sao? Cha hãy yên tâm!"

      Vẻ mặt cha vẫn đầy ưu tư, yên lòng dặn dò thêm: " tồn tại được ở trong hậu cung thử hỏi có ai mà thông minh kia chứ? Cha chỉ lo dung mạo con tuyệt sắc, tài nghệ song toàn, chưa vào đến cung được Hoàng thượng để ý tới, khó tránh khỏi bị người trong cung ghen tỵ, ám toán. Nếu con mang hết tài trí ra đấu đá, chỉ e càng chuốc vạ vào thân. Con hãy nhớ kĩ, nếu thể có được ân sủng phải biết thu mình lại, giấu giếm tài năng. Cha cần con giành được vinh hoa phú quý, chỉ cầu cho hạt ngọc tay cha được sống bình an đến già là đủ rồi!"

      Tôi trịnh trọng nhìn thẳng vào mắt cha, chậm rãi từng tiếng: "Con cũng cầu được Thánh thượng sủng ái, chỉ mong sống trọn đời yên bình sóng gió trong cung, bảo vệ cả nhà họ Chân ta và tính mệnh của chính con là đủ."

      Đôi mắt đầy vẻ thương, cha xót xa than thở: "Thương con còn phải vào cung chịu khổ sở, cha thực nỡ lòng nào!"

      Tôi dùng mu bàn tay lau khô nước mắt, trầm giọng an ủi: "Chuyện đến nước này, con chẳng còn đường lui nữa, chỉ còn nước thẳng về phía trước thôi!"

      Cha thấy tôi vậy cũng an lòng đôi chút, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi cất giọng dò hỏi: "Người con dẫn theo vào cung vừa phải là tâm phúc, vừa phải lanh lợi, tháo vát. Con nghĩ kĩ xem nên dẫn ai theo chưa?"

      Tôi hiểu ý của cha, bèn đáp: "Chuyện này con nghĩ kĩ rồi. Lưu Chu nhanh trí, Hoán Bích tỉ mỉ, con muốn dẫn hai đứa nó cùng vào cung."

      Cha thoáng thở phào, bảo: "Vậy cũng tốt! Bọn chúng theo hầu con từ , cho chúng cùng con, cha cũng an tâm."

      Tôi cúi đầu, đáp lời: "Để chúng ở nhà tương lai cũng gả cho kẻ hầu thôi, dù cha có lòng muốn giúp, chúng cũng chẳng có đường thoát nào tốt hơn, nếu làm quá lại khiến mẹ nghi ngờ, cả nhà được yên ổn." Khuôn mặt nhuốm màu sương gió của cha thoáng lộ chút áy náy và hổ thẹn, tôi nỡ nhìn cha như vậy, dịu giọng khuyên: "Chúng theo con vào cung, tuy vẫn là nô tỳ nhưng tương lai nhất định có cơ hội kết hôn với người đàn ông tốt."

      Cha buông tiếng thở dài, : "Chuyện đó cha biết, còn phải chờ xem số phận của chúng nó thế nào."

      Tôi tiếp: "Cha yên tâm, con với chúng nó thân thiết như tỷ muội, con bạc đãi chúng đâu!"

      Tiễn cha rồi, tôi thổi tắt nến, gian phòng chìm trong bóng tối.

      Sáng sớm hôm sau, Lưu Chu, Hoán Bích đánh thức tôi dậy rửa mặt. Tôi đột nhiên nghĩ ra chuyện, định ra ngoài chợt nhớ tôi giờ là tiểu chủ, thể tùy ý rời phủ được nữa. Tôi bèn gọi đứa tiểu a hoàn lại, dặn dò: "Ngươi ra ngoài nghe ngóng xem An Lăng Dung con của An Bỉ Hòe, Huyện thừa huyện Tùng Dương có trúng tuyển đợt tuyển tú lần này hay giờ ở nơi nào. Kín đáo chút rồi về đây cho ta biết!"

      Nó vâng dạ rồi chạy ra ngoài, hơn nửa ngày sau mới về, bẩm với tôi: "Thưa tiểu chủ, An tiểu thư trúng tuyển giờ ở khách điếm Liễu Ký tại ngõ Tĩnh Bách phía thành Tây. Nhưng nghe nàng ta chỉ dẫn theo bà dì lên kinh dự tuyển, trong tay cũng chẳng có mấy đồng, nghe hôm qua, đến tiền thưởng cũng đủ để chi trả, phải khó với ông chủ khách điếm cho khất." Tôi cau mày, thế chẳng ra sao cả, có tiểu chủ nào trúng tuyển mà vẫn ở trọ kia chứ? Hai ngày tới, nếu nội giám tuyên chỉ và dạy lễ nghi nhìn thấy cảnh đó sau này tiến cung, nàng ta còn mặt mũi nào nhìn ai nữa!

      Tôi ngẫm nghĩ lát rồi lệnh cho Phân Nhi: " mời lão gia sang đây!"

      Chưa hết tuần hương, cha đến. Mặc cho tôi ra sức ngăn cản, ông vẫn hành lễ với tôi rồi mới ngồi xuống cạnh bàn. Hành lễ xong, ông lại trở về là người cha cưng chiều con , chuyện trò vui vẻ như thường.

      Tôi với cha: "Thưa cha, con có chuyện cần bàn với cha. Hôm qua, con có quen tú nữ, từng ra tay giúp đỡ nàng ta phen. Giờ nàng ta may mắn trúng tuyển thành tiểu chủ, có điều xuất thân nghèo hèn, gia đình khó khăn, giờ vẫn còn ở trọ tại khách điếm, hoàn cảnh hết sức thảm thương. Con định mời nàng ta đến nhà ta ở tạm, biết ý của cha thế nào?"

      Cha vuốt râu, trầm ngâm lát rồi : "Con muốn vậy có gì mà được chứ? Ta lệnh cho ca ca con đến đón nàng ta là được."

      Chạng vạng, chiếc kiệu đón An Lăng Dung và bà dì của nàng ta đến trước phủ. Từ sớm, mẹ lệnh cho người hầu quét dọn sạch Xuân Cập hiên[1] ở kế bên, chuẩn bị sẵn quần áo, trang sức, lại phái thêm mấy a hoàn sang hầu hạ họ.

      [1] Hiên: phòng.

      Dùng xong bữa tối, ca ca hớn hở cùng Lăng Dung ghé sang Khoái Tuyết hiên nơi tôi ở. Lăng Dung vừa nhìn thấy tôi, nước mắt lưng tròng, định quỳ xuống bái tạ. Tôi vội đứng dậy, đỡ lấy nàng ta, mỉm cười khuyên: "Tỷ muội chúng ta vốn ngang hàng, sao muội phải hành lễ trịnh trọng với tỷ như vậy?"

      Lưu Chu nhanh nhảu hiểu ý, lập tức mời Lăng Dung: "Mời Lăng Dung tiểu chủ và đây ngồi!" Lăng Dung nghe thấy vậy cùng dì mình là Tiêu thị ngồi xuống.

      Lăng Dung thấy ca ca tôi đứng bên gượng gạo dùng tay áo chậm nước mắt, nức nở: "Lăng Dung nhờ ơn Chân tỷ thương xót mới có chỗ gửi thân an toàn giữa chốn kinh thành, mai sau tiến cung bị kẻ khác coi thường, ân đức này Lăng Dung thực biết lấy gì đền đáp!"

      Dì Tiêu cũng hết lời cảm kích tôi.

      Ca ca tôi đứng bên cười, kể: "Lúc mới đến khách điếm kia, ông chủ ở đó còn muốn giữ Lăng Dung tiểu chủ lại để đầu cơ kiếm lợi, cương quyết để cho họ rời , kết quả là bị ba quyền bốn cước của ta nện cho trận."

      Tôi vờ tức giận, mắng: "Trước mặt Lăng Dung tiểu chủ, sao ca ca lại mấy chuyện đấm đá, lôi quyền cước công phu ra dọa người cơ chứ!"

      Lăng Dung nín khóc, mỉm cười, có chút thẹn thùng. " sao. Cũng may Chân thiếu hiệp đây ra tay giúp đỡ!"

      Tôi mỉm cười vặn lại: "Thiếu hiệp cái gì chứ? Chẳng qua chỉ thiếu điều dọa dẫm bọn ta phát hoảng mà thôi!"

      Mọi người cùng phá lên cười.

      Đêm dần khuya, tôi đưa Lăng Dung về phòng, ánh trăng dịu dàng như nước rót xuống lan can. Tôi chân thành dặn dò Lăng Dung: "Lăng Dung, ở nhà tỷ, muội đừng ngại, cứ coi như ở nhà của muội vậy, đừng gò bó mình làm gì. Thiếu thứ gì muội cứ với ta, a hoàn, hầu chịu nghe lời, muội cũng cứ với ta, đừng mình chịu uất ức, để mặc bọn họ coi trời bằng vung!"

      Lăng Dung hết sức cảm động, nắm chặt tay tôi. "Lăng Dung xuất thân hèn mọn, biết tu kiếp nào mà có phúc như vậy, được tỷ đem lòng thương , nay mới có thể an tâm vào cung. Lăng Dung chỉ có tấm lòng chân thành này báo đáp cho tỷ, suốt đời suốt kiếp nguyện ở bên giúp đỡ tỷ trong cung cấm!"

      Lòng tôi chợt ấm lại, siết chặt tay nàng ta, chân thành : "Muội muội ngoan…”

      ngày sau, nội giám trong cung đến tuyên chỉ, cha dẫn mẹ, tôi, ca ca và hai tiểu muội ra sảnh chính tiếp chỉ, nội giám tuyên đọc:

      "Ngày Hai mươi hai tháng Tám năm Càn Nguyên thứ mười hai, tổng quản Nội vụ phủ vâng lệnh Kính phòng, phụng chỉ: sắc phong Chân Hoàn, mười lăm tuổi, con Lại bộ thị lang Chân Viễn Đạo làm tòng lục phẩm Quý nhân, ban hiệu Hoàn, nhập cung vào ngày Mười lăm tháng Chín. Khâm thử!”

      Chẳng biết lúc này tôi cảm thấy vui hay buồn, chỉ lẳng lặng tiếp chỉ, tạ ơn.

      người đàn bà lớn tuổi, ăn vận theo kiểu cung nữ được đưa tới, vẻ ngoài thanh tú, hàng mày, đuôi mắt rất đỗi hiền hòa. Tôi biết đó là dạy lễ nghi, bèn khẽ nhún người chào: " !"

      Bà ta sững người, chắc hẳn ngờ tôi lại cư xử lễ phép như vậy, bèn vội vàng quỳ xuống thỉnh an tôi. "Nô tỳ Phương Nhược, tham kiến Quý nhân tiểu chủ!" Theo quy định của triều đình, dạy lễ nghi có thân phận đặc biệt, lúc hướng dẫn lễ nghi trong cung cho tiểu chủ cần dập đầu hành lễ, do vậy, lần đầu tiên gặp mặt chỉ cần quỳ gối thỉnh an là đủ.

      Cha sớm chuẩn bị đầy đủ tiền tài, lễ vật để biếu nội giám đến tuyên chỉ. Mẹ cũng chu đáo, lo chuyện Lăng Dung đến ở nhờ, vốn riêng chẳng có là bao nhưng đến phiên nàng ta, bà cũng chuẩn bị lễ vật cho công công.

      Nội giám nhận lễ xong, lại sang Xuân Cập hiên kế bên tuyên chỉ:

      "Ngày Hai mươi hai tháng Tám năm Càn Nguyên thứ mười hai, tổng quản Nội vụ phủ vâng lệnh Kính phòng, phụng chỉ: sắc phong An Lăng Dung, mười lăm tuổi, con Huyện thừa Tùng Dương, An Bỉ Hòe làm tòng thất phẩm tuyển thị, nhập cung vào ngày Mười lăm tháng Chín. Khâm thử!"

      Lăng Dung và dì Tiêu nghe xong mừng đến khóc òa. Vì tôi và Lăng Dung ở cùng chỗ nên Phương Nhược dạy lễ nghi cho cả hai.

      Tuyên chỉ xong, và nội giám được mời vào uống trà. Riêng còn được chuẩn bị phòng ở tươm tất, khoản đãi tận tình.

      Người hầu ra ngoài nghe ngóng tin tức cũng trở về. Vì mới vào cung nên chức vị của các tiểu chủ trúng tuyển cao, đều dưới bậc chính ngũ phẩm tần. My Trang được sắc phong làm tòng ngũ phẩm Uyển nghi, nhập cung cùng ngày với tôi. Lần này có tổng cộng mười lăm tiểu chủ trúng tuyển, chia làm ba đợt tiến cung. Tôi, Lăng Dung và My Trang thuộc đợt cuối cùng.

      Tôi cảm thấy có chút an ủi. Chẳng những được vào cung trễ hai ngày, ba người chúng tôi còn có thời gian quen thân, sau khi vào cung dễ dàng hiểu và giúp đỡ nhau, đến mức cảm thấy lẻ loi, độc.

      Tôi và Lăng Dung sau khi nhận lễ sắc phong bắt đầu ở riêng, tách biệt với mọi người. Tuy vẫn ở trong phủ Lại bộ thị lang nhưng Khoái Tuyết hiên và Xuân Cập hiên, nơi chúng tôi ở bị phong tỏa hoàn toàn. Bên ngoài có thị vệ từ trong cung phái đến bảo vệ, bên trong có nội giám và cung nữ hầu hạ, nam nhân có việc gì tuyệt đối được phép tiến vào. Chỉ có dạy lễ nghi theo sát chỉ đạo chúng tôi, đợi đến ngày Mười lăm tháng Chín tiến cung.

      Sau khi được sắc phong, khuôn phép nghiêm cẩn hẳn, trừ thị tỳ thân cận được phép dẫn theo vào cung là có thể hầu hạ bên người, ngay cả cha và ca ca nếu muốn gặp tôi cũng phải quỳ ngoài cửa, cách bức rèm mà chuyện. Mỗi ngày mẹ và tiểu muội được gặp tôi lần nhưng vẫn phải giữ đúng phép tắc, thỉnh an tôi.

      Lăng Dung và tôi đều là cung tần nên có thể thường xuyên gặp gỡ và cùng học lễ nghi.

      Xem ra Lăng Dung nhõm, dễ chịu hơn tôi nhiều. có người thân ở gần, phải trơ mắt nhìn cảnh cha mẹ, huynh muội quỳ xuống hành lễ với mình.

      Trước nay, triều Đại Chu luôn coi trọng trật tự quân thần, quân là chủ đạo của thần. Phong hiệu "Hoàn Quý nhân" cho thấy tôi là người của thiên tử, tuy chỉ là cung tần bậc thấp sắp vào cung nhưng cha mẹ, huynh muội vẫn phải quỳ xuống vái lạy tôi. Mỗi lần nhìn thấy cha quỳ bên ngoài bức rèm thỉnh an tôi, miệng cung kính bẩm thưa: "Hoàn Quý nhân cát tường, nguyện Quý nhân tiểu chủ phúc thọ an khang", sau đó khom người chuyện với tôi, tôi sao chịu nổi, lòng nghẹn ngào, vừa khó chịu vừa đau xót.

      Sau mấy lần như vậy, tôi đành tránh mặt gặp cha nữa, mỗi ngày đều nhờ Ngọc Dao và Ngọc Nhiêu hỏi thăm cha, quên dặn dò cha chú ý giữ gìn sức khỏe.

      Mỗi ngày tôi đều dậy sớm, cùng Lăng Dung nghe Phương Nhược giảng giải phép tắc trong cung. Theo lệ thường, buổi trưa sau khi ngủ dậy luyện tập lễ nghi tư thế đứng, , thỉnh an, dùng bữa... Tôi và Lăng Dung đều rất thông minh, vừa học hiểu nên chẳng mấy chốc thành thạo. Lúc rảnh rỗi, chúng tôi thường nghe Phương Nhược kể chuyện trong cung. Phương Nhược từng làm nữ quan bên cạnh Thái hậu, tính tình nhún nhường mà thẳng thắn, nhiệt tình, chu đáo. Bà ta rất ít khi đề cập đến chuyện kín trong cung nhưng ngày ngày trôi qua, sáng chiều ở chung, tuy chỉ trao đổi vài ba lời vụn vặt nhưng tôi cũng phần nào hiểu được tình hình trong cung.

      Hoàng đế Huyền Lăng năm nay hai mươi lăm tuổi, thành thân với Chu Nhu Tắc từ mười hai năm trước là cháu họ của đương kim Thái hậu. Hoàng hậu tuy lớn hơn Hoàng thượng hai tuổi nhưng dung mạo đoan trang, thanh nhã, đương thời được xưng tụng là "dịu dàng đức độ, mỹ lệ sáng cả Tiêu Phòng", cùng Hoàng thượng án đặt ngang mày, thương đằm thắm, rất được lòng người trong hậu cung. Ai ngờ thành thân được năm năm, Hoàng hậu qua đời vì sinh khó, đến tiểu hoàng tử mới ra đời cũng cứu sống được. Hoàng thượng vô cùng thương tâm, truy phong tên thụy là Thuần Nguyên Hoàng hậu. Sau đó chọn em của Hoàng hậu, cũng là cháu họ của Thái hậu, là Quý phi Chu Nghi Tu kế nhiệm Hoàng hậu. Đương kim Hoàng hậu tuy phải quốc sắc thiên hương nhưng tính tình khoan dung, Hoàng thượng cũng rất kính trọng. Chỉ có điều Hoàng thượng còn trẻ, sau khi Thuần Nguyên Hoàng hậu mất, người cũng có ít các sủng phi. giờ, người được sủng ái nhất là Hoa Phi Mộ Dung Thế Lan ở cung Mật Tú. Nghe đồn nàng ta dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, rất được lòng Hoàng đế, trong cung ai dám phản kháng, đừng đến các phi tần bình thường, ngay đến Hoàng hậu cũng phải nhường nhịn nàng ta.

      Theo lý mà , Hoàng hậu là cháu họ của Thái hậu, Thái hậu niệm tình họ hàng hoặc muốn củng cố địa vị của họ ngoại thể nhắm mắt làm ngơ mà ngồi yên được, nhưng Thái hậu cũng giỏi giang chẳng kém gì các đấng mày râu. Lúc Hoàng đế mới lên ngôi vẫn còn rất non trẻ, Thái hậu buông rèm nghe chính suốt ba năm ròng, dùng thế "sét đánh kịp bưng tai" đoạt lại quyền hành từ tay Nhiếp chính vương rồi đích thân xử chết , diệt sạch bè đảng của , thế lực của bị tiêu trừ sót mống, nên lúc này giang sơn mới thái bình, thịnh trị như vậy. Chỉ có điều, sau khi diệt trừ toàn bộ bè đảng của Nhiếp chính vương, Thái hậu bệnh nặng, hẳn là do lao lực quá độ nên muốn quy dưỡng già. Từ đó trở , trừ những dịp lễ tết trọng đại, bà đều ở trong điện Thái hậu, đóng kín cửa, chuyên tâm thờ Phật tuyệt nhúng tay vào chuyện triều đình và hậu cung nữa, giao mọi việc cho Hoàng đế và Hoàng hậu xử lý.

      Tần phi trong cung chia thành tám phẩm, mười sáu cấp. Tôi, My Trang và Lăng Dung là cung tần bậc thấp, phải chính vị trong cung đình nên chỉ được xưng là "tiểu chủ", sống ở các lầu viện trong cung, được ở điện chính. Chỉ những người có cấp vị từ chính tam phẩm Quý tần trở lên mới được phép xưng là "chủ tử" hay "nương nương", có tư cách trở thành chủ vị trong cung đình, sống ở điện chính, quản lý mọi việc trong cung. Phi tần giữ chức chủ vị trong hậu cung tuy thiếu nhưng từ lúc đương kim Hoàng hậu từ Quý phi được sắc phong làm Hoàng hậu, bốn vị trí chính nhất phẩm phi: Quý, Thục, Đức, Hiền vẫn luôn để trống chờ người. Phương Nhược từng chân thành riêng với tôi rằng, với tư chất và dung mạo của tiểu chủ, được lòng tin của Thánh thượng, ngồi lên chức tứ phi, an hưởng vinh hoa phú quý là chuyện trong tầm tay. Tôi chỉ tủm tỉm cười rồi lảng sang chuyện khác.

      Từ khi thánh chỉ ban xuống, mẹ và Ngọc Dao tất bật chuẩn bị quần áo, trang sức cho tôi đem vào cung, thể đem quá nhiều vì dễ lộ vẻ hèn mọn, nhưng cũng thể đem quá ít vì làm mất thể diện khiến người khác xem thường, thêm vào đó, trang phục cũng phải vừa tinh tế vừa nền nã. Bận bịu lựa chọn cái này cái kia cũng tốn ít thời gian. Lăng Dung đến ở nhà tôi, ai nấy đều coi nàng ta như người trong nhà nên đương nhiên nàng ta cũng được chuẩn bị như tôi.

      thể gặp My Trang, cũng thể tùy ý gặp gỡ người nhà nên tình cảm giữa tôi và Lăng Dung ngày càng gắn bó. Hai chúng tôi dính nhau như hình với bóng, coi nhau như chị em ruột, đến cây trâm ngọc cũng thay phiên nhau dùng.

      Nhưng tâm tình của tôi chẳng thoải mái chút nào, trong lòng nóng nảy, lo âu, mụn nhọt mọc đầy hai bên mép. Lăng Dung và dì Tiêu thấy vậy sốt ruột, lấy bài thuốc dân gian ở quê nhà thoa lên mép cho tôi, nhờ vậy cái mụn mới từ từ xẹp xuống.
      Chương 3: Đường Lê [1]


      Đêm cuối trước khi vào cung, theo lệ thường, người nhà có thể gặp gỡ, tiễn đưa, cha mẹ cùng ca ca và hai tiểu muội đến thăm tôi. Phương Nhược nhanh chóng dẫn đám người hầu lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại gia đình tôi nghẹn ngào trong nước mắt.

      Sau ngày hôm nay, tôi phải ở trong thâm cung cả đời, muốn gặp lại gia đình cũng khó.

      Tôi gạt lệ nhìn sang Ngọc Dao và Ngọc Nhiêu. Ngọc Dao vừa tròn mười hai tuổi, vẻ ngoài tuy bằng tôi nhưng trông cũng rất thanh tú, chỉ có điều tính tình quá ôn hòa đến mức nhu nhược, hay do dự, thiếu quyết đoán, chỉ e tương lai chẳng làm nên chuyện gì. Ngọc Nhiêu còn , mới bảy tuổi nhưng ánh mắt toát lên thông minh, tính tình lại cởi mở, hoạt bát và hết sức lanh lợi. Cha mẹ muội ấy giống hệt tôi lúc , vì thế tôi rất thương muội, muội cũng hết mực thân thiết với tôi.

      Ngọc Dao cố nén cơn nức nở, đỡ lấy tay mẹ mà nước mắt tuôn rơi. Ngọc Nhiêu vẫn chưa hoàn toàn hiểu chuyện, chỉ ôm chặt lấy cổ tôi, khóc òa. "Tỷ đừng bỏ A Nhiêu mà !"

      Hai tiểu muội còn tuổi, chưa thể lo lắng, gánh vác chuyện gia đình, cũng may đại ca Chân Hành tuổi trẻ tài cao, tuy chỉ hơn tôi bốn tuổi nhưng văn võ song toàn, ba tháng nữa tòng quân trấn thủ biên cương, kiến công lập nghiệp vì quốc gia.

      Tôi ngẩng đầu nhìn mẹ, tuổi mẹ ngoại tứ tuần nhưng nhờ cuộc sống yên bình, ăn sung mặc sướng nên trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thực. Nhưng chỉ trong ba tháng, con trai cả và con rượu đều phải rời , vẻ mặt mẹ đậm nét ưu sầu, tóc mai hai bên thái dương cũng ngả màu tuyết trắng. Mẹ liên tục dùng khăn tay chấm dòng nước mắt lăn má nhưng nước mắt trào ra như suối, sao lau hết được.

      Trong lòng tôi xót xa, tôi rưng rưng dòng lệ, ôm lấy mẹ, khuyên nhủ: "Mẹ à, con vào cung phải chịu khổ, uất ức gì đâu. Đại ca kiến công lập nghiệp, chẳng bao lâu trở về. Dù sao mẹ vẫn còn hai muội muội hầu hạ dưới gối mà!"

      Mẹ ôm chặt tôi, nghẹn ngào mãi thôi.

      Hồi lâu sau, mẹ lau nước mắt, dặn dò: "Ngày thường nghe người ta "cung cấm sâu như biển", giờ cũng đến lượt máu mủ ruột thịt nhà ta rồi! Hoàn con chuyến này phải biết tự thương lấy thân mình, cư xử với Hoàng hậu và phi tần càng phải chú ý cẩn thận, nhịn được cứ nhịn, đừng tranh chấp, gây với người ngoài, nhất là Hoa Phi nương nương rất được sủng ái. Tương lai nếu con có phúc được Hoàng thượng sủng ái tốt nhưng mẹ chỉ cần con sống vui vẻ, thoải mái, vậy nên tính mạng là vô cùng quan trọng, dù thế nào chăng nữa, con cũng phải lo bảo toàn thân mình trước."

      Tôi cười gượng, vâng dạ: "Mẹ cứ yên tâm, con nhớ kĩ rồi ạ! Con cũng mong cha mẹ giữ gìn sức khỏe."

      Vẻ mặt cha vô cùng bi thương, trầm lặng lời, cuối cùng cha chỉ nghiêm túc dặn dò tôi câu: "Hoàn con, về sau là vinh hay nhục đều dựa vào chính bản thân con. Đương nhiên vinh nhục của cả Chân gia này đều gắn liền với con."

      Tôi gật đầu vâng dạ, khi ngẩng lên chợt thấy ca ca có chút tư lự nhưng hồi lâu vẫn gì. Tôi biết ca ca phải người hay do dự, nhất định là có chuyện gì đó cực kỳ quan trọng, liền lên tiếng: "Cha mẹ cứ đưa hai muội nghỉ trước , con còn có vài lời muốn với đại ca."

      Cha mẹ dặn dò mãi, cuối cùng mới bịn rịn rời .

      Đại ca ngờ tôi lại chủ động giữ huynh ấy lại chuyện nên có chút bất ngờ. Tôi dịu dàng cất tiếng: "Bây giờ có chuyện gì huynh có thể được rồi đấy!"

      Huynh ấy thoáng do dự lát rồi rút tờ hoa tiên[1] trong tay áo ra, mặt giấy còn thoảng mùi thảo dược thơm mát, tôi vừa ngửi biết ngay người viết là ai. Cuối cùng, đại ca cũng chịu mở miệng: "Ôn Thực Sơ nhờ huynh trao cho muội. Huynh suy nghĩ, đắn đo hai ngày trời, biết có nên đưa cho muội hay ."

      [1] Hoa tiên: tên loại giấy viết thư thời xưa.

      Tôi lạnh nhạt liếc qua tờ hoa tiên rồi : "Huynh à, hồ đồ, huynh cũng hồ đồ theo hay sao? Lén lút trao đổi thư từ với cung tần của Thiên tử là tội lớn đến nhường nào?"

      Giọng huynh ấy dần bé , có chút bùi ngùi: "Huynh biết việc này phạm vào điều cấm kỵ trong cung, chỉ là tình ý của ..."

      Tôi nghiêm mặt, lạnh lùng cất cao giọng: “Chân Hoàn muội tự biết mình thể nhận được!" Thấy mặt huynh ấy thoáng lộ vẻ hổ thẹn, áy náy, tôi mới dịu giọng : "Chẳng lẽ huynh còn chưa hiểu Hoàn muội này sao? Thực Sơ hoàn toàn phải là người mà lòng muội hướng tới, trước nay muội cũng chưa hề hướng tới bất kỳ ai."

      Huynh ấy khẽ gật đầu. " cũng biết muội thể hứa hẹn gì với , chỉ là muốn muội hiểu lòng mà thôi! Huynh giao hảo với Thực Sơ lâu nay, nhẫn tâm thấy phải khổ sở tương tư." Huynh ấy ngừng lát rồi đặt bức thư vào tay tôi. "Muội tự giải quyết lá thư này vậy!"

      Tôi "ừ" tiếng, quẳng lá thư xuống bàn, lạnh lùng : "Giúp muội với Ôn Thực Sơ, lo làm cho tốt chức thái y của , đừng phí tâm vì muội nữa."

      Sư huynh chăm chú nhìn tôi. "Nhất định huynh chuyển lời của muội tới . Có điều, với tính tình của , e là chịu ý của muội đâu!"

      Tôi chẳng mấy quan tâm, đưa tay rút cây trâm bạc, khều khều tim nến, khẽ thổi những tàn tro vẫn còn lấp lánh ánh lửa.

      "Huynh chịu chuyển lời là được rồi. Coi như nhắc nhở phen, làm được tốt cho cả và muội, làm được cũng chẳng ảnh hưởng gì tới muội. Chỉ cần cho biết , giờ đây thân phận của muội và khác xưa lắm rồi!" xong, tôi cầm bộ trường bào màu xanh nhạt đưa tận tay đại ca, dịu giọng : "Đây là chiếc áo choàng muội vừa may xong, hy vọng huynh nhìn nó cũng như gặp được Chân Hoàn muội. Biên cương lạnh giá, cực khổ, trong cung cũng vất vả chẳng kém. Cả huynh và muội đều phải tự lo lấy thân mình thôi!"

      Huynh ấy cầm lấy tấm áo choàng, ánh mắt đầy vẻ lưu luyến nhưng chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Tôi sững người hồi lâu, thốt nổi lời, mơ hồ cảm thấy mình vẫn là đứa bé sáu, bảy tuổi, tóc vấn trái đào, đại ca đặt tôi ngồi vai, cõng tôi hái hoa thạch lựu nở rộ giữa tháng Năm.

      Tôi định thần rồi gọi Hoán Bích dẫn đại ca rời . Nhìn theo bóng huynh ấy khuất dần, lòng tôi chua xót, dòng lệ ngừng tuôn rơi.

      Tôi gọi Lưu Chu đem chậu than vào, định đốt bức thư của Ôn Thực Sơ, chợt thấy đằng sau bức thư có vết lệ loang, đọng mặt giấy phù dung đỏ rực như ứa máu, lòng tôi lại cảm thấy nỡ. Mở ra xem thử chỉ thấy có hai hàng chữ ngắn ngủi viết theo lối Khải: "Vào cửa vương hầu sâu tựa biển, từ đó chàng Tiêu thành khách qua đường." Nét mực run rẩy, đứt quãng, chắc hẳn lúc ấy, trong lòng người cầm bút vô cùng đau đớn, dằn vặt.

      Tôi cảm thấy vô cùng tức giận, sao lại có kẻ tự tác đa tình đến thế, tôi hoàn toàn để mắt đến , sao có thể là chàng Tiêu của tôi cơ chứ?! Tôi thuận tay vò nát tờ giấy rồi ném thẳng vào chậu than, tờ hoa tiên lập tức bị lưỡi lửa nuốt sạch, chẳng còn chút dấu vết.

      Lưu Chu lập tức bưng chậu than ra ngoài. Hoán Bích bước lên châm trà thơm, giọng khuyên nhủ: "Ôn đại nhân lại chọc giận tiểu thư nữa sao? Công tử ấy có ý tốt nhưng lại dùng đúng chỗ. Tiểu thư đừng chấp nhặt công tử ấy làm gì!"

      Tôi nhấp ngụm trà, lòng phiền não. Trong đầu bất giác cảnh nửa tháng trước ngày vào cung tuyển tú, đến bắt mạch bình an cho tôi. Trong cung có quy định ràng, ngự y khi chưa được lệnh vua được bắt mạch chẩn bệnh cho người thuộc hoàng tộc, nhưng vì qua lại nhà tôi cũng lâu nên lúc rảnh rỗi vẫn thường ghé qua chơi, thăm bệnh cho cả nhà. Hôm đó, ngồi trong sảnh nơi hiên tôi ở, bắt mạch xong, trầm tư hồi lâu rồi đột nhiên : "Hoàn muội, nếu ta đến xin hỏi cưới, muội có đồng ý lấy ta ?"

      Lúc ấy tôi sững người, ngượng đến chín mặt, nghiêm giọng : "Coi như Chân Hoàn tôi chưa nghe thấy Ôn đại nhân gì!"

      vừa xấu hổ vừa hoảng hốt, luôn miệng xin lỗi: “Là ta tốt, xúc phạm đến Hoàn muội, xin muội đừng giận! Thực Sơ chỉ hy vọng muội phải vào cung ứng tuyển mà thôi!"

      Tôi cố nén giận, gọi Phân Nhi: "Ta mệt rồi, tiễn khách!", rồi nửa đuổi nửa mời ra ngoài.

      Trước khi rời , chăm chăm nhìn tôi, thành khẩn van vỉ: "Thực Sơ dám bảo đảm điều gì nhưng dư sức cam đoan suốt đời suốt kiếp đối xử với Hoàn muội tốt, mong muội suy nghĩ kĩ, nếu đồng ý cứ nhờ Hành huynh chuyển lời, ta lập tức tới cầu hôn."

      Tôi quay , chăm chăm nhìn vào tấm bình phong bằng gỗ mun chạm, lặng yên đáp.

      Tôi chẳng thèm để ý đến chuyện này, cũng kể gì với cha mẹ và đại ca.

      Ôn Thực Sơ quả thực phải là mẫu người mà lòng tôi hướng tới. Tôi thể chỉ vì muốn tham gia tuyển tú mà tùy tiện thành thân với người khác. Nếu cuộc đời chỉ có hai lựa chọn: hoặc là vào cung hoặc là thành thân với Ôn Thực Sơ tôi tình nguyện vào cung. Ít nhất phải suốt ngày đối mặt với người đàn ông như Ôn Thực Sơ, tuy quen biết từ nhưng chẳng có chút tình cảm nam nữ nào, rồi phải ở chung với đến lúc đầu bạc răng long, trở thành cặp vợ chồng thương cũng ghét bỏ nhau, sống cuộc sống tầm thường, chán nản. Dù thế nào nữa, tôi thể sống cuộc đời giản đơn, dễ đoán như thế được, ít ra khi vào cung được thấy phương trời khác.

      Lòng tôi rối tựa tơ vò, ngủ theo lời khuyên của Hoán Bích mà khoác tấm áo choàng tơ tằm, mình thong thả dạo ngoài hành lang.

      Ở cuối hành lang quanh co là Xuân Cập hiên, nơi Lăng Dung ở tạm, tôi nghĩ ngày mai vào cung rồi, chắc hẳn nàng ta rất muốn tâm riêng với dì Tiêu, bèn sang chỗ nàng ta nữa mà xoay người ra vườn. Đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng lưu luyến Chân phủ, nơi mình từng sống suốt mười lăm năm ròng, từng nhành cây, ngọn cỏ đều gợi lại những kỷ niệm xưa, khiến tôi khỏi tức cảnh sinh tình.

      Lững thững dạo hết vòng trời về khuya, sợ Phương Nhược và đám a hoàn, người hầu sốt ruột, tôi bèn rảo bước quay về. qua Hư Lãng trai, nơi đại ca tôi ở, là đến Khoái Tuyết hiên rồi. , tôi chợt nghe thấy có tiếng loạt soạt ở cửa ngách của Hư Lãng trai, bóng người nhắn, yểu điệu đứng đó. Tôi cứ ngỡ đó là a hoàn hầu hạ ca ca, định cất tiếng vặn hỏi ngỡ ngàng nhận ra, người đó chẳng phải là Lăng Dung sao?

      Tôi vội giấu mình sau gốc cây ngô đồng, chỉ thấy Lăng Dung ngẩn ngơ nhìn về phía bóng lưng cao to của ca ca tôi hằn lên song cửa phòng ngủ ở Hư Lãng trai. Ánh trăng dịu dàng như nước lách qua kẽ lá ngô đồng, tựa như những đường thêu chìm rải rác người nàng ta, khiến nàng ta càng có vẻ yếu ớt, mảnh mai, bộ dạng nhẫn, đau lòng. Vạt áo nàng ta bị gió đêm thổi tung nhưng dường như nàng ta hề cảm thấy lạnh. Giờ vào giữa tháng Chín, mấy gốc ngô đồng trồng trước Hư Lãng trai bắt đầu rụng lá. Đêm khuya thanh vắng, giữa tiếng lá vàng rơi xào xạc, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở cố kìm nén của Lăng Dung, nhất thời cảm thấy buồn man mác. Dù tình cảm của Lăng Dung đối với ca ca tôi sâu đậm nhường nào chỉ e rằng đời này kiếp này định sẵn họ có duyên nhưng có phận. Gió đêm quấn quanh người, chẳng hiểu sao tôi lại sực nhớ đến câu của Ôn Thực Sơ: "Vào cửa vương hầu sâu tựa biển, từ đó chàng Tiêu thành khách qua đường." Với Lăng Dung, câu thơ này quả thực rất phù hợp.
      Chương 3: Đường Lê [2]


      biết ngẩn người, ngưỡng vọng bao lâu, cuối cùng, Lăng Dung cũng lặng lẽ rời .

      Tôi ngước mắt nhìn ánh đèn trong phòng ca ca, trong lòng thầm kinh hãi, trước giờ tôi vẫn luôn tự phụ cho rằng mình thông minh hơn người, thế mà phát ra chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi, Lăng Dung thầm sinh lòng ái mộ ca ca. Mối tình này phải là thoáng qua mà thâm sâu đến mức đêm trước ngày tiến cung, nàng ta còn nhìn theo bóng ca ca mà rơi lệ. biết vì Lăng Dung hổ thẹn mà che giấu, hay do mấy ngày nay, tâm tình tôi được thoải mái nên chẳng để ý nhiều đến những chuyện khác, nhưng dù sao nữa, tôi cũng quá sơ ý. Nếu lỡ ca ca và Lăng Dung quả thực xảy ra chuyện gì những hại hai người họ mà còn đem tai họa lớn đến cho hai nhà An - Chân.

      Tôi khỏi sinh lòng lo lắng nhưng nghĩ kĩ lại, theo như tình hình tối hôm nay, chắc hẳn ca ca vẫn chưa biết gì về tình cảm mà Lăng Dung dành cho mình, đa phần là Lăng Dung đơn phương tình nguyện mà thôi. Nhưng tôi vẫn nên chọn thời điểm thích hợp, nhắc nhở Lăng Dung phen, nàng ta trúng tuyển vào cung là chuyện chẳng dễ dàng gì, nên vì việc này mà làm ảnh hưởng đến tiền đồ về sau.

      Tôi quay về phòng, đêm yên bình trôi qua. Giấc ngủ của tôi vốn hay chập chờn, nay thêm bao tâm nặng nề khiến tôi càng khó ngủ. Trằn trọc hồi lâu, trời sáng tỏ.

      Đêm cuối cùng tôi ở nhà mẹ đẻ trôi qua như vậy!

      Ngày Mười lăm tháng Chín, trong cung cử đoàn người đông đảo gồm chấp lễ đại thần, nội giám cung nữ nối đuôi nhau cầm nghi trượng đến đón tôi và Lăng Dung vào cung. Tuy chỉ là cung tần tiến cung nhưng nghi thức cũng hết sức phô trương, huống hồ hai vị tiểu chủ cùng ở nhà, quan dân xung quanh đó đều xúm lại, xem cảnh náo nhiệt.

      Tôi ngậm ngùi từ biệt cha mẹ, huynh muội, lên kiệu vào cung. Lúc ngồi trong kiệu, bên tai là tiếng pháo đì đùng, kèn trống rền vang nhưng tôi vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào của mẹ và hai tiểu muội.

      Lưu Chu và Hoán Bích theo tôi vào cung, chúng là a hoàn hầu hạ bên tôi từ . Lưu Chu nhanh nhạy, quyết đoán, có tài ứng biến, Hoán Bích tinh tế, tỉ mỉ, dịu dàng, biết cách chăm sóc người khác. Chúng đều là những phụ tá đắc lực của tôi, những ngày sống trong cung sau này thực thể thiếu giúp đỡ chu toàn của chúng. Trong cuộc tranh đấu sinh tồn nơi cung cấm, người hầu bên cạnh thể tin tưởng được chẳng khác nào đứng bên bờ vực thẳm, bất cứ lúc nào cũng phải đối diện với nguy cơ trượt ngã mà tan xương nát thịt.

      Giờ lành tới, dưới hướng dẫn của chấp lễ đại thần, tôi vịn tay cung nữ bước xuống kiệu. Kiệu dừng bên ngoài cửa Trinh Thuận, vì chỉ là phi tần bé, phải chính cung Hoàng hậu nên chỉ có thể vào cung bằng cửa ngách.

      Vừa xuống kiệu thấy My Trang và Lăng Dung đứng đó, lòng tôi vốn bồn chồn, bất an giờ bỗng cảm thấy yên ổn trở lại. Theo đúng lễ nghi thể mở miệng chuyện, chúng tôi chỉ có thể nhìn nhau, mỉm cười thay cho lời chào hỏi.

      Ngày hôm đó, tiết trời đẹp, khác hẳn hôm tuyển tú, bầu trời sâu thẳm, xanh biếc như ngọc, hề có gợn mây. Ánh mặt trời sớm mai tỏa hơi ấm áp, lấp lánh rực rỡ hệt như ánh vàng ròng.

      Đứng ngoài cửa Trinh Thuận nhìn thẳng vào hậu cung trong Tử Áo thành, đâu đâu cũng là mái ngói cong vút, ngói lưu ly hai màu vàng kim và xanh nhạt chói lọi dưới ánh mặt trời, trong veo tựa sóng nước khiến người nhìn chói mắt, toát lên khí thế tráng lệ, hào nhoáng, cát tường của thời thịnh thế.

      Tôi tự nhủ đây chính là nơi từ nay về sau mình sống rồi bất giác ngẩng đầu nhìn bầu trời cao thăm thẳm, bầy nhạn ríu rít bay về hướng nam, xé rách bầu trời yên bình, xanh ngắt.

      Bên ngoài cửa Trinh Thuận, nội thị mặc áo đỏ sậm đứng chờ sẵn từ lâu, dưới bảo vệ của Loan Nghi vệ và Vũ Lâm thị vệ, họ dẫn tôi và mấy tiểu chủ còn lại về phía cung thất riêng của mình. Bước qua cửa Trinh Thuận, băng qua đường lớn, theo đường hẻm vòng qua phía tây, hai bên là bờ tường cung điện sơn đỏ, cao ngất tựa con rồng đỏ cực lớn, quanh co, sao nhìn thấy tận cùng. Bên trong là vô số đền đài cung điện, trải dài dứt. được lúc, bằng thời gian cạn chung trà, chúng tôi dừng lại trước cung điện. tấm biển treo cao là ba chữ lớn bằng vàng ròng: Đường Lê cung.

      Đường Lê cung là cung thất rất trong hậu cung, nằm ở góc tây nam Thượng Lâm uyển, là nơi vô cùng tĩnh lặng, có hai tầng. Vào cửa, băng qua mảnh sân rộng là chính điện Oánh Tâm đường, đằng sau Oánh Tâm đường có hoa viên . Hai bên đông tây là hai tòa điện phụ, phía nam là Ẩm Lục hiên, nơi tránh nóng mùa hè dành cho cung tần. Hành lang phía trước của chính điện và hai chái điện phụ thông với hành lang phía sau Ẩm Lục hiên, tạo thành kiến trúc tứ hợp viện. Phía trước Oánh Tâm đường có trồng hai gốc tây phủ hải đường cực lớn, tuy phải độ trổ hoa Xuân Ânhưng cành kết chi chít quả đỏ thắm như san hô, phối với nền lá xanh ngắt được gió sương tắm mát, nhìn cũng khá vui mắt. Trong vườn, ngay phía trước hành lang vừa được trồng thêm hàng quế, đều là quế Ngu Châu vừa được tiến cống. Hoa nở chi chít, từng cụm vàng óng, rực rỡ lấp ló nơi kẽ lá, tỏa hương ngào ngạt đến nức mũi, từ xa ngửi thấy như say như mê, tâm tình sảng khoái. Hoa viên sau sảnh trồng đầy hoa lê, tiết trời vào thu, đợi đến mùa xuân, hoa nở trắng xóa như tuyết, tỏa hương mê người, khung cảnh tuyệt đẹp đó khó diễn tả bằng lời. Hèn gì nơi này được mệnh danh là Đường Lê cung, đúng là nơi vô cùng tuyệt diệu.

      Tôi đứng lặng giữa vườn hồi lâu, quét mắt nhìn đám nội giám, cung nữ cung kính quỳ thành hai hàng dài bên cạnh khẽ gật đầu rồi thuận miệng hỏi: "Hoa quế vừa được trồng à?"

      Cung nữ đỡ tay tôi cung kính đáp lời: “Theo lệnh của Hoàng hậu, nơi ở của những Quý nhân mới vào cung được trồng thêm hoa quế, ý rằng người mới đến nội cung gặp nhiều điềm lành."

      Tôi nghĩ bụng, điềm lành tốt đấy, chỉ có điều Hoàng hậu làm như vậy có vẻ quá long trọng, dường như cố ý khoa trương điều gì đó. Vẻ mặt vẫn thản nhiên, tôi để các cung nữ đỡ vào chính điện, ngồi xuống.

      Vào sảnh chính của Oánh Tâm đường là thấy ngay bục cao, đằng trước tấm bình phong gỗ tử đàn chạm trổ, thêu hoa hải đường có đặt ngai vàng chạm rồng cuộn khúc, kỷ trà, quạt tròn, lò hương, bên treo tấm biển bốn chữ Mậu Tu Phúc Huệ do chính tay tiên hoàng Long Khánh đế viết. Đây là nơi tiếp giá chính thức khi Hoàng thượng đến thăm.

      Tôi ngồi trong sảnh chính, Lưu Chu, Hoán Bích đứng hầu hai bên. Hai cung nữ khác lập tức bước tới dâng trà. Thủ lĩnh nội giám của Đường Lê cung là Khang Lộc Hải và cung nữ quản Thôi Cận Tịch bước vào sảnh phía tây dập đầu thỉnh an tôi. "Nô tài là Khang Lộc Hải, thủ lĩnh nội giám chính thất phẩm chấp thủ của Đường Lê cung, tham kiến Hoàn Quý nhân, nguyện Hoàn Quý nhân như ý cát tường!" "Nô tỳ là Thôi Cận Tịch, cung nữ quản chính thất phẩm thuận nhân của Đường Lê cung, tham kiến Hoàn Quý nhân, nguyện Hoàn Quý nhân như ý cát tường!"

      Tôi liếc mắt nhìn qua hai người họ. Khang Lộc Hải khoảng ba mươi tuổi, vừa nhìn biết là tay thông minh, hai mắt đảo qua đảo lại lia lịa. Thôi Cận Tịch dưới ba mươi, mặt thon dài, da trắng trẻo, hai mắt đen láy thoáng nét thông minh, bộ dạng hiền hậu, vừa nhìn tôi thấy mến ngay.

      Hai người họ quỳ bái ra mắt xong đến bốn tay nội giám và sáu ả cung nữ dưới quyền dập đầu chính thức ra mắt tôi rồi lần lượt báo danh. Tôi chậm rãi nhấp ngụm trà Lục An, ngắm nhìn phù điêu bằng gỗ lê chạm trổ xà nhà, thốt lời.

      Trước mặt hạ nhân, tôi biết trầm lặng là cách uy hiếp rất hiệu quả. Quả nhiên bọn họ cụp mắt, cúi đầu, dám thở mạnh, cả Oánh Tâm đường im ắng đến mức cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy tiếng.

      Nhấp xong hai ngụm trà nữa, tôi mới tủm tỉm cười, ra lệnh cho bọn họ đứng lên.

      Tôi đậy nắp chung trà sứ xanh, cũng thèm nhìn bọn họ, chỉ chậm rãi : "Từ nay về sau, các ngươi là người của ta, làm việc cho ta lanh lợi là phẩm chất tốt, chỉ có điều..." Tôi ngẩng đầu, lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ lượt. "Làm nô tài, điều quan trọng nhất là phải trung thành, nếu lòng hướng về chủ nhân mà chỉ nghĩ đến những trò ngang về tắt cái đầu của các ngươi khó mà lành lặn cổ! Đương nhiên, nếu các ngươi hết lòng trung thành, ta đối xử tốt với các ngươi."

      Sắc mặt đám người đứng bên dưới lập tức thay đổi, bọn họ luôn miệng : "Chúng nô tài quyết làm bất cứ chuyện gì có lỗi với tiểu chủ, nhất định lòng trung thành hầu hạ tiểu chủ!"

      Tôi hài lòng mỉm cười, ra lệnh: ''Thưởng!" Lưu Chu, Hoán Bích lập tức lấy bạc vụn chuẩn bị từ trước ra phân phát cho bọn họ. Cả đám nội giám, cung nữ vâng vâng dạ dạ, rối rít tạ ơn.

      Chiêu vừa ban ân vừa ra oai này trong tương lai chưa biết có hiệu quả gì hay nhưng thời đủ sức trấn áp được đám nô tài. Tôi biết về sau, muốn quản thúc bọn họ, để bọn họ ngoan ngoãn vâng lời hầu hạ phục vụ tôi phải làm cho bọn họ khiếp sợ trước. Tuyệt đối thể trở thành chủ nhân yếu đuối, bất lực bị đám người hầu lấn lướt qua mặt.

      Cận Tịch bước lên khuyên: "Tiểu chủ hôm nay chắc mệt rồi, xin theo nô tỳ nghỉ ngơi lát!"

      Tôi lấy làm lạ, hỏi: " dẫn ta bái kiến chủ nhân của cung này sao?"

      Cận Tịch vội đáp: "Tiểu chủ chắc chưa biết rồi, Đường Lê cung có chủ nhân, giờ Quý nhân là người có địa vị cao nhất."

      Tôi vừa định hỏi trong cung này còn ai ở nữa, Cận Tịch lanh lợi đoán được ý của tôi, bèn lên tiếng: “Ngoài ra điện phụ phía đông là nơi ở của Thuần Thường tại, vừa vào cung bốn hôm trước, điện phụ phía tây là nơi ở của Sử Mỹ nhân, vào cung được ba năm nay rồi. lát nữa thôi họ đến gặp Quý nhân tiểu chủ."

      Tôi mỉm cười đáp lại: "Ta biết rồi!"

      Đằng sau cửa ngăn bằng gỗ lê chạm trúc xanh biên bức lưu ly và cửa ngăn gỗ lê chạm sen tịnh đế lưu ly là đông tây Noãn các. Buồng lò sưởi phía đông là nơi dành riêng cho Hoàng đế nghỉ ngơi mỗi khi đến thăm phi tần, buồng lò sưởi phía tây là nơi nghỉ ngơi thường ngày của tôi, buồng ngủ nằm ở sảnh sau của Oánh Tâm đường.

      Cận Tịch đỡ tôi tiến vào sảnh sau. Sảnh sau được ngăn làm hai gian chính, thứ bởi vách ngăn gỗ lê khắc hoa văn vạn phúc vạn thọ chạm trổ ngọc lưu ly, bố trí hết sức lịch , tao nhã.

      Tôi dịu giọng, hòa nhã hỏi Cận Tịch: "Thôi Thuận nhân vốn là người ở đâu? Sống trong cung bao lâu rồi?"

      Nàng ta lộ vẻ hoảng hốt, lập tức quỳ xuống, thưa: "Nô tỳ dám! Tiểu chủ cứ gọi thẳng tên của nô tỳ là được!"

      Tôi đích thân đỡ nàng ta đứng dậy, mỉm cười, : " cần hoảng sợ như vậy! Ta trước giờ quen sống thoải mái, ưa gò bó, danh nghĩa chúng ta là chủ tớ nhưng ngươi lớn tuổi hơn ta, từng trải chuyện đời, trong lòng ta cũng rất kính trọng ngươi. Ngươi cứ đứng dậy chuyện!"

      Lúc này nàng ta mới chịu đứng dậy, vẻ mặt vô cùng cảm kích, cung kính thưa: "Tiểu chủ vậy nô tỳ hổ thẹn đến chết mất! Nô tỳ vốn là người Vĩnh Châu, từ vào cung làm cung nữ, trước đây từng hầu hạ Khâm Nhân Thái phi. Nhờ làm việc đến nỗi quá vụng về nên mới được điều đến đây hầu tiểu chủ.”

      Tôi càng vui vẻ, ôn hòa : "Ngươi từng hầu hạ Thái phi, nhất định là kẻ hiểu chuyện, đáng tin cậy. Ta có ngươi hầu hạ tha hồ yên tâm rồi! Từ nay về sau, chuyện vặt trong Đường Lê cung phải phiền ngươi và Khang công công lo liệu rồi!"

      Mặt nàng ta ửng hồng, thành khẩn thưa: "Được hầu hạ tiểu chủ là phúc đức của nô tỳ, nô tỳ nhất định cố gắng hết sức mình!"

      Tôi quay đầu gọi Hoán Bích, dặn dò: "Lấy đôi vòng vàng ra thưởng cho Thôi thuận nhân." Rồi lệnh cho nàng ta lấy thêm đĩnh vàng thưởng thêm cho Khang Lộc Hải.

      Khang Lộc Hải được thưởng, vừa mừng vừa lo tiến vào cùng Cận Tịch cung kính tạ ơn tôi, hầu hạ tôi nghỉ ngơi xong lui ra lo liệu những việc vặt khác.
      trthuy thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Hoa phi Thế Lan [1]



      Tỉnh dậy sau giấc ngủtrưa, tôi vẫn còn cảm thấy hơi uểoải. Cận Tịch dẫn theo các cung nữPhẩm Nhi, Bội Nhi, Tinh Thanh và Cúc Thanh hầu hạtôi rời giường, thay áo. Bốn người họvẫn còn tuổi, Phẩm Nhi, Bội Nhi khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, Tinh Thanh, Cúc Thanh lớn hơn chút, khoảng mười tám tuổi, theo Cận Tịch học lễ nghi vàcách hầu hạ chủnhân, bềngoài cũng khá là lanh lợi.

      Vừa thay y phục xong, nội giám Tiểu Ân Tử bên ngoài cửa báo vọng vào là có Sử Mỹ nhân và Thuần Thường tại đến thăm tôi.

      Sử Mỹ nhân có vóc người thon thả, dung mạo xuất chúng, nhất làsống mũi dọc dừa, vẻđẹp mỹlệ. Chícó điều, đầu mày cuối mắt nàng ta có chút ủê, chắc những ngày sống trong cung cũng chẳng dễdàng gì, nàng ta cưxử với tôi khá khách sáo, thậm chícòn nịnh hót lấy lòng. Thuần Thường tại còn tuổi, mới tròn mười ba, vóc dáng nhắn, ngây thơ, hồn nhiên, mặt vẫn vương nét trẻ con. Mọi người khách sáo chào hỏi nhau rồi ngồi xuống uống trà.

      Sử Mỹ nhân tuy có chức vị thấp hơn tôi nhưng dùsao cũng lớn tuổi hơn, lại vào cung từ lâu, tôi cư xửvới nàng ta khá nhún nhường, luôn miệng gọi nàng ta là "Sửtỷ” rồi lại gọi người đem bánh ngọt ra mời mọi người cùng ăn. Thuần Thường tại còn tuổi, lại vừa tiến cung nên vẫn rất nhút nhát, tôi bèn lệnh cho người hầu bưng cho nàng ta món trà sữa tươi, lại giới thiệu cho nàng ta mấy món kẹo ngọt, bánh ngọt, bánh rán, bánh in xốp, bánh phù dung vịngọt, hình dáng đẹp đẽ... Nàng ta quả nhiên thích mê, chẳng mấy chốc đãthân thiết gọi tôi là "Hoàn tỷ".

      Tôi thực lòng cảm thấy mến nàng ta, nhớtới Ngọc Dao và Ngọc Nhiêu ởnhà nên lại càng cảm thấy gần gũi. Khi họđứng dậy cáo từ ra về, tôi còn đặc biệt dặn dòPhẩm Nhi cầm theo gói bánh ngọt đưa cho nàng ta.

      Sau khi họ rời , tôi mới thản nhiên với Cận Tịch: "SửMỹ nhân đúng là đẹp !"

      Nàng ta hơi sững người, nhưng sau đó lập tức hiểu ý, nhanh chóng lướt mắt quan sát bốn phía, thấy có ai mới bước lại gần tôi, khẽ: "Hoa Phi nương nương tài mạo song toàn, được sủng ái nhất trong cung đấy ạ!"

      Tôi thầm khen nàng ta cẩn trọng, dèdặt, câu trả lời của nàng ta tuy ông chằng bàchuộc, chẳng liên quan gì đến lời nhận xét của tôi nhưng vô tình mà hữu ý cho tôi biết: Sử Mỹnhân thực được Hoàng thượng sủng ái.

      Thảo nào khi nãy, vẻ mặt nàng ta nhìn tôi có chút kỳ quặc, vừa ganh tỵ lại vừa kỳvọng, giọng điệu vôcùng khiêm tốn. Quánửa lànàng ta hy vọng tôi được sủng ái, đểrồi nhờở cùng cung điện mà có thểchia sẻchút ân sủng của Hoàng thượng. Tôi khẽlắc đầu, chỉ cảm thấy nàng ta đáng thương rồi muốn nghĩthêm nữa.

      Lúc ăn bữa tối, tôi thấy Cận Tịch dẫn theo Lưu Chu, Hoán Bích cung kính đứng hầu bên, ngoài cửa đầy cung nữ, nội giám nhưng chẳng có tiếng động nào, đến tiếng hít thở mạnh cũng nghe thấy. Tôi nghĩ bụng, quy củ trong cung là nghiêm ngặt, thể so với nhà thường dân.

      Dùng bữa xong, cung nữbưng chiếc khay sơn đen đến dâng trà. Phương Nhược côcô từng kể rằng, trong cung, sau khi dùng bữa thìchung trà dâng lên đầu tiên là đểsúc miệng, tẩy mùi thức ăn sau khi ăn. Quảnhiên lại có người bưng ống nhổđến. Tôi súc miệng xong trà dùng đểuống mới được dâng lên. Tôi nhấp ngụm rồi mỉm cười, ra lệnh: "Khoan hãy dọn thức ăn xuống! Các ngươi đứng trơ ra đólàm gì, cứăn hết mấy món này ! Đừng vìhầu hạta mà đểbản thân đói ngấu."

      Mấy người hầu vội vãtạơn rồi bưng bát dùng bữa.

      Tôi bước vào buồng sưởi, nằm nghiêng nghỉ ngơi, nhìn qua tấm đệm màu xanh lơ thêu hoa rải rác chiếc ghếđối diện, cõi lòng mờ mịt như nước thủy triều, rối bời, hỗn loạn chẳng khác gì những nét hoa văn vụn vặt thêu tấm đệm.

      đêm bình lặng trôi qua.

      Ngày hôm sau thức dậy rửa mặt, chải đầu, dùng xong bữa sáng, tôi chợt nghe ngoài cửa, Khang Lộc Hải cất giọng the thé bẩm báo có nội thị hoàng môn là Giang Phúc Hải đến truyền chỉ. Tôi vội đứng dậy, bước ra gian chính của Óanh Tâm đường tiếp chỉ, nghĩ bụng hoàng môn nội thịlà nội giám chuyên phục thịHoàng hậu, hẳn đây là ý chỉcủa Hoàng hậu.

      Tôi cung kính quỳ xuống nghe tuyên đọc ýchỉ: "Phụng ý chỉ của Hoàng hậu, truyền cung tần mới ba ngày sau, vào giờMão đến điện Chiêu Dương ởPhượng Nghi cung tham kiến Hoàng hậu và tần phi trong hậu cung."

      Phương Nhược côcô từng , chỉsau khi tham kiến hậu phi rồi mới được sắp xếp thị tẩm. Ba ngày nghỉngơi này coi nhưđểcung tần mới làm quen với cuộc sống trong cung.

      Tôi vội tiếp chỉ, ra lệnh cho Cận Tịch tiễn nội giám ra về.

      Hoàng môn nội thị vừa có người báo Hoa Phi có ban thưởng.

      Thủ lĩnh nội giám của cung Hoa Phi ở là Chu Ninh Hải tiến lên thi lễ thỉnh an, vung tay ra lệnh cho tiểu nội giám sau khiêng ba hộp lễvật lớn, cười, với tôi: “Hoa Phi nương nương đặc biệt lệnh cho nô tài đưa số lễvật này ban thưởng cho tiểu chủ."

      Tôi cười tươi như hoa, thưa: “Đa tạý tốt của nương nương! Xin công công chuyển lời tạân của thần thiếp đến nương nương. Mời công công ở lại uống chung trà nghỉngơi rồi hẵng tiếp!"

      Chu Ninh Hải khom người, đáp: “Nô tài nhất định sẽchuyển lời! Nô tài còn phải vội đến chỗ các tiểu chủkhác tình có thời gian uống trà, đành phụ lòng thịnh tình của Hoàn Quý nhân rồi!"

      Tôi đưa mắt ra hiệu cho Hoán Bích, nàng ta lập tức lấy hai đĩnh bạc đưa cho . Tôi mỉm cười, cảm ơn: " phiền công công quá! Vậy dám cản trở việc chính của công công nữa!" Chu Ninh Hải cụp mắt, lập tức cất hai đĩnh bạc vào tay áo rồi mỉm cười cáo từ.

      Phẩm Nhi và Bội Nhi mở hộp ra xem, trong hộp làtrang sức bằng vàng bạc cùng lụa the gấm đoạn. Phẩm Nhi hớn hởchúc mừng tôi: "Chúc mừng tiểu chủ. Hoa chủ tửđúng là rất coi trọng tiểu chủ!"

      Tôi quét mắt nhìn quanh lượt, thấy mọi người đều lộ vẻvui mừng, bèn lệnh cho nội giám khiêng vào kho ghi sổ.

      Thấy mọi người đồng loạt lui ra, Lưu Chu mới bước lên, bẩm: "Nôtỳ vừa nghe ngóng xong, ngoài My Trang tiểu chủ khác biệt nhiều so với tiểu thư, các tiểu chủkhác ai được ban thưởng hậu hĩnh thế này."

      Nét cười nơi khóe môi tôi dần tan biến. Lưu Chu quan sát sắc mặt tôi, khẽ khàng thưa: "Hoa Phi nương nương ban thưởng hậu hĩnh như vậy, chắc hẳn có ý muốn lôi kéo My Trang tiểu chủ vàtiểu thưngười đó!"

      Tôi nhìn cánh cửa sổsơn đỏ, dán giấy vải dày ấm, trầm giọng: "Cóphải ýnhư vậy , vẫn còn quá sớm đểphán đoán!"

      Tặng thưởng của Hoa Phi vừa tới, tặng phẩm của Lệ Quýtần vàTào Dung hoa cũng tới ngay sau. Cận Tịch đãsớm cho tôi biết, Lệ Quýtần vàTào Dung hoa đều là tâm phúc của Hoa Phi, trước giờđều do Hoa Phi dốc lòng bồi dưỡng, đề cửthăng chức, cũng chiếm được vài phần sủng ái của Hoàng đế. Tuy thể sánh được với Hoa Phi nhưng so với những tần phi khác vẫn kháhơn nhiều.

      Tặng phẩm của các tần phi khác lần lượt được chuyển tới, suốt buổi sáng, người ra kẻ vào tấp nập, đông nhưtrẩy hội.

      Trưa hôm đó, tôi cảm thấy mệt mỏi rãrời, bèn dặn dòba người Cận Tịch, Lưu Chu vàHoán Bích ở gian chính tiếp nhận lễ vật, còn mình thay xiêm y, ngồi bên cửa sổ gian phụ buồng sưởi đọc sách. Đọc được lát, thấy ánh mặt trời dần tắt, chỉcòn lưu lại vài vệt sáng lốm đốm mặt chiếc kỷtrà khắc hình hoa mai sơn đỏ, tôi cảm thấy cóchút uểoải. Chợt nghe ngoài cửa cóngười báo Thẩm Tiểu nghi đến chơi, trong lòng tôi vui sướng, vội đặt sách xuống, đứng dậy tiếp đón. Vừa đến gian chính phía tây, My Trang tươi cười, uyển chuyển bước vào, : "Muội muội của ta nhàn rỗi đấy!"

      Tôi tủm tỉm cười, đáp: "Người vừa vào cung có việc gì bận chứ?" Rồi vờgiận dỗi. "My tỷkhông chịu đến thăm muội sớm, làm muội buồn chán đến chết!"

      My Trang nghe thấy vậy bèn cười, trêu: "Muội mà buồn chán đến chết ư? Ta e là muội nhận tặng phẩm đến mỏi tay có!"

      Nét cười của tôi nhạt , thấy bên cạnh chỉ còn lại mỗi Thải Nguyệt, a hoàn hầu cận My Trang, tôi mới lên tiếng giải thích: "Lẽnào tỷcòn hiểu muội vốn ưa những việc này?"

      My Trang kéo tay tôi ngồi xuống rồi giọng : "Tỷcũng được ban thưởng ít, chuyện tốt thôi nhưng chỉ sợphô trương quá khiến các cung tần mới tiến cung khác lườm nguýt!"

      Tôi khẽ buông tiếng thởdài. "Muội biết chứ! Nhưng cũng chỉ biết tự lo thân mà thôi!"

      chuyện phiếm lát, Khang Lộc Hải tiến vào, hỏi: "Cơm tối đãchuẩn bịxong, Quý nhân muốn dùng ngay hay đợi thêm lát nữa?"

      Tôi đáp: "Cứmang vào ngay , càng nóng sốt càng tốt. Ta dùng bữa với Tiểu nghi tiểu chủ."

      My Trang mỉm cười, đùa: ''Đến thăm muội, còn phiền muội bữa cơm nữa!"

      Tôi nhìn tỷ, : "Tỷăn cùng muội cho vui, chỉcần nhìn tỷ thôi, muội cũng muốn ăn thêm bát cơm rồi!"

      My Trang lấy làm lạ. "Sao muội lại thế?"

      Tôi chớp chớp mắt, giảbộ thầy đồ giảng sách, vờvuốt râu, ngâm nga: "Tỷchưa nghe câu cổnhân hay : "Sắc đẹp cũng có thểăn được" sao?"

      My Trang phì cười, mắng tôi: "Chẳng ra dáng tiểu thư con nhàlành chút nào!"

      Ăn xong bữa tối, tôi và My Trang ngồi dưới đèn xem mẫu thêu.

      Vừa ngẩng lên liền thấy An Lăng Dung cười hì hì đứng trước cửa ngăn, tôi vừa bất ngờ vừa vui mừng, vội vàng gọi nàng ta cùng ngồi xuống, rồi trách móc tại sao nội giám bên ngoài chịu báo trước.

      Lăng Dung có chút ngượng ngùng, phân bua: "Hoàn tỷđừng trách bọn họ, làmuội bảo bọn họđừng thông báo đấy chứ, muốn gây bất ngờ cho tỷ mà, ngờlại làm tỷ giận, Lăng Dung sai rồi!"

      Tôi vội cười, đáp: "Muội có làm sai gì đâu, muội cóý tốt đấy chứ! Tỷchẳng qua chỉ mắng bọn họmột câu lấy lệmà thôi, muội đừng tự trách!"

      Vẻ mặt Lăng Dung lúc này mới dãn ra, mỉm cười rồi cùng ngồi xuống. Nàng ta với My Trang: "Khi nãy muội sang Sướng An cung thăm tỷ trước rồi định rủ tỷsang đây thăm Hoàn tỷ, ai ngờcung nữtrong Tồn Cúc đường tỷđã sang đây từsớm rồi, hóa ra muội đây chậm bước."

      My Trang cười, : " chậm chút nào, vừa kịp lúc xem mẫu thêu này, Hoàn muội khéo tay lắm đấy!"

      Mặt tôi thoáng ửng hồng, thèm đểý tới lời tỷấy .

      Hoán Bích rót trà bưng đến. "Mời An Tuyển thị dùng trà! Hoán Bích biết Tuyển thịkhông thích trà Lục An nên cốý đổi sang trà thơm này."

      Lăng Dung mỉm cười cảm ơn. "Cảm ơn ngươi phí tâm đểý!"

      Hoán Bích nhún người, đáp: "Lăng Dung tiểu chủ vàMy Trang tiểu chủ cùng tiểu thưchúng nô tỳ tình như tỷmuội ruột thịt, nôtỳ sao dám lơ là kia chứ?"

      My Trang phá lên cười. "Khéo miệng quá! Quả nhiên là người hầu của muội, đúng là chủnào tớnấy mà!"

      Mặt tôi càng đỏ hơn. "My tỷchỉ thích đùa muội thôi! Nó lanh lợi chỗ nào kia chứ, chỉ làhầu hạbên muội lâu ngày nên nhớlâu hơn người khác chút thôi!"

      My Trang : "Đương nhiên đám a đầu hầu hạ chúng ta từ nhỏthì thân cận hơn rồi!", rồi lại hỏi Lăng Dung: "Muội dẫn theo a hoàn hầu cận, thế giờmuội cóbao nhiêu cung nữhầu hạ? Họ hầu hạ muội có tốt ?"

      Lăng Dung đáp: "Cũng có gì đáng chê trách nhưng bốn cung nữhầu hạmuội thìcó hai đứa mới mười hai tuổi, cũng chẳng mong bọn chúng làm được chuyện gì ra hồn. May mà muội sống cũng đơn giản nên nhưthế làđược rồi."

      Tôi cau mày, hài lòng : "Có vài người như thếthì sao đủđược? Dẫn chúng ra ngoài cũng mất mặt!"

      Tôi bèn gọi Cận Tịch vào, dặn dò: "Bây giờ ngươi bẩm với Hoàng hậu nương nương trước, sau đó đưa cung nữ mười tám tuổi dưới quyền ta qua bên đó hầu hạ An Tuyển thị."

      Cận Tịch vâng dạ, lát sau quay lại, bẩm: "Nôtỳ chọn Cúc Thanh qua đó, nàng ta từng làm việc ở Tứ Chấp khố, tính tình cũng ổn trọng."

      Tôi gật đầu cho nàng ta lui xuống rồi với An Lăng Dung: "Lát nữa tỷsẽ cho nàng ta theo muội về. Muội thiếu thứgì cứsang với tỷvà My tỷnhé!"

      My Trang gật đầu đồng ý. "Các tỷ có thứgì muội nhất định cũng có phần, yên tâm ! Hôm nay tỷđược ban thưởng ít đồ, có mấy tấm đoạn[1] hợp với vóc dáng muội lắm, lát nữa tỷ sẽsai người đưa sang Minh Sắt cư cho muội."

      [1] Đoạn: gấm, vóc.

      Lăng Dung vô cùng cảm kích, : "Tình nghĩa của hai tỷ, Lăng Dung xin khắc ghi trong lòng!"

      Tôi ngay: "Có gì đâu! Tỷ muội chúng ta phải biết giúp đỡlẫn nhau mới phải."

      Ba người chúng tôi nhìn nhau mỉm cười, lòng hiểu lòng, sáu bàn tay siết chặt thân tình.

      Ba ngày sau, mới canh tư tôi đãthức dậy, rời giường, tắm rửa thay quần áo, trang điểm xinh đẹp. Sau khi tôi vào cung, đây là lần đầu tiên gặp hậu phi trong hậu cung, lần ra mắt này rất quan trọng. Đám cung nhân ai nấy đều cóphần hồi hộp, hầu hạ vô cùng cẩn thận, chu đáo.

      Lưu Chu, Hoán Bích cẩn trọng trang điểm cho tôi, Bội Nhi đứng bên bưng hộp đựng trang sức, khuyên nhủ: "Lần đầu tiên tham kiến Hoàng hậu, tiểu chủnên trang điểm kĩcàng chút đểnhan sắc nổi bật hơn các phi tần khác mới phải!" Lưu Chu quay đầu lườm nàng ta, tiếng nào, nàng ta lập tức cúi gằm mặt, dám gì nữa.

      Tôi thuận tay vén tóc ra sau gáy, thản nhiên ra lệnh: "Chải tóc cao kiểu Nhưý làđược." Đó là kiểu tóc búi bình thường và phổthông nhất trong cung. Bội Nhi dâng hộp đựng trang sức, tôi chọn đôi trâm đồi mồi hình hoa cúc, vừa hợp thời, màu sắc lại đơn giản, nền nã. Sau búi tóc đính thêm cây trâm bằng bạc nạm vàng tạo hình hoa bướm, lại chọn bộ cung trang gấm Vân Nam óng ả, thêu hoa chìm màu đỏnhạt, màu sắc vừa vui mắt vừa quá nổi bật, thể vạch lá tìm sâu mà bắt lỗi được. Tôi biết mình quá nổi bật trong số cung tần vừa được tấn phong, bịnhiều người lườm nguýt, lần tham kiến này có mặt Hoa Phi, thực thể nổi trội quáđược, càng khiêm tốn, nhún nhường càng tốt. Cận Tịch tiến vào, thấy tôi trang điểm như vậy mỉm cười đầy vẻ thấu hiểu. Tôi biết nàng ta cũng tán thành cách ăn mặc của tôi, trí tuệ vượt hẳn đám người hầu khác. Tôi có ý muốn đềbạt Cận Tịch, chỉlà mới ở chung với nàng ta chưa lâu, chưa biết gốc rễ, dám tùy tiện tin người, gửi gắm trọng dụng.

      Cung kiệu đãchờ sẵn trước cửa, Thuần Thường tại đãtrang điểm, ăn mặc đẹp đẽđợi tôi cùng. Hai người chúng tôi lần lượt lên kiệu, Khang Lộc Hải vàCận Tịch theo sau. được hồi lâu mới nghe thấy giọng the thé cất lên bên ngoài kiệu: " đến Phượng Nghi cung, xin mời Hoàn Quý nhân xuống kiệu!" Sau đó, nội giám đến vén rèm, Khang Lộc Hải tiến lên đỡtay tôi, cùng tiến vào điện Chiêu Dương.

      Chương 4: Hoa phi Thế Lan [2]



      Trong số mười lăm tú nữthì có tám, chín người ởđây, các phi tần cũng lục tục đến nơi. Mọi người theo thân phận, địa vịlần lượt ngồi xuống, trong điện im ắng tiếng động. Chỉnghe thấy tiếng bước chân vội vã, tiếng ngọc bội leng keng, mùi hương ngan ngát lan tỏa, Hoàng hậu được đám người hầu túm tụm đưa lên ngồi bảo tọa. Mọi người vội vàng quỳ xuống thỉnh an, đồng loạt hôlớn: “Hoàng hậu nương nương vạn an!"

      Hoàng hậu đội mũ phượng đính hạt châu và lông trĩ màu tím, vận triều phục đỏthẫm thêu loan điểu triều phụng bằng chỉbạc, khíđộ trầm tĩnh, ung dung. Hoàng hậu mỉm cười thân thiết, lên tiếng: "Các muội đến sớm thế? Bình thân !"

      Giang Phúc Hải hướng dẫn các cung tần vừa được tấn phong khấu đầu hành đại lễvới Hoàng hậu. Hoàng hậu nhận lễ, lại sai nội giám ban thưởng lễ vật, mọi người vội tạơn.

      Vị trí đầu tiên bên trái Hoàng hậu đểtrống, Hoàng hậu cụp mắt nhìn qua, Giang Phúc Hải vội bẩm: "Đoan Phi nương nương mệt trong người, hôm nay thểđến được."

      Hoàng hậu "ừ" tiếng, : "Trước giờĐoan Phi vốn được khỏe, sau khi xong lễ, ngươi nhớphái người đến hỏi thăm!"

      Giang Phúc Hải nhìn sang người ngồi vị tríđầu tiên bên phải Hoàng hậu, giới thiệu: "Các tiểu chủtham kiến Hoa Phi nương nương!"

      Tôi vội đưa mắt nhìn qua Hoa Phi, đôi mắt phượng hơi nhếch xéo, lộvẻ quyến rũ và sắc sảo. Y phục và trang sức của Hoa Phi vô cùng lộng lẫy, chỉkém Hoàng hậu đôi chút, vóc dáng cân đối, làn da nhẵn mịn, mặt như hoa đào đẫm sương, ngón tay búp măng nõn nà, tóc chải kiểu Lũlộc[2] lộng lẫy, phức tạp, có điểm trâm thoa vàng ròng và ngọc đỏ, càng thêm rực rỡ, lóa mắt. Quảthật làmỹ lệtrời sinh, quyến rũkhông ai sánh nổi.

      [2] Kiểu tóc gồm nhiều vòng nối tiếp nhau, càng lên cao càng lại, hết sức phức tạp, muốn vấn kiểu tóc này phải dùng trụđểđỡchính giữa.

      Hoa Phi "ừ" tiếng, cho đứng dậy cũng chẳng tiếng nào, chỉhững hờnghịch nghịch chiếc nhẫn ngọc phỉthúy khảm đá quý đeo ngón tay, ngắm nghía hồi lâu rồi mỉm cười, với Hoàng hậu: "Năm nay Nội vụ phủdâng ngọc tệ , màu sắc thuần và trong trẻo chút nào!"

      Hoàng hậu tủm tỉm cười, khuyên: "Chất ngọc của chiếc nhẫn tay muội tốt thìthử hỏi ngọc của ai mới tốt đây? Trước tiên hãy cho các muội đây đứng dậy !"

      Hoa Phi lúc này mới vờnhư sực nhớ ra, quay đầu với chúng tôi: "Ta mải chuyện với Hoàng hậu, quên mất các muội vẫn hành lễ, các muội đừng trách ta nhé! Đứng dậy !"

      Các tiểu chủlúc này mới dám đứng thẳng người, tôi ngoài miệng xưng " dám" nhưng trong bụng lại nghĩ: cú ra oai phủđầu này giỏi ! Trừ Hoàng hậu ra, nàng ta khiến tất cả phi tần phải cưxử dè chừng với mình.

      Hoa Phi chợt mỉm cười, cất tiếng hỏi: "Thẩm Tiểu nghi và Hoàn Quý nhân là hai người nào?"

      Tôi và My Trang lập tức quỳ xuống hành lễ, miệng thưa: "Thần thiếp Tiểu nghi Thẩm My Trang, thần thiếp Quý nhân Chân Hoàn tham kiến Hoa Phi nương nương, nguyện nương nương cát tường!"

      Hoa Phi cười mỉm miễn lễ, cất tiếng khen: "Hai muội quảnhiên nhan sắc hơn người, hèn gì Hoàng thượng cũng phải ghé mắt nhìn."

      Mặt tôi và My Trang lập tức biến sắc. My Trang vội đáp: "Nương nương quốc sắc thiên hương, ung dung, lộng lẫy mới khiến ai cũng phải dõi mắt nhìn theo!”

      Hoa Phi cười khẽ. "Cái miệng nhỏcủa Thẩm muội ngọt đấy! Nhưng đến quốc sắc thiên hương, ung dung lộng lẫy, chẳng phải càng giống vềHoàng hậu hay sao?"

      Tôi nghĩ bụng: Hoa Phi lợi hại , mới mởmiệng đãchâm chích My Trang rồi, bèn cất tiếng bào chữa: "Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, nương nương ung dung lộng lẫy, bọn thần thiếp sao bì kịp!"

      Hoa Phi nghe vậy mới chịu mỉm cười hài lòng, bỏ mặc hai người chúng tôi, quay sang chuyện phiếm với các phi tần khác.

      Ngồi phía dưới Hoa Phi là Cẩn Phi. Hoàng đếsủng ái ít người nhưng dưới Hoàng hậu thìchỉ cóHoa Phi, Đoan Phi, Cẩn Phi là có địa vịcao nhất. Chẳng những bốn vịtrí chính nhất phẩm phi là Quý, Thục, Đức, Hiền đều để trống, mà cả chức tòng nhất phẩm phu nhân cũng chỉđểcho có. Đoan Phi Tề Nguyệt Tân, con của Hổ Bí Tướng quân TềPhu, nhập cung sớm nhất, làphi tần đầu tiên bên cạnh Hoàng thượng, lại được phong phi cùng ngày với đương kim Hoàng thượng, thời gian hầu hạcòn lâu hơn Hoa Phi và cả hai đời Hoàng hậu nhưng mười mấy năm nay vẫn chỉ làphi, đa phần là do chưa sinh nởlần nào lại nghe bà ta thân thểyếu đuối, hay đau bệnh, cả năm gặp mặt Hoàng thượng chỉđược đôi ba lần. Cẩn Phi là mẹđẻcủa hoàng trưởng tử, tuy mẹ phúquý nhờcon, được tấn phong làm phi nhưng vì hoàng trưởng tử có tưchất bình thường, được lòng Hoàng đế nên mẹ ruột nhiều năm liền được sủng ái. Hoa Phi chỉ mới nhập cung được ba, bốn năm lại cóthểđứng đầu ba phi, đúng là được sủng ái vạn phần.

      Đương kim Hoàng hậu lúc trước từng là Quý phi địa vịchỉ kém chị ruột là Thuần Nguyên Hoàng hậu, nhàhọ Chu ngoài Thái hậu còn có hậu phi, quyền thế hiển hách khắp thiên hạ, ai sánh bằng. Năm đó, ngang hàng với Quýphi là Đức phi và Hiền phi đều qua đời, nghe cái chết của hai bà phi này có liên quan đến việc Thuần Nguyên Hoàng hậu mất sớm. Chỉtrong ngày ngắn ngủi, Hoàng đế mất hậu hai phi cùng hoàng tử vừa sinh ra qua đời. Hoàng thượng đau lòng khôn xiết, từđókhông muốn tấn phong chức vịcao cho phi tần nữa, khiến nữnhân trong hậu cung, trừ những người sinh được con cái, đều có chức vị cao.

      Lần lượt tham kiến tất cả các tần phi, hai gối tôi mỏi nhừ. Hoàng hậu hiền hòa lên tiếng: “Các muội đều là những người thông minh, lanh lợi, từnay về sau cùng ởtrong cung nên nhớ, phải hết lòng hết sức hầu hạ Hoàng thượng, sinh con đẻcháu cho hoàng gia. Các muội cũng phải biết đồng tâm, cưxử hòa thuận với nhau." Mọi người cung kính vâng dạ. Hoàng hậu lại hỏi Giang Phúc Hải: "Bên Thái hậu bảo thếnào?"

      Giang Phúc Hải đáp: "Thái hậu hiểu lòng hiếu thảo của các hậu phi rồi, nhưng người muốn tĩnh tâm lễPhật, bảo nương nương và các phi tần, tiểu chủ cần sang Di Ninh cung thỉnh an."

      Hoàng hậu gật đầu, quay sang với mọi người: "Các muội cũng mệt rồi, hãy lui xuống nghỉ ngơi !"

      Chẳng mấy chốc mọi người hết, tôi và My Trang, Lăng Dung cùng quay về, chợt nghe sau lưng có người cười : "Khi nãy hai tỷăn lanh lợi, khéo léo , muội đây thực rất khâm phục!" Ba người chúng tôi quay đầu nhìn, ra là Lương Tài nhân cũng tiến cung lần này. Nàng ta chầm chậm bước tới, giọng đầy khiêu khích: "Hai tỷđây cho đám nô tài mang theo nhiều tặng phẩm như vậy, trong cung còn có chỗcất giữhay sao?"

      My Trang tủm tỉm cười, hiền hòa giải thích: "Ta và Hoàn Quý nhân đều cho rằng lẽ ra tỷmuội chúng ta nên cùng hưởng ân đức trời ban, định sau khi hồi cung sẽsai người chọn thứtốt mang đến cung của các tỷ muội khác. ngờ Lương muội đây đến trước, vậy thìmuội cứchọn thứmình thích." xong bèn lệnh cho nội giám đưa những món Hoàng hậu ban thưởng đến trước mặt Lương Tài nhân.

      Ai ngờ Lương Tài nhân chẳng thèm ghé mắt, chỉ thoáng cười lạnh. "Tỷđây đúng là hiền đức , chẳng trách ngày tuyển tú hôm ấy Hoàng thượng cũng phải khen ngợi. Xem ra tỷquả nhiên biết cách thu phục lòng người!"

      Dẫu tính tình My Trang có hiền hậu, biết kiềm chếđến mấy nhưng khi nghe thấy những lời xỉa xói trắng trợn như thếcũng sao nhịn được, đứng sững người, giận đến mức mặt mũi đỏbừng. Tôi cũng thầm cảm thấy căm tức kẻđức hạnh như vậy ngờcũng trúng tuyển vào cung, đúng là phí phạm nhan sắc mỹ miều mà! Nhưng cách cưxử của tôi và My Trang khiến cho nhiều người đểý, nếu lại tiếp tục gây chuyện chỉ e sẽchuốc thêm vạ vào thân. lúc do dựthì My Trang níu chặt lấy tay áo của tôi, ra hiệu cho tôi đừng kích động làm bừa.

      Chỉ thấy Lăng Dung ngày thường vốn nhút nhát nay lại dám bước lên, đến trước mặt Lương Tài nhân, mỉm cười thưa: "Nghe Lương tỷđây xuất thân từ gia đình dòng dõi, muội vôcùng ngưỡng mộ!"

      Lương Tài nhân kiêu ngạo đáp: "Nhà ta là thếgia dòng dõi nổi tiếng ởTam Dương, con của huyện thừa cỏn con nhà ngươi sao mà sánh được? Đúng là dung tục chịu nổi mà!"

      Lăng Dung hờn giận, vẫn giữ nụcười mỉm đúng mực, kiêu ngạo, xiểm nịnh, tiếp: "Muội đây vốn ngưỡng mộ danh tiếng của tỷ từlâu, chỉtiếc làtrăm nghe bằng thấy. Muội đây thực sựnghi ngờlời đồn về gia thếcủa tỷchỉ làlời đồn nhảm màthôi!"

      Lương Tài nhân chẳng hiểu Lăng Dung muốn gì, khăng khăng : "Ngươi tin có thểđi nghe ngóng ở vùng Tam Dương..."

      Tôi, Lăng Dung và My Trang kìm được phálên cười thành tiếng, đến đám nội giám, cung nữở phía sau cũng che miệng cười trộm. ngờtrên đời lại cókẻ ngu ngốc đến vậy, thế màcũng được phong làm tài nhân, đúng là trò đùa của thiên hạ!

      Lương Tài nhân thấy chúng tôi cười phá lên mới vỡlẽ, mặt lập tức biến sắc, bừng bừng nổi giận, vung tay tát mạnh vào mặt Lăng Dung. Tôi nhanh nhẹn bước lên bước giơ tay đỡcái tát của nàng ta, ai ngờnàng ta phản ứng cực nhanh, tay còn lại tiếp tục giơ lên cao, vung thẳng tới, tôi biết mình khó mà tránh được, hẳn phải gồng mình chịu nỗi nhục ăn tát. Thếnhưng tay nàng ta tát mạnh xuống thìbị người khác dùng sức giữchặt lại, sao động đậy được nữa.

      Tôi nhìn ra sau lưng Lương Tài nhân, lập tức nhún mình hành lễ. "Hoa Phi nương nương cát tường!"

      Lăng Dung, My Trang và đám cung nhân đều bất ngờđến sững người trước hành động của Lương Tài nhân, thấy tôi hành lễ mới sực tỉnh, đồng loạt thỉnh an Hoa Phi.

      Lương Tài nhân bị Chu Ninh Hải, nội giám hầu cận của Hoa Phi giữchặt hai tay, chẳng những thấy tình hình sau lưng màcòn có cách nào phản kháng lại được. Nàng ta thấy chúng tôi hành lễthỉnh an sợđến hồn phi phách tán, toàn thân mềm nhũn. Hoa Phi quát lớn: "Buông ả ra!"

      Hai chân Lương Tài nhân lập cập, đứng vững, lập tức ngãxuống, dập đầu nhưtế sao, đến cũng hết câu, chỉ biết lắp bắp van vỉ: "Hoa Phi nương nương tha mạng!"

      Ba người bọn tôi cũng cúi thấp đầu, biết Hoa Phi xửtrí mình như thếnào. Hoa Phi ngồi xuống ghếdo đám cung nhân khiêng tới, ung dung lên tiếng: "Mùa thu tới rồi, cảnh sắc trong cung đẹp ! Tại sao Lương Tài nhân chịu yên phận tận hưởng cảnh đẹp mà lại cư xử càn rỡ trong Thượng Lâm uyển như vậy cơ chứ?"

      Lương Tài nhân nước mắt lưng tròng, nức nởtố cáo: “An Tuyển thịăn hỗn xược, thần thiếp chỉđịnh dạy cho ả ta bài học!"

      Hoa Phi thèm ghé mắt nhìn nàng ta, mỉm cười dịu dàng : "Ta cứ tưởng Hoàng hậu và ta mất rồi chứ, thếnên mới phải phiền đến Lương Tài nhân ra mặt dạy dỗ cung tần, đúng là vất vả quá!" Nàng ta liếc mắt nhìn Lương Tài nhân run lẩy bẩy quỳmọp dưới đất. "Chỉcó điều, bản cung sợ ngươi đủsức gánh vác trách nhiệm vất vảđó, hay đểChu công công đưa ngươi đến nơi tốt hơn nghỉ ngơi vậy!" Giọng của nàng ta nghe uyển chuyển, quyến rũkhông kểxiết nhưng bên trong lại giấu sựđe dọa khó diễn tả thành lời.

      Nàng ta ung dung tựđắc nhìn gốc phong rụng đầy láđỏ nhưmáu trong Thượng Lâm uyển, chậm rãi tiếp: "Năm nay lá phong đỏ nhưvậy, cứthưởng "nhất trượng hồng" cho Lương Tài nhân thôi!"

      Tôi nghe nàng ta mà kinh hãi, toát mồhôi hột. "Nhất trượng hồng" là hình phạt đểtrừng trịphi tần, cung nhân phạm lỗi. Dùng gậy dày hai phân, dài năm thước đánh từ mông xuống chân nữ phạm, có số gậy cụ thể, cứđánh đến khi xương gân gãy vụn, máu thịt bầy nhầy mới dừng, từ xa nhìn lại chỉthấy bãi máu đỏtươi nên mới được gọi là"nhất trượng hồng". Sau hình phạt tàn nhẫn nhưvậy, đôi chân của Lương Tài nhân coi như tàn phế!

      Chu Ninh Hải dạ tiếng, gọi mấy tay nội giám sức dài vai rộng đến kéo Lương Tài nhân . Bốn phía tĩnh lặng ai dám ho he tiếng, Lương Tài nhân ngất xỉu, còn biết gìnữa.

      Tim tôi đập thình thịch vì khiếp hãi, Hoa Phi quảnhiên thủđoạn độc ác, cười cười vài ba tiếng hủy luôn đôi chân của Lương Tài nhân. Tôi càng nghĩ càng sợ, im lặng hồi lâu, mới nghe Hoa Phi cất tiếng: "Khi nãy Lương thịđịa vị thấp mà dám mạo phạm bềtrên, thân thểđêtiện lại dám có ý muốn loạn đánh Quý nhân, khiến ba muội đây sợhãi. Thôi cứ lui xuống nghỉ ngơi !"

      Mọi người nhưđược đại xá, vội vã cáo từ, lui xuống. Chỉ nghe "ối chao" tiếng, ra Lăng Dung sợđến mức chân mềm nhũn. Hoa Phi cười nhạt tiếng, ra bộ rất đắc ý.

      Tôi và My Trang lập tức đỡ Lăng Dung rời , được đoạn khá xa mới dám dừng lại. Tôi lệnh cho đám cung nhân theo hầu trởvề trước rồi cùng Lăng Dung và My Trang ra Tùng Phong đình ởsâu trong Thượng Lâm uyển ngồi nghỉngơi. Lúc này tôi mới rút khăn lụa ra thấm khô mồhôi lạnh rịn trán, chiếc khăn lụa ướt đẫm. Ngẩng đầu nhìn My Trang, tôi thấy mặt tỷấy cũng tái nhợt, tựa nhưbị bệnh nặng vừa khỏi. Còn Lăng Dung run bần bật, ba người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy sợ hãi khó mà diễn tả thành lời. lâu sau đó, Lăng Dung mới thốt ra câu: "Muội sợđến phát khiếp!"

      Tôi trầm ngâm hồi rồi mới : "Trước giờ nghe Hoa Phi ỷđược sủng ái nên chẳng ai dám động vào, ngờnàng ta lại độc ác đến mức này..."

      My Trang buông tiếng thởdài. "Chỉtiếc cho Lương Tài nhân, ảta tuy ngốc nghếch, ngạo mạn nhưng tội đáng bị trừng phạt đến mức đó."

      Lăng Dung vội vã đưa mắt nhìn quanh, sợbị tai mắt của Hoa Phi nghe thấy. Đến khi tin chắc bốn bểchẳng cóai khác, nàng ta mới giọng khẽ khàng: "Hoa Phi nghiêm phạt Lương Tài nhân, tựa hồcó ý muốn lôi kéo chúng ta.”

      Tôi lặng yên hồi lâu, thấy trong mắt My Trang cũng đầy vẻưu tư, do dự, tỷấy hạgiọng : "Vềsau phải nhìn sắc mặt của người khác mà hành , sống thực chẳng dễ dàng gì..."

      Ba người nghe tiếng gióthu cuốn lá vàng bay loạt soạt, im lặng chẳng biết gì nữa.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Trăm kế tránh địch


      Lúc tôi về lại Oánh Tâm đường, màn đêm buông xuống. Đám Cận Tịch thấy tôi mãi về sốt ruột như kiến bò chảo nóng. Thấy tôi quay về, bọn họ thở phào, kể lại rằng Hoàng hậu truyền ý chỉ, từ đêm mai trở , cung tần vừa được tấn phong bắt đầu được thị tẩm, đặc biệt dặn dò tôi chuẩn bị cho tốt. Tôi nghe xong càng thêm phiền lòng, lo lắng, chẳng buồn ăn cơm tối, chỉ uống mấy ngụm canh rồi dạo ngoài sân trước Oánh Tâm đường để giải khuây.

      Hoa quế Ngu Châu mùa nở rộ, dưới ánh trăng mờ ảo như vô số mảnh vàng vụn li ti, tỏa hương thơm ngát. Tôi chẳng còn lòng dạ nào để ngắm hoa, ngẩng đầu nhìn đền đài, mái ngói trập trùng như núi bên ngoài cửa cung, tâm trạng vô cùng nặng nề.

      Thái độ của Hoa Phi với tôi và My Trang hết sức mơ hồ, tựa như có ý muốn lôi kéo chúng tôi, vừa như muốn dè chừng, giữ khoảng cách nhất định. Do vậy, nàng ta lúc ở điện Chiêu Dương lên giọng kẻ cả, trấn áp chúng tôi trước mặt mọi người nhưng trong Thượng Lâm uyển lại thẳng tay trừng trị Lương tài nhân cho tôi hả giận. Nhưng nàng ta hành xử cũng vô cùng giảo hoạt, ràng Lương Tài nhân ra tay để dạy dỗ Lăng Dung nhưng Hoa Phi lại khăng khăng lý do trừng phạt Lương thị là vì ả ta đắc tội với tôi. Điều duy nhất có thể khẳng định là, tôi giờ có ít địch nhân. Từ thái độ của Lương Tài nhân, có thể thấy được ganh tỵ và bất mãn của mọi người dành cho tôi. Chỉ có điều, Lương thị kiêu ngạo nên mới trắng trợn mở miệng mắng chửi chẳng chút e dè, lại còn ra tay đánh người. Nhưng minh đao minh thương như thế ít nhất còn có thể binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, nếu lỡ ngày mai tôi là người đầu tiên được chọn thị tẩm, được Hoàng đế sủng ái, sau đó gặp phải vô số người lén lút ám toán, thế có đề phòng cách mấy cũng chẳng tránh được, chỉ sợ kết cục của tôi còn thê thảm hơn Lương thị nhiều!

      Nghĩ đến đó, tôi rùng mình khiếp hãi. Hoa Phi tuy có thái độ ràng nhưng trước mắt chỉ là đứng ngoài xem kịch, chưa có hành động gì đối phó tôi. Nhưng nếu lỡ tôi được Hoàng thượng thương , làm ảnh hưởng đến địa vị của nàng ta, chẳng phải tôi trở thành cái đinh trong mắt, gai trong thịt của nàng ta hay sao? Khi đó, nàng ta nhất định mau chóng trừ bỏ tôi để tránh họa về sau. Thế trong hậu cung, tôi trước sau đều thụ địch, tình hình thực ổn. Cha mẹ muốn tôi phải tự bảo vệ thân mình, nếu tôi bị vu oan, cả nhà họ Chân cũng bị ảnh hưởng.

      Tôi nhìn hoa quế vàng rực rụng lả tả dưới đất, trong lòng thầm tính toán kế sách thoát thân.

      Gió đêm thổi qua, tôi cảm thấy có chút lạnh rồi lại chợt ấm hẳn lên, chiếc áo choàng gấm được khoác lên người. Tôi quay lại thấy Hoán Bích đứng ở sau lưng, lo lắng khuyên: “Đêm về gió lớn, tiểu thư cẩn thận kẻo cảm lạnh đấy!"

      Tôi mệt mỏi mỉm cười. "Ta cảm thấy trong người có chút khỏe, ngươi gọi Tiểu Doãn Tử mời thái y đến xem sao! Nhớ lấy, phải mời bằng được Ôn Thực Sơ - Ôn đại nhân."

      Hoán Bích hốt hoảng gọi Lưu Chu, đỡ tôi vào phòng rồi lệnh cho Tiểu Doãn Tử mời Ôn Thực Sơ đến ngay.

      Chẳng mấy chốc, Ôn Thực Sơ đến. Tôi chỉ để Lưu Chu, Hoán Bích hầu hạ bên người, còn tất cả những người khác đều phải chờ ở bên ngoài. Ôn Thực Sơ bắt mạch xong, lại quan sát sắc mặt tôi hồi, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ, hỏi: " biết vì sao mà tiểu chủ lại sinh bệnh?"

      Tôi thản nhiên đáp: "Ta vừa bị khiếp sợ phen, buổi tối lại hơi cảm lạnh."

      Tôi nhìn sang , lập tức cụp mi mắt, dám nhìn tôi. Tôi bèn chậm rãi tiếp: "Ngày đó trong Khoái Tuyết hiên, đại nhân từng đối xử tốt với Chân Hoàn cả đời cả kiếp, biết hôm nay câu đó còn có giá trị nữa hay ?"

      Cơ mặt Ôn Thực Sơ co giật, hiển nhiên ngờ tôi lại hỏi câu này, lập tức quỳ xuống, thưa: "Lời này của tiểu chủ vi thần dám nhận! Nhưng tiểu chủ biết thần trước giờ luôn giữ lời hứa, huống gì..." Giọng chùng xuống nhưng vẫn kiên định, thành khẩn vô cùng: "Mặc cho tiểu chủ thân ở chốn nào, tình cảm của thần đối với tiểu chủ cũng bao giờ thay đổi."

      Tôi lập tức cảm thấy nhõm cả người, Ôn Thực Sơ quả kẻ chung tình, tôi thực nhìn nhầm người. Tôi vẫy tay ra hiệu cho lại gần. "Trong cung có chỗ cho cái gọi là tình cảm, ngươi trung thành với ta, chịu giữ lời hứa vậy là đủ rồi." Giọng tôi càng dịu dàng hơn. " giờ ta có việc cần nhờ, biết Ôn đại nhân có chịu giúp đỡ hay ?"

      đáp: "Tiểu chủ cứ việc dặn dò!"

      Mặt tôi chút biểu cảm, chăm chăm nhìn vào ánh nến bập bùng sáng tối, hạ giọng: "Ta muốn thị tẩm."

      giật mình kinh hãi nhưng trong chớp mắt sắc mặt trở lại bình thường, lên tiếng dặn dò: "Tiểu chủ cứ an tâm nghỉ ngơi, thần viết xong đơn thuốc dặn Ngự dược phòng dâng thuốc tận nơi."

      Tôi ra lệnh cho Lưu Chu: "Tiễn đại nhân quay về!", lại dặn Hoán Bích lấy đĩnh vàng đưa cho Ôn Thực Sơ, vừa định từ chối, tôi giọng khuyên: “Đó là chút lòng thành của ta, huống gì tay ra ngoài cũng chẳng tiện chút nào!" nghe vậy mới chịu nhận lấy.

      Hoán Bích hầu hạ tôi nằm xuống nghỉ ngơi. Thuốc do Ôn Thực Sơ kê nhanh chóng được đưa tới, Tiểu Ân Tử sắc ngay tễ cho tôi uống, uống xong ngủ giấc. Ngày hôm sau thức dậy, bệnh của tôi càng trầm trọng. Ôn Thực Sơ bẩm lên rằng: Hoàn Quý nhân đau tim vì kinh hãi, lại gặp gió lạnh nên phát bệnh theo mùa, cần phải nghỉ ngơi. Hoàng hậu liền phái Lưu an nhân hầu cận đến thăm tôi phen, luôn miệng tiếc nuối tôi bệnh đúng lúc chút nào. Tôi cố gắng đứng dậy tạ ơn nhưng lực bất tòng tâm, Lưu an nhân bèn vội vã quay về bẩm báo.

      Hoàng hậu lệnh cho Ôn Thực Sơ tập trung chữa bệnh cho tôi, đồng thời cho Thuần Thường tại và Sử Mỹ nhân chuyển ra khỏi Đường Lê cung để tôi có thể yên tâm dưỡng bệnh. Tôi sai Cận Tịch đích thân đến cung Phượng Nghi tạ ơn, rồi bắt đầu cuộc sống mình ở Đường Lê cung.

      Tin tôi mắc bệnh vừa truyền ra, người trong cung ai ai cũng cười chê, cho rằng tôi tuy đẹp như hoa nhưng lại nhát như thỏ đế, nhìn được chứ chẳng dùng được. Qua đó, mọi người càng thêm phần dè chừng, sợ hãi Hoa Phi.

      Mấy ngày đầu còn khá ổn, phi tần, tiểu chủ dưới cấp Hoa Phi đều đích thân đến hỏi han, Hoa Phi cũng sai cung nhân đến thăm bệnh, khá là náo nhiệt. tháng sau đó, bệnh của tôi vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm, vẫn tiếp tục nằm liệt giường, tần phi trong cung trước giờ ai cũng khen y thuật của Ôn Thực Sơ cao minh, cũng ân cần trị liệu nhưng bệnh của tôi lúc tốt lúc xấu, tái tái lại. Ôn Thực Sơ đành bẩm báo lên rằng cơ thể tôi yếu ớt, dám dùng thuốc mạnh, phải từ từ điều dưỡng. Điều dưỡng thế này hoàn toàn có kỳ hạn. Tin tức vừa truyền ra, người đến thăm thưa dần, cuối cùng ngoài Thuần Thường tại thỉnh thoảng ghé qua chỉ còn My Trang, Lăng Dung và Ôn Thực Sơ là thường hay đến an ủi tôi. Ai cũng biết tần phi bệnh mãi dứt, dẫu nhan sắc như tiên trời cũng chẳng có cách nào được gặp mặt Hoàng thượng, gì đến thị tẩm, sủng ái! Cũng may tôi sớm lường trước kết quả này, tuy khỏi than thở người trong cung chỉ biết nịnh hót, bợ đỡ nhưng cũng vui vẻ vì được thanh nhàn, ngày ngày bình yên trong cung đọc sách thêu hoa, từ từ "dưỡng bệnh".

      Tôi tuy độc trong Đường Lê cung nhưng vẫn nắm mọi chuyện bên ngoài, nhờ có My Trang và Lăng Dung truyền tin cho biết. Chỉ có điều, bọn họ sợ ảnh hưởng đến việc dưỡng bệnh của tôi nên chỉ vài ba câu lấy lệ. Nhưng chỉ bằng vài câu ngắn ngủi đó tôi cũng hiểu hết được tình hình. Sau chuyện của Lương Tài nhân và chuyện tôi sợ hãi phát bệnh, kiêu ngạo của Hoa Phi lên đến đỉnh điểm như mặt trời giữa trưa. Trong số cung tần mới được tấn phong My Trang được sủng ái nhất, sau khi thị tẩm nửa tháng được thăng lên chức tần, ban hiệu "Huệ". Sau đó mới tới Lương viện Lưu Lệnh Nhàn và Điềm Quý nhân Đỗ Bội Quân, nhưng vẫn chưa đâu vào đâu. Trong số các phi tần lâu năm, Hân Quý tần, Lệ Quý tần và Tần Phương nghi vẫn còn được sủng ái. My Trang mới nhập cung được tháng, vẫn chưa đủ sức cạnh tranh ngang hàng với Hoa Phi, do đó chuyện gì cũng phải nhẫn nhịn, nhờ thế mà bình yên vô . Chỉ có điều, chuyện ghen ghét, tranh giành giữa các phi tần bao giờ dứt, mọi người trong lúc kèn cựa nhau, dần quên mất Quý nhân bệnh tật như tôi.

      Thời gian thanh nhàn trôi qua được hơn tháng tôi bắt đầu cảm thấy có chút thay đổi. Khang Lộc Hải và đồ đệ của là Tiểu Ân Tử càng ngày càng chịu an phận, dần coi tôi ra gì. Tôi lệnh cho bọn họ làm việc gì, bọn họ cũng chỉ vâng vâng dạ dạ cho có chứ chẳng chịu động chân động tay. Tất cả công việc hằng ngày đều rơi vào tay tiểu nội giám Tiểu Doãn Tử và nội giám làm việc nặng khác. Khang Lộc Hải và Tiểu Ấn Tử dẫn đầu, sau đó là vài ba cung nữ cũng bắt chước nổi loạn theo, ỷ tôi bệnh có sức coi chừng gây chuyện, bắt đầu lên mặt cãi lại Lưu Chu và Hoán Bích.

      Sáng nọ, tôi ngồi bên cửa sổ trong buồng sưởi phía tây uống chè lạc Cận Tịch vừa nấu Khang Lộc Hải và Tiểu Ấn Tử vào thỉnh an rồi quỳ phịch trước sạp, khóc lóc than vãn: "Từ nay về sau, nô tài thể hầu hạ tiểu chủ được nữa!"

      Tôi kinh hãi, vội lệnh cho bọn họ đứng dậy. Khang Lộc Hải và Tiểu Ấn Tử đứng trước mặt tôi, nức nở kể rằng Lệ Quý tần đòi đích danh bọn họ sang hầu hạ. Tôi quét mắt nhìn qua, bọn họ lập tức cúi gằm, lấy tay áo chấm khóe mắt. Tôi vừa nhìn thấy nơi cánh tay áo của bọn họ chẳng có dấu lệ nào, biết bọn họ giả vờ nhưng cũng chẳng thèm vạch trần làm gì, chỉ lạnh nhạt : "Biết rồi! Ở đó cũng tốt, phúc đức cho các ngươi, lo dọn dẹp đồ đạc, sau buổi trưa chuyển sang bên đó ! Nhớ tận tâm hầu hạ Lệ chủ tử!" Trong lòng tôi chỉ có cảm giác chán ghét, xong chẳng thèm nhìn mặt bọn họ nữa mà tiếp tục nhấm nháp món chè lạc. Uống hết bát chè, tôi ngẫm nghĩ hồi rồi gọi tất cả đám hạ nhân vào. Bọn họ quỳ chật kín cả phòng.

      Tôi ôn hòa lên tiếng: "Ta bệnh cũng hơn hai tháng nay rồi. Mấy ngày nay tinh thần vẫn chưa tỉnh táo, e là căn bệnh này vẫn còn dây dưa lâu dài. Nô tài trong cung của ta nhiều như vậy, ta thực cũng cần tất cả các ngươi hầu hạ. thẳng ra, nhiều người qua lại trước mặt, ta cũng thấy phiền. Do vậy, hôm nay ta gọi các ngươi vào đây là muốn hỏi các ngươi câu: ta định sắp xếp cho vài ba nô tài ra ngoài hầu hạ các phi tần khác, khỏi phải ngồi ở chỗ của ta. Trong các ngươi, ai muốn chuyển cứ đến chỗ ta lĩnh đĩnh bạc, sau đó muốn đâu !"

      Vẻ mặt của vài tiểu cung nữ ra chiều háo hức nhưng chẳng ai dám cử động, chỉ đưa mắt nhìn nhau.

      Tôi lại khuyên thêm: "Hôm nay Lệ Quý tần chỉ đích danh Khang công công và Ấn công công sang hầu hạ, bọn họ thu dọn đồ đạc xong ngay. Các ngươi còn chúc mừng bọn họ !"

      Mọi người yếu ớt vài ba câu chúc mừng, Lưu Chu kìm được, nghiến răng mỉa mai: "Khang công công, tiểu chủ ngày thường đối xử với ngươi tệ, có ban thưởng ngươi luôn là người được lĩnh phần nhiều. Vì sao hôm nay bíu được cành cao rồi ngay vậy?"

      Tiểu Ấn Tử thấy nàng khí thế, hung hãn, bất giác lùi lại hai bước nhưng Khang Lộc Hải vẫn bình tĩnh, cất tiếng giải thích: ''Lưu Chu nương trách nhầm rồi, nô tài chẳng qua là có quyền tự chủ. Nô tài lòng muốn hầu hạ Hoàn Quý nhân, ai ngờ Lệ chủ tử chỉ đích danh đòi nô tài, nô tài cũng chẳng còn cách nào khác."

      Lưu Chu cười lạnh tiếng. "Hay cho câu có quyền tự chủ, ta lại biết đời này lại có đạo lý trâu muốn uống nước mà người ta cứ nhấn đầu ép nó uống! Nếu ngươi lòng muốn hầu hạ Quý nhân đây chính là cơ hội để ngươi thể lòng trung thành. Ngươi từ chối Lệ chủ tử, với người rằng ngươi là người hầu trung thành, theo hai chủ. Lệ chủ tử tất nhiên trách gì ngươi, thậm chí còn khen ngợi lòng trung thành của ngươi nữa!" Vẻ mặt Khang Lộc Hải và Tiểu Ấn Tử hết đỏ lại trắng, vô cùng xấu hổ khi bị Lưu Chu vạch mặt.

      Tôi giả vờ nổi giận, mắng: "Lưu Chu, ta đương nhiên hiểu "lòng trung thành" của Khang công công, đưa bạc cho ta !”

      Hoán Bích chậm rãi bước lên, đặt bạc vào tay Khang Lộc Hải, tủm tỉm cười. "Khang công công nhớ cầm cho chắc nhé! Đĩnh bạc này là do Hoàn Quý nhân mà ngươi luôn ghi nhớ trong tim ban cho đấy, nhớ cất cho kĩ, đừng để lẫn với những vật ban thưởng của Lệ Quý nhân sau này, để bày tỏ lòng trung thành "ở doanh Tào nhưng lòng vẫn ở Hán" nhé!" Lại đưa bạc cho Tiểu Ấn Tử. "Ấn công công, ngươi cũng giữ cho kĩ , về sau học theo lòng trung thành của sư phụ nhà ngươi, đường tương lai rộng mở."

      Khang Lộc Hải vừa giận vừa hổ thẹn ra mặt nhưng cuối cùng cũng dám phát cáu trước mặt tôi, chắp tay làm lễ rồi kéo Tiểu Ấn Tử cun cút ra khỏi Đường Lê cung.

      Tôi quay đầu nhìn đám người còn lại, cất giọng lạnh như băng: "Hôm nay ai muốn luôn lượt, ta cấp thêm bạc cho các ngươi. Nếu sau này chịu được khổ mà đòi chỉ có nước bị kéo ra Thận hình ty phạt làm khổ dịch, các ngươi suy nghĩ cho kĩ !"

      Ánh nắng dần chếch sang phía đông, lưu lại vệt sáng trắng như tuyết mặt đất, phòng phía tây im phăng phắc như mặt nước ao tù. Cuối cùng cũng có cung nữ khẽ khàng cất tiếng van xin: "Nô tỳ ngu độn, chỉ sợ hầu hạ tiểu chủ được tốt!"

      Tôi thèm nhìn mặt ả, chỉ đưa mắt ra hiệu cho Hoán Bích. Nàng ta quăng đĩnh bạc xuống đất, "choang” tiếng, đĩnh bạc lăn ra đằng xa. Cuối cùng ả cũng rón rén bò tới nhặt lên, rồi có thêm hai người nữa nhận lấy bạc xin ra ngoài.

      im lặng kéo dài hồi lâu, tôi quay người nhìn, mặt đất chỉ còn lại Cận Tịch, Phẩm Nhi, Bội Nhi, Tinh Thanh cùng nội giám Tiểu Doãn Tử và Tiểu Liên Tử. Tôi quét mắt nhìn kĩ từng người, thấy bọn họ cung kính quỳ dưới đất, đến thở mạnh cũng dám, bèn trầm giọng hỏi: "Các ngươi còn có ai muốn chuyển nữa ?"

      Cận Tịch quỳ thẳng người, câu ngắn gọn: "Nô tỳ thề chết trung thành với Hoàn Quý nhân!"

      Phẩm Nhi, Bội Nhi và Tinh Thanh cũng đồng thanh hô lớn: "Bọn nô tỳ thề chết trung thành với tiểu chủ, thề làm chuyện trái đạo lý làm người!"

      Tiểu Doãn Tử quỳ gối đến trước mặt tôi, kéo vạt áo của tôi, nức nở khóc. "Nô tài nhận đại ơn của Quý nhân, quyết bao giờ phản bội Quý nhân!"

      Tôi gật đầu. "Ngươi biết chuyện rồi sao?"

      Tiểu Doãn Tử dập đầu, thưa: "Tháng trước, ca ca của nô tài mắc bệnh nằm ở Ngự Trù phòng suốt mấy ngày trời, ai thèm để ý tới, tiểu chủ tuy bệnh nhưng vẫn rủ lòng thương, còn đặc biệt mời Ôn đại nhân đến chữa bệnh cho huynh ấy. Nô tài nhận đại ơn đại đức của tiểu chủ, đời này kiếp này biết lấy gì báo đáp, chỉ biết dốc lòng dốc sức hầu hạ tiểu chủ. Chết rồi biến thành vi đà cũng phải đỡ cho tiểu chủ thành Phật."

      Tôi phá lên cười thành tiếng. "Đúng là mồm khỉ trơn như mỡ!"

      Tiểu Doãn Tử đập đầu, : "Đó đều là những lời lòng của nô tài, tuyệt dám lừa gạt tiểu chủ!"

      Tôi lệnh cho đứng dậy: "Còn dập nữa nứt đầu ra mất, chừng lại phải nhờ Ôn đại nhân đến khám thêm lượt."

      Mọi người nghe vậy phá lên cười.

      Tôi lại hỏi Tiểu Liên Tử: "Còn ngươi sao?"

      Tiểu Liên Tử nghiêm mặt, đáp: "Tiểu chủ đối xử tốt với bọn nô tài, nô tài thấy hết, ghi nhớ hết, nô tài phải kẻ có lương tâm!"

      Lòng tôi chợt cảm thấy ấm áp, người trong cung phải ai cũng bạc tình bạc nghĩa! Tôi ngẫm nghĩ hồi rồi lên tiếng dặn dò: "Bây giờ đêm trở lạnh rồi, Tiểu Doãn Tử và Tiểu Liên Tử canh đêm ngoài hành lang suốt cũng ổn, mau cấp cho bọn họ chiếc chăn ấm, để bọn họ canh đêm nơi điện phụ, cần chầu chực ngoài hành lang nữa." Hai người vội vã tạ ơn. Tôi đứng thẳng dậy, đỡ từng người đứng lên, dịu giọng an ủi: "Các ngươi theo hầu ta, chưa được ngày nào hưởng phúc. Ta chỉ là Quý nhân bệnh tật thất thế, các ngươi đối xử với ta thế này, ta cũng chẳng có cách nào hậu đãi các ngươi. Chỉ có điều, ta còn ở đây ngày để các ngươi chịu thiệt." Mọi người đồng thanh tạ ân. Tôi quay sang vói Lưu Chu, Hoán Bích: "Các ngươi mau chuẩn bị bàn rượu thịt ngon lành, đêm nay người trong Đường Lê cung phân biệt dưới, cùng ngồi ăn chung bữa cơm!" Vừa dứt lời, thấy ai nấy dòng lệ lưng tròng, tôi khỏi cảm thấy lòng rung động.

      Đường Lê cung vốn nằm ở nơi vắng vẻ, khí trời mỗi ngày lạnh giá nên Thuần Thường tại, My Trang và Lăng Dung rất hiếm khi đến chơi vào ban đêm. Màn đêm buông xuống, đóng cửa cung rồi chẳng ai tới hỏi han.

      Tối đó, ăn xong cơm, ai nấy đều no say. Trong cung, đây có lẽ là lần đầu tiên trong sử sách có chuyện chủ tớ phân biệt mà say sưa cùng nhau. Bệnh tôi cứ tái tái lại, đám Cận Tịch cũng dám cho tôi uống nhiều nhưng tôi nằng nặc đòi uống cho thỏa thích, vừa uống được mấy chung mơ hồ nằm lăn ra ngủ.

      Hôm sau tỉnh lại, mặt trời lên cao ba con sào, đầu tôi vẫn hơi choáng váng. Cận Tịch bèn cắt hai mảnh thuốc màu đỏ, hình tròn dán vào hai bên huyệt thái dương cho tôi, rồi lấy muối tinh để tôi chà răng, dâng trà cho tôi súc miệng. Tôi nghe thấy tiếng gió ù ù ngoài cửa sổ bèn nằm phịch xuống giường, lười biếng chẳng buồn ngồi dậy.

      Từ xa nghe thấy có tiếng người cười cợt. "Lạnh đến đóng băng mất! Quý nhân ngủ ngon quá nhỉ!" Cận Tịch ôm gối đến để tôi tựa, thấy Tinh Thanh dẫn hai người mặc áo lông chim màu đỏ tiến vào, chính là My Trang và Lăng Dung. My Trang bước lên, đưa tay xoa mặt tôi. " cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?"

      Tôi tủm tỉm cười, đáp: "Chưa có gì thay đổi cả."

      Lăng Dung vừa cởi áo khoác vừa : "Tỷ dán thuốc cao, sắc mặt trông hồng hào hẳn lên."

      My Trang phá lên cười. "Cái gì chứ? Ỷ có ai quản, càng lúc càng giống bà điên ấy! Muội đừng có khen nó, nếu nó lại càng thêm phần đắc ý!"

      Tôi nhìn cách ăn mặc của My Trang, cười trêu: "Đây là lụa và trang sức mà Hoàng thượng vừa thưởng cho tỷ chứ gì?" Mặt My Trang hơi ửng hồng, chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tủm tỉm cười, đưa mắt ngắm nghía đôi thoa hình dơi bằng ngọc xanh trong suốt, khen: "Đôi thoa này có vẻ rất thanh nhã, chất ngọc cũng tốt nữa!"

      Lăng Dung cười, góp chuyện: "Đúng là hùng có kiến giải giống nhau, khi nãy muội cũng vừa khen đúng như thế. Bây giờ My tỷ được Hoàng thượng sủng ái lắm đấy!"

      Mặt My Trang càng đỏ thêm, tỷ ấy lảng sang chuyện khác: "Tỷ đem qua cho muội mấy giỏ than thượng hạng, cung thất của muội ở nơi hẻo lánh, lại nhiều cây to, sợ mấy hôm nữa càng lạnh thêm, tốt cho bệnh tình của muội."

      Tôi cười cười. "Muội nào có ẻo lả đến mức ấy! Phần than của muội được người đưa tới rồi."

      Lăng Dung khuyên: "Chắc là thứ để ngoài hành lang chứ gì! Đó là than đen, nhiều tro lắm, thể dùng trong phòng được. My tỷ phải bẩm báo Hoàng hậu nương nương tiếng mới được, đám nô tài ấy sao lại dám coi thường Hoàn tỷ như thế chứ!"

      Toi vội cản lại: "Nô tài nào mà chẳng như thế! Nhưng cũng nhờ tỷ được sủng ái, bọn chúng cũng chẳng dám hoàn toàn coi thường muội, cái gì phần muội là của muội, thiếu li. Hơn nữa, thêm chuyện chi bằng bớt chuyện, chẳng phải các tỷ muội tặng thêm cho muội rồi sao? Tặng than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tình cảm ấy trân quý biết bao, còn khiến muội vui hơn cả trăm giỏ than thượng hạng nữa ấy chứ!"

      My Trang lấy làm lạ, hỏi: "Khi nãy vào đây, sao tỷ thấy cung của muội vắng vẻ đến vậy? Đến than cũng do Tiểu Doãn Tử ra mặt nhận, Khang Lộc Hải và Tiểu Ấn Tử đâu?"

      Lăng Dung góp thêm: "Còn Hoàn Nhi chuyên việc dâng trà nước và hai a đầu quét dọn nữa?"

      Tôi thản nhiên mỉm cười. "Khang Lộc Hải và Tiểu Ấn Tử bị Lệ Quý tần chỉ đích danh gọi qua hầu hạ, lúc bị gọi bọn chúng mới báo với muội. Còn mấy đứa kia bị muội đẩy chỗ khác rồi!"

      My Trang hết sức kinh ngạc, hỏi lại: "Khang Lộc Hải và Tiểu Ấn Tử đều là người dưới quyền muội, Lệ Quý tần sao với muội tiếng đòi lấy bọn chúng ? Thế mà hai tên súc sinh Khang Lộc Hải và Tiểu Ấn Tử cũng chịu theo ư?", lại hỏi thêm: "Sao muội lại đẩy mấy đứa a đầu kia ?"

      "Lòng bọn chúng sớm còn ở đây nữa, nôn nóng muốn tung cánh bay cao, chỉ sợ bị muội giữ lại. Loại người như vậy, nếu giữ bên người sớm muộn gì cũng gây họa, bằng tống cổ chúng từ sớm."

      My Trang trầm tư. "Ý của muội là..."

      Tôi nghiêm nghị giải thích: "Nô tài cần được việc chứ cần nhiều. Nếu bọn chúng có ý lưu lại chỗ muội chẳng bằng để bọn chúng . là có thể biết được và giữ lại nô tài thực trung thành, tốt với mình, hai là nơi này đông người nhiều miệng, các tỷ muội thường ghé qua chơi, đám nô tài sinh lòng phản trắc ấy nếu bị người khác mua chuộc, rồi lợi dụng chúng để đối phó với chúng ta muốn phòng cách mấy cũng khó mà tránh được."

      My Trang gật gù đồng ý. "Khá khen cho muội tinh ý! Tỷ chưa hề để ý đến chuyện này, xem ra quay về cũng phải chú tâm dè chừng đám nô tài của mình, Lăng Dung cũng phải cẩn thận đấy!"

      Lăng Dung hạ giọng vâng dạ rồi chăm chú nhìn tôi, thở dài than thở: "Tỷ bệnh mà còn lao tâm khổ tứ thế này hèn gì bệnh mãi dứt, chẳng biết có phải do nhọc lòng quá ?"

      My Trang cũng lo lắng ra mặt. "Theo lý mà , y thuật của Ôn thái y rất giỏi, tại sao bệnh của muội cứ khỏi hẳn thế?"

      Tôi an ủi tỷ ấy: "Bệnh đến như núi đổ, bệnh khỏi như kéo tơ. Dạo này tiết trời lạnh giá nên càng khó mà khỏe lên được. Nhưng muội cũng thấy khá hơn nhiều so với mấy ngày trước rồi." Tôi lại hỏi thêm: "Hoa Phi có hành động gì với các tỷ muội ?"

      My Trang liếc nhìn Lăng Dung rồi đáp: "Vẫn như cũ thôi, ngoài mặt còn khách khí lắm."

      Tôi khẽ khàng khuyên: "Muội biết tỷ là người hiền hòa, cẩn thận, Lăng Dung lại e dè, nhút nhát, nhưng khi nhịn được cũng phải làm cho ra lẽ, đừng mãi nhẫn nhục khiến nàng ta thêm phần kiêu ngạo."

      My Trang hiểu ý tôi, gật đầu rồi hỏi lại: "Lần trước tỷ gửi nhân sâm cho muội, ăn có được ?"

      Tôi cười, đáp: "Cảm ơn tỷ quan tâm, tốt lắm!"

      Khi thấy trời dần về khuya, My Trang mỉm cười, đứng dậy cáo từ: " chuyện cả nửa ngày trời rồi, chắc muội cũng mệt. phiền muội nghỉ ngơi nữa, bọn tỷ trước đây!"

      Tôi mỉm cười gọi Lưu Chu tiễn họ ra ngoài. Hoán Bích bưng thuốc vào, hơi chần chừ hỏi lại tôi: "Tiểu thư, vẫn còn uống thuốc này sao?"

      Tôi đáp: "Uống chứ! Vì sao lại uống?"

      Mặt nàng ta lộ vẻ lo lắng. "Người khỏe mạnh uống loại thuốc này có ảnh hưởng gì đến thân thể hay ?"

      Tôi tủm tỉm cười. " sao đâu! Thuốc của sau khi uống vào chỉ khiến mặt ta có vẻ yếu ớt, thân thể hay mỏi mệt vậy thôi. Huống gì thỉnh thoảng ta mới uống thang, ảnh hưởng gì đâu!" Tôi nhìn nàng ta, hỏi: "Ngoài ngươi và Lưu Chu ra, có ai khác phát chuyện này chứ?"

      Hoán Bích gật đầu khẳng định. "Thuốc do Ôn đại nhân kê đơn rất cao minh, ai phát ra điều gì lạ. Chỉ có điều vì sao tiểu thư lại phải khổ sở gạt cả Huệ Tần tiểu chủ và An Tuyển thị vậy?"

      Tôi hạ giọng giải thích: "Chính vì họ và ta tình như tỷ muội ruột thịt nên ta mới cho họ biết. Bất cứ chuyện gì cũng khó tránh khỏi rủi ro, khi bị vạch trần tốt nhất là đừng nên làm liên lụy đến họ. Hơn nữa, càng nhiều người biết chuyện càng dễ để lộ tin tức, với mọi người, đây chẳng phải chuyện tốt đẹp gì!"

      Thuốc trong chén có màu đen sậm, mùi vừa ngọt vừa chua. Tôi ngẩng đầu, hơi uống cạn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :