1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hai "cầm" cùng vui - Đông Bôn Tây Cố (58 chương) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      [​IMG]
      [​IMG]

      Tác giả: Đông Bôn Tây Cố
      Thể loại: thanh mai trúc mã, tình cảm, hài, HE
      Converter: ngocquynh520
      Editor: Huongbb
      Số chương: 58
      [​IMG]
      Giới thiệu
      Khi còn học, lần đầu tiên Mạnh Lai nhìn thấy Giang Thánh Trác, có với Kiều Nhạc Hi: "Giang Thánh Trác mặc quần áo rất có phẩm vị".

      "Ừ, mặt người dạ thú."

      "Nhìn qua rất nhã nhặn".

      "Lịch ? A, đúng, lịch bại hoại có!"

      "Nhìn qua gò bó."

      "Phóng đãng kiềm chế được! ra mình cảm thấy có hai chữ thích hợp với cậu ta hơn".

      "…………"

      Vài năm sau....

      "Chỉ có màu sắc nhã nhặn thế này mới xứng với công tử phong lưu phóng khoáng, mị lực bắn ra tứ phía, tuổi trẻ tuấn như tớ đây".

      "Dạ, dạ, dạ, mị lực bắn ra tứ phía, xin ngài bắn ra ít thôi, cẩn thận tinh tẫn người mất!" (hết tinh lực người chết)

      ****************************************************************************************
      Đây là câu chuyện tình cảm giữa độc miệng trẻ đẹp phúc hắc và cuộc va chạm mãnh liệt với chàng nghiệt phóng đãng phúc hắc. Khi phúc hắc gặp phải phúc hắc, độc miệng luôn xem việc chế nhạo đả kích chàng trai đào hoa là nhiệm vụ biết mệt mỏi và phấn đấu ngừng, mang đến cho bạn câu chuyện chỉ ngôn tình, kế tiếp phát gian tình, xuống chút xíu nữa còn có thể gặp phải tình buồn…:yoyo51:
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 5/10/14
      Billy Nguyễn thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 01. Giang Bươm Bướm PK Xảo nhạc tư*

      *Xảo nhạc tư là tên của loại kem socola.

      Mùa hè sau giữa trưa, mặc dù hơn 3 - 4 giờ chiều, nhưng mặt trời vẫn còn gay gắt nắng, xuyên thấu qua tầng lá cây, in loang lỗ mặt đất những bóng cây chập chờn. Bên trong tòa nhà hai tầng Tiểu Dương, đứng giữa thư phòng là cậu thiếu niên khoảng 15 - 16 tuổi, làn da trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo, tóc tai xốc xếch, đồng phục nhăn nhúm người thậm chí nhìn cũng khá được mắt, đôi mắt rũ xuống, đuôi mắt vễnh lên, mặc dù tuổi trẻ chưa phát triển đầy đủ, nhưng người lại có sức hấp dẫn như có như .
      Ngồi ở ghế sô-pha đối diện cậu thiếu niên là người đàn ông lớn tuổi với đôi mắt sáng và tinh tường, nghiêm nghị phê bình cậu.
      "Hôm nay cháu lại cúp học chơi bóng rổ đúng ? Nếu phải bị ông gọi điện bắt về, có phải cháu định đến tối mới chịu về?".
      Cậu thiếu niên ngẩng đầu lên, đôi mắt dài sáng ngời, bày ra khuôn mặt tươi cười lấy lòng, " có đâu ông, sao lại thế được ạ! Con chơi bóng rổ".
      Ông già trừng mắt nhìn "Còn cứng đầu cãi lại hả? Ông…"
      Khi ông già còn muốn gì lại nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
      "Giang Thánh Trác! Cậu ra đây cho tôi! trước là chiều nay theo tôi mua sách tham khảo, mà cậu dám cho tôi leo cây! Tôi ở dưới nắng đợi cậu suốt hai tiếng đồng hồ!.." - Kiều Nhạc Hi vừa gõ cửa nhà họ Giang vừa la hét ầm ĩ, khuôn mặt nhắn hồng hồng, biết là do nắng nóng hay do quá tức giận.
      Bà Giang cười dỗ dành đôi câu, "Ông nội dạy dỗ nó, con bé này, đừng giận nữa".
      Kiều Nhạc Hi hướng theo cánh cửa kia nhìn nhìn, vừa đúng lúc, cánh cửa được mở ra từ bên trong, ông già sắc mặt nghiêm túc lúc trước còn, thay vào đó là khuôn mặt rạng rỡ tươi cười bước ra, theo phía sau là Giang Thánh Trác.
      Ông Giang thân thiết đến gần Kiều Nhạc Hi ngoắc ngoắc tay, "Bé con, tới đây, ông bên này".
      Kiều Nhạc Hi vừa trông thấy Giang Thánh Trác lại tức giận, nhưng ngay lập tức vui mừng chạy tới chỗ ông Giang cáo tội tên kia, "Ông nội, quyển sách tham khảo kia rất khó mua, con vất vả lắm mới hỏi thăm được nhà sách Thành Nam có bán, con lại biết đường nên muốn cùng với Giang Thánh Trác, là hẹn đợi ở sân bóng rổ, kết quả con chờ cậu ấy hai tiếng cũng chẳng thấy đâu. biết chỗ đó giờ còn bán nữa…."
      Vừa xong ủ rủ hạ đầu.
      Giang Thánh Trác đứng ở bên cũng cúi thấp đầu, khoé miệng khống chế được cũng hơi cong lên.
      Ông Giang liếc qua Giang Thánh Trác cái, "Cái thằng nhóc này chịu sớm! Ông còn tưởng nó cúp học chơi bóng rổ".
      Giang Thánh Trác nắm bả vai bà Giang cười hí hửng, "Con nó rồi, tại ông nội tin, đúng bà nội?".
      Bà Giang nhàng vỗ đầu cậu , "Cái thằng nhóc này, miệng lưỡi trơn tru, có nghiêm chỉnh!".
      Mặc dù giọng đầy uy nghiêm nhưng trong mắt đều mang theo vẻ cưng chiều.
      Bên này ông Giang vuốt đầu Kiều Nhạc Hi, "Đừng khóc nữa, con bé này, ông kêu nó cùng với con".
      xong ông gọi bảo vệ: "Cậu bảo tài xế đưa hai đứa này , nhanh về nhanh".
      Kiều Nhạc Hi vừa nghe xong lập tức ngăn cản, "Đừng, ông ơi, biển số xe của ông vừa xuất đám đông lập tức tới vây xem, con dám ngồi. Ông để tụi con taxi được rồi".
      Vừa xong lập tức kéo Giang Thánh Trác theo, " nhanh , trễ nữa là chắc còn sách đâu".
      Hai người lôi kéo nhau chạy ra ngoài, Kiều Nhạc Hi vẫn quên quay đầu nhìn lại, "Ông bà ơi, gặp lại sau nhé".
      Bà Giang ở phía sau dặn dò: "Nhớ chú ý an toàn đường ".
      Hai người chạy khỏi toà nhà, tới công viên gần đó, Kiều Nhạc Hi lập tức hất cánh tay Giang Thánh Trác ra, bày ra khuôn mặt ghét bỏ, "Cậu ! Cúp cua chơi bóng rổ thôi , vậy còn bị bắt được, cậu thấy vậy mà được hả? Còn gọi tôi tới cứu, tôi còn bận dạo phố với Lai Lai".
      Diễn mấy loại kịch này đối với hai người luôn chơi đùa cùng nhau từ đến lớn dĩ nhiên là vô cùng ăn ý.
      Giang Thánh Trác miễn cưỡng dựa vào thân cây, nhíu mày nhìn , mái tóc vừa dài vừa đen được cột thành đuôi ngựa phía sau, đôi mắt sáng rực tựa như ánh mặt trời, giờ phút này gương mặt đó giận đến đỏ phừng nhìn cậu.
      "Cậu cúp học dạo phố, đúng dịp như vậy sao? Mình sao biết được trùng hợp thế, mà sao cậu biết được mà đến?"
      "Diệp Tử Nam gọi điện cho mình, cậu ta đúng là bạn tốt của cậu. Chân cậu vừa bước ra khỏi cửa, lập tức gọi cho mình để chạy tới cứu cậu".
      "Lần này cám ơn cậu, Xảo nhạc tư!"
      Kiều Nhạc Hi nghe thấy vậy lập tức xù lông, " với cậu biết bao nhiêu lần rồi, được gọi là Xảo nhạc tư!".
      Giang Thánh Trác mặt cười xấu xa, "Mình gọi đó, Xảo nhạc tư, Xảo nhạc tư,……!"
      "Giang bươm bướm! Giang bươm bướm!"
      "Ui, đừng đạp mình".
      "Cậu đừng kéo tóc mình! Mau buông ra!".
      "Cậu bỏ chân xuống, mình buông!".
      "Cậu trước!"
      "Cậu trước!"
      "………........."
      Mấy năm sau.
      Cũng tại toà nhà kia, ngay trong phòng sách kia.
      Từ thiếu niên năm nào nay trưởng thành, trước mắt là chàng trai tao nhã, mang theo dáng vẻ đào hoa, khoác lên mình bộ trang phục màu xám tro làm nổi bậc lên vẻ tuấn tú, chỉ có điều… cậu vẫn đứng im lặng như trước kia.
      So với năm đó, ông lão đứng rống kia, khí thế mười phần cũng thay đổi, "Mua xe huênh hoang! Còn treo cái bảng số đó, cả ngày bên ngoài rêu rao khắp nơi! Ông đây với cha cậu đều bị cậu làm mất mặt hết rồi!".
      Giang Thánh Trác chau mày, những lời này cậu nghe từ đến lớn, cũng có thể thuộc nằm lòng, nhưng mặt lại dám biểu dù chỉ nửa phần phản đối, chỉ là trong lòng có chút nóng nảy. Lén lút nghiêng mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, trong lòng thầm nghĩ, sao tới giờ người ấy vẫn chưa tới.
      Giang Thánh Trác vừa nghĩ xong, dưới lầu truyền lên tiếng quát.
      "Giang Thánh Trác! Cậu ra đây cho mình! Đừng tưởng rằng cậu trốn trong nhà mình có cách bắt được cậu!".
      năm đó với mái tóc đuôi ngựa nay được uốn lượn, buông xõa tự nhiên, mang theo trang sức trang nhã, tuy nhiên nếu bỏ qua khuôn mặt tức giận kia quả là vô cùng xinh đẹp.
      Giang Thánh Trác theo phía sau ông nội Giang xuống lầu, đưa ra ngón tay cái, làm cái khẩu hình vui vẻ.
      Kiều Nhạc Hi nhìn cũng thèm nhìn cậu, tiến lên nắm lất tay ông, giơ tờ báo tay, "Ông, ông xem này, cậu ta lại cùng nữ minh tinh ra ngoài ăn cơm".
      trang bìa quyển tạp chí, cậu cùng nữ minh tinh ăn tối dưới ánh nến, ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt cậu lúc đó cực kỳ nhu hoà, vẻ mặt đó mang theo chút xúc động cho người đối diện. Trong hình, cậu thoải mái cười vui vẻ trước ống kính, giống như thèm để ý chút nào đến đám chó săn.
      Kết quả sau màn 'cứu bồ' cũng tương tự như xưa.
      Ra khỏi cửa nhà họ Giang, Kiều Nhạc Hi bắt đầu giáo huấn cậu, "Giang bươm bướm, ông cụ lớn tuổi, cậu đừng có gây hoạ nữa, để cho ông cụ bớt lo lắng được ? Cái loại xiếc này chúng ta diễn từ đến giờ, cậu cho rằng ông biết gì sao, chỉ là ông muốn để cậu tự mình sửa chữa, sao cậu biết hối cải?".
      "Hừ, từ mình vậy, nếu đột nhiên im lặng, mình sợ ông cụ có thói quen, tiếp thu nổi" - Giang Thánh Trác dựa vào bên xe châm điếu thuốc, ngậm lên miệng nghiêng đầu nhìn , đôi mắt hoa đào liếc xéo, vừa mở miệng chính là những lời bất cần, "Cậu vừa gì vậy, gây hoạ ít thôi? Vậy hôm kia, biết người nào, đến quầy rượu chơi đến nửa đêm bị ba kiểm tra nhà bắt gặp, lấy tôi làm bia đỡ đạn, gì là cùng tôi thảo luận bản vẽ, đúng là láo đỏ mặt, công ty chúng ta hợp tác hạng mục đó kết thúc đến năm cũng là tám tháng, đúng ? Tôi với thảo luận bản vẽ gì đây? Xuân cung đồ?"
      Kiều Nhạc Hi bị cậu trúng đỏ mặt, nhăn nhún chiếc mũi nhìn cậu, "Là tại mình được chưa. Năm đó cũng biết là người nào, lúc du học, cùng người da đen thi nhảy hiphop, web toàn là video của lưu học sinh, kết quả là bị bắt về làm bản kiểm điểm".
      "Là mình là mình, mình thừa nhận, vậy biết là người nào, lớp mười năm đó tiếng, là muốn Tây Tạng, còn bằng sống bằng chết lôi mình theo, khi trở về lại kéo mình chịu tội thay….."
      "Vậy là ai……"
      Đây là điểm bất lợi của thanh mai trúc mã, khi đấu khẩu, đối phương lôi tất cả những chuyện xấu của nhau từ đến lớn để công kích lẫn nhau.
      Đến cuối cùng, Kiều Nhạc Hi bị tức đến giậm chân, phát tóm gọn tất cả: " thế nào mình cũng là yếu ớt, cậu thể nhường mình chút sao?"
      Giang Thánh Trác cười ha ha, giống như nghe kể chuyện cười, hài hước mở miệng: "Cậu mà là yếu ớt? Cậu là Kim Cương phúc hắc có, mình thế nào?"
      "………"
      Cuối cùng hai người ngừng chiến đứng thở hổn hển dựa vào xe bên cạnh.
      Kiều Nhạc Hi nhấc chân đá Giang Thánh Trác, "Cậu thể tập viết hai chữ khiêm tốn như thế nào àh?"
      Giang Thánh Trác hừ lạnh tiếng, "Mình trộm, tranh đoạt, tự mình kiếm tiền mua xe, tại sao phải che dấu, tính cách mình thế nào làm như thế ấy. Nếu mình làm như những gì cậu , chính là kẻ dối trá, giả tạo".
      Kiều Nhạc Hi lườm cậu bằng nửa con mắt, trong mắt cậu đối với tất cả mọi chuyện xung quanh dường như đều dửng dưng, buông thả, sống như chàng đào hoa phóng đãng, "Mình với cậu có tiếng chung".
      "Mình ..." - Giang Thánh Trác ngừng dập tắt khói thuốc, hai tay bỏ trong túi quần, nghiêng nửa đầu quay sang : "Cậu hôm nay dùng lý do này, sợ ông hiểu lầm là cậu ghen àh?".
      Kiều Nhạc Hi nhìn người bên cạnh miễn cưỡng đứng, khuôn mặt đẹp trai dương dương tự đắc kia, sửng sốt chút, sau đó rất nhanh bật cười, "Hahahaha, ghen? Cậu đừng có trêu mình, hai chúng ta biết nhau bao nhiêu năm, nếu như muốn xảy ra chuyện gì sớm có, đợi đến ngày hôm nay, ha ha, cậu làm mình cười chết mất".
      Giang Thánh Trác cũng cười, khuôn mặt rạng rỡ, hai má lúm đồng tiền cực sâu, "Cũng đúng, mình cũng nghĩ như cậu."

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 02. Hương Thủy Hữu Độc (nước hoa có độc)
      Kiều Nhạc Hi và Giang Thánh Trác từ lúc nhận thức có mối liên hệ với nhau, ông nội của cậu cùng với ông ngoại của là bạn bè chiến hữu, so với em ruột thịt còn thân thiết hơn. Cha của cậu cùng cha của từ cùng sống và lớn lên tại biệt viện rộng lớn xa trung tâm.
      Trong viện, mọi người đều tất cả người của hai gia đình nhà Giang và Kiều đều là kẻ điên. Con trai út nhà họ Giang cùng với con cả nhà họ Kiều đều là hai kẻ phản nghịch, chỉ có điều trong hai người bọn họ, người này trực tiếp biểu ra bên ngoài, còn người kia cố tình che giấu.
      Bắt đầu từ lúc , mỗi lần Kiều Nhạc Hi nhìn thấy Giang Thánh Trác bên cậu là mỗi khác nhau, cuộc sống riêng tư của cậu rối tinh rối mù với cả đống bạn xung quanh. Đến khi du học mấy năm ở Mỹ, Kiều Nhạc Hi cũng thấy cậu ta chẳng thay đổi gì cả, cứ xem mấy tấm ảnh cậu chụp thân mật với đủ loại mỹ nữ và màu da biết.
      Trong mắt Giang Thánh Trác, Kiều Nhạc Hi chính là loại con nhà giàu điển hình, cuộc sống phóng túng, trò nào cũng biết, mọi ngõ ngách đều hiểu , luôn cố tình chỉa mũi nhọn về khuôn mặt tuấn tú của cậu mà rêu rao khắp nơi, còn suy đoán số bạn cậu trêu chọc có thể xếp đủ 3 vòng quanh thành Bắc Kinh. Cho nên Kiều Nhạc Hi đối với cậu luôn khinh bỉ, gặp mặt chưa bao giờ tỏ ra vui vẻ.
      Giang Thánh Trác đối với Kiều Nhạc Hi cũng khó chịu kém, dối trá lại hay giả vờ, từ biết cách làm bản thân nổi bậc, đôi mắt sáng ngời tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng sau lưng giương nanh múa vuốt, hành vì đó của luôn khiến cậu khinh bỉ. Giống như, cùng là hành động cúp học sống phóng túng, nhưng khi vừa đứng trước mặt người lớn lập tức thể bộ dáng như ngây thơ, dịu dàng. Từ cậu luôn là người bị phê bình, mà luôn là tấm gương 'sáng' để người lớn đem ra so sánh.
      Bản chất của chỉ biểu khi có người ngoài bên cạnh.
      Nhiệt huyết tuổi trẻ, khí thịnh tuổi xuân, hai người cứ nhìn nhau rồi chẳng bao giờ thấy thuận mắt.
      Đối với Kiều Nhạc Hi, cậu là Hoa Hồ Điệp (con bướm phong lưu xinh đẹp), là loại ngựa đực giống. Còn với Giang Thánh Trác, là con sói đuôi dài khoác áo da dê, là mỹ nhân rắn. Hai người trong mắt đối phương đều là cầm thú, lời khuyên chân thành với hai nhân vật họ 'cầm' này được tóm gọn trong 4 chữ, ' nên gã - cưới'.
      Mỗi khi hai người gặp nhau đều phùng mang trợn má, cậu - môi mỏng khẽ mở, - nhếch môi hồng cười, miệng lưỡi sắc bén, lời lẽ đanh thép, máu đổ ngừng, châm chích khiêu khích.
      Sau này khi Kiều Nhạc Hi lớn hơn chút nữa, mới rốt cuộc ý thức được Giang Thánh Trác vẫn còn bộ mặt khác. cậu ta là con nhà giàu thế nhưng cậu ta lại có nghiệp thành công, cậu ta là thanh niên tuấn tú cậu ta suốt ngày ăn chơi trác táng khắp nơi, đối với nào cũng cự tuyệt. Mặc dù nhìn thấu, nhưng biết được Giang Thánh Trác chắn chắn phải là loại người đơn giản, giống như kẻ tuỳ tiện sau khi ra ngoại quốc mấy năm, đến khi trở về trở thành người có kiến thức sâu rộng, có khả năng hô mưa gọi gió như tại.
      Cùng sống trong viện với họ còn có ít thanh niên đồng trang lứa, nhưng có mấy ai có thành tựu như Giang Thánh Trác ngày nay!
      Nhưng cho đến nay, cũng chưa từng thấy cậu làm việc nghiêm túc, trong mắt mọi người, cậu chính là kỳ tích, suốt ngày lượn lờ siêu xe khắp nơi để quyến rũ người đẹp nhưng nghiệp luôn thuận buồm xuôi gió.
      Với người tinh tường cho rằng cậu nhờ vào tiền từ gia đình, nhưng Kiều Nhạc Hi lại biết được phải vậy. Vì mỗi lần ông Giang nhìn thấy cậu là muốn phát đá cậu bay càng xa càng tốt, chi đến việc đưa tiền cho cậu đầu tư?
      hiểu, có nghĩ thế nào cũng nghĩ ra, nhưng biết chắc Giang Thánh Trác là người nguy hiểm, đụng tới biết được, còn đem bản thân ngụy trang thành vẻ ngoài và tính cách vô hại, chính xác cậu là người thể trêu chọc.
      Vì hiểu điểm này nên quyết định tiếp tục châm chọc cậu ta nữa. Có lẽ Giang Thánh Trác cũng nhận thức được ý đồ ngưng chiến của nên buồn đánh trả. Mặc dù vậy, tình hữu nghị của hai kẻ luôn thấy đối đầu nhau là niềm vui trong hơn mười năm qua cũng bị ảnh hưởng, và đối đáp ăn ý vô cùng.
      Mỗi khi Giang Thánh Trác gặp rắc rối và ngay lúc bị gia đình 'xử án' đều nhờ vào xuất của Kiều Nhạc Hi mà được thoát nạn, còn Kiều Nhạc Hi mỗi khi trốn học chơi tới phiên cậu phối hợp giúp đỡ.
      Mối quan hệ này kéo dài tận đến lúc bọn họ tốt nghiệp trung học, sau đó người trước kẻ sau nước ngoài du học, mới rốt cuộc ngưng hẳn. Vừa yên ổn được mấy năm, vài năm sau Kiều Nhạc Hi trở về nước trước, hai năm sau Giang Thánh Trác mới nghênh ngang trở về. Cũng cần ai nhắc nhở, cái loại ăn ý này lại được tiếp tục.
      Mấy ngày sau đó, hẳn là buổi trưa đầy nắng, lúc này Kiều Nhạc Hi ngồi bàn cạnh cửa sổ, tập trung tinh thần ngấu ngấu nghiến nghiến đĩa cơm chiên hải sản trước mặt. vừa mới trở về từ công trường, vài ngày rồi được tắm, nhìn bộ dáng tại của thậm chí ngay chính bản cũng tự ghét bỏ mình. Khuôn mặt trang điểm bởi vì phải mang mũ bảo hiểm suốt mấy ngày, tóc bị ép tới bẹp dí, trang phục người cũng là dạng theo cầu công việc, áo dài quần dài. Giờ đây chỉ mong ăn no bụng rồi sau đó về tắm rửa, đánh giấc quên trời quên đất chiếc giường thân .
      Bỗng nhiên xuất bàn tay nhàng gõ gõ bàn ăn, ngẩng đầu lên, liền gặp ngay Giang Thánh Trác đứng ôm ấp người đẹp trước mặt.
      Cậu ta lúc nào cũng vậy, có gì mới mẻ, quần áo bảnh bao ôm ấp người đẹp, hơn nữa đều xuất vào những lúc khi nhếch nhách, lôi thôi nhất. Và cũng chưa lần nào để đắc ý.
      Kiều Nhạc Hi miễn cưỡng nặn ra nụ cười, "Trùng hợp thế?"
      Tiện thể liếc nhìn được ôm ấp kia, hai mắt to tròn, cằm hơi nhọn, đúng là khuôn mặt xinh đẹp điển hình thịnh hành nhất nay, chỉ là mỹ nữ kia hình như thích , vì có thể bắt gặp được ánh mắt kiêu căng của ta đối với mình. hiểu sao Giang Thánh Trác lại chấp nhận loại phụ nữ thế này chứ?
      Nhưng mà Giang Thánh Trác ngược lại nghĩ như , lập tức nhìn khoe khoang, "Đẹp chứ? Cậu xem môi của ấy này, giống Mạnh Lai ?"
      Kiều Nhạc Hi cúi đầu tiếp tục ăn cơm, Mạnh Lai Mạnh Lai*, cậu cả đời đều giống như Mạnh Lai.
      * Mạnh Lai là nhân vật nữ chưa xuất trong truyện, nhưng có gặp qua trong văn án[​IMG]
      Giang Thánh Trác vỗ mông người đẹp, "Bảo bối, em vào phòng ăn chọn mấy món trước, chốc nữa vào sau."
      đỏ mặt quay mặt , trước khi còn quên liếc mắt đưa tình nhìn Giang Thánh Trác.
      Giang Thánh Trác lập tức ngồi vào ghế trước mặt Kiều Nhạc Hi, nháy mắt với , "Cậu phải biết, cái miệng của ấy có nhiều lúc được trong ngậm miệng cũng ngọt ngào lắm…."
      Kiều Nhạc Hi ngẩng đầu hung hăng liếc mắt cậu, "Cái tên họ Giang kia, Cậu có thể đừng mấy cái chủ đề này lúc người khác ăn hả?"
      Giang Thánh Trác lập tức ngậm miệng, lại đổi sang khuôn mặt bĩu môi ghét bỏ khi quan sát từ đầu đến chân, sau đó mới chậm rãi mở miệng, " vừa mới trở về từ công trình phải ?"
      Kiều Nhạc Hi cuối cùng cũng giải quyết xong phần cơm chiên, uống vài hớp nước xong mới gật đầu.
      Giang Thánh Trác lại gật gù hả hê thở dài, " , làm gì được, lại làm mấy việc, là…"
      Kiều Nhạc Hi uống nước trong miệng suýt chút nữa bị sặc chết, "Cậu dừng lại cho mình, sao mà mấy lời này lại được phát ra từ miệng cậu được vậy, nghe miễn cưỡng quá, theo lời cậu, cứ như mình là sa ngã bằng".
      Giang Thánh Trác cười gian xảo, vì bị nó trúng mà tỏ ra lúng túng, ngược lại còn thoải mái thừa nhận, "À, vậy là cậu hiểu ý mình rồi đó, lần sau mình mập mờ hơn chút."
      "Cậu nhanh quan tâm tới người đẹp mới của cậu kìa, Hoa Hồ Điệp!".
      "Ờ, cậu cứ đố kỵ . Ghen tị người ta so với mình xinh đẹp hơn, tươi tắn hơn, nữ tính hơn".
      Kiều Nhạc Hi lập tức mặt cười hớn hở, "Mình ghen tị với ta? Ha ha, hôm nay mình mới trở về, mình bình thường lúc nào mà xinh đẹp hơn ta. Hơn nữa, ta có thể lên công trình chỉ đạo công nhân làm việc sao? Xe hơi nhà ta bị hư hỏng, ta có thể tự sửa chữa sao? Nhà ta bị đứt cầu chì, ta có thể tự thay được sao? chút kỹ năng sinh hoạt cũng có, chỉ là bình hoa di động, tại sao mình phải đố kỵ?"
      Giang Thánh Trác sờ sờ cằm gật gù hả hê, "Khà khà khà, người này miệng mồm ngày càng độc địa rồi, biết có chàng nào có can đảm hưởng cái phúc này đây?"
      Kiều Nhạc Hi cười giả dối với cậu, "Là ai quan trọng, dù sao cũng phải là cậu".
      xong, đứng dậy quay người , Giang Thánh Trác cũng đứng lên phe phẩy chìa khóa theo sau , Kiều Nhạc Hi nhìn cậu kỳ quái, "Cậu muốn làm gì?"
      "Đưa cậu về chứ sao!".
      " cần, cậu nhanh ôm ấp người đẹp dịu dàng của cậu , tự mình trở về được rồi".
      Giang Thánh Trác đặc biệt nghiêm nghị nhắc nhở : "Cậu có biết ở gần đây có xe cho thuê hay taxi ?"
      Kiều Nhạc Hi cau mày suy nghĩ chút, ngẩng đầu lên nhìn cậu cười ngọt ngào, "Vậy phiền cậu rồi".
      Vừa lên xe, Kiều Nhạc Hi chợt hít hơi sâu, hơi nhíu mày, "Mùi nước hoa này tệ, này cũng biết thưởng thức đó chứ, lúc nào rỗi cậu giúp mình hỏi tên loại nước hoa dùng, sau đó mua dùm mình luôn".
      Giang Thánh Trác chút để ý khởi động xe, tình nguyệt gật đầu, "Được rồi, đến lúc đó tiền trao cháo múc".
      Kiều Nhạc Hi kêu lên tiếng, rất coi thường liếc mắt cậu cái, "Ta ... Cậu đó nha, cậu tung tiền như rác mua quà tặng cho bạn , mấy ngày trước hội bán đấu giá còn mua được dây chuyền kim cương tặng cho người đẹp họ Tống, đúng là gây chấn động thời à nha, vậy mà đối với mình lại keo kiệt bủn xỉn như vậy? thế nào mình đây cũng được coi là thanh mai trúc mã với cậu mà!".
      "Mình nhớ lần trước có hợp tác hạng mục công trình với công ty bên cậu, cậu tính ra cũng thu tiền bên mình ít chứ, hơn nữa giá còn cao hơn giá thị trường mấy lần".
      Giang Thánh Trác cong cong khoé môi, nhích lại gần hơn, "Mình nhớ nhầm chứ, bạn Kiều? Khi đó sao bạn đây nghĩ chút tình cảm thanh mai trúc mã của chúng ta?".
      Kiều Nhạc Hi nhịn được phất phất tay, "Tránh ra tránh ra! Đúng là đồ gian thương! Mình ngủ chút, lát nữa tới nơi gọi mình dậy".
      xong, tựa lưng vào ghế ngồi ngáp cái, nhắm hai mắt lại, Giang Thánh Trác thuận tay chỉnh lại nhiệt độ của máy điều hoà, ném ra cái chăn mềm lên đầu , Kiều Nhạc Hi giùng giằng thò đầu ra hung hăng trừng mắt liếc cậu cái sau đó nhắm mắt ngủ tiếp.
      Kiều Nhạc Hi ngủ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, vừa trả lời máy lại bật ngay dậy, bên kia điện thoại là tiếng rộng giận dữ của Quan Duyệt, "Kiều Nhạc Hi! hẹn trước ăn cơm, cậu xem bây giờ là mấy giờ rồi hả?"
      Kiều Nhạc Hi sửng sốt mấy giây, bật đèn bàn mới phản ứng ra mình ở chỗ nào, sau đó nhớ tới cái hẹn với Quan Duyệt thử món ăn của nhà hàng Tây mới mở, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thanh nhàng vang lên, " xin lỗi, mình quên mất, cậu ở đó chờ mình mười lăm phút, mình tới ngay".
      Cũng may chỗ này cách nhà hàng Tây cũng xa, mười lăm phút sau Kiều Nhạc Hi xuất ngồi trước mặt Quan Duyệt, khuôn mặt tươi cười nhìn ấy.
      Đáng tiếc khuôn mặt Quan Duyệt chỉ màu đen thui, ánh mắt chưa từng nhìn qua .
      Kiều Nhạc Hi dỗ nửa ngày, Quan Duyệt rốt cuộc chịu hừ tiếng, hai người khôi phục dáng vẻ ngày thường.
      Kiều Nhạc Hi vừa nhìn thực đơn vừa thầm: "Đều phụ nữ mang thai tính tình dễ cáu kỉnh, sai".
      Quan Duyệt khuôn mặt chịu đựng khi nghe điện thoại của chồng, bên đầu bên kia chồng cẩn thận dặn dò cái gì, chưa hết bị Quan Duyệt ngắt máy.
      Kiều Nhạc Hi nhìn sắc mặt khó coi của Quan Duyệt, lại nhìn tới bụng vừa mới nhô ra của , bày ra khuôn mặt hâm mộ, " tay cầm bản tốt nghiệp, tay cầm tờ hôn thú, là hâm mộ chết người nha. Có thanh mai trúc mã là tốt!".
      Quan Duyệt nâng tách cà phê lên, ngay lập tức phản đối lời của Kiều Nhạc Hi, "Đừng, cậu đừng bao giờ, các cậu thôi , có người biết được cám ơn, còn người biết đuổi theo giết mình mất!".
      xong, quay đầu với người phục vụ: "Cho ấy ly nước ép trái cây. Cám ơn!".
      Quan Duyệt quay sang , "Tưởng gì chứ thanh mai trúc mã phải cậu cũng có người sao? Hâm mộ cái gì? Giang Thánh Trác này nghiệt còn chưa đủ sao?"
      Kiều Nhạc Hi bĩu môi, "Cậu ta? Hay là thôi ! Mình thấy cậu ta được xếp ở mức thấp nhất rồi, có giáng xuống nữa cũng được, đây là cái loại này nghiệt ngàn năm, thôi cứ để cậu ta gieo tai họa cho người khác hơn".
      Đều , ban ngày nhắc người, ban đêm nhắc quỷ, Kiều Nhạc Hi đường toilet, vừa qua chỗ hoa viên nhìn thấy bàn người quen.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 03. Biến đổi sau khi say rượu

      Trong khung cảnh lãng mạn thích hợp cho các đôi trai hẹn hò dùng bữa, nhìn đến đám người bọn họ vây quần vui vẻ bên bàn cùng nhau, ngược lại Kiều Nhạc Hi tuyệt cảm thấy khó chịu.
      Liếc mắt đảo qua liền có thể nhận ra Giang Thánh Trác, lúc này cậu ta ngồi thoải mái, cánh tay cậu miễn cưỡng đặt thành ghế phía sau người đẹp bên cạnh, cúi đầu ở bên tai ta gì đó khiến ta mĩm cười ngừng.
      Cậu với những người đẹp từng sống chung trước kia từng gặp qua, ràng là bộ dáng phóng đãng nhưng vẫn thể che được nét nhã nhặn, làm người ta đỏ mắt ganh tị.
      Bên cạnh có người nhìn thấy , cũng cười chào hỏi nhau.
      Tề Tử Uyên, Diệp Tử Nam, cùng với Thi Thần và Giang Thánh Trác, bốn người bọn họ từ nghịch ngợm phá phách, Kiều Nhạc Hi nhìn cũng nhìn đủ hơn hai mươi mấy năm nay.
      Đối với cái cá tính của họ, Kiều Nhạc Hi từng đánh giá qua, bốn người bọn họ, khó chịu, ngu ngốc nhưng rất cố chấp, rất khí phách, rất đáng tin cậy.
      Giang Thánh Trác mặt tò mò hỏi là người nào, Kiều Nhạc Hi quay lại nhìn lại khuôn mặt của ba tên kia, sau đó quay đầu cười run rẩy cả người, ba người còn lại đều , đáp án quá ràng.
      Sau khi mọi người qua màn chào hỏi xong xuôi, Kiều Nhạc Hi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của trước mặt trong mấy giây, sau đó cười xấu xa với Giang Thánh Trác, "Ừ, cái này nhìn mới giống cái so sánh buổi trưa này, có khí chất hơn, phẩm vị của cậu ngày càng cao rồi".
      Mà câu sau cùng, thành công khi nhìn thấy sắc mặt xinh đẹp kia xa sầm xuống, là có ý tứ.
      Kiều Nhạc Hi cố nén cười đến nội thương, nhưng nụ cười môi Giang Thánh Trác vẫn hề thay đổi, "Cám ơn khen".
      Lần này sắc mặt của hoàn toàn thành trắng bệch còn chút máu.
      Đến lúc này, Kiều Nhạc Hi mới chú ý bé ngồi bên cạnh Diệp Tử Nam, trông rất dịu dàng, rất nhã nhặn, nhìn cứ như học sinh , cách ăn mặc, trang điểm hoàn toàn khác với ba còn lại trong phòng, ngược lại làm rất tò mò.
      Cười xong mấy câu bâng quơ, Kiều Nhạc Hi liền rời . Đứng trước gương trong toilet, Kiều Nhạc Hi học theo cách biến đổi sắc mặt của xinh đẹp vừa rồi, cuối cùng cười ha ha, sờ khuôn mặt mình, "Nhìn thế nào vẫn rất xinh đẹp, so với người kia mạnh hơn nhiều".
      Sau đó mặt mày thỏa mãn đẩy cửa ra ngoài, chân vừa mới bước ra khỏi toilet, dù có tình nguyện hay vẫn thấy Giang Thánh Trác đứng tựa tường cách đó xa, "Thấy gì cười lớn tiếng như vậy?"
      Kiều Nhạc Hi mặt cười híp mắt, nhưng miệng vẫn trả lời khách khí, "Mắc mớ gì tới cậu!".
      Giang Thánh Trác cau mày, "Con được năng thô tục!".
      Kiều Nhạc Hi 'à' tiếng rồi quyết định lướt qua cậu bỏ .
      "Ừ" - Giang Thánh Trác bỗng đâu lấy ra lọ nước hoa tinh xảo quăng qua cho .(Các bạn đọc truyện tại: tuthienbao.com
      Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Kiều Nhạc Hi nhận lấy, mở ra đưa lên mũi ngửi cái, "Ừ, hành động nhanh vậy, phải cậu hỏi lấy cái lọ nước hoa của xinh đẹp buổi trưa đó chứ? Cậu biết tính của mình rồi đó, hàng mà qua tay người khác rồi mình muốn!".
      Giang Thánh Trác híp mắt cười, ràng uống có chút say, cũng tiếp.
      Kiều Nhạc Hi đến gần cậu cười hề hề, thần bí hỏi, " ngồi bên cạnh Diệp khó chịu là ai? Dáng người là xinh đẹp, mới vừa rồi mình nhìn hơi nhiều liền bị tên Diệp khó chịu trừng mắt".
      Giang Thánh Trác nới lỏng cổ áo, "Cậu nhìn người ta với cặp mắt đó, sáng như sói xám, trừng mới là lạ!".
      "Cậu mới là đồ sói lang. Đồ dê già!"
      Giang Thánh Trác đột nhiên đổi đề tài, "Có lái xe tới ?"
      " có, đem bảo hành rồi, còn chưa kịp lấy".
      "Vậy chút nữa chung, thế nào?"
      Kiều Nhạc Hi học bộ dáng cười híp mắt của cậu, cân nhắc kỹ lưỡng, "Cùng chung? Người kia có tốt bụng vậy sao? Lại bắt mình làm kỳ đà cản mũi?"
      Kiều Nhạc Hi dựa vào có chút gần, Giang Thánh Trác thuận thế dùng ngón tay nâng cằm lên, đôi mắt chứa chan cảm tình mông lung, nhìn chằm chằm.
      Kiều Nhạc Hi sắc mặt chợt đỏ lên, sợ hết hồn, vội vàng đẩy tay cậu ra, hết nhìn đông lại nhìn tây, nhưng lại dám nhìn thẳng vào cậu, thanh kiềm chế được cảm xúc lúc này, "Được rồi được rồi, chung chung, thôi bán nhan sắc vậy! Mình trước đây, lát nữa gọi cho mình".
      Kiều Nhạc Hi xoay người bỏ , vừa vừa nghiến răng nghiến lợi chửi mình, "Mày đó! đập nhanh như vậy làm gì? Đồ có tiền đồ!" - Nóng lòng như muốn tự tay móc tim ra để kiềm chế hoặc là cứ đem vứt .
      Khi quay lại bàn ăn, Giang Thánh Trác bỗng nhiên tinh thần hăng hái hẳn lên, Túc Kỳ nhìn thấy khuôn mặt hớn hở của cậu thắc mắc, "Có chuyện gì vậy? Sao thấy cậu vui mừng thế?"
      Giang Thánh Trác tự dưng hí hửng, quay nhanh sang nhìn Túc Kỳ bên cạnh Diệp Tử Nam, nhìn Túc Kỳ cười giống như hồ ly, " mới vừa rồi xinh đẹp ?"
      Diệp Tử Nam gắp thức ăn cho Túc Kỳ ngồi kế bên, tay hơi rung lên, nhưng Túc Kỳ bên kia có chú ý, nghiêm túc trả lời, "Rất có phong cách!".
      Giang Thánh Trác nhíu mày, " cũng thấy tệ? đó là người thầm mến Tử Nam nhiều năm nay".
      Túc Kỳ sửng sốt chút, cũng biết trả lời thế nào.
      Diệp Tử Nam quay đầu trừng mắt nhìn cậu, Giang Thánh Trác trưng ra bộ mặt vô tội, "Cậu trừng tớ làm gì, những gì tớ đều là , năm đó thư tình là do tớ giúp ta gửi cho cậu mà! phải lúc đó cậu cũng nhận hết sao? Lại trừng mắt tớ… Tớ hoàn toàn là ….."
      Túc Kỳ nhìn về phía Diệp Tử Nam, Diệp Tử Nam nhàng liếc qua Giang Thánh Trác cái đầy thâm ý, sau đó cúi đầu nhàng giải thích cùng bạn .
      Giang Thánh Trác tâm tình rất tốt.
      Kiều Nhạc Hi đứng trước cửa nhà hàng cám ơn bảo vệ trước cửa, vui mừng xoay người, theo hướng xe Giang Thánh Trác tới.
      Giang Thánh Trác lúc này đứng tựa vào chỗ xe dành cho người lái, thoải mái ngậm điếu thuốc, Kiều Nhạc Hi tò mò nhìn cậu, lại quay đầu nhìn vào chỗ ghế sau, có người nào bên trong.
      "Sao cậu lại đổi xe? Chiếc xe siêu cấp của cậu đâu rồi?"
      Giang Thánh Trác lập tức mở mắt tức giận bất bình trả lời, "Bị ông già tịch thu rồi. mình phải biết ý tứ. Mình có bao giờ đắc ý đâu chứ!".
      Kiều Nhạc Hi hì hì bỗng nhiên bật cười, "Đáng đời! Ái chà, còn bạn ăn mặc phong phanh của cậu đâu rồi?"
      Giang Thánh Trác chậm rãi nhắm mắt lại, "Đuổi rồi".
      "Chán nhanh như vậy sao? Tốc độ của cậu có phải quá nhanh đó? Chỉ trong ngày hôm nay mình gặp hai người, sao cậu chịu tích đức cho bản thân vậy?"
      "Mình thích, cậu quản được sao?"
      Hai người chuyện với nhau luôn như thế, ai cũng chịu nhường nhịn dù chỉ chút.
      Giang Thánh Trác lại bắt đầu lắm mồm, chuyện linh tinh cả nửa ngày, nào là cổ phiếu của công ty nào vừa tăng, diễn viên mới nào xinh đẹp vừa xuất , nhà nào chuyện xấu bị đưa tin.
      Kiều Nhạc Hi trong lòng , trực tiếp hỏi, "Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"
      Giang Thánh Trác rất kỳ quái nhìn về phía cái, mặt nhiêm chỉnh trả lời, " có chuyện gì!".
      Kiều Nhạc Hi thèm để ý cậu ta, Giang Thánh Trác lại bắt đầu , từ chuyện xe lửa đến các tin tức dự báo chiến tranh bên Xyeri, hết nửa ngày trời, Kiều Nhạc Hi sửng sốt nhưng có trả lời tiếng, chờ cậu ta mở miệng.
      "Haiz, mình gần đây gặp chuyện phiền toái".
      "À"
      "Haiz, cái cậu này, thế mà chịu hỏi chuyện phiền toái của là gì mình à?"
      "Mình hỏi, nhưng cậu , mình tội gì phải làm bản thân phí sức như vậy?"
      Giang Thạnh Trác đột nhiên lại mở miệng, "Bàn bạc với cậu chuyện này".
      Kiều Nhạc Hi tập trung chú ý nhìn con đường phía trước, trong miệng chỉ phun ra chữ, "".
      "Chủ nhật này theo mình trở về nhà".
      "Ông già lại hạ thánh chỉ triệu kiến cậu à?"
      Giang Thánh Trác khuôn mặt miễn cưỡng nâng mí mắt lên rồi hừ tiếng trả lời.
      Kiều Nhạc Hi lập tức khoa trương cười ha ha, "Lần này là vì chuyện gì?"
      Giang Thánh Trác nghe xong lập tức phấn chấn tinh thần, mở mắt ra, đầy lòng căm phẫn, rít ra hai chữ, "Kết hôn".
      xong rồi, đột nhiên hỏi câu, "Cậu đứng ra giúp mình được ?"
      Kiều Nhạc Hi nhìn cậu cái, lười biếng trả lời, "Ừ, đúng là đủ biến thái, cho đến nay mình vẫn chưa thấy nữ thần nào có đủ khả năng trị được cái loại nghiệt như cậu".
      Giang Thánh Trác tựa như muốn gì đó, nhưng Kiều Nhạc Hi nhanh chóng tiếp lời, "Dĩ nhiên, trừ Mạnh Lai ra".
      Nhắc đến cái tên này, Giang Thánh Trác liền lạnh mặt, khoanh tay trước ngực nhìn .
      Kiều Nhạc Hi lập tức biết được mình vừa giẫm lên chỗ đau của người khác.
      Con người Giang Thanh Trác sau khi uống rượu thay đổi, từ chàng ngày thường bay bướm ăn chơi trở nên khôn khéo lạnh lùng, độc đoán cay nghiệt.
      Kiều Nhạc Hi nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt dám nhìn về phía người bên cạnh.
      Quả nhiên, thanh lạnh lùng vang lên, "Sao cậu chắc chắn được ngoại trừ Mạnh Lai đời này còn ai có thể?"
      Kiều Nhạc Hi dám trả lời, có số người ngược đời như vậy, với cái tên, bản thân suốt ngày nhắc tới nhắc lui như câu cửa miệng, nhưng với người khác được, tóm lại đây là kiểu người bá đạo.
      "Như thế nào? có gì để hay là dám ?"
      Kiều Nhạc Hi bỗng thấy buồn phiền, giẫm chân lên bàn thắng xe, bánh xe cùng mặt đường ma sát phát ra thanh chói tai, cuối cùng dừng ở ven đường, xoay người nhìn chằm chằm vào Giang Thánh Trác, "Đủ rồi, Giang Thánh Trác! Tôi muốn vạch trần cậu, việc xong là cậu bỏ qua đúng ?
      Giang Thánh Trác khoé môi mang theo nét cười thâm trầm, sâu kín , ", hôm nay chúng ta phải tất cả cho ràng."
      xong, cậu mang điếu thuốc ra ngậm trong miệng, chuẩn bị châm, liền bị Kiều Nhạc Hi đoạt lấy cái bật lửa ném thẳng ra ngoài cửa xe.
      Giang Thánh Trác cũng nổi giận, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt cũng muốn bốc hỏa.
      Kiều Nhạc Hi biết , có số việc thể , hít hơi sâu, cuối cùng lý trí cũng trở lại, quay đầu lại lần nữa khởi động xe. Cả hai đều im lặng suốt dọc đường.
      Đến chỗ ở của Giang Thánh Trác, Kiều Nhạc Hi tắt máy xe xuống, ngay cả nhìn cũng thèm nhìn Giang Thánh Trác lấy cái.
      Vừa xuống xe liền nhìn thấy nhân vật chính Lý Thư Dao cũng bước xuống xe, trông bộ dáng này có lẽ đợi cũng khá lâu, nhìn thấy Giang Thánh Trác, ta định tới sau đó thấy Kiều Nhạc Hi sửng sốt mấy giây.
      Kiều Nhạc Hi liếc mắt nhìn Giang Thánh Trác bước xuống xe, ngoài cười nhưng trong cười, "Khó trách lại đuổi người vừa rồi , người này so với kẻ vừa rồi có vẻ mạnh hơn nhiều, chỉ có ngực còn có não, tôi xem cuối tuần này cậu mang người này về nhà là được".
      xong quay người bỏ .
      Giang Thánh Trác lại khôi phục vẻ ngoài bình thường, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, tay nắm lấy bả vai Lý Thư Dao, trêu ghẹo Kiều Nhạc Hi, "Lái xe , hôm nào kêu người qua lấy".
      Kiều Nhạc Hi quay đầu nhìn dáng vẻ khó nhịn được của cậu ta, đôi tay kia lặng lẽ mò vào trong quần áo Lý Thư Dao, quăng câu cay độc lại phía sau, "Ai mà thèm xe rỡm của cậu".
      Sau đó sải bước về phía trước. Giang Thánh Trác nhìn bóng lưng quật cường của , nhếch môi hạ xuống, lẩm bẩm thầm, "Tính tình thiệt là… càng ngày càng thúi…."

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      04. Màn trình diễn rực rỡ
      Liên tiếp mấy ngày sau, Giang Thánh Trác cũng có động tĩnh gì, Kiều Nhạc Hi thấy ngày chủ nhật đến gần, tâm tình càng ngày càng tốt, có thể tưởng tượng tâm trạng nóng nảy của Giang Thánh Trác lúc này, giống như có thể liên tưởng đến hình ảnh con mồi tự chui đầu vào lưới.
      Buổi chiều lúc họp, di động trong túi quả nhiên reo ngừng, Kiều Nhạc Hi khuôn mặt bình tĩnh, chậm rãi lấy di động ra xem, sau đó hung hăng ấn nút từ chối cuộc gọi.
      Qua ba cuộc gọi liên tiếp, Kiều Nhạc Hi tâm tình khó chịu ban đầu đều tan biến, rất thoải mái. Vừa ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt tổ trưởng trừng , vội vã ném di động sang bên ngoan ngoãn nghiêm túc họp.
      Khi hội nghị dài dòng cuối cùng cũng kết thúc, Kiều Nhạc Hi xem lại đồng hồ, ở ba tiếng reng cuối cùng của cuộc gọi mới trả lời máy, bên kia Giang Thánh Trác còn giữ được bình tĩnh.
      Kiều Nhạc Hi tâm tình vui vẻ, "Ơ, cậu Trác đấy à, tìm mình có việc gì ?"
      "…………"
      " biết cậu có dặn dò gì ?"
      "…………"
      "Giang Thánh Trác cậu chuyện tớ tắt máy đây"
      Đầu dây bên kia tức ách, "Mời cậu ăn cơm".
      Kiều Nhạc Hi uốn cong môi lên, "Mình có thể tại mình rảnh, cậu nghĩ sao?"
      Quả nhiên, người ở đầu dây bên kia bắt đầu đe doạ, "Xảo nhạc tư, mình ở trước cổng công ty cậu đợi trong vòng mười phút, đến lúc đó nếu cậu xuống, mình cho tất cả mọi người của công ty cậu biết, con cưng nhà họ Kiều cải trang vi hành, thử nghiệm cuộc sống nhân gian!".
      Kiều Nhạc Hi sửng sốt chút, ác ý trả lời, "Giang Bươm Bướm! Cậu điên rồi. Ăn cơm đúng ? Được, cậu chờ xem tôi ăn cho sạc nghiệp nhà cậu thế nào!".
      Kiều Nhạc Hi dùng giằng chuẩn bị trong mười phút, chậm rì xuất trước mặt Giang Thánh Trác.
      Khi xuống lầu, cảm giác câu mãnh liệt lặp lại trong đầu 'ta biết tên kia, ta biết tên kia'.
      Hình ảnh chiếc xe màu hồng Lamborghini LP670 - 4sv và người đàn ông đứng bên cạnh khoác lên mình chiếc áo sơ mi hồng khiến Kiều Nhạc Hi trong đầu chỉ nghĩ đến chữ.
      Giang Thánh Trác trong chiếc áo sơ mi hồng kết hợp cùng bộ vest màu xám tro đứng dựa vào thành xe, vừa thấy Kiều Nhạc Hi từ xa, khuôn mặt tựa gió xuân tươi cười với . Kiều Nhạc Hi có cảm giác nghiệt tung chiêu 'câu dẫn hồn phách', chỉ hận mình có kính chiếu để buộc cậu ta phải nguyên hình.
      Trang phục của cậu hôm nay giống với mọi ngày, nhìn bộ dáng này chắc là vừa kết thúc hội nghị, khuôn mặt Giang Thánh Trác vốn tinh xảo, da trắng, ngày thường cậu ta ăn mặc thoải mái, mang đến cảm giác biếng nhác, lúc này cậu ta lại mang bộ trang phục chỉnh chu, mặc dù là sơ mi màu hồng đơn giản nhưng tục, ngược lại làm người khác có cảm giác người này có bản chất nhã nhặn.
      Bị ý nghĩ này của mình làm sợ hết hồn, rất khinh bỉ chính mình lần nữa, Kiều Nhạc Hi mới tới chỗ Giang Thánh Trác.
      Công ty Kiều Nhạc Hi ngay khu sầm uất của trung tâm thành phố, nên cái tên nghiệt kia thu hút rất nhiều ánh nhìn của người qua đường. Mà đối với cậu, có lẽ chuyện này thành thói quen, nhắm mắt làm ngơ, ung dung tự tại chẳng quan tâm.
      Kiều Nhạc Hi còn quên điều, tên này rất hay khoa trương chỉ có tinh thần tự sướng cao, hay làm dáng còn bị tự kỷ nặng, hôm như sinh viên nhã nhặn, lúc như ngôi sao ca nhạc, chưa có ngày nào ngừng nghỉ, tại bày ra bộ dáng thư sinh dịu dàng.
      Lên xe, Kiều Nhạc Hi ưỡn thẳng lưng, hai tay nắm lại để trước người, bộ mặt nghiêm túc hỏi, "Tổng giám đốc Giang, mình có vấn đề này muốn hỏi cậu, cũng nhịn nhiều năm rồi, hôm nay nhịn được nữa, hy vọng cậu đừng để ý".
      "Hỏi , khách sáo như vậy làm gì!"
      "Tại sao mỗi lần cậu xuất đều khiến cho mình nghĩ đến hai từ, 'buồn bực'?"
      Giang Thánh Trác cau mày, đá lông nheo với , "Thế giới tại quá hỗn tạp, ánh hào quang của tớ thể che dấu được, cậu nên biết trân trọng vì tớ là bạn cậu".
      Kiều Nhạc Hi thể chịu nổi, "Còn nữa, cậu thấy hôm nay cậu chiếc xe này, mặc cái áo sơ mi đó, thấy có vấn đề gì gì đó sao?"
      "Chỉ có màu sắc nhã nhặn thế này mới xứng với bản sắc phong lưu phóng khoáng, mị lực bắn ra tứ phía như tớ đây".
      Kiều Nhạc Hi nhìn cái khuôn mặt tự kỷ đáng ghét kia, bên than thở, gật đầu hả hê, "Dạ dạ dạ, mị lực bắn ra tứ phía, sếp bắn ít thôi ạ, cẩn thận tinh tẩn người mất (hết tinh lực người chết)".
      "Cậu cái gì?"
      "Mặc dù cậu là kẻ tự kỷ cuồng, biết xấu hổ nhưng mà tớ vẫn còn muốn sống hưởng thụ thêm mấy năm nữa, nên cậu vui lòng lái xe cẩn thận".
      Giang Thánh Trác hít hơi sâu, "Mình tức giận, mình tức giận, ai bảo mình cần người ta, đến lúc đó xem xem cuộc sống của cậu có hữu dụng với tớ , nếu đừng có trách tớ".
      Buổi tối hôm đó, hai người đến nhà hàng đắt tiền hay ăn mấy món sơn hào hải vị, họ chỉ đến nhà hàng Tứ Xuyên gần cổng sau của trường Trung học trước kia. Cả hai đều thuộc dạng cay vui, ăn uống vô cùng hăng say.
      Ăn uống no say, Kiều Nhạc Hi vuốt chiếc ly nước trái cây, đặt câu hỏi mà bản thân biết trước, " , Tổng giám đốc Giang, thừa lúc tâm trạng tớ tốt cậu , bỏ qua lần này còn cơ hội đâu".
      Giang Thánh Trác ném đôi đũa bàn, liếc mắt nhìn , "Chuyện gì trong lòng cậu rồi, còn phải hỏi?" - "Mau ra giá , mình bồi cậu!"
      Hai người ngồi đối diện nhìn nhau, xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ.
      Kiều Nhạc Hi mím môi cười khẽ, ra giá, "Đưa mình bức tranh thư pháp lần trước".
      Giang Thánh Trác liếc mắt, "Cậu đúng là biết thưởng thức, cậu ưng ý món đồ chơi đó ah?"
      Kiều Nhạc Hi lườm cậu ta, "Cậu quản mình làm gì? Cái tên gian thương này, phung phí số tiền lớn để mua món đồ chơi đó mà biết hưởng, bằng tặng lại cho mình".
      Giang Thánh Trác vung tay, " được".
      Kiều Nhạc Hi đặt mạnh chiếc ly lên bàn, có ý tốt nhìn cậu, trả lời bâng quơ, "Vậy bàn nữa".
      Giang Thánh Trác híp mắt nhìn cậu, cắn răng , "Bán cho cậu".
      Kiều Nhạc Hi mím môi hạ xuống, thẳng thừng cự tuyệt, " mua!"
      Giang Thánh Trác cau mày, bộ dáng bỏ ra món đồ thích, "Được, tặng cho cậu"
      Kiều Nhạc Hi lập tức tươi cười, "Vậy cám ơn bạn học Trác nha".
      Giang Thánh Trác nghiến răng nghiến lợi , "Cậu làm kinh doanh đúng là lãng phí!"
      Kiều Nhạc Hi vui mừng có chút hả hê, "Cám ơn, cám ơn, ai bảo mình đây ngoan ngoãn, bị gia đình ép hôn, giống như tiếng xấu của ai kia, chậc chậc, là đáng thương!".
      Buổi chiều chủ nhật, Kiều Nhạc Hi gặp tổ trưởng bàn bạc về những chỉnh sửa của hạng mục, vừa trở lại phòng làm việc, pha tách cà phê, di động đột nhiên rung lên, có tin nhắn mới.
      "Thưa công chúa, tới giờ phải khởi giá rồi, nếu hồi cung sớm trễ ngự thiện".
      Kiều Nhạc Hi bật cười thành tiếng, đứng từ cửa sổ nhìn xuống đường, quả nhiên 'chiếc xe chuyên dụng về nhà' của Giang Thánh Trác đợi sẵn.
      Cái gọi là 'chiếc xe chuyên dụng về nhà' là xe chuẩn quy cũ về hình dáng và màu sắc theo cầu chung.
      thay đổi trang phục trong phòng làm việc, bắt đầu chỉnh sửa đầu tóc, trang điểm. Quan Duyệt vào đưa tài liệu, thấy dáng vẻ của sợ hết hồn, "Cậu làm gì vậy?"
      Động tác của Kiều Nhạc Hi cũng ngừng, khuôn mặt bất đắc dĩ, " còn cách nào khác, phụng chỉ yết kiến, dung mạo lẫn trang phục mà chỉnh tề là bị kéo ra Ngọ môn 'rắc rắc'".
      Nhìn bộ dáng biểu cảm của Kiều Nhạc Hi, Quan Duyệt phì cười, cười xong lại nghiêm túc nhìn .
      Bởi vì cầu cầu công việc, Kiều Nhạc Hi luôn chỉnh tề trong trang phục công sở, lúc này được đổi sang chiếc đầm màu vàng dịu dàng cùng chiếc thắt lưng nữ tính, khuôn mặt nhắn trắng mịn được trang điểm nhàng, nhìn qua rất chói mắt, thậm chí làm người khác kinh ngạc dám trực tiếp nhìn thẳng.
      xong câu cuối cùng, Kiều Nhạc Hi dọn dẹp lại mọi thứ lung tung bàn, tán gẫu mấy câu với Quan Duyệt, sau đó kiểm tra đồng hồ thấy thời gian cũng sắp tới, với lấy túi xách , "Được rồi, tớ đây, bái bai".
      Quan Duyệt phất phất tay, "Bái bai".
      Dưới lầu, Giang Thánh Trác tựa người vào xe, hít mạnh hơi thuốc lá.
      Nhìn thấy Kiều Nhạc Hi tới, cậu dập tắt điếu thuốc, xem lại đồng hồ, ngẩng đầu nghiến răng nghiến lợi với Kiều Nhạc Hi, "So với lần trước trễ hơn 15 phút, Xảo nhạc tư, cậu cố ý phải ?"
      Kiều Nhạc Hi trưng ra vẻ mặt sợ hãi, "Sao cậu lại vậy, bạn học Trác à, mình tuyệt đối là nghĩ cho cậu thôi, nếu mình xuất với bộ dáng phờ phạc, rũ rượi cha mẹ cậu có nghi ngờ chúng ta cãi nhau ? Huống chi mấy ngày trước cậu còn bị đăng ở trang đầu tạp chí, cậu nghĩ họ có nghĩ đến chuyện đó ? Đến lúc đó..., chậc chậc, xin giữ yên lặng để mình liên tưởng đến kết quả của cậu".
      Giang Thánh Trác tức muốn hộc máu, giận sôi gan, nhưng vẫn cười, "Khá lắm, Xảo nhạc tư, cậu cứ chờ đó!".
      Kiều Nhạc Hi có chăm chỉ ngôn, hôm nay có rượu hôm nay say, có rượu có nước lạnh, chuyện sau này để sau này tính, chỉ cần biết tại bản thân thấy vui vẻ là được.
      Xe từ từ dừng lại trước ngôi nhà quen thuộc, hai người xuống xe, Kiều Nhạc Hi bắt đầu gật gù hả hê, "Haiz, lại phải cùng người lớn đấu tranh cách mạng rồi, đồng chí Giang, cực khổ rồi!".
      Giang Thánh Trác liếc nửa mắt, nhàng trả lời , "Là chúng ta cùng khổ".
      Kiều Nhạc Hi lớn lên trước chứng kiến của nhà họ Giang nên mọi người trong gia đình ai cũng thích , vào nhà mới biết được ra cha Giang cũng ở nhà, Kiều Nhạc Hi cảm thấy mọi người xung quanh khẽ run rẩy.
      Ông Giang mặc dù đối xử với Giang Thánh Trác rất nghiêm khắc, thế nhưng đó chỉ là ngoài miệng, ra ông luôn quan tâm cậu, nhưng mà cha Giang là người ít hơn làm, có lẽ do sống trong quân đội hơn nửa đời, tính tình ngay thẳng, trong mắt chấp nhận sai sót dù là nửa điểm, nên nếu chuyện thị phi của cậu bị cha phát , người hứng bão chắn chắn là Giang Thánh Trác.
      Trong lòng cũng hiểu, khó trách tại sao Giang Thánh Trác quyết tâm bắt về cùng.
      Kiều Nhạc Hi chào hỏi theo quy cũ, cha Giang cười gật đầu, mặc dù gì nhưng có thể thấy được tâm trạng của ông hôm nay tệ. Bác Giang gọi Kiều Nhạc Hi qua ngồi bên cạnh.
      Sau khi Kiều Nhạc Hi ngồi xuống, cười với ông, "Ông ơi, gần đây thời tiết tốt lắm, chân ông chắc lại bị đau nữa, chốc nữa ăn cơm xong con giúp ông xoa bóp chút nhé".
      Ông Giang lập tức cười hớn hở, mặt hiền lành , "Đúng là con bé ngoan, so với thằng nhóc thúi đó tốt hơn nhiều".
      xong đôi mắt với lực sát thương vô địch quét tới quét lui xung quanh, Giang Thánh Trác vội vàng đứng lên, "Ông nội, cha, con tới phòng bếp xem bà ngoại chuẩn bị món ăn thế nào".
      xong lập tức ra ngoài.
      bữa cơm gia đình sôi nổi trôi qua, ăn xong ông nội ngồi ghế chủ bắt đầu làm khó dễ, "Con còn nhớ con của bác Trình ?"
      Giang Thánh Trác mặt nhăn nhó đáp, " nhớ ".
      Kiều Nhạc Hi nhận thấy mỗi lần đến đề tài này, Giang Thánh Trác đều đặc biệt tỏ ra nóng nảy. biết... cậu chờ đợi người.
      Cha Giang vỗ mạnh đôi đũa xuống bàn, trừng mắt nhìn cậu, "Trả lời với ông nội như vậy hả?"
      Giang Thánh Trác lập tức thay đổi sắc mặt, khuôn mặt tươi cười đặc biệt nghiêm túc nhớ lại, "Con nhớ . Bác Trình có con sao? Là do bác sanh?".
      Kiều Nhạc Hi rất muốn cười, cố gắng cắn chặt hàm răng mới nhịn được. Chuyện lớn này trong khu ai khô

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :