Hứa với ai vĩnh viễn sánh cùng trời đất
Tác giả: Mộc Thanh Vũ
Edit : Jins
Độ dài: 83
link:https://jinss.wordpress.com/truyen-da-hoan/hua-voi-ai-sanh-cung-troi-dat/
Thể loại: Ngôn tình đại, HE, phải thanh thủy văn (*cười khả ố*, do ban đầu hố này bị hiểu lầm bản chất nên phải chú thích)
Văn án
Qua từng ấy năm, ai hứa với ai rằng bên nhau lâu tựa trời đất? Hồng trần đằng đẵng, ai là người bạn đời định mệnh của ai?
Đối với Hàn Nặc, rốt cuộc vẫn là: thể, hận xong.
Đối với Hành Viễn, cuối cùng là: trốn chạy được.
Là ai trái tim tan nát thể lành lại? Là ai tình thể vĩnh hằng tựa trời đất?
Trải qua nỗi sợ hãi lạnh lẽo, trải qua những biến đổi của năm tháng, người ấy vẫn nắm tay , nở nụ cười ấm áp, “Làm sao đây? Số mệnh định trước cho em rồi!”
Nhìn đôi mắt ngập tràn ý cười, hai hàng lệ của Si Nhan tuôn rơi…
Sau khi vòng dài, cuối cùng mới chợt hiểu ra rằng, thế giới này, đúng là vẫn có tình sánh cùng trời đất!
Mình chưa đọc truyện, vì đây là thói quen khá xấu của mình, toàn làm đến đâu đọc đến đó. Qua giới thiệu, mình chỉ biết đây là 1 câu chuyện cảm động về tình kiên trì của 1 người đàn ông trong 11 năm, sau khi bị mất trí nhớ, lại kiên trì lại từ đầu. Và phần thưởng cho kiên trì ấy của là 1 hạnh phúc viên mãn bên cạnh người con .
Mình có thể edit tạm 1 đoạn thế này:
“Nhược Ngưng, nếu mình chết, đứa bé có thể an ủi ấy!” Cổ họng Si Nhan nghẹn lại, lúc ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, “Mình muốn để ấy chờ đợi mười năm, mà cuối cùng lại là công dã tràng.”
“Giữ lại đứa bé phải là công dã tràng? em mười năm, đợi em mười năm, chẳng lẽ lại chỉ vì muốn có đứa bé? Người còn, lại có đứa bé, bàn tay trống rỗng hỏi có ích gì?” Ôn Hành Viễn đứng cạnh cửa, hai mắt phiếm tơ máu, khẽ gầm: “Tiểu Nhan, em có biết cái gì gọi là tình ? Em có biết em thế nào ? Em cho rằng như vậy gọi là vĩnh viễn sánh cùng trời đất ư? mình sánh cùng trời đất ư? Nếu thế, nếu đến cuối cùng vẫn là như vậy, hy vọng mình chưa từng em!”
Đường Nghị Phàm đè bả vai xuống, ngăn khỏi kích động. Giọng của Ôn Hành Viễn lại vang lên: “ cho em biết, nếu em xảy ra chuyện gì, liếc nhìn đứa bé lấy cái, cũng để nó mang họ Ôn. Là con sao chứ, nếu phải vì giữ lại nó, có lẽ mẹ nó bên cả đời, chỉ vì nó, mới trở về hai bàn tay trắng. Em bảo phải thương nó thế nào đây? nổi, hận nó. Tiểu Nhan, đừng trách nhẫn tâm, so ra, em còn độc ác hơn .”
Si Nhan bị vẻ lạnh lùng của làm cho hoảng hốt, đến khi khôi phục bình tĩnh mới suy nghĩ kĩ lại lời , khóc thất thanh. , cho đứa mang họ Ôn, , liếc nhìn đứa lấy cái. Biết rằng chỉ vì tức giận, nhưng vẫn kìm được nỗi thương tâm. Mỗi ngày đối mặt với đứa , phải sống thế nào để quên đây? Quả , rất nhẫn tâm, muốn an ủi , thực tế lại là tra tấn ác độc nhất với . Si Nhan, sao mày có thể ích kỷ như vậy?
Hành Viễn, em phải làm sao bây giờ?