Chương 2: Có thể chết nhưng thể chịu nhục.
Edit & Beta: Vô Nguyệt
**************************************
**************************************
Nghiêm Nhạc Nhạc khẩn trương ở dưới đài chờ công bố giải thưởng, chúng cộng khác lại mơ hồ lau mồ hôi, hô... hey, cuối cùng cũng kết thúc a.
Đầu tiên là vai nam chính thuộc về Thư Ngư, dù diễn viên khác có diễn xuất tình ái dào dạt đến cỡ nào đổi lấy đối phương cũng chỉ vẻn vẹn hai từ “Ừ” “Nha” , trong ba phút tẻ ngắt, tất cả mọi người đều yên lặng đồng loạt nằm xuống mặt đất bất động.
Bên cạnh đó, Nghiêm Nhạc Nhạc lại diễn xuất quá nhiệt tình, vui vẻ đến mức thiếu chút nữa đẩy vai nữ chính té xuống đài....
Tuy bản thân gặp nhiều tình huống khó đỡ, lời kịch cũng quên ít, tuy diễn xuất tính là rất tốt, nhưng xin hãy cho đoạt giải , vẫn rất trông đợi nó nha?
Từ đầu năm nay kịch bản nghiêm chỉnh càng ngày càng ít , mọi người khỏi dốc hết sức lực của mình ra làm loạn lên, ngờ lại tạo nên hiệu quả đột phá, quả phải bội phục cái đám học sinh có tiềm năng, thông minh, IQ cao, nhưng lại có óc hài hước này chịu tập trung cùng chỗ.
Về phần Nghiêm Nhạc Nhạc, có thể bu xe lam vào trường, toàn bộ là nhờ đồng học Thư Ngư đoán đề quá chính xác, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học rộng lượng tự mình ghi chép và giải đề ra, để cho bạn bình thường của chúng ta có thể qua cửa, may mắn lượm được suất.
Nghiêm cha Nghiêm mẹ hận thể mua cái khung tròn treo đồng học Thư Ngư tường a!
Mà giờ khắc này lòng Nghiêm Nhạc Nhạc vẫn tràn đầy mong đợi giải thưởng chân chính thuộc về bản thân như cũ, mắt sáng lấp lánh trông chờ, mong đợi, từng giải thưởng lần lượt công bố, trừ phần thưởng mình mong muốn ra, tất cả phần thưởng khác đều thích. Và cuối cũng cũng đến lúc Nghiêm Nhạc Nhạc mong đợi nhất. Khi “Phần thưởng tạo hình tốt nhất” được công bố chỉ cảm thấy đầu óc vang lên tiếng vù vù, nhìn lại phần thưởng bị tên con trai ngực đeo con ba ba lớn, lưng đeo cây chổi bỉ ổi đoạt . . . . . .
Nghiêm Nhạc Nhạc khí huyết dâng trào, “Vụt” bước dài, xách theo túi vải rách xông lên võ đài, dưới ánh đèn giận dử trừng mắt ban giám quát “Mắt chó đui mù”, sau đó nhanh chóng xông lên trước rút cây chổi của tên con trai giành giải thưởng kia, để ngang cổ mình, hét lớn tiếng ——
“Có thể chết nhưng thể chịu nhục !”
Tiếp đó liền đẩy ngang ở cổ cái, “Tự hành quyết” đài!
Toàn bộ . . . Toàn bộ mọi người sợ ngây người ra!
Đồng học Thư Ngư che miệng ôm eo cười đến dậy nổi, biết trước như vậy mà! biết trước a!
Khuôn mặt mọi người chuyển hóa từ khiếp sợ vì“ thần kinh rút cây chổi ra tự tử” , thànhkinh ngạc vì “Thư Ngư cười đến gan ruột lộn tùng phèo . Thư Ngư thừa dịp mọi người vẫn còn dùng hết sức trợn mắt há mồm, chậm rãi leo lên sân khấu, mang theo nụ cười khiêng“Thi thể” kia .
coi ai ra gì, mất tiêu.
Chương 3: Thư Ngư
Edit & Beta: Vô Nguyệt
******************************************
******************************************
Thư Ngư cái tên này, từ trước đến giờ rất nổi tiếng ở lớp A khoa vật lý, bởi vì mỗi lần báo cáo đề tài vật lý, nghe xong ít người rất muốn cầm nó ra nước ngoài đăng lên sách báo làm tác phẩm xuất sắc, dĩ nhiên phải đến năng lực ra sức tuyên truyền của Mã giáo sư, tuyên truyền mà khi đứng lên rồi là thao thao bất tuyệt liên tục ngừng.
Thư Ngư cứ như vậy đưa tới ít ánh mắt xem thường, cũng như hâm mộ ghen tỵ, khinh thường coi rẻ, những thứ này sớm quen rồi, và cũng thèm để ý theo thói quen.
Thư Ngư từ trước đến giờ luôn thân mình, ít trao đổi với người khác, nếu có trao đổi, nhiều lắm cũng chỉ dừng lại ở mấy chữ “Nha” “Ừ” “được” …, thậm chí chưa có ai nhìn thấy nụ cười của . Cũng có người chí khí hào hùng kể truyện cười, ở trước mặt làm bộ làm tịch cười tiếng, cũng chỉ đổi được đối phương thờ ơ nghi vấn hai chữ “Xong chưa?” .
Vì vậy người muốn gây khó khăn cho , mỗi lần khiêu khích đều giống như là lấy tay đánh vào hoa, hết sức mất hứng.
Trong ấn tượng của mọi người, hình như tham gia bất kỳ hoạt động nào, lầm lì, độc, mãi cho đến khi Nghiêm Nhạc Nhạc xuất .
nữ sinh này luôn tới quấy phá, bất luận có nhìn từ góc độ nào, đều ở đây tuyên cáo giữa bọn họ, có mối quan hệ thân mật cường độ cao , thể cho ai biết . Nhưng trong hai người ràng người cực kỳ nhiều, người cực kỳ trầm mặc; người giống như ngựa hoang mất cương, người chính là sinh vật trong biển sâu, vốn có bất kỳ điểm chung nào. . . ..
Dù thế nào nữa . . . . . . trông hai người vẫn được bình thường.
tóm lại, hình tượng bình thường của Thư Ngư cứ như bị phá hủy vậy, ngày đầu tiên Nghiêm Nhạc Nhạc nhập học, từ sáng sớm Thư Ngư chờ ở cửa sau trường học, thấy người đến, liền chủ động nhận lấy hai rương hành lý của , như đứa ngốc dẫn dạo quanh sân trường vòng lớn dưới ánh nắng chang chang, ngay cả hành lý cũng mang giúp đến ký túc xá nữ cách cửa trường học vốn dĩ xa.
Sau đó, tất nhiên, tên tuổi của Nghiêm Nhạc Nhạc ngừng vang xa.
Lúc học quân , vấn đề mà nàng bị hỏi nhiều nhất là: “Cậu cùng Thư Ngư sư huynh là quan hệ gì a?”
Dù sao, dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống, Thư Ngư sư huynh ngồi bãi cỏ bên cạnh nhìn các bạ học huấn luyện quân , dù lời nhưng cũng phải là so với phần lớn nam sinh nhìn được hơn rất nhiều, còn hề bị nắng phơi đen mặt. . . . . .
Nghiêm Nhạc Nhạc lúc ấy luôn dương dương đắc ý đáp, “Các cậu đoán !”. Sau đó chậc chậc miệng, “Dù sao tớ cho các cậu biết tớ cùng với cậu ấy là từ lớn lên cùng nhau, có quan hệ thanh mai trúc mã!”. ╮(╯_╰)╭