1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hợp đồng tình nhân - Hải Diệp (126)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG]
      HỢP ĐỒNG TÌNH NHÂN
      Tác giả: Hải Diệp

      Thể loại: đại, ngược, HE.

      Độ dài: khoảng 1000 trang

      Converter: ngocquynh520

      Editor: ViVu

      Nguồn:



      Giới thiệu


      ấy mang thai!” thất thần nỉ non. “Con của tôi, con của tôi phải làm sao bây giờ…”

      biết phải làm sao, vậy , để cho nó chôn cùng với cục cưng bị hại chết !” Lời lạnh như băng, tiếng sấm nổ vang trời…

      nghĩ rằng, tuyệt tình như thế, càng nghĩ tới, khi đứng phía trước xe, hề do dự đâm xe tới, thậm chí màng sống chết của , nghênh ngang bỏ ...

      Tâm chết, cũng chết…

      Gặp lại lần nữa, bên cạnh có vợ đẹp con ngoan, mà cũng là vợ người khác, nhìn hạnh phúc mỹ mãn, mà nhìn thấy hạnh phúc ngọt ngào, màn như thế, là gai trong mắt ai, là tâm ai đau…​
      Last edited by a moderator: 26/12/15
      mylien1961phuongthanh0506 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Tận mắt chứng kiến phản bội

      Editor: ViVu

      Dạ Khuynh ở thành phố T.

      Đây là sản nghiệp của nhà họ Tiêu - trong tứ đại gia tộc ở thành phố T, ràng là nhà hàng sang trọng cao cấp, lại có hộp đêm cùng tên, nơi đây là dấu hiệu phồn hoa của thành phố T, càng tượng trưng cho quyền quý, mà có đôi khi, quyền quý – có phải là từ hoa lệ của chèn ép hay .

      Trong phòng ngủ sang trọng dịu dàng, nhạc lãng mạn nhàng trôi chảy, quần áo đất, ngổn ngang từ cửa đến mép giường.

      giường lớn, người đàn ông áo nửa mở, ép chặt khỏa thân, tay ta dạo chơi bừa bãi người , từ bụng , đến trước ngực…

      bất giác trằn trọc theo từng động tác của người đàn ông. “Uhm.” Tiếng ngâm khẽ phát ra từ môi . vô ý thức cắn môi, lại thể khống chế nhiệt độ cơ thể càng lúc càng cao cùng với những tê dại mềm yếu nhanh chóng lan tràn.

      “Diệu Tinh, thích ?” Khóe miệng người đàn ông hơi nâng lên, cúi đầu hôn lên vành tai Diệu Tinh, nhàng mút vào.

      “Ừ…” Tiếng hừ đầy nhẫn của Diệu Tình làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.

      Rầm…

      Vào lúc Diệu Tinh động tình, cửa phòng ngủ bị đá văng ra đầy tức giận, người mê loạn giường trong nháy mắt tỉnh táo lại. vùng vẫy, nhìn người đàn ông đứng ở cửa, như sét đánh ngang tai, ngay cả sức lực chống đỡ thân mình cũng có.

      “Mộ, Mộ Thần!” Nhìn người đàn ông toàn thân ướt đẫm đứng ngoài cửa, Diệu Tinh hoảng sợ hai mắt mở to. Môi gần như biến thành màu tím, những sợi tóc từng giọt nước, dính vào gương mặt tuấn mỹ lại tái nhợt của , thân thể run rẩy, nắm chặc quả đấm phát ra tiếng vang răng rắc.

      Từng tiếng vang phát ra kích thích màng nhĩ Diệu Tinh. “Mộ, Mộ Thần!” Cổ họng Diệu Tinh như bị chặn lại, nhìn thấy trong mắt Mộ Thần có khiếp sợ, thất vọng, thể tin những cảm xúc rắc rối đan xen vào nhau, lòng của bị xé rách cách tàn nhẫn. “Mộ Thần, phải…” Trong lúc bối rối, ngã mặt đất, chăn rớt xuống, dáng vẻ vô cùng chật vật. “Mộ Thần, đừng hiểu lầm, nghe em giải thích.” Diệu Tinh lắc đầu, có thời gian để ý tới người đàn ông giường, chỉ muốn cho Mộ Thần biết, chuyện phải như nhìn thấy. Nhưng giữa màn nước mắt mờ mịt, nhìn thấy Mộ Thần từ từ lui về sau hai bước, sau đó… xoay người.

      “Mộ Thần…” Bờ môi Diệu Tinh run rẩy, vươn tay cố gắng kéo Mộ Thần, nhưng… khoảng cách quá xa, chỉ có thể nhìn Mộ Thần từng chút từng chút biến mất trước mặt … “Mộ Thần, trở lại , nghe em giải thích…” Diệu Tinh lớn tiếng gọi. Hốt hoảng mặc quần áo vào, vội vàng đuổi theo.

      Mây đen chồng chất kéo tới, bầu trời thỉnh thoảng truyền đến tiếng ầm ầm trầm thấp, mưa ào ào rơi xuống, giữa trung xẹt qua tia chớp, chiếu sáng cả thành phố như ban ngày. Diệu Tinh chân trần, lảo đảo nghiêng ngã đuổi theo ra bên ngoài, nhìn thấy xe Mộ Thần vì tránh kịp bị đụng ra xa, nhìn thấy Mộ Thần vì cài dây an toàn, cả người văng ra khỏi cửa sổ xe, ngã mặt đất…

      “Mộ Thần…” Diệu Tinh thét lên xông tới, Mộ Thần nằm trong vũng máu, thân thể co rút khổ sở, nhìn Diệu Tinh lảo đảo nghiêng ngã chạy tới, trong mắt tràn đầy cam lòng và tiếc nuối…

      “Mộ Thần” Diệu Tinh gần như tiêu tốn hết sức lực mới có thể chạy đến bên người Mộ Thần, nhào tới, ôm lấy Mộ Thần, ôm chặt vào trong ngực, những mảnh vụn cửa sổ xe ở đất đâm vào bắp chân , lòng bàn chân , máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra, hòa vào nước mưa lan tràn mặt đất. “Mộ Thần.” Giọng Diệu Tinh run rẩy. “Thần, em van xin tỉnh lại, chuyện phải như vậy, nghe em giải thích, nghe em giải thích!” Diệu Tinh ôm chặt lấy thân thể Mộ Thần. “Mộ Thần, tỉnh lại …”

      Khụ… Mộ Thần ho tiếng, máu tươi từ trong miệng chảy ra, từ trong mũi sặc ra.

      “Thần!” Diệu Tinh lớn tiếng khóc, hốt hoảng che lại những chỗ chảy máu, giống như chỉ cần làm vậy có thể đẩy máu trở về trong cơ thể Mộ Thần, nhưng máu bị mưa rơi tầm tả cuốn trôi rất nhanh, Diệu Tinh luống cuống khóc. “Thần, đừng làm em sợ, cầu xin , đừng có chuyện gì, đừng mà…”

      Máu ngừng chảy ra từ trong miệng Mộ Thần, nhưng vẫn cố hết sức mỉm cười, hoàn toàn như trước đây dịu dàng ngắm nhìn sắc mặt trắng bệch của người bên cạnh. “Ngốc, đồ ngốc, phải sợ.” Mộ Thần cố sức .

      Diệu Tinh bắt được tay Mộ Thần. “Thần, nghe em giải thích, chuyện phải như vậy, phải…” Diệu Tinh khổ sở lắc đầu.

      “Diệu Diệu, sao, mà… Mặc kệ, mặc kệ em làm gì, đều trách em…” Mộ Thần cười yếu ớt, cảm giác bi thương khi biết cái chết đến gần nhưng thể thay đổi bao vây lấy , rất luyến tiếc, muốn ôm chặt lấy trước mặt, rằng vĩnh viễn em, rằng xin lỗi, là có năng lực bảo vệ em, xin lỗi… thể giữ lời hứa cưới em làm vợ.

      “Mộ Thần, đừng có chuyện gì mà.” Diệu Tinh điên cuồng lắc đầu. “ rời khỏi em mà, Mộ Thần…”

      Mưa rơi càng lúc càng dữ dội, tiếng sấm ầm ầm như phẫn nộ gào thét, Mộ Thần nhìn Diệu Tinh khóc đến run rẩy, mang theo vô vàng tiếc nuối chậm rãi nhắm mắt lại, tay cũng từ từ rớt xuống khỏi tay Diệu Tinh.

      Đột nhiên trong lòng bàn tay là khoảng , làm cho Diệu Tinh dừng lại hô hấp. Két… “Đừng mà!!!” Diệu Tinh tuyệt vọng gào thét cùng với tia chớp phá vỡ bầu trời đêm…

      Lách tách! giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt Mộ Thần, tan vào trong nước mưa…

      Hết chương 1.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Cũng chỉ là mưu.

      Editor: ViVu

      Mưa to dữ dội ngừng nghỉ dù chỉ khắc. Tiếng sấm vang dội như muốn dùng tất cả sức lực, đánh vỡ tất cả mọi thứ.

      Tiếng còi cảnh sát gầm rú vang lên ong ong, Diệu Tinh bị kéo qua bên, nhìn Mộ Thần bị tuyên bố tử vong tại chỗ mang vào trong xe, nổ máy chạy .

      được, các người trả Mộ Thần lại cho tôi, trả lại cho tôi…” Diệu Tinh đuổi theo chiếc xe đoạn đường dài, cuối cùng ngã xuống trong mưa. “Mộ Thần…” vươn tay dường như muốn kéo cái gì đó, thể thay đổi chiếc xe cảnh sát càng lúc càng cách xa khỏi tầm mắt, cuối cùng biến mất ở đầu đường… “Trở lại đây, các người trả Mộ Thần lại cho tôi, trả lại cho tôi…” Diệu Tinh nằm mặt đất bất lực khóc lóc, cầu xin…

      Bang! Bang! Có tiếng vang từ xa xa đến gần, giày giẫm vào nước mặt đường làm cho nước văng tung tóe khắp nơi. Diệu Tinh từ từ ngẩng đầu lên. Nước mưa đập vào mặt, nhìn có chút gương mặt đó, nhưng có thể cảm nhận ràng hơi thở lạnh lẽo đáng sợ phát ra từ người đó… Tiêu Lăng Phong từng bước đến gần, dừng lại trước mặt Diệu Tinh.

      “Tại sao?” Diệu Tinh có sức lực hỏi.

      Tiêu Lăng Phong hề lên tiếng, mà nghiêng đầu nhìn Diệu Tinh nhếch nhác thê thảm.

      chuyện với đó, cho tôi biết, tại sao phải làm như vậy, tại sao?” Diệu Tinh lảo đảo đứng dậy, kích động nắm lấy vạt áo Tiêu Lăng Phong. “ ràng đồng ý với tôi, đồng ý chỉ cần tôi kéo dài thời gian hợp đồng, bỏ qua cho Mộ Thần, tại sao phải gạt tôi, tại sao…” gào to thanh như xé rách nơi này, tiếng sấm ầm ầm trong đêm mưa càng có vẻ tuyệt vọng, bi thương…

      “Tại sao tôi phải bỏ qua cho ta.” Tiêu Lăng Phong chán ghét đẩy Diệu Tinh ra, Diệu Tinh lui về sau hai bước, ngã mặt đất lạnh lẽo. “Trình Diệu Tinh, cho rằng, đêm của là có thể đền được mạng sống của con tôi à.”

      Tiêu Lăng Phong rét lạnh cười tiếng, ghét bỏ lấy tay phủi phủi vạt áo, giống như bị dính gì đó bẩn.

      “Tại sao muốn hại chết Mộ Thần, tại sao?” Diệu Tinh gào thét, ngón tay cố gắng nắm lấy mặt đất, đến nỗi móng tay bị nứt toạc. Những sợi tơ máu từ từ chảy ra. “Tôi đồng ý điều kiện của , tại sao còn muốn hại chết ấy.”

      “Mộ Thần làm hại Nhã Đình của tôi sanh non, hại ấy cả đời thể làm mẹ, tôi cũng chỉ muốn ta nếm thử chút, mùi vị khi nhìn thấy thứ mình quan tâm nhất bị tổn thương, ai bảo ta xui xẻo, ra ngoài gặp tai nạn xe chứ!” nhàng ra câu sau cùng, tia chớp xẹt qua, chiếu sáng gương mặt lạnh lẽo của Tiêu Lăng Phong, oán hận mãnh liệt trong mắt như muốn cắn nuốt tất cả. “Trình Diệu Tinh, đây là cái giá mà các người phải trả.” Dường như mỗi chữ đều rít ra từ kẽ răng, u ám đến thế, tuyệt tình đến thế…

      “Tiêu Lăng Phong, tên cầm thú này, gặp báo ứng, chết được tử tế…” Diệu Tinh gào thét.

      “Ồ!” Tiêu Lăng Phong khóe môi hơi nâng lên. “Nhưng mà Trình Diệu Tinh, chứng minh, tại gặp báo ứng trước phải là tôi, chết được tử tế cũng phải tôi, ngược lại Mộ Thần đến lúc chết cũng cảm thấy, phản bội ta, chẳng những chết tử tế, mà còn… Chết nhắm mắt.”

      “A!!!!! Tôi giết chết !” Cảm xúc cảu Diệu Tinh sụp đổ, điên cuồng xé rách quần áo Tiêu Lăng Phong, dùng hết khí lực đánh ta, nhưng sức lực của yếu kém, chỉ cần tay, Tiêu Lăng Phong kiềm chặt cánh tay , sau đó dùng sức đẩy ra. “ là hung thủ giết người.” Diệu Tinh gào thét. “Tại sao người chết phải .”

      “Trình Diệu Tinh, trước khi trả thù cho con tôi, tôi chết.” Tiêu Lăng Phong bước bước. Ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm Diệu Tinh, ngón cái bởi vì dùng sức nên khớp xương trắng bệch, sức lực như thế, tựa như hận thể bóp vỡ cằm Diệu Tinh…

      mạng đền mạng, đây là rất công bằng, Trình Diệu Tinh, tại… còn thiếu Nhã Đình thân thể khỏe mạnh, tôi muốn nhà họ Trình của táng gia bại sản để trả lại…”

      Hết chương 2.

      Chương 3: cách nào thoát khỏi ác mộng

      Editor: ViVu

      tia chớp phá vỡ bầu trời, ngay sau đó tiếng sấm ầm ầm vang lên, tiếng sấm rền vang cộng hưởng với tiếng thủy tinh bị chấn động ông ông, cả thành phố bị cơn mưa tầm tã bao phủ.

      “Mộ Thần, đừng , nghe em giải thích, Mộ Thần…” giường rộng lớn, mồ hôi chảy ròng ròng nỉ non, bàn tay bé siết chặt cái chăn, nương theo những tia chớp thỉnh thoáng lóe sáng có thể nhìn thấy ràng, những khớp xương bàn tay bé của , trắng bạch từng cơn.

      … Vẻ mặt như cực kỳ khổ sở, chân mày chau lại chặt xoắn lấy nhau. Trong mơ, tiếng còi cảnh sát và thanh xe cấp cứu, than khóc trong tiếng mưa rào rào, nhiều thanh kích thích thần kinh , là đau…

      “Mộ Thần…” Từng giọt từng giọt nước mắt ngừng rơi ra khỏi khóe mắt. “Mộ Thần, đừng … Đừng bỏ em lại…” cầu xin, đau đớn lắc đầu.

      Két!!! Tiếng thắng xe bén nhọn và tiếng va chạm quanh quẩn bên tai, kích thích màng nhĩ , nhìn thấy hai chiếc xe hơi va vào nhau, sau đó…

      “Mộ Thần!!!” Diệu Tinh sợ hãi thét lên, tỉnh lại. thở hổn hển dữ dội, mái tóc ướt dẫm mồ hôi, dính mặt, nước mắt còn mặt, lăn dài, rơi xuống cái chăn trắng tinh phát ra tiếng vang rầu rĩ.

      Rẹt!!! Tia chớp xuyên qua cửa sổ, làm cho toàn bộ căn phòng màu trắng càng thêm trắng bệch… Cả căn phòng lộ vẻ thê lương và u ám.

      Diệu Tinh nắm chăn chặt, sức lực đỡ lấy trán, lại là giấc mơ này. Mỗi khi sấm chớp rền vang, đều mơ thấy Mộ Thần, mơ thấy ánh mắt cam lòng của , còn có… vĩnh viễn có cách nào giải thích hiểu lầm… Nhìn khung hình để đối diện giường, lảo đảo nghiêng ngã bò dậy, xông tới, thoáng chốc ôm khung hình vào ngực. “Mộ Thần…” Diệu Tinh giọng nỉ non, cánh tay ngừng dùng sức, như muốn nhét hình vào thân thể mình. “Tại sao lại biến thành như thế?”

      Diệu Tinh nhìn tấm hình thầm. “Là, là ta , chỉ cần em bồi thường cho ta đứa bé, ta truy cứu trách nhiệm của , em biết thành như thế, Mộ Thần, em phản bội , phản bội tình cảm của chúng ta, phải…” Diệu Tinh từ từ ngồi xổm xuống, nước mắt chảy xuống…

      Lúc này là sáng sớm, nhưng vì thời tiết u, ánh sáng trong phòng, mông lung mà u ám.

      TV vẫn vang lên tiếng ông ông, bên trong phát lại, tin tức Chủ tịch Tập đoàn “Thiên Trì”, Tiêu Lăng Phong. “Thiên Tuấn” là công ty con của Thiên Trì, thời gian thành lập chỉ ba năm ngắn ngủi, nhảy lên đứng đầu thành phố T, tổng giám đốc bọn họ vừa quyên góp vào nhi viện. Người dẫn chương trình khen ngợi việc làm từ thiện của Tiêu Lăng Phong, càng cố gắng tán dương năng lực siêu phàm của Tiêu Lăng Phong. Dù sao, “Thiên tuấn” trước đây là công ty Tần Lâm phá sản, nhìn vẻ mặt dối trá trò chuyện với người chủ trì, trong mắt Diệu Tinh xẹt qua oán hận sâu đậm hoàn toàn tương xứng với gương mặt nhắn tái nhợt, lạnh lùng cười tiếng, bàn tay bé nắm lại chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

      “Thiên Tuấn?” Đó là công ty nhà , là Tiêu Lăng Phong mượn gió bẻ măng thu mua, Diệu Tinh cười, nước mắt lại rơi xuống, ta thu mua công ty nhà họ Trình còn chưa đủ, ta còn hại chết Mộ Thần. Tại sao hung thủ giết người còn có thể yên lành ngồi đó, thậm chí cao cao tại thượng nhìn xuống mọi thứ, cười đến gió xuân phơi.

      “A!!!!” Diệu Tinh đột nhiên thét lên, xông tới, điên cuồng đẩy ngã TV xuống đất. Rầm!!! tiếng động vang lên, TV rơi mặt đất, bốc lên làn khói dày đặc, ngay lập tức còn thanh nữa, Diệu Tinh để chân trần cố gắng đạp lên, mặc kệ mảnh vụn tivi có làm bàn chân bị thương hay , chỉ dùng sức gào khóc, trút giận…

      “A!!!!” rốt cuộc lúc tiêu hao hết chút sức lực sau cùng, Diệu Tinh té ngồi dưới đất, hét lớn. Tiêu Lăng Phong, là tiểu nhân dối trá, vì sao phải đối xử với tôi như vậy. Cái gì mà truy cứu, cái gì mà bỏ qua, toàn bộ đều là giả, đều là cái bẫy mà thôi, ta vì cái gì, cũng chỉ vì muốn Mộ Thần nhìn thấy phản bội, nước mắt rơi xuống, Diệu Tinh cắn môi chặt. Nếu như, nếu như chưa từng gặp ta, nếu như… ngu ngốc rơi vào bẫy của ta, có phải Mộ Thần chết, nhà họ Trình, cũng rơi vào tình trạng như ngày hôm nay…

      Hết chương 3.

      Chương 4 : Gặp lại ác ma

      Editor : ViVu

      Bệnh viện.

      Trong phòng nấu nước, lần nữa Diệu Tinh bị giấc mơ đêm hôm qua làm mất hồn.

      “Á!!!” đầu ngón tay bị cơn đau đớn bén nhọn, gọi suy nhĩ Diệu Tinh trở về. Nhìn ngón tay bị nước sôi làm đau đến đỏ bừng, Diệu Tinh vội vàng mở nước lạnh, xối vào.

      Trong hành lang bệnh viện giờ phút này yên tĩnh, buổi trưa, mọi người nghỉ ngơi, giấu ngón tay bị phỏng vào trong túi áo, Diệu Tinh mới yên tâm thu lại buồn bực, tuyệt đối thể để mẹ nhìn thấy vết thương, nếu rất đau lòng.

      “Trình tiểu thư.” Y tá nhìn Diệu Tinh, cười gượng. “Các người thể kéo dài tiền thuốc được nữa, tiếp tục như thế, chúng tôi chỉ có thể để các người xuất viện.”

      y tá…”

      “Trình tiểu thư, có thời gian, đóng nhanh .” Y tá xong, vội vã bỏ .

      Tiền thuốc, mình phải đâu để kiếm nhiều tiền như vậy. Diệu Tinh mất hồn ra khỏi thang máy, vẫn cúi đầu. “Bùm!!” Do cúi đầu, đụng mạnh vào của kiếng, xoa xoa cái trán. Xoay người ra ngoài.

      Thang máy mở rộng, Tiêu Lăng Phong vẫn đứng ở đó, nhìn Diệu Tinh thất hồn lạc phách, nụ cười trầm môi .

      “Xem ra, tin tức về Thiên Tuấn kích thích Trình Ngự. điều tra tình huống Trình Ngự nhập viện.” quay đầu lại, phân phó cho trợ lý, sau đó theo Diệu Tinh ra ngoài.

      Sau cơn mưa, thời tiết vẫn còn chút lạnh lẽo. Diệu Tinh con đường mòn, về phía rừng cây sau bệnh viện, bình thường nơi này có ai. Diệu Tinh , đột nhiên cảm giác có người theo sau lưng. Mới vừa xoay người, ngay lập tức bị người đó kéo lấy cổ tay, cả người bị ấn vào thân cây.

      …” Diệu Tinh vừa mở miệng sửng sốt.

      “Nhìn thấy tôi, hình như cảm thấy rất khiếp sợ nha.” Tiêu Lăng Phong khóe miệng hơi nâng lên.

      “Tiêu Lăng Phong, thả tôi ra.” Diệu Tinh giãy giụa. ta tại sao lại ở đây.

      “Vì sao tôi phải thả ra?” Tiêu Lăng Phong hỏi, chẳng những buông ra ngược lại còn dựa vào gần hơn. “Diệu Tinh, đẹp hơn ba năm trước đây rất nhiều.” mập mờ kề sát vào tai Diệu Tinh.

      “Tiêu Lăng Phong, là tên khốn kiếp, nếu buông tay, tôi gọi cứu mạng đó.” Diệu Tinh tìm cách giãy giụa, nhưng cổ tay bị siết chặt, cách nào thoát khỏi, cảm thấy hình như cổ tay của mình sắp bị bóp nát. “Tiêu Lăng Phong, muốn làm gì?” Diệu Tinh ngẩng đầu, oán hận nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Phong.

      “Gọi , gọi càng lớn tiếng càng tốt.” Tiêu Lăng Phong thờ ơ nhún vai. “Làm cho tất cả mọi người đều đến xem chút, cha bị bệnh liệt giường, con ở nơi này hẹn hò với đàn ông, Diệu Tinh, tôi có thể tưởng tượng được những tấm hình đó.” xong, kéo tay Diệu Tinh lại gần môi, đôi môi mạnh mẽ dán xuống. “Tôi cũng thể chờ đợi nữa, muốn mọi người biết quan hệ của chúng ta.”

      “Uhm.” Vết phỏng tay bị đụng vào, Diệu Tinh đau đến nhíu mày.

      “Tiêu Lăng Phong, là tên lưu manh, ai có quan hệ với .”

      “Thân mật với người phụ nữ của mình, sao lại là lưu manh?” nâng cằm Diệu Tinh lên, cả người cũng ép tới. “Toàn thân đều nhìn qua, bị hôn cái có sao đâu?”

      “Tiêu Lăng Phong, đê tiện…” Diệu Tinh giơ tay lên, muốn tát mạnh vào mặt ta, nhưng cổ tay của lại bị Tiêu Lăng Phong nắm trong tay.

      “Tôi phủ nhận tôi đê tiện, nhưng như vậy thế nào? Thành phố T có ai biết, tôi, Tiêu Lăng Phong làm nhiều việc thiện chứ? Bọn họ cũng đều biết, tôi lấy danh nghĩa cá nhân, vừa mới quyên góp vào nhi viện, cha của phải cũng bởi vì chuyện vui này mà vào bệnh viện.”

      là cầm thú, buông tôi ra, buông tôi ra.” Diệu Tinh điên cuồng kêu, tuy nhiên có cách nào thoát khỏi, hai tay của vì bị Tiêu Lăng Phong siết chặt, máu thể lưu thông, dần dần, bàn tay bé biến thành màu xanh tím. “Diệu Tinh, phạm vào điều cấm kỵ của tôi.” Tiêu Lăng Phong giọng nhắc nhở. “Lần này, tôi so đo với , nếu như có lần sau…” Khóe miệng hơi nâng lên. “ sau này trở thành nhà thiết kế, tay… sợ rằng cầm được viết để vẽ nữa rồi.” thương tiếc chép miệng. “Khi đó Trình Ngự và Khương Ngọc Khiết phải sống thế nào đây? Tiền thuốc men kếch xù, phải làm sao đây…”

      Hết chương 4.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Thủ đoạn hèn hạ

      Editor: ViVu

      Tiêu Lăng Phong ngồi trong phòng làm việc của “Thiên Tuấn”, nhìn tài liệu bàn làm việc, nụ cười khóe miệng càng đậm hơn.

      “Trữ Dư Tịch, ngay cả ông trời cũng giúp tôi.” Lạnh lùng hừ tiếng, ta ném tài liệu qua bên. “Để bệnh viện ngừng thuốc của Trình Ngự.”

      “Chuyện này…” Trợ lý kinh ngạc ngẩng đầu lên. Bệnh của Trình Ngự rất nghiêm trọng, dừng thuốc, làm tốt xảy ra án mạng.

      “Làm theo lời tôi , cứ việc thẳng ra đây là ý của tôi, cần giấu giếm với bất kỳ ai.” Tiêu Lăng Phong chậm rãi đứng dậy tự mình rót ly rượu đỏ, tới trước cửa sổ sát đất, những thứ Nhã Đình mất , chỉ Trình thị chưa đủ để bồi thường, Trình Diệu Tinh, tôi nhất định muốn nợ máu phải trả bằng máu…

      Trong phòng bệnh, Diệu Tinh lau mặt, lau tay cho cha, nhưng hôm nay bác sĩ có tới, ngay cả y tá đưa thuốc cũng thấy. Trong lòng Diệu Tinh càng ngày càng thấy kỳ lạ.

      “Diệu Diệu, tại sao hôm nay có ai đưa thuốc tới.” Khương Ngọc Khiết cầm tấm ga giường tới. “Có phải bởi vì tiền thuốc của chúng ta…”

      “Mẹ! Mẹ đừng suy nghĩ lung tung. Để con xem thế nào.” Diệu Tinh xoa gương mặt hiền từ của cha, xoay người chạy . Cho dù bởi vì tiền thuốc mà dừng thuốc, bệnh viện cũng có thông báo, nhưng tại sao có gì cả, lại đột nhiên dừng thuốc.

      y tá!” Diệu Tinh tìm thấy y tá ở quầy trực.

      “Trình tiểu thư, có chuyện gì sao?” Y tá đứng dậy.

      “Tại sao hôm nay có đưa thuốc cho cha tôi, các người có thể châm chước chút được , tiền thuốc tôi nhanh chóng nghĩ biện pháp.”

      Y tá nhìn dáng vẻ lo lắng của Diệu Tinh, đứng dậy nhìn xung quanh chút, “Trình tiểu thư.” giọng với Diệu Tinh. “Có phải đắc tội với người khác hay ?”

      “Đắc tội với người khác?”

      “Tôi nghe biết có phải bệnh viện nhận được lệnh của người nào hay nên mới để cha dừng thuốc, hơn nữa…”

      “Hơn nữa cái gì?” Diệu Tinh lo lắng hỏi.

      “Hình như còn muốn cha lập tức xuất viện, ở thành phố T, chỉ sợ có người nào dám nhận ông ấy.” Y tá tốt bụng nhắc nhở.

      Đắc tội người khác? Người đầu tiên Diệu Tinh nghĩ đến chính là Tiêu Lăng Phong, bởi vì ngoại trừ ta ra còn ai đuổi cùng giết tận với như thế. “Khốn kiếp!” Diệu Tinh mắng tiếng, xoay người chạy . Tiêu Lăng Phong, hại chết Mộ Thần, làm hại nhà họ Trình hai bàn tay trắng, bấy nhiêu còn chưa đủ sao?

      Thiên Tuấn.

      Diệu Tinh vọt vào đại sảnh, thậm chí có bất kỳ ai chặn lại, thuận lợi lên tầng 25, điều này càng làm cảm thấy, đây đều là sắp đặt của Tiêu Lăng Phong.

      “Tiêu Lăng Phong!” Diệu Tinh vọt vào. Trong phòng làm việc, Tiêu Lăng Phong vùi đầu vào công việc, nhìn thấy Diệu Tinh xông vào như vậy, chán ghét cau mày.

      Ngực Diệu Tinh bởi vì tức giận mà kịch liệt phập phồng, tóc ướt mồ hôi dính vào khuôn mặt nhắn đỏ bừng.

      “Diệu Tinh tiểu thư, hôm qua chúng ta mới vừa gặp nhau…”

      “Đê tiện” Diệu Tinh lớn tiếng mắng. “Tiêu Lăng Phong, người hận là tôi. Có chuyện gì cứ nhắm vào tôi, tại sao lại muốn bệnh viện ngừng thuốc của cha tôi, tại sao muốn đuổi ông ấy ra khỏi bệnh viện.” Giọng của Diệu Tinh bởi vì gào thét quá độ mà khàn khàn.

      xin lỗi, tôi nghe hiểu gì cả.” Tiêu Lăng Phong để viết trong tay xuống. “ cứ xông vào như vậy…”

      “Tiêu Lăng Phong, tôi sai rồi, tôi thừa nhận, mọi chuyện qua đều là lỗi của tôi, tôi cầu xin thương xót, bỏ qua cho cha tôi !” Diệu Tinh xong, trong mắt rơi ra nước mắt.

      sai rồi?” Tiêu Lăng Phong cười. “Trình Diệu Tinh, phải luôn miệng mọi chuyện phải lỗi của sao? Bây giờ sao lại thừa nhận?” bước tới.

      Hết chương 5.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Điều kiện trao đổi

      Editor: ViVu

      “Đúng, tôi thừa nhận, tất cả đều là lỗi của tôi, Tiêu Lăng Phong, tôi cầu xin , đừng làm khó cha tôi, xin nể tình ông ấy cũng lớn tuổi, bỏ qua cho ông ấy, có được hay ?”

      “Tôi đây cũng phải là cơ quan từ thiện, tôi cần gì phải thương hại ông ta?” Tiêu Lăng Phong nhíu mày.

      “Tôi thừa nhận, là lỗi của tôi, tại sao còn phải làm khó ông ấy.” Diệu Tinh nghẹn ngào quát.

      “Dựa vào ông ấy là cha của , chỉ khi ông ấy có chuyện, mới có thể đau khổ.” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng .

      “Tiêu Lăng Phong, đừng có khinh người quá đáng.” Nghe lời của Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh hoàn toàn thể áp chế cơn tức giận.

      “Tôi chính là khinh người quá đáng đấy, thế sao? Có bản lĩnh xoay người ra ngoài !”

      …” Diệu Tinh cứng họng. Nắm chặt nắm tay. “Tiêu thiếu gia, tôi van cầu .” Diệu Tinh chậm rãi quỳ xuống. “Tôi biết hận tôi, nhưng ngàn sai vạn sai đều là sai lầm của tôi, bất luận thế nào tôi đều tình nguyện gánh chịu, chỉ là cầu xin , đừng làm tổn thương cha tôi, bệnh của ông rất nghiêm trọng, nếu như dừng thuốc, nguy hiểm đến tính mạng ông ấy.” Khóc trong thời gian dài làm giọng của mang vẻ run rẩy.

      “Chuyện này có liên quan đến tôi.” Tiêu Lăng Phong nhíu mày. “Tôi cũng chỉ là cầm thú, chết được tử tế mà thôi.” Tiêu Lăng Phong nhàng .

      “Tiêu thiếu gia, tôi sai rồi.” Diệu Tinh nôn nóng .

      “Xin lỗi?” Tiêu Lăng Phong nhíu mày. “Diệu Tinh, chỉ dùng câu , xin lỗi có ít, cần cảnh sát làm gì?” Tiêu Lăng Phong lười biếng nhìn Diệu Tinh.

      Diệu Tinh chống tay mặt đất, nắm chặt. Chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng Phong. Hít sâu hơi, giơ tay lên, tự tát mình cái mạnh. “Chát!!!” thanh trong trẻo vang lên trong phòng làm việc rộng lớn, vang vọng lâu.

      “Tiêu thiếu gia, xin lỗi.” Diệu Tinh cúi đầu thấp. mặt đau rát, cái tát vừa rồi, dùng rất nhiều sức, khóe môi rướm máu. Sau này tôi dám chống đối nữa, tôi cầu xin . Bỏ qua cho cha tôi.” Diệu Tinh quỳ mặt đất, thân thể vì khóc thúc thít mà run rẩy.

      “Diệu Tinh, tốc độ xin lỗi của cũng tệ, nhưng các người thiếu nợ tiền thuốc… Tôi có biện pháp gì.” Tiêu Lăng Phong vô tội .

      “Tiêu thiếu gia, tôi cầu xin .” Diệu Tinh lôi kéo Tiêu Lăng Phong, hèn mọn cúi đầu thấp, cảm giác vô cùng nhục nhã bao vây lấy , Tiêu Lăng Phong nhìn từ cao xuống, quan sát Diệu Tinh. “Chỉ cần đồng ý giúp tôi… tôi tình nguyện làm mọi thứ, van xin .” Hai bả vai Diệu Tinh run run.

      “Nhưng… có thể làm cái gì đây?” Tiêu Lăng Phong ngồi xổm xuống, lỗ mãng nâng cằm Diệu Tinh, “Chỉ là, Diệu Tinh, rất đẹp, xinh đẹp làm cho người ta…” mỉm cười quan sát Diệu Tinh. Trong ánh mắt là loại ám hiệu trắng trợn ấy.

      Diệu Tinh cắn chặt môi, từ từ buông nắm tay nắm chặt ra, chậm rãi giơ tay lên, nút lại nút, tháo nút áo.

      Nhìn hành động của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong nhướng mày. “ đây là muốn làm gì?”

      Diệu Tinh chầm chậm ngẩng đầu lên, đón lấy ánh sáng ngoài của sổ, nhìn nét mặt của Tiêu Lăng Phong, nhưng vẫn chậm rãi đứng lên, áo từ vai rớt xuống, giờ phút này, đúng lúc ánh mặt trời chiếu rọi vào phòng làm việc, ánh sáng dịu dàng rơi bờ vai xinh đẹp của Diệu Tinh, vẽ nên tầng sáng nhu hòa, nhàng tiến lên bước, ôm eo Tiêu Lăng Phong, nhón chân, hôn lên bờ môi mỏng lạnh lẽo của

      Hết chương 6.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :