1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hợp đồng phúc hắc: Cô bé, chỉ cho yêu tôi! - Cô Nàng Mèo (99/156)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Hợp đồng phúc hắc: bé, chỉ cho tôi!


      Nàng Mèo

      Edit: Phương Thùy, Yen1402

      Thể loại: Hào môn, cường thủ hào đoạt

      Giới thiệu:

      là chủ tịch tập đoàn Liệp Báo.

      Tương truyền, gia tài của bạc vạn, tài sản có thể nhiều hơn tài sản quốc gia, tương truyền cao ngạo lạnh lùng, vẻ đẹp ai sánh bằng, tương truyền bất cứ người phụ nữ nào cũng khó có thể lọt vào tầm mắt của , nhưng chỉ vì mà nhịp tim gần như dừng lại.

      Trong phòng nghỉ, tay thoăn thoắt như báo đen khóa chặt con mồi ở dưới thân mình: “Thanh Thần, , vì tôi, nguyện bỏ ra tất cả”

      Giọng tà mị như Satan, khiến người đẹp ở trong ngực rơi nước mắt như mưa: “Phải…”

      Bàn tay nhàng ôn hòa đè ở ngực , đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông tuấn mỹ lên tia trong suốt:

      “Tôi muốn, lòng của em”

      Trong đêm tối lờ mờ, con ngươi trong suốt lóe lên ánh sáng tuyệt vọng, ngẩng đầu, chớp cũng chớp nhìn người đàn ông: “Ma quỷ, buông tôi ra”

      “Ma quỷ?” người đàn ông đè ở người cười trầm, lạnh lùng mà thốt ra giọng cực kì vô tình “Rơi vào trong tay ma quỷ, củng chỉ có thể chấp nhận”

      “………”

      “Mạc tiên sinh, , thể làm như vậy…….” Trong phòng, lời còn chưa kịp ra, liền bị đôi môi mỏng hoàn mỹ chặn lại.

      Người đàn ông ôm người con ngừng phát run trong ngực, nụ cười dần dần đậm lên, “Chỉ cần tôi muốn, liền có thể”

      Thanh Thần liền ngơ ngẩn cả người.

      Ai có thể cho biết, ràng là diễn trò, tại sao từ nắm cái tay nhắn, hôn môi , lại đến cả trường hợp hạn chế, mà cũng phải biểu diễn?

      Ai có thể cho biết, giữ lại vết thương trong lòng, còn có ý nghĩa gì nữa?

      B.Cat, ChrisAnAn thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Bị người ta bỏ thuốc

      Buổi tối, tại khách sạn thế kỷ Lane.

      Đứng bên ngoài phòng dành cho tổng thống, trong đầu Thanh Thần sớm choáng váng, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào số phòng trước cửa, khóe miệng khẽ giương lên: “2308”

      Bàn tay bé cầm nắm cửa, nhàng vặn 1 cái, cửa phòng cứ như vậy mở ra.

      Căn phòng mờ tối, tia ánh sáng.

      Thanh Thần vươn hai cánh tay về phía trước, lục lọi vào trong phòng, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu trong căn phòng tối đen như mực.

      “Ai?”

      Đột nhiên, trong phòng yên tĩnh bỗng giọng trầm thấp vang lên, giọng này cứ như bình rượu ngon hiệu Trần Nhưỡng, lười biếng mà mê người, làm cho người ta ngà ngà say.

      Bước chân tới phía trước nhất thời dừng lại, Thanh Thần trợn to hai mắt, nhìn về nơi phát ra thanh- cách cái giường quá xa.

      Gian phòng rất tối, tối đến mức Thanh Thần căn bản nhìn thấy diện mạo của người đàn ông giường.

      Đặt ngón trỏ môi, đôi mắt to linh động của Thanh Thần sáng lên. Ah? là kì quái, ràng trải qua nửa tiếng đồng hồ rồi, người này sao còn chưa ngủ à?

      Chẳng lẽ……….

      , thể nào… kế hoạch của chị kín đáo như vậy, làm sao có thể bị người ngu ngốc nhất trái đất này nhìn ra được chứ?

      thể nào, tuyệt đối thể nào! Nhất định là chưa tới thời gian mà thôi, nếu , cũng thể nào thuận lợi vào phòng tổng thống này a.

      Lấy tay gõ đầu 1 cái, Thanh Thần cảm giác được bản thân như uống rươu say, cả người mơ mơ màng màng, có khả năng suy nghĩ bình thường.

      Nhéo vào cánh tay của mình cái mạnh, Thanh Thần đau đến phát run, ở trong lòng an ủi với chính mình: Thanh Thần, nhiệm vụ hôm nay rất quan trọng. Lúc này mày ngàn lần cũng đừng làm nó thất bại .

      Nghĩ như vậy, Thanh Thần tràn đầy quyết tâm, lá gan cũng to lên.

      Vội vàng lấy tay mở túi xách…… Hừ, phải còn chưa ngủ sao? sao! Bổn tiểu thư đây sớm có chuẩn bị!

      là ai?”

      có bất kỳ câu trả lời nào, đôi mắt đen của người đàn ông giường trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn đứng ở bên giường, vốn là giọng mê người, lúc này lại cực kỳ giống băng lạnh vùng bắc cực.

      Thanh Thần cau mày cái, túi xách sớm bị ném bên, chút suy nghĩ, liền đánh về phía chiếc giường lớn ………

      ***※***

      "Cút ngay!"

      Trong bóng tối, ngồi nhìn ở phía người mình mà làm loạn ngừng,đôi mắt mê hoặc của người đàn ông dần dần lên từng cơn lạnh lẽo, thanh lạnh lùng đủ làm cho mọi sinh vật đều chết rét.

      Thái độ hung ác của ta làm cho Thanh Thần bất mãn, hơi cúi người, hai tay nâng khuôn mặt mà nhìn lắm lên xem: “Này! Có biết hay , …….Rất lễ phép…..hơn nữa……,rất,hôi!”

      Mùi hương nhàn nhạt của con mang theo mùi rượu nhè , thân thể người đàn ông nóng rực đến khó nhịn chợt cứng đờ: “Bỏ thuốc tôi, là ?”

      Tất cả nghi ngờ, tại hoàn toàn ràng, thân thể của càng lúc càng khó chịu, là bởi vì… bị người ta bỏ thuốc!

      Shit!

      thế nhưng bị người khác - đùa giỡn trong lòng bàn tay? Còn bị ta áp chế phía dưới thân thể…Dùng dây trói lại!

      căn bản có trả lời vấn đề của , bản thân Thanh Thần càng vội vàng – ý thức chiến đấu, buộc chặt phía dưới người ta lại.

      Ai, vấn đề ngu ngốc như vậy ta còn phải hỏi sao! - Thanh Thần cũng phải người ngu! bỏ thuốc, chỉ là , làm sao có thể đối phó với con người to lớn như được chứ?

      Chỉ là nghĩ ra…… bị bỏ thuốc là người , vậy tại sao đầu óc của cũng vừa choáng vừa mơ hồ, thân thể còn có chút ngày càng nóng lên.

      Chẳng lẽ thuốc thân người đàn ông này quá mạnh, chính mình cũng bị lây nhiễm sao?

      Như thế xem ra, phải thừa lúc cách nào nhúc nhích được, trăm trận trăm thắng, đem áp chế tại đây, tránh hậu hoạn về sau!.


      Chương 2: nên tới gần đàn ông

      Tay chắp trước ngực, Thanh Thần liền nhìn phía dưới của ta mà thương lượng: rất nhanh được giải phóng thôi, phải ngoan ngoãn nghe lời! được giãy giụa, được phản kháng! nghe lời, tôi liền………”

      Thanh Thần cố ý làm mặt cười xấu xa, muốn lại thôi, giọng mặc dù trời cho hồn nhiên, lại làm cho người đàn ông trong mắt bị khiêu khích đến phát điên.

      Bàn tay lấy sợi dây, vòng qua thân thể người đàn ông nhanh.

      Hơi lạnh ở ngón tay như có như lướt qua da thịt nóng bỏng của người đàn ông làm cho phía dưới cơ thể của căng thẳng lại thêm nóng lên.

      Trước nay chưa từng có khát vọng mãnh liệt, làm cho đè nén sắp chết mất! từng tế bào người đều kêu gào: cần người phụ nữ! Ngay bây giờ!.

      Nhìn dùng sợi dây quấn loạn người mình, trong mắt lúc nóng lúc lạnh. chưa từng khẩn cấp muốn bóp chết người như vậy.

      Nếu phải hai tay hai chân còn chút sức lực nào nên chỉ có thể ngoan ngoãn nằm giường để muốn làm gì làm, nhất định tự tay cắt đứt cổ , để bình ổn lửa giận dâng lên trong lòng .

      ***※***

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bị Thanh Thần hành hạ phen, rốt cuộc, tay của người đàn ông cũng có thể nắm lại nhàng, thân thể giống như hơi sức cũng từ từ bình phục.

      Nhưng lửa nóng trong cơ thể nhanh chóng thể kiềm chế, làm cho thể đè nén bản thân nằm tại chỗ nữa.

      “Này……”

      Hồi lâu, Thanh Thần ngồi người mà làm việc: “…… có thể cần nóng như vậy! tôi cũng sắp bị nướng chín rồi”

      Thanh Thần liếm liếm cánh môi của , thở ngừng!

      Ông trời, nếu thuốc ngủ kịp phát tác , nhất định bị liên lụy mà nóng chết đây!

      Giọng của , động tác khẽ liếm cánh môi của , giống như lửa cháy bị đổ thêm dầu, khiến thân dưới của hoàn toàn mất khống chế.

      Duỗi bàn tay, bỗng chốc bắt được , đè dưới thân thể, vi trí hai người trong nháy mắt thay đổi.

      “A……..” biến hóa đột ngột làm Thanh Thần hô lên, còn chưa kịp phản ứng, đôi môi đào hé mở liền bị người đàn ông phong bế kỹ càng.

      “Ong!” đầu Thanh Thần trống rỗng, chỉ có thể trợn to hai mắt mong lung, khiếp sợ nhìn người đàn ông đè ở phía dưới.

      ta…. ta….mới vừa rồi phải còn bị đè ở phía dưới sao?

      Là lúc nào, khôi phục sức lực? Thoát khỏi sợi dây trói người , đè xuống phía dưới thân thể, xong rồi….xong rồi….xong rồi….lại còn hôn !

      ôi, Chúa ơi

      Thanh Thần sống 17 năm qua, chưa từng có hôn qua người đàn ông nào!

      Ngay cả Phong mà thương nhất, cũng có đối xử với như vậy!

      Được rồi, mặc dù biết mình sắc đẹp trời sinh, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. nhưng, dù vậy, cũng thể đại biểu là có thể bị người ta tùy tiện hôn tới hôn lui a…..

      Huống chi, nụ hôn đầu của , lại cho tên ngu ngốc nhất trái dất! lưu manh! Tên phá hoại!

      Lỗ mũi đau xót, Thanh Thần càng nghĩ càng cảm thấy uất ức!

      Thua thiệt, thua thiệt. . . . . . Thua thiệt rất lớn!

      Tên lưu manh này tới bây giờ còn chưa ngủ, rốt cuộc ta uống loại thuốc ngủ gì? Tuyệt đối là thuốc hết hạn!

      tại chỉ bị cường hôn, đầu óc ngày càng chìm xuống, thân thể cũng ngày càng nóng lên, giống như thể hô hấp được nữa…..

      Xong rồi, xong rồi. . . . . . , phải là sắp chết chứ?

      Trong lòng vô số ý nghĩ xẹt qua, Thanh Thần muốn mau chóng thoát khỏi tình cảnh khó khăn này, bỏ trốn mất dạng.

      Vào giờ phút này, Thanh Thần cưới cùng hiểu được đạo lý – nên tới gần đàn ông, đặc biệt là người đàn ông uống phải thuốc ngủ quá hạn!
      B.CatPhong nguyet thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: , đừng mơ tưởng mà chạy trốn

      Đôi tay bé vô lực mà đánh, Thanh Thần ra sức đánh trận, cố gắng đẩy người đàn ông đè người ra, nhưng mà chút sức lực cũng thể dùng được.

      "Ưmh. . . . . . cần. . . . . ." Người đàn ông hôn vừa thô lỗ vừa bá đạo, khiến Thanh Thần căn bản cách nào chống đỡ, chỉ có thế ngượng ngùng kêu khẽ những câu vô nghĩa.
      Mà người đàn ông người , hoàn toàn để ý tới phản đối của , tùy ý mút đôi môi mạnh, bàn tay lại chút e dè thăm dò vào bên trong áo quần của , rất dễ dàng mà mở nút áo , cực kì gấp gáp muốn đoạt lấy ngọt ngào của , giải tỏa sức nóng của ngọn lửa trong .
      Giờ phút này, muốn biết là ai, cũng muốn biết mục đích bỏ thuốc là gì.
      Giờ phút này, chỉ biết – tối nay, đường mơ tưởng mà chạy trốn.
      Bắt đầu trò chơi mặc dù là , nhưng bây giờ phải là người kết thúc, nếu đốt lửa, dĩ nhiên phải dập tắt lửa!

      Trong bóng tối, ánh mắt người đàn ông trầm xuống, miệng nhép nhép cách lạnh lùng, hai tay của rất có sức mà nắm chặt eo , thân thể to lớn hạ xuống cái……….
      ". . . . . . A. . . . . ."

      Thanh Thần kêu lên rất khổ sở, vừa rồi khi vào ràng có trở ngại làm người đàn ông nhất thời ngơ ngẩn cả người!
      phải kẻ ngốc, dĩ nhiên biết vật cản trở kia là cái gì, cũng ràng được làm từ băng thanh, được tạo ra từ ngọc khiết!

      này……, , rốt cuộc………

      vào phòng đàn ông xa lạ, đây là hành động rất to gan của người con , làm sao thân thể còn có thể trong sạch chứ?

      khổ sở dừng lại nhịp nhàng, chân mày nhíu chặt, thốt ra tiếng khác biệt hoàn toàn với nhiệt độ thân thể : “, rốt cuộc là ai?

      Nằm ở dưới người , Thanh Thần từ lâu bị đau đớn tới tê liệt làm cho đầu óc mơ hồ, thân thể cũng bắt đầu run rẩy ngừng.
      , rất muốn khóc, lại khóc nổi……..

      Tại sao? Tại sao mọi việc lại diễn ra như thế này!


      chỉ muốn giúp chị mình, nhưng, chưa từng nghĩ tới, giúp chị mình, lại bị người ta cưỡng hôn, xong rồi….. còn đánh mất trong sạch của mình!

      hối hận, hối hận. nên làm liều như vậy, nên để ý tới hậu quả.
      giờ, giờ, phải làm sao….. phải làm sao đây?

      Ô….đều tại người đàn ông này, đều tại …. hận ! Hận chết !

      Hối hận vô cùng khiến khóe mắt Thanh Thần ứa nước mắt, cuối cùng theo tóc mai mà chảy xuống…….
      Trong bóng tối lộ ra ánh mắt trong suốt, làm hô hấp người đàn ông cứng lại, phiền não trong lòng , lúc này càng hỗn loạn hơn….
      Bàn tay, ôm hông của dưới thân, bỏ qua phiền não, dong ruổi nhanh, điên cuồng chiếm lấy người con tốt đẹp trong ngực .

      Hơi nóng tràn ngập bốn phía, trong phòng ngừng truyền đến tiếng gầm của người đàn ông, kèm theo tiếng khóc mỏng manh của người con , trong khí có nồng nàn, ngập tràn kiều diễm.
      —— mèo —— tiểu —— mèo —— —— phân —— cách —— tuyến ——

      Ánh trăng, xuyên qua lớp màn cửa sổ bị gió đêm cuốn lên, reo rắt ánh sáng hào hoa vào trong căn phòng tổng thống, làm cho gian phòng như được bao phủ bởi lớp vàng mỏng, cực kì mỹ lệ.
      Tác dụng của thuốc dần mất , người đàn ông nhíu nhíu mày, vừa định cử động thân thể, lại bởi vì trong ngực truyền tới mềm mại như mèo con ngủ làm động tác của dừng lại.
      Cúi đầu, nhìn thân thể mềm mại, trắng noãn trong ngực mình, ánh mắt đen vốn lạnh lùng của , trong nháy mắt tầng băng lạnh lẽo mất , dâng lên tia sáng trong suốt.

      Ánh mắt lạnh lẽo, dừng lại từng mảng tóc dài đen nhánh trước mắt, tối hôm qua xảy ra chuyện gì, , nhớ rất ràng!

      Nhìn người con trong ngực hồi lâu, đôi môi mỏng của người đàn ông cuối cùng giật giật giương lên, dung mạo tuấn, cùng nụ cười lạnh lùng mà sắc bén.

      Chương 4: Trấn tĩnh

      Khi màn đêm buông xuống lần nữa, ánh trăng nhu hòa rọi vào người tham ngủ giường, đem chiếc giường màu trắng nhuộm thành mặt biển vàng.

      Rốt cuộc, lông mi như hai cánh bướm bay bỗng giật giật, Thanh Thần lười biếng quơ cánh tay ra khỏi chăn, đau nhức người truyền đến làm cho nhịn được mà nhếch nhếch miệng: “ là đau…”
      A, là kỳ lạ, ràng vừa mới ngủ dậy, tại sao lại có cảm giác mệt như vậy chứ? Hơn nữa, từ đầu tới chân giống như bị xe tải cán qua, đau muốn chết ! Liền….ngay cả nơi đó, cũng rất đau…..

      Đau đớn rất ràng khiến Thanh Thần vừa từ trong giấc mộng tỉnh táo thêm vài phần, đôi mắt to xinh đẹp nhìn kĩ căn phòng còn mờ tối….


      Tối như vậy, làm gì chịu bật đèn chứ? Bốn phía lại yên lặng như vậy, tuyệt đối giống ngôi nhà vẫn luôn ồn ào, ầm ĩ bình thường của .
      Đôi tay bé, sờ soạng bên cạnh nửa ngày, Thanh Thần nhịn được đặt tay lên môi, chỗ này… cảm giác thế này….có điều gì đúng?

      , là từ giường mà tỉnh lại, sai….nhưng, nhưng…dù vậy đầu óc vẫn cảm giác được cái giường này thực rất thoải mái.

      Nhưng là!

      Giường của , ràng là chiếc giường đơn cho người nằm rộng lắm, mà chiếc giường này vừa cho hai người, vừa hào hoa lại rộng rãi như vậy!
      Mặc dù nơi đây rất tối, nhưng vẫn có thể mượn ánh trăng sáng nhàn nhạt mà nhận định rằng: ga trải của chiếc giường này là màu trắng tinh khiết, hề khoa trương….Mà chiếc giường đơn cùa , là màu hồng ấm áp lại đáng !

      Nơi này ga giường những có màu trắng…Hơn nữa, ở giữa giường còn có…..Còn có…..
      Nuốt xuống ngụm nước bọt, cả người Thanh Thần như bị sét đánh, hoàn toàn bối rối, mắt chớp cũng chớp nhìn chằm chằm vào vết máu màu đỏ chói mắt giường!

      Thời gian trước khi ngủ, tựa như cuốn phim bị cắt , trong đầu Thanh Thần thoáng nhớ lại…..

      nhớ, tối hôm qua, dựa theo kế hoạch, tới khách sạn…..

      Sau đó, đầu óc rất mơ hồ, thẩn thể còn rất nóng, đầu óc thể hoạt động linh hoạt được…. vào căn phòng mờ tối……

      Trong phòng, có người đàn ông ngu ngốc vẫn còn chưa ngủ.

      Sau đó, vì sợ rủi ro bất ngờ, lúc đầu chuẩn bị sợi dây, định trói chặt người đàn ông lại.

      Sau đó chút, người đàn ông kia biết làm sao mà thoát khỏi dây trói của , đặt ở phía dưới, xong rồi…..xong rồi…….
      Sau đó chút, chút nữa, người đàn ông kia chẳng những hôn , sờ soạng người , xong rồi…….Còn muốn , đem ăn sạch !
      đúng, ta chỉ đem ăn sạch , mà còn biết ăn bao nhiêu lần, cho tới lúc hôn mê bất tỉnh.


      Từng màn, từng màn ký ức mang theo hình ảnh triền miên làm cho khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng.
      Hàm răng, cắn chặt môi hồng, đôi tay bé nắm chặt chăn trước ngực, Thanh Thần gấp gáp thở sâu, cố gắng bình phục cảm giác kích động muốn phát điên lên.
      Nhưng, mặc cho làm thế nào cho mình trấn định lại, cuối cùng cũng nhịn được mà phát ra tiếng hét chói tai kinh động trời đất: “A……………..”

      Tiếng hét này mang theo sức lực phá thủng đám mây, ngừng lảng vảng trong căn phòng. Nếu phải hiệu quả cách của phòng này tốt nhất, sợ rằng phía ngoài hành lang bây giờ chật kín người đến xem.

      “Hét xong chưa?

      Tiếng hét kéo dài suốt 2 phút, có ý định muốn dừng lại chút nào góc mờ tối ghế sa lon, đột nhiên giọng người đàn ông lạnh lẽo như ma quỷ vang tới.
      ". . . . . ."
      Tiếng hét chói tai, bổng chốc dừng lại!

      Cái miệng xinh đẹp, mở to, trong tình cảnh bối rối của Thanh Thần chợt vang lên giọng này, khiến nhất thời im bặt!
      B.CatPhong nguyet thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Chú a, chú đừng sợ


      Hít mũi cái, Thanh Thần đề phòng nhìn theo hướng truyền tới giọng đó, đôi tay nắm chặt chiếc chăn trước ngực, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi:”…..là người hay là ma?”

      Có lẽ mới từ trong mộng tỉnh lại, có lẽ mới biết mùi đời chưa kịp thích ứng, dù sao lúc này Thanh Thần quên nguyên nhân hét ầm ĩ, sợ tới tóc dựng đứng lên.

      Trong bóng tối khóe miệng người đàn ông khẽ nhúc nhích, là người hay ma? A, muốn cùng , chơi trò mất trí nhớ sao?

      “Xem ra biểu của tôi vẫn chưa hài lòng lắm….Nếu , nhanh như vậy liền quên mất người đàn ông đầu tiên của chính mình”. Giọng của người đàn ông vang lên, trong giọng ngoài lạnh lẽo quen thuộc, còn có châm chọc rất sâu.
      “……..”, lời thẳng thừng như vậy, làm sắc mặt Thanh Thần mảnh trắng bệch, cánh môi vì hơi lạnh mà run run.


      , …. ta chính là người ăn sạch , kẻ ăn chơi mất tính người ngu ngốc nhất trái đất, tên phá hoại sao? Ách….giọng của , sao lại dễ nghe như vậy?

      Nghĩ tới điều này, khiến Thanh Thần cả người run lên!

      Thanh Thần đáng chết, đầu của bị nước vào rồi sao? Tên khốn kiếp này còn dám xuất trước mặt ? Còn dám cười nhạo ? còn để ý tới giọng dễ nghe! là nên trở về bác sĩ chút hơn!

      Sét đánh chết tên đàn ông này , muốn chọc tức dúng ? Rất tốt!

      Hôm nay Mộ đại tiểu thư dạy cho cái gì gọi là “Tự tạo nghiệt chướng thể sống!”
      Khóe miệng dũng cảm giương lên, dáng vẻ run sợ của Thanh Thần liền thay đổi, kéo quần áo rơi sàn nhà tới giường, đáp lại cách đầy khiêu khích: "Tôi mất trí nhớ cũng đúng….chậc, nhưng điều này cũng thể hoàn toàn trách tôi, , kĩ thuật của …. Xác thực chỉ tạm được mà thôi!”
      Cố gắng che giấu tâm trạng hốt hoảng của chính mình, Thanh Thần vừa mặc quần áo vào, vừa tiếp tục hù dọa : “Chỉ là… yên tâm, bổn tiểu thư đối xử tệ với !”

      Nhịn đau nhảy xuống giường, Thanh Thần lấy ra mấy tờ tiền lẻ trong túi xách, ném ở đầu giường: “Khụ, đây là phí phục vụ của , bổn tiểu thư phải về nhà, bái bai!”
      Nhìn người phụ nữ tới cánh cửa, thân thể người đàn ông liền căng thẳng, hô hấp cũng biến thành có chút khàn đục.

      Tạm được? xử tệ với ? Tiền phục vụ?
      Đáng chết! Người phụ nữ này cho rằng là trai bao sao? Lại còn muốn dùng tiền đuổi ?

      Ngón tay thon dài nhàng gõ vào đôi chân thon dài, người đàn ông hề biến sắc mà đổi đề tài: “, bao nhiêu?”

      Hình dáng , thân thể, giọng cũng còn quá trẻ, nhưng cử chỉ của lại giống đứa bé.

      Vấn đề có chút quan hệ nào, khiến Thanh Thần nhíu nhíu mày, ánh mắt linh động xoay chuyển: “17”

      “Còn vị thành niên?” Giọng lạnh lẽo cất cao, đáp án của , xác thực làm người đàn ông có chút kinh ngạc.

      Trừng trừng hai mắt, đầu Thanh Thần lắc như gà con mổ thóc:”Đúng vậy a….Vị thành niên nha…Chỉ là….”

      Dừng lại nửa giây, bộ dáng Thanh Thần hiên ngang, dũng thở dài : “Chú a, Chú đừng sợ! vừa rồi phải tôi chịu trách nhiệm với chú rồi sao? tại hai chúng ta thanh toán sòng phẳng rồi mà…”

      Thấy trả lời câu hỏi của mình, Thanh Thần quyết định lấy lại quyền chủ động: “Chú a, tôi biết …tới tuổi này còn ra ngoài làm việc, dễ dàng, mà trong ví tiền của tôi chỉ còn dư lại có nhiêu đó thôi…chẳng qua tôi chúc chú làm ăn thịnh vượng, mệt mỏi giường đấy!”


      Chương 6: Đạo cao thước


      Lời của Mộ Thanh Thần làm cho sắc mặt người đàn ông vốn xanh mét giờ càng khó coi hơn, giờ phút này cố gắng kiềm chế toàn bộ lửa giận bộc phát.

      Mở ngăn kéo bên ghế sofa lấy ra xấp tiền mặt dày có giá trị, cánh tay dài của người đàn ông giương lên, dung mạo tuấn mỹ lấy tiền ném ra ngoài cửa cho Thanh Thần: "Cút ra ngoài"
      Nếu phải suy nghĩ đây là lần đầu tiên của , mà cũng hưởng thụ thân thể , chỉ bằng đủ mọi kế sách muốn tới gần , cũng đủ để chết cách rất khó coi.

      Tiền bay lả tả rồi rơi xuống mặt đất, Thanh Thần bị chuyện xảy ra trước mắt mà giật mình, ánh mắt lóe lên, đôi môi hồng mở chữ “O” to.

      “Cút” thấy còn đứng tại chỗ, nhẫn nhịn của người đàn ông tới cực hạn.

      Tiếng quát lạnh lùng khiến tinh thần của Thanh Thần liền hồi tỉnh, lần nữa cơn tức giận lại bị người đàn ông này khơi lên.

      Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tên khốn kiếp này tại sao dám đối với quát to như vậy?

      “Tống Vũ Phàm! Con người khốn kiếp, cần phải lên mặt như vậy đâu!”



      Tên ngu ngốc đáng chết, chiếm hệt tiện nghi của , còn dám dùng tiền nhục nhã !


      Vừa mới bắt đầu muốn vạch trần thân phận của , thứ nhất là muốn giữ lại tự ái của chính mình, thứ hai cũng là muốn cho biết Thư Thư có liên quan tới chuyện này.

      Nhưng tên Tống Vũ Phàm xác thực là khinh người quá đáng, dù sao tiệc đính hôn cũng sớm kết thúc rồi, nhiệm vụ hoàn thành, lại biết xấu hổ, chiều theo ý nguyện của !

      Lời Thanh Thần ra từng chữ bay vào lỗ tai người đàn ông sót, lông mi dài giật giật: Tống Vũ Phàm?

      “Sao lời nào? Câm à?” nhìn người đàn ông ngồi ghế sa lon nhúc nhích, sức nhìn của rất tốt làm cho cơn giận của càng gia tăng.

      “Tống Vũ Phàm, cho rằng chuyện tôi biết là ai sao?” Thanh Thần hé mắt: “Oai phong lúc vừa rồi đâu hết rồi?”

      “Tống Vũ Phàm?” Người đàn ông lặp lại cái tên này với giọng trầm thấp.

      Tròng mắt đen của người đàn ông thoáng qua tia ánh sáng cùng lạnh lẽo, đôi môi mỏng nhưng lạnh lùng mở ra, tình huống như vậy, có phải quá mức rồi hay ?

      Sống ba mươi năm, chưa từng gặp người phụ nữ nào biết được thân phận của , nhìn thấy khuôn mặt mà ban đêm leo lên giường .

      Nhận lầm người? Lúc mở đầu là hề để ý sao?

      Thanh Thần hai tay ôm ngực, hừ lạnh tiếng: “ cho rằng thừa nhận có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra sao?”

      “Tôi cho biết…Mộ Hân Đồng là người thể cưới, nếu muốn để người khác thấy diện mạo của mình, tốt nhất là cùng Mộ Hân Đồng hủy bỏ hôn ước! làm vậy… Tôi bây giờ liền cho bị tất cả mọi người đều biết đường đường là đại thiếu gia tập đoàn Tống thi, người thanh niên tuấn, danh tiếng lừng lẫy như thế lại trong đêm đính hôn của chính mình bỏ mặc vợ chưa cưới, cưỡng bức còn vị thành niên!”

      Thái độ trầm mặc nghe rống giận xong, gương mặt vốn lạnh lùng của người đàn ông lại lên nụ cười nhàn nhạt hiếm thấy, chuyện này vốn nghi ngờ, bây giờ tựa như dần dần hiểu .

      Nếu như lời , hơn nữa theo tin tức nhận được, vậy chỉ có thể hiểu: này, nhận lầm người, cũng lên sai giường rồi.

      Đôi mắt đen, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm đứng cạnh cửa, người đàn ông ưu nhã dựa vào ghế sofa: ”Nếu tình nguyện cho người khác thấy tình huống bây giờ của , tôi tự nhiên cũng để ý…Hơn nữa, nếu muốn ở trước mặt mọi người biểu diễn màn đặc biệt xinh đẹp, tôi cũng vui lòng mà theo cùng…”

      Lời tà ác như ma quỷ, làm cho Thanh Thần mới vừa rồi còn tràn đầy dũng cảm trong nháy mắt liền biến mất.

      “Còn có….” Thấy trấn tĩnh ngụy trang của mất ,trong mắt của người đàn ông lên ý cười : ”Cưng à, tôi, phải Tống Vũ Phàm”.
      B.CatPhong nguyet thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: người giàu có khác



      “….” Tâm trạng vừa trầm xuống. Lời người đàn ông giống như tảng đá bỏ vào trong hồ, trong lòng Thanh Thần có rất nhiều bối rối…….

      Mặc dù biết, là Tống Vũ Phàm muốn chấp nhận món nợ này, nhưng cũng bị dọa , nhất thời Thanh Thần có hơi sức mà phản bác lại lời dối của .

      “Cưng à, với điều kiện cùa em, muốn tìm người giàu có còn phải có nhiều kỹ thuật lắm. Lần dạo đầu này, đúng là đủ đặc sắc”


      biết là lúc đầu bị làm cho quá mức tức giận hay vì vẻ tức giận của làm cho thoải mái cực kì, dù sao cũng muốn thay đổi lạnh lùng thường ngày, tốt bụng mà chỉ dẫn cho .



      ……” Đôi tay bé nắm chặt thành quyền, Thanh Thần giận muốn chết, muốn nhào tới cho tên ngu ngốc này mấy bạt tai.


      “Nếu như có hai trò xiếc thú biểu diễn, xoay tròn trung, lên dây thép mà biểu diễn, cũng cần quá mức quan tâm......"



      Ngay lúc này, hồi chuông điện thoại vui tươi phá vỡ khí chiến tranh giữa hai người.



      Nhìn cái tên lên điện thoại di động, gương mặt giận tới trắng bệch cuối cùng cũng có chút ấm áp, nhìn chằm chằm người đàn ông ghế sa lon, trở lại chuyện chính lần nữa: ”Tống Vũ Phàm, tốt nhất hãy nhớ cảnh cáo của tôi! Nếu , phải hối hận…..”

      Nhấn nút trả lời di động, Thanh Thần dùng tiếng như có như hướng về bên đầu điện thoại mà : “Xin chào…. có phải nhớ em hay ……trễ như vậy mà còn gọi điện thoại….Ha ha, rảnh….Chỉ cần là gặp , em lúc nào cũng rảnh hết…..uhm, quyết định vậy !”


      Xoay người, căn bản cho người đàn ông cơ hội nào để chuyện, Thanh Thần giơ giơ điện thoại trong tay lên, như là quà đáp lễ cho lời khuyên tốt của : ”Nhờ lời tốt lành của , bản tiểu thư lại phục vụ người giàu có khác rồi, hẹn gặp lại!”

      Bỏ lại câu sau cùng này, Thanh Thần nhanh chóng rời khỏi phòng, cũng đem nặng nề trở lại trong căn phòng…

      ***※***

      Trong căn phòng mờ tối, người đàn ông ngồi ghế sa lon nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào nơi Thanh Thần rời .


      Ngón tay thon dài nhấn nút điện thoại bên cạnh: “Mười phút sau, tôi muốn thấy toàn bộ tài liệu về Tống Vũ Phàm”


      Buông điện thoại xuống, khuôn mặt tuấn của lạnh như hàn băng. người giàu có khác? A…….. đột nhiên muốn biết , kịch vui này, nhìn thấy, rốt cuộc có mấy phần là .


      ***※***

      Thời điểm Thanh Thần chạy tới sân bây, trời sáng rồi, bên trong sân bay cũng đông đảo người đến người .


      Đứng ở lối ra, Thanh Thần nắm chặt quần áo, trong đầu mảnh mờ đục, khuôn mặt nhắn cũng mất nụ cười thường ngày.


      Chỉ trong thời gian ngày, thế nhưng lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy….Trong nhất thời, biết làm sao cho đúng đây.


      Vốn cho rằng, chỉ cần bảo vệ giấc ngủ cho Tống Vũ Phàm tốt là được rồi, nhưng hôm nay….Ai, về tới nhà, làm sao có thể đối mặt với cha mẹ….Nếu như có thể gặp lại chị , nếu chị hỏi phải trả lời thế nào đây?
      Nếu Tống Vũ Phàm vì chuyện đó mà tìm bác hai gây phiền phức sao, chuyện này, phải làm sao mới tốt chứ?

      Còn có…. Phong…… ấy, nếu ấy biết ….. ấy còn đối tốt với hay ? Có còn hay ….


      Nghĩ tới từng chuyện, từng chuyện mà phải đối mặt, cảm xúc của Thanh Thần càng trầm xuống, mũi cũng nổi lên dấu hiệu ghen tuông.

      “Người đẹp bé ” lúc Thanh Thần lâm vào trầm tư, tiếng gọi từ phía sau vang lên, còn chưa kịp hoàn hồn, cánh tay mảnh khảnh liền từ phía sau vòng qua vai , nắm chặt cổ của : ”Ơ sao vậy người đẹp bé , làm sao có mình đứng ở chỗ này a…, dựa vào ngực tôi, em làm cho tôi đau lòng quá!


      Chương 8: Người cũ

      “Chị……” giọng quen thuộc, làm cho Thanh Thần nở nụ cười, cổ tay lôi người vừa tới siết chặt, Thanh Thần linh hoạt xoay người, đối mặt với khuôn mặt người vừa đến kia, vui mừng suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Chị Tô Họa, chị về rồi!”

      nhảm” nhéo gương mặt Thanh Thần, mặt Tô Họa lên nụ cười xán lạn: “Chị , em Mộ, em có lầm hay , gọi điện thoại cho em, bây giờ em mới tới!”

      Le lưỡi cái, Thanh Thần đẩy tay Tô Hoa, làm nũng đem đầu đặt lên cổ ấy: “Chị gọi điện thoại cho em vào lúc 4 giờ sáng chứ sao....”


      “Chuyến tay được sắp xếp như vậy, chị có cách nào chứ” Đẩy đầu Thanh Thần cái, Tô Họa nhất quyết bỏ qua: “Lại , nhà em cách sân bay xa, phải mất ba tiếng mới tới được đây”

      “Ai, có bạn trai vừa lạnh vừa ấm a.” Tô Họa vừa vừa cố ý bên tai mẫn cảm của Thanh Thần: “Chị biết mà, ra ngoài mấy năm….trờ về ít người nhớ tới chị….Em có thể tới đón chị tốt rồi, chị còn có thể cầu mong xa vời gì nữa.....”


      Thân thể, khẽ run lên, Thanh Thần nhìn Tô Họa đẩy hành lý, đôi tay bé nhận lấy áo khoác từ trong tay ấy: “Mới phải vậy đâu! Em chỉ là…. Trùng hợp ở nhà thôi….em làm sao quên chị Tô Họa được…”

      ở nhà? Đêm hôm khuya khoắt em ở nhà em chỗ nào chứ?” Tô Họa nhướng nhướng mày, khuôn mặt nghi ngờ nhìn Thanh Thần “ phải là…. ở nhà học trưởng Triển Phong chứ?

      phải đâu”, nghe thấy tên của Triển Phong, khuôn mặt Thanh Thần đỏ lên, ánh mắt nhìn nơi phía đường cái có nhiều xa chạy qua: “Chị Tô Họa chị đừng lung tung, Chị…..Xe taxi……


      ***※***


      “Em Mộ ah, chị có ở đây mấy năm em như thế nào? Có phải bị người khác ăn hiếp hay ?” Ngồi trong xa taxi, Tô Họa vuốt vuốt Thanh Thần, quan tâm mà hỏi việc xảy ra với .

      nhàng lắc đầu cái, Thanh Thần nở nụ cười: “Em cũng phải đứa trẻ, bản thân em có thể tự chăm sóc mà….làm sao bị người ta ăn hiếp được…”

      “Cũng phải”, đồng tình mà gật đầu cái, mặt Tô Họa liền lên nụ cười bí hiểm lần nữa: “Lại , em nhanh lên chút cho chị nhờ….em và học trưởng Triển Phong, phát triển tới đâu rồi? có ấy ở bên cạnh em, chị tin cũng có ai dám ăn hiếp em hết!”

      “Em…” suy nghĩ trầm xuống, Thanh Thần làm bộ vô tội: “Cái gì mà phát triển như thế nào a….Vẫn như trước đây thôi, cũng có gì đặc biệt.

      “Mẹ kiếp!” Tô Họa nhịn được mà phát ra thanh mắng người: "Cái gì mà vẫn giống như trước kia a…. học trưởng Triển Phong cũng quá kém rồi… được rồi… Đối với em, ấy luôn luôn có kiên nhẫn”.

      “Chị Tô Họa, chị đừng vậy….Chị sao? Ở Châu Phi mấy năm vẫn khỏe chứ?” Thanh Thần nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến chói mắt của Tô Họa, khó tưởng tượng xinh đẹp này lại kiên cường và dũng cảm như vậy.

      tới mấy năm nay, trong mắt Tô Họa tràn đầy ánh sáng lung linh: “Rất tốt, chị được xem động vật hoang dã, xem nhiều cảnh vật, nhắc tới là thấy hùng vĩ rồi…”

      “Vậy…lần này chị trở về, còn nữa hay ?” Nghe Tô Họa kể về cuộc sống của mình, trong mắt Thanh Thần ánh lên cái nhìn hâm mộ, cùng tia mất mát
      “Chị tạm thời ở lại Y Thành, có lẽ sau này còn tới châu Phi”

      "Tới chừng nào…em cũng được giống như chị Tô Họa tốt biết mấy…” Thanh Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ tới những việc sắp xẩy ra mà cảm thấy phiền muộn.

      Vỗ vỗ tay Thanh Thần, Tô Họa an ủi : " có cơ hội…Đúng rồi, em Mộ, em và ba em…”


      Thân thể, bởi vì lời của Tô Họa mà khẽ run, trả lời câu hỏi của , tầm mắt Thanh Thần rơi vào cuốn báo được đặt ở ghế sau của xe. Máu trong cơ thể chảy ngừng, giống như thoáng liền ngừng chảy.
      B.CatPhong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :