1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hồng nhan loạn - Đóa Đóa Vũ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718


      [​IMG]


      Tác giả : Đóa Đóa Vũ

      Công ty phát hành : Cẩm Phong Books

      Nhà xuất bản : NXB Lao Động

      Trọng lượng vận chuyển (gram) : 520

      Kích thước : 14.5 x 20.5 cm

      Số trang : 516

      Ngày xuất bản : 02-2016

      Sách & Chụp pic : Mindyi (Yến Nguyễn)

      Typer : Bim Bin Ty, Linh Nguyễn, Tala Tala, Mều

      Beta : Mều

      Giới thiệu

      Tương truyền, người con nào rút được quẻ Đế vương yến trở thành vợ vua, ảnh hưởng lớn lao đến mức có thể nắn dòng lịch sử. Lại tương truyền mỗi quẻ chỉ có chiếc. Vậy mà lại có hai người con rút trúng quẻ này từ cùng ống. Sau đó người trở thành quý phi sủng ái hậu cung, người trở thành phu nhân thừa tướng đương triều.

      Đêm tân hôn, thừa tướng biệt tăm tích, sáng mới trở về, thành với Quy Vãn rằng, chàng sủng nàng, bảo vệ nàng, sẵn sàng dâng nàng mọi thứ trừ tình , vì trái tim chàng ký gửi ở chỗ Huỳnh phi mất rồi.

      Quy Vãn bản tính dửng dưng, vốn được dạy dỗ từ rằng ái tình chỉ khiến người ta đau khổ, nên cũng lấy thế làm buồn phiền. Ngày qua ngày nàng vận nam trang rong chơi khắp nơi, lần lượt gặp ba người mà việc quen biết nàng trở thành mối hận nghìn thu của họ. là tướng quân đứng đầu hàng quan võ, quyền thế ngang ngửa chồng nàng. là vương tử dân tộc thiểu số, vì nàng mà phấn đấu đoạt đích, rồi nuôi chí lớn đoạt cả giang san thiên triều. người nữa là trạng nguyên tương lai, vì muốn có nàng mà đánh mất bản chất trong sáng, biến thành tiểu nhân ti bỉ chết đuối trong xoáy nước quyền lực.

      Đấu thủ tiếp theo lao vào đường đua chật chội này chính là hoàng đế, người ban đầu gài quẻ Đế vương yến cho Diêu Huỳnh để nạp ta làm phi, mục đích là dùng làm quân cờ kiềm chế thừa tướng. Đây cũng là hành động khiến hoàng đế di hận suốt kiếp, nhất là khi tàn rữa giường bệnh, chàng phát ra Quy Vãn lại rút được chiếc quẻ quý hiếm năm mươi năm mới có người rút trúng lần kia.

      Thừa tướng đến nỗi mù quáng, chưa đầy năm sau khi cưới, nhận ra mình được trời ban ngọc quý, càng cưng nàng như vua cưng vàng .

      Trích đoạn

      "Đế Vương Yến", truyền thuyết kể rằng nữ tử nào rút được quẻ này mệnh định trở thành vợ vua.

      Ngày xuân ấy, "Đế Vương Yến" lại cùng xuất trong tay hai người con tú mỹ tuyệt luân, như vầng dương rực rỡ, như khuôn nguyệt lấp lánh.

      Mặt trăng và mặt trời cùng xuất , tất biến loạn.

      "Họa quốc chi nguyên", rốt cuộc, ai mới đích thực là “Họa quốc chi nguyên"?​

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      PHẦN I

      PHONG VÂN DUYÊN KHỞI

      (Nguồn cơn bão táp)

      Chương 1

      Đêm vào thành bên

      Typer : Bim Bin Ty

      Trời vào đông, ngày vừa mới rạng, sương móc mù mịt, bốn bề ngập trong sắc trắng bạc mông lung, thanh lãnh vô ngần. Thành vốn hoang vu khuất nẻo. nay càng đậm vẻ đìu hiu, tiêu điều.

      “Tôn Nhị ca, Tôn Nhị ca!”. chàng tuổi trẻ, mắt to mày rậm, dáng vẻ chính trực đôn hậu, thân vận binh phục, tay xách lôfng đèn, miệng thở ra khói trắng đứng bên cổng thành hướng về phía chòi canh mà réo gọi.

      Lát sau, nam tử luống tuổi từ trong chòi ra, nhác thấy chàng trai trẻ bên cổng, gương mặt đẫy đà tức khắc nở nụ cười: “Ta tưởng kẻ nào chứ, Tiểu Tô à, sớm thế này đới đổi phiên sao?”

      Chàng trai trẻ cười chân chất: “Đúng vậy, Tôn Nhị ca, trực suốt đêm mệt mỏi rồi. Huynh mau về , chắc chị dâu ở nhà đun nước nóng chờ huynh rồi đấy!”

      Tôn Nhị thẳng thắn khoát tay, : “Tiểu Tô, trông khắc bốn bề, lính canh cổng này có riêng chú là sốt sắng nhiệt tình thế. Xem lại cái thân chú , còn mẹ già cần chăm sóc, mới sáng ngày mò tới cổng thành làm gì? Trời lạnh như cắt, rời cổng thành vẫn còn sớm quá.”

      Chàng trai trẻ tiến về phía chòi canh, đặt lồng đèn trong tay xuống, quay đầu lại với Tôn Nhị: “Tôn Nhị ca, thẳng em có xách theo hai bầu rượu, lão ca nếm thử xem. Đất trời lạnh lẽo, ấm áp thân ta.”

      “Tiểu tử này hiểu lòng người, rượu đúng là cực hợp...”

      Chàng trai trẻ rút hồ rượu từ trong lòng ra đưa cho Tôn Nhị. Tôn Nhị đón lấy, rượu còn ấm, y cao hứng mãi, vội vàng nhấp thử hai ngụm; tay buông bầu rượu, mặt thoáng hồng: “Tiểu Tô, rượu tệ, bao lâu rồi mới được thử thứ rượu tròn vị đến vậy, chú mày kiếm đâu ra thế?”

      Chàng trai trẻ ngượng ngùng gãi gãi đầu, đáp: “Mấy hôm trước Lâm tướng quân ngang thành chúng ta đúng phiên giác của thằng em, là ngài ấy tiện tay quăng cho.”

      Thành này phải chốn trù phú gạo nhiều cá lắm, cũng chẳng phải nơi quân trọng yếu, chỉ là thành xa xôi của Khải Lăng quốc mà thôi. Ngày thường ngoài quan chức địa phương, căn bản chẳng có quan lại bậc thất phẩm nào tìm tới đây; tháng trước đột nhiên vị trọng thần, chiến tướng được cả nước xưng tụng “Khải Lăng chi tường”1, Lâm Thụy Ân Tướng quân trong kinh lại ghé qua chốn này, khiến cả thành được phen lộn xộn rối ren. Tướng quân ghé qua ngày rồi ngay, nhưng vậy cũng để để dân chúng trong thành bàn tán cả năm hết chuyện.

      1Khải Lăng chi tường: Bức tường che chắn của Khải Lăng quốc.

      “Cái vị Lâm Tướng quân ấy.” Tôn Nhị lộ ra dáng vẻ cảm khái vô hạn, “Người ta tuổi tác cũng hơn kém chú bao nhiêu, vậy mà đường đường là Tướng quân, đúng là thiếu niên hùng mà!”

      “Đúng , tính tình cũng tốt, quan cách, quả là vị tướng tài.”

      Tôn Nhị hợp thêm ngụm rượu, ngồi xổm xuống cửa chòi canh, cả người nóng rực, nhắc tới Lâm Tướng quân là tính hay chuyện của y lại nổi lên: “Lại , giờ đúng là thời đại của thiếu niên hùng. Nay quyền lực tối cao trong kinh, ngoài Thừa tướng Lâu Triệt nắm trọn triều chính còn có Lâm Tướng quân giữ binh hùng tướng mạnh. Cả hai đềi xấp xỉ tuổi chú, mà nghe đương kim Thánh thượng năm ngoái mới có long tử thứ hai, cũng đều hùng xuất thiếu niên cả.”

      “Lâu Thừa tướng cũng trẻ vậy sao? Tiểu đệ nhớ ngài ấy nắm quyền cũng mấy năm rồi mà.”

      “Tiểu Tô, chú biết gì sao? Ngài ấy chính là Thừa tướng trẻ nhất triều ta, lúc ngài ấy nhậm chức Thừa tướng chưa quá hai mươi hai tuổi, đến giờ được hơn bốn năm, tính ra tới hai mươi sáu, hai mươi bảy. Tuổi trẻ mà quyền khuynh thiên hạ.”

      “Còn trẻ vậy...” Tiểu Tô cũng tránh khỏi buông lòei cảm khái. “Thiếu niên đắc chí, hẳn là tài kiệt xuất nhi.”

      Mắt thấy Lâm tướng quân nhã nhặn tuấn mỹ, phong thái xuất chúng, cứ vậy mà nghĩ, nhất định Lâu thừa tướng cũng là nhân tài hiếm gặp.

      Tôn Nhị nghe lời cảm khái, cười lạnh tiếng, lại thấy ánh mắt nghi hoặc của chàng trai trẻ tuổi mới nhấp ngụm rượu, chậm rãi giải thích: “Nghe Lâu thừa tướng tài năng như người Trời, nhưng xét nhân phẩm lại thua xa Lâm tướng quân. Thừa tướng bỡn cợt quyền bính, tay che trời cũng chẳng phải chuyện ngày ngày hai nữa rồi.”

      vậy, ngày ấy là nịnh thần sao?” Chàng trẻ tuổi ngơ ngác hỏi.

      Tôn Nhị lại thở dài: “Cũng thể coi người này là nịnh thần được, nắm quyền chừng ấy năm chưa từng nghe ngài ấy áp bức dân chúng hay vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân, chỉ có thể ... Lâu thừa tướng được khen nhiều mà chê cũng ít thôi.”

      Hai người sôi nổi bàn luận, bỗng có chiếc xe ngựa lao nhanh về phía cổng thành, Tôn Nhị và Tiểu Tô cùng ngẩng đầu, chớp mắt thấy xe còn cách chòi canh chỉ hơn trăm thước. Tôn Nhị từ mép chòi đứng dậy, lắc lắc bầu rượu trong tay, bực bội nhìn chiếc xe lạ. Còn sớm thế này, cổng thành chưa mở, sao lại có xe ngựa chạy vội vã thế kia?

      Xe ngựa lớn hơn xe thông thường chút, hình thức bình thường, có vẻ lộng lẫy xa hoa, nhưng Tôn Nhị liếc mắt cũng biết chủ nhân chiếc xe lai lịch hẳn rất đáng kể. tuyệt phải người tầm thường. Chiếc xe trông đơn sơ. Có điều đôi ngựa kéo là bảo mã hiếm thấy, thân mình trắng muốt như tuyết, cao lớn béo tốt, đặc biệt hai con vật như khuôntạc ra, bước chạy nhanh hay chậm cũng giống hệt nhau, cỗ xe vưng vàng, chạy đường gồ ghề như lướt đất bằng, tốc độ nhanh hơn xe ngựa thông thường rất nhiều.

      Nháy mắt, chiếc xe ngựa tới trước mắt hai người, đánh xe là nam nhân cường tráng cứng tuổi, cương ngựa trong tay vừa kéo, song mã nhất tề dừng bước, nghiêm chỉnh, đẹp mắt. Ước đoán trong lòng Tôn Nhị càng được củng cố, y dám chậm trễ, vội vàng tiến lên: “Xin hỏi đại huynh ruổi mã, giờ cổng thành còn chưa mở, đại huynh có việc gì cần vào thành sớm vậy?”

      Vừa ngẩng đầu, gương mặt người đánh xe đập thẳng vào mắt, Tôn Nhị nhất thời ngẩn người, hai vết sẹo chạy từ đuôi mắt tới khóe miệng, dáng vẻ hung thần ác sát, có phần giống cường đạo.

      Dẫu thấy biểu cảm kinh ngạc ngớt của Tôn Nhị, nhưng tráng hán đánh xe hề phật ý, ngược lại mặt còn lộ vẻ tươi cười, nhàng với y: “Quan gia à, chúng tôi muốn vào thành sớm, biết có thể châm chước hay ?”

      Gương mặt tráng hán vốn có chút đáng sợ, đến giờ tươi cười lại càng thêm vẻ dữ tợn, tương xứng với giọng bị gắng sức đè thấp. Tôn Nhị giật mình, lát sau mới lấy lại tinh thần: “Chuyện này e là được rồi. có thủ lệnh của thượng cấp chúng tôi thể ưu tiên để các vị vào thành được.” Chốn này dẫu chỉ là tiểu thành hẻo lánh nhưng lại nằm ngày biên cảnh quốc gia, vì thế trình tự kiểm tra trước khi ra vào thành cũng rầy rà, cẩn trọng hơn bình thường.

      Tráng hán tỏ vẻ khó xử, bàn tay thô kệch đưa ra sau gãi đầu: “Quan gia, có thủ lệnh nhưng chúng tôi phải phường trộm đuôi cướp đâu, ming các vị giúp đỡ cho chúng tôi!”

      Nghe hai người chuyện, Tiểu Tô tiến lại, với tráng hán: “Vị đại huynh này, huynh đừng làm khó Tôn Nhị nữa, chúng tôi là lính thủ thành, có mệnh lệnh cấp tuyệt thể tùy tiện cho người khác qua. Tội này gánh nổi đâu.”

      Nghe Tiểu Tô vậy, tráng hán cũng ngẩn người biết phải sao.

      lúc giằng co, trong xe bỗng truyền tới giọng nữ êm ái, khẽ gọi tên tráng hán: “Lâu Thịnh.”

      Nghe tiếng, tráng hán được gọi là Lâu Thịnh lập tức cung kính nhảy xuống, khé dựa vào thân xe, đưa tay cuộn tấm rèm xe dày nặng, động tác vô cùng nhàng, cẩn trọng từng chút .

      Nhìn động tác cực kỳ tương xứng với vẻ ngoài của y, Tôn Nhị và Tiểu Tô thể kìm được tò mò cùng hướng ánh mắt về phía người trong xe.

      Xe ngựa rộng rãi, đặt ghế dựa , tựa mình lên ghế, tơ bạc cột hờ hững giữ nửa mái tóc đen huyền mềm như lụa óng, phần còn lại buông xõa bờ vai. khoác chiếc áo lông chồn tuyết trắng muốt.

      Tiểu Tô được đèn sách học hành, thường chỉ nghe người ta dùng từ “quốc sắc thiên hương” để miêu tả mỹ nữ, từng nghe Vương bà nhà bên trầm trồ khen nhị tiểu thư Lý gia chính là thiên hương quốc sắc, gặp vị tiểu thư kia, ngoài vẻ xinh đẹp mởn mởn thanh tâm còn gì đặc biệt, nhưng tới giờ vừa thấy trong xe, bốn chữ ấy lại ra mồn trong đầu .

      Mấy chục năm sống đời tới giờ chưa từng gặp nào đẹp đến nhường ấy, ba phần cao nhã, ba phần kiều diễm, lại dung hòa cùng ba phần sang quý, cuối cùng là phần khí chất bức nhân, khiến người ta phách khiếp hồn kinh.

      trong xe nhác thấy biếu cảm có phần si ngốc của Tôn nhị và Tiểu Tô liền cười tiếng: “Nhị vị quan gia, chúng ta phải người xấu. Hôm nay gấp rút vào thành vì muốn đuổi theo thân nhân sắp xuất quan, xin các vị châm chước cho.” Dứt lời, bàn tay ngọc đưa ra, trong tay nắm thỏi nén vàng năm lượng.

      Gặp nụ cười mỹ nhân như được thấy băng tuyết vừa tan, hoa xuân bừng nở, Tiểu Tô chợt ngây ngẩn bần thần cách nào suy xét rạch ròi, nhưng vừa thấy thỏi vàng trong tay mỹ nhân, như bị xét đánh ngang tai, choáng vàng mà hỏa khí dâng trào, mặt đỏ bừng bừng: “ phải bọn ta muốn vòi tiền. Các người có việc gấp có thể qua, bọn ta khôn ghề có ý dọa dẫm, bắt chẹt.”

      Cảm giác bị vũ nhục, hơn nữa lại ngay trước mặt xinh đẹp tựa thiên tiên khiến Tiểu Tô cảm thấy vô cùng xấu hổ, lửa giận ngùn ngụt.

      Tôn Nhị muốn noi shteem gì đó, nhưng cuối cùng lời cũng thốt ra miệng.

      lộ vẻ kinh ngạc, nàng lập tức thu vàng lại, cười : “Là ta hiểu nhầm hai vị rồi, phải. Hôm nay có điều đắc tội, xin hai vị rộng lòng bỏ qua cho.”

      Trời vừa sáng , cổng thành bật mở, chiếc xe ngựa lướt như bay qua cổng, chớp mắt khuất dạng nơi góc đường.

      Tôn Nhị trông mãi theo con đường bóng người, bộ dạng như có điều suy nghĩ, chợt quay lại với Tiểu Tô: “Có lẽ, thành chúng ta sắp xảy ra chuyện lớn rồi.”

      Tiểu Tô hiểu: “Lão ca có ý gì?”

      “Người trẻ tuổi, còn thiếu trải đời lắm…” Tay cầm bầu rượu, lại đưa lên miệng tợp ngụm, Tôn Nhị vừa như với Tiểu Tô lại như lầm bầm mình: “Chồn tuyết chuyên sống vùng địa cực, có thể dùng thứ lông ấy may áo, thử hỏi thiên hạ này được mấy kẻ?”

      Tiểu Tô nghe Tôn nhị gì: “Nhị ca, người bảo sao?”

      Tôn Nhị quay đầu: “Tiểu Tô, chú xem, hôm nay có phải là có biến hay ?”

      Xe ngựa lao những con phố chật hẹp, vội vã nhưng vẫn vững vàng, tráng hán chuyên chú đánh xe, bỗng với vào trong xe: “Phu nhân, vì sao vừa rồi đưa thủ lệnh Lâm Tướng quân trao ra?”

      Lát sau mới thấy tiếng truyền ra: “Nơi này dẫu hẻo lánh vẫn trong phạm vi chịu ảnh hưởng của quân triều đính, vạn nhất thân phận bại lộ, lại dựa vào quyền lực của người đó, chỉ e chúng ta càng khó xuất quan hơn.:

      Tráng hán nghe ra ngụ ý bất đắc dĩ của người trong xe, lập tức xoay sang chủ đề khác: “Nhắc tới cũng kì lạ, sao suốt dọc đường thấy ai vòi tiền, đến hai vị tiểu ca vừa rồi cũng vậy, nửa xu cũng đòi. kì quái!”

      “Có gì mà kì lạ, càng là những chốn xa vời phồn hoa phù phiếm lại càng là nơi mộc mạc thuần phác. Mỉa mai làm sao. còn những thứ xa xỉ giả dối ngược lại có thể tìm thấy được nét chân .” Giọng đượm có chút mơ hồ, lại ngập tràn khoan thai ôn hòa.

      Tráng hán im lìm, chỉ còn tiếng bánh xe lộc cộc lăn cùng tiếng vó ngựa dồn dập nện đường vắng.

      Người trong thành nhất định thể ngờ được, chính tràng vó ngựa này đưa họ tiến vào thời đại rối ren đầy biến động trong văn chương sách sử.

      Sử gia chép lại: “Đầu đông năm Thiên Tái thứ tư, thê tử đương triều Thừa tướng Lâu Triệt gấp rút rời khỏi kinh thành hướng về biên ải, xét thấy việc này có quan hệ mất thiết tới ‘cuộc chiếc Ngọc Đốc’ sau đó…”

      Sử sách gọi cuộc biến thiên này bằng cái tên: “HỒNG NHAN LOẠN”.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2 : ĐẾ VƯƠNG YẾN

      Typer : Linh Nguyễn

      Beta: Mều

      Năm Thỉên Tái thứ nhất, Hoàng tử Trịnh Lưu được vạn người kính đăng cơ nối nghỉệp đế vương, cơ hồ là chuyện muôn lòng hướng về, chính hợp ý dân. Tiết xuân vừa sang, vạn chỉnh đốn, quốc gia hưng thịnh.

      Hôm nay là ngày náo nhỉệt nhất của Hồng Phúc tự, khách hành hương bốn phương tụ hội, chỉ có chúng dân bình thường tới thăm quan, lễ Phật mà còn ít gia đình quan lại, quyền quý hỉển đạt trong kinh cũng ghé qua. Đặc biệt hơn, hôm nay cả hai vị mỹ nhân nức tiếng kinh thành cũng muốn tới chùa dâng hương.

      Dẫu hòa thượng bước vào cửa Phật là tứ đại giai , nhưng sư sãi sống mãi trong chùa miếu lâu dần vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi, đến nay được nghe tin hai vị mỹ nhân ghé thăm, người trong chùa hết thảy ít nhỉều phấn chấn.

      Hai mỹ nhân ấy, người là thỉên kim nhà Học sĩ đại thần Hàn lâm viện họ Diêu tên Huỳnh, người kia là thỉên kim Đề đốc ty kinh thành tên Dư Quy Vãn. Có người thư sinh được gặp qua hai nàng từng thốt lên: người rực rỡ kiều như hoa soi bóng nguyệt, nét duyên dáng tựa hoa xuân; người kia thướt tha yểu điệu như tơ liễu đón gió, vẻ trong sáng tựa trăng thu. cỗ kiệu mái đỏ sẫm bốn người khỉêng dừng trước cửa lớn điện Quảng Lực, khuất sâu trong lòng Hồng Phúc tự. Kiệu vừa chạm đất, nha hoàn bước tới bên, đưa tay vén rèm, bấm báo với người ngồi trong: “Tiểu thư, chúng ta tới nơi rồi.”

      người khoan thai bước khỏi kiệu, bốn kiệu phu dẫu quen diện kiến dung mạo tiểu thư nhưng khoảnh khắc ấy vẫn cảm thấy nghẹt thở như thể khí xung quanh bị rút kiệt.

      Quy Vãn từ trong kiệu bước ra, ngẩng đầu ngước nhìn, Quảng Lực điện vời vợi, thanh u tịch mịch ngoài dự liệu, chính hợp tâm ý nàng. thoáng dư quang, lại thấy ngoài điện còn hai chỉếc kiệu; trong lòng khỏi hơi lấy làm lạ, chẳng biết người nào cũng có ý chọn chốn này để né xa tai mắt tọc mặt của thế nhân.

      Khóe miệng treo nụ cười nhàn nhạt, phân phó kiệu phu nghỉ ngơi, nàng quay đầu dẫn theo nha hoàn Linh Lung hướng thẳng về nội điện Hồng Phúc tự.

      Trong điện Quảng Lực có người chờ sẵn, nhác thấy bóng chủ tớ Quy Vãn và Linh Lung khoan thai tiến vào, người đó vội vàng nghênh đón. Vừa trông dung mạo Quy Vãn, y nhất thời ngẩn ngơ, ngờ đời có mỹ nhân tuyệt sắc nhường ấy. Đến giờ y hỉểu tại sao sư phụ Đạt Ma lại phải cắt cử đệ tử có định lực cao nhất trong số sư tăng trẻ là mình tới chờ bên cửa.

      Định thần lại, y hành lễ với Quy Vãn: “Dư thí chủ, sư phụ đợi người, mời theo ta.”

      Nha hoàn Linh Lung liếc nhìn vị hòa thượng trẻ mấy lần, trong mắt ngập vẻ tán thưởng.

      Quy Vãn gật đầu: “Cảm tạ sư phụ dẫn đường.”

      Ba người hướng về phía trung tâm đại điện, suốt quãng đường dài ai lên tiếng, càng làm nổi bật nét trầm mặc, trang nghỉêm bút nào tả xiết của tự viện thâm u này.

      Vừa bước tới đại điện được để trống dành riêng cho dịp này, ngoài Hoằng Viễn đại sư của Đạt Ma đường, Quy Vãn còn bất ngờ thấy đôi nam nữ. Tuy chỉ nhác qua bóng dáng vẫn nhận ra khí chất bất phàm, cứ theo phục sức đẹp đẽ hoa lệ mà xét, họ phải xuất thân sang quý cũng là thế gia giàu có.

      Sắc mặt Hoằng Viễn đại sư có phần ngưng trọng, biết ba người bàn luận chuyện gì, chỉ thấy trong tay nữ tử nắm thẻ bài, xem ra vừa rút quẻ xin giải thăm; nam tử tuấn tú phỉêu dạt, đứng thẳng tắp bên nàng. Quy Vãn, Linh Lung và vị hòa thượng trẻ tuổi lẳng lặng đứng đó, ba người kia mải miết trò chuyện hề nhận ra đoàn người mới tới.

      Thỉếu nữ rút quẻ bổng nhỉên vỗ khẽ tiếng, đặt thẻ bài lên mặt bàn, đứng dậy xoay người, vừa vặn chạm ánh mắt Quy Vãn. Quy Vãn ngẩn người, thỉếu nữ kia cũng ngơ ngác, mà người đứng bên lại ngây ngất.

      Tựa như vầng dương rực rỡ và khuôn nguyệt lấp lánh cùng chỉếu rọi, nhất thời cảm thấy đại điện bừng sáng huy hoàng. Những người chứng kiến ấy hẳn vĩnh viễn thể quên được khung cảnh kì diệu này, hai nữ tử tú mỹ tuyệt luân cùng mặt đối mặt giữa điện đường, bên khuynh quốc khuynh thành, bên kia tao nhã vô song.

      tiếng cười dịu dàng vang lên phá tan cục diện căng thẳng , nam tử đứng bên rút quẻ chợt bật cười, Quy Vãn nghe tiếng nhìn lại, ngờ được giữa đại điện còn nhân vật xuất chúng đến vậy. nam tử tuấn tú phỉêu dật, cao ngạo rắn rỏi, ánh mắt nhu hòa, diện như quan ngọc1.

      Chàng trai nhoẻn miệng cười, xoay sang với thỉếu nữ đứng bên: “Nàng xem, ta đâu có sai.”

      Mấy hôm trước, chàng vừa với nàng, bản thân nàng vẫn tự phụ khắp thỉên hạ, có biết chăng thế gian vẫn còn có người hề thua kém nàng?

      kia chúm chím môi cười, rực rỡ như nụ hoa xuân, với Quy Vãn: “Nàng hẳn là Dư tiểu thư rồi.”

      1 Diện như quan ngọc: Nghĩa là mặt mũi sáng như quan ngọc, dùng để về những người có tướng phú quý, “quan ngọc” là loại ngọc tốt, tỳ vết, thường được người xưa dùng để gắn lên mũ các quan đại thần.

      Quy Vãn mỉm cười đáp lại, dáng vẻ như bóng trăng đêm thu: “Vậy nàng là Diêu tiểu thư?”

      Hai người trả lời, đều thấu suốt thân phận đối phương rồi. Diêu Huỳnh bấy lâu vẫn tự phụ nhan sắc thỉên phú, đến nay được gặp Quy Vãn cũng có phần giật mình hoảng hốt, vừa định tiếp lời, lại nhác thấy biểu cảm rầu rĩ của Hoằng Viễn đại sư, sắc mặt ảm đạm, lộ ra vẻ ưu thương.

      Quy Vãn thấy vậy có chút kinh ngạc, thấy Diêu Huỳnh khẽ gật đầu với vẻ áy náy cũng kiềm lòng được mà đáp lễ; rốt cuộc Diêu Huỳnh gì nữa, lặng thỉnh về phía cửa điện. Khỉ Diêu Huỳnh lướt qua bên mình, Quy Vãn mơ hồ cảm thấy khóe mắt nàng rưng rưng lệ châu. Vị nam tử tuấn tú cùng nàng vẫn mỉm cười, ôn nhu tao nhã, chân mày khẽ nhíu hỉện chút bất đắc dĩ rất khó nhận biết.

      Hoằng Viễn đại sư ngẩng đầu, dành nụ cười từ bi hòa ái cho Quy Vãn, hai tay chắp lễ, bình thản cất lời: “Dư thí chủ, xin hỏi hôm nay thí chủ muốn nghe giảng thỉền hay muốn dâng hương bái Phật?”

      Lòng Quy Vãn còn vấn vương mãi bóng dáng cặp sắc trai tài ban nãy, bỗng ý tưởng lóe lên trong đầu, nàng đáp: “Hôm nay, tiểu nữ muốn xin quẻ.”

      Hoằng Viễn đại sư có chút kinh ngạc, ngài liếc nhìn Quy Vãn cái, ánh nhìn chăm chú chứa đầy cảm giác trang nghỉêm. Đầu hơi cúi, chuyện vừa xảy ra lại hỉện ngay trước mắt.

      Thỉếu nữ vừa vào kia tên gọi Diêu Huỳnh, người cũng như tên, nhan sắc như mộng ảo, tựa như buồn có vẻ u sầu bao phủ quanh nàng, dung mạo xinh đẹp mãi ước tầng tầng ưu sầu khắc khoải. Nàng xin quẻ, là quẻ tốt, chẳng những là quẻ tốt mà còn là quẻ tốt nhất trong những quẻ tốt, từ ngày ngài xuât ga Hồng Phúc tự tới nay gần bốn mươi năm, mới thấy người duy nhất bắt được quẻ này. Người ấy, vốn là Thái hậu đời trước, phú quý vinh hoa thỉên hạ vô bì. Đáng tiếc, sau này vì dây dưa với vụ án Thái tử mà chịu liên lụy, ly rượu độc vùi kiếp hoa.

      Hôm nay lại được chứng kiến quẻ “Đế Vương Yến”, trăm mối cảm xúc ngổn ngang vò xé cõi lòng Hoằng Viễn đại sư. Xưa có truyền thuyết rằng nữ tử nào rút được quẻ này ắt trở thành nhân tố xáo động khắp lượt triều cang, khỉến cho giang sơn phen rung chuyển đổi dời. Thái hậu đời trước bắt trúng quẻ này cũng từng chuyên quyền triều chính, hỉếp đáp Thánh thượng. Lẽ nào nữ tử rút phải quẻ này lại có dính dáng tới vương quyền?

      Nữa tử xinh đẹp nhường ấy, cớ gì lại bước vào con đường quyền thế hư hoa phù phỉếm kia?

      “Đại sư à..” Quy Vãn khe khẽ lên tiếng. Hôm nay Hoằng Viễn đại sư có chút kì lạ, nét trầm lắng nặng nề mặt hợp đệ tử Phật môn chút nào, tựa như gương sáng bỗng chốc phủ mờ bi ai chốn hồng trần.

      Hoằng Viễn lấy lại bình tĩnh, ngài nhìn thỉếu nữ tuyệt đại phong hoa trước mắt, trầm trầm an tĩnh cất giọng : “Nếu Dư thí chủ có lòng xin quẻ, lão tăng cũng xin thành tâm giải quẻ.”

      Quy Vãn gật đầu: “Tiểu nữ cậy nhờ đại sư.” Hoằng Viễn là cao tăng nức tiếng, kiến giải sâu xa, phàm là lời tiên tri ngài đoán định, ắt thành thực.

      Hoằng Viễn đứng bên, nhìn Quy Vãn tới quỳ trước mặt Phật tổ, thành tâm xin quẻ, lòng bàn tay ngài khẽ mở ra, thấy thẻ bài “Đế Vương Yến” nằm gọn trong tay, hai tay chắp lại, khẽ niệm: “Phật tổ bao dung, A di đà Phật!” Chỉ thấy song thủ sáp lại với nhau, làn bụi phấn mỏng manh thể nhận khẽ trượt ra ngoài, đến khỉ ngài dứt lời, bàn tay trống trơn còn gì.

      Mở mắt, Quy Vãn quỳ dưới đất rút xong quẻ, nàng đứng lên bước về phía đại sư. Thoáng chốc ấy, Hoằng Viễn lại nhớ hơn ba mươi năm trước, thỉếu nữ xinh đẹp, hồn nhỉên trong sáng ấy cũng cầm thẻ bài, chạy tới tìm vị hòa thượng vai vế cao này xin giải quẻ, quẻ ấy đề:

      Đế Vương Yến...

      là Đế Vương Yến...

      Sao có thể như vậy? phải ảo giác, phải ảo giác, run run tiếp nhận thẻ bài từ tay Quy Vãn, Hoằng Viễn còn tưởng mình điên rồi. Thẻ bài trong Hồng Phúc tự được rút ngẫu nhỉên từ Đạt Ma viện, mỗi quẻ duy nhất cây, thẻ bài này vừa rồi bị chính ngài dùng nội lực hóa thành tro bụi, tới giờ cớ sao vẫn nằm trong tay mình, lẽ nào bản thân điên rồi?

      Nhìn kĩ lại lần nữa, ràng vẫn là quẻ “Đế Vương Yến” kia.

      Quy Vãn giật mình ngước nhìn Hoằng Viễn đại sư, trước nay nàng chưa từng thấy ngài khác lạ như vậy. Hoằng Viễn là cao tăng đắc đạo, vẫn luôn hỉến lộ vẻ trầm tĩnh , bình ổn, lại có nhãn quan nhìn xa trông rộng, đến nay đột nhỉên thái độ khác lạ, hơn nữa vừa rồi khỉ ngài nhận quẻ kia, thần sức tựa như vừa gặp quỷ, miệng lầm bầm, “Đế Vương Yến, sao có thể, Đế Vương Yến...”

      Nha hoàn Linh Lung bước lên, muốn kéo Quy Vãn lùi lại chút, nhìn bộ dạng Hoằng Viễn, có khỉ nào ngài ấy hóa điên rồi ?

      Quy Vãn lắc đầu ý bảo Linh Lung lui xuống.

      lát sau, Hoằng Viễn mới trấn định lại được, ngài khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng nới với Quy Vãn: “Dư thí chủ, hôm nay lão tăng thể giải quẻ cho tiểu thư rồi, quẻ này lão tăng thể giải được. Chẳng hay tiểu thư người có muốn nghe lão tăng kể lại đoạn cố hay ?”

      Quy Vãn phản đối, thành tâm gật đầu. Chẳng biết có phải vì ảo giác hay , nàng chợt cảm thấy ánh mắt Hoằng Viễn đại sư có phần tản mác rã rời, hệt như ban nãy. Sau những hành động có phần điên rồ, ngài trở về với vẻ trấn định ngày thường, chỉ là đột nhỉên trong khoảnh khắc ấy nhìn ngài như già thêm mười tuổi.

      Hoằng Viễn đưa tay vẫy tiểu hòa thượng dẫn đường vẫn đứng cạnh ngoài cửa điện: “Con cũng lại nghe cùng !” Rồi đợi nhà sư trẻ đáp lời, ngài nhoẻn miệng cười, mơ màng bắt đầu kể lại câu chuyện khó quên nhất đời mình: “Quẻ này, tên gọi “Đế Vương Yến”, hơn ba mươi năm trước có nữ tử...”

      Tháng Chín, mùa thu, hôm nay là ngày lành hoàng đạo, là ngày thành hôn của Thủ phụ đương triều - Thừa tướng Lâu Triệt, chỉ thế, phu nhân còn là mỹ nhân nức tiếng kinh kỳ. Khắp kinh thành được dịp bàn tán xôn xao, vô cùng náo nhỉệt.

      Trong sân Dư gia tấp nập người ra kẻ vào, ai nấy vội vã đủ thứ công việc nhưng mặt mày lại rạng rỡ mừng vui.

      “Linh Lung.” Quy Vãn cất tiếng gọi nha đầu hầu cận. Sắc mặt điềm tĩnh, tự nhỉên, mảy may bối rối, cũng có vẻ hân hoan vui mừng pha chút ngượng ngùng e thẹn của thỉếu nữ sắp về nhà chồng.

      Linh Lung chậm rãi tiến vào, vừa vừa đáp: “Tiểu thư, người gọi em có chuyện gì ạ?”

      Quy Vãn nhìn nha hoàn, mỉm cười: “Mang hỉ phục lại cho ta, ngươi vừa trốn đâu vậy?”

      “Tiểu thư, hỉ phục treo trong tủ phía sau người mà.” Linh Lung người như tên, lanh lợi hỉểu chuyện, hành khéo léo gọn ghẽ, tư thái nhan nhẹn mẫn tiệp.

      Quy Vãn đứng lên, mở ngăn tủ phía sau, váy áo tân nương đỏ thẩm, tinh xảo, mỹ lệ bày ra trước mắt. Nàng đưa tay khẽ vuốt ve hoa văn tinh tế thêu thân áo, mỗi đường kim mũi chỉ đều ước bao lời chúc phúc và nguyện ước an lành mỹ lệ nhất thế gian.

      còn nhỉều thời gian để cảm thán, cần thay y phục ngay, Quy Vãn đưa tay nâng bộ hỉ phục, bổng nghe “soạt” tiếng, y phục tân nương bị xé đường dài chừng hai tấc. Linh Lung nghe động, lập tức chạy vào, đến gần Quy Vãn.

      Hỉ phụ bị rách vốn là điềm lành, nhất định phải tìm ra thủ phạm làm chuyện này.

      Linh Lung vừa đưa tay vào trong tủ áo định lục tìm, đột nhỉên bắt gặp ánh mắt Quy Vãn đăm đăm nhìn vào tủ, Linh Lung có điều khó hỉểu, cũng trông theo ánh mắt tiểu thư, mới hay tủ áo trống trơn ngoại vật, duy nhất thẻ bài cầu được nửa năm trước vẫn chưa bỏ – “Đế Vương Yến.”

      Nhớ lại câu chuyện được nghe nửa năm trước, Linh Lung có chút bực bội cầm thẻ bài, miệng lầm bầm: “Thứ quẻ an lành này tốt nhất cần đến!” Dứt lời, tiện tay ném ra ngoài cửa sổ.

      Quy Vãn cũng buồn ngăn trở, chỉ cười, đón lấy hỉ phục, với Linh Lung: “Được rồi, giờ phải tìm cách sửa lại y phục .”

      Hai chủ tớ mau mắn lấy kim chỉ, vội vã sửa sửa sang sang.

      Có điều, Quy Vãn vẫn bất giác liếc nhìn về phía cửa sổ, như thể trong lòng nghĩ suy gì.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3

      LOẠN

      Type & Beta : Mều

      Đinh đài liền kề hồ nước thanh u tĩnh mịch, có bao lơn ngăn cách, sắc nước xanh biếc như quyện thành khối với thềm ngọc bạch sắc; bóng người thướt tha ngồi bậc thềm, như tạc vào ngọc, như hòa vào nước.

      Mái tóc đen nhánh, mềm mại, bồng bềnh như gấm lụa buộc bởi dải tơ sắc bạc càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của Quy Vãn, gương mặt tú lệ vô song treo lên nét cười nhợt nhạt. Đơn côi lặng lẽ ngồi thềm ngọc, trầm ngâm đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

      Tay ngọc khua động làn nước, vô số bọt sóng lăn tăn từ bàn tay nàng lan dần ra xa. Dường như cảm thấy điều này có chút thú vị, nàng lặp lặp lại động tác ấy mãi chán, dòng suy tư cũng theo đó mà trôi xa tới tận đâu. Những chuyện phát sinh trong nửa tháng nay, ý vị sâu xa khiến người ta phải nặng lòng suy tư, nàng cần phải cẩn thận sắp xếp lại mạch suy nghĩ.

      Nửa tháng trước, nàng là thiếu nữ vẻ vang nhất kinh thành, nàng được gả vào phủ Thừa tướng, gả cho người dưới người mà vạn kẻ.

      Hỉ phục chẳng may rách đường, nhờ bàn tay khéo léo của Linh Lung sửa sang nguyên vẹn, nhìn ra chút tì vết. Có điều, nhận ra nghĩa là chưa từng có chuyện sao? Vết rách bị chỉ thêu che vết rách tồn tại sao?

      Nàng vốn thích lừa mình dối người.

      Gợn sóng lăn tăn từng vòng từng vòng, bàn tay ngấm dần hơi lạnh từ làn nước, nàng vẫn có ý định rụt tay lại.

      Phu quân của nàng, quyền binh ngất trời, trong triều ngoài nội người sánh bằng, hơn nữa, còn là nam tử tuấn dịu dàng, lễ độ nho nhã, lại rất biết quan tâm người khác. Con người ấy tựa hồ có bất cứ khiếm khuyết nào. Nàng nở nụ cười có phần tự trào chua chát.

      Ấy vậy mà ngờ, đêm tân hôn, ngay cả vị phu quân vô cùng hoàn mỹ trong truyề thuyết của mình dáng hình ra sao nàng cũng chưa được tỏ tường.

      Người vào cung rồi, trong cung có chuyện cấp bách, dẫu là tân lang cũng thể né tránh. Nàng là Thừa tướng phu nhân nên biết thông cảm cho người chút, dù sao cũng là thiếu niên đắc chí, sau này việc của người còn phải cậy nhờ nàng đỡ đần, Trương ma ma tươi cười giải thích cho nàng.

      Chẳng phải nam nhân thể ở lại trong cung qua đêm sao?

      Thừa tướng đâu phải người thường, người có lệnh bài vua ban, có thể tự do ra vào hoàng cung, thậm chí Hoàng thượng còn ban riêng cho người biệt quán trong cung nữa.

      ...

      Phu nhân của nàng đúng là quyền thế che trời.

      Đêm tân hôn cứ mơ hồ trôi trong những hoa ngôn sáo ngữ, những lời tán tụng nịnh hót như thế.

      Hôm sau, còn những nỗi bàng hoàng lớn hơn chờ đón nàng. dùng bữa sáng đột nhiên phu quân nàng gấp gáp trở về, nàng vĩnh viễn sao quên được khoảnh khắc ấy, vừa ngẩng đầu lặng người thấy thần.

      Phu quân của nàng chính là nam nhân cùng xin quẻ với Diêu Huỳnh nửa năm trước, có điều người giờ hơi khác xưa, so với lần đầu gặp gỡ nét mặt dày thêm phần thâm trầm, lại nặng phần uy nghiêm bất lộ.

      Đầu óc nàng bỗng chốc rối bời, nửa năm trước bắt gặp hề hay biết thân phận, vốn còn tưởng chàng và Diêu Huỳnh là đôi trai hùng thuyền quyên. Vậy mà, tháng sau ngày lễ Phật ấy chợt hay tin Diêu Huỳnh được triệu vào cung làm phi. Lúc đó, nàng còn cảm khái thôi, bất chợt cũng từng nghĩ tới chàng trai tuấn nhã cùng hôm ấy.

      ngờ được, giờ người lại đột nhiên xuất trước mắt nàng, mà lại với thân phận như vậy.

      Bờ môi hé mở, nàng muốn chuyện, mà chẳng biết xưng hô sao cho phải, tốt nhất là im lặng chờ chàng mở lời trước.

      Lâu Triệt mỉm cười chân thành, nhìn xinh đẹp động lòng người trước mắt, lòng có biết bao áy náy muốn bày tỏ lại biết bắt đầu ra sao, ngẫm ngợi chút, lời đầu tiên lại là: “Bữa sáng hợp khẩu vị nàng chứ?”

      Chàng lại có thể hỏi nàng đồ ăn có ngon ư? Quy Vãn kiềm được bật cười khúc khích, tưởng được đây chính là cái người quyền thế khuynh đảo trong ngoài đó sao?

      Tiếng cười của nàng phá vỡ cục diện bế tắc, Lâu Triệt có ý tán thưởng, nhìn nụ cười như hoa xuân bừng nở của Quy Vãn, đột nhiên như nhớ tới điều gì, sắc mặt thay đổi nhưng trong mắt mảy may ý cười.

      Nhận thấy sóng mắt động của chàng, Quy Vãn thu lại ý cười, bình thản nhìn chàng, lòng tự dặn lòng, phu quân hẳn có chuyện quan trọng muốn .

      Truyền cho tất cả người hầu ra ngoài, sảnh rộng thênh thang chỉ còn hai người.

      Tuy trong lòng cẩn thận dự tính mọi bề, nhưng những điều được nghe thấy tiếp theo vẫn khiến nàng chấn động vạn phần.

      Lâu Triệt với nàng, chàng thể trở thành người chồng tốt, cần rất nhiều rất nhiều cảm thông thấu hiểu và tha thứ từ nàng.

      Nàng cười, hỏi chàng, phải chăng vì Diêu Huỳnh?

      Lâu Triệt lặng người, bất đắc dĩ trả lời, đúng vậy.

      Nghe lời đáp chắc nịch như chém đinh chặt sắt ấy, người giật mình lại là Quy Vãn, nàng ngẩng đầu, nhìn Lâu Triệt.

      Nam tử nho nhã mỉm cười nhợt nhạt, nụ cười như gió xuân lướt qua mặt, ánh mắt đượm chút chua chát dễ nhận ra.

      Hóa ra, ngay cả nam nhân quyền thế ngút trời này cũng có những chuyện thể làm được, có những tiếc nuối bất đắc dĩ.

      Chứng kiến biểu cảm bình thản của Quy Vãn, Lâu Triệt có cảm giác như được giải thoát, bất kể thế nào, chàng cũng thể cho tận áy náy, bày tỏ cho hết nỗi hổ thẹn với nàng.

      Hai người yên lặng hồi lâu, Quy Vãn bất chợt lên tiếng, sau này thiếp phải làm sao đây?

      Lâu Triệt dịu dàng với nàng, ngoại trừ tình , bất kể cái gì ta cũng có thể dâng hết cho nàng.

      Quy Vãn kinh ngạc nhìn chàng, nàng hiểu Lâu Triệt vừa hứa hẹn với nàng, lời hứa vô cùng trân quý.

      Lâu Triệt chân thành, dịu dàng tiếp lời, nàng có thể xem ta như ca ca, chỉ cần nàng đồng ý, ta săn sóc nàng, chở che nàng, sủng ái nàng. Chỉ cần là thứ nàng muốn, dẫu bạc vàng châu báu, kỳ trân dị bảo hay địa vị quyền thế, ta đều hết lòng hết sức thành toàn cho nàng.

      Quy Vãn ngơ ngẩn, chăm chú nhìn thẳng vào mặt chàng, nàng hỏi, chàng thỏa mãn mọi ước nguyện của thiếp?

      Phải, thỏa mãn mọi ước nguyện của nàng, ta cho nàng những hư vinh mà tất thảy nữ nhân đời này đều ao ước có được.

      ...

      Có thể thỏa mãn mọi ước nguyện của nàng.

      Bàn tay ngâm trong nước giá lạnh như băng, nàng thu tay lại, nhìn theo làn sóng gợn lăn tăn tan dần vào tĩnh lặng. Nàng mỉm cười, bóng dáng nàng in xuống mặt hồ phẳng lặng, tựa như có hai mỹ nhân tuyệt sắc mặt đối mặt, lộ ra vẻ đẹp quỷ dị.

      Nên làm sao đây? Rốt cuộc nàng nên làm sao đây?

      Lớn lên trong gia tộc phú quý, nàng quen với chuyện giành giật, minh tranh ám đấu, cũng chẳng lạ chuyện tam thê tứ thiếp, đối với tình ái, lòng nàng lạnh nhạt, tuyệt tha thiết cưỡng cầu. Phu quân như vậy chẳng phải là tốt nhất sao.

      Chẳng những hề cầu nàng điều gì, cũng ép uổng bắt nàng gánh vác trọng trách gì; còn hứa hẹn cho nàng đủ đầy địa vị, quyền thế, thể diện, để nàng được hưởng thụ những thứ sang quý nhất đời. Nửa tháng qua, đúng như lời chàng hứa hẹn, hai người bên nhau như huynh muội thân thiết. Hơn nữa, chàng còn vô cùng cưng chiều nàng, kỳ trân dị bảo khắp trong nước nườm nượp dâng tới trước mắt nàng, ca ca nàng thăng quan tam phẩm chỉ sau đêm. Hết thảy vinh hoa, phú quý khoác lên người nàng.

      Chàng lấy lòng nàng, tận tâm tận lực thỏa mãn nàng.

      Có được phu quân như vậy, nàng còn thiếu gì?

      Còn thiếu gì nữa đây?

      Bờ môi Quy Vãn hé ra nụ cười, nàng cười, cười ngạo nghễ kiêu kì, cười đến khinh cuồng. Nàng hiểu, hiểu nổi, tưởng chừng nàng có được tất thảy đấy mà lại chẳng có gì; rốt cuộc, nàng mong muốn điều gì đây, đến chính nàng cũng mơ hồ .

      Bàn tay vẫn lạnh băng, nàng vươn tay, chăm chú dõi theo mười ngón tay ngọc thuôn dài mảnh mai, bất chợt ánh mắt trầm ngâm ngắm nhìn vòng ngọc mang cổ tay. Chất ngọc sáng trong, lấp lánh óng ả như da thịt mịn màng của nàng, bạch ngọc thanh thuần vân hoa li ti đỏ thắm như tơ máu. Tay khẽ nhấc, hoa văn nhàng lưu động, tựa như vật sống. Người bình thường tuyệt đối thể mở tưởng tới vật như vậy, vòng này dùng bạch ngọc Dương Chi nức tiếng thiên hạ dày công chế tác thành, càng quý giá hơn chính là vân hoa hồng sắc lưu động trong khối ngọc. Vòng tay Hồng ngâm Dương Chi – cống phẩm vô giá của Đại Quỳnh quốc – giờ đây tay nàng.

      Chiếc vòng thế này, giá trị đủ nuôi cả kinh thành suốt ba tháng; trân quý biết bao, xa hoa biết bao, cũng mỉa mai, chua chát biết bao.

      thể kìm lòng, nửa tháng nay nàng thường nghĩ về Diêu Huỳnh.

      dấn mình chốn thâm cung thăm thẳm kia, rốt cuộc số kiếp nàng ấy là may mắn hay bất hạnh đây?

      Quy Vãn cất tiếng thở dài nhè , nàng hiểu bản thân mình nghĩ gì. Suốt nửa tháng qua, ít nhiều nàng thấu suốt ngọn ngành tình, nhưng với vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm với mình ấy, nàng vẫn thể phân biệt rạch ròi, suy cho cùng là oán hận, là muộn phiền hay là bất đắc dĩ.

      Nghe Diêu Huỳnh được tuyển vào cung, được Thánh thượng hết lòng hết dạ sủng ái nên chưa đầy nửa năm được phong Quý phi. Nhưng Huỳnh phi tựa hồ vẫn cách nào thích nghi được với cuộc sống tranh đấu, giành giật trong thâm cung; mọi đều nhờ Lâu Triệt hậu thuẫn cho nàng, che mưa chắn gió cho nàng, giúp nàng củng cố địa vị và quyền thế.

      Huỳnh phi kia nghĩ gì, có cảm thấy hổ thẹn áy náy chăng, nên mới ráng tìm cho tình nhân thê tử hề thua kém mình? Chẳng trách lúc nhận được ngự chỉ ban hôn với Thừa tướng, chính Quy Vãn nàng cũng cảm thấy lạ lùng, hóa ra bên trong còn tàng nguyên do nhường ấy.

      Còn phu quân nho nhã của nàng nghĩ gì đây? Cùng nữ nhân với Hoàng đế, chỉ vì quyền thế thiên lệch nên thể buông tay, nhưng vẫn cam tâm vì nữ nhân ấy mà ngoạn lộng quyền thuật, thành cũng bởi quyền mưu mà bại cũng bởi hai chữ quyền mưu.

      .... Loạn, loạn hết rồi, tất thảy đều loạn. Mơ mơ màng màng cũng loạn, đến khi thấu suốt tỏ tường vẫn thấy loạn.

      màng tới vẫn loạn, chú tâm tới cũng loạn, có khi còn loạn càng thêm loạn.

      nhớ nữa, nghĩ nữa, lòng thấy phiền chán.

      Bàn tay chống đỡ nâng cả cơ thể lên, nhàng xoa bóp cổ chân có phần tê dại, nàng vén những sợi tóc mềm tản mát, cúi người soi bóng xuống mặt hồ trong vắt, chỉnh trang dung nhan.

      ***

      Lâu Triệt tìm vào hậu hoa viên trong phủ, bắt gặp mỹ cảnh tuyệt diệu bày trước mắt.

      Nước trong bầu bạn cùng thềm ngọc, Quy Vãn tựa mình bậc thềm, soi bóng xuống mặt nước trong veo như gương sáng, vuốt lại mái tóc mây bồng bềnh. Động tác tự nhiên thanh nhã, dung nhan tuyệt mỹ mê đắm lòng người, là nhân diện phù dung, tư thái ngọc liễu, phong tình lời nào kể hết, tao nhã mắt nào xem chán.

      Thê tử của mình kiều diễm nhường nào, chàng tự biết .

      Ngoài vẻ xinh đẹp mỹ lệ, nàng còn nhiều điểm đặc biệt khác, bản tính nàng lãnh đảm dửng dưng, cao quý mà vẫn mang nét tiêu sái tự nhiên.

      Chàng khiến nàng chịu nhiều thiệt thòi, nợ nàng hạnh phúc, vì vậy chàng tận tâm tận lực bù đắp cho nàng những thứ khác.

      Chàng hứa với nàng, thỏa mãn mọi ước nguyện của nàng. Lúc nàng đòi hỏi hạnh phúc, chàng sẵn sàng nguyện ý để nàng tự do, như vị đại ca chắp cánh cho tiểu muội mình được bay cao, bay xa.

      Tiến lại phía sau Quy Vãn, Lâu Triệt dịu dàng gọi tên nàng: “Quy Vãn!”

      Nàng quay đầu lại, vừa thấy chàng liền nở nụ cười rực rỡ như hoa thắm: “Phu quân đại nhân!”

      Sau ngày cưới nàng bắt đầu gọi chàng như thế, chẳng biết từ bao giờ chính chàng cũng quen với cách xưng hô đầy ngọt ngào của nàng.

      “Ở nhà có buồn ?” Nửa tháng nay, ngày nào cũng có phu nhân các vị quan lại quyền quý viếng thăm Thừa tướng phủ, chàng biết nàng có thể an bào gọn ghẽ mọi chuyện. Đối phó với chúng nhân thế tục, nàng luôn có cách riêng của mình, thậm chí còn xử lý vô cùng thành thạo.

      Về bản chất nàng khác hẳn nữ tử nhu nhược, yếu đuối trong thâm cung kia.

      Nàng hề hồn nhiên, ngây thơ như biểu bề ngoài; nàng có chính kiến, lòng nàng rất kiên cường, hơn hẳn dáng vẻ mỏng manh kia.

      Đối diện ánh mắt mang ý thăm dò của nàng, Lâu Triệt đề nghị: “Ta đưa nàng ra ngoài chơi, được ?” Giọng ước biết bao ý cưng nựng.

      Vậy là có thể ra ngoài sao? Lòng Quy Vãn rộn lên hân hoan, nàng vội vã đứng bật dậy, thành đáp: “Thiếp buồn muốn chết rồi, chàng đưa thiếp ra ngoài sao? Mình đâu vậy?”

      Nhìn bộ dạng hào hứng của nàng, Lâu Triệt cũng cảm thấy vui vẻ theo, chàng cười cười: “Hôm nay ngoài thành rất náo nhiệt, hẳn nàng thích lắm!”

      “Ừm, lâu lắm rồi thiếp được ra ngoài.” Phủi sạch bụi bặm người, nàng liền bước thẳng ra ngoài, chợt quay đầu lại: “ phải đưa thiếp chơi sao? Mau thôi, mặt trời sắp lặn rồi kìa!”

      Lâu Triệt trông theo vẻ mặt háo hức như trẻ con của Quy Vãn, cũng cảm nhiễm niềm khoan khoái dứt ấy, bước theo sau nàng.

      Hai người vừa ra đến cửa, lão quản gia gấp gáp chạy tới, sắc mặt nghiêm túc.

      Quy Vãn vừa trông, lòng tự đoán được hẳn xảy ra chuyện, thoảng qua nụ cười nhạt như gió.

      Quản gia cung kính thi lễ: “Gia, phu nhân, thưa có lệnh truyền gấp trong cung đưa tới!”

      Quả như vậy, Quy Vãn bình tĩnh động. Lâu Triệt nhận thư, nhanh chóng liếc xem, sắc mặt chút biến đổi, chàng mỉm cười quay đầu nhìn Quy Vãn, áy náy : “Quy Vãn, trong cung có chuyện rồi, hôm nay cùng nàng được. phải.”

      Nhìn nụ cười ấm áp, phong thái dịu dàng của chàng, nàng để bụng: “ sao đâu. Thiếp mình cũng được mà.”

      “Lúc ra ngoài nhớ đem theo nhiều người chút.” Thiếu nữ ra khỏi cửa, nhất là thiếu nữ xinh đẹp xuân sắc gì sánh bằng, chuyện an toàn hẳn nhiên là mối quan ngại hàng đầu.

      Quy Vãn mỉm cười, có chút tinh quái giảo hoạt: “Phu quân cứ an lòng.”

      Thấy nụ cười của nàng, Lâu Triệt an tâm, quay đầu bước nhanh ra phía cổng, chớp mắt bóng dáng biết mất khỏi tầm mắt Quy Vãn.

      Quay lại, thấy quản gia vẫn cung kính đứng bên, Quy Vãn phân phó: “Chuẩn bị cho ta bộ nam trang vừa người.”

      Quản gia gật đầu cái, hỏi thêm lời nào, cũng thể thái độ gì, nhất mực cung kính lui xuống. Nhìn bộ dáng người này, Quy Vãn biết , đầy nén nhang nữa thôi, áo quần chỉn chu được đặt sẵn trước mặt nàng. Chỉ cần nhìn qua kẻ hầu người hạ trong nhà nàng cũng đủ hiểu vì sao giữa chốn quan trường khốc liệt mà hoạn lộ của Lâu Triệt có thể thông suốt như ý đến vậy rồi.

      Cười thầm tự giễu bản thân nghĩ quá xâu xa, tốt nhất nên nhanh chóng thay đổi y phục, lát nữa dạo phố hơn. Chưa đầy nén nhang, cửa sau Thừa tướng phủ thường ngày vốn im ỉm cửa đóng then cài nay bỗng chốc mở toang, bóng dáng mảnh mai bước ra, áo bào thêu chỉ bạc, hông chít đai ngọc, tay phe phẩy quạt giấy, dung mạo tú mĩ tuyệt luân, mắt liếc bốn bề, tỏa ra thần thái khiếp người.

      Sau khi nhận định phương hướng, nàng liền hướng về chốn xa hoa, náo nhiệt nhất kinh thành – Bách Hoa phố - mà tới.

      ***

      Suốt dọc con đường, đèn giăng hoa kết rực rỡ tưng bừng, quả cực kỳ náo nhiệt, Quy Vãn chưa từng ra ngoài vào lúc thế này, mọi thứ xung quang đều có vẻ vô cùng náo nhiệt.

      Người đường ai nấy sắc mặt mừng vui, nàng khỏi có chút khó hiểu, hôm nay đâu phải ngày hội, cớ gì đâu đâu cũng rộn rã như ăn mừng vậy? Vừa hay bắt gặp ông lão sắc mặt hòa ái bày quán ven đường, nàng sáp lại gần, thấp giọng thầm: “Lão bá à, hôm nay kinh thành náo nức quá nhỉ, có chuyện gì sao?”

      Ông lão chẳng buồn ngẩng mặt: “Chàng trai trẻ này, chắc bình thường chỉ biết rong chơi vui đùa màng chuyện quốc gia đại phải ? Hôm nay là ngày Lâm Thiếu tướng quân đại thắng dẫn binh trở về, lát nữa quân khải hoàn qua Bách Hoa phố này.”

      Là thiếu niên chiến tướng được xưng tụng “Khải Lăng chi tường” đó sao? Con ngươi Quy Vãn khẽ chuyển, cũng có chút tò mò muốn xem thử vị thiếu niên hùng nghe ngang tài ngang sức với phu quân nàng rốt cuộc ra sao.

      Ông lão làu bàu: “Người trẻ tuổi thời nay đúng là...” Lời chưa hết, ngẩng mặt thấy Quy Vãn mỉm miệng cười, ông lão nhất thời ngây người, bao nhiêu ý còn chưa vội nuốt trọn lại, thốt nên lời.

      Quy Vãn gật đầu với ông lão cái, tươi cười cảm ơn rồi thẳng đường tiến về phía trung tâm Bách Hoa phố.

      Ông lão vẫn đứng ngây tại trận, miệng còn lẩm bẩm: “Người trẻ tuổi thời này... trông đều đẹp đẽ vậy sao?”

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 4: Thiếu niên như sương

      Typer : Tala Tala

      Beta : Mều

      Lần đầu tiên Quy Vãn được tự mình trải nghiệm khí tưng bừng, náo nhiệt như vậy. Trước kia, nàng cũng từng được tham gia khánh tiết long trọng, nhưng thân là thiên kim lá ngọc cành vàng nhà danh môn đại thần nên lần nào nàng cũng phải ngồi lầu cao, ghé mắt nhìn dân chúng bên dưới vui vẻ, náo nức. Tựa như có bức màn mờ ảo mông lung ngăn cách đôi bên, còn nàng chỉ là người bên ngoài đứng nhìn cuộc vui. Tới giờ nàng mới biết, hóa ra khi đứng lẫn trong bách tính, chính bản thân mình cũng có thể cảm nhận niềm vui hân hoan và tâm tư lại bị kích thích lớn đến vậy.

      Tân hoàng đăng cơ, biên quan báo tin thắng trận, dân chúng ai nấy hớn hở chúc tụng; niềm vui sướng và vẻ gần gũi ánh lên từng gương mặt tươi cười. Bị cuốn theo dòng cảm xúc ấy, Quy Vãn cũng nhoẻn miệng cười.

      ***

      Len lỏi rong chơi trong chợ gần canh giờ, bóng tối đổ sụp xuống, tuy nơi nơi đồn đại Lâm Thiếu tướng quân sắp dẫn quân khải hoàn qua Bách Hoa phố, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy bóng dáng binh mã đâu.

      Quy Vãn khỏi có chút thất vọng, hơn nữa, bụng nàng bắt đầu réo vang, lúc do dự, liếc mắt chợt thấy đầu phố có tòa “Lai Phúc lâu” hương đưa ngào ngạt. Trong đầu còn bận phân vân có nên dùng cơm bên ngoài hai chân thành thực bước tới trước cửa.

      Giữa chốn kinh kỳ phồn hoa đô hội này, “Lai Phúc lâu” chỉ đáng là thứ tửu lâu hạng hai, thượng vàng hạ cám, long hổ lẫn lộn, đón tiếp từ quan khách có thân phận đến người giang hồ lang bạt. Tiệm rượu kín chỗ, cũng náo nhiệt.

      Quy Vãn chưa từng lui tới những tửu lâu dạng này, cũng may bản tính nàng vốn tự nhiên tiêu sái, khả năng tiếp nhận và thích nghi với những điều mới mẻ hơn hẳn thiên kim khuê các bình thường. Nét mặt bình thản, nàng bước vào tửu lâu lộ chút ngại ngần, ngượng ngùng nào.

      Tiểu nhị chạy tíu tít khắp khách sảnh đầy người, vô cùng bận rộn, đảo mắt chợt thấy có khách nhân vào cửa, hơn nữa hành khách ăn vận dáng chừng tầm thường, lập tức chạy tới nghênh đón, miệng rối rít mời chào: “Khách quan, mời vào trong.” Lại gần thêm chút, trong lòng rúng động, làm chạy bàn cho lầu Lai Phúc ba, bốn năm nay, nhưng đây là lần đầu được thấy thiếu niên tuấn mỹ nhường này.

      Quy Vãn dợm bước, tiến vào lầu, trong lòng khỏi than thở, khách sảnh huyên náo, nhộn nhạo, kiếm ra bàn trống.

      Tựa hồ nhìn thấu tâm tư nàng, tiểu nhị trưng ra bộ mặt tươi cười, trấn an: “Công tử, xin chớ lo lắng, tiểu nhân giúp người tìm chỗ đẹp, xin công tử chờ chút!” Lời chưa dứt thấy len lỏi giữa những bàn khách chật kín, độ linh hoạt miễn chê!

      Quy Vãn mỉm cười, bắt đầu cẩn thận nhìn quanh đánh giá, ngờ bản thân cũng cảm thấy vui lây. Lúc nàng còn mải quan sát xung quanh, tiểu nhị gấp gáp chạy lại, miệng cười hì hì : “ tìm được chỗ rồi ạ.”

      Nàng theo tiểu nhị vào trong, hóa ra chỗ ngồi gần cửa sổ, khung cửa mở hờ, từ góc này có thể thu hết khung cảnh tưng bừng, náo nức bên ngoài vào tầm mắt. Bàn có hai người ngồi, người trung tuổi, ăn vận kiểu cách văn sĩ, y phục thông thường, miệng tươi cười, dáng vẻ có lẽ cũng là người phong nhã; người kia là thiếu niên ước chừng ngoài hai mươi tuổi, gương mặt tuấn, ánh mắt sáng rực như sao trời, có điều biểu cảm lạnh nhạt, khắp mình tỏa ra thứ khí tức như thể cảnh cáo người lạ chớ tới gần.

      Thấy Quy Vãn tiến tới, người trung niên dáng vẻ văn sĩ khẽ gật đầu như chào hỏi nàng. Quy Vãn cũng y cách đáp lại, trả lễ, còn thiếu niên băng lãnh như sương kia vẫn bất động, tựa hồ thấy nàng.

      Ngồi xuống bàn, nàng thuận miệng chọn vài món chủ bài của quán mà tiểu nhị giới thiệu, sau đó thư thái đưa mắt quan sát cảnh vật xung quanh. Vị trí này tồi, có thể ngắm toàn cảnh trong khách sảnh lẫn đường phố lớn nằm bên dưới. Lúc nhìn ra, nàng chợt phát vị thiếu niên băng lãnh đối diện cũng chăm chú quan sát tình hình bên dưới; tuy che dấu rất khá nhưng vẫn nhận ra, lúc người đó đăm đăm hướng ra bên ngoài, toàn thân vẫn toát ra vẻ nghiêm nghị lạ lùng.

      Lát sau, đồ ăn Quy Vãn gọi được mang tới, sẵn cơn đói bụng, miếng nào đưa tới miệng đối với nàng cũng là mĩ vị khó kiếm.

      Văn sĩ ngồi cùng bàn vừa dùng bữa vừa trò chuyện với chàng thiếu niên kế bên, tất cả chỉ xoay quanh mấy chuyện thú vị chốn kinh thành và những chủ đề được râm ran truyền tụng trong dân chúng. Dẫu người đó mình độc thoại, chàng thiếu niên trước sau chỉ yên lặng lắng nghe, nhưng người đó có tài ăn , Quy Vãn nghe lỏm cũng thấy rất hứng thú.

      “Huỳnh phi được Thánh thượng chiều chuộng vô cùng, có thể hậu cung ba ngàn mỹ nữ phi tần chỉ sủng ái mình nàng. Nghe Huỳnh phi thích phong cảnh Giang Nam, Thánh thượng truyền lệnh cho xây tòa Cảnh Nghi viện trong cung.” Văn sĩ bất chợt chuyển sang đề tài này, Quy Vãn nghe thấy chuyện liên quan tới Diêu Huỳnh, dằn lòng được cũng để tâm hơn.

      Chàng thiếu niên lạnh lùng nghe xong tin ấy, sắc mặt càng trầm lạnh hơn, mày khẽ cau lại, ý chừng có điều bất mãn.

      Vậy ra con người này cũng biết biểu lộ cảm xúc, Quy Vãn thầm nghĩ.

      Trung niên văn sĩ cũng nhận ra biểu cảm bất mãn của chàng trẻ tuổi, lại cười cười tiếp lời: “Chuyện thú vị chỉ có đâu, Lâu Thừa tướng mới đây cũng thành thân rồi, nghe cũng cưng chiều vô cùng; người đó gần đây dốc sức thu thập kì trân dị bảo khắp thiên hạ chỉ hòng đánh đổi nụ cười vui của phu nhân.”

      Miếng thịt bò thái sợi thơm mềm nức tiếng của “Lai Phúc lâu” vừa tới miệng, nghe tới đây nàng chợt ngẩn người, quên cả nhai, miếng thịt cứ thế trượt thẳng xuống tận cổ họng, nghẹn cứng lại đó. Quy Vãn cảm thấy thoải mái, khẽ ngẩng đầu, muốn nghe tiếp người kia bình phẩm chuyện này ra sao.

      Văn sĩ ngừng lời, ngược lại chàng thiếu niên tuấn vốn chút biểu cảm lại quay đầu, thu ánh mắt trước giờ hướng về phía cửa sổ trở về, đúng lúc bắt gặp ánh mắt hiếu kỳ đầy vẻ dò xét của Quy Vãn, cặp mày càng nhíu sát vào nhau hơn.

      ra người này có đôi mắt đẹp đến thế, Quy Vãn cảm thán, có điều sao lại lạnh lùng, hờ hững quá vậy.

      Chàng thiếu niên quét nhanh ánh mắt về phía vị văn sĩ, : “ còn chuyện gì đáng hơn sao?” Tựa hồ đối với chủ đề văn sĩ vừa nhắc tới bản thân rất phiền chán.

      Văn sĩ tao nhã mỉm cười, đáp: “Có thể hai chuyện này là những kiện chấn động nhất kinh thành gần đây rồi đó. Bất luận là Huỳnh phi hay phu nhân Lâu Thừa tướng, hai nhà Diêu, Dư bỗng chốc bước lên mây, nếu phải quan lộ hanh thông, đêm thăng liền mấy cấp cũng được Thánh thượng ban thưởng cơ man vàng bạc ruộng tốt.”

      Chàng thiếu niên trước sau trầm mặc đột nhiên hỏi: “Chỉ vì hai nữ nhân?”

      Văn sĩ bật cười thành tiếng: “Hẳn rồi, đó đâu phải nữ nhân tầm thường, là hai mỹ nhân dung mạo kiều mị, đến phù dung mẫu đơn cũng phải hờn ghen thua thắm, kém tươi đấy.” Nhìn thấy biểu cảm có phần xem thường của thiếu niên, vị văn sĩ lại thêm: “Có lúc, vẻ đẹp của nữ nhân cũng là thứ vũ khí, nữ nhân càng đẹp càng nguy hiểm, thậm chí còn đáng sợ hơn cả giáo nhọn gươm sắc ấy chứ!”

      Quy Vãn nghe hết lời bỗng thần người, vị thiếu niên lạnh lùng lộ ra nét mặt như ngẫm ngợi xa xăm. Lát sau, hừ tiếng, buông lời lạnh tanh: “Mầm họa!”

      Tới đây Quy Vãn nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng, lòng thầm nghĩ, nếu biết người ngồi dùng cơm trước mặt chính là kẻ mình vừa gọi mầm họa biết chàng thiếu niên kia phản ứng ra sao.

      Văn sĩ và chàng thiếu niên hẹn mà cùng nhìn sang, chẳng hiểu vì sao “y” lại cười. Bắt gặp nụ cười của Quy Vãn, gương mặt lạnh như băng của chàng thiếu niên lộ ra vẻ mờ mịt ý chừng cảm thấy rất khó hiểu, còn văn sĩ cũng kinh hãi, sau đó buông tiếng thở dài khe khẽ.

      Lúc sau, văn sĩ im lìm chuyện nữa, còn thiếu niên trở về với vẻ mặt cảnh giác lúc đầu, ánh mắt lại hướng về phía cửa sổ. biết có phải do ảo giác hay nhưng Quy Vãn cảm thấy binh sĩ qua lại ngoài phố mỗi lúc đông hơn.

      Nàng mơ hồ cảm thấy bầu khí căng thẳng đầy bất an, cũng may bụng ăn no, tốt nhất vẫn nên sớm rời , nhìn sang hai người phía dối diện thấy họ vẫn bình thản như cũ, dáng chừng chưa có ý đứng lên.

      Vẫy tay kêu người tới thanh toán, liếc thấy vẻ mặt ân cần đầy nịnh bợ của tiểu nhị, nàng cũng muốn thưởng thêm chút tiền cho , đầu nghĩ vậy, đến khi với tay lấy túi tiền giắt bên eo, mặt nàng chợt biến sắc.

      Lúc rời nhà ràng mang theo túi tiền cơ mà, tại sao giờ cánh mà bay? Lẽ nào ban nãy mải tránh đám trẻ con chạy ùa tới cẩn thận đánh rơi, hay vô ý bị trộm mất rồi? Nguyên nhân thế nào quan trọng, mất chút tiền cũng đáng gì, có điều…

      giờ lấy đâu ra tiền trả, là quẫn bách, mất mặt quá !

      Gương mặt tươi cười ban nãy của tiểu nhị nay hóa ra lạnh lùng lộ vẻ gì. Nếu bình thường gặp phải loại người ăn xong trả tiền thế này hẳn sớm la mắng om sòm, có điều đối với thiếu niên đẹp quá mức này, nỡ ra những lời nặng nề đến thế. Huống chi, chạy bàn mấy năm rồi, mắt nhìn người thừa tinh tường, nhác qua cũng đoán được thiếu niên này rành rành là người xuất thân thế gia quyền quý, chừng gặp chuyện nhầm lẫn mới có tiền trả.

      Quy Vãn xác thực người mình còn phân tiền, bắt đầu thấy đau đầu. Gặp tình cảnh này biết làm sao bây giờ? Nàng giả dạng nam nhi ra ngoài nên bao nhiêu trang sức đáng giá đều bỏ lại nhà, mà bên người giờ lại tiền…

      Bắt gặp ánh mắt văn sĩ chăm chú nhìn mình, Quy Vãn cười khổ tiếng, nhất thời biết nên làm sao.

      Nhận ra tình cảnh khó xử của nàng, ngay cả chàng thiếu niên lãnh mạc kia cũng hướng mắt trông sang, Quy Vãn thầm kêu khổ thôi. lúc nàng tính gọi tiểu nhị mang giấy bút lại lập cam kết hay giấy ghi nợ gì đó chàng thiếu niên rút ra thỏi bạc, đặt lên bàn.

      Tiểu nhị hớn hở cầm tiền cơm và tiền thưởng rời , bỏ lại Quy Vãn ngồi ngây ra giữa đương trường; ngờ thiếu niên băng lãnh kia là kiểu người ngoài lạnh trong ấm. Nàng mỉm cười tỏ ý cảm ơn, thấp giọng : “Đa tạ!”

      Thiếu niên buông tiếng: “Khỏi!” rồi im lìm thêm chữ nào.

      Quy Vãn đành lòng, ngẫm kỹ đối phương phải người thích kết giao, nhưng cứ như vậy thiếu nợ người xa lạ thỏa đáng. Lòng quyết, nàng hỏi: “Chẳng hay huynh đài ngụ ở đâu? Ngày mai ta nhất định mang tiền tới trả.”

      Thiếu niên cúi đầu nhấp ngụm rượu, nghe lời mới ngẩng đầu nhìn nàng: “Khỏi cần. Nhấc tay làm phúc thôi!”

      Vị văn sĩ cũng tươi cười với nàng: “Phải đó, tiểu huynh đệ à, ra ngoài khó tránh những khi gặp điều sa cơ, ngươi cần quá khách khí đâu.”

      Đối phương đến vậy, nàng còn cố chấp phải, Quy Vãn nghĩ vậy liền đứng lên, khom người với thiếu niên và văn sĩ: “Vậy xin đa tạ, tại hạ cáo từ trước.”

      Xoay người bước , nàng rời khỏi tửu lầu cũng là lúc nhà nhà lên đèn, trận gió lạnh xộc tới trước mặt, Quy Vãn nhận thấy so với lúc nàng bước vào tửu lầu, người phố giờ thưa thớt hơn nhiều. Thế nhưng, quan binh lại đông thêm ít, cứ hai ba người nhóm thành tổ dạo quanh ngõ đường lớn, chẳng kiếm tìm cái gì.

      Lẽ nào xảy ra chuyện gì sao. Nghĩ tới đây, ngay cả hứng thú dạo chơi cũng bay biến đâu mất, huống hồ giờ người nàng xu dính túi, nghĩ cảnh mình lúc này, lại nhớ tới chuyện ban nãy, Quy Vãn nhịn nổi, bật cười mình. Từ tới giờ, đây là lần đầu tiên nàng được trải nghiệm những chuyện như thế, đúng là rất mới mẻ, thú vị.

      Chàng thiếu niên vừa gặp nhất định phải người bình thường. Khí chất thản nhiên lạnh nhạt ấy, lại thêm ánh mắt nghiêm nghị, đáng nể như thế, còn cả vị trung niên văn sĩ cùng nữa, năng bất phàm, hai người này hẳn lai lịch hề tầm thường.

      Ngẩng đầu, thấy sắc trời tối sẫm, tốt nhất nên về nhà thôi. Dẫu biết, đêm nay chắc chắn Lâu Triệt thể xuất cung về nhà, nhưng nếu nàng về muộn Linh Lung lo lắng lắm.

      Xoay người, nàng quyết định men theo đường , lách qua cửa sau hồi phủ. Nếu để hạ nhân thấy mình cải nam trang ra ngoài vui chơi làm tổn hại mỹ danh Thừa tướng phu nhân của nàng mất. Dẫu rằng thứ danh tiến giả dối này khiến người ta cảm thấy rầy rà phiền phức, nhưng nàng lúc nào cũng phải thận trọng, nhọc lòng gìn giữ. Đúng là nghịch lý bất đắc dĩ quá mà.

      Buông lời cảm thán, Quy Vãn thẳng tới cuối Bách Hoa phố, quẹo vào ngõ tĩnh mịch.

      Sau này, Quy Vãn từng ít lần hối hận cái quyết định nhoi của mình lúc ấy. Nếu nàng chịu chọn đường lớn mà về hẳn vướng vào nhiều phiền hà đến vậy. Đáng tiếc, khi đó nàng đâu hay biết.

      ***

      Con ngõ vừa sạch vừa yên tĩnh, nơi này thông với cửa sau phủ của mấy vị đại quan trong kinh thành, bao gồm cả Thừa tướng phủ nên dẫu đêm tối vẫn cực kỳ an toàn.

      An toàn, đó là chung những khi bình thường. Đương nhiên vẫn có lúc ngoại lệ.

      Mà chẳng biết sao, Quy Vãn cơ hồ lại gặp trúng khi ngoại lệ đó. Lúc nàng vừa tiến vào ngõ , chưa được mấy bước thấy bóng đen lướt qua trước mặt; vốn còn tưởng mình hoa mắt, ngay sau đó, mũi thủy chủ kề ngang cổ.

      giọng cứng nhắc, gượng gạo vang lên bên tai nàng: “Cấm quay đầu, tiếp, chậm thôi.”

      Nàng ngoan ngoãn nghe lời, tiến thẳng lên phía trước, hề phản kháng; được đoạn, đến khi còn nghe thấy thanh huyên náo phía sau nữa, giọng cứng ngắc kia mới ra lệnh tiếp: “Dừng!” Quy Vãn ngoan ngoãn dừng lại.

      Phía sau có chút động tĩnh gì, đến giờ Quy Vãn có chút hoảng hốt, thứ tĩnh lặng tới mức nghẹt thở này khiến nàng hãi hùng biết phải làm sao. Nàng bỗng cảm thấy hơi thở của kẻ đứng sau có vẻ hỗn loạn, lúc mạnh lúc .

      Lẽ nào kẻ đó bị thương sao? Suy nghĩ này lướt nhanh qua tâm trí Quy Vãn, ngẫm cho cùng, đối phương biết võ công, dẫu cho có bị thương, nàng cũng thể cậy sức mà thắng được.

      Giữa lúc nàng khổ sở tính cách, lưỡi dao chợt tách khỏi cổ nàng chút, người phía sau lại lên tiếng: “Cởi quần áo ra!”

      Nghe đến dây Quy Vãn khỏi đau đầu, nếu muốn cướp tài sản tiền bạc nàng còn có thể dễ dàng ứng phó, có điều giờ lại đưa ra thứ cầu kỳ cục đến khó tưởng tượng thế này… Nàng phải gìn giữ danh dự cao quý của Thừa tướng phu nhân, nàng quyết thể đáp ứng cầu của .

      Trong cái rủi cũng có cái may, dựa vào hơi thở yếu ớt khi chuyện, nàng có thể khẳng định kẻ này bị thương, hơn nữa, thương thế hề . Huống hồ, giọng cứng nhắc gượng gạo kia càng khiến nàng nghi ngờ dữ hơn, thừa lúc đao rời cổ, nàng bất chợt xoay người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :