Hồng Diệp Tuỳ Phong, đến chết không rời - Cựu Niên Hà Lai [Cổ đại]

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      HỒNG DIỆP TÙY PHONG, ĐẾN CHẾT RỜI

      [​IMG]

      Tác giả: Cựu Niên Hà Lai

      Đoản văn, tình duy nhất, ân oán giang hồ, tình cờ gặp gỡ

      Edit + Beta: Kún Lazy

      Nguồn: http://luoimantinh.com/hong-diep-tuy-phong-den-chet-khong-roi/

      Cảnh báo: dành cho những trái tim yếu ớt

      —o0o—

      Trong truyện có nhắc tới câu “Hồng đậu sinh nam quốc”

      Truyện xưa kể lại, có người thiếu phụ nhớ thương chồng chết trận nơi biên ải, ngày ngày than khóc nguôi dưới tàng cây, khóc đến khi lệ cũng thành máu, máu ấy thấm vào rễ cây, đậu từ cây đó sinh ra có màu đỏ (hồng đậu), cũng được gọi là “đậu tương tư”

      Câu “Hồng đậu sinh nam quốc” xuất phát từ bài thơ của Vương Duy

      Hồng đậu sinh nam quốc,
      Xuân lai phát kỷ chi.
      Nguyện quân đa thái hiệt,
      Thử vật tối tương tư


      Dịch nghĩa

      Nước nam sinh đậu đỏ
      Xuân về nở cành xinh
      Chàng ơi hái nhiều nhé
      Nhớ nhau tha thiết tình


      — o0o —

      Cả đời này, nàng chỉ thích mà thôi

      …​
      Chris thích bài này.

    2. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Edit: Kún Lazy

      Lần đầu tiên Thẩm Tùy Phong gặp cái người mà cả đời này thể nào quên được, may là khi ấy thân thể bị trọng thương, may là khi ấy lòng tốt của nàng lại bùng phát.

      Từ đó, cuộc đời trở nên mơ hồ…

      Mở mắt, đầu óc có chút choáng váng, trước ngực bị đè nặng, nhìn xuống, lại trông thấy cái đầu đen thui dựa vào lồng ngực ngủ rất say. muốn cử động, nhưng lại làm được. Huống hồ, này còn chơi xấu, đè hơn nửa người lên người , hơn nữa đầu nàng còn tựa ngay vào vết thương nghiêm trọng nhất của .

      được cứu rồi sao? Là này cứu ? Nhưng thấy nàng đối xử với người bị thương giống như là có thù vậy…

      Người nằm ngực dường như cảm nhận được tỉnh, nàng mở mắt, mạnh mẽ chống tay ngồi dậy. Bàn tay lại chống lên phải vết thương khác. Dù Thẩm Tùy Phong là người giỏi chịu đau, cũng phải hít vào ngụm khí lạnh.

      “Chàng tỉnh rồi sao?” Nàng gãi gãi mái tóc có chút rối loạn, híp mắt cười với .

      Thẩm Tùy Phong khẽ gật đầu, ngẫm nghĩ chút rồi thấp giọng mở miệng: “Đa tạ nương cứu giúp.”

      cần cám ơn, cần cám ơn.” Nàng khoát khoát tay, vẫn cái dáng vẻ cười híp mắt: “Chỉ cần chàng báo đáp ta là được rồi.”

      Thẩm Tùy Phong im lặng lúc rồi mới mở miệng : “ biết nương hy vọng tại hạ báo đáp thế nào?”

      “Chàng tên gì?”

      “Thẩm Tùy Phong.”

      “Ồ, Thẩm Tùy Phong.” Nàng trầm thấp lặp lại lần nữa, sau đó ngẩng đầu cười đáp: “Tùy Phong, vậy chàng hãy lấy thân báo đáp , ta tên là Phó Hồng Diệp, Hồng Diệp trong ‘Hồng Diệp sinh nam quốc’ ấy.”

      Thẩm Tùy Phong kinh ngạc, vậy nên cũng quên sửa lại câu của nàng, là ‘Hồng đậu sinh nam quốc’ chứ phải là ‘Hồng Diệp sinh nam quốc’.

      Đương nhiên Thẩm Tùy Phong đáp ứng cái cầu báo đáp mà hề có khả năng thực này, nhưng Phó Hồng Diệp cũng rất kiên trì, ngày ngày đều vây quanh , ríu rít gọi ‘Tùy Phong, Tùy Phong’, từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất cái cầu này.

      Lần này Thẩm Tùy Phong bị thương quá nặng, mỗi ngày Phó Hồng Diệp đều theo như hình với bóng, nhưng cũng có suy nghĩ gì khác, chỉ tĩnh tâm dưỡng thương.

      Phó Hồng Diệp là người ồn ào huyên náo, cả ngày cứ ghé vào tai lải nhải ngừng, Thẩm Tùy Phong luôn thích yên tĩnh, thời gian đầu còn lễ phép cố gắng nhẫn nhịn chút, dù sao người ta cứu mình. Nhưng ngày nào cũng như vậy, chịu nổi, vì thế, lần đầu tiên hai người tiến hành đàm phán hữu nghị hòa bình.

      Cuối cùng cũng đạt được nhận thức chung, Phó Hồng Diệp vẫn làm cái đuôi , theo như hình với bóng, cố gắng giữ im lặng.

      Vì vậy trong sân thường xuất cảnh tượng thế này…

      Thẩm Tùy Phong có lúc tĩnh tọa, có lúc luyện kiếm, đọc sách, mà Phó Hồng Diệp cũng ngoại lệ, chỉ nằm sấp cành cây, chăm chú ngắm nhìn . Thỉnh thoảng cắn ít hạt dưa, cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày, mọi thứ đều bình an vô

      Cho đến hôm, có đám người kéo đến…

      “Tùy Phong!” Giọng trong veo lảnh lót, Phó Hồng Diệp thấy rất , ánh mắt Thẩm Tùy Phong tràn đầy vui vẻ, sắc mặt hoàn toàn khác với mỗi lần cười với nàng. Nàng có chút tức giận, chống nạnh quát: “Đây là nhà của người khác, các người được đồng ý của chủ nhà chưa!”

      áo xanh dẫn đầu chạy vào chợt dừng bước, sửng sốt lắp bắp : “ xin lỗi.”

      Phó Hồng Diệp còn muốn mắng thêm vài câu, Thẩm Tùy Phong lại vẫy vẫy tay: “Thiên Chỉ, tới đây.” Giọng của dịu dàng khiến Phó Hồng Diệp chỉ muốn bốc nắm muối xát lên vết thương của .

      cùng Thiên Chỉ còn có hai vị sư huynh của , đương nhiên, bọn họ tới đây để đón Tùy Phong về.

      Khuôn mặt của Phó Hồng Diệp chút biểu cảm, nghe hai vị sư huynh cám ơn xong ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn về phía Thẩm Tùy Phong ngồi xổm xuống bên chân Thiên Chỉ, giọng biểu đạt quan tâm.

      “Thẩm Tùy Phong, là do chàng muốn trở về sao?”

      “Ừ.” Nụ cười của vẫn lịch tao nhã như vậy.

      Phó Hồng Diệp cảm thấy mình tự chuốc bực vào người, nếu phải là muốn trở về làm sao mấy người này có thể tìm đến đây được chứ.

      “Nhưng ta muốn cho chàng về.” Nàng xong khẽ mỉm cười, lúm đồng tiền gò má, mấy người xung quanh cũng đều sửng sốt.

      nương vậy là có ý gì?” Bầu khí lập tức trở nên quỷ dị, cái người lúc nãy còn ngừng mở miệng cảm ơn nàng, lúc này đặt tay lên chuôi kiếm. Còn Thiên Chỉ vẫn luôn nắm chặt lấy cánh tay phải của Tùy Phong, tay cũng sờ lên bên hông.

      Lúc này Phó Hồng Diệp chỉ muốn chặt cái cánh tay thon dài trắng trẻo kia xuống rồi ném ra bên ngoài cho sói ăn.

      “Ý của ta là, ta muốn chàng ấy ở lại cưới ta.”

      Hai vị sư huynh liếc mắt nhìn nhau, nhất thời kịp tiêu hóa. Chỉ có sắc mặt của Thiên Chỉ trong nháy mắt trở nên trắng bệch, Phó Hồng Diệp cuối cùng mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

      “Phó nương!”

      Vừa cảm thấy dễ chịu hơn chút lại bị tức nghẹn, cảm giác khó chịu muốn giết người.

      ràng là nàng nhắc nhở bao nhiêu lần, cho phép gọi nàng như vậy, phải gọi là Hồng Diệp, Hồng Diệp! bị đãng trí sao? Chẳng phải mấy ngày qua thích ứng rồi sao? Sao bây giờ lại như vậy?

      “Tại hạ từng , hy vọng nương có thể đổi cầu mà Thẩm mỗ có thể làm được, xin đừng làm khó Thẩm mỗ.”

      “Nhưng ta cũng , ta chỉ muốn chàng cưới ta.” Ánh mắt của Phó Hồng Diệp rét lạnh, lườm khuôn mặt nhắn của Thiên Chỉ: “Vì sao chàng thể làm được? Là vì vấn đề tâm lý, vấn đề sinh lý, hay là vì … chàng có người trong lòng?” Nàng lại quay sang nhìn , cười ấm áp: “Nếu là vì hai cái đầu, ta cũng ghét bỏ chàng, nếu như vì lý do thứ ba… sao cả, giết người cũng phải chuyện gì khó, ta khiến nàng ta hoàn toàn biến mất, chàng phải nhớ đến nàng ta nữa.”

      Vẻ mặt của Thẩm Tùy Phong trở nên căng thẳng, tự giác mà kéo Thiên Chỉ ra sau lưng mình. Hành động này rơi vào trong mắt Phó Hồng Diệp, lại càng khiến cho lửa giận của nàng càng thêm bùng phát, nàng tiếng nào, dáng vẻ như muốn nhào lên giết chết Thiên Chỉ.

      Lúc này hai vị sư huynh nhào lên đánh nhau với nàng.

      Trong ba tháng tĩnh dưỡng, mỗi lần luyện kiếm, Phó Hồng Diệp chỉ ngẫu nhiên chơi đùa với giống như tỷ thí, vậy nên cũng biết võ công của nàng lại giỏi như vậy. Nhìn nàng chỉ dùng ba đến bốn phần công lực mà khiến hai vị sư huynh thể chống đỡ được.

      “Hồng Diệp!” Dưới tình thế cấp bách, bật thốt tên nàng, toàn thân nàng sững lại, thu hồi chiêu thức suýt chút nữa kết liễu tính mạng của hai người kia.

      Nàng chỉ nhìn chằm chằm vào , ai lên tiếng, mặc cho gió cuốn lá cây, vi vu xào xạc.

      Đuôi mắt của Phó Hồng Diệp nhìn về phía góc tường, nơi đó có bóng đen đứng thẳng, cảm giác tồn tại còn mỏng manh hơn cả khí.

      Suốt ba tháng nay, đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Tùy Phong thấy Phó Hồng Diệp nhíu mày, ra, này cũng có lúc phiền não, cũng có lúc nhíu mày.

      Dưới ánh mắt nghi ngờ của bốn người còn lại, bóng đen lặng lẽ chút tiếng động phi thân đến bên cạnh Phó Hồng Diệp, quỳ chân xuống, tay trái đặt lên ngực, hành lễ. Thế nhưng Phó Hồng Diệp cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn .

      Bầu khí trong điện trở nên quỷ dị, bóng đen cứ thế im lặng quỳ lúc lâu, mãi đến khi Phó Hồng Diệp mở miệng: “Tùy Phong, vậy chàng cứ về trước , khi nào vết thương của chàng khỏi hẳn ta đến tìm chàng cưới ta.” Nàng nở nụ cười đẹp, tựa như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.

      Thẩm Tùy Phong kịp thời phản ứng, định nàng trực tiếp thẳng vào trong, lại khẽ câu ‘tiến vào’ với bóng đen, trong chớp mắt, ta cũng theo sau nàng vào bên trong.

      Thẩm Tùy Phong vẫn còn sững sờ đôi tay mềm mại nhàng khoác lên tay , giọng dịu dàng của Thiên Chỉ vang đến bên tai: “Tùy Phong, chúng ta mau về thôi, sư phụ và mọi người nóng lòng chờ huynh đấy.”

      Hai vị sư huynh bị thương cũng , nếu bây giờ rời khỏi đây biết chừng lại xảy ra chuyện gì nữa, Thẩm Tùy Phong trầm mặc gật đầu, nhưng vẫn nhịn được mà quay đầu nhìn thêm lần, cánh cửa đóng chặt.

      Gặp lại nhau lần nữa, là chuyện của tháng sau.

      Thương tích của Thẩm Tùy Phong hoàn toàn bình phục. Ngày đó vẫn ở trong sân luyện kiếm như bao ngày, chợt có hòn đá từ phía sau phóng tới, xoay người, dùng kiếm ngăn lại. Liếc mắt nhìn sang, thấy người lười biếng nằm vắt vẻo cành cây, ngoài Phó Hồng Diệp luôn ép phải cưới nàng ra còn ai vào đây nữa?

      “Phó nương!” mở miệng, giọng vẫn ôn hòa như trước, thế nhưng lại khiến sắc mặt của người cây trở nên lạnh lẽo: “Gọi ta là Hồng Diệp!” Nàng nghiêm túc sửa lại cách xưng hô của : “Là Hồng Diệp trong ‘Hồng Diệp sinh nam quốc’!”

      “Là ‘hồng đậu sinh nam quốc’ mới đúng.” Rốt cuộc chú ý tới câu giới thiệu của nàng.

      Nhưng đây cũng phải là trọng điểm mà Phó Hồng Diệp chú ý, nàng đứng trước mặt : “Gọi ta là Hồng Diệp, được gọi cái gì mà Phó nương, Hồng nương.” Nàng rất tức giận, ràng có thể gọi ‘Thiên Chỉ, Thiên Chỉ’ thân mật như thế, vì sao đến lúc gọi nàng lại thành ‘Phó nương’! Nàng tuyệt đối thích!

      “Hồng Diệp… nương.”

      Được rồi, nàng tạm thời chấp nhận, ít ra cũng có chút tiến bộ, sau này từ từ rồi cũng gọi được thôi.

      “Hồng Diệp nương đến núi Tẩy Giới là có chuyện gì quan trọng sao?”

      “Ta đến tìm chàng, bây giờ thương tích của chàng khỏi hẳn, cũng nên cưới ta rồi.”

      “Hồng Diệp nương, tại hạ thể cưới nương, về phần ân tình cứu mạng, nếu nương có gì cần giúp, chỉ cần thỏa đáng, dù phải chết tại hạ cũng chối từ.”

      “Ta có muốn chàng chết, vất vả lắm mới giúp chàng nhặt về mạng, là bởi vì muốn chàng cưới ta.” Phó Hồng Diệp vừa nghiêm túc ngẫm nghĩ, lại nghiêng đầu hỏi: “Là vì cái người tên Thiên Chỉ kia sao? Chàng thích nàng ta sao? Vậy nên mới chịu cưới ta?” Rồi lại giống như vừa tự hỏi tự trả lời, nàng lại gật đầu đáp: “Ừ, nhất định là vậy rồi, nếu vậy trước tiên ta phải xử lý tình địch .”

      Thẩm Tùy Phong còn thất thần thấy bóng dáng của Phó Hồng Diệp đâu nữa, nàng chạy thẳng đến Nhàn Y Các, cách núi Tẩy Giới xa.

      Đến khi Thẩm Tùy Phong kịp phản ứng, chạy tới Nhàn Y Các Thiên Chỉ bị nàng bắt , các chủ Nhàn Y Các bị thương nằm mặt đất, sắc mặt tái xanh, nghiến răng nghiến lợi : “Cuồng đồ Ma Giáo khinh người quá đáng … khụ khụ … Tùy Phong, báo cho sư phụ của con, mấy ngày tới phải đề phòng nghiêm ngặt, tránh Ma Giáo đánh lén, đợi vết thương của ta đỡ hơn, tới lúc đó chúng ta phải san bằng Ma Giáo, cứu Thiên Chỉ.”

      Thẩm Tùy Phong nhất thời ngây ra tại chỗ, Ma Giáo? Hai từ này quá nặng, có chút dám tin, biết nàng, Phó Hồng Diệp tuy nghịch ngợm cổ quái nhưng lòng dạ lương thiện, tuy võ công của nàng rất cao nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, nàng lại là người của Ma Giáo?

      Khi phải đối mặt trực diện với vấn đề này, Thẩm Tùy Phong cũng dám hỏi ra khỏi miệng, có chút sợ hãi…

      “Hồng Diệp nương, Thiên Chỉ ở đâu?”

      “Bị ta giết rồi, vậy nên Tùy Phong, người trong lòng chàng còn nữa, chàng cũng còn gì phải lo lắng, bây giờ chàng có thể cưới ta được rồi.” Nàng chắp tay đứng trước mặt , nở nụ cười xinh đẹp, giọng nhàng, nhưng lại khiến Thẩm Tùy Phong siết chặt nắm tay.

      “Người của Ma Giáo đều coi tính mạng của người khác như trò đùa thế sao?” Giọng gần như trầm thấp của lại mang theo quá nhiều cảm xúc, phẫn nộ, dám tin, đau lòng, và cả … thất vọng …

      “Chàng … rất ghét ta sao?” Phó Hồng Diệp biết , giang hồ, hầu như ai cũng căm thù Ma Giáo. Nàng quan tâm thân phận của mình là gì, càng quan tâm người khác nghĩ mình như thế nào, nhưng bây giờ, nàng lại rất quan tâm, quan tâm thái độ của người trước mắt đối với nàng, là thích, chán ghét, hay căm hận…

      ra …” Nàng còn chưa xong luồng kiếm khí từ phía sau chém tới, nàng nghiêng mình tránh thoát, vai trái lại bị thương, còn có rất đông người kéo tới.

      nữ, mau thả Thiên Chỉ nương ra.” Người chính là vị sư huynh ngày trước từng cảm ơn nàng, đúng là … thế khó lường mà.

      “Chết rồi!” Nàng mỉm cười xinh đẹp, hai từ cực kỳ đơn giản này lại khiến cho dây thần kinh của tất cả mọi người đau nhói.

      Sát khí bùng lên, phen hỗn chiến, Thẩm Tùy Phong mình đứng sát tường, cầm kiếm trong tay, nhưng mi mắt lại cụp xuống, biết mình bị làm sao, ràng là dám, cũng muốn đối địch với nàng, muốn tổn thương nàng, hay là vì nguyên nhân khác, biết, ràng đó là nữ Ma Giáo mà người người căm ghét, ràng nghe chính miệng nàng thừa nhận giết Thiên Chỉ, nhưng vì sao lại thể xuống tay…

      Nhìn thấy đám sư huynh sư đệ đồng môn lần lượt bị thương nặng rồi ngã xuống, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

      Đuôi mắt Phó Hồng Diệp trông thấy rút kiếm lao đến, nàng sửng sốt kinh ngạc, đề phòng lại bị người khác rút kiếm đâm nhát, nàng nổi giận, chưởng phát khiến người nọ đứt hết kinh mạch. Nàng muốn đánh nhau với , nhưng sắc mặt lạnh lùng, cũng chưa từng nghiêm túc nhìn nàng cái, khiến lửa giận của nàng càng lúc càng tăng, cuối cùng tiện tay rút thanh trường kiếm, chỉ trong vài chiêu, hai người đều bị thương…

      Thấy tình huống ổn, cùng lắm chết cùng nhau, dường như cái suy nghĩ này đều đồng thời nảy lên trong đầu bọn họ…

      “Sư huynh, Thiên Chỉ tỷ tỷ vẫn chưa chết.” biết từ lúc nào, sư đệ nhất lén lút chạy vào bên trong, tìm thấy Thiên Chỉ bị điểm huyệt.

      Phó Hồng Diệp giết nàng.

      Thẩm Tùy Phong dừng lại, trường kiếm trong tay Phó Hồng Diệp chĩa thẳng vào cổ , chỉ cần ấn thêm chút nữa là có thể khiến máu trong người phun ra ba thước mà chết.

      nhìn về phía nàng, trong mắt mang theo khiếp sợ, hoang mang, lại có chút mừng rỡ, là vì người đó vẫn còn sống sao? Phó Hồng Diệp cảm thấy ngực mình rất đau, so với những vết thương người nàng, so với tất cả những vết thương lúc trước, còn đau hơn gấp ngàn lần …

      “Thẩm Tùy Phong, ta cho chàng thêm cơ hội nữa để cưới ta, chàng có đáp ứng ?”

      trả lời, chỉ dùng trầm mặc đáp lại nàng.

      “Tùy Phong!” Trái lại, Thiên Chỉ vừa được cứu lại lo lắng hô lên.

      Phó Hồng Diệp vô cùng tức giận, bàn tay tăng thêm chút lực, trong nháy mắt, cổ rỉ ra máu đỏ, trượt theo thân kiếm, xuống đất.

      “Trả lời ta, Thẩm Tùy Phong, chàng đừng có giả vờ im lặng, mau trả lời ta!”

      “Hồng Diệp … xin lỗi.” nhìn nàng, chậm rãi mà ràng.

      Kiếm trong tay Phó Hồng Diệp ‘loảng xoảng’ rơi xuống đất. “Vì sao… Vì sao chàng muốn cưới ta?Vì sao hai chúng ta lại chính tà đối lập? Vì sao ta lại muốn cứu chàng? Thẩm Tùy Phong, vì sao…” ai cho nàng đáp án, kể cả chính bản thân nàng.

      Phó Hồng Diệp rời , lần từ biệt này chính là hai năm.

      Cho đến khi sắp thành thân mới nghe được trong giang hồ truyền đến tin tức của nàng, Thánh nữ Ma Giáo Phó Hồng Diệp phản bội giáo chủ, giáo chủ hạ lệnh truy sát nàng, nghiền xương thành tro, rửa sạch nỗi nhục.

      ra, nàng đúng là Thánh nữ Ma Giáo.

      Thẩm Tùy Phong cầm miếng ngọc bội tinh xảo trong tay, màu sắc rực rỡ, đó là của Hồng Diệp, là tín vật đính hôn của nàng. Chẳng biết tại sao, năm đó rốt cuộc lại nhận.

      Hy vọng nàng mọi chuyện đều ổn. Dù sao vẫn còn thiếu nàng mạng.

      “Sư đệ, sao còn đứng ngơ ngác ở đây? Thiên Chỉ nương người ta chờ đệ đấy!” Hôm nay, là ngày thành thân, nhưng lại chợt nhớ tới người kia, Hồng Diệp, Hồng Diệp sinh nam quốc.

      lắc đầu, lại lần nữa cất miếng ngọc bội tinh xảo vào trong hộp. Trong lòng lại chẳng hiểu vì sao, làm thế nào cũng còn cảm thấy vui vẻ, ràng hôm nay, người cưới, đúng như lời nàng , là người thích…

      Thiên Chỉ đội mũ phượng, bước từng bước về phía đại điện. Đứng điện là ân sư, cũng là người thân của , và sư phụ của Thiên Chỉ, các chủ Nhàn Y Các…

      Cẩn dĩ bạch thủ chi ước, hồng diệp chi minh*…” Nghe thấy câu này, bàn tay kính trà của chợt khựng lại giữa trung. Nghe sư phụ gọi ‘Tùy Phong’, mới sực tỉnh, dâng trà lên.

      lại vì hai chữ đó mà tâm tình yên.

      (*) Đại khái là nguyện cùng hẹn ước đến bạc đầu, chỗ này chưa hết câu nên chỉ có thể giải thích sơ sơ -.-

      Ngay lúc này, bên ngoài đại điện lại truyền tới thanh huyên náo, sư phụ nhíu chặt lông mày, vẻ mặt vui.

      “Hôm nay kẻ nào can đảm dám đến núi Tẩy Giới của ta quấy rối!”

      “Thưa sư phụ, là nữ Ma Giáo, Phó Hồng Diệp.”

      Thẩm Tùy Phong vừa nghe xong cả người cứng đờ, mà Thiên Chỉ đội khăn đỏ nên nhìn thấy sắc mặt, chỉ vội vàng nắm lấy tay , bàn tay lạnh buốt có chút run rẩy. Nàng sợ, nỗi bất an đè nén trong lòng suốt hai năm qua, rốt cuộc hôm nay bị phá vỡ.

      Tất cả mọi người đều tập trung đến cổng đại điện, nhìn thẳng về phía trước, đám đệ tử cầm kiếm vây xung quanh.

      Tóc đen mắt đen, áo đỏ tung bay, hai năm gặp, cố nhân về…

      nữ! Hôm nay lại đến quấy rối, rốt cuộc là ngươi muốn gì?”

      “Thẩm Tùy Phong!” Nàng cũng quan tâm đến vấn đề của người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào : “Ta ở đây, sao chàng có thể cùng người khác hẹn ước tới bạc đầu, chàng nợ ta mạng, nhất định phải trả.”

      nữ to gan! Lại dám xằng bậy.” Các chủ Nhàn Y Các vẫn còn nhớ chuyện bại trận nhục nhã năm đó, lập tức tung người nhảy lên, trường kiếm chĩa thẳng vào Phó Hồng Diệp.

      Thánh nữ Ma Giáo, võ công sao có thể khinh thường, chưa tới mười chiêu, sắc mặt của các chủ Nhàn Y Các trắng còn giọt máu, khóe môi rỉ máu, cố gắng chống đỡ mới chật vật ngã xuống.

      “Sư phụ!” Thiên Chỉ sớm vén khăn voan, lo lắng hét lên, vọt về phía trước, đôi mắt đỏ ngầu, giống như muốn nuốt hết xương cốt của Phó Hồng Diệp vào trong bụng.

      Nhàn Y Các nổi tiếng dùng ám khí sao, giang hồ này, có năng lực của môn phái nào mà Phó Hồng Diệp nàng chưa từng lĩnh giáo qua. Thế nhưng vì sao, nàng lại muốn làm cho trước mắt này biến mất, hai năm trước nàng vô cớ mềm lòng, là vì , mà hôm nay, cũng là vì .

      Nàng lạnh lùng nhìn dìu Thiên Chỉ. “Thẩm Tùy Phong, chàng có nhớ lời ta từng ?”

      sững sờ, nhưng lại trầm mặc. Sao có thể nhớ , nàng luôn mang đến cho đống bất đắc dĩ, kinh ngạc, thậm chí hoảng sợ.

      Đến chết rời, tàn nhẫn cỡ nào. Lời đó của nàng khiến trái tim rạo rực. Đó là lời từ đáy lòng nàng, cũng có nghĩa là bách niên giai lão, càng nhiều hơn là khắc cốt ghi tâm.

      “Phó nương, hôm nay là ngày thành thân của tại hạ, mong nương hãy giơ cao đánh khẽ.”

      Lời này vừa ra, sư phụ của , chưởng môn núi Tẩy Giới liền phát ra bất thường. Đệ tử mà ông tâm đắc nhất, cùng với nữ Ma Giáo, e là dây dưa rất sâu.

      “Thẩm Tùy Phong, mạng của chàng là do ta cứu, ta cho phép, chàng thể cưới người khác!” Nàng hận nhất chính là việc luôn giữ khoảng cách với nàng, cố ý xa cách, lời cũng lịch mà lãnh đạm.

      Nhưng Phó Hồng Diệp lại ngờ rằng, Thẩm Tùy Trong từ trước tới giờ vẫn luôn ôn hòa tĩnh lặng, giờ phút này lại quyết tuyệt muốn chặt đứt ý niệm của nàng.

      Máu đỏ, chói mắt như vậy. Nàng nhìn máu tươi chảy ra từ trong ngực , chủy thủ ánh lên tia sáng lạnh lẽo thâm trầm. Tay của , nắm chuôi chặt, mọi người đứng bên cạnh đều ngây ngẩn…

      làm vậy, là vì muốn trả lại nàng mạng kia sao? Là vì, muốn nàng dây dưa nữa …

      Trong khoảnh khắc, nàng biết phải làm sao…

      Bên tai hoàn toàn yên tĩnh, nàng ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn sắc mặt tái nhợt, giữa đám người hốt hoảng, nhìn nàng, mở miệng, lặng lẽ ba từ…

      với nàng, xin lỗi, chỉ mình nàng có thể nghe, lặng lẽ mà nặng nề…

      ra, lại chán ghét nàng như vậy, thà chịu chết cũng muốn cưới nàng. ra, tất cả đều vô dụng. Nàng dùng hai năm trời, trả hết những gì cần trả, làm hết những gì cần làm, vì , cuối cùng nàng quyết định rời khỏi Ma Giáo, dù cuộc đời này còn được bình yên, nhưng lại chẳng còn ý nghĩa, cho dù bây giờ nàng có phải là người của Ma Giáo hay , nàng cũng được người đời đón nhận, được chính phái đón nhận, cũng được đón nhận.

      Nàng vẫn như trước, chỉ là nữ của Ma Giáo mà thôi.

      Hoặc có thể , ngày hôm nay nàng chỉ là người mà ngay cả Ma Giáo cũng thừa nhận…

      Đám người vẫn hốt hoảng, nàng vẫn lẳng lặng đứng thẳng, muốn đến gần nhưng lại sợ hãi, thế giới của nàng, lặng lẽ, chỉ nhìn thấy mà thôi.

      Chưởng môn núi Tẩy Giới tung chưởng khiến nàng sực tỉnh, trong khoảnh khắc, đất trời huyên náo. Nàng mới hồi thần lại, cười lạnh tiếng: “ ra, danh môn chính phái là như vậy.” chưởng này, chỉ sợ là dùng hết tám phần công lực, nàng chỉ cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, nhịp tim rối loạn, cổ họng xộc lên mùi máu tươi.

      Giờ phút này, nàng hề để ý đến điều gì nữa, người , người kính trọng, trong mắt nàng, chỉ đều là những kẻ giả dối đáng chết.

      Nàng lúc này, mới đúng là nữ Ma Giáo, Phó Hồng Diệp.

      Chưởng môn núi Tẩy Giới hoàn toàn ngờ, chưởng này của mình lại dẫn tới hậu quả như vậy. Đôi mắt của Phó Hồng Diệp đỏ lên, khóe miệng ràng tràn ra máu tươi, thế nhưng mỗi chiêu lại tàn nhẫn đến tận cùng, chút nương tay, tóc đen áo đỏ tung bay trong gió, nụ cười tuyệt mỹ mang theo quỷ dị.

      chưởng cuối cùng của nàng, hoàn toàn khiến cho vị chưởng môn này đứt hết kinh mạch, toàn bộ võ công đều bị phế bỏ.

      Người muốn giết Phó Hồng Diệp nàng, hoặc là chết, hoặc là, sống bằng chết.

      Nàng biết , giờ phút này, tất cả mọi người đứng đây chỉ muốn đem nàng bằm thây vạn đoạn, nhưng biết làm sao đây, nàng còn quan tâm nữa rồi, người nàng quan tâm, lại hận nàng như vậy…

      Hận đến nỗi, ràng mặt trắng còn chút máu, lại dùng giọng trong trẻo mà lạnh lùng, nhất quyết tha: “Đồ đệ của Ma Giáo tự tiện xông vào núi Tẩy Giới, đả thương chưởng môn của ta, PHẢI, GIẾT!”

      mảnh hỗn chiến, ra tay chút lưu tình, nàng vẫn như cũ, nhìn thẳng vào , nhìn thẳng vào Thiên Chỉ lo lắng giúp cầm máu. Ngực nàng rất đau, biết là do chưởng kia, hay là vì cảnh tượng trước mắt…

      “Tùy Phong!” Thiên Chỉ hét lên, Phó Hồng Diệp chỉ thấy rút kiếm lao về phía nàng.

      Đường kiếm của sắc bén, thế nhưng nàng chỉ né tránh chứ phản kích. Ngoài cảm giác đành lòng, còn có bất lực. chưởng kia cũng , lúc đó nàng tức giận đến nộ khí công tâm nên dùng hơn phân nửa công lực, giờ phút này, chỉ có thể như vậy thôi.

      , còn là Thẩm Tùy Phong mà nàng quen thuộc nữa rồi, giờ phút này, đôi mắt của cũng đỏ bừng, là hận nàng sao? Hận nhiều đến thế nào?

      Nàng dừng lại, né tránh nữa, để thanh trường kiếm đâm thẳng vào ngực.

      cũng sửng sốt, nhất thời biết phải phản ứng thế nào.

      “Tùy Phong.” Nàng cười, nụ cười xinh đẹp chói mắt cũng giống như những ngày đầu quấn quýt theo . “Ngực của chàng vẫn còn chảy máu.” Vậy nên, ta và chàng, còn ai nợ ai nữa, ta nhất định cũng nợ chàng.

      Máu khóe môi nàng càng lúc càng nhiều, nụ cười của nàng càng lúc càng xinh đẹp, đâm vào trong mắt, trong tim .

      Cuộc đời này, nhất định thể nào quên…

      Phó Hồng Diệp buông tay chịu trói, bị nhốt trong ngục núi Tẩy Giới mất ba ngày. Trong địa lao có chút ánh nắng mặt trời, chỉ có ẩm ướt và lạnh lẽo.

      Thánh nữ của Ma Giáo, chưa bao giờ thảm hại thế này…

      Nhưng tất cả những điều này, là do nàng tự nguyện, biết làm sao đây…

      Cửa được mở ra, chút ánh sáng rọi vào mắt nàng, có chút đau nhức, nàng híp mắt, nhìn về hướng ngược sáng, có bóng dáng từng bước đến gần.

      “Chàng vậy mà vẫn nguyện ý đến gặp ta.” Nàng khẽ cười tiếng.

      Nàng biết, trong ba ngày nàng bị nhốt ngày đêm, núi Tẩy Giới cũng có nhiều thay đổi. Chưởng môn núi Tẩy Giới, bởi vì chưởng của nàng mà thể sống đến ngày thứ hai, tự sát mà chết.

      Chưởng môn mới, chính là Thẩm Tùy Phong.

      Nàng, thân màu đỏ diễm lệ chói mắt trong địa lao u ám, giờ phút này lại nhìn , nụ cười nhàn nhạt khiến người ta có chút hoảng hốt, giống như mọi thứ chưa hề xảy ra, thời gian quay trở về ba tháng kia, ba tháng chỉ thuộc về Thẩm Tùy Phong và Phó Hồng Diệp…

      “Thẩm Tùy Phong, chàng biết , ta chính là nhi, được giáo chủ Ma Giáo nuôi lớn, vậy nên, cho dù nuôi ta với mục đích gì, ta đều mắc nợ .”

      “Hai năm qua, ta cố gắng trả hết nợ, chỉ vì muốn thoát ra.”

      “Bởi vì danh môn chính phái các người đều thích Ma Giáo, vậy nên ta cũng cần vị trí kia, ta chỉ muốn chàng thích ta mà thôi.”

      “Từ bọn họ dạy ta rằng, thắng làm vua, thua làm giặc, đời này, chỉ có hai loại người: mạnh và yếu. Nếu muốn bị chèn ép chỉ có thể trở nên mạnh mẽ.”

      “Nhưng, nếu biết trước gặp chàng, ta cũng cần phải làm người mạnh mẽ.”

      “Thẩm Tùy Phong, chúng ta sai rồi, là càng cách càng xa.”

      “Có phải ngay từ lúc đầu sai rồi ?”

      Trong lao, nàng ngồi nền đất lạnh giá, mình cất lên từng câu đứt quãng, cũng ngẩng đầu nhìn , giọng nhàng, lại ngập tràn thê lương.

      Bên ngoài lao, đứng chắp tay, sắc mặt nặng nề, lẳng lặng nghe nàng từng câu rời rạc, ánh mắt nhìn nàng cũng chưa hề dời , giống như muốn đem nàng khắc sâu vào trong tâm trí…

      “Thẩm Tùy Phong.” Nàng ngẩng đầu nhìn . “Vì sao cho tới bây giờ chàng cũng chịu trả lời ta?”

      Lúc này mới phát , nụ cười của nàng rạng rỡ, nhưng nước mắt lại ngừng rơi xuống, từng giọt, từng giọt, rơi xuống mặt đất lạnh như băng, cũng rơi vào trong lòng

      nên trả lời nàng thế nào đây, biết, biết tại sao, toàn bộ cuộc đời của , biết từ lúc nào, đều phải đối mặt với nàng.

      Thậm chí cũng biết, đây có phải là động lòng hay

      Nghĩ đến đây, lại thấy sắc mặt nàng tái nhợt, cả người gập lại, lòng trầm xuống, lập tức mở khóa vọt vào.

      Đầu ngón tay chạm vào cổ tay nàng, lại cảm thấy luồng khí lạnh đến thấu xương. Vừa ngẩng đầu, lại thấy nàng phun ra ngụm máu tươi.

      “Đừng vận khí nữa.” thấp giọng , bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay nàng, luồng khí nóng ngừng truyền vào trong cơ thể nàng.

      Qua lúc lâu mới thấy sắc mặt nàng dịu xuống, cũng còn cảm giác lạnh lẽo nữa.

      “Ai cho nàng ăn hàn cổ!”

      Nàng nhìn , giọng cười đáp: “Cái này có quan trọng ? Hàn cổ sao? Chả trách ta lại thấy lạnh như vậy…”

      Thẩm Tùy Phong trầm mặc, loại hàn cổ này là cổ vật rất hiếm, ngoại trừ Nhàn Y Các, giang hồ ít ai có được.

      Mà hàn cổ, dĩ nhiên là cách tốt nhất để khống chế Phó Hồng Diệp.

      “Vẫn chưa muộn, bây giờ vẫn còn kịp…” Nhân lúc hàn cổ chưa hoàn toàn bộc phát, có thể dùng nội lực ép ra. Thẩm Tùy Phong muốn giúp nàng ép hàn cổ ra ngoài cơ thể, thế nhưng nàng lại cảm kích.

      “Thẩm Tùy Phong!” Nàng cười: “Thả ta .”

      “Ta đến làm phiền chàng nữa.”

      “Coi như chúng ta chưa bao giờ quen biết.”

      “Thẩm Tùy Phong, đến chết rời, đành dừng ở đây thôi.”

      trầm mặc hồi lâu, mới lặng lẽ : “Được.”

      cứ như vậy, nhàng thả nàng, thả nữ Ma Giáo mà tất cả mọi người giang hồ đều muốn giết, thả kẻ thù giết sư phụ mà mình căm hận nhất…

      , thả nàng…

      Nàng cố đứng dậy, bước từng bước chậm rãi đến cửa lao.

      “Thẩm Tùy Phong.” Nàng vịn vào cửa lao, đứng yên, quay lưng về phía . “Ta phải là người tốt, vậy nên, ta chúc phúc cho hai người.” Giọng của nàng hiếm khi nào trầm thấp như vậy, từng câu từng chữ rơi vào lòng . “Ta chỉ muốn biết, chàng nhớ ta sao? Nhớ Phó Hồng Diệp, dù là, hận cũng được.”

      Đợi lúc, nàng cười cười, xoay người biến mất trong ánh sáng đằng xa. Chỉ còn lại mình

      nhớ , làm sao có thể quên…

      Hồng Diệp, Hồng Diệp sinh nam quốc.

      – HẾT –
      Chris thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :