1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hồn Ma Sành điệu

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Hồn ma sành điệu

      Tên gốc: Twenties Girl

      Tác giả: Sophie Kinsella

      Dịch giả: Tạ Huyền

      Công ty phát hành: Nhã Nam

      Nhà xuất bản: NXB Văn Học

      Kích thước: 14x20.5 cm

      Trọng lượng: 600g

      Số trang: 506

      Giá bìa: 98000 VND

      Ngày xuất bản: 04-04-2011

      Chủ dự án: Trần Ngọc Tuyền

      Chụp pic: Lê Thị Minh Trang

      ~Đội type~

      Thùy Trang

      Nguyễn Thu Huyền

      Annabelle Tran

      Tuyết Minh

      Mai Thanh

      Nguyễn Thị Thu Hoài

      Thanh Nguyen

      Beta: ThuýHoa Nguyễn & Dung Nguyen

      Làm ebook: TT + Anna Trinh

      GIỚI THIỆU TÁC GIẢ

      Sophie Kinsella, tên là Madeleine Wickham, sinh ra tại London. từng là giáo viên và phóng viên tài chính. sống tại London cùng chồng và ba con. Sophie Kinsella từng viết khá nhiều tiểu thuyết dưới tên của mình. Tuy nhiên, phải đến khi loạt truyện về Tín đồ Shopping được xuất bản, tên tuổi mới lọt vào danh sách các tác giả có sách bán chạy hàng đầu thế giới.

      SƠ LƯỢC VỀ TÁC PHẨM

      Lara luôn biết mình có trí tưởng tượng phong phú, nhưng giờ e rằng mình mất trí. Công ty mới thành lập của chập chững những bước đầu tiên, bạn thân kiêm đối tác cao chạy xa bay với nhân tình, tình của cuộc đời vừa bỏ rơi , ngần ấy đống rắc rối vẫn chưa là gì so với việc Lara nhìn thấy... MA. Con ma ấy chính là linh hồn của bà dì Sadie mới qua đời - dưới hình dạng thập niên hai mươi quả quyết, nổi loạn, sành điệu, vui nhộn và quyến rũ - khăng khăng đòi Lara phải tìm bằng được chuỗi hạt quý rồi mới có thể thanh thản ra .

      Nhưng liệu hồn ma của Sadie có phải rắc rối mà Lara phải đối phó? Hay chính hành trình tìm kiếm chuỗi hạt gắn chặt hai , giúp họ hiểu thấu bản thân cũng như những giá trị của tuổi trẻ, tình , tình cảm gia đình và dũng cảm tiến lên?

      truyện ma khiến người ta sợ mà trái lại phải bật cười, thậm chí cay cay sống mũi! Đó chỉ có thể là truyện ma theo phong cách Sophie Kinsella!

      NHẬN ĐỊNH

      “Cuốn tiểu thuyết như làn gió xuân tinh khôi sưởi ấm cho độc giả sau mùa đông rét mướt!”

      -Publishers Weekly-

      kết thúc tốt đẹp cho tất cả những nhân vật trong cuốn sách này”

      -D. McGrath-

      câu chuyện tuyệt vời. Tôi các khía cạnh siêu nhiên và tình trong cuốn sách này.”

      -Cynthia L Barber-

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1



                  Về chuyện dối bố mẹ, ta phải làm vậy để bảo vệ họ. Vì muốn tốt cho họ thôi. Ý tôi là giả dụ như bố mẹ tôi chẳng hạn. Nếu họ biết trần trụi về tình hình tài chính/ đương/hệ thống ống nước/thuế địa phương của tôi hẳn họ lên cơn đau tim ngay tức khắc và bác sĩ hỏi, “Ai khiến họ bị sốc kinh khủng đến thế?” và tất cả đều là lỗi của tôi. Thế nên, bố mẹ tới căn hộ của tôi được gần mười phút rồi mà tôi dối họ những điều sau đây:



                  1.                  Công ty Tư vấn Nhân cấp cao L&N bắt đầu sinh lợi sớm thôi, tôi chắc chắn về điều đó.

                  2.                  Natalie là cạ làm ăn tuyệt vời và tôi sáng suốt khi quẳng công việc cũ để chuyển sang làm săn đầu người cùng ấy.

                  3.                  Đương nhiên tôi chỉ sống bằng pizza, sữa chua đào đen với vodka.

                  4.                  Có chứ, tôi hiểu vé phạt đỗ xe càng trả chậm càng bị tính thêm lãi.

                  5.                  Rồi, tôi xem cái đĩa DVD Charles Dickens bố mẹ tặng hồi Giáng sinh rồi, hay tuyệt, nhất là cái đội mũ bô nê ấy. Đúng rồi, Peggotty. Tôi định cái đó.

                  6.                  Đúng là tôi định mua thiết bị báo cháy vào cuối tuần này, là trùng hợp bố mẹ lại nhắc đến nó.

                  7.                  Đúng thế, tuyệt khi được gặp mặt cả đại gia đình.



                  Bảy lời cuội. Chưa kể những câu về bộ đồ của mẹ. Mà chúng tôi còn chưa đụng chạm đến Chủ đề.

                  Khi tôi bước ra khỏi phòng ngủ trong bộ váy đen và chuốt vội chuốt vàng mascara, tôi thấy mẹ nhìn cái hóa đơn điện thoại quá hạn bệ lò sưởi.

                  “Mẹ yên tâm.” Tôi nhanh. “Con giải quyết mà.”

                  “Nhưng nhỡ con trả được,” mẹ , “ họ cắt điện thoại và con tốn khá nhiều giờ lắp đặt lại đấy, mà sóng di động ở đây sao cứ chập chà chập chờn vậy. Nhỡ có chuyện khẩn cấp sao? Con làm gì?” Trán mẹ cau lại vì lo lắng. Nhìn mẹ cứ như thể chuyện đó xảy ra đến nơi rồi; như thể có bà nào rặn đẻ giường mà nước lụt dâng lên bên ngoài cửa sổ và chúng tôi phải làm thế nào để liên lạc được với trực thăng đây? Làm thế nào?

                  “Ờ… con chưa nghĩ đến chuyện đó. Mẹ à, con thanh toán hóa đơn. mà.”

                  Mẹ lúc nào cũng cứ lo quýnh lên vậy đấy. Bà đón nhận nụ cười căng thẳng này bằng ánh mắt dè dặt sợ hãi, và bạn biết là viễn cảnh thảm khốc nào đó diễn ra trong đầu bà. Trông bà giống y như vậy ở lễ trao bằng tốt nghiệp của tôi, và sau đó mới thú nhận là lúc ấy đột nhiên bà để ý thấy có cái đèn chùm móc vào sợi xích yếu ớt, thế là bà bắt đầu bị ám ảnh bởi ý nghĩ chuyện gì xảy ra nếu nó rơi xuống đầu lũ con và vỡ tan thành từng mảnh?

                  Bà giật mạnh cái áo vest đen rộng thùng thình có cầu vai và hàng khuy kim loại kỳ dị. Tôi nhớ mang máng đâu hồi mười năm trước, khi mẹ phỏng vấn xin việc, tôi dạy bà mọi thủ thuật máy tính cơ bản nhất kiểu như dùng chuột như thế nào. Rốt cuộc bà làm cho hội từ thiện cho trẻ em, chẳng có quy định nào về việc ăn mặc cả, ơn Chúa.

                  Nhà tôi chẳng ai hợp màu đen. Bố mặc bộ com lê may bằng loại vải đen xỉn làm cho mọi đường nét cơ thể của ông cứ phẳng lì. Thực ra ông cũng khá đẹp trai, bố tôi ấy mà, theo kiểu xương, khó nhận thấy. Tóc bố màu nâu và thưa, còn tóc mẹ sáng màu và thưa giống tóc tôi. Trông cả hai thực rất ổn khi họ thoải mái và ở đúng chỗ của mình – thí dụ như khi họ cùng ở Cornwall chiếc thuyền cũ ọp ẹp của bố, mặc áo khoác nỉ và ăn bánh nướng. Hoặc khi bố mẹ chơi nhạc trong dàn hợp xướng nghiệp dư của địa phương, nơi họ gặp nhau lần đầu. Nhưng hôm nay cả hai chẳng ai thoải mái cả.

                  “Vậy xong rồi chứ con?” Mẹ liếc đôi bàn chân mang bít tất của tôi. “Giày con đâu, con ?”

                  Tôi ngồi phịch xuống sofa. “Con phải à?”

                  “Lara!” mẹ , vẻ trách móc. “Cụ là bà dì của con. Con biết là cụ 105 tuổi rồi.”

                  Mẹ với tôi về chuyện bà dì 105 tuổi gần 105 lần rồi. Tôi chắc chắn đó là vì mẹ chỉ biết mỗi thế về bà.

                  “ sao? Con đâu có biết bà. Chẳng ai trong chúng ta biết cả. Chuyện này ngớ ngẩn. Tại sao chúng ta lại phải lết đến Potters Bar chỉ vì bà già lụ khụ nào đó mà chúng ta chưa bao giờ gặp mặt?” Tôi ưỡn vai lên, cảm thấy giống đứa bé ba tuổi hờn dỗi hơn là hai mươi bảy trưởng thành có công ty riêng.

                  “Chú Bill và những người khác đều đến,” bố . “Và nếu họ có thể cố gắng làm thế…”

                  “ đây là kiện đặc biệt của gia đình!” mẹ nhanh trí xen vào.

                  Vai tôi ưỡn lên cao hơn. Tôi dị ứng với những kiện gia đình. Đôi khi tôi nghĩ người ta sống tốt hơn nếu được là hạt bồ công gia đình, lịch sử, chỉ trôi nổi trong thế giới, mỗi hạt ở túm lông của mình.

                  “ lâu đâu,” mẹ dỗ dành.

                  “Có mà.” Tôi nhìn chằm chằm vào tấm thảm. “Vì mọi người hỏi con về… tình hình đâu.”

                  “ đâu.”  Mẹ ngay tắp lự, liếc sang bố nhờ hỗ trợ. “ chẳng có ai đề cập đến… tình hình.”

                  Im lặng. Chủ đề lơ lửng trong trung. Như thể tất cả chúng tôi đều tránh nhìn vào nó vậy. Cuối cùng bố xông lên.

                  “Nào! về… tình hình .” Ông ngập ngừng. “Nhìn chung con… ổn chứ?”

                  Tôi có thể thấy mẹ lắng nghe với vẻ cảnh giác siêu cao độ, dù bà giả đò chải tóc.

                  “Ờ , bố biết đấy,” tôi ngừng chút rồi . “Con ổn. Ý con là, bố mẹ thể hy vọng vụt cái con trở lại như…”

                  “, đương nhiên là rồi!” bố lùi lại ngay tức khắc. Rồi ông lại cố. “Nhưng tinh thần con… vẫn tốt chứ?”

                  Tôi gật đầu đồng ý.

                  “Tốt!” mẹ , trông nhõm hẳn. “Mẹ biết con vượt qua… tình hình.”

                  Bố mẹ tôi toạc ra cái tên “Josh” nữa, bởi tôi thường có cái kiểu bật khóc nức nở mỗi khi nghe nhắc tới tên . Có thời gian mẹ gọi là “Kẻ Được Gọi Tên.” Giờ chỉ là “tình hình”.

                  “Thế con … liên lạc lại với nó đấy chứ?” bố nhìn thứ gì đó chứ phải tôi, còn mẹ chú mục vào cái xắc tay.

                  Lại lời trại nữa.Ý ông là, “Thế con có còn gửi cho nó mấy tin nhắn ám ảnh nữa ?”

                  “.” Tôi đáp, đỏ mặt. “Con làm vậy, được chưa?”

                  Bố bất công khi khơi ra chuyện đó. Thực ra toàn bộ câu chuyện hoàn toàn bị thổi phồng lên quá mức. Tôi chỉ gửi cho Josh vài tin nhắn. Ba tin ngày phải. Có nhiều nhặn gì đâu. Mà chúng hề ám ảnh. Những tin nhắn ấy chỉ là tôi thành và cởi mở, với lại người ta vẫn cho là trong quan hệ cần phải như thế.

                  Ý tôi là, người ta thể dập tắt tình cảm của mình chỉ bởi vì người khác làm vậy, đúng ? Người ta thể đơn giản , “Ra thế! Vậy kế hoạch của là chúng ta bao giờ gặp lại nhau nữa, bao giờ làm tình nữa, bao giờ chuyện hay liên lạc dưới bất cứ hình thức nào nữa. Quả là ý tưởng phi thường Josh ạ, sao em lại nghĩ ra nhỉ?”

                  Thế nên chuyện xảy ra là, bạn viết ra những tình cảm chân của mình trong tin nhắn đơn giản vì bạn muốn chia sẻ, rồi chỉ phút sau bồ cũ của bạn đổi ngay số điện thoại và mách với bố mẹ bạn. Đúng là cái đồ mách lẻo.

                  “Lara, bố biết con rất đau lòng, và thời gian này con khổ sở lắm.” Bố hắng giọng. “Nhưng gần hai tháng rồi mà con. Con còn phải sống tiếp chứ, con . Hãy gặp gỡ những chàng trai khác xem… cứ chơi và tận hưởng niềm vui…”

                  Ôi Chúa ơi, tôi thể đương đầu với bài thuyết giáo nữa của bố về chuyện vô khối đàn ông quỳ mọp xuống chân nhan sắc như tôi. Ý tôi là, trước tiên, chẳng có người đàn ông nào như vậy thế giới này cả, ai cũng biết thế. Và cao chưa đầy mét sáu, mũi hếch mà lại chẳng rám nắng chút nào hẳn là đẹp.

                  OK. Tôi biết đôi lúc trông mình cũng khá ổn. Tôi có gương mặt hình trái tim, đôi mắt xanh lục cách xa nhau và vài đốm tàn nhang mũi. hết tôi còn có đôi môi mọng gợi cảm chẳng giống ai trong nhà. Nhưng tin tôi , tôi chả phải siêu mẫu gì.

                  “Vậy, đó có phải điều bố mẹ làm khi hai người chia tay hồi ở Polzeath ? chơi và gặp gỡ những người khác ấy?” Tôi kìm lại được, dù làm vậy là bới móc chuyện cũ. Bố thở dài liếc nhìn mẹ.

                  “Lẽ ra chúng ta bao giờ nên kể với nó chuyện đó,” mẹ thào, xoa trán. “Lẽ ra chúng ta bao giờ được nhắc đến chuyện đó…”

                  “Vì nếu bố mẹ làm thế,” tôi tiếp hề lay chuyển, “bố mẹ bao giờ trở lại đây cùng nhau, đúng ? Bố bao giờ rằng bố là cái vĩ cho cây vĩ cầm của mẹ và mẹ cũng bao giờ lấy chồng.”

                  Cái câu về cái vĩ và cây vĩ cầm này vào kho truyện lưu truyền của gia đình tôi. Tôi được nghe kể chuyện này hàng tỷ tỷ lần rồi. Bố đến nhà mẹ, ướt sũng mồ hôi vì đạp xe, còn mẹ khóc nhưng lại vờ như bị cảm lạnh, rồi họ làm lành và bà ngoại mang cho họ trà cùng với bánh quy bơ giòn. (Tôi chẳng biết vụ bánh quy bơ này liên quan gì nhưng nó luôn luôn được nhắc đến).

                  “Lara, con ,” mẹ thở dài. “Chuyện đó rất khác, lúc ấy bố mẹ nhau được ba năm rồi, bố mẹ đính hôn…”

                  “Con biết!” tôi chống chế. “Con biết chuyện đó khác. Con chỉ định là đôi khi người ta vẫn quay lại với nhau. Chuyện đó có xảy ra mà.”

                  Im lặng.

                  “Lara, con lúc nào cũng lãng mạn…” bố bắt đầu.

                  “Con lãng mạn!” tôi kêu toáng lên, như thể bị xúc phạm khủng khiếp vậy. Tôi nhìn chằm chằm vào tấm thảm, lấy ngón chân miết lên mặt thảm mịn, nhưng tôi có thể thoáng thấy bố mẹ mấp máy môi cách dữ dội đùn đẩy nhau tiếp. Mẹ lắc đầu và chỉ vào bố như thể muốn , “ !”

                  “Khi con chia tay với ai đó,” bố lại bắt đầu với vẻ vội vã lúng túng, “dễ có chuyện ngoái nhìn lại và nghĩ rằng cuộc sống hoàn hảo nếu các con quay lại với nhau. Nhưng…”

                  Ông lại định bảo tôi rằng cuộc đời giống chiếc thang cuốn. Tôi phải chặn ngay.

                  “Bố. Nghe con này. Xin bố đấy.” Chẳng hiểu sao tôi lại lấy được cái giọng điềm tĩnh nhất. “Bố mẹ hiểu lầm hết rồi. Con muốn quay lại với Josh.” Tôi cố gắng nghe như thể đó là ý nghĩ lố bịch. “Đó phải là lý do tại sao con nhắn tin cho ta. Con chỉ muốn kết thúc. Ý con là, ta cắt đứt mà hề báo trước, chuyện, bàn bạc gì cả. Con chẳng hề có lời giải đáp nào. Nó giống như… công việc chưa hoàn tất. Nó giống như đọc cuốn truyện của Agatha Christie mà chẳng bao giờ biết được kẻ nào là thủ phạm!”

                  Thế. Giờ họ hiểu.

                  “Ờ,” cuối cùng bố lên tiếng. “Bố có thể hiểu nỗi thất vọng của con…”

                  “Đó là tất cả những gì con muốn,” tôi cố hết sức sao cho thuyết phục. “Để hiểu Josh nghĩ gì. Để cho ra nhẽ. Để giao tiếp với nhau như những con người có văn hóa.”

                  Và để quay lại với ấy, tâm trí tôi thêm vào, giống như mũi tên lặng lẽ, chân thực. Vì con biết Josh vẫn còn con, mặc dù chẳng ai nghĩ thế.

                  Nhưng vậy chẳng có tác dụng gì với bố mẹ tôi cả. Họ chẳng bao giờ hiểu được. Làm sao họ hiểu được chứ? Họ chẳng có chút khái niệm gì về việc Josh và tôi là cặp tuyệt vời ra sao; chúng tôi hợp nhau hoàn hảo đến mức nào. Họ hiểu rằng ràng là quyết định hoang mang, vội vã, trẻ con dựa lý do hề tồn tại nào đó, có lẽ vậy, và nếu tôi có thể chuyện với thế nào, tôi chắc chắn là mình có thể giải quyết mọi chuyện êm thấm và chúng tôi lại về bên nhau.

                  Đôi khi tôi cảm thấy mình trước bố mẹ rất xa, chắn hẳn giống như Einstein khi bạn bè ông cứ , “Vũ trụ phẳng, Albert ạ, tin chúng tôi ,” mà ông thầm nghĩ trong lòng rằng, “Tôi biết là nó cong. ngày nào đó tôi cho các thấy.”

                  Bố mẹ lén mấp máy môi với nhau lần nữa. Tôi nên chấm dứt nỗi khốn khổ của họ thôi.

                  “Mà bố mẹ cũng phải lo lắng cho con đâu,” tôi vội. “Vì con vượt qua. Ý con là, vâng, có lẽ con chưa hoàn toàn vượt qua,” tôi sửa lại khi nhìn thấy vẻ mặt hồ nghi của bố mẹ, “nhưng con chấp nhận là Josh muốn chuyện. Con nhận ra rằng bọn con có duyên với nhau. Con rút ra được nhiều điều về bản thân, và… con ổn cả. đấy.”

                  Tôi dán lên mặt mình nụ cười. Tôi có cảm giác như niệm câu thần chú của tôn giáo lập dị nào đó. Lẽ ra giờ tôi nên mặc áo thụng dài và đánh trống lục lạc.

                  Úm ba la…  Con vượt qua được… Úm ba la… Con ổn cả…

                  Bố mẹ nhìn nhau. Tôi biết họ có tin tôi , nhưng ít ra tôi mở ra cho cả ba lối thoát khỏi cuộc chuyện hề dễ chịu này.

                  “Phải có tinh thần thế chứ!” bố , trông nhõm hẳn. “Cừ lắm, Lara, bố biết con vượt lên được. Và con còn phải tập trung vào chuyện làm ăn với Natalie, công việc ràng là tiến triển vô cùng tốt đẹp…”

                  Nụ cười của tôi thậm chí còn gian tà hơn. “Hoàn toàn đúng!”

                  Úm ba la… công việc của con tiến triển tốt… Úm ba la… nó hề là thảm họa…

                  “Mẹ rất mừng là con vượt qua chuyện này.” Mẹ bước tới hôn lên đỉnh đầu tôi. “Giờ chúng ta xuất phát thôi. Tìm đôi giày đen vào con, chóng lên!”

                  Thở dài tiếng bực bội tôi nhúc nhích đôi chân và lê vào phòng ngủ. Hôm nay là ngày thứ Bảy nắng giòn. Thế mà tôi phải dành nó cho kiện gia đình gớm guốc liên quan đến người 105 tuổi chết. Đời sao có lúc ngao ngán thế.

      justify;" align="            ***



                  Khi chúng tôi rẽ vào bãi đỗ xe xám xịt ở Trung tâm Tang lễ tôi thoáng thấy có đám người đứng bên ngoài cửa ngách. Rồi tôi thoáng thấy chiếc máy quay và chiếc micro nùi bông nhấp nhô đầu họ.

                   “Có chuyện gì vậy?” Tôi thò đầu ra khỏi cửa kính xe. “Lại có vụ gì về chú Bill sao?”

                  “Có lẽ vậy.” Bố gật đầu.

                  “Mẹ nghĩ có người quay bộ phim tài liệu về chú ấy,” mẹ xen vào. “ Trudy có nhắc tới chuyện này rồi. Về cuốn sách của chú ấy.”

                  Đây là chuyện xảy ra khi người thân của bạn là người nổi tiếng. Bạn quen với việc đâu cũng thấy máy quay. Và mọi người hỏi bạn, khi bạn giới thiệu mình, rằng “Lington ư? Có liên quan gì tới cà phê Lingtons , ha ha?” rồi lặng người khi bạn đáp, “Có.”

                  Chú Bill của tôi chính là Bill Lington, người sáng lập Cà phê Lingtons từ hai bàn tay trắng hồi chú hai mươi sáu và phát triển nó thành đế chế chuỗi cửa hiệu cà phê có mặt khắp thế giới. Khuôn mặt chú in hình mọi cốc cà phê, khiến chú thậm chí còn nổi tiếng hơn cả ban Beatles hay đại loại thế. Bạn nhận ra chú nếu gặp chú. Và giờ thậm chí chú còn nổi đình nổi đám hơn nữa vì vừa xuất bản hồi ký Hai đồng xu hồi tháng trước và best-seller. Hình như Pierce Brosnan thủ vai chú trong bộ phim.

                  Đương nhiên là tôi đọc từ đầu chí cuối. Cả cuốn sách về chuyện chú vét nhẵn tới tận hai mươi xu cuối cùng để mua tách cà phê rồi nó dở đến mức khiến chú nảy ra ý tưởng mở cửa hiệu cà phê. Thế là chú mở cửa hiệu, rồi phát triển thành chuỗi cửa hàng, và giờ chú hầu như sở hữu cả thế giới. Biệt danh của chú là “Nhà Giả Kim”, và theo bài báo năm ngoái, toàn bộ giới kinh doanh đều muốn biết bí quyết thành công của chú.

                  Đó là lý do vì sao chú tổ chức các buổi hội thảo “Hai đồng xu bé”. Mấy tháng trước tôi bí mật đến trong các buổi hội thảo đó. Chỉ là để xem mình có thể học được thủ thuật nào trong việc tiến hành công việc làm ăn mới toanh . Hai trăm người đến dự buổi hôm ấy, tất cả đều nuốt lấy từng lời, và đến cuối buổi chúng tôi phải cầm hai đồng xu giơ lên mà “Đây là khởi đầu của tôi”. rẻ tiền và đáng xấu hổ, nhưng mọi người xung quanh tôi lại có vẻ thực tràn đầy cảm hứng. Về phần tôi, tôi nghe kỹ từ đầu đến cuối mà vẫn chả hiểu chú ấy làm việc đó như thế nào.

                  Ý tôi là chú ấy mới hai mươi sáu khi kiếm được triệu bảng đầu tiên. Hai mươi sáu! Chú ấy vừa bắt tay vào kinh doanh là thành công ngay. Trong khi tôi khởi nghiệp từ sáu tháng trước và ngay lập tức trở thành kẻ đầu óc có vấn đề.

                  “Có lẽ ngày nào đó con và Natalie cũng viết cuốn sách về việc kinh doanh của hai đứa!” mẹ , như thể đọc được ý nghĩ của tôi vậy.

                  “Việc thống trị toàn cầu chỉ còn là nay mai nữa thôi,” bố phụ họa nhiệt tình.

                  “Nhìn kìa, có con sóc!” tôi hấp tấp chỉ ra ngoài cửa kính xe. Bố mẹ rất ủng hộ công việc kinh doanh của tôi, tôi thể với họ . Vì vậy phải chuyển chủ đề ngay khi họ đề cập đến.

                  Chính xác mà mẹ ủng hộ ngay lập tức. Thực ra có thể là khi tôi mở miệng tuyên bố bỏ công việc marketing và đem toàn bộ tiền tiết kiệm mở công ty săn đầu người trong khi chưa từng làm công việc ấy bao giờ trong đời hay biết chút xíu gì về nó mẹ tôi suýt ngất.

                  Nhưng bà bình tĩnh lại khi nghe tôi giải thích là tôi làm ăn cùng với bạn thân Natalie. Và rằng Natalie là người làm nghề tư vấn nhân cực giỏi, ấy điều hành công việc trước còn tôi làm quản trị cùng marketing đồng thời tự học kỹ năng tư vấn nhân . Rằng chúng tôi vài hợp đồng chờ và trả hết khoản vay ngân hàng ngay.

                  Nghe giống như kế hoạch tươi sáng. Nó đúng là kế hoạch tươi sáng mà.  Cho tới tháng trước khi Natalie nghỉ, gã vô công rồi nghề suốt ngày nằm thư giãn bãi biển ở Goa, rồi tuần sau viết cho tôi lá thư bảo biết lúc nào mới về, nhưng mọi dữ liệu đều để trong máy tính và tôi ổn thôi và sóng ở đó tuyệt lắm, tôi nên đến chơi, hôn thắm thiết.

                  Tôi bao giờ hợp tác làm ăn với Natalie nữa. bao giờ.

                  “Nó tắt rồi chứ hả?” mẹ chọc chọc chiếc điện thoại di động của mình vẻ chắc chắn, “Em thể để nó đổ chuông trong lúc buổi lễ diễn ra được.”

                  “Xem nào,” bố đánh xe vào chỗ đỗ, tắt máy và cầm lấy điện thoại, “Em muốn để chế độ ‘im lặng’ hả?”

                  “!” mẹ hốt hoảng, “Em muốn tắt hẳn! Chế độ im lặng có thể gặp trục trặc!”

                  “Được rồi,” bố ấn nút bên rìa, “Tắt rồi,” bố trả lại điện thoại cho mẹ, bà nhìn nó đầy lo âu.

                  “Thế ngộ nhỡ tự dưng nó lại bật lên khi nằm trong túi xách của em sao?” Bà nhìn cả hai bố con tôi khẩn nài, “ biết là chuyện này xảy ra với Mary lúc ở câu lạc bộ du thuyền mà. Cái thứ đó sống dậy trong túi xách của ấy khi ấy làm giám khảo. Họ bảo chắc ấy va hay chạm vào nó kiểu gì đó…”

                  Giọng của bà vót lên và trở nên đứt quãng. Cứ hễ nghe giọng mẹ như thế là chị Tonya mất kiên nhẫn và nổi quạu, “Đừng có ngớ ngẩn thế mẹ, đương nhiên là điện thoại của mẹ tự động bật lại được!”

                  “Mẹ.” Tôi nhàng lấy chiếc điện thoại ra khỏi tay bà, “Sao chúng ta để nó lại trong xe nhỉ?”

                  “Đúng rồi.” mẹ đỡ căng thẳng chút. “Đúng rồi. Ý hay đấy. Mẹ cất nó vào ngăn để găng tay.”

                  Tôi liếc sang bố, bố nhìn tôi hơi mỉm cười. Tội nghiệp mẹ. Mấy cái chuyện diễn ra trong đầu mẹ hết sức vớ vẩn phi lý. Thực là bà cần phải nhìn nhận mọi chuyện đúng mức.

                  Khi chúng tôi tới trung tâm tang lễ, tôi nghe thấy cái giọng lè nhè đặc trưng của chú Bill vọng ra, và quả vậy, khi chúng tôi len qua đám đông thấy chú ấy ở đó, mặc áo jacket da, da rám đều và mái tóc bồng bềnh. Ai cũng biết là chú Bill bị ám ảnh chuyện tóc tai. Nó dày, tốt um và đen nhánh, và nếu có tờ báo nào có ý bảo chú nhuộm tóc là chú dọa kiện họ ngay.

                  “Gia đình là quan trọng nhất,” chú trả lời người phỏng vấn vận đồ jean. “Gia đình là hòn đá tảng cho tất cả chúng ta đứng. Nếu phải cắt ngang lịch làm việc của mình vì đám tang, tôi làm thế.” Tôi có thể thấy ngưỡng mộ lan ra khắp đám đông. , cầm cốc cà phê Lingtons mang về, nhìn sang bên cạnh và liên tục thầm vào tai bạn, “Đích thị là ông ấy!”

                  “Xin lỗi, chúng ta phải dừng lại ở đây thôi…” trợ lý của chú Bill đến gần người quay phim. “Bill phải vào nhà tang lễ. Cảm ơn các cậu. Chỉ vài chữ ký thôi…” ông ta thêm với đám đông.

                  Chúng tôi kiên nhẫn đứng đợi bên cạnh cho tới khi chú Bill ký xoèn xoẹt lên cốc cà phê và tờ chương trình tang lễ của từng người bằng chiếc bút đánh dấu Sharpie, trong khi máy quay ghi hình họ. Rồi cuối cùng họ cũng tản mát dần và chú Bill dẫn đầu đoàn chúng tôi vào.

                  “Chào Michael. Rất vui gặp lại .” Chú bắt tay bố rồi ngay lập tức quay lại với trợ lý. “ gọi được cho Steve chưa?”

                  “Đây ạ.” Viên trợ lý vội vàng đưa cho chú Bill chiếc điện thoại.

                  “Chào Bill!” Bố bất kể lúc nào cũng lịch với chú Bill, “Lâu rồi nhỉ. Chú dạo này thế nào? Chúc mừng cuốn sách của chú.”

                  “Cảm ơn chú vì cuốn sách chú ký tặng!” mẹ vui vẻ xen vào.

                  Bill gật cái rụp với cả nhà tôi, rồi thẳng vào điện thoại. “Steve, tôi nhận được email của rồi.” Bố mẹ liếc nhìn nhau. ràng đây là kết cục vụ đoàn viên của đại gia đình chúng tôi.

                  “ xem chúng ta phải vào đâu nào,” mẹ thào với bố. “Lara, con vào chưa đấy?”

                  “Con ở ngoài này chút,” đột nhiên tôi , “Gặp bố mẹ trong đó nhé!”

                  Tôi chờ tới lúc bố mẹ cả, rồi mon men tới gần chú Bill. Tôi vừa chợt nảy ra kế hoạch đen tối. Tại buổi hội thảo, chú Bill rằng chìa khóa thành công cho bất cứ doanh nhân nào là nắm lấy mọi cơ hội. Ờ, tôi là doanh nhân phải nào? Và đây là cơ hội, đúng ?

                  Tôi chờ đến khi có vẻ chú chuyện xong, mới ngập ngừng , “Chào chú Bill. Cháu chuyện với chú lát được ?”

                  “Chờ .” Chú giơ tay lên, và áp chiếc Blackberry vào tai, “Chào Paulo. Chuyện gì thế?” Mắt chú đảo lại phía tôi và chú vẫy tay ra hiệu, tôi đồ là ý bảo tôi cứ .

                  “Chú có biết là giờ cháu mở công ty tư vấn nhân ?” Tôi nở nụ cười căng thẳng. “Cháu hợp tác với bạn. Bọn cháu đặt tên công ty là công ty Tư vấn Nhân Cấp cao L&N. Cháu có thể kể với chú về công việc làm ăn của bọn cháu ?”

                  Chú Bill nhíu mày, vẻ suy nghĩ với tôi trong giây lát và , “Giữ máy nhé Paulo.”

                  Ối trời! Chú ấy cắt ngang cuộc gọi của mình kìa! Vì tôi!

                  “Bọn cháu chuyên tìm kiếm các cá nhân có trình độ cao, năng động cho các quản lý cấp cao,” tôi , cố gắng lắp bắp. “Cháu biết là liệu cháu có thể chuyện với ai đó ở phòng Nhân bên chú, giải thích các dịch vụ của bọn cháu, có thể cùng nhau tạo dựng…”

                  “Lara.” Chú Bill giơ tay lên ngắt lời tôi. “Cháu sao nếu chú giúp cháu liên hệ với Trưởng phòng Nhân của chú và bảo ấy: ‘Đây là cháu tôi, hãy cho ấy cơ hội’?”

                  Tôi thấy sung sướng muốn nổ tung. Tôi muốn hát vang Hallelujah. Hành động mạo hiểm của tôi thành công!

                  “Cháu cảm ơn chú rất nhiều, chú Bill!” tôi kiềm chế, cố giữ bình tĩnh. “Cháu làm hết sức mình, cháu làm suốt ngày suốt đêm, cháu vô cùng cảm kích…”

                  “.” Chú cắt ngang. “ phải thế. Cháu tôn trọng mình.”

                  “S-sao cơ ạ?” tôi ngừng lại vì bối rối.

                  “Chú bảo là .” Chú nở nụ cười trắng lóa. “Thế là chú ban ơn cho cháu đấy, Lara ạ. Nếu cháu tự mình làm nên cháu cảm thấy tuyệt vời hơn nhiều. Cháu cảm thấy là cháu giành được nó.”

                  “Đúng thế.” Tôi nuốt nước bọt, mặt đỏ bừng vì bẽ bàng. “Ý cháu là, cháu muốn giành được nó. Cháu muốn làm việc chăm chỉ. Cháu chỉ nghĩ có lẽ…”

                  “Nếu như chú có thể lên từ hai đồng xu , Lara ạ, cháu cũng có thể.” Chú Bill nhìn vào mắt tôi lát. “Hãy tin vào bản thân. Tin vào ước mơ của cháu. Đây.”

                  Ôi . Đừng mà. Chú thò tay vào túi và giờ giơ lên hai đồng mười xu cho tôi.

                  “Đây là hai đồng xu bé của cháu.” Chú nhìn tôi cái sâu, tha thiết, cái kiểu quen thuộc của chú trong chương trình quảng cáo ti vi. “Lara, nhắm mắt lại. Cảm nhận nó. Tin vào nó. , ‘Đây là khởi đầu của tôi’.”

                  “Đây là khởi đầu của tôi,” tôi lầm bầm, cả người co rúm lại, “Cảm ơn chú.”

                  Chú Bill gật đầu, rồi lại tiếp tục điện thoại, “Paulo. Xin lỗi vì bắt chờ.”

                  Nóng bừng cả người vì xấu hổ, tôi lỉnh mất. Chẳng hy vọng hy viếc gì có được cơ hội nữa. Chẳng có hợp đồng ký cọt gì nữa. Tôi chỉ muốn lễ tang này nhanh nhanh chóng chóng xong để về nhà.

                  Tôi vòng qua tòa nhà, bước qua cửa kính ở mặt tiền của trung tâm tang lễ và lọt vào gian sảnh có bầu khí dịu , có đặt ghế tựa bọc vải và những tấm áp phích chim bồ câu. có ai quanh đó, kể cả ở quầy lễ tân.

                  Đột nhiên tôi nghe có tiếng hát vọng ra từ phía sau cánh cửa gỗ bạc màu. Chết tiệt. Bắt đầu rồi. Tôi trễ rồi. Tôi vội vã đẩy cánh cửa ra – và quả đúng thế, những hàng ghế kín người ngồi. Căn phòng đông đến mức khi tôi len vào những người đứng cuối phải chèn nhau dạt sang bên. Tôi tìm cho mình chỗ càng kín đáo càng tốt.

                  Khi nhìn quanh, cố xem bố mẹ ở đâu, tôi bị choáng ngợp bởi vô khối người có mặt ở đây. Và hoa nữa. Dọc theo căn phòng là những lẵng hoa lộng lẫy sắc trắng và kem. Người phụ nữ đứng ở hàng đầu hát “Pie Jesu”, nhưng có nhiều người đứng trước mặt tôi quá nên tôi chẳng nhìn thấy gì. Đứng gần tôi, vài người sụt sịt, và cứ để mặc nước mắt tuôn rơi má. Tôi thấy hơi ăn năn. Tất cả những người này tới đây vì bà dì của tôi, còn tôi thậm chí chẳng biết gì về bà.

                  Tôi hề gửi bông hoa nào, đột nhiên tôi ngượng ngùng nhận ra điều ấy. Liệu tôi có nên viết tấm thiệp hay gì đó nhỉ? Chúa ơi, tôi hy vọng là bố mẹ lo đâu vào đấy cả rồi.

                  Nhạc dễ thương, và khí trầm lặng tới mức đột nhiên tôi thể kìm nén được, tôi cảm thấy mắt mình cũng cay cay. Đứng cạnh tôi là bà đội mũ nhung đen, thấy tôi vậy bà liền tặc lưỡi đồng cảm.

                  “Cháu có khăn tay chưa, cưng?” bà thào.

                  “ ạ,” tôi thú nhận, và ngay lập tức bà ta bật mở cái túi da lỗi mốt to đùng sáng bóng. Mùi long não bốc lên, tôi thoáng thấy bên trong có vài cặp kính, hộp kẹo bạc hà, gói ghim kẹp tóc, hộp có nhãn “String” và nửa gói bích quy tốt cho tiêu hóa.

                  “Mỗi khi tới tang lễ cháu nên mang theo khăn tay.” Bà đưa cho tôi gói khăn giấy.

                  “Cảm ơn bà,” tôi hít sâu, cầm lấy. “Bà tử tế. À mà tiện thể, cháu là cháu gọi bằng cụ.”

                  Bà gật đầu thông cảm. “Đây chắc là khoảng thời gian kinh khủng đối với cháu. Gia đình cháu đương đầu với chuyện này ra sao?”

                  “Ờ…à…” tôi gập chiếc khăn giấy lại, biết phải trả lời ra sao. Tôi thể chính xác là, “Chẳng có ai buồn phiền đến thế cả, thực tế chú Bill còn dính lấy chiếc Blackberry ngoài kia nữa kìa. “Cả nhà cháu phải động viên nhau lúc này,” tôi ứng phó.

                  “Chính thế đấy.” Cụ bà gật đầu trang trọng như thể tôi vừa điều gì thực thông thái vậy, chứ phải trích thẳng từ tấm thiệp Hallmark ra. “Tất cả chúng ta đều phải động viên nhau.” Bà siết lấy tay tôi. “Cháu thân mến, bà rất sẵn lòng chuyện bất cứ lúc nào cháu muốn. vinh dự khi được gặp người thân của Bert.”

                  “Cảm ơn bà…” tôi như máy, rồi ngập ngừng.

                  Bert?

                  Tôi chắc chắn bà dì của tôi phải tên là Bert. Thực ra là tôi biết tên bà phải như vậy. Bà tên là Sadie.

                  “Cháu biết , trông cháu giống ông ấy lắm.” Bà cụ quan sát khuôn mặt tôi.

                  Chết tiệt. Tôi nhầm lễ tang rồi.

                  “Cái trán có gì đó giống. Và cháu có cái mũi của ông ấy nữa. Có ai bảo cháu điều đó chưa, cưng?”

                  “Ừm… thỉnh thoảng ạ!” Tôi hoang mang. “Thực ra là, cháu phải…ờ… Cảm ơn bà rất nhiều về chiếc khăn giấy…” tôi vội vã lách ra phía cửa.

                  “Cháu của Bert đấy.” Tôi có thể nghe thấy tiếng của bà với theo phía sau. “Con bé buồn lắm, tội nghiệp.”

                  Tôi gần như quăng mình vào cái cửa gỗ mục bạc phếch và lại thấy mình ở trong gian sảnh, suýt bổ nhào vào bố mẹ. Họ đứng cùng người phụ nữ mặc vest đen có mái tóc muối tiêu quăn tít cầm tay tập tờ rơi.

                  “Lara! Con ở đâu thế hả?” Mẹ hoang mang nhìn vào cánh cửa. “Con làm gì ở trong đó thế?”

                  “Cháu vừa vào tham dự lễ tang cụ Cox hả?” người phụ nữ tóc muối tiêu trông sửng sốt.

                  “Cháu bị lạc!” tôi chống chế. “Cháu biết phải vào đâu! Các nên để biển chỉ dẫn ở cửa ra vào!”

                  Người phụ nữ lặng lẽ giơ tay lên chỉ vào biển chỉ dẫn có in chữ nhựa cánh cửa: “Bertram Cox – rưỡi chiều”. Chết tiệt. Sao tôi lại thấy nó nhỉ?

                  “À, ừ nhỉ.” Tôi cố lấy lại vẻ đường hoàng. “ thôi nào. Chúng ta cần phải kiếm chỗ ngồi.”


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
        Chương 2


      Kiếm chỗ ngồi. Nực cười. Cả đời tôi chưa từng đến chỗ nào buồn thảm đến thế này.

      OK, tôi biết đây là đám tang. có gì vui vẻ. Nhưng ít nhất đám tang của Bert còn nhiều người, đầy hoa, có nhạc và có khí. Ít nhất ở căn phòng bên đấy còn cảm thấy chút gì đó.

      Căn phòng này tịnh . Nó trống huơ và lạnh lẽo, độc trơ mỗi quan tài kín mít đặt ngay phía trước và dòng tên “Sadie Lancaster” bằng mấy chữ nhựa vớ vẩn bảng thông báo. hoa, mùi thơm dễ chịu, đàn hát, chỉ có thứ nhạc rẻ tiền thu sẵn lảnh lót phát ra từ dàn loa. Cả căn phòng hầu như trống hoác. Chỉ có bố mẹ và tôi đứng bên; chú Bill, Trudy và con em họ tôi Diamanté đứng bên kia.

      Tôi lén đưa mắt liếc nhìn khắp phía bên kia của gia đình. Mặc dù chúng tôi là chỗ ruột rà song họ vẫn có vẻ giống như những nhân vật danh tiếng từ trong tạp chí bước ra. Chú Bill nằm ườn ra chiếc ghế nhựa như thể là chủ sở hữu căn phòng này, nhấn nhấn chiếc Blackberry. Trudy lật nhanh tờ Hello, có lẽ đọc thông tin về tất cả bạn bè. diện đầm đen bó sát, mái tóc vàng ươm uốn ốp quanh khuôn mặt cách cầu kỳ còn khe ngực của rám nâu và trông còn ấn tượng hơn cả lần trước tôi gặp . Trudy và chú Bill lấy nhau hai mươi năm về trước, thế mà tôi thề là hôm nay trông còn trẻ hơn cả trong mấy bức ảnh cưới nữa.

      Mái tóc bạch kim của Diamanté buông xuống tận mông và bộ váy ngắn nó mặc in hình đầu lâu xương sọ. Quả là có thẩm mỹ đối với đám tang. Nó nghe iPod và nhắn tin điện thoại, liên tục ngó đồng hồ đeo tay vẻ cau có sưng sỉa. Diamanté năm nay mười bảy, sở hữu hai xe hơi và nhãn hiệu thời trang riêng mà chú Bill lập cho nó tên là “Váy xòe và Ngọc trai”. (Có lần tôi xem mạng. Váy áo ở đó toàn loại 400 bảng và ai mua đồ đều được đề tên vào danh sách đặc biệt “Bạn thân của Diamanté” và nửa số đó là trẻ con nhà các loại sao. Nó giống như Facebook vậy, có điều là có quần áo).

      “Mẹ này,” tôi , “Sao ở đây lại chẳng có hoa gì vậy?”

      “À.” Ngay lập tức trông mẹ lại đầy lo lắng, “Mẹ bảo Trudy về chuyện hoa rồi, ấy bảo lo chuyện đó. Trudy này?” Mẹ gọi với sang. “Hoa tang lễ thế nào rồi nhỉ?”

      “À,” Trudy gấp tờ Hello lại và quay người ra như thể chuẩn bị tán gẫu. “Em nhớ là chúng ta có bàn vụ này rồi. Nhưng chị có biết giá cả thảy tất cả những thứ này là bao nhiêu ?” chỉ vòng quanh căn phòng. “Mà chúng ta lại chỉ ngồi đây có, xem nào, hai mươi phút? Pippa à, thực tế chút . Hoa hoét làm gì cho lãng phí.”

      “Ờ chắc vậy,” mẹ ngần ngừ đáp.

      phải là em tiếc bà cụ cái lễ tang,” Trudy ngả về phía chúng tôi, hạ thấp giọng, “Nhưng thử hỏi bà cụ làm gì cho chúng ta nào? Ý em là em chẳng biết gì về bà cụ cả. Chị có biết gì ?”

      “Ờ, cũng khó,” Trông mẹ có vẻ khổ sở, “Bà cụ bị đột quỵ, rồi suốt từ đó cụ hầu như bị lẫn…”

      “Chính xác!” Trudy gật đầu, “Bà cụ chẳng biết gì cả. Vậy vấn đề là gì? Chỉ vì Bill mà chúng ta có mặt ở đây.” Trudy liếc nhìn chú Bill trìu mến. “ ấy mềm lòng quá. Em vẫn thường bảo với mọi người là…”

      “Vớ vẩn!” Diamanté giật tai nghe ra và nhìn mẹ mình đầy miệt thị, “Chúng ta ở đây chỉ vì màn trình diễn của bố. Bố đâu có định tới nhưng nhà sản xuất bảo đám tang ‘làm tăng vọt chỉ số cảm thông của bố lên’. Con nghe họ bàn vậy.”

      “Diamanté!” Trudy gắt lên.

      “Đúng thế đấy. Bố là kẻ đạo đức giả nhất quả đất mà mẹ cũng vậy. Lẽ ra bây giờ con phải ở nhà Hannah rồi.” Hai má Diamanté phùng lên bực bội. “Bố nó tổ chức bữa tiệc lớn mừng bộ phim mới của ông ấy mà con lại lỡ mất. Chỉ vì để bố có thể mang vẻ ‘thuộc về gia đình’ và ‘quan tâm’. quá bất công.”

      “Diamanté!” Trudy gay gắt. “Con có nhớ là chính bố con trả tiền để con và Hannah tới Barbados hả? Và cái vụ nâng ngực mà con cứ luôn miệng đòi đó, ai chi tiền cho con hả, con có nghĩ tới ?”

      Diamanté rít hơi như thể bị xúc phạm ghê gớm. “Thế là công bằng. Cái vụ nâng ngực đó là để làm từ thiện.”

      Tôi thể ngăn mình ngả về phía trước vì tò mò, “Làm sao nâng ngực lại có thể làm từ thiện được?”

      “Em định sau đó trả lời phỏng vấn cho tạp chí về vụ đó và lấy tiền thu được để làm từ thiện,” nó đầy hãnh diện. “Kiểu như nửa số tiền thu được hay đại loại như thế.”

      Tôi liếc mẹ. Trông bà sốc đến nỗi nổi, suýt nữa tôi bật cười khúc khích.

      “Xin chào!” Tất cả chúng tôi ngước lên thấy người phụ nữ vận quần xám và chiếc áo cổ đứng kiểu thầy dòng thẳng tiến qua lối giữa hai hàng ghế về phía chúng tôi.

      “Vô cùng xin lỗi.” bà ta , mở rộng hai bàn tay, “Mong là các vị phải chờ quá lâu,” Bà ta có mái tóc muối tiêu cắt ngắn, cặp kính gọng đen và chất giọng trầm, nghe gần như giọng đàn ông, “Xin thành chia buồn cùng gia đình.” Bà ta liếc nhìn cái quan tài trơ trọi. “Tôi biết là quý vị được thông báo gì chưa, nhưng thường người ta hay treo ảnh người thân…”

      Chúng tôi nhìn nhau lúng túng. Rồi đột nhiên Trudy chặc lưỡi cái. “Tôi có bức đây. Viện dưỡng lão có gửi tới.”

      lục túi rút ra cái phong bì màu nâu, lôi từ trong đó ra bức ảnh chụp lấy ngay trông mờ mịt. Khi truyền nó cho mọi người xem, tôi cũng nhìn cái. Trong bức ảnh là bà già bé tí, nhăn nheo, khòng khoèo chiếc ghế đẩu, mặc cái áo len kỳ quái màu hoa cà nhạt. Khuôn mặt bà nhăn nhúm. Mái tóc trắng của bà như cái nùi bông trong mờ của cây kẹo bông. Đôi mắt bà mờ đục, như thể bà còn nhìn thấy cuộc đời nữa.

      Bà dì Sadie của chúng tôi đó. Thậm chí tôi còn chưa từng gặp bà.

      Linh mục nhìn tấm ảnh đầy ngờ vực rồi gắn lên tấm bảng thông báo to đùng, ở đó trông nó cực kỳ buồn bã, đáng xấu hổ và đơn độc.

      “Có ai muốn gì về người khuất ?”

      Câm lặng, tất cả chúng tôi đều lắc đầu.

      “Tôi hiểu. Với thân quyến chuyện này quá đỗi đau đớn.” Linh mục rút cuốn sổ và cây bút chì từ túi áo ra. “Trong trường hợp đó tôi hân hạnh được thay cho gia đình. Nếu gia đình ta có thể cung cấp cho tôi số chi tiết. Những kiện trong cuộc đời bà cụ. Hãy cho tôi tất cả mọi chuyện về cụ bà Sadie mà chúng ta sắp tưởng niệm.”

      Im lặng.

      “Chúng tôi lắm về bà cụ,” bố vẻ hối lỗi. “Bà cụ già lắm rồi.”

      “105 tuổi,” mẹ xen vào. “Bà ấy 105 tuổi.”

      “Bà cụ có kết hôn ?” linh mục gợi ý.

      “Ờ…” bố nhíu mày. “Có ông chồng nào Bill?”

      “Em đâu biết. Có, em nghĩ là có. Nhưng chẳng biết ông ấy tên gì.” Chú Bill thậm chí còn chẳng buồn rời mắt khỏi chiếc Blackberry. “Chúng tôi có thể cử hành tang lễ với thông tin đó ?”

      “Tất nhiên rồi.” Nụ cười thông cảm của linh mục đông cứng lại. “Vậy , có lẽ là câu chuyện nào đó trong lần cuối gia đình vào thăm bà cụ… sở thích nào đó…”

      Lại hồi im lặng tội lỗi.

      “Trong bức hình chụp bà cụ mặc chiếc áo len đan,” cuối cùng mẹ đánh bạo lên tiếng. “Có lẽ bà cụ đan nó. Có lẽ bà cụ thích đan.”

      “Các vị chưa từng tới thăm bà cụ sao?” Vị linh lục ràng cố giữ lịch .

      “Đương nhiên là có!” mẹ chống chế. “Chúng tôi tạt vào thăm cụ hồi năm…” Mẹ nghĩ, “1982, tôi nghĩ vậy. Hồi đó Lara còn bé lắm.”

      1982?” Linh mục trông có vẻ nóng mặt lắm rồi.

      “Bà cụ biết chúng tôi,” bố nhanh miệng đỡ lời, “Bà cụ hoàn toàn còn tỉnh táo.”

      “Thế còn cuộc sống của bà cụ trước đó sao?” Giọng linh mục nghe có vẻ hơi phẫn nộ. “ có thành tựu gì sao? Chuyện hồi trẻ của bà cụ?”

      “Giời ạ, bà chịu thôi phải ?” Diamanté giật đôi tai nghe iPod ra khỏi tai. “Bà có hiểu là chúng tôi có mặt ở đây chỉ là do bị bắt phải thế hay ? Bà ấy chẳng làm gì đặc biệt cả. Bà ấy chẳng đạt được thứ gì cả. Bà ta chẳng là ai cả! Chỉ là người vô giá trị già cóc đế.”

      “Diamanté!” Trudy quở trách nhàng. “Thế là hỗn!”

      “Nhưng mà đúng thế phải nào? Nhìn xem!” Nó chỉ khắp căn phòng trống huơ trống hoác vẻ khinh miệt. “Nếu chỉ có sáu người tới dự lễ tang của con con tự bắn mình.”

      “Này trẻ.” Linh mục bước lên vài bước, khuôn mặt bà đỏ lên vì tức giận. “ có con người nào mảnh đất của Chúa là người vô giá trị.”

      “Vâng, sao cũng được.” Diamanté đáp thô lỗ, và tôi có thể thấy linh mục mở miệng định vặn lại lần nữa.

      “Diamanté.” Chú Bill nhanh chóng giơ tay lên. “Đủ rồi đấy. Tất nhiên là tự tôi cũng thấy có lỗi vì tới thăm cụ Sadie, tôi chắc cụ là người hết sức đặc biệt, và tôi chắc chắn điều tôi cũng là suy nghĩ của cả gia đình.” Chú ấy mới duyên dáng làm sao, tôi có thể thấy những chiếc lông xù lên của vị mục sư xẹp dần xuống. “Nhưng lúc này đây điều chúng tôi muốn là tiễn đưa cụ với trang nghiêm. Tôi mong là bà có lịch trình chặt chẽ, cũng như chúng tôi vậy.” Chú gõ lên chiếc đồng hồ đeo tay.

      ra.” Vị linh mục sau lúc im lặng. “Tôi cũng sắp sửa soạn ngay đây. Trong khi chờ đợi, quý vị làm ơn tắt di động.”  Nhìn khắp lượt chúng tôi đầy chê trách lần cuối, bà ta lại ra, và Trudy ngay lập tức quay người lại.

      “Táo gan , bắt chúng ta phải cảm thấy tội lỗi! Mọi người biết đấy, chúng ta đâu có buộc phải tới đây.”

      Cánh cửa mở ra và chúng tôi đều ngẩng lên – nhưng đó phải là vị linh mục mà là Tonya. Tôi biết chị ấy tới. Ngày hôm nay sắp đủ trăm phần trăm tồi tệ rồi.

      “Con có tới trễ ?” Cái giọng như tiếng máy khoan bằng khí nén của chị vang vọng khắp căn phòng khi chị sải bước lối giữa hai hàng ghế. “Con vừa chuồn được khỏi Phòng Trẻ tập trước khi hai thằng nhóc song sinh nổi đóa. là người giúp việc lần này còn tệ hơn cả lần trước nữa, và chuyện đó lên điều là…”

      Chị mặc quần dài màu đen và chiếc áo len đan màu đen điểm họa tiết da báo, mái tóc nhuộm highlight dày buộc túm đuôi ngựa. Tonya trước làm quản lý văn phòng cho Shell và rất giỏi sai phái. Giờ chị làm bà mẹ toàn thời gian với hai thằng nhóc sinh đôi, Lorcan và Declan, và thay vào đó sai phái người giúp việc.

      “Tụi trẻ thế nào?” mẹ hỏi, nhưng Tonya để ý. Chị chỉ dán mắt vào chú Bill.

      “Chú Bill à, cháu vừa đọc cuốn sách của chú! Tuyệt vời! Nó thay đổi cả cuộc đời cháu. Cháu kể với mọi người về nó. Mà bức ảnh miễn chê, dù ngoài đời chú đẹp hơn nhiều.”

      “Cảm ơn cháu .” Bill mỉm cười đúng kiểu “Đúng-tôi-biết-mình-xuất-sắc” nhưng có vẻ như chị để ý.

      “Cuốn sách đó chẳng tuyệt vời lắm sao?” Chị khẩn khoản kêu gọi tất cả chúng tôi ủng hộ. “Chẳng phải chú Bill là thiên tài sao? Khởi nghiệp với hai bàn tay trắng! Chỉ có hai đồng xu và giấc mơ lớn! Nó đem lại cảm hứng to lớn cho nhân loại!”

      Chị ấy đúng là đồ nịnh thần, tôi thấy buồn nôn. ràng là bố mẹ cũng cảm thấy như vậy vì chẳng ai trả lời cả. Chú Bill cũng chẳng thèm chú ý tới chị, nên bất đắc dĩ chị đành xoay gót.

      “Lara, em thế nào? Dạo này chị hầu như chẳng thấy em. Em trốn đó!” Cặp mắt chị săm soi tôi đầy chủ ý khi bước tới gần và tôi lùi lại. Á à. Tôi biết cái nhìn đó rồi.

      Chị Tonya của tôi về cơ bản có ba bộ mặt:

      1.                  Trống rỗng và đần thối.

      2.                  Cười hô hố phô trương, như khi “Chú Bill, chú giết cháu mất!”

      3.                  Khoái chí hể hả ngụy trang bằng vẻ thông cảm khi chị xát muối vào nỗi đau của người khác. Chị nghiện kênh truyền hình thực tế và những cuốn sách ngoài bìa có hình những đứa trẻ khốn khổ, nhếch nhác, có tựa đề kiểu Ngoại ơi, làm ơn đừng đánh con bằng máy cán là.

      “Chị chưa gặp lại em từ khi em chia tay với Josh. đáng tiếc. Bọn em có vẻ đẹp đôi thế mà.” Tonya nghiêng đầu đầy đau khổ. “Chẳng phải hai đứa nó đẹp đôi sao mẹ?”

      “Ờ, chuyện đó kết thúc tốt đẹp.” Tôi có sao cho có vẻ dửng dưng. “Mà dù sao…”

      “Có chuyện gì trục trặc vậy?” Chị lại nhìn tôi với cặp mắt thỏ non, giả đò quan tâm mỗi khi có chuyện gì tồi tệ xảy ra với người nào đó mà chị rất, rất thích thú.

      “Tự nhiên thế thôi.” Tôi nhún vai.

      “Nhưng phải thế đúng nào? Phải có lý do gì đó chứ.” Tonya quả là tàn nhẫn. “Nó gì sao?”

      “Tonya,” bố nhàng xen vào, “Đây có phải lúc con?”

      “Bố, con chỉ giúp Lara thôi mà,” Tonya , cảm thấy bẽ mặt. “Lúc nào cũng thích hợp để cho những chuyện này! Vậy có ai khác à?” Cặp mắt chị xoay lại phía tôi.

      phải đâu.”

      “Hai đứa vẫn hòa thuận chứ?”

      “Vâng.”

      “Thế tại sao?” Chị khoanh tay lại, vẻ dò hỏi và gần như là trách cứ. “Tại sao?”

      Em biết tại sao! Tôi muốn hét lên như vậy. Chị nghĩ là em tự hỏi mình câu đó hàng tỷ lần rồi ư?

      “Chỉ là thế thôi!” Tôi ép mình mỉm cười. “Về chuyện đó em ổn. Em nhận ra tụi em có duyên với nhau vậy nên em vượt qua và giờ em rất thoải mái. Em thực hạnh phúc.”

      “Trông chị hề hạnh phúc,” từ bên kia lối Diamanté với sang nhận xét. “Phải mẹ?”

      Trudy quan sát tôi hồi.

      “Ừ,” cuối cùng , với giọng dứt khoát. “Trông chị ấy hạnh phúc.”

      “Có mà!” Tôi có thể thấy nước mắt làm cay xè mắt. “Chỉ là em giấu thôi! Em thực rất, rất hạnh phúc.”

      Chúa ơi, tôi ghét mấy người họ hàng này quá .

      “Tonya con , ngồi xuống ,” mẹ khéo léo. “Chuyến thăm trường thế nào con?”

      Chớp mắt khó khăn, tôi rút điện thoại ra và giả đò kiểm tra tin nhắn để ai làm phiền tôi. Thế rồi, trước khi tôi kịp ngăn mình lại ngón tay tôi cuộn màn hình đến chỗ những bức ảnh.

      Đừng nhìn, tôi với mình kiên quyết. được nhìn.

      Nhưng ngón tay tôi tuân lệnh. thôi thúc quá áp đảo. Tôi phải ngó cái , chỉ để giúp tôi tiếp tục… Mấy ngón tay tôi cào cào trong khi tôi tìm bức ảnh tôi thích nhất. Josh và tôi. Đứng bên nhau sườn núi, quàng tay qua nhau; cả hai đều mặc bộ đồ trượt tuyết. Mái tóc vàng của Josh cuộn lại bên chiếc kính trượt tuyết chụp lên đầu . mỉm cười với tôi làm lộ cái lúm đồng tiền hoàn hảo má; cái lúm đồng tiền đó tôi vẫn thường ấn ngón tay vào, như đứa bé con chơi mẩu đất nặn vậy.

      Chúng tôi gặp nhau lần đầu tại bữa tiệc ngày hội đốt lửa, xúm quanh đống lửa trong khu vườn ở Clapham thuộc sở hữu của tôi quen hồi học đại học. Josh phát pháo hoa cho mọi người. đốt cho tôi cây rồi hỏi tên tôi và tôi viết “Lara” vào bóng tối bằng cây pháo, rồi tôi cười to và hỏi tên . Chúng tôi viết tên mình lên bóng tối cho tới khi hai cây pháo tắt rụi, rồi nhích đến gần đống lửa nhấm nháp rượu vang được hâm nóng và pha chế để cùng ôn lại những bữa tiệc pháo hoa hồi còn bé. Mọi điều chúng tôi đều rất ăn ý. Chúng tôi cùng cười trước những chuyện giống nhau. Tôi chưa bao giờ gặp người nào dễ gần đến thế. Hay có nụ cười dễ thương đến thế. Tôi thể tưởng tượng ở bên người nào khác. Đơn giản là tôi thể…

      “Ổn , Lara?” Bố liếc tôi.

      “Có ạ!” Tôi đáp tươi tỉnh và nhấn phụp vào cái điện thoại để ông nhìn thấy màn hình. Khi thứ nhạc rẻ tiền chơi bằng đàn điện tử nổi lên tôi lại tụt sâu vào ghế, đau khổ tột độ. Lẽ ra hôm nay tôi bao giờ nên tới đây. Lẽ ra tôi nên kiếm cớ trốn. Tôi ghét gia đình mình và những đám tang, mà ở đây lại còn chẳng có chút cà phê tử tế và…

      “Chuỗi hạt của tôi đâu rồi?” Giọng xa xôi của cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

      Tôi liếc quanh để xem là ai, nhưng chẳng có ai quanh tôi cả. Ai thế nhỉ?

      Chuỗi hạt của tôi đâu?” cái giọng yếu ớt kia lại cất lên. Nó lảnh lót, gay gắt và có vẻ trịch thượng. Có phải từ điện thoại ? Phải chăng tôi tắt hẳn? Tôi lôi điện thoại ra khỏi túi – nhưng màn hình tắt ngúm rồi mà.

      Quái lạ.

      Chuỗi hạt của tôi đâu?” Cái giọng đó giờ lại vang lên như ở ngay trong tai tôi. Tôi nao núng, nhìn quanh hoang mang.

      Quái dị hơn là hình như ai khác nghe thấy.

      “Mẹ.” Tôi nghiêng sang. “Vừa rồi mẹ có nghe thấy gì ? Như là… có ai ấy?”

      “Ai ư?” mẹ nhìn tôi khó hiểu. “, con . Giọng kiểu gì?”

      “Giọng của , mới đây mà…” tôi ngừng bặt khi thấy cái vẻ lo lắng quen thuộc xuất mặt mẹ. Tôi hầu như nhìn thấy được những ý nghĩ của mẹ, trong cái bong bóng: Lạy Chúa, con tôi nghe thấy những giọng trong đầu nó.

      “Chắc con nghe nhầm,” tôi vội vã và đút tọt chiếc điện thoại vào túi, vừa lúc đó linh mục xuất .

      “Mời quý vị đứng lên,” bà ngân dài giọng, “Và tất cả hãy cùng tôi cúi đầu. Chúa kính , chúng con xin phó thác cho Người linh hồn của người chị Sadie…”

                  ***


      phải tôi thành kiến gì, nhưng vị linh mục này có cái giọng đơn điệu nhất trần đời. Chúng tôi cử hành tang lễ được năm phút và tôi thôi còn cố gắng chú ý nữa. Nó giống như buổi tập hợp ở trường học vậy; đầu óc ta cứ mụ mị . Tôi ngả ra sau và nhìn chằm chằm lên trần nhà nghe nữa. Mi mắt tôi chuẩn bị khép lại giọng kia lại vang lên, ngay trong tai tôi.

      Chuỗi hạt của tôi đâu?”

      Nó làm tôi giật thót cả tim. Tôi quay đầu sang trái sang phải nhưng vẫn chẳng thấy gì. Có chuyện gì xảy ra với tôi vậy?

      “Lara!” Mẹ thầm lo sợ. “Ổn chứ con?”

      “Con bị đau đầu chút xíu thôi,” tôi rít khẽ lại với mẹ, “Có lẽ con nên ra ngồi bên cạnh cửa sổ. Cho thoáng khí.”

      Phác cử chỉ cáo lỗi, tôi đứng dậy về phía chiếc ghế gần cuối phòng. Vị linh mục hầu như chú ý: bà ta mải mê với bài diễn thuyết của mình.

      kết thúc của cuộc sống này là khởi đầu của cuộc sống khác… sinh ra từ cát bụi rồi trở về với cát bụi…”

      Chuỗi hạt của tôi đâu? Tôi cần nó.”

      Đầu tôi quay ngoắt sang trái sang phải, hy vọng lần này nhìn thấy người . Rồi đột nhiên tôi thấy. bàn tay.

      bàn tay được tỉa tót, mảnh dẻ, đặt lên lưng ghế ngay trước mặt tôi.

      Ánh mắt tôi lướt từ dưới lên, ngờ hoặc. Bàn tay của cánh tay dài, trắng, thanh mảnh. Cánh tay của trạc tuổi tôi. Người uể oải ngồi trong chiếc ghế trước mặt tôi, ngón tay gõ gõ vẻ sốt ruột. có mái tóc đen, bồng bềnh, mặc chiếc đầm lụa màu mạ non tay, và tôi thoáng thấy cái cằm trắng nhô ra phía trước.

      Tôi kinh ngạc đến mức chẳng biết làm gì khác ngoài há hốc miệng.

      Cái đồ quái quỷ gì vậy?

      Khi tôi nhìn, xoay người rời khỏi ghế như thể ngồi im được nữa và bắt đầu lại lại. Bộ váy của buông thẳng xuống gối, xếp li ở gấu, và cứ kêu sột soạt khi bước .

      “Tôi cần nó,” làu bàu vẻ khó chịu, “Nó đâu rồi? Nó đâu rồi?”

      Giọng có trọng nhanh mạnh, rành rọt, giống như trong những phim đen trắng thời xưa. Tôi liếc liên hồi về phía những người còn lại trong gia đình – nhưng ai khác thấy . Thậm chí có ai nghe thấy tiếng cả. Tất cả mọi người đều ngồi im lặng.

      Đột nhiên, như thể cảm thấy tôi nhìn đăm đăm vào , bèn xoay lại và nhìn thẳng vào mắt tôi. Cặp mắt sẫm và lấp lánh, tôi biết được chúng màu gì, nhưng chúng mở to trân trối khi tôi nhìn lại.

      OK. Tôi bắt đầu hoảng sợ rồi. Tôi bị ảo giác. ảo giác lại và chuyện. Và nó tiến về phía tôi.

      có thể thấy tôi.” trỏ ngón tay trắng về phía tôi và tôi co rúm lại trong ghế. “ có thể thấy tôi!”

      Tôi lắc đầu quầy quậy. “Tôi thấy.”

      “Và có thể nghe thấy tôi .”

      , tôi có nghe thấy đâu.”

      Tôi thấy mẹ ở đầu phòng quay lại nhíu mày với tôi. Tôi bèn ho lên, rồi trỏ vào ngực. Khi tôi quay lại, người con còn đó. Biến mất.

      Cảm ơn Chúa. Tôi cứ tưởng mình bị điên. Ý tôi là tôi biết dạo này mình bị trầm cảm, nhưng mà thấy ảo ảnh như vậy

      là ai?” Tim tôi thót lên tận cổ khi giọng đó lại cắt ngang ý nghĩ của tôi. Lần này thình lình lại sải bước giữa hai hàng ghế tiến về phía tôi.

      là ai?” gặng hỏi. “Đây là đâu? Mấy người kia là ai?”

      Chớ có trả lời ảo giác, tôi tự nhủ kiên quyết. Làm vậy chỉ khuyến khích nó thêm thôi. Tôi quay đầu và cố gắng tập trung vào linh mục.

      là ai?” đột nhiên xuất ngay trước mặt tôi. “ ?” giơ bàn tay lên như thể định chọc vào vai tôi và tôi co rúm lại, nhưng bàn tay lại lao thẳng qua tôi từ bên này sang bên kia.

      Tôi choáng váng há hốc cả miệng. hoang mang nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, rồi nhìn tôi.

      là cái gì vậy?” hỏi, “ giấc mơ ư?”

      Tôi á?” tôi thể vặc lại bằng giọng khe khẽ đầy phẫn nộ. “Đương nhiên tôi chẳng phải mơ mộng gì hết. mới là giấc mơ!”

      “Tôi phải giấc mơ!” nghe cũng phẫn nộ y như thế.

      “Thế là ai?” Tôi nén được vặc lại.

      Ngay lập tức tôi hối hận vì làm vậy, vì bố và mẹ cùng liếc nhìn tôi. Nếu tôi kể với họ rằng tôi chuyện với ảo giác họ phát điên lên. Tôi bị tống vào bệnh viện tâm thần The Priory ngay ngày mai.

      kia hếch cằm lên. “Tôi là Sadie. Sadie Lancaster.”

      Sadie…?

      . thể nào.

      Tôi hoàn toàn cử động nổi. Mắt tôi đảo điên cuồng từ người con đứng trước mặt sang bà già có mái tóc như kẹo bông, da nhăn như táo Tàu trong bức ảnh chụp lấy ngay kia, rồi quay trở lại với . Tôi thấy ảo giác về bà dì 105 tuổi mất ư?

      ảo giác kia trông cũng khá hoảng sợ. quay lại và bắt đầu nhìn quanh căn phòng như thể mới lần đầu nhận thấy nó vậy. Sau vài giây choáng ngợp thoắt thoắt khắp căn phòng, ngó nghiêng từng ngóc ngách, từng cái cửa sổ, y như con bọ cứ vo ve quanh cái bể thủy tinh vậy.

      Tôi chưa bao giờ có người bạn tưởng tượng. Tôi chưa từng xài ma túy. Vậy chuyện gì xảy ra với tôi vậy? Tôi tự nhủ mình hãy phớt lờ ; gạt bỏ ra khỏi đầu, chú mục vào cái bà linh mục kia kìa. Nhưng vô ích; tôi thể dõi theo nhất cử nhất động của .

      “Nơi này là gì thế hả?” Giờ lại lởn vởn quanh tôi, nheo mắt ngờ vực. tập trung vào cái quan tài ở phía trước căn phòng. “Cái gì kia?”

      Ôi Chúa ơi.

      “Chẳng là gì cả,” tôi vội vã . “Chẳng là gì hết! Chỉ là… ý tôi là… nếu tôi là tôi nhìn quá gần…”

      Quá muộn rồi. ra bên cỗ quan tài, nhìn chằm chằm vào nó. Tôi còn thấy đọc cái tên “Sadie Lancaster” bảng nhựa. Tôi có thể thấy mặt giật nẩy lên vì sốc. lát sau quay ra ngó bà linh mục vẫn lải nhải bằng cái giọng đều đều. “Cụ bà Sadie có cuộc hôn nhân mãn ý, điều đó có thể là khích lệ đối với tất cả chúng ta…”

      gí sát mặt vào mặt bà linh mục và nhìn bà ta vẻ khinh miệt. “Đồ ngớ ngẩn,” gay gắt.

      “Bà là người phụ nữ sống đến tuổi cổ lai hy,” bà linh mục vẫn tiếp, chẳng hay biết gì, “Tôi nhìn vào bức ảnh này…” Bà ta chỉ vào tấm ảnh mỉm cười đầy hiểu biết. “… và tôi thấy phụ nữ, dù cho thể chất yếu đuối, vẫn sống cuộc đời tươi đẹp. Người tìm được niềm vui khuây khỏa trong những điều bé. Đan len chẳng hạn.”

      Đan len ư?” nhắc lại tin nổi.

      “Vì vậy,” ràng là vị linh mục kết thúc bài diễn văn của bà ta. “Tất cả chúng ta hãy cúi đầu trong khoảnh khắc im lặng cuối cùng trước khi lời vĩnh biệt.” Bà bước xuống bục và đoạn nhạc muzak lại vang lên.

      “Giờ lại chuyện gì nữa thế?” nhìn quanh, đột ngột trở nên cảnh giác. Nhoằng cái ra bên cạnh tôi. “Chuyện gì diễn ra vậy? cho tôi nào! !”

      “À, cái quan tài qua tấm rèm kia,” tôi thào khe khẽ, “Rồi… ờ…” tôi chuội, bị cơn xấu hổ xâm chiếm. Làm sao để diễn giải chuyện đó cho khéo đây? “ thấy đấy, chúng ta ở đài hóa thân. Thế có nghĩa là…” tôi phẩy phẩy hai bàn tay.

      Mặt trắng bệch ra vì sốc, và tôi chỉ biết lúng túng giương mắt nhìn khi nhòa dần vào trạng thái trong suốt, nhợt nhạt, kỳ lạ. Gần như là nhạt dần vậy – thậm chí còn hơn thế. Trong khoảnh khắc tôi cơ hồ có thể nhìn xuyên qua . Rồi, như thể nghĩ ra được giải pháp nào đó, trở lại.

      .” lắc đầu. “ thể để chuyện đó xảy ra được. Tôi cần chuỗi hạt. Tôi cần nó.”

      “Xin lỗi,” tôi đáp, bất lực. “Tôi chẳng thể làm gì được.”

      phải ngăn đám tang lại ngay,” đột ngột nhìn lên, cặp mắt thẫm vào lấp lánh.

      “Sao cơ?” tôi nhìn chằm chằm. “Tôi thể làm thế!”

      có thể! Hãy bảo họ dừng ngay lại!” Khi tôi quay sang bên kia để phớt lờ , lại xuất ở phía đó. “Đứng lên! !”

      Giọng lảnh lót và nài nỉ như giọng của đứa bé mới chập chững. Tôi điên cuồng quay đầu tứ phía, cố tránh .

      “Ngăn đám tang lại! Ngăn nó lại! Tôi phải có chuỗi hạt!” ghé sát mặt tôi; nắm tay nện lên ngực tôi. Tôi cảm thấy gì, nhưng tôi rụt người lại. Tuyệt vọng tôi đành đứng dậy và ngồi ra sau hàng làm đổ đánh rầm cái ghế.

      “Lara, con ổn chứ?” Mẹ nhìn sang lo lắng.

      “Con ổn,” tôi , cố gắng phớt lờ tiếng la hét trong tai mình.

      gọi xe,” chú Bill bảo Trudy. “Việc này phải xong xuôi trong vòng năm phút.”

      “Dừng lại! Dừng lại-dừng lại-dừng lại!” Giọng vót lên thành tiếng rít the thé lộng óc, giống như tiếng vọng trong tôi. Tôi sắp bị tâm thần phân liệt mất. Giờ tôi hiểu vì sao người ta lại ám sát tổng thống. Tôi làm cách nào mà lờ được. giống như nữ thần báo thù vậy. Tôi thể chịu đựng được chuyện này thêm chút nào nữa. Tôi ôm chặt đầu mình, cố ngăn lại, nhưng vô ích. “Dừng lại! Dừng lại! phải ngăn…!”

      “Được rồi! Được rồi! Cứ im !” Hết cách, tôi đành đứng dậy. “Khoan !” tôi hét lên, “Mọi người dừng lại ! Mọi người phải dừng đám tang lại! DỪNG ĐÁM TANG LẠI!”

      Tôi thở phào, thôi rít lên nữa.

      Ở phía dưới, cả gia đình tôi đều há hốc miệng nhìn tôi như thể tôi bị điên vậy. Vị linh mục nhấn cái nút bảng gỗ gắn vào tường và tiếng nhạc muzak đàn điện tử ngừng lại tắp lự.

      “Dừng đám tang lại ư?” cuối cùng mẹ lên tiếng.

      Tôi lặng lẽ gật đầu. là tôi cảm thấy còn kiểm soát được mình nữa.

      “Nhưng tại sao?”

      “Con…ừm…” tôi hắng giọng. “Con nghĩ đây vẫn chưa phải là lúc thích hợp. Để tiễn bà .”

      “Lara.” Bố thở dài. “Bố biết giờ con căng thẳng nhưng thực là…” Ông quay sang phía vị linh mục. “Tôi thực xin lỗi. Con tôi dạo này được bình thường cho lắm. “Trục trặc với bạn trai ấy mà,” ông rành rọt.

      “Chuyện này chẳng có liên quan gì đến vấn đề đó cả!” Tôi phản ứng phẫn nộ, nhưng chẳng ai thèm để ý đến tôi.

      “À, tôi hiểu,” vị linh mục gật đầu thông cảm. “Lara, chúng ta kết thúc đám tang ngay thôi,” bà ta như thể tôi là đứa trẻ lên ba vậy. “Rồi có lẽ và tôi cùng nhau uống trà và trò chuyện chút, được ?”

      Bà ta lại nhấn cái nút và tiếng nhạc muzak điện tử lại vang lên. lát sau, chiếc quan tài bắt đầu chuyển động kẽo kẹt bệ, khuất dần sau tấm rèm. Tôi nghe thấy đằng sau đột ngột có tiếng hổn hển, rồi…

      “Khôôôông!” tiếng rú đau đớn cất lên. “Khôôông! Dừng lại! phải dừng ngay lại!”

      Tôi kinh hoàng khi thấy người con kia phi thẳng tót lên chiếc bệ và bắt đầu đẩy cỗ quan tài ngược trở lại. Nhưng đôi tay bất lực; chúng cứ lún sâu vào trong.

      “Làm ơn !” ngước lên với tôi cách tuyệt vọng, “Đừng để họ làm vậy!”

      Tôi bắt đầu cảm thấy thực hoảng sợ. Tôi chẳng biết tại sao mình lại hoang tưởng ra chuyện này, hoặc nó có ý nghĩa gì. Nhưng tôi cảm giác nó có . Nỗi đau khổ của trông rất . Chỉ là tôi thể cứ giương mắt ngồi nhìn chuyện này.

      !” tôi hét lên, “Dừng lại!”

      “Lara…” mẹ cất tiếng.

      “Con đấy! Đúng là có lý do và trở ngại khiến cỗ quan tài này thể bị… hỏa thiêu. Cả nhà phải dừng lại ngay!” Tôi hớt hải chạy xuống lối . “Nhấn cái nút đó ngay là tôi tự làm đấy!”

      Vẻ lúng túng, vị linh mục lại nhấn nút, và quan tài dừng lại.

      “Con , có lẽ con nên chờ ở bên ngoài hơn.”

      “Nó lại tỏ vẻ ấy mà, như mọi bận!” chị Tonya cáu kỉnh . “ ‘Đúng là có lý do và trở ngại’. Con muốn là làm quái gì có chuyện đó chứ? Cứ tiếp tục !” Chị với vị mục sư giọng hách dịch, bà này hơi xù lông lên.

      “Lara.” Bà ta lờ Tonya và quay sang phía tôi. “ có lý do gì muốn ngăn cản đám tang của bà dì lại sao?”

      “Đúng!”

      “Đó là…” bà ta ngừng lại dò hỏi.

      Ôi Chúa ơi. Tôi phải gì đây? Vì ảo giác bảo tôi phải làm vậy à?

      “Là bởi vì…ờ…”

      “Cứ bảo tôi bị giết!” Tôi choáng váng nhìn lên, thấy đó ngay trước mặt mình. “ thế ! Rồi họ phải dừng đám tang lại! !” ở bên cạnh tôi, hét vào tai tôi. “ thế ! -thế---thế---thế-…”

      “Tôi nghĩ là bà dì của tôi bị giết!” tôi tuyệt vọng thốt ra.

      Tôi từng thấy mọi người trong nhà nhìn mình, sững sờ, nhiều lần trong đời rồi. Nhưng chưa có lần nào lại gây ra phản ứng giống như lần này. Tất cả đều xoay người lại chiếc ghế, quai hàm trễ xuống vì chẳng hiểu mô tê gì cả, trông hệt như kiểu tranh tĩnh vật nào đó. Tôi suýt nữa bật cười.

      Bị giết?” cuối cùng vị linh mục lên tiếng.

      “Vâng,” tôi nó cả quyết. “Tôi có lý do để tin rằng chuyện xấu xa xảy ra. Thế nên chúng ta cần phải giữ thi thể lại để làm bằng chứng.”

      Vị linh mục chầm chậm bước về phía tôi, nheo mắt lại, như thể cố đánh giá chính xác xem tôi là kẻ làm mất giờ đến mức nào. Nhưng bà ta biết chuyện là trước kia tôi thường hay chơi trò thi xem ai nhìn vào mắt người kia lâu hơn với Tonya và tôi luôn thắng. Tôi nhìn lại bà ta, địch lại cách hoàn hảo với ánh mắt nghiêm nghị của bà ta, cái vẻ đây--phải-chuyện-đùa.

      “Bị giết… như thế nào?” bà ta hỏi.

      “Tối hơn là tôi nên chuyện với những người có thẩm quyền,” tôi đáp trả như thể trong tập phim Điều tra trường tội phạm: Nhà tang lễ.

      muốn tôi gọi cảnh sát?” Giờ trông bà ta thực sốc.

      Ôi Chúa ơi. Đương nhiên là tôi muốn bà ta gọi đám cảnh sát chết giẫm ấy rồi. Nhưng giờ tôi thể rút lui được nữa. Tôi phải diễn sao cho thuyết phục.

      “Đúng thế,” tôi ngừng lát rồi . “Đúng thế, tôi nghĩ đó là cách tốt nhất.”

      “Bà thể tin con bé nghiêm túc được!” Tonya bùng nổ, “ ràng là nó cố gắng làm mọi người kinh ngạc đấy!”

      Tôi có thể thấy là vị linh mục hơi bực mình với Tonya rồi, điều đó có lợi cho tôi.

      thân mến,” bà ta nó xẵng, “quyết định đó tùy thuộc vào . Bất cứ lời buộc tội nào giống như thế này đều phải được kiểm tra. Và em đúng. Thi thể phải được bảo quản để khám nghiệm pháp ý.”

      Tôi nghĩ là bà linh mục bắt đầu quan tâm tới chuyện này rồi. Có lẽ tối Chủ nhật nào bà ta cũng xem những vụ giết người bí ti vi. Quả vậy, bà ta thậm chí còn bước gần hơn về phía tôi và hạ thấp giọng, “ nghĩ ai giết bà dì ?”

      “Tốt hơn là tôi nên bình luận gì vào lúc này,” tôi vẻ ám muội, “Chuyện phức tạp lắm,” Tôi liếc nhanh sang Tonya cái đầy ý nghĩa. “Nếu bà hiểu tôi muốn gì.”

      “Gì cơ?” Mặt Tonya hồng lên vì phẫn nộ, “Em định buộc tội chị chứ.”

      “Em chẳng gì cả.” Tôi lấy giọng bí hiểm. “Ngoại trừ với cảnh sát.”

      “Chuyện nhảm nhí. Chúng ta có thể kết thúc chuyện này hay đây?” Chú Bill cất chiếc BlackBerry . “Dù thế nào xe của tôi cũng đến rồi và chúng ta dành thời gian cho bà cụ thế là đủ.”

      “Quá đủ!” Trudy phụ họa. “Nào, Diamanté, đây là tấn trò!” Cáu kỉnh làm dấu thánh giá, bắt đầu thu gom mấy cuốn tạp chí về người nổi tiếng của mình.

      “Lara, chú biết cháu định bày trò quái quỷ gì vậy.” Chú Bill sừng sộ nhìn bố khi ngang qua. “Con bé cần giúp đỡ, con ấy. đứa điên khùng chết giẫm.”
      “Lara, con .” Mẹ đứng dậy ra khỏi ghế và bước tới, nhăn trán vì lo âu. “Thậm chí con còn biết cụ Sadie cơ mà.”

      “Có thể con biết, có thể con biết.” Tôi khoanh tay. “Có nhiều chuyện con với mẹ.”

      Tôi sắp bắt đầu tin vào vụ giết người này rồi.

      Lúc này trông linh mục lúng túng, như thể tất cả chuyện này vượt quá khả năng của bà. “Tôi nghĩ là tốt hơn hết là tôi nên gọi cảnh sát. Lara, nếu đợi ở đây… tôi nghĩ là những người khác có lẽ nên ra về.”

      “Lara.” Bố tới và nắm lấy cánh tay tôi. “Con .”

      “Bố… cứ .” Tôi cố tạo ra phong thái cao thượng, bị hiểu lầm. “Con làm việc phải làm thôi. Con sao đâu.”

      Liếc nhìn tôi với nhiều loại ánh mắt từ cảnh giác, giận dữ cho tới thương hại, cả gia đình tôi từ từ rút khỏi căn phòng, theo vị linh mục.

      Tôi bị bỏ lại mình trong căn phòng im lặng. Và cứ như lời nguyền đột nhiên bị phá vỡ. Tôi làm cái việc trời đánh thánh vật gì thế này? Tôi bị điên rồi sao?

      Thực ra , nó lý giải nhiều chuyện. Có lẽ tôi nên được nhận vào viện tâm thần bình yên, tử tế nào đó nơi ta chỉ vẽ lên những bộ quần liền áo và cần phải nghĩ về công việc làm ăn thất bát hoặc bạn trai cũ hay vé phạt đỗ xe.

      Tôi ngồi thụp xuống cái ghế tựa và thở phì ra. Ở phần trước của căn phòng, ảo giác ra ngay trước bảng thông báo, nhìn chằm chằm vào bức ảnh bà lão còng bé.

      “Vậy, có phải là bị giết?” tôi thể nén được bèn lên tiếng.

      “Ồ, tôi nên nghĩ thế.” hầu như chẳng thèm công nhận tôi, gì đến chuyện cảm ơn. Hãy tin là tôi gặp ảo ảnh chẳng biết cư xử gì cả.

      “Ờ, cần cảm ơn đâu.” Tôi cục cằn. “ biết . Bất cứ lúc nào nhờ tôi cũng sẵn lòng.”

      hình như còn chẳng thèm nghe. ngó nghiêng khắp căn phòng như thể hiểu chuyện gì đó.

      “Hoa đâu cả rồi? Nếu đây là đám tang của tôi hoa đâu?”

      “À!” Tôi cảm thấy tội lỗi ghê gớm. “Hoa bị… đưa nhầm sang nơi khác. Có nhiều lắm, đấy. Đẹp cực.”

      , tôi tự nhủ cách nhiệt thành. Đó chỉ là lương tâm tội lỗi của chính tôi .

      “Thế còn mọi người?” nghe có vẻ hiểu. “Tất cả mọi người đâu hết rồi?”

      số người đến được.” Tôi đan tay vào nhau ở sau lưng hy vọng mình nghe thuyết phục. “Dù vậy, rất nhiều người đến…”

      Tôi ngừng lại, khi biến thành làn khí mỏng, ngay lúc tôi với .

      Chuỗi hạt của tôi đâu?” tôi giật thót tim vì sợ khi giọng lại vang lên hối thúc trong tai tôi.

      “Tôi biết cái chuỗi hạt quỷ tha ma bắt của ở đâu cả!” tôi kêu toáng lên. “Đừng có chọc tức tôi nữa! cũng thấy là tôi bao giờ quên được cái chuyện vừa rồi chứ hả? Mà thậm chí còn chưa buồn cảm ơn nữa!”

      Im lặng, nghiêng mặt quay , như đứa trẻ bị bắt quả tang.

      “Cảm ơn ,” cuối cùng .

      có chi.”

      ảo giác xoay xoay cái vòng tay kim loại hình con rắn quấn lấy cổ tay , và tôi thấy mình quan sát kỹ hơn. Tóc sẫm, bóng và ngọn tóc ôm lấy khuôn mặt khi chúi đầu về phía trước. Cổ cao và trắng và giờ tôi có thể thấy cặp mắt vĩ đại, long lanh của màu xanh lục. Đôi giày da màu kem của xíu, có lẽ cỡ 4, với những cái nút và gót kiểu Cuba. Tôi đoán trạc tuổi tôi. Có lẽ còn trẻ hơn.

      “Chú Bill,” cuối cùng lên tiếng, xoay xoay cái vòng tay. “William. trong hai thằng con của Virginia.”

      “Đúng thế. Virginia là bà nội tôi. Bố tôi là Micheal. Thế có nghĩa là bà dì của tôi…” tôi chợt ngừng lại và ôm đầu. “Chuyện này điên rồ. Làm sao mà tôi thậm chí còn biết trông như thế nào được? Làm sao tôi có thể hoang tưởng ra nhỉ?”

      hoang tưởng ra tôi!” hếch cái cằm lên, trông có vẻ bực. “Tôi có !”

      thể có được,” tôi cáu tiết, “ chết rồi! Thế là gì hả, con ma à?”

      khắc im lặng kỳ cục. Rồi nhìn chỗ khác. “Tôi tin có ma quỷ,” giọng khinh thường.

      “Tôi cũng chẳng tin.” Tôi cũng chịu kém cạnh. “Chẳng bao giờ.”

      Cánh cửa mở ra và tôi thấy sốc.

      “Lara.” Vị linh mục bước vào, khuôn mặt bà ta hồng lên và bối rối. “Tôi vừa chuyện với cảnh sát xong. Họ muốn tới đồn cảnh sát.”

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
        Chương 3


      Hóa ra ở đồn cảnh sát người ta xem vụ giết người là việc rất nghiêm trọng. Lẽ ra tôi nên đoán trước chuyện này. Họ dẫn tôi vào phòng có bàn ghế nhựa, với những tấm áp phích về việc cần phải khóa xe ô tô. Họ cho tôi tách trà và tờ đơn để điền, rồi nữ cảnh sát bảo tôi rằng ít phút nữa thanh tra tới chuyện với tôi.

      Tôi muốn bật cười sằng sặc. hHoHoặc trèo ra qua lối ở cửa sổ.

      “Tôi gì với thanh tra đây?” Tôi kêu lên, ngay khi cánh cửa vừa đóng lại. “Tôi chẳng biết gì về cả! Tôi chuyện bị giết như thế nào đây? Bằng cái giá đỡ nến trong phòng khách à?”

      Sadie có vẻ còn chẳng nghe thấy tôi gì. ngồi bậu cửa sổ, đung đưa chân. Mặc dù khi nhìn kỹ, tôi nhận thấy là ngồi bậu cửa, lơ lửng bên đó chừng vài ba phân. dõi theo ánh mắt tôi, thấy chỗ hổng và cau mày khó chịu. cẩn thận chỉnh lại tư thế cho đến khi trông như thể đúng là ngồi lên bậu cửa , rồi lại bắt đầu thoải mái đu đưa chân.

      hoàn toàn là do mình tưởng tượng ra thôi, tôi tự nhủ dứt khoát. Tỉnh trí . Nếu chính bộ não của tôi làm lên chính nó cũng có thể xóa bỏ .

      , tôi nghĩ kiên quyết hết sức có thể, nén hơi thở và siết chặt nắm tay. , ,

      Sadie liếc sang tôi và bật cười khúc khích. “Trông kỳ cục quá,” . “ bị đau bụng à?”

      Tôi định vặc lại cánh cửa mở ra – và bụng tôi thực quặn lên. Đó là thanh tra, mặc thường phục, càng khiến ông ta trông đáng sợ hơn so với khi mặc đồng phục. Chúa ơi. Rắc rối to rồi.

      Lara.” Thanh tra giơ tay ra. Ông ta cao to lừng lững, tóc sẫm và tác phong nhanh nhẹn. “Thanh tra James.”

      “Chào ông.” Giọng tôi the thé vì hồi hộp. “Hân hạnh được gặp ông.”

      “Nào.” Ông ta ngồi xuống với tác phong nhanh gọn và cầm lấy cái bút. “Tôi được biết là ngăn đám tang của bà dì lại.”

      “Đúng thế.” Tôi gật đầu chắc chắn hết mức. “Tôi chỉ nghĩ là có điều gì đó khả nghi trong cái chết của bà cụ.”

      Thanh tra James ghi lại, rồi ngước nhìn lên. “Tại sao?”

      Tôi ngây mặt ra nhìn lại ông ta, tim đập thình thịch. Tôi có câu trả lời. Lẽ ra tôi nên nhanh chóng dựng lên chuyện gì đó từ nãy rồi. Tôi là con ngốc.

      “Ờ… ông cho là nó khả nghi sao?” tôi ứng biến. “Bà cụ chết theo cái kiểu đó? Ý tôi là thể bỗng dưng người ta lăn ra chết được!”

      Thanh tra James nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt dò được, “Tôi tin là bà cụ 105 tuổi rồi.”

      “Thế sao?” tôi cãi, lấy lại được tự tin. “Người 105 tuổi thể bị sát hại à? Tôi nghĩ là cảnh sát lại có thể phân biệt tuổi tác như thế.”

      Mặt thanh tra James thoáng động đậy, do thích thú hay bực mình tôi cũng . “ nghĩ ai sát hại bà dì của ?” ông ta .

      “Là…” tôi xoa xoa mũi, câu giờ. “Chuyện này… khá… phức tạp…”

      Tôi liếc lên nhìn Sadie với vẻ bất lực.

      vô dụng!” kêu lên. “ cần có câu chuyện nếu họ tin ! Họ trì hoãn đám tang thêm phút nào nữa ! Cứ bảo đó là nhân viên ở viện dưỡng lão! Bảo là nghe thấy họ bày mưu lập kế.”

      !” tôi kêu lên vì sốc trước khi kịp ngăn mình.

      Thanh tra James nhìn tôi cách kỳ quặc và hắng giọng. “Lara, có lý do nào để tin rằng có gì đó ổn trong cái chết của bà dì của ?”

      đó là nhân viên ở viện dưỡng lão !” Giọng của Sadie vang lên trong tai tôi giống như cái phanh xe rít lên. “ ! ! !”

      “Đó là đám nhân viên ở viện dưỡng lão,” tôi thốt ra trong cơn tuyệt vọng. “Tôi nghĩ vậy.”

      “Dựa vào đâu mà vậy?”

      Giọng thanh tra James vẫn đều đều nhưng đôi mắt ông ta cảnh giác. Sadie lởn vởn trước mặt ông ta, trừng mắt nhìn tôi và quay tròn hai bàn tay với nhau, như thể để giúp tôi nhuận ngôn hơn. Hình ảnh đó khiến tôi hoảng sợ tột độ.

      “Tôi…ờ…tôi nghe thấy họ thầm với nhau trong quán rượu. Điều gì đó về thuốc độc và bảo hiểm. Lúc đó tôi nghĩ gì về nó cả.” Tôi nuốt nước bọt yếu ớt. “Nhưng thời gian ngắn sau bà dì tôi mất.”

      Tôi thó toàn bộ mưu này từ bộ phim truyền hình dài tập chiếu ban ngày mà tôi xem khi nghỉ ốm tháng trước, ngay lập tức tôi nhớ ra.

      Thanh tra James nhìn tôi cái sắc lẻm. “ làm chứng cho chuyện này?”

      Lạy Chúa. “Làm chứng” là trong những từ hết sức đáng sợ, giống như “thanh tra thuế” và “chọc tủy” vậy. Tôi đan hai bàn tay vào nhau bên dưới mặt bàn và nuốt nước bọt. “Vâ…âng.”

      có nhìn thấy những người đó ?”

      .”

      “Tên viện dưỡng lão đó là gì? Nó thuộc khu vực nào?”

      Tôi điềm tĩnh nhìn lại ông ta. Tôi biết. Tôi liếc lên nhìn Sadie, nhắm mắt lại như thể hồi tưởng lại điều gì đó về nơi xa xôi tít tắp.

      “Fairside,” chậm chạp. “Ở Potters Bar.”

      “Fairside, Potters Bar.” Tôi lặp lại.

      Im lặng thoáng. Thanh tra James viết xong và xoay xoay bút. “Tôi hỏi ý kiến đồng nghiệp.” Ông ta đứng dậy. “ phút nữa tôi quay lại.”

      Ngay khi ông ta vừa ra khỏi phòng, Sadie ném cho tôi cái nhìn khinh bỉ. “ chỉ làm được đến thế thôi à? Ông ta chẳng bao giờ tin ! phải giúp tôi.”

      “Bằng cách ngẫu nhiên chụp lên đầu ai đó tội giết người ư?”

      “Đừng có thộn thế,” thô bạo, “ buộc tội đích danh ai đó. Thực ra câu chuyện của hoàn toàn vô dụng. Thuốc độc ư? Những lời thào trong quán rượu ư?”

      cứ thử phịa ra câu chuyện nào đó ngay tại chỗ xem!” tôi chống chế. “Mà đó chưa phải là vấn đề cốt lõi! Vấn đề cốt lõi là…”

      “Vấn đề cốt lõi là chúng ta cần phải trì hoãn đám tang của tôi lại!” Đột nhiên ta ra ngay sát người tôi, ánh mắt kiên quyết và khẩn khoản. “Nó thể xảy ra. thể để nó xảy ra. Chưa thể.”

      “Nhưng…” tôi chớp mắt vì ngạc nhiên khi biến mất ngay trước mắt mình. Chúa ơi, chuyện này bực mình. Tôi thấy mình giống như Alice ở Xứ sở Thần tiên. Bất cứ lúc nào cũng có thể ra với con chim hồng hạc kẹp ở nách, hét lên “Lấy đầu nó !”

      Rón rén ngả người ra sau, nửa mong đợi rằng mình cũng biến mất được, tôi chớp mắt vài cái, cố hiểu mọi chuyện. Nhưng nó quá phi thực. Tôi ngồi trong căn phòng ở đồn cảnh sát, phịa ra vụ giết người, bị con ma nữ tồn tại chỉ trỏ làm thế này thế nọ. Giờ tôi mới chợt nhận ra là mình thậm chí còn chưa ăn trưa. Có lẽ chuyện này hoàn toàn là do bị hạ đường huyết. Có lẽ tôi bị mắc bệnh đái đường và đây là dấu hiệu đầu tiên. Đầu óc tôi có cảm giác như là xoắn lại thành nhiều nút. Chẳng hiểu chuyện gì cả. Cố làm cho mọi chuyện ràng cũng chẳng ích gì. Tôi cứ mặc kệ cho mọi chuyện muốn ra sao ra.

      “Họ theo đuổi vụ này!” Sadie lại ra, nhanh tới mức tôi hầu như nghe kịp. “Họ nghĩ có thể đánh lừa, nhưng dù sao họ vẫn theo đuổi nó, phòng khi…”

      sao?” tôi vẻ ngờ vực.

      “Tay cảnh sát đó chuyện với gã cảnh sát khác,” hổn hển giải thích. “Tôi bám theo họ. Ông ta đưa cho tay kia tờ ghi lời của và bảo, ‘Có ả ngốc ở đây’ ”

      ‘ả ngốc’?” Tôi thể nhắc lại cách phẫn nộ.

      Sadie phớt lờ tôi. “Nhưng rồi họ bắt đầu về cái viện dưỡng lão nào đó từng xảy ra vụ giết người. Nghe quá rùng rợn. Và tay cảnh sát có lẽ họ nên gọi cú điện thoại để phòng khi và tay kia đồng tình. Thế là chúng ta ổn cả!”

      Ổn cả?

      có thể ổn cả đấy, nhưng tôi !”

      Khi cánh cửa xoay mở ra, Sadie thêm nhanh, “Hỏi tay cảnh sát là họ làm gì với đám tang. Hỏi ông ta . Hỏi ông ta !”

      “Đó phải là chuyện của tôi…” tôi bắt đầu , rồi vội ngừng lại khi thanh tra James ló vào ở cửa.

      Lara. Tôi đề nghị cảnh sát lấy lời khai của . Rồi chúng tôi quyết định tiến hành như thế nào.”

      “Ồ. Ờ… cảm ơn ông.” Tôi nhận thấy Sadie trừng mắt với tôi nhắc nhở. “Thế còn chuyện gì xảy ra với…” Tôi ngập ngừng. “Người ta xử lý thế nào với… cái xác?”

      “Cái xác từ giờ được giữ ở nhà xác. Nếu chúng tôi quyết định tiến hành điều tra được lưu giữ ở đó cho đến khi chúng tôi trình báo cáo lên nhân viên điều tra những vụ chết bất thường, người này cầu có cuộc điều tra, nếu bằng chứng đủ tin cậy và nhất quán.”

      Ông ta khẽ gật đầu, rồi ra. Khi cánh cửa đóng lại tôi ngồi phịch xuống. Đột nhiên tôi cảm thấy run rẩy khắp người. Tôi bịa đặt câu chuyện giết người với cảnh sát có . Đây là việc tồi tệ nhất tôi từng làm. Thậm chí còn tệ hơn cái lần tôi ăn hết cả nửa hộp bánh quy, hồi tám tuổi, và thay vì thú tội với mẹ lại giấu biến cả cái hộp bánh đằng sau hòn non bộ trong vườn, và phải nhìn mẹ tìm nó trong bếp.

      có hiểu là tôi vừa mới phạm tội khai man hả?” Tôi với Sadie. “ có hiểu là họ có thể bắt tôi hả?”

      “ ‘Họ có thể bắt tôi.’ ” Sadie nhắc lại giễu cợt, lại hạ xuống bậu cửa sổ. “Trước kia chưa bao giờ bị bắt hả?”

      “Đương nhiên là !” Tôi trợn tròn mắt nhìn . “ bị à?”

      “Vài lần!” thản nhiên. “Lần đầu tiên là vì nhảy trong đài phun nước của làng vào đêm nọ. Chuyện đó buồn cười lắm.” bật cười khúc khích. “ biết , bọn tôi có mấy cái còng tay giả, là phần của quần áo giả trang, và trong khi tay cảnh sát lôi tôi ra khỏi cái bể nước đó bạn Bunty của tôi còng tay ta để đùa thôi. ta tức bầm gan!”

      Giờ nổi cơn cười ngặt nghẽo. Chúa ơi, khiến người ta bực mình.

      “Tôi chắc rằng vụ đó rất vui.” Tôi ném sang cho cái nhìn hiểm ác. “Nhưng theo ý tôi chả tội gì phải vào tù để mắc phải căn bệnh gớm guốc nào đó, cám ơn .”

      “Ờ, phải ngồi tù nếu có câu chuyện hay hơn.” Tiếng cười của ngừng lại. “Tôi chưa bao giờ gặp kẻ nào ngu ngốc như thế. chẳng đáng tin cũng chẳng nhất quán. Trong trường hợp này họ thậm chí chẳng thèm tiến hành điều tra. Chúng ta có chút thời gian nào.”

      “Thời gian làm gì?”

      “Đương nhiên là thời gian để tìm chuỗi hạt của tôi.”

      Tôi gục đầu xuống bàn làm phát ra tiếng thịch. chịu từ bỏ phải ?

      “Nghe này,” cuối cùng tôi lên tiếng, ngẩng đầu lên chút. “Tại sao lại cần chuỗi hạt này đến thế? Tại sao lại phải đích thị là chuỗi hạt này? Nó là món quà hay đại loại thế à?”

      im lặng lúc, mắt xa xăm. Thứ duy nhất chuyển động trong phòng là hai bàn chân , đu đưa nhịp nhàng.

      “Nó là quà của bố mẹ tôi nhân dịp sinh nhật lần thứ hai mươi mốt của tôi,” cuối cùng , “Tôi thấy hạnh phúc  khi đeo nó.”

      “Ờ, thế cũng hay,” tôi . “Nhưng…”

      “Tôi có nó suốt cuộc đời. Tôi đeo nó suốt cuộc đời.” nghe như đột nhiên kích động. “Dù có mất bất cứ thứ gì khác, tôi cũng giữ được nó. Nó là vật quan trọng nhất tôi từng có. Tôi cần nó.”

      Hai bàn tay cứ cựa quậy yên, mặt cúi xuống nên tôi chỉ có thể nhìn thấy góc cằm. gầy và trắng quá, trông như bông hoa rũ cánh. Tôi chợt thấy nhói lên niềm cảm thông với , và tôi định , “Đương nhiên là tôi tìm chuỗi hạt của ,” ngáp to, vươn hai cánh tay khẳng khiu qua đầu và bảo, “Chỗ này chán chết. Tôi ước gì chúng ta có thể tới hộp đêm.”

      Tôi lườm , tất cả cảm thông biến mất. Đây là thái độ biết ơn mà tôi nhận được ư?

      “Nếu buồn chán đến thế,” tôi , “ chúng ta có thể kết thúc tang lễ của nếu muốn.”

      Sadie đưa tay lên miệng và hổn hển. “ làm thế.”

      “Có thể đấy.”

      tiếng gõ cửa cắt ngang lời chúng tôi, và người phụ nữ trông vui vẻ mặc áo sơ mi và quần dài tối màu ló đầu vào. “Lara Lington?”

      tiếng sau, tôi kết thúc việc đưa ra cái gọi là “bản tường trình” của mình. Tôi chưa bao giờ phải trải qua chuyện khó chịu như thế. vụ bê bối chả ra làm sao.

      Đầu tiên tôi quên béng mất tên của viện dưỡng lão. Rồi tôi tính thời gian sai lung tung beng, và phải thuyết phục người nữ cảnh sát đó là tôi bộ nửa dặm mất năm phút. Kết cục là tôi rằng tôi tập luyện để trở thành vận động viên bộ nhanh chuyên nghiệp. Chỉ cần nghĩ về chuyện đó thôi tôi cũng thấy rồ dại và nóng bừng cả lên rồi. ta đời nào tin tôi. Ý tôi là trông tôi có giống vận động viên bộ nhanh ?

      Rồi tôi bảo tôi tới chỗ bạn Linda trước khi tới quán rượu. Tôi thậm chí còn người bạn nào tên Linda, tôi chỉ muốn nhắc đến tên của bất cứ người bạn có nào của mình. ta muốn biết họ của Linda, và tôi buột mồm “Davies” trước khi kịp ngăn mình lại.

      Đương nhiên là tôi đọc thấy nó ở phía đầu tờ đơn. ta là cảnh sát Davies.

      Ít ra tôi cũng “Keyser Söze”.

      xứng tầm, ta hề dao động. ta cũng liệu họ có tiến hành vụ này . ta chỉ lịch cảm ơn tôi và tìm cho tôi số điện thoại của hãng taxi.

      Có lẽ giờ tôi vào tù. Tuyệt . Tất cả những gì tôi cần.

      Tôi trừng mắt với Sadie nằm dài bàn nhìn chằm chằm lên trần nhà. được tích gì khi cứ lải nhải vào tai tôi suốt lúc vừa rồi, liên tục chỉnh sửa tôi và thêm thắt gợi ý, và hồi tưởng lại cái lần hai gã cảnh sát cố ngăn nàng Bunty “cưỡi mô tô đồng” nhưng đuổi kịp họ, chuyện đó “buồn cười lắm”.

      cần cảm ơn đâu,” tôi . “Lần nữa đấy.”

      “Cảm ơn .” Giọng Sadie lững lờ trôi qua.

      “Ờ, được lắm.” Tôi nhấc túi lên. “Tôi đây.”

      Sadie vụt ngồi dậy. “ quên chuỗi hạt của tôi phải ?”

      “Tôi ngờ là tôi quên, suốt đời luôn.” Tôi đảo mắt. “Dù tôi có cố gắng đến đâu.”

      Thình lình ở ngay trước mặt tôi, chặn đường ra cửa. “ ai có thể thấy tôi trừ . ai có thể giúp tôi. Làm ơn .”

      “Nghe này, thể cứ xưng xưng mà , ‘ tìm chuỗi hạt của tôi !’” tôi cáu tiết giải thích. “Tôi biết gì về nó cả. Tôi biết nó trông như thế nào…”

      “Nó làm bằng hạt thủy tinh và kim cương giả,” hăm hở . “Nó dài đến đây…” chỉ vào eo. “Cái móc cài khảm xà cừ…”

      “Được rồi.” Tôi cắt lời . “Tôi chưa bao giờ thấy nó. Nếu tình cờ thấy nó ở đâu tôi báo cho .”

      Tôi vòng qua , đẩy cửa mở ra gian sảnh của đồn cảnh sát và rút điện thoại ra. Gian sảnh sáng trưng, với tấm vải sơn lót sàn nhếch nhác và cái bàn giờ trống trơn. Hai gã đàn ông to lớn mặc áo phao tranh cãi to tiếng, trong khi cảnh sát cố trấn tĩnh họ, vậy nên tôi rút vào góc trông có vẻ an toàn. Tôi lấy số điện thoại của hãng taxi mà cảnh sát Davies đưa cho, bắt đầu bấm máy. Tôi có thể thấy có khoảng hai mươi tin nhắn thoại đó, nhưng tôi bỏ qua tất. Đó chắc chỉ là bố mẹ, lên cơn xì trét…

      “Chào!” giọng cắt ngang và tôi dừng lại, bấm được nửa chừng. “Lara phải ?”

      người đàn ông có mái tóc màu cát mặc áo cổ lọ và quần jeans vẫy tôi. “Tôi đây! Mark Phillipson đây mà? Trường dự bị đại học?”

      “Mark!” tôi kêu lên, chợt nhận ra . “Ôi Chúa ơi! dạo này thế nào?”

      Điều duy nhất mà tôi nhớ về Mark là chơi guitar bass ở ban nhạc của trường.

      “Tôi ổn! Tuyệt lắm.” Mặt chợt vẻ lo lắng. “ làm gì ở đồn cảnh sát vậy? Mọi chuyện ổn chứ?”

      “Ồ! Vâng, tôi ổn. Tôi ở đây chỉ để… biết đấy…” tôi phẩy tay, “Chuyện giết người ấy mà.”

      “Giết người?” Trông ta choáng váng.

      “Vâng. Nhưng có gì to tát cả. Ý tôi là hiển nhiên nó là chuyện tày đình…” Tôi vội vàng tự chữa lại khi thấy vẻ mặt của . “Tốt hơn là tôi nên quá nhiều về chuyện đó… Mà dạo này thế nào?”

      “Tuyệt! Lấy Anna rồi – nhớ ấy ?” ta thoáng chìa ra chiếc nhẫn cưới bạc. “Cố gắng làm họa sĩ. Tôi làm việc này như nghề tay trái.”

      là cảnh sát à?” Tôi vẻ tin, và mỉm cười.

      “Họa sĩ cảnh sát. Người ta mô tả hung thủ, tôi vẽ ra; được trả tiền thuê… Vậy còn sao, Lara? kết hôn chưa? Với ai đó?”

      Trong lúc tôi chỉ nhìn chằm chằm với nụ cười nhăn nhở.

      “Tôi từng cặp với chàng thời gian,” cuối cùng tôi . “Nhưng thành. Nhưng giờ tôi ổn rồi. ra tôi thấy rất thoải mái.”

      Tôi siết chặt cốc nhựa đến mức nó nhăm nhúm. Mark trông hơi lúng túng. “Ờ… gặp lại sau, Lara,” giơ bàn tay lên. “ tự về nhà được chứ?”

      “Tôi gọi taxi.” Tôi gật đầu. “Cảm ơn . Tình cờ gặp lại vui .”

      “Đừng để ta !” Giọng Sadie vang lên trong tai làm tôi giật thót tim. “ ta có thể giúp được đấy.”

      “Im và để tôi yên,” tôi làu bàu từ bên khóe miệng, nở nụ cười thậm chí còn tươi hơn nữa với Mark. “Tạm biệt Mark. Cho tôi gửi lời hỏi thăm Anna.”
      ta có thể vẽ chuỗi hạt! Rồi biết phải tìm thứ gì!” Đột nhiên ở ngay trước mặt tôi. “Nhờ ta ! Nhanh lên!”

      !”

      “Nhờ ta !” Cái giọng nữ thần báo thù của ta lại nổi lên, xé thủng màng nhĩ tôi. “Nhờ ta -nhờ ta -nhờ ta …”

      Ôi vì Chúa, làm tôi quẫn trí mất thôi.

      “Mark!” Tôi gọi ầm lên, hai người đàn ông mặc áo phao ngừng tranh cãi và nhìn tôi chằm chằm. “Tôi có chuyện xíu này muốn nhờ giúp, nếu rảnh chút…”
      “Chắc chắn rồi.” Mark nhún vai.

      Chúng tôi vào phòng ngách, lấy hai tách trà từ máy pha sẵn. Chúng tôi kéo ghế đến chỗ cái bàn và Mark lôi tờ giấy với cái bút chì vẽ của ta ra.

      “Nào.” nhướng mày. “ chuỗi hạt. Mới à?”

      “Tôi thấy nó lần ở chợ đồ cổ,” tôi ứng biến. “Và tôi rất muốn đặt cái y như thế, nhưng tôi vẽ tệ lắm, và đột nhiên tôi nảy ra ý nghĩ là có lẽ giúp được…”

      thành vấn đề. Bắt đầu nào.” Mark nhấp ngụm trà, cây bút chì lơ lửng trang giấy, và tôi liếc lên nhìn Sadie.

      “Nó làm bằng hạt,” , giơ hai bàn tay lên như thể hầu như cảm nhận được nó vậy. “Hai hàng hạt thủy tinh, gần như trong suốt.”

      “Nó gồm hai hàng hạt thủy tinh,” tôi nó. “Gần như trong suốt.”

      “À,” gật đầu, phác họa những cái hạt tròn. “Như thế này?”

      “Thon hơn tí,” Sadie bảo, nhìn qua vai , “Dài hơn. Có những hạt kim cương giả xen vào giữa.”

      “Những hạt thủy tinh thon hơn tí,” tôi vẻ hối lỗi. “Với những hạt kim cương giả xen giữa.”

      thành vấn đề…” Mark xóa và kéo những hạt thủy tinh dài ra hơn. “Giống thế này à?”

      Tôi liếc lên nhìn Sadie. nhìn Mark, bị mê hoặc. “Và con chuồn chuồn,” thào, “ được quên con chuồn chuồn.”

      Thêm năm phút nữa, Mark phác họa, xóa , và lại phác họa, trong khi tôi nhắc lại lời của Sadie. Chậm chạp, dần dần, chuỗi hạt ra sống động trang giấy.

      “Chính là nó,” Sadie . Mắt ngời sáng khi nhìn xuống. “Đó là chuỗi hạt của tôi.”

      “Hoàn hảo,” tôi với Mark, “ vẽ chính xác.”

      Chúng tôi im lặng ngắm nhìn nó lúc.

      “Đẹp ,” cuối cùng Mark , hất đầu về phía chuỗi hạt, “Khác thường. Làm tôi nhớ tới thứ gì đó.” cau mày trước bức phác họa lúc, rồi lắc đầu. “. Tôi quên mất rồi.” liếc đồng hồ. “Tôi e là tôi phải chạy thôi…”

      cứ ,” tôi nhanh nhảu, “Cảm ơn rất nhiều.”

      Khi rồi tôi cầm tờ giấy lên và nhìn chuỗi hạt. Phải công nhận là nó rất đẹp. Hai hàng hạt thủy tinh dài, những viên kim cương giả lấp lánh và cái mặt dây chuyền hình con chuồn chuồn thậm chí còn đính nhiều kim cương giả hơn. “Vậy đây là những thứ mà chúng ta tìm kiếm.”

      “Đúng thế!” nhìn lên, mặt đầy sinh khí. “Chính xác! Chúng ta bắt đầu từ đâu?”

      đùa chắc!” Tôi với lấy cái áo jacker và đứng dậy. “Giờ tôi tìm cái gì hết. Tôi về nhà và uống ly rượu ngon lành. Rồi tôi ăn món coóc-ma gà với bánh mì dẹt. món ăn đại, mới lạ,” tôi giải thích, nhận thấy vẻ mặt sửng sốt của . “Và sau đó tôi ngủ.”

      “Vậy tôi làm gì?” Sadie , đột nhiên trông tiu nghỉu.

      “Tôi biết!”

      Tôi ra khỏi căn phòng ngách, trở lại gian sảnh. chiếc taxi dừng lại thả hai hành khách lớn tuổi xuống vỉa hè bên ngoài kia, và tôi hối hả chạy ra gọi, “Taxi! Cho tôi tới Kilburn được ?”

      Khi taxi lăn bánh, tôi giở bức phác họa ra đùi mà ngắm chuỗi hạt lần nữa, cố hình dung ra nó trong đời thực. Sadie tả những cái hạt đó là loại hạt thủy tinh óng ánh màu vàng nhạt. Ngay cả trong bức phác họa những viên kim cương giả vẫn lấp la lấp lánh. Chuỗi hạt hẳn phải lộng lẫy lắm. Cũng đáng giá chút. Trong khoảnh khắc tôi cảm thấy thoáng phấn khích khi nghĩ đến việc tìm ra nó.

      Nhưng giây lát sau, tỉnh táo lại kiểm soát bộ não tôi. Ý tôi là, có thể nó chẳng hề tồn tại nữa kìa. Và kể cả nếu nó có tồn tại cơ hội tìm ra chuỗi hạt ất ơ nào đó thuộc về bà cụ chết mà có lẽ đánh mất hoặc làm vỡ nó từ nhiều năm trước chỉ xấp xỉ… phần ba triệu. , phần ba tỷ.

      Tôi gấp tờ giấy lại nhét vào túi, rồi ngả người ra ghế. Tôi biết giờ Sadie ở đâu mà tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi nhắm mắt lại, lờ những tiếng rung rù rù liên hồi của điện thoại di động, để mình được chợp mắt. ngày tồi tệ.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
        Chương 4


      Ngày hôm sau bản phác thảo chuỗi hạt là tất cả những gì tôi còn giữ. Sadie biến mất và toàn bộ chuyện này chỉ còn như giấc mơ. Lúc tám rưỡi tôi ngồi ở bàn làm việc, nhấm nháp cà phê và chăm chỉ ngắm nghía bức phác họa. Cái quỷ gì nhập vào tôi hôm qua vậy nhỉ? Toàn bộ chuyện đó hẳn là do đầu óc tôi kiệt quệ vì áp lực mà ra. Chuỗi hạt, , tiếng rền rĩ của nữ thần báo thù… ràng là do tôi hoang tưởng ra.

      Lần đầu tiên tôi bắt đầu thấy thông cảm với bố mẹ. Tôi cũng thấy lo lắng cho mình.

      “Chào!” Có tiếng thịch khi Kate, trợ lý của chúng tôi, mở cửa ra, làm đổ ụp đống tài liệu mà tôi để lên sàn lúc nãy khi lấy sữa trong tủ lạnh.

      Chúng tôi đâu có căn phòng rộng nhất thế giới.

      “Thế nào, đám tang thế nào?” Kate treo áo khoác lên, dựa luôn vào máy phô tô để với lên cái móc áo. May là cũng khá dẻo dai.

      thú vị lắm. ra kết cục là tôi phải tới đồn cảnh sát. Tôi bị cơn loạn óc kỳ quái.”

      “Chúa ơi!” trông Kate cực kỳ hoảng hốt. “ sao chứ?”

      “Ừ. Ý tôi là chắc vậy…” tôi phải kiềm chế lại. Tôi nhanh tay gấp bức phác họa chuỗi hạt lại, nhét tọt vào túi xách và kéo roẹt cái khóa.

      “Thực ra, tôi cũng biết là có chuyện xảy ra.” Kate ngừng lại giữa chừng khi cột dở mái tóc vàng ươm bằng dây thun. “Bố gọi cho tôi chiều qua và hỏi xem dạo này có bị áp lực gì đặc biệt .”

      Tôi nhìn lên cảnh giác. “ với ông ấy chuyện Natalie bỏ đấy chứ!”

      ! Đương nhiên là rồi!” Kate được huấn luyện kỹ càng về việc chuyện gì được tiết lộ với bố mẹ tôi – tức là gì cả.

      “Mà thôi,” tôi với vẻ hăng hái hơn. “Đừng bận tâm. Giờ tôi ổn rồi. Có tin nhắn nào ?”

      “Có.” Kate với lấy cuốn sổ của với phong thái siêu hiệu quả. “Hôm qua Shireen gọi suốt. Hôm nay ấy gọi lại cho .”

      “Tuyệt!”

      Shireen là mẩu tin tức tốt lành của công ty. Chúng tôi vừa đưa ta vào vị trí giám đốc điều hành tại công ty phần mềm, Macrosant, thực tế là ta bắt đầu công việc mới vào tuần tới. Có lẽ ta tới để cảm ơn chúng tôi.

      “Có chuyện gì khác nữa ?” tôi , vừa lúc chuông điện thoại reo. Kate nhìn tên người gọi và mở to mắt.

      “Ồ, vâng, có chuyện khác nữa,” vội . “Jannet bên Leonidas Sports gọi, muốn cập nhật thông tin. ấy bảo là đúng chín giờ sáng ấy gọi. Chắc là ta rồi.” bắt gặp ánh mắt hoảng sợ của tôi. “ có muốn tôi trả lời ?”

      , tôi muốn trốn xuống gầm bàn.

      “Ừm, đúng, trả lời hơn.”

      Bụng tôi sôi lên ùng ục vì lo lắng. Leonidas Sports là khách hàng lớn nhất của chúng tôi. Họ là công ty cung cấp dụng cụ thể thao rất lớn với chuỗi cửa hàng rải khắp Vương quốc và chúng tôi hứa tìm cho họ giám đốc marketing.

      cho hơn là Natalie hứa tìm cho họ giám đốc marketing.

      “Tôi nối máy cho chị,” Kate bằng cái giọng trợ lý hay ho nhất, và giây sau điện thoại bàn tôi đổ chuông. Tôi liếc nhìn Kate cách tuyệt vọng, rồi nhấc ống nghe.

      “Jannet!” tôi kêu lên bằng giọng tự tin nhất. “ gọi hay quá. Tôi định gọi cho .”

      “Chào Lara,” cái giọng khàn khàn quen thuộc của Jannet Grady cất lên. “Gọi hỏi xem có tin gì mới thôi mà. Tôi hy vọng được chuyện với Natalie cơ.”

      Tôi chưa từng gặp mặt Jannet Grady. Nhưng trong đầu tôi hình dung ta cao chừng mét chín và có ria mép. Lần đầu tiên chúng tôi chuyện với nhau, ta bảo tôi rằng đội ngũ làm việc ở Leonidas Sports đều là ‘những nhà tư tưởng cứng rắn’, ‘những cầu thủ khó chơi’ và có ‘bàn tay thép’ đối với thị trường. Họ nghe có vẻ đáng sợ.

      “À, đúng rồi!” tôi xoắn dây điện thoại quanh ngón tay. “Ờ, may là Natalie vẫn…ờ… khó ở.”

      Đây là chuyện tôi mới phịa ra, kể từ khi Natalie chịu rời Goa trở về. May mắn thay ta chỉ cần bảo “ ấy Ấn Độ” là mọi người tự khắc lao vào câu chuyện về cơn-bệnh-du-lịch-khủng-khiếp-của-tôi của chính bản thân họ mà hỏi thêm bất kỳ câu nào nữa.

      “Nhưng chúng tôi tiến triển cực kỳ,” tôi tiếp tục. “ kỳ diệu. Chúng tôi sàng lọc qua cả danh sách sơ bộ và thu được hồ sơ về những ứng viên cực mạnh ở ngay bàn tôi rồi. Chúng ta được thấy danh sách sơ tuyển đẳng cấp, tôi cam đoan với như vậy. Tất cả đều là những nhà tư tưởng cứng rắn.”

      có thể cho tôi vài cái tên ?”

      “Ngay bây giờ chưa!” Giọng tôi vọt lên vì hoảng sợ. “Gần đến hạn tôi cung cấp chi tiết cho . Nhưng cực kỳ ấn tượng.”

      “Thôi được, Lara.” Janet thuộc típ phụ nữ bao giờ phí thời gian vào chuyện phiếm. “Miễn là còn quản lý chuyện đó. Chúc Natalie chóng khỏe. Tạm biệt.”

      Tôi đặt ống nghe xuống và bắt gặp ánh mắt của Kate, tim tôi đập thình thịch. “Nhắc lại cho tôi xem chúng ta có những tiềm năng nào cho Leonidas Sports?”

      chàng có ba năm ngồi chơi xơi nước trong CV,” Kate . “Và gã lập dị đầu có gàu. Và… nàng có tật tắt mắt.”

      Tôi chờ tiếp tục. hơi khẽ nhún vai tỏ ý xin lỗi.

      Tất cả đó hả?”

      “Hôm qua Paul Richards rút rồi,” vẻ lo lắng. “ ta được mời vị trí trong công ty của Mỹ. Danh sách đây.” đưa tới tờ giấy và tôi nhìn chằm chằm vào ba cái tên, thất vọng tột độ. Họ là những kẻ có hy vọng gì. Chúng tôi thể gửi danh sách này được.

      Chúa ơi,­ tư vấn nhân quả là khó. Tôi chẳng biết gì cả. Trước khi chúng tôi mở công ty, Natalie lúc nào cũng khiến nó có vẻ rất thú vị. về ly kỳ của việc săn đuổi, “tuyển dụng mang tính chiến lược”, “tăng cường kỹ năng” và “vỗ vai”. Cứ vài tuần lần chúng tôi lại hẹn nhau uống trà và luôn luôn tràn trề những câu chuyện đáng kinh ngạc về công việc của mình khiến tôi khỏi phát ghen lên. So với công việc đó việc viết nội dung quảng cáo cho trang Web của hãng sản xuất ô tô buồn tẻ. Thêm vào đó lại có tin đồn là công ty tiến hành giảm biên. Thế là Natalie gợi ý khởi đầu mới, và tôi nhảy cẫng lên trước cơ hội đó.

      ra là lúc nào tôi cũng kính sợ Natalie. lúc nào cũng hào nhoáng và tự tin. Từ hồi học phổ thông luôn học được những tiếng lóng mới nhất và có thể rủ rê chúng tôi tới quán rượu. Và khi chúng tôi mới mở công ty công việc cực kỳ thuận lợi. Ngay lập tức mang về số hợp đồng làm ăn khá lớn cho chúng tôi và liên tục ra ngoài tìm mối. Tôi viết trang Web của công ty và cần phải học hỏi mọi thủ thuật. Mọi chuyện đều đúng hướng. Cho đến lúc biến mất và tôi nhận ra rằng mình thực học hỏi được bất kỳ thủ thuật nào.

      Natalie thực nằm lòng những câu thần chú của việc làm ăn, và tất cả đều được ghi ra những mẩu giấy nhớ dán xung quanh bàn . Tôi cứ lén qua ngó mà học lấy như thể đó là những dấu hiệu thần bí của tôn giáo cổ nào đó, cố tiên đoán xem mình sinh ra là để làm gì. Ví dụ, “Người tài năng nhất thị trường” được dán lên máy tính của . Cái câu đó tôi hiểu: nó có nghĩa là bạn cần phải xem hết tất cả CV của các giám đốc ngân hàng vừa bị sa thải khỏi ngân hàng đầu tư tuần trước và làm cho nó có vẻ giống với CV của giám đốc marketing. Bạn cần phải bám theo những giám đốc marketing làm việc.

      Nhưng bằng cách nào? Và ngộ nhỡ họ còn chẳng thèm chuyện với mình sao?

      Sau khi tự mình thực việc này vài tuần liền tôi vài câu thần chú mới của chính mình, diễn đạt như sau: “Người tài năng nhất bao giờ tự mình trả lời điện thoại.” “Người tài năng nhất gọi lại, dù bạn để lại ba tin nhắn cho thư ký của họ.” “Người tài năng nhất muốn chuyển sang lĩnh vực bán lẻ dụng cụ thể thao,” và “Khi bạn đề cập đến khoản khấu trừ 50% cho nhân viên với mặt hàng vợt tennis, người tài năng nhất chỉ cười vào mũi bạn.”

      Tôi lôi bản danh sách sơ bộ ban đầu nhàu nhĩ và ố vết cà phê của chúng tôi ra lần thứ triệu và rầu rĩ nhìn lướt qua. Những cái tên lấp lánh từ đầu đến cuối trang giấy như những chiếc kẹo óng ánh. Tài năng xịn, có việc làm. Giám đốc marketing của Hãng bán lẻ Woodhouse. Giám đốc marketing khu vực châu Âu của Dartmouth Plastics. Nhất định là thể nào tất cả bọn họ đều hạnh phúc với công việc của mình đúng ? Phải có ai ngoài đó thích được làm việc cho Leonidas Sports chứ. Nhưng tôi thử từng cái tên và chẳng thu được gì. Tôi liếc lên thấy Kate đứng chân, quan sát tôi vẻ lo lắng, chân bên kia quấn lấy bắp chân bên này.

      “Chúng ta có chính xác ba tuần để tìm giám đốc marketing có tư tưởng cứng rắn, khó đánh bại cho Leonidas Sports.” Tôi cố gắng đến tuyệt vọng để vẫn lạc quan. Natalie giành được vụ này. Natalie quyến rũ các ứng viên ngôi sao. Natalie biết phải làm thế nào. Tôi .

      Mà thôi, cứ lấn cấn mãi với chuyện đó cũng chẳng ích gì.

      “OK.” Tôi đập tay lên bàn. “Tôi gọi vài cú điện thoại.”

      “Tôi pha cho tách cà phê mới.” Kate bật dậy làm việc. “Chúng ta ở lại đây cả đêm nếu cần.”

      Tôi Kate. hành động giống như trong bộ phim về công ty đa quốc gia đầy tham vọng, chứ phải là làm việc cho hai người trong văn phòng vỏn vẹn mười mét vuông với tấm thảm mốc meo.

      “Lương, lương, lương,” .

      “Ngủ gật mất tiền.” tôi đáp.

      Kate cũng nhiễm thói quen đọc những câu thần chú của Natalie rồi. Giờ chúng tôi thể ngừng trích dẫn những câu đó với nhau. Khổ nỗi chúng thực mách cho người ta cách phải tiến hành công việc này. Điều tôi cần là câu thần chú bảo cho ta cách vượt qua câu hỏi: “Làm ơn cho tôi hỏi nó móc nối đến điều gì?”

      Tôi xoay ghế dịch tới bàn Natalie để lôi tất cả giấy tờ của phía Leonidas Sports ra. Mấy cái móc của tập hồ sơ bằng bìa cứng bị rớt ra trong ngăn kéo của , nên tôi lầm bầm chửi rủa rồi thu tất cả giấy tờ lại với nhau và lôi ra. Đột nhiên tôi ngừng lại, khi nhận ra mẩu giấy nhớ cũ tự dưng dính vào tay tôi. Tôi chưa thấy nó bao giờ. “James Yates, di động”, viết bằng mực bút dạ tím nhạt màu. Sau đó đến số điện thoại.

      Số di động của James Yates. Tôi tin nổi! ta là giám đốc marketing ở Feltons Brewweries! ta nằm trong danh sách sơ bộ! ta hoàn hảo cho vị trí đó! Lần nào tôi thử gọi tới văn phòng ta cũng chỉ nhận được câu trả lời là ta nước ngoài”. Nhưng dù ở bất cứ đâu ta cũng mang theo di động đúng nào? Run lên vì phấn khích, tôi đẩy ghế dịch lại chỗ bàn làm việc của mình và bấm số.

      “James Yates nghe.” Đường dây hơi rè nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng ta.

      “Chào ,” tôi , cố hết sức sao cho có vẻ tự tin. “Tôi là Lara Lington. có thể chuyện được ?” Đây là điều mà Natalie luôn luôn điện thoại, tôi nghe thấy vậy.

      “Ai đấy?” Giọng ta nghe ngờ vực. “ vừa ở bên Lingtons à?”

      Tôi kín đáo thở dài. “, tôi ở bên công ty Tư vấn Nhân Cấp cao L&N, và tôi gọi vì muốn biết liệu có quan tâm tới vị trí mới, điều hành marketing cho công ty bán lẻ năng động, lớn mạnh hay . Đây là cơ hội hết sức thú vị, vì vậy nếu muốn thảo luận về việc này, có lẽ trong bữa trưa kín đáo tại nhà hàng tùy lựa chọn…” tôi chết mất nếu thở, nên tôi ngừng lại thở hổn hển.

      “L&N?” ta nghe có vẻ cảnh giác. “Tôi biết các .”

      “Chúng tôi là hãng khá mới, có tôi và Natalie Masser…”

      quan tâm.” ta cắt lời tôi.

      “Đây là cơ hội kỳ diệu,” tôi nhanh. “ có cơ hội mở rộng chân trời của mình, có rất nhiều tiềm năng thú vị ở châu Âu…”

      “Xin lỗi. Chào .”

      “Và được khấu trừ 10% khi mua quần áo thể thao!” tôi cách tuyệt vọng vào cái điện thoại tắt ngúm.

      ta tắt máy rồi. ta thậm chí cho tôi cơ hội.

      ta gì thế?” Kate lại gần, hai bàn tay siết chặt tách cà phê đầy hy vọng.

      ta tắt máy rồi.” Tôi ngồi thụp xuống ghế khi Kate đặt tách cà phê xuống. “Chúng ta bao giờ bạ ai cũng gọi nữa.”

      “Đúng, chúng ta làm vậy!” Kate , vừa lúc đó điện thoại đổ chuông. “Có lẽ là người điều hành tài giỏi nào đó, khảo sát công việc mới…” vội vã quay trở lại bàn làm việc của mình nhấc ống nghe lên với phong thái của trợ lý cừ nhất. “Công ty Tư vấn Nhân Cấp cao L&N xin nghe…Ồ, Shireen hả! gọi tới tuyệt quá! Tôi nối máy cho Lara.” mỉm cười tươi rói với tôi và tôi toét miệng đáp lại. Ít ra chúng tôi cũng có được thắng lợi.

      Tôi cho rằng, cách nghiêm ngặt, đó là thắng lợi của Natalie vì sắp xếp việc này, nhưng tôi làm tất cả những việc còn lại. Dù sao đó cũng là thắng lợi của cả công ty.

      “Chào Shireen!” tôi hớn hở. “ sắp xếp ổn thỏa cả cho công việc mới rồi chứ? Tôi biết đó vị trí tuyệt vời dành cho …”

      “Lara.” Shireen cắt ngang vẻ căng thẳng. “Có chuyện trục trặc.”

      Tôi thấy hẫng. . . Làm ơn đừng có gì trục trặc.

      “Trục trặc ư?” Tôi ép mình phải nghe sao cho thoải mái. “Trục trặc kiểu gì?”

      “Đó là con chó của tôi.”

      Con chó của ư?”

      “Tôi định đưa Flash làm hằng ngày. Nhưng tôi vừa gọi cho phòng nhân về việc làm cái ô cho nó họ bảo tôi là được. Họ bảo họ có quy định cho chó vào trong văn phòng, có thể tin được ?”

      ta ràng là chờ đợi tôi cũng phẫn nộ như . Tôi nhìn chằm chằm vào cái điện thoại hoang mang. Sao lại có con chó dính vào chuyện này vậy?

      “Lara? có đó ?”

      “Có!” Tôi sực tỉnh. “Shireen, nghe tôi này. Tôi tin chắc là thực quý Flash. Nhưng việc mang chó vào nơi làm việc phải là thường lệ…”

      “Có mà!” ta ngắt lời. “Có con chó khác trong tòa nhà ấy. Lần nào tới đó tôi cũng nghe thấy tiếng nó sủa. Vì thế tôi mới cho rằng được làm vậy! Nếu tôi chẳng bao giờ nhận công việc đó! Họ phân biệt đối xử với tôi.”

      “Tôi chắc chắn là họ hề phân biệt đối xử,” tôi vội vàng . “Tôi gọi lại ngay cho họ.” Tôi đặt điện thoại xuống, nhanh chóng quay số phòng nhân của Macrosant. “Chào Jean? Tôi Lara Lington đây, bên Tư vấn Nhân Cấp cao L&N. Tôi chỉ muốn hỏi điểm này thôi. Có phải Shireen Moore được phép đưa chó làm ?”

      “Cả tòa nhà đều có quy định mang chó vào,” Jean nhã nhặn. “Tôi xin lỗi, Lara, đó là vấn đề bảo hiểm.”

      “Đương nhiên rồi. Tất nhiên. Tôi hiểu mà.” Tôi ngừng lại. “Chuyện là, Shireen tin rằng ấy có nghe thấy tiếng con chó khác trong tòa nhà. Vài lần gì đó.”

      ấy nghe nhầm,” Jean sau khoảnh khắc cực ngắn. “ có con chó nào ở đây cả.”

      có con nào sao? có cả con chó con?” Những mối nghi ngờ của tôi bị khuấy lên trong khoảnh khắc ngừng lại đó.

      có cả con chó con,” Jean lấy lại được hòa nhã. “Như tôi , tòa nhà có quy định mang chó đến.”

      “Và thể có ngoại lệ cho ấy sao?”

      “Tôi e là .” ta lịch nhưng lay chuyển được.

      “Ờ, cảm ơn dành thời gian.”

      Tôi đặt điện thoại xuống và gõ khe khẽ bút chì lên tập giấy ghi chép của tôi. Có chuyện gì đó. Tôi cá là có con chó ở đó. Nhưng tôi làm được gì với chuyện đó đây? Tôi thể gọi lại cho Jean và bảo là “Tôi tin .”

      Thở dài, tôi bấm lại số của Shireen.

      “Lara, đấy à?” ta nhấc máy ngay lập tức, như thể ngồi ngay cạnh chiếc điện thoại chờ câu trả lời mà có thể có rồi. ta rất thông minh, Shireen ấy, và rất kiên quyết. Tôi có thể hình dung ra lúc này, vẽ những ô vuông cắt nhau nhằng nhịt mà vẫn thường nguệch ngoạc cách ám ảnh ở khắp nơi. Có lẽ ta cần con chó , để giữ cho đầu óc tỉnh táo.

      “Đúng, là tôi đây. Tôi gọi cho Jean và ấy bảo ai trong tòa nhà có chó cả. ấy bảo đó là điều khoản trong bảo hiểm.”

      im lặng bao trùm trong khi Shireen lĩnh hội chuyện này.

      “Họ dối,” cuối cùng ta lên tiếng. “ con chó ở đó.”

      “Shireen…” tôi có cảm giác như đập đầu vào đá vậy. “Chắc đề cập đến chuyện con chó trước đó chứ? Ở trong số các cuộc phỏng vấn, có lẽ vậy?”

      “Tôi cứ nghĩ rằng chuyện đó sao!” ta chống chế. “Tôi nghe thấy tiếng con chó khác sủa mà! có thể nhận ra ngay khi có con chó ở nơi nào đó. Ôi, tôi thể làm việc nếu có Flash được. Tôi xin lỗi, Lara, tôi đành phải rút lui khỏi công việc đó vậy.”

      “Đưừưng!” Tôi hoảng sợ kêu toáng lên trước khi kịp ngăn mình lại. “Ý tôi là… xin đừng làm gì vội vàng, Shireen! Tôi xử lý vụ này, tôi hứa đấy. Tôi gọi lại cho sớm.” Thở nặng nhọc, tôi đặt ống nghe xuống và vùi đầu vào hai bàn tay. “Khỉ !”

      định làm thế nào?” Kate đánh bạo hỏi vẻ lo lắng. ràng là nghe hết mọi chuyện.

      “Tôi biết,” tôi thừa nhận. “Natalie làm thế nào nhỉ?”

      Cả hai chúng tôi bất giác cùng liếc sang bàn Natalie, sáng bóng và trống trơn. Tôi chợt thấy ảo ảnh là Natalie ngồi đó: những cái móng tay sơn bóng loáng của gõ lên mặt bàn, cao giọng lên trong cuộc gọi suôn sẻ. Từ khi , lượng trong phòng giảm đến tám mươi phần trăm.

      “Có thể ấy bảo Shireen phải nhận công việc đó và dọa kiện ta nếu nhận,” Kate .

      ấy nhất định bảo Shireen tự mà giải quyết lấy.” Tôi gật đầu đồng tình. “ ấy bảo ta là đồ chuyên nghiệp và đồng bóng.”

      Tôi từng nghe Natalie cho chàng có ý trù trừ về công việc ở Dubai bài kịp vuốt mặt. Nó hay ho gì cho lắm.

      từ sâu thẳm mà tôi muốn thừa nhận với bất cứ ai là bây giờ tôi phải tìm hiểu cái cách mà Natalie suy nghĩ và làm việc, tôi hiểu chuyện đó lắm. Thứ lôi cuốn tôi với công việc này là làm việc với mọi người; thay đổi cuộc sống. Trước kia mỗi lần chúng tôi gặp nhau và Natalie kể cho tôi nghe những câu chuyện về việc tìm kiếm người tài, tôi luôn luôn thích thú với câu chuyện đằng sau vụ làm ăn ngang với chính bản thân vụ làm ăn. Tôi nghĩ rằng giúp đỡ cho nghiệp của mọi người chắc phải làm ta thích thú hơn rất nhiều so với việc bán xe hơi. Nhưng khía cạnh này có vẻ được nổi bật lắm trong chương trình của chúng tôi.

      Ý tôi là, OK, tôi biết tôi mới học việc. Và có thể tôi hơi bị lý tưởng hóa chút, như bố tôi vẫn luôn bảo thế. Nhưng công việc là trong những điều quan trọng nhất trong cuộc đời ta, chắc chắn là vậy. Nó cần phải phù hợp với ta. Lương phải là tất cả.

      Lại điểm này, đó chính là lý do tại sao Natalie là tay săn đầu người thành công với cả đống hoa hồng giắt lưng, còn tôi . Mà ngay bây giờ chúng tôi cần tiền hoa hồng.

      “Vậy chúng ta tới chuyện là tôi nên gọi lại cho Shireen và cho ta bài,” tôi miễn cưỡng. Im lặng. Trông Kate cũng khốn khổ y như tôi.

      “Vấn đề là, Lara ạ,” ngập ngừng, “ phải Natalie. ấy vắng rồi. Thế là sếp. Vậy nên làm mọi chuyện theo cách của .”

      “Đúng thế!” tôi cảm thấy trút được gánh nặng. “Đúng là như vậy. Tôi là sếp. Thế nên điều tôi là… trước hết tôi nghĩ về điều này lúc .”

      Cố ra vẻ đây là phần quyết định của hành động chứ phải là trốn tránh trách nhiệm, tôi đẩy điện thoại sang bên và bắt đầu đọc lướt qua đống thư từ. hóa đơn văn phòng phẩm. lời đề nghị gửi tất cả các nhân viên của tôi tham gia chuyến xây dựng nhóm tới Aspen. Và ở cuối đống giấy tờ, tờ Bussiness People, giống như tạp chí về những người nổi tiếng trong giới kinh doanh. Tôi mở ra và bắt đầu lật nhanh qua các trang, cố tìm ra ai đó hoàn hảo cho vị trí giám đốc marketing của Leonidas Sports.

      Đối với người làm nghề săn đầu người, Bussiness People là thứ nhất thiết phải đọc. Về cơ bản nó là vô số những tấm ảnh in hai trang báo chụp những kẻ siêu chải chuốt, đầy tham vọng có phòng làm việc khổng lồ với rất nhiều chỗ treo áo khoác. Nhưng Chúa ơi, quá chán. Trong khi tôi lật từ kẻ tham vọng bay cao này sang kẻ tham vọng bay cao khác, càng lúc tinh thần của tôi càng giảm sút. Có chuyện gì xảy ra với tôi thế? Tôi chỉ mỗi thứ tiếng. Tôi chưa từng được đề nghị làm chủ trì bất cứ ủy ban quốc tế nào. Tôi tủ quần áo làm việc nào treo những bộ quần âu Dolce & Gabbana kết hợp với áo sơ mi phá cách Paul Smith.

      Thảm quá, tôi gập cuốn tạp chí lại và ngả người ra ghế, nhìn chằm chằm lên trần nhà cáu bẩn. Tất cả bọn họ làm thế nào nhỉ? Chú Bill của tôi. Tất cả những người trong cuốn tạp chí này. Họ quyết định bắt tay vào làm ăn là ngay lập tức thành công luôn, trông cứ ngon ơ…

      “Đúng rồi… đúng rồi…” Đột nhiên tôi nhận thấy Kate truyền các tín hiệu theo kiểu xêmapho ở phía bên kia căn phòng. Tôi ngước lên thấy mặt đỏ hồng vì phấn khích trong khi chuyện điện thoại. “Tôi tin chắc là Lara có thể dành cho chỗ trong nhật ký của ấy, nếu chờ máy lát.”

      ấn nút chờ và kêu lên the thé, “Clive Hoxton đấy!... chàng bảo quan tâm gì tới Leonidas Sports ấy?” thêm khi thấy mặt tôi đờ ra. “Cái gã chơi bóng bầu dục ấy? Có lẽ rốt cuộc ta đấy! ta muốn ăn trưa để bàn về chuyện đó!”

      “Ôi Chúa ơi! chàng đó!” Tinh thần tôi vụt hứng khởi trở lại. Clive Hoxton làm giám đốc marketing tại Arberry Stores và từng chơi bóng bầu dục cho đội Doncaster. còn ai hoàn hảo hơn ta cho công việc tại Leonidas Sports nữa, nhưng tôi vừa mới mon men tiếp cận ta bảo là muốn chuyển việc. Tôi thể tin nổi là ta liên lạc lại.

      “Làm bộ lạnh vào!” Tôi thào gấp gáp. “Giả vờ là tôi thực bận phỏng vấn các ứng viên khác nhé.”

      Kate gật cái rụp.

      “Đợi tôi xem nhé…” vào điện thoại. “Lịch làm việc của Lara hôm nay khá là sít, nhưng để xem tôi có thể làm gì… À! Đây, hên quá! ấy có khoảng thời gian trống ngờ này! có muốn chọn nhà hàng ?”

      nhoẻn miệng cười với tôi và chúng tôi vỗ tay với nhau ăn mừng chiến thắng. Clive Hoxton là cái tên đầu bảng! ta là kẻ có tư tưởng cứng rắn khó chơi! ta hoàn toàn bù đắp được cho cả gã lập dị lẫn ả tắt mắt kia. Thực tế là nếu có được ta, tôi cắt phăng ả tắt mắt, tôi quyết định vậy. Còn gã lập dị kia tệ đến thế, chỉ cần chúng tôi loại bỏ được vụ đầu có gàu của ta….

      “Ấn định rồi nhé!” Kate đặt ống nghe xuống. “Hôm nay ăn trưa vào giờ.”

      “Tuyệt vời! Ở đâu?”

      “À, mắc mớ ở mỗi điểm này.” Kate ngập ngừng. “Tôi bảo ta cho biết tên nhà hàng. Và ta …” đột ngột dừng lại.

      “Sao?” Tim tôi bắt đầu đập thình thịch vì hồi hộp. “ phải Gordon Ramsay. phải cái nhà hàng sang trong ở Claridge’s đó.”

      Kate nhăn mặt. “Tệ hơn. Lyle Place.”

      Ruột gan tôi héo hon hết cả. “Chắc đùa.”

      Lyle Place mở cửa chừng hai năm trước và ngay lập tức được đặt tên thánh là “Nhà hàng đắt nhất châu Âu.” Nó có bể tôm hùm to vật vã, đài phun nước và hàng tá sao bự kéo đến. Đương nhiên là tôi chưa từng đặt chân đến đó. Tôi mới chỉ đọc về nó tờ Evening Standard thôi.

      Lẽ ra chúng tôi bao giờ, bao giờ, bao giờ được để cho ta đề xuất nhà hàng. Lẽ ra tôi nên đề xuất tên nhà hàng. Tôi hẳn tên nhà hàng Pasta Pot, ở ngay cạnh đây và bữa trưa có suất giá 12.95 bảng bao gồm ly vang. Tôi còn dám nghĩ tới giá của bữa trưa dành cho hai người ở Lyle Place là bao nhiêu.

      “Chúng ta chen vào nổi đâu!” tôi , đột nhiên cảm thấy nhõm. “ đông nghẹt.”

      ta bảo ta có thể đặt trước bàn. ta quen vài người ở đó. ta đặt dưới tên .”

      “Chết tiệt.”

      Kate gặm móng tay vẻ lo lắng. “Quỹ dành cho giải trí với khách hàng còn bao nhiêu?”

      “Khoảng 50 bảng,” tôi tuyệt vọng. “Chúng ta khánh kiệt rồi. Tôi phải dùng đến thẻ tín dụng của mình.”

      “Ờ, cũng đáng đấy,” Kate kiên quyết. “Đó là khoản đầu tư. cần phải trông như nhân vật quyền lực. Nếu mọi người thấy ăn tại Lyle Place, họ nghĩ là ‘Chao, Lara Lington hẳn phải ăn nên làm ra lắm mới đủ tiền đưa khách tới đây!’ ”

      “Nhưng tôi đủ tiền trả!” tôi rền rĩ. “Chúng ta có thể gọi lại cho ta và bảo đổi cuộc hẹn thành uống cà phê được ?”

      Ngay trong lúc tôi dở câu đó tôi cũng thấy làm vậy khó coi thế nào. Nếu ta muốn ăn trưa, tôi phải đưa ta ăn. Nếu ta muốn tới Lyle Place, chúng tôi phải tới Lyle Place.

      “Có lẽ nó đắt đến mức như ta tưởng đâu,” Kate đầy hy vọng. “Ý tôi là chẳng phải tất cả các tờ báo đều ra rả rằng tình hình kinh tế tồi tệ thế nào sao? Có thể họ giảm giá rồi. Hoặc có khuyến mãi đặc biệt.”

      “Đúng vậy. Mà cũng có thể ta gọi nhiều lắm,” tôi chợt cao hứng thêm. “Ý tôi là ta vốn là dân thể thao. ta phải kẻ phàm ăn đâu.”

      “Đương nhiên rồi!” Kate đồng tình. “Đại loại ta ăn ít sashimi và uống chút nước, nhanh gọn. Dứt khoát ta uống rượu. Giờ chẳng còn ai uống rượu vào bữa trưa cả.”

      Giờ tôi cảm thấy lạc quan hơn về chuyện này rồi. Kate đúng. Thời buổi này làm gì còn ai uống rượu vào bữa trưa bàn công việc nữa. Và chúng tôi có thể giữ bữa trưa quá hai món. Hoặc thậm chí là chỉ . món khai vị và tách cà phê ngon lành. Có điều gì ổn đâu?

      Mà dù sao chúng tôi có ăn gì nữa cũng thể đến mức trả nổi, đúng nào?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :