Chương 2 Linh trí cao
Kiếm Tiên!
Tiểu linh hồ Tuyết Hoa ngửa đầu nhìn Cảnh Thanh Viễn bay nháy mắt cái cũng thấy bóng dáng.
"Ngươi nhìn gì ngây người? Đây là thuật ngự kiếm phi hành – loại pháp thuật của tu sĩ loài người, dùng nó có thể giống bay lượn giống chim." Sư phụ rất hòa nhã , "Ta là Hạ Lăng Vân, trưởng lão Thiên Linh sơn."
là trưởng lão nha,hóa ra mình vớ được núi vàng !
Tuyết Hoa nhất thời cao hứng lay động cái đuôi.
Hạ Lăng Vân biết nó là cao hứng, liền ôm nó bay thẳng lên, bay về phía nam.
Bay, bay! Tuyết Hoa lo lắng đem bốn móng vuốt gắt gao bám chặt lấy quần áo của .
" Đừng sợ, ta để ngươi rơi xuống." Nhận ra nó cứng ngắc, lên tiếng an ủi nó.
Hạ Lăng Vân là tiên nhân, sao có thể để nàng rơi xuống?
Nghĩ đến đây Tuyết Hoa dần yên tâm, to gan ló đầu nhìn phía dưới.
Oa, rất cao!
Nàng phát phía dưới là chân trời, rừng rậm cùng dãy núi. Từ khi xuyên , nàng chỉ sống ở trong rừng núi. Nếu như Hạ Lăng Vân ôm nàng bay lên, có thể cả đời này nàng biết địa phương sống của mình so với toàn bộ khu rừng mà , chỉ là nơi bé chật hẹp.
Hạ Lăng Vân đáp xuống bên con suối, đem Tuyết Hoa thả xuống mép nước : " rửa chút, ngươi rất bẩn thỉu." xong, nhã nhặn thay trường sam .
Nàng vừa chiến đấu cùng Hắc lang. Khi chạy trốn thường tìm những gốc cây chết chui, hi vọng mùi thối của rễ cây cùng dây leo rậm rạp che giấu mùi cùng tiểu thân hình. Nàng đảm bảo là mùi của mình cực kỳ khó ngửi !
Bị là vừa bẩn vừa thối, Tuyết Hoa lúng túng chạy tới chỗ nước cạn, dùng miệng, móng vuốt và đuôi rửa bộ lông người mình, sau đó hướng phía hạ du lợi dụng dòng nước rửa cái mông.
Ngồi quan sát tiểu linh hồ, Hạ Lăng Vân phát nó vệ sinh chính mình, liền vừa lòng đứng lên. nhiều năm thanh tịnh, đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn nhận linh sủng, phần là vì linh sủng cùng mình tâm linh tương thông, nuôi dưỡng khó khăn. Tuy tiểu linh hồ cùng ký khế ước thất bại nhưng nó cũng thích sạch , để dưỡng nó cũng tốt.
Vệ sinh bản thân xong, Tuyết Hoa chậm rãi di chuyển rồi đột nhiên khuấy mạnh dòng nước, chuẩn xác cắn chặt con cá lớn. Nàng hào hứng chạy chỗ đến trước mặt Hạ Lăng Vân, đem cá buông rồi lui ra phía sau vài bước, giũ sạch nước.
"Ngươi lấy lòng ta sao?" Hạ Lăng Vân buồn cười hỏi. Tiểu linh hồ cũng quá biết lấy lòng người.
"Oa ô, oa ô." Tuyết Hoa nhàng kêu lên, khóe miệng hơi gợi lên độ cong , ánh mắt mị thành hai đạo trăng rằm.
Hồ ly nho thế mà biết lộ ra tươi cười!
Hạ Lăng Vân được nhịn vươn tay vuốt ve.
Tuyết Hoa cảm giác bên người nổi lên trận gió . Gió thổi đến đâu bộ lông khô đến đó.
Pháp thuật lợi hại, ta muốn học!
Nàng cao hứng cọ vào bàn tay , phát ra tiếng thoải mái như tiếng ngáy.
Cái vật , nếu gặp được nữ tu sĩ thích động vật xinh đẹp, nhất định được coi như bảo bối mà hầu hạ.
Hạ Lăng Vân khẽ cười, chỉ vào con cá: "Ta ăn thịt sống, nếu như ngươi làm chín con cá này được, ta cho ngươi khỏa cao cấp Tẩy Tủy đan."
Cao cấp Tẩy Tủy đan?
Ánh mắt Tuyết Hoa sáng tựa như hai bóng đèn trong đêm tối. Nhìn con cá giãy dụa mặt đất, nàng đập mạnh phát vào đầu cá.
Cá bị nàng đập ngất nằm bất động đất.
Hạ Lăng Vân kinh ngạc, linh hồ linh trí cao còn biết đánh chết cá mới thi triển hỏa pháp thuật. Màn phía sau lại càng khiến kinh ngạc.
Tiểu linh hồ dùng móng vuốt đem rạch bụng cá sau đó dùng chân trái trước cùng chân phải trước phối hợp đem vét sạch bụng cá rồi ngậm cá ra suối rửa sạch mới vòng trở lại, đem cá buông bắt đầu vận hành hỏa linh lực.
Nhìn tiểu linh hồ nướng cá, Hạ Lăng Vân rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Thú loại trời sinh sợ lửa, Tu Tiên giới nuôi dưỡng linh hồ đều là ăn cá sống, vì sao nó biết được biết dùng lửa nướng chín? Vì sao nó biết mổ cá, làm sạch bụng còn dùng nước trong rửa vết máu? Chỉ có loài người mới làm cá như thế.
Móng vuốt hồ ly đương nhiên linh hoạt như tay người nhưng nhìn cách nó phối hợp, có vẻ nó thường xuyên ăn như vậy. có linh sủng, nó biểu rất thích , muốn theo , phù hợp để ký khế ước linh sủng nhưng lại thu linh sủng thất bại. người linh hồ này có nhiều điểm đáng ngờ, từ từ tìm hiểu.
Tuyết Hoa chú tâm nhìn con cá, cố gắng điều khiển ngọn lửa, dám lơ đãng. lâu sau, trong khí truyền ra mùi cá chín.
Nàng lập tức ngừng hỏa linh lực, quay đầu nhìn về tiên quân tranh công thấy đôi mắt thâm thúy, tìm tòi của tiên quân.
Đôi mắt đen như hai cái hắc động, phảng phất về triều thuận kim giờ xoay tròn.
Trong đầu dường như có cái gì chui vào, nàng cảm giác đau đầu.
Ngươi là ai?
đau đầu...
Ngươi là ai?
đau đầu...
Ngươi là ai?
Tuyết Hoa...
Tên đầu tiên của ngươi?
Tuyết Hoa...
Ngươi từ chỗ nào đến?
là khổ sở... Đầu đau quá... Cứu mạng...
chỉ đau đầu mà càng ngày càng đau, phảng phất có cổ lực lượng quấy phá óc, ánh mắt tuyết hồ dần đờ đẫn rồi tứ chi mềm nhũn ngã xuống đất.
Ánh mắt Hạ Lăng Vân thực quỷ dị lập tức đưa tay sờ cổ của nó, sau khi suy nghĩ chút lấy ra bình sứ trắng, gỡ miệng của nó ra hướng bên trong rót thuốc.
Hạ Lăng Vân vuốt ve bộ lông mềm mại người nó, khóe miệng lộ ra tươi cười.
○○○
Mặt trời lặn về phía Tây, rừng rậm trở nên vô cùng u. Tiểu linh hồ chậm rãi mở mắt, nhanh chóng trở về tư thế cảnh giác. Trong rừng rậm cất giấu vô vàn nguy cơ, nàng ngủ đều chọn chỗ an toàn, sao hôm nay ngủ ở chỗ kỳ lạ ?
"Tuyết Hoa, tỉnh ngủ?" Bên tai nghe được thuần giọng nam ôn hòa, phát chính mình đứng tại kia xếp lại quần áo bẩn thượng, nàng thế này mới buông cảnh giới.
Mê hoặc bốn phía nhìn xem, nàng hướng tới bên cạnh Hạ Lăng Vân đến.
"Tuyết Hoa, tuy nguươi có linh lực tương đương tu sĩ Nhân tộc nhị phẩm nhưng chưa am hiểu hỏa linh thuật, dù nướng con cá cũng tốn rất nhiều tinh thần lực nên té xỉu."
Hạ Lăng Vân vuốt ve tiểu linh hồ. Kỳ là nó là chịu nổi sưu hồn thuật nên té xỉu!
Oh, trước đây mình nướng cá như vậy chưa từng xỉu nha?
Tuyết Hoa nghĩ nghĩ, chắc do xế chiều hôm nay gặp gỡ Hắc lang, phần lớn linh lực, thể lực cùng tinh thần lực bị tiêu hao nên khi nướng cá mới chống đỡ đượcmà té xỉu.
Nàng rất nhanh tìm được giải thích, liền nghĩ nữa, hướng Hạ Lăng Vân oa ô oa ô khẽ giọng kêu.
"Ta biết, ngươi khoe thành tích phải ?" Hạ Lăng Vân khẽ cười , " Cao cấp Tẩy Tủy đan dùng cho linh thú ta cho ngươi, nhưng ta chưa từng dưỡng linh thú nên người có, chờ đồ đệ của ta tới, ta cho ngươi muốn khỏa đến."
Con cá này ngươi ăn hay ? Ta đoán ngươi ăn, ta tại có thể ăn sao?
Tuyết Hoa có miệng nhưng khó hỏi, đành phải hướng tới Hạ Lăng Vân ngừng ngao ô gọi.
Hạ Lăng Vân nghĩ nghĩ, hỏi, "Ngươi muốn hỏi ta có ăn hay ? Ta ăn. Ngươi thích ăn ." có gia vị, mùi cá tanh nồng rất nặng, nhất là khi nguội ngắt thế kia.
ăn cũng sao, thể lãng phí lương thực, nàng ăn.
Tuyết Hoa cúi đầu bắt đầu ăn cá. Khứu giác của nàng so với khi làm người nhạy cảm hơn nhiều, hiển nhiên nhận ra mùi tanh của cá nhưng có lẽ do bản năng của động vật, nàng cũng thấy chán ghét đồ ăn lạnh, cá có gia vị cũng chẳng khó ăn.
Ăn hết con cá nhưng vẫn đói, Tuyết Hoa rất muốn bắt con cá lớn.
Vạn nhất nàng đánh bắt cá khi tiên quân muốn bỏ làm thế nào? Nàng bây giờ chỉ là tiểu linh hồ, tiên quân muốn bỏ nàng hoàn toàn thể tìm được? Bên ngoài kia nhất định có rất nhiều tu sĩ lợi hại, có người bảo hộ, nàng biến thành bộ khăn hay bao tay hồ ly.
Dù sao cũng ăn được lửng dạ , nàng bám chặt, cho tiên quân mất.
Hạ quyết tâm, thân là tiểu hồ ly nàng liền chậm rãi leo đến quần áo nằm.
"Ngươi ăn no?" Hạ Lăng Vân nhìn đến nàng ăn con cá trở lại, liền dò hỏi.
"Ngao ô ~~" có...
Nàng bất đắc dĩ kêu lên.
Ngồi xếp bằng bồ đoàn, đột nhiên, trong tay Hạ Lăng Vân xuất hai quả táo.
Đột nhiên xuất ? gian pháp thuật, túi trữ vật?
Tuyết Hoa ngạc nhiên đứng dậy, trừng lớn mắt nhìn quả táo.
"Ăn , đây là quả táo. Ta cho rằng hồ ly thích ăn." Hạ Lăng Vân khẽ cười, làn da trắng nõn như ngọc, nụ cười ôn nhuận khuôn mặt biểu lộ tia cưng chiều. Mặc kệ con hồ ly này có lai lịch gì, đều muốn nuôi dưỡng nó.
Nàng biết hồ ly thích ăn táo nhưng bây giờ ta nhớ nhất cái này!
Tuyết Hoa lập tức hướng tới vui vẻ lay động cái đuôi, đến trước mặt dùng miệng ngoạm lấy quả táo.
Nghe được miệng truyền đến tiếng vang thanh thúy, Tuyết Hoa kích động đến gần như muốn lệ nóng vòng quanh.
Táo ngon táo ngọt nha! Trước đây, có đặt thùng quả táo trước mặt của nàng, nàng cũng lười ăn, nhất định muốn người khác gọt vỏ, cắt , cắm tăm mới bằng lòng ăn. Bây giờ, ta mới biết được cuộc sống trước kia có bao nhiêu xa xỉ.
Theo Hạ Lăng Vân là quyết định sáng suốt, nàng nhất định phải bám chặt, theo tiên quân có ăn có uống, chừng còn có thể biến thành người.