1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hồ ly trùng sinh - Chín mươi chín dùng thư sinh (57c+3nt) (hoan)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Hồ ly trùng sinh
      [​IMG]
      Tác giả :Chín mươi chín dùng thư sinh

      Nguồn convert :Tangthuvien – Not

      Thể loại : Huyễn huyễn. đại [?]

      Độ dài :57 chương

      Cặp đôi :Đại thúc x Loli – Tử Phủ Đế Quân x Đản Hoàng Tô

      Biên tập:Đơn Dương

      Nguồn truyện :nguyenla.wordpress.com
      Giới thiệu:


      Vô Thượng Đế phi sinh, sinh ra quả trứng.


      Vô Thượng Đế Quân là long thân, Vô Thượng Đế phi là phượng thể, vốn là loài động vật đẻ trứng, dù lần này sinh ra trứng là việc ngoài dự định, nhưng cũng là chuyện có tình có lý.


      Nhưng vấn đề quả trứng kia lại nở ra con hồ ly.


      con hồ ly hai đuôi.


      —— Nghe có vẻ rất là cổ đại phải , thực ra đây là truyện đại đó.​
      fujjko thích bài này.

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Lời dẫn: Có quả trứng to to…







      Vô Thượng Đế phi mang thai, quả là việc vui mừng khắp chốn.







      trời như trần gian, nam nữ ái ân, sau đó cứ thế mà ‘châu thai ám kết’ lưu truyền đời sau. Nhưng vấn đề là như vầy, nếu sinh mà chết chẳng mấy chốc thiên đình bị quá tải, ảnh hưởng tới nguồn năng lượng mấy vạn năm mới có được của trần gian. Phần lớn tiên đồng thiên giới lúc sinh ra đều có cơ hội hưởng duyên tiên, tỷ như tiên quả vạn năm, hoặc thánh khí đầy linh khí chẳng hạn, rồi có duyên có phận mà được tiên nữ nào đó ăn, cứ thế mà thành thai quả, đợi hết kỳ bầu bí rơi xuống đất thành tiên, đây gọi là mượn phúc tiên. Còn có cách khác, hai vị thần tiên tình cảm thắm thiết mặn nồng được sợi kim tuyến buộc chặt, trải qua vạn vạn năm rời, hoạn nạn có nhau, rốt cuộc trở thành tiên đế, khi thời cơ chín muồi trời cao ban thưởng tiên đồng.







      Vô Thượng Đế phi mang bầu tiên đồng được trời cao ban tặng, trăm ngàn năm qua thiên đình chỉ có duy nhất tiên đồng này, thế nên trong lòng Vô Thượng Đế Quân vô cùng hớn hở mừng vui.







      Đợi đến ngày Vô Thượng Đế phi sanh nở, Vô Thượng Đế Quân ôm bụng kích động canh sẵn ngoài phòng sinh. Ước chừng qua qua lại lại khoảng bốn vạn bảy ngàn tám trăm sáu mươi mốt bước mới thấy tiên nga ôm cái bọc ra.







      đợi tiên nga mở miệng chúc mừng, Vô Thượng Đế Quân dằn lòng chẳng đặng, vội hỏi, “Là trai hay ?”







      Tiên nga sợ hãi kéo góc chăn lên, hóa ra là quả trứng.







      Vô Thượng Đế Quân giật mình sửng sốt, nhưng rồi cũng nhõm hẳn.







      —— Vô Thượng Đế Quân là long thân, Vô Thượng Đế phi là phượng thể, vốn loài động vật đẻ trứng, dẫu việc sinh ra quả trứng này là ngoài dự liệu, nhưng cũng có tình có lý .







      Thiên đình rất nhàm chán, mấy vị chư thần tán tiên còn cá cược xem Vô Thượng Đế phi sinh con trai hay con trái. Tin tức Vô Thượng Đế phi sinh quả trứng vừa truyền ra, tất cả tiên nhân đều nhất tề rớt cằm té u đầu, chỉ thoáng mà điểu thú bay loạn, tường vân rục rịch, mấy thần tiên kéo tới xem nhốn nháo dứt, thiên đình trở nên náo nhiệt lạ thường, rốt cuộc ngay cả Tử Phủ Đế Quân, tiên nhân đứng cùng bậc với Vô Thượng Đế Quân cũng bị ‘kinh động’.







      “Sao lại có thể là trứng!” Tử Phủ Đế Quân lẩm bẩm, thận trọng nghĩ ngợi hồi, cũng đạp cái tường vân phô trương khoe mẽ của mình hướng lên thiên đình.







      Bình thường tường vân nhà khác chỉ có hoặc hai màu, nhiều nhất là ba màu thôi , tường vân nhà Tử Phủ Đế Quân phải bảy màu, khi bay lên, màu sắc rực rỡ lóa mắt kia người cách xa mấy ngọn núi to cũng có thể thấy rất ràng.







      Nguyên nhân là vì xa xưa thuở, quan hệ giữa Tử Phủ Đế Quân cùng Vô Thượng Đế Quân thể là tốt, lúc này đến nhất định khiến đám thần tiên mới gắn lại cằm ngã ngửa ra cả. Nhưng địa vị Tử Phủ Đế Quân cao quý như vậy, nếu muốn khiến chúng thần tiên kinh ngạc cũng phải để mình quang minh chính đại tiến thẳng vào Linh Tiêu Bảo Điện.







      Bởi vậy, thời điểm Tứ Phủ Đế Quân đến thấy chúng tiên đều giống như Vô Thượng Đế phi, tất thảy đều quấn khăn thành cục đầu.







      Tử Phủ Đế Quân nhíu mày, “Ngàn năm gặp, lão Vô Thượng kia càng ngày càng gia trưởng ngang ngược, vợ ở cữ sao các ngươi cũng phải quấn khăn trùm đầu hết thế kia?”







      Kiểu chuyện như vậy chư thần tán tiên nghe mòn tai, nhất thời càng lúng túng hơn so với việc nghe tin lúc nãy.







      tiên gia ‘mạnh vì gạo bạo vì tiền’ (phải có điều kiện thuận lợi hoạt động mới có hiệu quả) lanh lẹ đến xã giao, Tử Phủ Đế Quân phất tay áo, “Tiểu tiên dẫn đường, nghe Vô Thượng trước có già sau có trẻ, ta đến xem trứng tiên nhà .”







      Tiên gia kia vừa nghe mấy lời này còn muốn khách sáo xã giao gì, im lặng đưa Tử Phủ Đế Quân đến thằng vườn bàn đào.







      Tuy là quả trứng, nhưng cũng là ruột thịt của mình, Vô Thượng Đế Quân làm theo đề nghị của chúng thần cách qua loe, mở yến hội tam triều rửa tội ngoài trời lớn trong vườn bàn đào.







      Bây giờ yến hội còn chưa bắt đầu, các tiên nhân được xếp ngồi vào chỗ, bàn dọn sẵn hoa tươi rượu ngon chờ đợi. Vô Thượng Đế Quân ngồi đối diện với Vô Thượng Đế phi ôm quả trứng trong ngực, nghĩ đến xuất thần.







      Đúng là quả trứng vô cùng xinh đẹp, màu trắng óng ánh, hề có tỳ vết nào, giống như viên trân châu khổng lồ. Tử Phủ Đế Quân nhìn quen mắt, đến trước mặt, rằng giơ tay muốn ôm quả trứng kia xem cái.







      Vô Thượng Đế phi vốn muốn, vừa thấy Tử Phủ Đế Quân, do dự lúc cũng đưa cho .







      Tay vừa rờ đến, quả trứng nứt ra.







      phải tại ta.” Tử Phủ Đế Quân tỏ vẻ vô tội.







      Vợ chồng Vô Thượng Đế Quân thèm nhìn , chỉ căng thẳng nhìn quả trứng kia, vừa mừng vừa lo, biết lát nữa cái gì chui ra.







      Quả trứng kia rung rung vài cái, khe hở càng lúc càng lớn, đỉnh trứng từ từ có dấu hiệu nứt vỡ, rốt cuộc mảnh vỏ cũng được phá ra.







      Lúc này, chỉ vợ chồng Vô Thượng Đế Quân mà mỗi thần tiên đều nín thở như thể sợ khiến tiên đồng chưa nở ra kia sợ hãi.







      Giữa ánh mặt vạn chúng chú mục, bàn chân với những đệm thịt, bên là màu lông xù vàng óng ánh chầm chậm thò ra.







      Cho dù là rồng hay phượng cũng chỉ có bộ vuốt cứng cáp sắc nhọn, mà tay người cũng chỉ đầy thịt chứ thể có màu lông xù vàng óng kia được. Bởi vậy Vô Thượng Đế Quân nhịn được “a” tiếng.







      Tiếng “a” này vừa thoát ra, bàn chân mập mạp vàng óng kia lập tức rụt về.







      phải Đản Hoàng Tô bị tiếng “a” kia dọa, mà là bị chính bàn chân mình dọa.







      Đản Hoàng Tô còn nhớ rất , trước đó mình ngồi đọc cuốn truyện mạng tên “Hồn BOSS”, nam nhân vật chính là đại ma đầu, tục danh Ba Nhĩ, rất am hiểu chuyện quăng tới quăng lui người ta từ chỗ này sang chỗ khác. lúc đọc tới đoạn Vương Tiểu Minh, CP (character pairing) của Ba Nhĩ, bởi vì thay Ba Nhĩ chịu đòn, thân thể thể chịu đựng được việc tim vỡ nát mà chết tươi đột nhiên tên Ma vương Ba Nhĩ kia xuất trước mặt nàng, sau đó giống hệt như những gì nàng thường thấy trong truyện, bùm cái, thế rồi nàng bị Ba Nhĩ kéo từ máy tính thả đến chỗ tối om chật chội này.







      (Nếu mình nhầm Đản Đản đọc truyện đam mỹ :3, thể loại huyễn huyễn)







      Nàng cố gắng giãy giụa ở cái chỗ chật hẹp vô cùng kia, rốt cuộc khi đánh vỡ được cái lỗ xíu, nàng bị chính tay mình —— à , bàn chân —— hù dọa.







      phải Ba Nhĩ chỉ có thể biến người ta từ chỗ này sang chỗ khác thôi hay sao, từ khi nào cũng có thể biến người thành động vật?







      Đản Hoàng Tô mù mờ xác định được, nương theo ánh sáng từ cái lỗ cao cẩn thận kiểm tra chân mình. Hoàn toàn chính xác, đệm thịt mềm mịn, màu lông vàng óng ánh, giống như bàn chân của A Hoàng nhà nàng, nhưng A Hoàng nhà nàng chính là con chó mà?







      Chả nhẽ mình bị Ba Nhĩ biến thành con chó?







      Đản Hoàng Tô cảm thấy 囧.







      …Nhưng cũng thiệt mới mẻ!







      Cái chỗ tối om om này chỉ cần phá được lỗ hổng chợt trở nên vô cùng yếu ớt, Đản Hoàng Tô chỉ cần quơ quơ hai ba cái nó thành cái động lớn đủ để thò đầu ra, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Tử Phủ Đế Quân. Chỉ trong nháy mắt, hàng mi dài kia như chạm thẳng vào lòng nàng.







      Nhìn kỹ thêm tý, làn da trắng ngần sáng sủa, tóc vừa mướt vừa dài vừa mềm, khí chất siêu phàm thoát tục, ngũ quan có nét, hàng mi đậm cùng đôi mắt xếch kia lại đẹp quá đáng.







      Đây là chàng đẹp giai đó nha!







      Đản Hoàng Tô nuốt nước miếng đánh ực.







      Nếu biết đọc truyện này lại có phúc lợi như vậy, nàng nên đợi truyện hết mới đọc!







      Đản Hoàng Tô nuốt nước miếng, tinh thần hưng phấn chào hỏi Tử Phủ Đế Quân, “Hi đẹp giai!”







      Nhưng thanh thoát ra khỏi miệng lại là mấy tiếng “A a” hề có ý nghĩa, ngọng ngịu trong trẻo, nhưng phải là tiếng chó sủa.







      “Nó chào ta?” Tử Phủ Đế Quân nhíu mày, vươn tay ra túm lấy gáy Đản Hoàng Tô xách nàng lên, vui sướng hả hê khi người khác gặp họa, “Ồ, con hồ li hai đuôi, là con cái.”







      Mặt Vô Thượng Đế quân tái mét.







      Rồng với phượng, cho dù đột biến gen kiểu gì cũng thể sanh ra hồ ly!







      Đương nhiên Vô Thượng Đế Quân phải buồn Vô Thượng Đế phi cắm sừng hay đội nón xanh cho , chỉ phẫn nộ việc vốn tưởng là tiên đồng được trời ban, nào ngờ chỉ là giống tiên mượn phúc mà thôi.







      Tiên gì tiên cũng phải là của nữa! Hạnh phúc trong lòng Vô Thượng Đế Quân từ từ tan nát.







      Nhưng Tử Phủ Đế Quân lại hưng phấn dạt dào, “Tiểu hồ li này cũng rất quý giá, nếu ngươi thích cho ta .”







      Hồ ly vốn có ba tộc, thanh khâu Cửu vĩ Bạch thị, phàm trần Đan vĩ Hồ thị, cuối cùng là lục loan Song vĩ Phong thị.







      Dòng tộc thanh khâu Bạch thị có pháp lực cao cường nhất, tuân theo sắp đặt của nhà trời, tự cai quản, là tộc lệ thuộc trực tiếp với Đại thần Thượng cổ Nữ Oa nương nương, số người trong tộc vô cùng ít, những người mang họ Bạch bây giờ còn sống hay chết cũng chưa biết .







      Trong ba tộc hồ ly Đan vĩ Hồ thị là đông nhất, họ sinh ở phàm trần, người trong tộc sống trải dài từ nhân gian trời, thậm chí là cả địa phủ Ma vực, có bầy đàn nhất định, cũng định cư, đếm biết bao nhiêu kẻ mê hoặc người đường, rất hiếm nhân vật xuất chúng trong giới tiên nhân.







      Lục loan Phong thị được xếp cùng hàng Tán tiên, vốn là bộ tộc tự do, nhưng trời ban cho linh mẫn với thảo dược, ngay cả máu trong người cũng là thuốc tiên chữa thương, cho nên thường bị tiên ma săn bắt, nuôi dưỡng hoặc làm y sư, có khi chỉ vì lấy máu. Mà cho dù tù đày hay y sư chăng nữa cũng khó thoát khỏi số kiếp rút máu, bộ tộc này dù may mắn sống sót cũng nấp tung tích.







      Đản Hoàng Tô vừa nở ra là hồ ly hai đuôi thuộc Phong thị, quả thực là bảo vật hiếm có khó tìm.







      Chỉ là Vô Thượng Đế Quân nghĩ Đản Hoàng Tô là bảo bối. Trong mắt Vô Thượng Đế Quân, Đản Hoàng Tô chính là ác điểu đỗ quyên mượn bụng Vô Thượng Đế phi ấp trứng, lãng phí công sức bao nhiêu ngày chờ mong cùng hạnh phúc. Lúc này vừa nghe Tử Phủ Đế Quân xung phong nhổ cái đinh trong mắt cái gai trong thịt này , tất nhiên là gãi đúng chỗ ngứa, gật đầu đồng ý tắp lự.







      Vô Thượng Đế phi cam lòng. Cho dù thế nào chăng nữa nàng cũng mang nặng đẻ đau tiểu hồ li này suốt mười năm trời, nhưng phu xướng phụ tùy, nàng thể để Vô Thượng Đế Quân mất mặt trước nhiều người như vậy được.







      Khó có thể bàn chuyện ăn rơ như vậy với Vô Thượng Đế Quân, Tử Phủ Đế Quân sợ hối hận, hề cáo từ mà mang theo Đản Hoàng Tô, đạp tường vân lấp lánh lóa mắt kia, nhanh như chớp bay về Tử Thần phủ.







      Vì thế câu chuyện này được bắt đầu ở Tử Thần phủ.
      Phan Hong Hanh, nhoxbinatrthuy thích bài này.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 1 : Có vú em… (1)







      Đản Hoàng Tô phải là Thượng Đế, cho nên nàng biết cái chỗ tối om chật chội kia là vỏ trứng, cũng biết Vô Thượng Đế Quân và Vô Thượng Đế phi là ba mẹ danh nghĩa của mình. Thậm chí Đản Hoàng Tô cũng biết có bao nhiêu người ở đây, đôi mắt xếch đẹp đến mức quá đáng kia thu hút hết toàn bộ chú ý của nàng, mà giờ phút này, chủ nhân đôi mắt xếch kia mang nàng đằng vân giá vũ, bay như điện giật sấm chớp vậy.







      Tốc độ nhanh như điện giật sấm chớp này tuyệt đối còn hơn cả “70 km/h” của nhân gian. Điều thứ nhất Đản Hoàng Tô cảm khái phải là việc cưỡi đằng vân giá vũ phong cách đến thế nào, mà là —— phương tiện giao thông của thần tiên thiệt quá cổ lổ sỉ, có cả kính chắn gió!







      Đón cơn gió “rét cắt da cắt thịt” chèn ép bốn phía kia, chờ cho đến khi Đản Hoàng Tô đến được Tử Thần Phủ, lông người nàng vì sợ hãi mà dựng đứng cả lên, tạo hình vô cùng khác biệt!







      “Sư phụ.” Tử Thập Nhất chịu trách nhiệm việc trông coi sơn môn bước lên ngắm nghía, cậu tò mò đưa mắt nhìn Đản Hoàng Tô: “Sao người lại đem cái cục lông xấu như vậy về ạ?”







      Xấu như vậy…







      Cục lông…







      Đản Hoàng Tô ngửa đầu bốn mươi lăm độ đón gió rơi lệ!







      Tử Phủ Đế Quân giơ tay hạ xuống cái cốc nổ đom đóm lên đầu Tử Thập Nhất: “Con ở cùng lâu mà sao phân biệt được tốt xấu gì hết vậy!”







      xong Tử Phủ Đế Quân giúp Đản Hoàng Tô vuốt lông: “Xấu xấu, nhưng đây là vật quý giá.”







      Vẫn là xấu…







      Đột nhiên Đản Hoàng Tô rất rất muốn soi gương thử xem rốt cuộc mình trông như thế nào.







      Tử Thập Nhất cũng thò tay vuốt vuốt lông hồ ly của Đản Hoàng Tô, ngây thơ hỏi: “Sư phụ, vậy rốt cuộc nó là cái gì mà quý hiếm thế ạ?”







      “Bây giờ còn chưa nhìn ra? Bình thường ta dạy con như thế nào!” Tử Phủ Đế Quân đảo mắt: “, chạy hai mươi vòng quanh Tử Thần Phủ.”







      Tử Thập Nhất mắc cỡ rụt tay về, hóp bụng ưỡn ngực, gồng vai siết tay, bắt đầu chạy bộ.







      Đản Hoàng Tô hả hê khi người khác gặp họa, hất cằm : “Đáng đời!”







      Đương nhiên, chữ “Đáng đời” kia vẫn là thanh i i a a gì đó có ý nghĩa.







      Tử Phủ Đế Quân cúi đầu nhìn Đản Hoàng Tô, thi thoảng vuốt vuốt mấy cái, vô cùng hứng thú lên tiếng: “Ồ, ra ngươi có thể nghe hiểu được tiếng người.”







      Hừ, tiếng người làm gì, nàng đây còn thông thạo cả tiếng , tiếng Đức, tiếng Nhật, cả ngôn ngữ C++ nữa kìa!







      (C++ là loại ngôn ngữ lập trình.)







      Đản Hoàng Tô híp mắt hưởng thụ ấm áp từ lòng bàn tay Tử Phủ Đế Quân.







      —— hèn gì A Hoàng nhà nàng thích nàng sờ nó như vậy, quả nhiên được người ta vuốt lông là chuyện cực kỳ thoải mái.







      Tử Phủ Đế Quân càng lúc càng hứng thú, thuấn di phát đưa Đản Hoàng Tô vào phòng chứa đan dược.







      Cái phòng chứa đan dược này cũng khác với hiệu thuốc của người trần gian bao nhiêu, chỉ có điều ở đây có mấy ngăn tủ gỗ kéo ra kéo vô mà là mấy loại hồ lô to to đếm xuể, có ngọc có sứ có thủy tinh có gỗ thô, còn có mấy bình Đản Hoàng Tô biết nó làm bằng cái gì.







      mỗi hồ lô đều dán cái nhãn, nhưng mà là chữ phồn thể.







      lần nữa Đản Hoàng Tô lại ngửa đầu bốn mươi lăm độ đón gió rơi lệ —— nàng học nhiều ngôn ngữ như vậy, thế mà chưa bao giờ nhớ ra phải học cổ ngữ!







      Tử Phủ Đế Quân thẳng đến cái hồ lô thủy tinh màu tím, đổ ra việc thuốc to bằng quả long nhãn, dùng hai ngón tay kẹp lấy đưa đến bên miệng Đản Hoàng Tô: “Ăn.”







      Đản Hoàng Tô kiên quyết ngậm mõm.







      Đừng giỡn nha, bây giờ nàng còn chưa lớn hơn bàn tay Tử Phủ Đế Quân bao nhiêu, uống cái viên thuốc bự chảng kia vào nghẹn chết mới là lạ!







      Với lại ai biết thuốc đó là thuốc gì, lỡ như thuốc lắc biết làm sao bây giờ!







      Tử Phủ Đế Quân thấy Đản Hoàng Tô nghe lời, đôi mắt xếch nheo nheo: “Sao, ta tự đút mà còn thấy hãnh diện?”







      Đừng ngươi tự tay đút ta, cho dù ngươi dùng miệng đút cũng thể uống được!







      Ánh mắt Đản Hoàng Tô ràng là thà chết chứ chịu khuất phục.







      vài phương diện Đản Hoàng Tô vẫn có nguyên tắc của mình!







      ra ngươi muốn chuyện.” Tử Phủ Đế Quân tiếc nuối chớp mi, làm bộ muốn cất viên thuốc kia.







      Đản Hoàng Tô vội vàng giơ chân đè tay Tử Phủ Đế Quân lại.







      ra thuốc này có thể làm người ta chuyện được nha, thế cho dù có bị nghẹn chết cũng phải nuốt vào! Đản Hoàng Tô sợ chết, nhưng nàng còn sợ câm điếc hơn!







      Bởi vì Đản Hoàng Tô rất nhiều!







      Động viên tinh thần xong, Đản Hoàng Tô thè cái lưỡi hồng hồng ra, cuốn viên thuốc kia nuốt vào bụng.







      ngờ dòng nước ấm dâng từ đan điền, lan khắp tứ chi bách hải, hề có cảm giác cồn cào hay đầy bụng khó chịu, tựa hồ khi bệnh phải uống thuốc như dạo trước, chẳng có bất cứ cảm giác gì.







      Đản Hoàng Tô hơi thất vọng.







      ra tiên đan cũng chỉ là như vậy mà thôi!” Đản Hoàng Tô thở dài.







      Nhưng thanh thoát ra vẫn là mấy tiếng i i a a vô nghĩa.







      Đản Hoàng Tô nghi ngờ nhìn về phía Tử Phủ Đế Quân —— phải thuốc của ngươi hết hạn sử dụng chứ!







      Tử Phủ Đế Quân cũng ra chiều suy nghĩ, xoa xoa hai ngón tay vừa cầm thuốc của mình, như nhớ nhung cảm giác mềm mại êm ái lúc nãy. Ngừng chút, xoa xoa đầu Đản Hoàng Tô: “Đừng vội, đây là Khải trí đan, dùng để khai hóa trí tuệ cho ngươi, đợi cho đến khi trí tuệ đủ cao ngươi có thể chuyện.”







      Đản Hoàng Tô 囧, chẳng lẽ IQ 120 còn chưa đủ cao hay sao?







      Tiếp theo lại thuấn di thêm cái, cả hai đến phòng ngủ của Tử Phủ Đế Quân.







      Đản Hoàng Tô đảo mắt nhìn, nhất thời trong lòng nảy sinh ghen tị. Sa đọa, thiệt quá sa đọa, làm người sao có thể sa đọa đến bực này!







      Giường bạch ngọc, gối mã não, chăn biết làm từ cái gì, nhìn thấy sáng lòe lòe, bên cạnh giường là chiếc bàn bằng gỗ đàn hương, bên được trang trí bằng san hô hơn ba thước, chân bàn làm bằng ngọc bích, guốc gỗ trầm hương, thảm là thảm nhung tuyết…Đản Hoàng Tô nhịn được nhảy xuống khỏi tay Tử Phủ Đế Quân, lăn qua lăn lại tấm thảm.







      Nhớ ngày nào nàng nằm mơ cũng muốn mua cái thảm nhung tuyết như vầy, nhưng quả thực là nó quá mắc tiền!







      Trong phòng còn đặt vài đồ trang trí khác, gì là cao quý thanh nhã, gì là sang trọng đắt giá, …đốt tiền!







      Chả có nhẽ đây là đãi ngộ cho thần tiên?







      Đản Hoàng Tô cực kỳ hâm mộ nhìn về phía Tử Phủ Đế Quân.







      Tử Phủ Đế Quân cười như cười xách Đản Hoàng Tô từ thảm lên: “Sao, thích thảm của ta?”







      “Ừ!” Đản Hoàng Tô gật mạnh đầu cái, vô cùng chờ mong nhìn Tử Phủ Đế Quân.







      Tử Phủ Đế Quân hề nể mặt đáp, “Khi nào ngươi được tự nhờ Điệp y tiên tử dệt cho.”







      Đản Hoàng Tô suy sụp, khuôn mặt buồn so.







      Chưa đến việc căn bản nàng biết khi nào mình có thể chuyện được, mà cho dù nàng được, Điệp y tiên tử là ai, dựa vào cái gì mà người ta dệt thảm cho nàng chứ?







      “Ừm, sai, rất tốt.” Tử Phủ Đế Quân hưởng thụ nhìn biểu cảm biến ảo của Đản Hoàng Tô: “Hình như mang ngươi về đây là quyết định đúng đắn, cho dù phải là song vĩ hồ ly cũng có thể nuôi cho vui.”







      Nuôi cho vui…Chẳng lẽ là tên biến thái? Đản Hoàng Tô cảnh giác nhìn nhìn Tử Phủ Đế Quân như thể nhìn ác ma ham mê việc ~ dạy ~ dỗ ~, cầm roi da nhe răng từ từ áp sát nàng.







      Tử Phủ Đế Quân thấy nàng cảnh giác, phụ lòng nàng mà cười: “Đừng sợ, ta cố tình đùa chết ngươi. Nhưng mấy ngàn năm rồi ta chưa nuôi vật sống nào, sống chết của ngươi còn phải xem số phận tạo hóa.”







      Nếu những lời này được coi là an ủi…Đột nhiên Đản Hoàng Tô cảm thấy tương lai thiệt mơ mịt đen tối.







      “Hm, vừa mới sinh, hẳn là nên bú sữa.” Tử Phủ Đế Quân lẩm bẩm, đột ngột thuấn di.







      Mặt cỏ xanh rì ngút mắt, đàn bò đen như bị mắc chứng bạch tạng, vô cùng khỏe mạnh, vô cùng sáng sủa.







      Dẫn nàng thăm trại sữa? Đản Hoàng Tô mù mờ lấy chân trước gãi gãi đầu.







      nghĩ vậy, Tử Phủ Đế Quân túm lấy nàng nhét xuống bụng con bò, hiền lành , “Bú.”







      Bú?!







      Nhìn vú bò khổng lồ lắc qua lắc lại trước mắt, đây là lần thứ ba trong ngày Đản Hoàng Tô ngửa đầu bốn mươi lăm độ đón gió rơi lệ —— đây là nuôi nấng nàng sao? phải là trừng phạt nàng ?







      Quả nhiên sống được hay còn phải xem tạo hóa!







      Nhưng mà cho dù sống nổi nàng cũng thể mất lòng tự trọng, mất phẩm giá tôn nghiêm mà bú sữa bò được!







      Đản Hoàng Tô ngậm mõm chặt, so với lúc Tử Phủ Đế Quân muốn đút thuốc cho nàng càng chặt hơn, cuối cùng còn nhắm nghiền cả mắt.







      Tử Phủ Đế Quân nhíu mày, khó hiểu cầm cái đuôi Đản Hoàng Tô giật giật, “Đừng giả chết, bú sữa.”







      bú, chết cũng bú!” Đản Hoàng Tô bi phẫn lắc đầu, bốn chân giãy giụa, i i a a kêu.







      bú sữa…” Tử Phủ Đế Quân ra chiều nghĩ ngợi, nhăn mặt nhăn mũi , “Chẳng lẽ muốn ăn gà?”







      Vừa dứt lời, Đản Hoàng Tô phát nàng ở trong cái chỗ nuôi gà nào đó.







      Vẫn là mặt cỏ mông mênh, nhưng cỏ rất thấp, thấy cả đất bên dưới, còn có em gà mái rong chơi vui vẻ.







      trại nuôi gà rất khoa học, phải kiểu nuôi nhốt dây chuyền.







      Đản Hoàng Tô cảm thán.







      Nhưng lần này nàng ngây thơ nghĩ Tử Phủ Đế Quân chỉ mang mình thăm trại nuôi gà.







      Quả nhiên, Tử Phủ Đế Quân đích thân tóm con gà đến trước mặt Đản Hoàng Tô, ôn hòa , “Ăn.”







      Đản Hoàng Tô thích ăn gà, nhưng Đản Hoàng Tô chỉ thích ăn KFC, còn về phần chú gà sống oai phong hùng dũng kia…Đản Hoàng Tô hoảng sợ nhìn cái mỏ nhọn hoắc, rồi móng gà sắc lẹm kia, vội vã chui vào lòng Tử Phủ Đế Quân.







      “Ta rất sợ đó a a a ~~>_<~~” Đản Hoàng Tô rớt nước mắt, đánh chết cũng chịu chui ra khỏi lòng Tử Phủ Đế Quân.







      Từ Đản Hoàng Tô sợ mỏ với móng gà rồi.







      Tử Phủ Đế Quân hiểu: “Sữa uống gà ăn, chẳng lẽ con hồ ly này ăn chay?”







      Vì thế, Đản Hoàng Tô lại bị đưa tới chuồng bò.







      Tử Phủ Đế Quân bứt cọng cỏ để tới trước mặt nàng: “Ăn!”







      Nếu tiếng “ăn” như nhất có thể là hiền lành, tiếng “ăn” thứ hai có thể là ôn hòa, tiếng “ăn” thứ ba này chỉ có từ bình tĩnh để miêu tả.







      Bầu trời luôn yên tĩnh trước khi giông tố đến!







      Đản Hoàng Tô ấm ấm ức ức nhai cọng cỏ.







      Mặt mày Tử Phủ Đế Quân hớn hở thôi: “Quả nhiên là con hồ ly này ăn chay.”







      Cho dù ăn chay cũng còn có rau xanh đậu hũ tinh bột lúa mì gì đó để mà phạt phạt phạt phạt phạt phạt!!!!!!







      Đản Hoàng Tô mặt cắt còn hột máu, ráng sức nuốt cọng cỏ kia vào, rốt cuộc cũng tường tận hiểu ra cái gì gọi là cho dù có Chopin cũng thể đàn nên nỗi bi thương của ông đây!







      (Câu Đản Hoàng Tô trong 37 câu thịnh hành nhất năm 2012 của Trung Quốc, diễn tả nỗi đau nên lời ấy )







      Tử Phủ Đế Quân khôi phục lại trạng thái hiền lành lúc nãy: “Ăn tiếp , ăn nhiều vào, chỗ này thiếu.”







      “No rồi!” Mặt Đản Hoàng Tô bình tĩnh dùng chân trước chỉ chỉ bụng.







      “Ăn cây cỏ cũng đủ no.” Tử Phủ Đế Quân vừa lòng sờ sờ đầu Đản Hoàng Tô: “Tuy khẩu vị của ngươi hơi kỳ lạ, nhưng rất dễ nuôi.”







      Đản Hoàng Tô gì, chỉ có thể hết giật khóe miệng bên này rồi giật khóe miệng bên khác.







      lúc Đản Hoàng Tô nghĩ hết thảy mọi chuyện xong, Tử Phủ Đế Quân lại sờ cằm, “Cho ăn xong rồi, bây giờ chơi cái gì cho vui nhỉ?”
      Phan Hong Hanh, nhoxbinatrthuy thích bài này.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 2 : Có vú em… (2)







      Còn chưa chơi hả?!







      Đản Hoàng Tô dựng ‘lông’ gáy, hoảng sợ nhìn chằm chằm Tử Phủ Đế Quân, biết lại nghĩ ra cái trò quái gở nào mà chỉnh người.







      May mà Tử Phủ Đế Quân chỉ : “Ăn no, vậy nên ngủ.”







      Đản Hoàng Tô nhàng thở ra, bắt đầu ảo tưởng về cái thảm nhung tuyết mềm mịn êm ái kia.







      Nhưng giây tiếp theo nàng biết mình yên tâm quá sớm.







      Đản Hoàng Tô nhấp nhổm nhìn con tuấn mã trước mắt, xác định đây là cái chuồng ngựa, lạc quan mơ tưởng có lẽ Tử Phủ Đế Quân muốn cho nàng ngủ lưng con ngựa này dạo tiêu thực.







      con hồ ly cưỡi ngựa…Tuy Đản Hoàng Tô vô cùng chờ mong việc cưỡi ngựa, nhưng giờ phút này nàng vẫn thể tưởng tượng được.







      “Lưu Thương Thanh Quân mượn A Hắc rồi, ngươi ngủ chỗ nó .” Tử Phủ Đế Quân tình cảm nhạt nhòa .







      Nani?!







      (Tiếng Nhật, nghĩa: cái gì.)







      Suýt chút nữa Đản Hoàng Tô rớt cả tròng mắt ra ngoài.







      Để cho hồ ly đáng xinh đẹp mê người như nàng cùng chung mái hiên với ngựa cao to lực lưỡng kia ư?







      Đản Hoàng Tô nhìn về phía Tử Phủ Đế Quân: Ta muốn đến Hiệp hội bảo vệ động vật tố cáo ngươi!







      Tử Phủ Đế Quân nhíu mày: “Sao, muốn? Nó là thiên mã, dù hiếm bằng ngươi nhưng cũng coi như cao quý.”







      Cho dù là Aoilos của chòm sao Nhân mã cũng được! Đản Hoàng Tô kiên quyết phản đối, lông toàn thân dựng thẳng đứng.







      (Hình như Đản Đản thích đọc manga Nhật phải Aoilos là nhân vật trong bộ truyện “Saint Seiya”, xuất bản ở Việt Nam dưới tên “Áo giáp vàng”.)







      “Vậy …” Tử Phủ Đế Quân lại thuấn di, Đản Hoàng Tô phát mình ở trong cái lồng chim lớn, bên trong có con phượng hoàng đủ màu, sắc mặt tốt nhìn về phía nàng.







      “Đây là A Thái, trong phượng hòa cũng chỉ có Vô Thượng Đế phi mới có thể sánh cùng với nó. Ngươi ngủ chung với nó cũng tính là bôi nhọ ngươi.” Tử Phủ Đế Quân tốt tính giới thiệu.







      Trong lồng chim có nhiều lông đếm xuể, nhìn rất mềm mại thoải mái; lông chim của bạn cùng phòng lấp la lấp lánh, nhìn thực hoa lệ. Nhưng mà, ánh mắt hầm hầm kia, mỏ phượng sắc nhọn, cánh ‘gà’ mạnh mẽ…Đản Hoàng Tô nuốt nuốt nước miếng, kiên quyết lắc đầu.







      Nàng chắc mình có bị biến thành bữa ăn khuya của bạn cùng phòng hay .







      Tử Phủ Đế Quân nhăn mày: “Sao, còn muốn? Hay ngươi muốn ở mình?”







      Đản Hoàng Tô vội vàng gật đầu.







      “Vậy chỉ có chỗ.” Tử Phủ Đế Quân mang nàng thuấn di đến phòng riêng của .







      Mắt Đản Hoàng Tô sáng lên, khẩn cấp nhảy xuống: Thảm nhung tuyết của chị, chị đến đây!







      phải nơi này.” Tử Phủ Đế Quân xách đuôi Đản Hoàng Tô lên, đá nàng ra ngoài cửa sổ.







      Ngoài cửa sổ…có ổ chó đơn sơ mộc mạc.







      Phòng ngủ Tử Phủ Đế Quân xa hoa bao nhiêu ổ chó này mộc mạc bấy nhiêu, mộc mạc đến mức chỉ có tấm chiếu nho . Sở dĩ vì sao biết đây là cái ổ chó, bởi vì chiếu có khúc xương.







      Đản Hoàng Tô ngửa đầu nhìn miếng ngói màu xanh da trời đầu, chấp nhận số phận, chui đầu vào trong đuôi.







      Ăn uống no nê rồi tỉnh giấc, mọi thứ đều y như cũ.







      Đản Hoàng Tô ngẩng đầu nhìn những vì sao lấp lánh ánh ngọc, nham hiểm đảo đảo mắt: Để cho nàng chấp nhận số phận ư, còn lâu! Để cho nàng ăn cỏ ư, tất nhiên là có chuyện đó!







      Nghe ngóng động tĩnh hồi, Đản Hoàng Tô chấn hưng tinh thần, mục tiêu —— nhà bếp!







      Nhưng ai có thể cho nàng biết nhà bếp ở đâu ?







      Sau khi Đản Hoàng Tô lòng vòng chừng hai canh giờ mới bi thảm phát , nơi này quá lớn!







      Hèn gì tên kia cứ hay thuấn di!







      Xoa xoa bụng, Đản Hoàng Tô lần theo tiếng nước đến mép cái ao .







      Lúc này uống được miếng nước cũng đỡ.







      Đây là cái ao được trang trí khá đẹp, có hình dáng nửa vòng tròn, đường kính khoảng ba thước, vách ao là bạch ngọc, đáy ao đầy đá cuội, có dòng nước như suối chảy vào, hơi nước bốc lên mờ mờ, nước lúc nào cũng đầy trong ao, ngừng chảy ra phía ngoài, cũng biết chảy về đâu nữa.







      Bên trong ao bày trí gì khác, chỉ phản chiếu vầng trăng tròn vành vạnh bầu trời, lung linh ảo diệu dưới đáy nước, hệt như lòng đỏ trứng vịt vàng óng ánh ngon lành.







      Đản Hoàng Tô nuốt nước miếng đánh ực, cúi đầu uống nước, tưởng tượng mình uống canh vịt hầm.







      Nước thiên đình chắc bị ô nhiễm…Uống xong rồi Đản Hoàng Tô mới nhớ tới vấn đề này.







      “Ồ, ngươi ở đây.” Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng Tử Phủ Đế Quân.







      Đản Hoàng Tô chột dạ quay đầu nhìn.







      Tử Phủ Đế Quân vừa về phía nàng vừa cởi quần áo.







      Lông Đản Hoàng Tô dựng đứng lên, đánh nàng mà còn muốn xắn tay áo sao?!







      Cởi xong áo ngoài là đến trung y, cởi trung y xong là tay trần trụi, da tay oánh bạch trắng ngần, đường cong mềm nhẵn tuyệt đẹp, từ cánh tay lên là đầu vai tròn, cạnh đầu vai là xương quai xanh quyến rũ, dưới xương quai xanh có hai điểm đỏ sẫm, dưới điểm đỏ sẫm là sáu múi cơ bụng.







      ngờ cường tráng như vậy, Đản Hoàng Tô sợ hãi nghĩ, chả có nhẽ nàng bị đập chết luôn hay ?







      Bàn tay ấm áp kia cởi trung y xong dời về phía cơ bụng, phải, là dưới vị trí của cơ bụng chút.







      Á!! Á!! Á!!







      Đản Hoàng Tô mở to mắt nhìn, thể tin được.







      cởi quần!!!







      Nhân thú…







      Trong đầu Đản Hoàng Tô nhảy lên hai chữ mang theo điềm xấu kia, bắt đầu run lẩy bẩy.







      bước, hai bước, ba bước…







      Á!! Á!! Á!!







      Ủa sao lại lướt qua mình?!







      Đản Hoàng Tô tự chủ được xoay người nhìn theo Tử Phủ Đế Quân, mãi cho đến khi Tử Phủ Đế Quân ngâm mình vào trong ao nàng mới hiểu được tắm, mà cái ao này là bể…







      Nàng vừa mới uống bụng nước tắm của tên đàn ông kia!!!







      “Huệ!”







      Đản Hoàng Tô dốc hết tâm can tì phế ra mà nôn.







      “Phù!”







      Nước trong ao bắn lên, trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, trong tiếng nôn huệ ghê khiếp kia, Tử Phủ Đế Quân lên bờ.







      Dáng người của thê thảm đến vậy hay sao? Cục lông kia tự nhiên thấy nôn huệ!







      Tử Phủ Đế Quân bi thương nhìn về phía Đản Hoàng Tô: “Dáng người của ta kém đến vậy à?”







      Nani?







      Dù IQ của Đản Hoàng Tô là 120 cũng sửng sốt chừng mười giây mới phản ứng lại.







      Hiểu lầm lớn!







      Đản Hoàng Tô rối rắm cau cau mũi —— sao cho biết kỳ nàng phải ghét dáng người của bây giờ?







      Nhưng mà đối với hồ ly, dáng người của Tử Phủ Đế Quân thể là đẹp.







      Ít ra có đuôi.







      Vì thế chuyện này cũng hẳn là hiểu lầm đúng ?







      Đản Hoàng Tô bình tĩnh chùi chùi khóe mõm, chút nào lưu luyến quay đầu bỏ .







      Nếu lúc nãy còn diễn, bây giờ Tử Phủ Đế Quân bi thương .







      “Cục lông ngắn ngủn kia, đứng lại đó!” Tử Phủ Đế Quân nhíu mày, giữ Đản Hoàng Tô lại.







      Được rồi, trốn cũng thoát.







      Đản Hoàng Tô xoay người sang chỗ khác, hất cằm lên: Ngươi muốn uýnh uýnh !







      Tử Phủ Đế Quân ngẩn cả người, đúng thể uýnh Đản Hoàng Tô được.







      “Ngươi .” Tử Phủ Đế Quân buồn bực quay về bể tắm.







      Chỗ Đản Hoàng Tô nôn bị nước cuốn , nước bể lại sạch như trước, Tử Phủ Đế Quân nghiêm túc xoa xoa chân mình, ngừng tự vấn —— chẳng lẽ dáng người tệ hại đến vậy?







      Cảm xúc này ứ nghẹn cho đến buổi sáng hôm sau.







      Ăn điểm tâm xong Tử Phủ Đế Quân giảng bài cho đệ tử như thường lệ, nhưng tâm trạng thể khôi phục lại cái vẻ ‘vân đạm phong khinh’ như trước, lúc giảng cứ hay quên mình đến điểm nào, nhìn chằm chằm Tử Thập Nhất ngồi trước mặt mình, trong đầu vẫn là câu hỏi kia —— chẳng lẽ dáng người tệ hại đến vậy?







      Tử Thập Nhất bị nhìn tới run người, bất an đoán: chẳng lẽ sư phụ còn trách mình biết cách nhìn đồ?







      “Sư phụ…” Tử Thập Nhất đánh bạo gọi tiếng.







      Tử Phủ Đế Quân nghe tiếng Tử Thập Nhất gọi, đột nhiên nảy sinh tâm kế, miệng : “Ừ, cởi quần áo ra.”







      Gì?!







      Ngày hôm qua chạy hai mươi vòng đủ, hôm nay còn muốn cởi truồng?!







      Tử Thập Nhất nghi ngờ tai mình bị gì rồi.







      Đừng mà! Cho dù núi có giới tính nữ, nhưng mà cởi truồng vẫn thuộc về phạm trù đồi phong bại tục đó nha! Đương nhiên đây phải là vấn đề quan trọng, quan trọng là cậu bị mấy sư huynh khác cười chết.







      Nghĩ như vậy, Tử Thập Nhất cầu xin: “Sư phụ, ngày hôm qua đệ tử về nghiên cứu tài liệu, cục lông kia nó…”







      “Ta bảo con cởi quần áo, con vô nghĩa nhiều như vậy làm gì?” Tử Phủ Đế Quân khó hiểu cau mày.







      Tử Thập Nhất dám gì nữa, khuất nhục cởi quần áo ra.







      Nếu so với Tử Phủ Đế Quân mà , da Tử Thập Nhất đủ oách bạch trắng trẻo, đường cong cũng tuyệt đẹp mềm nhẵn, thậm chí cũng có cơ bụng sáu múi, cái nổi bật duy nhất đó chính là cậu có được làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, là cậu bé của mặt trời.







      Đáng tiếc quan điểm thẩm mỹ của thần tiên chưa tân tiến như vậy, Tử Phủ Đế Quân chủ quan bình luận: “Đen, quá đen!”







      Tử Thập Nhất thiệt ấm ức muôn vàn —— cậu bị phái đến trạm kế của sơn môn canh gác, ngày đêm chịu nắng dầm gió thổi, đen sao được chớ?







      Nhưng ngay sau đó Tử Thập Nhất ấm ức nữa, Tử Thập Nhất cảm thấy thiệt vui mừng, bởi vì tầm mắt Tử Phủ Đế Quân chuyển dời đến Tử Thập Tam, đôi môi mỏng mở ra lại đúng năm chữ vàng kia: “Cởi quần áo ra .”







      Tử Thập Tam nhìn Tử Thập Nhất, nhiều lời, rất ngoan ngoãn cởi đồ.







      Dáng người Tử Thập Tam có thể cần bàn luận gì, đủ trắng, đủ gầy, đủ mịn, đủ mềm, đủ khỏe mạnh. Nhưng lưng Tử Thập Tam có vết bớt rất lớn, Tử Phủ Đế Quân suy nghĩ gì trực tiếp loại luôn.







      Kế tiếp là Tử Thập Cửu, Tử Nhị Thập Lục, Tử Ngũ, Tử Tứ Thập Tứ…Tóm lại là ai có may mắn thoát được, tất cả mọi người đều bị lột trần. Đợi cho đến khi Đản Hoàng Tô đói đến mức lưng dán vào bụng, lắc la lắc lư vào phòng Tử Phủ Đế Quân ‘hạc trong bầy gà’ tự thào: “Tử Thập Cửu quá ốm, Tử Nhị Thập Lục quá béo, chân Tử Ngũ vòng kiềng, Tử Tứ Thập Tứ rất yếu ớt…”







      chung trong mắt Tử Phủ Đế Quân, đám đệ tử ai có dáng người đẹp bằng .
      Phan Hong Hanhnhoxbina thích bài này.

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 3 : Có vú em… (3)
      Đản Hoàng Tô chỉ định tìm nhà bếp, ai dè lại gặp được phong cảnh sinh động sắc nước hương trời đến nhường này.
      Nếu thay đổi thời gian và địa điểm, có lẽ Đản Hoàng Tô ngồi thưởng thức cho hồi, vấn đề là bây giờ Đản Hoàng Tô cần ăn. Trước khi việc ăn cơm sống còn được giải quyết, hết thảy đều thể mê hoặc được nàng!
      Đản Hoàng Tô tiếc nuối, mõm BIADABIADA mấy cái, tự giác dời ánh mắt, quay người trăm tám mươi độ, đều bước
      Bụng càng đói đầu óc càng hưng phấn như chưa bao giờ được hưng phấn, Đản Hoàng Tô rụt về góc bất an đoán mò —— mấy người này đều là gay? Bọn họ định chơi NP?
      phải nàng phá hỏng chuyện tốt gì chớ?
      Nhưng mà ràng Tử Phủ Đế Quân vẫn còn mặc quần áo chỉnh tề.
      Hay là bọn họ học khóa về giáo dục giới tính?
      Rốt cuộc Đản Hoàng Tô kềm chế nổi cơn tò mò, quay đầu hỏi câu: “Mấy người làm gì ở trỏng vậy?”
      Các đệ tử cởi truồng nhất tề nhìn về phía nàng, Tử Phủ Đế Quân ngạc nhiên: “Ồ! Ngươi có thể ?”
      Đản Hoàng Tô thộn ra, sau đó như mở cờ trong bụng: “YE! Ta có thể được!”
      con hồ ly chuyện cũng chẳng phải việc gì mới mẻ, nhưng bị con hồ ly cái nhìn thấy mình khỏa thân chuyện khác, tất cả đệ tử đều khẩn cầu nhìn Tử Phủ Đế Quân.
      Nhắc nhở Tử Phủ Đế Quân như vậy mà cũng thèm để ý đệ tử nhà mình, đánh giá Đản Hoàng Tô từ xuống dưới phen.

      Giờ phút này sắc mặt Đản Hoàng Tô rất bình tĩnh…Thôi được, đối với mặt hồ ly nhìn ra biểu cảm gì mà bình tĩnh hơi gượng ép chút, nhưng có thể nhìn thấy rất ràng rằng Đản Hoàng Tô nhìn mấy đệ tử trống trơn phía sau mình mà có nôn huệ!

      Nhưng lúc nhìn ‘lõa lồ’ lại nôn rất ghê! Chẳng lẽ dáng người của còn kém hơn cả đám đệ tử kia? Lòng tự tin của Tử Phủ Đế Quân bị đả kích nghiêm trọng, cam lòng hỏi: “Sao ngươi ói?”


      Đản Hoàng Tô quăng cho ánh mắt xem thường: “Trong bụng ta có bị quỷ Nhật Bản càn qua, lấy cái gì mà ói!”







      ra phải muốn nôn, mà là nôn.







      như vậy đây phải là vấn đề của , thực ra thẩm mỹ của hồ ly này có điểm giống người thường.







      Cuối cùng Tử Phủ Đế Quân nghĩ thông, nội tâm cân bằng, so đo với Đản Hoàng Tô nữa. khẳng khái vung tay lên, thuấn di cái: “, ta đưa ngươi ăn cái gì đó.”







      Các đệ tử cứ trần truồng như vậy mà bị quăng lại trong phòng học.







      Mặt cỏ xanh rì ngút mắt, đàn bò đen như bị mắc chứng bạch tạng, vô cùng khỏe mạnh, vô cùng sáng sủa.







      —— vẫn là trại sữa bò lần trước.







      Tử Phủ Đế Quân ân cần bứt cọng cỏ đưa tới trước mặt Đản Hoàng Tô. Đản Hoàng Tô ép mình nhịn xuống cơn xúc động muốn trợn trắng mắt, muốn dùng ngôn ngữ làm sáng tỏ chuyện này.







      ra ta ăn cỏ.” Đản Hoàng Tô thành khẩn .







      ràng hôm qua ngươi ăn!” Tử Phủ Đế Quân lên án.







      Đản Hoàng Tô nghĩ nghĩ, lựa chọn qua loa: “Hôm qua ta chưa được.”







      Những lời này có hai cách giải thích.







      Thứ nhất là: ngày hôm qua ta vốn muốn ăn cỏ, nhưng vì được, có cách cự tuyệt nên ta đành phải ăn.







      Thứ hai là: tục ngữ , quá khứ chính là quá khứ, bây giờ ta được rồi, trưởng thành, khẩu vị thay đổi cũng là chuyện có tình có lý.







      Tất nhiên Tử Phủ Đế Quân chỉ biết lý giải thành nghĩa thứ hai, có phần phức tạp nâng cằm lên: “Vậy bây giờ ngươi ăn gì?”







      Đản Hoàng Tô nhớ ngày hôm qua Tử Phủ Đế Quân nàng vừa mới sinh ra, mà nàng cũng hồ ly con mới sinh có thể tiêu hóa những gì.







      “Sữa mẹ?” Đản Hoàng Tô đại.







      xong nàng liền hối hận —— nếu Tử Phủ Đế Quân tìm con hồ ly cái đút sữa cho nàng nàng tiêu tùng!







      Đản Hoàng Tô biết người sinh ra mình phải là hồ ly.







      Người sinh nàng là Vô Thượng Đế phi!







      Tử Phủ Đế Quân khó xử: “E Lão Vô Thượng kia muốn để vợ đến Tử Thần Phủ làm vú em.”







      Đản Hoàng Tô nhạy cảm bắt được hai tin tức vô cùng hữu dụng: “lão Vô Thượng”, “Tử Thần Phủ.”







      Suy nghĩ liên hệ hồi, Đản Hoàng Tô chắc chắn rằng Tử Thần Phủ chính là người trước mắt mình, lão Vô Thượng và vợ chính là cha mẹ ruột của nàng.







      Nếu nàng có cha mẹ sao bị người này mang đến đây chứ?







      Chẳng lẽ bị bắt cóc?!







      Đản Hoàng Tô nghiêng đầu đánh giá Tử Phủ Đế Quân từ xuống dưới.







      giống, quân cướp bóc thể đẹp giai như vậy.







      Hay là kẻ thù truyền kiếp?







      Cũng giống, nếu là kẻ thù truyền kiếp nàng có đãi ngộ tốt thế đâu.







      Đoán đoán lại rất phí đầu óc, Đản Hoàng Tô hỏi lại rất ràng: “Ngươi với cha ta…ta lão Vô Thượng ấy, có quan hệ như thế nào?”







      Nghe khuê nữ Vô Thượng gọi là lão Vô Thượng khiến lòng người khoái hoạt vô bờ!







      Mặt mày Tử Phủ Đế Quân vui vẻ: “ có quan hệ gì, nhưng bây giờ ta nuôi dưỡng khuê nữ của .”







      ra là cha dượng!” Đản Hoàng Tô bừng tỉnh đại ngộ.







      phải là cha dượng, là nghĩa phụ.” Tử Phủ Đế Quân sửa lại cho đúng.







      Đản Hoàng Tô cũng ý thức được mình nhỡ mõm: “Cũng phải, mẹ ta ly hôn với cha ta rồi cưới ngươi ngươi mới được xem như là cha dượng.”







      Đào góc tường Vô Thượng Đế Quân… đến nỗi như vậy.







      Nhưng mà con hồ ly con này chuyện rất lưu loát tự nhiên, mà con vật mới sinh thể có khả năng này, Tử Phủ Đế Quân ngẫm nghĩ sờ sờ cằm: “Ngươi mang theo trí nhớ kiếp trước?”







      “Kiếp trước?!” Đản Hoàng Tô bị dọa.







      Chẳng lẽ nàng xong rồi?







      phải đâu nha, nàng nhớ rất Ba Nhĩ chỉ biết quăng người ta tới tới lui lui chứ giết người à!







      “Ục…”







      Tiếng bụng kháng nghị.







      Đản Hoàng Tô quyết định rối rắm chuyện kia nữa.







      Đản Hoàng Tô nghĩ nghĩ, cho Tử Phủ Đế Quân: “Ta cảm thấy ta có thể uống nước cơm, hoặc ăn thức ăn lỏng, hoặc sữa gì đó.”







      “Là sữa nấu tiêu độc!” Đản Hoàng Tô nhấn mạnh.







      “Nấu sữa tiêu độc…” Tử Phủ Đế Quân nhíu mày: “ phải ý của ngươi là muốn ta vắt sữa rồi nấu cho ngươi uống .”







      Được rồi, xác thực giống như người xuống bếp vắt sữa nấu sữa cho nàng.







      Đản Hoàng Tô thử đề nghị: “ ra ngươi có thể siêu phị mua sữa bột để pha, chỉ cần dùng nước sôi đổ vào là được.”







      “Sữa bột? Pha? Trò mới của nhân gian sao? Ngàn năm xuống nhân gian rồi…” Tử Phủ Đế Quân trầm ngâm.







      , bây giờ nhân gian chơi vui lắm đó!” Đản Hoàng Tô khuyến khích.







      rất vui?” Tâm Tử Phủ Đế Quân dao động.







      “Đương nhiên!” Đản Hoàng Tô thề son thề sắt: “Có tivi, máy tính, có bóng đèn, có điện thoại, có tàu điện, đại học, truyền hình…”







      rất trôi chảy…Đản Hoàng Tô tự kiểm điểm, sau đó chân thành đề nghị: “ ra ta cảm thấy nên bổ sung kính chắn gió cho cân đẩu vân của ngươi.”







      “Quả nhiên ngươi mang theo trí nhớ kiếp trước.” Tử Phủ Đế Quân sờ cằm.







      Đản Hoàng Tô trầm mặc.







      Đản Hoàng Tô quyết định gì, trước khi chưa xác định được mình chết hay chưa, nàng chỉ thừa nhận mình xuyên qua chứ phải là trùng sinh.







      Tuy nàng biết xuyên qua khác trùng sinh ở chỗ nào.







      Căn bản Tử Phủ Đế Quân để ý Đản Hoàng Tô im re, khoan thai thuấn di cái, vừa đảo mắt, Đản Hoàng Tô thấy mình ở trong Gia nhạc phúc.







      (Carrefour là tập đoàn kinh tế Pháp kinh doanh lĩnh vực siêu thị – “家乐福” (Bính : jiā lè fú, Hán Việt: Gia nhạc phúc) có nghĩa là “hạnh phúc của gia đình”.)







      Mặc đồ như vậy mà xuống phàm…nhất định bị vây xem!







      Đản Hoàng Tô muốn chết.







      Nhưng tức khắc Đản Hoàng Tô phát mình lo lắng quá nhiều.







      Hai người tất nhiên bị vây xem, nhưng phải là vì quần áo lố lăng mà do tên nào đó quá đẹp trai.







      “Ôi, mày xem kìa, đó đẹp trai quá mất.”







      “Ờ, trước giờ thấy nào mặc đồ thời Hán mà đẹp như vậy.”







      “Ờ ờ, chắc có lẽ thích cổ điển, mày nhìn mắt ảnh xem, là mắt xếch tiêu chuẩn đó!”







      “Còn có tóc, thiệt dài à…Là tóc hả?”







      “Chắc tóc giả…”







      “Tóc giả mà đẹp mà mướt vầy?”







      —— đây là tiếng hai học sinh ‘nghị luận’ cách nàng xa.







      Nghe hai bé kia chuyện, Đản Hoàng Tô mới giật mình tỉnh ra, bây giờ trang phục cổ đại cũng thịnh hành, cho dù người nào đó mặc vậy có chút quái dị nhưng người khác cũng kinh sợ bao nhiêu.







      Cảm ơn xã hội, cảm ơn Đảng, cảm ơn quần áo triều Hán cùng quần áo thời Đường!







      Đản Hoàng Tô vừa thở dài nhõm hơi liền nghe thấy hai bé kia bắt đầu bàn luận nàng.







      “Ế, dưới chân ấy có con mèo.”







      Là hồ ly!!! Hồ ly!!!







      Mèo mà có cái đuôi bông xù như thế này sao!







      Đản Hoàng Tô bĩu môi.







      “Ừ, màu lông đẹp thiệt đó, lẫn màu nào khác.”







      Đây là khen nàng?







      Sao nàng nhớ người nào đó kêu nàng rất xấu?







      Đản Hoàng Tô khó chịu liếc liếc Tử Phủ Đế Quân.







      Tử Phủ Đế Quân ở trong đám người mê mang, vừa thấy Đản Hoàng Tô nhìn mình liền lên tiếng: “Ngươi sữa bột pha là cái nào?”







      Ánh mắt Tử Phủ Đế Quân phải bình thường, đứng bên cạnh đống mì ăn liền còn hỏi cái nào là sữa bột pha!







      Đản Hoàng Tô xem thường, tự tìm gian sữa bột.







      Hai học sinh kia lại bàn luận: “Ui, phải mèo đâu, mày xem cái đuôi nó kìa.”







      “Ờ đó, mõm cũng nhọn hơn so với mèo.”







      Rốt cuộc cũng phát nàng khác mèo hay sao?







      Nhưng đây phải là chuyện gì tốt.







      Mặc đồ thời Hán dạo siêu thị có lẽ cũng bình thường, nhưng nuôi con hồ ly làm thú cưng chuyện khác.







      Đản Hoàng Tô vội vàng cuốn chân Tử Phủ Đế Quân bò lên trước ngực , đút hai cái đuôi vào trong quần áo quấn kỹ, sau đó đưa mõm kề sát tai giọng : “Bên trái.”







      Người ta thường xuyên miêu tả rằng hơi thở mỹ nhân thơm như hoa lan, ra những lời này cũng có thể áp dụng cho hồ ly.







      Tử Phủ Đế Quân cảm thấy hình như mình đột nhiên ngửi được mùi lan thơm dịu thoang thoảng, lỗ tai vì hơi thở ấm của Đản Hoàng Tô phả vào mà nóng cả lên.







      Nhớ đến cảm xúc mềm mịn dễ chịu đầu ngón tay ngày hôm qua, Tử Phủ Đế Quân xác định được —— chẳng lẽ đến kỳ động dục, sao con hồ ly cái cũng có thể khiến rung động mơ màng?







      “Bên trái!” Đản Hoàng Tô thấy Tử Phủ Đế Quân nhúc nhích lặp lại lần nữa.







      Tử Phủ Đế Quân đột nhiên nhớ tới việc đến đây để mua cái sữa bột pha gì đó, con hồ ly này còn bú sữa.







      Sao có thể động dục với con hồ ly còn bú sữa được!







      Trâu già gặm cỏ non cũng đến mức này!







      Tử Phủ Đế Quân ổn định tâm thần, về bên trái.







      Chỗ này nằm trong khu vực thực phẩm, rẽ trái, rẽ trái lại rẽ trái, qua mì ăn liền, bánh kẹo yến mạch các loại, cuối cùng cũng đến kệ sữa bột. Sữa bột chất kín các tầng khiến người ta hoa cả mắt.







      Tử Phủ Đế Quân tùy tiện đảo qua: “Ngươi muốn hộp nào?”







      Đản Hoàng Tô cũng biết gì nhiều về sữa bột pha, nhún nhún vai: “Chọn đại , chỉ cần phải sữa Tam Lộc là được.”







      “Ngươi cứ ngươi muốn hộp sữa kiểu gì .” Tử Phủ Đế Quân nhíu mày: “Ta hiểu mấy chữ này viết gì.”







      Vì thế, cũng bị thất học!







      Đản Hoàng Tô cân bằng, vui sướng khi người khác gặp họa giải thích: “Đây là chữ giản thể, được đơn giản hóa đó.”







      “Chữ được đơn giản hóa?” Tử Phủ Để Quân lại nhíu mày: “Chữ cũng có thể đơn giản hóa?”
      Phan Hong Hanhnhoxbina thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :