1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hỉ gần nhau - Tiểu Giai Nhân (17/107)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      HỈ GẦN NHAU

      Tác giả: Tiếu Giai Nhân

      Thể loại: Cổ đại, xuyên , điền văn, thanh mai trúc mã, 3S

      Độ dài: 107 chương

      Converter: tamquay

      Editor: Thư Kỳ

      Nguồn: Thư Kỳ Quán
      https://thukyquan.wordpress.com/truyen- ... giai-nhan/



      Giới thiệu

      Hứa Cẩm nuôi hai con chó,

      con ở trong nhà, con ở cách vách.

      Trong nhà nghe lời, ngoan ngoãn ngủ nền,

      Cách vách quá kiêu ngạo, luôn muốn nàng ôm ngủ…

      Kỳ Cảnh có 2 thân xác,

      cái trụ cách vách, cái dùng .

      Cách vách dễ chịu, được nàng chủ động ôm,

      dùng quá khổ sở, cầu ôm liên tiếp bị kháng cự…​
      Trâulinhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Bắt trộm

      Cuối tháng tư, thời tiết càng ngày ngày nóng, khó được ngày mát mẻ trời, Hứa Cẩm liền dẫn nha hoàn Bảo Châu đến cửa Thôi gia.

      Nàng với Thôi Tiêu là sinh cùng năm, nàng là mùng 5 tháng 5 đoan ngọ, Thôi Tiêu là mùng 9 tháng 9 Trùng Dương, người lớn hai nhà đều bọn họ có duyên có phúc, quan hệ được càng thêm gần, mà Hứa Cẩm cùng Thôi Tiêu từ chơi với nhau, tình như tỷ muội.

      Ở bên cạnh hồ nước dưới bóng cây trải vải sạch , hai người ngồi chuyện.

      “A Cẩm, bá phụ sắp trở về à?” Thôi Tiêu trong tay nắm cần câu, vốn định cùng tỷ muội tốt câu cá , đáng tiếc Hứa Cẩm ngồi lát liền nhẫn nại , nghĩ mọi cách dụ nàng chuyện. Thôi Tiêu có biện pháp, đành phải bồi nàng, về phần có thể câu được cá hay , tuỳ vào mấy bạn cá , dù sao câu được cũng thả trở về .

      “Ừ, lần này ta và nương cùng lên huyện đón cha, tới lúc đó ta mang chút bánh mứt Trần Ký về cho ngươi.” Hứa Cẩm hưng phấn . Phụ thân ở huyện dạy học, chỉ có mỗi tháng mùng mười lăm, ngày lễ ngày tết mới trở về trấn, mẫu thân liền phân phó xa phu chiều hôm kia qua đón người, phụ thân ở nhà hai buổi tối, sáng sớm mươi sáu lại xuất phát. Nửa tháng thấy, Hứa Cẩm rất nhớ phụ thân, bởi gần sinh nhật, cầu xin mẫu thân cho phép nàng cùng , mẫu thân yên lòng đành phải đáp ứng cùng .

      tốt, chờ sinh nhật ngươi bá phụ còn có thể trở về chuyến.” Thôi Tiêu hâm mộ . Phụ thân nàng cũng rất thương nàng, như phụ thân ở bên ngoài làm ăn, hàng năm số lần về nhà nhiều bằng Hứa bá phụ.

      Nhắc tới cái này, Hứa Cẩm vốn nhịn được muốn cười , thấy ánh mắt Thôi Tiêu đơn, biết tâm của nàng, vội sửa miệng an ủi nàng: “Ngươi đừng hâm mộ ta, ta còn hâm mộ ngươi nha. Thôi đại ca vắng, còn có Thôi nhị ca dỗ ngươi, giống như ta, tỷ muội huynh đệ đều có, là ghen tị chết được !”

      Thôi Tiêu vừa định chuyện, phía sau truyền đến giọng nam trêu tức: “A Cẩm là chê nhị ca đối với muội đủ tốt, cho nên muốn ca ca ruột?”

      Hứa Cẩm nhất thời cười , vừa quay đầu vừa : “Nào có, nhị ca đối với muội đương nhiên… Tốt.” Tâm trạng tốt bởi vì nhìn thấy hai người đến, xuống dốc phanh, nũng nịu lấy lòng cũng thay đổi thành giọng thầm oán, “Tốt cái gì chứ, biết người ta với hợp còn dẫn đến.”

      Nguyên lai hai thiếu niên tới, đều là người quen.

      Trắng trẻo mập mạp là nhị ca Thôi Tiêu tên Thôi Lộc, năm nay mười bốn, trong các hài tử chơi đùa từ đến lớn, vị Thôi nhị ca này là là bọn thích nhất , bởi vì đặc biệt thích cười, ra tay hào phóng lại giúp người làm niềm vui, nếu ai có phiền toái gì , tìm chuẩn sai. Bất quá Thôi Lộc phải là người hiền lành, rất tinh ranh, những tiểu nhân thấy có tiền liền muốn chiếm tiện nghi, chưa từng được toại nguyện. Thôi Tiêu cùng Hứa Cẩm nhị ca là nham hiểm, cho nên Hứa Cẩm ở trước mặt Thôi Lộc vẫn biểu ngoan ngoãn , dám trêu đến .

      Bên cạnh Thôi Lộc tên lấy lỗ mũi nhìn người , là hàng xóm bên trái Hứa gia đại thiếu gia Kỳ gia – Kỳ Cảnh, lớn hơn Hứa Cẩm ba tuổi, cao cao gầy gầy được coi như mặt người dạ chó. Vài năm trước hai cụ Kỳ gia dẫn trưởng tôn trở về trấn dưỡng lão, sau khi quen thuộc, Hứa Cẩm tôn kính Kỳ lão gia tử đầy bụng học thức, cũng thích mặt mũi hiền lành Kỳ lão phu nhân, chính là căm ghét Kỳ Cảnh tự cho là tài trí hơn người. Hai người ngấm ngầm biết đánh nhau bao nhiêu lần, cuối cùng đều là Hứa Cẩm bị kéo tóc, sau đó Kỳ Cảnh bị Kỳ lão gia tử phạt cấm đoán, ngắn ba ngày dài đến tháng, dựa vào trình độ uỷ khuất của Hứa Cẩm.

      muốn liếc nhìn Kỳ Cảnh lâu, Hứa Cẩm vội xoay người, đem cần câu dựng lên bên bỏ vào trong nước: “Nhị ca muốn đưa khách ra cửa sao? Vậy huynh nhanh , trở về chúng ta lại .”

      Thôi Lộc cười khổ, muốn tới đây , vừa mới qua nơi này, là Kỳ Cảnh chủ động hướng bên này . tuy lớn hơn Kỳ Cảnh tuổi, được Kỳ Cảnh gọi tiếng nhị ca, nhưng tính tình Kỳ Cảnh … Rốt cuộc là thiếu gia nhà quan, vẫn phải dỗ dành chút.

      giả vờ người tốt, cười vỗ vỗ vai Kỳ Cảnh: “ thôi, chúng ta dạo, quấy rầy các nàng câu cá.”

      Kỳ Cảnh hừ lạnh tiếng, liếc nhìn bóng người mặc áo xanh quần trắng bên hồ : “Người quái dị, ai thèm gặp nàng.” xong đến bên cạnh Thôi Tiêu, “Tiêu Tiêu câu được cá chưa? có à, đều với ngươi bao nhiêu lần , nàng là sao chổi xui xẻo, ngươi cách nàng càng xa càng tốt.”

      Mấy người xem như chơi với nhau đến lớn, gọi nhũ danh cũng có gì. Nhưng Thôi Tiêu đồng dạng thích tính tình Kỳ Cảnh, nghe vậy cau mày : “Kỳ thiếu gia chướng mắt A Cẩm cứ tránh nàng, làm gì lại xui khiến ta? Ta cảm thấy A Cẩm rất tốt…”

      “Ngươi để ý đến làm cái gì? nghe hiểu được tiếng người sao?” Hứa Cẩm đứng lên, nắm tay Thôi Tiêu về phía trước: “, chúng ta nhà của ngươi chuyện.” Nàng cũng tin Kỳ Cảnh còn có thể theo tới bên kia!

      Kỳ Cảnh đích xác thể, nhìn chủ tớ bốn người xa, bĩu bĩu môi, xoay người .

      Vô duyên vô cớ bị người ta mắng sao chổi xui xẻo tuyệt phải chuyện vui vẻ gì, lúc về nhà Hứa Cẩm còn thở phì phò, sợ bị mẫu thân nhìn ra, nàng chạy đến hậu viện xem cây hạnh.

      Hứa Cẩm từ thích ăn hạnh.

      Nghe bốn tuổi năm ấy phụ thân mang nàng dạo đường, trùng hợp có phụ nhân ở nông thôn bán hạnh, xe gỗ nho chất đầy trái cây, xa xa đều có thể ngửi được mùi hương mê người. Phụ thân thấy nàng thèm đến dời mắt, liền dẫn nàng qua mua, kết quả nàng sợ phụ thân mua ít, nhất định muốn mua hết cả xe về nhà. Phụ thân dung túng nàng, kêu phụ nhân đem xe đẩy đến cửa nhà, chia ít cho hàng xóm, còn dư lại đều cho nàng lưu trữ, sau đó lại cố ý lấy hai hạt hạnh trồng sát tường ở hậu viện nhà mình. Hàng năm hạnh chín, phụ thân theo nàng hái hạnh đều chuyện xưa nhắc lại, lấy việc này chê cười nàng.

      Khi còn Hứa Cẩm thường hay bị phụ thân đến mặt đỏ, tại lớn chút, phụ thân lại , nàng liền cười hì hì phụ thân gạt người.

      Năm nay hạnh chín, màu vàng cơ hồ sắp trải rộng toàn bộ cây.

      Tâm trạng Hứa Cẩm tốt hơn nhiều, nhìn cũng nghiêm túc, sau đó buổi tối nằm mộng đẹp, mơ thấy phụ thân trở lại.

      Ngày kế thức dậy, nàng lại xem cây hạnh, tới gần phát đầu tường bên ràng thiếu mấy trái!

      Bởi vì mấy quả hạnh màu sắc tương đối đậm, Hứa Cẩm đều nghĩ kĩ trước khi ăn chúng nó , cho nên nhớ rất ràng.

      Nàng chạy hỏi mẫu thân: “Nương, nương có kêu người hái hạnh ?” Hứa gia từ xuống dưới đều biết hai cây hạnh này là bảo bối của nàng, ngoại trừ nhà ba người các nàng phân phó, hạ nhân căn bản tự chạm vào.

      Giang thị tưới hoa, cũng ngẩng đầu: “ có, làm sao?”

      Hứa Cẩm tùy tay khảy hoa hồng còn mang theo bọt nước, chu môi : “Con phát thiếu mất mấy trái, khẳng định bị người ta hái trộm.”

      Giang thị nhịn cười được, trong nắng sớm khuôn mặt kiều diễm so với hoa hồng mới nở còn đẹp hơn, “ cây nhiều trái như vậy, sao con có thể nhìn ra thiếu mấy trái.” Ngữ khí trêu chọc, hiển nhiên xem lời hồn nhiên của con . “Được rồi, rửa tay, cùng nương dùng cơm thôi.”

      “Nha…” Hứa Cẩm biết mẫu thân vẫn xem nàng là đứa , nên giải thích nhiều, ngoan ngoãn theo bên cạnh mẫu thân vào đại sảnh, chỉ ở trong lòng thầm cân nhắc.

      phải mẫu thân kêu người hái, chẳng lẽ là hạ nhân? , Hứa Cẩm tin tưởng hạ nhân nhà mình, người lớn tuổi có khả năng bởi nhất thời tham ăn mà mạo phạm chủ tử, người trẻ tuổi chỉ có Bảo Châu bên cạnh nàng, luôn luôn ở trước mắt nàng lắc lư, căn bản có cơ hội trộm… Trừ bỏ người trong nhà, còn có thể là ai? đường này lại có đứa tham ăn trộm đạo.

      Càng nghĩ, kẻ khả nghi nhất chính là Kỳ Cảnh.

      Kỳ Cảnh chắc chắn thèm hạnh của nàng, nhưng biết nàng coi trọng hai cây hạnh, có lẽ chính là tưởng chọc giận nàng?

      Hứa Cẩm oán hận cắn răng.

      Có chủ ý, sau khi ăn cơm chiều, Hứa Cẩm phái Bảo Châu vào phòng ngụy trang, để ngừa mẫu thân hỏi, sau đó chính mình vụng trộm nấp sau cây đào dưới chân tường chờ bắt trộm. Nếu Kỳ Cảnh muốn chọc giận nàng, khẳng định còn có thể trộm lần thứ hai lần thứ ba, hôm nay dù đợi đến trời tối, nàng cũng phải đợi Kỳ Cảnh, phải là vì mấy quả hạnh kia, mà là vì trút giận! Chỉ cần nàng bắt được , lại truyền đến tai Kỳ lão gia tử, Kỳ lão gia tử khẳng định phạt nặng .

      Trời dần tối, đường phía sau truyền đến tiếng các lão nhân hóng mát chuyện phiếm. Kỳ lão gia tử cũng thích lúc này ra cửa, Kỳ Cảnh lúc này ra tay là an toàn nhất.

      Quả nhiên, tường bên kia rất nhanh truyền đến tiếng bước chân.

      Trong quá trình chờ đợi Kỳ Cảnh leo tường, Hứa Cẩm đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên hai người đánh nhau. Khi đó nàng quá , ký ức có chút mơ hồ, chỉ nhớ nàng mặc váy mới ra ngoài chơi, Kỳ Cảnh nhìn thấy , chưa từng thấy ai ăn mặc quê mùa như vậy, chọc nàng khóc. Kỳ lão phu nhân sau khi biết dạy dỗ Kỳ Cảnh trận, từ đó Kỳ Cảnh liền cùng nàng kết thù, luôn tìm cơ hội bắt nạt nàng, mà nàng lớn còn hay khóc , nghĩ biện pháp trút giận.

      Mẫu thân khuyên nàng trốn tránh Kỳ Cảnh, trong giọng tựa hồ cũng có chút đồng tình Kỳ Cảnh. Hứa Cẩm biết mẫu thân vì sao đồng tình tiểu tử thúi kia, bởi vì nàng vô tình nghe cha mẹ nhắc tới thân thế Kỳ Cảnh, mẹ ruột mất sớm, phụ thân cưới kế mẫu liền lòng đặt vào kế mẫu cùng con kế mẫu. Kỳ Cảnh bắt nạt đệ đệ muội muội, bị phụ thân hung hăng đánh trận, nhưng Kỳ Cảnh biết hối cải, khiến trong nhà gà chó yên, Kỳ lão gia tử có biện pháp mới dẫn về đây.

      có mẫu thân, Hứa Cẩm rất đồng tình Kỳ Cảnh , nhưng thể bởi vì chính mình thoải mái liền bắt nạt nàng a?

      Đợi nhìn thấy Kỳ Cảnh đứng ở đầu tường, tay nâng cành cây hạnh tay chuẩn bị hái hạnh, khóe miệng tươi cười xấu xa, Hứa Cẩm tức giận đến nhảy ra ngoài: “Kỳ Cảnh, ngươi trộm gì đó!”

      Nàng xuất quá đột nhiên, Kỳ Cảnh hoảng sợ, dưới chân mất thăng bằng đầu hướng xuống dưới, đầu tiên là đụng vào cành cây lại đập phải mặt đất, người tắc ngửa mặt nằm ở nơi đó, vẫn nhúc nhích, trán có máu dần dần chảy xuống.

      “… Nương!” Hứa Cẩm sợ tới mức quay đầu định chạy.

      “Đừng , trở về!” Phía sau truyền đến giọng vội vàng quen thuộc, Hứa Cẩm dừng lại, quay đầu liền thấy Kỳ Cảnh chậm rãi đứng lên, tay lau máu tay chống đỡ tường, ánh mắt u nhìn nàng, “Quay lại, bằng ta ta là bị ngươi đẩy ngã , đến lúc nương ngươi thấy ta bị thương thành như vậy, còn có thể tin lời ngươi sao?”

      Hứa Cẩm tại ngược lại suy nghĩ nhiều như vậy, sợ hãi theo dõi trán: “Ngươi, ngươi sao chứ? Ngươi đổ máu…” Lời còn chưa dứt, Kỳ Cảnh đột nhiên bắt đầu lắc lư đứng lên, nhìn bộ dạng sắp ngã. Hứa Cẩm kinh hãi, vội chạy tới dìu , nhưng Kỳ Cảnh so với cao hơn lại nặng hơn, căn bản nâng nổi, ngược lại cùng ngã xuống, mu bàn tay ma sát vào đất, nóng nóng đau đau.

      Nhưng Hứa Cẩm căn bản nhận thấy được tay mình chảy máu, nàng ngây ngốc nhìn Kỳ Cảnh trước mắt, vẫn nhúc nhích nàng cũng vẫn nhúc nhích, hồi lâu sau mới quỳ đứng lên, đẩy vai : “Kỳ Cảnh ngươi làm sao vậy, ngươi đừng…” xong, thân thể thiếu niên chấn động, trong mắt lần nữa khôi phục sinh khí. Hứa Cẩm nhất thời nhàng thở ra, nàng chưa , đầu tường thấp như vậy, sao Kỳ Cảnh có thể sơ suất chút liền…

      “Thôi, ngươi im lặng trở về , chỉ cần về sau ngươi đừng lại trộm trái cây nhà ta, ta cho Kỳ gia gia .” Thấy Kỳ Cảnh u u nhìn mình chằm chằm, Hứa Cẩm trừng , muốn đứng dậy, tay bỗng nhiên truyền đến loại xúc cảm ấm áp. Quay đầu, bỗng nhiên phát bên người chẳng biết lúc nào có thêm con chó , chiều cao hơn thước, lông màu tuyết trắng, ngồi xổm liếm vết thương mu bàn tay nàng, liếm được nàng vừa tê vừa ngứa. Nàng nhìn qua con chó tựa hồ có cảm ứng, cũng ngẩng đầu nhìn nàng, cái mũi đen thui toả sáng, ánh mắt ngập nước, Hứa Cẩm nhất thời mềm lòng.

      Đây là Tiểu Bạch cẩu ở đâu tới, rất dễ thương !

      Hứa Cẩm nhịn được đem con chó bế dậy, con chó nhìn chằm chằm nàng, ngoan ngoãn nhanh nhẹn, chút nào giãy dụa.

      Hứa Cẩm vừa định sờ sờ nó , thiếu niên trước đó còn nằm ánh mắt thay đổi, xoay người liền muốn cùng nàng đoạt chó.

      Hứa Cẩm tay mắt lanh lẹ tránh , mắng : “Kỳ Cảnh ngươi đừng quá đáng, đây là chó của ta!” Nàng nể tình bị thương mới muốn truy cứu , nào ngờ người này thế nhưng còn muốn làm chuyện xấu!

      Kỳ Cảnh dường như căn bản nghe thấy lời của nàng, thất tha thất thểu đuổi theo, Hứa Cẩm nhanh chóng chạy về, vừa chạy vừa kêu người, ý đồ dọa đối phương. Nhưng Kỳ Cảnh bám riết tha, thẳng đến Giang thị dẫn mấy nha hoàn đuổi tới, còn chưa có ý buông tha Hứa Cẩm.

      Giang thị đứng vững, vẻ mặt nghiêm túc chất vấn: “Đây là có chuyện gì? Kỳ Cảnh như thế nào ở chỗ này, còn có con chó này…”

      “Nương, đây là chó con nhặt được, Kỳ Cảnh muốn cướp, nương mau cho người ngăn lại!” Hứa Cẩm ôm chó trốn phía sau mẫu thân ,thở gấp .

      Giang thị đếm xỉa tới nàng, mắt thấy Kỳ Cảnh đều sắp nhào đến người bà , vội phân phó nha hoàn ngăn cản, “Kỳ Cảnh, được ở trước mặt trưởng bối làm càn!”

      Kỳ Cảnh phảng phất như nghe thấy, ở trong tay hai nha hoàn dùng sức giãy dụa, nhưng rốt cuộc đầu còn bị thương, khí lực dần dần biến mất, hướng Hứa Cẩm hô tiếng liền thể khống chế té xuống.

      Cũng chính là tiếng kia, làm cho mấy người Hứa Cẩm Giang thị ngây ngẩn cả người.

      Bởi vì Kỳ Cảnh căn bản phải tiếng người, mà là “Uông” tiếng chó sủa, trầm thấp phẫn nộ, vô cùng ràng.
      Trâulinhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: nuôi chó



      Kỳ Cảnh hôn mê bất tỉnh.

      Lang trung bắt mạch xong, đứng dậy hướng Kỳ lão gia tử : “Kỳ lão gia yên tâm, đại thiếu gia chỉ là mất máu quá nhiều, có gì lo ngại, sau khi tỉnh lại tĩnh dưỡng thời gian là được.”

      Kỳ lão gia tử gật đầu, “Làm phiền .” Xoay người phân phó quản dẫn lang trung hốt thuốc.

      Sau khi lang trung , trong phòng chỉ còn hai cụ Kỳ gia, mẹ con Giang thị cùng nha hoàn tuỳ thân.

      Giang thị dẫn con tiến lên bồi tội: “Đều là A Cẩm ra tay nặng, làm bị thương đứa này, bá phụ bá mẫu yên tâm, con lập tức trở về nghiêm trị quản giáo nó .” Kỳ lão gia tử cùng Hứa lão gia tử qua đời có tình nghĩa đồng học, hai nhà lại là hàng xóm , xưng hô tự nhiên thân mật chút.

      Hứa Cẩm tuy rằng cảm thấy chính mình sai, nhưng Kỳ Cảnh bị thương nặng là vì nàng, nàng vẫn còn có chút sợ hãi , cho nên mẫu thân kêu nàng giải thích nàng liền ngoan ngoãn giải thích: “Kỳ gia gia Kỳ nãi nãi, là cháu dọa Kỳ Cảnh mới hại từ tường té xuống , cháu biết sai rồi, hai người phạt cháu .”

      thanh trẻ hanh thúy êm tai, nhu thuận hiểu chuyện.

      Nhìn tiểu nương này, trong lòng Kỳ lão gia tử dâng lên cỗ hâm mộ, nếu trưởng tôn cũng hiểu chuyện như vậy tốt.

      Vẻ mặt ông lên xấu hổ, thở dài : “Lão phu xấu hổ a! Cha dạy con, phụ thân Kỳ Cảnh ở đây, ta có trách nhiệm dạy dỗ nó, ngờ nó dám lén ta làm ra chuyện ăn cắp này! A Cẩm đừng sợ, Kỳ Cảnh bị thương là tự làm tự chịu, cháu chút cũng sai, mau cùng nương về nhà , sớm nghỉ ngơi, ngày khác ta kêu Kỳ Cảnh tới cửa bồi tội.”

      Trưởng bối tôn kính có trách cứ mình, Hứa Cẩm trầm tĩnh lại, ngửa đầu xem mẫu thân.

      Giang thị đau tiếc nhìn Kỳ Cảnh, an ủi Kỳ lão gia tử: “Bá phụ quá lời , hai đứa này từ chơi chung, cãi nhau ầm ĩ , bá phụ còn biết? Kỳ Cảnh chỉ là muốn hái hạnh chọc tức A Cẩm, sao lại là ăn cắp? Hơn nữa, cây làm chẳng nên non, Kỳ Cảnh làm như vậy, khẳng định là A Cẩm chọc nó trước , hai đứa nó bây giờ bị thương biết nhận lỗi, chúng ta về sau quản thúc nhiều chút, đừng lại nhớ kỹ việc này nha?”

      Kỳ lão gia tử lên tiếng, chỉ là ông nhíu chặt chân mày, cho thấy ông tính dễ dàng tha cho Kỳ Cảnh .

      Giang thị còn muốn khuyên hai câu, Kỳ lão phu nhân tới vỗ vỗ tay bà, “Đứa phạm lỗi phải bị phạt, là đương nhiên, con yên tâm, có ta xem, để cho bá phụ con nặng tay . Được rồi , chậm trễ lâu như vậy, bên ngoài trời tối, hai mẹ con mau trở về nghỉ ngơi . phải muốn đón phụ thân A Cẩm về sao? Nhanh nhanh , ngủ giấc cho ngon dưỡng tốt tinh thần, bằng phụ thân A Cẩm lo lắng chúng ta có chiếu cố tốt hai mẹ con!”

      Hai cụ Kỳ gia đều hơn năm mươi tuổi, cùng tướng mạo Kỳ lão gia tử bất đồng, mặt mũi Kỳ lão phu nhân hiền lành, bình dị gần gũi.

      Bị lão nhân gia trêu ghẹo như vậy, mặt Giang thị có chút phiếm hồng, tiếp tục khuyên vài câu, liền dẫn Hứa Cẩm về nhà .

      Hai mẹ con sau khi , Kỳ lão phu nhân lo lắng đến bên giường, đau lòng nhìn trưởng tôn, “Ông à, nếu chúng ta lại mời lang trung đến xem? Ta nghe nương A Cẩm , trước khi đứa này té xỉu… Có thể trúng tà hay ?”

      Kỳ lão gia tử từ chối cho ý kiến: “Cái gì trúng tà? ma quỷ quái đều là lời vô căn cứ, là mấy hòa thượng đạo sĩ vì lừa tiền nên bịa ra. Ta thấy nó chỉ là sắp hôn mê, chuyện , mới để cho người ta nghe thành chó sủa . Được rồi, nơi này có Tiểu Tư chiếu cố, chúng ta trở về .” Đối với đứa cháu này bất luận ông khuyên nhủ thế nào đều chịu tiến bộ, Kỳ lão gia tử cũng hết cách, tâm thần mỏi mệt .

      “Muốn ông , ta ở trong này canh chừng nó.” Kỳ lão phu nhân liếc nhìn trượng phu, cũng nhìn sắc mặt ông, thấp giọng phân phó nha hoàn đem chăn của bà ôm tới. Bà có ba tôn tử, đau lòng nhất vẫn là trưởng tôn, từ có nương, phụ thân lại coi trọng , có thể trách đứa cáu kỉnh? Bà chỉ hối hận lúc trước nên dung túng con trai sớm tái giá, bằng vài năm trước, quan hệ phụ tử bọn họ cũng đến mức khó coi như vậy.

      “… Tùy bà.” Kỳ lão gia tử trầm mặc lát mới , lúc gần ra cửa lại giọng dặn dò lão thê đừng mệt .

      Kỳ lão phu nhân để ý ông, sờ sờ khuôn mặt tái nhợt của trưởng tôn, ánh mắt tràn đầy thương .

      Rất nhanh nha hoàn đem chăn đệm của bà ôm đến , Kỳ lão phu nhân liền ở bên cạnh Kỳ Cảnh nằm xuống, chỉ kêu nha hoàn chừa lại ngọn đèn , dần dần ngủ.

      biết qua bao lâu, “Kỳ Cảnh” xa xăm chuyển tỉnh, vừa định mở mắt ra, trong đầu đột nhiên truyền đến cỗ đau đớn, tiếp theo lên vài hình ảnh. nhíu mày, bình tĩnh xem cuộc sống thiếu niên kia, xuyên thấu qua ánh mắt thân thể , lý giải cái thế giới xa lạ này. hình ảnh đồng bi bô tập , thế nhưng cũng từ từ theo nghe hiểu , sau đó, hiểu càng ngày càng nhiều.

      biết mình xem bao lâu, tựa hồ rất dài lại tựa như hồ rất ngắn, đợi những ký ức kia cuối cùng dừng người tiểu nương ôm chó, mở choàng mắt.

      Con chó kia là , là khi còn , chỉ là, ràng ở trong rừng săn bắn , như thế nào đột nhiên đến nơi này, cả thân thể cũng phải là của mình ?

      Bất luận thế nào, muốn cướp thân thể về, như vậy, có lẽ còn có thể trở về , về mảnh núi rừng quen thuộc kia.

      thử giật giật.

      “A Cảnh, cháu tỉnh? Chỗ nào thoải mái sao?” Mới vươn ra cánh tay, bên cạnh đột nhiên có người cúi người lại. Trong ánh đèn mờ nhạt, đối mặt gương mặt hiền hoà lo lắng. Đó là bà nội Kỳ Cảnh tổ, Kỳ Cảnh, là tên thân thể này…

      lớn lên chưa từng thấy qua cha mẹ, khi còn từng ảo tưởng qua bộ dạng cha mẹ , lớn liền nghĩ những thứ kia nữa. Nhưng lúc này giờ phút này, nghe thanh già nua ôn nhu từ ái, cảm nhận bà thân thiết lo lắng, cảm giác có chút lạ.

      biết nên đối mặt với lão nhân này, đành phải tiếp tục giả bộ ngủ, thầm trầm tư về sau nên ứng đối thế nào. May mắn, tiểu nương kia ở cách vách, chờ khoẻ lại , tùy thời đều có thể đem thân thể cướp về.

      Đúng rồi, nguyên lai ở trong này, được bọn họ gọi là chó. Nhưng lại hoàn toàn khác nhau, bởi vì trước biến cố phát sinh, có thể tùy tâm sở dục biến thành người hay chó, hơn nữa mặc dù là thân chó, cũng so với chó nơi này thông minh hơn, bị người nhốt ở trong sân vẫy đuôi mừng chủ. biết săn thú, biết đặt bẫy, là thợ săn lợi hại nhất trong tộc.

      nhất định trở về .

      Bên kia Hứa Cẩm cùng mẫu thân sau khi về nhà, lập tức xông về tiểu viện của mình.

      Đối với nàng mà , hôm nay xảy ra hai chuyện lớn. là Kỳ Cảnh vì nàng té xỉu , nhưng tại lang trung Kỳ Cảnh có gì đáng ngại, Hứa Cẩm lại cần sợ hãi, tâm tư nhất thời tất cả đều bay đến con chó biết từ nơi nào chạy đến hậu viện nhà nàng. Trước khi nàng Kỳ gia , con chó ngủ , tại cũng biết thức chưa.

      Chưa thức, còn ngủ , nằm ở ghế, co lại thành bạch cầu long xù, chỉ có mũi là đen .

      Hứa Cẩm tiến lên vừa định ôm con chó vào trong ngực.

      “A Cẩm, ” Giang thị theo sau mà đến, xem xem con chó kia, bên ngăn cản con , bên vẻ mặt nghiêm túc hỏi Bảo Châu canh giữ bên cạnh: “Ai cho phép ngươi đem chó ôm đến phòng tiểu thư ? Nếu người nó có bọ chét sao? Ôm ra ngoài!”

      Trước khi Giang thị gả được nuôi dưỡng như trưởng tử , nhìn ôn nhu, khi nghiêm túc đều có cỗ khí thế uy nghiêm, Bảo Châu lúc này dọa trắng mặt.

      Hứa Cẩm dùng ánh mắt kêu Bảo Châu trước , quay đầu cùng mẫu thân làm nũng: “Nương, nó sạch như vậy, người làm sao có thể có cái loại này? Cho dù có, tại trời tối, nếu tắm rửa xong lông chưa khô , nó ngã bệnh làm thế nào? Nương, dù sao nó ngoan ngoãn nằm ở đằng kia, nương cho nó ngủ ở chỗ này đêm , ngày mai con xem Bảo Châu tắm cho nó.” Nếu mẫu thân lo người con chó có cái gì, nàng khẳng định khó mà tự mình động thủ .

      “Chó này rốt cuộc là từ đâu đến ?” Bận rộn cả đêm, Giang thị còn chưa kịp hỏi lai lịch con chó.

      “Con cũng biết, chính nó chạy đến hậu viện nhà chúng ta .” Hứa Cẩm nhìn con chó dễ thương, bổ nhào vào lòng Giang thị nũng nịu thương lượng, trong ánh đèn khuôn mặt nhắn đỏ ửng con ngươi đen sáng, “Nương, cho con nuôi nó , con có huynh đệ tỷ muội, phụ thân lại rất ít về nhà, cho nó làm bạn với con được ? Nương, nương cho con nuôi , năm nay sinh nhật con quà gì con cũng cần, chỉ muốn con chó này, được ? Nương, nha nương…”

      Giang thị chịu nỗi con làm nũng như thế, bao lâu liền bị Hứa Cẩm dây dưa ánh mắt nhu hòa lại.

      Kỳ con chó lông xù kia, quả dễ thương, chỉ cần người có vi trùng, cho con nuôi hoàn toàn thành vấn đề, nhưng Giang thị có lo lắng khác: “ phải nương đáp ứng, chỉ là chó này như vậy, nhìn cũng giống chó hoang, nhất định là lén nhà ai chạy ra , chúng ta nuôi, người ta mất chó chẳng phải sốt ruột?”

      Hứa Cẩm vẫn chưa nghĩ tới chuyện này.

      Ánh mắt của nàng chuyển chuyển, giọng : “Mấy con phố gần nhà chúng ta nuôi chó nhiều, càng có loại chó này.”

      Giang thị sờ sờ đầu nàng: “Có lẽ là người ta mới nuôi , từ bên ngoài mua về , thân thích người ta tặng , đều có khả năng. A Cẩm, đêm nay trước hết để cho ở nhà chúng ta, ngày mai nương kêu người ra ngoài hỏi thăm, nếu có người tìm chó, chó này là của con, có người tìm, con dù thích cũng phải trả về, biết ?”

      “Nhưng con thích nó…” Hứa Cẩm chôn ở trong lòng nương, nước mắt bừng lên. Nàng thấy qua chó hoang, đều bẩn thỉu gầy teo , con này sạch đáng như vậy, mặc cho ai đều thích, tại sao có thể là chó hoang? Cho nên nàng nhận định mẫu thân ngày mai có thể thăm dò người ném chó, ngày mai chó này phải là của nàng .

      Giang thị bất đắc dĩ ôm con , lấy khăn ra lau nước mắt cho nàng: “ lớn chừng này, còn thích khóc. Được được , đợi nương tìm được nhà nuôi chó kia, cùng bọn họ hỏi thăm trong nhà còn con chó nào khác , tại có, sang năm khẳng định cũng sinh, nương đặt mua cho con? được nữa, ngày mai chúng ta lên huyện, nương dẫn con đến phường chim thú xem, con thích nuôi mèo nuôi chó nương đều mua cho con, được ?”

      Hứa Cẩm muốn được, nhưng đây là biện pháp tốt nhất trước mắt.

      Nàng tiếp tục ở trong lòng mẫu thân lát, bình phục , lau lau nước mắt : “Nương, vậy tối nay cho nó ngủ trong phòng con nha? Nương yên tâm, con chạm nó, chỉ cho nó ngủ nền.”

      Giang thị muốn đáp ứng, nhưng đối mặt đôi mắt phiếm hồng của con , mềm lòng , “Được, vậy con cam đoan với nương chạm nó.” Lúc còn bà cũng từng thích chó mèo, thấy mèo nhà ai chạy đến đều ôm chơi, kết quả người bị cắn vài cái.

      Hứa Cẩm liên tục gật đầu.

      Giang thị buông con ra, phân phó Bảo Châu: “ chuẩn bị nước ấm, lát hầu hạ tiểu thư tắm rửa, thay xiêm y sạch .”

      “Vâng , phu nhân.” Bảo Châu bước nhanh ra ngoài.

      Lúc này sắc trời tối, Giang thị mệt mỏi, dặn dò con hai câu liền ra ngoài. Hứa Cẩm đưa mẫu thân đến cửa viện, trở về cũng nghe lời, chỉ ngồi xổm trước ghế nhìn chó , có vươn tay chạm vào, tắm rửa xong liền chui vào ổ chăn ngủ . ngày này rất nhiều chuyện xảy ra, tiểu nương dính gối, rất nhanh thiếp .

      Ngủ đến nửa đêm, trong hoảng hốt bị trận thanh rầm rì làm cho tỉnh lại, thanh kia nho , còn kèm theo tiếng móng vuốt cào vách tường, nghĩ lát lại tiếp tục, lộ ra loại cố chấp cam tâm.

      Hứa Cẩm sửng sốt lát liền nghĩ tới, vội thắp đèn, lúc nàng xuống dường, con chó kia vẫy đuổi theo nàng, ở giữa hai chân nàng lòng vòng. Đèn sáng , tiểu tử vừa lúc vòng qua trước người của nàng, thấy nàng cúi đầu, nó nâng chân trước lên cào chân nàng, dùng cặp mắt đen sáng lấy lòng nhìn nàng, cái đuôi lúc lúc .

      Mơ mơ màng màng , Hứa Cẩm quên lời mẫu thân dặn dò.

      Nàng vui vẻ đem chó ôm đến ghế, nhàng lấy khăn lau bốn cái chân ướt nhẹp của nó, sau đó đem chó ôm lên giường chơi đùa: “Có phải sợ hãi hay ?”

      Con chó nhiệt tình liếm ngón tay nàng, ngứa chút lại rất thoải mái. Hứa Cẩm vui vẻ nhìn nó, nhìn chút lại mệt mỏi, thấy chó cũng ngoan ngoãn nằm xuống, nàng đem áo gối kéo lại che người nó, còn vỗ vỗ: “Ngủ ngủ , ngày mai lại chơi với mày.”

      Con chó ngoan ngoãn nằm sấp lát, tựa hồ quen người có thêm cái “Chăn”, lăn lông lốc chui ra, đến gần Hứa Cẩm, dín bả vai nàng cuộn tròn lại…
      Trâu thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Biến hóa

      Hứa Cẩm trở mình , sau đó mặt đột nhiên bị cái gì liên tục liếm vài cái.

      Nàng lập tức liền tỉnh , đầu lui về phía sau, tiểu bạch cẩu đuổi theo muốn liếm nàng, Hứa Cẩm trốn thoát, cười ngồi dậy, đem chó ôm đến đùi. Tiểu bạch cẩu nâng chân trước khoát lên vai nàng còn muốn liếm, cổ họng phát ra rầm rì, bụng còn có tiếng lỗ truyền đến. Hứa Cẩm bừng tỉnh đại ngộ, nhanh chóng mặc quần áo, thuận tiện đem chó thả xuống đất, “, ta dẫn mày tìm gì đó ăn .”

      Rửa mặt hoàn tất, nàng ra ngoài, tiểu bạch cẩu liền vui vẻ theo sát nàng, nhắc tới cũng kỳ, giống như nhận định nàng vậy.

      Chó thích chính mình, Hứa Cẩm cao hứng, cũng nghĩ duyên cớ trong đó, thẳng đến phòng bếp.

      “Ai u, tiểu thư như thế nào tới nơi này ?” Quán phòng bếp Lý ma ma xa xa nhìn thấy nàng, nhanh chóng ra đón, tươi cười đầy mặt: “Bên trong khói dầu huân người, tiểu thư cần gì trực tiếp phân phó ta là được. Đây là thú cưng phu nhân mới cho tiểu thư? Xem này lông trắng như tuyết , còn nghe lời như vậy, vừa nhìn biết là vật quý hiếm!”

      Hứa Cẩm nhìn tiểu bạch cẩu ngoan ngoãn ngồi bên chân mình, cười hỏi đối phương: “Lý ma ma, nó đói bụng, bà xem trong bếp có cái gì có thể cho nó ăn ?”

      Lý ma ma tuổi gần năm mươi, xuất thân ở nông thôn, trong nhà hàng xóm từng nuôi chó vườn, đều là heo ăn cái gì chó ăn cái đó, đói khát tự kiếm ăn lúc nào hầu hạ tỉ mỉ. Bất quá bà nhìn ra, con chó này là rất được lòng tiểu thư, liền nghiêm túc đánh giá tiểu bạch cẩu vài lần, : “Chó này nhìn cũng mới tháng tuổi, vẫn chưa ăn được thịt thà gì , ta nấu chút cháo cho nó, tiểu thư cảm thấy thế nào?”

      Hứa Cẩm lần đầu tiên nuôi chó, nửa điểm kinh nghiệm cũng có, tự nhiên là nghe người lớn , “Được, vậy bà ở đây nấu .” Trong nhà có 2 phòng bếp, bên này là hầu hạ nhà ba người bọn họ , phòng còn lại dùng để nấu cơm canh cho hạ nhân, trong đó khác biệt, cần phải , các nàng ăn là cháo trắng, bọn hạ nhân bên kia tuy rằng so với nhà quê bình thường tốt hơn , nhưng vẫn thể bằng chủ được.

      “Được rồi, tiểu thư qua bên kia ngồi dưới tang cây chờ, trời nóng bức huân đến .” Lý ma ma thân thiện , xoay người vào bếp, rất nhanh bưng chén sứ lớn ra . Tiểu thư cho chó ăn gạo trắng , bà dùng nó nấu cháo khẳng định sao, chỉ cần tiểu thư hài lòng, phu nhân thượng trách cứ cái gì .

      Bà hướng bên này , tiểu bạch cẩu như cũ thành thành ngồi xổm ở bên cạnh Hứa Cẩm, chỉ là liếm liếm đầu lưỡi, đợi Hứa Cẩm tiếp nhận chén tiểu bạch cẩu lập tức thay đổi tính tình bình thường, vây quanh Hứa Cẩm vòng vo, thỉnh thoảng nâng hai chân trước lên cào, sau đó khoát lên quần nàng. Hứa Cẩm đoán là nó muốn đáp đùi nàng , nhưng nàng mặc váy, tiểu bạch cẩu sờ chuẩn vị trí, phác vồ hụt , chui đến dưới đáy nàng. Hứa Cẩm chơi cao hứng, thối lui, liền thấy tiểu cạch cẩu lăn lông lốc bò lên, lần nữa đuổi theo nàng.

      Lý ma ma ở bên cạnh nhìn lát, cười meo meo về bếp .

      Hứa Cẩm nhẫn tâm bỏ đói tiểu bạch cẩu, đem cháo thổi nguội chút, ngồi xổm trong bóng cây. Nàng vừa ngồi xổm xuống , tiểu bạch cẩu trước đó luôn luôn ở trước người của nàng nhảy lên muốn cướp gì đó lập tức sáp lại gần, có vội vã ăn, mà trước ngửi ngửi, dò xét liếm chút, xác định nóng lúc này mới vùi đầu ăn, phát ra tiếng nuốt liên tục.

      “Xem ra mày thích ăn cháo a!” Hứa Cẩm tay nâng chén miễn cho bị tiểu bạch cẩu đụng đổ, tay vuốt lông chó, càng sờ càng thích.

      Tiểu bạch cẩu chỉ lo ăn, rất nhanh liếm sạch tới đáy chén, nhìn kỹ nhìn ra được chén này còn chưa rửa. Liếm xong , nó ngẩng đầu nhìn xem Hứa Cẩm, lắc lắc đầu hướng phòng bếp chạy, chạy đến cửa dừng lại, hướng nàng kêu tiếng, dường như muốn đợi nàng dẫn nó vào.

      Nó thông minh như vậy, Hứa Cẩm cực kỳ vui vẻ, lại kêu Lý ma ma nấu cho nó thêm nửa chén cháo.

      “Tiểu thư, chó này dễ thương.” Thu Lan lặng lẽ từ trong bếp chạy ra, cách Hứa Cẩm năm bước thìngồi xổm xuống, mắt chớp nhìn chằm chằm tiểu bạch cẩu. Nàng là con thứ ba của Lý ma ma, so với Hứa Cẩm hơn tuổi, tại giúp nương nàng làm trợ thủ, rửa đồ ăn nhóm lửa lặt vặt. Trước mắt điểm tâm đều chuẩn bị sai biệt lắm , liền chạy ra xem chó.

      Hứa Cẩm cùng Thu Lan rất quen . Trước kia nàng và Thôi Tiêu chơi trốn tìm sờ người mù, người đủ liền kêu hai tiểu nha hoàn góp vào cho đủ số, bởi vậy cùng Thu Lan chuyện cũng thân cận chút, giọng hỏi nàng: “Ngươi có biết bọ chét lớn lên trông thế nào ?”

      “Chó này có bọ chét à?” Thu Lan hoảng sợ, “Vậy được, tiểu thư mau tránh xa nó, bọ chét biết cắn người…”

      Nàng đột nhiên gào to lên, Hứa Cẩm nhất thời nhíu mày trừng nàng: “Đừng la, ta cũng biết người nó có hay , xem ra ngươi biết, vậy ngươi giúp ta xem xem.”

      “A.” Thu Lan đỏ mặt che miệng lại, quay đầu xem xem, thấy lão nương ra, hướng bên Hứa Cẩm xê dịch qua. Tiểu bạch cẩu quay đầu xem xem nàng, lại xem xem Hứa Cẩm, thấy Hứa Cẩm cười nhìn nó, yên tâm, tiếp tục ăn gì đó. Chỉ là, đợi Thu Lan đặt tay lên nó tiểu bạch cẩu đột nhiên xoay người, “Uông” hướng Thu Lan kêu tiếng, thanh vang dội khí thế bức người, Thu Lan sợ tới mức ngã ngồi đất.

      Tiểu bạch cẩu cùng Thu Lan giằng co lát, xác định người này dám chạm vào mình nữa, quay lại tiếp tục ăn.

      “Tiểu Thư, chó này cắn người ? Ta dám chạm!” Thu Lan lòng vẫn sợ hãi, khuôn mặt nhắn tái nhợt.

      “Chớ nhảm, nó ngoan lắm.” Hứa Cẩm sờ sờ tiểu bạch cẩu, đoán nó đại khái là sợ người lạ, liền hướng Thu Lan vẫy tay, “Lại đây, ta vạch lông nó, ngươi nhìn kỹ có bọ chét hay .” Nàng cảm thấy có, bất quá để mẫu thân ân tâm, vẫn tìm thử xem.

      Nàng động thủ tiểu bạch cẩu liền rất ngoan , chỉ khi nàng sờ vào chỗ nào đó cái đuôi nó nhàng lắc lư, giống như thích bị người sờ chỗ đó. Hứa Cẩm tò mò lại thử lần, thấy tiểu bạch cẩu vẫn muốn tránh, liền sờ nơi đó , đổi chỗ khác.

      Sắp tìm xong , Bảo Châu vội vàng chạy tới, “Tiểu thư tiểu thư, phu nhân tìm !”

      Hứa Cẩm trong lòng nhảy dựng, chẳng lẽ mẫu thân nhanh như vậy nghe được chó này là nhà ai ?

      Vừa lúc tiểu bạch cẩu cũng ăn xong, Hứa Cẩm kêu nó hướng đến phòng bên kia . Sợ nó vừa ăn no chạy quá nhanh thoải mái, Hứa Cẩm săn sóc thả chậm bước chân.

      Giang thị phân phó Vương ma ma bên cạnh nhà kho lấy gì đó, buổi sáng Kỳ gia thăm Kỳ Cảnh cũng thể tay .

      Vương ma ma nhớ kỹ , xoay người ra ngoài, bước ra cửa phòng, vừa lúc nhìn thấy Hứa Cẩm chạy vào. Tiểu nương mặc váy dài màu đỏ, đầu là hai búi tóc thường chải, cúi đầu chơi với cho. Nhìn thấy bà, nàng cười kêu ma ma, dáng vẻ ngây thơ đáng , cùng phu nhân khi còn giống nhau như đúc, chỉ có hai cặp chân mày khí là cực kỳ giống phụ thân nàng…

      Vương ma ma ánh mắt đen sẫm, đứng vững , chờ nàng đến trước người, bà từ ái giúp nàng lau mồ hôi trán, dặn dò nàng chậm chút, xoay người nhìn nàng vào phòng, lúc này mới .

      “Nương, con nhờ Thu Lan xem rồi, người nó có bọ chét!” Hứa Cẩm lớn tiếng xong, ngửa đầu xem mẫu thân. Tiểu bạch cẩu đứng ở dưới chân nàng, cũng ngửa đầu nhìn người xa lạ này.

      Con vui vẻ như vậy, Giang thị đành lòng phá hỏng, cười : “Vậy tốt rồi, nương phái người ra ngoài nghe ngóng, nếu có người mất chó, con chó này chính là của con. Được rồi , nên ăn cơm , sáng nay cần đọc sách, thăm Kỳ Cảnh xong con chơi với nó .” Bà biết đọc sách viết chữ, đối với việc chỉ bảo con đọc sách lại thành thạo, cũng may Hứa Du ở huyện dạy học, bà chỉ cần dựa theo Hứa Du bố trí việc học dạy con là được.

      Vốn hạ nhân mới xuất phát… Hứa Cẩm nhàng thở ra, nhưng nghe thấy tên Kỳ Cảnh, nàng lại mất hứng chu miệng, nhưng nàng cũng biết lần này tránh được , liền có nhiều lời.

      Sau bữa cơm cùng tiểu bạch cẩu ở trong sân chơi lát, phải Kỳ gia . Hôm qua sau khi Kỳ Cảnh té xỉu tiểu bạch cẩu ngủ , cho nên được Bảo Châu ôm về , hôm nay chứng minh, trừ Hứa Cẩm ra, tiểu bạch cẩu chịu để cho người bên ngoài chạm vào, Giang thị vốn muốn sờ sờ , thấy nó chịu cũng đành thôi, nhưng tại phải Kỳ gia, thể mang theo chó a.

      Trước cửa Hứa gia, Hứa Cẩm ngồi xổm xuống sờ đầu tiểu bạch cẩu: “Ngoan, nghe lời nha, ta phải nhà bọn họ chuyến, rất nhanh về thôi, mày ở nhà chờ ta có được hay ? Trở về ta lại chơi với mày.” Vừa chuyện vừa khoa tay múa chân chỉ nhà mình và Kỳ gia.

      Tiểu bạch cẩu cũng biết là nghe hiểu hay xem hiểu , ngoan ngoãn nằm dưới đất, ngẫng đầu nhìn nàng, mắt đen ngập nước như hai trái nho mới rửa, người nhìn thấy cũng nở rời xa nó.

      Hứa Cẩm nhịn được quay đầu xem Giang thị, giọng cầu xin: “Nương, để con ở nhà được ?”

      Giang thị cũng kinh ngạc với thông minh của con chó, nhưng bà thể dung túng con , cũng thể bởi vì con chó sau này liền ra cửa ?

      Hứa Cẩm ở trong mắt mẫu thân chiếm được đáp án, lưu luyến rời sờ sờ tiểu bạch cẩu, cẩn thận mỗi bước ra ngoài. Tiểu bạch cẩu nhìn nàng xa, thẳng đến thấy , nó mới đưa đầu khoát lên chân trước, quay đầu nhìn phía đầu tường Hứa gia cùng Kỳ gia, tai cúp xuống, tai dán sát đất.

      Đông Hồ trấn dân phong thuần phác, nếu nhà ai xảy ra chuyện gì, đám láng giềng đều lại thăm. Kỳ gia ở kinh thành làm quan, Kỳ lão gia tử người lại có kiểu cách nhà quan, thích chung quanh lắc lư, láng giềng tự nhiên càng thêm thân thiện , biết Kỳ Cảnh bị thương, người tới thăm khẳng định ít.

      Giang thị nghĩ tới điểm này, cho nên tới sớm, vì tránh thời điểm người nhiều.

      Kỳ lão gia tử ra ngoài tản bộ , Kỳ lão phu nhân chiêu đãi các nàng, trực tiếp dẫn phòng Kỳ Cảnh. Bởi vì Hứa Cẩm vẫn là đứa trẻ, cùng Kỳ Cảnh lại quen, người lớn hai nhà chẳng ai kiêng dè chuyện gì. Kỳ lão phu nhân tuy rằng làm quan phu nhân nhiều năm, cũng phải là người câu nệ cổ lổ sĩ. Hai cụ vì sao muốn về quê dưỡng lão? Có phần vì giúp đỡ con trai, càng nhiều vẫn là thích cuộc sống thanh thản ở Đông Hồ trấn.

      Mấy người hướng bên này , trong phòng Kỳ Cảnh nghe được tiếng động, nhắm hai mắt lại.

      Sáng sớm vất vả chịu đựng đến bà lão kia , trong phòng còn có Tiểu Tư nhìn cho đứng lên. Kỳ Cảnh dám kiên quyết, dựa theo ký ức nguyên thân, nếu biểu quá khác người, bị ông nội nhốt mấy ngày, nặng như bà nội suy đoán trở thành trúng tà, kết cục chỉ biết thảm hại hơn. Cái chỗ này quá kỳ quái, thể thận trọng làm việc.

      Giang thị cho rằng ngủ , tiếng : “Sáng nay lang trung tới chưa? như thế nào ?”

      Kỳ lão phu nhân sờ sờ đầu Kỳ Cảnh, ánh mắt phức tạp: “ là thân thể có trở ngại, chỉ là đứa này, đột nhiên chịu chuyện . Hồi sáng hỏi nó cảm thấy sao, nó vô luận thế nào cũng lên tiếng, ông nội nó nổi giận muốn đánh nó, nó thà rằng bị đánh cũng lời nào. Ai, cũng biết tính tình của nó giống ai, vừa quật cường lại nghe khuyên bảo, là làm cho người ta đau đầu.”

      “Bá mẫu đừng sốt ruột, đứa tuổi này đều như vậy.” Giang thị trấn an vài câu, kéo con qua giáo huấn: “Kỳ Cảnh hái hạnh của con, con giận là đương nhiên, nhưng con nên cố ý hù dọa , con xem Kỳ Cảnh bị thương thế này! lát Kỳ Cảnh tỉnh , con phải xin lỗi cho tử tế, biết ?”

      “Con làm cái gì vậy, A Cẩm có làm sai, con lại giáo huấn nó, con kêu cái mặt già này của ta và bá phụ con nên đặt ở đâu?” Kỳ lão phu nhân vội vàng trả lời, đem Hứa Cẩm mặt đầy uỷ khuất ôm vào lòng, “Đừng nghe nương con , A Cẩm là nương tốt, nãi nãi biết.”

      Hứa Cẩm nhất thời cảm thấy ủy khuất , quay đầu xem xem Kỳ Cảnh, giọng an ủi lão nhân: “Kỳ nãi nãi yên tâm , Kỳ Cảnh nhất định là rất đau mới muốn chuyện .” Nàng mới tin tên kia mỗi lần gặp mặt đều chọc nàng vẫn lời nào, nếu như vậy tốt rồi.

      Kỳ lão phu nhân bị nàng chọc cười , ba người tiếp tục ngồi lát, bên ngoài hình như có khách đến , Giang thị đứng dậy cáo từ.

      Hứa Cẩm ngoan ngoãn theo mẫu thân ra ngoài, sắp ra ngoài bỗng nhiên cảm giác có người nhìn nàng, quay đầu nhìn lại, đối mặt đôi mắt u …

      Là Kỳ Cảnh.

      Hứa Cẩm sớm bị nhìn như vậy thành thói quen , thấy quả nhiên vẫn là Kỳ Cảnh kia, giơ ngón tay chỉ đầu, sung sướng khi người gặp họa hướng làm mặt quỷ.

      Kỳ Cảnh sửng sốt.

      Nơi này giống mái… nương, là kỳ quái, hung ác đánh cắn, trừng trừng mắt có tác dụng gì? biết nguyên thân sao luôn bị nàng chọc giận.

      Thân thể ở trong tay nàng, chịu khống chế, cũng may nghe phía trước ngẫu nhiên truyền đến tiếng kêu, hẳn là cũng bị người bắt nạt.

      Bất quá, vẫn phải nghĩ biện pháp, sớm chút đem thân thể cướp về.

      Nhanh , học xong những thứ quen thuộc lại xa lạ kia, chỉ là vẫn chưa quen ngôn ngữ của bọn họ, thừa dịp dưỡng thương này sớm tối luyện chút. Có thể chuyện , vạn nhất khi cướp đoạt thất thủ, cũng có lý do đánh lừa.

      Mặc kệ như thế nào, tập quán làm việc nơi này, cùng bên kia quá khác biệt…
      Trâu thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Vào huyện

      Từ Kỳ gia trở về, Hứa Cẩm nhận được tiểu bạch cẩu nhiệt tình nghênh đón, nàng còn chưa đến cửa Hứa gia, nó vẫy đuôi vui mừng chạy ra.

      Nàng vui vẻ ôm nó sau viện chơi đùa, lòng vẫn đề phòng , sợ hạ nhân trở về tìm được gia đình mất chó. Nếu như tối qua Hứa Cẩm chỉ thích bộ dạng tiểu bạch cẩu dễ thương hiếm thấy, tại nó thông minh linh tính còn có nó đối với nàng độc hữu muốn xa rời, đều làm cho nàng thích .

      Buổi trưa lúc ăn cơm, nàng cũng dám nhìn mẫu thân, bưng chén cúi đầu ăn cơm. Tiểu bạch cẩu cũng dùng cơm, chỉ là nó nằm dưới đất, có lên bàn, thức ăn là Giang thị cố ý phân phó người nấu cháo, bên trong băm chút thịt vụn, nấu rất nhừ.

      Nhìn thấy tiểu bạch cẩu thông minh, Giang thị cũng thích con chó này, càng thêm lý giải con nở bỏ, sau bữa cơm trấn an : “Đừng lo lắng, con xem nó mới tới nhà chúng ta ngày con thích thành như vậy , nếu nhà ai nuôi, khẳng định sớm vội vã tìm . Buổi sáng bọn hạ nhân dạo khắp cả thôn trấn cũng có nghe nhà ai mất chó, có thể thấy được nó tám phần là khách thương ngang qua nuôi . A Cẩm, nếu hôm nay trước hoàng hôn vẫn có tin tức, về sau nó thuộc về con .”

      ?” Hứa Cẩm vui mừng quá đỗi, bổ nhào vào lòng Giang thị: “Nương, vậy con có thể mang nó cùng đón phụ thân ?” lên huyện phải mất canh giờ, còn muốn ở trong huyện dạo, nếu để tiểu bạch cẩu ở nhà, Hứa Cẩm sợ lúc nàng rời bị người ta mang .

      là đứa ngốc.

      Giang thị nhàng gõ trán nàng: “Con ngốc nha, mang nó vào huyện, vạn nhất gặp phải người mất chó làm thế nào?” Chó này vừa nhìn chính là người nhà có tiền mới nuôi nổi , càng tới gần huyện lị càng dễ đụng người bị mất. Ngược lại phải Giang thị muốn tham nó, là chó này linh tính quá đủ, xem nó đối với con trung thành như vậy, nếu chủ nhân trước đối xử tốt với nó, nó cũng thể nhanh như vậy liền quên chủ nhà, thậm chí, Giang thị dự tính , chó này có khả năng là tự mình trốn ra .

      Hứa Cẩm suy nghĩ, cũng cảm thấy chính mình ngốc, ngượng ngùng cười cười, lôi kéo tay áo mẫu thân hỏi: “Nương, vậy lúc nào chúng ta xuất phát a?”

      Giang thị vừa muốn chuyện, bên kia tiểu bạch cẩu ăn xong, vui vẻ hướng Hứa Cẩm tới, ngồi ở bên chân nàng, mắt to lưu chuyển qua lại người hai mẹ con, cuối cùng cúi đầu chơi làn váy Hứa Cẩm. Khi dùng móng vuốt khảy lộng, khi cắn kéo bên, răng nó hơi nhọn , Giang thị thấy tư thế thầm tốt, đáng tiếc muốn ngăn cản chậm, chỉ nghe soạt tiếng, váy Hứa Cẩm rách đường dài.

      “A, váy mới của ta!” Hứa Cẩm sợ hãi lên tiếng, cúi đầu, liền thấy váy dài chính mình vì vào thành cố ý thay hỏng, mà đầu sỏ gây nên miệng ngậm góc váy ngây ngốc nhìn nàng, trong mắt to mờ mịt lại vô tội. Nó như vậy, Hứa Cẩm muốn tức giận đều thể, thở phì phì ngồi xổm xuống, nhàng vỗ đầu con chó cái, trừng mắt giáo huấn nó: “Nể tình mày lần đầu tiên phạm lỗi, ta phạt, lần sau còn dám cắn xiêm y của ta, ta cho mày uống cháo!” Chỉ chỉ xiêm y lại chỉ chỉ chén chó, mắt đầy uy hiếp.

      Tiểu bạch cẩu chớp chớp mắt, há miệng, cổ họng phát ra tiếng vô cùng ủy khuất, sau đó nằm xuống, hai lỗ tai cụp lại, dùng cặp mắt to lén lút nhìn nàng. Chống lại ánh mắt Hứa Cẩm, nó liền dời, lát lại nhìn, như thế lặp lại.

      Hứa Cẩm cười , sờ sờ đầu nó an ủi: “Thôi thôi, ta có giận nữa, nhưng về sau cho lại loạn cắn đồ, biết chưa?”

      “Uông!” Tiểu bạch cẩu lập tức nhảy dựng lên, nhắm thẳng vào lòng Hứa Cẩm, xoạt xoạt muốn liếm nàng. Hứa Cẩm vội vàng đưa tay cho nó liếm, ngứa ngấy làm nàng cười ngừng.

      Giang thị cười nhìn nàng chơi với chó, qua lúc : “Được rồi, nhanh vào phòng đổi xiêm y, chúng ta phải xuất phát .” Vào huyện còn phai mua ít gì đó, thời gian cũng phải là nhiều.

      Nghĩ tới nửa tháng chưa gặp phụ thân, Hứa Cẩm nhất thời hưng phấn, ôm chó nhanh chóng trở về tiểu viện của mình. Bảo Châu hầu hạ nàng thay đổi cái váy lê màu trắng mới, mặt thêu hoa sen phấn hồng rất sống động. Hứa Cẩm soi gương, coi như vừa lòng, quay đầu thấy tiểu bạch cẩu ngồi ở xa xa nhìn nàng, nàng nhàng dạo qua vòng, đùa chó, “Đẹp mắt ?”

      “Uông!” Làn váy nàng cao cao bay lên, tiểu bạch cẩu sủa nhào qua, Hứa Cẩm cho rằng nó lại muốn cắn , nhanh chóng cúi người ngăn cản. Bất quá tiểu bạch cẩu chạy nhanh, khi nàng cong chân chui xuống dưới quần nàng, đứng giữa hai chân nàng. Hứa Cẩm buồn bực lui về phía sau, tiểu bạch cẩu cũng di chuyển theo, mặc kệ Hứa Cẩm bên nào nó chính là chịu ra, cái đuôi hay đầu thường đụng hai chân Hứa Cẩm.

      Hứa Cẩm thử ra ngoài, tiểu bạch cẩu chặt chẽ theo nàng. Vượt qua bậc cửa tương đối cao tiểu bạch cẩu hơi trễ nãi chút, lộ ra khúc đuôi.

      Hứa Cẩm cảm thấy chơi vui, cứ như vậy hướng phòng , tới lui trong lòng có suy đoán. Đợi nàng gặp Giang thị sau đó cùng ra ngoài, sắp đến cổng lớn Hứa Cẩm càng thêm xác định suy đoán của chính mình, trong lòng hiểu chua xót, ngồi xổm xuống kêu tiểu bạch cẩu ra. Tiểu bạch cẩu ngây ngốc , Hứa Cẩm cầm hai chân trước của nó, cúi đầu, dùng chóp mũi của mình chạm mũi đen của nó, dịu dàng : “Ngoan, ta với nương lên huyện đón phụ thân, trước hoàng hôn khẳng định trở về, mày ở nhà chờ ta, trở về ta đặt cho mày cái tên, về sau chúng ta mỗi ngày ở cùng nhau.”

      Tiểu bạch cẩu chuyển chuyển đầu, đột nhiên liếm cằm nàng.

      Hứa Cẩm trốn, hôn hôn đỉnh đầu nó.

      người chó thân mật lát, tiểu bạch cẩu ngoan ngoãn nằm xuống, Hứa Cẩm cuối cùng sờ sờ nó, bước nhanh ra ngoài, cũng dám quay đầu xem. Nàng biết tiểu bạch cẩu vì sao muốn xa rời nàng như thế, nhưng Hứa Cẩm râtt hỏa mãn, cũng có cảm giác tội lỗi khi bỏ nó lại.

      Nhìn con vội vàng bò vào xe ngựa, Giang thị rất cảm khái, dặn dò gác cổng cẩn thận canh chừng đừng cho chó chạy , gác công tự nhiên liên tục vâng dạ.

      Ngoài tường rất nhanh truyền đến tiếng xe ngựa lộc cộc, tiểu bạch cẩu nâng lỗ tai lên lại gục xuống, nhắm mắt ngủ gật, đoàn nho co rúc ở chỗ đó, chờ chủ nhân trở về.

      Trong xe ngựa, cảm xúc Hứa Cẩm có chút suy sụp.

      Giang thị biết nàng lo lắng cái gì, đem nàng ôm đến trong ngực tựa như lúc còn nhàng vỗ lưng nàng, dịu dàng : “Yên tâm , dù người nhà kia tìm tới, nương cũng thương lượng với bọn họ mua con chó lại , chỉ cần bọn họ phải cố ý tranh cãi, tốn bao nhiêu tiền nương đều chấp nhận.”

      Hứa Cẩm buồn buồn hỏi: “ ? Nếu mắc làm thế nào?”

      Giang thị cười : “Mắc thế nào nương cũng mua cho con.”

      “Vậy nếu phụ thân đáp ứng sao?” Hứa Cẩm ngồi dậy, trong mắt có ý cười.

      Giang thị nhéo mặt nàng: “Con dám ở trước mặt phụ thân con lời này ? Đồ lương tâm , từ đến lớn, trừ bỏ mặt trăng ngôi sao, con muốn cái gì mà cha con cho? Còn có, nếu để cho cha con biết con bởi vì con chó mà muốn đón ông ấy , con trong lòng ông ấy nghĩ sao? Khẳng định cảm thấy nuôi con uổng phí biết hiếu thuận với ông ấy!”

      “Nương, nương đừng cho phụ thân…” Hứa Cẩm kéo tay áo mẫu làm nũng.

      Giang thị bất đắc dĩ cười. Ánh sáng tươi đẹp xuyên qua bức màn dừng ở bà nàng, chân mày thanh lệ, đôi mắt tinh thuần, ràng có con sắp qua sinh nhật mười tuổi, da thịt vẫn trơ bóng, phảng phất năm tháng đều luyến tiếc ở gương mặt kiều diễm kia lưu lại dấu vết.

      Hứa Cẩm thích mẫu thân như vậy, nhã nhặn lịch tựa như trong sách nữ tử Giang Nam, lúc chăm lo việc nhà lại có cỗ khí trời sinh.

      Nàng bề ngoài giống mẫu thân, tính tình lại giống mẫu thân cũng giống phụ thân. Phụ thân ôn nhuận tựa ngọc, cùng mẫu thân đứng chung chân chính là đôi bích nhân, cả hai lời nào cũng có thể ở trong phòng ngốc nửa ngày, cũng làm cho người ta cảm thấy bọn họ lời nào để . Nàng được, thích chạy nhảy khắp nơi, bị mẫu thân dạy dỗ biết bao nhiêu lần, may mắn phụ thân luôn cưng chìu nàng.

      “Nương cam đoan với con, việc này cho với phụ thân!” Thưởng thức xong sắc đẹp mẫu thân, Hứa Cẩm tiếp tục dây dưa.

      Tiểu nương xinh xắn đáng , vẫn có lúc ngây ngô, lại càng khiến người thương, hận thể bảo hộ trong ngực cả đời đều buông tay.

      Giang thị khóe môi dâng lên cười , cùng con nhàm chán lát, dặn dò nàng ngồi yên , cẩn thận xe ngựa xóc nảy.

      Nửa canh giờ trong khi hai mẹ con cười rất nhanh trôi qua, xe ngựa chậm rãi chạy vào cửa huyện. Lúc này cách giờ tan học còn có canh giờ, Giang thị dẫn Hứa Cẩm cửa hàng tơ lụa chọn mấy khúc vải làm quần áo mùa hè cho nhà ba người, lại cửa hàng bánh ngọt mua ít bánh, còn có Hứa Cẩm đáp ứng mang bánh chưng về cho Thôi Tiêu. Bởi Kỳ Cảnh bị thương, Giang thị lại mua chút thuốc bổ, vòng dạo xong, thời gian cũng xê xích gì nhiều, liền phân phó xa phu học đường.

      Hứa Du chỉ về nhà 1 ngày, bên này có tiểu đầy tớ chiếu cố cuộc sống hàng ngày của ông, cho nên ông cũng có mang thứ gì, tan học trực tiếp lên xe ngựa là được, bởi vậy khi xa phu tới đón ông vẫn luôn đứng ở ngõ hẻm gần học đường. Lần này xa phu hỏi có nên vào đợi hay , Giang thị còn chưa lên tiếng, Hứa Cẩm liền cười hì hì : “ , lát phụ thân ra ngươi cũng đừng trong xe có người, ta muốn xem bộ dáng kinh ngạc của ông ấy.”

      “Được rồi, tiểu thư yên tâm, tiểu nhân bảo đảm lộ chút dấu vết!” Xa phu bất quá hơn hai mươi tuổi, rất thích cười, rất là phối hợp.

      Hứa Cẩm hướng mẫu thân cười, Giang thị nhéo khuôn mặt nhắn của nàng.

      Học đường tan học , trận tiếng bước chân lục tục vang lên cả ngõ đột nhiên yên tĩnh trở lại, hồi lâu mới lại có tiếng bước chân vang lên, tiếp theo là xa phu hỏi thăm.

      “Lão gia ngày gần đây có khoẻ ?”

      “Ừm, phu nhân tiểu thư đều ổn chứ?” Hứa Du thân thanh sam tới, sau khi được xa phu khẳng định trả lời, ông gật đầu, vươn tay kéo màn xe, chuẩn bị lên. Chỉ là tay ông vừa đụng tới mành, mặt sau đột nhiên truyền đến giọng quen thuộc réo rắt, Hứa Du kinh ngạc nhìn qua, liền thấy học trò Tạ Huy đuổi theo, cầm trong tay quyển sách.

      Ông cười cười, ” Có chỗ nào khó hiểu?”

      Tạ Huy thi lễ, khuôn mặt tuấn tú có vẻ lúng túng, “Chậm trễ tiên sinh về nhà , chỉ là đệ tử quả có mấy chỗ khó hiểu, kính xin tiên sinh giúp con giải thích nghi hoặc.” xong, thấy Hứa Du gật đầu, bình tĩnh hỏi, thanh trong sáng.

      Hứa Du nhất nhất đáp lại. Hai người cao thấp, lại đều là toàn thân phong độ của người trí thức, đứng trước xe ngựa vấn đáp, xa xa xem phảng phất bức tranh học đường.

      Đáng tiếc Hứa Cẩm nhìn thấy, nhìn thấy, liền thưởng thức được ý nhị trong đó. Nàng kiên nhẫn yên lặng đếm đếm, đếm tới 100, nghe bên ngoài người nọ vẫn hết dây dưa phụ thân, liền cũng nhịn được nữa, để ý mẫu thân vươn tay ngăn cản, mạnh mẽ chui ra , như gió nhảy xuống xe ngựa, đứng ở trước mặt phụ thân căm tức nhìn thiếu niên kia: “Ngươi người này sao lại như vậy a, có cái gì hiểu hôm sau hỏi lại được à, phụ thân ta phải vội vã về nhà! Mỗi tháng ông ấy chỉ về nhà được hai lần, chẳng lẽ ngươi biết?”

      “A Cẩm, được vô lễ.” Hứa Du từ trong khiếp sợ phục hồi lại, giọng trách mắng.

      “Phụ thân, con rất muốn gặp phụ thân!” Hứa Cẩm mất hứng phồng miệng nhìn ông.

      Hứa Du sắc mặt dịu lại, “Vậy cũng thể…”

      “Tiên sinh chớ trách Hứa muội muội, là học trò nhất thời sơ sẩy quên tiên sinh ở ngoài huyện .” Tạ Huy trước hướng Hứa Du bồi lễ, lại hướng Hứa Cẩm chắp tay bồi tội, mặt mang cười : “Chậm trễ cha con Hứa muội muội đoàn tụ, là Tạ Huy quá đáng, kính xin Hứa muội muội tha thứ cho ta lần này.”

      so với Hứa Cẩm cao hơn nửa, cúi thấp như vậy, ánh mắt vừa lúc đối mặt Hứa Cẩm, mày dài mắt phượng, khuôn mặt tuấn mỹ là ôn nhu như gió xuân.

      Hứa Cẩm lúc này đỏ mặt.

      Nàng nghĩ tới, chính mình thô lỗ như vậy, đối phương chẳng những có tức giận, trái lại còn hướng nàng xin lỗi.

      Nàng bối rối nhìn về phía phụ thân, khẩn trương biết nên đáp lại thế nào. Trong mấy thiếu niên tuổi xấp xỉ mà nàng biết, Thôi Lộc có cơ hội xin lỗi nàng, Kỳ Cảnh làm chuyện xấu cũng chịu xin lỗi nàng, tại tình hình như thế nàng quen, huống chi, đối phương bộ dạng dễ nhìn như vậy…

      “Ngươi, ngươi nhanh !” vất vả, nàng nghe chính mình thốt lên.

      “Ừm, ta đây liền . Hứa muội muội, tiên sinh, thuận buồm xuôi gió.” Tạ Huy vụng trộm nhìn thoáng qua tiểu nương mặt đỏ bừng trước mắt, trong mắt ý cười càng tăng lên, bất quá khi đứng dậy cáo từ khôi phục dáng vẻ ôn hòa, được Hứa Du cho phép liền xoay người , nhanh chậm, thân tư cao ngất như Thanh Bách.

      Hứa Cẩm tự chủ được nhìn theo .

      “Sao con lại tới đây? Lén theo tới ?” Hứa Du sờ sờ đầu con , tới gần, nâng nàng lên xe.

      Nhắc tới cái này, Hứa Cẩm nhanh chóng hồi thần, ánh mắt nhìn về phía màn xe, cười hắc hắc.

      chốc kia, Hứa Du tim đập như trống, “Nương con, ở bên trong?”

      “Đúng a!” Hứa Cẩm cười đẩy màn xe ra.

      Hứa Du kìm lòng đậu nhìn vào, đợ nhìn thấy thê tử ngồi ở bên trong hơi hơi cúi đầu, cặp mắt trong trẻo kia phảng phất có tinh quang.

      Nhiều năm như vậy, bà lần đầu tiên tới đón ông.
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :