1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hệ liệt thực hoan giả yêu :Quyền Sơ Nhược và Lục Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Hệ liệt thực hoan giả :Quyền Sơ Nhược và Lục Cảnh Hành
      Tác giả: Tịch Hề
      Thể loại: đại
      Convert: ngocquynh520
      Nguồn: ***************.com
      Số chương: 35
      Giới thiệu:
      Nàng luật sư lạnh nhạt sắc bén PK chàng nhiều tiền phúc hắc giảo hoạt, rốt cuộc cuộc hôn nhân này của người nào làm chủ trong cuộc đời chìm nổi đây?!

      Quyền Sơ Nhược: "Nhân chứng vật chứng đầy đủ, trong cuộc hôn nhân này quyền làm chủ tôi nắm chắc trong tay rồi!"

      Lục Cảnh Hanh: "Ai làm chủ quan trọng! Quan trọng là vị trí buổi tối của chúng ta người nào ở còn người nào ở dưới?"

      Mẹ ruột: "Xin đợi. . . . . ."
      Phong nguyet, hangcaoChris thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 1-1
      Sảnh lớn ở sân bay.

      Trước cửa đón khách bên ngoài hàng rào bảo vệ, đều là người đứng tràn đầy ra đường. Có người xa lạ giơ bảng hiệu, ngừng vẫy tay rồi gọi tên.

      Phía trước có ra, toàn thân mặc đồ công sở màu đen. Tóc dài chỉnh tề tém qua sau ót, đeo mắt kính màu đen, đôi chân bước vững vàng.

      Mặc dù chân giày cao gót tám tấc, nhưng bước chân rất mạnh mẽ khí phách.

      Trợ lý đẩy xe hành lý, chạy chậm theo phía sau , "Chị Quyền, hay là về nhà , phía ngoài khí hậu quá hanh khô."

      Môi đỏ mọng của Quyền Sơ Nhược nhấp , quay đầu liếc ấy cái, hề mở miệng.

      Ánh mắt của lẫm liệt, trợ lý lập tức ngậm miệng, đẩy xe hành lý theo phía sau .

      Trợ lý sau khi tốt nghiệp đại học cùng làm việc bên cạnh Quyền Sơ Nhược, mấy năm này được rèn luyện, đối với tính tình của có thể hiểu . Vị chủ này mặc dù có điểm nghiêm khắc, nhưng ở bên người có thể học được nhiều thứ.

      Điện thoại di động trong túi xách reo, trợ lý lắng nghe tiếng chuông, vội vàng mở túi ra, "Chị Quyền, điện thoại của chị."

      Trợ lý thừa cơ nhìn trộm cái, rồi lại mất mác cau mày.

      Tất cả số điện thoại của chị Quyền đều lưu tên họ, vĩnh viễn đều là chuỗi con số. Trợ lý đặc biệt kinh ngạc, nhiều con số như vậy, chẳng lẽ cũng có thể nhớ hết được sao?

      Đây tột cùng là bộ óc gì?!

      "Nghe!" Quyền Sơ Nhược quét mắt nhìn dãy số, rồi nghe điện thoại.

      "Làm sao tới bây giờ em mới đến?"

      "Máy bay trễ giờ."

      Đầu bên kia điện thoại đôi môi mỏng người đàn ông mím , : "Bốn mươi phút sau mẹ tôi đến nhà."

      "Bốn mươi phút?" Quyền Sơ Nhược nắm điện thoại di động ra ngoài, bước so với vừa rồi nhanh gấp đôi, "Vậy tôi về kịp."

      Từ sân bay lái xe về nội thành, ít nhất cần giờ đồng hồ. Trợ lý mắt thấy bước nhanh hơn, vội vàng đẩy xe chạy bộ đuổi theo.

      "Giúp em kéo dài hai mươi phút." Đầu bên kia điện thoại, Lục Cảnh Hanh tay cầm điện thoại di động, giọng nghe ra vui buồn gì.

      ra đại sảnh sân bay, tài xế lái xe tới đây. Quyền Sơ Nhược bỏ cặp công văn cần dùng vào trong xe, xoay người phân phó trợ lý: "Đêm nay chuẩn bị tốt lời khai của nhân chứng, ngày mai đưa cho tôi."

      "Ngày mai?" Trợ lý trẻ tuổi xinh đẹp cong miệng lên, "Chị Quyền, có thể cho em thêm ngày được hay ?"

      Lần này ra ngoài tìm kiếm chứng nhân, ước chừng tháng. Trước tiên điều kiện bên ngoài gian khổ, mỗi ngày bôn ba mệt nhọc cũng cố ứng phó.

      Quyền Sơ Nhược nhướng mày lên, ánh mắt hờ hững nhìn về phía ấy, mang theo chút tình cảm, "Ngày mai có cần tiền để trả tiền thuê nhà hay ?"

      "À?" Trợ lý ngẩn ra, chán nản : "Cần."

      Quyền Sơ Nhược mở cửa xe, kêu tài xế xuống. quét mắt thấy trợ lý cúi đầu, mặt chút thay đổi, "Ngày mai tôi muốn thấy lời khai, thể để phạm sai lầm nào."

      "Biết rồi ạ." Trợ lý phồng má, bất đắc dĩ đồng ý.

      Quyền Sơ Nhược thắt dây an toàn, cước đạp ga..., lái xe ra ngoài. Xe hơi màu đen giống như mũi tên rời cung, trong nháy mắt lái rất xa.

      Hai tay nắm tay lái, Quyền Sơ Nhược tháo mắt kính mặt xuống, đạp mạnh chân ga dưới chân, lần nữa tăng tốc.

      Bình thường ra vào đều có tài xế lái xe, hôm nay tự mình ra trận, đúng là hiếm thấy.

      đường cao tốc, chiếc xe hơi màu đen thương vụ kia, như là đua xe tốc độ chuyên nghiệp. Thỉnh thoảng sườn xe biến đổi, làm cho người ta có loại ảo giác trôi nổi.

      Bốn mươi lăm phút sau, Quyền Sơ Nhược đậu xe ở dưới lầu. tắt máy xe, đeo mắt kính màu đen, cầm cặp công văn xuống xe. Nâng đồng hồ lên nhìn chút, mím môi vào thang máy.

      Tính toán thời gian chính xác, thói quen làm việc của là chừa lại cho mình con đường sống, như vậy mới có thể nắm giữ quyền chủ động.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 1-2
      Mở cửa ra, Quyền Sơ Nhược đổi dép vào nhà rồi cất cặp công văn. Đây là căn nhà hai trăm mét vuông, ba phòng ngủ hai phòng làm việc hai phòng vệ sinh, sửa sang theo phong cách Châu Âu thuần khiết..

      Gian phòng dọn dẹp rất sạch , sàn nhà trơn bóng như mới. Quyền Sơ Nhược đưa tay kéo tờ giấy ghi chép dính vào ván cửa xuống, vừa vừa nhìn. Ở đường về nhà của , Lục Cảnh Hanh sắp xếp người tới đây "Bố trí trường" .

      bếp lò ở phòng bếp mở lửa để hầm canh. Quyền Sơ Nhược trở lại phòng ngủ chính, sau khi đẩy cửa phòng ra, đầu lông mày thanh tú nhíu lại.

      Giường lớn ở phòng ngủ, mới đổi gra giường, hai cái gồi đầu xếp chỉnh tề được dựa chung chỗ rất tương thân tương ái. giường còn có áo sơ mi nam, cà vạt và đồ lót rải rác bất quy tắc, thuận theo mép giường kéo dài đến sàn nhà.

      Quyền Sơ Nhược cau mày, ánh mắt thoáng qua vẻ tàn khốc. An bài người, đúng là tỉ mỉ chu đáo, làm tròn bổn phận.

      Leng keng ——

      Nhà chuông cửa vang, Quyền Sơ Nhược tới bên cửa, nhàng mở cửa chính ra. Khi nhìn thấy người ngoài cửa, vốn là căng thẳng trong nháy mắt khóe miệng cong lên, "Mẹ, mẹ tới."

      Đứng ngoài cửa lớn là trưởng bối cao quý, phải là người ngoài, là mẹ chồng Quyền Sơ Nhược và là mẹ của Lục Cảnh Hanh, Mẫn Tố Tố.

      "Ôi, Sơ Nhược con trở về rồi à." Mẫn Tố Tố xách theo túi xách LV kiểu mới nhất, cười vào cửa.

      Quyền Sơ Nhược đóng cửa lại, chủ động lấy dép cho mẹ chồng, bày ra, "Mới vừa xuống máy bay lâu."

      "Phòng rất sạch ." Mẹ chồng thay dép xong, thân thiết lôi kéo tay của vào trong, "Cảnh Hanh hôm nay con mới về nhà, mẹ cố ý ghé thăm con chút."

      "Cám ơn mẹ." Quyền Sơ Nhược cười lộ răng, thần thái tự nhiên theo bà vào trong nhà.

      Mẫn Tố Tố thấy gian phòng dọn dẹp chỉnh tề, thoả mãn mà gật gật đầu. Bà lôi kéo tay con dâu, hề cấm kị đẩy cửa phòng ngủ chính ra, mặt trang điểm tinh sảo thoáng chốc trầm xuống: "Chuyện này......"

      "Mẹ, " Quyền Sơ Nhược cong môi, vẻ mặt hốt hoảng chút nào, "Bình thường Cảnh Hanh đều như vậy, ấy thay quần áo luôn là kén cá chọn canh."

      Nghe được lời của ..., Mẫn Tố Tố rất là tán thành gật đầu cái, : "Đây là, đứa Cảnh Hanh này từ biết làm đẹp! Nhưng mà điều này cũng là di truyền từ mẹ... Quan điểm của Cảnh Hanh chúng ta luôn luôn tốt!"

      Khóe miệng Quyền Sơ Nhược giữ vững nụ cười ưu nhã, nụ cười nhìn ra hỉ nộ.

      "Mùi gì vậy?" Mẫn Tố Tố cau mày, nhìn về hướng phòng bếp, "Con nấu canh?"

      "Dạ, " Quyền Sơ Nhược đưa tay vỗ vỗ bả vai mẹ chồng, xoay người tới phòng bếp, "Mẹ ngồi xuống trước, con xem canh chút."" ." Mẫn Tố Tố cười khẽ, ánh mắt nhìn ôn hòa.

      Phòng ngủ xác thực rất loạn, Mẫn Tố Tố để ví da xuống, bắt tay vào dọn dẹp quần áo con trai. Đứa này bình thường quan điểm rất cao, mặc quần áo cũng bắt bẻ, làm việc cũng bắt bẻ, chọn phụ nữ càng bắt bẻ.

      Ở nhà Lục Cảnh Hanh nhất, tất cả mọi người đều cưng chiều . Mẫn Tố Tố thương nhất, nhưng ít lần bị chọc tức. Nhắc tới cũng kỳ quái, mặc dù con trai đối nghịch với bà khắp nơi, nhưng trong chuyện lấy vợ, hai mẹ con ngược lại rất ăn nhịp với nhau.

      Con lớn nhà họ Quyền, cần học vấn có học vấn, muốn gia thế có gia thế. Mặc dù tính cách sai lệch chút, nhưng những điều kiện khác mọi thứ phù hợp với tiêu chuẩn con dâu nhà họ Lục, mẹ chồng như bà nhìn cái liền chọn trúng.

      Mẫn Tố Tố khom lưng nhặt áo sơ mi sàn nhà lên, thuận tiện quan sát bố trí căn phòng ngủ này. Bà là người từng trải, dù sao cũng có kinh nghiệm, trước tiên bắt đầu kiểm tra phòng tắm.

      Khăn lông hai cái, bộ đồ dùng rửa mặt, trong sọt quần áo ở phòng tắm chất đống quần áo, trong góc còn treo móc đồ lót phái nữ.

      Ừ, cũng tệ lắm.

      Mẫn Tố Tố hài lòng lui ra ngoài, ngược lại quan sát phòng ngủ. giường lớn bày gối đầu của hai người, bà thuận tay nhặt đồ lót của con trai lên, lại thấy ngăn kéo của tủ đầu giường mở nửa ra.

      "Mẹ!"

      Quyền Sơ Nhược từ phòng bếp ra ngoài, thấy mẹ chồng tới phòng ngủ tìm người. nhìn thấy mẹ chồng cầm trong tay thứ gì, hiển nhiên sắc mặt ôn hòa như vừa rồi.

      "Sơ Nhược." Mẫn Tố Tố mở miệng, ngoắc tay với .

      Quyền Sơ Nhược tới, liếc thấy nắm đồ trong tay bà, trong nháy mắt cau mày.

      Mẫn Tố Tố thở dài, chỉ chỉ cái hộp trong tay, : "Khó trách con cùng Cảnh Hanh kết hôn cũng năm còn chưa có động tĩnh, ra là hai người các con vẫn dùng cái thứ này?"

      Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm bao cao su mà mẹ chồng nắm ở trong tay, tròng mắt đen nheo lại.

      Mẹ nó!

      Thứ này cũng dám để trong ngăn kéo của ?!

      Giây lát, cửa chính vang động, thanh từ tính vang lên, "Mẹ, con trở về."
      Phong nguyet, Hale205Chris thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 1-3
      Lục Cảnh Hanh quét mắt ngồi xuống sô pha bên cạnh mẹ mình, : “Thế nào?”

      “Hừ ——”

      Mẫn Tố Tố vui hừ tiếng, ném đồ đến trước mặt con trai, “Ai cho con dùng biện pháp ngừa thai?”

      “Mẹ nhìn lén chuyện riêng tư của chúng con.” Lục Cảnh Hanh đưa tay cầm lên cái bao cao su, môi mỏng cong lên.

      “Tiểu tử thúi!”

      Mẫn Tố Tố giơ tay lên đánh , : “Còn dám nhảm với mẹ, Lục Cảnh Hanh mẹ cho con biết, con nhất định phải sớm sinh cho mẹ đứa cháu, bằng mẹ để yên cho con!”

      “Gấp gáp cái gì?” Nửa người Lục Cảnh Hanh dựa vào sau ghế, ngón tay thon dài giơ lên, cầm bao cao su bỏ vào trong hộp, “ phải con mới vừa sinh cháu cho mẹ sao?”

      Chà chà! Miếng bao cao su này phải mùi hương mà thích.

      “Như thế nào mới sinh cháu cho mẹ?” Mẫn Tố Tố giận tái mặt, quát lớn: “Các con có lương tâm, mẹ quan tâm như vậy cũng là vì người nào? Còn phải là vì muốn tốt cho các con?”

      “Mẹ, là con bậy.” Lục Cảnh Hanh ôm vai của bà, ngắt lời : “Con dâu của mẹ đâu?”

      rất bận bịu ở trong bếp.” Mẫn Tố Tố hướng về phía phòng bếp , “Đứa Sơ Nhược này biết điều, mẹ rất thích.”

      Lục Cảnh Hanh quét mắt nhìn bóng lưng trong phòng bếp, môi mỏng lặng lẽ lướt qua nụ cười. Từ góc độ này nhìn, động tác của giống như hái rau, hoàn toàn là bộ dáng vợ hiền.

      Nhưng tính toán, nhiều hơn năm phút nữa, chống đỡ nổi!

      Lục Cảnh Hanh bĩu môi, gương mặt tuấn tú cười : “Mẹ, con muốn ăn cơm mẹ nấu cơm.”

      Con trai cầu, Mẫn Tố Tố lập tức đứng lên, xuống bếp thay con dâu.

      Giây lát, Quyền Sơ Nhược từ phòng bếp ra, thở phào nhõm. qua ghế sa lon, nhíu mày nhìn về phía người đàn ông đối diện, : “Tính toán thời gian cũng tệ lắm.”

      Dứt lời, vào phòng ngủ chính, cũng khóa trái cửa phòng. Lục Cảnh Hanh nhìn chằm chằm bóng lưng biến mất, vẻ mặt ung dung đứng lên, hai tay nhét vào túi vào phòng bếp, chuyện phiếm với mẹ vậy.

      Quyền Sơ Nhược thay xong quần áo ra ngoài, cơm tối bưng lên bàn. chủ động dọn chén đũa, lại đổi lấy khen ngợi của mẹ chồng.

      “Mẹ, mẹ ăn cái này nhiều chút.” Quyền Sơ Nhược chỉ món ăn trước mặt, cười : “Có thể làm đẹp và dưỡng nhan đó.”

      “Bà xã, cũng muốn ăn.” Lục Cảnh Hanh đưa chén cơm về phía Quyền Sơ Nhược cười .

      Gương mặt người đàn ông tuấn tú bày ra vẻ dịu dàng, Quyền Sơ Nhược lấy đũa gắp thức ăn, sau đó bỏ vào trong chén .

      Lục Cảnh Hanh cúi đầu ăn sạch , rất là thoả mãn mà gật gật đầu: “Mùi vị tệ.”

      đưa đũa, động tác dịu dàng gắp thức ăn vào trong chén Quyền Sơ Nhược, : “Em cũng ăn nhiều chút!”

      Nhìn trước mặt bày nhiều món ăn, Quyền Sơ Nhược nhếch môi, vẻ mặt trầm xuống. ghét nhất gắp thức ăn cho nhau, cái loại trao đổi nước miếng đó cách nào chịu được.

      Bình thường ăn cơm ở nhà, thức ăn của đều chia riêng ra.

      Đối diện ánh mắt sắc bén của mẹ chồng bắn tới, Quyền Sơ Nhược mím môi dịu dàng cười, thế nhưng chút đồ ăn này cũng chưa ăn.

      Dùng qua cơm tối lâu, Mẫn Tố Tố rất biết điều rời . Con dâu mới vừa về nhà, đôi vợ chồng trẻ phải tiểu biệt thắng tân hôn sao?!

      “Mẹ, mẹ thong thả nhé.”

      Quyền Sơ Nhược đứng ở cửa, lễ phép đưa tiễn. buổi tối đều nhịn, vào lúc này tuyệt đối thể phạm sai lầm.

      Bóng dáng của mẹ chồng vừa biến mất, Quyền Sơ Nhược lập tức thu hồi nụ cười ở khóe miệng.

      Người bên cạnh lạnh lùng như băng xa, Lục Cảnh Hanh bĩu môi, đưa tay đóng cửa lớn lại.

      Hôm nay xuống máy bay liền về nhà, sức lực Quyền Sơ Nhược cũng còn. đóng cửa phòng lại, đưa tay tháo mắt kính mặt ra, đồng thời xõa tóc dài xuống, xoay người vào phòng tắm tắm.

      Tắm nước nóng, cả người cũng thoải mái. Quyền Sơ Nhược đứng ở trước gương, rồi xấy cho khô mái tóc dài. mở cái sọt quần áo ra, thấy trong đó là nội y nam giới, khuôn mặt lộ vẻ mù mịt.

      Lạch cạch——

      Cửa phòng ngủ mở ra, Lục Cảnh Hanh tựa vào bên cạnh khung cửa, hai mắt thâm thúy nhuộm đầy nụ cười: “Bà xã, cái gối của giường em! Buổi tối hay ôm gối, có nó ngủ được.”
      Phong nguyet, Hale205Chris thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 1-4
      Nghe vậy, Quyền Sơ Nhược mím môi về phía bên giường, đồng thời xách cái sọt quần áo trong phòng tắm ra ngoài, đưa cho hết: “Tôi đề nghị , đổi trợ lý !”

      Lục Cảnh Hanh ôm gối trong ngực, môi mỏng hơi nhếch lên, “Tôi cảm thấy cũng nên đổi rồi, ngay cả nhãn hiệu bao cao su tôi dùng cũng biết, thứ người như thế giữ lại có ích lợi gì?!”

      Quyền Sơ Nhược cười lạnh tiếng, trở tay đóng cửa lại, xoay người vào giường.

      Kết hôn đến bây giờ được năm, trong lúc này thường bay ra nước nước ngoài, Lục Cảnh Hanh cũng là người hay , thời gian bọn họ có thể ở nơi này vượt qua tháng.

      Mà trong tháng, có ít nhất hai phần ba thời gian, đụng mặt.

      Ban đầu xem mắt, Quyền Sơ Nhược cùng Lục Cảnh Hanh chỉ gặp qua ba lần.

      Lần đầu tiên, hai bên đồng ý lời mời mà đến.

      Lần thứ hai, có chi tiết cần chuyện.

      Lần thứ ba, ký hiệp nghị.

      Gặp mặt ba lần, nhanh chóng cưới.

      Quyền Sơ Nhược cảm thấy, cuộc hôn nhân này hiệu suất rất cao.

      Lục Cảnh Hanh cảm thấy, cuộc hôn nhân này giá trị rất cao.

      Hiệp nghị trước khi cưới, tài sản của ai người đó nắm giữ, sau khi cưới can thiệp vào cuộc sống của nhau. Khi cần diễn trò, đối phương phải toàn lực phối hợp.

      điều cuối cùng, cũng điều là quan trọng trong phần hiệp nghị này, hai năm sau, hai bên ly hôn vô điều kiện.

      Dùng hai năm trói buộc để đổi cả đời ung dung tự tại, Quyền Sơ Nhược cảm thấy đây là hiệp nghị tốt!

      Sáng sớm, Quyền Sơ Nhược rời giường đúng lúc. buộc tóc dài lại, thay đồ công sở màu đen, đeo cặp mắt kính có gọng đen lên đôi mắt sáng ngời trong suốt.

      “Chào buổi sáng!”

      Lục Cảnh Hanh thấy ra ngoài, mỉm cười chào hỏi. Người đàn ông nửa người mặc áo sơ mi màu xanh ngọc, khuy áo mạ vàng xếp thành hàng, ánh mặt trời chiếu xuống, làm lay động mắt người.

      Quyền Sơ Nhược xách theo cặp công văn ra khỏi cửa, nhưng bị người đàn ông bên cạnh kéo vào trong ngực.

      Chạm mặt người đàn ông này đè xuống cơn tức giận, Quyền Sơ Nhược phòng bị ngẩng đầu lên, giọng chìm xuống: “Buông tay.”

      “Hư ——”

      Ngón tay Lục Cảnh Hanh nhàng, nội liễm hai mắt mang ý cười, “Em biết mẹ tôi trước kia làm gì ?”

      biết.

      Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm, ánh mắt hoàn toàn lạnh xuống, “ Lục Cảnh Hanh, lãng phí thời gian của tôi.”

      “Mẹ tôi là diễn viên, “ Lục Cảnh Hanh hề lý tới , mở miệng: “Đối với biểu tối hôm qua của em, em có tự tin ?”

      “......”

      Quyền Sơ Nhược cau mày, nụ cười lạnh lùng. Đây là ý gì?

      Nhìn ánh mắt mờ mịt, Lục Cảnh Hanh bĩu môi, gương mặt tuấn tú chợt áp xuống cổ . Quyền Sơ Nhược chỉ cảm thấy cổ đau xót, đợi phản ứng kịp, cần cổ trắng nõn rơi xuống vết hôn màu đỏ sậm ràng.

      ?!” Quyền Sơ Nhược theo bản năng nhấc chân, đầu gối hướng hạ thân mà đá qua.

      Lòng bàn tay Lục Cảnh Hanh xoay chuyển, dễ dàng nắm lấy đầu gối .

      “Tính khí được tốt lắm?” Lục Cảnh Hanh cau mày chê, : “Tôi giúp em.”

      Leng keng ——

      Chuông cửa vang lên, Lục Cảnh Hanh xoay người ra mở cửa, hướng về người phía sau nháy mắt mấy cái.

      Nhìn thấy Mẫn Tố Tố xuất lần nữa, Quyền Sơ Nhược chậm rãi buông quả đấm trong tay ra.
      Phong nguyet, Hale205Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :