1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hệ Liệt Thập Tam Vĩ Hồ : Trương Tịch - PemDan (3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Hệ Liệt Thập Tam Vĩ Hồ : Trương Tịch

      Tác giả : PemDan


      Thể loại : Cổ đại, Cung đấu, Ngược.

      Nguồn: lqd

      Giới thiệu



      “Chờ ta lớn lên rồi thú tỷ làm thê tử có được hay ?”

      Đôi mắt khi mười tuổi trong suốt như thủy tinh nhìn lên ta mang theo hồi hộp cùng chờ đợi, đôi bàn tay nho nắm lấy tay áo ta siết chặt…






      “Tịch tỷ tỷ… Gả cho ta có được hay ?”

      Vẫn là đôi mắt đó khi mười lăm tuổi, nét thơ ngây nhường lại cho vẻ trầm cường hãn, duy chỉ có chút thấp thỏm chờ đợi vẫn còn rệt như năm nào. Hai tay giấu trong tay áo khẽ run. Xung quang hoa đào tung bay cuốn thành từng tầng theo cơn gió. cánh hoa nho vô tình vương búi tóc thành niên của






      “Tịch Tịch… Cuối cùng nàng cũng trở thành thê tử của ta.”

      Ánh sáng của nến hỉ chiếu trong mắt nhảy múa ngừng. Dáng người thiếu niên mười bảy tuổi bao phủ mọi cảnh vật trước mắt ta. Bàn tay nhấc hỉ khăn run lên nhè






      “Hoàng hậu… Nàng đây là đẩy Trẫm đến tay nữ nhân khác sao?”

      khi hai mươi tuổi có chút tin nổi nhìn ta, mọi cảm xúc trong đáy mắt chìm dần rồi tắt hẳn. Áo bào thùng thình phất lên, rời khỏi tẩm cung của ta thèm nhìn lại. Đêm đó sủng hạnh nha hoàn Tình Nhi của ta, ngày hôm sau sắc phong nàng làm Tình mỹ nhân…






      “Trương Tịch. Hủy hậu cung ba ngàn của Trẫm rồi nàng hài lòng chưa? Nàng trăm phương ngàn kế, cuối cùng ngay cả ngôi Hậu nàng cũng muốn ngồi nữa. Từ trước đến nay nàng có từng để Trẫm vào mắt hay ? Tại sao Trẫm hề biết rằng nàng lại là người vô tình đến vậy…”

      nhìn ta đằng sau song sắt, thiên lao bẩn thỉu ẩm mốc, thân hình cao lớn của chắn ánh sáng cuối hành lang ta có thể thấy được. Khi quay lại để cho ta bóng lưng độc cùng tịch mịch…

      biết.

      Ta phải vô tình.

      Chỉ là,

      “Tình” của ta.

      thuộc về .
      Last edited: 6/6/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tác giả : PemDan

      Chương 1



      Năm đó tuyết rơi dày, khi đoàn xe của chúng ta trở lại Kinh thành từ Trấn Yên Hoa gặp bão tuyết. Bánh xe ngựa bị tuyết vùi lấp hơn nửa, hoàn toàn thể tiếp. ba ngày liền chúng ta mắc kẹt ở giữa nơi hoang vu này, ta nghe loáng thoáng những gia đinh bàn nhau, lương thảo đường có lẽ sắp còn cầm cự được nữa.

      Ta được nhũ mẫu đỡ xuống từ trong xe ngựa. Gió rét tựa như dao nhọn cứa lên da mặt ta rát buốt, từng đợt khói trắng thoát ra từ hơi thở của mọi người, ai cũng co ro trong gió tuyết tuyệt vọng nhìn khoảng trắng mênh mông phía trước biết phải làm sao.

      “Tiểu thư, ngoài này lạnh lắm, ngài tốt nhất nên quay vào trong xe ngựa thôi… Lỡ ngài nhiễm lạnh Tướng gia trách phạt chúng ta a…” Nhũ mẫu dù ngoài miệng trách cứ, đôi tay vẫn nhanh nhẹn khoác cho ta thêm lớp áo khoác lông chồn.

      “Nhũ mẫu. ba ngày ta ngồi ngốc ở trong đó rồi! Nếu còn ngồi thêm chừng mới bị bệnh đó!”

      “Aiz… Nhưng mà…”

      Bỏ ngoài tai lời can ngăn của nhũ mẫu, ta rảo bước vòng thăm thú. Mỗi bước xuống nền tuyết đều khiến đôi giày mùa đông của ta ngập xuống sâu. Hạ nhân bận rộn sắp xếp đồ đạc xe thấy ta khó khăn tới đều dừng cả lại trợ giúp ta.

      Ta tên là Trương Tịch, đầu mùa xuân này vừa tròn mười tuổi. về thân thế của ta, người đứng đầu Kim Quốc hoàng triều này phải Hoàng đế cũng phải hoàng gia, mà là Tể Tướng Trương Mặc và Trương gia chúng ta. về tài phú, Trương gia chúng ta đứng đầu về kinh thương, toàn bộ vận tải đường thủy cùng cảng sông đều do Trương gia độc quyền quản lý, gia sản của Trương gia sớm vượt qua quốc khố.

      đến triều chính, ba đời Hoàng đế đều do Trương gia phò trợ đăng cơ, Hoàng đế trước sau phải nhường Trương gia đến ba phần, nữ tử Trương gia ba đời làm Hoàng hậu, Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu, còn lại là các Quý nhân, phi tần của Hoàng đế hay Vương phi của các Vương gia đều hiếm.

      về binh quyền, tại đại ca Trương Minh của ta là Nguyên soái Đại Tướng quân nắm giữ toàn bộ binh quyền Kim Quốc. Nhị ca ta Trương Bình là Thống lĩnh Ngự lâm quân bảo vệ hoàng cung. Tam ca Trương Sinh trấn thủ vùng biên ải giáp với Hỏa Quốc, là quốc gia có tiềm lực duy nhất có thế đối đầu với kim quốc nay.

      ràng có thế thấy Trương gia bề ngoài cho dù là thần, nhưng lại đứng cao hơn cả vua. Người trong thiên hạ thậm chí còn chờ đợi ngày Trương gia soán vị. Nhưng trải qua ba đời Hoàng đế, giang sơn vẫn thuộc về họ Cảnh, còn họ Trương trước sau vẫn chỉ phò trợ đế vương.

      Còn về ta, Tể Tướng Trương Mặc phụ thân của ta sinh thời có hai bảo bối mà ông trân quý hơn sinh mạng, là mẫu thân của ta Bạch Thử, ta nghe mẫu thân trước kia là Đệ nhất mĩ nhân Thổ quốc, bởi đoạn tình duyên với phụ thân mà tình nguyện theo ông tới Kim quốc xa xôi này. Chỉ tiếc mẫu thân mệnh mỏng, sau khi sinh hạ ba nhi tử thể trạng suy yếu nhiều, đến khi hoài thai nữ nhi là ta cũng gặp nhiều lời ngăn cản, nhưng người vẫn kiên quyết sinh. Sau đó…

      Mẫu thân qua đời lúc ta vừa tròn ba tuổi, cũng là ngày tuyết rơi dày. Ta nhớ gương mặt của người, cũng còn nhớ tư vị khi có mẫu thân. Chỉ có đại ca thường hay nhắc cho ta, mẫu thân của chúng ta hết sức xinh đẹp, cho dù bao nhiêu năm trôi qua người cũng già chút nào. Trước khi mẫu thân ra nhìn ta cười rất mãn nguyện. Cho nên ta nghiễm nhiên trở thành bảo bối của phụ thân và ba ca ca, nhận hết toàn bộ thương của bọn họ.

      “Trương quản gia, bao lâu nữa chúng ta mới có thể khởi hành?”Ta hướng tới lão nam nhân bận bịu chỉ huy gia nhân đào tuyết xung quanh bánh xe hỏi.

      Lão Trương là tâm phúc của phụ thân suốt hai mươi năm, toàn bộ phủ đệ cùng việc làm ăn của Trương gia đều do lão quản lí. Lần này ta trấn Yên Hoa thăm gia gia, phụ thân còn đặc biệt bắt lão Trương theo để coi sóc cho ta…. Haizz. Lão Trương cũng ngoài sáu mươi rồi, chuyến lần này đúng là làm khổ lão.

      “Tiểu thư yên tâm, tại lão cho người sắp xếp chút. Có lẽ phải để số gia đinh ra roi thúc ngựa về phủ trước nhờ đưa thêm người cứu viện.”

      “Từ đây trở về có xa ?”

      xa, cưỡi ngựa có lẽ khoảng nửa ngày là trở về.”

      Ở phía bên này chúng ta chuyện, bên kia quả nhiên số gia đinh tháo ngựa khỏi những cỗ xe để chuẩn bị yên cương, có lẽ cũng sắp rời . Ta liền níu lấy cánh tay lão Trương gấp gáp hỏi.

      “Có thể cho ta cùng cưỡi ngựa về ?”

      “Này… thể.” Bắt được ánh mắt tiu nghỉu phụng phịu của ta, lão liền giải thích “Bọn họ là định cưỡi ngựa tắt qua đường núi, đường hết sức xóc nảy, hơn nữa tuyết rơi nhiều như vậy, nêu lỡ gặp tuyết lở lại càng nguy hiểm hơn! Tiểu thư tốt nhất chờ ở đây với chúng ta thôi. Ngài cũng biết lão gia cùng ba vị công tử hết sức thương ngài, lỡ như ngài gặp phải chuyện gì, bọn họ hết sức khổ sở.” Lão vỗ vỗ tay ta thương , ánh mắt nhìn ta hiền từ tựa như gia gia. Dù sao lão cũng nhìn ta từ đến lớn, cũng có chút nuông chiều ta.

      Ta bĩu môi phụng phịu, ta chán ở đây lắm rồi! Ở nơi hoang vu chỉ toàn tuyết trắng xóa này, ta luôn cảm thấy cỗ chán ghét rất khó hiểu… Rất khó hiểu…

      Phóng mắt về phía xa xa, có cây cọc lớn sừng sững đứng giữa biển tuyết. Dù vô tình hay cố ý ta vẫn thường hay liếc mắt về phía nó, sau đó nỗi bực dọc lại dâng lên… Ta từng hỏi nhũ mẫu tại sao lại có cây cọc đó, nhũ mẫu liền kể cho ta, hơn hai trăm năm trước có giáo phái gọi là Thần Giáo đứng đầu võ lâm hết sức tàn bạo, nghe Thần Tôn của Thần Giáo kia vốn là quái giết người gớm tay, toàn bộ võ lâm khi đó phải đồng tâm hiệp lực mới có thể bắt giữ nữ, cuối cùng hỏa thiêu nữ tại cây cột kia. Về sau vùng đất này chướng khí dày đặc, cây cột kia cho dù làm thế nào cũng thể kéo đổ được, người ta phải đành để mặc kệ nó.

      Ta nghe xong câu chuyện cũng chỉ khẽ nhíu mày cái, ta cũng tin đời này thực có quái. Nhưng nỗi chán ghét của ta với cây cột kia là .

      Trương lão quyết định rồi cho dù là phụ thân ra lệnh ông cũng thay đổi, dù ta có phụng phịu làm nũng với ông cũng chỉ phí công, cho nên ta tiếp tục làm phiền lão nữa.

      Đoàn ngựa cuối cùng cũng sẵn sàng xuất phát, lão Trương kiểm tra loạt, lại dặn dò lần nữa với đám gia đinh, sau khi yên tâm rồi ông mới cho họ . Đoàn người vừa xuất phát, từ trong xe ngựa của ta vang lên tiếng nhũ mẫu

      xong rồi! thấy tiểu thư đâu nữa!!!”


      Ta nhấp nhô nhìn đám người loạn cào cào phía sau cười hắc hắc, nhân lúc lão Trương chú ý ta nhanh chóng trèo lên ngựa của Tiểu Tứ, đồng thời trừng mắt với những gia nhân bên cạnh cho bọn họ hé răng nửa lời. Ở Trương phủ này có thể đắc tội tam vị thiếu gia cũng được đắc tội Tứ tiểu thư, kết cục rất thảm. Còn đắc tội với lão gia… tự tìm chết !



      ***


      Vó ngựa chạy liều mạng nghỉ, ngay cả ngựa của Tiểu Tứ cho dù có ta ngồi ở cũng hề chậm rãi chút nào. đường nhấp nhô xóc nảy, bên là vách đá đen ngòm, bên là rừng cây hoang vu, hoàn toàn có chút nào thú vị! Nhưng ít nhất ta cũng rời xa được cái chỗ quỷ quái kia!

      Xóc nảy gần ngày, ta cảm thấy ngũ tạng có lẽ cũng bị đảo lộn hết cả rồi. Ta còn cầu ông trời mau tới nhanh , đột nhiên Tiểu Tứ kìm dây cương, con ngựa thắng gấp đứng hai chân sau khiến ta suýt chút nữa cũng lộn nhào.

      “Có chuyện gì?” Ta khó hiểu nhìn đoàn người ngựa phía trước cũng dừng lại, những con ngựa dường như rất nôn nóng, muốn bước tiếp. “Đưa ta tới đó.” Ta với Tiểu Tứ, vâng lệnh đánh ngựa chậm rãi tiến lên, những gia nhân khác liền nhường đường cho chúng ta.

      Trước mắt cách chúng ta hơn trượng có ụ tuyết nho , có vẻ có thứ gì đó ở bên dưới. Những con ngựa như có linh tính, cho dù làm thế nào cũng chịu bước tới gần ụ tuyết đó.

      “Liệu có phải vật gì sạch ?”

      chừng là khúc cây thôi.”

      “Ngươi thấy ngựa chịu bước tiếp, có khi nào là dã thú ?”

      bậy, dã thú nào lại chịu vùi dưới tuyết như vậy.”

      “…”

      “…”

      Bỏ qua lời bàn tán xôn xao của mọi người, ta tụt xuống ngựa tiến về phía ụ đất, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, Tiểu Cửu mấy người mặc dù muốn cũng dám trái ý ta liền theo phía sau. Tới nơi, ta nghĩ nó cũng lớn lắm, chợt phát góc vải bị vùi bên dưới lớp tuyết, ta liền mau chóng sai gia nhân bới tung đống tuyết lên…


      !



      Hơn nữa còn hết sức xinh đẹp.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tác giả : PemDan

      Chương 2


      Ta ngồi trước giường ngắm nhìn bé ước chừng chín, mười tuổi say ngủ, trong lòng khỏi rung rinh chút. Mặc dù nước da tái nhợt bệnh hoạn, nhưng sờ lên lại vô cùng mịn màng. Ngũ quan tinh xảo này, chỉ cần nhìn lần liền thể quên, chắc chắn đại mĩ nhân trong tương lai.

      giống như ta…

      đứa bé xấu xí với vết bớt lớn dưới đuôi mắt phải…
      Cho dù phụ thân cùng ba vị đại ca thương ta để ý, hay hạ nhân trong phủ kính sợ ta dám ho he. Nhưng người trong thiên hạ đều … Tứ tiểu thư Tướng phủ là đứa xấu xí!

      Ngón tay vô thức lại sờ lên vết bớt, ta phiền muộn thở dài cái.

      Con người a, nên quá tham lam. Ta từ đến lớn đều sống trong nhung lụa, là đứa quý giá nhất Kim quốc Hoàng triều này. Nếu như còn có dung mạo chim sa cá lặn, chừng ông trời cũng ghen tỵ mà trừng phạt ta!

      “Tiểu thư!!!”

      Ta giật mình quay ra cửa, thấy bóng dáng lão Trương già nua vừa mới xô cửa vào vẫn còn thở gấp nặng nề, trong lòng khỏi có chút ngại ngùng cùng hối lỗi…

      “Lão Trương…”

      “Tiểu thư ngài có sao ?” Lão Trương trước tiên gấp gáp chạy vào, kiểm tra ta lượt dưới bình thường, duy chỉ có sắc mặt ngại ngùng dám nhìn ông, bấy giờ ông mới hừ tiếng. “Ngài quả dọa chết lão nô!”

      “Ách… Ta xin lỗi nha lão Trương… Quả ta rất thích nơi đó…”

      “Hừm, Nhũ mẫu của ngài cũng bị ngài dọa xỉu!”

      “Chà… Cái này… A! Có phải mọi người cũng trở về rồi hay ?”

      “Ngài biết cách đánh trổng lảng.” Lão Trương thương cốc lên búi tóc của ta cái. Cái cổ của ta liền rụt vào chút.

      “Hì hì…”

      “Còn chưa có trở về.” Thân thể ngoài sáu mươi của lão bấy giờ mới kháng nghị, lão mệt mỏi ngồi xuống bàn trà, rót ly, ảo não . “Tuyết quá dày, lúc đuổi theo các người là lão cưỡi con lừa trở về.” Ta nhịn xuống buồn cười khi tưởng tượng ra hình ảnh lão Trương cưỡi lừa. “Cũng dám đường núi như các người, lão đường lớn nên mới muộn như vậy. Tuyết sớm chôn lấp đường lớn, hơn nữa lại rất dày, e là xe ngựa của chúng ta khó lòng được. Chỉ còn cách chờ băng tan bớt thôi. Haizzz…”

      vậy làm sao mà Nhũ mẫu cùng bọn họ chịu nổi? Trời lại mỗi lúc rét…”

      “Lão cho nhóm người mang đồ tiếp ứng cùng lương thực đến.”

      “Lỡ như gặp phải sơn tặc biết làm sao a!”

      “Cái này cần lo lắng, chúng ta có treo cờ hiệu Trương phủ, chẳng có sơn tặc nào ngu ngốc dám động vào đoàn người của chúng ta.” Lão Trương cười cười.

      “Cũng ổn chút nào! Bọn họ ở ngoài đó
      [​IMG]

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tác giả : PemDan


      Chương 3

      Ánh chiều dần tắt, như thường lệ, nữ tử áo tím kiểm tra vòng bẫy rập xung quanh núi. Lần này thu hoạch tồi, bẫy được hai con thỏ , vậy là tối nay tiểu bảo bối của nàng liền có thịt ăn!

      Nàng ta ung dung xách “bữa tối” trở về, con đường được quét tước sạch , sau nhà trúc thoang thoảng còn có khói bếp lượn lờ. Bên dưới giàn hoa tử đằng rợp bóng tím nhạt, bóng dáng nữ tử dựa vào ghế trúc ngủ say…

      “Tiểu bảo bối, nàng lại thấy mệt sao?”

      Thân hình nữ tử ghế kẽ động, gương mặt nàng ta nhạt nhòa mờ ảo, chỉ thấy miệng khẽ cười, giọng dịu dàng vang lên như thể từ nơi xa xăm vọng lại…

      “Về rồi à?”


      ***


      Ta mở mắt, nhìn đến ánh sáng bên ngoài chiếu lên giấy cửa sổ, ta đoán có thể qua giờ Dần… Uể oải ngồi dậy khỏi đệm gấm, ta nặng nề thở ra hơi. Cũng mấy năm nay rồi, thi thoảng ta lại mơ về hai nữ tử đó, mỗi lần như vậy đều cảm thấy như toàn thân còn chút sức lực nào.

      Gia nhân bên ngoài nghe tiếng động liền biết ta thức giấc, cửa gỗ tinh xảo mở ra, nhóm nha hoàn thường ngày vẫn hầu hạ ta rửa mặt chải đầu cung kính bước vào. Ta ngồi yên giường để nha hoàn chậm rãi rửa mặt, sau đó nhận lấy bàn chải phủ sẵn muối tinh bắt đầu đầu đánh răng. Lúc súc miệng xong muốn nhổ ra, đôi bàn nho bưng chậu vàng lập tức hút lấy tầm mắt ta.

      “Tình Nhi?”

      “Dạ… tiểu thư…” Tình Nhi bị giật mình, hai bàn tay lại càng luống cuống nắm chặt thành chậu nhổ, ánh mắt sợ hãi nhìn ta như thể ta đánh nàng vậy.

      “Sao vậy?”

      “Dạ… là…”

      “Tiểu thư thứ tội, là nô tỳ chưa dạy dỗ tiểu nha đầu này đến nơi đến chốn…” Đại nha hoàn quản bên đột nhiên lên tiếng dời tầm chú ý của ta, ta cũng nghĩ nhiều, à tiếng, liền phất tay cho bọn họ đều lui xuống.

      Chỉ là,

      Tầm mắt ngoài ý muốn lại luôn hướng đến bóng dáng rụt rè kia.

      Tình Nhi là đứa ta nhặt về tuần trước, hơn ta hai tuổi. Kể ra gia cảnh nàng ta cũng đáng thương, phụ mẫu đều qua đời sớm, mùa đông vừa rồi người thân cuối cùng là gia gia cũng lìa trần, nếu như khi đó gặp ta, có lẽ chính nàng cũng phải phơi thây núi…

      Haiz…

      Cho dù Kim quốc Hoàng triều có giàu có nhất Ngũ quốc sao? Vẫn luôn có người dân ngày ngày chết đói. Có trách, chỉ có thể trách số mạng mỗi người khác nhau mà thôi.

      Ta ngồi trước gương đồng để cho đại nha hoàn chải tóc, đứa bé trong gương đồng cũng lặng lẽ nhìn vào ta. Khuôn mặt tròn đầy đặn, má phúng phính, môi tựa như luôn chu lên, hai mắt hẹp dài, dưới đuôi mắt phải còn có vết bớt đỏ xấu xí… Là ta, Trương Tịch, tứ tiểu thư của Tướng phủ…

      “Tiểu thư… Hoàng hậu nương nương hôm nay muốn gặp người.” Đại nha hoàn vừa xoa dầu thơm lên tóc ta vừa . Hôm nay lại đổi mùi hương mới, là hương quế?

      “Ừ… Chuẩn bị trang phục vào cung . Ta cũng rất muốn gặp hoàng mẫu!” Kéo xuống lọn tóc vừa vặn che đuôi mắt phải, ta đứng yên để cho đại nha hoàn hầu hạ ta thay y phục. Từ đầu đến cuối, chút tiếng động nào phát ra nữa.

      Đương kim hoàng hậu Kim Quốc là mẫu Trương Huệ của ta, muội muội ruột của phụ thân. Ta từ mất mẫu thân, cũng là hoàng mẫu thay người thương chăm sóc ta, chỉ cho ta cách trưởng thành… Tính tình của ta, phần đều do ảnh hưởng từ hoàng mẫu mà ra.

      Kiệu đung đưa, từ Tướng phủ đến Hoàng cung chỉ mất khắc đường, cấm vệ quân nhận ra lệnh bài Trương gia treo thân kiệu cũng dám làm khó.

      giống như thần tử thông thường phải xuống kiệu khi vào Hoàng cung, người của Trương gia thậm chí còn có thể cưỡi ngựa khắp hoàng cung mà ai dám ngăn cản. Phu kiệu dừng chân trước Cung Bảo Hòa, đây là tôn trọng tối thiểu ta muốn dành cho hoàng mẫu, cho nên ta ngoan ngoãn xuống kiệu bộ.

      Cung Bảo Hòa uy nghi, mang trong mình hơi thở cao quý nhưng lạnh lẽo. Từng cột trụ được điêu khắc phượng vờn mây, từng viên gạch được đẽo gọt theo dáng hoa
      [​IMG]

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :