1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hẹn ước - Twentine (70c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      [​IMG]

      Nguồn: macdichhoi.wordpress.com

      Tác giả: Twentine

      Tên editor: Vô Phương, Ong MD, Như Bình, Rabbitlyn

      Thể loại: đại

      Số chương: 70c

      Văn án:


      Thế gian có những hạt mầm, lặng lẽ ở góc nào đó chẳng ai biết mà đâm chồi, nở hoa.

      – người con trai tàn tật, phải bươn chải kiếm sống. Bao khó khăn, khắc nghiệt của cuộc đời cũng làm khuất nhục, cúi đầu. Qua bao nhiêu đắng cay, vẫn là người đàn ông tự tin, bản lĩnh, hết mình và cống hiến hết mình.

      – người con lạnh lùng đạm mạc, chuyên gia phục chế các tác phẩm nghệ thuật. Tưởng như có tất cả mà cũng như có gì. Cuộc sống cứ thế nhạt nhẽo trôi qua cho đến ngày…

      Họ gặp nhau.

      Gặp nhau, đó là duyên.

      nhau, đó là phận.

      Duyên và phận, ngàn đời chẳng thể tách rời.

      hiểu lầm, quằn quại, ngược thân ngược tâm…, tình của họ cũng như chính con người họ, mãnh liệt nhưng cũng chẳng nhàng êm ái. ồn ào náo nhiệt, chấn thiên động địa, đơn giản nhưng khắc sâu lời hẹn ước trọn đời.



      *****************

      Giới thiệu MDH tự viết với thêm bớt nhiệt tình của Cyrus (WTT), vì tác giả có văn án.

      Lâu rồi MDH edit truyện gì kể từ khi Thú Phi hoàn đến giờ, kể ra cũng được gần năm rồi đó. Đôi khi cũng rất ngứa bàn phím nhưng bệnh lười quá nặng và thời gian quá mức eo hẹp. Mà với tính của MDH bất cứ dự án nào đều “bốc đồng làm luôn” mới lên sàn được, còn cứ dự định rồi bàn tới bàn lui là thế nào nó cũng lui luôn vào dĩ vàng, bộ hắc bang lần trước là ví dụ điển hình [​IMG]

      Quyết định đào hố này chỉ trong đúng 10 phút. Hố này do MDH đời đầu cùng đào với Rabbitlyn, người bạn quen của nhóm, từng cùng làm Từ thứ nữ đến hoàng hậu và Chàng ngốc ở thôn nọ với tụi mình; nếu ai ở bên box văn kites có lẽ cũng xa lạ gì Thỏ sắc nữ này nhỉ.

      Đây có thể xem như là hố đại đầu tiên của MDH (sa ngã vô tội là Vô Phương đánh lẻ với các bạn khác). Cũng chẳng biết gì nhiều, chỉ 1 câu muôn thuở : mong các bạn thích và ủng hộ tụi mình lấy động lực ^^.

      Tiến độ: chương/ngày, nếu có thể nhanh hơn, thể chậm hơn [​IMG].

      Nào mình cùng nhảy hố [​IMG]

      MDH – 10/08/2014​
      Last edited by a moderator: 14/10/14

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 1



      Hôm đó, Dương Chiêu vắt hết trí óc để nghĩ cách tu bổ món đồ gốm có điện thoại.



      Người gọi điện là em trai Dương Chiêu – Dương Cẩm Thiên, giọng chắc nịch thông báo cho tin – nó lại vào đồn cảnh sát.



      Đúng vậy, lại.





      Số lần Dương Cẩm Thiên vào đồn cảnh sát thường xuyên đến mức làm cho Dương Chiêu nghe tin này cũng buồn chớp mắt. hỏi em trai ở đầu dây bên kia: “Ở đâu?”



      Dương Cẩm Thiên: “Sở cảnh sát Lăng .”



      Dương Chiêu nghe xong buông cái chén gốm xuống, trừng mắt quát vào điện thoại: “Lăng ? Em chạy tới thành Nam làm gì?”



      Dương Cẩm Thiên bực bội trả lời: “Tới tụ họp bạn bè.”



      Dương Chiêu gắt lên: “Sau đó sao, quậy phá ở khách sạn?”



      phải!” Mỗi lần trả lời câu hỏi, ràng Dương Cẩm Thiên càng khó chịu hơn, giọng cậu ngày càng tệ: “Có người bạn uống hơi nhiều, lúc đón xe cãi nhau với tài xế taxi, sau đó đánh nhau.”



      Dương Chiêu hỏi dồn: “Gây chuyện đánh người ư? Có nghiêm trọng ?”



      Dương Cẩm Thiên tức giận gào lên: “Là bọn em bị người ta đánh! Chị mau tới đây !” Cậu gào xong liền ngắt luôn điện thoại.



      Dương Chiêu buông di động, quay lại bồn rửa tay sạch . mặc áo khoác, mở ví ra nhìn xem còn bao nhiêu tiền, sau đó sửa sang lại chút rồi bước ra ngoài.



      Bây giờ hơn tám giờ tối, bên ngoài trời tối đen. Lúc Dương Chiêu bước ra cửa, gió lạnh ập thẳng tới, khiến phải kéo chặt quần áo.



      Tháng chín ở phương Bắc bắt đầu lạnh.



      Dương Chiêu ra gara lấy xe, ngồi vào trong xe, rút điếu thuốc. Chiếc bật lửa chập chờn vì gió lùa qua khe cửa kính hạ thấp, Dương Chiêu giơ tay che chắn.



      Rít hơi thuốc, Dương Chiêu chậm rãi nhả ra, trong xe ngập tràn khói thuốc.



      Dương Chiêu thích hút thuốc, nhất là thuốc Vân Nam, trong đó Đại Thành Ngọc Khê là loại thích nhất. Dương Chiêu hút thuốc khắp mọi nơi, nhà, trong xe và cả phòng làm việc.



      hút hơn nửa điếu thuốc mới khởi động xe.



      Dương Chiêu lái xe, phóng nhanh chóng và vững vàng đường hai chiều. kéo kính xe xuống, để khói thuốc bay ra ngoài theo khe hở.



      Đường phố đèn đuốc sáng trưng.



      Dương Chiêu nhanh chóng hút xong điếu thuốc, bóp tàn thuốc, sau đó mới bắt đầu nghĩ đến chuyện của cậu em trai Dương Cẩm Thiên.



      ra đó là đứa trẻ đáng thương.



      Ba năm trước xảy ra chuyện khiến cậu mất cả cha lẫn mẹ, cha mẹ Dương Chiêu đưa Dương Cẩm Thiên về nhà nuôi nấng, đó cũng là năm Dương Chiêu về lại thành phố này.



      sống bên ngoài lâu, lâu đến mức khiến còn cảm thấy quá đau đớn vì thảm kịch của người nhà nữa. đau lòng nhưng đến mức đau đớn. Về phần cậu em họ này, Dương Chiêu lớn hơn cậu ta bảy tuổi, quan hệ của với cậu ta chưa thể là quá gần gũi.



      Người nhà họ Dương sống với nhau về hình thức rất cung kính nhưng thân thiết, ấn tượng trước đây của Dương Chiêu đối với Dương Cẩm Thiên cũng sâu sắc, điều khiến thực lòng thương cảm cậu là lúc ở nhà tang lễ.



      Trong lễ tang, cậu bé mười lăm tuổi khóc như toàn bộ thế giới sụp đổ. Người nhà họ Dương sống nội tâm, Dương Chiêu vốn biết ra người con trai cũng có thể tuyệt vọng đến mức đó.



      Cũng từ ngày đó, Dương Chiêu quyết định ở lại. ở chung với cha mẹ mà thuê nhà trọ bên ngoài, đó là căn nhà hai tầng, tầng dưới dùng để sinh hoạt, tầng dùng để làm việc.



      Dương Chiêu cố gắng hết sức chăm sóc cậu em họ, nhưng đến tận bây giờ vẫn có nhiều tác dụng.



      Vì nguyên nhân , Dương Cẩm Thiên tạm nghỉ học năm, năm nay cậu học cấp ba, là thời điểm mấu chốt nhưng cậu hề chuyên tâm học hành. Dương Cẩm Thiên thi đậu và học tại trường trung học tốt nhất thành phố. Nhưng thi xong bao lâu xảy ra chuyện, từ đó cậu còn chú tâm học hành nữa.



      Tuy vậy, cha mẹ Dương Chiêu lẫn Dương Chiêu đều ra sức khuyên bảo Dương Cẩm Thiên phải học hành chăm chỉ, đây là ước định thành thói quen của nhà họ Dương ——



      Nếu muốn, vậy ai quản được .



      Điều này có nghĩa là bọn họ thờ ơ với cậu bé, thực tế, Dương Cẩm Thiên là người Dương Chiêu quan tâm nhất đời này.



      Hàng tháng, đều cho cậu rất nhiều tiền sinh hoạt, mua rất nhiều sách hy vọng có ngày cậu có thể bước ra khỏi đau thương, xuất bên cạnh cậu vào những thời điểm cậu cần nhất.



      Cho đến tận bây giờ.



      Sở cảnh sát Lăng khá khó tìm, Dương Chiêu phải hỏi đường, vòng vèo mấy lần, cuối cùng dừng trước căn nhà đơn sơ ở ngã tư.



      Ngã tư này rất tối, chỉ có ngọn đèn đường. Phía trước đồn công an có hai chiếc mô tô bể nát, còn có chiếc taxi.



      Dương Chiêu xuống xe bước vào bên trong đồn cảnh sát, lúc ngang qua chiếc xe taxi kia liếc mắt nhìn biển số xe.



      J4763



      Đó là chiếc taxi có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu, Dương Chiêu chỉ nhìn thoáng qua rồi bước .



      Vào đồn cảnh sát, có ai canh cửa. Đồn cảnh sát này phạm vi quản lý lớn, thường ngày nhân viên lui tới cũng ít, Dương Chiêu đến tận bên trong mới gặp người đầu tiên.



      Đó là người đàn ông trung niên hơi mập, nhìn có vẻ cực kỳ nghiêm khắc. ta thấy Dương Chiêu, thoáng cau mày.



      tìm ai?”



      Dương Chiêu trả lời: “Tôi tới tìm em trai, vừa rồi nó gọi điện thoại ở đây.”



      Người đàn ông kia à mấy tiếng, tiếp: “Là đám đánh nhau kia phải , theo tôi.”



      Dương Chiêu theo người đàn ông kia lên lầu hai, ta vừa vừa chuyện: “Bọn trẻ bây giờ hở ra chút là kích động, đến tài xế taxi cũng có thể đánh được, là người nhà nên dạy dỗ lại cho tốt.”



      Dương Chiêu câu, hành lang im ắng đến kỳ lạ. Người đàn ông kia quay đầu nhìn Dương Chiêu , sắc mặt Dương Chiêu chút thay đổi, ta cảm thấy mình mãi mà người ta đáp câu mất mặt, lại tính mở miệng. Ngay lúc đó Dương Chiêu giương mắt nhìn, làm ta có cảm giác như nhìn trộm , lập tức quay đầu dẫn đường gì nữa. Sắc mặt ta tốt lắm, người phụ nữ này làm ta cảm thấy thực thoải mái.



      ta dẫn Dương Chiêu đến lầu hai, có mấy gian phòng sáng đèn, ta đưa vào trong căn phòng, đẩy cửa với vào bên trong: “ Vương, đến bảo lãnh người.”



      Dương Chiêu vào phòng, nhìn xung quanh. Căn phòng này hình như là văn phòng , có cái bàn làm việc, mặt bàn để mấy thứ lộn xộn, bên bàn có hai người mặc cảnh phục, bên còn lại có hai chiếc ghế dài, ghế có ba nam nữ, trong đó có Dương Cẩm Thiên.



      Bốn cậu thiếu niên này chỉ có Dương Cẩm Thiên tỉnh táo, còn lại đều nằm ngủ ngã nghiêng, cửa sổ phòng mở ra, nồng nặc mùi rượu.



      Người được gọi là cảnh sát Vương tới: “ là người giám hộ?”



      Dương Chiêu trả lời, bước qua, kéo cằm Dương Cẩm Thiên lên nhìn, khuôn mặt cậu có vết thương.



      Dương Cẩm Thiên cau mày kéo tay Dương Chiêu ra, Dương Chiêu hỏi: “ phải em bị đánh sao, bị thương ở đâu.”



      Cảnh sát Vương bước qua, định giảng hòa.



      “Bị đánh đâu nào, đụng tay đụng chân vài cái thôi, cũng chưa gây chuyện gì.”



      Dương Chiêu nghe xong, kéo tay áo Dương Cẩm Thiên lên, cổ tay cậu có vệt đỏ hơi sưng. Dương Cẩm Thiên rút tay lại, mất kiên nhẫn : “Em sao!”



      Dương Chiêu quay đầu nhìn cảnh sát Vương.



      “Kẻ đánh người đâu?”



      cảnh sát rất chướng mắt khi nhìn vẻ bề ngoài của Dương Chiêu. ra Dương Chiêu hề làm gì, nhưng chính cái vẻ như thế làm cho người ta cảm thấy chẳng xem ai ra gì.



      Người cảnh sát kia ném tập tài liệu trong tay lên bàn, mặc dù tiếng động lớn, nhưng đủ gây chú ý mọi người trong phòng.



      ta nhìn có vẻ trẻ hơn hai người cảnh sát trước đó, chưa đến ba mươi. ta nhìn Dương Chiêu, tay chỉ Dương Cẩm Thiên.



      “Uống rượu rồi gây ! Lại còn gây với bà lão hơn tám mươi! là gì của cậu ta, sao dạy dỗ đàng hoàng?!”



      “Này, Tiểu Tống, cậu đừng lớn tiếng.” Cảnh sát Vương kéo tay cậu ta lại. “ có chuyện gì lớn, về nhà dạy dỗ lại là được rồi.”



      Dương Chiêu đứng giữa phòng, nhìn người cảnh sát tên Tiểu Tống kia.



      “Kẻ đánh người ở đâu?”



      Cảnh sát Vương cũng buông tay, ta quay đầu nhìn Dương Chiêu. Tiểu Tống khẽ mắng câu, cảnh sát Vương ấn cậu ta xuống, nhìn Dương Chiêu : “Chuyện là như vầy, tối nay mấy bạn trẻ uống rượu hơi nhiều sau đó đón xe về nhà. Kết quả là lúc xe dừng lại, có bà lão cũng đón xe, tài xế cảm thấy bà lão đáng thương nên muốn để cụ ấy trước. Nhưng mấy thằng nhóc này chắc do uống rượu nhiều, đầu óc tỉnh táo nên chịu.” Cảnh sát Vương đến đây, phẩy tay, “Chỉ có vậy, sau đó xảy ra tranh chấp.”



      Dương Chiêu nghe xong, nhìn cảnh sát Vương hỏi: “Ai đón xe trước?”



      Cảnh sát Vương hỏi: “Cái gì?”



      Dương Chiêu hỏi lại: “Ai đón xe trước, ai bắt được chiếc xe đó trước?”



      “Này!” Mặt cảnh sát Vương cười châm biếm: “Chẳng phải là nên nhường chỗ cho người già sao, dù sao cũng thể giành xe với bà lão tám mươi chứ.”



      “À.” Dương Chiêu gật gật đầu, “ cách khác, là em trai tôi đón xe trước. Đồng chí cảnh sát, việc gì cũng có thứ tự trước sau, bọn chúng đón xe trước nên lên trước.”



      Cảnh sát Vương nghe thế có vẻ vui.



      vậy là có ý gì, lấy việc đó ra để so đo sao? giành xe với bà lão tám mươi à, đó phải là loại cặn bã sao!”



      Dương Cẩm Thiên cúi đầu ngồi bên, nghe thế lập tức đứng lên.



      “Ông! Mẹ nó, ông ai cặn bã! ? Ông ai cặn bã?!”



      Tiểu Tống tóm lấy cơ hội cậu nhóc đứng lên, ta hung hăng đập bàn, trừng mắt chỉ Dương Cẩm Thiên.”Cậu ngồi xuống cho tôi—! Ngồi xuống, nghe chưa! ? Cậu muốn bị bắt giam đúng —!?”



      “Fuck!” Dương Cẩm Thiên say rượu cũng lớn gan, cậu kéo tay áo xông lên. Dương Chiêu ngăn cậu lại, “Em ngồi xuống.” Dương Cẩm Thiên vùng ra, “Chị buông ra! Mẹ nó, em sợ gì bọn họ! ? Chị buông ra! Buông ra —!”



      “Chát —!”



      Dương Chiêu vung tay, tất cả mọi người im lặng.



      Dương Cẩm Thiên nghiêng mặt, khuôn mặt cứng đờ của cậu xuất mấy vệt đỏ.



      Dương Chiêu vẫn rất .



      “Em ngồi xuống, chuyện còn lại để chị xử lý.”



      biết Dương Cẩm Thiên nghĩ gì, mắt đỏ ửng, cậu cúi đầu ngồi xuống, Dương Chiêu biết có phải cậu khóc hay .



      Dương Chiêu quay đầu, nhìn hai cảnh sát, mà nhìn khắp mọi góc phòng. Nơi đó hơi tối tăm, nếu nhìn kỹ nhìn thấy có người đứng ở góc tường.



      Dương Chiêu nhìn người kia hỏi:



      “Tài xế đánh người là đúng ?.”







      Hết chương 1
      hoài thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 2

      Edit : Vô Phương

      “Tài xế đánh người là phải ?”



      Dương Chiêu vừa dứt lời, hai cảnh sát kia cũng hơi sửng sốt. Cảnh sát Vương phản ứng trước, mặt đầy ý cười nhìn Dương Chiêu: “Đánh gì đâu, lôi kéo vài cái thôi mà, chúng ta giải quyết riêng là được.”



      Dương Chiêu nhìn cảnh sát Vương, vẫn nhìn người kia.





      “Kẻ đánh người là đúng ?”



      Tiểu Tống cau mày: “ này sao lại thế, giả bộ gì chứ. ràng là trách nhiệm song phương, em trai uống say gây còn đòi hỏi gì nữa?”



      Dương Chiêu đảo mắt nhìn qua viên cảnh sát.



      “Trách nhiệm song phương? Uống say gây ?” Ngữ khí Dương Chiêu vẫn bình thản, “ ràng bọn nó gọi xe trước, pháp luật có quy định là bắt buộc phải nhường xe cho người già ngoài tám mươi tuổi sao. Hơn nữa, ai là người động thủ trước?” xong, nhìn về bóng người kia, “Tôi hiểu em trai tôi, nó biết nhường nhịn người khác, nhưng cũng tuyệt đối ra tay đánh người trước. Còn mấy đứa kia đều say rũ ra như thế, vậy nên tôi nghĩ người ra tay trước là . Về phần các ,” Dương Chiêu nhìn thoáng qua hai cảnh sát đứng hai bên bàn.



      “Tôi biết vì sao các lại bao che cho gã tài xế này, nhưng đừng hòng dọa được tôi. Nếu gã tài xế này bồi thường, vậy cũng được, chúng ta gặp nhau ở tòa .”



      Câu này của Dương Chiêu chặn mọi đường lui, hai cảnh sát cũng cứng họng, họ chưa gặp phải phụ nữ cứng mềm gì cũng chịu thế này bao giờ.



      “Là tôi ra tay, muốn bồi thường bao nhiêu?”



      Người đứng trong góc khuất kia cuối cùng cũng lên tiếng, ngữ điệu rất trầm, cũng rất ôn hòa.



      Dương Chiêu: “Xin lỗi trước, rồi bồi thường năm ngàn.”



      Tiểu Tống lập tức lên tiếng: “Năm ngàn? Chỉ kéo đỏ cổ tay thôi mà năm ngàn, là đồ lừa đảo à?”



      “Thôi.”



      Sinh!” Tiểu Tống bước lại góc khuất, khẽ với người đàn ông kia: “Bọn chúng ràng là lũ lừa đảo, đừng đồng ý, để em giúp .”



      Người nọ lắc đầu, “ cần, cảm ơn các cậu.” Rồi quay sang với Dương Chiêu: “Cho tôi khất lại vài ngày được , bây giờ tôi có đủ số đó.”



      Dương Chiêu: “Vậy xin lỗi trước .”



      Người nọ bình tĩnh, trầm giọng câu: “Xin lỗi.”



      Dương Chiêu định gì nữa nhưng Dương Cẩm Thiên gọi lại: “Chị, thôi bỏ .”



      Dương Chiêu quay đầu nhìn cậu, Dương Cẩm Thiên cúi đầu nhìn ngón tay mình. Dương Chiêu im lặng lát, quay sang với cảnh sát Vương: “Bây giờ tôi đưa tụi nó được chưa?”



      Cảnh sát Vương cũng thấy năm ngàn là nhiều quá, khó chịu cau mày xua tay: “ , .”



      “Đợi chút.”



      Ngay lúc Dương Chiêu định dẫn đám trẻ , người đàn ông đứng trong góc khuất kia lại gọi lại. Dương Chiêu quay đầu, thấy Tiểu Tống đưa lại tờ giấy.



      Người đàn ông kia : “Đây là phương thức liên hệ với tôi, cho tôi nửa tháng, tôi đưa đủ tiền cho .”



      Dương Chiêu nhìn thoáng qua Tiểu Tống. Gã này mặt mũi cũng to nhỉ, tờ giấy cũng là cảnh sát đưa giúp cơ đấy. nhận tờ giấy, thấy đó có dãy số điện thoại di động. Dương Chiêu nhét tờ giấy vào túi áo, dẫn đám trẻ .



      Lên xe, Dương Chiêu nhét ba cậu say rũ kia ra ghế sau, còn Dương Cẩm Thiên ngồi ghế lái phụ.



      “Chị đưa em đến bệnh viện trước.”



      Dương Cẩm Thiên phản đối, cậu cũng thấy cổ tay rất đau.



      Dương Chiêu hạ kính xe, nhưng hút thuốc. Khi có Dương Cẩm Thiên, vẫn hạn chế hút.



      “Tranh giành xe với bà cụ tám mươi tuổi, em cũng dũng .”



      “Em định giành.”



      Dương Chiêu khởi động xe, chạy ra quốc lộ.



      “Vậy sao lại đánh nhau?”



      “Là gã tài xế kia!” Dương Cẩm Thiên cau mày: “Tại gã đó dám khinh thường bọn em.”



      Dương Chiêu: “Hành vi của các cậu muốn cho người khác vừa mắt đúng là dễ.”



      “Ngay từ đầu ta khinh thường!” Giọng Dương Cẩm Thiên lớn hơn, “Chị biết ánh mắt ta nhìn bọn em thế nào đâu, giống như, giống như nhìn rác rưởi vậy đó. Fuck!”



      Dương Chiêu gì, Dương Cẩm Thiên tựa đầu quay sang bên, nhìn ánh đèn xe loang loáng bên ngoài.



      Dương Chiêu chạy xe đến bệnh viện Số Ba gần đó nhất. Bệnh viện ban đêm vẫn rất đông người, Dương Chiêu để Dương Cẩm Thiên ngồi trong xe, bước xuống mở cửa.



      “Vào trong .”



      Dương Chiêu mang Dương Cẩm Thiên vào cho bác sĩ xem, sau khi chụp phim xong hai người ngồi ngoài hành lang chờ kết quả. Dương Chiêu vào toilet hút điếu thuốc.



      Khi có kết quả, Dương Chiêu nhìn qua, sau đó đứng lên: “Tổn thương phần mềm, nghiêm trọng, nhưng chúng ta giải quyết thầm được, chị muốn tố cáo tên tài xế kia.”



      “Chị.”



      Dương Chiêu quay đầu, Dương Cẩm Thiên ngồi ghế nhìn thoáng qua Dương Chiêu: “Bỏ , đừng tìm ta.”



      Dương Chiêu : “Tên đó đánh em thế nào, dùng vũ khí à?”



      “Em thôi mà!” Dương Cẩm Thiên gắt lên tiếng, mọi người hành lang đều nhìn qua. Dương Cẩm Thiên cúi đầu, hình bóng cậu trai trẻ nhìn có vẻ mỏng manh đơn độc.



      Dương Chiêu bước qua, nhàng ôm đầu cậu. Dương Cẩm Thiên khẽ tránh ra, cuối cùng khuất phục ngã vào lòng Dương Chiêu. Dương Chiêu cảm thấy em trai mình khẽ run rẩy.



      “Chị, em là đồ rác rưởi đúng !” Cuối cùng Dương Cẩm Thiên bật khóc. Dương Chiêu hít sâu hơi: “, Tiểu Thiên, em chỉ chưa tỉnh ngộ thôi.”



      Dương Cẩm Thiên khóc thành tiếng, “Em cũng muốn vậy, em muốn vậy… nhưng em chẳng biết phải làm sao…”



      Dương Chiêu vuốt tóc em trai, giọng an ủi.



      Đêm đó, Dương Chiêu đưa hết mấy cậu học sinh này về nhà an toàn, về tới nhà nửa đêm gần sáng. Cha mẹ Dương Chiêu hỏi vì sao tay Dương Cẩm Thiên bị thương, Dương Chiêu giúp em trai che dấu, là bị ngã cầu thang ở trường học.



      Khi Dương Chiêu trở lại căn hộ thuê, mệt mỏi nằm luôn sô pha, quần áo thay giày cởi, cứ thế ngủ.



      Sáng hôm sau Dương Chiêu bị chuông điện thoại đánh thức. mơ mơ màng màng ngẩng đầu, mò mẫm trong túi lấy di động ra, màn hình lên hai chữ Tiết Miểu.



      Dương Chiêu xoay người sô pha, nhận điện thoại.



      “Ừm.”



      “Sao ỉu xìu vậy, em chưa dậy à?”



      Dương Chiêu trả lời, chỉ : “Sao, có chuyện gì à?”



      Tiết Miểu: “Món đó thế nào rồi?”



      Dương Chiêu: “Cái chén đó bể muốn nát ra luôn rồi, em phục chế thế nào đây?”



      Tiết Miểu bên kia đầu dây khẽ cười tiếng. Dương Chiêu nghe loáng thoáng tiếng động, hình như là chén đĩa bàn ăn, hỏi câu: “ ăn cơm?”



      “Ừ.” Tiết Miểu gắp miếng thịt bò dĩa, “Em đừng làm nó nát, nó nát tim cũng nát theo đó.”



      Dương Chiêu cười tiếng, : “ cho em tháng nữa.”



      cho em năm mươi ngày.” Tiết Miểu nuốt miếng thịt bò xuống, cất lời rộng lượng: “ biết công việc phục chế muốn vội cũng được, em cứ từ từ làm.”



      “Được.”



      Tiết Miểu thêm: “ này, sao em qua bên này, điều kiện làm việc ở đây tốt hơn bên em nhiều, có thể cấp cho em vài trợ thủ.”



      cần.” Dương Chiêu lấy tay che mắt, chắn ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào. “Bí mật khó giữ nếu có hơn người biết, em thích làm mình.”



      “Thôi thôi, em muốn sao cũng được.” Tiết Miểu cười , “Làm việc tốt nha.”



      Dương Chiêu thản nhiên ừ tiếng, thêm vài câu rồi ngắt điện thoại.



      Dương Chiêu làm biếng lăn lộn sô pha hồi, sau đó đứng dậy cởi quần áo bước vào nhà tắm, sau khi bước ra thấy thư thái hơn rất nhiều.



      nhấc điện thoại gọi đồ ăn bên ngoài, sau đó vào thư phòng đọc sách đợi giao đến. Thư phòng của Dương Chiêu rất lớn, lúc chuyển vào giành gian phòng lớn nhất làm thư phòng. Thư phòng rất lộn xộn, khắp nơi đều sách tham khảo tư liệu nghiên cứu, đủ các thể loại, cũng làm biếng phân loại, để chồng chất hỗn loạn lên nhau.



      tường thư phòng là bức tranh lụa, nhìn có vẻ khá cổ, bên dưới vẽ con cá chép, phía khoảng lớn.



      Vị trí Dương Chiêu ngồi là ngay bên dưới bức tranh, đeo kính, tiện tay lấy đại cuốn sách. Lúc mở ra hơi ngừng lại, như nhớ ra cái gì đó, với lấy di động gọi đến nhà hàng mới đặt đồ ăn kia.



      “Xin chào, tôi ở khu Hoa Khải Kim mới gọi điện thoại đặt đồ ăn giao tại nhà, xin hỏi nhân viên giao hàng chưa?”



      “May quá, lấy thêm giúp tôi chai nước khoáng, bình lớn nhé.”



      “Được, cảm ơn.”



      Buông điện thoại, Dương Chiêu mở sách ra bắt đầu đọc.



      Phòng yên tĩnh, chiếc đồng hồ treo tường tích tắc chuyển động. Khu nhà này được coi như là xa hoa ở khu vực này, rất yên tĩnh, hiếm khi nghe thấy tiếng ô tô ngoài đường.



      Ánh mặt trời len qua ô cửa sổ chiếu vào, căn nhà yên tĩnh đến mức như hề có sinh vật sống nào ở nơi này.



      lát sau chuông cửa vang lên.



      Dương Chiêu lắc lắc cổ, đánh dấu trang sách đọc rồi đặt sang bên.



      Mở cửa, bé giao hàng tới.



      “Xin chào, chị là chị Dương phải ?”



      “Phải.”



      “Đây là đồ ăn chị đặt, tổng cộng bảy mươi tám tệ.”



      Dương Chiêu rút trăm đồng trong bóp đưa cho bé, trong lúc chờ bé đưa lại tiền thừa, Dương Chiêu lấy đồ ăn vào nhà trước.



      Lúc trả tiền thừa, : “Chị Dương, hình như chị hay gọi đồ ăn chỗ tiệm chúng em đúng .”



      Dương Chiêu cười cười, “Vậy sao? Em nhớ được chị?”



      : “Là thế này chị Dương, tiệm chúng em có chương trình thẻ hội viên, nếu nạp thẻ hội viên, khi gọi đồ ăn được giảm mười hai phần trăm.”



      “Hửm?”



      bé vội vàng thêm: “Nhưng chương trình này chỉ giành cho khách mua hoặc đặt đồ ăn đem về, áp dụng cho khách ăn tại chỗ.”



      Dương Chiêu: “Thẻ hội viên bao nhiêu tiền?”



      bé giao hàng: “Dạ, nạp ít nhất ba trăm tệ.”



      Dương Chiêu nghĩ nghĩ, rồi : “Được, chị làm, em chờ chị chút.” xoay người vào nhà cầm ba trăm tệ ra. ngờ mình chỉ bâng quơ mấy câu vậy mà lại thêm được thẻ hội viên, hiển nhiên có chút vui sướng.



      “Chị Dương, chắc chị cũng vừa ý với đồ ăn ở tiệm chúng em nhỉ.”



      Dương Chiêu cười, bé ghi lại thông tin cá nhân của Dương Chiêu, rồi : “Thẻ hội viên em mang theo, vả lại phải lưu thông tin hội viên thẻ nữa. Chị ghé chỗ tiệm em lấy hay lần sau em mang đến cho chị luôn?”



      Dương Chiêu: “Lần sau em mang đến luôn .”



      bé cười: “Dạ được, hẹn gặp lại chị Dương.”



      Tiễn bé giao hàng nhiệt tình về, Dương Chiêu quay về phòng khách, mở hộp đồ ăn ra. phần để vào tủ lạnh, phần còn lại để làm bữa sáng.







      Hết chương 2
      hoài thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 3

      Edit: Như Bình



      Dương Chiêu ra khỏi nhà gần ba ngày, cảm thấy có khả năng mình phải ở cùng cái bát vỡ này hết cả đời mất.



      Việc phục chế của tiến hành được phân nửa đoạn đường, cái chén vỡ này ở bên hai tháng rồi.



      ra nghiêm túc xem xét giá trị cái chén này cũng cao, tối đa chỉ mấy vạn đồng, nhưng Tiết Miểu lại khẳng khái vung ra hơn mười vạn đồng để phục chế nó. Hai tháng trước, Tiết Miểu đem chiếc bát gốm bị vỡ rất nghiêm trọng đến tìm , muốn tu sửa giúp ta. Lúc đó vốn xử lý bức tranh thủy mặc lần trước Tiết Miểu đưa. Dương Chiêu xem qua cái chén, sau đó với Tiết Miểu: “ càng ngày thiếu đẳng cấp rồi.”



      Tiết Miểu bước vào phòng khách, ta mặc vest mang giày da suốt hai ngày hai đêm từ California bay tới thành phố bé phía bắc Trung Quốc này. Bây giờ, tuy cực kỳ mỏi mệt nhưng ta vẫn luôn chú trọng vẻ lịch lãm bề ngoài của mình. ta tao nhã ngồi xuống sô pha trong phòng khách.



      “Có đôi khi, giá trị của vật thể chỉ nhìn ở bề ngoài được.”



      Dương Chiêu buông chiếc bàn chải lông trong tay xuống, quay đầu nhìn Tiết Miểu.



      “Có phải muốn cho em biết trong cái chén này có giấu bản đồ bảo tàng của lăng mộ cổ ?”



      Tiết Miểu ngửa đầu bật cười vui vẻ.



      “Tiểu Chiêu, thích hài hước của em đấy.”



      Dương Chiêu mặc kệ ta, quay đầu lại tiếp tục làm việc.



      Tiết Miểu đứng dậy, bước đến phía sau Dương Chiêu, ta đưa bàn tay ra khẽ giữ chặt cổ tay Dương Chiêu.



      Động tác này, rất đáng mổ xẻ, nghiên cứu.



      Hình ảnh lướt qua khóe mắt Dương Chiêu là ngón tay thuôn dài của Tiết Miểu, từng lóng tay sắc nét ràng. Nét mặt thay đổi chỉ lướt mắt nhìn sang, : “Điều tối kỵ trong nghề của chúng tôi đó chính là bắt lấy tay người khác.” Dương Chiêu liếc nhìn Tiết Miểu: “… Nhất là lúc làm việc.”



      Tiết Miểu vờ vô tội, nhún nhún vai.



      Dương Chiêu buông bàn chải lông xuống, đứng thẳng lên đối diện với Tiết Miểu.



      , sao nó lại thành thế này.”



      Tiết Miểu cúi đầu nhìn Dương Chiêu.



      lời khó mà hết.”



      “Vậy ngắn gọn thôi.”



      Tiết Miểu hết cả buổi, Dương Chiêu nghe xong cũng đại khái hiểu ra.



      ra bỏ hết những tình tiết thâm tình được thêm mắm dặm muối chuyện này có thể dùng câu để khát quát …. Cái chén này là …. ‘Bà nó chứ, là vật mà trong lúc Tiết Miểu cãi nhau với vợ, ta bất cẩn vơ lấy mà trút giận.



      ra, việc này trong mắt người khác cũng xem như chuyện lạ, tuy cái chén này phải là di vật khảo cổ quý báu, nhưng tốt xấu gì cũng xem như đồ cổ, cho dù muốn đập để trút giận cũng phải đập cái gì đó đáng giá mới đúng chứ.



      Việc này cũng thể trách Tiết Miểu, Dương Chiêu từng đến biệt thự ở sườn dốc của Tiết Miểu lần, trong nhà ta chỉ mỗi cái ống nhổ thôi cũng là vật vô giá, cho nên lúc cãi vã đập bể cái bát gốm ta cũng trải qua quá trình cân nhắc sâu xa rồi.



      “Vỡ cũng vỡ rồi, chỉ cần đền cái khác quý hơn là được mà.”



      ! ! được!” Tiết Miểu lắc đầu: “Tiểu Chiêu đáng của à, em còn quá trẻ nên hiểu ra đời này thứ quý giá nhất đó là tình cảm. Cái bát gốm kia ở cùng bà nội hơn nửa đời người, nó là vật vô giá.”



      Dương Chiêu ừ tiếng, : “Cho nên đập bể nó.”



      Tiết Miểu nghẹn họng.



      “Đó là chuyện ngoài ý muốn, ai có thể tránh khỏi việc kích động, và lúc kích động đập vỡ cái gì đó cũng là chuyện ai muốn cả.”



      Dương Chiêu đáp: “Sao ‘ngoài ý muốn’ đập bể cái bình phỉ thúy trong phòng của .”



      Trong phòng ngủ của Tiết Miểu có cái bình phỉ thúy hoa văn muông thú của triều Thanh, đó là báu vật Tiết Miểu vừa có được, ta nó điên cuồng.



      Tiết Miểu đáp: “ ấy vẫn nhau tha thiết, em thể khiến trở thành người đàn ông tàn nhẫn được.”



      Dương Chiêu cười khẩy: “Có rất nhiều nhà phục chế đồ cổ, đừng mong em bỏ bức tranh này mà tu sửa cái chén chút béo bở kia.”



      Tiết Miểu cười cực kỳ dịu dàng: “Các nhà phục chế đúng là rất nhiều, nhưng chỉ tin tưởng mỗi em thôi. Em cũng biết thích sạch , nên thích người khác đụng vào đồ của .”



      Dương Chiêu khoanh hai tay lại, hờ hững nhìn ta.



      Tiết Miểu bèn lên tiếng: “Hai mươi vạn.”



      Dương Chiêu khẽ nhíu mày, cái giá này quả rất cao, còn cao hơn cả giá bức tranh làm.



      “Xem ra cái bát này rất quan trọng với .”



      Tiết Miểu ảo não lắc đầu: “Bà nội gần chín mươi tuổi rồi, sợ bà chịu nổi đả kích này, trở thành tội nhân của cả dòng tộc mất.”



      Dương Chiêu : “Phải thêm kỳ nghỉ nữa.”



      Bàn thêm điều kiện, đôi mắt khôn khéo của Tiết Miểu liếc trở lại.



      “Kỳ nghỉ? Em muốn nghỉ thêm nữa sao? Năm nay người ta đấu giá đồ cổ quyết liệt thế nào em có biết ? Giá trả cao như vậy mà giờ em còn muốn đòi thêm kỳ nghỉ nữa? Tiểu Chiêu à, em đừng tàn nhẫn vậy chứ.”



      Dương Chiêu đáp: “Tôi chưa nghỉ phép gần hai năm rồi.”



      Tiết Miểu : “Em muốn kỳ nghỉ này để làm gì, chưa từng thấy em đâu chơi bao giờ.”



      Dương Chiêu bình tĩnh đáp: “Em cần kỳ nghỉ, năm nay em trai em sắp cuối cấp ba rồi, sang năm nó phải thi đại học, nhưng nó vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, em muốn có thời gian trò chuyện với nó.”



      Tiết Miểu hỏi: “Em cần bao lâu?”



      Dương Chiêu trả lời: “Hai tháng.”



      “Hai tháng?” Tiết Miểu hít hơi sâu: “Đúng là cuộc trò chuyện dài dòng.”



      Dương Chiêu : “Cho em hai tháng, tìm người khác trùng tu lại nó .”



      Tiết Miểu lại lại trong phòng khách, cuối cùng tựa người vào chiếc bàn, đáp: “Mười lăm vạn, thêm kỳ nghỉ hai tháng.”



      Dương Chiêu nheo nheo mắt.



      đúng là gian thương mà.”



      Tiết Miểu khẽ cười: “Em thích hợp để bàn điều kiện với người khác, những gì em muốn biết quá ràng. dám cược rằng cho dù trả em đồng nào chỉ cần kỳ nghỉ hai tháng này chắc chắn em phục chế nó cho .



      Dương Chiêu xoay người , thèm để ý tới ta nữa.



      Tiết Miểu bước đến sau lưng Dương Chiêu, ta có dáng người cao lớn đặc trưng của con lai nên rất dễ dàng ôm Dương Chiêu vào lồng ngực.



      “Chẳng qua là muốn chi thêm tiền cho em thôi, Tiểu Chiêu, em phải biết người đàn ông rộng lượng.”



      người Tiết Miểu thoang thoảng mùi nước hoa cao cấp, hương thơm rất nhạt, nhưng vẫn vương vấn quanh người. Dương Chiêu xoay người lại trong lòng ta, chỉ ngón tay vào ngực ta rồi đẩy Tiết Miểu ra.



      “Hy vọng cũng có thể rộng lượng với vợ của chút.”



      Tiết Miểu khẽ cười: “ phải rộng lượng, nhưng Tiểu Chiêu à, kiêu căng và luôn tự cho mình đúng là bản chất của người da trắng, rất khác với họ.”



      Dương Chiêu cười ha ha, thèm nhắc tới nữa.



      May mà Tiết Miểu cũng quá mệt, ta đến cái giá đựng rượu, cầm bình rượu nhìn nhìn.



      uống được ?”



      Dương Chiêu đáp: “Tùy .”



      Tiết Miểu chỉ đáp câu được, sau đó mở chai rượu ra. Trước tiên ta tắm rửa sạch , sau đó ra uống ly rượu, rồi say sưa chếnh choáng bước vào phòng khách ngủ giấc.



      Từ lúc Dương Chiêu dọn tới chỗ này, mỗi lần Tiết Miểu tới thành phố này, ta cũng đến khách sạn mà cứ ở lại nhà .



      Lại kể tới, sau khi Tiết Miểu đưa cái bát này tới, ngày hôm sau ta lập tức trở về Mỹ, có điều ta vẫn cứ cách hai ngày gọi cho lần, mỗi lần đều hỏi về tiến độ phục chế cái bát gốm kia.



      Dương Chiêu ngáp cái, ngẩng đầu nhìn qua song cửa sổ, trời bên ngoài tối muộn. Thời tiết hôm nay u ám, tuy chỉ mới sáu giờ nhưng trời tối đen như đêm hôm khuya khoắt.



      Ghép lại từng mảnh chén vỡ khó, nhưng cái khó là ở chỗ phải làm cho nó hoàn hảo chút tì vết. Tiết Miểu muốn để bà nội ta phát ra đường nứt chứng tỏ cái chén này từng bị vỡ nát bấy. cầu này khiến Dương Chiêu lúc trùng tu lại cái bát phải cực kỳ cẩn thận.



      Điện thoại reo vang, Dương Chiêu bước đến nghe máy, đó là cuộc gọi của bưu cục chuyển phát.



      Chỗ này thể sánh với phòng làm việc ở Mỹ, ở đây thiếu rất nhiều vật liệu, lần nào cũng phải gọi điện qua bên kia, nhờ họ chuẩn bị vật liệu rồi gửi qua bưu điện cho .



      Trong điện thoại, nhân viên chuyển phát báo với Dương Chiêu hôm nay quá trễ, bưu cục còn chuyển phát nữa, nếu muốn nhận bưu phẩm phải chờ tới ngày mai. Dương Chiêu muốn chờ thêm, cần gấp loại phẩm màu để tu bổ hoa văn miệng bát, quyết định tự đến lấy.



      thay đồ, cầm túi xách ra ngoài.



      Đúng lúc Dương Chiêu vừa bước ra khỏi nhà trọ, tia chớp lóe lên bầu trời, tiếp theo đó là tiếng sấm ì ầm điếc tai vang lên.



      Từng giọt, từng giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống mặt đất, chỉ trong phút chốc mưa rơi càng lúc càng lớn.



      Dương Chiêu đứng tần ngần ngoài cửa nhìn trời lúc lâu, sau đó xoay người về nhà lấy chiếc ô ra rồi bước vào màn mưa. lái xe của mình, vì từ khu Hoa Khải Kim đến bưu cục cũng gần lắm, giữa đường còn có đoạn thi công, chỗ đó rất gập ghềnh, thấp trũng. Nếu như mưa vẫn tiếp tục rơi chưa biết chừng xe chạy qua được.



      bắt chiếc taxi trước cửa.



      “Đến bưu cục đường số mười .”



      Tài xế taxi nhấn nút máy tính cước, rồi bắt đầu chuyển bánh chạy .



      Tiếng từng hạt mưa đập lên tấm kính xe vang lên rất lớn. Tài xế taxi hơi lo lắng bảo: “Theo tình hình này, lúc nữa dưới chân cầu vượt bị ngập nước, rất khó .”



      Dương Chiêu ừ tiếng: “ tài xế, làm phiền chạy nhanh chút.”



      “Tôi cũng muốn nhanh chứ, nhưng trời như vầy làm sao đây?”



      Mưa rơi càng lúc càng lớn, Dương Chiêu bắt đầu hối hận hành động mình bất chấp thời tiết mà cứ của mình. Nhưng vẫn muốn đến đó lấy bưu kiện về.”



      Khi sắp đến giao lộ cuối cùng, tài xế bỗng ngừng xe lại.



      được, được nữa đâu, tôi phải rẽ ở chỗ này. xuống xe , khỏi đưa tiền cũng được.”



      Dương Chiêu gì, nhìn đồng hồ rồi thanh toán tiền, sau đó bước xuống xe.



      Trong khoảnh khắc vừa mở cửa xe, màn mưa quật thẳng vào mặt Dương Chiêu, còn chưa kịp mở ô ra chiếc taxi chạy mất. Gió rất to, mưa rơi tầm tã, chiếc ô bật lên cũng để cho có mà thôi, chưa tới nửa tiếng đồng hồ mà người Dương Chiêu ướt đẫm.



      Dương Chiêu băng qua mưa to gió lớn bước vào bưu cục, nhân viên chuyển phát ở bưu cục chuẩn bị tan làm thấy bóng đen vọt vào trong bưu cục, bọn họ cũng giật mình.



      Dương Chiêu xếp ô lại.



      “Tôi tới nhận bưu phẩm.”



      nhân viên nữ ở bưu cục nhìn , khó tin : “Trời mưa to gió lớn, sao chị nôn nóng vậy.”



      Dương Chiêu gật đầu: “Là bưu kiện quốc tế.”



      Nhân viên bưu chính dẫn vào phòng chứa bưu phẩm, bưu kiện quốc tế có nhiều, Dương Chiêu nhanh chóng tìm thấy bưu kiện của mình. Nó là cái hộp tương đối lớn. Dương Chiêu ký nhận bưu phẩm sau đó ôm ra cửa.



      ôm mỗi cái thùng thôi cũng rất khó khăn, đừng tới bật ô. Dương Chiêu đành thở dài, trước tiên đặt cái hộp xuống trước cửa, tự mình bước ra ngoài gọi xe.



      Mưa lớn đến mức tài nào mở mắt được, Dương Chiêu đứng ở giao lộ nhìn những chiếc xe chạy qua chạy lại.



      Tay vẫy liên tục nhưng ai ngừng xe. Toàn thân Dương Chiêu ướt đẫm, chỉ che ô đầu chứ quan tâm đến thân mình nữa.



      Khó khăn lắm mới có hai chiếc xe chạy tới, tài xế vừa hỏi nơi muốn rồi họ đều lắc đầu mặc kệ .



      “Dưới chân cầu bị ngập nước rồi, khó lắm.”



      “Bây giờ làm sao mà qua bên đó chứ.”



      Dương Chiêu ôm chặt cánh tay, tháng chín ở phương bắc trời rất lạnh, bị mắc mưa, vậy gió còn quật từng cơn lên người, Dương Chiêu khó chịu hắt hơi cái.



      Vào đúng lúc gần như tuyệt vọng bỗng thấy chiếc xe dừng lại trước mặt .



      Cửa kính xe hạ xuống, khoảnh khắc tài xế trông thấy chợt sửng sốt lát, môi Dương Chiêu lạnh đến mức tím ngắt, hỏi lái xe: “ tài xế, đến khu Hoa Khải Kim được chứ?”







      Hết chương 3
      Last edited: 30/9/14
      hoài thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 4

      Edit : Ong MD



      tài xế, có khu Hoa Khải Kim ?”



      Lái xe nhìn , do dự chút, Dương Chiêu nghĩ bị từ chối, ai ngờ lái xe im lặng lát sau đó nhìn gật đầu, khẽ : “Lên xe .”



      Dương Chiêu tin nổi vào tai mình, với lái xe: “Tốt quá, chờ tôi chút! Tôi có đồ muốn đưa .” Dương Chiêu phải rất lớn, giọng mới xuyên qua tiếng sấm chớp và tiếng mưa đến bên tai đối phương.





      Dương Chiêu che dù, ôm cái thùng đến bên hông xe, nhét vào ghế sau, sau đó vòng lên ghế trước bên cạnh tài xế.



      Kính xe kéo lên, cửa đóng lại, cuối cùng cũng được ngăn cách với mưa gió.



      Cả người Dương Chiêu dính mưa, vừa ngồi xuống ghế liền cảm thấy ẩm ướt. cũng nhận ra điểm này, hơi ngượng ngùng với tài xế: “Xin lỗi, người tôi hơi ướt, để tôi đưa tiền xe cho nhiều hơn chút.”



      Lái xe lắc đầu, “ cần.” ta đề máy, quay đầu về khu Hoa Khải Kim.



      Xe chạy rất chậm nhưng rất vững vàng, có thể là sợ nước ngập làm tắt máy nên tài xế chạy cẩn thận.



      Người tài xế này khác hẳn người trước đó, ta hề câu; ngoại trừ tiếng mưa rơi và tiếng cần gạt nước, Dương Chiêu nghe thấy gì nữa.



      Đầu hơi khó chịu, nghĩ có lẽ vì vừa mới dầm mưa.



      Bất chợt, nhìn bảng tính cước tiền xe taxi và bảng thông tin nhân viên, Dương Chiêu thoáng dừng lại.



      Hình thẻ là ác mộng của mọi người, nhưng tấm hình của lái xe này cũng tệ lắm. Đó là hình người đàn ông tóc ngắn, gọn gàng, khuôn mặt bình thản, ngay thẳng.



      Dương Chiêu nhìn xuống phía dưới.



      Trần Minh Sinh



      Biển số xe: J4763



      J4763



      Dương Chiêu nhẩm lại lần nữa, cảm thấy con số này rất quen thuộc. Đột nhiên, nghĩ tới chuyện.



      J4763—— Đây phải biển số xe của tài xế đánh nhau với Dương Cẩm Thiên mấy ngày trước sao.



      Dương Chiêu ngồi thẳng người, dưới ánh đèn người tài xế chuyên tâm lái xe, hề chú ý tới .



      Lần đó ở đồn cảnh sát Trần Minh Sinh đứng trong góc tối, từ đầu đến cuối Dương Chiêu cũng thấy mặt ta. Dương Chiêu biết người này rốt cuộc có phải ta hay .



      Nhưng nhớ mang máng giọng của ta, dù trong đồn cảnh sát ồn ào kia nhưng Dương Chiêu nghe rất . Giọng thực ôn hòa, hề tranh cãi với Dương Chiêu.



      Nhớ lại lúc ta lên xe, Dương Chiêu biết đây chính là người đứng trong góc tối ngày đó.



      Lúc ta vừa hạ kính xe xuống hơi khựng lại chút, có phải vì ta nhận ra hay .



      Dương Chiêu cảm thấy hơi có lỗi, người này có thể chở , nhưng vẫn cho lên xe. ta cũng chưa hề gì, tựa như quen biết .



      Có lẽ… Dương Chiêu nghĩ xấu chút, có thể ta sợ đòi tiền.



      Dương Chiêu chìm trong suy nghĩ mông lung bỗng nhiên xe lắc lư mạnh, sau đó ngừng lại. Dương Chiêu nhìn ra bên ngoài, chỗ này rất gần khu Hoa Khải Kim. ràng phải lái xe ngừng lại mà xảy ra chuyện mong muốn nhất, taxi ngập nước lâu quá nên tắt máy.



      Xe tắt máy trong nước thể thử kích lửa khởi động lại được, Dương Chiêu nhìn lái xe : “Chúng ta đẩy thử , tôi biết nơi này, ở đây cũng quá sâu chắc có thể đẩy được.”



      Lái xe tay cầm tay lái, biết suy nghĩ điều gì, Dương Chiêu lại gọi lần nữa, ta mới giật mình. ta nhìn Dương Chiêu : “Ở đây rất gần chỗ , xuống xe bộ qua .”



      Dương Chiêu : “ sao, tôi có thể đẩy xe giúp .”



      Lái xe lắc đầu, “ cần, .”



      Dương Chiêu hơi bất mãn, cảm thấy Trần Minh Sinh này rất mọn, chẳng cần đối tốt làm gì. Dương Chiêu lấy tiền trong ví ra, vừa đủ tiền, đặt vào cái hộp trước mặt Trần Minh Sinh, sau đó xuống xe câu.



      Mưa như trút nước.



      Dương Chiêu chạy nhanh ra ghế sau lấy cái hộp, toàn bộ quá trình này Trần Minh Sinh vẫn ngồi yên ghế, nhúc nhích.



      Dương Chiêu đóng cửa lại, chạy về nhà.



      khoảng xa, Dương Chiêu quay đầu lại, vẫn thấy Trần Minh Sinh ngồi trong xe ra ngoài.



      hiểu nổi…” Dương Chiêu khẽ lầm bầm, sau đó lại hắt hơi cái, chạy về nhà nhanh hơn.



      Đến dưới lầu Dương Chiêu chậm lại, thể gạt bỏ được chuyện xảy ra đêm nay. Hành vi cử chỉ của người lái xe này cứ quanh quẩn trong đầu , làm cảm thấy mình như người độc ác.



      Rốt cục, Dương Chiêu ôm cái hộp chạy tới phòng bảo vệ ngay cửa ra vào của khu nhà, sau đó quay ra ngoài.



      Dọc đường, Dương Chiêu cảm thấy mình bị điên rồi.



      nghĩ thế nhưng chân vẫn chạy ngừng về phía chiếc xe bị tắt máy kia.



      hơn mười phút, biết người đó có đẩy xe được hay ?



      Dương Chiêu quẹo tại ngã tư, nhìn qua màn mưa mịt mờ, vừa nhìn thấy bóng dáng kia trong mưa.



      Người lái xe mặc bộ đồ màu đen, ta che dù, đứng đẩy phía sau đuôi xe, có lẽ định đẩy chiếc xe ra khỏi vũng nước. Dương Chiêu lén lút chạy qua, người lái xe kia nhìn thấy .



      Dương Chiêu cảm thấy tư thế đẩy xe của ta hơi kỳ lạ, bình thường lúc đẩy xe người ta đều hạ thấp người, đặt trọng tâm xuống dưới, sau đó dùng sức. ta đúng là có nghiêng người, nhưng dùng toàn thân người bên trái đặt đỉnh xe.



      Hơn nữa…



      Dương Chiêu vẫn cảm thấy, người lái xe này có vẻ như yếu sức?



      Lúc ta đẩy xe cảm giác thực cố sức nhưng luôn khiến người ta cảm thấy có sức lực. ta thuộc loại gầy yếu, thực tế Dương Chiêu cảm thấy dáng người của người này rất rắn chắc.



      lát sau, có lẽ người tài xế cảm thấy cố sức vô ích, ta bước đến cửa xe bên hông, nhanh chóng lại gần tay lái.



      Ngay lúc ta vài bước từ phía sau xe đến cửa xe, Dương Chiêu rốt cuộc cũng hiểu được kỳ lạ ở đâu. Khi người lái xe này bước phải dùng tay phải kéo phần chân phải, điều chỉnh bước chân hết sức đơ cứng, lại rất khó khăn.



      Người lái xe này… Dương Chiêu nhíu mày.



      trách lúc ấy cảnh sát đưa giúp ta tờ giấy kia.



      Dương Chiêu qua.



      Lúc cách khoảng mười bước chân, Trần Minh Sinh nhìn thấy Dương Chiêu. vừa nhìn thấy , lập tức đứng yên bất động. Dương Chiêu đến đuôi xe, nhìn : “Đến đây , cùng nhau đẩy nào.”



      Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu, màn mưa tầm tã ngăn giữa họ khiến hai người nhìn mặt nhau. Dương Chiêu với : “ đứng đó nhìn xe cũng thể tự được.”



      Trần Minh Sinh cúi đầu, kéo chân bước đến bên cạnh Dương Chiêu.



      Lúc này Dương Chiêu mới phát , vóc dáng Trần Minh Sinh rất cao lớn.



      Bọn họ cùng nhau đẩy xe, có hơn người, tuy rằng là con , nhưng vẫn hơn phần sức lực. Chiếc xe được đẩy ra khỏi vũng nước thuận lợi.



      Dương Chiêu xắn ống quần ướt đẫm, nhìnTrần Minh Sinh : “ có muốn khởi động xe thử ?”



      Trần Minh Sinh lắc đầu: “Động cơ bị nước vào, hơn nữa chiếc xe này quá cũ, cho dù kích lửa liên tục cũng nổ nổi.”



      Dương Chiêu chỉ biết lái xe, hoàn toàn hiểu cấu tạo máy móc, hỏi Trần Minh Sinh: “Vậy giờ phải làm sao?”



      Trần Minh Sinh đáp lại: “Đẩy lên bên cạnh , tìm thợ đến sửa.”



      “Thợ sửa xe?” Dương Chiêu bực mình kêu lên, “ chuyện giỡn chơi gì vậy, lúc này mà muốn gọi điện cho thợ sửa xe tới đây sao? Bọn họ có thể đến đây ư? Nếu có thợ sửa chuyên nghiệp như vậy cho tôi biết , tôi cũng chuyển sang làm khách hàng của bọn họ.”



      Dương Chiêu hỏi liên tiếp làm Trần Minh Sinh trầm mặc, Dương Chiêu bỗng nhiên cũng im lặng, hai người cứ vậy đứng im trong mưa to. lát sau, Trần Minh Sinh trước.



      , tôi xử lý chuyện còn lại.”



      Dương Chiêu : “Xung quanh đây là khu dân cư mới, là nơi vắng vẻ ít người, muốn xử lý như thế nào.”



      Trần Minh Sinh giương mắt nhìn , câu vừa rồi ràng có ý bảo ta , người phụ nữ này ngốc, sao lại hiểu.



      Dương Chiêu lau nước mưa mặt, vừa lau xong lại ướt đẫm. biết mình nghĩ gì, nhìn Trần Minh Sinh : “Nhà tôi ở gần đây, đậu xe bên kia , về nhà tôi tránh mưa.”



      Lần đầu tiên trong đêm nay, sắc mặt Trần Minh Sinh thay đổi, giống như nghe Dương Chiêu gì, Dương Chiêu phải lại lần nữa. Trần Minh Sinh cúi đầu từ chối: “Cám ơn, cần đâu.”



      Dương Chiêu : “Tôi còn sợ, sợ cái gì chứ?”



      Câu khích tướng này thực ấu trĩ, nhưng lại có hiệu quả với đàn ông.



      Trần Minh Sinh nhíu nhíu mày: “ liên quan đến chuyện đó, trước .”



      Dương Chiêu lại : “ vẫn nhớ món nợ đó sao.”



      Trần Minh Sinh giương mắt, thấy Dương Chiêu đứng trong mưa nhìn . Trần Minh Sinh biết Dương Chiêu cũng nhận ra , cúi đầu, thấp giọng : “ liên quan đến chuyện đó, tôi chuẩn bị tiền, nhanh chóng trả cho .”



      Dương Chiêu : “Tôi cũng đòi tiền .”



      Trần Minh Sinh thêm gì nữa, kéo chân bước đến mở cửa xe, tính ngồi vào. vừa mở cửa định ngồi xuống, cánh cửa bị Dương Chiêu giữ chặt, Dương Chiêu cúi đầu nhìn : “ từ chối?”



      Trần Minh Sinh nhìn : “Tự tôi có thể giải quyết.”



      Từ góc nhìn của Dương Chiêu, vừa vặn thấy đỉnh đầu Trần Minh Sinh, tóc dính lại vì nước mưa. Tóc Trần Minh Sinh vừa ngắn vừa cứng nên dù ướt đẫm cũng vẫn thẳng đứng. Dương Chiêu nhìn hồi, bỗng nhiên cười lạnh tiếng: “Tôi cần thương lượng với .”



      Trần Minh Sinh gì.



      Dương Chiêu thản nhiên tiếp: “ phải qua bao nhiêu mối quan hệ mới lấy được giấy phép lái xe taxi này.”



      vừa xong, liền cảm thấy cả người Trần Minh Sinh cứng lại. Đầu Dương Chiêu nặng trĩu, nhưng vẫn suy nghĩ rất ràng.



      “Tôi nhớ lầm pháp luật Trung Quốc cho phép người tàn tật đứng tên đăng ký. Xem ra mấy người ở đồn cảnh sát kia có quan hệ tệ với , có phải bọn họ cũng góp phần làm giả giấy tờ đúng ? làm gì, tặng quà? Đút lót? xem, nếu tôi báo lên và bọn họ bị phạt như thế nào?”



      Bàn tay Trần Minh Sinh đặt chân phải siết chặt, tay nắm lấy quần, cuộn chặt lại. Dương Chiêu nghiêng đầu nhìn vào bên trong, Trần Minh Sinh quay đầu lại, Dương Chiêu thấy đôi mắt của rất đen, biết có phải vì mưa mà cảm thấy đôi mắt đen kia sáng rực.



      Giọng của Trần Minh Sinh chứa nhẫn nại và tức giận.



      “Rốt cuộc muốn gì?”



      Dương Chiêu lấy lại tinh thần, thản nhiên : “Tôi , đậu xe bên kia, đến nhà tôi trú mưa. Nếu tin tôi làm chúng ta cứ chờ xem.”











      Hết chương 4

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :