1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hắn là cố chấp cuồng - Linh Công Chúa (9)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Là Cố Chấp Cuồng


      Tác giả: Linh Công Chúa

      Edit: Bụt Tiên.

      Thể loại: đại, sủng, nam9 mắc bệnh tự kỷ, trầm cảm và cực kỳ cố chấp.​

      * Giới thiệu:

      Ba mẹ mất vì tai nạn dẫn đến nam chính bị tự kỷ, trầm cảm và... thần kinh ổn định. Nữ chính là giáo viên mới được điều tới dạy lớp nam chính. Trường này là trường quý tộc, thế là bà chị lo lắng đủ thứ hết. Chị lo nhất vẫn là nam chính - lâu lâu thần kinh bị chạm là lên cơn đập phá - nên bã muốn tiếp xúc với ổng càng ít càng tốt. Dây leo rễ má thế nào vẫn lọt vào mắt xanh của ảnh. này đu bám theo. Chị thấy ổng hiền, ngoan lại có quá khứ tội nghiệp nên chỉ cũng chăm sóc tận tình. Nhưng khốn nổi này ảnh rất bá, chỉ cần thấy chị ngày thôi là bắt đầu đập phá mọi thứ, bỏ nhà tìm chị làm loạn hết cả lên.

      Có lần chị dẫn về nhà chỉ chơi ( phải ra mắt cha mẹ đâu, đơn giản là thầy dẫn trò về nhà chơi thôi). Ba mẹ chị chị cưới chồng, này rửa chén thế là đập nát bét cái dĩa, kèm theo gào khóc các loại.

      Sau này người thân của nam 9 cầu xin, nam 9 "ủ ê" các loại, chị đành chấp nhận làm bạn của ổng. Rồi từ đó bắt đầu , học cách chấp nhận ảnh. HE.
      ThiênMinhChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1:

      tên là Lục Yên Vân, hê..., thừa nhận tên này có hơi tục khí , nếu về tên của , mọi người phải hỏi cha , ông là người thích xem phim kiếm hiệp, trong nhà vốn có vài cuốn sách nhưng hai phần ba đều là tiểu thuyết kiếm hiệp của cha . Nếu về tiểu thuyết kiếm hiệp ông tuyệt đối là chuyên gia. Mẹ thường , nếu cha khi còn học cũng đam mê đọc sách như vậy phỏng chừng bây giờ cũng được làm giáo sư chứ chả chơi. Cho nên còn may mắn, ông chưa đặt tên là Lục Tiểu Phụng may lắm rồi.

      Gia đình gia cảnh cũng được xem là tốt, cần phải làm việc vất vả nhưng vẫn đủ cơm no áo ấm. Cha là người Thượng Hải, mẹ là người Tứ Xuyên, nay họ về hưu nên quyết định trở về thôn quê dưỡng lão, ông khí thôn quê rất tốt, nhiệt độ khí thích hợp cho những người già ở lại. Xem biểu "an nhàn" của ông so với dân bản xứ đây còn giống người chính gốc hơn. Ông Thượng Hải là nơi thích hợp cho người trẻ tuổi ở.

      Có lẻ ông trời ưu ái cho thông minh từ khi còn trong bào thai nên năng lực học tập của luôn tốt hơn những đứa trẻ cùng tuổi. 5 tuổi có thể học tiểu học, trong lúc học phát huy bản năng thông minh tiềm liền được nhảy mấy cấp. Cho đến khi học năm nhị lúc đó chỉ mới mười ba tuổi. Làm nghiêm cứu sinh bao lâu khi tốt nghiệp liền lấy được bằng thạc sĩ.

      --- -------

      Đứng ở trước cổng trường trung học MG, khỏi cảm thán. Từ hôm nay trở chính là vị giáo sư trẻ nhất ở đây, MG là ngôi trường lớn nhất Thượng Hải, cảnh trí rất đẹp, phương tiện dậy học lại rất đại hóa. Nhớ lại lúc trước muốn đến Thượng hải làm việc, cha mẹ đương nhiên rất phản đối. Nhưng là người trưởng thành vốn nên phải độc lập. Vì vậy sau khi hoàn thành việc học liền lưu lại Thượng Hải làm việc. Dùng tiền mấy năm nay làm trợ giảng cùng việc làm thêm nhưng chủ yếu vẫn là dựa vào tiền của cha mẹ. Ở phía Đông thành phố mua căn hộ 90m vuông gồm hai phòng nhưng phải trả góp trong vòng 7 năm. Ở Thượng Hải phòng trọ luôn hề rẻ.

      Trước mặt thổi tới trận gió mát mẻ, đúng là thấm vào ruột gan.

      vào lớp 2 năm nhất, nhìn cánh cửa hé ra cùng với gương mặt non nớt đan xen ít thành thục, khiến khỏi mỉm cười. Lớp học phần lớn là những đứa trẻ 17 tuổi, nghĩ đến lúc 17 tuổi làm cái gì ta? Có lẻ là giãy dụa giữa đống đề thi đại học chăng.

      Khai giảng chỉ mới tháng nhưng thay đến hai giáo viên chủ nhiệm. Nghe là do học sinh có vấn đề trong lớp gây nên. Đưa mắt nhìn về phía cuối phòng học, nơi đó có hai người cao to mặc vest đen đứng, khóe miệng tự giác giựt giựt, đừng đây là vệ sĩ trong truyền thuyết nha? Ngồi phía trước bọn họ là thiếu niên. Khuôn mặt xinh đẹp chút biểu tình, khí chất tao nhã, nhìn cặp mắt kia có thể cảm nhận được đứa này dễ tiếp cận cùng người khác. Khi lời nào cậu rất khó làm cho người ta nghĩ đến cậu chính là cái đứa trẻ có 'vấn đề' kia. Lục Yên Vân đứng ở
      bục giảng đối mặt với ba người kia, lúc này rất có tư thế của thẩm phán quan, mà cậu bé kia lại chính là phạm nhân đợi tuyên án. Ừ, rất giống..... Đợi chút.... Thất thần....

      Ho tiếng, nhìn về phía lớp học với ánh mắt trong suốt. Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều đứa như vậy rất muốn dùng lời dạo đầu kinh thiên động địa tí như: 'Chào các bạn học sinh, kì tôi chính là khí thay đổi xã hội, là người đại trong ngàn vạn , kích thích thị trường điện ảnh, đề cao người trẻ tuổi, ngọc thụ lâm phong, phong độ giáo sư chính là tôi, Lục Yên Vân.' Nhưng phỏng chừng sau khi như vậy, về sau cũng đừng mong tại trong cái lớp này lăn lộn. Vì thế Lục Yên Vân liền bày ra tư thế tao nhã, đúng chính cho là tao nhã "Chào mọi người, tôi họ Lục,các bạn về sau có thể gọi tôi là Lục lão sư,về sau tôi chính là chủ nhiệm của lớp các bạn."

      Ai trường quý tộc đều là những đứa trẻ quậy phá chứ. Tất cả chỉ là phim thần tượng gạt người thôi. Nhìn xem những đứa này đều nghe lời. Chúng qua cái tuổi nổi loạn, lúc này biết khao khát, mơ ước đến tương lai.

      Thời gian trôi qua, việc dậy học cũng thực thuận lợi. Cái đứa trẻ có 'vấn đề' kia cũng rất nể tình có 'phát tác'.

      Sau khi tan học, liền bị đám học sinh vây quanh. khỏi phòng học Lục Yên Vân rất cảm thán rằng bọn trẻ thời này nhiều, ở đâu ra quá trời câu hỏi, bọn chúng đối với cuộc sống của giáo mới là đây cũng thập phần quan tâm. đám người trẻ nhiệt tình mà.

      "Lão sư, thoạt nhìn rất trẻ tuổi nha."

      "Lão sư năm nay bao nhiêu tuổi vậy?"

      " có bạn trai chưa?"

      "Nên kết giao vài cái bạn trai nha."

      ... ....

      Theo chân bọn họ qua lại hồi mới nhận ra mình có tiềm năng tiến vào giới showbiz nha.

      Văn phòng MG rất lớn, từng bàn của giáo sư đều có ngăn cách độc lập. ngồi ghế của mình tiếp tục nghiêm cứu hồ sơ của học sinh trong lớp. Lật đến hồ sơ có hình ràng, ghi ấn ba chữ cực lớn.

      "Khoát Thư Lượng"

      Cậu ta tên gọi là Khoát Thư Lượng ư.

      Khoát Thư Lượng, cha mẹ mất sớm, cậu chính là người nối nghiệp duy nhất của tập đoàn Khoát thị. Là người rất có giá trị, bộ dạng nhìn cũng rất đẹp mắt. giống tình tiết trong truyện ngôn tình. Nhưng có câu , như thế nào ta. Thượng đế đóng của bạn cánh cổng chính tất mở cho bạn cánh cửa sổ. Nhưng theo thấy, thượng đế lại mở cánh cửa sổ của Khoát Thư Lượng rất , cực kì .

      --- ----

      Noel lại đến, hôm nay noel vừa vặn là cuối tuần, trường học nghỉ.

      Buổi sáng liền nhận được cái bưu phẩm, chiếc hộp màu tím được gói cẩn thận được Lục Yên Vân mở ra, bên trong là hộp phấn màu hồng kèm theo những cánh hoa hồng nằm rải rác xung quanh nhìn rất đẹp. Phấn hoa hồng có nghĩa: 'đặc biệt quan tâm, đối với người nhớ mãi quên'. Nghĩ tới lại muốn cười. Học trưởng của lại vẫn lãng mạn như vậy. Đối với món quà này Lục Yên Vân nhàng cẩn thận bỏ nó vào cuối chót ngăn kéo. Hôm nay, liền chọn ít trang sức trang nhã để chốn cũ gặp người.

      --- ----

      Thượng Hải ban đêm đặc biệt xinh đẹp, đèn đuốc huy hoàng. Lục Yên Vân vào nơi phía bảng đề 'Hải thần nặc phú đặc' vốn là quán cà phê lầu hai của khách sạn. Cảnh trí tao nhã, quán cà phê được ngăn hoàn toàn với khu vực bên ngoài. Nơi này là nơi mà và học trưởng lần đầu tiên đến cũng chính là nơi mà bọn 1 năm trước chia tay.

      "Ngồi Tiểu Vân, đây uống ít nước cho nhuận miệng ." Lạc vào kí ức năm xưa, bên tai giống như truyền đến thanh ôn nhu của học trưởng. Lục Yên Vân bắt lấy cái ly trước mặt đưa lên nhấp miến để che giấu cảm xúc của mình lúc này. cố gắng chế cảm xúc của chính mình.

      "Nếm thử món này như thế nào. Đây là món nổi tiếng nhất ở đây nên hương vị nhất định tồi."

      "Đừng chỉ lo cuối đầu ăn đồ ăn. Tiểu Vân, cùng mấy câu được . Theo từ lúc tiến vào đến giờ em chưa hề để ý đến à nha."

      Cười khẽ lau mồ hôi mặt , Trần Nhiên có phát hành động này của mình có biết bao sủng nịch, ánh mắt cưng chiều nhìn Lục Yên Vân. Ánh mắt như vậy chưa hề tồn tại người con nào khác.

      "Trần Nhiên, như vậy rất dễ làm người khác hiểu lầm Tiểu Vân mới chính là bạn của nha. Em đây là ghen tị." Đình học tỷ trề môi ê ẩm , nhìn như vậy muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.

      Đúng vậy, quên, lúc ấy bạn học trưởng còn ngồi bên cạnh. Lần đầu tiên xã đoàn tổ chức là ở 'Hải thần nặc phú' rất đông vui rồi cùng học trưởng cũng từ đó mà phát triển mối quan hệ đương. Có lẻ do sai lầm ở đâu đó khi hai người hợp lại, đúng vậy, chính là người thứ ba chia rẻ học trưởng và bạn của . Đáng lý ra cuộc tình này nên tồn tại nhưng lại lưu luyến nó.

      Trí nhớ trôi về lễ Noel năm trước. Cũng là năm cuộc tình đầu tiên của kết thúc.

      "Em muốn chia tay sao?" Học trưởng dùng ánh mắt chăm chú nhìn chớp mắt, ánh mắt này khiến quen.

      " xin lỗi, em muốn tổn thương khác."

      Trầm mặc lúc.

      " hiểu được....." Học trưởng dời ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ bên ngoài.

      nhìn Trần Nhiên suy sút biểu tình, đây là lần cuối cùng, muốn nhìn kĩ người con trai mạnh mẽ trước mặt này. nở nụ cười hướng vươn tay , dịu dàng "Học trưởng, cám ơn từng em."

      "Cám ơn em vẫn luôn nhẫn nại ." Trần Nhiên vươn tay dùng sức cầm tay , đây là lần cuối cùng giữ chặt , sau đó lưu luyến rời buông ra.

      vẫn là , xảo trá tai quái, người này cùng có tâm linh tương thông. Nhưng thể buông ra. vốn là thể giữ bên người. có gánh nặng vai, gia đình tiểu Đinh vốn có ân với . vốn là xứng với , cho nên bằng buông tay.
      Mymy97, PhongVyChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2:

      "A------"

      Đột nhiên tiếng gào to làm cho toàn trường yên tĩnh . giật mình ngẩn đầu nhìn hướng tiếng hét liền thấy người con trai tức đến muốn sùi bọt mép, bị tia thống khổ trong ánh mắt cậu khiến chấn động.

      Nháy mắt cậu giống như người điên, đem cái bàn bên cạnh đạp đổ, cũng biết tại sao lại như thế này. Nhìn thấy Khoát Thư Lượng đứng bên cạnh nữ phụ vụ sinh cước đá đến phía trước khiến phát khóc ,bên cạnh chân đều là những mảnh vỡ của chén dĩa ly sứ các loại.

      "Lần này liền coi như hết , cũng là cẩn thận đụng đến cái đĩa, này tiểu thư hiểu chuyện, mau đứng dậy xuống ." Bên cạnh Thư Lượng là người đàn ông mặc vest mang giày da qua nâng nữ phục vụ sinh khóc kia dậy " nhanh " Trong tay đem vài tờ giấy màu hồng mang mệnh giá lớn nhét vào tay .

      Vì sao lại thống khổ như vậy? Đây là lần đầu tiên nhìn Thư Lượng phát bệnh. Nhưng mà nơi này phải lớp học, càng phải trường học. Bên cạnh cậu có rất nhiều người theo nên tới phiên tới giáo dục. Vì vậy tính rời nơi thị phi này. Thừa dịp Khoát Thư Lượng đứng ở phía trước thấy liền chuồn . Được rồi, thừa nhận mình chính là giáo vô lương thiếu trách nhiệm. Chính là nghĩ tới nguyên nhân tức giận nhưng là qua vài ngày nữa theo nhất định biết thôi, này, là sau...

      Trong lúc muốn rời khỏi khách sạn liền bị kéo trở lại, sợ là giả, cảm nhận được sau lưng nồng đậm sát khí. Lục Yên Vân cố gắng làm tốt công tác tâm lý, bình tĩnh xoay người đối với cậu nở nụ cười.

      "Lão....." Thư Lượng khi phát có vẻ chân tay có chút luống cuống, phải cậu khẩn trương mà vì cậu có chướng ngại về ngôn ngữ. Theo tư liệu , cậu rất ít cùng người chủ động chuyện. Số lần bắt chuyện chỉ điếm đầu ngón tay, có phần kinh ngạc khi cậu bắt chuyện với mình nhưng đa phần lại là tự hào. Thấy chưa, trời sinh chính là người có tốt chất làm lão sư mà.

      "Cái kia..... Noel vui vẻ." cười phát ra từ nội tâm.

      "Hỉ...."

      , lúc ấy sợ tới mức , chẳng lẻ sức quyến rũ của đến mức đánh đâu thắng đó có gì cản nổi ư. Chẳng lẻ cậu ta hướng thổ lộ sao.
      Nguyên lai sau này mới biết. ra "Hỉ" của cậu là chỉ vui vẻ, cao hứng chứ như hiểu lầm suy nghĩ bậy bạ.

      Hàn huyên vài câu, toàn bộ quá trình cười. Chính là ở lúc xoay người lông mi lóe lóe rồi tiếp tục mặt than. Cảm thấy đầu hơi hơi đau liền hẹn gặp lại.

      Rời khỏi khách sạn ngồi vào chiếc xe bọ rùa lục sắc của mình. Bởi vì uống ít rượu nên muốn vui vẻ tí liền bật ít nhạc khoay khỏa đầu óc. Chiếc xe từ từ tiến về phía dưới căn hộ của . Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương có phần bất đắc dĩ. Vỗ vỗ mặt cho thanh tĩnh rồi tiến về phía nhà.

      Về tới nhà trước tiên rửa mặt rồi tiến đến chiếc giường công chúa màu hồng của mình nằm xuống (đây là đồ quý nhất trong nhà mà )tự với chính mình, hảo hảo ngủ ngon, ngủ giấc dậy tất cả tốt. nên nhớ người...... nên nhớ người a...... Rốt cuộc cũng mệt mỏi nhắm lại hai mắt.

      Rượu vốn phải là thứ tốt. Hôm qua phóng túng nên kết quả hôm nay tỉnh dậy liền mệt mỏi đau đầu. Hên hôm nay là chủ nhật nên có thể ở nhà nằm tịnh dưỡng suốt ngày. Ngày mai là thứ hai cũng khỏe lên rất nhiều.

      Buổi chiều mới có tiết. Giờ này ở trong văn phòng nhìn bài tập. Chuông tan học vang lên, hành lang liền vang lên tiếng bước chân dồn dập.

      5-4-3-2-1----

      "Lục lão sư, xem lớp học đều đem theo loại sách này." Trương Quân lão sư là người dậy toán học, lúc này ông thở hổn hển đến trước mặt Lục Yên Vân. Nhìn qua hẳn là thập phần tức giận, mặt đều đỏ lên.

      đối với người đàn ông này tò mò. Vốn chỉ mới qua ba mươi tuổi lại cố tình tạo cho mình vẻ già dặn trí thức. Nhìn cái kính được đánh sáng bóng kia. Nhìn là biết đồ trong nước nghe rất khó mua được. lần vô tình nghe người khác , bát quái, nhiều chuyện nha.

      Ông liếc mắt nhìn cái rồi đặt quyển truyện tranh cầm tay lên bàn.

      <Bá vương xoa xoa> ân, xem ra đứa này khẩu vị tệ. Đến tập ba cũng có, chứ tập hai nam chính bị trúng độc, nghạch...... Kia độc gì mọi người tự hiểu. Nữ chính muốn dùng thân mình để giải độc nhưng chuyện xưa như chỉ mành treo chuông đến đây lại kết thúc tập hai. ngờ mới đây ra tập ba.

      Trương Quân thấy lâu lời nào mà nhìn chằm chằm bìa mặt truyện tranh.Ông nhìn được câu nào chỉ tức giận lưu lại câu 'Học sinh của lớp , chính mình xem mà xử .'

      --- -------

      Tan học có nữ sinh chạy đến văn phòng. nhìn gương mặt có vẻ trắng, hồng hồng hé ra gương mặt quả táo, đỉnh đầu hình nấm. Chắc đây là chủ nhân của cuốn truyện .

      Đến giờ bé kia mới khẩn trương, bất an đứng bên.

      "Em cảm thấy có đẹp mắt ?"

      "Hả....?" Nữ sinh ngờ hỏi như vậy nên biết trả lời như thế nào mặt ngốc lăng đứng ở đó.

      "Em cảm thấy Hắc Long suất sao?"

      "Dạ, ngoài Ngân Giấu ra em thích ta nhất."

      "Tôi cũng vậy." như tìm được tri , cũng kích động lên.

      Vì thế hai người theo nhân vật tạo hình, kịch tình cẩu huyết, các bộ truyện tranh khác nhau càng bàn luận càng xa vấn đề. Văn phòng vang lên giọng thảo luận kịch liệt của hai người. biết còn tưởng rằng hai ngưòi thảo luận cái vấn đề gì đó cao thâm.

      "Lão sư tốt." bé kích động vui vẻ nhìn Lục Yên Vân.

      "Ừ.... Tôi cũng cảm thấy như vậy." tại đám dễ nắm bắt.

      "Lão sư. có thể trả cuốn truyện lại cho em ?"

      "Như vậy , kỳ thi sắp đến....."

      "Em chỉ biết." Chưa đợi xong, nữ sinh kia cuối đầu mặt bí xị lên tiếng. " , muốn em thi bao nhiêu điểm."

      Này nha, cấp điểm, thức ăn gia súc đều kiếm
      .

      "Trước hết muốn thấy em lần tiến bộ. Chuyện này có thể ."

      "Ân." nữ sinh dường như cũng vừa lòng với điều kiện này nên mặt mày cũng sáng rỡ

      "Được. Cuốn sách kia trước tôi giúp em bảo quản, chờ em thi xong tôi liền đem trả lại."

      "Cám ơn lão sư." bé cúi mình 90° rồi chạy nhanh ra khỏi văn phòng. Nhìn bé năng động chạy ra bên ngoài Lục Yên Vân khỏi cảm thán. Đây là thanh xuân a....... Thanh xuân tốt.









      Chương 3: kiện bạo lực trường học.

      Đảo mắt đến lễ tình nhân. Lục Yên Vân nhìn bàn làm việc trải đầy chocolate thầm đắc ý. đây là vẫn còn mùa xuân nha. Các nam sinh tặng chocolate đều là loại nhập khẩu, hổ là trường học quý tộc mà. Còn có nữ sinh cũng tặng, toàn là loại thủ công tự làm đáng nha, nào là hình thỏ, gấu..... Đợi chút. Như thế nào còn có hộp cơm ở đây. Lễ tình nhân mà tặng hộp cơm là đặc biệt nha. Mở ra bên trong là những cuộn sushi tinh xảo, tùy tiện bốc khối thả vào miệng, ân...... Hương vị cũng tệ lắm.

      Trương lão sư lúc này tới thấy bàn đống quà tặng, mặt mũi liền có chút xám.

      " dám ăn."

      "Ngô....Sao....sao...?" Miệng nhai sushi mơ hồ hỏi.

      " có biết ai đưa sao?"

      "Ai a?"

      "Khoát Thư Lượng."

      "Phốc....." Cơm bay ở bay theo vòng cung liền văng hết lên mặt Trương lão sư đối diện. Có vài hạt cơm theo tóc ông lăng xuống dưới.

      "Thực xin lỗi, thực xin lỗi." bất ngờ đứng dậy muốn thay ông lau.

      " có gì."

      Đúng lúc này ngẩn đầu lên nhìn ra phía ngoài cửa liền nhìn thấy bóng trắng. Chớp mắt cái muốn nhìn hơn nhưng khi nhìn lại thấy gì cả. Ai..... Nhất định là gần đây quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác thôi.

      Hôm nay tiết thứ ba là toán học. ngồi ở bàn công tác nhìn bài văn của bọn viết chợt lớp trưởng Trần Ba của lớp vội vàng chạy vào, thở gấp : "Lục lão sư..... Khoát Thư Lượng phát bệnh."

      Khi chạy đến phòng học thấy bàn ghế bị ném lung tung, sách và dụng cụ học tập rải đầy khắp sàn.

      Nhìn Khoát Thư Lượng như sư tử con giận dữ, giương nanh múa vuốt đánh người. Trời..... Người bất hạnh này ngờ lại chính là Trương lão sư của chúng ta.

      Bị người bệnh tâm thần đánh hình như người kia có phần hơi bi thảm. Nếu vẫn dễ dàng phẫn nộ, người bệnh lại có khuynh hướng bạo lực, kia là rất nguy hiểm.Càng đáng sợ là lại có tiền có thế.

      vừa tính bước đến ngăn cản nhưng cánh tay phía sau lại bị lớp trưởng túm lấy. Trần Ba thấp giọng cho biết. "Lão sư, nguy hiểm lắm.Lúc trước cũng vì như vậy mà hai vị lão sư liền rời cương vị công tác."

      có chút tức giận. Lão sư tôn nghiêm sao có thể để cậu ta mặc sức giẫm lên như thế? Ở thời điểm chuẩn bị tiến lên vệ sĩ của Khoát Thư Lượng cũng nghe tiến động mà vào giữ lấy cậu. Ngay cả bác sĩ tư cũng có mặt, cố gắng chế phục cậu rồi tiêm mũi thuốc an thần. Khoát Thư Lượng trước lúc hôn mê còn nhìn liếc mắt cái cư nhiên khóe miệng lại cong lên. Cậu thế nhưng cười. Rất kinh khủng!

      ....

      Sau bệnh viện thăm Trương Quân. Tuy có cảm tình gì nhưng tới nỗi chán gét. Vốn là đồng nghiệp với lại ông chính là do học sinh của đánh bị thương. Trương Quân kể cho nghe, ngày đó giảng bài trong lớp học Khoát Thư Lượng đột nhiên vọt vào đối với ông ra tay đánh. Ông còn chưa có ý thức nằm ở bệnh viện. Sau gia đình của Khoát Thư Lương cho ông ít tiền xem như bồi thường muốn làm lớn chuyện. Trương Quân muốn chấp nhứt nữa dù sao nếu lên tòa phải tốn rất nhiều tiền. Tuy lương ở MG ít nhưng liệu ông có thể chống được bao lâu?

      Nghe xong cũng có phát biểu ý kiến. Đúng vậy, có tiền muốn như thế nào chả được. chuyện lúc khuyên ông nên cố gắng nghĩ ngơi. Rời khỏi bệnh viện Lục Yên Vân muốn đến nhà Khoát Thư Lượng hỏi xem. Việc gì mà khiến cậu phẫn nộ đến như vậy.

      --- -----

      Thời điểm đến nhà Khoát Thư Lượng là cuối tuần. Nhìn tòa kiến trúc cổ kính mang nét đẹp của kiến trúc Thượng Hải nhưng lại tạo cho Lục Yên Vân cảm giác tịch mịch. Nghe Khoát Thư Lượng ngủ nên cậu của Thư Lượng tiếp đãi . Nhìn ngươi kia chắc dưới 40 tuổi nhưng xem ra thời gian đối với ông đặc biệt lưu tình. Khí chất tiêu sái, bề ngoài đặc biệt gây hấp dẫn người khác. Có lẻ ở thương trường sóng gió nhiều năm tạo cho ông thêm phong vị mạnh mẽ của người đàn ông thành đạt.
      Cuối cùng cũng hiểu vì sao lý lịch Khoát Thư Lượng là người cực kì quý giá là vì có ông cha rẽ đường cho sẵn, có cả gia tài khổng lồ chóng lưng phía sau quý giá mới là chuyện lạ. Được biết khi Thư Lượng 20 tuổi liền có thể tiếp nhận tất cả tài sản thuộc về mình. (năm nay ấy 19 tuổi rồi.)

      Cho nên , từ cha mẹ mất sớm nên hình thành tâm lý của cậu có vấn đề như bây giờ. Được biết lúc 4 tuổi cậu tận mắt thấy cha mẹ cãi nhau rồi cha giết chết mẹ cậu sau đó cũng tự sát theo. Nhìn toàn cảnh máu me khiến cậu sau này thích chuyện. Từ lúc ấy vấn đề trở ngại ngôn ngữ liền khiến Khoát Thư Lương trở nên vặn vẹo hơn.

      Nhớ tới lúc trước ở nhà hàng cậu phát bệnh ra là vì nữ phục vụ làm bể đồ khiến cậu nghĩ đến quá khứ nên mới sinh ra điên cuồng như vậy. Thư Lượng lúc có đến trường học. Cậu chỉ ở nhà ngây ngốc dẫn đến tâm trạng bình thường khiến tuần liền tự sát đến 3 lần. Sau đó cậu lại luôn ở trong nhà tiếp nhận trị liệu và học tập. Sau nhiều năm điều trị ổn định cậu còn khuynh hướng tự sát.

      Bác sĩ theo tình trạng này là do chứng trở ngại ngôn ngữ khiến Khoát Thư Lượng càng hiểu vấn đề hơn. Lúc này nên đặt trong môi trường bình thường để ngôn ngữ bị hạn chế và có lẻ tâm trạng cũng tốt lên khiến bệnh tĩnh khuyên giảm. Vừa vặn Khoát thị chính là đại cổ đông của trường MG, hơn nữa hiệu trưởng cũng có chút giao tình với Khoát gia. Thế là Khoát Thư Lượng liền được đưa đến trường học trải nghiệm. Nhưng mới khai giảng 1 tháng cậu đại nháo 2 lần. Lần thứ nhất là đả thương lão sư (Vì ông ấy vô tình sờ lên đầu cậu). Lần thứ hai là nữ chủ nhiệm ở lúc cậu phát cuồng trong lớp mà bị dọa sợ bỏ chạy (Nguyên nhân là trong lúc học chế tác gốm sứ may có bạn làm bể đồ vật nên khiến Thư Lượng chấn động phát bệnh). Nhìn những việc xảy ra trước mắt người nhà Khoát gia quyết định hay cứ vậy mà bỏ qua cho Khoát Thư Lượng để tiếp tục ở trong nhà. Nhưng ngờ là tâm trạng cậu lại ổn định liên tục đến 2 tháng hề phát bệnh. Khoát gia liền quy công lao to lớn này lên người giáo sư mới đến là đây . Tuy bên ngoài "Làm sao...... Làm sao......" nhưng kì là trong lòng vui vẻ đến nở hoa.

      Lúc này mới biết được người đàn ông trước đây chính là Trần Mặc, là bác sĩ riêng của Khoát gia. Cũng chính là người đàn ông mặc vest tại khách sạn mà thấy đứng bên cạnh Thư Lượng. Trần Mặc với rằng từ lúc chuyển đến làm giáo viên bệnh tình của Khoát Thư Lượng chuyển biến rất tốt. Trong năm nay đây là lần đầu tiên cậu phát bệnh. Trước đến hai việc lão sư bị đuổi kia. Trần Mặc còn đưa bệnh án của Thư Lượng cho xem hi vọng có có thể cùng bọn họ giúp học sinh Thư Lượng tiến bộ hơn. đối với chuyện này đương nhiên là từ chối.

      Vừa tính mở ra ghi lại bệnh tình Khoát Thư Lượng tỉnh dậy theo phía cầu thang bước xuống. Hình như việc đến đây đối với cậu rất kích động nhưng phần lớn là hưng phấn. Nhưng Lục Yên Vân thử cùng cậu chuyện với nhau, kết quả tốt cho lắm thế là liền xuất ra chiêu lấy lòng.

      Đưa CD cho cậu, có lẻ nghe chút nhạc đối với cảm xúc của cậu dịu lại chút. Đến khi tính rời cậu lại mở miệng từ đầu tiên trong ngày hôm nay "Cơm".

      Thấy cậu có ý lưu lại ăn cơm khiến cậu của Thư Lượng và Trần Mặc đều giật mình, cũng thập phần nhiệt tình mời ở lại dùng luôn cơm chiều. Bửa ăn thực rất phong phú cùng với trong TV chiếu khác nhau là mấy. Đèn thủy tinh treo phía chiếu sáng khắp phòng tạo nên cảnh trí xa hoa sang trọng. Phía dưới chùm đèn là cái bàn dài mấy thước bên đặt rất nhiều đồ ăn các loại. Nhưng việc cái bàn dài này khiến mọi người ngồi rất xa tạo nên cảm giác xa cách khí ấm cúm của gia đình gì cả. Nếu muốn ăn món gì liền có người hầu phía sau đem món đó đến trước mặt khiến có chút quen. Nhưng lại cực kỳ hứng thú với những đồ dùng bát đĩa này, xem ra đây đều là những vật dễ vỡ. Sau khi cơm nước xong liền cùng bạn học Khoát tiếp tục trao đổi nhưng đa phần đều là cậu nghe. Trần Mặc cậu chịu ngồi nghe người khác kì tích. Đến lúc rời liền được nghe từ thứ hai thoát ra từ miệng cậu "An", nghĩ ý cậu là về chú ý an toàn. Biết cậu quan tâm mình nhìn phía cậu mỉm cười. Ngồi vào trong xe bọ rùa của mình, nương theo đèn đường liền thấy mặt cậu có chút ửng đỏ, đôi mắt cong cong lóe lên vài tia quái dị.

      --- -----

      Về đến nhà liền mở ra báo cáo bệnh án của Khoát Thư Lượng mà mình ghi lại, có ghi: 'Khoát Thư Lượng, tính tình cố chấp hình thành bệnh tâm thần phân liệt. Thuộc loại hiếm thấy khi còn hình thành bệnh, có chướng ngại ngôn ngữ, thích cùng người khác tiếp xúc, có khuynh hướng tự bế.....

      Nhìn xuống phía dưới là những lần Thư Lượng phát bệnh. ngờ là Trần Mặc giúp cậu trị liệu đến 14 năm....

      Chương 4:

      Đảo mắt cái lại đến kỳ thi, nữ sinh kỳ trước thi đứng hạng 5, so với lần trước tiến bộ hơn rất nhiều nên liền đem sách trả lại cho bé nữ sinh nhân tiện tặng cho bé tấm áp phích mà năm trước Nhật Bản nghe học thuật rồi mua về.

      Khoát Thư Lượng cũng tham gia cuộc thi môn ngữ văn và lý còn toán học lại tham dự nhưng thành tích được lắm, người này viết văn rất tốt, đáng tiết làm nhà văn, cũng khó trách, nhìn xem đề bài <Gíup đỡ người gặp khó khăn> đây phải là đề dành cho học sinh tiểu học hay sao: nào là đường nhặt được của rơi, giúp người già qua đường,... ....

      ------

      Rất nhanh liền nghĩ đông, được nghĩ 2 tuần lễ liền trở về quê thăm cha mẹ. Nhưng ngờ Trần Mặc lại gọi điện thoại tới về bệnh tình của Thư Lượng.

      "Thư Lượng rất ngoan ngoãn ở nhà nhưng cậu ấy lại luôn nhốt mình trong phòng, bằng cũng là ngồi ngẩn người lâm vào thế giới riêng." Ngữ khí của Trần Mặc khi lộ ra lo lắng, xem ra tình hình rất quan trọng.

      Nắm chặt điện thoại Lục Yên Vân câu nào. Tuy hành vi của Thư Lượng luôn rất bình thường nhưng lại cảm thấy ánh mắt càng ngày càng quái.

      "Lục lão sư..... còn đó ?" Trần Mặc kêu vài tiếng.

      "A... Tôi còn đây." Tần suất thất thần ngày càng cao.

      ... .......

      Ngày nghĩ thời gian luôn trôi qua rất nhanh.
      "Học kỳ mới toàn những điều mới" Học sinh của vui vui vẻ vẻ câu khiến cho tất cả mọi người đều vui vẻ.

      Qua năm mới mọi người đều trở nên béo. Các nữ sinh luôn hướng xin giúp đỡ làm thế nào để giảm cân. cười dụ dỗ, chỉ cần cố gắng học tập đạt nhiều kết quả này nọ tự nhiên ốm . Đây là kinh nghiệm tự mình trải qua. Nhìn bộ dáng các nữ sinh lòng muốn thử khiến cười thôi.

      Nhìn đến ánh mắt chuyên chú của Thư Lượng, tóc dài, bây giờ mới phát hôm nay cậu cư nhiên mặc lễ phục. Thân hình cao lớn dáng chuẩn phủ người bộ vest đen nhìn dáng người có vẻ gầy yếu nhưng gương mặt lại rất đẹp trai. người cậu toát ra loại quý khí tao nhã đầy khí thế. hình dung ra cậu đây lại là người hoàn mỹ đến như vậy! Hê.... Được rồi, thừa nhận, lúc nhìn cậu xem ra có vẻ ngốc.

      ------

      Đến khi học kỳ khai giảng rồi đến rất nhiều kiện. Nhìn xem Trần Ba cùng với ủy viên học tập lớp kế bên là ái muội. Là lớp 1 của Lưu lão sư, khi ông biết được chuyện này liền muốn tìm bọn họ chuyện, ông mịt mờ khéo về chuyện tình cảm của học sinh nhưng là ai. Lưu lão sư bóng gió hỏi khi nào tìm Trần Ba hỏi chuyện khuyên ngăn.

      liền trả lời trước cứ quan sát , ở tuổi này Lục Yên Vân trải qua nên hiểu được nếu quá bắt ép bọn chúng điên cuồng phản kháng đến cùng.

      Quả nhiên đoán sai, Lưu lão sư lâu liền tìm bọn họ chuyện. Đến mẹ của Lâm Văn Quân cũng biết việc này nên liền cấm túc Lâm Văn Quân, nhưng quá 2 ngày hai đứa này liền bỏ trốn.

      Đến khi tìm được bọn họ hai đứa mất tích ngày. Lúc ở cục cảnh sát nhìn thấy Lâm mẹ so với lúc trước nhìn thấy tiều tụy rất nhiều. Trần ba ba nhịn được liền qua cho con trai cái tát. khí trong cục cảnh sát tràn ngập chướng khí. nhịn được nhìn học sinh của mình như vậy liền với bọn họ hay là trước cho hai đứa đến ở nhà của . Câu kia làm cho mọi người dần bình tĩnh lại, gia đình hai bên cũng đồng ý.

      Bầu trời đêm đen mênh mông nhưng lại thấy ngôi sao. Buổi tối ở nhà kêu bọn giúp phụ dọn dẹp trong bếp. Vốn là những đứa trẻ mười ngón tay làm việc nặng nên bận nửa ngày liền cảm thấy mệt mỏi. Ngồi trong phòng khách 2 đứa cũng dần trầm tĩnh lại. ngồi cùng bọn họ bắt đầu kể về mối tình đầu của mình, lúc đó còn trẻ biết như thế nào là tình . Tuy thời gian ngắn ngủi nhưng đối với đoạn tình cảm với hội trưởng luôn rất lòng, nghĩ đến khi đó si ngốc như vậy liền đơn giản. Nhưng lại có nghĩ tới vấn đề trầm trọng. hiểu tình nên rất dễ đối với người kia ra lời hứa. Nhưng khi chúng ta tìm được chân chính người của cuộc đời mình lại dễ dàng ra được lời vĩnh viễn.

      "Kia lão sư, còn người kia sao?" Lâm Văn Quân hỏi.

      " ấy trong lòng tôi là phần kí ức rất
      trân quý nhưng tại nó với tình quan hệ."

      Trần Ba suy nghĩ chút liền nhìn : "Lão sư, cũng phản đối bọn em cùng chỗ sao?"

      " , nhưng tôi hi vọng các em biết như thế nào là giới hạn và cố gắng duy trì phần hồn nhiên ở lứa tuổi của mình." Liệu Phần hồn nhiên của bọn họ có thể duy trì bao nhiu năm đâu.

      tiếp tục : "Tôi phản đối các em kết giao, nhưng là nếu chống đỡ được nữa nên biết mình nên làm những gì. Đều sắp trở thành người trở thành nên có suy nghĩ cân nhắc đến tương lai, đối với việc làm của mình nên có trách nhiệm. cầu duy nhất là nên làm gì quá giới hạn."

      tại bây giờ những đứa đều rất thông minh. cần nhiều bọn chúng cũng hiểu, nếu quá sâu cũng khiến mọi người xấu hổ lúc đó hiểu quả. Hai người nghe Lục Yên Vân xong cùng nhau mỉm cười. Kỳ thực cực kỳ thích mới chỉ là trẻ mới lớn mà bên ngoài lại ôm hôn nhau. trêu ghẹo .

      "Nếu để tôi nhìn thấy 2 em ở những nơi đông
      người ôm ôm ấp ấp nhau tôi ra tay đánh các em tại đó."

      Nghe Văn Quân mặt đỏ bừng còn Trần Ba cũng đỏ 2 bên tai. Đột nhiên nhớ đến từng nghe qua câu : phải ai cũng thích hợp cùng người kia đầu bạc răng long, có người là vì tình mà học trưởng thành, có người là muốn có người bên cạnh còn đơn, có người lại dùng cả đời để hoài niệm.

      Sau đó bọn họ liền kể nghe mình như thế nào quen biết kết giao rồi ngẫu nhiên cũng đến tương lai tràn đầy mơ ước.
      Mymy97, PhongVyChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5: Thêm cái đuôi.

      Hôm nay trời rất đẹp, mới vừa ra khỏi văn phòng liền bị Khoát Thư Lượng ngăn cản đường . Nhìn thấy chỉ có mình có vệ sĩ theo cảm thấy rất khó tin.

      "Có chuyện gì sao?" giáo sư hòa ái dễ gần, bình tĩnh, phải sợ, phải sợ..... (nội tâm đầy giẫy dụa)

      "..... Tôi.... Mời..... .... Bữa tối?" Giọng của Thư Lượng đầy khẩn trương, lòng bàn tay nắm chặt của cậu đổ đầy mồ hôi, hai chân hơi run, cậu là lần đầu tiên tiếp xúc với con nên biết phải chuyện như thế nào. Có trời mới biết vì muốn hẹn nên cậu luyện tập đến mấy trăm lần.

      có trả lời bởi vì bị kinh ngạc làm kinh sợ ngây người.

      Đợi vài giây nhưng thấy trả lời, Thư Lượng ngây ngốc cười vài tiếng: "... sao.... .... .... Cũng....?" Thư Lượng mở miệng , sớm tự mình hiểu lấy, đúng như kết quả dự đoán trước. Nhưng vì sao còn mong muốn đồng ý chứ, như bây giờ tâm cậu là đau.

      "... .. Chứ." Ngắn ngủn vài chữ nhưng phải dùng tất cả dũng khí của mình! Trong lòng lại luôn luôn nhắc nhở mình rằng ' nên kích thích , cần kích thích , trăm ngàn nên kích thích .'

      "Nghe ... Ở ngoại thành.... Đường Hoàng Phố.... Món ăn rất ngon... đặt chỗ.." Thư Lượng vốn nghĩ cự tuyệt nhưng ngờ tới lại nhận được đáp án ngoài dự tính. Trong lòng như hề đau nửa mà ngược tại cái vị trí bên trái có vật nhảy lung tung lên.

      Nghe đường Hoàng Phố là con đường về ẩm thực lớn nhất Thượng Hải. Ở đây rất nhiều nhà hàng Tây nổi tiếng. Tuy đồ ăn hơi đắt nhưng thể mặt dày để học sinh của mình mời được. Xem ra rất ít cùng người khác thân cận nên đến chỗ như vậy hình như quá với thân phận học sinh . Tốt nhất là nên tìm quán nào đó gần trường học, tuy cấp bật thấp nhưng cảnh trí rất tốt rồi cùng nhau ăn phải tốt hơn à.

      Thế là hai người cùng đến tiệm gần trường ăn theo ý của . Nhìn cảnh vật xung quanh xem ra rất tao nhã nhưng kém phần đặc sắc. Những vệ sĩ của cậu đều đứng ở bên ngoài, Lục Yên Vân nhìn bàn đầy đồ ăn trước mặt làm sao 2 người có thể ăn hết. khỏi cảm thán kẻ có tiền đúng là
      xa xỉ.

      Thư Lượng lại cực kỳ khẩn trương, trán đổ đầy mồ hôi chảy xuống tạo thành đường dài hai bên thái dương. Cơm chưa ăn nhưng quần áo phía sau lưng của Thư Lượng ướt mảng lớn. gian có phần yên lặng chỉ nghe tiếng bát đủa của Thư Lượng liên tiếp gắp rau vào trong chén của . Lục Yên Vân thở phào vì đứa này phát bệnh vào lúc này, vẫn là khiến người thích . Nhưng lại ngờ sau bửa cơm này mình liền có thêm cái đuôi gọi là Khoát Thư Lượng.

      Sau lại ngoan ngoãn theo .

      --- -----

      tuần trôi qua phát phía dưới lầu luôn có bóng người. Năm nay tháng 6 ở Thượng Hải thời tiết rất nóng, ánh mặt trời lại rất độc hại. Nhìn người kia thân đổ đầy mồ hôi, quần áo đều ướt đẫm nhưng vẫn hề nhúc nhích mà vẫn ngẩng đầu chăm chú nhìn cửa sổ nhà . Lại nhìn đến xung quanh gần đó vậy mà lại hề có người theo . lẻ cậu tự mình chạy đến đây?
      Thế là kiềm lòng được Lục Yên Vân liền cho Thư Lượng vào nhà của mình. Nhìn ngồi thẳng lưng sofa xem ra rất khẩn trương. Hai tay nghiêm chỉnh đặt đầu gối nắm lại rồi buông ra, lại nắm lại rồi buông ra. Cứ như vậy mà hai người ai lên tiếng chuyện.

      Ăn cơm xong thấy cậu có ý tứ muốn , liền đổi lại người khẩn trương là .

      "Tốt lắm. Trời khuya, cậu nên trở về . Tôi còn muốn nghĩ ngơi."

      "Tôi...." Khoát Thư Lượng biết mình nên cái gì, vẫn đứng yên ở đó. đôi mắt trẻ con nhìn như đứa lạc đường có phương hướng biết về đâu.

      "Còn có, đừng theo tôi nữa. Nếu muốn tới với người nhà của mình tiếng. Cậu đến đây bác sĩ Trần có biết ?"

      "Thực xin lỗi...."

      "Tôi gọi điện cho bác sĩ Trần. lâu nữa ta đến."

      lâu sau Trần Mặc đến. Thư Lượng tình nguyện ngồi vào xe của .cái đầu chòm ra ngoài cửa xe ánh mắt đáng thương nhìn đầy lưu luyến.

      "Như vậy.... Tạm biệt." đành lòng tiếp tục nhìn vẻ mặt của cậu, nhìn ánh mắt cứ như con chó bị chủ vứt bỏ. liền quay đầu chạy lên nhà. Ngay cả quay lại nhìn cũng dám. Với việc vì sao cậu có thể 1 mình tới đây cũng quên hỏi.
      Mymy97, PhongVy, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6: Sống chung.

      Đối với ánh mắt của Thư Lượng càng ngày càng cảm thấy bất an. Sau Trần Mặc cho biết, Thư Lượng vẫn là mỗi ngày kiên trì theo , thẳng đến đèn cửa sổ nhà tắt mới lưu luyến rời . Lúc mới bắt đầu đều là rạng sáng mới trở về. Buổi sáng dậy sớm chạy đến trước cửa nhà ngồi, vụng trộm theo làm, thậm chí càng diễn càng liệt. Rất có ý muốn ở trước nhà xây dựng chỗ ở tạm thời. Cảnh khuyển cũng chuyên nghiệp như .

      lần đầu tiên gặp người cố chấp như vậy. Lúc trước khi còn học cũng có mấy nam sinh lặng lẽ theo dõi nhưng cùng lắm nhiều nhất là vài ngày chứ như Thư Lượng cố chấp theo gần nửa năm.( tại bọn họ lên Cao nhị). Được rồi. là bệnh tâm thần nên tha thứ cho .

      Cuối cùng cậu của Khoát Thư Lượng cũng đến tìm . Lại cố ý mời đến nhà làm gia sư cho Thư Lượng. Nhưng kiên quyết đồng ý, có ý muốn buông tha cho công việc tại của mình. Cùng bọn bên nhau cũng được hai năm, như thế nào cũng là có tình cảm.

      Vì vậy để giúp Thư Lượng đồng ý cho dọn đến nhà của mình. Đương nhiên phải là xem trọng số tiền mà cậu đưa nha, phải, phải.

      Từ nay về sau lại có thêm cái đuôi. Đồng thời giúp cậu mở mang về ngôn ngữ cũng như kỹ năng sống cơ bản về mọi mặt tỉ như nấu cơm, rửa bát hay pha trà này nọ.... là vĩ đại a. Vì mà mở ra lớp học dậy việc nhà. Nhìn Khoát Thư Lượng bộ dáng loay hoay ở phòng bếp bận việc, bộ dáng xem ra rất vui vẻ. Mà cũng vì có mà cuộc sống từ nay về sau của cũng trở nên rất thoải mái.

      Đương nhiên cũng có thời điểm phiền phức, tỷ như tại......

      "Rầm rầm....."

      "Đợi chút..."

      5 giây sau "Rầm rầm...."

      "Đợi chút..."

      3 giây sau "Rầm rầm...."

      Phanh---- đẩy cửa nhà vệ sinh ra trong cơn giận dữ.

      "Chờ chút nghe hiểu sao? Lão nương vệ sinh ngươi cũng muốn theo.

      Có phiền hay hả?"

      Nghe rống liền bộ dạng ủy khuất, lệ lóng lánh rất dễ động lòng người....

      Ai.... tạo cái nghiệt gì a.....

      "Vân.... khí."

      Lúc này bắt đầu hoài nghi, tuần trước Trần Mặc đối với làm thí nghiệm trí lực liệu có vấn đề gì . Sao cảm thấy người này bình thường quá mức đến nỗi còn có xảm giác rất ngây thơ.

      Đối với việc Khoát Thư Lượng ở đây dần quen. Việc xưng hô liền gọi là Tiểu Lượng còn gọi là Vân (kêu Vân tổng so với kêu 'lão sư' tốt hơn). Năng lực học tập của cậu rất lớn, nghĩ trước kia phải cậu có trở ngại về ngôn ngữ mà là do cậu muốn chuyện với người khác thôi. Thanh khi cậu chuyện rất êm tai, có chút khàn khàn, tràn ngập từ tính. Khi ở bên cạnh cậu thích nhất là từ "Vui vẻ". Giờ mới phát khi Thư Lượng cười lên có chút mê hoặc nha. Tiếng trầm thấp theo độ dày môi vừa phải thoát ra ngoài, bên trong lộ ra hai hàm răng trắng đều. Hai mắt phát ra quan mang chợt lóe chợt lóe giống như hai ánh sao mai giữa bóng đêm phát sáng toát ra tràn đầy mị hoặc. tia tiêu sái ma lực cùng với khí chất ôn nhu khiến cậu càng thêm có nhiều sức quyến rũ thu hút người khác. Khiến cho người ta muốn phóng túng à nha.....(Trời.... hoàn toàn có tà niệm... A di đà phật......)

      --- ------ ---

      Vốn hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ Thư Lượng nên phải về nhà với cậu mình 2 ngày. Thế là cứ tưởng mình được yên tĩnh 2 ngày nghĩ ngơi nhưng ngờ chưa hết ngày thứ bảy tối chạy trở về, chủ nhật liền chịu nửa, liền oán thầm. Đây có nên phải thêm tiền phí a.

      "Tôi.... Giúp Vân pha trà?"Vì sao lại như vậy là vì chỉ là muốn rời mà thôi. Đứa này rất dễ dàng lý giải. Chỉ là nghĩ hôm nay là cuối tuần nên cậu muốn ở nhà cùng với thôi.

      gật gật đầu: "Được"

      Thư Lượng nở nụ cười vào phòng bếp lấy ra hai ly trà. Động tác thuần thục rất nhanh liền có hai ly trà bóc khói ra. Nơi đây đối với cậu còn thân thuộc hơn chính nhà của mình.

      Lúc này bên ngoài liền nổi lên sấm chớp, tiếng mưa rơi tí tách giống như bức màn đem hai người bọn cùng thế giới ngăn cách. Nhìn bóng dáng của cậu, có cảm giác: mặc kệ bên ngoài có xảy ra cái gì chỉ cần trong phòng có liền có cảm giác ấm áp.





      Chương 7: Nghĩ hè ( thượng )

      Rất nhanh đến nghĩ hè, muốn trở về nhà chuyến. Cùng Trần Mặc thương lượng tốt xong liền canh lúc Thư Lượng học phụ đạo để ý đến , liền lặng lẽ trốn .

      Từ Thượng Hải bay đến nơi cha mẹ ở nông thôn phải mất đến tám giờ. Nhà của ở nội thành, lúc gần đến nơi liền nhìn thấy mẹ cùng hàng xóm đứng dưới lầu. Lúc thấy bà trở nên rất kích động kêu lên. "Lục Du! Lục Du nhanh xuống xem, con ông trở về rồi nè."

      Lục Du là tên của ba , nghe mà rung động. Ngày bé còn tự hào lão ba cư nhiên lại có thể đọc nhiều sách như vậy. Nghĩ đến khi đó chắc ta cũng cực kỳ ngốc .

      --- ------

      Lục Yên Vân nằm giường nhớ lại lúc ở sân bay gặp được người kia---Ngô Bân ( Vốn là mối tình đầu, thanh mai trúc mã của , nay làm việc ở sân bay.)
      "Nghe ở Thượng Hải rất lạnh. Em ở có quen ? Nhớ đến lúc bé em còn vì sợ lạnh mà luôn sát sau lưng . Có còn nhớ ?" Nhớ đến lúc đó chỉ là bé con biết chọc bao nhiu người trìu mến.

      Trong mắt người kia đơn thuần là hoài niệm nhưng làm cho thể nào nhìn thẳng được.

      "Chuyện lúc ... Tôi còn nhớ ." Người là nên tiến lên. nên ôm lại quá khứ mà sống được.

      "Nha! Đúng vậy." Ngô Bân sờ sờ sau gáy nở nụ cười cứng ngắt.

      Lúc trước bị tức giận nên quyết định kết hôn. Bây giờ nên là thích ứng tốt . Tại sao cảm giác vẫn còn là đứa trẻ chứ.

      Bất tri bất giác liền ngủ quên .

      Ngày hôm sau cùng mẹ cố trấn tham quan quên mang theo điện thoại. Sau khi trở về điện thoại còn pin nên tắt nguồn. Cắm điện sạc liền thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ, còn có mấy cái tin nhắn: Lục lão sư, nếu nhận được xin mau gọi lại.

      liền cằm máy lên nhấn nút gọi. Vừa nghe bên kia Alô rồi hình như bị cướp điện thoại truyền vào giọng khác.

      Khoát Thư Lượng thở gấp ngừng kêu "Vân" rồi khóc thét lên. Tiếng khóc rất lớn, thậm chí còn sợ vì tiếng khóc của mà loa điện thoại hư mất. Chờ đợi Thư Lượng phát tiết hoàn toàn mới an ủi qua vài ngày nữa trở về. Nhưng cậu lại gì, điện thoại cũng chịu tắt . Cho đến khi mẹ nhắc nhỡ nên ngủ mới nhìn đồng hồ chỉ 1h khuya. Thế là với người bên kia là mình cúp máy rồi lên giường ngủ.

      Sáng sớm ngày hôm sau vừa tính cùng mẹ công viên vận động tí. Nhưng vừa ra khỏi tiểu khu bao lâu liền bị người ta ôm lấy. Giật mình nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại vì phát người kia chính là Khoát Thư Lượng.

      Sau đó Trần Mặc với rằng: "Lục lão sư, bây giờ chính là thần của cậu ta. Vì có thể quyết định thế giới của cậu hôm nay là trời nắng ấm áp hay là trời mưa lạnh lẽo." Nhìn ánh mắt sưng đỏ vì khóc của cậu mà thể nào chống đỡ nỗi.


      Chương 8: Nghĩ Hè (Hạ)

      Lúc đầu, ba mẹ cứ tưởng Thư Lượng là bạn trai của nên thầm cao hứng trúng giải thưởng lớn, tìm đâu ra người đàn ông suất như vậy. Sau nghe giải thích mới biết là học sinh của nên liền đối xử với cậu càng tốt hơn. Biết cậu có bệnh bọn họ càng tỏ ra quan tâm.

      Bởi vì Thư Lượng quá dính lấy nên cậu được sắp cho phòng khách gần phòng . Mà những người Trần Mặc phái theo bảo vệ đều ở khách sạn gần đó.

      Ngày hôm sau ba xuống bếp làm bàn lớn thức ăn toàn đồ ngon. Có thể tay nghề của ba so với đầu bếp khác là mấy. Hôm nay có lẻ do cao hứng nên ông uống hơi quá chén. Đến sau lại còn hô to Thư Lượng theo cùng ông uống vài chén. Thư Lượng đưa ánh mắt nhìn về phía hỏi xin ý kiến. Nhưng là sợ sau khi uống liền phát bệnh nên lắc lắc đầu. Biểu này của khiến ba rất vui.

      "Đừng nghe lão sư của cậu! Uống uống uống.Trước uống, đây chỉ là chén có gì đáng ngại."

      Ba có biệt hiệu là con bò già, tính tình so
      với trâu rất giống nhau nên còn cách nào khác liền đồng ý cho Thư Lượng uống ít. Thư Lượng cũng hiểu ý gật đầu uống.

      Nhưng qua vài chén ngờ đứa này lại say. biết uống rượu nha. Khi say vẫn chứng như vậy cho người lạ chạm vào. sợ cậu phát bệnh mà làm tổn thương ba mẹ nên liền tự mình đỡ cậu về phòng dành cho khách.

      Lúc này chỉ thấy hai má cậu nóng đỏ. Đôi mắt chớp động giống ngôi sao sáng. Khi đến gần còn có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt từ người cậu tỏa ra. Đỡ cậu nằm giường, người kia còn biết điều mà ôm lấy tay cọ cọ, miệng huyên thuyên biết cái gì đó mặt càng phát ra hồng nhuận. Nhìn cậu như vậy trong lòng toát ra cỗ thương hại. Nghĩ mà xem đứa trẻ chứng kiến cha giết mẹ rồi tự sát chắc được cảm nhận cảnh gia đình ấm áp. Khi ngủ cậu thực im lặng, nét mặt có vẻ nhu hòa hơn, khóe miệng tự chủ mà còn nhếch lên. Ánh mắt nhắm lại tạo thành đường dài chớp chớp lông mi lây động. Nhìn Thư Lượng bây giờ như thiên sứ hạ phàm say giất ngủ.

      nhàng rút cánh tay ra. Thư lượng, chúc cậu ngủ ngon.

      Tuy rằng Thư Lượng rất ít chuyện nhưng cậu lại có thể trở thành thành viên trong gia đình . Ba đặc biệt thích Thư Lượng. Mẹ lại nếu lúc trước sinh là con trai nhất định bà cưng chiều đến tận trời. lẻ đây chính là câu mà người xưa hay là 'trọng nam khinh nữ' .

      --- ------ ---

      Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đây lại sắp đến khai giảng rồi. Được biết Trần Mặc đặt sẵn vé máy bay cho bọn , nghe là khoang hạng nhất, đây là lần đầu tiên khoang hạng nhất nên khỏi có chút mong chờ. trong lúc cùng Trần Mặc chuyện nghe phía dưới có tiếng hét của Thư Lượng. Cảm thấy dự cảm lành vội kêu Trần Mặc đến đây rồi cúp máy chạy nhanh ra phòng khách.

      Trước mắt là ly trà lăn ở dưới sàn, nước bị bắn tung tóe sofa cùng với vẻ mặt đầy kinh ngạc của ba mẹ . Còn Thư Lượng ra sức ở bên đánh lên người Lưu bà bà. ( Lưu bà bà hôm nay chính là khách nhà ). Khiến bà ta sợ hãi kêu to nhưng đối với Thư Lượng hình như là để ngoài tai mà cậu vẫn thượng cẳn chân hạ cẳn tay xuống người Lưu bà bà.

      cùng ba mẹ ai dám ngăn cản cho đến khi vệ sĩ của Thư Lượng đến ôm lấy cậu kéo ra bên ngoài. Đối với hành động của cậu khiến Lục Yên Vân vô cùng tức giận liền qua cho cậu cái tát. Sau khi đánh xong mới hơi hối hận vì mình ra tay hơi nặng. Chắc Thư Lượng cảm thấy rất đau , bởi vì tay đánh đến bây giờ còn hơi tê.

      Thư Lượng khóc.

      Đến khi Trần Mặc đến khi tâm tình của Thư Lượng cũng xuống nhưng cậu vẫn ngồi dưới đất khóc nức nở. Trong khi đó Trần Mặc cùng ba mẹ hướng Lưu bà bà xin lỗi nhưng bà ta vẫn chấp nhận. Vậy mà khi Trần Mặc lấy ra xấp tiền đưa cho Lưu bà bà bà ta liền cười cười ' sao' rồi rời . xem số tiền ấy hình như a.

      --- ------ ----

      Trời sắp chiều mà Thư Lượng vẫn ngồi ở đằng kia nức nở. Thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt vô tội liếc nhìn nhưng thấy để ý tới liền tiếp tục khóc.

      "Con hãy kêu cậu ta đến đây ăn cơm . Dù sao cũng chỉ là đứa ." Mẹ khuyên.

      "Đứa . 19 tuổi mà còn là đứa sao? Qua 2 tháng nữa cậu ta cũng 20 tuổi vậy mà còn biết hiểu chuyện chút." Giọng của rất lớn, chủ yếu là muốn cho Khoát Thư Lượng nghe. Liếc thấy cái miệng cậu chu chu lên, bộ dáng cực kỳ ủy khuất.

      "Con đó, cho dù 25 tuổi nhưng trong mắt bọn ta con vẫn là đứa trẻ thay đổi. Con nên biết là cậu ta có bệnh,lại rất đáng thương. Từ có ba mẹ thương . tại lại dính con như vậy chắc cậu ta xem con như là người thân, nên bị con tát trước mặt người khác như vậy làm nũng mới lạ." Ba .

      "Đúng vậy. Cậu ấy vốn rất tốt nhưng khi nghe Lưu bà bà muốn giới thiệu người cho con. Nếu xem được kết hôn luôn, đến lúc đó khỏi cần phải Thượng Hải nữa. Nghe đến đó cậu ta mới mất khống chế đánh người. Xem , đứa này dù sao vẫn là luyến tiếc con."

      Lòng chấn động, nhìn về phía Thư Lượng.

      Hê...... Tên này là khắc tinh của rồi.

      "Lại đây ăn cơm."

      Nghe tiếng của Lục Yên Vân, tiểu tử kia như được đại xá vội vàng chạy đến ngồi bên cạnh .

      "Biết sai rồi sao?"

      "Vâng......"

      "sai ở chỗ nào?"

      "...... nên đập này nọ."

      "..... là nên đánh người."

      "Vâng..... nên đánh người."

      "Ừm. Vậy về sao còn đánh nữa ?"

      "....... Đánh...."

      Vì thế việc này liền chấm dứt khi Thư Lượng chịu nhận sai. Vài ngày trôi qua, Thư Lượng rất nghe lời, còn chủ động giúp ba mẹ làm việc nhà. Vốn là đại thiếu gia ở nhà tay dính hạt bụi vậy mà bây giờ lại biết làm việc nhà đương nhiên công lớn nhất vẫn là do Lục Yên Vân huấn luyện mà thành. Đến Trần Mặc nhìn thấy mà cằm còn muốn rơi xuống đất vì bất ngờ nữa là. Rảnh rỗi mẹ cũng tìm về chuyện của Thư Lượng, lời của bà luôn lo lắng biết về sau cậu làm cái gì bây giờ?
      ChrisMymy97 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :