1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hắc ám đế vương thị huyết hậu - Quỹ Tích Đồ Đồ (c92)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [Xuyên ] Hắc ám đế vương thị huyết hậu - Quỹ Tích Đồ Đồ

      [​IMG]

      Tác giả: Quỹ Tích Đồ Đồ

      Thể loại: Xuyên , Huyền Huyễn, Nữ Cường, 2s.

      Độ dài: Khoảng 300 chương.

      Nguồn : 520xs, tangthuvien.

      Nguồn edit: ngocvouu.wordpress.com

      Edit: Lưu Niên



      Giới Thiệu:

      Nàng là thiên kim tiểu thư tôn quý nhưng cũng là hắc đạo kiêu hung người khác nghe tin sợ mất mật.

      Nàng là đích nữ phủ Bá Tước, lại người hỏi thăm,trong mắt người khác là quái vật thân phận ti tiện.

      Khi đích nữ nhu nhược thê thảm mà chết bị thiên kim ngoan độc ác thay thế, bánh xe vận mệnh chính thức bắt đầu chuyển động.

      Cái gì là Phật? Cái gì là Ma?

      Thế gian vạn vật vốn là Phật cùng Ma hai mặt cộng sinh.

      Phật độ con người, nhưng từ Ma lại độ Phật.

      Từ đây, thế gian tồn tại bóng dáng lạnh lùng, nàng lạnh nhạt nhìn thấu hồng trần, bất chấp đau thương, cười hiểm vung đao về phía kẻ địch.

      Nữ chủ: Từ bi? Chỉ là cái cớ giả nhân giả nghĩa. Lòng người vốn hay thay đổi, ta muốn thành Ma, trở thành Ác ma khiến thiên hạ vạn vật dám chống đối.

      Vương giả: Nàng là Ma, ta nhất định là Ma Vương. trời dưới đất, nàng đều thoát được gông cùm xiềng xích của ta.

      Đối thủ:Nàng khiến ta kinh tâm động phách. Nếu thể giúp sức cho ta, ta dù dốc toàn lực cũng phá hủy nàng, nghiền nàng thành tro, giam nàng đời.

      Hoàng tử: Nếu nàng gả cho ta, làm phi tử của ta, phồn hoa ba ngàn, ta sủng nàng cả đời.

      Người thần bí: Ta vốn định hóa giải ma tính, nhưng nghĩ đến, đến cuối cùng, bị Ma cắn nuốt...​
      Last edited by a moderator: 3/3/15
      Dion, AnAn, Elise Tuyen2 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: Báo thù

      Tòa nhà cao chọc trời bật đèn sáng choang. Đội vệ sĩ áo đen vũ khí, trang phục chỉnh tề, máy bay chiến đấu canh gác trung. khi phát kẻ khả nghi, lập tức bị bắn chết tại chỗ! Toàn bộ toàn nhà bị bao thành tường đồng vách sắt, con ruồi cũng lọt.

      Rolls Royce sang trọng, Lamborghini mạng mẽ, Bentley xa hoa... Đủ loại xe cao cấp nhất thế giới xuất , mà chủ nhân của chúng phi phú tức quý.

      Bỗng nhiên, chiếc Ferrari màu đỏ chạy như bay lao đến, linh hoạt tránh thoát chướng ngại, bánh xe ma sát mặt đường phát ra tiếng kêu kin kít chói tai. Ngay sau đó, vững vàng dừng trước toà nhà, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn theo.

      Mặt đường phía sau, để lại vết phanh xe rất dài. Cửa xe mở, đôi giày thủy tinh tinh xảo bước xuống, sau đó là đôi tay mảnh khảnh trắng nõn, kế tiếp là chủ nhân của đôi tay. Trong nháy mắt, tất cả mọi người xung quanh đều hít vào ngụm khí lạnh - đẹp quá!

      Người và thân xe Ferrari cùng sắc đỏ, lửa đỏ như dòng máu tươi ma mị, quần áo tơ lụa mềm mại người nữ tử lộ đường cong lả lướt.

      Trang sức trang nhã khiến gương mặt nữ tử thêm vài phần nhu hòa, an tĩnh. đôi mắt phượng hẹp dài, môi đào hơi hé, khóe miệng chứa ý cười thân thiết, làm cho người ta thể nào mơ màng.

      Dù sắc đỏ phô trương và nhu hòa yên tĩnh đều tương đồng kỳ lạ, nhìn như mâu thuẫn, thực chất lại vô cùng hài hòa.

      "Khê tiểu thư, ngài đến! "

      Lúc này, vị lão giả cung kính đến trước mặt , khom lưng chào, "Lão gia đợi thời gian dài! "

      Lão giả đưa tay mời nữ tử.

      Nữ tử gọi là Khê ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm bị đèn chiếu sáng như ban ngày, cười u. Khê quay đầu lại, nhìn bốn phía vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại, cười nhạt:

      "Bạch gia hổ là Long Đầu Châu Á, chắc hẳn tối nay nhất định kinh tâm động phách!"

      Khê xong, giày thủy tinh lộp cộp về hướng cửa lớn.

      Chiếc xe Ferrari màu đỏ dừng giữa đường, ngăn trở lối của môi người, ngọc đèn tên trung thỉnh thoảng lại xẹt qua thân xe.

      Tất cả khôi phục lại bình thường lần nữa.

      Đêm nay, vừa mới bắt đầu.


      Giữa đại sảnh, sừng sững chữ Thọ dùng Nam Hải trân châu xâu lên. Bốn phía vách tường treo chữ Thọ đúc bằng vàng, khắp nơi tràn đầy khí vui mừng.
      Khê đứng trong góc tối, trong tay cầm ly rượu đỏ, khẽ đong đưa ly. Cười như cười nhìn từng sắc mặt của người bên trong, ánh mắt thâm trầm, tựa như suy nghĩ nhập thần.

      Lúc này, nhạc chợt ngừng lại, ngọn đèn sáng gấp đôi trong nháy mắt. Ngay sau đó, lão giả bước xuống cầu thang xoắn ốc, vệ sĩ áo đen bảo vệ gắt gao. Lão giả đầu tóc bạt trắng, vẻ mặt mang nụ cười hòa ái, chỉ là ánh mắt sắc bén như chim ưng, tiết lộ bộ mặt của người này.

      "Những năm gần đây, Bạch gia nhận được coi trọng của chư vị ... Lão phu trông coi Bạch gia mấy năm, nay lực bất tòng tâm, mượn cơ hội này..."

      Lão giả hùng hồn .

      Mắt phượng hẹp dài cười lạnh nhìn chăm chú vào lão giả, nghe luận bàn hào phóng. Nhìn người xung quanh thay nhau nịnh nọt, ngón tay cầm ly rượu càng lúc càng trắng.

      Người Bạch gia?

      Khê nhìn cả nam lẫn nữ vây quanh lão giả, tiện tay cầm ly rượu đặt lên bậc thang đá cẩm thạch, thầm lắc đầu. Thở dài đáng tiếc, thực thú vị!

      Phụt!

      Đột nhiên, tất cả ngọn đèn trong đại sảnh đồng thời tắt , mọi người rơi vào trạng thái bóng tối. Nhưng lại chút kinh hoảng, bởi vì bọn họ tin vào Bạch gia. trong thế giới này nơi nào an toàn nhất, đó chắc chắn là Bạch gia - Long đầu Châu Á.

      Bóng tối chỉ kéo dài vài giây, sau đó ngọn đèn tự động sáng lên. Chẳng qua, lúc mọi người làm quen được với độ sáng trong phòng, đại sảnh triệt để im lặng, ngay cả tiếng hít thở đều biến mất dấu vết.

      Ngay trước mắt mọi người, trước mặt Bạch lão gia tử, bày chỉnh tề mười lăm chiếc quan tài, mặt quan tài đều có khắc chữ "Thọ" màu trắng!

      Bạch lão gia tử hổ là người từng trải qua sóng to gió lớn, sắc mặt xấu xí đến mức tận cùng, thế nhưng vẫn chưa nổi bão. Chỉ trầm nhìn quan tài mạc danh kỳ diệu xuất trước mắt. Quay đầu nhìn về phía quản gia, đối phương lại khẽ lắc đầu, tỏ vẻ biết.

      Mười lăm cỗ quan tài, mười lăm con người, Bạch gia con cháu, vừa vặn mười lăm người! Tòa cao ốc trước tiên bị phong tỏa lối ra, cửa sổ cũng đóng toàn bộ, tất cả mọi người bị bao vây.

      "Dám chống đối với Bạch gia, to gan! "

      Bạch lão gia tử lớn tiếng quát, bầu khí đều run rẩy.
      Giọng của vừa dừng, trong quan tài có chất lỏng chảy ra, càng ngày càng nhiều, càng lúc càng nhanh!

      Người xung quanh khiếp sợ lui về phía sau, bởi vì bọn họ thấy , cũng nghe thấy được - từ trong quan tài chảy ra đúng là máu, nhiều nhiều máu! Tanh hôi gay mũi!

      Bọn vệ sĩ nghe xong mệnh lệnh, tiến lên mở nắp quan tài.
      Sợ hãi lui về phía sau mấy bước, cái trán chảy ra mồ hôi lạnh, còn chưa kém ngồi dưới đất.

      Từng quan tài để ngay ngắn cái đầu người máu me đầm đìa, bọn họ đều há hốc miệng, tròng mắt trừng lớn, bộ dạng sợ hãi tột độ. Hiển nhiên trước khi chết chịu đựng ít tra tấn đáng sợ.

      "Lão gia, là các thiếu gia cùng tiểu thư! "

      Quản gia thống khổ gầm :

      "Rốt cuộc là ai? "

      Bạch gia con cháu, đều bị bày trong quan tài!

      "Bạch lão gia hổ là kẻ lãnh huyết nhân tài kiệt xuất! "

      Khê từ trong đám người tới, giày thủy tinh va chạm nền vang lên tiếng động thanh thúy. mặt vẫn duy trì nụ cười nhạt, dừng lại ở bên quan tài, cùng Bạch lão gia tử đối mặt.

      "Là ngươi! "

      Hai tròng mắt Bạch lão gia tử chứa lửa giận, hận thể thiêu Khê thành tro tàn.

      "Dĩ nhiên là ngươi! Ngươi rốt cuộc là ai? "

      Vừa được xem là khách quý, trong nháy mắt biến thành kẻ địch, Khê căn bản cũng trực tiếp trả lời câu hỏi của đối phương.

      "Những thọ lễ này là ta tỉ mị chọn cho ngươi! "

      Tay nhàng vỗ quan tài:

      "Nhưng mà, vì sao, ngươi muốn chọn chỗ này? " Khê mặt trấn định bị lãnh ý thay thế

      "Lẽ nào, ngươi tưởng niệm lão bằng hữu của ngươi sao, Bạch Cảnh Sinh! "

      "Ngươi! "

      kinh ngạc nhìn Khê, đột nhiên mắt trợn to, vô số kí ức trong đầu lên

      " ra là ngươi!"

      Giọng lần này hoàn toàn thay đổi.

      "Bắt nữ tử này lại cho ta! "

      Người Bạch gia tức giận hạ mệnh lệnh.

      Khê nhíu mày buồn rầu:

      "Các người tiếp đãi khách mời như thế này sao? lễ phép! "

      " to gan! Nho nữ tử, cũng dám đến Bạch gia ầm ỉ, muốn sống! "

      "Nữ tử này rất cuồng vọng, bắt lại! "

      "Trực tiếp giết chết là tốt nhất! "

      "Đúng, Trực tiếp giết chết ! Kẻ thù của Bạch gia, cho tới bây giờ chưa ai có kết cục tốt!"

      ...Người xung quanh đua nhau nghị luận.

      Khê quay đầu nhìn bốn phía, nhìn mấy trăm cái miệng người cùng họng súng chĩa về phía nàng. Nhìn mọi người khing bỉ nàng, cười giểu cợt, tay nắm tơ lụa người xé ra, lộ ra khôi giáp chiến đấu trắng.

      "Dạ Bá!"

      Mọi người hít ngụm khí lạnh, kinh ngạc lùi về phía sau. Nhìn nữ tử văn tĩnh trước mắt, nhìn tiểu nương tuổi lớn, lại khiến Diêm Vương e ngại, lệnh Bạch đạo, Hắc đạo nghe tin sợ mất mật Hắc đạo kiêu hùng, Dạ Bá!

      vai phải, hình xăm con Rồng trông rất sống động, tượng trung cho thân phận của Dạ Bá! Đầu rồng cực lớn, giận dữ hung ác nhìn phía trước, làm cho người ta rét mà run.

      "Bạch Cảnh Sinh, xem ra ngươi nhớ rồi! "

      Khí thế người nàng thay đổi, người phóng xuất ra khí phách, người nào so sánh được. Cho dù Bạch Cảnh Sinh lăn lộn Bạch đạo nhiều năm, khí thế so ra vẫn kém nữ tử Dạ Bá.

      "Ngươi là nghiệt chủng Dạ gia! " Bạch Cảnh Sinh lãnh nở nụ cười.

      Năm đó cho ngươi thoát được kiếp! " Bạch Cảnh Sinh đơn giản thừa nhận.
      Khê lãnh nhìn chằm chằm người của Bạch gia.

      " Mười năm trước, ngươi phản bội Dạ gia, giết ba mươi mạng người Dạ gia. Mười năm sau, hôm nay ta để cho người nhìn tận mắt, người của Bạch gia ngươi chết như thế nào! "

      Khê chợt nở nụ cười u.

      Mười năm trước, nàng chỉ là tiểu nương hiểu việc đời, đâu đâu cũng thấy người lương thiện. Thế nhưng, ác mộng đầy máu kia, vĩnh viễn lưu lại trong trí nhớ của nàng. Huynh trưởng chết thảm, phụ thân nhảy lầu tự sát, gia gia bị ép tức chết, mẫu thân bị cường bạo rồi giết chết...

      "Ngươi cho đây là nơi nào! Hắc đạo, Bạch đạo cho tới bây giờ đều là nước giếng phạm nước sông. Dạ Bá, ngươi nên khinh người quá đáng! "
      Người của Bạch gia đứng ra, căm tức nhìn Khê.

      "Ở đây là nơi nào? "

      Khê phục hồi tinh thần lại, cười quỷ dị.

      "Các ngươi cho rằng đây là chỗ ư? "

      Bỗng nhiên Khê vỗ tay ba tiếng, sau đó nghe tiếng "ầm ầm" vang lên, toàn bộ tòa cao ốc biến thành chân chính tường đồng vách sắt!

      " ra được! "

      "Cửa, cửa bị đóng lại rồi! "

      "Ta muốn ra ngoài! "

      "Khóa rồi, cửa sổ cũng bị khóa lại rồi! "
      ...

      Mọi người lúc này mới để lộ vẻ mặt thất kinh, thế nhưng quá muộn.

      "Bạch Cảnh Sinh, lẽ nào ngươi quên mất, toàn nhà này, thuộc về Dạ gia ta! "

      Khê cười khanh khách, chỉ lại trong nụ cười giấu giếm nhàn nhạt đau thương. Trong tòa nhà này, có đoạn hồi ức hạnh phúc nàng muốn chạm vào.

      "Hừ, biết trời cao đất rộng xú nha đầu! Ngươi nghĩ nơi này còn là tòa nhà năm đó sao? "

      Bạch Cảnh Sinh hừ lạnh tiếng.

      "Dạ gia cháu , ngông cuồng, thực tốt! "

      Bạch Cảnh Sinh lui về phía sau, gậy chống trong tay dữ tợn gõ xuống đất.

      Khê nhíu mày nhìn, bỗng nhiên nở nụ cười.

      " cần làm phiền! "

      Tay ra dấu, từ đỉnh đầu nàng ra sợi dây xích sắt, hơn mười người áo đen theo dây thừng trượt xuống, trong tay họ cầm súng lục, đao, mà đao dính đầy máu!

      "Người giấy của ngươi, sớm gặp diêm vương!"

      Khê tựa vào quan tài, hai tay khoanh trước ngực nhìn nét mặt Bạch Cảnh Sinh càng lúc càng đen như thiết.

      Đầu rồng dữ tợn há to miệng, như muốn ngươi Khê vươn ra. Khê, cũng là Dạ Bá, nàng tựa như trời sinh vương giả, bễ nghễ thiên hạ thương sinh.
      Dion, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: Báo thù

      Tòa nhà cao chọc trời bật đèn sáng choang. Đội vệ sĩ áo đen vũ khí, trang phục chỉnh tề, máy bay chiến đấu canh gác trung. khi phát kẻ khả nghi, lập tức bị bắn chết tại chỗ! Toàn bộ toàn nhà bị bao thành tường đồng vách sắt, con ruồi cũng lọt.

      Rolls Royce sang trọng, Lamborghini mạng mẽ, Bentley xa hoa... Đủ loại xe cao cấp nhất thế giới xuất , mà chủ nhân của chúng phi phú tức quý.

      Bỗng nhiên, chiếc Ferrari màu đỏ chạy như bay lao đến, linh hoạt tránh thoát chướng ngại, bánh xe ma sát mặt đường phát ra tiếng kêu kin kít chói tai. Ngay sau đó, vững vàng dừng trước toà nhà, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn theo.

      Mặt đường phía sau, để lại vết phanh xe rất dài. Cửa xe mở, đôi giày thủy tinh tinh xảo bước xuống, sau đó là đôi tay mảnh khảnh trắng nõn, kế tiếp là chủ nhân của đôi tay. Trong nháy mắt, tất cả mọi người xung quanh đều hít vào ngụm khí lạnh - đẹp quá!

      Người và thân xe Ferrari cùng sắc đỏ, lửa đỏ như dòng máu tươi ma mị, quần áo tơ lụa mềm mại người nữ tử lộ đường cong lả lướt.

      Trang sức trang nhã khiến gương mặt nữ tử thêm vài phần nhu hòa, an tĩnh. đôi mắt phượng hẹp dài, môi đào hơi hé, khóe miệng chứa ý cười thân thiết, làm cho người ta thể nào mơ màng.

      Dù sắc đỏ phô trương và nhu hòa yên tĩnh đều tương đồng kỳ lạ, nhìn như mâu thuẫn, thực chất lại vô cùng hài hòa.

      "Khê tiểu thư, ngài đến! "

      Lúc này, vị lão giả cung kính đến trước mặt , khom lưng chào, "Lão gia đợi thời gian dài! "

      Lão giả đưa tay mời nữ tử.

      Nữ tử gọi là Khê ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm bị đèn chiếu sáng như ban ngày, cười u. Khê quay đầu lại, nhìn bốn phía vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại, cười nhạt:

      "Bạch gia hổ là Long Đầu Châu Á, chắc hẳn tối nay nhất định kinh tâm động phách!"

      Khê xong, giày thủy tinh lộp cộp về hướng cửa lớn.

      Chiếc xe Ferrari màu đỏ dừng giữa đường, ngăn trở lối của môi người, ngọc đèn tên trung thỉnh thoảng lại xẹt qua thân xe.

      Tất cả khôi phục lại bình thường lần nữa.

      Đêm nay, vừa mới bắt đầu.


      Giữa đại sảnh, sừng sững chữ Thọ dùng Nam Hải trân châu xâu lên. Bốn phía vách tường treo chữ Thọ đúc bằng vàng, khắp nơi tràn đầy khí vui mừng.
      Khê đứng trong góc tối, trong tay cầm ly rượu đỏ, khẽ đong đưa ly. Cười như cười nhìn từng sắc mặt của người bên trong, ánh mắt thâm trầm, tựa như suy nghĩ nhập thần.

      Lúc này, nhạc chợt ngừng lại, ngọn đèn sáng gấp đôi trong nháy mắt. Ngay sau đó, lão giả bước xuống cầu thang xoắn ốc, vệ sĩ áo đen bảo vệ gắt gao. Lão giả đầu tóc bạt trắng, vẻ mặt mang nụ cười hòa ái, chỉ là ánh mắt sắc bén như chim ưng, tiết lộ bộ mặt của người này.

      "Những năm gần đây, Bạch gia nhận được coi trọng của chư vị ... Lão phu trông coi Bạch gia mấy năm, nay lực bất tòng tâm, mượn cơ hội này..."

      Lão giả hùng hồn .

      Mắt phượng hẹp dài cười lạnh nhìn chăm chú vào lão giả, nghe luận bàn hào phóng. Nhìn người xung quanh thay nhau nịnh nọt, ngón tay cầm ly rượu càng lúc càng trắng.

      Người Bạch gia?

      Khê nhìn cả nam lẫn nữ vây quanh lão giả, tiện tay cầm ly rượu đặt lên bậc thang đá cẩm thạch, thầm lắc đầu. Thở dài đáng tiếc, thực thú vị!

      Phụt!

      Đột nhiên, tất cả ngọn đèn trong đại sảnh đồng thời tắt , mọi người rơi vào trạng thái bóng tối. Nhưng lại chút kinh hoảng, bởi vì bọn họ tin vào Bạch gia. trong thế giới này nơi nào an toàn nhất, đó chắc chắn là Bạch gia - Long đầu Châu Á.

      Bóng tối chỉ kéo dài vài giây, sau đó ngọn đèn tự động sáng lên. Chẳng qua, lúc mọi người làm quen được với độ sáng trong phòng, đại sảnh triệt để im lặng, ngay cả tiếng hít thở đều biến mất dấu vết.

      Ngay trước mắt mọi người, trước mặt Bạch lão gia tử, bày chỉnh tề mười lăm chiếc quan tài, mặt quan tài đều có khắc chữ "Thọ" màu trắng!

      Bạch lão gia tử hổ là người từng trải qua sóng to gió lớn, sắc mặt xấu xí đến mức tận cùng, thế nhưng vẫn chưa nổi bão. Chỉ trầm nhìn quan tài mạc danh kỳ diệu xuất trước mắt. Quay đầu nhìn về phía quản gia, đối phương lại khẽ lắc đầu, tỏ vẻ biết.

      Mười lăm cỗ quan tài, mười lăm con người, Bạch gia con cháu, vừa vặn mười lăm người! Tòa cao ốc trước tiên bị phong tỏa lối ra, cửa sổ cũng đóng toàn bộ, tất cả mọi người bị bao vây.

      "Dám chống đối với Bạch gia, to gan! "

      Bạch lão gia tử lớn tiếng quát, bầu khí đều run rẩy.
      Giọng của vừa dừng, trong quan tài có chất lỏng chảy ra, càng ngày càng nhiều, càng lúc càng nhanh!

      Người xung quanh khiếp sợ lui về phía sau, bởi vì bọn họ thấy , cũng nghe thấy được - từ trong quan tài chảy ra đúng là máu, nhiều nhiều máu! Tanh hôi gay mũi!

      Bọn vệ sĩ nghe xong mệnh lệnh, tiến lên mở nắp quan tài.
      Sợ hãi lui về phía sau mấy bước, cái trán chảy ra mồ hôi lạnh, còn chưa kém ngồi dưới đất.

      Từng quan tài để ngay ngắn cái đầu người máu me đầm đìa, bọn họ đều há hốc miệng, tròng mắt trừng lớn, bộ dạng sợ hãi tột độ. Hiển nhiên trước khi chết chịu đựng ít tra tấn đáng sợ.

      "Lão gia, là các thiếu gia cùng tiểu thư! "

      Quản gia thống khổ gầm :

      "Rốt cuộc là ai? "

      Bạch gia con cháu, đều bị bày trong quan tài!

      "Bạch lão gia hổ là kẻ lãnh huyết nhân tài kiệt xuất! "

      Khê từ trong đám người tới, giày thủy tinh va chạm nền vang lên tiếng động thanh thúy. mặt vẫn duy trì nụ cười nhạt, dừng lại ở bên quan tài, cùng Bạch lão gia tử đối mặt.

      "Là ngươi! "

      Hai tròng mắt Bạch lão gia tử chứa lửa giận, hận thể thiêu Khê thành tro tàn.

      "Dĩ nhiên là ngươi! Ngươi rốt cuộc là ai? "

      Vừa được xem là khách quý, trong nháy mắt biến thành kẻ địch, Khê căn bản cũng trực tiếp trả lời câu hỏi của đối phương.

      "Những thọ lễ này là ta tỉ mị chọn cho ngươi! "

      Tay nhàng vỗ quan tài:

      "Nhưng mà, vì sao, ngươi muốn chọn chỗ này? " Khê mặt trấn định bị lãnh ý thay thế

      "Lẽ nào, ngươi tưởng niệm lão bằng hữu của ngươi sao, Bạch Cảnh Sinh! "

      "Ngươi! "

      kinh ngạc nhìn Khê, đột nhiên mắt trợn to, vô số kí ức trong đầu lên

      " ra là ngươi!"

      Giọng lần này hoàn toàn thay đổi.

      "Bắt nữ tử này lại cho ta! "

      Người Bạch gia tức giận hạ mệnh lệnh.

      Khê nhíu mày buồn rầu:

      "Các người tiếp đãi khách mời như thế này sao? lễ phép! "

      " to gan! Nho nữ tử, cũng dám đến Bạch gia ầm ỉ, muốn sống! "

      "Nữ tử này rất cuồng vọng, bắt lại! "

      "Trực tiếp giết chết là tốt nhất! "

      "Đúng, Trực tiếp giết chết ! Kẻ thù của Bạch gia, cho tới bây giờ chưa ai có kết cục tốt!"

      ...Người xung quanh đua nhau nghị luận.

      Khê quay đầu nhìn bốn phía, nhìn mấy trăm cái miệng người cùng họng súng chĩa về phía nàng. Nhìn mọi người khing bỉ nàng, cười giểu cợt, tay nắm tơ lụa người xé ra, lộ ra khôi giáp chiến đấu trắng.

      "Dạ Bá!"

      Mọi người hít ngụm khí lạnh, kinh ngạc lùi về phía sau. Nhìn nữ tử văn tĩnh trước mắt, nhìn tiểu nương tuổi lớn, lại khiến Diêm Vương e ngại, lệnh Bạch đạo, Hắc đạo nghe tin sợ mất mật Hắc đạo kiêu hùng, Dạ Bá!

      vai phải, hình xăm con Rồng trông rất sống động, tượng trung cho thân phận của Dạ Bá! Đầu rồng cực lớn, giận dữ hung ác nhìn phía trước, làm cho người ta rét mà run.

      "Bạch Cảnh Sinh, xem ra ngươi nhớ rồi! "

      Khí thế người nàng thay đổi, người phóng xuất ra khí phách, người nào so sánh được. Cho dù Bạch Cảnh Sinh lăn lộn Bạch đạo nhiều năm, khí thế so ra vẫn kém nữ tử Dạ Bá.

      "Ngươi là nghiệt chủng Dạ gia! " Bạch Cảnh Sinh lãnh nở nụ cười.

      Năm đó cho ngươi thoát được kiếp! " Bạch Cảnh Sinh đơn giản thừa nhận.
      Khê lãnh nhìn chằm chằm người của Bạch gia.

      " Mười năm trước, ngươi phản bội Dạ gia, giết ba mươi mạng người Dạ gia. Mười năm sau, hôm nay ta để cho người nhìn tận mắt, người của Bạch gia ngươi chết như thế nào! "

      Khê chợt nở nụ cười u.

      Mười năm trước, nàng chỉ là tiểu nương hiểu việc đời, đâu đâu cũng thấy người lương thiện. Thế nhưng, ác mộng đầy máu kia, vĩnh viễn lưu lại trong trí nhớ của nàng. Huynh trưởng chết thảm, phụ thân nhảy lầu tự sát, gia gia bị ép tức chết, mẫu thân bị cường bạo rồi giết chết...

      "Ngươi cho đây là nơi nào! Hắc đạo, Bạch đạo cho tới bây giờ đều là nước giếng phạm nước sông. Dạ Bá, ngươi nên khinh người quá đáng! "
      Người của Bạch gia đứng ra, căm tức nhìn Khê.

      "Ở đây là nơi nào? "

      Khê phục hồi tinh thần lại, cười quỷ dị.

      "Các ngươi cho rằng đây là chỗ ư? "

      Bỗng nhiên Khê vỗ tay ba tiếng, sau đó nghe tiếng "ầm ầm" vang lên, toàn bộ tòa cao ốc biến thành chân chính tường đồng vách sắt!

      " ra được! "

      "Cửa, cửa bị đóng lại rồi! "

      "Ta muốn ra ngoài! "

      "Khóa rồi, cửa sổ cũng bị khóa lại rồi! "
      ...

      Mọi người lúc này mới để lộ vẻ mặt thất kinh, thế nhưng quá muộn.

      "Bạch Cảnh Sinh, lẽ nào ngươi quên mất, toàn nhà này, thuộc về Dạ gia ta! "

      Khê cười khanh khách, chỉ lại trong nụ cười giấu giếm nhàn nhạt đau thương. Trong tòa nhà này, có đoạn hồi ức hạnh phúc nàng muốn chạm vào.

      "Hừ, biết trời cao đất rộng xú nha đầu! Ngươi nghĩ nơi này còn là tòa nhà năm đó sao? "

      Bạch Cảnh Sinh hừ lạnh tiếng.

      "Dạ gia cháu , ngông cuồng, thực tốt! "

      Bạch Cảnh Sinh lui về phía sau, gậy chống trong tay dữ tợn gõ xuống đất.

      Khê nhíu mày nhìn, bỗng nhiên nở nụ cười.

      " cần làm phiền! "

      Tay ra dấu, từ đỉnh đầu nàng ra sợi dây xích sắt, hơn mười người áo đen theo dây thừng trượt xuống, trong tay họ cầm súng lục, đao, mà đao dính đầy máu!

      "Người giấy của ngươi, sớm gặp diêm vương!"

      Khê tựa vào quan tài, hai tay khoanh trước ngực nhìn nét mặt Bạch Cảnh Sinh càng lúc càng đen như thiết.

      Đầu rồng dữ tợn há to miệng, như muốn ngươi Khê vươn ra. Khê, cũng là Dạ Bá, nàng tựa như trời sinh vương giả, bễ nghễ thiên hạ thương sinh.
      Dion, Chris, Nữ Lâm 1 thành viên khác thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Xuyên qua

      Editor: Lưu Niên

      Nhìn hắc y nhân từ tên trời rơi xuống, mọi người hoảng sợ la hét, hỗn loạn tránh né. Nhưng họ sống an nhàn sung sướng quen, làm sao tránh thoát được thủ đoạn của sát thủ? Trong nháy mắt, những người vừa châm chọc Khê, rốt cuộc ai còn sống!

      Khê thờ ơ trước thi thể nằm đầy đất, chỉ là thú vị nhìn người Bạch gia. Cho dù Bạch gia lợi hại hơn nữa có là gì? Mất cánh tay hỗ trợ, Bạch gia được giúp đỡ chỉ là tên tàn phế mất cây gậy chống.

      "Lưu lại lão gia hỏa này!" Khê lãnh khốc hạ lệnh.

      "Còn lại, toàn bộ giết!"

      "Khoan ! "

      mặt Bạch Cảnh Sinh vẻ lo lắng, trừ những người chết trong quan tài này, Bạch gia chỉ còn lại .

      "Ngươi nghĩ đến, năm đó có người nội ứng ngoại hợp, tại sao lão phu lại thuận lợi đắc thủ? "

      Bạch Cảnh Sinh đột nhiên cười to, "Ngươi còn quá non! "

      Khê đột nhiên phát sau lưng khác thường, thân thể lưu loát lẫn tránh. Xuất thủ ba chiêu, Khê bất ngờ dùng sức được nữa, lưỡi đao của đối phương xít sao lướt qua ngực Khê.

      Khê thở hổn hển, trán toát mồ hôi lạnh.

      "Vì sao?"

      Khê gắt gao nhìn người trước mắt. Mặt dù đối phương che mặt, thế nhưng nàng vẫn nhận ra .

      "Ngươi giấu kỹ, Tạ Tam thúc!"

      Khê hận nghiến răng nghiến lợi, nàng nghĩ rằng người này có khả năng nhất, lại chính là kẻ phản bội. Thức ăn của nàng, do Tam thúc trông coi.

      Vì sao?

      "Dạ Bá sao? Cũng phải chết trong tay Bạch gia ta! Ha ha ha ---"

      Khê bỗng cười quỷ dị, "Các ngươi! Ai cũng đừng nghĩ chạy thoát!"

      ---Ầm---

      Tòa cao ốc sừng sững, được rất nhiều người thừa nhận là kiến trúc chuẩn mực của Châu Á, trong đêm, ly kỳ hóa thành đống gạch vụn. Mà người ở bên trong, ai sống sót.

      Khắp tứ chi bách hải nổi lên cơn đau đớn kịch liệt. Khê chợt mở mắt ra, trong mắt lóe lên tia xa lạ và kinh ngạc, đây là nơi nào?

      Khê vừa định đứng lên, đưa tay muốn lần mò vật gì đó. Thế nhưng, thân thể lại cứng ngắt tại chỗ! đúng, Khê nháy nháy mắt, bởi vì nàng cảm nhận được thân thể của mình, cảm giác được hai tay, hai chân của mình! Nàng rốt cuộc ở đâu?

      Địa ngục?

      " nương, tại sao ngươi lại chạy tới noi này?"

      Đột nhiên, nàng nghe được tiếng vui từ phía sau, sau đó cảm giác đối phương ôm cái gì đó.

      "Xin lỗi, ta đói bụng. "

      thanh sợ hãi, non nớt của tiểu hài nhi truyền vào tai Khê.

      Khê nhìn cảnh vật xung quanh biến đổi, nhìn nữ nhân bộ mặt tức giận trước mắt, hoàn toàn ngốc lăng tại chỗ--- Đây là xảy ra chuyện gì?

      Xuyên qua sao?

      Chính xác là như vậy, bởi vì nữ nhân trước mắt mặc quần áo cổ trang, hơn nữa khung cảnh xung quanh đều là cổ kính, làm sao có chút hơi thở nào của đại? Nhưng, nếu xuyên qua, vì sao nàng khống chế được cơ thể của chính mình?

      Thân thể của nàng? Cũng đúng, câu yếu ớt vừa nãy nhất định từ trong miệng nàng ra, nàng cảm giác được ràng môi hé ra hợp lại. Nhưng tại sao nàng kiểm soát được?

      Nàng có ý thức của mình, lại điều khiển được thân thể của tiểu hài tử này? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Linh hồn của nàng giống như vật lệ thuộc, bị giam trong người của tiểu thí hài yếu ớt.

      " nương, ngươi làm chúng ta rất khó xử! Nếu ngươi tiếp tục lung tung khắp nơi, bị lão phu nhân trách tội, ai gánh vác được?"

      Khê tập trung tinh thần, muốn thích ứng với tình huống tại, đột nhiên lão đảo cái. ra, thân thể nàng ở nhờ bị ném như quả bóng ra ngoài!

      Tiểu hài tử cuối đầu, sợ sệt dán mắt xuống mặt đất. Mượn cơ hội này, Khê mới nhìn vóc người của ký chủ. ràng là nữ oa ba tuổi. !

      "Ta, ta, ta sai rồi! " Tiếng nữ oa run rẩy kịch liệt, tựa như biết kế tiếp xảy ra chuyện gì rất đáng sợ.

      "Ngươi làm gì, lại muốn động thủ?"

      Bỗng nhiên, nữ tử quần áo đồng dạng từ phía sau tới. Nữ tử bắt cánh tay cầm cành cây của nữ nhân này lại.

      "Mặc kệ ra sao, đây đây đều là an bài của lão phu nhân, như thế nào nữa, nàng cũng là chủ tử!"

      "Chủ tử?"

      Nữ tử nở nụ cười trơ tráo, khinh thường liếc qua tiểu hài nhi.

      "Nàng sao?"

      Cầm cành cây nhằm về phía nàng, "Chỉ là tạp chủng bị vứt bỏ, quái vật mà thôi!"

      "Ngươi giọng chút!"

      Nữ tử cảnh giác nhìn bốn phía, trừng mắt trách cứ người trước mặt.

      "Ngươi muốn chết cũng đừng lôi kéo ta, xúi quẩy!"

      xong, thở hồng hộc, vội vã rời . Tựa như lo lắng phía sau có quái đuổi theo nàng.

      Khê nửa ngày mới phản ứng được, ra ký chủ là chủ tử, nhưng số mệnh lại ti tiện! Tạp chung, quái vật? Khê nghi ngờ nghĩ, chuyện gì xảy ra? Nhưng Khê kịp suy nghĩ cẩn thận, cơn đau ập đến, cành cây lần lại lần quật vào thân thể của tiểu hài tử.

      Khê nhíu chặt chân mày, biểu tình rối rắm. Nàng chỉ ở nhờ cơ thể ngươi ta mà thôi, khống chế được thân thể của đối phương, nhưng lại cảm thụ được đau đớn của nàng ấy. Khê muốn thổ huyết mắng, mắng trời lại mắng đất. Khê nhìn chằm chằm nữ nhân ra sức vung roi trước mắt, đem gương mặt xấu xí ấy khắc sâu vào trí nhớ.

      "Ô ô ô---" Nữ oa chỉ biết khóc, căn bản có sức phảng kháng. Bị người đánh thương tích đầy mình, hấp hối nằm mặt đất.

      "Tạp chủng chính là tiện mệnh. Loại như ngươi sống đời chỉ khiến cho phu nhân mất mặt, còn bằng chết ! Phi, xúi quẩy! "

      Nữ tử cầm cành cây nhiễm máu ném người nữ oa, hùng hùng hổ hổ xoay người rời .

      "Ngươi khóc giải quyết được cái gì? Phản kháng, phải phản kháng!"

      Khê tức giận gào thét, nhưng mà, nàng chỉ lầm bầm lầu bầu. Bởi vì đối phương căn bản nghe được thanh của nàng. đúng ra, người ta còn biết có người xâm nhập cơ thể của mình.

      Khê buồn bực nghĩ, có phải vì kiếp trước quá bá đạo, cho nên lão thiên gia cố ý làm khó nàng?

      Nữ oa chìm vào hôn mê. Thế nhưng Khê lại mở to mắt, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, toàn thân để lộ cỗ thê lương và oán hận. Lửa giận thiêu đốt từ đáy lòng lên toàn thân. Thế nhưng, rất quỷ dị, phượng mâu ra nụ cười trầm đáng sợ. Toàn bộ người Bạch gia đều bị chôn cùng Dạ gia! người cũng chừa! Ngay cả con riêng cũng thoát, chết toàn thây, đoạn tử tuyệt tôn!

      Tạ Tam Thúc!

      Khê nghĩ đến đây, toàn thân bắt đầu bốc lên hàn ý, nàng quen thuộc hắc đạo nhiều năm, ánh mắt nhìn người kém chút nào. Thế nhưng chỉ đối với Tam thúc nhìn sai? là người thân của Dạ gia, là lão sư của Dạ gia. Duy nhất đoán trước được, trở thành địch nhân của Dạ gia. Tại sao lại như vậy?

      Phượng mâu lạnh lùng nhìn chăm chú vào bầu trời đêm, tiếng động chất vấn.

      Người nhà họ Dạ ai ai đều có tấm lòng Bồ Tát. chút khách khí khi , so sánh Dạ gia với Bồ Tát sống cũng hề quá đáng. Vì sao lão thiên gia quan tâm người tốt? Dạ gia đến cùng làm sai cái gì? Họ sai cái gì?
      Dion, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3 : Bi ai

      Editor: Lưu Niên

      Khê lúc này, ngoại trừ hoài niệm, cái gì cũng thể làm, cũng làm được! Nàng chỉ có thể lần lại lần tự hỏi, dằn vặt chính mình, tiếp nhận nội tâm dày vò – vì cái gì nàng còn sống trong đơn độc? Nàng chịu mười năm thống khổ, nhịn mười năm giày vò, tất cả chỉ vì hôm nay có thể gặp thân nhân mất. Nhưng mà, Lão thiên gia cho nàng được như ý nguyện.

      Chết, cũng là loại xa xỉ!


      Khê cười tự giễu, nhìn bầu trời đêm, bốn phía cực kỳ yên tĩnh, tại nơi xa lạ này, nàng chỉ có bị động tiếp thu. Hơn nữa, tại vị kí chủ này cũng thoi thóp, xem ra, sống lâu.

      Vậy mà, sáng sớm ngày thứ hai, Khê sợ hãi than khi thấy, nữ oa ràng sắp chết, cuối cùng cũng có sinh khí, từ dưới đất bò dậy! Dù quần áo còn lưu lại dấu vết bị roi quật, nhưng ràng có việc gì! Vết thương máu chảy đầm đìa cũng chỉ sót lại vết sẹo!

      Khê rất bất ngờ, tóm lại vị ký chủ trước mắt này là thứ gì?

      Nữ oa đứng dậy, thân thể lảo đảo, bước ra ngoài, đến cửa, đưa bàn tay che khuất tia sáng chói mắt, sau đó mờ mịt nhìn về phía trước.

      Nhìn theo tầm mắt của nàng, nhíu mày, đây là đâu? Quỷ Ốc? Vắng vẻ, u, bóng người. Trái lại, vách tường bốn phía nhiễm hạt bụi nào, ràng là mỗi ngày đều có người quét dọn.

      Tiếng kẽo kẹt vang lên, phá vỡ gian trống trải, sau đó, người mặt quần áo vải thô xuất . Nữ tử mình bước đến, thời điểm nhìn thấy nữ oa đứng trước của, thân thể ràng cứng đờ, con ngươi đột ngột co rút.

      Nhưng Khê nhận ra được, nội tâm nữ oa vui sướng, người này là ai?

      Nữ tử cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó cười vô cùng khó coi “Khê – Khê nhi!” Nữ tử trắc trở lắp, căn bản quan tâm đến quần áo dính máu người nữ oa, trực tiếp lấy từ trong ngực ra bộ quần áo trẻ con màu hồng. “Nhìn xem, có thích hay ?” Nữ tử áp chế đáy lòng được tự nhiên, đến trước mặt nữ oa.

      Khê nhíu mày, người này, ràng có lòng dạ lang sói, vừa nhìn liền biết có ý tốt.

      “Nương!” Nữ oa lập tức nhào vào trong lòng mẫu thân, cao hứng gọi, “Nương, nương, người đến thăm hài nhi, hài nhi rất ngoan ngoãn nga! “

      Nữ tử hai tay giữ vai của nữ oa, hiển nhiên là muốn đẩy nàng ra, Khê biết , đối phương cực lực nhẫn nhịn điều này. Lại lộ ra nụ cười cứng đờ “Đây là quần áo mới nga, nương –” khi ra từ này nữ tử rất khó chịu, “–thay cho con!”

      Nữ oa vui vẻ, gật đầu, hề chú ý đến đáy mắt nữ tử chỉ có lạnh lùng và chán ghét.

      xinh đẹp! ” Nữ tử nhìn nàng, sau đó , “Hôm nay ta đến dắt hài nhi đến chỗ chơi rất vui, có chịu ?”

      Nữ tử cũng chờ nữ oa đáp lại, nắm lấy cánh tay nàng, ra từ cổng sau, vừa vừa kiểm tra, tựa hồ rất sợ có người phát .

      Nữ oa đắm mình trong hạnh phúc, từ đầu đến cuối cái gì cũng phát có gì bất ổn. Hai người ra cửa, qua con đường hoang vu, hướng về vùng ngoại ô hẻo lánh.

      Vách núi hiểm trở, chỉ có con đường mòn trở thành đường qua lại. Lúc này, tiếng trẻ con trong trẻo mềm mại vang lên, trong giọng chứa thần sắc mong đợi, “Nương muốn mang Khê nhi xem nơi đó, là sao?” Nữ oa chỉ cao tới đầu gối nữ tử, bước lung lay lắc lư, phi thường bất ổn, hơn nữa lại vô cùng khó khăn. Dù vậy, nữ oa như vẫn trước nắm chặt bàn tay to kia, đối với nàng, nó vô cùng ấm áp. Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu, vẻ mặt thiên chân vô tà nhìn nữ tử.

      “Khê nhi phải cẩn thận nha!” Gương mặt nữ tử giả nhân giả nghĩa, cười từ ái. Trong mắt Khê, quả là rất chướng mắt.

      Khê nhi? Trùng hợp , lẽ nào kí chủ cùng tên với nàng?

      “Nương! ” Nữ oa thoáng cúi đầu, bước chân dừng lại, thanh rầu rĩ.

      Nữ tử cũng ngừng lại, cứng nhắc ngồi xuống, đáy mắt lên chút chần chờ và giãy dụa, thế nhưng vẫn cười ôn hòa như cũ , “Sao vậy?”

      “Ca ca và tỷ tỷ đều Khê nhi là quái vật, nương, quái vật là cái gì?”

      Trong mắt nàng lộ ra tia khát cầu, rất muốn nghe câu trả lời từ miệng nữ tử. Nàng nâng lên tay phải của mình, trong lòng bàn tay xuất vết gãy ngang vô cùng dữ tợn. “Vì sao mọi người chưa bao giờ dắt tay Khê nhi tay phải ? Vì sao nương cũng nắm tay phải của Khê nhi?” Nữ oa nghiên đầu, gương mặt mê man.

      Tay nữ nữ sợ run chút, tươi cười cương cứng tại khóe miệng. “Khê nhi ngoan, ca ca tỷ tỷ chỉ đùa Khê nhi thôi.” Nữ tử biết được, thanh của nàng cũng biến đổi, đứng dậy, nhìn phía trước mặt, chần chờ trong mắt nhanh chóng tiêu tán, “Lão phu nhân vì chăm sóc Khê nhi, cho Khê nhi ở sân lớn như vậy, lại cho Khê nhi nhiều tỳ nữ chi chiếu cố con, phải sao?”

      Lớn? Khê líu lưỡi, so quỷ sân khác bao nhiêu, tỳ nữ? Khê thầm cười lạnh.

      Nữ tử phát ánh sáng trong mắt nữ oa nháy mắt nhạt dần. Vậy mà rất nhanh, nàng lại lộ ra bộ dáng tươi cười, rực rỡ như thế, thiên chân như thế, tựa như làm sáng rỡ cả bầu trời.

      “Nương, ca ca và tỷ tỷ rất quan tâm Khê nhi, kẹo này đều là họ cho con, chờ Khê nhi trưởng thành, nhất định mua nhiều kẹo…”

      Nàng vừa vừa theo nữ tử, đường vài lần muốn nữ tử ôm nàng, nàng mệt mỏi, thế nhưng nữ tử vẫn như trước, nắm lấy tay trái của nàng, chút phản ứng cũng có.

      Khoảnh khắc chân dẫm sát vách núi, nữ tử quay đầu, bất ngờ cúi người ôm lấy nữ oa.

      “Oa!” Nàng nở nụ cười phấn khích, dùng gò má tròn tròn mềm mại vô cùng thân thiết cọ cọ da thịt trơn bóng của nữ tử, “Nương, bay , bay!”

      Thế nhưng, chỉ về phía trước vài bước, nữ tử đột nhiên ngừng lại. “Khê nhi, vĩnh viễn là cục cưng của ta. ” Nữ tử đưa tay tham luyến vuốt ve gò má của nữ oa, nhìn bộ quần áo mới mình vừa mặc cho nàng.

      Nữ oa nghiêng đầu ngắm nhìn phương xa, trong mắt tràn đầy mới lạ, tay bé vung vẩy giữa trung, như muốn bắt lấy ánh dương rực rỡ trước mắt.

      Khê thân là người đứng xem, vẻ mặt thoáng căng thẳng, cẩn thận!

      Bất ngờ, nữ từ đem hài nhi trong ngực cố hết sức quăng xuống dưới, nữ oa phản ứng kịp, bỗng nhiên bị rơi xuống, nàng sợ hãi khóc lớn…,tê tâm liệt phế gọi nương, nương…

      Nữ tử kinh ngạc nhìn phía trước, nhìn thân thể bé từ từ biến mất, bên tai vẫn còn nghe được tiếng thét tê tâm liệt phế, tiếng khóc tràn ngập sợ hãi của trẻ con. Thân thể mềm nhũn, ngã lên vách đá sau lưng, phục hồi tinh thần lại, dần trở nên bình tĩnh, đáy mắt lần nữa lấy lại tia sáng ấm áp như xưa.
      Dion, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :