1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Hậu Cung Ba Nghìn Ta độc Sủng

      [​IMG]
      Tác giả: Sửu Tiểu Áp
      darkNguồn: Tàng Thư Viện
      Converter: Mya
      Editor: Thu Hằng

      Văn Án

      “Hoàng Thượng, người đem đóng kỹ viện chẳng phải là buộc nam nhân thiến sao”, trừng mắt nhìn bạo quân nghiêm mặt, Tiểu Thiên vô tội mà mở miệng .

      Trời ạ, xuyên qua cũng xuyên qua rồi, đổi lại khi xuyên qua lại thành hoàng hậu đáng thương bị chính lão công hoàng đế của mình đánh. Sau khi đánh xong, còn bị tên bạo quân này ném vào trong lãnh cung. vất vả nghĩ biện pháp để đuổi nàng ra khỏi cửa, tưởng rằng cuộc sống tiêu sái, thích ý rồi. nghĩ tới nàng bất quá là dùng tiền của giả trang thành khách làng chơi kỹ viện bao mỹ nữ mà thôi, như vậy mà cũng e ngại sao? Đến kỹ viện bảo về nàng về, trực tiếp đem kỹ viện đóng cửa! Chẳng nhẽ làm hoàng đế như thực rảnh rỗi lắm sao?

      magenta;Thu Hằng bắt đầu lên 'sàn' đê!!! Ấp ủ bộ này lâu, giờ chính thức khai trương nhưng thông báo với các tình , các editor nhà ta đều còn học, nên tiến độ làm việc được ổn định nên ko lên lịch ấy nhe. Lần đầu tiên Thu Hằng edit, nên có gì sơ sót các bạn giơ cao đánh khẽ nhé ^^
      Last edited by a moderator: 20/11/14
      Kimanh1257, JupiterGalileolyly thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Thu Hằng

      Chương 1:  Lão bà kỳ quái.

           “Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo bao hành lý lớn từ lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn.

           “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay ?"  Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ lầu nhảy xuống, liền nhịn được mở miệng trách.

           “Hắc~~~mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng với mẹ nàng.

           “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ thể chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía Dương Lan phất phất tay.

           “Cẩn thận chút !” .

           “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan.

           Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như đứa trẻ, biết nó làm sao có thể làm bác sỹ đến tận bây giờ’’.

            Tiểu Thiên từ trong nhà chạy ra, tay kéo hành lý.  Bởi vì trong giờ cao điểm, ngay cả chiếc xe cũng thể bắt được, nàng thể làm gì khác hơn ngoài cách chạy bộ đoạn đường đến phi trường.

            “Chạy nổi rồi, chạy nổi rồi’’.( Nguyên văn đoạn này là : “Cản ko nổi rồi, cản ko nổi rồi’’, nhưng e muốn đổi thành “chạy’’.)

            Ngay lúc nàng như con ruồi đầu đấu đá lung tung, vừa vặn đụng ngay vào lão bà tập tễnh ngược lại.

            “Xin lỗi, xin lỗi’’. Tiểu Thiên kính trọng hướng lão nhân xin lỗi.

            Lão nhân trang phục rất quái lạ, như thể cosplay, cách ăn mặc giống như người cổ.

           Nhìn Tiểu Thiên, lão nhân trong mắt lên tia kinh ngạc, đột nhiên : “Này nương, có số làm hoàng hậu đó nha’’. để ý tới Tiểu Thiên, lão nhân lách qua con đường , bước chân tập tễnh rời , trong miệng ngừng nhắc: “Số mệnh hoàng hậu nha, tiểu nương nắm cho chặt nha.’’.

            “Bà bà này là kỳ quái, mình mà có số làm hoàng hậu?’’. Tiểu Thiên tin mà chỉ chỉ chính mình, lập tức nở nụ cười. “Nếu mình có số làm hoàng hậu, vậy nhất định là sinh sai niên đại rồi’’. Lắc đầu, nàng kéo hành lý bên người, nhìn chút.

           “Ai nha, ta trễ má ơi, muộn lắm rồi’’. Nhấc  hành lý lên, nàng sử dụng tốc độ nhanh nhất chạy đến phi trường.

           Lần này phí du lịch là bệnh viện chi ra, đuổi kịp phi cơ phải tự xuất tiền túi ra nha.

           Quan trọng nhất là, mục đích du lịch Ly đảo, thánh địa để phát triển tình , nàng cũng muốn thừa cơ hội lần này, tốt nhất lừa soái ca, mang về đưa cho mẹ già làm con rể.

           “May quá, ôi chao, đến rồi, đến rồi’’. Nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc đứng trước bàn đăng ký, Tiểu Thiên nặng nề mà hít thở, mẹ ơi, thiếu chút nữa đem nàng chạy đến tắt thở rồi.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Thu Hằng
      Beta: Quảng Hằng


       Chương 2: Vực Hồn đoạn tình nhân

            Ly đảo, núi Tình Nhân.

            Núi Tình Nhân tại Ly đảo vốn là địa điểm rất nổi tiếng, có rất nhiều người đến đây tìm kiếm kích thích, nhảy xuống mấy chục thước sâu phía dưới, hưởng thụ cảm giác phóng túng nhất thời.

            “Niếp Tiểu Thiên, con nhanh như vậy để làm gì?"  Phía sau vang lên thanh của cha nàng Niếp Đình, môt bác sỹ trưởng khoa Ngoại đức cao, vọng trọng.

           “Ai nha, cha, cha đừng mang cả họ lẫn tên ra để gọi con có được , may, chừng mọi người còn tưởng rằng cha gọi Niếp Tiểu Thiến đấy, giống như Thiện nữ u hồn (tên của bộ phim). Tiểu Thiên bực mình mà mím mím miệng, cha ơi là cha, tên gì đặt, hết lần này đến lần khác gọi nàng Niếp Tiểu Thiên, nghe cứ như là Niếp Tiểu Thiến.  Gọi tên là đủ lắm rồi, lão nhân này hôm nay còn mang cả họ lẫn tên ra gọi nàng. (Niếp Tiểu Thiến, nhân vật trong phim Thiện Nữ U Hồn., đây là phim ma ta hok xem nên hok biết nội dung, ta sợ ma aaa)

            “Nếu con xinh đẹp được như Niếp Tiểu Thiến, vậy cũng tốt chứ sao”. Niếp Đình tới bên cạnh Tiểu Thiên, nở nụ cười.

           “Con của cha lớn lên cũng kém mà”. Tiểu Thiên mồm miệng ngừng phản bác.  Mặc dù thể so với dung mạo của Niếp Tiểu Thiến, nhưng nàng cũng là đóa hoa đẹp của bệnh viện đấy chứ, những chàng bác sỹ trẻ tuổi thầm , trộm mến nàng cũng rất nhiều nha.

           “Chuẩn bị có tốt hay chưa?’’. Tới trước cầu nhảy, Niếp Đình nhiều, lúc này đây đến Ly đảo, coi như là làm cho cuộc sống bận rộn hàng ngày ở bệnh viện có cơ hội được nghỉ ngơi .

            “Chuẩn bị tốt lắm rồi’’. Đứng ở bên cạnh Niếp Đình, Tiểu Thiên hít hơi sâu, nghiêng đầu, nhìn về phía Niếp Đình cười : “Cha à, cha cứ yên tâm được , đây chỉ có mấy chục thước cao thôi mà’’.

            “Này nha đầu chết tiệt kia, đừng xem cha già chứ’’. Niếp Đình liếc mắt nhìn nàng cái, hạ lệnh : “nhảy ’’.

            “Vâng, được". Gật đầu, Tiểu Thiên theo phía sau Niếp Đình thả người nhảy.  Ngay lúc nàng chuẩn bị kinh hô lên tiếng, trước mắt ngay lập tức tối sầm, nàng có cảm giác linh hồn mình như bị hút ra khỏi cơ thể, mắt thấy thân thể của chính mình lơ lửng giữa trung, nhưng bản thân mình lại rời khỏi người từ khi nào.

           “Sao, chuyện gì xảy ra? thắt dây an toàn rồi mà cũng gặp tai nạn sao? Loại chuyện xui xẻo này nàng cũng đụng phải nữa à?

           “Uhm, đầu, đầu đau quá, tại sao lại có thể như vậy, chẳng nhẽ hồn bị văng ra rồi? Bởi vì khoảng thời gian dài ở giữa khoảng khí quyển, mới có thể trở nên choáng váng đầu sao?" Nghĩ như vậy, ý thức của nàng dần dần mất .

           Lúc nàng tỉnh lại, là do bị trận đau đớn kịch liệt làm cho bừng tỉnh.

           Ách, càng thêm xác thực mà , cái loại đau đớn này mà nhất định là được truyền tới từ mông.

            “Ê oa ~ ~ ~ đau nhức nữa, đau quá, đừng đánh nữa. 555 (cứu tôi với) ~ ~ ~ chuyện gì xảy ra vậy, ràng là nàng chơi trò nhảy mạo hiểm, biết làm sao nàng lại bất tỉnh nhân , tỉnh lại bị đánh.

       

       

          

       



    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Thu Hằng
      Beta: Quảng Hằng

      Chương 3: Xuyên qua ngay lúc bị đánh mông?

         “Niếp Tiểu Thiên, nhịn được nữa hả, ngươi phải rất có khí phách sao? Mới nhẫn nại trong chốc lát, bây giờ kêu rên đau đớn rồi”. đầu Tiểu Thiên vang lên thanh lạnh lùng như băng.  đắm chìm trong đau đớn, nàng chú ý tới xung quanh có chút gì đó thích hợp.

         “Ngươi bệnh hả, lúc nào cũng chuyện khí phách hả, khí phách có thể làm cơm ăn sao? A, ~~~đau quá a, đánh chút” Tiểu Thiên nắm lấy hai bên ghế dài, bởi vì bị thị vệ đè xuống, nàng cách nào nhúc nhích được, nhưng thói quen chuyện ăn miếng trả miếng nhịn được nên tiếp tục mở miệng : “ dễ, cái mông bị đánh là của ta chứ phải của ngươi, ngươi nếu bị ấn xuống như heo rồi đánh thử xem, ô oa~~~Người nào cầm đại bản xuống tay nặng vậy, phải kêu ngươi tay rồi sao”.

          Nàng vô cùng xót thương cho cái mông của nàng đó nha, nơi này rốt cuộc là cái chỗ quỷ quái nào vậy?

          Ô~~~Sân ra rất lớn nha, hẳn là của nhà có tiền, nhưng mà sao lại có cảm giác rất cổ điển, nhìn lại…Còn có mấy người kia nữa, có việc gì lại mặc mấy cái trang phục kia đứng làm trò gì? Những người  này là kỳ quái.

          Hả, phi, phi, phi. Bây giờ mông của nàng bị đánh a, nàng nhìn ngó sân nhà người ta có lớn hay , cổ điển hay cổ điển, người có kỳ quái hay để làm gì.

          “Mấy tên chó má chết tiệt kia, tốt nhất đừng để cho lão nương còn sống mà bò ra khỏi đây, nếu ta nhất định hủy khớp xương đầu của ngươi!!! Má ơi~~~cái mông của ta".

          Tiểu Thiên kêu gào hò hét làm cho tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, kể cả chủ nhân của thanh lạnh lùng lúc trước, Hoàng Phủ Tấn.

           Nàng... Nàng vốn là Hoàng hậu nương nương?

      Bên cạnh bọn  hạ nhân chỉ sợ cũng chỉ có Hoàng Phủ Tấn là bình tĩnh như vậy .

      Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên bị đặt cái ghế dài khóc lóc, kêu trời gọi đất, nữ nhân này là bị đánh rồi đâm ra choáng váng hay sao?

      Dám chửi có bệnh? Có dũng khí đem so với heo? Miệng lưỡi đầy lời thô tục, phải cái mông, cũng là xưng lão nương? Nàng từ nơi nào học được nhiều lời thô tục như vậy.

      "Tất cả mấy người chết hết rồi hả, thấy ta bị người ta đánh sao, còn đứng bất động ở đó, mau lại đây cản bọn họ lại." Ngay lúc Hoàng Phủ Tấn sững sờ nên lời, Tiểu Thiên lại lần nữa làm cho mọi người kinh ngạc đến mở tròn hai mắt.

      Thế giới thay đổi rồi sao, lòng người sao lại nhạt như nước ốc vậy, tại sao nhân tính bây giờ trở nên yếu ớt như vậy, chứng kiến người khác bị đánh cũng tiến lên giúp đỡ. Cứu tôi với ~~~~

      Mà những người khác ở đây đều vì những lời nàng ngừng toát mồ hôi lạnh.

      Hoàng thượng hạ  lệnh, ai dám tiến lên ngăn cản thị vệ thi hành lệnh đâu? Hoàng hậu nương nương là bị đánh đến ngốc rồi sao? Chẳng những bị đánh choáng váng, ngay cả lá gan cũng bị đánh cho lớn lên, có dũng khí ở trước mặt Hoàng thượng hô to gọi , ra những lời thô tục như vậy.

      Hoàng hậu nương nương?

      Tiểu Thiên cũng lên lời, ngay lúc nàng cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng đối với nhân tính, cây gậy đánh vào mông lúc này đột nhiên ngừng lại.

      "Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương ba mươi đại bản hành hình xong." Khép lại hai mắt, ngay lúc Tiểu Thiên vì mình bị đánh mà trầm mặc, bên cạnh lại truyền đến câu làm cho nàng nằm ghế phải nhảy dựng lên.

      Hoàng... Hoàng hậu nương nương?

      Chắc là phải nàng chứ? Tiểu Thiên ngẩng phắt đầu lên, tới lúc này nàng mới tự mình nhìn cảnh vật xung quanh, chỉ là những đại viện mang đậm hơi hướng cổ đại, trước mặt còn có đám nam nữ ăn mặc cổ trang như TV.

      Sao... Chuyện gì xảy ra? quay phim sao?

      Ý thức được điểm này, Tiểu Thiên bắt đầu nhìn xung quanh, tìm camera.

      đúng, cũng phải đóng phim.  Nàng ràng theo cha chơi đùa ở núi Tình Nhân mà, sau đó cảm giác linh hồn như thoát ra khỏi cơ thể, ngay sau đó nàng liền mất tri giác, vừa tỉnh thấy mông của mình bị đánh.

      nương này, có chân mệnh hoàng hậu đó nha?

      Trong đầu đột nhiên lên những lời mà lão bà kỳ quái lúc trước đụng phải đường từng , sắc mặt Tiểu Thiên đột nhiên tái mét.

      ... xui xẻo như vậy chứ, nàng xuyên qua như trong tiểu thuyết viết, nàng thực xui xẻo xuyên qua như vậy sao? Mà còn là xuyên qua thành hoàng hậu nữa?

      Nằm mơ, nhất định là nằm mơ.

      Tiểu Thiên tự an ủi chính mình, nhắm chặt hai mắt hồi lâu rồi chầm chậm mở ra, nhưng cảnh tượng trước mặt lạị lần nữa khiến cho nàng thất vọng. Con mẹ nó, đứng ở đằng trước vẫn là đám cổ nhân như vậy

      Quên cái mông đau đớn, Tiểu Thiên giương mắt, nhìn thị vệ đứng bên cạnh, vô cùng cẩn thận mà mở miệng : “Ngươi vừa mới gọi Hoàng hậu nương nương phải ... phải là gọi ta chứ ?’’

      biết tại sao Tiểu Thiên lại hỏi như vậy, tất cả những người có mặt ở đây bao gồm Hoàng Phủ Tấn lại lần nữa ngây ngẩn cả người.

      Xem vẻ mặt của nàng, dường như rất hoài nghi thân phận chính mình bây giờ.

      Tiện nữ nhân này lại làm cái trò quỷ gì vậy? Hoàng Phủ Tấn hai mắt lạnh xuống, gì, chỉ là nhìn xem Tiểu Thiên tiếp theo muốn làm cái gì. Mới vừa rồi hết thảy làm cho chấn kinh lắm rồi, chỉ trong thời điểm gậy ngừng lại, Niếp Tiểu Thiên dường như thay đổi thành người khác, nữ nhân này giả bộ cái gì?

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Thu Hằng
      Beta: Quảng Hằng


      Chương 4:  Ta hận ông trời lên tiếng!

       

      Lúc trước bị nàng hỏi, thị vệ biết nên trả lời như thế nào.  Giờ nhìn ánh mắt chờ mong của Tiểu Thiên, thị vệ khẽ cắn môi, hướng Tiểu Thiên gật đầu, "Đúng vậy, Hoàng hậu nương nương!"

      Thị vệ lần nữa gọi nàng tiếng, làm cho sắc mặt của nàng lần nữa xanh mét.

      Qua hồi lâu, nàng mới giật mình lên tiếng, bất chấp cái mông truyền đến từng đợt đau nhức, nàng cả người từ ghế đứng lên: "Ta là hoàng hậu???"

      tiếng thét kinh hãi như vậy làm cho mọi người ở đây kinh ngạc mở lớn miệng, Hoàng hậu nương nương bị làm sao vậy?

      "Đúng vậy... Đúng vậy, nương nương."

      Câu trả lời của thị vệ làm cho Tiểu Thiên kích động mà bắt đầu rống to lên, chỉ vào bầu trời đêm mà mắng: "Ngươi có lầm hay hả, xuyên qua cũng xuyên qua rồi, nhưng tại sao lại cho ta làm cái gì chó má hoàng hậu, lão nương có gì đắc tội với ngươi rồi? Hả? Để cho ta làm hoàng hậu? Ngươi nghĩ như thế nào lại muốn ta làm hoàng hậu mà bị đánh đau muốn chết!!!" Tiểu Thiên hướng bầu trời đêm rống lên, nàng biết, câu  nàng vừa làm cho tất cả mọi người ở đây thầm toát mồ hôi lạnh, hơn thế nữa, đồng thời, lời của nàng làm cho sắc mặt của Hoàng Phủ Tấn đứng bên cạnh càng thêm trầm.

      Tiện nữ nhân biết xấu hổ, ra thích làm hoàng hậu, nàng rốt cục ra miệng rồi!

      Hoàng Phủ Tấn vẻ mặt thực kinh khủng, hai tròng mắt chút độ ấm, lúc này lại càng thêm lạnh như băng.  Chung quanh hạ nhân sợ đến run rẩy cả thân thể, chỉ có “đầu sỏ’’ khơi mào mọi tình kia tựa hồ như biết ràng tình huống, lại đứng đó mà ngẩng đầu mắng lão Thiên gia (ông Trời).

      "Người đâu, đem Niếp Tiểu Thiên tống vào lãnh cung, định ngày xử trảm!" Hoàng Phủ Tấn từ kẽ răng rít lên từng lời có độ ấm, làm cho Tiểu Thiên vừa mới còn mắng lão Thiên đến sướng cái miệng (nguyên văn: "bất diệc nhạc hồ"* - vui như mở hội) ngây ngẩn cả người, nên lời.
      * Có học tập còn gì dễ chịu hơn. Có bạn từ phương xa tới còn gì vui hơn. Người đời biết, trong lòng ta oán hận, đấy là người đức hạnh.

      Tử , học nhi thời tập chi, bất diệc thuyết hồ. Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ. Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ.

      子曰、學而時習之、不亦說乎。有朋自遠方來、不亦樂乎。人不知而不慍、不亦君子乎。”

      "Xử... Xử trảm?" Tiểu thiên đem tầm mắt chuyển hướng tới nơi thanh vừa mới phát ra, liếc mắt cái, Tiểu Thiên liền ngây ngẩn cả người.

      Rất soái ca a. Vô thức mà nuốt nuốt nước miếng, nàng đem mạng của mình ném ra đằng sau.

      Nam nhân này cao to đẹp trai như vậy, quả thực đúng là bức người khác phạm tội a. Thành Vũ ca ca nếu đem so với nam nhân này, còn khóc chết mới là lạ.

      Chớp hai mắt, Tiểu Thiên hướng Hoàng Phủ tấn nuốt xuống vài lần nước miếng.

      Cha à, con rể tương lai của ông nếu có thể đẹp trai như vậy, là tốt biết bao. Tiểu Thiên trong lòng thầm thở dài.

      Trong khi Tiểu Thiên nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Tấn rồi ngừng nuốt nước miếng, Hoàng Phủ Tấn cũng nhìn Tiểu Thiên.

      Tiện nữ nhân biết xấu hổ, bây giờ lại làm cái gì? Hết làm đãng phu (phụ nữ dâm đãng, dâm phụ) lại còn muốn giả vờ làm háo sắc sao ? Nàng dĩ nhiên biết xấu hổ mà vừa nhìn vừa nuốt nước miếng như vậy? Vẻ mặt này thực giống như là lần đầu tiên được nhìn thấy nam nhân.

       


      nkhanh3324JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :