1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hải Dương - Hắc Khiết Minh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      [​IMG]
      HẢI DƯƠNG - 海洋


      Tác giả: Hắc Khiết Minh
      Nguồn: truyenfull.vn
      Editor: Quynhnga0105 + Beta: Sunny Kem
      Thể loại: đại, hài
      Số chương: 27

      ------------------------------------
      Văn án:
      Trời cao minh giám, phải cố ý rình xem.

      Chỉ muốn biết tại sao đều làm chủ mà số mạng lại khác nhau nhiều như vậy?

      loay hoay giống như con quay, còn ta lại nhàn nhã xung quanh tỏa ra sáng chói.

      Cứ nghĩ rằng thần biết quỷ hay lại bị bắt gặp.

      dứt khoát quang minh chính đại kết bạn cùng , kết thiện duyên.

      Nhìn dáng người của , cao lớn khôi ngô, có thể mãnh nam.

      Nhưng tại sao lại mua đống áo lót.

      Nhìn giống như kẻ nghiện trang phục nữ, chẳng lẽ đồng tính luyến ái?

      Hả, phải chứ? Những thứ kia là mua cho mặc?!

      Do say rượu mất lí trí, lời vô vị cái gì mà ngực lớn vạn tuế.

      Lại kéo quần áo cho xem “vẻ đẹp bên trong” lớn lên giống “thiên hoa”.

      Ông trời! Mặt mũi thể diện của bị vứt đến Thái Bình Dương rồi.



      Last edited: 4/7/18
      Thanhbliss thích bài này.

    2. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 1:

      Mở đầu

      Ngày xửa ngày xưa, có bé ra đời ở hòn đảo phía đông, có cậu bé được sinh ra ở thôn phía Nam…

      bé vừa sinh ra, bị người mẹ chưa kết hôn vứt bỏ ở nhi viện.

      Cùng năm đó, cậu bé năm tuổi, mẹ mất, thất lạc chiến trường.

      Năm năm trôi qua.

      năm tuổi, có đôi mắt to, nụ cười đáng , thích khóc, thích làm nũng.

      Cậu bé mười tuổi, gia nhập quân phản kháng, làm những việc vặt, học tập kĩ năng để sinh tồn.

      Thời gian lại vội vã trôi qua, nháy mắt mười năm.

      mười lăm tuổi, rời khỏi nhi viện, sống cuộc sống độc lập.

      sáng sớm đưa báo, ban ngày tới trường học, buổi tối đến nhà hàng rửa chén, đối với , mơ ước lớn nhất trong cuộc đời là có ngày, có cửa hàng ăn, của riêng mình.

      năm kia, ở nơi nào đó thế giới, chiến tranh bùng nổ, ti vi tin tức truyền bá, trang đầu của nhiều tờ báo cũng là tin tức chiến tranh, có đề tài thương binh bóp vỡ ống kính gây ra chủ đề nhân đạo phóng viên chiến trường, có chút hứng thú với vấn đề này, mới mười lăm tuổi, phải làm bài tập lớp, phải kiếm tiền, phải làm việc, ghét nhất những người bạn cùng phái thấy trưởng thành sớm lại cười nhạo, phiền não nhất là thể mặc được đồ lót dễ thương----

      năm kia, cậu bé hai mươi tuổi, sớm trưởng thành.

      Người đàn ông trải qua vô số trận chiến tranh, ở trong vùng rừng rậm, đất hoang chiến đấu dũng, từ chiến trường này đến chiến trường kia, quốc gia này đến quốc gia khác, đối với , chiến tranh từ lâu còn là vấn đề quan trọng.

      Quan trọng là sống sót, quan trọng là tiền.

      cũng có mơ ước, trước đây rất lâu có xem qua bộ phim, hình ảnh trong phim có trời xanh mây trắng, có bãi cát bờ biển, mặt trời chiều ngả về phía tây, chìm trong biển, nhân vật chính trong phim, uống rượu ngon, hưởng thụ thức ăn ngon, vẻ mặt rất thỏa mãn, tất cả giống như chỉ là mộng ảo.

      vô cùng hâm mộ, sau đó, có mơ ước, mơ ước có ngày có thể rời khỏi chiến trường, mở cửa hàng bên bờ biển, bình an sống qua ngày, cơm áo lo, giống như nhân vật chính trong bộ phim kia.

      vẫn nhớ giấc mộng kia, như vậy mới có biện pháp sinh tồn ở nơi sa mạc đầy hỏa tiễn này.

      Tiếng súng vang lên, trúng đạn ngã xuống đất, người bạn cứu , đưa tới bệnh viện dã chiến.

      Trước khi hôn mê, phóng viên đáng chết lại đưa ống kính về phía , tự tay bóp vỡ ống kính, mới ngất .

      Dù bị trúng đạn mất quá nhiều máu mà hôn mê, nhưng biết mình sống sót.

      Bởi vì còn có ước mơ, còn có hi vọng, muốn sống ở nơi yên bình.

      Nơi đó có chiến tranh, cần chịu đói, có biển rộng, có trời chiều, còn có thức ăn ngon, rượu ngon.

      chìm trong mộng đẹp, mộng đẹp có thiên đường.

      còn sống.

      Sau đó, lại mười năm nữa trôi qua.

      Người đàn ông ba mươi tuổi, vết sẹo người đếm hết, xương cũng biết đứt thành mấy khúc, mặc dù phải sống ở nơi rừng rậm hoang dã, nhưng vẫn lăn lộn chiến trường, vẫn như cũ là người lính đánh thuê, kiếm tiền chiến trường.

      Trong mười năm này, từng bị người phản bội, cũng giao tính mạng cho bằng hữu, đối xử chân thành.

      kiếm rất nhiều tiền, đến nhiều quốc gia, qua vô số bờ biển, nhưng cửa hàng nào, sớm quên mơ ước lúc trẻ của mình.

      tiếp tục dùng mạng đổi tiền.

      Mười năm này, trưởng thành có cuộc sống nghèo khổ, ra trường tốt nghiệp, bắt đầu ra xã hội kiếm tiền.

      hai mươi lăm tuổi rồi, vẫn như cũ quan tâm tới tin tức xã hội, chứ đừng đến tin tức quốc tế.

      mình làm nhiều công việc, buổi sáng đưa báo, ban ngày làm, buổi tuối học nghệ ở nhà hàng, gắng tiết kiệm tiền, cần kiệm sống qua ngày, vẫn thủy chung nhớ, giấc mộng của mình.

      muốn mở nhà hàng, nhà hàng có thức ăn ngon, có thể nuôi sống quãng đời còn lại của .

      Những khác vẫn cười nhạo vóc dáng , nhưng hơn hết lại che giấu được chính là hâm mộ và ghen tỵ; những người đàn ông lại hề cười nhạo vóc dáng của , bắt đầu đối với động tay động chân.

      vẫn như cũ cảm thấy tự ti vì vóc dáng của mình, vẫn như cũ thể tìm được áo lót vừa đẹp vừa đáng để mặc.

      Sau đó, ba mươi tuổi.

      ghét mỗi khi nhìn thấy nam nữ già trẻ nhìn chằm chằm vào ngực mình, cũng học được phải ứng phó với họ như thế nào.

      bắt đầu biết cách ăn mặc, y phục vừa vặn, phải là áo sơ mi rộng thùng thình, cũng bắt đầu ngẩng đầu ưỡn ngực khi bộ, phải là cong eo gù lưng, che che giấu giấu.

      Năm năm này, nghỉ làm, chú tâm học nghệ ở nhà hàng, tới rất nhiều nhà hàng, gặp rất nhiều đầu bếp, tới làm việc ở các hòn đảo .

      học nấu ăn ngon, cũng cố gắng tiết kiệm, có khoản tiền, nhiều lắm, nhưng đủ để mở nhà hàng .

      tai, chỉ thiếu là địa điểm mở cửa hàng.

      ngày kia, bầu trời xanh thẳm bóng mây.

      chỉ là chú ý nhầm tới ngã ba, mới nhìn thấy ngôi nhà kia.

      Mặt trời rất lớn, ánh nắng rất gắt, cửa sổ thủy tinh phản xạ ánh nắng vàng lấp lánh.

      nhịn được dừng lại, chiếc xe máy 50cc dừng ở bên lề đường, kinh ngạc nhìn nó.

      Đó là nhà hàng trong giấc mơ của , hàng rào màu trắng, đường mòn gạch đỏ, có con rồng nhả châu quấn lấy cổng vòm, trong sân ngoài trừ những bụi cây hoa quế, còn có hành lang gỗ lim, bên cạnh hành lang là gốc cây Phượng Hoàng rất to, nở đầy những bông hoa màu đỏ, ở phía sau, đó là ngôi nhà bằng gỗ hai tầng màu trắng.

      thẳng vào, càng nhìn càng kinh ngạc, tự chủ được phác họa trong đầu, lầu là phòng ăn, lầu hai dành cho những gia đình, phía trước hoa viên bày mấy cái bàn, để khách có thể nghỉ ngơi, thưởng thức trà lài.

      Phía sau tầng hai, muốn có ban công lớn, phía trước mặt là biển, phía sau nhà có mảnh vườn , trồng hoa, có dàn dây leo xanh mát.

      Dường như mộng đẹp sắp thành , ngoại trừ việc nhà hàng này nhìn hơi cũ, hàng rào loang lổ nghiêng ngả, cỏ dại mọc đầy sân, cửa sổ thủy tinh, kính vỡ vụn thành từng mảnh, được đóng tạm bợ bằng mấy thanh gỗ, con đường lát gạch đỏ trước cửa bởi vì lâu có người chăm sóc cũng bị vỡ nát, thưa thớt.

      Mặc dù bây giờ trông nó giống như ngôi nhà ma, nhưng vẫn là nhà hàng trong mơ của .

      ra phía trước nhà, ngẩng đầu nhìn ngôi nhà tuy cũ nát, nhưng dưới ánh mặt trời ngôi nhà gỗ vẫn tỏa sáng lấp lánh, miệng khẽ mỉm cười.

      Chính là chỗ này, chính là ngôi nhà này!

      mở nhà hàng ở đây!

      hưng phấn tìm hiểu chủ nhà là ai, chuẩn bị thực giấc mộng của mình, nhưng gặp phải chút khó khăn, chủ nhà chỉ muốn bán ngôi nhà , chứ muốn lãng phí thời gian vào việc cho thuê.

      mất mấy tháng vay mượn mới kiếm đủ tiền mua được nơi này.

      Gần như là cùng khoảng thời gian, người đàn ông lại lần nữa bị thương, nằm ở giường bệnh, cảm thấy chán ghét việc ngày qua ngày tranh giành, đánh nhau. internet nhìn thấy bức hình có ngôi nhà mặt tiền khá rộng ở bên bờ biển rao bán, cuối cùng nhớ đến giấc mộng ngày trước. Người đàn ông mắt cũng hề chớp mua ngay ngôi nhà, ba ngày sau đến hòn đảo phía đông, rủ bạn tốt cùng, trong vòng tháng ngắn ngủi thực được giấc mộng của mình.

      Người bạn tốt vô dụng kia của , còn tìm được bà xã có tài nấu nướng rất tốt.

      Mặc dù khách nhiều lắm, mặc dù nơi này khi mặt trời lặn giống như chìm vào trong biển, nhưng vẫn có cảm giác tương đối thỏa mãn.

      Từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên có nơi thuộc về mình, thích nơi này, thực tế, đối với nơi này cực kì hài lòng.

      Cho đến khi phát , sát vách cũng mở cửa tiệm...
      Thanhbliss, SiAmChris thích bài này.

    3. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 2:

      Tháng tám.

      Mùa hè nắng chói chang.

      Đường bộ hơi nóng bốc lên, hoa cỏ cây cối đều rũ xuống.

      Nơi phía xa, màu xanh của trời và màu xanh của biển nối thành mảnh, từng đợt gió nóng thổi tới.

      Tiếng pháo nổ liên tiếp vang lên!

      Giữa trưa, người đàn ông ngồi trước máy vi tính duỗi ngón tay, đẩy cửa chớp nhìn ra ngoài.

      Nhà hàng bên cạnh, cửa treo dây pháo ngũ sắc nổ đùng đoàng, khói trắng theo tiếng pháo tràn ngập giữa trung, trong sân có bịt tai nheo mắt, vẻ mặt vui vẻ đứng cách chỗ đốt pháo xa.

      có mái tóc ngắn, mặc chiếc áo hai dây màu trắng, quần dài màu lam, chân đôi xăng đan, nhưng chú ý đầu tiên đó là dáng người rất đẹp của , ngực lớn- eo .

      phải là cố ý muốn nhìn, nhưng bộ ngực của rất “hùng vĩ”, làm cho người ta muốn chú ý cũng khó.

      ngực lớn.

      nhíu mày, nhìn sau khi tiếng pháo vừa dứt, mới thận trọng bước đến kiểm tra xác pháo.

      Pháo, lẵng hoa, bảng hiệu mới.

      nhanh chóng hiểu , ngực lớn này ở cách vách mở nhà hàng.

      Mấy hôm nay, biết có người sửa sang ngôi nhà đổ nát giống như nhà ma ở bên cạnh, nhưng có chú ý, cũng muốn mở nhà hàng sao?

      “Chú Hải Dương, ăn cơm!”

      Giọng của tiểu Lam dưới lầu truyền đến, nghe tiếng rút tay, cửa chớp quay về chỗ cũ, đứng dậy xuống lầu dùng cơm.

      Giữa trưa mười hai giờ, phòng ăn to như vậy nhưng nửa khách nhân cũng có.

      có biện pháp, biết nấu cơm, đối với đem tất cả đồ ăn nấu chín được là tốt rồi.

      Bạn tốt cùng mở cửa tiệm, Cảnh Dã cũng hơn gì, tài nấu nướng cực kì thối nát, tiểu Lam mới mười hai tuổi càng cần phải , vất vả mới lừa gạt được bà xã của Cảnh Dã đến giúp đỡ, ai biết bà xã của cậu ta bị nhà khoa học điên khùng quấn lấy, phục chế người nhân bản, tiểu nha đầu kia lại bình thường, giống như con búp bê khóc cười, sau khi trở về, A Dã và Hiểu Dạ đành phải đưa con bé khám bác sĩ.

      Hơn nữa phải chăm sóc cho tiểu nha đầu, Hiểu Dạ gần như là có thời gian tới nhà hàng hỗ trợ, kết quả vất vả mới nhờ tài nấu nướng của Hiểu Dạ thu hút khách tới, lại yên lặng tan biến trong vô hình.

      Dù sao cũng có khách, cũng dứt khoát đợi đến xế chiều mới mở cửa hàng.

      Nhưng Hiểu Dạ cũng có lương tâm, biết ở trong tiệm có đồ ăn, thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi, cùng Cảnh Dạ và tiểu Lam mang đồ ăn tới cho , chỉ là…

      Đồ Hải Dương trừng mắt nhìn ba người rải rác ngồi ở góc tiệm, đứa năm tuổi, đứa chín tuổi, tiểu quỷ mười tuổi, bất giác mày rậm nhíu lại.

      Đôi vợ chồng kia, rốt cuộc là muốn đem mấy đứa này nhét vào tay cho đến khi nào?

      Ba tiểu quỷ kia tất cả đều là người bị hại của cái tên điên nghiên cứu khoa học kia, vốn dĩ có rất nhiều người, chẳng qua là những người đó đều được đưa trở về nhà, còn sót lại ba đứa trẻ này đều là nhi, ngay cả tên cũng có.

      Hiểu Dạ biết vậy, mới đem ba đứa trẻ này về.

      may tên tiểu tử tiểu Ảnh kia thường xuyên giúp người khác chạy trốn, tạo thân phận hoàn toàn mới là sở trường của cậu ta, cho nên đến ngày, ba đứa nhóc có thân phận cùng hộ chiếu mới, vì vậy khi rời cũng gặp bất cứ vấn đề gì.

      Nhưng là trong tiệm của mặc dù có khách, cũng thể trực tiếp đưa người nhét vào tay chứ!

      thế nào nơi này của cũng được gọi là nhà hàng, phải nhi viện…

      Nhíu mày trong lòng thầm hai câu, Hải Dương cầm chén cơm, sau đó rưới sốt cà ri vào, mới cầm thìa chậm rãi ăn.

      Sau ăn được mấy miếng, thấy cậu bé núp ở rìa góc tường, vụng trộm nhìn , lộ ra vẻ mặt đói khát, hai nhóc còn lại cũng cùng biểu lén lút, chỉ khác là vì lớn hơn chút nên biết được cách che dấu vẻ mặt của mình.

      Tiểu Lam cũng thấy vẻ mặt của bọn họ, lấy chén cơm cà ri cho bé trai nhất.

      “Lại đây, ăn cơm.”

      Bé trai thèm thuồng nhìn chén cơm, nhưng vẫn ngồi xổm ở góc tường, đôi mắt to mở lớn tràn đầy cảnh giác.

      “Ăn , đừng sợ, ăn ngon lắm.” Tiểu Lam ngồi xổm xuống, múc thìa cho cậu bé.

      Bé trai thấy vậy, càng sợ hãi, hai tay bám chặt đầu gối, nhắm chặt mắt lại.

      Hai tiểu quỷ khác mỗi đứa chiếm góc tường, nhúc nhích, giống như nhau sợ hãi cảnh giác.

      Muốn cái gì? ba ngày, mấy tiểu quỷ này điệu bộ vẫn như vậy?

      Những tiểu quỷ này tính tình độc, mặc dù trước kia cũng ở trong phòng nghiên cứu, nhưng nhận ra nhau, tất nhiên lại càng tin tưởng nhau, ngay cả buổi tối ngủ cũng cách nhau xa. Cho dù Hiểu Dạ và Cảnh Dã hết lần này đến lần khác đều tạo cho bọn chúng cảm giác an toàn nhưng lúc bọn họ ăn cơm, mấy đứa nhóc đều đợi sau khi bọn họ ăn xong, đói bụng đến chịu nổi mới chạy vào phòng bếp tìm cái gì đó để ăn.

      chịu nổi với thái độ của mấy đứa nhóc, Hải Dương vẻ mặt chút thay đổi, đặt thìa xuống.

      “Tất cả tới đây.” trầm giọng bằng tiếng , nhìn từ đứa lớn tới đứa , mặt lạnh cảnh cáo, “Đừng để ta lần thứ hai.”

      Những đứa bé kia hơi kinh hãi, giương mắt lên nhìn , người cũng dám động.

      Lúc muốn đứng dậy đem ba tên tiểu tử thối này xách tới bàn ăn đứa lớn nhất di chuyển, cậu bé tới bên cạnh bàn, hai đứa bé còn lại hơi do dự chút, cũng chầm chậm tới.

      “Ngồi xuống.” Hải Dương .

      Lần này ba đứa nhóc rất nghe lời, ngồi xuống.

      “Mấy đứa bây giờ ở tại chỗ của ta, muốn ở đây, phải tuân thủ quy định của nơi này.” nhìn đứa bé lớn nhất, mở miệng : “Bắt đầu từ bây giờ, lúc ăn cơm, ta muốn mấy đứa phải ngồi đúng vị trí ăn cơm, cần tắm rửa tắm rửa, cần ngủ ngủ, có biết ?”

      Mấy đứa nhóc chỉ im lặng.

      “Được.” Hải Dương nhìn về phía tiểu Lam gật đầu ra hiệu.

      Tiểu Lam hiểu ý lập tức đến xới cơm giúp ba người.

      “Ăn.” .

      Ba đứa nhóc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi lúc, mới đưa tay cầm lấy chén cơm trước mặt.

      Hải Dương hài lòng nhìn động tác của bọn chúng, sau đó mới cầm thìa lên ăn cơm của mình, lúc sau chén cơm cà ri đầy ắp như ngọn núi nhanh chóng bị càn quét sạch .

      Kể từ sau lần đó, ba đứa nhóc tương đối nghe lời, ăn cơm, tắm rửa, ngủ.

      Mỗi buổi sáng, vẫn như cũ rời giường, chạy tập thể dục quanh bờ biển hai mươi cây số, sau đó thuận tiện mua bữa ăn sáng về cho ba tiểu tử kia.

      Bọn nhóc ăn xong, theo chỉ thị của , chuẩn bị mở cửa tiệm.

      Tiểu Lam vẫn còn trong thời gian nghỉ hè, thỉnh thoảng tới nhà hàng phụ giúp, đặc biệt chú ý chăm sóc cậu bé nhất, cậu bé luôn trầm mặc, nhưng so với bé Hiểu Dạ mang về còn bình thường hơn nhiều, ít nhất thi thoảng cậu bé cũng có phản ứng.

      đứa khác lớn hơn chút, cũng như thế yên tĩnh trầm mặc, nhưng chỉ cần mở miệng, bọn chúng đem chuyện giao phó làm xong, gọn gàng, ít ra cũng có chút thông minh.

      Mặc dù trong tiệm vẫn như cũ có khách, nhưng sau giữa trưa thưởng thức ly bia lạnh, buổi tối ngắm sao, thời điểm nhàm chán có thể nghe chút nhạc, hay lên mạng chơi cờ.

      Cuộc sống, khôi phục lại quy luật, thích loại quy luật này.

      Đơn giản, bình thường, yên ả.
      SiAmChris thích bài này.

    4. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 3

      Khai trương cửa hàng.

      Nước chanh, hoa hồng, khăn giấy, đồ ăn, thịt bò hầm cách thủy, canh nấm, canh bí đỏ, mỳ Ý, điểm tâm ngọt, thực đơn, tiền lẻ, máy quẹt thẻ, tất cả sẵn sàng!

      đăng quảng cáo báo, cũng tự mình xung quanh phát tờ rơi quảng cáo.

      Tốt.

      Kiểm tra tất cả mọi thứ, Hà Đào Hoa hít sâu cái, đứng ở trong quầy, khẩn trương nhìn người đường ngoài cửa, chờ vị khách đầu tiên đến.

      Hai nam sinh cưỡi xe đạp qua, ông lão dẵn con chó qua, bà dì xách làn rau qua.

      Làm ơn, làm ơn, mời mau vào.

      nắm chặt hai tay ướt đẫm mồ hôi, ngừng cầu nguyện lại cầu nguyện, nhưng mọi người chỉ là ngừng qua.

      Chợt theo lời cầu nguyện của dừng lại.

      Đó, trời ạ, ấy nhìn thực đơn đặc biệt mỗi ngày ở cửa.

      Cầu xin , đồ ăn rất rẻ lại ngon, xin mau vào dùng thử, làm ơn, làm ơn, làm ơn!

      Mau vào, mau vào, mau vào…

      Tiến vào! Hoan hô!

      vụng trộm nắm chặt tay thủ thế, gương mặt tươi cười cầm thực đơn nghênh đón.

      “Hoan nghênh quý khách, tiểu thư, xin hỏi mình sao?”

      “Đúng.”

      “Mời qua bên này.” cố gắng nhịn xuống ý nghĩ kích động muốn ôm chân người khách đầu tiên này.

      may là mặc dù vừa khẩn trương lại hưng phấn, nhưng tất cả hết sức thuận lợi, chuyện cà lăm, có làm đổ canh hay thức ăn lên người ta, hơn nữa lát sau, có mấy sinh viên, cùng đôi vợ chồng, cũng vào.

      tốt quá, chiến lược giá thấp quả nhiên là hiệu quả!

      trong lòng cười thầm, mặc dù cả ngày liên tục loay hoay nghỉ, nhưng vui mừng đến mức muốn khiêu vũ, hơn nữa còn muốn ôm từng vị khách đại giá quang lâm.

      Rất nhanh, mặt trời lặn, ánh trăng treo đầu cành.

      ngày trôi qua, sau đó, hai ngày trôi qua, tuần trôi qua, vẫn trình diễn tiết mục bận rộn ngừng, bởi vì món ăn đa dạng, ngon và giá cả tốt, mọi người dần dần biết đến quán của , khách ngừng tới, người xoay xở kịp.

      Tuần thứ ba, quyết định thuê hai sinh viên làm bán thời gian, người buổi sáng, người buổi tối.

      Thời gian trôi mau, qua tháng.

      Mỗi ngày, trời chưa sáng xe máy tới càng cá mua cá, sau đó mua thức ăn, lúc trở về còn hầm cách thủy món ăn, đợi đến luc mở tiệm, trừ việc chú ý bếp và quầy, còn phải tiếp khách, buổi chiều ít khách vội vàng làm điểm tâm ngọt cho buổi tối, mặc dù có người làm thêm nhưng bởi vì kiên trì muốn tự mình chuẩn bị món ăn cho nên cũng giúp được nhiều.

      Chờ đến mười giờ đóng cửa, toàn thân mệt mỏi, gân cốt đau nhức, lại tính toán sổ sách, cân bằng thu chi, bởi vì ép giá hơi thấp, lại kiên trì muốn dùng đồ ăn ngon tươi mới để thu hút khách, cho nên dù khách tới nhiều nhưng về mặt chi tiêu vẫn rất cẩn thận, muốn buôn bán lỗ vốn.

      Cửa tiệm này của tuyệt đối chỉ cho phép thành công, cho phép thất bại, muốn bị thâm hụt tiền vốn!

      Đêm khuya.

      ngồi ở trước bàn trong phòng ngủ tầng hai nhìn chằm chằm quyển sổ, xác định tính toán thu chi bị sai lầm, mới thở phào nhõm.

      Ngoài cửa sổ, ánh sao đầy trời, trừ con đường lớn thi thoảng có tiếng xe tải chạy qua, thanh.

      cất quyển sổ thu chi, ngồi ở ghế duỗi lưng cái, chuẩn bị tắm rồi lên giường ngủ, lại nghe thấy nhà bên mơ hồ truyền đến tiếng đàn dương cầm.

      Tiếng dàn dương cầm nghe có chút tiếc nuối, buồn bã, lạnh lẽo, bỗng nhiên có chút biến hóa dần dần vui vẻ, nhưng vui vẻ nhàng lại dần dần yếu ớt, đột nhiên có mấy cao, rồi lại chìm xuống, lặp lại những thanh đơn điệu, tiếc nuối, nhàn nhạt, nhàn nhạt quanh quẩn trong bầu trời đêm.

      Từng thanh giống như con bướm nhàng chạm vào nơi mềm mại trong lòng, có khi lại nặng nề giống như những tảng đá đập vào trong ngực.

      quên mất mình muốn đứng dậy vào phòng tắm, chỉ ngồi tại chỗ, mất hồn, nghe tiếng đàn ở nhà bên truyền tới, tiếng đàn động lòng người.

      lần lại lần, tiếng đàn càng ngày càng dần, sau đó dừng hẳn…

      có chút sững sờ, có chút cảm động, chưa bao giờ biết ra chỉ tiếng đàn đơn giản lại có thể biểu đạt nhiều sắc thái tình cảm như vậy. Là đĩa CD sao? Chắc phải, vì nghe thấy tiếng nhạc khác, chỉ có tiếng đàn dương cầm.

      mong đợi tiếng đàn vang lên lần nữa, nhưng chờ đợi chỉ nghe thấy tiếng thanh xe tải vừa ngang qua.

      Đêm, khuya.

      lưu luyến rời đứng lên vào phòng tắm tắm rửa, nhưng đến khi nằm giường, tắt đèn, giống như vẫn có thể nghe thấy tiếng đàn văng vẳng bên tai, trong đầu ngừng tái diễn.

      Đêm hôm ấy, ngủ rất ngon, sáng hôm sau, ra cửa lái xe mua đồ ăn, đặc biệt len lén liếc sang nhà hàng bên cạnh mấy lần, nhưng trừ tấm bảng đề “Quán bia màu lam.” Được đóng cọc gỗ thô kệch, và sân vườn sạch ở bên ngoài, cũng thấy bóng dáng người nào.

      biết người ở bên trong là ai?

      Hay đến làm quen, rồi nhân tiện giới thiệu luôn cửa hàng?

      Từ ngày đầu tiên chuyển đến, cũng thấy có rất ít người vào nhà hàng bên cạnh, có lần lúc về nhìn thấy đôi nam nữ dẵn vào cửa, nhưng chỉ lát sau lại rời , bọn họ lái xe tới, chắc phải người ở nơi này.

      Mặt trời lên, nháy mắt, mặt biển ánh sáng lấp lánh, nhắc nhở thời gian còn sớm.

      đội mũ bảo hiểm, nổ máy, vội vã tới chợ mua đồ ăn.

      Hôm nay, trời trong nắng ấm, phong cảnh đẹp đẽ, bên đường những bông hoa nở vươn mình đón gió.

      tâm trạng vui vẻ lái xe máy trở về tiệm, cất đồ ăn vào phòng bếp, lúc trở ra định mang nốt mấy bó rau ở xe vào thấy có người đàn ông đối diện ở bên đường cái về phía .

      Người đàn ông này hết sức cao lớn, chưa từng gặp người nào cao lớn như vậy, nhưng đập vào mắt chính cái đầu cạo trọc phản xả ánh mặt trời của ta. Sau đó mới phát ta về phía .

      thể nào?

      Người này muốn làm gì?

      Khi người đàn ông này sắp tới gần, có chút khẩn trương, suy nghĩ có nên nhanh chóng bỏ đồ chạy vào nhà, nhưng lại cảm thấy như thế quá khoa trương, thể làm gì hơn là nhắm mắt tiếp tục về phía trước.

      Nhưng người đàn ông hiểu tại sao lại làm cảm thấy khẩn trương, thứ nhất ta rất khôi ngô, cao lớn, thứ hai người bình thường có việc gì sao lại cạo trọc đầu như thế à? nghĩ chỉ có người nào muốn xuất gia làm hòa thượng mới cạo trọc đầu như thế, nhưng nhìn ngang nhìn dọc bộ dạng người này cùng với người xuất gia, liên quan.

      mặc áo phông màu đen, quần thể thao, quần áo có chút mồ hôi dán sát vào cơ thể , lộ ra bắp thịt căng phồng, cả người tản mát ra khí tức khiến người ta cảm giác có thể khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay, dáng vẻ bộ của rất thư thái nhưng có lực, nhanh chậm, qua đường cái, mỗi bước càng hướng về phía chút.

      có chuyện gì, chắc chỉ là hỏi đường, nơi đây là thành phố du lịch, có người hỏi đường cực kì bình thường!

      Huống chi bây giờ là ban ngày, đường vẫn có người qua lại, ai lại làm chuyện xấu vào ban ngày.

      Hơn nữa, biết đâu ta lại là khách hàng. Nếu như ta là khách, nhất định giới thiệu với ta thực đơn buổi trưa, buổi tối, như vậy nếu ở gần đây ta có thể qua ủng hộ, chừng về sau có thể thành khách quen.

      Hà Đào Hoa, nở ra nụ cười ngọt ngào nhất.

      Tay đầy mồ hôi, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, gắng thuyết phục bản thân đừng nghĩ lung tung.

      luồng hơi nóng từ phía ta kéo đến, đứng bên cạnh xe máy, hạ quyết tâm muốn chiệu dụ khách hàng, vì thế hít hơi sâu, lúc tới trước mặt, ngẩng đầu, cho nụ cười xinh đẹp ngọt ngào nhất.

      !”

      Người đàn ông cũng thèm liếc mắt nhìn cái, giống như gió lướt qua người , tới ngôi nhà bên cạnh, biến mất sau cửa!

      Nụ cười mặt cứng đờ, câu: “Xin chào, xin hỏi có chuyện gì ?” cũng nghẹn ở trong cổ họng.

      lâu sau mới lúng túng ngậm miệng lại.

      Trời ạ, xấu hổ! ra ta ở nhà bên!

      gương mặt đỏ bừng, cầm túi ny lon, vội vã chạy vào nhà, rất sợ người đàn ông kia chú ý đến.

      A a a, quá mất mặt, quá mất mặt! Hà Đào Hoa, người suy nghĩ linh tinh cái gì? Đúng là đầu heo!

      chạy vào phòng bếp, đặt rau lên bà, nghĩ lại vừa rồi mình xấu hổ, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

      Đáng ghét! Đúng là vô địch mất thể diện! may là ta dường như chú ý đến cử chỉ của .

      Trong lòng giật mình, từ cửa sổ liếc trộm sang nhà bên cạnh.

      thấy sao?

      Chắc là thấy! Làm ơn làm ơn đừng thấy! Nếu đào cái hang chui vào trốn trong đấy!

      tự chủ chắp tay trước ngực, cầu nguyện, sau khi phát mình làm gì, vội vàng buông tay, cười khổ.

      làm cái gì? ba mươi tuổi, lại vẫn còn ảo tưởng lung tung!

      nhìn về phía vách tường sáng bóng như mới, bóng loáng đến mức có thể làm gương soi, bộ dáng nghiêm chỉnh, nghiêm nghị trách cứ mình.

      “Hà Đào Hoa đừng làm loạn! Mau từ bỏ thói xấu này! Ngươi là bà chủ, phải có phong cách, đừng tùy tiện, phải tỉnh táo, ưu nhã.” Lời chưa hết, nhìn bộ dạng mặt mày nghiêm túc của chính mình, nhịn được cười phì tiếng.

      Ài, thê thảm, chắc cả đời cũng có cái loại khí chất cao quý, phong thái ưu nhã thục nữ của bà chủ.

      Mặc dù trong lòng cảm thán như vậy, nhưng vẫn mình ở trong phòng bếp vừa làm việc vừa cười vui vẻ.
      SiAmChris thích bài này.

    5. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 4

      vẫn nghĩ nơi đó chỉ là hộ gia đình bình thường, dù sao cũng rất ít khi thấy người ra vào!

      Cho đến mấy hôm sau, nghe vị khách chuyện, mới biết nhà bên cạnh cũng mở cửa hàng, quán rượu, có những món hải sản độc quyền, cùng rượu bia, mới mở được tháng, nhưng buôn bán có vẻ tốt.

      "Tại sao? Món ăn ngon?"

      "Bạn của tôi từng ghé qua, trước đó có vị tiểu thư đến giúp, nên cũng đỡ. Nhưng sau này vị tiểu thư kia hình như đến giúp nữa, mà ông chủ của cửa tiệm đó diện mạo rất hung dữ, lại còn để đầu trọc, chiều cao khéo phải gần hai mét, bạn của tôi ăn ở đó mấy lần cũng chưa nghe thấy ta câu, cảm giác " dương quái khí". Ai nha, chúng ta tới ta nữa, bà chủ, khi nào có thời gian rảnh? Tôi mời xem phim." người đàn ông tựa vào quầy, lộ ra nụ cười giống hệt lưu manh, hi hi ha ha nhìn .

      "Ngại quá. Cửa tiệm của tôi mới mở, sợ rằng được, thời gian nghỉ ngơi còn có."

      "Xem phim mất có hai giờ, sinh viên làm thêm buổi chiều chú ý cửa hàng là được rồi."

      "Tôi cũng rất muốn, nhưng được... buổi chiều tôi còn phải làm các món ăn, buổi tối còn làm điểm tâm ngọt."

      "Sinh viên làm thêm giúp sao?"

      "A Linh mới làm hai tuần, cũng chưa thể... nếu mời ấy , này A Linh, A Linh.

      "Hả? Chờ chút ..." ta cuống quít ngăn .

      Hoa Đào lại gọi lớn: "A Linh!"

      "Em đây, chị Hoa Đào, có chuyện gì?" Buộc lại mái tóc dài, A Linh vội vàng chạy tới.

      "Em có rảnh ? Lâm tiên sinh muốn mời em xem phim!"

      "Có ? Oa, tốt!" A Linh híp đôi mắt mí rồi lườm cái, gương mặt tròn trịa tràn ngập nụ cười, nhìn về phía Lâm tiên sinh, : "Hôm nay có bộ phim mới, tôi muốn xem!"

      Lâm tiên sinh nhìn bé mập tiến sát lại gần, bị dọa vội lùi lại hai bước, cuống quít lấy ra hai tấm vé xem phim, lại: "À, tôi có hai tấm vé, cũng thời gian xem..., nếu muốn, có thể cầm rủ bạn xem."

      "Oa, Lâm tiên sinh, đúng là người tốt!" A Linh đưa tay ra nhận, sau đó chớp chớp đôi mắt mí, vừa học được trong manga, bày ra tư thế cầu nguyện, sùng bái nhìn ta: " đối với tôi tốt đó!"

      Lâm tiên sinh xanh cả mặt, cười gượng hai tiếng, " có..., là đồng nghiệp cho hai tấm vé, ách, tôi còn có chuyện, trước."

      Lời vừa xong, ta vội vã chạy trối chết, lúc chạy ra ngoài bởi vì quá hốt hoảng, suýt chút nữa va vào cửa.

      "Hừm! Đồ vô dụng!" A Linh hừ tiếng, cầm hai tấm vé xem phim quạt quạt hai cái.

      Hoa Đào ở trong quầy, cười nghiêng ngả, bé này mặc dù hơi mập, nhưng rất có bản lĩnh, tuyệt đối sợ người lạ, mà bộ quần áo màu hồng người bé nhìn trông rất khôi hài, mấy ngày vừa rồi, bé luôn dùng chiêu này giúp ngăn cản ít khách nam có ý đồ khác với .

      "A Linh, em lợi hại!"

      "Vậy được rồi, ha ha ha." A Linh hai tay chống eo, lặng lẽ cười ba tiếng, quên cất vé xem phim vào túi, sau đó giọng cảnh cáo: "Chị Hoa Đào, chị thân hình đẹp như vậy, rất dễ bị người ta trêu hoa ghẹo nguyệt, buổi tối mình ở đây, chị phải cẩn thận chút đấy."

      "Chị biết rồi, em an tâm!" nhìn bé, áy náy : " xin lỗi, mỗi lần đều phải nhờ em giúp đỡ."

      " sao hết..., em quen rồi." A Linh xua xua tay, muốn cần để ý, sau đó hất cằm lên, kiêu ngạo : "Đấy là do những tên đàn ông kia có mắt, biết thưởng thức đại mĩ nữ như em đây."

      Hoa Đào nhìn gương mặt tươi cười của khỏi đau lòng.

      Hôm đó, A Linh tới phỏng vấn, mặc dù gương mặt tươi cười, nhưng đáy mắt lại lóe ra lo lắng, miệng cứ liếng thoắng, gương mặt sáng sủa, nhưng Hoa Đào biết, nhiều chỉ là che giấu lo lắng cùng khẩn trương.

      Thấy im lặng, bé đứng dậy , ấy biết mình mập, nếu như thuê ấy cũng sao, do thấy cửa hàng tuyển nhân viên, mà bé lại thấy thích cửa tiệm nên mới đến thử mà thôi, bé vẫn mỉm cười, vẫn liến thoắng, câu cũng chưa ngừng.

      Hoa Đào cảm thấy, bé mặc dù miệng cười ha ha, nhưng đôi mắt gần như muốn khóc, vội cắt đứt lời bé, hỏi khi nào có thể tới làm.

      vĩnh viễn bao giờ quên, A Linh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vẻ mặt cảm kích, bé bật thốt hôm nay có thể làm luôn, mãi cho đến lúc cuối cùng, A Linh vẫn vẻ mặt vui vẻ cười ha ha.

      Nhưng lúc sau, Hoa Đào cảm ơn và nhờ bé giúp mình, bé nghĩ cho là chú ý đứng ở trong góc len lén lau nước mắt.

      Hoa Đào cũng hi vọng A Linh cảm kích , mà chỉ muốn cho A Linh cơ hội, nếu A Linh ta chân vụng về, sa thải bé, bởi vì dưới tình hình kinh tế của bây giờ, thể có thêm gánh nặng. may A Linh hết sức chịu khó lại thông minh, mặc dù thể trọng hơn tám mươi kí, nhưng cũng gây trở ngại cho công việc của bé, hai tuần vừa qua, bé giúp đỡ rất nhiều.

      Ba giờ chiều, ánh mặt trời vẫn nóng bỏng, trong cửa hàng máy lạnh bật vù vù, khách bàn số năm gọi A Linh, sau khi xác định A Linh có thể ứng phó được mới quay về phòng bếp chuẩn bị thức ăn và điểm tâm ngọt cho buổi tối.

      Mấy ngày kế tiếp vẫn bận rộn như cũ, cũng nghe nhiều tin nhiều chuyện về ông chủ của nhà hàng bên cạnh.

      Nghe ta họ Đồ, còn độc thân, biết tên gọi là gì, nhà hàng là ta và bạn của mình cùng mở, mặc dù buôn bán tốt, nhưng thực tế, theo quan sát của , nhà hàng bên cạnh chính là buôn bán vô cùng tệ, nhưng lại có ý định muốn đóng cửa.

      Nghe vị Đồ tiên sinh và bạn của ta cũng là người có tiền, cần dựa vào thu nhập của cửa tiệm kia mà sống, thời gian trước còn đóng cửa tiệm mấy ngày thấy bóng dáng, có vẻ cần quan tâm tới của hàng có khách hay có khách tới.

      giống , bận bịu muốn sống muốn chết, tiền kiếm được cũng chỉ miễn cưỡng trả tiền nợ cùng chi tiêu mà thôi.

      Được rồi, ghen tị với vị tiên sinh có tiền ở nhà bên cạnh, nhưng mấy ngày trôi qua ——

      Sáng sớm, cực khổ từ giường bò dậy ra cửa, mua thức ăn, ta cũng rời giường từ sớm ra cửa, nhưng là lên ô tô di dạo, chạy bộ buổi sáng.

      Buổi sáng, trời nóng bức vùi mình trong phòng bếp làm đồ ăn cho khách, ta ở trong sân trồng hoa làm cỏ.

      Buổi trưa, ở trong tiệm bận túi bụi, ta ở lầu hai ngồi trước máy vi tính.

      Buổi chiều, ở phòng bếp bận rộn làm điểm tâm ngọt, pha cà phê, ta ở dưới hiên lầu ngủ trưa.

      Buổi tối, loay hoay bưng đồ cho khách, thấy ta rảnh rang ở bên ngoài cửa hàng tay còn cầm hộp cơm tiện lợi, hoặc ngồi ở cửa uống bia ngắm sao.

      Nửa đêm, đau lưng mệt mỏi, cố gắng ngồi trước bàn tính toán thu chi ta lại bình thản ngồi chơi đàn.

      , là —— tức chết người!

      Được rồi, có thể thực ta mỗi ngày phải đều trôi qua như vậy, dù sao chỉ có lần cẩn thận liếc sang thấy ta kéo rèm cửa sổ ngồi ở trước bàn máy vi tính, cũng chỉ thấy ta cầm hộp cơm tiện lợi thi thoảng qua cửa tiệm của mấy lần, cũng phải ngày ngày cũng có thể nghe được tiếng đàn dương cầm, nhưng đúng là ngày ngày nhìn thấy ta chạy bộ buổi sáng a!

      Căm ghét người có tiền!

      biết mắt của mình rất cẩn thận, có việc gì lại rình xem nhà người ta, lại khống chế được có cơ hội là lại nhìn về phía nhà bên, càng nhìn lại càng hâm mộ và ghen tị.

      Cuộc sống thoải mái nhàn nhã như thế, cũng rất muốn.

      Trong đêm khuya, tiếng đàn dương cầm lại mơ hồ truyền đến, lần này tiếng đàn phải là bản nhạc cổ điển vui vẻ, mà là bản nhạc nhè nhàng êm ả.

      Tiếng đàn thanh thúy động lòng người, lại thở dài cái.

      Đáng ghét, muốn thu lại bản nhạc của ta, sau đó mở ở trong tiệm của mình, nếu được như thế, buôn bán của cửa tiệm nhất định tốt hơn.

      chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ cười hai tiếng.

      Mặc dù rất muốn làm như thế... nhưng lại sợ bị đầu trọc nhà bên phát , nhìn ta cả người cơ bắp, mặt hung dữ, nếu chọc giận ta, chắc chỉ quyền có thể bị đánh bay đến tận Thái Bình Dương.

      Ha ha....

      Hơn nữa tiếng đàn nghe cũng khá , có muốn lén thu cũng chưa chắc thu được.

      Biết đâu tiếng đàn phải do đầu trọc đánh, mặc dù mọi người đều ta vẫn độc thân nhưng ai biết trong phòng có người phụ nữ nào ?

      Giống như là bạn thân thể tốt, hoặc chị em ?

      tò mò khẽ vén rèm cửa, lén nhìn sang nhà bên, ai lại biết cửa chớp nhà bên cạnh cũng bị người ta kéo ra chút, ra đôi mắt màu lam tò mò, vừa vặn nhìn lại .

      "Oa, a!"

      Hoa Đào giật mình, vội vàng buông tay lùi lại bước.

      Là đầu trọc sao?

      đúng! Mặc dù chỉ thấy đôi mắt màu xanh lam, nhưng sống mũi và làn da màu trắng, còn ta đen như vậy, hơn nữa tiếng đàn dương cần vẫn vang vọng trong đêm, ta còn đánh đàn, phải sao?

      Vuốt ngực, ngăn nhịp tim đập thình thịch, cố gắng bình tĩnh lại, lấy dũng khí, sau đó kéo rèm cửa sổ ——

      có.

      Cửa sổ đối diện đóng chặt, cửa chớp cũng khép lại, tất nhiên cũng có đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm.

      nhìn lầm sao?

      đúng, ràng vừa nhìn thấy, hai nhà cách nhau chỉ có mấy mét, hơn nữa thị lực của rất tốt, mỗi lần kiểm tra thị lực đều là mười mười nha.

      Trong nhà đó còn có những người khác sao? Bình thường sao thấy?

      Là... cái kia sao?

      thể nào? Vận khí phải tốt như vậy ?

      Tất nhiên, cũng phải lúc nào cũng có thời gian rình coi người ta... ha ha

      Cười gượng hai tiếng, tự với bản thân phải sợ, lại chợt nhớ đến giả thiết là có người phụ nữ sức khỏe tốt.

      Chắc phải bị hồ đồ đoán trúng chứ?

      Hà Đào Hoa, ngươi làm ơn dừng lại, suy nghĩ chút, ngươi năm nay ba mươi tuổi sao lại còn suy nghĩ lung tung vớ vẩn như thế.

      Hai mắt mở lớn, lần nữa kéo rèm cửa, tắt đèn, quyết định tắm.

      Nhưng mới tắm được nửa, lại nhịn được suy nghĩ, nếu cặp mắt kia giống như của phụ nữ, bằng giống như của đứa bé...

      Đứa bé sao? Cũng đúng, tất cả mọi người đều ta độc thân, ai ta có đứa bé.

      Ừ, nhất định là như thế, sai.

      Dùng sức gật đầu, thở phào nhõm, sau khi sấy khô tóc, tâm trạng thả lỏng, nằm giường, đầu vừa chạm vào gối nhanh chóng ngủ thiếp .

      ngực lớn ở nhà bên cạnh nhìn lén nhiều ngày.

      Đương nhiên biết, bởi vì kia căn bản là biết cái gì gọi là kĩ xảo nhìn lén, luôn mở hai mắt to, có việc gì làm là nhìn về phía .

      thực tế, quang minh chính đại nhìn cũng quá đáng.

      chỉ lần bắt được cau mày nhìn hoặc ở ngoài cửa nhìn , thậm chí có mấy lần dừng ô tô ở bên đường, chạy bộ thấy khi đó lái xe qua vẻ mặt khó chịu nhìn , miểng lẩm bẩm lầu bầu hiểu cái gì.

      biết mình làm gì đắc tội với , khiến mỗi lần nhìn thấy , cau mày lẩm bẩm.

      Có vẻ như rất khó chịu, mới chính là người phải khó chịu chứ?

      Lúc đầu biết nhà bên cạnh mở cửa hàng, cũng cảm thấy có cái gì, nhưng khi cửa hàng vừa mở, mới cảm thấy có gì đúng.

      Trước đến tiệm luôn luôn đông khách, đối lập với tiệm của chung quy là trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, chỉ là mỗi buổi sáng dậy sớm rời giường nấu đồ ăn mùi thơm bốn phía, làm cho ngươi ta bụng đói kêu vang, khiến cho hiểu sao cảm thấy khó chịu.

      Những mùi thơm kia cả ngày tràn ngập trong khí, mùi vị hấp dẫn từ phía bên cạnh ngừng bay qua, hại mỗi lần vừa ngửi thấy, khiến hoài nghi cả ngày mình chưa ăn cơm.

      Cho nên sáng sớm hôm nay sau khi chạy bộ về, lại nhìn thấy đứng ở tường rào hai bên nhà, giẫm lên tảng đá lớn ngó nghiêng nhìn về tiệm cả , khỏi nhíu mày.

      Đủ rồi!

      Kiên nhẫn của người cũng có giới hạn!

      trực tiếp thẳng vào cửa chính rộng mở của nhà , tiến vào trong sân, tiếng động đứng sau lưng ngực lớn này.

      vẫn chưa phát hữu của , hai tay vẫn bám vào hàng rào gỗ, cố gắng kiễng chân, rướn cổ nhìn về phía trước.

      Ông trời, là thấp, đứng tảng đá cao khoảng 30cm, cũng chỉ cao gần bằng mà thôi.

      "Đáng ghét, chạy đâu? Mới vừa ràng còn thấy..." Trong miệng lẩm bẩm lầu bầu, cái đầu nhắn vẫn dáo dác ngó nghiêng.

      "Tìm người sao?" hỏi.

      "Đúng vậy." theo phản xạ trả lời, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn về phía sân nhà bên cạnh, hề phát có gì đúng, chỉ thào hỏi lại: "Kỳ quái! Sao lại thấy rồi hả? Chẳng lẽ gặp quỷ?"

      "Cần giúp tay sao?" hỏi lại.

      "Được——" trong nháy mắt cứng đờ, lúc này mới giật mình phát có người phía sau mình, sợ hãi hốt hoảng quay ngời lại, trượt chân, cả người bị mất thăng bằng!

      "A, oái ——"

      Phát mình sắp ngã xuống, thét chói tai, hai tay phản xạ quơ loạn, bất chấp tất cả trước hết bấu víu vào người đàn ông ở trước mặt!"

      Cho nên, đợi đến khi thân thể ổn định, phát ra hai tay bám chặt vào cổ của vị tiên sinh đầu trọc, hơn nữa mặt của ta gần ngay trước mắt, gần đến mức mắt đối mắt, mũi đối mũi, gần đến mức chóp mũi hai người chỉ có cách nhau khoảng 5cm, gần đến mức có thể nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của mình trong đôi mắt màu đen của , còn phải đến bộ ngực hùng vĩ của trực tiếp thân mật dán sát vào lồng ngực rắn chắc nóng rực của .

      nháy mắt cứng người lại, đại khái là giây , sau đó lại lần nữa hét lên, hốt hoảng buông ra, vội vàng lùi về phía sau.

      Người vẫn đứng tảng đá, bước lùi lại tất nhiên lại trận náo loạn, thấy bị dọa chới với ngã về phía sau, hai tay vung loạn, để tránh cho ngốc nghếch này đưa đầu đụng vào hàng rào, phơi thây tại chỗ, Hải Dương lông mày nhăn lại, đưa tay ra vịn eo , lần nữa giúp ổn định thân thể.

      chưa kịp hoàn hồn hai tay đặt ngực , gương mặt đỏ bừng thở hồn hển hai cái, lại phát ra tay mình để ngực , vội vàng rụt tay lại.

      "A, cảm ơn... xin lỗi..." tay chân luống cuống, mặc dù rút tay về nhưng lại biết để đâu, bởi vì tay vẫn còn giữ eo .

      lúng túng nhìn gương mặt chút thay đổi của vị tiên sinh đầu trọc cao lớn, có mấy giây biết phải làm gì, cuối cùng mới lấy hết dũng khí : "Chuyện này..... tôi.... tôi đững vững rồi.... có thể buông tay...."

      Mắt cũng chớp, chỉ lạnh lùng nhìn .

      Hà Đào Hoa bị nhìn đến da đầu tê dại, trong đầu lại xuất những ý nghĩ lộn xộn, bàn tay đặt eo bỗng nhiên nắm chặt, mặt trắng bệch, biết muốn lam gì, cánh tay lại vô ý thức bám chặt vai , hoảng sợ kêu ra tiếng.

      " muốn làm gì?"

      Lời vừa dứt, bỗng ngẩn người, bởi vì buông ra, làm gì, chỉ là nắm eo , đỡ từ tảng đá đặt xuống mặt đất.

      nhàng.

      dễ dàng giống như là từ bàn cầm quyển sách, sau đó lại đặt quyển sách khác xuống.

      Phát mình lại hiểu lầm người ta, lúng túng vừa nhìn vừa đỏ mặt, hốt hoảng cố gắng mỉm cười.

      "A..... Ha ha...... cám ơn......" vuốt ngực, ngẩng đầu lần nữa cùng cảm ơn, rồi lại hơi kinh ngạc chút, vô cùng cao lớn, trước đó chưa đứng gần cảm thấy rất cao, bây giờ ở ngay trước mắt, chiều cao chênh lệch của hai người càng làm có cảm giác bị uy hiếp.

      Ông trời, tầm mắt của chỉ đến lồng ngực mà thôi, muốn nhìn mặt , còn phải ngẩng cao đầu mới nhìn thấy.

      nhịn được khẽ lui lại bước, sau đó nghe thấy mở miệng.

      " tìm tôi?"

      "Hả?" mở lớn hai mắt, cái miệng nhắn khẽ mở, gương mặt mờ mịt.

      giơ tay chỉ chỉ bên kia hàng rào, " phải vừa tìm người."

      "A? Tôi... á....." đột nhiên nhớ tới, chỉ cảm thấy ngại ngùng lúng túng, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.

      Nhìn lén bị người ta bắt tại chỗ!

      Trời ạ, muốn phạt con rình lén người ta, tại sao trực tiếp cho đạo thiên lôi đánh xuống con ?

      nhìn , gương mặt càng lúc càng đỏ, trong đầu trống rỗng, lâu mới nghĩ ra được cái cớ vô cùng sứt sẹo.

      "Cái đó...... là.... ra .... tôi, tôi.... tôi muốn ..... cửa tiệm mới vừa mở..... có muốn........ làm thẻ hội viên?"

      Thấy bộ dáng có vẻ tin, vội vã thêm câu.

      "À, tới cả hàng dùng cơm được ưu đãi chiết khấu 8% ... Ha ha ha.....

      vẫn trầm mặc , nhìn .

      Hoa Đào gương mặt đỏ bừng sống chết chống đỡ, ngừng mở miệng: "Hôm nay có mì ý, canh hải sản, bí đỏ, điểm tâm bánh ngọt, khách là 150 đồng, có muốn...ha ha ha.... tới dùng thử?"

      vẫn là trầm mặc, hai tay ôm trước ngực cúi đầu nhìn .

      Gương mặt bình thản biểu lộ cái gì, biết sao lại chọc giân , Hà Đào Hoa hai tay chống nạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn chằm chằm, sau đó thốt lên câu—

      "Ăn ngon lấy tiền!"

      hơi nhướng mày, sau đó ra chữ.

      "Được."

      xong, liền quay người ra ngoài.

      ngây người, nhìn sải bước rời , ra cửa chính, rồi tới đường, và sau cùng biến mất sau hàng rao giữa hai cửa hàng.

      Gì? Cái gì? Tình huống này nghĩa là sao?

      trừng mắt nhìn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, hai tay vẫn chống ở eo.

      Hai giây sau, phục hồi tinh thần, chau mày, nhịn được lại muốn đứng lên tảng đá nhìn lén, mới xoay người chân còn chưa kịp dẫm lên tảng đá lại nghe tiếng bên kia hàng rào truyền đến.

      "Đừng đứng tảng đá nữa."

      hoảng sợ vuốt ngực, mặt đỏ bừng, lúng túng giải thích: "Tôi... tôi.... tôi có..."

      Trả lời , là thanh đóng cửa lại.

      vừa xấu hổ vừa bực mình, lẩm bẩm mấy câu, mới cam lòng xoay người vào trong tiệm.
      Tôm Thỏ, ThanhblissChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :