1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hải Đường nương tử – Đào Tiểu Yêu Nhi (48 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Hải Đường nương tử
      [​IMG]

      Tác giả: Đào Tiểu Nhi

      Nguồn :http://thukyquan.wordpress.com/
      Thể Loại: Cổ đại, ngọt văn, 3S, chủng điền

      Độ dài: 48 chương

      Converter: ~Watery~ (TTV)

      Editor: Thư Kỳ

      Văn án:

      Hải Đường là mẫu thân Kim Sinh cầm cái bao tải chụp lại, mang về thôn Phúc Duyên gả cho Kim Sinh.

      Tiểu thợ rèn thuần phát nhặt được nương tử như hoa như ngọc, bà mù sờ cốt cười , cái này gọi là ngàn dặm nhân duyên đường quanh co!

      Truyện ngọt ngào, ấm áp, hành hạ [​IMG]

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 1: nhặt được tiểu nương tử . . .
      “Kim Sinh , mau tới giúp nương!”



      Kim Sinh chạy ra khỏi phòng, từ xa nhìn thấy mẫu thân đẩy cỗ xe bò, cố hết sức mà hướng trong nhà tới, xe bò còn có cái bao tải thực lớn.



      vội vàng chạy tới, tiếp nhận đồ tay mẫu thân, hỏi: “Nương, sáng sớm nương đâu vậy, trong xe… Là cái gì?”

      Nương Kim Sinh đoạn đường dài, sớm mệt mỏi thở hồng hộc, ánh mặt rời nóng rực làm trán bà toát ra mồ hô to như hạt đậu, bên chà lau bên nhìn chung quanh, ghé vào bên tai nhi tử thấp giọng : “Trở về rồi hãy .”



      Xe bò rất nặng, miệng bao có buộc dây thừng thỉnh thoảng còn có thể động hai cái, Kim Sinh thầm nghĩ, chẳng lẽ mẫu thân đến chợ mua con heo trở về?



      đúng a, lúc này mới vừa đánh trận xong, cuộc sống của người dân Tây Uyển quốc khó khăn, thịt heo lên giá rất nhanh, mẫu thân lại tiết kiệm như vậy, lí nào vào lúc này mua con heo a!



      Đại muội Kim Ngọc ở trong phòng bếp nấu cháo gạo, tiểu muội Phúc Nhi sáng sớm thức dậy la hét đói bụng, nàng mới đến phòng bếp nấu cơm, đã nghe được tiếng mẫu thân hô.



      “Phúc nhi, đợi lát nữa a.” Kim Ngọc lau tay lên vạt áo, người cũng nhanh chóng chạy ra.



      Phúc nhi là đứa thích tham gia náo nhiệt, nghe thấy tiếng mẫu thân, cũng hấp tấp theo đại tỷ đồng loạt chạy vội ra.



      nhà bốn miệng ăn vây quanh nhìn bao tải nhúc nhích, nương Kim Sinh vẻ mặt đắc ý, ngược lại Kim Sinh và Kim Ngọc hiểu gì, Phúc nhi gan lớn, nhìn bao tải vẫn còn động đậy, liền lớn mật tiến lên, duỗi đầu ngón tay chọc chọc vào bao tải, nó lại đột nhiên dừng cử động.



      Kim Ngọc hiếu kỳ, kéo mẫu thân hỏi: “Nương, trong bao là vật gì?”

      Nương Kim Sinh chỉ vào Kim Sinh : “Con khiêng nó vào phòng , chúng ta vào bên trong rồi .”



      Bao tải này nặng nặng, cũng , chỉ là thời điểm Kim Sinh nâng nó lên, trong lòng nổi lên chút cảm giác khác thường, trong bao bố phảng phất chút hương khí, nhàn nhạt, nhưng mùi lại thơm ngát xông vào mũi, làm cho lòng nhịn được run run lên cái.



      Nương Kim Sinh đóng cửa kín lại, : “Ôi, các con hiểu cái gì, đây chính là bảo bối ông trời cho Kim gia chúng ta a!”



      Bà vén tay áo lên, kéo Kim Sinh : “Con à, tới mở dây thừng ra .”



      Kim Sinh thấy bà thần thần bí bí càng phát ra mơ hồ, bất quá xưa nay hiếu thuận, liền theo lời qua, mở nút buộc.



      Trong này phải “Đồ đạc” gì? ! Kim Sinh bị dọa lui về phía sau bước dài.



      Kim Ngọc cũng dọa đem tay che miệng, chỉ vào người ngồi ôm đầu gối trong bao bố : “Nương a, cái này… làm sao lại là người sống a? !”



      “Phi phi phi, các ngươi la hét ầm ĩ cái gì?” Nương Kim Sinh vòng quanh người ngồi dưới đất, vỗ tay cười , “Đây là ta hôm nay nhặt được ở sườn núi về đấy, nương này si ngốc ngơ ngác, hỏi nàng ba câu, ngay cả câu trả lời cũng có, nhìn thể cốt lại vô cùng tốt, xương chậu lớn, dễ đẻ, con a, con xem như có phúc!”

      Nương Kim Sinh mắt mang ý cười , Kim Sinh khỏi cực kỳ lúng túng, lời bắt đầu cà lăm: “Nương…nương…nương cái gì nha?”



      chuyện lấy vợ cho con a.” Nương Kim Sinh vui vẻ nhướng mày, việc này dù sao bà cũng muốn lâu rồi, lại , “Kim gia chúng ta từ đời ông con đều là nhất mạch đơn truyền, trong nhà tại cũng chỉ có mình con là nam nhân, A Ngọc, A Phúc đều là nữ hài nhi, nương mong đợi gì, chỉ chờ con có thể tranh thủ thời gian lấy người vợ, khai chi tán diệp!”



      Chuyện cưới vợ, lúc trước nương Kim Sinh cũng luôn đặt ở bên miệng lải nhải, nhưng bất quá cũng chỉ hồi rồi thôi. Muốn cưới vợ dù sao cũng phải tốn ít ngân lượng, quy củ trong thôn Phúc Duyên, chỉ là tiền đặt cọc sính lễ cũng phải hai mươi lượng, bọn họ là gia đình nông dân bình thường, số bạc lớn như vậy làm sao gánh nổi?



      Chưa từng nghĩ hôm nay nương Kim Sinh lại mang “Nương tử” trở về. Kim Ngọc xem xét tiểu nương tử ngồi mặt đất, cười khanh khách , “Cũng khó trách nương đây là bảo bối từ trời rơi xuống, ca, muội thấy đây là chuyện tốt, ông trời cho huynh nhặt được vợ, cho muội và Phúc nhi thêm tẩu tử.” Nàng nghĩ đến trong bếp nấu cháo gạo, cười xô đẩy đại ca của mình cái, lại vội vàng chạy xuống bếp.



      Kim Sinh bị muội muội trêu chọc phen, khuôn mặt đỏ bừng, tùy tùy tiện tiện nhặt nương về là vợ của mình, vô luận như thế nào, Kim Sinh vẫn có chút tiếp nhận được. dậm chân muốn ra ngoài.



      “Trở về!” Nương Kim Sinh thét to tiếng, đến cùng dám tuân theo lão mẫu, quay đầu lại đối với nương , “Nương, nương… cái này nương cũng quá làm bừa rồi, chuyện cưới vợ nào có qua loa như vậy?”



      “Làm bừa? Con a, con tiện nghi hôm nay chiếm, về sau con muốn nương đâu gom góp hai mươi lượng bạc lấy vợ cho con đây? Mấy năm nay chiến tranh liên miên, trong nhà còn đủ ăn. Con a, con nên chặt đứt hương hỏa của Kim gia a, nếu thực là như thế, con nương sau khi xuống suối vàng, làm sao còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông Kim gia a!” Vừa nhắc tới cái này, nương Kim Sinh lại khóc thiên động đất lên.

      rốt cuộc là hiếu tử, cúi thấp đầu xuống biết nên an ủi mẫu thân, hay là khuyên bà tốt hơn.



      Chỉ là nhìn đến nương ngồi mặt đất, vẫn nhúc nhích, tựa như vừa rồi bọn họ chuyện, cùng nàng chút quan hệ cũng có.



      Ngược lại là Phúc nhi ngồi chồm hổm mặt đất, có chút hăng hái nhìn nữ tử cả người dơ bẩn.



      thở dài hỏi: “Nương, nương này… Vừa rồi nương là nhặt được ở sườn núi sao?”



      “Đó cũng đúng lắm.” Nương Kim Sinh cười , “ phải chỗ ấy đánh trận sao, nương nghĩ người binh sĩ chắc chắn có chút ít thứ đáng giá, thừa dịp trời vừa sáng, nương đẩy xe bò muốn đến đó nhìn lát. Ai nghĩ đến, trong đống người chết còn có người sống như vậy, thoạt nhìn có lẽ có nhà để về. Con a, nương biết con cảm thấy cứ như vậy lấy vợ trong lòng vui, nương này dù sao cũng ngu dại, con chỉ cần cho nàng danh phận, cùng nàng sinh con trai là được rồi. Chuyện khác, con cần quan tâm tới.”



      Kim Sinh dậm chân, cõng nương ngồi mặt đất lên liền chạy ra bên ngoài: “Nương đây là chuyện gì? Vạn nhất có thân nhân tìm nàng sao? Con thấy nên đưa nàng tới Vọng sườn núi!”

      bước chân vừa dài vừa nhanh, nương Kim Sinh căn bản là đuổi kịp, ở phía sau nhìn bóng lưng của tức giận : “Ngươi tiểu tử thúi này, đứng lại cho ta! Đây chính là từ trời rơi xuống đó a. Con…con…” Gọi cũng vô dụng, Kim Sinh sớm chạy xa.



      Vọng sườn núi cách thôn Phúc Duyên ước chừng ba dặm, Kim Sinh là nam tử cường tráng, đứng cũng nhanh nhẹn, bao lâu đẫ cõng nương kia đến dốc núi phụ cận.



      Gió thu mang theo khí lạnh, rét căm căm thổi vào mặt Kim Sinh, nương lưng cũng tựa hồ cảm nhận được khí lạnh, đem mặt chôn xuống.



      Có người quét dọn chiến trường, những binh sĩ của Tây Uyển quốc và Hoa Triêu quốc chết, giống như từng kiện từng kiện vật phẩm vứt , từng người bị ném trở về địa phương.



      Kim Sinh đem nàng để xuống, hai người ngồi xổm từng mảnh rừng cây đằng sau.



      hỏi: “ là người Tây Uyển quốc?”



      nương lắc đầu.



      “Vậy là người Hoa Triều quốc?”



      Nàng vẫn là lắc đầu.

      Nương Kim Sinh phải sao, nương này si ngốc, nàng chính mình là người nước nào, Kim Sinh cũng dám tùy tiện đưa nàng ra ngoài.



      Vốn nàng là người nào, từ chỗ nào ra, cùng chút quan hệ đều có.



      Nếu nàng được nhặt từ sườn núi về, vậy đem nàng thả lại chỗ sườn núi.



      Kim Sinh tính , góc áo lại bị kéo lại. mặt nương dính đầy bùn đất ngẩng đầu lên, nhìn xem .



      Đó là đôi mắt đen nhánh mà có linh khí, nàng nhìn Kim Sinh , kéo góc áo của , trong cổ họng khàn khàn ra hai chữ: “Đừng .”



      Chống lại đôi mắt, trong lòng Kim Sinh khỏi luống cuống hoảng hốt, bước chân cũng dừng lại.



      Nàng lại câu: “Huynh đừng .”



      Đến cuối cùng, Kim Sinh cũng đến tột cùng là xuất phát từ nguyên nhân gì rốt cục vẫn có đem nương này ném ở nơi sườn núi hoang tàn.



      cõng nàng lên, lắc đầu thở dài, về.

      nương kia yên tĩnh mà nằm ở lưng của , hương hoa nhàn nhạt vẫn ngừng truyền đến trong mũi của .



      qua dòng suối , nương kia đột nhiên chỉ chỉ dòng suối, giọng : “Nước.”



      Nàng đại khái là khát nước, Kim Sinh đem nàng để xuống, cầm lá cây lớn múc nước cho nàng, nàng uống hớp lại hớp. Uống nước xong, cả người nàng cũng thoải mái rất nhiều, mặt dính bùn đen lộ ra tia cười.



      Kim Sinh thấy nàng quá bẩn, liền kéo nàng đến bên dòng suối : “ rửa mặt , nhìn như vậy ra hình dáng.”



      Nàng dường như nghe hiểu, nháy mắt nghi hoặc nhìn .



      Kim Sinh liền giơ tay ở mặt mình làm động tác rửa mặt, nàng vẫn nhúc nhích, ôm hai đầu gối nhìn Kim Sinh cười ngây ngô.



      bất đắc dĩ, đành phải tự mình ra tay, ống tay áo dính chút ít nước, ghé vào mặt của nàng, đem nước bùn mặt từng chút từng chút lau .



      Dần dần lau ra da thịt vô cùng non mịn, từng chút từng chút, nước bùn thấy, mặt cũng đại khái có thể nhìn ra hình dáng.



      nghĩ tới dưới lớp bùn đen lại là khuôn mặt thanh tú xinh đẹp như vậy, Kim Sinh ra chút ít giật mình, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua người nào đẹp như vậy, nàng giơ khóe môi, hướng Kim Sinh cười tiếng, lại đưa tay ra. tay cũng đầy bùn đen, ý của nàng đại khái là muốn Kim Sinh tiếp tục giúp nàng chà lau a.



      Tay thon dài trắng nõn mềm mại, Kim Sinh dám nhìn thẳng, giúp nàng lau, ánh mắt lại nghiêng qua bên.



      Lần này, so với vừa rồi nghe nương nhặt được nương tử về cho càng thêm luống cuống.



      Tim đập mạnh, lại thể ra nguyên do.



      Hơn nửa ngày, mới giúp nàng chà rửa sạch .



      Tuy y phục người nàng vừa bẩn vừa rách, nhưng dung nhan xinh đẹp, mặc kệ mặc người y phục rách nát thế nào cũng khó che dấu.



      Nghỉ ngơi hồi, Kim Sinh lại cõng nàng, tiếp tục về nhà.



      Bước chân ngừng, nhưng trong lòng thấp thỏm yên, cũng biết nhặt nương này về đến tột cùng là phúc hay là họa.



      Nàng hiển nhiên bắt đầu có chút tín nhiệm Kim Sinh , thời điêm nằm ở lưng Kim Sinh, hai tay hoàn ở cổ của .



      Cánh tay đụng phải cổ của , Kim Sinh tự giác đỏ mặt, ho khục khục hỏi: “ tên gì? Dù sao cũng phải có cái tên, thể cứ gọi là này, này mãi được.”

      đường gió thu ào ào, càng tôn lên vẻ im lặng của núi rừng.



      Hồi lâu, Kim Sinh nghe được tiếng nương lưng nhàng : “Hải… Đường…”


      Mai Trinh thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 2 Kim Sinh chịu chiếm tiện nghi . . .



      Trong nhà bên cạnh, nương Kim Sinh mặt đen thui ngồi trong sân hùng hùng hổ hổ, trong miệng đơn giản là lầm bầm, kiếp trước mắc nghiệp chướng gì nha, như thế nào sinh ra đứa oan gia đối đầu với ta đến cùng như vậy, vất vả nhặt được con dâu, đưa thịt mỡ đến tận tay còn chạy a.



      Kim Ngọc ở bên an ủi mẫu thân, thay bà thuận khí, tiểu Phúc nhi ngược lại hồn nhiên, phối hợp ngồi xổm ở bên xem con kiến tìm thức ăn.



      “Mẫu thân, lưng đại ca cõng tẩu tử trở lại rồi!” Tiểu Phúc nhi mắt sắc, hơi ngẩng đầu nhìn thấy cách đó xa Kim Sinh thân thể cường tráng cõng lưng người trở về, lập tức liền hô lên tiếng.



      “Ồn ào ồn ào cái gì nha…” Nương Kim Sinh buồn bực, tức giận con mà trả lời câu, chợt phục hồi tinh thần lại, nhảy lên chạy đến trước cửa.



      Ôi, nhi tử của bà còn tính quá ngu xuẩn, cuối cùng cũng có đem tiện nghi nhặt được ném . Nương Kim Sinh lập tức vui vẻ ra mặt, ý cười đến đuôi lông mày cong lên, “Mau mau, đem người vào trong phòng .” Lại quay người hướng về phía Kim Ngọc phân phó , “Mau đem nước ấm tới.”

      mặt Hải Đường nước bùn được lau hơn phân nửa, khuôn mặt tú lệ lộ ra. Nương Kim Sinh tới phía trước, quan sát trái phải lát, trong lòng quả thực nở hoa. Vốn chỉ thấy nương này là người có xương chậu tốt, lại nghĩ tới bộ dáng xinh đẹp như vậy, môi hồng răng trắng, đôi mắt đen mở to nhìn bốn phía, làn da non mặt phảng phất có thể véo chảy ra nước.



      Bởi vì vậy, bà càng vui mừng. nương hình dáng như vậy, có thể đứng đầu thôn Phúc Duyên, bà nhảy sang bên cạnh nhi tử, cười : “Tiểu tử ngốc, nương nàng là bảo vật, con còn tin.”



      “Nương, nương đừng nghĩ loạn. Con nhìn nương này nhà để về quá đáng thương, mới đưa nàng về đây. Nương cũng thể nhẫn tâm thấy nàng nữ hài tử lẻ loi trơ trọi như vậy bị nhét vào nơi hoang sơn dã lĩnh a.”



      “Đúng đúng đúng, đành lòng, đành lòng.” Nương Kim Sinh cười , “Mang về là tốt, nương cũng chứa chấp nàng.”



      Nương Kim Sinh đến bên giường, Kim Ngọc ở gian bếp bên cạnh mang nước ấm tới, đặt ở bên.



      Bà vắt khăn ấm, lau sạch bùn còn dính mặt Hải Đường, bà càng nhìn Hải Đường trong lòng lại càng cao hứng, luôn nhịn được hướng Kim Sinh ở sauu lưng chậc chậc khen lấy.



      Kim Ngọc đứng ở bên, giọng cười đối với Kim Sinh : “Đại ca, nhìn bộ dạng như vậy, mẫu thân nhận đây là con dâu rồi.”

      Hải Đường được bà lau sạch , lỗ chân lông mặt hồi khoan khoái dễ chịu, lại cũng hướng nương Kim Sinh lộ ra cái mỉm cười ngọt ngào, hô: “Nương.”



      “BA~”, Khăn ấm rơi xuống đất, nương Kim Sinh vui đến phát khóc, phen ôm Hải Đường: “Côn nương tốt, con vừa rồi gọi ta là gì?”



      Nàng vừa rồi ngồi, nghe Kim Sinh , Kim Ngọc, Kim Phúc đều gọi bà là nương, nên cũng học theo, gọi bà là nương.



      Hải Đường cười cười, khóe môi hồng hồng câu dẫn lên, lại hô tiếng: “Nương.”



      “Ai… !” Nương Kim Sinh kéo dài cuối vui mừng mà đáp,lại ôm lấy Hải Đường, chớp chớp khóe mắt nhìn Kim Sinh , phảng phất …, nhìn cái a, đây chính là nương người ta tự gọi đấy, nàng thế nhưng cam tâm tình nguyện làm con dâu Kim gia chúng ta!



      Hải Đường xem như ở lại Kim gia. Tuy ở trong mắt nương Kim Sinh, Hải Đường xem như con dâu bà rồi, bất quá cho dù trong nhà lại bần hàn, nhưng nghi thức vẫn phải có.



      Chọn ngày hoàng đạo, diễn tấu sáo và trống, cũng phải náo nhiệt phen.



      Chẳng qua có làm việc như trước, hai người bọn họ vẫn nên phân phòng ngủ.

      Vốn phòng Kim Ngọc, nàng và tiểu muội của mình chen chúc vào giường. Hôm nay thêm Hải Đường cùng nhau ngủ.



      Nhưng Phúc nhi cao hứng, đại khái là cảm thấy nhiều người có thể càng thêm náo nhiệt, mặc thiếp thân tiểu y, nằm ở đầu giường, hai tay nâng cằm lên, nhìn Hải Đường chuẩn bị tẩy rửa thân thể, cười khanh khách ngừng.



      Kim Ngọc chuẩn bị xong nước ấm, muốn giúp Hải Đường tắm rửa, nhìn bộ dạng cười ngốc của Phúc nhi khỏi trừng nàng sẳng giọng: “Muội nha đầu này, cười cái gì mà cười.”



      “Hì hì, tẩu tử Hải Đường lớn lên đúng là đẹp mắt. Nhị tỷ, muội cảm thấy nàng so Hương Mai trong thôn chúng ta, lớn lên càng duyên dáng hơn.”



      Kim Ngọc giải khai búi tóc của Hải Đường, tóc đen như thác nước rơi xuống, rơi vào đầu vai, nhìn đúng là mỹ nhân xinh đẹp.



      Đừng là nương Kim Sinh, chính Kim Ngọc thấy cũng nhịn được thầm nghĩ, đại ca đúng là có phúc, tẩu tử như vậy cho dù có đốt đèn lồng cũng tìm ra, đây đúng là tổ tông Kim gia phù hộ mới có thể gặp chuyện tốt như vậy!



      Tắm rửa thân bụi đất Hải Đường mặc xiêm y của Kim Ngọc, cùng Kim Ngọc, Kim Phúc nằm im giường.



      Cái giường này trước kia là hai người ngủ, tại thêm người, lập tức trở nên có chút chật chọi.

      Hải Đường ngủ ở bên trong cùng, bên cạnh là Kim Phúc.



      người nàng tựa hồ tỏa ra cỗ hương khí nhàn nhạt, nằm xuống càng từng đợt dứt mà chui vào mũi của Kim Phúc và Kim Ngọc.



      Kim Phúc dùng sức ngửi ngửi, hướng Hải Đường nhích lại gần, dựa vào vai nàng hỏi: “Tẩu tử, tẩu là từ nơi nào tới, người như thế nào thơm như vậy?”



      Theo chỗ nào tới?



      Hải Đường lặng lẽ trợn mắt, lắc đầu, mảnh mờ mịt.



      Trong đầu của nàng là mảnh trống rỗng, muốn cố gắng nhớ lại mấy thứ gì đó, nhưng lại như tiến vào sương mù, cái gì cũng tìm được, tìm thấy.



      Ngoại trừ mơ mơ màng màng biết chính mình gọi Hải Đường ra, những chuyện khác, đối với nàng mà đều là mảng trắng lớn.



      Ngẫu nhiên cũng ít hình ảnh vụn vặt tiến vào trong đầu, nhưng cái này có tính là gì đâu?



      Tường thành đông nghịt, lá cờ ráng đỏ, mũi tên…



      Nàng nhắm mắt lại, muốn đem những đoạn hình ảnh ngắn này lần nữa liên kết lại, nhưng mà càng nghĩ đầu càng đau đớn.

      Đến cuối cùng cũng là tốn công vô ích, nghiêng người, nàng nghe tiếng hít thở đều đều của Kim Ngọc và Kim Phúc ở bên cạnh, mình cũng lôi kéo chăn, ngủ say.



      Bên kia mái hiên, Kim Sinh ở trong phòng tiến hành hồi giằng co.



      bên là vừa đấm vừa xoa, ý đồ thuyết phục nương Kim Sinh, bên kia là liều chết theo, nửa điểm chịu chiếm tiện nghi nương người ta.



      “Nương, nương đừng nữa. Nàng là người phải đồ vật, nương thể nương nhặt được chính là của mình, con biết nương muốn cưới vợ cho con, nhưng cứ như vậy đem người ta cưới vào cửa, con tuyệt đối đáp ứng.”



      Nương Kim Sinh lườm mắt nhìn , ngón tay đâm vào cái ót nhi tử : “Ta con làm sao lại cố chấp như vậy? Con nhớ hai năm trước thời điểm phụ thân con bệnh chết cái gì sao, trong lòng của duy nhất phải là muốn con mau chóng sinh con nối dõi cho Kim gia chúng ta hay sao?”



      “Vậy cũng thể cứ làm như thế.” Kim Sinh là kiên trì , “Hơn nữa, nương người ta cũng chưa chắc nguyện ý, đến lúc đó chẳng lẽ nương lại muốn con Bá Vương ngạnh thượng cung?”



      Nương Kim Sinh ha ha nở nụ cười: “Cái gì muốn nha, nàng là nương nhà để về, chúng ta có lòng tốt thu lưu nàng, vậy cũng nên muốn báo đáp phen a. Nàng người có gì, dĩ nhiên là lấy thân báo đáp rồi. Hơn nữa, con cũng nghe thấy, nàng mở miệng gọi ta là nương, phải muốn a, cái này có thể xem như là cam tâm tình nguyện!”

      Kim Sinh biết mẫu thân căn bản chính là hươu vượn, sau khi từ biệt đầu để ý tới nàng.



      “Con, nương biết lúc trước con thích Hương Mai, nàng bộ dáng tệ, nhưng nương kia nhìn trúng lò rèn của chúng ta, mắt cao hơn đầu, ở đâu còn nhìn qua con nha? Con biết, ta từng nghe nương Hương Mai qua, sau này khuê nữ nhà bọn họ phải gả tới trấn , cũng ở lại nơi thâm sơn cùng cốc này, con còn nhớ kỹ làm chi? sau, nếu luận hình dạng, Hải Đường có thể so với Hương Mai đều hơn hẳn, con cũng đừng bị mây che mắt, nhìn a.”



      Hương Mai là nương đẹp nhất trong thôn Phúc Duyên, lúc , Hương Mai lên núi chăn dê, Kim Sinh theo phụ thân dưới chân núi rèn sắt, thường thường có thể nghe được tiếng ca du dương núi, ở đỉnh núi phía chân trời từng đợt lay động, lượn lờ dứt.



      Lúc đó, Kim Sinh bị hấp dẫn, cảm thấy Hương Mai tựa như tiên nữ trời.



      Chỉ tiếc, người ta là tiên nữ, chỉ là tiểu tử rèn sắt bình thường.



      Trong thôn rất nhiều người thích Hương Mai, thế nhưng ai nàng cũng chướng mắt, tương lai phải tới trấn , vào nhà quyền quý, muốn phải tiếp tục ở vùng núi hẻo lánh này nữa.



      Nhưng Kim Sinh vẫn thích Hương Mai, thể nguyên do, cũng bởi vì bản thân chính là thích nàng, thể từ bỏ.



      Nương là thứ cố chấp, đúng là chút cũng sai.

      “Con a, mai ta mang Hải Đường đến thôn đông nhờ bà mù sờ sờ mệnh của nàng, cùng ngươi có phải xứng đôi hay . Đến lúc đó lại chọn ngày hoàng đạo, liền tiến hành việc vui.”



      “Nương…”



      “Đừng nữa, ” Nương Kim Sinh chặn đứng lời của , “Chuyện này ta thay con làm chủ rồi.” Bà đứng dậy đấm đấm eo, “Ôi, tuy ngày hôm nay giày vò đến cái eo cũng sắp gãy, bất quá xứng đáng!”



      Kim Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, nhảy lên giường đắp chăn ngủ.



      Như làm sao ngủ được a, trong đầu lộn xộn đoàn. Trong chốc lát nhớ tới giọng ca ngọt ngào của Hương Mai, chốc lát nhớ tới phụ thân trước khi lâm chung lôi kéo tay của dặn dặn lại: “Kim gia thể tuyệt hậu, con a, khai chi tán diệp toàn bộ nhờ vào con!” Trong chốc lát lại nghĩ tới nương Hương Mai nhìn thấy chính mình trốn ở phía sau cây nhìn Hương Mai châm chọc khiêu khích, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, trong chốc lát lại nghĩ tới mẫu thân khổ sở nuôi ba huynh muội bọn họ…



      Đến cuối cùng, trong đầu chợt lóe lên, là màn Hải Đường mở to mắt đen nhìn .



      Chẳng lẽ, phải nghe theo mẫu thân, lấy nữ nhân ngay cả thân phận lai lịch đều ràng làm thê tử?

      Lời của tác giả: Văn mới trong mật thêm dầu, có đường có thịt, là sườn xào chua ngọt ơ ~~~~

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 3 sờ cốt . . .


      Buổi tối đầu tiên Hải Đường ở Kim gia, ngủ được an an ổn ổn, quen giường, nỡ, thẳng gà trong sân gáy nàng mới tỉnh lại.



      Kim Ngọc cùng Phúc nhi đều dậy trước nàng, sớm xuống giường, lúc này thấy nàng thức dậy, Kim Ngọc liền cầm bộ xiêm y của bản thân tới cho Hải Đường thay đổi.



      Dáng của Kim Ngọc so với Hải Đường hơi béo ít, Hải Đường mặc y phục này, hơi có chút lớn, dùng đai lưng bó chặt hai vòng mới nhìn tốt hơn.



      Nương Kim Sinh nhìn thấy Hải Đường rửa mặc xong, mắt cười, lôi kéo bàn tay non mịn của nàng : “Bộ dáng tốt bộ dáng tốt, mai đến trấn mua vải, làm hai bộ đồ vừa người cho con.”



      Nhà nông có thói quen ngày ăn hai bữa, bữa sáng và bữa tối.



      Hải Đường bị nương Kim Sinh kéo đến bàn, chỉ chỉ đầu băng ghế: “Sau này con cứ ngồi ở đây.”



      Phúc nhi nhìn nàng cười hì hì : “Đại tẩu và đại ca ngồi cùng chỗ.”

      , bên ngoài Kim Sinh gánh nước trở về, thôn Phúc Duyên chỉ có con sông , người trong thôn giặt quần áo rửa rau, sinh hoạt đều dựa vào nó, Kim Sinh mỗi ngày thức dậy chuyện đầu tiên chính là lấy hai thùng gỗ gánh nước về.



      Buổi tối hôm qua cùng mẫu thân tranh luận tới hơn nửa đêm, vào phòng, Kim Sinh cũng chỉ cúi đầu, cái gì cũng , đối với mẫu thân, phảng phất có chút xấu hổ.



      “Đại ca, mau tới ăn sáng.” Kim Ngọc hướng hô hào.



      “Ừm.” Kim Sinh lau lau tay, qua muốn ngồi xuống. Vốn bàn vuông cả nhà bốn người bọn họ ngồi bên, tại nhiều hơn người Hải Đường ngồi ở bên cạnh của , lập tức cảm giác có chút rất được tự nhiên.



      Kim Sinh xê dịch sang bên, vùi đầu gặm bắp.



      Thời điểm vào nhà nhìn Hải Đường, nàng mặc thân xiêm y vải thô cũ, tóc đen nhánh buộc lỏng ở sau ót, nghỉ ngơi đêm, sắc mặt so với hôm qua hồng nhuận hơn rất nhiều, lúc nhìn con ngươi như nước phảng phất muốn thấm đến lòng người. Kim Sinh dám nhìn nàng lâu, gặm bắp xong lại cúi đầu lùa cơm trong chén.



      Nương Kim Sinh nhìn bộ dạng của , trong lòng thầm buồn cười, con mình là dạng người gì, bà đương nhiên nhất. thuần phác phúc hậu, tuy là đại nam nhân thân thể cường tráng, nhưng thoáng cái cho nương tử, dĩ nhiên thích ứng kịp, thậm chí còn có chút thẹn thùng, đó cũng là trong dự liệu.

      Chỉ là ăn nhanh như vậy, ngược lại làm Hải Đường giật mình, ngừng đũa, chỉ quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh ăn cơm.



      Nương Kim Sinh cười : “Lại có người thúc giục con, con vội vàng như vậy làm gì?”



      ăn xong… Con còn phải tới lò rèn…” vẫn cúi đầu, cố gắng lùa cơm trong chén.



      Đại khái là ăn quá vội, hoặc có lẽ là bởi vì bên người thỉnh thoảng truyền đến từng đợt thơm ngát, Kim Sinh đầu càng vùi càng thấp, trong lòng chỉ có ý niệm: Mau chóng ăn xong, mau chóng ăn xong…



      “Khục khục… Khục khục…” hột cơm sặc vào yết hầu, tựa như móng vuốt tinh tế gãi khí quản , ngăn được liền ho lên.



      bàn tay mềm mại đặt lưng của vỗ …, hơi nghiêng đầu, thấy Hải Đường xem , khóe miệng cong lên mỉm cười dịu dàng : “Huynh ăn chậm chút.”



      Phúc nhi là quỷ linh tinh thấy thế liền châm chén nước qua, cũng : “Đại ca huynh chậm chút, nhìn huynh, mặt đều đỏ lên.”



      Là đỏ lên, chỉ đỏ lên, còn nóng đến lợi hại.



      Kim Sinh vất vả điều hòa hơi thở, nhìn Hải Đường, : “Đa tạ.”

      vội vàng như chạy nạn hướng lò rèn chạy tới , biết tại sao, hôm nay nhìn Hải Đường lòng của thùng thùng bồn chồn nhảy lên, giống như muốn từ trong cổ họng nhảy ra.



      khỏi có chút hối hận hôm qua cõng Hải Đường trở về, thời gian sau này sớm chiều gặp mặt, chẳng lẽ đều phải như vậy sao?



      Nương Kim Sinh nhìn bóng lưng nhi tử, mấp máy khóe miệng bật cười lên. Kim Ngọc khó hiểu, hỏi: “Nương, nương cười cái gì?”



      Bà ra vẻ thần bí mà lắc đầu, đứng dậy cười thở dài: “Nhi tử này của ta ngốc a, thoạt nhìn muốn thông suốt!”



      Ngày hôm nay, nương Kim Sinh ra đồng, việc nhà nông đều giao cho Kim Ngọc, bà mang Hải Đường đến nhà của bà mù ở thôn đông.



      Bà mù này ở trong thôn Phúc Duyên cũng coi là nhân vật có tiếng, tài năng sờ cốt nghe là tổ tiên truyền thừa. Vốn là truyền nam truyền nữ, chỉ tiếc đến đời bà cũng chỉ có mình bà là nữ nhi, phụ thân bà sợ nghề của tổ tiên thất truyền, nên truyền cho bà, vốn trông cậy vào bà có thể gả cho tướng công tốt, sinh đứa lại tiếp tục truyền xuống. Nhưng hết lần này tới lần khác thời điểm tuổi trẻ, đôi mắt này biết làm sao lại mù, đến lúc này đường nhân duyên của bà coi như bị gảy, mình người ở trong thôn đông.



      Nhưng nhắc tới cũng kỳ quái, từ lúc con mắt bà bị mù về sau, năng lực sờ cốt so với tổ tiên trước con lợi hại hơn, gì cũng đều chuẩn.



      con dâu nhà Trương gia mổ heo là trời sinh có mệnh vượng phu, đến hai năm liền sinh ra hai tiểu tử mập mạp, về sau cơ duyên xảo hợp, heo nhà Trương gia biết tại sao lại được đại lão gia trong huyện coi trọng, từ nay về sau buôn bán của càng làm càng tốt, hôm nay người giàu trong thôn Phúc Duyên.

      Còn có đại gia họ Tưởng ở giường bệnh ngây người hai năm, hơn sáu mươi tuổi tuổi, thỉnh thoảng nhìn giống như muốn tắt thở. Trong nhà quan tài bài vị mang tới mang ra vài lần rồi, nhiều lần đều là mắt thấy sắp Quỷ Môn quan lại bị đầu trâu mặt ngựa cho khiên trở về. Con trai trưởng trong nhà cũng tìm bà mù sờ soạng cốt, bà lão gia tử mệnh rất cứng, còn phải chịu giày vò hai lần nữa, vượt qua kiếp này tốt, có thể sống đến tám mươi hai tuổi!



      Còn rất chuẩn, lão gia tử lại Quỷ Môn quan dạo hai lần, hiểu bệnh tại sao đột nhiên tốt lên, nay tinh thần ngày so với ngày tố hơn, cả ngày an vị tại trong phòng mình, cùng con cháu tán gẫu!



      Tự nhiên cũng có mệnh được coi là tốt, nương Hương Mai trong thôn Phúc Duyên cũng mang theo khuê nữ nhà mình đến sờ cốt. Bà mù sờ soạng nửa ngày, lắc lắc đầu : “ tốt.”



      Nương Hương Mai nóng nảy, khuê nữ nhà mình trổ mã tươi đẹp như hoa, trong thôn trước trước sau sau có nương nhà nào có thể so được? Như thế nào tốt?



      Lúc ấy bà mù đối với nương Hương Mai bốn câu: “Tâm cao ngất, phú quý khó được, bước sai, mỗi bước đều sai.”



      Nương Hương Mai lúc này liền lôi kéo khuê nữ trở về, còn khắp nơi bà mù hồ ngôn loạn ngữ, căn bản là có đoán ra mệnh của nữ nhi bảo bối nhà bà.



      Bất quá, chuyện mệnh số này, có khi đúng là thể tin, đều phú quý do trời định, nhân sinh đến tất cả giống nhau.

      Mệnh giàu hay nghèo, nhiều tai hay nhiều bệnh, qua tay của bà sờ sờ, có thể đều đoán ra.



      Có người cười , bà mù biết có từng sờ qua cốt mình, tính toán qua mạng của mình.



      Lời rơi vào tai bà, cười : “Cả đời này ta tiết lộ quá nhiều thiên cơ, Diêm Vương ở địa phủ gọi ta lúc năm mươi ba tuổi.”



      tại bà bốn mươi tám, nếu như bà , vậy còn có năm năm nữa.



      Nương Kim Sinh mang theo Hải Đường tới, hướng bà mù : “Đại tiên, hôm nay ta mang người tới cho ngươi sờ cốt a.”



      “Ngươi là người nhà Kim gia thợ rèn?” Bà mù lỗ tai tốt, phàm là nghe người ta chuyện nhớ là ai.



      “Đại tiên có nhĩ lực tốt.” Nương Kim Sinh cười .



      “Ngồi xuống .”



      Hải Đường cũng biết nàng bị mang đến nơi này làm cái gì, nghi hoặc mà nhìn xem nương Kim Sinh, có chút chần chờ.

      Nương Kim Sinh kéo nàng ngồi xuống : “Hài tử đừng sợ, đến cho đại tiên sờ cốt, nhìn xem mệnh của con có thích hợp với Kim Sinh hay .”



      Bà mù cười : “Hóa ra là con dâu tương lai nha, trước phải chúc mừng ngươi rồi.”



      Bà gầy trơ cả xương bàn tay sờ lên xương tay của Hải Đường, sờ từng chút từng chút lên, theo cánh tay mò tới vai, lại từ vai mò tới cổ, hướng lên tới đầu Hải Đường.



      Vừa sờ, trong miệng bà thỉnh thoảng liền phát ra tiếng chậc chậc: “Tốt số, tốt số ah.”



      tốt? !” Nương Kim Sinh cười mở lông mày, vội vàng hỏi .



      chỉ tốt, còn rất quý.”



      Hải Đường bị bà sờ làm cho ngứa ngứa, hỏi: “Như thế nào là quý?”



      nương sanh ở trong nhà phú quý, là nữ nhi được cưng chiều, chỉ là thuở mất phụ mẫu sớm, nên được tổ phụ mến, cũng là nuông chiều từ bé lớn lên đấy.”



      Nương Kim Sinh nghe xong, nghĩ tới Hải Đường có lai lịch như vậy, hơi có chút sợ, giọng hỏi nàng: “Bà ấy có đúng hay ?”

      Hải Đường lắc đầu: “Con cái gì cũng nhớ được, cũng biết bà ấy có đúng hay .”



      Bà mù cười cười : “Ngươi có thể yên tâm, trước kia ta sờ qua cốt nhà Kim Sinh các ngươi, đó là Bằng cốt chi tướng, nếu muốn nhân duyên, cùng nương này thế nhưng lại hợp đến thể hợp hơn. Nàng cốt cách thanh kỳ, lại có mệnh vượng phu, mệnh vợ chồng rất tốt, cùng Kim Sinh nhà các người chính là như tục ngữ ngàn dặm nhân duyên đường quanh co, ngươi nha, để lại 120 cái tâm, lo chuẩn bị việc vui cho nhi tử nhà ngươi .”



      “Ai nha, có thể như vậy là quá tốt!” Nương Kim Sinh vỗ tay vui vẻ , kéo Hải Đường lại trái nhìn phải nhìn, nhìn thế nào cũng vui vẻ, nhìn thế nào cũng thấy cao hứng, càng xem lại càng kiên định bà vội vàng muốn tổ chức việc mừng cho nhi tử.



      Trở về phải thắp hương cho liệt tổ liệt tông của Kim gia a, các ngươiđã nghe chưa, đây chính là con dâu tốt vạn dặm tìm được của Kim gia nhà chúng ta! Là mệnh vượng phu a!



      Ta ở Kim gia khổ hơn nửa đời người, lúc này ông trời xem như mở rộng tầm mắt, lại nhặt được con dâu tốt như vậy, các ngươi trời có linh thiêng phù hộ ah!



      Thoáng cái, nương Kim Sinh vui đến phát khóc, cái này vừa khóc vừa cười làm Hải Đường nhìn thấy khó hiểu.



      “Nương tại sao khóc?”



      “Con của ta a!” Bà dùng tay ôm Hải Đường vào trong ngực, “Nương là cao hứng, là cao hứng ah!”

      Để bà mù thêm mấy câu, nương Kim Sinh hôm nay ngay cả tiền sờ cốt cũng cho nhiều chút, , “Đại tiên, nhận lời vàng ngọc của người! Nếu tương lai đều đúng, nhất định hiếu kính ngài tốt!”



      Bà mù cười cười, thầm nghĩ: ta cũng chỉ còn có thể sống năm năm, cũng biết có thể đợi được ngày nhi tử nhà của ngươi phú quý hay ? Chỉ có điều, nương này mệnh tuy là vô cùng tốt, nhưng từ có kiếp nạn, phải vượt qua kiếp nạn này mới có thể cả đời phú quý mỹ mãn.



      Lời này bà , thứ nhất có chỉ tăng thêm phiền não cho người khác, thứ hai đây là mệnh trời đính, tránh khỏi trốn thoát.



      Hết thảy, đều phải xem vận mệnh của bọn họ thôi



    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      chương 4: Khuê nữ của cháu ngoại trai của Thất cữu lão gia

      Sáng sớm Kim Sinh đến lò rèn, trong lò lửa than sớm cháy mạnh.



      Lão Tiêu sư phó cầm cây sắt vừa nung khô lấy ra, nhìn thấy Kim Sinh liền hô: “Sáng nay con làm sao tới trễ như vậy, tranh thủ thời gian tới giúp tay, cái cày này phải làm gấp cho người ta.”



      Kim Sinh “Ai” tiếng, cầm cái chùy lớn bằng sắt tới giúp sư phó chế hình, làm mạch tới hơn nửa ngày.



      Kim Sinh lực khí lớn, mỗi búa vung lên đều là boong boong rung động, cánh tay của căng đầy cơ bắp, gân xanh lên.



      Ở bên trong lò rèn nóng, Kim Sinh cỡi áo, khối khối mồ hôi phủ phía , chậm rãi lướt qua da thịt màu đồng của , ở đây nam nhân thân thể khoẻ mạnh, tản ra loại lực lượng cương dương, thiếu nữ ngang qua nhìn thấy tình cảnh này, tránh được đều phải xấu hổ tim đập, cúi đầu.



      nương mặc thân màu vàng nhạt ở ngoài cửa lò rèn quanh co hồi, rốt cục vẫn phải hơi đỏ mặt đến.



      Trong tay Kim Sinh phảng phất mềm nhũn chút, lần này tiếng nện ràng đúng đường, đưa tay lau mồ hôi, buông việc trong tay xuống : “Hương Mai, sao lại tới đây?”



      Nàng cười cười, mặt liền nổi lên hai lúm đồng tiền ngọt ngào, giống như bị gió thổi gợn sóng mặt hồ, làm cho lòng người tạo nên tầng tầng rung động.

      Nàng cười là vì mỗi lần Kim Sinh nhìn thấy nàng đều ngây ngốc sững sờ, bộ dáng ngu si như vậy, riêng gì , những chàng trai khác trong thôn lúc nhìn thấy nàng, mười người trong đó có chín người cũng là thần sắc như vậy.



      nương tuổi trẻ mỹ mạo đều có tâm tình khi thấy người khác vì chính mình mê muội, vì chính mình ngớ ngẩn mơ hồ, mà vui vẻ.



      “Tiêu đại thúc, nương con sai con tới lấy nồi sắt hôm kia bà đặt làm.”



      “A, là Hương Mai nương à…” Lão Tiêu lớn tuổi, đối với nương dung mạo xinh đẹp cũng thích thú, chỉ nhìn nàng cái, liền quay người đến đằng sau lấy cái nồi sắt.



      Kim Sinh đối với nàng đứng đấy, lúc này cả người giống như cứng đờ, đứng cũng được, ngồi cũng xong, trong tay còn cầm cái chùy sắt lớn, lại biết nên tiếp tục cầm hay là buông xuống tốt hơn.



      Nhìn túng quẫn, Hương Mai thổi phù tiếng bật cười, thầm nghĩ tiểu tử ngốc này đúng là thú vị.



      “Đông”, Chùy sắt trong tay Kim Sinh rớt xuống, xém chút nữa là trúng chân. Hương Mai nghĩ đến, tuy nàng biết Kim Sinh thích chính mình, nhưng mọi người cùng ở thôn, lại phải là lần đầu tiên gặp mặt, như thế nào ngày hôm nay lại thất thố thành cái dạng này rồi?



      Lại xem xét, ánh mắt Kim Sinh hướng phía sau mình nhìn, Hương Mai quay đầu lại, cũng liền ngây ngẩn cả người.

      Từ đến lớn, nam nữ già trẻ trong thôn đều dùng rất nhiều từ khen ngợi tán dương chính mình.



      Lúc nàng mười ba tuổi, bộ dáng vừa mới nẩy nở, khi đó nàng lên núi chăn dê, đến bờ sông bắt cá, sau lưng thường xuyên có người theo lén lút nhìn nàng, về sau cũng biết là ai cho nàng danh hào là “ cành hoa trong Thôn Phúc Duyên”.



      Nàng sinh ra và lớn lên ở nông thôn, nghĩ đời này nương nào so với mình dễ nhìn hơn, hôm nay thấy nữ tử theo sau lưng nương Kim Sinh mặt cười như nở hoa, tâm liền ném vào trong hồ, ngừng chìm xuống, chìm xuống…



      Nương Kim Sinh nhìn thấy Hương Mai cũng ở đây, ngượng ngùng cười cười : “Ơ, Hương Mai là tới chỗ này lấy đồ đạc a, vừa rồi ta còn tìm nương của ngươi chuyện đây này.”



      “Đại nương tới nhà của con?”



      “Cũng phải, ” Nương Kim Sinh kéo Hải Đường ở sau lưng qua, cố ý để nàng đứng ở trước mặt Hương Mai , “Đây phải do Kim Sinh nhà chúng ta muốn cưới vợ sao, như thế nào cũng nên cùng hương thân quê nhà tiếng, đến lúc đó xử lý việc vui còn phải dựa vào mọi người cùng nhau giúp đỡ.”



      Kim Sinh sắc mặt có chút xấu hổ, ho tiếng cắt ngang lời của mẫu thân.



      Hương Mai xem xét Hải Đường, ánh mắt khỏi có chút ảm đạm, cái gì gọi là sơn ngoại hữu sơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, nàng nghĩ đến mỹ mạo của chính mình là tuyệt sắc nhưng khi đứng ở trước mặt Hải Đường ăn mặc xiêm y vải thô lập tức thất sắc ít.

      Nàng cắn cắn môi dưới, miễn cưỡng bài trừ ra cái tươi cười: “ nương này lạ mặt, dường như phải người trong thôn chúng ta.”



      phải phải, ” Nương Kim Sinh khoát tay cười , “Nàng là khuê nữ của cháu ngoại trai của Thất cữu lão gia ở thôn Hồng Sơn, lại tiếp lúc cùng với Kim Sinh ta định chung thân, hôm nay người nhà nàng mất, cũng tới lúc nên lập gia đình.”



      Kim Sinh đứng bên cạnh nghẹn họng trừng lớn mắt nhìn mẫu thân mặt mày hớn hở, lời dối còn có thể được lưu loát, mang theo chút xấu hổ.



      Hải Đường cũng phản bác, đứng ở bên cạnh, nương Kim Sinh cái gì nàng cũng chỉ mỉm cười.



      Hương Mai trong lòng ngầm bực bội, còn tưởng rằng Kim Sinh đối với chính mình có tình cảm, lại nghĩ tới nương tử như hoa như ngọc chưa cưới về nhà.



      “Vậy cũng phải chúc mừng Kim Sinh đại ca rồi.” Nàng giật giật khóe miệng, ràng nghĩ đằng nẻo.



      “Cùng vui cùng vui, ” Nương Kim Sinh cười , “Vừa rồi nghe nương ngươi cũng có , việc hôn nhân của Hương Mai nương chẳng phải cũng định xuống rồi sao, nghe là ông chủ Đồng bán gạo thị trấn, người nào biết gia thế của ông chủ Đồng kia, sau này Hương Mai nương cũng cần lo ăn lo mặc, phú quý thoải mái rồi.”

      Hương Mai sắc mặt chìm chìm, muốn trả lời, Tiêu đại thúc ở phòng bên đem đồ vật của nàng ra.



      “Hương Mai nương, nồi sắt nhà .”



      “Thứ này nặng như vậy, ta làm sao có thể tự mang về?” Hương Mai ra vẻ do dự nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía Kim Sinh .



      Nương Kim Sinh nghĩ thầm bà mà ra tay tiểu tử ngốc này rơi vào ma chướng của nàng ta, ra phía trước nâng nồi sắt lên, “Đằng” tiếng liền nhét vào trong ngực Hương Mai: “Cái này có gì là nặng nha, vài bước là xong, ta một bà già còn làm được, ngươi tuổi còn trẻ, có vấn đề gì!”



      Trong thôn Phúc Duyên này, nếu muốn bàn về mồm mép, nương Kim Sinh há miệng có thể xem như kiện thần binh lợi khí, Hương Mai tiểu nha đầu làm sao lại bà? Trong tay bưng nồi sắt nặng nề nhìn bà nghiêm mặt, đành phải bỉu môi quay đầu .



      Nương Kim Sinh đối với bóng lưng của nàng gắt cái: “Tiểu nha đầu lẵng lơ, phải lập gia đình rồi, còn chạy tới trêu chọc người khác, biết xấu hổ!”



      Hải Đường cười vuốt vuốt lưng nương Kim Sinh, hỏi: “MNương, vì cái gì gọi nàng là tiểu nha đầu lẵng lơ?”



      Nương Kim Sinh lôi kéo tay Hải Đường : “Con a, con xem nàng lập gia đình, nghe rất nở mày nở mặt, là ông chủ gạo ở trấn . Ai nha, Đồng lão đầu hơn bốn mươi tuổi rồi, làm phụ thân nàng còn ngại già, trong nhà còn có nương tử, ba thiếp thất, nàng đây là làm thiếp cho người ta đấy.”

      Lời này tuy với Hải Đường, nhưng kì thực là cho Kim Sinh nghe.



      Tiêu đại thúc nghe xong thở dài : “ nương tốt, đây là tạo nghiệt gì nha!” Ông nhìn nhìn Hải Đường, lại hướng nương Kim Sinh hỏi, “Đại tẩu, vừa rồi tẩu nha đầu kia là…”



      “Là khuê nữ của cháu ngoại trai của Thất cữu lão gia!”



      “Nha…” Tiêu đại thúc ha ha cười, “ nương này bộ dáng tốt, Kim Sinh , con thực rất có phúc khí a!”



      Buổi tối trở về nhà, Kim Sinh ngồi trong phòng, mẫu thân nhà ngồi ở đối diện đem chuyện hôm nay mang theo Hải Đường sờ cốt với Kim Sinh, còn nương này thoạt nhìn tướng mạo tốt, huống chi chỗ nương tựa, nếu sớm muộn cũng phải cưới vợ, chẳng lẽ thực để nhân duyên hôm nay thành?



      Hôm nay toàn thôn cũng biết hôn của khuê nữ của nhà cháu ngoại trai của Thất cữu lão gia nương Kim Sinh cùng với Kim Sinh, thời điểm chạng vạng tối, có mấy người đến thăm đến chúc mừng, còn có chút quan hệ tốt, lôi kéo nương Kim Sinh vài chuyện cần chuẩn bị cho tiệc mừng.



      nghĩ đến mẫu thân cũng có đạo lý, chỉ là còn e ngại Hải Đường, liền hỏi: “Vậy Hải Đường như thế nào? Nàng có chịu làm nương tử của ta hay ?”



      đáp ứng a.” Nương Kim Sinh híp mắt cười, “Nếu con tin, nương gọi nàng tới hỏi ở trước mặt chúng ta.”

      Hải Đường ở trong phòng Kim Ngọc cùng Kim Phúc cầm cỏ đan châu chấu, Kim Phúc thích nhất chơi trò này, nên dạy cho Hải Đường, nghĩ tới Hải Đường học nhanh, chỉ nhìn lần, toàn bộ đều nhớ kỹ.

      Nhớ tới trước khi thời điểm dạy Kim Ngọc, phí hết cả buổi cũng đâu vào đâu, Phúc nhi quơ đầu nháy mắt nhìn Hải Đường : “Tẩu tử, tẩu ngốc nha, còn rất thông minh nữa!”



      Hải Đường nở nụ cười: “Ta vốn ngốc nha.”



      Nàng chỉ là quên chuyện lúc trước, quên chính mình là ai, những đoạn ngắn mơ mơ hồ hồ trong mộng luôn làm nàng kinh hãi, dứt khoát suy nghĩ thêm nữa.



      Thôn xóm trong núi sâu này yên tĩnh tốt đẹp, nàng cảm thấy ở chỗ này rất thoải mái. Trước kia phát sinh chuyện gì, đối với nàng mà là chuyện quan trọng.



      Nương Kim Sinh gọi nàng, Hải Đường liền đến phòng bên kia.



      Kim Sinh ở đó, Hải Đường cúi thấp đầu, đến bên cạnh bàn ngồi xuống.



      “Con a, hôm nay nương hỏi con câu, con có đồng ý gả cho Kim Sinh nhà chúng ta ?”



      Đối diện hai đạo ánh mắt nóng rực nhìn qua nàng, Hải Đường đỏ mặt, trầm thấp : “Dạ được.”

      Nương Kim Sinh cười đến vẻ mặt đắc ý, thế nào, ta có sai , nương này là nguyện ý đấy, cũng có nửa điểm bắt buộc.



      Kim Sinh trong lòng chấn động, nhớ tới lời nương vừa , ngàn dặm nhân duyên đường quanh co, vậy đại khái chính là nhân duyên trời định a!



    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :