1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hạnh phúc nhỏ của anh (Quyển 2) - Đông Bôn Tây Cố

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Last edited: 28/6/18
      B.Cat, omomatic00, ChangChanChan5 others thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 09: Cây hoa quế, Nữ Nhi Hồng

      Người phương Nam có con , được tuổi bắt đầu ủ rượu. Lọc kỹ, đợi đến mùa đông khi nước ao cạn cho rượu vào trong hũ, bọc kín, chôn xuống ao. Đến mùa xuân nước đầy, lấy lên nữa. Con sắp gả chồng, liền đào ao lấy rượu, dùng để mời khách, gọi là "Nữ tửu". Hương vị tuyệt vời.

      Tùng Dung ăn tối cùng Châu Trình Trình xong, về đến nhà vẫn hơi ngơ ngẩn, ngồi trong phòng làm việc chậm chạp chuẩn bị tài liệu tố tụng, lòng tự hỏi biết Ôn Thiếu Khanh về chưa. Trong gia đình bình thường, con cái đánh nhau còn bị người lớn răn đe, huống hồ là gia đình như thế?

      cân nhắc xem nên sang gõ cửa nhà Ôn Thiếu Khanh hay gọi điện nhận được tin nhắn Wechat của .

      "Em có ở nhà ? Sang ăn tối."

      Còn có tâm trạng ăn tối?

      Tùng Dung đọc lướt qua, cảm thấy mình phí công quan tâm, liền tắt màn hình di động, lại chậm chạp làm việc thêm lúc mới sang nhà đối diện.

      Vừa bước vào thấy cả nhà tràn ngập hương thơm ngọt. Ôn Thiếu Khanh mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng, tay trái tháo băng, chỉ dán miếng băng dán cá nhân khổ lớn.

      "Nếm thử xem." Ôn Thiếu Khanh đưa cho cái thìa, "Súp vừng đen nấu từ vừng bà nội tự xay đấy, bên trong có táo đỏ và hạch đào."

      Súp vừng đen đựng trong chiếc bát sứ xanh được nấu đặc, dùng thìa khuấy , hơi nóng thơm ngọt liền bốc lên. Tùng Dung cụp mắt, khuấy cách máy móc, sau đó ủ rũ ăn, nhìn thấy lần.

      Ôn Thiếu Khanh nhìn , : "Tóc cắt đẹp đấy."

      Tùng Dung ngẩng lên, qua loa đáp: "Cảm ơn."

      Ôn Thiếu Khanh thấy được vui, cố ý trêu: "Ăn nhiều súp vừng đen vào, nấu riêng cho em đấy. cứ cảm thấy màu tóc em hơi kỳ lạ, em nên ăn nhiều vừng đen hơn."

      Bàn tay cầm thìa của Tùng Dung khựng lại, thìa và bát sứ va vào nhau phát ra tiếng lanh canh. hít sâu hơi rồi mói ngẩng đầu nhìn , "Em cố ý nhuộm, có vấn đề gì ? Đắt lắm đấy nhé!"

      Ôn Thiếu Khanh tán thành, "Lại còn hay rụng tóc nữa, mỗi lần em sang là nhà đầy tóc của em, còn tưởng Nhường Chút hóa đen rồi."

      Tùng Dung lập tức phản kích, " mới là chó."

      Ôn Thiếu Khanh nhìn Nhường Chút nằm bên chân rồi lại nhìn , ánh mắt sâu thẳm, giọng ý: "Làm chó có gì tốt? Mỗi ngày chỉ ăn với chơi, chẳng có gì buồn khổ. Làm người mới nhiều phiền muộn."

      "Nào có." Tùng Dưng tỏ vẻ hiểu, "Em có phiền muộn gì đâu."

      Ôn Thiếu Khanh điềm đạm nhìn , hỏi lại: " ?"

      "Chỉ là... hơi rối mà thôi." Trước ánh nhìn của , khí thế của Tùng Dung xẹp xuống, còn cứng miệng, ngập ngừng chút rồi lại thêm vào: "Chuyện công việc ấy mà."

      Ôn Thiếu Khanh chợt đưa tay ra giữ cằm Tùng Dung rồi lau bên khóe miệng , nở nụ cười cưng chiều, "Ăn thế nào mà lem nhem vậy?"

      Tùng Dung vô thức liếm khóe môi. biết vì thu tay quá chậm hay do động tác của quá nhanh, mà đầu lưỡi cứ thế liếm vào ngón tay ấy. Tùng Dung như phải bỏng, lập tức mím chặt môi, ngón tay lại cứ lưu luyến mãi nơi khóe miệng và cằm , hề có ý rụt lại.

      Bàn tay khô và ấm áp, dán vào da thịt . Tùng Dung thấy mặt mình càng lúc càng nóng, bắt đầu tham lam hơi lạnh từ đầu ngón tay kia.

      cúi mặt chẳng dám nhìn , làn da sáng mịn chợt ửng hồng, lông mi ngừng run rẩy để lộ vẻ bối rối trong lòng. Ôn Thiếu Khanh nhớ tới tư thế phòng thủ cẩn thận, tấn công mạnh bạo của khi đối mặt với cảnh sát giao thông và nhóm người chuyên phá rối bệnh viện mấy ngày trước, giờ lại trông thấy dáng vẻ e thẹn bối rối của , càng cảm thấy đáng .

      lúc sau Tùng Dung mới nhớ là phải đẩy ra. vừa thầm khinh bỉ bản thân phản ứng chậm chạp, vừa làm mặt nghiêm nghị, nhìn bằng ánh mắt giận dữ, "Bây giờ quan hệ giữa chúng ta là luật sư và đương , tốt nhất là hãy chú ý hành vi và lời của mình, đừng để em phải làm trái nguyên tắc nghề nghiệp."

      Ôn Thiếu Khanh cau mày, "Phiền phức vậy sao? Biết thế sáng nay ký. Vậy xong chuyện này là ổn rồi chứ?"

      "Xong chuyện?" biết Tùng Dung nghĩ tới điều gì, chợt cười lên, "Xong chuyện lại càng khó ."

      Ôn Thiếu Khanh bực bội, "Nghĩa là sao?"

      Tùng Dung mỉm cười giải thích: "Đương là đương , khi ấy được coi trọng, qua rồi chưa chắc."

      Khó khăn lắm mới trả đòn được lần, thấy Ôn Thiếu Khanh phản bác được lại càng đắc ý.

      Ôn Thiếu Khanh nhìn , "Pháp luật có quy định luật sư và đương thể hẹn hò sao?"

      Tùng Dung nghiêm mặt, đường hoàng cất lời: "Điều thứ sáu mươi trong chương sáu luật Luật sư nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa quy định, sau khi nhận ủy thác, luật sư lợi dụng việc cung cấp dịch vụ pháp luật để phát sinh quan hệ chính đáng với đương , phải nhận cảnh cáo từ bộ phận hành chính tư pháp của chính quyền nhân dân cấp thành phố hoặc thành phố trực thuộc trung ương, có thể bị phạt tới mười nghìn tệ. Có hành vi vi phạm mà chấp hành hình phạt bị coi là tình tiết tăng nặng, có thể bị cấm hành nghề từ ba đến sáu tháng."

      Ôn Thiếu Khanh ngờ lại có điều luật này , hơi sững người, "Được rồi."

      Dứt lời, đứng dậy rót nước, tới cửa bếp lại quay đầu hỏi: "Có điều luật này sao?"

      "Khụ khụ..." Tùng Dung ho khẽ, mắt đảo lung tung.

      Nhìn bộ dạng , Ôn Thiếu Khanh cũng gần như hiểu , nở nụ cười: "Em tự bịa ra chứ gì? Vốn có điều thứ sáu mươi trong chương sáu đúng ?"

      "Ừm..." Tùng Dung vẫn nhìn lung tung, miệng phát ra thanh như tiếng muỗi kêu.

      Ôn Thiếu Khanh nữa, chỉ đứng cách đó mấy bước nhìn chăm chú, nét cười thấp thoáng môi.

      Bắt gặp ánh mắt của , Tùng Dung đành nhíu mày thỏa hiệp, " ra là có, chỉ là nội dung như em thôi."

      Ôn Thiếu Khanh khoanh tay trước ngực, điềm đạm hỏi: "Vậy xin hỏi nội dung điều thứ sáu mươi là gì?"

      Tùng Dung cúi đầu ăn vài miếng súp vừng đen rồi mới thào đáp: "Luật này được thực từ ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó."

      Đôi vai Ôn Thiếu Khanh run lên, chọc ghẹo , "Luật sư Tùng làm thế này là bắt nạt quần chúng có kiến thức."

      Tùng Dung xấu tính, " biết luật nên em bắt nạt đấy, sao?"

      Ôn Thiếu Khanh day day ấn đường, nhắm mắt, cười khổ thở dài, " có thể làm gì em đây..."

      Câu trả lời của rất , nhưng lại chạm mạnh vào tim Tùng Dung, khiến phải ngẩng lên nhìn.

      đứng dưới ánh đèn, vầng sáng ấm áp phủ trọn bộ quần áo ở nhà màu trắng, những khớp ngón tay sắc nét che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ có thể trông thấy đường cong chiếc cằm dịu dàng. Có lẽ là vì khi nãy nấu súp vừng đen nên ống tay áo được xắn lên đoạn, lộ ra cánh tay rất trắng. Ôn Thiếu Khanh là người đàn ông có làn da trắng nhất mà từng gặp, chỉ tay trắng, mặt trắng, mà những bộ phận khác bình thường vô ý lộ ra cũng trắng mịn đến mức khiến người ta ghen tỵ.

      nhìn cánh tay chăm chú, mải nghĩ tại sao da của người đàn ông lại có thể đẹp như vậy, chẳng lẽ là vì suốt ngày ở trong bệnh viện?

      tiếng cười khẽ vang lên phá vỡ yên tĩnh. Tùng Dung như bừng tỉnh, nhìn về phía phát ra thanh.

      Chẳng biết từ khi nào mà tay rời khỏi khuôn mặt, để lộ đôi mắt sâu thẳm đen nhánh, khóe miệng khẽ cong lên, nhìn đầy hứng thú.

      Ôn Thiếu Khanh quả nhịn nổi mới cười thành tiếng. chưa bao giờ thấy ai tự nhiên ngẩn người vào thời điếm như thế này, đôi mắt trầm lặng đen nhánh kia cứ nhìn chằm chằm vào tay , tựa như muốn khoét ra cái lỗ. Rồi biết nghĩ tới điều gì, chợt hơi cau mày, bờ môi mím lại, có vẻ rất hài lòng. Vài ngày trước, nhận ra mặc dù khá chậm hiểu trong chuyện tình cảm, nhưng khi đối mặt với người khác tư duy vẫn mạch lạc, phản ứng nhanh nhẹn, lúc cần thiết còn hơi hùng hổ đáng sợ, thế nhưng mỗi lần ở trước lại hơi mơ màng. chỉ vừa mới tạo áp lực chút, vô cùng ngơ ngác bối rối, thả dòng suy nghĩ bay xa, xa đến mức có lẽ chính cũng tìm về được.

      Ôn Thiếu Khanh thấy bị dọa đến ngơ ngác, nhịn được cười hỏi: "Em nhìn gì vậy?"

      "... nhìn gì." cuống lên, đành cúi đầu ăn súp tiếp. Súp vừng đen vốn ngọt dẻo, lúc này ăn vào lại chẳng thấy mùi vị gì, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của Ôn Thiếu Khanh vẫn quấn quýt người mình. ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Tùng Dung ngẩng lên, đường hoàng trả lời: "Em nhìn xem có bị thương . Chiều nay về nhà còn gì, em sợ bị đánh."

      "Ừm..." Ôn Thiếu Khanh vờ coi là , gật đầu, "Lý do này được đấy. Nếu lúc vừa vào nhà em vậy nhất định tin."

      Đối mặt với , Tùng Dung dường như chưa bao giờ dối thành công, khao khát bỏ trốn ngày càng mãnh liệt. đứng bật dậy, dám nhìn nữa, "À... Em ăn xong rồi, về trước đây. Mai còn phải làm, nghỉ sớm ."

      Ôn Thiếu Khanh thấy bỏ chạy vẫn chịu buông tha, "Luật sư Tùng, mai còn tới ăn sáng ?"

      Tùng Dung dừng chân, cúi đầu, khẽ cau mày, quay người lại "Ừ" tiếng chẳng mấy tự nhiên, nhưng dáng vẻ vẫn mạnh mẽ phóng khoáng, hề tỏ ra khó xử.

      Ôn Thiếu Khanh nghe tiếng cửa đóng sầm lại, lắc đầu thở dài, "Khó dỗ ... khó dỗ..."

      chứng minh Tùng Dung đúng, cuối cùng họ cũng phải đánh trận chiến bảo vệ Ôn Thiếu Khanh. Sau khi gửi văn bản luật sư, nhóm phá rối bệnh viện ban đầu thể thái độ cứng rắn, hẹn gặp tòa án. Nhưng có lẽ là có mấy luật sư tố tụng hình là nữ giới, mà Tùng Dung cũng khá có danh tiếng trong ngành, họ tìm mấy văn phòng luật tham khảo ý kiến về tình hình và chi phí cơ bản, cảm thấy còn chưa lấy được tiền của người nhà bệnh nhân phải tự bỏ ra khoản tự khắc mất hứng thú, liền hạ mình công khai đến bệnh viện xin lỗi, khiến bệnh viện cũng ngại. Chỉ có người thân bệnh nhân chưa chịu từ bỏ, đòi phía viện phải đền bù, nhưng bệnh viện hiếm khi tỏ thái độ như lần này, ra công văn tường trình và giải thích cụ thể về quá trình khám chữa bệnh, đồng thời cũng thẳng thắn từ chối cầu đòi bồi thường vô lý của gia đình bệnh nhân.
      B.Cat, 1900, Chris_Luu6 others thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Cư dân mạng đều tán thành cách xử lý của bệnh viện và chê trách hành vi của người nhà bệnh nhân. Về sau còn có số người đăng ảnh lên, chứng tỏ người nhà bệnh nhân và nhóm phá rối bệnh viện ra tay trước, mà các bác sĩ hề động đến họ quần chúng lại càng nghiêng về phía bệnh viện, ủng hộ bác sĩ, phản đối bạo hành trong ngành y và công kích những người chuyên phá rối bệnh viện. Quá trình giám định cố trong khám chữa bệnh của Hội Y học vốn rất phức tạp rườm rà, nhưng có lẽ vì chuyện này quá lớn nên kết quả giám định được đưa ra rất đúng lúc.

      Kết quả giám định cho thấy phía bệnh viện có hành vi làm tròn chức trách. Trong toàn bộ quá trình điều trị và cấp cứu, bác sĩ đều rất có trách nhiệm, tận tình làm đúng những việc nên làm. Bởi vậy, chuyện này xem như kết thúc tại đây.

      Ôn Thiếu Khanh có cảm giác gì, nhưng mấy cậu học trò cùng các bác sĩ trẻ có vẻ rất vui, đâu cũng hớn hở ra mặt.

      Vụ việc cần phải đưa ra tòa án, vì vậy hợp đồng đại diện mà và Tùng Dung ký cũng còn ý nghĩa. Với lại, dù quan hệ của với Tùng Dung ra sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến đạo đức nghề nghiệp của , nghĩ tới đây, Ôn Thiếu Khanh hết sức vui vẻ. Nhưng còn chưa kịp với Tùng Dung chuyện này biến mất. Suốt mấy ngày liền thấy bóng dáng , Ôn Thiếu Khanh lập tức cảm thấy bất thường.

      Từ sau buổi tối bày tỏ với nhau, tuy quan hệ giữa hai người vẫn là quan hệ mức bạn bè dưới mức người , nhưng suy cho cùng cũng gần gũi hơn rất nhiều, dù thế nào nữa cũng thể biến mất cách im ắng như vậy.

      Ngày hôm ấy sau khi tan làm, Ôn Thiếu Khanh cố ý nán lại chờ Chung Trinh, đợi đến khi văn phòng hết người cũng có động tĩnh gì, nhưng Chung Trinh lại tỏ ra chột dạ.

      Ôn Thiếu Khanh liếc cậu, cúi đầu xem bệnh án tiếp, cảm thấy hài lòng rồi mới hỏi: "Chị họ cậu đâu rồi?"

      Chung Trinh cứng miệng, "Em biết."

      "À." Ôn Thiếu Khanh cất tiếng, sau đó mở ngăn kéo lấy bản luận văn được in ra, xem lướt mấy chỗ, ánh mắt và thái độ thể khinh thường và hài lòng.

      Chung Trinh giật mình khi thấy trang bìa quen thuộc kia, "Hay là công tác nhỉ? Hồi trước chị ấy cũng hay công tác. "

      " ?" Ôn Thiếu Khanh lấy chiếc bút màu đỏ ra khỏi túi.

      Chung Trình lập tức kích động, " phải công tác, phải công tác. Nhưng chắc chị ấy xa đâu."

      Lần này Ôn Thiếu Khanh gì, ấn bút xuống. Thấy ngòi bút chuẩn bị chạm vào luận văn, Chung Trinh lập tức nhào đến ngăn lại, thành khai báo: "Chị ấy về nhà rồi."

      Lúc này Ôn Thiếu Khanh mới cất bút , nhìn cậu hỏi: "Nhà nào?"

      cam lòng, Chung Trinh vẫn phải khuất phục trước đe dọa của , ngập ngừng mãi mới : "Chính là nhà của chị ấy, ở thành phố S. "

      Ôn Thiêu Khanh gật đầu, cắm bút vào túi áo trước ngực, ném luận văn vào ngăn kéo rồi đứng dậy ra ngoài.

      Chung Trinh ôm mặt khóc thành tiếng. Chị họ, chị đừng trách em, phải em đủ kiên quyết, mà là do kẻ địch quá mạnh.

      Chung Trinh còn đứng cào tường ở đó, chẳng ngờ Ôn Thiếu Khanh lại quay lại, đứng ở cửa ra vào với cậu: "Tối nay về thu xếp hành lý, ngày mai đưa tôi về nhà cậu."

      Chung Trinh ngơ ngác, "Sếp đến nhà em làm gì? "

      Ôn Thiếu Khanh ngẫm nghĩ, " thăm hỏi gia đình. Tôi làm thầy hướng dẫn của cậu bao nhiêu năm như vậy, tới giờ vẫn chưa đến thăm hỏi, bỗng dưng cảm thấy người làm thầy giáo như tôi quá thiếu trách nhiệm."

      Biểu cảm mặt Chung Trinh càng lúc càng đặc sắc, nhìn Ôn Thiếu Khanh thốt nên lời.

      thăm hỏi gia đình? Sếp, sếp muốn gặp chị họ em cứ thẳng ra! Gì mà thăm hỏi gia đình chứ? Từ bao giờ mà chương trình thạc sĩ mọc ra khoản này vậy?

      ra cả hai đều hiểu lầm. Tùng Dung công tác ở thành phố S. Cơ hội công tác này giành được từ Thượng Quan Dịch, tiện thể sớm mấy ngày mà thôi.

      Từ sau khi biết hoàn cảnh gia đình của Ôn Thiếu Khanh, trong lòng Tùng Dung hơi khó chịu. ra trước kia lờ mờ đoán được, nhưng vẫn tự lừa dối bản thân, muốn tìm hiểu. Lần này cuối cùng lấy được dũng khí để hỏi thăm, kết quả khác mấy so với dự đoán, khiến hết sức muộn phiền.

      Giữa thời điểm này lại có cơ hội công tác, liền giành lấy. Nhưng về đến nhà mới phát ra... thà ở lại thành phố X còn hơn.

      Dù là về nhà nhưng vẫn phải làm việc cần làm. Mỗi ngày vào lúc ngồi làm việc trước máy tính, mẹ liên tục thủ thỉ với về những người đàn ông tài giỏi ABC, hoặc tiến sĩ do chú bác XYZ dẫn dắt, người ta hiền lành đáng tin, tương lai tươi sáng đến mức nào.

      Mẹ Tùng Dung là giảng viên trường Đại học S, năm đó muốn tạo bầu khí học tập tốt đẹp thân thiện cho Tùng Dung và Chung Trinh nên bàn với bố mẹ Chung Trinh mua nhà cán bộ trong trường Đại học S, về sau Tùng Dung cũng thi vào trường. Ban đầu cảm thấy tiện khi nhà ở luôn trong trường, nhưng lần này về mới phát ra điều tồi tệ.

      Buổi tối khi ra ngoài dạo với bố mẹ, luôn có thể gặp phải các thầy trước kia từng dạy mình, mà như được hẹn trước, những người này đều hỏi chuyện cá nhân. Ngoài việc ngoài mặt mỉm cười, bên trong gào thét, Tùng Dung chẳng thể có phản ứng gì.

      Sau mấy lần, Tùng Dung từ bỏ kế hoạch tập thể dục, ban ngày nếu có gì cần ra ngoài, tối đến ăn cơm xong về phòng, dù bố mẹ dụ dỗ thế nào cũng ra khỏi nhà bước.

      Tối hôm ấy Chung Trinh thu xếp hành lý xong gọi điện thoại về nhà, là thầy hướng dẫn muốn đến thăm hỏi gia đình. Mẹ của Chung Trinh vốn tò mò về Ôn Thiếu Khanh, nghe vậy lập tức vui vẻ đồng ý, còn hứa đón tiếp chu đáo. Cúp điện thoại xong, Chung Trình vốn định lén báo tin cho Tùng Dung, nhưng nghĩ đến việc bị ăn mắng vì chịu được áp lực mà khai báo tình hình của là lại thót tim, vì vậy đành làm ngơ ngủ.

      Sáng hôm sau hai người chuyến tàu cao tốc sớm nhất, qua trưa là đến thành phố S. Sau khi bắt được xe, Chung Trình hỏi Ôn Thiếu Khanh bằng giọng nịnh nọt: "Sếp ơi, đến nhà em trước hay tới nhà chị họ em trước ạ?"

      Ôn Thiếu Khanh ngẫm nghĩ, "Có gần nhau ?"

      "Gần, rất gần ạ." Chung Trinh gật đầu, "Hai tòa liền nhau ấy mà."

      "Vậy tới nhà cậu trước . Dù sao cũng là đến thăm nhà cậu mà."

      Chung Trinh hớn hở ra mặt, giờ có thể để Tùng Dung biết muộn chút nào hay chút đó. Vui xong cậu lại bắt đầu lo, "Sếp ơi, lát nữa sếp định gì với bố mẹ em ạ? là em vẫn luôn thể tốt đúng ạ?"

      Ôn Thiếu Khanh ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, hờ hững "ừ" tiếng.

      Đây phải lần đầu tiên đến thành phố S, nhưng lại là lần đầu tiên đến vì .

      Trước kia khi Chung Trinh giả mạo trêu chọc trong game, moi được ít thông tin từ cậu. là con , bố là thẩm phán, mẹ là giáo sư dạy luật. Bố chính trực hiền hậu, mẹ dịu dàng nhưng yếu đuối, người lớn và các chị em trong gia đình hầu hết đều làm việc trong ngành tư pháp. Lần này xuất dù có hơi đường đột, nhưng cũng là cơ hội tốt để xác định quan hệ giữa hai người.

      Suốt chặng đường Chung Trinh thể ngồi yên, thỉnh thoảng lại đưa ra ý kiến, như thể cố kéo dài thời gian.

      "Sếp đói ạ? Hay là chúng ta ăn trước ?"

      "Sếp có khát ? Hay là dừng xe để em mua cho sếp chai nước nhé?"

      "Sếp, hay là tìm chỗ ở cho sếp ?" 

      "Sếp ơi, hay là em đưa sếp dạo vòng trước nhé? Ở thành phố S còn nhiều chỗ chơi lắm! "

      Cậu nhiều đến lạ, dù Ôn Thiếu Khanh phản ứng gì, cậu cũng có thể mình mãi thôi. Về sau khi người lái xe cũng phải để ý, cậu mới chịu ngậm miệng.

      Lúc này, bà chị họ Tùng Dung của Chung Trinh cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

      Từ sáng sớm bị mẹ kéo khám Đông y. Xếp hàng suốt cả buổi sáng, thấy sắp đến trưa, bắt đầu càu nhàu: "Mẹ, chúng ta ăn cơm trước . Hôm nay đông người thế, để sau lại đến !"

      Tính tình mẹ vốn thong thả ,từ tốn nên chẳng hề nóng vội, còn dịu dàng khuyên : "Đợi chút , con còn biết bệnh của mình à? Số này mẹ nhờ người khác lấy gịúp đấy, lần sau có cơ hội tốt vậỵ đâu."

      Từ Tùng Dung chống đỡ được chiêu đao kiếm dịu dàng này của mẹ, lần này cũng nhanh chóng đầu hàng, cố kiềm chế đợi được gọi tên.

      Trước kia Tùng Dung tới khám bác sĩ Đông y này mấy lần, vì quá trình xếp hàng quá vất vả nên nhớ rất . Đợi tới khi gặp được, Tùng Dung sắp mất cảm.giác.

      Vị bác sĩ Đông y già rất có ấn tượng với , "Lâu quá tới nhỉ?"

      Tùng Dung cười , "Bận việc ạ."

      Bác sĩ gật đầu, ra hiệu cho Tùng Dung đưa tay để ông bắt mạch. Tùng Dung nhìn ngón tay đặt cổ tay mình, hiểu sao chợt nhớ tới Ôn Thiếu Khanh.

      học Đông y từ , nếu năm xưa chọn ngành lâm sàng, hẳn bây giờ cũng là bác sĩ Đông y, khi khám cho bệnh nhân chắc cũng thế này.

      Ngoại hình rất đẹp, tay cũng đẹp, mà quá trình điều trị Đông y lại rất lâu dài, biết có bao nhiêu lấy cớ khám bệnh để đến gặp , dù có phải uống thuốc đắng đến đâu nữa chắc cũng sẵn lòng.

      mải nghĩ, bác sĩ thu tay về, cúi đầu viết bệnh án, "Cơ thể vẫn ổn, khá hơn lần trước chút, vẫn uống thuốc Đông y đều đặn chứ?"

      Tùng Dung ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn mẹ rồi chột dạ trả lời: " ạ."

      Vị bác sĩ già nở nụ cười bao dung, "Người trẻ tuổi đều uống được thuốc Đông y, kiên trì được cũng là chuyện bình thường. Thế điều trị bằng thuốc Tây à?"

      Tùng Dung lắc đầu, "Cũng ạ. Bận việc quá, cũng có bệnh gì khác nên để ý."

      Mẹ yên tâm hỏi; "Tình trạng của con bé..."

      Bác sĩ cẩn thận quan sát Tùng Dung, "Sắc mặt tốt hơn trước kia, có phải ăn ngon miệng hơn ?"

      Tùng Dung nghĩ, có lẽ vì thường xuyên đến nhà Ôn Thiếu Khanh ăn chực, vô tình điều trị sức khỏe giúp , "Ăn được nhiều hơn trước, cũng khá đúng bữa. Chắc là thế đấy ạ "

      "Ừ, ăn được là tốt." Bác sĩ cúi đầu kê đơn, "Kê cho cháu thuốc mới, phải dùng lâu dài. Cháu cũng còn nữa, phải chữa khỏi sớm rồi lấy chồng sớm, đúng ?"

      Câu này đúng ý mẹ Tùng Dung. Bà cười trả lời: "Bác đúng, nhưng tự con bé lại chẳng quan tâm gì. "

      Tùng Dung than thầm, quan tâm, sao lại chẳng quan tâm, quan tâm bây giờ chẳng ngồi đây.

      Sau khi nghe bác sĩ dặn dò thêm và lấy thuốc xong, Tùng Dung cùng mẹ rời khỏi bệnh viện. Lúc sắp về đến nhà, mẹ kéo lại, "Chúng ta về nhà nữa. Tới nhà con ăn cơm . Lát nữa bố con cũng sang."

      Tùng Dung tỏ vẻ nghi hoặc, "Sang nhà ?"

      "Ừ." Mẹ kéo sang tòa nhà phía sau, "Em họ con về."

      "Chung Trinh về rồi?" Tùng Dung vừa nghe thấy tin này mắt nháy liên tục. Quả nhiên linh cảm sai, lúc vừa mở cửa liền trông thấy Ôn Thiếu Khanh ngồi giữa bàn ăn, khẽ thở dài. Trực giác của phụ nữ chính xác đến đáng sợ.

      Tùng Dung hiểu nổi, hôm nay là ngày làm việc, đây chỉ là bữa cơm trưa mà thôi, sao lại có nhiều người như vậy? Chẳng lẽ ai phải làm sao?

      Nhà , nhà chú, nhà Tùng Dung, cộng thêm Ôn Thiếu Khanh biết từ đâu mọc ra, ngồi kín cả bàn.

      Mẹ Chung Trinh chào hỏi hai mẹ con Tùng Dung xong liền bắt đầu giới thiệu: "Đây là bác của Chung Trinh, đây là chị họ của Chung Trinh. Đây là thầy Ôn, thầy hướng dẫn của Chung Trinh."

      Tùng Dung lạnh lùng nhìn cậu em họ Chung Trinh cố tránh né, ngăn lại cảm giác kinh ngạc trong lòng, đưa tay dưới gầm bàn cấu đùi cậu, mặt mỉm cười với mẹ cậu: " ơi, chúng cháu biết nhau ạ."

      Ôn Thiếu Khanh cũng cười, câu đầy ý: "Đúng vậy, chúng cháu quen nhau lâu rồi."

      Biểu cảm khuôn mặt Chung Trinh dần trở nên méo mó, bổ sung bằng giọng kỳ quái: "Đúng vậy, đúng vậy, lâu lắm... Á!"

      Còn chưa dứt lời, Tùng Dung véo cái mạnh, Chung Trinh liền hét lên.

      Mẹ Chung Trinh nhìn cậu thắc mắc, "Con kêu gì vậy?"

      Chung Trinh đau đến mức sắp trào nước mắt, nhưng vẫn phải cố giữ nét mặt tự nhiên, " có gì, có gì..."

      Tùng Dung thản nhiên rút tay về, cầm cái cốc trước mặt lên uống ngụm nước.

      Mẹ Chung Trinh mời mọi người ăn cơm, "Đủ người rồi, mau ăn thôi. Tối qua Chung Trinh mới báo cho nhà là thầy Ôn sắp tới, kịp chuẩn bị gì, mọi người ăn tạm nhé."
      B.Cat, 1900, Tôm Thỏ9 others thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Ôn Thiếu Khanh hết sức lễ phép, " khách sáo rồi, tại cháu đột ngột làm phiền ạ."

      Bố Chung Trinh vừa rót trà cho Ôn Thiếu Khanh vừa khách sáo : " phiền, phiền. Chung Trinh từ phải đứa dễ dạy, vất vả cho thầy rồi. Mấy hôm trước tôi với mẹ nó còn bảo, nếu có thời gian nhất định phải tới thăm thầy, ngờ thầy lại tới trước."

      Tùng Dung nghe thấy manh mối, tay lại đưa xuống dưới bàn, mò đến chỗ Chung Trinh, nụ cười miệng càng lúc càng tươi, "Tối qua?"

      Chung Trinh cố kìm nén tiếng thét, mở miệng run rẩy xin tha: "Chị, chị thể chuyển sang véo chỗ khác sao?"

      Nụ cười của Tùng Dung càng méo mó, "Tất nhiên là thể..."

      Có lẽ vì Ôn Thiếu Khanh cứ nhìn hai người nên mọi người cũng nhìn theo, thấy hai chị em trông như kề sát nhau trò chuyện cười : "Hai chị em nó thân nhau từ bé, chẳng khác gì chị em ruột."

      Ôn Thiếu Khanh nhìn Tùng Dung cười, " ngưỡng mộ."

      Câu này nghe rất mập mờ, người khác nghe hiểu nhưng Tùng Dung lại cảm thấy lời của ý. Ngưỡng mộ gì? Mọi người cho rằng ngưỡng mộ tình cảm thân thiết giữa hai chị em , liền hỏi: "Thầy Ôn là con sao?"

      Ôn Thiếu Khanh trả lời: "Đúng vậy, nhà cháu chỉ có mình cháu, họ hàng cũng chị em nào cùng lứa tuổi cả."

      Tùng Dung nhìn . Người này dù gì cũng là giáo sư, sao có thể dối trơn tru như vậy? chị em cùng lứa tuổi? coi người họ Tiêu Tử Uyên mình đầy hào quang kia là vật trang trí à?

      Tùng Dung nghĩ vậy, bàn tay bất giác tăng thêm sức. Chung Trinh nhịn nổi nữa, đứng bật dậy, "Sếp ơi, chúng ta đổi chỗ . Mấy món bên em hình như toàn là món sếp thích."

      Vậy mà Ôn Thiếu Khanh đứng dậy . Sau khi ngồi xuống, ánh mắt lướt qua những món ăn trước mặt rồi chuyển đến khuôn mặt Tùng Dung, nhìn dịu dàng lên tiếng: "Đúng là có món tôi thích."

      Tùng Dung mím môi, chỉ hận thể đưa tay đẩy mặt ra. Có món thích mà nhìn món ấy, nhìn em làm gì? Em phải món ăn!

      Mọi người tiếp tục hỏi han : "Thầy Ôn ăn nhiều vào nhé. Đồ ăn ở đây ăn có quen ?"

      Ôn Thiếu Khanh cười đáp: "Quen ạ, phiền mọi người quá."

      Lúc Ôn Thiếu Khanh ngụy trang, dù là dáng dấp bên ngoài hay ứng xử bên trong đều rất dễ lấy lòng người khác, nhìn thế nào cũng thấy là giáo sư lịch lễ độ, ăn nhã nhặn, cử chỉ đúng mực. trò chuyện cùng mọi người lúc, còn chưa ăn xong bữa cơm chiếm được thiện cảm của cả gia đình.

      Mẹ Tùng Dung thấy hai người ngồi cạnh nhau có vẻ thân mật khó diễn tả, nhớ tới chủ đề khi nãy bèn hỏi: "Hai đứa quen nhau lâu chưa?"

      Tùng Dung sợ Ôn Thiếu Khanh linh tinh, liền cướp lời trước: "Con quen ấy trước khi du học, ấy là bạn thân của đàn của con."

      Mẹ Chung Trinh cười vui vẻ, " có duyên quá."

      Trước khi Tùng Dung đến, Ôn Thiếu Khanh trò chuyện với mọi người cả buổi. Mẹ Chung Trinh càng nhìn càng thích người thầy hướng dẫn này, nếu Chung Trinh là con , chắc bà cũng muốn gói cậu lại tặng cho người ta luôn.

      Dù con trai bà được, nhưng ở đây có người được. Mẹ Chung Trinh giọng hỏi mẹ Tùng Dung: "Chị dâu, chị thấy cậu giáo sư Ôn này thế nào?"

      Mẹ Tùng Dung gật gù, "Khôi ngô lịch lãm, còn trẻ vậy mà là giáo sư, rất tốt"

      Mẹ Chung Trinh lại liếc nhìn hai người, "Ghép đôi với Dung Dung nhà mình được ?"

      Mẹ Tùng Dung vốn hề có suy nghĩ này, "Tùng Dung?"

      Mẹ Chung Trinh gật đầu, "Đúng thế, trông hai đứa xứng lắm!"

      Mẹ Tùng Dung lưỡng lự, " biết người ta còn độc thân ?"

      Mẹ Chung Trinh rất muốn mai mối vụ này, chủ động ra mặt, "Em hỏi Chung Trinh rồi, cậu ấy chưa kết hôn. Còn về chuyện bạn đợi ăn xong em lại hỏi."

      Ăn xong mọi người ra phòng khách uống trà. Trong lúc uống trà, bố Tùng Dung tới, sau khi chào hỏi Ôn Thiếu Khanh ngồi xuống bên cạnh Tùng Dung. Tùng Dung ăn xong bữa cơm mà khiếp vía, tưởng như bị rút mất nửa lượng máu trong người, lúc này ngồi ở góc sofa nghỉ lấy sức.

      Bố Tùng Dung quan sát Ôn Thiếu Khanh lát rồi hỏi: "Hiếm thấy chàng trai nào mới ở độ tuổi này mà học nhiều hiểu rộng như vậy. Cậu làm nghề gì thế?"

      Tùng Dung ủ rũ trả lời: " rồi mà bố. Thầy hướng dẫn của Chung Trinh, là giáo sư."

      Bố Tùng Dung hài lòng gật đầu, "Chẳng trách, trông vừa nho nhã vừa khiêm nhường, tốt lắm."

      Tùng Dung khẽ cười, "Bố thạo nhìn người, hiếm khi thấy nhầm lẫn thế này."

      Bố sững người, "Sao vậy?"

      Tùng Dung gần như nghiến răng, " phải vừa nho nhã vừa khiêm nhường, mà là vừa đen tối vừa lưu manh."

      Bố giật mình, "Cậu ta giở trò lưu manh với con?"

      Tùng Dung lập tức phủ nhận, "!"

      Lúc này bố Tùng Dung mới yên tâm, "Vậy là tốt rồi."

      Ở phía bên kia, mẹ Chung Trinh cuối cùng cũng tìm được cơ hội, làm như vô ý nhắc đến, "Thầy Ôn có bạn chưa?"

      Ôn Thiếu Khanh cười khẽ, "Rồi ạ."

      Mẹ Chung Trinh tiếc nuối, "Có rồi? Tiếc ..."

      Ôn Thiếu Khanh hỏi: "Tiếc gì ạ?"

      Mẹ Tùng Dung cũng tiếc, " có gì, có gì. biết con nhà nào tốt số, lại có được người bạn trai tuyệt vời như thầy Ôn?"

      Ôn Thiếu Khanh thản nhiên quăng ra quả bom, "Chính là con nhà bác ạ. Tùng Dung là bạn cháu."

      Cả đám người lặng ngắt, khuôn mặt ai nấy đều kinh ngạc.

      "Gì cơ? Cháu phải thầy của Chung Trinh sao? Sao lại thành bạn trai Tùng Dung?"

      "Bảo là đến thăm hỏi gia đình mà? Chẳng lẽ là tới ra mắt phụ huynh?"

      Mọi người lập tức dồn chú ý về phía Tùng Dung, lần này máu Tùng Dung bị rút cạn, nhìn Ôn Thiếu Khanh với ánh mắt thể tin nổi.

      Còn Chung Trinh cuối cùng cũng có thể thở phào, thào : "Rốt cuộc cũng rồi, mình được giải thoát rồi…"

      Ôn Thiếu Khanh chợt tới, kéo tay Tùng Dung đứng dậy.

      Tùng Dung hơi sửng sốt rồi bắt đầu phản kháng. Ôn Thiếu Khanh giữ lấy tay , ngăn cho giãy ra, đứng trước mặt mọi người điềm đạm cười lặp lại: "Tùng Dung là bạn của cháu. Chúng cháu quen nhau lâu rồi nhưng gần đây mới xác định quan hệ. Lúc cháu nhận Chung Trinh làm học trò cũng chưa biết cậu ấy là em họ của Tùng Dung, gần đây mới biết. Lần này tới đây, mặt là thăm hỏi gia đình học sinh, nhưng mục đích chính là gặp người lớn trong nhà Tùng Dung, mong mọi người cho phép cháu hẹn hò với ấy."

      Tùng Dung chỉ biết trợn mắt há miệng, gì thế! Họ xác định quan hệ bao giờ?

      Phản ứng đầu tiên của Tùng Dung sau khi hoàn hồn chính là phản bác. vội vàng lên tiếng: "Chúng con ..."

      Tùng Dung vừa mở miệng bị Ôn Thiếu Khanh ngắt lời. nhìn tình tứ rồi mới mỉm cười xin lỗi mọi người, "Chúng cháu đánh tiếng trước, làm mọi người giật mình rồi ạ!"

      Sau khi bàng hoàng, mọi người dần dần tiếp nhận, tiếp nhận xong lại cảm thấy đây là chuyện vui, càng nhìn Ôn Thiếu Khanh càng thấy ưng mắt.

      "Đúng là có duyên..."

      Tùng Dung nhịn đến mức hai má đỏ bừng, nhưng mọi người nhìn vào lại cho rằng ngượng. Chỉ có Chung Trinh biết chị họ bị Ôn Thiếu Khanh chèn ép, tự khắc cũng cảm thấy yên tâm. Bởi như thế, lát nữa cậu vẫn có thể giải thích là mình bị Ôn Thiếu Khanh ép, giống hệt như tình trạng của chị họ khi nãy.

      Nhưng Chung Trinh biết phụ nữ có kỹ năng bẩm sinh là lý. Dù người phụ nữ ấy có thông minh tài giỏi đến đâu, khi bùng nổ chẳng còn biết đến lý lẽ gì.

      Bố mẹ Tùng Dung nhìn nhau lúc lâu, sau đó bố lên tiếng: "Bảo sao, chẳng phải lễ Tết gì mà tự dưng hai chị em lại về."

      Mẹ Tùng Dung cau mày nhìn con , "Con bé này cũng là, sao trước tiếng? Làm bố mẹ chẳng chuẩn bị gì cả."

      Tùng Dung khổ sở biết sao, cố gắng giãy giụa lần cuối, gửi cho bố mẹ mình ánh mắt thành khẩn, "Con về đây công tác mà!"

      Ôn Thiếu Khanh lại nhìn Tùng Dung cưng chiều rồi xin lỗi bố mẹ , "Đều là lỗi của cháu, bác đừng trách Tùng Dung."

      Mọi người chỉ thấy Ôn Thiếu Khanh thương chiều chuộng Tùng Dung, liền đẩy hết cái sai lên người . Tùng Dung lần này quả là khổ mà thể , ai biết bây giờ chính là người bị hại chứ?

      Cuối cùng cũng hiểu được thế nào là tình hình thể cứu vãn, quyết định giải thích nữa, để mặc cho Ôn Thiếu Khanh nhảm. 

      Bố Tùng Dung cười vui vẻ, " trách con bé. Chuyện tốt mà. Đây là lần đầu tiên Dung Dung nhà ta đưa bạn trai về nhà đấy."

      Mẹ cũng cười dịu dàng, "Đúng thế, lát nữa mời thầy Ôn sang nhà chơi lát được ?"

      Ôn Thiếu Khanh gật đầu đồng ý, "Hai bác đừng khách sáo, gọi tên cháu là được ạ."

      Tùng Dung lập tức phản đối: " được!"

      Thấy mọi người nhìn mình ngạc nhiên, mới mềm giọng dối: "Chốc nữa con định đưa ấy dạo, sang nhà nữa."

      Bố ngẫm nghĩ chút, "Cũng được. Vậy cùng ăn cơm , tối bảo mẹ con nấu nhiều đồ ngon."

      Tùng Dung lúc này chỉ muốn lôi Ôn Thiếu Khanh ra ngoài, "Vậy chúng con trước ạ."

      Vì vậy, trước nụ cười và ánh mắt chăm chú của mọi người, nắm tay nhau ra.

      Chung Trinh tươi cười đóng cửa lại, mặt ràng có ý, " , , rồi đừng quay lại nữa, nhất là chị họ, đừng về tính sổ với em!"

      Vừa xuống dưới tầng, Tùng Dung lập tức hất tay Ôn Thiếu Khanh ra, thở hồng hộc, nhìn hằm hằm.

      Ôn Thiếu Khanh cười chỉ vào tòa nhà nhắc nhở : "Họ có thể nhìn thấy qua cửa sổ đấy."

      Nét mặt Tùng Dung biến đối mấy lần mới bình ổn lại, "Trước cổng trường có quán cà phê, tới đó ."

      Hai người vào quán cà phê, tìm góc khuất ngồi. Vừa ngồi xuống, Tùng Dung nổi đóa, "Chúng ta xác định quan hệ người từ bao giờ? Sao lại lung tung thế?"

      Ôn Thiếu Khanh làm mặt vô tội, "Lần trước thích em, em phản đối, cho rằng im lặng là thừa nhận."

      "Em..." Tùng Dung ôm mặt. Khi ấy đúng là phản đối, nhưng cũng phải ngầm đồng ý, mà là quá kinh ngạc nên quên phản ứng!

      Ôn Thiếu Khanh thoải mái đợi tấn công đợt hai. Quả nhiên Tùng Dung mau chóng lên tiếng: "Dù chúng ta có là người cũng đâu cần phải trước mặt bao nhiêu người như thế. bị bệnh à?"

      Ôn Thiếu Khanh thong thả phản kích: " là bác sĩ, có bệnh hay biết . Người bị bệnh phải , mà có khi chính là em đấy."

      Tùng Dung ngẩn ra, mãi sau mới cúi đầu khẽ trả lời: "Đúng là em bị bệnh."

      Ôn Thiếu Khanh cho rằng đùa, cười hỏi: "Bệnh gì thế?"

      Tùng Dung ngẩng đầu nhìn , khó xử mở miệng: " ra cũng phải bệnh gì nghiêm trọng..."

      Kể từ khi biết được gia thế của Ôn Thiếu Khanh, trong lòng vẫn luôn canh cánh chuyện này. là phụ nữ thời đại, đương nhiên làm khó bản thân vì quan niệm dòng dõi gì cả, thế nhưng bệnh này quả thực khiến chùn chân.

      Giờ bảo ra miệng, lại hơi do dự. Người ta vốn chẳng muốn thế nào với mình, mình lại nhắc đến vấn đề này, liệu có hơi...

      ngồi đó nhíu mày chặt, vẻ mặt giống đùa. Ôn Thiếu Khanh chợt căng thẳng, đứng dậy di chuyển từ ghế đối diện sang ngồi cạnh Tùng Dung, sờ tay lên trán , "Bệnh à?"
      B.Cat, 1900, Tôm Thỏ8 others thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Mỗi lần tiếp xúc da thịt với , Tùng Dung đều bị choáng váng. lập tức đẩy tay ra, hạ tầm mắt, chậm chạp : "Em... mắc chứng hư hàn[2], can uất[3], khá nghiêm trọng. Phát từ hồi học đại học, điều trị nhiều năm cũng thấy khá lên, sợ là khó sinh con."

      [2] Chứng hư hàn: chứng bệnh trong Đông y, xuất do đủ dương khí, cơ năng suy thoái, các cơ quan trong cơ thể được sưởi ấm, dễ dẫn đến số triệu chứng như cơ thể yếu ớt, chân tay lạnh giá, vô sinh…

      [3] Chứng can uất: Chứng bệnh trong Đông y. Khi người bệnh bị uất ức, bực tức, khí cơ bị rối loạn, can mất điều hòa và tắc nghẽn, dẫn đến các tình trạng như đau tức ngực, trướng bụng…

      Cuối cùng Ôn Thiếu Khanh cũng hiểu, chẳng trách lần trước khi nhắc đến tên con với , biểu cảm của lại phức tạp đến vậy.

      xong cũng dám ngẩng đầu nhìn . lúc sau mới nghe tiếng hỏi: "Còn gì nữa ?"

      Tùng Dung cúi thấp đầu, ủ rũ : "."

      Lần này trả lời rất nhanh: "À, vậy sinh nữa là được."

      Tùng Dung ngẩng phắt dậy, "Hả?"

      Vẻ mặt Ôn Thiếu Khanh hết sức thản nhiên, "Nếu em muốn chúng mình có thể nhận con nuôi. người đồng nghiệp nhận con nuôi rồi, để hôm nào hỏi xem cụ thể ra sao."

      Ôn Thiếu Khanh vươn tay ra, "Đưa tay cho ."

      Tùng Dung càng lúc càng hiểu nổi người đàn ông này, cau mày nhìn , "Làm gì?"

      Ôn Thiếu Khanh nữa mà nắm lấy cổ tay , bắt đầu bắt mạch.

      Tùng Dung thấy nghiêm mặt, lo lắng hỏi: "Có phải là chữa được nữa ?"

      lúc sau Ôn Thiếu Khanh mới thu tay về, lại thuận thế nắm lấy tay , đan hai bàn tay vào nhau, nhìn : "Em đúng là ngoài mạnh trong yếu. Có sinh con hay cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng vẫn phải chữa khỏi bệnh. Nhiều bệnh như vậy, em khó chịu sao?"

      Lòng dạ Tùng Dung vẫn rối bời nên để ý đến động tác của , "Em biết hoàn cảnh gia đình rồi."

      Ôn Thiếu Khanh nghi hoặc, "Gia đình ?"

      Tùng Dung liếc , "Người nhà hẳn đồng ý nhận nuôi con đúng ? Dù sao nhà họ Ôn cũng phải gia tộc tầm thường."

      Giọng Ôn Thiếu Khanh thấp thoáng niềm hân hoan bất ngờ, "Em cố ý hỏi thăm đấy à?"

      Tùng Dung ủ rũ lên tiếng: "Ừm..."

      Ôn Thiếu Khanh bật cười, ý cười lan cả đến hai đầu lông mày, " tự biết tình hình gia đình mình, bảo được là được."

      Tay hơi lạnh, trước kia vẫn cho là vì thời tiết, hôm nay mới biết là do vấn đề sức khỏe. quá chủ quan.

      Mãi sau Tùng Dung cũng có phản ứng gì, Ôn Thiếu Khanh nắm chặt tay , tiến sát lại, "Luật sư Tùng còn có gì phải lo lắng ?"

      Bấy giờ Tùng Dung mới nhận ra hai người vẫn nắm tay nhau, liền bắt đầu giãy giụa. Nhưng dù thế nào Ôn Thiếu Khanh cũng chịu buông, vùng vẫy mãi, trán đổ đầy mồ hôi cũng mảy may lay động được .

      Ôn Thiếu Khanh còn đưa tay khác lên, thân thiết lau mồ hôi trán , "Trời lạnh thế sao vẫn đổ mồ hôi? Thân thể em đúng là hơi yếu, phải tẩm bổ cẩn thận mới được."

      Tùng Dung lớn bằng tuổi này nhưng chưa bao giờ thân mật với người khác phái như vậy. Dưới trêu chọc của Ôn Thiếu Khanh, đỏ bừng mặt, tim nhảy liên hồi, liền quay đầu lại cầm lấy áo khoác, "Tại trong này nóng quá. Chúng ta ra ngoài "

      Ôn Thiếu Khanh gật đầu đồng ý, "Ừ, ra ngoài dạo."

      Nhân cơ hội mặc áo khoác, Tùng Dung cuối cùng cũng thoát khỏi tay Ôn Thiếu Khanh. Sau khi mặc áo, lập tức đặt hai tay vào trong túi, hạ quyết tâm dù xảy ra chuyện gì cũng bỏ ra.

      Ôn Thiếu Khanh cười nhìn Tùng Dung, đôi mắt cụp xuống thoáng lóe lên, ra hiệu cho Tùng Dung trước. Tùng Dung nghĩ ga-lăng nên để phụ nữ phía , nhưng khi đến cửa quán cà phê, thấy chữ "kéo" được viết cửa, chợt có cảm giác như bị gài bẫy. Bởi vì nếu muốn ra ngoài buộc phải bỏ tay ra khỏi túi...

      đứng ngây ra trước cửa. Ôn Thiếu Khanh nhắc nhở, "Mở cửa ."

      Tùng Dung nghiêng người tránh ra, " mở ."

      Ôn Thiếu Khanh vẫy vẫy bàn tay bị thương, "Tay bị thương mà."

      Tùng Dung cau mày, "Dùng tay kia."

      Ôn Thiếu Khanh mặt dày , "Tay khác cũng bị thương."

      Tùng Dung thể chấp nhận câu này, " dối!"

      Ôn Thiếu Khanh bắt đầu lý với : "Dù gì đây cũng là địa bàn của em, em mở cửa giúp theo đúng lễ nghĩa của chủ nhà, được à?"

      luật sư có tiếng, Tùng Dung sao có thể cãi thua tên làm nghề mổ xẻ, " là đàn ông, ga-lăng mở cửa giúp phụ nữ được à?"

      Hai người còn giằng co sau lưng chợt vang lên tiếng gọi: "Tùng Dung?"

      Tùng Dung vừa ngoảnh lại giật mình, cứng người chào: " Tần."

      Người phụ nữ trung niên được gọi là Tần nhìn Ôn Thiếu Khanh rồi hỏi Tùng Dung: "Về bao giờ thế?"

      Tùng Dung đấu với Ôn Thiếu Khanh nữa, nhanh tay tóm lấy , tay kia kéo cửa, ràng muốn bỏ chạy, "Về từ mấy hôm trước a."

      Người phụ nữ trung niên chợt hỏi: "Dạo này bố em khỏe ?".

      "Khỏe lắm, khỏe lắm ạ. Tần, chúng em còn có việc gấp, nên trước đây ạ." xong kéo Ôn Thiếu Khanh mạch.

      được mấy trăm mét, Ôn Thiếu Khanh mới giữ lại, "Đừng chạy, có ai đuổi theo đâu."

      Tùng Dung thở hổn hển dặn : "Chốc nữa gặp bố mẹ em, đừng nhắc đến chuyện gặp Tần nhé."

      Ôn Thiếu Khanh vỗ lưng giúp điều hòa hơi thở, tò mò hỏi; "Sao vậy?"

      Tùng Dung rầu rĩ, " Tần là giảng viên trường chúng em, trước kia theo đuổi bố em cuồng nhiệt lắm. Cũng vì ấy mà bố em mới từ chức ở trường học để làm thẩm phán. Về sau khi bố kết hôn với mẹ em, ấy chuyển từ theo đuổi công khai sang quan tâm thầm lặng. Bao năm nay ấy mãi vẫn lấy chồng, thế nên mẹ em cứ canh cánh trong lòng, bình thường gặp mặt chẳng bao giờ gì cả. Em với bố cứ nhìn thấy ấy là chạy xa."

      Ôn Thiếu Khanh mỉm cười, " ngờ bố vợ lại có chuyện trăng gió như thế."

      "Bố vợ nào? Đừng gọi lung tung!" Tùng Dung ngây ra, cảm thấỵ mình đúng trọng điểm, liền bổ sung, " phải chuyện trăng gió! Là tai nạn! Tóm lại đừng nhắc chuyện này trước mặt mẹ em. Mẹ em nổi giận, nhưng có thể đáng sợ hơn cả nổi giận đó!"

      Ôn Thiếu Khanh lại mỉm cười, " ngờ mẹ vợ đến tuổi này rồi mà vẫn ghen."

      Tùng Dung cau mày, "Đừng gọi lung tung!"

      Ôn Thiếu Khanh mặc kệ , "Nhưng em yên tâm, mấy chuyện trăng gió này chưa bao giờ có."

      " có?" Tùng Dung bĩu môi. mà có rất nhiều chứ gì?

      Ôn Thiếu Khanh chỉ vào tòa nhà lớp học cách đó xa, "Kia là tòa nhà khoa Luật của bọn em đấy à?"

      Tùng Dung vừa rồi chỉ lo kéo Ôn Thiếu Khanh chạy mà để ý đường , ngờ lại vào trường. nhìn theo hướng ngón tay của , gật đầu, "Đúng vậy, là tòa nhà khoa Luật, trước kia em học ở đấy."

      Ôn Thiếu Khanh thoải mái nắm tay Tùng Dung, thong thả lên phía trước, " tới đây rồi đưa thăm trường cũ của em ?"

      Thấy làm động tác này ngày càng tự nhiên và nhanh nhẹn, Tùng Dung bỗng hốt hoảng. Rốt cuộc là có chuyện gì, sao hai người họ bỗng nhiên lại trở nên thân mật như vậy?

      Ôn Thiếu Khanh vài bước mới nhận ra Tùng Dung theo, liền kéo tay , " nào!"

      Lúc này Tùng Dung mới ngơ ngẩn gật đầu cùng.

      ra mùa này trong trường học chẳng có cảnh đẹp gì đáng ngắm. Nhưng cũng may mà ánh nắng sau trưa khá đẹp, dạo trong sân trường lát vẫn rất dễ chịu.

      Lên tiểu học Tùng Dung bắt đầu ở đây, từ lâu chẳng có hứng thú gì với ngôi trường này. Nhưng Ôn Thiếu Khanh lại thích chí khắp nơi, xem từ tòa nhà chính đến thư viện, từ thư viện đến nhà ăn, rồi từ nhà ăn đến ký túc, thỉnh thoảng thấy gì đó lại hỏi mấy câu.

      "Tòa nhà này là ký túc xá nữ à?" .

      "Ừ."

      "Hồi trước em ở đây sao?"

      ", tòa này xây sau khi em tốt nghiệp. Em ở bên kia, sâu hơn nữa."

      "Vậy chúng ta sang xem chút ." Ôn Thiếu Khanh kéo Tùng Dung qua đoạn đường rải sỏi, chỉ vào tòa nhà hơi cũ, "Đây à?"

      "Ừ." Tùng Dung chỉ vào cái cửa sổ, "Là phòng đó, nhưng cũng chỉ ở có mấy tháng thôi."

      "Tại sao?"

      "Vì.." Tùng Dung hơi ngừng lại, "Vì nhà ở trong trường nên cần thiết phải ở lại trường."

      Ôn Thiếu Khanh tin, "Hả?"

      Tùng Dung cảm thấy đây phải là lần đầu tiên mất mặt trước , bèn : "Vì bạn ở cùng ký túc là thích em, để đỡ ngượng nên em về nhà ở, vừa lòng chưa?"

      Ôn Thiếu Khanh lùi về phía sau mấy bước, quan sát từ xuống dưới, " vừa lòng. Xem ra thể chất của luật sư Tùng đặc biệt quá, phải để phòng chút."

      Tùng Dung lườm nguýt, hất tay lên phía trước mình. Ôn Thiếu Khanh cười theo.

      Hai người đoạn, Ôn Thiếu Khanh bỗng chỉ vào người đứng ở gốc cây cách đó xa: "A, người ở kia hình như là bố vợ ."

      Tùng Dung mặc kệ mấy từ "bố vợ", "mẹ vợ" của , nheo mắt nhìn, đúng là bố .

      Bố Tùng Dung nhờ bảo vệ trường đào lấy thứ gì đó chôn dưới gốc cây. Tùng Dung ngạc nhiên tới gọi: "Bố, bố làm gì vậy?"

      "À, hồi trước khi chúng ta dọn tới đây, bố chôn hai vò rượu ở chỗ này. Hôm nay sực nhớ ra, muốn đào vò lên để tối nay uống với Thiếu Khanh mấy chén. Nhưng nhớ là ở dưới gốc cây này hay là ở gốc kia..." Ông Tùng vừa vừa nhìn gốc cây bên cạnh, lẩm bẩm: "Sao hai cái cây này lại giống nhau vậy chứ?"

      Tùng Dung biết bố mình có sở thích này. Ôn Thiếu Khanh cũng nhìn hai gốc cây chăm chú, chợt ghé sát vào tai , thầm: "Hai cây này là cây hoa quế."

      Tùng Dung nhìn mãi cũng nhận ra, quay đầu hỏi: "Hoa quế làm sao?"

      Niềm vui khiến đôi mắt Ôn Thiếu Khanh lấp lánh. thong thả cất lời: "Dưới cây hoa quế chôn rượu Nữ Nhi Hồng mà? Sách Cây cỏ phương Nam có viết: Người phương Nam có con , đến tuổi bắt đầu ủ rượu. Lọc kỹ, đợi đến mùa đông khi nước ao cạn cho rượu vào trong hũ, bọc kín, chôn xuống ao. Đến mùa xuân nước đầy, lấy lên nữa. Con sắp gả chồng, liền đào ao lấy rượu, dùng để mời khách, gọi là Nữ tửu. Hương vị tuyệt vời. Xem ra bố vợ muốn gả em cho lắm rồi." 

      Tùng Dung nghe vậy ngẩn người, sau đó khẽ mắng : "Đừng vớ vẩn!"

      Hai người kề sát vào nhau thầm trò chuyện, chợt nghe bố Tùng Dung lớn tiếng kêu: "Chính là nó, chính là nó! Đào vò ra là được rồi! Vò kia cứ chôn ở đây, chôn kỹ vào, sau này còn dùng đến."

      Cuối cùng bố Tùng Dung hài lòng vừa về nhà vừa khe khẽ hát, theo sau là Ôn Thiếu Khanh ôm vò rượu và Tùng Dung với khuôn mặt khó tả. 

      Hết chương 09
      B.Cat, 1900, Tôm Thỏ13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :