1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hạnh phúc như mộng - Y Thanh Nhược (11/49)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      HẠNH PHÚC NHƯ MỘNG
      Tên gốc: Khoanh tay chịu trói / Bó tay chịu trói

      Tác giả: Y Thanh Nhược
      Chỉnh ngữ: Duy Niệm

      Bìa: Ốc

      Số chương: 49
      Thể loại: đại, 1V1, ngọt ngào, 2S



      Giới thiệu:
      【 Thích là bày mưu lập kế, là khoanh tay chịu trói. 】

      "Tôi tên là Quan Tĩnh, năm nay hai mươi tám tuổi, nhà ở XXXX, trong nhà có bốn miệng ăn.

      tại còn độc thân, sống mình, có hai cửa tiệm.

      Tài sản danh nghĩa có hai căn hộ, chiếc xe, tiền gởi ngân hàng và số trương mục quản lý tài chính.”

      dùng tất cả bản lĩnh của mình trổ tài trước mặt , hề cất giữ.

      Nghe theo quyết định của , muốn hay muốn.

      Nam chính trầm tĩnh, thâm tình, phúc hắc VS nữ chính xinh đẹp, hung dữ, thú vị.

      Vài lời giới thiệu của người chỉnh ngữ:
      • Nếu nàng mong chờ cẩu huyết, làm ơn nhấn ‘back’
      • Nếu nàng mong chờ ‘thịt’, làm ơn nhấn ‘back’
      • Nếu nàng mong chờ mối tình oanh oanh liệt liệt, làm ơn nhấn ‘back’

      ‘cưa đỗ’ chị theo kiểu ‘lạt mềm buộc chặt’, ‘thả dây dài câu cá lớn’, đợi đến khi chị nhận ra muộn lắm rồi.

      Trích đoạn ‘cua ’ 1:
      Lúc gần đến nhà Hứa Lạc, Quan Tĩnh giảm tốc độ lại, quay đầu hỏi , “Chủ nhật mấy giờ em trở về trường học? Tôi tới đón em.”

      “Tôi…” Hứa Lạc mở miệng, còn chưa kịp từ chối, Quan Tĩnh cắt ngang , “Đừng vội từ chối. Chuyện là thế này, mấy ngày trước tôi phát ra tiệm ăn, mùi vị rất ngon, cho nên muốn mời em thử chút.”

      Hứa Lạc vừa nghe như vậy, đầu óc chưa kịp suy nghĩ thốt ra câu, “Có ngon giống như làm ?”

      Quan Tĩnh cong môi, cách nghiêm túc, “Cái đó giống nhau.” Sau đó nhìn về phía , “Có bằng lòng ăn chung với tôi ? Nếu như em ngại tôi mời khách có thể AA.” (*AA là cưa đôi đấy ạ…)

      Trích đoạn ‘cua ’ 2:
      Bởi vì kiện này, buổi chiều, khi Quan Tĩnh gởi tin nhắn đến, hỏi muốn ăn cái gì, Hứa Lạc liền trả lời: “Này, cứ đưa cơm cho tôi hoài, tôi lại trả tiền cho . Có vẻ như tốt lắm.”

      vốn nghĩ rằng, Quan Tĩnh sao’, hoặc là Quan Tĩnh cảm thấy bị khinh thường gì đó, sau đó thuận nước đẩy thuyền, xa lánh mình. ngờ gởi tin nhắn lại rất nhanh: “Đừng vội lo, ít bữa nữa tôi mang sổ sách qua, tiền ăn mỗi tháng bao nhiêu, em trả cho tôi nửa là được rồi.”

      Hứa Lạc nhìn tới nhìn lui tin nhắn mấy lần, quả thể tin nổi hai mắt của mình.

      Đây chính là lần đầu tiên có người theo đuổi muốn thu tiền của !
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      seattle thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆01 Theo đuổi

      Hứa Lạc vừa mới ra khỏi phi trường Thượng Khiết nhào ra bắt được cánh tay, ôm vừa nhảy vừa gọi, “Aaaa Lạc Lạc, rốt cuộc chị cũng trở lại! Em nhớ chị muốn chết, ô ô ô ô ô…”

      “Chị mới làm sinh viên trao đổi ở nước ngoài nửa năm thôi mà.” Hứa Lạc đen mặt lại.

      Thượng Khiết vẫn ô ô như cũ, “Nhưng khi chị rồi ở nhà chỉ còn mình em là con thôi!” nàng tràn đầy bi phẫn, ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng nhìn Hứa Lạc, “Chị biết mọi người đáng ghét như thế nào đâu, ai cũng khi dễ em! Lạc Lạc trở về rồi nhất định phải chủ trì công đạo cho em, đánh bọn họ tan tành mây khói!”

      “Còn có ở đây.” Sau lưng Thượng Khiết truyền đến giọng nhàn rỗi, “Thượng Tiểu Khiết, em biết nên khoác lác trước mặt người khác hay sao?”

      “Em đưa lưng về phía đó.” Có lẽ bởi vì có mặt Hứa Lạc ở đây, tinh thần khấn khích, Thượng Khiết lập tức trả đũa.

      Hứa Lạc vỗ vỗ vai Thượng Khiết, nhìn người sau lưng bé, cười cười, “.”

      “Còn biết trở về.” Hứa Triệt thuận miệng câu, xoay người bỏ , “Còn mau theo, cả nhà chuẩn bị ‘Tam Đường Hội Thẩm’, chờ người mang phạm nhân này tới đấy.”

      Hứa Lạc quay đầu nhìn Thượng Khiết, Thượng Khiết rụt cổ lại, “Ai bảo chị rằng liền chạy ra nước ngoài. Bọn họ tìm được chị, nửa năm này em trải qua biết bao nhiêu dầu sôi lửa bỏng. Chị trở về rồi mau tiến lên ngăn cản hỏa lực …”

      Hứa Lạc sợ trời, sợ đất, chỉ sợ nhất đám người già cả trong nhà kia. Vừa mới nghĩ tới mấy chữ ‘Tam Đường Hội Thẩm’ của trai vừa nhắc tới, toàn thân nhịn được phát run. Mặc dù lực chiến đấu của các vị trưởng bối mạnh, nhưng công phu càu nhàu lại xuất thần nhập hóa, đặc biệt nhất là lúc này, phần công lực này tăng thêm tám lần, chỉ có thể giết người mà thôi.

      Vì vậy dọc theo đường , khí có chút trầm lặng.

      Kết quả mới được nửa đường, xe của Hứa Triệt bị hư. mặt Hứa Lạc cao hứng vì trì hoãn được thời gian hội thẩm, mặt khác lại cảm giác mức độ hình phạt của mình càng nặng hơn, vô cùng rối rắm.

      Cũng may Hứa Triệt quen biết nhiều người, cú điện thoại thôi gọi được người của tiệm sửa xe tới.

      Điều khiến Hứa Lạc kinh ngạc chính là, ta phải là người của tiệm 4S*, mà là cái loại cửa hàng có bảng hiệu, dùng ván gỗ viết lên hai chữ ‘Sửa Xe’ to đùng đặt ven đường, khắp nơi bẩn thỉu tràn ngập dầu máy sửa xe.

      *4S: Sale, Sparepart, Service and Survey là tiệm mua bán, sửa chữa xe hơi theo kiểu quy mô lớn.

      Trong khi chờ đợi, vì sợ bị quần lấm bẩn, Hứa Lạc và Thượng Khiết chỉ dám đứng ngoài xa xa.

      Thấy Hứa Triệt và người thợ máy khoác áo ngoài dơ bẩn trò chuyện, thậm chí còn vỗ vỗ vai đối phương, lêquϒȡo₰ Hứa Lạc nhịn được nhíu mày, “ chị quen biết rộng rãi vậy sao? Từ khi nào quen biết được thợ máy trong tiệm sửa xe kiểu này vậy? Chị nghĩ vì sao ảnh lại sửa xe ở chỗ này, biết có phải được giảm giá hay ?”

      Giọng của chút che đậy, mặc dù khoảng cách cũng xa, nhưng có lẽ cũng nghe được chút. Cũng biết có phải nghe được lời của hay , người thợ máy đó chợt quay đầu lại, nhìn về phía bên này.

      ngờ ta có cặp mắt vô cùng sắc bén. Hứa Lạc chưa có phòng bị, bất ngờ bị nhìn thẳng vào mắt, khỏi sửng sốt, ngay sau đó liền dời tầm mắt .

      Nhưng lập tức ảo não, phải chỉ là công nhân sửa xe sao? Khi lại bị dọa sợ, là!

      Hứa Lạc cam lòng dời tầm mắt về lần nữa, người kia vẫn nhìn . Thấy nhìn lại còn khẽ gật đầu cái. Hứa Lạc biết đây là có ý gì, trừng mắt liếc nhìn cách hung dữ.

      Thế mà đối phương hề chùn bước, mãi đến khi Hứa Lạc có chút được tự nhiên vì bị nhìn mãi như thế, ta mới quay đầu , gì đó với Hứa Triệt, sau đó cầm công cụ lên, mở đầu máy lên.

      Động tác của rất nhanh, mò mẫm chưa tới mấy phút sửa xong ngay. Hứa Triệt thử chút, từ trong cửa sổ xe, dang tay ra vẫy gọi các lên xe.

      Người kia lại nhìn sang.

      Mãi đến khi lên xe, cửa xe che khuất tầm mắt của , Hứa Lạc mới thở hắt ra hơi.

      , người đó là bạn hả?” đường trở về, nhịn được bèn hỏi.

      Hứa Triệt , “Là bạn học.”

      Hứa Lạc tin mở to mắt, “Bạn học trung học?” Chỉ có thể tốt nghiêp trung học xong liền nghỉ học để làm thợ sửa xe thôi, phải ?

      Hứa Triệt nhìn bằng kính chiếu hậu, lạnh lùng : “Bạn học đại học.”

      Lúc này, Thượng Khiết cũng nhịn được, “Em nhớ Triệt học đại học từ trường quân đội ra mà phải ? Ra ngoài sửa xe? Người kia đúng là…” Đây chính là lãng phí tài nguyên đấy.

      Hứa Lạc cũng bĩu môi ăn theo, “Có phải người bạn học này của thảm thương quá ?”

      “Tụi em biết cái gì chứ?” Hứa Triệt khinh thường , “Tiệm sửa xe kia chính là do cậu ấy tự mở, là bởi vì sở thích. Nữ sinh các em đó, vĩnh viễn hiểu được đàn ông thích xe như thế nào! Kỹ thuật cải tiến xe hơi của Quan Tĩnh là số !

      Hứa Triệt vào lỗ tai này, Hứa Lạc để nó lọt ra lỗ tai kia. Chỉ là ngay sau đó phải đối mặt với ‘Tam Đường Hội Thẩm’ rầm rộ thảm thương, chuyện này khiến bận tâm quá nhiều. Nếu phải bởi vì người này để lại ấn tượng quá sâu đối với , ngay cả bóng dáng của người ta cũng nhớ.

      Nhưng nhớ kỹ nhất là ánh mắt kia, đen kịt, chăm chú mà sắc bến, giống như… sói.

      . . . . . .

      Đồng lứa với Hứa Lạc, tính luôn cả chị em bên cha và bên mẹ, tổng cổng chỉ có hai người con , chính là và Thượng Khiết. Cho nên thường ngày, hai người đều là công chúa theo kiểu mặt trăng được vạn ngàn ngôi sao vây quanh, nhưng khi xảy ra chuyện gì đó cũng bị vạn người chú ý.

      Tam Đường Hội Thẩm theo lời của Hứa Triệt chính là tất cả bà con họ hàng tề tụ lại nơi, chuẩn bị tiến hành giáo dục tư tưởng đối với . Ban đầu lúc Hứa Lạc ra nước ngoài làm học sinh trao đổi, chưa từng bàn bạc qua với người nhà, giấu diếm rất giỏi, đến khi giáo sư gọi điện thoại về nhà ván đóng thuyền, muốn cản cũng ngăn được.

      Nửa năm nay, mình Hứa Lạc ở nước ngoài, tất cả mọi người trong nhà phập phòng lo lắng, sợ ăn uống cực khổ, hoặc bị uất ức điều gì.

      Cho nên vừa trở lại, mọi người thể quan tâm.

      cúi đầu lắng nghe lời quở trách của từng người suốt tiếng đồng hồ, sau đó đề tài này mới chính thức kết thúc. Rốt cuộc người trai Hứa Kiệt này đau lòng vì em , nghĩ ra đề tài mới, “Bây giờ Lạc Lạc trở về tốt nghiệp, chuẩn bị công việc gì chưa?”

      Lần này xem ra các vị trưởng bối lại giống như uống trúng thuốc lắc, thi nhau khoe khoang nghề nghiệp của mình, hơn nữa còn vỗ ngực bảo đảm, “Đến lúc Lạc Lạc làm, đương nhiên có bác chăm sóc, tuyệt đối bị cực khổ!”

      Cứ thế, mỗi người câu, rồi bị người kia cười nhạo, nghề nghiệp càng ngày càng bị bới móc ra thể thống gì.

      Cuối cùng, vẫn chính là Bà Ngoại dàn xếp, “Để cho Lạc Lạc tới trường học làm việc . Hoàn cảnh tương đối đơn giản, công việc lại nhàng, để cháu của bà phải mệt mỏi.”

      Bà Ngoại chính là giáo sư thỉnh giảng rất tài giỏi, cả đời làm nghiên cứu, tiếng tăm cao ngút. Bà muốn an bài Hứa Lạc vào trường học chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

      Vì vậy sau khi bà xong, mọi người đều cảm thấy có lý. Quả giáo sư đại học có nhiều áp lực, cần lên lớp thường xuyên. Đối với Hứa Lạc mà , vừa thích hợp lại vừa gò bó.

      Hứa Lạc cũng cảm thấy rất có hứng thú, “Vậy cháu phải làm giáo sư à? So với học sinh, cháu lớn hơn bao nhiêu, cháu bảo tụi nó nghe ạ?”

      để cho cháu lên lớp chuyên môn, chỉ trực thuộc thư viện trường học thôi, mỗi ngày trông coi phòng thư viện, ngoài trừ thể rời bỏ cương vị, cháu muốn làm gì làm. Mặt khác, cháu cũng có thể đứng lớp môn tự chọn. Trong đại học đều là chú trọng chuyện tự giác tự nguyện, vấn đề học sinh cần cháu quan tâm.”

      Hiển nhiên Bà Ngoại sớm tính toán kỹ lưỡng, ra tất cả những gì bà an bài.

      được đâu? Trông coi thư viện hả? Việc này chán lắm!” Hứa Lạc phản đối.

      Nhưng phản đối có hiệu quả, những người khác đều cho rằng đề nghị này rất tốt. Hứa Lạc sinh trưởng trong hoàn cảnh rất tốt, nếu làm công việc nào đó quá phô trường, khó tránh lôi cuốn ít nhiều ong bướm. Ngược lại, công việc thư viện này yên tĩnh lại an nhàn, khiến nhiều người chú ý đến.

      Cuối cùng, cha của Hứa Lạc quyết định dứt khoát, “Công việc của Lạc Lạc cứ theo an bài của Bà Ngoại, quyết định như vậy.”

      Tất cả trưởng bối đều lòng nhất trí, cho dù trong lòng muốn, Hứa Lạc cũng chỉ có thể nhượng bộ. ra biết người lớn chỉ vì muốn tốt cho . Từ đến lớn bị diện mạo của mình làm phiền ít. Nghe khi còn bé, theo cha mẹ chơi, thiếu chút nữa là bị bà dì thích em bé ôm mất. Sau này lớn lên, nhiều người tỏ tình được hóa liều làm bậy, khiến phải ép mình học qua khóa Taekwondo.

      Nghe như vậy công việc ở thư viện đến nổi nào.

      Nhất là sau khi nhận chức, phát mình còn có máy vi tính chuyên dùng cá nhân, hơn nữa chỉ cần ngồi trước bàn máy vi tính, có thể mặc sức làm chuyện gì cũng được, bình thường có người tới quấy rầy, cho nên Hứa Lạc càng ngày càng hài lòng. Quan trọng nhất là còn có giáo sư khác thay ca với , cho dù làm cuối tuần, mỗi ngày tính ra chỉ là nửa ngày.

      Chỉ là Hứa Lạc phải là loại người chịu bị thiệt thòi như vậy. Mặc dù công việc tệ, nhưng cũng muốn có chọn lựa của mình, cuối cùng thành công khiến cha mẹ nới tay chút, đồng ý để ra ngoài ở riêng, với điều kiện là phải làm việc đàng hoàng, hơn nữa chỉ có thể ở trong trường học.

      Phòng ở là do bà Ngoại phụ giúp tay tìm được, ở trong khu dành cho thân nhân của công nhân viên chức giáo dục, vừa thanh tịnh đẹp đẽ lại an toàn.

      Cuối tuần thứ nhất từ khi tham gia công tác, bởi vì Hứa Lạc làm ca chiều, cho nên ngủ thẳng tới hơn mười giờ mới rời khỏi giường. Còn chưa kịp rửa mặt nghe chuông cửa vang lên.

      cột tóc lên, ngáp dài ra mở cửa.

      Đứng bên ngoài là người đàn ông xa lạ, mang giày Tây, gương mặt nghiêm túc.

      Hứa Lạc sợ hết hồn, theo bản năng đề cao cảnh giác, hỏi, “Chào , xin hỏi tìm ai?”

      “Tôi tới tìm em.” Giọng nam trầm ấm, “Hứa Lạc, chào em. Tôi là Quan Tĩnh.”

      Quan Tĩnh… Tên này nghe quen tai. Đầu óc Hứa Lạc vận động chút, đối diện với cặp mắt giống như sói kia, hơi ngẩn người ra, luồng ánh sáng chớp qua đầu, rột cuộc nhớ ra, “À… là, là bạn của trai tôi?”

      Là người sửa xe. Khụ, à quên, là người mở tiệm sửa xe.

      Qua nhiên nhìn người qua trang phục. Sau khi người này sửa sang chỉnh tề, ngờ rất đẹp mắt. Mặt mũi tuấn, đường nét ràng, công thêm vai rộng eo hẹp, âu phục người trông rất bắt mắt, càng ra vẻ phong trần tuấn lãng. Nếu biết, còn tưởng chuyên nghiệp tinh từ nơi nào tới nữa đấy.

      Chỉ là… “ tìm tôi có chuyện gì?” Hình như bọn họ có quen biết nhau đâu? Hôm đó Hứa Triệt có giới thiệu mọi người qua đâu.

      Quan Tĩnh im lặng lúc, chăm chú nhìn vào mắt , “Tôi tới muốn cho em biết, tôi thích em, dự định theo đuổi em bắt đầu từ ngày hôm nay.”

      ". . . . . . ! ! !"

      Hứa Lạc mặc áo ngủ rộng Spongebob Squarepant rộng phùng phình, đầu tóc rối loạn, vẻ mặt như bị sét đánh.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆02 Nắm bắt dạ dày trước

      Mặc dù từ Hứa Lạc được hoan nghênh, kể từ sau khi vào trung học, ba năm liền có năm nào lần bị tỏ tình, ngay cả cũng cảm thấy nghe riết rồi quen tai. Nhưng mà lần này Quan Tĩnh thần lai chi bút*, khiến Hứa Lạc lâu nay là người kinh nghiệm phong phú, nghiệp vụ thuần thục, mà lại có chút phản ứng kịp.

      *Thần lai chi bút: tác phẩm được thần linh hỗ trợ viết (hoặc vẽ) ra. Ở đây ý câu chữ của Tĩnh đặc sắc đấy ạ.

      Sau khi phục hồi lại tinh thần từ trong trạng thái hóa đá, ý niệm đầu tiên trong đầu của Hứa Lạc là, phải biết nên trả lời như thế nào về lời tỏ tình của Quan Tĩnh, mà là… trời ạ, còn chưa rửa mặt thay quần áo, giờ còn mặc đồ ngủ với đầu tóc bù xù a a a a a!!!

      Vì vậy giây sau, Hứa Lạc lui về về sau bước, “rầm” tiếng, đóng cửa lại.

      Mặt thẩn thờ, trở lại trong phòng, thay quần áo, rồi lại vào phòng vệ sinh rửa mặt.

      Mười phút sau, giải quyết hết mọi thứ, đầu óc bị đập bất ngờ phải dừng lại bắt đầu xoay chuyển tiến hành công tác. Rốt cuộc mới ý thức được chuyện gì vừa mới xảy ra.

      Loại chuyện chạy tới trước cửa nhà tỏ tình khiến phản ứng kịp đúng là lần đầu tiên gặp phải, vừa quýnh quáng lại vừa cảm thấy buồn cười.

      Điều quan trọng là hình tượng của mình cơ! Hứa Lạc sắp phát điên lên, để người thầm mến mộ mình nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình quả thể nào tàn nhẫn hơn!

      Hứa Lạc vuốt vuốt mặt, đúng rồi, vẫn chưa trả lời, biết Quan Tĩnh có còn đợi ngoài cửa ?

      do dự chút, mặc dù trong lòng được tự nhiên, hoàn toàn muốn nhìn thấy Quan Tĩnh. Nhưng mà… nếu đợi sao? lẽ để người ta làm thần giữ cửa cho mình à?

      Hứa Lạc do dự mở cửa ra.

      Quả nhiên Quan Tĩnh vẫn còn đứng đó, hình như ngay cả tư thế cũng thay đổi. Nhìn thấy Hứa Lạc mở cửa ra, trong nháy mắt, ánh mắt của sáng rực lên, nhìn chăm chăm.

      Rốt cuộc biết người này là hiểu chuyện khéo léo, hay là … thích mình. Chuyện như thế này có cần phải phô bày quá trực tiếp hay ? Chả biết kín đáo là gì cả. ra, mình là người Trung Quốc, hàm súc vẫn là thích hợp hơn.

      “Khụ… chuyện này…” Có lẽ bởi vì gián đoạn nửa chừng, Hứa Lạc biết nên cái gì cho đúng.

      Nếu như lời cự tuyệt chính đáng, hình như mình có vẻ rất coi trọng bản thân mình. Nếu như từ chối, ngộ nhỡ hiểu lầm làm sao bây giờ? phải Hứa Lạc chưa từng gặp qua loại người tự mình đa tình.

      “Xin lỗi.” Quan Tĩnh lại mở miệng trước, “Chắc là tôi cần phải tự giới thiệu lần nữa. Chào em, tôi tên là Quan Tĩnh, năm nay 28 tuổi, nhà ở Hà Tân Hoa Viên, số XX. Trong nhà ngoại trừ cha mẹ ra, tôi còn có đứa em trai. Chỉ là bây giờ tôi mình ở Trà Hoa Viên, số XX. giờ tôi có hai cửa tiệm, danh nghĩa, tài sản có hai căn hộ, chiếc xe.”

      “Về phần tính tình, tôi tự có ý nghĩa gì, em có thể từ từ tự tìm hiểu. Có thể những lời tôi có chút đường đột, nhưng tôi lòng ý. Em cần cân nhắc vấn đề này ngay bây giờ, đợi đến khi hiểu tôi hơn chút rồi em quyết định cũng muộn. Hi vọng mang lại phiền phức cho em.”

      “Được, sao.” Hứa Lạc sửng sờ trả lời.

      Vậy mà phản ứng rất lẹ, phải rồi, ra cũng biết uyển chuyển hàm súc lắm chứ. lêquýðo₰ Lời rất hay, bộc trực nhưng lại chứa nhiều ý nghĩa, giao hết quyền chủ động vào tay mình, đâu còn gì để nữa đâu. —— Người ta cầu mình đồng ý, làm sao mình mở miệng lời cự tuyệt đây?

      Quan Tĩnh khom lưng, nhắc tới cái túi ny lon để đất, đưa cho Hứa Lạc, “Đúng rồi, em còn chưa ăn cơm phải ? Đây là đồ tôi nấu, hi vọng em có thể thích.”

      Hứa Lạc nhận lấy, nhìn vào trong túi, là hộp cơm giữ nhiệt.

      tỏ tình mà mang theo hộp cơm ràng là khác thường. Đây là… Hứa Lạc còn gì để .

      Nhưng bỗng nhiên tin tưởng, có lẽ Quan Tĩnh chính là lòng ý. Mặc dù bọn họ chỉ gặp nhau lần, còn là từ đằng xa nhìn lại, ngay cả mặt mũi của ra sao mình cũng nhìn thấy .

      thích gương mặt của , tuyên bố với vừa gặp cũng phải chưa từng có, nhưng ít ra cũng tiếp xúc gần gũi, mặt đối mặt chuyện. Cho dù Hứa Lạc có tự luyến nữa cũng cho rằng chỉ bằng vào lần gặp gỡ ngày đó mà Quan Tĩnh mình.

      Nhưng ràng tìm tới cửa tỏ tình. Coi như là bạn của Hứa Triệt, muốn hỏi thăm địa chỉ của cũng phải là chuyện dễ dàng như vậy. —— Đối với thông tin về , người trong nhà luôn luôn cố thủ canh phòng nghiêm ngặt, nhất định tiết lộ dễ dàng.

      Cho nên quả bỏ rất nhiều công sức rồi.

      “Cám ơn.” ôm hộp cơm , “Làm sao trả lại hộp cơm cho đây?”

      Mắt Quan Tĩnh lập tức sáng lên, mang theo chút mong đợi nhìn về phía , “Có thể lưu lại số điện thoại ?” Thấy Hứa Lạc do dự, lập tức bổ sung, “Tôi quấy rầy em.”

      xinh đẹp như Hứa Lạc vậy, bị người khác quấy rầy cũng là chuyện bình thường, có ba hoa chích chòe, cũng có những lời hoàn toàn bất ngờ khó nghe.

      Cho nên có cảm giác mình là người gặp người thích, cũng cho là có người thích mình. Chuyện này chẳng đáng gì để vui mừng cả.

      Chẳng qua thái độ của Quan Tĩnh đúng là tệ, quan trọng nhất còn là bạn bè của trai.

      “Làm sao biết tôi ở nơi này?” suy nghĩ chút rồi hỏi, “ phải là của tôi chứ?”

      “Ừ…” Quan Tĩnh có chút mất tự nhiên, “Tôi hỏi thăm biết được em mới chuyển vào trường học, cho nên điều tra khắp nơi ở phòng thông tin trong trường, gọi điện thoại hỏi thăm từng người. Em quá xuất sắc, vừa hỏi ai cũng biết.”

      “Được rồi.” Hứa Lạc lấy điện thoại di động ra, “Điện thoại của số mấy?”

      Vừa nghe tiếng điện thoại di động trong túi vang lên, trong nháy mắt, Hứa Lạc có cảm giác hình như Quan Tĩnh thở phào nhõm. Sau đó nhìn về phía Hứa Lạc, “Em khỏi lo về chuyện hộp cơm, tôi nay tôi qua lấy.”

      Phản ứng đầu tiên của Hứa Lạc là ‘vâng’, buối tối còn muốn qua đây?

      Nhưng người ta là tới lấy hộp cơm, cảm giác bị người theo sát giống như vậy. có chút do dự, nhưng cái gì.

      Quan Tĩnh quả rất có chừng mực, mặc dù lời trực tiếp khiến Hứa Lạc gần như biết chống đỡ ra sao, nhưng hề đề cập tới chuyện muốn vào nhà, hoàn toàn vượt qua tuyến cảnh giới của Hứa Lạc.

      Sau khi khỏi, Hứa Lạc nhịn được gãi gãi đầu, cảm giác lúc này giống như gặp phải phiền toái.

      Chỉ là món ăn Quan Tĩnh làm ngon. Nếu biết mở tiệm sửa xe, Hứa Lạc cho rằng mở quán ăn rồi.

      Hộp cơm giữ nhiệt nhìn lớn, nhưng đều là tầng cách nhiệt, bên trong ngược lại rất , còn chia làm hai phần. Phần dưới đựng cơm, phía đựng thức ăn, cho nên sau khi Hứa Lạc ăn sạch sành sanh mà vẫn còn cảm thấy chưa no.

      nhịn được cầm điện thoại di động lên, phát ra tin nhắn cho Quan Tĩnh, “Cơm làm ngon, cám ơn.”

      Gần như giây sau, Quan Tĩnh nhắn lại, “ cần khách sáo, em thích là tốt rồi.”

      Tin nhắn thứ hai tới liền sau đó, “Nếu chê tôi có thể làm nữa cho em ăn. Buối tối muốn ăn cái gì?”

      Hứa Lạc do dự. mặt đồ ăn quá ngon, ngon tới nỗi thiếu chút nữa nuốt luôn đầu lưỡi của mình, hơn nữa Quan Tĩnh còn quan tâm triển khai phục vụ gọi thức ăn, cám dỗ này quả rất lớn! Nhưng mặt khác, vừa mới quen biết, cứ như vậy làm phiền người ta là thích hợp! Nhất là Quan Tĩnh vừa mới thổ lộ với , nếu như có hứng thú với người ta, quá thân cận dễ sinh ra hiểu lầm.

      Nhưng món ăn rất ngon, rất ngon đó!!!

      “Chuyện này tốt lắm phải? Làm phiền rồi.” Cuối cùng cũng trả lời lại.

      phiền chút nào. Dù sao tôi cũng phải tự nấu cho mình ăn. Hơn nữa, phải tôi còn phải qua lấy hộp cơm sao? Chẳng qua là chuyện thuận đường thôi.”

      Có lý có cứ, nghe rất hợp lý!

      Vậy mà đến tối, khi Hứa Lạc đứng ở cửa, trao đổi hộp cơm trong tay với Quan Tĩnh, đột nhiên ý thức được, cứ như vậy hoài mỗi ngày Quan Tĩnh đều phải tới lấy hộp cơm rồi! Đây quả là lý do cho phép đối phương tới nhà rồi, còn mình lại cam tâm tình nguyện, thậm chí còn trông mòn con mắt!

      Đây là tự chui đầu vào lưới rồi! Khi Hứa Lạc ôm hộp cơm vào nhà, nhịn được suy nghĩ.

      Có lẽ bởi vì nguyên nhân kinh nghiệm tương đối nhiều, cho tới bây giờ, đối với phương diện tình cảm, vô cùng nhạy cảm, cũng như có cảm giác mình suy nghĩ quá nhiều.

      Tục ngữ đúng, muốn nắm bắt được trái tim của người phải nắm bắt dạ dày của người đó trước.

      Hứa Lạc cảm thấy dạ dày của mình sắp bị Quan Tĩnh bắt được, mặc dù chỉ mới ăn được món ăn của làm mà thôi.

      Thế nhưng khi tầm mắt chuyển đến hộp cơm giữ nhiệt bàn, Hứa Lạc lập tức vứt bỏ những ý niệm này .

      Ăn cơm Đại Hoàng Đế! Những thứ khác đều là mây trôi.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆03 Tiến dần từng bước

      Mấy ngày sau đó, mỗi lần đến giờ cơm, Quan Tĩnh chủ động gởi tin nhắn cho Hứa Lạc, liệt kê những món mình làm. Mặc dù Hứa Lạc rất muốn từ chối thẳng thừng, nhưng nhìn thấy đủ loại món ăn ngon, ra lời cự tuyệt.

      Vì vậy, lừa mình dối người suy nghĩ, ăn xong bữa này rồi từ chối cũng được.

      Cho nên bữa lại lần, thoáng cái hơn tuần.

      Tuần trước Hứa Lạc về nhà, tuần này mẹ đích thân gọi điện thoại, bắt trở về, đương nhiên dám nghe.

      thở phào nhõm nghĩ, như vậy cũng tốt, Quan Tĩnh thể nào mang cơm tới tận nhà. Biết đâu qua khỏi cuối tuần này, mình tập thành thói quen cần ăn cơm làm nữa?

      Thế nhưng, quả rất ngây thơ khi nghĩ giống vậy.

      Chiều thứ sáu, sau khi tan việc, thu dọn xong đồ mình muốn mang về nhà. Vừa bước xuống lầu, nhìn thấy Quan Tĩnh đứng ở đó, giống như là chờ người.

      Thấy xuống lầu, Quan Tĩnh lập tức tới, nhận lấy đồ tay của . Có lẽ là bởi vì động tác của tự nhiên quá mức, đợi đến lúc đồ đạc sang hết bên tay Hứa Lạc mới bắt đầu phản ứng, “ ở đây chờ tôi?”

      Quan Tĩnh cúi đầu nhìn , “Tôi đưa em về nhà.”

      Hứa Lạc mở to hai mắt. Trước đó có nhắc tới hôm nay mình phải về nhà, nhưng hoàn toàn phải là ý này nghen. Có phải Quan Tĩnh đây là tự giác quá cỡ ?

      ra cần đến tiễn tôi.” ngồi vào trong xe, nhấn mạnh, “Tôi có thể tự về nhà.”

      Tầm mắt của Quan Tĩnh lướt mặt , trầm giọng , “ thuận tiện.” Gương mặt Hứa Lạc như thế này, nếu phải chen chúc xe buýt, sợ gặp phải dê xồm xe buýt gì đó.

      Sau đó đợi Hứa Lạc phản bác, lại mở miệng tiếp, “Thắt dây an toàn.”

      Có lẽ giọng của quá nghiêm túc, theo bản năng, Hứa Lạc lật đật nghe theo. Đến khi làm xong rồi trong lòng lại nhịn được than thở.

      mới quen biết với Quan Tĩnh tuần thôi mà, tại sao lại có cảm giác mình bị đối phương áp chế vậy cà?

      Chỉ là suy nghĩ lại hồi, xe buýt chật chội, ngồi xe riêng vẫn là thoải mái hơn.

      Hình như Quan Tĩnh lúc nào cũng như vậy, đúng mực, vừa cho ra bản thân mình cách thoải mái, vừa khiến người ta có cảm giác bị mạo phạm. Hơn hai mươi năm qua, mặc dù Hứa Lạc có nhiều người đeo đuổi, nhưng người có thể làm được điều này ai.

      Hoặc là bọn họ xung động liều lĩnh, hoặc là cử chỉ lỗ mãng, thậm chí còn có người nhìn người ta bằng nửa con mắt, tưởng có tiền là có thể khiến khuất phục. Nhưng chưa bao giờ có người nào, mỗi lần làm chuyện gì, cũng khiến cho cảm thấy vừa thoải mái vừa thỏa đáng.

      Được người như vậy theo đuổi đương nhiên cảm thấy rất hưởng thụ. Hơn nữa… còn tò mò muốn biết bước kế tiếp của là gì.

      Hứa Lạc giơ tay lên vỗ vỗ đầu, muốn xua những ý niệm này ra ngoài. quay đầu lại vòng trong xe, “ tôi tự mình lắp ráp xe hơn, chiếc xe này của cũng được tân trang sao? sửa lại chỗ nào?”

      Quan Tĩnh mở miệng ra tràng thuật ngữ, vì vậy Hứa Lạc bối rối. Phải rồi, mù tịt đối với những chuyện này, cho nên chỉ cần biết được Quan Tĩnh đúng là lợi hại tốt rồi.

      Lúc gần đến nhà Hứa Lạc, Quan Tĩnh giảm tốc độ lại, quay đầu hỏi , “Chủ nhật mấy giờ em trở về trường học? Tôi tới đón em.”

      “Tôi…” Hứa Lạc mở miệng, còn chưa kịp từ chối, Quan Tĩnh cắt ngang , “Đừng vội từ chối. l₰êqu¥ɖɷɳ Chuyện là thế này, mấy ngày trước tôi phát ra tiệm ăn, mùi vị rất ngon, cho nên muốn mời em thử chút.”

      Hứa Lạc vừa nghe như vậy, đầu óc chưa kịp suy nghĩ thốt ra câu, “Có ngon giống như làm ?”

      Quan Tĩnh cong môi, cách nghiêm túc, “Cái đó giống nhau.” Sau đó nhìn về phía , “Có bằng lòng ăn chung với tôi ? Nếu như em ngại tôi mời khách có thể AA.”

      *AA có nghĩa là ai ăn người nấy trả đấy các nàng ạ. Từ lóng rất được phổ biến của giới trẻ Hongkong và Trung Quốc. Các nàng muốn biết thêm có thể google từ này nhé AA制

      Hứa Lạc nghĩ thầm, mời đối tượng muốn theo đuổi ăn cơm, theo lệ thường phải nhà hàng cao cấp chứ? căn bản, muốn tiếp nhận những lời mời kiểu này —— Nếu muốn tiếp nhận người ta cũng đừng nên lợi dụng họ.

      Bất quá, hai chữ AA từ miệng Quan Tĩnh ra thể tính là lợi dụng được. lại rất tò mò muốn biết, đồ ăn mà Quan Tĩnh ngon là món gì.

      Cho nên do dự chút, liền gật đầu, “Cũng được, 4 giờ tôi về.”

      “Tốt, đến lúc đó tôi gọi điện thoại cho em.” Quan Tĩnh săn sóc, dừng xe bên ngoài tiểu khu, sau đó xuống xe, đưa Hứa Lạc đến lầu dưới nhà bọn họ.

      cho cùng, nếu lái xe thẳng vào, mục tiêu quá lớn, xem như người nhà Hứa Lạc thấy, nhưng cũng nghe được từ miệng của người khác. Mặc dù Quan Tĩnh tự nhận mình theo đuổi Hứa Lạc, có gì phải giấu diếm, nhưng bây giờ hai người chỉ vừa mới bắt đầu tiếp xúc, hy vọng Hứa Lạc chịu áp lực từ gia đình.

      Chỉ là cũng thể để Hứa Lạc xách đồ mình, cho nên chọn biện pháp thỏa hiệp này.

      Hứa Lạc chưa kịp mở miệng chuyện đậu xe Quan Tĩnh tắt máy, xách đồ xuống xe. nhún vai cái, có lúc người này thấu hiểu ánh mắt nhìn người nghen!

      Cuối tuần qua rất nhanh. Chủ nhật, mẹ biết Hứa Lạc phải trở lại, cho nên sáng sớm thức dậy, làm rất nhiều đồ để mang về, nào là thịt bò kho, cánh gà Cola, cá lát chiên…

      Hứa Lạc theo sau lưng mẹ ăn trộm, “Ưm, lâu được thưởng thức tài nghệ của mẹ rồi, quả nhiên ngon!”

      Mẹ hừ lạnh, “ tiếng nào chạy ra nước ngoài, được ăn là đáng đời!”

      Hứa Lạc le lưỡi cái, dám lại. Đề tài nghiên cứu sinh của chính là văn học Lưỡng Tống (Lưỡng Tống là từ năm 960-1279, gồm Bắc Tống (960-1127) và Nam Tống (1127-1279)), giáo sư chính là học sinh của bà Ngoại. Chỉ là phần lớn thời gian đều theo chân bà Ngoại làm nghiên cứu. Chị thử xem, chuyên ngành như vậy mà chạy ra nước ngoài làm học sinh trao đổi làm cái gì? Người ngoại quốc có thể dạy chị thi từ ca phú, hay là thưởng thức tản văn cổ đại à?

      Cho nên người nhà rất bất mãn chuyện chạy ra nước ngoài, vậy còn thỉnh thoảng lấy tội này ra phê phán hồi.

      Vì vậy đến buổi chiều, điện thoại vừa vang lên, Hứa Lạc lập tức mang hành trang chạy xuống lầu. Mặc dù về nhà thoải mái, nhưng nhất định bị lãi nhãi mãi.

      So với Quan Tĩnh tốt hơn nhiều, vừa nấu đồ ăn ngon cho , lại cằn nhằn. Ôi!

      Khiến Hứa Lạc ngạc nhiên là nhà hàng Quan Tĩnh mời tới ăn phải loại cao cấp gì, thậm chí cũng phải là nhà hàng Tây mà giới trẻ bây giờ ưa thích. Nó chỉ là nhà hàng canh cá luộc Trùng Khánh.

      Sau khi món ăn được mang lên, càng kinh ngạc đến mức rớt cằm ra.

      Quan Tĩnh gọi bất cứ món nào khác, chỉ chậu nước cá. cái chậu, bằng thiết, so với bồn rửa mặt của Hứa Lạc còn lớn hơn, gần như tràn đầy, đặt lên bàn, chiếm phân nửa mặt bàn.

      Mở lửa lên lại, nước cá luộc sôi ùng ục, tỏa ra mùi thơm khiến người ta chảy nước miếng. Mắt Hứa Lạc lập tức sáng lên, “Thơm quá!”

      “Nếm thử xem. Mùi vị cũng được lắm.” Quan Tĩnh .

      Hứa Lạc gắp lát cá, quả nhiên vừa tê vừa cay, cộng thêm thịt cá thơm nồng, khiến người ta nhai chưa xong miếng thứ nhất muốn miếng thứ hai.

      Thức ăn Trùng Khánh ngon đặc sắc, đại khái chính là phóng khoáng. Tất cả mọi người đều vén tay áo lên, đầu đầy mồ hôi, khí thế ngất trời, vô cùng sảng khoái. giống như nhà hàng Tây, mọi người ăn uống nhàng, miệng nhai , có hình tượng nhưng nghiền chút nào.

      Thấy Hứa Lạc ăn cay tới nổi lè lưỡi ra, ánh mắt Quan Tĩnh đen lại, gọi hai chai Sprite ướp lạnh, xin lỗi , “Tôi còn phải lái xe, thể uống rượu.”

      Hứa Lạc vội vàng lắc đầu, “Tôi cũng thể uống rượu, có nước uống là tốt rồi!”

      Hai người ăn đến mức bụng căng tròn, vậy mà nồi canh vẫn còn nửa. Quan Tĩnh ra ngoài xe, mang vào cà men giữ nhiệt, loại có thể đựng canh… bới canh còn dư lại.

      Đây cũng là khác biệt giữa và người khác. Mời con hẹn hò, chỉ keo kiệt mời ăn canh cá luột, ngay cả đồ ăn dư thừa cũng mang về, ra chỉ sợ người ta khinh thường. Chỉ là, Hứa Lạc lại cảm thấy rất vui.

      Bởi vì Quan Tĩnh cố ý giả tạo trước mặt mình.

      nhìn động tác của Quan Tĩnh, nhịn được hỏi, “Rốt cuộc có bao nhiêu nồi cơm điện vậy hả?” Trong khoảng thời gian này, Quan Tĩnh mang cơm cho bằng nhiều nồi đựng cơm giống nhau chút nào.

      Quan Tĩnh nghe vậy, dừng lại động tác múc đồ ăn, gần như dám ngẩng đầu lên, “Có mấy cái, đều là chưa dùng qua, cho nên lấy ra dùng thôi.”

      ra cái ngày quyết định đưa cơm cho Hứa Lạc, siêu thị mua hơn mười cái, lớn khác nhau, chức năng khác nhau, quả cần cái gì có cái đó.

      Đóng gói xong, lúc trả tiền, rốt cuộc Hứa Lạc biết vì sao Quan Tĩnh lại hào phóng ‘có thể AA’ rồi.

      Bởi vì nồi canh cá luộc đầy tràn như vậy mà chỉ tốn có 70 đồng! Cộng thêm bát đũa, Sprite, cơm gì nữa đó, AA xong mỗi người chỉ trả 40 đồng, hoàn toàn giống như nghĩ, phải móc ra đống tiền túi.

      Mãi cho tới khi ra đến cửa, mới thể tưởng tượng được thốt ra câu, “Đây cũng quá là rẻ chứ hả?”

      Trước lúc trở lại, Thượng Khiết rủ ăn nhà hàng búp phê rất ngon, cái gì vừa tiện lợi vừa thực dụng. Kết quả thế nào? Cũng xài hết 150 đồng, chia đều mỗi người trả hơn 70 đồng.

      “So với nhà hàng búp phê còn rẻ hơn!” Hứa Lạc nhịn được cảm thán.

      “Chẳng qua chỉ là cá trắm cỏ bình thường, nguyên liệu được dùng cũng rất bình dân, tiệm ăn kiếm được lời cũng chỉ vì vậy. Loại thức ăn này chỉ toàn dựa vào tay nghề của người làm bếp.” Quan Tĩnh .

      Điều này cũng đúng, Hứa Lạc nhớ mẹ qua, hình như cá trắm cỏ chỉ có 10 đồng cân, coi như nồi của bọn họ có khoảng 3 cân, tốn khoảng 30, 40 đồng. Giá và cải trắng chỉ cần mấy đồng là đủ, các loại gia vị cũng bao nhiêu. Coi như tiền vốn là 50 đồng, vậy là lời được 20 đồng.

      Có lẽ cũng bởi vì quá rẻ, cho nên hoàn toàn có áp lực, Hứa Lạc hưng phấn , “Sau này có gì ăn ngon, nhớ kêu tôi với.”

      “Được.”

      Quan Tĩnh đưa trở về trường học. đường , dừng xe ở siêu thị, mua hai cân mì sợi, là mang về bỏ vào nồi canh cá, làm đồ ăn khuya cho các công nhân ở tiệm sửa xe.

      ra lúc đóng hộp mang về, suy nghĩ chu đáo muốn làm gì với nó. lãng phí chút nào! Trong lòng Hứa Lạc cảm thán, khẳng định Quan Tĩnh rất giỏi chăm lo việc nhà.

      Tới trường học, Quan Tĩnh cũng lo ngại điều gì, chạy thẳng xe tới lầu dưới của Hứa Lạc. —— Có thể ước gì trong trường phao ra tin đồn, tốt nhất là ấn định sẳn địa vị của cho rồi, tránh cho có người mắt mà tới quấy rầy Hứa Lạc.

      “Vậy tôi lên trước đây.” Hứa Lạc cỡi dây an toàn ra, thò tay lấy đồ đạc của mình.

      “Đợi chút.” Quan Tĩnh xuống xe theo, nhà hoặc là , ước gì ở trong trường học truyền ra ngọn gió nào Phong Ngữ, tốt nhất là trực tiếp đem địa vị của quy định sẵn xuống mới phải. Tránh cho có người có mắt, tới quấy rầy Hứa Lạc.

      "Vậy ta lên trước." Hứa Lạc cởi dây nịt an toàn ra, đưa tay đồ đạc của mình.

      "Đợi chút." Quan Tĩnh xuống xe theo, mở cửa sau xe, cẩn thận bưng ra gói đồ, “Tặng cho em.”

      Đó là hai đóa hoa sen chớm nở, còn cố ý cắm trong bình nuôi dưỡng. Chiếc bình này phải là bình thủy tinh theo kiểu lưu hành bây giờ, mà là bình sứ bụng bự cổ . mặt gốm màu xanh nhạt có vẽ vài lá sen, kết hợp vào hoa sen cắm bên trong trông rất hòa hợp

      “Đẹp quá!” Hứa Lạc vui mừng.

      Trong tất cả những lần nhận được hoa tươi, đây có lẽ là lần đầu tiên có người phí nhiều tâm tư như vậy. Những người khác toàn tặng hoa hồng, cùng lắm là màu sắc khác nhau mà thôi.

      Vẻ mặt Quan Tĩnh cũng dịu hẳn , “Sáng nay lúc ra khỏi thành, ngang qua mảnh ao sen, thấy hoa hé nụ, nghĩ rằng em thích nên tôi hái hai đóa.”

      Nếu Quan Tĩnh tặng hoa hồng gì đó, Hứa Lạc quả dám nhận. Nhưng phần quà tặng này khiến vừa nao nao, vừa thích, hơn nữa cũng phải là đồ mua. Hoa sen có ý nghĩa gì đặc biệt, nhận lấy cũng sao.

      “Cám ơn.” .

      Quan Tĩnh nhìn đồ xách trong tay, “Bình hoa này đựng đầy nước, hơi nặng, để tôi giúp em mang lên.”

      Hứa Lạc từ chối.

      Sau lưng , Quan Tĩnh cười nhàn nhạt. Trong khoảng thời gian này, mặc dù mỗi ngày đều mang cơm tới cho Hứa Lạc, nhưng chưa bao giờ vào nhà của . Có lúc Quan Tĩnh có cảm giác mình càng ngày càng giống người giao thức ăn.

      Mà bây giờ, tuần sau khi thổ lộ, rốt cuộc cũng có tiến triển.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆04 Đừng trói buộc người ta

      Căn hộ Hứa Lạc mướn có hai phòng (ngủ) hai sảnh (phòng khách và phòng ăn) phòng bếp và phòng vệ sinh, đồ đạc đầy đủ, cho nên chỉ sắm sửa ít đồ dùng hàng ngày, trực tiếp xách giỏ tới là vào ở.

      Chỉ là nơi này cái gì cũng tốt, bao gồm giá tiền cũng quá mắc.

      Vì vậy khi Quan Tĩnh vào cửa, cảm thán nơi này rất lớn, nhịn được thốt ra câu: “Tôi vẫn còn suy nghĩ có nên tìm người mướn chung hay .”

      “Tại sao?” Quan Tinh kinh ngạc.

      , Hứa Lạc giống như loại người có thể ở chung cùng người xa lạ, vừa nhìn là biết được nuông chiều từ tới lớn.

      Hứa Lạc nhún vai, “Tiền mướn phòng quá mắc.” giờ cũng chỉ làm tới chức trợ giáo, tiền lương và tiền trợ giúp lung tung tổng cộng tới 3000 đồng, mà tiền mướn nhà dùng hết 1000.

      Sau đó khấu trừ vào tiêu xài hàng ngày, mua được hai bộ quần áo, vậy là dư lại đồng nào.

      Quan Tĩnh nghiêm túc suy nghĩ lát, sau đó mới từ tốn cẩn thận mở miệng, giống như những điều mình ra là ý kiến có tính chất xây dựng ảnh hưởng lớn lao gì lắm, “Tôi cảm thấy… con nên cực khổ như vậy. l€quýðo₰ Tiền lương đủ xài là tốt rồi, để dành tiền được cũng quan trọng.”

      Dù sao vẫn còn có tôi, nghĩ thầm.

      Nhưng những lời này ra, bởi vì quan hệ của và Hứa Lạc đương nhiên còn chưa tới mức độ này.

      rất nghiêm túc theo đuổi Hứa Lạc, mỗi bước đều rất thực tế, thể khiến cho Hứa Lạc cảm giác có áp lực.

      “Cũng đúng, dù sao tôi cũng có người dựa vào tôi để sinh sống.” Hứa Lạc thở phào nhõm, “ chứ tôi cũng có thói quen sống chung với người khác.”

      Quan Tinh nghe vậy, ánh mắt sáng lên vui vẻ. kìm chế cảm giác xung động muốn đưa tay ra vuốt tóc Hứa Lạc, : “Vậy tôi về trước.”

      . . . . . .

      Sau hai tuần lễ làm việc, đột nhiên Hứa Lạc phát , ra chuyện chính mình lựa chọn công việc này cũng phải là sáng suốt gì.

      Mặc dù hầu hết thời gian đều làm việc trong thư viện, rất ít khi xuất ở những nơi khác, nhưng chỉ là trong khoảng thời gian ngắn, danh tiếng của được truyền khắp nơi trong trường học. Ngay cả sinh viên năm thứ nhất mới vào cũng biết có nữ giáo viên vừa xinh xắn lại vừa trẻ tuổi làm ở thư viện.

      Tư tưởng sinh viên càng ngày càng độc lập, còn sợ hãi thầy như trước nữa, huống chi đại học vẫn luôn là nơi nảy sinh và nuôi dưỡng tình . biết bao nhiêu học sinh học xong lớp mười hai, hy vọng lên đại học có thể tìm được cuộc tình oanh oanh liệt liệt.

      Vì vậy, Hứa Lạc phát mình bị quấy rầy.

      Thường ngày cho dù tới chỗ nào, cũng bị người ta xì xào bàn tán. Lớn gan theo đuôi, tệ hơn nữa chính là nam sinh to mật, hỏi số điện thoại của , thậm chí còn tặng đồ.

      Mặc dù mặt lạnh từ chối, nhưng trong lòng Hứa Lạc vô cùng sa sút.

      Nếu biết vậy, dạy học sinh cấp 1, ít nhất bọn nhóc sinh lòng với giáo xinh đẹp, đương nhiên, bọn nhóc chính là dám. Con nít vẫn còn biết nghe lời của thầy .

      Hôm nay Hứa Lạc lên lớp buổi chiều. Lúc giao ban, phát bàn làm việc có nhiều đồ ăn vặt. cho rằng đồng nghiệp giao ban mang tới, liền cười , “Tại sao mua nhiều như vậy? Muốn cháu mang về nhà à?”

      Đồng nghiệp thay ca với người dì 40, 50 tuổi, họ Chu. Bà là người nhà của vị giáo sư, trường học chiếu cố, an bài cho bà chức vị này. Thường ngày bà đam mê nghiên cứu sách dạy nấu ăn và thủ công, mỗi lần Hứa Lạc trao đổi với bà, cũng có cảm giác mình guống như về cuộc sống về về hưu sau này.

      Có lẽ số tuổi quá chênh lệch, dì Chu đối với Hứa Lạc có lòng ghen tỵ, chỉ chế nhạo nhìn cái, “ phải, đây là đồ của sinh viên để ở đây, là giáo sư cực khổ, mời chúng ta ăn.”

      Về phần rốt cuộc là mang cho ai, trong lòng bà biết , cho nên đụng đến những thứ đồ này. Bà tin rằng Hứa Lạc cũng nhận.

      Quả nhiên, Hứa Lạc nhíu mày, mang đồ để thẳng đến chỗ vật bị rơi. —— Bình thường sinh viên nhặt đồ bị rơi trong thư viện để ở đây. Đây cũng chính là trong những công việc của .

      “Dì muốn ,” Dì Chu tốt bụng chỉ điểm, “Nếu cháu muốn bị quấy rầy, nên để bạn trai của mình thường xuyên tới đây. Những sinh viên kia biết được thể đùa giỡn ngừng lại.”

      Cũng chính là tại vì dáng dấp Hứa Lạc quá xinh đẹp, cộng thêm mới vừa tới chỗ này, tương đối mới mẻ, thời gian sau tốt hơn nhiều. Nếu biết có bạn trai rồi, phần lớn sinh viên chết tâm dừng lại.

      “Cái gì bạn trai ạ?” Hứa Lạc giật mình nhìn về bà.

      Dì Chu cười híp mắt, “Ái chà, còn muốn gạt người? Chuyện này có gì đâu chứ, trai lớn lấy vợ, lớn lấy chồng, dì cười cháu.”

      có!” Hứa Lạc vội vàng phủ nhận, “Dì à, người hiểu lầm cái gì rồi phải ?”

      “Những lời này,” Dì Chu có vẻ vui, “Dì chính mắt nhìn thấy, còn giả đò? Mỗi ngày mang đồ tới cho cháu, ân cần nhiệt tình, còn phải bạn trai?”

      ra là nhìn thấy Quan Tĩnh.

      Hứa Lạc thở phào nhõm, “Người đó phải là bạn trai, dì Chu, dì hiểu lầm rồi.”

      Dì Chu thở dài tiếng, “Dì tiểu Hứa nhé, dì lắm lời đôi câu, cháu đừng bao giờ trách dì. Thường ngày cháu rất được, nhưng con phải nên tự trọng, nếu cháu thích người ta nên sớm tiếng. Dì thấy thằng bé kia cũng rất thành , đừng nên làm trễ nãi người ta.”

      Hứa Lạc nghe vậy, mặt lập tức đỏ bừng lên, “Dì Chu, dì hiểu lầm rồi, chuyện này giống như dì nghĩ. Cháu cũng chưa bao giờ nghĩ tới trói buộc người nào…” gấp gáp đến nổi vành mắt ửng đỏ.

      “Ái chà, chuyện này…” Dì Chu vội , “Là dì sai rồi, trong lòng cháu hiểu là được rồi.” sau đó bỏ nhanh.

      Hứa Lạc đứng tại chỗ, cắn môi, thần sắc biển đổi trong chốc lát rồi mới thở ra hơi, ngồi xuống bắt đầu công việc.

      Có lẽ dì Chu cũng sai. Trước khi mình luôn xua đuổi những người theo đuổi mình rất nhanh, nhưng Quan Tĩnh biết tiến biết lui đúng mực. căn bản, trong lúc tới lui hề gây cho bất cứ áp lực nào, đến nỗi đều quên rất nhanh, đối đãi giống như người theo đuổi mà mình thích, phải giải quyết dứt khoát cho rồi.

      Nhưng mà… thích sao?

      Bởi vì kiện này, buổi chiều, khi Quan Tĩnh gởi tin nhắn đến, hỏi muốn ăn cái gì, Hứa Lạc liền trả lời: “Này, cứ đưa cơm cho tôi hoài, tôi lại trả tiền cho . Có vẻ như tốt lắm.”

      vốn nghĩ rằng, Quan Tĩnh sao’, hoặc là Quan Tĩnh cảm thấy bị khinh thường gì đó, sau đó thuận nước đẩy thuyền, xa lánh mình. ngờ lại gởi tin nhắn lại rất nhanh: “Đừng vội lo, ít bữa nữa tôi mang sổ sách qua, tiền ăn mỗi tháng bao nhiêu, em trả cho tôi nửa là được rồi.”

      Hứa Lạc nhìn tới nhìn lui tin nhắn mấy lần, quả thể tin nổi hai mắt của mình.

      Đây chính là lần đầu tiên có người theo đuổi muốn thu tiền của !

      Đúng rồi, lần trước ăn cũng là AA, Quan Tĩnh giống người khác mà. Chỉ là vừa như thế, Hứa Lạc lại cảm thấy yên tâm. Những ý niệm ngổn ngang quấy rối vì vậy mà tan tành theo mây khói.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :