1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hạnh Phúc Ngọt Ngào - Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      Giới thiệu
      Khi bạn ai đó với tất cả trái tim mình, tình đó bao giờ mất ngay cả khi bạn phải chia xa. Khi bạn ai đó và dù bạn làm tất cả mà vẫn được đáp lại hãy để họ ra . Vì nếu tình đó là chân chắc chắn rằng nó trở về với bạn.

      ***
      Các tác phẩm được xuất bản của Scotland Chiết Nhĩ Miêu

      - Lời Hứa của Anh là biển xanh của Em
      - Bầy Hạc
      - Hạnh Phúc Ngọt Ngào
      - thương trao
      - Trường Đông (sắp xb)
      - Thời gian chỉ dừng lại vì em (sắp xb)

      P/S: Nếu bạn có điều kiện và đọc truyện thấy hay hãy mua sách để ủng hộ Nhà Xuất Bản và Tác giả nhé. :)

      DOWNLOAD
      PRC | EPUB | PDF

      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1
      Phó Dục Ninh và Cố Trường An quen nhau trong buổi hôn lễ. Khi ấy mới vừa từ Tây Ninh đến thành phố B, tàu hỏa đường dài khiến thể lực kiệt quệ, mấy ngày mấy đêm ngủ ngon, sau khi xuống tàu đầu óc mụ mị, chân bước loạng choạng, đường nổi nữa. Đợi đến khi bạn nối khố từ thuở tới đón, vừa lên xe vứt ngay hành lý sang bên, mệt mỏi : “Buồn ngủ chết được, để mình ngủ giấc trước ” rồi liền ngủ mất.

      Tuy hiểu tính bạn thân mình nhưng giờ phút này xe còn có người khác, phải chú ý đến mặt mũi người ta chút chứ, dù sao người ta cũng lái xe hơn nửa thành phố đến đón mà.

      “Xin lỗi sư huynh, bạn thân của em là vậy đó ạ.”

      sao.”

      Giọng nam trầm ấm vang lên, đúng lúc xe chạy ngang con phố buôn bán, ven đường có vài tiệm kinh doanh, ánh đèn sặc sỡ soi vào trong xe, khuôn mặt ấn tượng tranh sáng tranh tối của người đàn ông thoáng gợn nét cười. liếc nhìn ngủ say ở hàng ghế sau qua kính chiếu hậu, làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh xắn, lông mày khẽ cau lại, ngủ hề an giấc. Nhận ra được điều này, cho xe chạy chậm lại.

      Phó Dục Ninh ngủ giấc đến tận sáng hôm sau, dụi mắt tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đương lơ đãng nhìn ra ngoài bỗng thấy trước mắt mình là doanh trại trang nghiêm, giật mình hoảng sợ đến mức chỉ trong nháy mắt tỉnh táo lại. đến nơi nào thế này?

      Đúng lúc này cửa được mở ra, bạn thân mang hộp cơm vào: “Tỉnh rồi à?”

      Nhìn thấy người quen, thả lỏng tâm trạng: “Dương Dương, đây là đâu vậy?”

      “Đại viện quân đội(1), cậu ngốc rồi à?” – Dương Dương chỉ chỉ vào trán .

      (1) Đại viện quân đội là khu nhà giành cho gia quyến của bộ đội ở.

      Phó Dục Ninh lấy tay che trán: “ phải cậu và Chu Bân sắp kết hôn à, sao lại đến đại viện quân đội thế hả?”

      “Đúng rồi, nhưng hôn lễ bọn mình tổ chức tại hội trường đại viện quân đội mà, đến đây đến đâu.”

      Phó Dục Ninh hiểu, nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, ánh nắng rực rỡ, bầu trời xanh trong, từng hàng bạch dương thẳng tắp. Hít thở bầu khí trong lành, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.

      Sau khi rửa mặt qua loa, bưng hộp cơm lên mở ra ăn. bạn thân Dương Dương ngồi bên cạnh, nhìn dáng vẻ ăn ngấu nghiến có chút khó chịu: “Cậu cậu xem, tối qua chuẩn bị cho cậu cả bàn tiệc tiếp đón vậy mà câu lại ngủ như chết, gọi thế nào cũng dậy.”

      Phó Dục Ninh cắn miếng bánh bao, ậm ờ : “Ngồi tàu hỏa mệt quá.”

      phải mua vé giường nằm sao?”

      “Nhưng mình lạ chổ ngủ được mà, đâu phải cậu biết chứ.”

      “Xem cái thói tiểu thư của cậu kìa.” – Dương Dương cười – “Quả là công chúa đậu phụ mà.”

      Dù Phó Dục Ninh có bất mãn thế nào cũng bị món ngon trước mặt xua tan hết. Ăn hồi đột nhiên nhớ ra: “Tối qua thoáng chốc ngủ mất, là ai đưa mình vào phòng, Chu Bân nhà cậu à?”

      “Rốt cuộc cũng nhớ ra mà hỏi rồi đấy.” Dương Dương chế giễu – “Tối qua Chu Bân nhà mình vào thành phố mua kẹo cưới, là Cố sư huynh Cố Trường An, người ta lái xe chạy xa đón cậu, lại còn bế con heo chết như cậu lên lầu. Chu Bân về biết chuyện liền với mình, ấy quen Cố sư huynh ba năm rồi chưa từng thấy ai có thể sai khiến Cố sư huynh như vậy.”

      Mặt Phó Dục Ninh vụt đỏ bừng: “Sao lại là sai khiến, phải lúc đó mình ngủ mất rồi sao…”

      Càng càng đuối lý, dù sao cũng là bất lịch trước. Trong lòng cũng có chút đắn đo, lớn như vậy còn chưa từng bị người nào ngoại trừ ba mẹ và trai ôm, huống hồ là người đàn ông.

      “Được rồi.” – Dương Dương trêu nữa. “Buổi trưa theo mình đến nhà ăn dùng cơm, gặp Cố sư huynh cám ơn ấy tiếng nhé.”

      Phó Dục Ninh muốn đến nhà ăn của đại viện quân đội lắm, tuy đây là lần đầu tiên đến doanh trại bộ đội, nhưng ít nhiều cũng hiểu khá . Nơi này cái gì nhiều nhất chứ, chính là đàn ông đấy!

      Dương Dương liền an ủi , chổ này là viện nghiên cứu, tuy đa số mọi người đều mặc quân trang nhưng đều là giới trí thức trình độ cao cả.

      Tuy nghe bạn mình như vậy, nhưng Phó Dục Ninh vẫn kinh ngạc trước tỷ lệ người ngoái đầu lại nhìn trong nhà ăn. lẽo đẽo theo sau Dương Dương chẳng dám nhìn ai, hai chân vừa bước nhanh vừa đưa tay kéo xuống tay áo đầm xắn lên, gương mặt ửng đỏ. Dương Dương bên cạnh vui sướng hả hê, có thể trách ai đây, ai bảo dáng vẻ xinh đẹp thế này chứ.

      Lấy cơm xong, Dương Dương nhìn thấy Chu Bân vẫy tay với mình liền kéo Phó Dục Ninh cùng. Hai người vừa ngồi xuống nhìn thấy Chu Bân vẫy tay với người ở phía xa: “Cố sư huynh, ở đây.”

      Nghe được ba chữ kia, tay Phó Dục Ninh run lên suýt đánh rơi đũa. Bị Dương Dương huých cái mới bèn ngẩng đầu, tim đập rộn rã nhìn về phía người đến

      Cố sư huynh – Cố Trường An, thạc sĩ được tuyển thẳng của Đại học Khoa học kỹ thuật quốc phòng, sau khi tốt nghiệp ở lại trụ sở làm việc, năm nay hai mươi chín tuổi. Lúc sáng, Dương Dương có giới thiệu sơ qua về Cố Trường An thế này với , hoàn toàn nhắc đến dáng vẻ. Cho nên giờ phút này, Phó Dục Ninh nhìn thấy Cố Trường An liền thoáng sửng sốt. ngờ lại là người điển trai như vậy.

      Ôn hòa thanh lịch, nhã nhặn sáng láng, trong đầu Phó Dục Ninh thoáng chốc lên tám chữ này, cảm thấy vô cùng thích hợp với .

      Thấy nhìn người ta đến ngây ra như phỗng, Dương Dương phải huých , ngại ngùng giải thích với Cố Trường An: “Cố sư huynh, Ninh Ninh muốn cảm ơn vì chuyện tối qua, đúng Ninh Ninh?”

      Dương Dương hỏi gằn Phó Dục Ninh, hoàn hồn bật thốt “À”, cất tiếng:

      “Cảm ơn , Cố sư huynh.”

      xong mặt lại đỏ lên, phải vì dáng vẻ điển trai mà là nhớ đến chuyện tối qua. đón còn “bồng bế” về phòng nữa, rốt cuộc cảm ơn chuyện nào đây? Phó Dục Ninh cũng biết câu cảm ơn này quá đỗi mơ hồ, nhưng là con làm sao có thể trắng ra ràng được.

      Chắc hẳn Cố Trường An cũng hiểu, cười , tiếng vô cùng ôn hòa: “ sao mà.”

      Tiếp theo hai người đều im lặng, bàn cơm nhất thời chỉ có tiếng chuyện của Dương Dương và Chu Bân. Hai người này sắp kết hôn nên bận bịu rất nhiều chuyện. Cố Trường An thỉnh thoảng góp chút ý kiến, phần lớn thời gian đều lên tiếng, chỉ im lặng ăn cơm. Phó Dục Ninh cũng vậy, bởi vì xen miệng vào được.

      ăn từng miếng từng miếng, chén sạch hết toàn bộ thịt thà trong hai phần thức ăn, chừa lại ít rau cải, nhìn cũng chẳng ngon lành gì. Dương Dương biết thích ăn thịt nên nhường hết toàn bộ thịt trong phần của mình cho , Phó Dục Ninh bèn từ chối. phải là muốn ăn thêm, còn chưa ăn no nữa, nhưng mà trước mặt người ngoài sao biết xấu hổ chứ?

      Dương Dương trừng mắt nhìn : “Ăn nhanh !” Sau đó với hai người đàn ông đối diện, “Ninh Ninh và em lớn lên cùng nhau ở Tây Ninh từ , quen ăn thịt rồi.”

      Phó Dục Ninh cảm thấy mình còn chút mặt mũi nào ở chổ này nữa, nàng Dương Dương này chi bằng đừng hơn.

      Quả nhiên Chu Bân cười khẽ, giục ăn thêm: “Có đủ ?”

      “Đủ rồi, đủ rồi.” Phó Dục Ninh càng càng bé – “ đủ rồi ạ”.

      xong liếc trộm Cố Trường An, chỉ thấy ánh mắt nhìn vào khay thức ăn của , vẻ mặt lại có chút nghiêm túc biết suy nghĩ gì. giây sau liền thấy đứng dậy, đến cửa sổ nơi bán cơm. Khi quay người trở về, đĩa thức ăn trong tay đầy ụ sườn kho tàu. đặt đĩa xuống giữa bàn ăn, chỉ hai chữ: “Ăn di.”

      Câu này chẳng riêng với ai, có lẽ hề nhằm vào . Nhưng đôi mươi như Phó Dục Ninh kìm lòng được mà đỏ mặt.
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2
      Hai ngày sau đó, Phó Dục Ninh và Dương Dương khi đến nhà ăn đều cố ý tránh giờ cơm. biết ông trời thương cho da mặt mỏng hay sao mà hai ngày này đều gặp được Cố Trường An. Dương Dương sớm để ý thấy ánh mắt Phó Dục Ninh có vẻ ngại ngùng tránh né, nhịn được bèn trêu ghẹo : “ cần thấp thỏm, hai ngày nay Cố sư huynh theo viện sĩ(1) Tống họp ở vùng khác rồi, có ở trong viện đâu.”

      (1) Viện sĩ là danh hiệu học thuật cao nhất của viện khoa học Trung Quốc.

      Phó Dục Ninh thở dài hơi, hờn dỗi nhìn bạn thân mình: “Sao cậu sớm với mình?”

      “Mình cũng đâu ngờ cậu hồi hộp đến vậy.” – Dương Dương cười, chống cằm nhìn . “Quả nhiên Chu Bân sai, cậu là nàng vừa nhìn biết chưa từng đương gì cả.”

      “Chưa từng đương sao chứ?” – Phó Dục Ninh trợn trừng mắt lườm bạn.

      da mặt mỏng chứ sao.”

      xong câu này, Dương Dương vội vàng bỏ chạy, Phó Dục Ninh giận đến mức muốn đánh bạn mình nhưng lại bắt được người. là điên tiết với bạn thân này, lại thích ăn thịt. Giờ chỉ mong đám cưới của nàng mau chóng kết thúc để nhanh chóng chạy về Tây Ninh thôi.

      tuần sau, đám cưới của Dương Dương và Chu Bân chính thức cử hành. Lễ cưới của hai người được tổ chức tại hội trường của Viện nghiên cứu. là hội trường chứ ra cũng chỉ là phòng học lớn có bậc thang, ước chừng có thể chứa được khoảng trăm người. May mà hai người họ cũng tổ chức hoành tráng, chỉ mời bạn học trong viện và đồng nghiệp đến góp vui.

      Trước đám cưới ba ngày, Phó Dục Ninh theo Dương Dương và mấy lính nữ đến xem hội trường trang trí ra sao. Sau khi xem xong, mấy đóng cửa phòng lại, nghiên cứu trang điểm cho dâu mới. Mọi người trong nhóm đa phần đều chưa kết hôn, có từng thấy chị dâu mình trong đám cưới ở nhà liền rập khuôn theo tô vẽ cho Dương Dương y hệt chị dâu mình trước đây, mọi người xem thành quả suýt cười đến đứt hơi. Các vì kiêng dè Dương Dương là chị dâu nên dám cười quá mức, chỉ có Phó Dục Ninh chẳng màng chuyện đó, cười đến đau cả bụng.

      Dương Dương tức tối đè Phó Dục Ninh ra, bảo mấy kia vẽ mặt cho , Phó Dục Ninh dù xin tha thứ thế nào cũng được. Sau khi vẽ xong, Dương Dương vừa nhìn cũng nhịn được cười phá lên. Môi tô đỏ cũng tạm chấp nhận , hai bên gò má đánh má hồng dày dày, dễ nghe giống như táo Phú Sĩ, khó nghe chút quả là…

      Phó Dục Ninh xấu hổ chết được, khuôn mặt đỏ hoe, đuổi theo đánh bạn này. Mấy bên cạnh thấy hai quả táo nô đùa bấy giờ cười sảng khoái. Cách đó xa, lính gác nghe thấy trong hội trường truyền ra tiếng cười đùa tò mò muốn xem mấy nàng làm gì. Lòng đương bồn chồn chợt người sải bước đến, lính gác ấy lập tức đứng nghiêm, giơ tay chào.

      Cố Trường An chào đáp lễ, đến bổ sung thủ tục sử dụng hội trường giúp Chu Bân, thằng nhóc này gần đây vừa làm thí nghiệm vừa chuẩn bị hôn lễ, bận đến mức người gầy xọp . là đàn cùng ngành có thể giúp được phần nào hay phần đó.

      Đương nhiên Cố Trường An cũng nghe thấy tiếng cười đùa trong hội trường, hỏi lính gác: “Ai ở bên trong vậy?”

      lính gác đáp: “Là chị dâu Dương Dương và mấy bên đại đội thông tin.”

      Cố Trường An gật đầu, nhắc đến Dương Dương khiến khỏi nhớ đến Phó Dục Ninh. Trước khi đến đây, còn nghe Chu Bân nhắc chỉ vì đĩa sườn kho tàu của mà mấy ngày nay chẳng dám ăn thịt ở nhà ăn nữa. ra ngay sau đó cũng có băn khoăn, biết mình làm như vậy có ổn hay . khi nghĩ lại, trong đầu luôn nhớ đến dáng vẻ lúc trợn tròn mắt nhìn đĩa sườn kho tàu, muốn ăn lại dám ăn. Khóe miệng khẽ gợn lên nét cười.

      nhanh vài bước, chuẩn bị lên lầu gặp chủ nhiệm Phạm quản lý hội trường. Đúng lúc ấy cửa hội trường mở ra vang ầm ầm. buộc tóc đuôi ngựa vội vã chạy ra ngoài, nhìn thấy liền sửng sốt.

      Cố Trường An cũng thoáng giật mình, lúc lâu mới nhìn ra này là Phó Dục Ninh.

      “Mặt của em…” nhìn , có chút chần chừ.

      Phó Dục Ninh bị nhắc vậy mới muộn màng nhận ra, vội vàng đưa hai tay che kín mặt: “ đừng nhìn mà.”

      Giọng mang theo tiếng thổn thức. Nhìn thấy người khác xấu hổ, Cố Trường An cũng mất tự nhiên, hắng giọng : “ nhìn đâu.”

      Lời vừa thốt ra, Cố Trường An liền hối hận. Quả nhiên nàng Phó Dục Ninh lập tức giậm chân, nắm chặt hai tay, xấu hổ lườm rồi lập tức bỏ chạy về phía nhà vệ sinh. Cố Trường An đứng tại chổ, có chút khó xử. nghe thấy hội trường phía sau có tiếng động, quay đầu nhìn lại, mấy cái đầu thập thò nhìn lén lập tức rụt trở vào. khẽ thở dài rồi cất bước theo .

      Trong nhà vệ sinh, Phó Dục Ninh ra sức rửa mặt mình. Cũng biết mấy kia vẽ mặt thế nào mà chà đỏ cả mặt mới rửa sạch được, rửa xong đau đến mức như tróc da. Sau khi xác định rửa sạch hết phấn son, mới nhõm ra ngoài, lại ngờ vừa mới ra khỏi nhà vệ sinh thấy Cố Trường An đứng đấy, dáng vóc mét tám giống như thần giữ cửa.

      Phó Dục Ninh giật cả mình, tim đập thình thịch. May mà lúc này, bình tĩnh, biết thân phận người trước mặt liền giọng chào hỏi : “Cố sư huynh, sao ở đây?”

      Cố Trường An nhìn , có lẽ quá nôn nóng rửa mặt cho sạch do đó áo bị thấm ướt hơn phân nửa, tóc buộc đuôi ngựa cũng rơi ra khá nhiều, phần lớn tóc rơi xuống đều dính nước, bết vào mặt. Lúc này gương mặt vẫn đỏ ửng, phải vì trang điểm mà là do kỳ cọ quá mạnh. Dường như biết dáng vẻ mình tại cực kỳ nhếch nhác, lùi về phía sau.

      Cố Trường An nhìn mỉm cười, đưa ra chiếc khăn tay: “Lau .”

      Phó Dục Ninh kinh ngạc nhìn , rồi nhanh chóng cúi đầu, dám nhận. Thấy thế Cố Trường An liền : “Khăn sạch, chưa dùng đến đâu.”

      phải … ngại ngùng chuyện này. Phó Dục Ninh lại nghĩ đến đĩa sườn kho kia, nghĩ người đàn ông này sao luôn bất ngờ làm ra chuyện khiến lúng túng thế nhỉ? Hơn nữa trông còn rất chân thành nghiêm túc, cũng phải là cố ý.

      Từ chối khiến khó xử, nhận trong lòng lại luống cuống. rối rắm giữa khiến khó xử và khiến mình xấu hổ, cuối cùng Phó Dục Ninh lựa chọn cái sau.

      “Cảm ơn.”

      Tiếng của như muỗi vo ve, sau khi nhận lấy khăn tay liền nhanh chóng lau nước mặt. Chắc hẳn chà rửa quá mạnh nên lúc chạm vào mặt hơi đau. Cố Trường An để ý thấy mày khẽ cau lại, hai mặt tựa như bao phủ sương mù. định bảo tay chút, nhưng lời đến miệng lại trở thành: “Cũng đâu phải em là dâu, sao lại vẽ mặt đỏ chót thế kia?”

      Nhớ đến chuyện này, Phó Dục Ninh tức tối : “Còn phải trách Dương Dương sao…” dẩu môi, tiếp nữa.

      Cố Trường An cũng nghe , đơn giản là mấy đùa giỡn với nhau thôi. Nghĩ vậy liền cười, Phó Dục Ninh tinh mắt nhìn thấy, cho rằng cười , gương mặt nóng bừng lên, động tác liền nhanh hơn, mới lau hai ba cái xong.

      “Trả lại này.”

      trả khăn tay lại cho Cố Trường An, giọng cáu gắt thấy . Sau đó lại cảm thấy ổn, vì khăn đưa cho rất sạch , dùng xong nên giặt rồi trả lại mới đúng. Thế phải khách sáo mà là lễ phép.

      Nhưng Cố Trường An lại định về chuyện lễ phép với , chỉ cảm thấy da mặt này quả là rất mỏng. Bị mình nhìn thôi suýt khóc, còn dám câu nào nữa chứ. Nhét khăn tay vào túi, hai người chẳng ai với ai câu nào, trước sau trở về đại sảnh hội trường.

      “Cảm ơn , Cố sư huynh.” – Phó Dục Ninh bình tĩnh lại, có chút áy náy trước mặt Cố Trường An.

      “Khách sáo rồi.” – Cố Trường An bình thản – “Về thôi, họ còn chờ em.”

      Phó Dục Ninh đáp ừ, cố gượng cười rồi quay người bước nhanh chẳng dám quay đầu lại, giống như chạy trốn vậy. Cố Trường An khẽ cau mày, làm sợ đến thế ư? Tuy nhiên nghe thấy tiếng vui đùa truyền đến từ hội trường, lại cười ôn hòa. Thôi, con mà.

      Đêm đó tắm rửa xong lúc sắp ngủ, Dương Dương đến tìm . Phó Dục Ninh muốn mở cửa cho bạn mình lắm, bởi vì biết nàng kia muốn hỏi gì.

      Quả nhiên vừa vào phòng Dương Dương liền nhìn cười mờ ám. Phó Dục Ninh bị nàng nhìn có chút chột dạ, cầm gối đuổi: “Về phòng cậu ngủ .”

      “Đừng cáu mà Ninh Ninh.” – Dương Dương tùy cơ ứng biến – “Mình biết cậu và Cố sư huynh có gì.”

      “Vậy cậu còn cười?” – Phó Dục Ninh giả bộ tức giận nạt bạn mình.

      “Được rồi, mình cười, cười nữa.” – Dương Dương xong nhìn Phó Dục Ninh vài lần, lại nhịn được cười phá lên – “Ôi, được, mình nhịn được. Cậu biết dáng vẻ lúc cậu gọi Cố sư huynh đừng nhìn mà quả giống như vợ trẻ ấm ức vậy đó.”

      “Còn phải tại cậu à!”. – Phó Dục Ninh giận đến mức cù ấy.

      Dương Dương sợ nhất trò này, thở hổn hển vội vàng xin tha. Vất vả lắm mới yên tĩnh lại, hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa, nhìn nhau nhịn được đều bật cười.

      Đêm đó Dương Dương ngủ chung với . Lúc tắt đèn, có với Phó Dục Ninh : “Ninh Ninh, ra mình thấy cậu và Cố sư huynh rất xứng đôi đấy.”

      “Đừng vậy.” – Cách lớp chăn, Phó Dục Ninh khẽ đá Dương Dương.

      “Sao lại bậy chứ hả? Dù sao hai người bọn cậu người chưa cưới người chưa gả mà?” – Dương Dương phục, nàng càng lúc càng thấy Cố Trường An rất xứng đôi với Phó Dục Ninh – “Mình cậu nghe, con người Cố sư huynh điều kiện mọi mặt đểu rất tốt. Tướng mạo như ban ngày cần nhiều. Năng lực thành tích cao, học trò của giáo sư viện sĩ Dương, nghe sang năm đến Đại học Khoa học kỹ thuật dạy thế đấy, với trình độ ấy làm phó giáo sư tuyệt đối chơi. Gia đình nghe cha mẹ đều còn, đời chỉ có hai người trai đều đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong quân đội.”

      ghé vào tai Phó Dục Ninh giọng : “Đều là đánh giặc, người có chiến công. Còn nữa, tác phong con người ấy lại tốt, ngoài chuyện công việc hiếm khi thấy ấy qua lại với phụ nữ. Nếu buộc phải có điểm tốt ấy lớn hơn cậu chín tuổi, có vẻ hơi già.”

      Phó Dục Ninh vốn nghe đến sắp ngủ gục, nghe thấy câu sau cùng cũng tỉnh táo cười: “Tuổi tác ở đàn ông ràng như vậy chứ? Hơn nữa, người ta là chín chắn thận trọng, phải già đâu.”

      “Đúng, đúng, đúng, mình cũng là ý này, là diễn đạt đúng rồi.” – Dương Dương cũng vui vẻ - “Nghe cậu như vậy, phải là cũng có ý đó với Cố sư huynh đấy hả?”

      Phó Dục Ninh đỏ mặt, trả lời.

      Dương Dương kiên nhẫn huých : “ , rốt cuộc cậu có vừa ý Cố sư huynh chút nào vậy?”

      Phó Dục Ninh nhịn được thở dài, vô cùng nghiêm túc trả lời Dương Dương: “Đâu đến phiên mình vừa ý ấy. Nghĩ thử , sao Cố sư huynh sắp ba mươi tuổi rồi vẫn còn chưa kết hôn, người xuất sắc giống như ấy ắt hẳn thiếu người theo đuổi đúng ? Kéo dài đến tại có mấy người phụ nữ lọt vào mắt ấy đâu. Mình lại phải ba đầu sáu tay, làm sao có thể là người ấy vừa ý cơ chứ? Cho nên đừng suy nghĩ nhiều nữa, mau ngủ , ngủ .”

      Dương Dương nghĩ ngợi, cảm thấy Phó Dục Ninh rất có lý. Dù trước giờ luôn miệng mồm lanh lợi, nhưng nghe bạn thân mình như vậy trong lòng có hơi bất mãn mà lại chẳng biết gì.

      “Nếu mọc ba đầu sáu tay e rằng Cố sư huynh cũng cần đâu. Vậy phải là quái sao?”

      Dương Dương khe khẽ thầm, quay đầu ngủ, nhưng Phó Dục Ninh lại thao thức hồi.
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3
      Thoắt cái đến ngày cưới của Dương Dương và Chu Bân. Phó Dục Ninh dậy sớm đến giúp dâu tiếp đón khách mời, khách cũng khá nhiều nên bận chân chạm đất, nhận tiền mừng cũng mỏi cả tay. Hơn mười giờ đám cưới chính thức bắt đầu, Phó Dục Ninh bận rộn suốt buổi sáng, giờ phút này xem như hoàn thành đại nghiệp, núp bên cạnh xem cuộc vui.

      lướt mắt nhìn qua mọi người ở đây, trong đại viện người có thể đến tham dự đám cưới đều đến cả, nhưng duy chỉ thấy Cố Trường An đâu. Phó Dục Ninh cảm thấy lạ, theo lý thuyết Chu Bân là đàn em cùng thầy với . Trước đám cưới chạy tới chạy lui bận rộn giúp nhiều như vậy, lý nào đến tham dự lễ cưới. Lẽ nào cũng nghe thấy lời đồn đại gì đó, vì kiêng dè nên mới đến ? Nhưng chuyện này cũng khó hiểu, nếu vì vậy chẳng phải càng có vẻ chột dạ sao ?

      Thôi, dù sao cũng liên quan gì đến . Phó Dục Ninh ổn định tinh thần, chăm chú xem dâu chú rể sân khấu.

      Dù rằng Viện nghiên cứu đều là nhóm người tri thức cao cấp, nhưng lúc quậy quá còn hơn cả người bình thường. Hơn nữa còn nghĩ ra vô số trò độc địa, có lẽ là bình thường áp lực công việc quá lớn, dồn nén lâu, nên khi có cơ hội liền bộc phát. Bình thường tất cả mọi người đều ở kí túc xá, chơi trò phá rối động phòng được, thế là sau khi ăn uống no nê, mọi người bắt đầu quấy phá hôn lễ.

      Phó Dục Ninh sợ bị Dương Dương tính sổ sau nên tham gia vào chuyện này, chỉ ở bên cạnh xem, bị trò đùa của họ chọc cười tít mắt. sâu khấu Dương Dương và Chu Bân bị mọi người xúi giục ăn chung quả táo, hai người rất vất vả ăn ý nhanh chóng cắn quả táo, kết quả có người dở trò kéo sợi dây buộc quả táo lên khiến hai người cắn hụt, suýt nữa cắn vào miệng nhau. Mọi người dưới sân khấu nhìn thấy cảnh này liền đồng loạt vỗ tay reo hò hưởng ứng.

      Cố Trường An bước vào đại sảnh hội trường trong tiếng vỗ tay vang dội, vừa vào liền cảm nhận được khí náo nhiệt bên trong. Liếc nhìn dáng vẻ dâu chú rể nhếch nhác sân khấu, khuôn mặt khẽ thư thái. phải người thích góp vui nên cố ý chọn giờ này mới đến, ngờ đúng lúc mọi người hăng hái khí thế bừng bừng.

      Cố Trường An chọn ghế hàng sau ngồi xuống, ánh mắt lướt nhìn từng người phía trước, cuối cùng dừng lại chỗ Phó Dục Ninh. Có lẽ vì ngồi riêng biệt mình nên bắt mắt, mặc bộ váy màu xanh nhạt, tóc dài đen nhánh chia làm hai buộc lại xõa hờ trước ngực. Nhìn từ phía chỉ có thể thấy được nửa gương mặt , thấy vẻ mặt chăm chú nhìn lên sân khấu, khóe môi khẽ nhoẻn cười. biết nhìn thấy gì đột nhiên rất vui, ôm bụng cười đến gập cả lưng, tiếng cười trong veo thu hút cái nhìn của ngưòi bên cạnh. hoạt bát lanh lợi như vậy, cho dù cố ý khiêm tốn nhưng chỉ cần cử động lơ đãng thôi cũng khiến người khác phải ngoái đầu nhìn.

      Lòng thoáng xao động, bất chợt đứng lên.

      Phó Dục Ninh mê mẩn nhìn dâu chú rể sâu khấu, đột nhiên cảm giác được người bên cạnh đều tránh sang bên, nghiêng đầu vừa nhìn thấy được Cố Trường An đến rồi. Chẳng hiểu vì sao nhìn thấy người này, Phó Dục Ninh liền có chút lúng túng. ngồi thẳng lên, vô cùng lịch chào :" Cố sư huynh."

      Cố Trường An gật đầu, đưa phong bì tiền mừng ra. Phó Dục Ninh nhận lấy, chỉ vừa sờ vào phát giác phần tiền mừng của nhiều hơn người khác. nhanh chóng nhét vào chiếc túi mang theo bên người, lấy sổ ra mời ký tên.

      Giữa hai người là chiếc bàn , Cố Trường An cúi người ký tên của mình, Phó Dục Ninh nhìn nét chữ Khải(1) đoan chính của , tấm tắc khen câu tự đáy lòng :" Cố sư huynh, chữ của viết đẹp quá."

      (1) Chữ Khải ( khải thư hay chính thư ) là cải biên từ chữ lệ và bắt đầu phổ biến vào thế kỉ III công nguyên. Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Trung nay.

      Cứng cáp mạnh mẽ, khảng khái phóng khoáng, quả chữ như người. Đối với lời khen ngợi vô tư của Cố Trường An chỉ cười trừ, nhưng ngờ Phó Dục Ninh tiếp :" Cố sư huynh, em có thể nhờ giúp việc ?"

      Cố Trường An cúi đầu nhìn :" Giúp việc gì ?"

      Phó Dục Ninh nhanh chóng lật sổ đến tờ khác :" Tờ này bị nhòe mực trông xấu quá, có thể chép lại tờ này giúp em ạ, em muốn giữ sạch giao cho Dương Dương."

      Ánh mắt sáng rỡ nhìn , Cố Trường An bị ánh nhìn khao khát của làm bật cười :" Đây là lỗi của em, sao em tự sao chép lại ?"

      Phó Dục Ninh ngờ hỏi như vậy. Theo thấy, Cố Trường An là người tốt tính, dễ chuyện. Bị nhìn với ánh mắt giả vờ chất vấn " Lẽ nào em muốn lười biếng ?" Phó Dục Ninh cảm thấy khó hiểu, lòng có chút hồi hộp, úp mở giải thích :" Chữ viết của em đẹp."

      " Em viết xem." - làm như tin, đưa bút cho -" Viết tên của và em ."

      Phó Dục Ninh cầm bút máy trao giống như cầm củ khoai lang nóng bỏng tay. nhìn cây bút máy, biết nghĩ ngợi điều gì. Cố Trường An kiên nhẫn chờ đợi, lúc lâu sau mới thấy ngẩng đầu lên, lơ đãng lườm rồi soàn soạt viết lên sáu chữ vào sổ " Cố Trường An, Phó Dục Ninh.

      Cố Trường An nhìn sang, ý nghĩ đầu tiên là hóa ra tên là ba chữ, sau đó mới nhận ra ra cũng phải viện cớ, chữ của quả được đẹp lắm. Ngón tay nhàng gõ hai cái lên bàn, Cố Trường An mỉm cười.

      Phó Dục Ninh bị cười chỉ muốn tìm lỗ mà chui vào, gò má nóng ran bèn lấy tay che sáu chữ viết :" là xấu rồi mà."

      " Bây giờ biết rồi." - Cố Trường An đưa tay cầm sổ qua, nhận lấy bút máy - " Việc này đành phải giúp thôi."

      Phó Dục Ninh vô cùng chán nản ngồi bên cạnh nhìn sao chép, trong lòng ngăn nổi nỗi hối hận dâng trào khi còn bé sao siêng năng rèn chữ, lúc ba mẹ muốn rèn chữ luôn làm nũng lười biếng, trốn trong phòng sách đọc sách. Xem cả nửa quyển sách mà chữ chưa viết được vài tờ nên mới viết ra chữ gà bới thế này, thường bị đám bạn học chế giễu là chữ như trẻ con.

      " Em bao nhiêu tuổi ?"

      Phó Dục Ninh chớp chớp mắt, trả lời chẳng hề suy nghĩ :" Trước khi đến đây, vừa qua sinh nhật hai mươi."

      " Còn học à ?"

      " Vâng."

      " Học lớp mấy rồi ?"

      " Đại học năm thứ hai."

      Học đại học rồi à. Cố Trường An liếc nhìn , lại cúi đầu tiếp tục sao chép :" Học ngành gì ?"

      " Ngôn ngữ học Tiếng Trung."

      Phó Dục Ninh trả lời xong mới phát sao mình nghe lời thế nhỉ, hỏi gì liền đáp nấy. quay đầu, Cố Trường An cũng hỏi nữa, cúi đầu chuyên tâm sao chép danh sách.

      Lúc Cố Trường An viết xong cái tên cuối cùng, mọi người náo loạn cả lên rồi. dâu Dương Dương uống chút rượu, xuống kéo Phó Dục Ninh lên cứu giúp, cùng nhau chơi đùa với nhóm họ. Phó Dục Ninh có cách nào đành phải theo dâu và nhóm lính nữ nắm tay múa hát bản nhạc. Trong nhóm người chỉ có mỗi mặc váy, lúc xoay tròn mép váy bay phất phơ, trong mắt người khác quả giống như chim sơn ca vui vẻ. Sau khi nhảy xong cả người Phó Dục Ninh đều choáng váng, chú ý bị người ta chuốc ly rượu trắng nên bị sặc ho sù sụ, nước mắt đều tràn ra. mờ hồ cảm thấy đúng, định xuống sân khấu lại ngờ mọi người bắt đầu chơi trò giành ghế, chóng mặt, vòng đầu tiên bị loại.

      Người dẫn chương trình xấu xa đưa đến chiếc hộp, bao bằng giấy đỏ bảo rút ra chiếc thăm, chịu trừng phạt theo gợi ý trong đó. Phó Dục Ninh vỗ ngực liên hồi vô cùng đau đớn nhớ lại, trò này là do đề xuất với Dương Dương, ngờ mình lại xui xẻo thành kẻ đầu tiên bị phạt. Bất đắc dĩ chỉ đành nhận phạt. rút bừa chiếc, đưa cho người dẫn chương trình.

      Người dẫn chương trình vừa mở ra xem liền vui mừng :" Chọn bạn nam ở đây, cùng nhau uống rượu, ôm nhau xoay ba vòng tại chỗ."

      Dưới sân khấu bùng nổ, đông đảo bạn nam xoa tay nóng lòng muốn thử. Phó Dục Ninh dao dác dáo dác nhìn đám người, biết chọn người nào cả.

      Người dẫn chương trình giục :" Chọn bạn ."

      Phó Dục Ninh vẫn do dự :" Tôi biết phải chọn ai." khẽ , sắc mặt ửng đỏ, ngón tay xoắn lấy nhau.

      Người dẫn chương trình cười :" Nhiều bạn nam như vậy nhắm mắt cũng có thể chọn mà !"

      Được rồi ! Phó Dục Ninh hít sâu hơi, nhắm mắt lại, đưa ngón tay ra chỉ bừa. Trong nháy mắt, người sân khấu lẫn dưới sân khấu đều yên lặng. Phó Dục Ninh hé mắt, thấy người được mình chọn trúng - Cố sư huynh, Cố Trường An. Chẳng biết đứng ở phía trước tự lúc nào. Phó Dục Ninh ngơ ngác nhìn , vẻ mặt giống như làm chuyện phạm lỗi rồi.

      Mọi người kinh ngạc trong thoáng chốc, lại bắt đầu sôi nổi ổn ào. Cố Trường An, đây là người nào chứ, cao quý bất phàm, làm người làm việc đều cẩn thận kỹ càng, hiếm khi xuất vào những trường hợp như thế này, huống chi là tham dự trò chơi nho ở đây.

      Người dẫn chương trình cũng là đàn em cùng ngành với Cố Trường An, thấy Phó Dục Ninh chỉ trong lòng cũng nhịn được tiếng thở dài. này chọn ai được lại chọn nhầm vị đàn gần sắc nữ của ta. Nhưng dù sao đây cũng là trò chơi, ta vẫn phải làm cho chu toàn.

      " Sư huynh, xem... ?" - ta nịnh nọt đưa micro cho Cố Trường An.

      Cố Trường An liếc nhìn Phó Dục Ninh, chỉ chốc lát như vậy hối hận cắn đỏ cả môi rồi. khẽ cười, nhận lấy micro, tiếng trầm ấm :

      " Con biết uống rượu, uống với nhau thôi khỏi." - liếc nhìn đám bạn học và đồng nghiệp sôi nổi bên dưới - " Ly này tôi uống thay ấy."

      Vừa dứt lời, tràng pháo tay ủng hộ nhiệt liệt vang dậy khắp hội trường. Phó Dục Ninh hoàn toàn sững sờ, Dương Dương phía sau huých :" Đứng đờ ra đó làm gì, mau rót rượu ."

      Phó Dục Ninh cắn môi dưới, rót hai ly rượu, đưa cho Cố Trường An. nhận lấy uống hơi cạn sạch, nhanh chóng và dứt khoát khiến mọi người trầm trồ khen ngợi.

      khẽ cau mày đặt ly rượu xuống, đưa hai tay về phía . Phó Dục Ninh do dự, bước lên đặt tay lên vai . Khoảng khắc được Cố Trường An ôm, tiếng hoan hô trong hội trường suýt có thể bay cả nóc nhà. Phó Dục Ninh hoàn toàn xấu hổ chẳng dám nhìn xuống, mặt hướng vào trong, lặng lẽ đếm thầm :" ... hai... ba... "

      Xoay xong ba vòng buông hai tay ra, nhanh chóng lùi ra khỏi lòng , giống như chẳng hề xảy ra chuyện gì. Sau trận ồn ào, rốt cuộc hai người cũng được xuống sân khấu.

      Phó Dục Ninh ngồi ghế, cảm nhận được trái tim mình vẫn còn đập thình thịch rộn rã. Khóe mắt liếc nhìn Cố Trường An ngồi bên cạnh, vẫn điềm tĩnh giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

      Cuối cùng đè nén được, cất tiếng hỏi :" Cố sư huynh, mới vừa rồi ... " ràng là ngồi ở đây mà, sao lại lên phía trước vậy ?

      Cố Trường An ừ, tuy nhìn nhưng lại câu khiến đỏ mặt tía tai :" cố ý đấy."
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4
      Sau đám cưới, trong Viện nghiên cứu ai ai cũng biết đến Phó Dục Ninh, khiến muốn dọn đồ đạc lập tức trở về Tây Ninh. Nhưng Dương Dương quấn lấy năn nỉ bảo ở thêm vài ngày, đợi Chu Bân hoàn thành giai đoạn thí nghiệm tại, khi đó vợ chồng họ cùng về chung. Phó Dục Ninh mặc kệ, kết quả hôm đó liền nhận được điện thoại ba mẹ gọi đến từ Tây Ninh, , muốn chung với vợ chồng Dương Dương.

      Phó Dục Ninh uể oải cúp điện thoại, Dương Dương ở bên cạnh an ủi :” phải trò chơi thôi sao, đừng coi là .”

      “ Mình để ý chuyện đấy.” Phó Dục Ninh giọng .

      “ Vậy cậu để ý chuyện nào ?”- Dương Dương cười xấu xa trêu ghẹo – “ Mau với mình .”

      Phó Dục Ninh hừ, để ý đến nàng nữa.

      cố ý đấy …

      Nhớ đến bốn chữ này của Cố Trường An khiến Phó Dục Ninh liền cảm giác khuôn mặt mình nóng bừng. lời này là có ý gì nhỉ, là trong lúc rảnh rồi trêu đùa chơi hay là ý khác ? Phó Dục Ninh dám nghĩ nhiều, cũng dám với Dương Dương, chỉ sợ là tự mình đa tình.

      cũng chứng minh im lặng là lựa chọn sáng suốt. Sau hôn lễ cũng chưa từng gặp lại Cố Trường An, nghe Chu Bân Cố sư huynh lại nghiên cứu với viện sĩ Tống rồi. Tin tức kia khiến Phó Dục Ninh cảm thấy hơi nhõm, nhưng đa phần là nghĩ biết liệu trước khi mình có thể gặp hay . Nếu quả gặp được, vậy trong đám cưới là lần gặp mặt cuối cùng rồi. Ý thức được điều này, Phó Dục Ninh lại thấy lòng có chút buồn bã, điều này khiến hoảng hốt.

      Nếu vậy quả đó là lần gặp cuối rồi. hẳn là may mắn lắm vì chẳng hỏi gì và cũng chẳng gì cả. Nếu , lúc này có thể nguôi ngoai nỗi buồn được.

      Sau khi nghĩ thông suốt, Phó Dục Ninh càng muốn trở về Tây Ninh, nhớ nhà đến mức ban đêm suýt khóc. Nhưng ba mẹ lo lắng an toàn của , lúc đến nhờ người đưa nửa chặng đường, lúc trở về biết có vợ chồng Dương Dương chung lại càng kiên trì nhờ hai vợ chồng họ trông trừng . có cách nào khác Phó Dục Ninh đành phải chờ.

      Lúc ấy gần đến cuối tháng Tám, đương lúc nóng nhất ở Thành phố B. Phó Dục Ninh từ lớn lên ở Tây Ninh, chưa bao giờ trải qua mùa hè nóng nực như vậy, mỗi ngày đều như lá cây bị phơi khô, ủ rũ chẳng có chút sức sống nào. Ngay cả ăn cơm cũng chẳng màng, ngày nào Dương Dương đều phải réo gọi.

      Ngày hôm nay nóng đến ba mươi độ, hai người ở trong phòng rề rà cả buổi. Phó Dục Ninh chẳng biết làm sao đành phải thay bộ váy theo Dương Dương đến nhà ăn dùng cơm. Hai người vừa xuống tầng liền thấy trước xe con đỗ trước tòa nhà, khi cửa xe mở ra có hai người bước xuống. là Chu Bân chồng của Dương Dương, là Cố Trường An mất tích mấy ngày nay thấy mặt đâu. Phó Dục Ninh thoáng sửng sốt khi nhìn thấy , liền bị Dương Dương kéo đến.

      “ Cố sư huynh, trở về rồi ạ.” – Dương Dương cất tiếng chào Cố Trường An.

      Cố Trường An cười “ Ừ “, ánh mắt thóang lướt qua Phó Dục Ninh ở bên cạnh. Có lẽ mới vừa từ nơi râm mát chạy ra nắng, mắt mở to được hơi nheo lại, gương mặt cũng bị phơi đến đỏ ửng. Trông cách ăn mặc trang điểm lại mát mẻ, bộ váy lụa màu trắng, hai bím tóc buộc lên thành đuôi ngựa cao cao, lắc lư sau ót, trông rất thoải mái.

      Phó Dục Ninh vốn cũng định theo bắt chuyện chào hỏi nhưng bị nhìn như thế lại thốt nên lời, đành đứng bên cạnh Dương Dương, khẽ cúi đầu.

      Hai người này đến đưa dưa hấu, Chu Bân mang theo quả dưa đến phòng Dương Dương trước. Phó Dục Ninh đành phải dẫn Cố Trường An đến phòng của . Mở cửa phòng, Cố Trường An đặt dưa hấu lên bàn. nhfin ngoan ngoãn đứng bên, :” Dưa hấu này ướp lạnh, ăn ngay để giải nóng. Nhưng nếu dạ dày em tốt để chốc nữa ăn trưa xong trở về rồi ăn.”

      Phó Dục Ninh đáp lại, lát sau mới ngẩng đầu hỏi :” Cố sư huynh có khát , em rót cốc nước cho nhé.”

      Cố Trường An khát, nhưng nghĩ đến Chu Bân ở trong phòng với vợ chậm trễ chút liền đồng ý. Thấy vẫn cúi gằm dám ngẩng đầu lên, biết nếu từ chối khiến càng lung túng hơn.

      Phó Dục Ninh vội vàng rót cốc nước cho , Cố Trường An kéo ghế ngồi xuống, nhận lấy cốc nước hoa quả màu đỏ thẫm, nếm thử, mày nhướng sao :” Nước ô mai à ?”

      Phó Dục Ninh ngồi giường đối diện , khẽ ừ rồi hỏi lại :” Khó uống sao ?”

      có.” – Cố Trường An lại uống hớp, lần này uống hơn nửa cốc. Nghiền ngẫm thưởng thức, – “ Hơi chua.”

      Hóa ra cũng uống quen, Phó Dục Ninh nghĩ đến nhịn được bật cười, gương mặt lên hai lúm đồng tiền dễ thương – “ Mới vừa rồi em uống cũng thấy chua đấy ạ, nhưng mà vì trời nóng quá, Dương Dương bảo uống cái này có thể giải nóng.”

      Khi xong câu này, Cố Trường An bất chợt ngẩng đầu lên nhìn . Ánh mắt vô tình giao nhau Phó Dục Ninh cảm thấy tim mình đập rộn ràng. Để che giấu vẻ khác thường của mình, vội vàng cầm cốc nước ô mai khác nhấp miếng.

      Cố Trường An cười hỏi :” Mùa hè thành phố B rất nóng, so ra, Tây Ninh mát hơn nhiều nhỉ.”

      đến nơi quen thuộc, Phó Dục ninh liền tự nhiên hơn. Khóe môi khẽ nhoẻn cười :” Nếu như ở Tây Ninh bây giờ em còn mặc được cả áo dài tay đấy, chẳng cần phải mặc chiếc váy này.”

      xong kéo kéo vạt váy, ánh mắt Cố Trường An thuận theo nhìn chiếc váy , từng đóa hao li ti, nhã nhặn lãnh đạm.

      “ Chuẩn bị khi nào trở về ?” đột nhiên hỏi như thế.

      Phó Dục Ninh sửng sốt, đáp :” Em định về chung với Dương Dương và Chu Bân, chừng tuần nữa.”

      Trường An gật đầu :” biết rồi.”

      Biết rồi ư ? biết gì cơ chứ ? Phó Dục Ninh khó hiểu.

      Sáng sớm hôm sau Phó Dục Ninh còn ngủ giường bị Dương Dương đánh thức, là Cố sư huynh đợi dưới lầu. Chỉ tích tắc Phó Dục Ninh choàng khỏi cơn mơ, hỏi Dương Dương :” ấy chờ mình làm gì ?”

      nàng cười xấu xa đáp :” Chuyện hai người làm sao mình biết.”

      Phó Dục Ninh đành vội vã rửa mặt, chạy xuống lầu gặp . Cố Trường An vốn ngồi trong xe, thấy liền bước xuống.

      “ Cố sư huynh, tìm em có việc gì ạ ?” – Vẫn chưa hết thở hổn hển, Phó Dục Ninh liền hỏi.

      “ Cũng có việc gì.” - Cố Trường An nhìn , nét mặt thản nhiên – “ phải em còn tuần nữa trở về Tây Ninh sao, đúng lúc khoảng thời gian này rảnh rỗi có thể đưa em dạo chút trong thành phố B.”

      Phó Dục Ninh ngại ngùng :” Em … “

      “ Chu Bân bận thí nghiệm, nếu bảo cậu ấy lái xe đưa bọn em rồi. Nếu em muốn cũng có thể gọi Dương Dương theo.”

      Nếu gọi bạn mình theo có vẻ hay cho lắm, giống như yên tâm với vậy. Phó Dục Ninh vội vàng :” cần, cần gọi Dương Dương … ". Hơn nữa, điều do dự phải là việc này.

      “ Vậy lên xe , đến thành phố B chuyến rồi mà ngắm phong cảnh nơi này thấy đáng tiếc à ?” hỏi .

      Phó Dục Ninh biết nên gì, im lặng chốc lát, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn về phía Cố Trường An. Ánh mắt của trong veo và ôn hòa, đáy mắt gợn nét cười. Nhìn vào mắt , lời từ chối gì đều thốt ra được. cúi đầu, thẹn thùng bước bên xe.

      Ngày hôm đó, dẫn chơi cả ngày, sau khi ăn tối ở nhà hàng tư nhân xong mới trở về. Phó Dục Ninh mệt mỏi vô cùng, tắm rửa xong liền ngủ, khiến Dương Dương cố ý đến phòng mượn cớ ngủ cùng nhưng thực ra là thăm dò tin tức, kết quả được nên tức muốn chết. Hôm sau vừa sớm tinh mơ, Cố Trường An lại đúng giờ đúng giấc chờ dưới lầu, Dương Dương đưa mắt nhìn Phó Dục Ninh lên xe, ban đêm lại khoác trăng sao đón trở về. Cứ thế lặp lặp lại kéo dài suốt bốn ngày. Đến buổi tối ngày thứ tư, Cố Trường An đưa Phó Dục Ninh về trước tám giờ tối, cuối cùng Dương Dương bắt được cơ hội này liền tra khảo phen.

      “ Ninh Ninh, đây rốt cuộc là sao ?”

      Cho đến bây giờ, Dương Dương cũng biết vị đại thần Cố sư huynh này cuối cùng nghĩ thế nào. cũng phải nghĩ đến việc hỏi Chu Bân chồng mình nhưng lại kín miệng vô cùng, dù có hỏi thế nào đều chỉ câu : Yên tâm, Cố sư huynh có chừng mực.

      Phó Dục Ninh mới là người rối rắm nhất. Bốn ngày nay, đưa ra ngoài chơi, giống như lời là chỉ chơi thôi, chẳng gì khác cả. Nếu ngược lại tốt, cũng cần vừa chơi vừa suy đoán. Nhưng người này chẳng gì hết, nôn nóng chết được. Cũng thể bảo hỏi ra miệng, sau đó lại nghe trả lời là " bé nghĩ gì thế " đúng ? Có bị đánh chết cũng làm chuyện ngu ngốc này.

      Phó Dục Ninh gối tay lên đầu, lời nào. Dương Dương hỏi ra nguyên do, ở bên cạnh sốt ruột, đẩy đẩy bạn mình :" Ninh Ninh, tại trong viện đều Cố sư huynh có ý với cậu. Cậu thấy sao ?"

      " Mình biết." Phó Dục Ninh thành trả lời.

      " Vậy nếu là sao ?" - Dương Dương lại truy vấn - " Nếu ấy có ý với cậu cậu làm sao ?"

      " Có thể làm sao chứ ?" - Đợi lúc lâu, Phó Dục Ninh mới - " Mấy ngày nữa mình về Tây Ninh rồi, sau đó có đến đây nữa hay đâu ai biết được."

      Dương Dương nghe ý của , im lặng hồi lâu, khe khẽ thở dài. Phó Dục Ninh nghe trong lòng lại có chút buồn bã.

      Ngày hôm sau trời đổ mưa tí tách, quét sạch cơn nắng nóng gay gắt mấy ngày liên tiếp vừa qua. Vốn là chuyện khiến người ta vui mừng nhưng Phó Dục Ninh nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, trong lòng lại tiếc nuối. nghĩ, có lẽ Cố Trường An đến rồi. Ý nghĩ này vừa xuất , dưới lầu liền vang lên hai tiếng còi xe ngắn ngủi. Phó Dục Ninh thầm giật mình, hơi khó tin kéo cửa sổ ra. Dưới lầu, Cố Trường An che chiếc ô đen, vẫy tay với .

      Phó Dục Ninh kìm nén nỗi hân hoan trong lòng, cực kỳ nhanh chóng xuống lầu. Lúc đến tầng , nhìn thấy bóng dáng của mới từ từ bước chậm lại. đến trước mặt , ngẩng đầu nhìn trời :" Hôm nay trời mưa làm sao dạo đây ?"

      Cố Trường An giơ ô qua đỉnh đầu , che lại hạt mưa bụi li ti :" Vậy hôm nay chúng ta xa quá."

      Phó Dục Ninh quay đầu nhìn , cười ngọt ngào đồng ý :" Được ạ."

      Cố Trường An đưa đến Đại học Khoa kỹ thuật quốc phòng, trường cũ của . lúc nghỉ hè, trong sân trường vắng lặng như tờ, thỉnh thoảng có vài người mặc quân trang, đều là giáo viên trong trường. Che chung chiếc ô, giẫm lên mấy chiếc lá rơi, trong sân trường mưa lất phất, Phó Dục Ninh cảm thấy trong lòng vô cùng bình an.

      " Sư huynh, ban đầu nghĩ thế nào mà học trường quân đội thế ?" hỏi .

      Cố Trường An nhìn phía trước, cười đáp :" Xem như là mơ ước trở thành nhà khoa học mặc quân trang thôi."

      Mơ ước này đúng là quá vĩ đại, Phó Dục Ninh vỗ tay khen .

      " Còn em ?" - Cố Trường An hỏi - " Sau này muốn làm gì ?"

      " Em học sư phạm, sau này có thể ra trường làm giáo viên." - Phó Dục Ninh xong, cau mày - " Có điều em muốn làm giáo.

      " Tại sao ?"

      " Em còn muốn học tiếp ạ." - Phó Dục Ninh quay người, ngược lại từng bước, có thể đối mặt chuyện với - " Em muốn thi lên thạc sĩ, nhưng lại biết là có thể thi đậu hay ."

      " Tại sao thích học như vậy ?" Tuy là hỏi như thế, nhưng ánh mắt Cố Trường An nhìn tràn đầy khen ngợi và khuyến khích.

      " Đó là bí mật." cho biết là vì bị trình độ học vấn cao của kích thích đâu.

      Cố Trường An cũng hỏi nữa, thấy bước lên bậc thềm bên cạnh liền đưa tay dìu . Lúc này mưa , xếp ô, từ từ sánh bước cùng , suốt quãng đường tán gẫu với nhau nhưng ai nhắc đến cuộc chia tay sau hai ngày nữa.

      biết tại sao nghĩ đến việc sắp trở về Tây Ninh, Phó Dục Ninh hơi buồn. Tối hôm qua tiếng thở dài của Dương Dương quả len lỏi đến tận đáy lòng . ngủ được, nghe mưa rơi tí tách suốt đêm, khi tỉnh lại rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt chuyện. Bất kể Cố Trường An có ý với hay , hình như thích rồi. Khoảnh khắc nghĩ thông suốt kia, trong lòng giống như có vật gì đó rơi xuống.

      Phó Dục Ninh cắn môi, hỏi Cố Trường An :" Sư huynh, sao vẫn chưa kết hôn ?"

      dò hỏi, nhưng dường như hề kinh ngạc về câu hỏi của , thậm chí vẻ mặt cũng thay đổi, vẫn vô cùng bình tĩnh :" có người thích hợp."

      Phó Dục Ninh tin :" Trải qua nhiều năm như vậy, vẫn chưa gặp được người mình thích ư ?"

      Hỏi xong liền hối hận. Người mình thích nhất định là thích hợp, cho dù là người thích hợp cũng nhất định có thể kết hôn. Quả nhiên Cố Trường An chỉ cười, trả lời câu hỏi này của .

      Phó Dục Ninh hơi khó chịu, định thêm gì nữa Cố Trường An bỗng :" Bậc thềm này càng ngày càng cao rồi, càng lên nữa với tới để dìu em được, xuống thôi."

      Phó Dục Ninh đột nhiên giận dỗi, hất tay ra, :" Em muốn xuống."

      Cố Trường An thảng thốt, nhìn bàn tay trống rỗng lúc lâu mới bình tĩnh.

      " được." - kiên trì - " Lỡ như sơ suất ngã xuống bị thương sao ?"

      " Vậy đỡ lấy em."

      " Đó là hai chuyện khác nhau." - Vẻ mặt Cố Trường An cũng trở nên nghiêm túc - " Nhanh lên nào, nhảy xuống ."

      Phó Dục Ninh hiếm khi thấy nổi giận, chỉ có vào lúc này mới nhớ ra vẫn là Cố sư huynh ở tít cao kia. Sau này có thể cũng còn gặp lại người như nữa. Nghĩ đến liền khó chịu, chóp mũi cay cay, hốc mắt nóng lên, bèn ngồi xổm xuống, hai tay bó gối, đầu cũng cúi gằm vùi vào trong.

      biết qua bao lâu nghe được đỉnh đầu vang lên tiếng thở dài khẽ. Phó Dục Ninh nghĩ có thể thấy phiền, cảm thấy vô cớ gây rồi. Trong lòng hối hận sâu sắc, vẫn chưa có tư cách giận dỗi trước mặt . Lúc suy nghĩ tìm cách gỡ gạc xoa dịu khí như thế nào bất chợt cảm giác có người ôm lấy . Phó Dục Ninh hoảng hốt ngẩng đầu, thấy gương mặt gần trong gang tấc.

      " Ninh Ninh." - Lần đầu tiên gọi tên - " lớn hơn em chín tuổi, biết em có để ý hay ?"

      Phó Dục Ninh ngơ ngác, chẳng thốt nổi câu.

      Cố Trường An nhìn , nhưng lại cười. hôn lên má , :" Được rồi, biết rồi."
      hamaxinkChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :