1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hạnh Phúc Nơi Khúc Quanh - Thanh Đăng & Mộc Ngư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      [​IMG]
      HẠNH PHÚC NƠI KHÚC QUANH

      Tác giả: Thanh Đăng & Mộc Ngư
      Số chương: 34 chương + 1 PN
      Convertor: ngocquynh520
      Editor: tuyền xù
      Nguồn edit: Sưu Tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com


      Giới thiệu:

      Cuộc sống như thế nào mới có thể coi là hạnh phúc đây?

      từng chỉ cần là , cho dù trời sập xuống cũng có chống, cho dù mưa to gió lớn vẫn có phòng để tránh.

      Lúc tỉnh mộng, mới đột nhiên phát :

      Trời chưa sập xuống, cũng rồi, mưa to gió lớn chưa tới, chỉ là trong phòng lại có chỗ trú thân.

      Hạnh phúc là sao đây?

      Là có ở bên cạnh, nhàn nhạt cười tiếng, nhàng câu " trở về." sao?

      Vậy chờ đợi mang hạnh phúc tới an ủi những vết thương trước đây, nhưng hạnh phúc lúc nào cũng cách tôi rất xa.

      Hạnh phúc là gì đây?

      Tôi lẩm bẩm ở trong miệng.​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 4/4/16
      HSG2000meomeongungay thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Phần 1: Lâm Lam

      Chương 1:


      edit: tuyền xù

      " hối hận chứ?" Lâm Lam nhìn dòng người qua lại đường ngoài cửa sổ, khuấy ly cafe cầm trong tay.

      Cuộc sống tựa như dòng người ngoài cửa sổ, có người chỉ nhìn thoáng qua bạn, lại cũng có người đâm vào bạn.

      ", hối hận."

      Lâm Lam nghe xong ngẩng mặt lên, trong lòng cười khổ tiếng, nếu hối hận tại sao trong nháy mắt lại do dự như vậy? Nếu hối hận tại sao hít thở khó khăn như vậy?

      " cần phải hiểu em chấp nhận chỉ bởi vì em cần người để dựa vào, thậm chí chỉ vì tìm người thay thế ấy, để ý những chuyện này sao?" Lâm Lam ngừng khuấy café, bình tĩnh hỏi.

      " biết nhưng để ý."

      Lâm Lam chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn kỹ người đeo mắt kính gọng đen trước mặt này, đôi môi mỏng gợi cảm, lúc lâu sau mới bằng giọng điệu khiêu khích: "Bao gồm cả đứa bé trong bụng em sao?" Đọc nhấn từng chữ , tốc độ rất chậm.

      Ánh mắt sau kính tối chút, lóe lên rồi biến mất nhưng Lâm Lam vẫn bắt được.

      "Chỉ cần là em đều bằng lòng chấp nhận." Người đàn ông này từng chữ giống như là hạ quyết tâm lớn.

      Lâm Lam nghe xong gì. Chỉ cúi đầu nhìn bọt café bị mình khuấy nổi lên, lúc lâu mới lạnh nhạt : "Vậy ngày mai liền chấp nhận nó chứ?"

      "Ừ, tất cả đều nghe theo em." Giọng của người đàn ông này lộ ra nhân nhượng.

      Lâm Lam ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch lên, cười lớn với người đàn ông ngồi đối diện: "Bạch Nham, vẫn giống như trước đây." Quen biết từ đại học đến bây giờ, Bạch Nham lúc nào cũng như vậy, chỉ cần là lời của chắc chắn nghe theo.

      Bạch Nham ngồi đối diện Lâm Lam thấy bỗng nhiên cười rất vui vẻ ngẩn ra, "Em cười lên vẫn đẹp giống như trước kia."

      Lâm Lam nghe xong càng cười sáng lạn hơn, "Bạch Nham, xinh đẹp thường thường lâu dài." Giọng bình tĩnh giống như vừa rồi.

      Bạch Nham dùng ngón trỏ phải đẩy mắt kính lên, dùng giọng run run dễ nhận ra: "Lâm Lam, hãy tin tưởng ."

      Lâm Lam vẫn cười: "Bạch Nham, sợ." Quen biết 6-7 năm, Lâm Lam có thể từ mỗi động tác, mỗi vẻ mặt của Bạch Nham mà đoán ra được ý nghĩ trong nội tâm của , thậm chí thói quen này của là bởi vì !

      "Bạch Nham, lúc khẩn trương sợ hãi hãy dùng ngón trỏ đẩy mắt kính lên cái là có thể nhìn cao và xa hơn, khẩn trương sợ hãi nữa!" Lâm Lam vẫn nhớ khi đó mình lung tung với Bạch Nham. Nhìn cao và xa hơn có thể khẩn trương sợ hãi nữa , Lâm Lam cười khổ ở trong lòng, trái lại chỉ cần là người đứng ở vị trí cao sợ hơn mình, ngày nào đó cẩn thận bị thương tích khắp người.

      "Lâm Lam, có. Hãy tin , làm em hạnh phúc!" Bạch Nham nắm chặt tay của Lâm Lam kích động .

      Lâm Lam nhìn tay mình bị Bạch Nham nắm chặt cũng có ý định muốn rút tay ra, mà là nhanh chậm : "Vậy chứng minh cho em xem ."

      Lúc về đến nhà trời gần tối, trước khi xuống xe Bạch Nham với Lâm Lam hi vọng ngày mai chuyển qua, lo lắng sống mình. Nhưng Lâm Lam chỉ ngồi trong xe nhìn ráng chiều màu hồng lóe lên ở phía xa xa, vẻ đẹp mờ nhạt giống như tâm tình bây giờ của , im lặng gật đầu cái, nghĩ tới thay vì tiếp tục sống ở chỗ đó nhìn vật nhớ người, chẳng bằng rời khỏi đó sớm chút, ít nhiều cũng là giải thoát.

      Vừa vào cửa Lâm Lam ném túi xách lên ghế sô pha, vừa vừa cởi quần áo, tiện tay ném xuống đất rồi tới phòng tắm. Mở cửa, tháo tóc ra, tóc tùy ý rớt xuống vai. Vòi sen phun ra nước lạnh giống như cây kim đâm vào người Lâm Lam, nước và da rất thân thiết, trong nháy mắt đó toàn thân Lâm Lam cứng đờ, cảm giác mình muốn nghẹt thở giống như là đơn lạnh lẽo khiến người ta nghẹt thở vậy.

      Nước vẫn ngừng phun ra giống như đơn lạnh lẽo giới hạn lan tràn ra khắp phòng. Lâm Lam đứng chết lặng, mặc cho sợi tóc dính vào cổ. Cầm chai sữa tắm chặt trong tay, sữa tắm hương hoa hồng là mùi ấy thích nhất, sau khi tắm xong ấy lúc nào cũng dịu dàng bên tai ấy thích nhất mùi hoa hồng nhàn nhạt tỏa ra từ người lúc này.

      Lâm Lam hung hăng bóp chai sữa tắm, chất lỏng màu hồng dính đầy tay của , theo khe hở giữa ngón tay giọt lại giọt rơi xuống sàn phòng tắm. ấy biết ra thích mùi hoa hồng, mùi này khiến cảm thấy rất nồng và nghẹt thở.

      Khóa nước lại, Lâm Lam để ý thân thể còn ướt nhẹp, khoác khăn tắm lên người liền sải bước dài ra ngoài. "Thình thình ——" thân thể Lâm Lam ngã nhào sàn nhà, tiếng nặng nề truyền đến từ sàn nhà, vang vọng lại trong căn phòng vắng vẻ. nhúc nhích nằm sàn nhà, lúc lâu mới lộ ra nụ cười khổ. Đúng rồi, sao lại quên chứ, bao giờ có người lo lắng từ phòng khách chạy lại nữa, bao giờ có tiếng dép nôn nóng vang lên vì nữa, bao giờ có người cẩn thận ôm nữa, và vẻ mặt bất đắc dĩ thương luyến tiếc với : "Sao cẩn thận lại ngã nữa rồi! Đau ?"

      Nước mắt của Lâm Lam tự chủ được mà chảy ra, ấy rồi, bao giờ trở về nữa. Lâm Lam hi vọng đây chỉ là giấc mơ về người khiến trái tim tan nát mà thôi.

      Lau nước mắt mặt, từ từ đứng dậy, cẩn thận sờ bụng hơi nhô ra, Lâm Lam nhàng thở ra hơi, cũng may đứa bé trong bụng sao.

      Rót cho mình ly nước ấm, ngồi ghế sô pha, vẻ mặt của Lâm Lam lại trở lại lạnh nhạt như cũ, nhìn lướt qua căn phòng vắng vẻ, ngày mai rời khỏi đây, rời khỏi căn phòng sống cùng ấy hai năm. Nơi này từng tràn đầy tiếng cười của bọn họ, mỗi góc dường như vẫn có thể nhìn thấy hình dáng dịu dàng của ấy, hạnh phúc từng cách gần như vậy, gần đến mức khiến cho là chỉ cần ấy mở cửa phòng ra càng hạnh phúc hơn. Nhưng vẫn kém chút như vậy, cứ chút như vậy, hạnh phúc gần như nhốt bọn họ vào trong . . . . . . Hôm nay, hạnh phúc ở ngoài phòng cười nhạo bọn họ từng thề non hẹn biển.

      Cảnh còn người mất, quay đầu nhìn lại đoạn đường này ra là mỗi bước của đều về phía chia lìa, hạnh phúc ra là từ lúc bắt đầu luôn luôn cười nhạo ngu ngốc.

      Đàn ông mà, luôn luôn có nhiều lý do để trốn tránh trách nhiệm, tùy ý dụ dỗ tình cảm thuần khiết của người phụ nữ.

      Lâm Lam mơ mơ màng màng hình như nghe được tiếng mở cửa, dám tin nhìn cửa chằm chằm, trái tim đập thình thịch, Lâm Lam có ảo giác thiếu chút nữa nó muốn nhảy ra ngoài. Vậy mà, cho đến khi tiếng đóng cửa từ bên ngoài truyền đến, cửa vẫn động chút nào. Lâm Lam tự giễu nở nụ cười, ra là người hàng xóm trở về.

      ấy rồi, trở về nữa. Lâm Lam tự giễu tự với mình. Trong đầu vẫn nhớ , ngày đó cười dịu dàng, với : "Buổi tối chờ trở về rồi cùng nhau làm cơm tối." Ngày đó, hai tay của ôm cổ của , hạnh phúc gật đầu cái; ngày đó, cười hạnh phúc vuốt bụng hơi nhô ra của mình, muốn cho biết được làm cha rồi, nhưng cũng chính ngày đó, ấy rời . Câu kia vĩnh viễn thể thực được.

      cam lòng, cũng tin ấy rời như vậy. bướng bỉnh gọi cho nhưng trước sau vẫn là giọng nữ đổi đó: xin lỗi, số điện thoại này tắt máy. cố chấp tin tưởng ấy có chuyện, bướng bỉnh chịu bỏ mà tìm ấy, vậy mà chờ tới cũng là mẹ của ấy làm nhục và tin ấy ra nước ngoài.

      Nếu quyết định , tại sao lại dịu dàng như thế, lại vân đạm phong khinh (gió nước chảy) như thế? muốn sao còn lưu lại dịu dàng khắp phòng, khiến trở về cuộc sống mình trước kia. Lâm Lam trước sau vẫn hiểu tại sao có thể dùng phương thức như vậy rời khỏi .

      Buổi tối chờ trở về rồi cùng nhau làm cơm tối. Có phải cũng cười như vậy với người phụ nữ khác ? Lâm Lam thổi nước ấm trong tay, tầm mắt dần dần mơ hồ, tự với mình đó phải là nước mắt chỉ là hơi nước làm tầm mắt mơ hồ thôi.

      Buổi tối trong giấc mơ của Lâm Lam, mơ thấy ngày trước, ánh mặt trời buổi chiều, nắm tay của với : "Lâm Lam, chúng ta sống chung được ?" Ngày đó trời rất xanh, ngàn dặm (1 dặm = 500m) mây, nhìn ấy hạnh phúc gật đầu cái, chỉ bầu trời : "Trời rất xanh nha!" ấy nghe xong chỉ cười gì, nhìn kỹ mắt của lúc lâu mới quẹt mũi của , sâu xa: "Mắt của em cũng rất xanh!"

      Khi tỉnh lại, Lâm Lam phát gối ướt, lấy tay hung hăng lau nước mắt chưa khô mặt, bướng bỉnh tự với mình: "Gối ướt là do mồ hôi, mắt ướt là do vừa tỉnh ngủ."

      Hai tay ôm cái gối ngồi giường, Lâm Lam dựa đầu vào cánh tay, hai mắt vô hồn nhìn về phía trước, nơi đó là nơi bọn họ chụp ảnh chung. Bọn họ ngồi bãi cỏ, ấy ôm từ phía sau, ấy cười sáng lạn, cười hạnh phúc. Trong tấm hình là trời rất xanh, ánh mắt của cũng rất xanh, có ấy trong cuộc sống này vốn là xanh thẳm như vậy, chụp hình lên ánh mắt của cũng là màu xanh. Nhưng bây giờ ánh mắt của chỉ còn lại vẻ mờ mịt. ra bầu trời rất xanh cũng là đơn lạnh lẽo.

      Bạch Nham giữa trưa trở lại đón cùng ăn cơm trưa, sau đó đến cục dân chính nhận giấy đăng ký kết hôn, sau đó nữa trở về nhà của bọn họ. Đúng vậy, nơi đó mới là nhà của , nơi này chỉ còn là căn phòng vắng vẻ mà thôi, chỉ có người nhớ lại, chỉ có quá khứ có tương lai.

      Lâm Lam ngồi nhúc nhích, ở trong căn phòng này, ngoài tiếng “Tích tắc” của đồng hồ ra, tất cả đều im lặng, kể cả .

      Lâm Lam nhìn đồng hồ tường, cầm cái gối hung hăng đập tới. "Loảng xoảng ——" tiếng, đồng hồ rớt xuống sàn nhà, linh kiện của nó văng ra, kim chỉ giây vẫn cố chấp dịch chuyển chút, cuối cùng dừng ở con số 12, căn phòng rốt cuộc hoàn toàn yên tĩnh.

      Lâm Lam vùi đầu vào giữa gối im lặng khóc thút thít, tiếng "Ô ô ~~~" phát ra từ di động đặt bên cạnh, Lâm Lam vô lực cầm di động lên, màn hình ra Bạch Nham gọi tới.

      "Lâm Lam, ở trước cửa, em mở cửa liền có thể nhìn thấy rồi." Giọng hưng phấn của Bạch Nham truyền ra từ trong điện thoại. Lâm Lam gì chỉ tắt điện thoại, sửa sang lại quần áo, lau nước mắt mặt sau đó tới cửa.

      Cửa mở ra, Bạch Nham đứng bên ngoài với vẻ mặt hạnh phúc, vừa nhìn thấy Lâm Lam liền làm giống như ảo thuật lấy ra bó hoa bách hợp ở phía sau đưa tới trước mặt , "Lâm Lam, đây là chính thức cầu hôn em. Mặc dù đồng ý tặng em hoa hồng, nhưng biết em thích hoa bách hợp hơn. Lam, gả cho , được ?"

      Lâm Lam nhận hoa bách hợp trong tay Bạch Nham, hơi sững sờ nhìn gật đầu cái, Bạch Nham luôn luôn hiểu thích gì nhất.

      "Lâm Lam, muốn tự tay đeo nhẫn cho em!" Bạch Nham đưa chiếc nhẫn kim cương tới trước mặt Lâm Lam, tự tin .

      Lâm Lam lấy lại tinh thần, nhìn chiếc nhẫn trong tay Bạch Nham mà tâm tình phức tạp, biết Bạch Nham hiểu đồng ý gả cho là do giận lẩy, do cần người tới chữa trị đau thương trong lòng , trong này có tình . Nhưng mặc dù như thế, Bạch Nham vẫn giống như lấy được bảo bối, quý trọng , tốt với . "Bạch Nham, em . . . . . ."

      "Lâm Lam, cần . biết em chắc chắn vui mừng khi nhìn tự tay đeo cho em!" Chưa chờ Lâm Lam hết, Bạch Nham liền vội vã cắt ngang, vội vã đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của .

      Lâm Lam đau lòng nhìn Bạch Nham trước mặt, biết vội vã cắt ngang lời của là bởi vì sợ ra lời cự tuyệt. Nhưng lần này muốn : xứng có chiếc nhẫn này. Tuấn tú xuất sắc như lại phải ủy khuất ở trước mặt như thế.

      "Lâm Lam, đồ thu dọn xong chưa? tới đón em về nhà của chúng ta." Sau khi đeo nhẫn xong, Bạch Nham , nhìn Lâm Lam, biết trong ánh mắt của nhìn có "Tình ".

      " có đồ nào có giá trị để em mang . Nếu quyết định rời dứt khoát chút!" Lâm Lam xoay chiếc nhẫn trong tay, mặt chút thay đổi .

      Bạch Nham làm ra vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra, sờ sờ cái gáy : "Nhìn đầu óc đần độn này của xem, nếu đồng ý mãi mãi sống chung với , sau này đồ của em dĩ nhiên là của cho, nơi này có cái gì, cũng cho em cái đó."

      Lâm Lam xoay chiếc nhẫn, hơi dừng lại chút, Bạch Nham với là mãi mãi. Trước kia, lúc nào cũng buộc ấy với là mãi mãi, nhưng ấy chưa bao giờ chịu với hai chữ này. ấy mãi mãi là quá xa, chẳng bằng thực tế là cả đời. Đúng vậy, mãi mãi là rất xa, nhưng cả đời xa sao?

      Lâm Lam chỉ ôm túi xách sau đó cùng với Bạch Nham, lúc tới cửa chung cư Lâm Lam hơi do dự, cuối cùng vẫn giao chìa khóa phòng cho bảo vệ. Ngày đó ấy mang theo chìa khóa, sợ ngày nào đó ấy quay về lại vào được. " ấy trở lại đưa chìa khóa cho ấy." Lâm Lam giọng với bảo vệ, hy vọng Bạch Nham ở phía sau nghe được, muốn vì chuyện này mà tổn thương . Bảo vệ hiểu liền gật đầu với Lâm Lam cái, Lâm Lam cám ơn với bảo vệ sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ bọn họ từng ở, Lâm Lam nghĩ nếu quay về nhìn mọi thứ bên trong có phải đơn đau lòng giống như ?
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      Chris thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 2:

      edit: tuyền xù

      "Lâm Lam, em đói bụng ? đặt chỗ ở Hồng Phong Lâm rồi." Bạch Nham vừa mở cửa xe cho Lâm Lam vừa .

      "Bạch Nham, em muốn ăn đồ ăn Trung Quốc." Lâm Lam ngồi ghế phụ vừa cài chặt dây an toàn vừa với Bạch Nham khởi động xe.

      Bạch Nham cầm chặt tay lái, quay đầu lại cười với Lâm Lam: "Được, chúng ta ăn đồ ăn Trung Quốc."

      Hồng Phong Lâm là nhà hàng Tây, khi bọn họ còn học đại học rất thích tới đây, cho đến trước đây lâu vẫn hay tới đây với ấy, nhưng bây giờ cảnh còn người mất khiến biết dùng tâm tình nào đối mặt? Lâm Lam nhìn Bạch Nham lái xe, trước sau vẫn ra được ba chữ xin lỗi.

      "Lâm Lam," từ lúc Lâm Lam muốn ăn đồ ăn Trung Quốc Bạch Nham vẫn luôn im lặng, hai mắt sững sờ nhìn chằm chằm phía trước, .

      "Hả?" Lâm Lam quay đầu lại nhìn Bạch Nham, mà sững sờ nhìn chằm chằm cảnh vật ngoài xe, nhàn nhạt trả lời.

      " cần làm hôn lễ sao?" Bạch Nham dừng chút hỏi.

      Lâm Lam nhàng thở ra hơi, giọng điệu bình thản : "Chỉ là nghi lễ mà thôi, em cần, kết hôn là chuyện của hai người, em muốn quá nhiều người tham dự."

      "Vậy quá uất ức cho em rồi!"

      Lâm Lam vẫn nhìn cảnh vật ngoài xe lướt qua nhanh chóng, lắc đầu cái, bình tĩnh : "Bây giờ em có tư cách gì để hưởng thụ những thứ này chứ?" xong dừng lại chút, chua xót tiếp: "Em chỉ muốn sống bình yên, vậy là đủ rồi."

      "Lâm Lam, " Bạch Nham nghe xong, đau lòng gọi tên Lâm Lam.

      Lâm Lam quay đầu lại cười với Bạch Nham để cần quá để ý những thứ này.

      "Lâm Lam, chúng ta hạnh phúc." Bạch Nham đột nhiên đặt tay mình lên tay Lâm Lam, nắm nó chặt.

      "Cám ơn , Bạch Nham!" Nhìn Bạch Nham như vậy Lâm Lam áy náy chỉ có thể như thế, biết mình còn có thể vì làm chút gì đó, muốn cho được.

      Bạch Nham nghe xong gì thêm chỉ nắm tay của Lâm Lam chặt hơn, mọi thứ giữa vẫn giống như trước đây, tốt với , chỉ ba chữ kia.

      Lâm Lam và Bạch Nham tìm nhà hàng đồ ăn Trung Quốc trang hoàng thanh lịch tao nhã gần đây để ăn cơm trưa sau đó nghỉ ngơi chút rồi cục dân chính nhận giấy chứng nhận kết hôn.

      Nhìn sổ đỏ trong tay, tâm tình Lâm Lam phức tạp đứng trước cửa cục dân chính, chỉ đơn giản như vậy, quyển sổ nho lại tuyên bố hai người thuộc về nhau, trải qua mọi thứ cùng trong những ngày tháng sau này.

      "Lâm Lam, em là của rồi!" Bạch Nham cẩn thận vuốt ve giấy chứng nhận kết hôn, vẻ mặt vui sướng .

      Em là của rồi sao? Lâm Lam liên tục hỏi mình.

      "Lâm Lam, chúng ta về nhà chứ?" Bạch Nham cẩn thận cầm giấy chứng nhận kết hôn trong tay, tay kia cầm tay của Lâm Lam tới chỗ xe đậu.

      Nắm tay có thể làm bạn cả đời sao? có thể nắm tay cả đời bên nhau đến già sao? Lâm Lam nhìn hai tay nắm chặt nhau của mình và Bạch Nham, trong lòng phức tạp nghĩ đến.

      Cùng Bạch Nham trở về nhà, Lâm Lam ngồi ghế sô pha nhìn bóng dáng bận rộn của Bạch Nham trong phòng bếp mà nhớ lại ngày trước. Trước đây trong mắt Bạch Nham là người bảo sao nghe vậy, thích theo Tô Ngọ Dương, nhưng bây giờ lại trở thành chỗ dựa của .

      Nhìn mọi thứ trước mắt, tình cảm quen biết năm đó lại xuất trước mắt Lâm Lam.

      "Này, hai người ầm ĩ đủ chưa?" Lâm Lam ngồi ở hàng sau cuối cùng cũng nhịn được nữa liền đâm hai thằng con trai ở hàng phía trước hăng say thảo luận trò chơi mỗi người cái, giọng than phiền.

      Đây là tiết tranh luận, thông thường đều gộp các chuyên ngành lại, bình thường tiết học này các học sinh phải ngủ chụm đầu vào nhau về những đề tài mà họ cảm thấy hứng thú. Từ lâu thầy giáo ngầm thừa nhận tượng này, kết quả là tình trạng này ngày càng xấu . Nhìn tình hình trước mắt, lớp học hoàn toàn là tiết để bạn , tôi ngủ kệ tôi, tôi kệ tôi.

      Tô Ngọ Dương hăng say với Bạch Nham, thình lình bị người phía sau lưng tập kích, rất tức giận, liền quay đầu lại nhìn xem là ai ám toán bọn họ.

      "Cậu là ai? lo học việc nhà liền học người khác ám toán sau lưng!" Tô Ngọ Dương vừa thấy chỉ là nữ sinh, cho là dễ bắt nạt, .

      "Bản nương muốn ngủ, bị hai con chó nguyên do làm cho ngủ được, tức giận sao hả?" Lâm Lam quay đầu lại nhìn hai tên nam sinh kia, tức giận .

      Tô Ngọ Dương vừa nghe Lâm Lam vòng vo mắng mình và Bạch Nham là chó , cũng rất tức giận. Nghĩ mình và Bạch Nham thảo luận trò chơi sao lại làm phiền , nên cũng yếu thế : "Sao hả, nhìn ưa muốn đánh nhau phải ?"

      Lâm Lam nghe Tô Ngọ Dương xong cơn tức liền bùng lên, "A ~~ có người biết xấu hổ muốn đánh nữ sinh nè!"

      "Cậu. . . . . ." Tô Ngọ Dương bị Lâm Lam làm cho tức giận đến mức ra lời.

      "Được rồi, Ngọ Dương, cãi nhau tức giận với nữ sinh làm gì." Bạch Nham vừa thấy ổn, lập tức kéo Tô Ngọ Dương lại .

      Lâm Lam vốn chỉ tức giận với Tô Ngọ Dương, vừa nghe lời của Bạch Nham xong liền cho rằng xem thường nữ sinh, lập tức chuyển đối tượng, với Bạch Nham: "Nữ sinh sao hả? Cậu ta muốn đánh nhau với tôi, tôi đây xem thường!"

      Tô Ngọ Dương vất vả lắm mới bị Bạch Nham khuyên nhủ được, Lâm Lam vừa xong, giận đến mức quay đầu lại dùng tay chỉ Lâm Lam : "Có can đảm để lại tên với ký túc xá chuyên ngành, tôi tới tìm đấu!"

      khi Lâm Lam tức giận rất dễ dàng bị người khác khiêu khích, muốn nghĩ nhiều, "xẹt xẹt" viết tên và khu ký túc xá chuyên ngành lên quyển vở, còn ghi số di động của mình ở phía dưới, xé ra rồi dùng sức nhét vào trong tay của Tô Ngọ Dương, : "Tôi chờ cậu tới tìm tôi, xem ai sợ ai!"

      Mấy ngày sau, Lâm Lam nhận
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 3:

      edit: tuyền xù

      Ngày hôm sau lúc Lâm Lam tỉnh lại Bạch Nham làm rồi, Lâm Lam nằm giường nhìn chằm chằm trần nhà, chìm vào suy nghĩ.

      Trần nhà nhẵn bóng giống như Bạch Nham sạch , nhiễm hạt bụi nào. giống như căn nhà mà bọn họ từng ở, tường đều vẽ đầy hoa cỏ. thích tự nhiên, như và Tô Ngọ Dương tự nhiên cùng nhau tới, tự nhiên đến với nhau cũng chưa từng nghĩ nhận giấy chứng nhận kết hôn.

      Lâm Lam ngờ mình lại chìm vào sâu như vậy.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ---------

      Chương 4:


      "Ngài Bạch chờ kịp đứa bé ra đời liền nhanh chóng chuẩn bị đồ chơi cho con rồi! Sau này nhất định là người ba tốt!" Lúc thím Trương sắp xếp lại đồ đạc cầm trống lắc ở tủ đong đưa.

      Lâm Lam ngồi ghế sô pha cười nhàn nhạt, đó là Bạch Nham mua về mấy ngày trước, đường thấy bộ dáng đong đưa trống lắc của đứa bé đáng , nhịn được cũng mua cái về.

      "Chờ đứa bé ra đời, ngài Bạch nhất định mang những đồ tốt dành cho em bé về nhà!" Thím Trương vẫn nhận định Bạch Nham chỉ là người chồng tốt, mà cũng người ba tốt.

      Lâm Lam nghe thím Trương chỉ cười nhìn tờ báo trong tay.

      "Reng reng reng ——" Để tờ báo xuống, Lâm Lam cầm điện thoại lên: "Alo, xin chào!"

      "Là Lâm Lam phải ." Mặc dù phía bên kia đặt câu hỏi nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định , "Bác là mẹ của Bạch Nham, chúng ta gặp mặt ."

      Lâm Lam cầm điện thoại cũng dám nghĩ nhiều liền lên tiếng: "Dạ được."

      Để điện thoại xuống, Lâm Lam mới phát giác kết hôn với Bạch Nham hơn tháng thế nhưng lần cũng nghĩ tới gặp mặt mẹ của Bạch Nham, mà Bạch Nham lại hề gì về chuyện này.

      Lâm Lam nhanh chóng thay quần áo sau đó ra cửa, đường đều là khẩn trương nắm chặt tay thành quả đấm, vì tháng qua mình lại nghĩ tới thăm người mẹ chồng này mà cảm thấy áy náy, hơn nữa sau khi mình và Bạch Nham kết hôn đây là lần đầu tiên gặp mẹ của mà khẩn trương.

      Vào quán cafe Lâm Lam thấy mẹ Bạch Nham - Vệ Tương Lan ngồi bàn gần cửa sổ. Chỉ thấy bà khuấy ly cafe chìm vào suy nghĩ.

      Vệ Tương Lan thấy Lâm Lam tới, gật đầu với cái, tỏ ý ngồi xuống. Sau khi Lâm Lam khom người chào bà liền ngồi xuống phía đối diện.

      " Lâm, ngờ tới ngày chúng ta lấy thân phận này gặp mặt nhau." Sau khi Lâm Lam ngồi xuống, Vệ Tương Lan uống cafe hơi cảm khái .

      Lâm Lam chỉ nhìn bà, cười mà lên tiếng.

      "Tôi nghĩ với thông minh của Lâm đây, hẳn là đoán ra nguyên nhân hôm nay tôi hẹn ra đây rồi?" Vệ Tương Lan đặt ly cafe xuống, cách đầy ý vị sâu xa.

      "Lúc kết hôn gặp ngài là sơ sót của cháu!" Lâm Lam cúi đầu .

      " Lâm, tôi vẫn luôn cho là và Tô Ngọ Dương là đôi hiếm có, còn nghĩ rằng hai người . . . . . ." Vừa vừa khuấy cafe, " ngờ trái lại là Nham Nhi của chúng tôi có phúc cưới được !"

      Lâm Lam bị lời của Vệ Tương Lan làm trong lòng sửng sốt hoảng sợ, Lâm Lam tin Vệ Tương Lan biết rất ràng chuyện của ba người Tô Ngọ Dương, Bạch Nham và mình. "Có thể được Bạch Nham thương như vậy là phúc của cháu."

      "Nếu Lâm cũng cho rằng Nham Nhi sâu đậm, vì tiếc trở mặt với tôi nhiều lần, nó hy sinh vì như vậy tôi nghĩ Lâm có lẽ chỉ biết biết hai đúng ?" Vệ Tương Lan tiếp lời của Lâm Lam.

      Lâm Lam càng nghe Vệ Tương Lan trong lòng càng hoang mang, dự cảm chẳng lành dâng lên ở trong lòng .

      "Với điều kiện của Nham Nhi muốn dạng nào mà được, nhưng nó lại cứ cố chấp, để ý tới phản đối của chúng tôi với . Nó vì mà bỏ ra nhiều như vậy, nhưng Lâm, tới bây giờ làm gì vì Nham Nhi của tôi chưa?" Vệ Tương Lan đợi Lâm Lam mở miệng lại tiếp.

      "Cháu. . . . . ." Đối mặt với theo như lời của Vệ Tương Lan, Lâm Lam biết nên gì. biết Bạch Nham vốn quyết định kết hôn với đại tiểu thư vừa ưu tú vừa có tiền, nhưng sau đó vì mà bỏ qua cuộc hôn nhân đó, lại ngại đứa bé trong bụng , cùng nhau tiếp nhận. Trái lại, từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ đồng ý lời cầu hôn của Bạch Nham là vẫn luôn lợi dụng , mặc dù bây giờ xem ra Bạch Nham hình như vì mà vô cùng hạnh phúc, nhưng biết điều Bạch Nham muốn lại cho được. Trong cuộc hôn nhân này, từ đầu đến cuối Lâm Lam đều là mình ích kỷ, mà Bạch Nham cũng cam tâm tình nguyện bao dung ích kỷ của .

      " Lâm, là người thông minh, hẳn là phải hiểu Nham Nhi vì cưới mà chịu nhiều áp lực! Trước đây Nham Nhi có người bạn , Lâm nhất định biết mà đúng ?" Vệ Tương Lan xong liếc mắt nhìn thăm dò Lâm Lam, "Nó vì tiếc bỏ qua xác nhập của công ty hai nhà, lúc này Lâm hẳn là đoán được tổn thất bao nhiêu lợi ích."

      Lâm Lam vẫn cúi đầu, gật đầu cái.

      "Rất nhiều việc mặc dù Nham Nhi với , nhưng tôi nghĩ phải biết. Chuyện của và Tô Ngọ Dương mọi người đều biết, nhưng bây giờ lại sống chung với Nham Nhi, có biết những người đó nó thế nào, nghĩ nó thế nào ?" Vệ Tương Lan dừng lại nhìn Lâm Lam.

      Lâm Lam nghe Vệ Tương Lan vậy chỉ cảm thấy càng xấu hổ hơn, cúi đầu lời nào. Vệ Tương Lan đúng, quả chỉ lo cho chính mình mà chưa từng nghĩ tới mang đến nhiều áp lực và phiền phức cho Bạch Nham.

      Vệ Tương Lan thấy Lâm Lam lời nào, cũng hỏi, chỉ tiếp: "Tôi hẹn ra ngoài cũng muốn thế nào hết. Mấy năm qua tình cảm của Nham Nhi dành cho tôi vẫn nhìn thấy, tôi biết tốt, nếu phải lúc trước có Tô Ngọ Dương, tôi vẫn rất vừa lòng về . Nhưng chuyện cho tới bây giờ, tôi cũng làm chuyện chia rẽ hai người, nếu ở chung với Nham Nhi nên hoàn toàn kết thúc những chuyện qua. mang thai đứa con của người khác ở chung với Nham Nhi, có nghĩ tới cảm nhận của nó ?"

      "Bạch Nham ấy để ý, ấy đối xử với đứa bé giống như con ruột của mình." Lâm Lam lo lắng .

      Vệ Tương Lan nhìn Lâm Lam cảm thấy rất buồn cười: " Lâm, tôi vẫn luôn cho rằng là người thông minh, sao có thể ra lời giống như đứa bé vậy! Mặc dù Nham Nhi vậy nhưng trong lòng nó chưa chắc có những ý nghĩ khác. Người phụ nữ của mình lại mang thai đứa con của người khác, loại tâm tình này Lâm đặt mình vào nó để cảm nhận qua chưa?"

      Hai tay của Lâm Lam nắm chặt đặt đùi, Vệ Tương Lan sai, từ đầu dựa lập trường của Bạch Nham mà nghĩ thay , bản thân vẫn luôn trốn tránh, trốn tránh Tô Ngọ Dương, cũng trốn tránh Bạch Nham. Bây giờ Vệ Tương Lan trúng tim đen của , khiến cảm thấy trong cuộc hôn nhân này có bao nhiêu ích kỷ!

      Vệ Tương Lan nhìn Lâm Lam cắn chặt môi dưới của mình, ý vị sâu xa : "Nếu quyết định ở chung với Nham Nhi, tôi mong hãy bỏ đứa bé trong bụng."

      Lâm Lam nghe Vệ Tương Lan , vẻ mặt sợ hãi nhưng ở trong dự đoán của mình, nhìn bà.

      vẫn luôn trốn tránh vấn đề này, nhưng ngờ lại tới nhanh như vậy. phải làm sao bây giờ? Bỏ đứa bé có thể chứng minh bọn họ từng ở chung? thể, đây là con ruột của , Tô Ngọ Dương cần con nữa, nhưng thể cần con! thể vì sai lầm của người lớn mà trừng phạt con của , ngay cả cơ hội nhìn thế giới này cũng có! ích kỷ đến bây giờ vậy để ích kỷ tiếp !

      " xin lỗi!"

      Nghe được Lâm Lam trả lời, từ lúc gặp mặt cho đến lúc này Vệ Tương Lan luôn luôn cố gắng duy trì vẻ mặt tươi cười liền còn: " Lâm, tôi mong sau khi về suy nghĩ thêm chút, việc và Nham Nhi kết hôn là nhượng bộ lớn nhất của tôi, tôi nhượng bộ về chuyện này nữa. Tôi mong với Nham Nhi về cuộc hẹn hôm nay của chúng ta." xong cũng thêm nữa, cầm túi xách rời khỏi.

      Rời khỏi quán cafe, Lâm Lam cảm thấy hoảng hốt cả người, tại sao hạnh phúc luôn ngắn ngủi với như vậy. Lúc và Tô Ngọ Dương muốn nhìn kết quả tình của bọn họ Tô Ngọ Dương ; lúc nhìn thấy tương lai hạnh phúc của mình và Bạch Nham cũng là lúc phải trả giá là mất con của mình.

      Lâm Lam cúi đầu ngẩn ngơ , cảnh tượng náo nhiệt đường người đến người , gương mặt xa lạ thoáng qua trước mặt Lâm Lam, bọn họ vui vẻ, mỉm cười nhanh qua Lâm Lam.

      Có người từng với , hạnh phúc rất đơn giản, nụ cười của bạn chính là hạnh phúc. Nhưng bây giờ nụ cười của ở đâu? Hạnh phúc của ở đâu?

      "Này, đường kiểu gì vậy?" Lâm Lam mơ màng cảm giác được vai ma xát với thứ gì đó, hình như có người mắng , liền ngẩng đầu lên nhìn. Trước mặt là thiếu niên, nhàng xoa vai cho bên cạnh cậu ta, "Sao đụng vào người khác lại tiếng xin lỗi vậy?" Thiếu niên tức giận với Lâm Lam.

      Nghe thiếu niên vậy, Lâm Lam mới nhận ra chỗ vai ỷ truyền tới đau nhức, xoa vai, mắt hơi mơ hồ nhìn đôi thiếu niên trước mắt : " xin lỗi!"

      "Được rồi, chúng ta thôi?" Thiếu nữ thấy dáng vẻ rưng rưng nước mắt thất hồn lạc phách của Lâm Lam, vội vàng với thiếu niên bên cạnh.

      "Em còn đau ? Có nghiêm trọng ?" Trong từng câu hỏi quan tâm của thiếu niên, bóng dáng của thiếu niên và dần dần xa Lâm Lam.

      Nhìn bóng dáng của đôi ở xa xa, Lâm Lam cảm thấy trong lòng trận chua xót, trong trí nhớ bóng dáng vui vẻ của đôi dần dần ràng.

      "Lâm Lam, đỡ lấy!" Tô Ngọ Dương xoay người cái ném bóng cho Lâm Lam.

      Lâm Lam say mê động tác đẹp đẽ của Tô Ngọ Dương, đột ngột Tô Ngọ Dương ném bóng ngay giữa trán, "Ai ui!" Hét thảm tiếng, Lâm Lam đặt mông ngồi xuống.

      Tô Ngọ Dương thấy vẻ mặt say mê của Lâm Lam, chỉ muốn giúp trở lại bình thường, ngờ đập vào , vội vàng chạy tới lo lắng hỏi " sao chứ, Lâm Lam?"

      Lâm Lam cầm bóng bên cạnh lên ném về phía Tô Ngọ Dương, tức giận : " thử bị đập vào xem liền biết có sao hay !"

      Đối mặt với bóng Lâm Lam ném qua Tô Ngọ Dương cũng né, trái lại chạy về hướng bóng đập tới. tiếng "Ai ui!" của Tô Ngọ Dương giống như Lâm Lam bị bóng đập trúng rồi ngồi xuống.

      " là người điên, sao né hả?" Lâm Lam quát to với Tô Ngọ Dương ngồi dưới đất.

      " phải em mong bị bóng đập trúng sao? đương nhiên đành phải ngoan ngoãn bị đập trúng rồi!" Tô Ngọ Dương xoa mông đứng lên, tới chỗ Lâm Lam.

      Lâm Lam vươn tay nắm lấy tay của Tô Ngọ Dương đưa tới, thoáng cái đứng lên, phủi mông : "Em bị đập trúng liền bị đập trúng hả?"

      "Đó là đương nhiên, lời của Lâm đại tiểu thư em, Tô Ngọ Dương có thể nghe sao?" Tô Ngọ Dương nhàng kéo Lâm Lam qua, ôm vào trong ngực, vừa kiểm tra cái trán của vừa dịu dàng hỏi: "Còn đau ?"

      Lâm Lam đẩy Tô Ngọ Dương ra, vẻ mặt được tự nhiên : " đau, chút vết thương này Lâm Lam em sợ sao?"

      "Vậy quên tên của em là Lâm Lam rồi!" Tô Ngọ Dương buông tay của Lâm Lam ra, .

      "Cái đó, Ngọ Dương." Lâm Lam nhăn nhó .

      "Hả? rất đau sao?" Tô Ngọ Dương thấy vẻ mặt kỳ lạ của Lâm Lam cho là bị bóng đập trúng còn đau, lại tới trước mặt quan tâm hỏi.

      "!" Lâm Lam vội vàng nhảy về sau bước, "Sau này cũng quan tâm em như vậy sao?"

      Tô Ngọ Dương nhìn dáng vẻ nhăn nhó này của Lâm Lam, lúc này mới hiểu được đây là xấu hổ, nhịn được cười ha hả, nhàng vỗ đầu của : "Yên tâm, chỉ cần là chuyện của Lâm Lam luôn quan tâm. Nhìn dáng vẻ nhăn nhó này của em, nhìn cũng cảm thấy buồn cười!" xong lại nhịn được bật cười.

      "Tô Ngọ Dương khốn kiếp, giữ lời!" Lời ngày đó của Tô Ngọ Dương vẫn còn bên tai, bây giờ nghe mỗi chữ đều giống như kim đâm, kim lại kim đâm vào lòng của Lâm Lam. Lâm Lam vô lực nâng hai tay lên xoa mặt, nước mắt rốt cuộc nhịn được nữa chảy ra.

      "Lâm Lam, em làm sao vậy?" Cảm giác có người vỗ vai mình, Lâm Lam nghĩ cũng nghĩ liền bật thốt lên: "Ngọ Dương!"

      Bạch Nham nghe Lâm Lam bật thốt lên hai chữ mặt thoáng qua hồi đau đớn, lập tức liền thay bằng vẻ mặt quan tâm trước sau như nhìn Lâm Lam, giúp lau nước mắt mặt : "Xảy ra chuyện gì vậy?"

      Lâm Lam thấy đau đớn chợt lóe lên rồi biến mất mặt của Bạch Nham, biết lời vừa rồi của mình lại làm tổn thương , lắc đầu : " phải ở công ty sao? Sao lại ở đây?"

      " ra ngoài bàn công việc, ngang qua đây tình cờ nhìn thấy em. Xảy ra chuyện gì vậy?" Thấy Lâm Lam khóc thành như vậy, Bạch Nham vội vàng hỏi.

      Lâm Lam lấy tay lau mặt : " có việc gì. Ban nãy cẩn thận đụng vào người ta, ngờ đau như vậy, nước mắt cũng chảy ra! đừng cười em nha!"

      "Trước đây chưa từng thấy em khóc vì những chuyện này, sao càng lớn càng thích khóc vậy! thôi, đưa em về." Bạch Nham dĩ nhiên biết đó là cái cớ Lâm Lam lấy ra dọa , nhưng nếu muốn cũng muốn hỏi, muốn chạm đến số việc.

      "Ừ, về nhà em làm đồ ăn ngon cho , buổi tối chờ về!"

      "Được! Vậy em cần phải làm sao ăn ngon đó!"

      "Đó là dĩ nhiên! Lâm Lam em làm gì đó có thể ăn ngon sao?"

      "Ha ha, chờ kịp muốn ăn ngay lập tức rồi!"

      Rất lâu sau đó Lâm Lam muốn có thể tiếp tục như thế với Bạch Nham tốt biết bao!

      " Lâm, là người thông minh, hẳn là phải hiểu Nham Nhi vì cưới mà chịu nhiều áp lực! Trước đây Nham Nhi có người bạn , Lâm nhất định biết mà đúng ?" Vệ Tương Lan xong liếc mắt nhìn thăm dò Lâm Lam, "Nó vì tiếc bỏ qua xác nhập của công ty hai nhà, lúc này Lâm hẳn là đoán được tổn thất bao nhiêu lợi ích."

      Lâm Lam vẫn cúi đầu, gật đầu cái.

      "Rất nhiều việc mặc dù Nham Nhi với , nhưng tôi nghĩ phải biết. Chuyện của và Tô Ngọ Dương mọi người đều biết, nhưng bây giờ lại sống chung với Nham Nhi, có biết những người đó nó thế nào, nghĩ nó thế nào ?" Vệ Tương Lan dừng lại nhìn Lâm Lam.

      Lâm Lam nghe Vệ Tương Lan vậy chỉ cảm thấy càng xấu hổ hơn, cúi đầu lời nào. Vệ Tương Lan đúng, quả chỉ lo cho chính mình mà chưa từng nghĩ tới mang đến nhiều áp lực và phiền phức cho Bạch Nham.

      Vệ Tương Lan thấy Lâm Lam lời nào, cũng hỏi, chỉ tiếp: "Tôi hẹn ra ngoài cũng muốn thế nào hết. Mấy năm qua tình cảm của Nham Nhi dành cho tôi vẫn nhìn thấy, tôi biết tốt, nếu phải lúc trước có Tô Ngọ Dương, tôi vẫn rất vừa lòng về . Nhưng chuyện cho tới bây giờ, tôi cũng làm chuyện chia rẽ hai người, nếu ở chung với Nham Nhi nên hoàn toàn kết thúc những chuyện qua. mang thai đứa con của người khác ở chung với Nham Nhi, có nghĩ tới cảm nhận của nó ?"

      "Bạch Nham ấy để ý, ấy đối xử với đứa bé giống như con ruột của mình." Lâm Lam lo lắng .

      Vệ Tương Lan nhìn Lâm Lam cảm thấy rất buồn cười: " Lâm, tôi vẫn luôn cho rằng là người thông minh, sao có thể ra lời giống như đứa bé vậy! Mặc dù Nham Nhi vậy nhưng trong lòng nó chưa chắc có những ý nghĩ khác. Người phụ nữ của mình lại mang thai đứa con của người khác, loại tâm tình này Lâm đặt mình vào nó
      Last edited: 12/12/15
      Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 5:

      edit: tuyền xù

      " trở về!" Buổi tối Bạch Nham vừa vào cửa liền vội vã cầm đũa lên gắp món ăn đặt bàn mà Lâm Lam nấu.

      Lâm Lam nghe tiếng từ phòng bếp ra nhìn thấy Bạch Nham để ý đến tướng ăn, tới nhàng vỗ tay của Bạch Nham : "Heo tham ăn, rửa tay trước !"

      Bạch Nham bất đắc dĩ đặt đũa trong tay xuống, cười ngây ngô với Lâm Lam, : "Được rồi, liền, vợ đại nhân à!" xong liền về phía toilet.

      Lâm Lam sững sờ đứng tại chỗ, đây là lần thứ hai sau khi kết hôn Bạch Nham gọi là "Vợ", Bạch Nham luôn cẩn thận với như vậy, chỉ sợ cẩn thận làm tức giận, tiếng "Vợ" này cũng gọi dè dặt như thế, chỉ có lúc tính trẻ con của nổi lên mới cần lo lắng quá nhiều mà gọi ra.

      Bạch Nham từ toilet ra thấy Lâm Lam vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, dùng tay quơ quơ trước mắt , dùng ngón trỏ và ngón giữa điểm trán , : "Làm sao vậy? Choáng váng sao?"

      Lâm Lam lấy lại tinh thần : "Phòng bếp còn vài món ăn chưa bưng ra, em lấy."

      Bạch Nham hôn cái mặt Lâm Lam, : "Cám ơn vợ!"

      Lâm Lam nghe xong thân thể lại ngẩn ra, ngay sau đó mỉm cười với Bạch Nham rồi vào phòng bếp.

      Thấy Lâm Lam phản ứng với mình như vậy, Bạch Nham bất đắc dĩ lộ ra nụ cười khổ.

      "Thím Trương, thím có biết hôm nay Lâm Lam ra ngoài vì chuyện gì ?" Sau khi ăn xong Bạch Nham nhân lúc Lâm Lam tắm nhanh chóng hỏi thím Trương.

      "Tôi cũng chuyện này lắm, sau khi Lâm nhận cuộc điện thoại vội vã ra ngoài, hình như dáng vẻ rất khẩn trương."

      " sao? Đừng với ấy tôi hỏi thím chuyện này." Bạch Nham dặn dò thím Trương.

      "Nghĩ tới Tô Ngọ Dương có thể khiến em khổ sở khóc nức nở thành như vậy? Chẳng lẽ cho em tất cả mọi thứ thể khiến em cảm thấy hạnh phúc sao, cũng thể để em quên cậu ấy sao? Lâm Lam, phải chờ tới ngày nào mới có thể thay thế Tô Ngọ Dương đây?" Bạch Nham tâm nặng nề ngồi ghế sô pha.

      Lâm Lam tắm xong, ra khỏi phòng tắm tới ngồi vào bên cạnh Bạch Nham, tựa đầu vào vai của Bạch Nham, giọng hỏi: "Bạch Nham, có muốn em sinh đứa bé trong bụng ra ?" Lúc nãy Lâm Lam nghĩ ràng, Bạch Nham vì làm nhiều như vậy, thể tiếp tục ích kỷ nữa, thể luôn tổn thương Bạch Nham nữa. Chỉ cần Bạch Nham muốn bỏ đứa bé, liền tuyệt tùy hứng khăng khăng làm theo ý mình mà giữ đứa bé lại nữa.

      Bạch Nham giật mình nhìn Lâm Lam, biết luôn muốn sinh đứa bé này, "Làm sao vậy? Em phải vẫn luôn mong chờ nó ra đời sao?"

      Lâm Lam gối đầu vai Bạch Nham, hai tay nắm lấy tay của Bạch Nham đặt đùi, dịu dàng : "Bạch Nham, nếu muốn đứa bé này chúng ta cũng cần đứa bé này nữa."

      Bạch Nham vừa nghe xong liền ngồi thẳng người lên, hai tay nâng mặt của Lâm Lam lên, sợ hãi lại lo lắng nhìn chằm chằm Lâm Lam. Hôm nay Lâm Lam khiến cảm thấy rất bình thường.

      "Bạch Nham, muốn nó ?"

      "Nếu em muốn chúng ta giữ nó lại, tất cả đều nghe theo em."

      Lâm Lam nhìn chăm chú vào mắt của Bạch Nham, hỏi: "Bạch Nham, lòng sao?"

      Ánh mắt của Bạch Nham kiên định, : " lòng, chỉ cần là em muốn, Bạch Nham đều cam tâm tình nguyện cho em!"

      Hai mắt của Lâm Lam mơ hồ nhìn Bạch Nham, dùng sức ôm Bạch Nham, biết lòng. Thứ nhất, chỉ cần láo, ánh mắt của Bạch Nham hoảng hốt, nhưng mới vừa rồi ánh mắt của kiên định, tin lòng.

      "Lâm Lam, em có thể đồng ý với chuyện ?" Bạch Nham do dự hỏi.

      "Ừ, chuyện gì?" Lâm Lam ngồi thẳng dậy đối mặt với Bạch Nham, hỏi.

      "Có thể gọi tiếng chồng ? Em chưa từng gọi như vậy!" Bạch Nham lo lắng ra chuyện mà mấy ngày nay vẫn giấu trong lòng.

      "Chồng." Lâm Lam đau lòng nhìn Bạch Nham, người xuất sắc như vậy lại khẩn cầu ở trước mặt khiến phải ra vẻ làm chuyện mà người vợ phải làm.

      "Ừ, vợ." Bạch Nham nghe xong chỉ nhàng ôm Lâm Lam, lâu mới .

      " muốn em gọi mấy lần cũng được!" Lâm Lam cũng bị cảm xúc của Bạch Nham lây nhiễm.

      "Vợ!" Bạch Nham nhìn Lâm Lam, biết giờ phút này ở trong mắt trong lòng của chỉ có mình Bạch Nham , xuất phát từ cảm động cũng được, nhất thời cũng được, đều để ý. tin ngày đó đến, ngày mà trở thành người duy nhất trong lòng . Bạch Nham cúi đầu nhàng hôn Lâm Lam, dịu dàng rồi lại mạnh mẽ dây dưa với môi của Lâm Lam.

      Nhìn món ăn được sắp xếp xong bàn, Lâm Lam thở ra hơi rồi tới ngồi ghế sô pha. Kể từ lần thím Trương có chuyện, Lâm Lam lại chuẩn bị bữa tối lần nữa xong sau đó Bạch Nham liền quấn lấy Lâm Lam, bữa tối nhất định chỉ ăn món ăn Lâm Lam làm. Lâm Lam cảm thấy ở nhà cũng có chuyện gì làm nên liền đồng ý với Bạch Nham, nghĩ đến vẻ mặt tùy hứng của Bạch Nham lúc đó Lâm Lam lại nhịn được giọng bật cười.

      Cuộc sống bình thường mới là , bây giờ Lâm Lam mới cảm nhận được vô cùng ràng. Nhớ năm đó phòng có sáu người lúc nào cũng tụ tập lại chỗ thảo luận chuyện kết hôn, khi đó bao giờ cũng buột miệng ra: tớ chỉ lấy người mình . Bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại chút, khi đó ra lời này cũng nghĩ tới nếu người kia mà người kia , vậy nên làm gì bây giờ, nên làm sao có thể chịu đựng nổi đây? Có thể lấy người mình tất nhiên là tốt, nhưng với người phụ nữ mà , lấy người biết thưởng thức , coi trọng tài năng của , đây mới là kết cục tốt nhất của !

      Trong bốn năm đại học vẫn biết Bạch Nham thích , nhưng khi đó trong mắt trong lòng của chỉ có mình Tô Ngọ Dương, sao có thể nhận ra được Bạch Nham tốt chứ? Chưa từng nghĩ tới ngày ở cùng với Bạch Nham, thế mà ngày này tới, thế nhưng lại yên lặng đón nhận, còn là thời niên thiếu phải người mình lấy. Cuộc sống phải là vở kịch, sâu sắc hiểu đạo lý này.

      Mặc dù cuộc sống bây giờ bình thường, nhưng ở nhà làm người vợ đúng nghĩa, mỗi ngày chuẩn bị bữa tối rồi chờ Bạch Nham về, Lâm Lam cảm thấy như vậy là đủ rồi. cần lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần động tác nho bàn ăn là gắp thức ăn cho người kia thôi cũng đủ khiến lòng của Lâm Lam ấm áp rồi. Mặc dù chưa từng cùng Bạch Nham giúp nhau trong lúc hoạn nạn, nhưng là trong cuộc sống bình thường gặp chân tình. Tình thời niên thiếu rung động lòng người cuối cùng cũng hóa thành sợi tơ tầm thường, chút chân , nghĩ tới đây mặt của Lâm Lam lại lên nụ cười. Tuổi thanh xuân qua rồi gặp chân tình, có lẽ Bạch Nham cho cuộc sống như bây giờ mới đúng là ý muốn của .

      "Tiểu Lam, về." Lúc Lâm Lam ngẩn người suy nghĩ Bạch Nham về.

      Lâm Lam đứng lên tới bên cạnh Bạch Nham, cởi áo khoác, cất giày giúp , cuối cùng vẫn quên câu: " cực khổ rồi!"

      "Lúc vừa vào cửa thấy em ngồi cười ngây ngô ghế sô pha, có phải có chuyện gì vui ?"

      "Hả! Em nào có cười ngây ngô chứ?"

      " biết rồi, nhất định là làm đồ ăn ngon cho !"

      "Mèo tham ăn, lấy em chỉ vì để em làm đồ ăn cho ăn à!" Lâm Lam cố ý xoay người lại tranh cãi với Bạch Nham.

      "Đó là đương nhiên nên mới lấy em làm vợ, thế nhưng vợ biết nấu ăn lại càng tốt!" Bạch Nham ôm Lâm Lam từ phía sau, giọng vào tai .

      "Được rồi, mèo tham ăn, rửa tay rồi ăn cơm!" Lâm Lam gỡ tay của Bạch Nham ra rồi đẩy về phía toilet, còn Bạch Nham vẫn là dáng vẻ vui tươi hớn hở đó.

      Cái gọi là hạnh phúc chính là có người nắm tay của bạn cùng bạn trải qua cuộc sống thường ngày.

      "Vợ à, ngày mai là chủ nhật chúng ta dạo phố có được ?" Bạch Nham với Lâm Lam khi ăn cơm giữa chừng.

      "Được! Lâu rồi em cũng chưa ra ngoài." Mặc dù ở nhà cảm thấy buồn bực, nhưng quả lâu rồi Lâm Lam chưa ra ngoài dạo. Trước kia người hiếu động, lúc nào cũng giống như đứa bé quấn lấy Tô Ngọ Dương để ấy chơi với , nhưng bây giờ lâu rồi ra ngoài, vì thế chút suy nghĩ liền đồng ý.

      "A!" lâu rồi mới nhìn thấy người đến người đường lớn Lâm Lam vui vẻ hô lên.

      Bạch Nham thấy Lâm Lam vui vẻ như thế cũng vui vẻ cười theo, nắm tay Lâm Lam vào trong đám người.

      Lâm Lam nhìn hướng cảm thấy đúng, có chút hiểu hỏi: "Bạch Nham, cửa hàng tổng hợp phải hướng này mà?"

      Bạch Nham cười thần bí với Lâm Lam, : " chợt nghĩ đến chỗ rất hay!"

      "Chỗ nào vậy?" Lâm Lam chớp mắt, tò mò hỏi.

      "Giữ bí mật, em đến rồi biết!" Bạch Nham tiếp tục giả vờ thần bí.

      "Thần bí thế!" Lâm Lam bĩu môi .

      "Đến rồi, chính là chỗ này." Bạch Nham dừng lại chỉ vào đằng trước hăng hái với Lâm Lam.

      theo Bạch Nham, Lâm Lam chen lấn khiến đầu óc choáng váng, mơ màng, nhìn theo hướng tay của Bạch Nham ngay lập tức cả người liền tỉnh táo lại: "Hình dán ( phương thức chụp hình – tự chụp) sao?"

      "Phải. Có được ?" Bạch Nham mong đợi nhìn Lâm Lam.

      "Bạch Nham, chúng ta có thể chụp ?" Lâm Lam làm sao cũng ngờ Bạch Nham mang tới chỗ chụp hình dán.

      Bạch Nham thất vọng nhìn Lâm Lam, : " tới đây rồi chụp vài tấm , có được ?"

      Lâm Lam cúi đầu làm bộ như thấy ánh mắt thất vọng của Bạch Nham, kiên quyết lắc đầu cái.

      "Tiểu Lam, lúc kết hôn em muốn chụp hình đám cưới đồng ý, hôm nay chụp vài tấm hình coi như là hình đám cưới của chúng ta ? Có được ?" Bạch Nham dây dưa bỏ qua.

      Lâm Lam cúi đầu phản đối cũng đồng ý, Bạch Nham cứ tiếp tục dây dưa: "Tiểu Lam, trước kia em phải thích nhất chụp hình dán sao, hôm nay sao vậy? Chụp vài tấm mà? Em xem chưa từng chụp chung vơi em! có hình đám cưới, chụp vài tấm hình dán coi như là bù lại chút !"

      Lâm Lam chần chờ chút, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

      "Cám ơn vợ!" Bạch Nham vui vẻ hôn cái vào mặt của Lâm Lam.

      "Tiểu Lam, vẻ mặt của em quá cứng nhắc, làm vậy mới nè!" Bạch Nham vừa vừa làm mẫu vẻ mặt cho Lâm Lam nhìn.

      Lâm Lam nhìn Bạch Nham, làm theo nhưng được tự nhiên.

      "Ừ, chính là vẻ mặt này, chụp đây!" Bạch Nham đắm chìm trong niềm vui được chụp hình chung với Lâm Lam nên phát ra vẻ mặt đơn của Lâm Lam.

      "Tiểu Lam."

      "Hả?"

      Lâm Lam quay mặt qua nhìn Bạch Nham, ngờ Bạch Nham lại cúi đầu hôn .

      "Được rồi, Tiểu Lam em xem tấm này có đẹp ?" Bạch Nham chỉ tấm bọn họ hôn má nhau, .

      "Bạch Nham, em đột nhiên cảm thấy rất mệt, chúng ta về có được ?" Lâm Lam nhìn tấm hình trước mắt mà có ngàn vạn suy nghĩ.

      Bạch Nham nhìn ảnh chụp màn hình, hài lòng gật đầu cái: "Được, chụp cũng được vài tấm rồi."

      Sau khi lấy được hình, Bạch Nham cẩn thận bỏ vào túi tiền, với Lâm Lam đợi ở bên cạnh có chút phiền lòng nôn nóng: "Tiểu Lam, em muốn xem hình sao?"

      " cần, chúng ta thôi." Lâm Lam xong cũng chờ Bạch Nham cùng .

      Bạch Nham bất đắc dĩ kéo khóe miệng, cười khổ tiếng rồi theo.

      "Quý ngài, quý , tiệm áo cưới Tình Đời của chúng tôi mở hoạt động, hai người tham gia chút chứ?" Bạch Nham và Lâm Lam im lặng đường lớn bị ngăn cản bởi trẻ tuổi lễ nghi.

      Lâm Lam để ý, vượt qua kia về phía trước, trái lại Bạch Nham rất hăng hái, với kia: "Được, chúng tôi tham gia." xong chạy tới kéo Lâm Lam : "Tiểu Lam, chúng ta tham gia được ?"

      Lâm Lam vốn muốn cự tuyệt, ngẩng đầu nhìn mặt của Bạch Nham tâm liền mềm .

      "Cảm ơn quý ngài và quý !" trẻ vừa thấy Lâm Lam đồng ý liền vội vàng : "Hoạt động lần này của chúng tôi có chủ đề là ‘câu chuyện hôn nhân’, ngài chỉ cần lên sân khấu cùng quý này kể lại chuyện tình của hai người, sau đó hát song ca bài hát tình với quý này là được rồi. Chúng tôi chọn ra cặp có câu chuyện hay nhất để trao cho bọn họ phiếu giảm giá khi chụp hình cưới ở tiệm chúng tôi!" tới đây lại quan sát Bạch Nham và Lâm Lam chút, : "Quý ngài và quý vẫn chưa kết hôn chứ? Ở chỗ của chúng tôi còn có thể dành cho hai người cơ hội cầu hôn lãng mạn!"

      "Chúng tôi kết hôn rồi." Lâm Lam nhàn nhạt với .

      "Hả, như vậy à! Vậy quý ngài này bỏ lỡ cơ hội cầu hôn Romantic rồi!" tiếc nuối .

      Bạch Nham nghe có chút xấu hổ cười cười, Lâm Lam có thể đồng ý, cảm thấy vô cùng may mắn rồi, những chuyện lãng mạn kia liên quan tới hôn nhân của bọn họ.

      "Tới rồi." với hai người Bạch Nham.

      Lâm Lam sớm nhìn thấy người ta tấp nập bên này, lúc này sân khấu là người con trai nắm tay đẹp hát 《 hạnh phúc ngọt ngào 》, hai người nắm tay nhìn nhau cười, tình cảm dịu dàng này lập tức cuốn hút người xem dưới sân khấu sau đó là trận hoan hô.

      "Quý ngài, đến lượt hai người." Trong tiếng vỗ tay của người xem cặp đôi kia nắm tay nhau xuống sân khấu xong, lễ nghi với hai người Bạch Nham.

      Bạch Nham kích động nắm tay của Lâm Lam, hăng hái thôi. Còn Lâm Lam vẫn là vẻ mặt bất đắc dĩ.

      "Quý ngài và quý này đôi trai tài sắc, mọi người chắc chắn rất chờ mong câu chuyện tình của hai người, có phải ?" Người dẫn chương trình cho hoạt động với mọi người ở dưới sân khấu để làm bầu khí sôi nổi lên.

      Lâm Lam gì chỉ nhìn Bạch Nham, tình của bọn họ chưa bao giờ bắt đầu làm sao có chuyện để kể chứ?

      Bạch Nham gật đầu cái với Lâm Lam, cầm micro lên dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh : "Chuyện của tôi và Tiểu Lam ra rất bình thường, có chuyện Romantic để , cũng có lời thề dài đằng đẵng, chỉ có ngẩng đầu nhìn nhau cười, cho nhau cái ôm ấm áp, vậy thôi tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc rồi! Mỗi sáng lúc tỉnh dậy có thể nhìn thấy vẻ mặt yên bình khi ấy ngủ, nghe tiếng hít thở đều đều của ấy; mỗi buổi tối ấy nấu đồ ăn xong rồi chờ tôi về; mỗi ngày với tôi ‘hoan nghênh về nhà!’; với tôi ăn chậm chút, cẩn thận bị nghẹn; gắp món tôi thích ăn vào chén của tôi; . . . . . ." Bạch Nham rất bình tĩnh cũng rất chân , người xem dưới sân khấu im lặng nghe, lúc này mỗi người đều tin rằng cặp vợ chồng này rất hạnh phúc.

      " màn cảm động! Tôi nghĩ hôn nhân đáng quý là vì trong mỗi ngày bình thường luôn có người im lặng ủng hộ bạn, cùng bạn trải qua mỗi ngày bình thường! Chúng ta hãy vỗ tay cho quý ngài và quý này!" Người dẫn chương trình xong liền là người vỗ tay đầu tiên.

      "Vợ à, " Bạch Nham tiếp: "Trước kia vẫn dám ra ba chữ kia vì cảm thấy mình bé, thể mang đến ánh sáng của ngôi sao cho em, nhưng lại bằng lòng cả đời này trở thành viên bình thường làm bạn bên cạnh sao khi mặt trăng lên, dùng bé, bình thường của để tôn lên vẻ đẹp và quý phái của em. Vợ à, em!" xong, Bạch Nham rốt cuộc cũng nhịn được nữa kích động ôm lấy Lâm Lam.

      Lâm Lam ôm Bạch Nham, lời vừa rồi của Bạch Nham vẫn còn vang vọng bên tai , mình là viên bình thường sao, bé khi đứng trước mặt sao. Vào lúc này Lâm Lam cảm động, có gia thế như vậy, có bằng cấp như vậy, Bạch Nham khi nào bé, khi nào bình thường nhưng lại tự ti ở trước mặt như thế! Lâm Lam mới người bé, tự ti, ích kỷ, làm sao mà xứng với mặt trăng trong lòng chứ?

      "Quý ngài còn muốn gì với quý này nữa ?" Bầu khí dưới sân khấu rất sôi nổi, người dẫn chương trình lại lợi dụng bầu khí này muốn mang lại cao trào tiếp theo.

      Bạch Nham buông Lâm Lam ra, cầm micro : "Tôi nghĩ thiên ngôn vạn ngữ (rất nhiều lời) cũng biểu đạt được gì, tôi chỉ muốn dùng tiếng hát chân nhất để diễn tả tình cảm chân của tôi! Ngồi dựa lưng vào nhau ở thảm trải sàn nhà, vừa nghe nhạc vừa ra ước muốn của mình, em hi vọng ngày càng dịu dàng, hi vọng em đặt ở trong lòng. . . . . ."

      Lâm Lam kinh ngạc đến ngây người nhìn Bạch Nham, cho tới bây giờ chưa từng với Bạch Nham cuộc sống mà muốn chỉ là có người có thể cùng đến già, mỗi ngày yên lặng nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, nhìn thủy triều.

      "Cho đến khi chúng ta già được chỗ nào hết, vẫn coi em là bảo bối trong lòng bàn tay ——" Bạch Nham sửa lại lời bài hát, thâm tình hát, muốn với Lâm Lam muốn cuộc sống như thế nào, đều biết hết.

      Hát xong bầu khí dưới sân khấu sôi trào, Lâm Lam và Bạch Nham cũng thể bình tĩnh nhìn thẳng vào đối phương, Lâm Lam biết vào lúc này hoàn toàn xóa bỏ Tô Ngọ Dương ở trong lòng , làm sao nhẫn tâm tổn thương Bạch Nham như thế này, làm sao nhẫn tâm công bằng với đây?

      "Bạch Nham, em !" Lâm Lam thẹn thùng vào micro của người dẫn chương trình.

      Khi Lâm Lam câu đơn giản "Em " kia, Bạch Nham dám tin nhìn Lâm Lam, chờ câu này lâu như thế, rốt cuộc cũng chờ được rồi. Vào lúc này khó nén lại tâm tình kích động, Bạch Nham lại ôm chặt lấy Lâm Lam.

      "Tiểu Lam, hôm nay rất vui!" đường về Bạch Nham vẫn rất kích động, tay cầm lái vẫn ngừng run.

      "Kẻ ngốc, phải là câu em thôi sao? Sau này muốn em mấy lần cũng được!" Lâm Lam cười nhìn Bạch Nham vẫn vui vẻ thôi, .

      " tốt quá, bây giờ muốn nghe!" Bạch Nham giống như đứa bé đòi hỏi vậy.

      Lâm Lam bất đắc dĩ cười, giọng : "Em ."

      " được, quá, nghe ! tính!" Bạch Nham hài lòng lắc đầu cái.

      Lâm Lam cúi đầu hít thở sâu hơi, ngẩng đầu lên lớn tiếng vào lỗ tai của Bạch Nham: "Em !"

      Bạch Nham ngờ Lâm Lam có động tác như vậy, cả kinh, tay cầm lái căng thẳng, xe có báo hiệu trước liền ngoặt về phía cột điện ven đường. Bạch Nham vừa thấy liền vội vàng đạp phanh, may xe rốt cuộc dừng lại cách cột điện mét.

      Bạch Nham nghĩ lại mà sợ vỗ vỗ ngực, giỡn: "Vợ à, sức mạnh của câu em này !"

      Lâm Lam cũng hoảng hồn giờ mới bình tĩnh lại, trừng mắt nhìn Bạch Nham, : "Cũng được, còn tưởng rằng cái mạng này của em chết dưới tay chứ!"

      " làm sao chịu để vợ bị thương chứ! Vợ là bảo bối, còn kịp đó!"

      "Chỉ biết miệng rất ngọt, lo lái xe !" Lâm Lam vừa gõ lên trán của Bạch Nham vừa .

      "Dạ, vợ đại nhân !" Bạch Nham làm ra bộ dáng cấp dưới phục tùng cấp , .

      "Ha ha ha ha. . . . . ." Trong chuỗi tiếng cười, xe lại chạy tiếp, chạy về phía cái tên là hạnh phúc.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :