Hạnh phúc giống như một đóa hoa - Phỉ Ngã Tư Đồn

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221



      HẠNH PHÚC GIỐNG NHƯ ĐOÁ HOA.

      Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn.

      Edit: Hamano Michiyo

      [​IMG]


      Mạnh Triết Triết nổi điên lên, hét vào cái điện thoại: “Vu Giang Hạo, rốt cuộc có đồng ý hay ?”

      Đầu bên kia di động vang lên những tiếng tạp giống như là người nghe điện cầm máy ngang qua mấy cánh cửa vậy, tiêng lật sổ ghi chép cùng chuyện ồn ào lọt vào ống nghe ngớt. “ bận?” Thanh của đột nhiên trở nên ôn nhu như nước. “Ai dà, vậy ngại quá, Vu Bộ trưởng”

      Vu Giang Hạo hít sâu hơi : “Triết Triết, em đừng tỏ ra như vậy, bây giờ phải xuống làng ngay, lát nữa gọi lại cho em có được ?”

      cười lạnh: “ được, em so với bận rộn hơn nhiều.”

      Hung tợn ngắt điện thoại, cảm thấy mình vô cùng mệt mỏi, họ gây gổ cãi cọ nhau như vậy suốt hai mươi năm rồi, hơn nữa còn chẳng ra đầu ra đuôi bao giờ hết. ra hồi còn bé, hai người thân thiết hoà thuận biết bao nhiêu, mười tuổi cùng chung chí hướng lén đến gara ôtô phía sau núi hái trộm quả sơn trà rồi. Khi lên cấp hai phân biệt thường trở nên ràng hơn, con trai hay tuỳ tiện chuyện tán gẫu cùng con nữa, nhưng mà ngoại lệ. Sáng sớm gặp nhau trong phòng ăn của trường, vô cùng hùng hồn gào to tên lên: “Mạnh Triết Triết, mua giúp mình hai cái bánh bao.” Tan giờ học, nhìn thấy đứng ở phía xa, cũng cây ngay sợ chết đứng mà gào tới: “Vu Giang Hạo, cho mình mượn vở bài tập số học của cậu xem chút.”

      “Xem chút cái gì, chính là chép bài có.” tức giận dừng lại, vạch trần ngay bộ mặt xảo ngôn lệnh sắc[1] của . Tuy thế, vẫn dựa vào tường mở cặp sách rồi lục tung trong đó phen, lôi ra quyển vở ghi chép của mình đưa đến. cười nịnh nọt, nhận lấy bỏ vào túi xách của mình: “Chép chút cũng mất miếng thịt nào, đừng hẹp hòi như thế chứ.”

      Khi học lên cấp ba, hai người vẫn trước sau như hoà thuận hữu nghị, song vì khác khoa cho nên học cùng tầng. học chuyên lý, học chuyên văn, thế nhưng khả năng hoàn toàn trái ngược. Môn số học của tốt đến mức làm người ta tức điên lên được, còn điểm ngữ văn của lại khiến cho người người phải thét lên tuyệt vọng.

      Vào dịp đầu năm theo cha mẹ đến nhà chúc Tết, phụ huynh hai nhà ngồi ở ngoài phòng khách thăm hỏi lẫn nhau, trốn vào trong thư phòng chuyện tào lao. “Cái đó mới gọi là ưu thế…” Vẻ mặt vô cùng đắc ý. “Thứ mình muốn chính là được để ý, nếu học trong lớp tự nhiên ai cũng cho rằng giỏi số học là việc thiên kinh địa nghĩa[2] mà thôi, còn như bây giờ, giáo viên chủ nhiệm lớp văn coi mình là hòn ngọc quý tay luôn ấy chứ.”

      Bước vào gian phòng ấm áp, vừa đến cửa cởi bỏ cái áo khoác nặng nề bên ngoài, bên trong là thân đồ trắng, quần trắng, áo trắng, giầy cũng trắng nốt, đôi chân dài duỗi ra nhấc lên như cánh cò bay bay vậy. Còn dám tự nhận mình rất tuấn tú nữa, khịt mũi khinh bỉ trong lòng. vốn cao ngang bằng nhau, lên đến cấp hai đột nhiên lớn vượt hẳn lên, giống như là cây măng sau cơn mưa mùa xuân, nháy mắt cao hơn cái đầu. Mỗi lần cùng chuyện đều phải ngước lên, vì thế hết sức thù ghét chuyện này.

      “Ai da…” đá vào cái bàn uống trà, chén nước thuỷ tinh bên liền hơi hơi sóng sánh. “Mình cậu nha, kẻ thăng quan liền thèm đãi khách nữa chứ gì?”

      hoàn toàn chẳng hiểu cái gì, trợn to hai mắt nhìn . nhếch môi cười: “Đồng chí thư kí đó nha, cùng cấp với cha mình cơ đấy.”

      đúng là chuyện cười mà, thiếu chút nữa quên mất mình bị chọn làm bí thư đoàn của lớp, đó hoàn toàn là trò đùa dai của cái tên Vương Lỗi. Hôm đó bí thư đoàn trường hát hò vô cùng khí thế sân trường, hát đến chẳng ra xưa hay nay đám con trai ban khoa học tự nhiên đột ngột trúng tà, cũng muốn chọn bạn nữ làm bí thư đoàn, kết quả cả lớp có mười hai người là con lại bị chọn trúng.

      Từ đó về sau gặp mặt nhiều hơn, làm trong hội học sinh, thứ tư nào cũng đến lớp tìm gọi với vào: “Viết báo cáo , Mạnh thư ký, được quên nhiệm vụ tổ chức an bài đâu nhé.” Tiểu tử choai choai mà nghiễm nhiên có bộ dáng của nhà thuyết pháp chính phủ rồi, đúng là gia học sâu xa mà.

      Việc học nặng như thế mà còn thúc giục như lấy mất hồn người ta vậy, chỉ còn cách làm hai phần miễn cưỡng coi như có lệ. Thế là cứ mỗi lúc tan giờ học vào chiều Chủ nhật, sân truờng lại có tiếng đài phát thanh giòn giã kêu lên tên của : “Tác giả, học sinh năm hai ban khoa học tự nhiên, Mạnh Triết Triết”. Ai ngờ điều này cũng mang đến ít lời đồn đại, những lời chuyện linh tinh của các lớp khác đôi lúc cũng đến tai , ỷ thế chiếm đoạt mất radio của trường. Tính tình của vì thế mà trở nên bạo phát như lửa, gặp liền trừng mắt lạnh lùng: “ có thời gian, tìm người khác ."”

      “Mình có thể tìm ai đây chứ?” Mặt của nhất thời xịu xuống: "Ủng hộ công việc chung chút mà, Triết Triết.”

      Tâm tình của lúc ấy rất tệ: “ ủng hộ, tự mình làm !”

      "Mình?" Vẻ mặt trở nên đùa bỡn: “Cậu cũng biết từ đến lớn mình chưa viết được cái gì ra hồn bao giờ mà.”

      Hừ, tốt xấu gì điểm thi của bọn họ cũng đứng số số hai, người này như thế nào mà lại lẫn vào được top mười của khối khoa học xã hội chứ, đúng là chế độ giáo dục có mắt tròng. khinh bỉ nhìn : “Vậy mỗi khi thi cậu làm sao mà viết bài?”

      “Đều là lối văn chương sáo rỗng kiểu cách, tầm thường thôi…”

      Ngược lại, chỉ có thể viết lối văn chương sáo rỗng kiểu cách mà sau này khi thi vào đại học, dựa vào mấy bản báo cáo tổng kết cùng tài liệu màu mè của mình, đầu tiên là hệ đoàn uỷ, sau đó là viện đoàn uỷ, cuối cùng là hiệu đoàn uỷ đường thăng chức lên, còn chưa ra khỏi cổng trường mà người ta biết đến, thành công vĩ đại đếm xuể. Cùng học suốt mấy năm liền, cùng đứng chung trong cái sân, chỉ đơn giản là kẻ phạp thiện khả trần[3] mà thôi, cuối cùng đến cả mẹ cũng phải càu nhàu: “Con xem Giang Hạo kia kìa, người ta viết văn mà cũng làm nên cơm nên cháo, con mỗi ngày phong hoa tuyết nguyệt, nửa điểm hữu dụng cũng có.”

      vâng vâng dạ dạ, đến lúc được nghỉ về nhà lại vô tình bắt gặp Vu Giang Hạo xe buýt, tóm lấy hỏi: “Sao cậu ghi danh vào hội văn học của xã?”

      răng nanh sắc bén trả lời: “Thứ mình học là tin tức cùng truyền thông, phải là trung văn.”

      “Buổi chiều thứ hai đến đoàn uỷ , mình có chuyện cần với cậu.” Lại còn bằng cái giọng hách dịch nghiễm nhiên như quan sai nữa. “Đơn đăng ký xin vào Đảng phần cũng viết, như thế làm sao mà tiến bộ được chứ?”

      “Hừ, thế mình làm phần tử thụt lùi lạc hậu ở đằng sau là được chứ gì!”

      Tiếng gầm bộc phát, cả xe đều quay lại nhìn bọn họ, trợn mắt nhìn , chút chậm chạp trừng lại. Trừng nữa, trừng nữa, bất chợt cười rộ lên: “Ai, ai, con ngươi sắp rớt ra rồi kìa…”

      Rốt cuộc cũng nhường ba phần, chẳng phải vì sợ, mà theo như cách giải thích đó là thèm chấp nhặt với phụ nữ. Tính khí của nóng nảy vội vàng mà lại trầm ổn ôn hoà, huống chi còn là con , từ lúc chơi cùng với nhau ba mẹ luôn dặn dò: “Nhớ chiếu cố em tốt vào đó.”

      lớn hơn bảy tháng, cho tới bây giờ vẫn luôn gọi cả tên lẫn họ của , Vu Giang Hạo, tới bây giờ cũng luôn gọi cả họ lẫn tên Mạnh Triết Triết của .

      Chỉ có lần, đó là lúc vừa mới làm, gặp ở trong phòng ăn. dẫn theo bạn vô cùng xinh đẹp, lo người ta hiểu lầm nên vội vàng giới thiệu: “Đây là em của .”

      Trọng sắc khinh bạn, trọng sắc khinh bạn, trọng sắc khinh bạn! ở trong lòng thầm mắng ba lần, mặt lại nở nụ cười với lúm đồng tiền như hoa. Phút cuối nhờ xe để về, giả vờ khen lấy khen để bạn của , dụ cho nghe đến mức nở từng khúc ruột[4].

      Đến giữa trưa, mở di động lại nữa, định lên lầu ăn cơm điện thoại phòng làm việc lại vang lên ầm ĩ kinh trời động đất, người gọi hoá ra là : “Triết Triết, rốt cuộc em muốn thế nào?”

      Ngay lập tức nàng quyết liệt như ném đá vào chiêng[5]: “Chính muốn còn gì?”

      “Chờ chút, chờ chút, sao em lại như vậy?”

      “Tôi còn có việc, tôi cúp máy đây.”

      Rốt cuộc nóng tính hét ầm lên: “Mạnh Triết Triết, em đến cùng là xảy ra chuyện gì? Đừng có mỗi ngày đều cố tình gây nữa được ?”

      cũng hét lại, thanh the thé phát ra từ cổ họng: “Phải, tôi chính là cố tình gây đấy, Vu Giang Hạo, tôi cho biết, chừng nào còn chịu ly hôn với tôi, tôi liền náo loạn đến chết mới thôi.”

      “Rầm…” đem điện thoại ném , ngồi phịch xuống thở hồng hộc tức tối.

      Quả nhiên là có chút giao tình cũng thể kết hôn, hôn nhân chỉ là phần mộ của tình mà còn là phần mộ của tình bạn. Lúc ấy quyết định kết hôn mới lý tưởng làm sao, lên giường vợ chồng xuống giường quân tử, còn có cả hiệp ước ba điều, kết quả thực tế chứng minh chuyện hề đơn giản như vậy.

      Tuần trước từng hỏi : “Tại sao lại cầu hôn với em?”

      Lúc ấy làm gì? Xem tin tức hay là xem đá bóng? Áo ngủ là mua, màu xám tro nổi lên làn da rám nắng, được nuôi ăn ngủ suốt ngày, bây giờ tròn vo như con gấu Teddy, chả còn đâu bóng dáng cò trắng năm ấy nữa. Thoải mái duỗi chân nằm ghế salon, ở nhà luôn lười biếng vô cùng, thấy thế nhịn được ngăn trước TV, liền thuận miệng đáp lại: “Vì em nuôi chồng rất tốt chứ sao!”

      “Vu Giang Hạo!”

      Ah? lại đột nhiên giống như bị ma nhập : “ em, em đến tận xương tận tuỷ, có em ngày thể sống nổi, thể làm được gì khác hơn là cưới em trở về.”

      trôi chảy thuận lợi đến thế làm cho cảm thấy chua đến tận chân răng, vội vàng cầm lấy cây tăm xỉa xỉa cạo cạo, chỉ sợ răng từng cái từng cái rớt xuống toàn bộ mất. Quá đáng sợ, người đàn ông này.

      _ _!

      Lúc cầu hôn chỉ hướng phân tích đủ loại quan hệ lợi hại: “Đầu tiên, lão đại cậu còn nữa, ấy, đừng có trừng mình, được, là trưởng thành rồi. Tiếp theo, mẹ mình rất quý cậu, sợ dính phải bà mẹ chồng độc ác biết gốc rễ, xử lý nổi quan hệ mẹ chồng-nàng dâu, các chuyên gia rằng quan hệ này so với quan hệ tình cảm vợ chồng còn cần xử lí thận trọng hơn cơ đấy. Còn nữa, chúng ta đều bị mọi người bức hôn, tránh khỏi được mệt nhọc. Cuối cùng, cả hai đều chẳng còn khí lực giằng co, bằng bây giờ sớm hợp lại làm , giữ thực lực làm ăn sau này.”

      câu cuối cùng đả động đến , quả chẳng còn khí lực để giằng co nữa, thời đại liệt hoả phanh du, hoa tươi gấm vóc oanh oanh liệt liệt kết thúc từ lâu rồi. cũng chẳng còn thời gian để tranh cãi nữa, đời này muốn kết hôn, lại nỡ làm tổn thương đến cha mẹ.

      có tình làm sao, bọn họ có tình bạn kéo dài đến tận hai mươi năm liền, chỉ sợ còn dài lâu hơn cả phần của tình cõi đời này mất. Sư thái , chúng ta luôn số người, sau đó đến khi kết hôn lấy trong số những người đó. Trương Ái Linh[6] cũng , cõi đời này có đoạn tình cảm nào là thiên sang bách khổng[7] hết. Lý Bích Hoa lại , có chuyện chỉ giống như cái móng tay, cắt liền cắt, còn khổ đau, hơn nữa sau này dài ra như cũ; mà có chuyện lại giống như hàm răng, nhổ xong rồi vẫn lưu lại vết thương cùng nỗi khổ riêng trong lòng, vĩnh viễn cách nào khép lại.

      vừa mới bỏ chiếc răng, trở thành vết thương cả đời cách nào lành lại, nơi đó có những thiếu sót gì, vĩnh viễn có khả năng đền bù nữa, chỉ ngụm nước thôi cũng đau đến còn muốn sống, cho nên dứt khoát thèm để ý đến, cũng quên nơi này từng có chiếc răng sâu tồn tại.

      Kế hoạch cũng tương đối hoàn thiện, ăn cưới xong về nhà cha mẹ mỗi người ăn cơm, sau đó ai đường nấy. Bất quá cũng có số việc nằm ngoài kế hoạch, giống như việc sau khi cầm được tờ đăng kí kết hôn, tối hôm đó, liền danh chính ngôn thuận ngủ nhờ trong phòng của , mè nheo chịu ra.

      “Em mau nhắm mắt lại.”

      “Tại sao muốn tôi nhắm mắt lại?”

      “Tin tức của em cũng quá nhạy bén , chủ nhiệm phụ liên đổi người rồi, chị Hứa đến chánh hiệp lúc Phó chủ nhiệm rời .”

      "Dừng tay! Còn dừng tay tôi đánh đấy! Tôi đạp đấy! Lưu manh!"

      "Được rồi được rồi, đều là lỗi của , có được hay ? tự kiểm điểm mình là được, nên cùng Phương Văn Nhã ăncơm với nhau. Nhưng đó xác thực là vì công việc, chồng chưa cưới của ấy làm cái chuyên đề về việc học tập. chuyện này sau , sao em ở cùng chỗ với mấy người trong đài truyên hình?”

      “Trong đài truyền hình có ai là người tốt hết!”

      "Ai ai, chớ công kích tin tức truyền thông nha."

      “Hừ, tôi còn công kích cả quan viên chính phủ nữa đấy!”

      “Á, em đạp sao? Quá độc ác. Phương tiểu thư người ta thế nhưng có chồng chưa cưới rồi, em còn suy nghĩ lung tung cái gì nữa. Đêm hôm khuya khoắt, mau tắm cái rồi ngủ .”

      bậy! Lần trước ta là bạn Triệu tổng, lần này lại là Khang phó thị trưởng, mau cho ràng, rốt cục quan hệ giữa hai người là như thế nào? Hôm nay cho ràng, tôi nhất định để yên cho đâu!” điên loạn nhảy từ ghế salon xuống, hệt như cái ấm trà chống nạnh vậy.

      “Hiệp ước ba điều, mục hai, can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau.” rốt cục tức điên người, hét ầm lên. “Em cùng Tôn Thiếu Thuỷ ăn cơm, tôi chữ cũng hỏi em!”

      vẫn tiếp tục chọc tức : “Tôi và ly hôn! Hiệp ước ba điều mục thứ ba, khi bên cảm thấy cần thiết phải ly hôn liền giải trừ quan hệ vợ chồng.”

      "Mạnh Triết Triết!" giống như hoàn toàn bị chọc giận, nổi điên lên.

      "Dừng tay! Khốn kiếp! Lưu manh!"

      “Hôm nay tôi liền lưu manh cho em xem!” tức giận đến mức thở hổn hển. “Tôi tin trị được em! Em mỗi ngày đều cố tình gây với tôi, đừng cho là tôi biết, em muốn ly hôn sao, tôi càng rời, đời này tôi buông em ra đâu! Em tôi, quan hệ, cho dù em có hay tôi vẫn nhất định bám chặt lấy em!”

      " được!" bắt đầu khóc lóc, giãy giụa vô vọng, căn bản phải là đối thủ của : “Hôm nay được, được!”

      “Con mẹ nó, tôi hôm nay nhất định phải được! Ít nhất cũng phải tính đến chuyện kì an toàn hay an toàn. Em ngay cả con cũng muốn sinh cùng tôi, đừng cho là tôi biết trong lòng em vẫn còn nghĩ đến người nào! Đời này em khỏi cần phải nghĩ đến nữa! Cả đời này em chỉ có thể là vợ của tôi! Đừng có mà mơ tưởng!”

      Nước mắt của đột nhiên rơi xuống: “Em mang thai.”

      Hai người cứng đờ tại chỗ, giống như bị làm cho ngốc , vẫn nắm lấy cánh tay của hề nhúc nhích. Qua lâu mới nhớ tới, phản ứng hệt như bị kim châm cho đến nhảy dựng cả lên, suy nghĩ chút lại có vẻ đúng, bèn cúi người xuống: “Triết Triết…”

      lấy tay bưng mặt khóc, vội vàng kéo tay , lại dám mạnh quá: “Triết Triết, em đừng khóc nữa, sai rồi, lưu manh, em cứ đánh có được hay ? Em đừng khóc nữa.” Tay chân luống cuống hẳn lên: “Em đừng khóc, đừng khóc mà, chuyện gì cũng đồng ý với em, trước hết em đừng khóc nữa.”

      Nàng khóc càng lớn hơn: “Tôi muốn ly hôn với !”

      " được!"

      "Tôi muốn sinh con!"

      " được!"

      giống như đứa trẻ, “oa” tiếng lại tiếp tục gào lên, kiệt sức, trượt từ ghế salon xuống ngồi sàn nhà, lấy trong ví ra gói thuốc, vừa mới bật lửa lại nghĩ tới , tâm phiền ý loạn đem bao thuốc vò thành cục, muốn ném , cuối cùng vẫn là siết chặt.

      “Triết Triết, em đừng khóc nữa, nếu em muốn đứa bé này, sinh nó ra cũng được.”

      dừng chút.

      cười đầy tự giễu: "Nhìn xem, Vu Giang Hạo đúng là có cách nào nắm được Mạnh Triết Triết.”

      nức nở: "Vậy mẹ sao, nếu bà biết làm ầm lên mất.”

      “Em , tôi , bà đâu mà biết được?”

      hoài nghi nhìn : “ làm gì mà đối với tôi tốt như vậy?”

      rút ra điếu thuốc từ chiếc hộp bị vò đến nhăn nhúm, từ từ vuốt thẳng, đốt nó lên. Dùng sức hít hơi, nhả ra làn khói xám trắng, hời hợt : “Tôi em quá, em đến tận xương tuỷ, có em ngày tôi thể sống nổi, khó khăn lắm mới cưới được em, làm sao có thể dụ dỗ để cùng em sống tốt qua ngày được chứ?”

      Cũng là những lời ngọt xớt như ngày trước, nhưng tại sao khi nghe được lại có chút cay cay, cũng biết nên buồn nôn hay , chỉ cảm thấy cả người đều thoải mái.

      Hai ngày nghỉ này đến phiên trở về nhà cha mẹ .

      Như thường lệ vẫn là bàn đầy thức ăn, còn cố ý làm cho thêm món cá kho pecca[8]

      “Triết Triết, mau ăn ” Mẹ cười nịnh nọt: “Biết các con sắp về nên cố ý gọi dì cùng nhau mua cá pecca, nhớ tới lúc con thích ăn món này, Giang Hạo còn bé liền trêu chọc bảo con là con mèo con mèo , bảo con chỉ thích ăn cá.”

      Mùi tanh của cá xông thẳng lên cổ họng, chật vật ném chiếc đũa xuống, vọt tới phòng rửa tay nôn sạch mọi thứ trong bụng.

      cũng vội buông đũa vào theo, nhìn nôn đến mức nước mắt trào cả ra, tiếng nào, đưa cho chén nước ấm để súc miệng.

      Mẹ cũng vào theo: “Sao rồi? Triết Triết, con bị sao vậy?”

      sao đâu.” Đầu còn thèm quay lại. “Là ăn ngon thôi, ấy luôn ăn ngon miệng, hôm qua trời mát nên ăn hơi nhiều, ở nhà liền bị đau bụng. ”

      “A? khám bác sĩ chưa?”

      “Rồi ạ, bác sĩ chỉ là ăn nhiều quá thôi!”

      “Vậy mau uống chút hoắc hương chánh khí dịch[9] , để mẹ mua .”

      Những tiếng bước chân xa dần, nhà vệ sinh lầu dưới rất rộng rãi, bồn rửa mặt làm từ đá cũng lớn, dán da lạnh như băng. lên tiếng, cũng động, hai người đứng ở bên trong, nhìn thấy qua lớp kính trước mặt, liền nhanh chóng quay đầu .

      “Vu Giang Hạo!” đột nhiên níu lấy tay áo : “ sao?”

      “Cái gì hay giả?” cười phù phiếm: “Em cái gì vậy?”

      nữa, buồn nôn chết được, nổi. Huống chi bộ dáng giống như là hề có chuyện gì xảy ra cả, nếu đoán sai rất mất mặt. Cho nên câu đến đầu lưỡi liền bị cuốn trở về.

      “Mau ra ngoài thôi.” xoa xoa mái tóc của . “Lại ngẩn người rồi!”

      có chút khẩn trương vuốt ve mái tóc của , đột nhiên khiến nhớ lại lần đầu tiên hôn cũng có chút khẩn trương như thế, ngón tay còn khẽ run run. Cuối cùng đành chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào môi nhanh như tia chớp buông ra, đưa tay xoa xoa mái tóc dài của giống như nụ hôn kia chỉ là lơ đãng thôi vậy. phải là chưa từng hôn qua người khác, từng có bạn thiếu chút nữa là kết hôn, nhưng lúc cùng Tôn Thiếu Thuỷ chia tay, lâu sau ấy cũng mỗi người hướng.

      Sau đó luôn là tình cờ đúng dịp gặp lại , liền mời ăn cơm, biết sành ăn nên mang đến tận ngoại thành, gần như đem toàn bộ món ăn đặc sắc lớn trong đó ăn sạch lần. Rồi có bữa tại quầy rượu, hai người uống có chút say, ra ngoài xe liền hôn .

      Chuồn chuồn lướt nước chính là hình thức vừa hôn, vừa làm cho sợ đến choáng váng.

      cùng là thanh mai trúc mã, tình như thủ túc, nhiều năm làm bằng hữu như thế, cũng là chiến hữu, bạn bè tốt lăn lộn mò mẫm có nhau.

      Căn bản chưa từng bao giờ nghĩ đến cái gọi là .

      ra hai người cũng chưa từng lời thương với nhau, ngoài khoảng thời gian đó thường có thể thấy , thường được mời ăn cơm ra, sau đó lâu liền cầu hôn ngay.

      chỉ suy tính chút, rất nhanh liền gật đầu.

      Cõi đời này nơi nào còn có tình dành cho , có thể tìm được người mình ghét để kết hôn, làm cho mọi người đều vui vẻ cũng hề dễ dàng.

      Lúc lấy giấy đăng kí kết hôn hai người còn giống hệt như lúc ở nhà, đem nước trái cây phân phát cho mọi người từ lầu đến lầu bốn, cả bác bảo vệ toà nhà, từ cục trưởng đến các đồng nghiệp trong công ty, tất cả đều tươi vui hớn hở ăn kẹo cùng, kết quả ngay cả chín đồng tiền mà quốc gia quy định cũng quên thu, liền đem hai tập phong bao đỏ chót chia cho mọi người.[10]

      Lúc ở xe thở dài: “Xem như kết liễu rồi.”

      lại hoàn toàn yên lòng chút nào: “ xem qua thực đơn bữa tiệc chưa? Chúng ta hay là cùng cha mẹ chia tách khách mời ra , nếu quá nhiều người, quán ăn nào có thể chứa được hết. ”

      Rốt cuộc bỏ lỡ cái gì?

      Đáp án này quá kinh tâm động phách, đơn giản chẳng dám nghĩ tới mà thôi.

      Trở về bàn ăn, múc cho thêm bát chè đậu xanh đặt ở đó. “Nấu bằng đường phèn, phải đường trắng đâu, em ăn thử xem.”

      nếm thử muỗng, ngọt, ngọt đến tận trong tim.

      Cảm thấy vui vẻ vô cùng, quay đầu cười tươi với .

      cứ để cho cười đến chẳng thấy ánh dương đâu nữa, dứt khoát ngồi nghiêm chỉnh làm bộ mặt nghiêm nghị.

      Hứ, tiểu nhân, còn giả bộ nữa!

      đắc chí nghĩ thầm, về nhà liền thẩm vấn bức cung, tin tra ra được .

      ----------oOo----------


      [1] xảo ngôn lệnh sắc: nguyên văn là xảo ngôn, lệnh sắc, tiển hĩ nhân. Khổng tử : Người có lời khéo léo, quần áo, sắc mặt chải chuốt , kẻ ấy ít có lòng nhân từ.

      [2]: “Thiên kinh địa nghĩa” là để chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, có gì phải bàn cãi, nghi ngờ.

      [3] phạp thiện khả trần: bình thường, tài năng chỉ ở bậc trung, quá giỏi cũng chẳng quá dốt.

      [4] nguyên văn là “tâm hoa nộ phóng”

      [5] ném đá vào chiêng: nguyên văn giống như là thanh khi ném đá vào món đồ đồng, giống như cách gây .

      [6]Trương Ái Linh( tên tiếng : Eileen Chang) (30 tháng 9, 1920 – 8 tháng 9, 1995) là nhà văn nữ của Trung Quốc. Những tác phẩm nổi tiếng nhất của bà bao gồm Sắc, Giới (Lust, Caution) và Tình khuynh thành (Love in a Fallen City). Bà được chú ý vì những tác phẩm về những căng thẳng giữa nam giới và phụ nữ trong tình . Bà cũng được số học giả nhận định là trong những tác giả văn học Trung Quốc xuất sắc nhất trong thời kỳ bà sống. Những miêu tả của bà về bối cảnh ở Thượng Hải và Hong Kong bị Nhật chiếm đóng trong những năm 1940 gây ấn tượng vì chỉ tập trung vào cuộc sống đời thường chứ có những dụ chính trị như những nhà văn cùng thời khác. Danh vọng và tiếng tăm của bà tương phản với cuộc sống cá nhân gặp nhiều trở ngại với những nỗi thất vọng, bi kịch, xa lánh và kết thúc bằng cái chết do bệnh tim vào tuổi 74.

      [7] thiên sang bách khổng: Khuyết tật khắp nơi, vấn đề nghiêm trọng. Bị tàn phá nặng nề, đầy mình thương tật. Câu này có nghĩa là có mối tình nào chịu nhiều tổn thương, khổ đau hết.

      [8]cá pecca: loại cá thuộc họ cá vược.

      [9] hoắc hương chánh khí dịch: loại nước thơm có thể giúp kháng bệnh, đại loại là uống vào thấy thoải mái hơn, chắc dùng cho người bị đầy bụng_ _!

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :