1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hạ lưu Vương gia Muốn Cắn Người -Ảnh Diệu Diệu (Update c478)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      [​IMG]
      Hạ Lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối, đừng quá xấu xa!

      Ảnh Diệu Diệu
      Converter: Ngọc Quỳnh Lê Quý Đôn
      Edit: Ci Ú, Na Na, Phạm Trang, Quảng Hằng
      Xuyên , cung đấu
      Tình trạng edit: Hoàn
      Số Chương: 927 chương​



      Văn án

      Nam nhân mặt đùa giỡn cười : "Ái phi, Bổn vương sớm , cho nàng đôi cánh nàng cũng bay ra khỏi lòng bàn tay Bổn vương, giờ , rốt cuộc dê vào miệng cọp rồi. . . . . ." Tay nữ nhân đột nhiên vung lên, lưỡi dao sáng lạn dài ba tấc kề sát tử huyện nơi cổ họng : "Vương gia, ai là dê, ai là hổ, lúc này ra cũng hơi sớm đấy. . . . .”
      Lau mồ hôi! Mồ hôi tuôn như suối!
      Truyện này thuộc dạng nữ cường, nam cũng cường, nam chính y như tên truyện hạ lưu khỏi phải , sau khi biết chị sạch tuyệt đối nhá, à, mà sạch cũng được, vì chị có nhiều tuyệt chiêu trị khó đỡ lắm.
      Tuyệt chiêu gì à? Xem biết ngay!

      Tiết Tử

      Hongkong trong bóng đêm luôn tràn đầy màu sắc như thế.
      Hòa trong đám người qua lại nhộn nhịp như dòng nước triều, bóng hình khí chất thanh nhã nhanh chóng lướt qua.
      Lạnh lẽo xinh đẹp, lại mang theo vẻ độc vô biên.
      Làm con át chủ bài của tập đoàn sát thủ Á châu, sau mỗi lần giết người, luôn phải mình trong thế giới hắc ám lạnh như băng. Đây chính là bi ai của sát thủ, bề ngoài xinh đẹp rạng ngời, nội tâm lại trống rỗng lạnh.
      Lần này trở lại Hongkong, là do tổ chức cho gọi, thời gian biết, địa điểm biết, nhân vật, mục tiêu. . . . . . biết.
      Lúc này, tin nhắn rốt cuộc chợt lên màn hình di động: Dưới tấm hình người đàn ông trung niên, lập tức ràng mấy dòng chữ đỏ: Khu cao ốc Trung Thiên, lầu A, phòng 503, Trình Thiên Bằng.
      giờ sau.
      đẩy cửa phòng làm việc của Trình Thiên Bằng ra. Lúc này, người đàn ông kia cùng đứa con trai năm tuổi chơi khẩu súng đồ chơi.
      dùng ánh mắt hoài nghi nhìn lướt, : "Xin hỏi, là Trình tổng sao? Tôi là tới nộp đơn kế toán ."

      "Nộp đơn? Nộp đơn gì?" Người đàn ông trung niên ngơ ngác, nhưng ánh mắt háo sắc của lại lướt qua dáng hình uyển chuyển xinh đẹp của , rất nhanh sửa lời : "A, tôi nhớ ra rồi, đúng đúng đúng, tập đoàn ta có cần gấp kế toán, đến đây, chúng ta chuyện chút." có cũng có, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chó đổi được tính thích ăn phân.
      Đáy mắt lên vẻ khinh bỉ.
      Hôm nay đột nhiên muốn tốc chiến tốc thắng, rút súng lục trong túi xách ra.
      " là ai? Người đâu, có ai , bảo vệ . . . . . ." Trình Thiên Bằng hoang mang sợ hãi kêu to, nhưng từ cánh cửa để mở kia, nhìn thấy đám bảo vệ được dùng rất nhiều tiền thuê tới nghiêng ngả, nằm ngổn ngang đầy đất.
      tiếng vang trầm thấp rất , đạn trực tiếp bay xuyên qua đầu của .
      Hoàn thành quá đơn giản! nhàm chán nhếch cái miệng nhắn xinh đẹp lên, đây thực là nhiệm vụ đầu tiên hề có tính khiêu chiến, thu súng lại, ánh mắt quét về phía cậu bé cuộn rúc trong góc tường, theo lệ thường, phải giết chết hết, nhưng đứng trước cặp mắt vô tội đáng thương kia, lại nhất thời động lòng trắc , có chút xuống tay được.
      Nghĩ lại, vẫn là nên bỏ qua cho đứa bé trai này, chẳng qua là khi vừa xoay người, sau lưng "Pằng! Pằng!" hai tiếng súng vang —— trái tim truyền đến đau nhức! kinh ngạc, dám tin, tựa mình vào khung cửa, cật lực xoay người lại nhìn, chỉ là tên nhóc, tên nhóc tự cho là đúng mà tha cho, dùng khẩu súng nghĩ là súng đồ chơi, bắn . . . . . .
      Con át chủ bài của tập đoàn sát thủ Á Châu trong lúc chấp hành nhiệm vụ, bị đứa bé năm tuổi bắn chết? ! Tin tức nếu truyền ra ngoài, tất nhiên trở thành trò cười truyền đời của giới sát thủ. Cuộc sống khốn khổ của ra kết thúc như vậy. . . . . . hết chỗ .
      Đúng vậy! Người chết, còn ý kiến cái rắm à!

      Truyện đầu tiên Ckun tự phụ trách ^^ mình edit truyện này, chỉ beta thôi, vì đây là truyện đầu tiên mình beta (và cũng là truyện cuối cùng, khổ cực lắm =-:) mình beta kĩ, gắng sức hầu hạ các tình , cụ thể là vừa làm vừa post nên tốc độ tùy cảm xúc, edit hoàn rồi nhưng mình lười biếng nên chưa beta xong, tác giả cũng khá biến thái, mạch truyện tiếp diễn nền tảng cẩu huyết ê chề T___T nhưng nam chính rất dễ thương, trời ơi dễ thương! Nên mình mới lết tiếp được đó... Các bạn ủng hộ!
      Chắc là 3 chương/ngày, trừ Chủ Nhật, post từ mùng 1 Tết hia hia ~
      Last edited by a moderator: 9/1/18
      Chang Changwindlove_9693 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      Chương 1: Rình coi! Nàng, gia thưởng thức ngươi 1



      Đại Vũ Hướng năm 130, nhìn bề ngoài có vẻ như bách tích an cư lạc nghiệp, ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng Gia hầu tứ phương nuôi quân tinh nhuệ lâu, mắt sớm nhìn chằm chằm, rục rịch ngóc đầu dậy. Cũng may đấng trị vì đương thời mưu tính sâu xa, hàng năm cử hành thi đấu tỷ võ toàn quốc, ban thưởng hậu hĩnh vàng bạc, khao thưởng nhân tài, cho tới khi Đại Vũ Hướng võ phong thịnh hành, dân chúng chỉ cần thanh giáo nơi tay, vô luận nam nữ, tụ họp là đều thành quân được.

      Từ đó về sau, đề cao tinh thần dụng võ, lần thi đấu này, ở hậu viện Hộ Quốc Tướng Quân phủ, tiến hành hừng hực khí thế.

      Lão Tướng Quân Gia Cát Thần Hầu thân là giám khảo chấm điểm lần này nhưng mặt lại là hề mang vẻ vui thích, bởi vì hai đứa cháu trai của ông ta mặc dù thắng trong cuộc tỉ thí, nhưng thân thủ của hai đứa cháu này cách cầu của ông ta quá xa. hiểu nổi, huyết thống xuất chúng của Gia Cát gia, vì sao đến đời con cháu lại thành ra bình thường như thế?

      Mà ở viện khác thuộc Hộ Quốc Tướng Quân phủ, lại có vẻ cực kỳ tiêu điều, vắng lạnh.

      Gia Cát Chiêu Vân tỉnh lại từ giấc ngủ sâu, chậm rãi mở mắt.

      giấc ngủ này, dường như trải qua mấy kiếp.

      Mấy kiếp?

      Đúng vậy, mấy kiếp, giây trước đứa trẻ kia còn cầm súng bóp cò, tiếng súng điếng người vẫn phảng phất bên tai, nhưng ngay giờ phút này, nàng xuyên đến thế giới khác.

      Trí nhớ của hai kiếp quá mức hỗn loạn, mơ hồ , tạm thời vẫn chưa có cách nào lập tức tiếp thu toàn bộ, cho tới khi đầu nàng đau muốn nứt, cẩn thận từ giường rớt xuống.

      Đau, rất đau, khiếnn nàng càng thêm tỉnh táo để biết rằng. Bất kể thế nào, nàng kiếm được cuộc sống mới. Hơn nữa nàng mới mười bốn tuổi, nụ hoa vẫn mới vừa chớm nở, vẫn chưa phải là thời điểm rực rỡ nhất. . . . . . . Khoảng chừng canh giờ sau, cái đầu đau buốt của nàng mới chậm rãi giảm bớt.

      Chợt tiếng bước chân nhộn nhạo từ ngoài phòng truyền tới, nha đầu lảo đảo nghiêng ngả đẩy cửa vào, nhìn thấy Chiêu Vân ngồi dưới đất, kinh ngạc dứt, sau đó liền nhào tới, ôm lấy nàng khóc, "Ô ô! Tiểu thư, Hinh Nhi vô dụng, Hinh Nhi thực có lỗi với người, người cứ như vậy, em ngay cả thông báo với lão gia chút chuyện này cũng làm xong."

      "Thông báo cái gì? Ta bây giờ phải vẫn còn sống tốt sao?" Chiêu Vân lần đầu thấy buồn cười, đây là nha đầu ngốc nghếch nào thế, phải mới vừa rồi vẫn còn thấy nàng ngồi mở mắt sao? Trong óc nàng thoáng qua trí nhớ về nha đầu này, tên gọi Hinh Nhi, là nô tỳ rất bảo vệ chủ. Hả? Hình như nhìn thấy người liền khôi phục chút xíu trí nhớ.

      Hinh Nhi hoảng sợ, vội la lên: "Tiểu thư! Người chết? Em. . . . .. Em phải nằm mơ?" nhịn được, hung hăng tự đánh vào mặt mình bạt tai, đau đau đau! phải nằm mơ.

      Dạ dày Chiêu Vân đói sắp co rút đến nơi, sao lại thế chứ? Thiên kim tiểu thư cũng bị đói? Nàng : "Lấy chút gì cho ta ăn."

      Thanh lớn, lạnh như băng mang theo chút xa lạ.

      Hinh Nhi sửng sốt hồi, nhưng vẫn kích động nín khóc mỉm cười : "Ai, tiểu thư người đợi chút, em chuẩn bị thức ăn cho người!"

      Thừa dịp Hinh Nhi ra ngoài tìm thức ăn, Chiêu Vân ra khỏi cửa phòng, tới trước tiểu viện.

      Viện phải rất lớn, cũng có hoa cỏ đầy đủ cả, an tĩnh, thoải mái.

      cây liễu rủ cành khuất mắt, con bướm màu đen vừa mới phá kén chui ra, lượn lờ mấy nhánh liễu rồi bay , giờ phút này nàng cũng giống như con bướm vừa phá kén kia, cũng vui vẻ như nó!

      Hít hơi sâu, đây là khí sau khi trọng sinh.

      Nàng vốn cho là mình chết, nhưng hề nghĩ tới trọng sinh ở thế giới khác? Có người , người tốt sống lâu, người xấu sống ngàn năm, chẳng lẽ chính là  như vậy sao?

      Hừ hừ, rất có thể.

      Nàng nhàn nhã ngồi chiếc ghế đá trong tiểu viện, tâm tình dần dần  bình phục.

      Chương 2: Rình coi! Nàng, gia thưởng thức ngươi 2

      Đột nhiên cảm thấy đây là cuộc sống tồi. Dù sao nàng cũng chán ghét cuộc sống sát thủ, được xuyên qua như lúc này đúng là hợp ý của nàng. Có thể sống cuộc sống của người bình thường. . . . . . Chợt, tiếng ếch kêu thê thảm  truyền đến!

       Đôi mắt Chiêu Vân chợt lóe, liếc nhìn về nơi phát ra thanh.

      Gần như là bản năng, nàng nhanh chóng khom lưng nhặt cục đá lựa hướng góc tường ném xa mười mét!

      Thân thể được như cũ, động tác cũng chậm rất nhiều, chỉ là, vẫn đánh trúng vị trí bảy thốn của con rắn . Con rắn thể buông tha con mồi, chui vào lổ hổng trong vách tường trốn , con ếch nhảy vào cái hồ gần đó, lặn xuống nước.

      Chiêu Vân cười , kiếp trước làm bậy quá nhiều, lần này trọng sinh, cũng có thể biến thành người tốt? Nhìn , phải ngay cả con ếch cũng ra tay cứu sao? Nàng như tự giễu, cong cong khóe miệng.

      Mà nàng hoàn toàn biết, lúc này ở mái hiên Bát giác có nam tử áo trắng thanh thoát, nhàn nhã nửa nằm nửa ngồi, năm ngón tay thon dài nắm bình rượu, mặc dù tư thế ngồi hợp, nhưng trong vẻ lười biếng khó lòng che đậy loại hơi thở quý tộc trời sinh.

      Đôi mắt bén nhọn rồi lại lộ ra tia tò mò, tiểu nữ nhân gầy yếu đến mức gió cũng thổi bay được, lại có thể mang mình bản lãnh này?

      Nam tử vừa nhấp qua rượu ngon trong chén, vừa hăng hái chăm chú tiếp tục thưởng thức tiểu mỹ nhân trong tiểu viện. Đặc biệt là khi nàng ấy khẽ cười, trong tiểu viện an tĩnh giống như có đóa bách hợp lặng lẽ nở rộ, cánh hoa bung ra an tĩnh như thế, lại vẫn mang dáng vẻ vui tươi khiến người ta kinh tâm động phách!

      Chỉ chốc lát sau, Hinh Nhi hùng hùng hổ hổ trở lại, mặt mũi sưng vù, phát Chiêu Vân ngồi ở băng đá tiểu viện, liền cúi đầu tới.

      Nàng dâng lên củ khoai đỏ thẫm : "Tiểu thư ăn , nghe ăn ít đồ ăn thanh đạm mới có lợi đối với thân thể, cho nên Hinh Nhi liền. . . . . ." Chiêu Vân liếc nhìn gương mặt sưng đỏ của Hinh Nhi, lạnh nhạt hỏi: "Là ai đánh?"

      "Dạ? có, chẳng có ai cả, là Hinh Nhi cẩn thận tự mình đụng vào tường."

      Chiêu Vân đưa tay bẻ cành liễu, "Vèo!" tiếng, quật qua người Hinh Nhi.

      "Ai nha!" Hinh Nhi nghiêng người tránh, cành liễu trở nên vô dụng.

      Chiêu Vân nhặt củ khoai đỏ thẫm rơi đất lên, lột ra ăn được miếng, chậm rãi : "Tốc độ công kích như vậy cũng đánh đến ngươi, bức tường vô tri sao có thể đụng ngươi thành ra như vậy?"

      Chương 3: Rình coi! Nàng, gia thưởng thức ngươi 3

      Hinh Nhi kinh ngạc hồi, bỗng chốc cười khúc khích, lập tức kích động muốn nhào tới ôm lấy Chiêu Vân, nhưng người nhào tới, miệng ngược lại kêu lên: "Tiểu thư, đúng là em phải mơ? Người khỏe hẳn rồi sao? Người sao? Ô ô ~~! . . . . . ."

      Chiêu Vân có thói quen để cho người ta lại gần mình, trước khi nàng ta vẫn chưa kịp dựa vào người, tiện tay cầm nửa miếng khoai lang còn dư nhét vào miệng Hinh Nhi, nha đầu này quá nhiều lời, nhét chặt miệng quá ồn ào.

      Nàng vỗ vỗ bàn tay bé, phủi hết vệt bẩn tay.

      Chỉ là có vẻ cần phải hỏi Hinh Nhi thêm nữa, bởi vì cửa gỗ tiểu viện đột nhiên bùng lên cơn gió lạnh, bị đám nữ nhân nhanh chóng xuất đá văng ra. Trước mắt chủ tớ hai người, địch ý nơi nơi, thế tới hung hãn. Nữ tử trẻ tuổi ăn mặc đỏ rực, xách theo trường kiếm, ngạo mạn tới, giọng chanh chua lớn: "Ồ, ta còn tưởng là chuyện gì xảy ra? đứa nha hoàn lại dám đánh người của ta thành như vậy? ra là có ả sao chổi làm chỗ dựa." ràng là thiếu nữ xuân xanh, sao lại ra những lời như mụ già chanh chua thế? Theo phía sau nàng ta còn có nha hoàn nhếch nhác, mặt cũng sưng lên có thể mang ra so sánh với Hinh Nhi.

      Chiêu Vân nhíu mày, liếc nhìn nàng, nhìn thấy người trí nhớ cũng chợt trở nên ràng, này nàng biết, tên là Gia Cát Xuân Tuyết, chính là con của đại nương, tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với nàng, tại Chiêu Vân nàng là Nhị Tiểu Thư phủ tướng quân. Bình thường nàng ta có việc gì rất thích đến đây để hành hạ nàng.

      Nhìn Gia Cát Xuân Tuyết từng bước từng bước tiến tới gần, sắc mặt Hinh Nhi đại biến, dang tay ngăn trước người chủ nhân : "Các ngươi muốn làm gì? Người nào làm người đó chịu, liên quan đến tiểu thư!"

      Hinh Nhi miệng ý chỉ Phi Phượng, chính là tỳ nữ thân cận của Gia Cát Xuân Tuyết, cũng là nha hoàn nhếch nhác chẳng kém gì nàng.

      Người được kêu là Phi Phượng chó cậy gần nhà, chỉ vào Hinh Nhi quát: "Ta đánh ngươi đó, chẳng lẽ thể sao? Ai cho ngươi tự tiện xông vào phòng bếp? Còn dám trộm thức ăn!"

      "Ăn trộm? Trộm thức ăn? Ngươi đừng có ngậm máu phun người, cẩn thận gặp báo ứng! Chẳng lẽ tìm chút đồ ăn cho tiểu thư nhà ta cũng được sao?" Hinh Nhi nhịn được giải thích.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ Lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      Chương 4: Rình coi! Nàng, gia thưởng thức ngươi 4



      "Càn rỡ!" Gia Cát Xuân Tuyết giương tay giáng cho Hinh Nhi bạt tai vang dội: "Có bản tiểu thư ở đây, bao giờ mới đến lượt ngươi nhiều lời!"

      Hinh Nhi bị cái tát điếng người, mặt nóng hừng hực, ủy khuất cúi đầu dám lên tiếng.

      thế nào nữa, người trước mắt cũng là Đại Tiểu Thư. Nhưng nàng dù sợ vẫn giang rộng đôi tay che chở cho Chiêu Vân.

      Chiêu Vân nhíu mày, lại có người dám dạy dỗ nha đầu của nàng ngay trước mặt nàng? Nếu nàng tiếp nhận thân thể của Chiêu Vân, như vậy nàng ngại cũng đón nhận luôn những gì nàng ấy để tâm đến.

      Nàng nhàng gạt đôi tay Hinh Nhi giang rộng bảo hộ trước thân mình xuống, mặt bình thản : "Hinh Nhi, ra là ngươi đánh nhau cùng người khác, chứ phải vô ý va chạm đơn giản như vậy. . . . . ."

      "Tiểu thư, người nên tức giận, em biết em sai rồi." Nha đầu dáng vẻ ủy khuất quỳ gối trước người Xuân Tuyết nhận lỗi. Bởi vì từ đến lớn, tiểu thư luôn với nàng cái gì có thể nhịn nhịn, cuộc sống đỡ phiền toái hơn, để cho nàng gây gổ cùng người khác, lần này nàng chẳng những xích mích với Phi Phượng, hơn nữa còn động thủ đánh nhau, tiểu thư tức giận như vậy, nàng cũng thấy kỳ lạ chút nào.

      Chiêu Vân nhất thời im lặng, cầm cành liễu trong tay, kiên nhẫn mười phần ném tới trước mặt Hinh Nhi  : "Nhặt lên."

      Hinh Nhi hai lời, nhặt cành liễu đứng lên, bỗng nhiên dùng sức mạnh đánh lên thân mình! Miệng còn : “ xin lỗi.”

      nghĩ tới mới quật hai cái, Chiêu Vân ra tay nắm lấy tay của nàng, cho nàng tiếp tục tự đánh mình.

      Gia Cát Xuân Tuyết vui, hừ lạnh : "Hừ, đánh Phi Phượng của ta, tùy tiện đánh mình hai cái cho xong chuyện thôi sao?"

      "Tiểu thư. . . . . . Người. . . . . ." Hinh Nhi biết đối phương chắc chắn vì vậy mà bỏ qua, nhưng chủ nhân cũng để cho nàng tiếp tục trừng phạt mình, náo loạn như vậy, ngược lại ngay cả chủ nhân cũng bị liên lụy .

      "Hinh Nhi, làm người có thể biết xấu hổ, nhưng thể có cốt khí. Ta cho ngươi cành liễu, phải muốn ngươi đánh mình. Người nào động thủ tát ng, ngươi, ngươi cứ dùng cành liễu ra sức đánh mạnh cho ta!" Dứt lời, trong mắt toát ra tia sáng lạnh lùng.

      "Dạ?"

      Lời này vừa ra, tất thảy đều vắng lặng!

      chỉ có Hinh Nhi giật mình, mà tất cả mọi người trong tiểu viện đều ngây ngẩn cả người.

      Gia Cát Xuân Tuyết cười nhạt tiếng : "Ta , ả sao chổi này bị bệnh đến hồ đồ rồi sao? Ngươi còn biết ta là ai ư? Dám đánh ta?"

      Chương 5: Rình coi! Nàng, gia thưởng thức ngươi 5

      Đám nữ nhân theo đứng ngoài cửa cũng cười ầm lên trận, Gia Cát Chiêu Vân luôn nhát gan sợ phiền phức, ngờ hôm nay lại dám để cho nha hoàn của mình đánh đại tiểu thư, nếu đầu bị hỏng đúng là chẳng ai dám tin.

      Đột nhiên "Bộp Bộp!" Hai tiếng, cành liễu lớn bằng ngón cái mạnh mẽ quất lên  người Gia Cát Xuân Tuyết!

      Hinh Nhi kinh ngạc nhìn cành liễu trong tay, giật nảy mình, bản thân nhất định là hóa điên rồi, ngay cả đại tiểu thư tướng quân phủ cũng dám đánh, nhưng nàng khống chế được mình, từ đến lớn Gia Cát Xuân Tuyết luôn gây khó dễ khắp nơi, hiếm khi chủ nhân cho phép, cho dù chết cũng phải đánh!

      "Ngươi, ngươi dám đánh ta! !" Gia Cát Xuân Tuyết ôm gương mặt nóng hừng hực, quay người đối đầu với Chiêu Vân giận dữ : "Tốt, sao chổi, xem ra ngươi đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi, lại dám sai gia nhân đánh ta!"

      Mồ hôi tuôn, đúng là nàng ta tìm chủ nhân sinh !

      Chiêu Vân ngồi bình thản, dáng vẻ lười biếng : "Tay ngươi cầm binh khí mang người xông vào địa bàn của ta, đừng là lệnh cho nha hoàn đánh ngươi, cho dù lấy cái mạng của ngươi, Diêm vương gia cũng là ngươi chết oan."

      "Aaaa——!" Gia Cát Xuân Tuyết đột nhiên tuốt kiếm ra khỏi vỏ, lóe lên tia quang mang lạnh lẽo, mũi kiếm đâm thẳng hướng cổ họng Gia Cát Chiêu Vân!

      "Tiểu thư cẩn thận!" Hinh Nhi thét lên tiếng !

      ngờ, mũi kiếm chỉ còn cách cổ họng Gia Cát Chiêu Vân đốt tay chợt ngừng lại

      có ai ngăn cản, hoàn toàn là bởi Gia Cát Xuân Tuyết có gan.

      Hận đến cắn răng, vốn chỉ muốn dọa nàng ta chút, kết quả nàng ta lại né cũng tránh, hơn nữa lại tuyệt đối kinh hoảng?

      Chiêu Vân là nhân vật nào? Là sát thủ xuất sắc, sáng suốt hơn người ắt thể thiếu, ngay lúc đầu nàng xác định Gia Cát Xuân Tuyết có can đảm hạ sát nàng trước đông đảo mọi người. Cho nên, nàng hoàn toàn là nghĩ tới chuyện muốn tránh né, ngón tay ngọc thon dài khẽ vuốt lọn tóc rơi xuống, bình đạm như thủy : " có cái gan đó cũng đừng mang ra dọa người, Hinh Nhi, tiễn khách."

      xong, chẳng thèm coi ai ra gì, thong dong xoay người, về phía phòng ngủ, trong lòng bàn tay còn cầm theo viên đá. Chớ xem viên đá này, nó cũng có thể trở thành vũ khí lợi hại đoạt mạng người ta.

      Nha đầu đáng chết này rốt cuộc là quỷ nhập vào người, hay đầu óc có vấn đề?

      Gia Cát Xuân Tuyết mắt đỏ lên vì tức giận, vô cùng khó chịu.

      Từ bao giờ nàng lại phải chịu uất ức như thế? Mắt Gia Cát Xuân Tuyết đột nhiên lộ ra sát khí, kiếm quang lóe lên, trường kiếm chém thẳng về phía đầu Hinh Nhi! Phải , giết Chiêu Vân nàng đúng là có cái lá gan đó, nhưng khí giận công tâm đâm chết nha hoàn, nàng tuyệt đối làm được.

      Mắt thấy, Hinh Nhi sắp bỏ mình dưới kiếm đại tiểu thư!

      Chương 6: Rình coi! Nàng, gia thưởng thức ngươi 6

      Chiêu Vân đột nhiên xoay người, viên cục đá trong tay nháy mắt bay ra!

      "Cộp!" thanh vang lên, viên đá bắn ra vừa đúng trúng cổ tay cầm kiếm của Gia Cát Xuân Tuyết, trường kiếm keng tiếng rơi mặt đất.

      "Ngươi ——" Gia Cát Xuân Tuyết thẹn quá thành giận, nhất thời mất lý trí, nhanh chóng nhặt trường kiếm, bỏ qua Hinh Nhi lao thẳng tới Chiêu Vân!

      Chiêu Vân lùi bước tiến tới, mũi kiếm sượt qua bên tai. . . . . .

      "Lắm lời ~~!"  tiếng, thắt lưng bên hông Gia Cát Xuân Tuyết bị Chiêu Vân rút !

      Hinh Nhi khỏi cũng hít hơi khí lạnh.

      Ngay cả bản thân Gia Cát Xuân Tuyết cũng khiếp sợ, chỉ cần nhích về bên trái tấc, cái đầu của Gia Cát Chiêu Vân cũng bị nàng cho đâm thủng! Nhưng nàng cư nhiên lâm nguy sợ hãi , trấn định thong dong như thế!

      Gần như ngay lúc đó, đường kiếm rút về, đai lưng lông chồn kia giống như trường xà tránh thoát đường kiếm, quấn lên  cổ tay Gia Cát Xuân Tuyết. Dùng sức  kéo mạnh, nàng lập tức ngã xuống đất, lăn vòng, chật vật chịu nổi!

      "Tiểu thư ~~!" Bọn nha hoàn của Gia Cát Xuân Tuyết  vội vàng chạy tới đỡ chủ nhân dậy.

      ngờ, người mới vừa được đỡ dậy, Chiêu Vân đến trước, giáng mạnh hai bạt tai lên mặt Gia Cát Xuân Tuyết, động tác gọn gàng linh hoạt, phóng khoáng vô cùng.

      Gia Cát Xuân Tuyết bị đánh đến mắt nổ đom đóm, muốn đánh trả, ngực trúng  cước của Chiêu Vân, cả người bị đá bay ngược lên , văng ra ngoài cửa.

      Chiêu Vân đạm mạc khẽ hừ tiếng, nắm đai lưng lông chồn vung lên mấy cái vào khoảng , vút vút vài tiếng, những nha hoàn kia sợ tới mức lập tức chạy trối chết ra khỏi  tiểu viện, lần nữa đỡ Gia Cát Xuân Tuyết đứng dậy.

      "Ngươi, sao chổi, hôm nay ngươi nhất định phải chết! ! !" Gia Cát Xuân Tuyết tức giận gân xanh cổ cũng nhô ra dữ dội, nhưng nàng ta dám tiếp tục tiến lên, mà ngược lại vung tay cái xoay người rời

      Đám nha hoàn kia cũng từng người chen lấn chạy trốn mất dạng.

      "Tiểu thư, người. . . . . ." Hinh Nhi chẳng dám thở mạnh, “người người người” nửa ngày câu đều ra được.

      Chiêu Vân biết mình thay đổi kì lạ nhất định hù dọa rất nhiều người, vì vậy cười cười : " phải sợ, ra ta vẫn luôn len lén luyện tập võ nghệ, chẳng qua là muốn quá lộ liễu, dễ gây phiền toái thôi, nhưng chó dại chẳng từ người tốt, sau này, ta nhịn nữa!" Có những chuyện ràng, phiền toái ngưng.

      Có ai tự hỏi, nam chính ở đâu, bao giờ mới xuất ? :))
      Phong Vũ YênWinter thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ Lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      Chương 7: Rình coi! Nàng, gia thưởng thức ngươi 7



      " ? Tiểu thư người đúng là quá đáng, đến em cũng bị lừa, Hinh Nhi vẫn luôn cho rằng tiểu thư chỉ biết chút thêu thùa may vá thôi chứ, aiii ~~ Em hiểu rồi, lúc tiểu thư giả bệnh chịu ấm ức , ra người len lén ở trong phòng luyện võ có đúng ? Tiểu thư có thể nhịn như vậy, đúng là thâm tàng bất lộ!"

      "Vui lắm sao?"

      "Vâng, rất vui." Hinh Nhi hưng phấn thôi, chợt nghĩ đến chuyện vừa rồi, mặt liền biến sắc, : "Nguy rồi tiểu thư, đại tiểu thư kia nhất định là tố cáo với lão gia, Hinh Nhi thấy chúng ta nên tranh thủ thời gian trốn !"

      "Trốn?" Chiêu Vân nhàn nhạt : "Nếu như ngay cả nhà của mình cũng thể ở, thiên hạ dù lớn, cũng có đất cho chúng ta dung thân, Hinh Nhi, trốn tránh phải biện pháp." Nàng muốn tiếp tục cuộc sống trốn tránh chui lủi nữa, ít nhất lúc này muốn, hoàn cảnh còn chưa dò xét ràng trốn cái rắm à?

      "Tiểu thư ~~ vậy chúng ta làm sao bây giờ? Mặc dù tướng quân hạ lệnh giết, nhưng đại phu nhân luôn luôn coi chúng ta là cái gai trong mắt, bà ta nhất định nghĩ ra đủ loại trò xấu ám chiêu để hãm hại chúng ta. . . . . . Làm sao bây giờ ?"

      Nhìn Hinh Nhi gấp gáp như vậy, Chiêu Vân lại cười nhạt tiếng, đưa tay vuốt gò má sưng đỏ của Hinh Nhi : "Đau ?"

      Hinh Nhi cảm động, thể làm gì khác hơn là gật đầu cái: "Rất đau ạ!"

      "Vậy Hinh Nhi nghỉ lát trước ." Đôi mắt Chiêu Vân tối sầm lại, bàn tay đột nhiên thoáng dùng sức hạ dưới tai Hinh Nhi, thân thể Hinh Nhi mềm nhũn, té xỉu ở trong ngực nàng.

      Lúc này, nam tử uống rượu mái hiên bất giác dừng động tác chút, khẽ nhướn lông mày lên mang theo kinh ngạc. Hộ Quốc Tướng Quân phủ, là nơi ngọa hổ tàng long sao?

      màn mới vừa rồi, thu hết vào mắt, rất thú vị! Chẳng qua, tiểu nữ nhân tại sao lại đánh ngất xỉu tỳ nữ của mình? Để làm gì? phải cùng phe sao? tò mò, đặc biệt hiếu kì xem nàng muốn làm gì tiếp theo. Chỉ thấy nàng dùng đai lưng Đại Tiểu Thư nắm trong tay trói hai tay nha đầu tên Hinh Nhi lại.

      Sao chứ? Lại còn đánh ngất trước, ngược đãi sau nữa à? Ngay cả người của mình cũng bỏ qua cho sao?

      Kỳ quái, nàng trói rất chắc,  rồi mới an tĩnh ngồi cạnh bàn thưởng thức đồ ăn! Còn lạnh nhạt thổi thổi miếng lá , thái độ vô cùng ưu nhàn.

      Chẳng lẽ, nàng đợi?

      Nam tử áo trắng mấp máy đôi môi mỏng, lông mày nhàng nhướng lên, đôi mắt như có thâm ý‎, giấu nét dò xét băng lãnh. Đó là đôi mắt lạnh từ trong ra ngoài, tia ấm áp. Coi như cười, thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ thích thú, cũng khó mà che giấu lãnh ý trong đó.

       

      Chương 8: Rình coi! Nàng, gia thưởng thức ngươi 8

      Quả nhiên bao lâu sau, lại đám nhân mã lớn xuất .

      Nữ có nam có, những người này thế tới trùng trùng, vừa nhìn là biết tìm người hỏi tội .

      Lúc này, trí nhớ của Chiêu Vân cũng ngừng ra, nhìn thấy nhiều điều mới có thể nhớ lại mọi việc, hoá ra là như vậy. ra nam tử trung niên cùng quý phụ trung niên ăn mặc trang điểm xinh đẹp. Nam là Gia Cát Hùng phụ thân của Chiêu Vân, nữ chính là đại phu nhân Thích Như mẹ của Gia Cát Xuân Tuyết.

      Phụ nhân mặt mũi mang theo lệ khí, vừa nhìn biết phải loại thiện lương. Nam ngược lại xem ra rất đoan chính, chẳng biết đầu óc có vấn đề hay ? Hay là chỉ tàn phế phần, còn lại là thiếu não.

      Lúc này, Gia Cát Xuân Tuyết che gương mặt sưng đỏ nức nở gào khóc, dáng vẻ ủy khuất, rất nhập vai. Quả nhiên như Chiêu Vân đoán, tố cáo như thể Chiêu Vân nàng khi dễ người khác vậy.

      Gia Cát Hùng nhìn Chiêu Vân, thể cốt bé gầy yếu kia, làm sao có thể đả thương Gia Cát Xuân Tuyết? Ông bình thường mặc dù thờ ơ với nữ nhi này, nhưng cũng biết nàng năm nay mới vừa mười bốn, từ yếu ớt nhiều bệnh, hơn nữa phương diện luyện võ càng hề có thành tích, đứa bé như vậy, làm sao có thể khiến người võ công tồi như Tuyết Nhi bị thương?

      Ông đợi phu nhân mình cất lời, tỏ vẻ nghi ngờ, hỏi: "Các ngươi láo? Vân nhi từ yếu ớt, lại còn là đứa bé, sao có thể làm Tuyết Nhi bị thương?" Tuyết Nhi mười tám tuổi rồi, trước bàn đến võ công mạnh yếu, coi như xét theo vóc dáng lớn , nàng cũng phải là đối thủ của Tuyết Nhi.

      Chiêu Vân vừa nghe, ngược lại có chút nghĩ ngợi, ngước mắt ngầm liếc phụ thân danh nghĩa cái, xem ra cũng tính là tiểu gia trưởng có đầu óc, tiểu gia trưởng, là bởi vì đại gia trưởng Gia Cát gia hình như là gia gia Gia Cát Thần Hầu. Ở cổ đại xem trưởng là lớn nhất, lão nhân chưa chết, người dưới tất nhiên cũng đừng nghĩ làm chủ đương gia.

      Đại phu nhân Thích Như nhíu mày cái, nháy nháy mắt nhìn con , quả nhiên là mẫu nữ đồng lòng, Xuân Tuyết tiểu thư a lên vội vàng khóc lóc kể lể, khóc đến ruột gan như đứt thành từng khúc.

      "Cha, đều tại con quá sơ ý, con nghe Chiêu Vân muội muội bệnh cũng , cho nên mới mang theo thuốc bổ đến thăm nàng, ai ngời nàng lại cho nha hoàn hạ thuốc mê trong trà, Tuyết Nhi nhất thời lơ là, vừa vào cửa bị nàng ám toán, nàng còn là mẹ con hại chết mẹ nàng, muốn hủy dung của Tuyết nhi, may mà Tuyết Nhi dẫn theo mấy người cùng, nếu , nếu , còn toàn mạng tới gặp phụ thân nữa, cha, người phải làm chủ cho Tuyết Nhi nha, cha!"

      Chương 9: Đùa giỡn! Vương gia biết xấu hổ 1

      Diễn xuất tồi, rất có thiên phú.

      Nếu Chiêu Vân phải người trong cuộc, cũng tin tưởng mấy phần. Khóe miệng nhếch lên giễu cợt, trò đùa gì thế này? Có phải vẫn coi nàng là kẻ ngốc hay ? À , chỉ đúng với tiểu nha đầu Chiêu Vân trước kia, nhưng nàng còn là tiểu nương mềm yếu xưa kia nữa rồi.

      Lúc này, trong chỗ tối, nam tử áo trắng cũng cười trào phúng, xem ra người của phủ Hộ Quốc Tướng Quân cũng tồi nhỉ, nữ nhân phiền toái giống nhau, cùng loại diễn viên trời sinh, diễn trò thôi sao lại có thể diễn giống như đến vậy chứ?

      Nếu phải vẫn mực xem trò nóc nhà, cũng tin lâu rồi.

      Thích Như ngược lại trông như thể chủ mẫu đương gia, lạnh lùng ho khan, chất vấn: "Chiêu Vân, ngươi còn có lời gì để ? Tuyết Nhi nha đầu này từ vốn tâm địa thiện lương, đối đãi ngươi như tỷ muội ruột, nhưng ngươi lại lấy oán báo ân, biết phân biệt tốt xấu hành hạ người ta thành như vậy, còn tuổi dám tác oai, tác quái, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này, tương lai biết còn có thể làm ra chuyện gì đây, lão gia, xử trí theo gia pháp thôi."

      Đại phu nhân đề nghị, những người theo đuôi xem náo nhiệt đều mừng thầm,l ần này dùng gia pháp đúng là khó thành lời, đánh 50 roi là thiếu được, lại còn nhốt trước bài vị tổ tông, úp mặt vào tường sám hối mấy ngày, ăn uống, tiểu nha đầu bình thường làm sao chịu được?!!!

      Xuân Tuyết vẫn khóc đến lê hoa đái vũ, khuôn mặt nhắn uất ức, ôn thuận : "Dạ, cám ơn cha mẹ thương , Tuyết Nhi ngày sau nhất định tập võ tốt, làm vẻ vang nữ nhân Gia Cát gia."

      Nhìn Gia Cát Hùng gật đầu, hai mẹ con này liền phối hợp ăn ý, xướng tùy, cố ý muốn chỉnh chết Chiêu Vân.

      Chiêu Vân chẳng qua chỉ nhìn lướt qua, hoàn toàn để bọn họ ở trong vào mắt.

      Nhưng chỉ hành động này, vừa hay cho đại phu nhân cơ hội, bà ta uy nghiêm lạnh nhạt : "Lão gia, ngài nhìn kìa, chúng ta tới rồi lâu như vậy, nó cũng đâu phải bị câm, sao còn hành lễ chào hỏi chúng ta? Mặt chẳng chút thay đổi, để cho chúng ta chút mặt mũi nào cả."

      Nhắc đến điểm này, Gia Cát Hùng tất nhiên sớm phát .

      Chẳng qua, đứa con này cho ông cảm giác giống như đột nhiên viến đổi đổi, vẻ mặt lạnh như băng, hờn giận, quan trọng là sao người nàng lại toát ra cảm giác áp bức mãnh liệt như vậy?

      Ông là người luyện võ, gặp qua vô số người, sao lại nhìn ra khí độ của cao thủ chứ?
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ Lưu Vương gia muốn cắn người:  Bảo bối đừng quá xấu xa!
      Chương 10: Đùa giỡn! Vương gia biết xấu hổ 2

      "Hmm. . . . . ." Chiêu Vân ngưng mắt, nàng ngồi bất động như cũ, dời mắt ngược lại về phía Gia Cát Hùng, lại nhìn về hướng Hinh Nhi nằm ngất mặt đất.
      "Kẻ ác luôn lớn tiếng trước. Lòng người tự khắc có công đạo, cũng đặt ở trước mắt, Vân nhi có lời nào để . Con cử động là bởi vì có người bỏ thuốc, nhúc nhích được. Chỉ khổ cho tiểu nha đầu thân cận của con, tìm chút gì cho con ăn cũng bị người ta đánh cho trận." Dứt lời, lạnh lùng khẽ hừ tiếng, chung quang đột nhiên có cảm giác rét lạnh như khí trời mùa đông, dội thẳng vào lòng người.
      số người nhát gan nhịn được rùng mình cái.
      "Lời này là có ý gì?" Gia Cát Hùng tra xét qua, quả nhiên thấy Chiêu Vân nhúc nhích, Còn nữa..., Hinh Nhi ngã xuống đất ngất là xảy ra chuyện gì? Tay còn bị dây cột lại? Nhìn có chút quen thuộc, chỉ là tạm thời nhớ ra nhìn thấy ở nơi nào.
      Tuy nguyên do là bởi mẹ nàng nên ông quá thích tiểu nữ nhi này, cũng hoài nghi có phải là máu thịt của mình hay , nhưng trước mắt, nàng dù sao vẫn là con của mình, công bằng chút, ông cũng muốn bị người ngoài dèm pha, ông đường đường là tướng quân mà chuyện nhà cũng xử lí được. Gia Cát Xuân Tuyết bỗng chốc biến sắc, tức giận chỉ vào mặt Chiêu Vân mắng: "Sao chổi, ngươi đừng có mà ở đây đóng kịch, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"
      Tiếng mắng này vừa thốt ra, hiển vẻ ngây thơ đến khôi hài của nàng ta, khóc liền khóc, giận liền giận, làm cũng ai tin.
      Chiêu Vân khịt mũi coi thường, bình tĩnh quá mức dự liệu của mọi người, ngay cả giải thích cũng lười lên tiếng.
      Gia Cát Hùng vung tay, thị vệ hầu hạ bên cạnh ông  ra, đưa tay dò xét dưới mũi Hinh Nhi : "Bẩm tướng quân, chỉ là hôn mê, cũng đáng lo ngại."
      "Vậy đai lưng kia là của ai? Tại sao lại trói người Hinh Nhi?" Ánh mắt Gia Cát Hùng  rốt cuộc rơi xuống hông Xuân Tuyết, bởi vì ông ta vừa nghĩ tới thứ.
      Xuân Tuyết đại tiểu thư cả kinh, lắp bắp : "Cha, cái này. . . . . . đai lưng đó là lúc con đấu với nàng ta bị cướp đấy!" Chuyện gì xảy ra? Nàng cũng nhớ nổi mình làm gì nữa, bỗng chốc, tựa như hiểu ra điều gì, nàng oán hận  nhìn chằm chằm Chiêu Vân.
      Sắc mặt Gia Cát Hùng trầm xuống, chất vấn: "Tuyết Nhi, phải con mới vừa vào cửa bị Vân nhi hạ thuốc mê sao? Con làm sao còn hơi sức để đánh nhau?"
      Chương 11: Đùa giỡn! Vương gia biết xấu hổ 3
      "Cha, con. . . . . ." Xuân Tuyết tự biết đuối lý, hơn nữa chuyện lại trước sau mâu thuẫn, nhất thời cứng họng, kìm nén đến quai hàm cũng hồng thấu.
      Ngay cả sắc mặt đại phu nhân Thích Như cũng giống như ăn nhầm chuột chết, khó coi tới cực điểm. Đoán chừng là nữ nhi làm bà ta mất thể diện, khiến bà ta mất mặt, ánh mắt nhìn về phía Chiêu Vân  cũng giấu phẫn hận.
      Bỗng chốc, giọng trầm ấm mang theo vài phần lười biếng vang lên, "Này! Nơi này nhìn rất náo nhiệt, có phải Bổn vương đến chậm hay ? Bỏ qua chuyện vui gì rồi?" nam tử trong tay cầm bầu rượu, bước ra. Nhưng đôi mắt tĩnh mịch vẫn nhìn chằm chằm Chiêu Vân rời, tựa hồ muốn dùng ánh mắt nhìn thấu nàng.
      Nam nhân này là ai? Vì sao vừa đến nhìn chằm chằm nàng rời? Có phải người quen hay ? Chiêu Vân lật lại ký ức mới mẻ tìm thông tin về , phát ra Gia Cát Chiêu Vân chưa từng thấy qua người này.
      "Tham kiến Lạc vương gia!" Gia Cát Hùng mang theo cả đám vợ con rối rít quỳ lạy hành lễ.
      Tiểu bối duy nhất còn ngồi, chỉ có mình Chiêu Vân.
      "Vân nhi, còn mau bái kiến Lạc vương gia?" Gia Cát Hùng mặt nghiêm túc .
      Chiêu Vân chỉ nhướng mày, cũng đáp trả.
      ngờ, nam tử áo trắng đến gần bên người Chiêu Vân, giống như bạn cũ quen biết lâu năm đưa cánh tay vỗ tay nàng, nàng muốn phản kích, bởi vì nàng ghét người khác chưa được cho phép đến gần mình, đây là tính cảnh giác của sát thủ lâu năm.
      Chẳng qua nàng còn chưa kịp phản kích, giọng kia mang theo vài phần tà khí cảnh cáo bên tai: "Ngươi phải mới mình nhúc nhích được sao?"
      nhiều, chỉ đơn giản câu vậy thôi, nhưng câu cũng đủ khiến Chiêu Vân tạm thời thể phản kháng. Bởi vì cử động, phải lời dối mới vừa rồi của nàng bại lộ sao?
      Đáng chết! Nam nhân này là ai? Tay của làm gì thế? Cư nhiên an phận chạy loạn ở người nàng, sắp sờ tới bên hông rồi. . . . . .
      Nàng giống như con nhím , đôi mắt lạnh lùng theo dõi , mang theo cảnh cáo. Chẳng qua nam tử biết là Vương gia cái gì gì này, ngược lại cười phách lối, mũi còn lại gần gương mặt trắng trẻo của nàng hít hơi.
      Chiêu Vân cười trào phúng cong cong khóe miệng, mỉa mai: "Ngươi là chó sao?"
      "Càn rỡ!" Gia Cát Hùng thấp giọng quát ngừng!"Còn mau xin lỗi Lạc Vương gia!" Ông ta trước mắng Chiêu Vân câu, sau lại vội vàng bồi tội với nam tử áo trắng, "Lạc vương gia, mạt tướng dạy con nghiêm, biết ngài ghé chơi, kính xin thứ tội."
      Chương 12: Đùa giỡn! Vương gia biết xấu hổ 4
      " sao, sao." Tư Mã Lạc cười nhạt, "Gia Cát tướng quân khách khí, lệnh thiên kim chẳng phải bị bỏ thuốc, thể động đậy sao? hành lễ cũng có gì lạ." miệng vậy nhưng đáy mắt hiểm, mượn cơ hội, bàn tay to ở sau lưng nàng càng lúc càng càn rỡ.
      Bởi vì là ở sau lưng nha, có ai nhìn thấy cũng liên quan gì đến .
      Lại , dựa vào nàng gần như vậy, ngay cả hương tóc nhàn nhạt người nàng cũng có thể ngửi thấy, có điều —— người nàng giống như có mùi dược liệu? Chuyện này là thế nào? tiếp tục nhìn chằm chằm khuôn mặt trẻ con nhắn lạnh lùng lại thầm căm hận đến mức cứ mãi cắn răng, dám phát tác. Nàng sợ dám phát tác? rất hiểu chuyện! Nét cười khóe miệng càng sâu hơn.
      "Ngươi tên Vân nhi?" mở lời nhã nhặn mà lại đầy thu hút, nhưng đôi mắt lại sáng lên, ngờ, bàn tay khác vươn tới, ngón tay ngọc nâng chiếc cằm  thon xinh đẹp của Chiêu Vân lên, "Dáng dấp tệ. Bổn vương thích!"
      Chiêu Vân cắn răng nín nhịn bàn tay ma quái kia, chỉ là, chờ những người này rời , nàng nhất định cho biết tay! Trông thấy nam tử tà ác kia, vẻ mặt của , trong mắt nàng chẳng khác gì con chó đực động dục! Con bà nó, đúng là muốn chết mà!
      Bốn mắt cứ nhìn chằm chằm như vậy, tĩnh mịch, lạnh lùng, thân thể cứng nhắc, giống như hai tượng gỗ, trông có chút tức cười. Cứ coi là thế, nhưng lọt vào mắt đám nữ quyến, bọn họ oán hận cũng đố kỵ, ganh ghét, đúng là cảm xúc gì cũng có!
      Nha đầu ốm tong teo sắp chết này, sao có thể được Lạc vương gia mê đảo ngàn vạn thiếu nữ dựa gần như vậy ?
      "Tiểu quỷ, ngươi tênVân nhi sao?" Tư Mã Lạc lại mỉm cười hỏi câu. Đáy mắt  kia vẫn lạnh băng như cũ, chẳng thể bởi bất kì nữ nhân nào mà tan chảy. Chiêu Vân nhìn chằm chằm vào mắt , ngược lại lộ ra kinh ngạc, có chút gì đó trong đôi mắt kia gợi cảm giác quen thuộc, phải là từng thấy qua, mà như có phần thuộc về mình, giống như mình cũng có đôi mắt như vậy. Gương? Đúng, gương! Đáng chết, sao nàng lại có cái ý nghĩ và nàng cùng là loại người chứ.
      Bà nó chứ, là cọng rễ hành nào vậy?!
      nhíu mày nhìn nàng, giống như chờ nàng trả lời.
      Nàng lạnh lùng cười tiếng, "Đúng vậy, bản tiểu thư tên gọi Chiêu Vân, sao thế? Tiểu Lạc Nhi. Chẳng lẽ ngươi lầu đầu nghe thấy à?"
      Tiểu Lạc Nhi? Tư Mã Lạc nhíu mày, hung hăng hơi nhếch mi! Tiểu nữ nhân đáng chết này lại còn dám gọi như vậy?
      khí có chút cổ quái. . . . . .
      Phong Vũ Yên, Wintergaubonganvung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :