1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hưu phu kí: Hoàng thương tướng công - Quân Mặc Nghiên (402)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hưu phu kí: Hoàng thương tướng công 休夫记:皇商相公.
      [​IMG]
      Tác giả: Quân Mặc Nghiên.

      Thể loại: xuyên , sủng, gia đấu.

      Couple: Giang Mộ Yên x Bùi Vũ Khâm.

      Convert: meoconlunar.

      Edit: Ring.

      Tình trạng bản gốc: Hoàn, 558 chương, trong đó có luôn mấy ngoại truyện. Mỗi chương dài tầm 2 trang word thôi.

      Tình trạng edit: từ từ, mần.

      Nguồn : http://ptring.wordpress.com/ ( đc đồng ý của chủ nhà )


      Giới thiệu truyện mới, cho thuê chỗ cắm trại, dựng lều :)).



      Định tối nữa mới post mà thôi post luôn r` tắt máy xún nằm đọc truyện :)).


      Mấy bữa trước ta có hỏi mọi người muốn ta làm truyện gì và nhận được câu trả lời là ‘trọng sinh’. Sẵn ta cũng có bộ trọng sinh muốn làm nên quyết định đào hố nó luôn.

      Giới thiệu sơ qua: truyện xuyên , sủng, có thể coi như gia đấu, tranh giành tình cảm, tiểu tam, ‘đại tam’ miễn cưỡng coi như có 1 người :)). Motif khá cũ: kiểu nữ chính xuyên qua rồi bộc lộ tài năng rồi nam chính nam phụ chết đứ đừ. Nữ chính này có thể coi như là ‘bình thường’ nhất trong số những truyện ta edit, bù lại chuyện tình của 2 bạn chả bình thường chút nào :)).

      Bộ này ta thấy bên LQĐ có bạn edit tới chương 12, nhưng hình như bạn ấy làm nữa vì lần cuối cùng bạn post là 24.05. Ta muốn cả truyện là của ta nên làm lại từ đầu, dù sao 12 chương cũng là quá ngắn so với … 558 chương :)).

      Chào mừng mọi người nhảy hố với ta *bắn pháo**cắt băng khai trương*.


      Giới thiệu

      Linh hồn xuyên qua mà đến, tuy trọng sinh ở nhà hoàng thương đệ nhất Đông Vân quốc nhưng bên trong người đại, muốn vợ chồng.

      Nam nhân chết tiệt này còn chưa cưới vào cửa muốn nuôi chín tiểu thiếp ở bên ngoài? Đáng giận, nam nhân như vậy, cho cũng cần!

      Chính là vì sao con đường bỏ chồng lại gian nan như vậy chứ?

      Còn 3 đoạn trích nữa mà ta đọc thấy ghét quá nên dẹp luôn rồi. thiệt chứ cái Giới thiệu này ta cũng ưa, vì cảm giác nó chả đúng với tính cách nữ chính chút nào, cả ba cái đoạn trích kia cũng thế, đọc mà bực mình. Bình thường có truyện văn án rất hấp dẫn nhưng nội dung hoàn toàn được như vậy, truyện này ngược lại. Túm lại là đừng tin mấy cái này, tin lời giới thiệu của ta được rồi :)).

      [​IMG]

      Trích:

      - Lời ss meoconlunar, tóm tắt cách ngắn gọn nhất nội dung truyện :)): “Nữ chủ từ cái nhìn đầu tiên, nhưng hỡi ôi, nằm mơ nàng cũng ngờ lại là…. bố chồng tương lai của mình. Vấn đề bây giờ là phải gạt thằng con mất dậy và thuyết phục em :))”.

      - Lời ta :)), cũng ngắn thôi: “Đọc mà ghen tị với ăn ý của 2 bạn”.
      linhdiep17honglak thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Bảy nỗi khổ của đời người.
      Edit: Ring.


      Phật : “Đời người có bảy khổ. Sinh, lão, bệnh, tử, oán hận, phải xa, muốn được”.

      đơn giản chính là con người từ khi sinh ra cũng có nghĩa là bắt đầu thống khổ.

      Khổ vì được sinh ra đời; Khổ vì già yếu, thể lực, tinh lực còn như trước;

      Khổ vì sinh bệnh; Muốn chết cũng khổ;

      Oán giận cùng hận thù khiến người ta khổ;

      nhau phải chia lìa, lại cứ gặp nhau càng thống khổ;

      Cuối cùng là muốn thứ gì đó nhưng làm thế nào cũng có được chính là khổ nhất.

      Giang Mộ Yên biết người khác trải nghiệm ‘bảy khổ cuộc đời’ như thế nào, nhưng từ lúc vừa sinh ra cũng bắt đầu nếm trải mùi vị thống khổ này.

      Trừ bỏ khổ là ‘lão’ thể cảm nhận được, bởi vì thể sống đến ngày ‘già tự nhiên chết’.

      Hơn nữa tại phải chết, cho dù papa thân thiết nhất muốn giữ lại như thế nào nữa cũng làm được.

      Sức người chung quy cũng thắng nổi trời, tất cả đều có mệnh số. Mấy năm nay, đọc loại sách tĩnh tâm dưỡng thần phải đều như vậy sao?

      Nhưng cuộc đời có bảy khổ lại như thế nào, vẫn muốn sống!

      Muốn sống là bản năng của con người, cho dù sinh mệnh như vậy, thân thể như vậy mang đến cho cuộc sống chưa bao giờ có thể thoải mái cười lớn, nhưng vẫn có rất nhiều thứ thể buông, vẫn có rất nhiều điều chưa làm được.

      rất muốn rời xa nhân thế a!

      Nhưng là papa trước mắt tuổi còn chưa quá năm mươi đầu đầy tóc bạc, đó đều là bởi vì mà nên, Giang Mộ Yên làm sao có thể biết chứ?

      Vốn các chuyên gia, bác sĩ dự đoán sống quá mười tuổi, nhưng thực tế cũng sống đến hai mươi tám tuổi hôm nay.

      biết mười tám năm cuộc sống này là papa dùng hết tâm huyết mới có thể khiến lớn lên được như bây giờ, nên cầu papa điều gì hơn nữa.

      tại phải chết, nếu tỏ ra muốn rời xa nhân thế, papa chắc rất thương tâm, vì ông thể giữ đứa con quý lại lâu hơn chút.

      Quên , miễn cưỡng lưu lại cũng được, chu nhan rời kính hoa lìa cành! Ngay cả có tiếc nuối nữa, cũng để cho mang !

      Sau khi , papatuy chắc rất nhớ nhưng ít ra cần phải phí lực như vậy nữa, ông cũng có thể trải qua mấy năm cuộc sống của riêng ông.

      “Papa — con phải ! Sau khi con , ba đừng khổ sở, ba cũng biết đây là giải thoát tốt nhất cho con!”

      Giang Mộ Yên nhàng nâng tay, cảm thấy khí trong phổi cạn , nhưng hệ hô hấp của suy kiệt đến mức thể cung cấp đủ dưỡng khí cho cơ thể nữa rồi.

      thấy papa lớn tiếng khóc lên, nhưng lúc này lại muốn cười. muốn trong khoảnh khắc cuối cùng này lại gia tăng thêm nỗi thương tâm cùng thống khổ cho ba nữa!

      “Mộ Yên –”

      nghe ba lớn tiếng gọi tên lần cuối, nhưng lại quá mệt mỏi rồi, rốt cuộc thể chịu được nữa mà nhắm mắt lại.

      Linh hồn dần rời khỏi thân thể, tựa như bay trong trung. Giang Mộ Yên chưa bao giờ cảm thấy mình nhàng đến vậy, khỏi cảm thán, nếu có cơ hội để sống lần nữa tốt biết bao!

      ~

      Chương 2: là ai?
      Edit: Ring.


      Lúc Giang Mộ Yên mở to mắt vô cùng kinh ngạc. nhớ mình chết rồi, vậy mà còn có cơ hội mở mắt lần nữa sao?

      biết là vì nằm nhắm mắt lâu hay sao mà khi vừa mở mắt ra thấy gì hết, chỉ cảm thấy khoảng tối đen trong phòng.

      Điều này khiến rất bất ngờ, bởi vì bệnh của nên ba chưa bao giờ dám để mình. Từ khi có trí nhớ đến nay hình như đèn trong phòng chưa bao giờ tắt.

      Cho dù hôn mê mấy ngày đêm nữa, khi tỉnh lại, trong phòng nhất định vẫn có ngọn đèn ấm áp nhưng chói mắt mở. Tình huống mảnh tối đen, bên giường có ai đợi như hôm nay chưa bao giờ xảy ra.

      “Papa –” giọng gọi tiếng.

      Yết hầu khàn khàn, nghĩ tiếng gọi của mình rất lớn nhưng thực tế xíu như tiếng ruồi bay vậy.

      Cũng may Giang Mộ Yên tập mãi cũng thành thói quen, nghĩ lúc này hôn mê nhiều ngày rồi, ngay cả giọng cũng trở nên lạ lẫm.

      Hơi nâng tay lên chút, vốn nghĩ có thể thành công, nhưng khi cảm nhận được mình có thể dễ dàng điều khiển hoạt động của bàn tay khỏi bất ngờ.

      Rốt cục vì quá mức kinh ngạc nên mới để ý đến nơi này có vài chỗ thích hợp.

      Trong phòng còn mùi thuốc quen thuộc bao năm qua, xúc cảm dưới thân giường cũng đúng. Cho dù trong phòng bật đèn nhưng hành lang bên ngoài cũng luôn có, thể hắt vào chút nào được.

      Như vậy nơi này là đâu?

      Vì sao ràng cảm thấy chính mình chết, vậy mà còn có thể tỉnh lại? Hơn nữa sau khi tỉnh lại còn ở nơi xa lạ mà tối đen như thế này?

      “Papa? Papa –” Giang Mộ Yên lại lần nữa thử lớn tiếng gọi người.

      Lúc này giọng của so với tiếng ruồi bay vừa rồi lớn hơn ít, nhưng vậy càng khiến Giang Mộ Yên cảm thấy kinh hãi. Bởi vì giọng trong bóng đêm kia, có thể nhận ra ràng, đó phải là giọng vốn có của .

      Vậy là giọng của ai?

      lúc vô cùng kinh ngạc, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cộc cộc, sau đó luồng sáng mờ nhạt tiến vào, giọng thanh thúy đứng ở cửa hỏi “Thiếu phu nhân, nô tỳ ở đây, có cái gì phân phó?”

      Thiếu phu nhân? Nô tỳ? Đây là xưng hô gì vậy? Thiếu phu nhân là gọi sao? Giang Mộ Yên hoàn toàn hoảng sợ!

      ngốc đến mức biết đây là xưng hô ở cổ đại, nhưng Giang Mộ Yên người đại tiêu chuẩn nha, quan trọng hơn là chưa từng gả cho ai, ngay cả bạn trai cũng chưa có người, làm sao có thể có người gọi là thiếu phu nhân?

      Phòng phải phòng , giọng phải giọng , xưng hô cũng là xưng hô thể dùng để gọi , vậy còn là mình sao? Vẫn là Giang Mộ Yên sao? Nếu phải Giang Mộ Yên, vậy tại là ai? Chẳng lẽ chết rồi đầu thai lần nữa?

      ~

      Chương 3: Trùng sinh.
      Edit: Ring.


      Nhưng nếu vậy cũng khỏi quá nhanh !

      Tốt xấu gì cũng nên đến địa phủ của Diêm Vương dập đầu cái, uống bát canh Mạnh Bà mới có thể đầu thai a?

      Hoặc ít nhất cũng xóa trí nhớ kiếp trước, để đầu thai làm trẻ con rồi lớn lên lần nữa chứ.

      Trước mắt là cảnh tượng gì đây?

      Giang Mộ Yên dám mở miệng nữa, bởi vì biết nên cái gì. cần chút thời gian để bình tĩnh suy nghĩ lại.

      Hai tay nắm chặt lại thành quyền cách vô ý thức, đây là động tác quen thuộc của mỗi khi suy nghĩ, nhưng trước giờ thân thể rất yếu, lực nắm tay cũng được lớn.

      Nhưng tại, bàn tay rất dễ dàng nắm lại thành nắm, Giang Mộ Yên cuối cùng cũng hiểu được, phải vô duyên vô cớ đầu thai lại lần, mà căn bản chính là mượn xác hoàn hồn! Thân thể này phải thân thể nhưng linh hồn bên trong đúng là Giang Mộ Yên!

      Phát này khiến thể nằm yên được nữa, dùng sức ngồi dậy cái, trong tay tựa hồ đụng phải vật gì đó, phát ra tiếng động lớn.

      Nhưng vì là đêm khuya, lại ở trong căn phòng tĩnh lặng như thế này nên tiếng động kia khỏi nghe có vẻ dọa người.

      Cửa nhất thời bị đẩy mở ra, ngọn đèn mờ nhạt kia thong thả đến gần giường Giang Mộ Yên, giọng lo lắng cũng đồng thời truyền đến “Thiếu phu nhân, sao chứ?”

      Sắc mặt Giang Mộ Yên có chút trắng bệch, nương theo ngọn đèn mờ nhạt càng lúc càng đến gần kia, có thể thấy bàn tay của mình.

      Mười ngón tay thon dài tinh tế, trắng noãn như đầu cọng hành, ngay cả móng tay cũng được chăm sóc rất tốt, trong suốt bóng loáng, vừa nhìn biết là người chưa từng làm việc nặng.

      Độ mềm mại tất nhiên là giống với bàn tay lúc trước của , nhưng trừ điểm đó ra có rất nhiều chỗ khác biệt.

      Ví dụ như tay có màu sắc khỏe mạnh như bàn tay trước mắt. Bởi vì bệnh tật cùng tiêm thuốc thường xuyên nên tay chỉ có hai màu xanh tím cùng tái nhợt, chưa bao giờ trắng hồng được như thế này.

      Đây phải tay !

      Giang Mộ Yên lúc này vô cùng khẳng định!

      Ông trời rốt cục cũng thuận theo nguyện vọng trước khi chết của , để sống lại thêm lần nữa sao?

      Nhưng là nguyện vọng này được thực cũng quá nhanh rồi , tốt xấu gì cũng nên để chuẩn bị tâm lí chút a!

      Trong lòng Giang Mộ Yên kêu khổ ngừng, đúng là muốn sống lần nữa, nhưng phải là mượn thân thể của người khác mà sống nha. muốn là dùng thân phận của mình sống lại!

      Nhưng mà tại như vậy, hiển nhiên còn lựa chọn nào khác!

      Sa mỏng quanh giường bị xốc lên, ánh đèn mờ nhat cũng sáng hơn trước nhiều, Giang Mộ Yên khẩn trương nhìn vừa ló nửa người vào.

      Đây là tiểu nha hoàn nhiều lắm mười sáu tuổi, đầu thắt hai bím tóc rất đáng , giống như tạo hình Uyển Quân* thấy trong kịch Quỳnh Dao lúc trước.

      Chương 4: khối ngọc bội.
      Edit: Ring.


      Giang Mộ Yên biết có nên trả lời hay , nhưng biết cứ có phản ứng như thế này hoài cũng ổn.

      Đành hơi gật đầu cái, bày ra bộ dáng thực mỏi mệt.

      Tiểu nha hoàn thấy gật đầu lập tức lấy từ trong tay áo ra chiếc khăn lụa, nhàng lau mồ hôi trán Giang Mộ Yên.

      Giọng lại mang theo mấy phần già dặn “Thiếu phu nhân cần lo lắng, chắc là do ban ngày bị nữ nhân điên kia dọa đến, ngày mai đợi nô tỳ bẩm báo với lão gia, để thiếu phu nhân lên miếu tịnh dưỡng hai ngày, mời Phác Tuệ đại sư tụng kinh diệt tai trừ tà cho chút là được rồi!”

      Giang Mộ Yên bởi vì biết nữ nhân điên trong miệng tiểu nha hoàn là ai nên tất nhiên dám đáp lời, chỉ có thể gật đầu lần nữa.

      Tiểu nha hoàn thấy gật đầu cười, đặt cây đèn lên cái ghế ở đầu giường rồi nhàng đỡ , xem ra là muốn nằm xuống lại.

      Lúc trước vì thân thể ốm yếu nên cũng được hầu hạ như vậy, Giang Mộ Yên sớm quen.

      Liền thuận theo nằm xuống, nhìn tiểu nha hoàn hơn mình rất nhiều chu đáo cẩn thận đắp chăn cho , cảm thấy bé rất giống dì Phương từng chăm sóc cho lúc trước, cảm xúc hoảng hốt rối loạn trong lòng Giang Mộ Yên cũng dần trầm tĩnh lại, chân thành “Cám ơn!”

      Nghe cám ơn, tiểu nha hoàn lại kinh ngạc trợn mắt nhìn, dường như rất thụ sủng nhược kinh* “Thiếu phu nhân, sao lại cám ơn với nô tỳ? Nô tỳ hầu hạ là chuyện đương nhiên, thiếu phu nhân nên nghĩ nhiều quá. nghỉ ngơi !”

      (R: thụ sủng nhược kinh: được đối tốt mà sợ).

      Giang Mộ Yên gật gật đầu, lần nữa nhắm hai mắt lại, đúng là nên nghỉ ngơi, nhưng suy nghĩ miên man trong đầu lại thể ngừng.

      tại trời còn chưa sáng, cần phải nghĩ ra kế sách vẹn toàn để ứng phó, có thể lộ ra rất nhiều sơ hở.

      Dù sao cũng phải là chủ nhân vốn có của thân thể này a!

      tại là Giang Mộ Yên, trí nhớ đều là của bản thân , chút xíu nào của chủ nhân thân thể này.

      Nhìn thái độ tự nhiên của tiểu nha hoàn, hiển nhiên lúc trước khi ngủ chủ nhân thân thể này vẫn còn sống, nhưng khi mở mắt ra lần nữa thành rồi.

      Vậy người vốn trong thân thể này là như thế nào mà chết? Chết trong khi ngủ sao?

      Còn nữa, ngay cả tên của tiểu nha hoàn này là gì cũng biết, bây giờ có thể là gặp ác mộng, tinh thần khong tốt nên muốn mở miệng chuyện. Nhưng là ngày mai, chẳng lẽ thấy người khác cũng có thể im lặng, giả vờ câm điếc như vậy sao?

      Giang Mộ Yên cũng lạc quan đến vậy!

      Chỉ riêng chuyện biết tên của thân thể này thôi cũng phiền lắm rồi, chắc thể mở miệng hỏi người khác mình tên gì .

      Nếu như vậy, trời biết người ta dùng ánh mắt gì mà nhìn , biết có thể cho là điên hay đây?

      Mà tiểu nha hoàn định cầm đèn rời dường như phát ra chuyện gì,‘y’ tiếng.

      Giang Mộ Yên nghe vậy, trong lòng liền trở nên căng thẳng, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là chột dạ biết có phải làm lộ chân tướng rồi , đôi mắt khỏi mở to.

      Lại nghe tiểu nha hoàn “Thiếu phu nhân, ngọc bội của đại thiếu gia sao lại rớt dưới giường vậy? là kỳ quái, đại thiếu gia hôm nay tới sao?”

      ~Chương 5: Con dấu của Bùi Dạ Tập.
      Edit: Ring.


      Ngọc bội? Đại thiếu gia? Ai vậy? Là trượng phu của chủ nhân thân thể này sao?

      Nếu là như vậy, nha hoàn phải vừa gọi là thiếu phu nhân?

      Vậy có nghĩa bọn họ là vợ chồng a. Chồng đến phòng của vợ, cẩn thận làm rơi khối ngọc bội tùy thân là chuyện rất kì quái sao?

      Giang Mộ Yên hiểu, nhưng cũng biết ràng tình huống nên trả lời, chỉ thản nhiên “Thứ đó đưa ta, ngày mai đợi có cơ hội ta đưa trả lại là được, em ngủ !”

      “Ai!” Tiểu nha hoàn tuy rằng vẫn có vẻ nghi hoặc như trước nhưng vẫn đưa ngọc bội cầm trong tay cho Giang Mộ Yên, sau đó cầm đèn rời .

      Trong phòng lại tối đen như trước, nhưng Giang Mộ Yên lại ngủ được, liền nằm đó sờ ngọc bội trong tay.

      Vật này ước chừng lớn bằng nửa bàn tay, hình trứng, độ dày khoảng li*, cảm giác sờ vào trơn nhẵn thuyết minh chất ngọc rất tốt, cho dù lúc này thấy nhưng cũng biết đây là thứ tốt.

      (R: li là cỡ cm).

      Giang Mộ Yên lúc trước bởi vì thân thể tốt nên rất hạn chế ra ngoài như người bình thường, Vì vậy mà những chuyện có thể làm đều là mấy chuyện có thể hoàn thành trong nhà.

      Ví dụ như thưởng thức cùng giám định đồ cổ.

      Mảnh ngọc bội trong lòng bàn tay lúc này, chỉ chạm chút, Giang Mộ Yên cũng có thể biết đại khái là hoa văn chạm khắc đó là dùng rất nhiều loại kĩ thuật tạo hình mà làm.

      Có chạm nổi, điêu khắc, khắc, mài giũa, đánh bóng vân vân.

      Kĩ thuật như vậy, tuy người bình thường nhìn ra điều gì đặc biệt, nhưng trong mắt Giang Mộ Yên, khối ngọc bội này được bỏ nhiều tâm huyết để tạo hình như vậy, tốn khoảng mười năm là được.

      Càng đừng đến hình hai li thú* miếng ngọc. Li thú vốn là động vật tượng trưng cho cát tường, may mắn, nếu phải vinh hoa phú quý cũng là có tác dụng trừ tà.

      (R: li thú: theo QT là con rồng có sừng, hay dùng để trang trí kiến trúc, đồ đạc ngày xưa).

      Nhưng hoa văn li thú cũng phải là người bình thường có thể dùng.

      Giang Mộ Yên khỏi dậy lên hứng thú với phủ đệ cùng triều đại ở.

      lúc tay tay vô thức vuốt ve khối ngọc bội, đột nhiên chạm đến mấy chữ khắc chìm mặt dưới.

      Giang Mộ Yên lúc này chỉ ước gì trước mắt có ngọn đèn để có thể nhìn thứ trong tay, nhưng vì có nên cũng chỉ có thể dùng tay cảm nhận.

      Mất ít công sức mới mò ra mấy chữ khắc đó là — Bùi Dạ Tập.

      Bùi Dạ Tập?

      Là tên của chủ nhân ngọc bội này sao? Cũng chính là đại thiếu gia trong miệng tiểu nha hoàn vừa rồi?

      Giang Mộ Yên thầm nhẩm vài lần cái tên này, vừa nghe cảm giác được mấy phần tiêu điều, biết con người đại thiếu gia này là như thế nào?

      Chỉ mong phải là loại quá khôn khéo, nếu sợ là hai người vừa gặp mặt, bị phát .

      Mang theo tâm trạng rối rắm cùng lo lắng như vậy, nắm chặt ngọc bội ngày càng trở nên ấm áp trong tay, Giang Mộ Yên biết khi nào chìm vào giấc ngủ.

      ~
      linhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Lần đầu chạm mặt.
      Edit: Ring.


      (R: bắt đầu từ chương này ta đổi xưng hô lại thành nàng cho dễ edit, cũng hợp khí hơn).

      Lúc Giang Mộ Yên tỉnh lại lần nữa trời sáng, bên ngoài phòng cũng truyền đến mấy tiếng người mơ hồ cùng tiếng chân lại.

      Tuy động tác rất nhàng, tiếng chuyện cũng rất khẽ, nhưng vì xung quanh vô cùng yên tĩnh nên Giang Mộ Yên vẫn nghe được ràng.

      khỏi nghĩ xem có phải nàng cũng nên ngồi dậy hay .

      Đồng thời lại ảo não đêm qua ràng nên ngẫm xem hôm nay phải làm thế nào, vậy mà nàng lại ngủ quên mất.

      lúc Giang Mộ Yên do dự xem nên dậy chưa ngoài cửa truyền đến giọng lo lắng của tiểu nha hoàn “Đại thiếu gia, đại thiếu gia – xin ngài chờ chút, thiếu phu nhân còn chưa tỉnh dậy!”

      “Phải ? Vậy phải vừa vặn hay sao, ta người làm tướng công này có thể đến gọi thê tử của mình rời giường.”

      Trả lời lại là giọng trầm thấp rất dễ nghe, có vẻ trẻ tuổi nhưng cảm xúc lại dày dặn, rất có cảm giác dụ hoặc người khác.

      Giang Mộ Yên khỏi có vài phần hảo cảm với chủ nhân giọng này, biết người này bộ dáng ra sao, chính là Bùi Dạ Tập, chủ nhân của khối ngọc bội nàng cầm trong tay sao?

      Nhưng biết có phải nàng đa tâm hay mà lại cảm thấy Bùi Dạ Tập này khi nhắc tới nàng lại có vẻ được tự nhiên?

      Dường như quan hệ hôn nhân của chủ nhân thân thể này với có vẻ bình thường.

      Lại nhớ đến biểu kinh ngạc của tiểu nha hoàn khi nhìn thấy ngọc bội này hôm qua, Giang Mộ Yên nháy mắt liền khẳng định, nàng cùng Bùi Dạ Tập này, cho dù là vợ chồng, ngày thường cũng ở chung.

      Này có tính là vì tình cảm tốt mà ngủ riêng hay ?

      Giang Mộ Yên nghĩ như vậy, đồng thời lại cảm thấy an tâm ít.

      Chỉ cần ở chung là được rồi, nếu ở chung, vậy về sau phải làm thế nào mới giấu diếm được thân phận chứ?

      Bên ngoài, tiểu nha hoàn còn ngăn cản “Đại thiếu gia, đại thiếu gia, để nô tỳ trang điểm cho thiếu phu nhân rồi ngài hẵng vào gặp được ?”

      “Làm càn, Hồng Nguyệt, ngươi còn dám ngăn cản thử xem? Đừng tưởng rằng Giang Mộ Yên được cha che chở nha hoàn như ngươi cũng có thể quy củ. Nếu còn lui ra liền biến khỏi Bùi gia. Ta lại muốn hỏi chút, người được xưng là đệ nhất tài nữ Đông Vân quốc Giang Mộ Yên này chính là dạy nha hoàn như vậy sao?”

      Những lời này vừa ra, Giang Mộ Yên nghe được tiếng đẩy cửa phòng.

      Nàng khỏi im lặng mở mắt, nhìn bóng dáng cao lớn tiến đến ngày gần kia.

      Cách màn lụa mỏng, nàng có thể thấy được người đến mặc thân đồ đen, nhưng gương mặt lại nhìn được ràng lắm.

      Giang Mộ Yên theo bản năng nắm chặt ngọc bội trong tay giấu vào chăn.

      là ông trời thương xót, chủ nhân thân thể này cũng gọi là Giang Mộ Yên. Chẳng lẽ vì vậy nên nàng mới trọng sinh sao?

      Lụa mỏng trước giường bị đấy mạnh ra, hai người, bốn mắt liền như vậy nhìn thẳng vào nhau.

      Chương 7: Hoài nghi sâu.
      Giang Mộ Yên vì chuẩn bị tốt tâm lí khi gặp người này, cho nên trong nháy mắt nhìn thấy Bùi Dạ Tập, biểu tình của nàng xem như bình tĩnh, ánh mắt cũng thong dong.

      Bởi vì nàng muốn bị người ta nhìn ra vẻ khác thường.

      Nhưng trong ánh mắt của Bùi Dạ Tập đứng trước giường lại tràn đầy vẻ ngoài ý muốn cùng kinh hãi, dường như hoàn toàn ngờ đến tình huống nhìn thấy được Giang Mộ Yên mở to mắt nhìn mình. Nhất thời theo bản năng lui về sau mấy bước, miệng cũng kinh hô “Ngươi –”

      Nhưng chỉ trong nháy mắt, tựa hồ lại cảm thấy nên lui về sau làm yếu khí thế của mình như vậy, liền nhanh chóng tiến lên bước, giọng cũng bình tĩnh lại vài phần “Mộ Yên, tỉnh rồi? Nếu tỉnh sao ngồi dậy?”

      Giang Mộ Yên đối với hai loại biểu cảm hoàn toàn trái ngược nhau này của rất nghi ngờ.

      Biểu tình ngoài ý muốn còn kèm theo mấy phần sợ hãi vừa rồi, tuy chỉ trong giây nhưng nàng hoàn toàn thu vào mắt.

      thấy nàng rất kinh ngạc?

      Hoặc là , căn bản ngờ thấy được Giang Mộ Yên còn sống mở to mắt nhìn mình?

      nghĩ nàng tại là người chết nên lúc ở ngoài cửa mới kiêng dè gì mà quở trách nha hoàn Hồng Nguyệt của nàng.

      Lại ngờ khi xốc màn lên thấy nàng trừng mắt nhìn ?

      Cho nên Bùi Dạ Tập hoảng!

      Là như vậy sao?

      Nếu vậy –

      Trong lòng Giang Mộ Yên kinh hãi, vậy nguyên nhân Giang Mộ Yên kia chết, nàng còn cần phải suy nghĩ nữa sao?

      Hiển nhiên hiềm nghi lớn nhất chính là Bùi Dạ Tập trước mắt.

      Lại , nên giải thích chuyện ngọc bội của Bùi Dạ Tập rớt giường nàng như thế nào đây?

      “Đêm qua gặp ác mộng, mơ thấy có bóng đen đến bên giường, giống như là muốn giết ta nên đêm ngủ ngon giấc, trời vừa sáng liền giật mình tỉnh dậy!”

      Lơi Giang Mộ Yên mang theo mấy phần thử, vừa , nàng vừa chăm chú quan sát biểu tình của Bùi Dạ Tập.

      Nam nhân trước mắt này, mày kiếm mắt sáng, đường nét góc cạnh, đường cong nơi góc cằm toát lên vẻ kiên nghị, sắc bén như lưỡi đao, môi mỏng mà dài, cái mũi cao mà thẳng tắp, cả người hiển lộ mấy phần kiệt ngạo cùng hơi thở cuồng dã.

      Vừa thấy biết phải loại hình nam tử thư sinh nhu nhược.

      thân cẩm bào màu đen kia, dùng tơ vàng kết lại thành đai lưng, chính giữa có khảm viên minh châu, ngoại bào màu tím đậm. Thân ảnh cao lớn đứng đó toát ra vẻ lạnh lùng tuấn, phong tư bất phàm.

      Hay Bùi gia phải là phú hào thương nhân mà là võ lâm gia thế?

      Nếu phải, vậy Bùi Dạ Tập này nhìn kiểu nào cũng giống người theo thương a!

      Trong lòng Giang Mộ Yên ngừng suy nghĩ, ánh mắt lại rời khuôn mặt Bùi Dạ Tập nửa khắc.

      Thấy sau khi nghe được lời của nàng, trong mắt tự chủ được mà khẽ lay động, biểu tình cũng cứng ngắc vài phần, hoài nghi trong lòng nàng đối với lại càng sâu.

      Chương 8: .
      “Mộ Yên, là lo lắng quá nhiều, xem ra chuyện hôm qua dọa sợ hãi đến mức buổi tối cũng gặp ác mộng, đúng là sai lầm của ta. Chốc nữa ta sai nha đầu Hồng Nguyệt kia đến khố phòng lĩnh củ nhân sâm về hầm canh cho uống để bồi bổ thân thể, thấy có được ?”

      Trong giọng trầm thấp của Bùi Dạ Tập lộ ra mấy phần quan tâm, giống như làm bộ, nhưng cũng phải thiệt tình.

      Trong lòng Giang Mộ Yên hoài nghi , tất nhiên vì vậy mà cảm động.

      Nghe lại nhắc tới cái gọi là ‘kinh hách’ ngày hôm qua, nàng lại càng muốn biết rốt cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì.

      khỏi hơi hơi gật đầu định ngồi dậy, nhưng có lẽ bởi vì nằm lâu mà thân thể nàng cứng ngắc, mới nâng được nửa người lên ngã trở lại.

      Nhưng nàng lại ngã xuống giường mà được Bùi Dạ Tập nhanh tay bước lên đỡ lấy, sau đó giúp nàng ngồi dậy.

      Mũi Giang Mộ Yên nhất thời thoảng qua mùi hương , rất nhạt nhưng cũng rất quen thuộc.

      Nếu nàng nhớ lầm hẳn là cùng mùi với gối đầu nàng nằm ngủ đêm qua.

      Trong lòng khỏi chấn động, ngoài miệng lại vẫn thản nhiên cảm tạ “Cám ơn! Chuyện hôm qua quên , về phần nhân sâm cũng cần lãng phí, nghiêm trọng đến vậy. Nhưng là sau này ta muốn sống những ngày bình yên chút, chuyện như vậy đừng để phát sinh nữa là được, ngươi đáp ứng được ?”

      Giang Mộ Yên ra mấy lời đó, tất nhiên là trả qua phân tích rất kĩ.

      Lời nàng nhắc đến chuyện hôm qua, nhưng hôm qua xảy ra chuyện gì, nàng chữ cũng đề cập tới, chỉ là thuận theo lời của bọn họ mà tiếp thôi.

      Bất quá nếu Hồng Nguyệt cùng Bùi Dạ Tập đều là nàng bị kinh hách, hiển nhiên chuyện hôm qua cũng là quậy um sùm, như vậy lúc này nàng muốn sống những ‘ngày bình yên’ cũng là thường tình.

      Lại nghĩ Bùi Dạ Tập này biết hôm qua nàng là bị ai làm cho hoảng sợ, nhưng hôm nay lại hề nhắc đến chuyện xử phạt ‘người nào đó’, ngược lại chỉ muốn đưa nhân sâm đến để nàng bồi bổ, như vậy liền có thể thấy được địa vị của ‘người nào đó’ kia ở trong lòng còn muốn cao hơn thiếu phu nhân là nàng.

      Hoặc là , có thể là nữ nhân Bùi Dạ Tập thích tìm tới nguyên phối chính thức là Giang Mộ Yên này náo loạn cũng chừng, dù sao người ta nhà giàu, đây lại là cổ đại, chuyện ba vợ bốn nàng hầu là rất bình thường.

      Mà thê bằng thiếp cũng là chuyện đương nhiên ở nhà giàu sang, có gì ngoài ý muốn.

      Nghĩ như vậy, Giang Mộ Yên cũng trong thời gian ngắn mà đoán được bảy tám phần.

      Mà Bùi Dạ Tập nghe được lời Giang Mộ Yên trong đôi mắt trắng đen phân lại lên mấy phần kinh ngạc.

      Nhưng rất nhanh, liền mang vẻ cẩn thận giọng “Mộ Yên, độ lượng như vậy, ta còn có thể cái gì? yên tâm, sau này ta để bất cứ ai trong bọn họ đến gần nửa phần. Còn về chỗ của cha…?”

      Lời của hơi cao lên, chứa ngụ ý, Giang Mộ Yên tất nhiên vừa nghe liền hiểu,“Chỗ của cha, ta gì!”

      Nàng đúng là , ngay cả tại mình là thân phận gì nàng còn chưa ràng, ngày hôm qua xảy ra chuyện gì lại càng biết, nàng có thể cái gì với người gọi là ‘cha’ chứ?

      Mà Bùi Dạ Tập cũng nghĩ vậy, cho rằng hình như sau khi trải qua chuyện này, Giang Mộ Yên vốn khiến phải kiêng kị mấy phần lại càng trở nên thâm trầm khó hiểu.

      ~

      Chương 9: Chín phần giống nhau.
      Edit: Ring.


      Biết ở lại cũng thu hoạch được thêm gì nữa, Bùi Dạ Tập cũng chậm rãi đứng lên, giọng với Giang Mộ Yên vẫn tựa người lên giường: “Vậy Mộ Yên hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, trong cửa hàng còn có chuyện, ta cũng phiền nữa!”

      “Được, ta sao. Chuyện ở cửa hàng quan trọng hơn, ngươi !”

      Giang Mộ Yên biết chủ nhân thân thể này xưng hô với Bùi Dạ Tập như thế nào. Là gọi ‘tướng công’, hay là gọi thẳng tên?

      Để đề phòng gọi sai, nàng trực tiếp dùng xưng hô.

      Giang Mộ Yên nào biết nàng lạnh nóng, lời giữ khoảng cách như vậy vừa vặn chính xác.

      Sau này nàng mới biết được, Giang Mộ Yên trước kia vốn là nữ tử tính tình lạnh nhạt cao ngạo, đối với ai cũng biểu lộ nhiều cảm xúc. Bình thường cũng chỉ đọc sách, viết chữ, thưởng cảnh, vẽ tranh, thường tiếp xúc với ai, ở trong đại viện Bùi gia này vốn bị xem là quái nhân.

      Cho dù là đối với Bùi Dạ Tập, nàng cũng là cao ngạo lạnh nhạt, chút thân thiết.

      Nhưng là Giang Mộ Yên như vậy, hiểu vì sao lại rất được hai người thím của Bùi Dạ Tập thích, cho nên tuy nàng thường tiếp xúc với người ngoài nhưng ở trong đại viện này cũng có ai dám vì vậy mà thất lễ với nàng.

      Còn bản thân Bùi Dạ Tập đối với Giang Mộ Yên lại là kiêng kị ba phần.

      Cho nên Bùi Dạ Tập căn bản chút hoài nghi gì với Giang Mộ Yên tại, rất nhanh liền gật đầu xoay người rời .

      Giang Mộ Yên nhìn bóng lưng khuất dần của , trái tim treo ngược cành cây rốt cục cũng hạ xuống được.

      Mà lúc này, lòng bàn tay nắm chặt ngọc bội kia của nàng ướt đẫm mồ hôi.

      Nha hoàn Hồng Nguyệt lúc này mới tìm cơ hội chạy vào “Thiếu phu nhân, sao chứ?”

      Giang Mộ Yên lắc đầu “Ta sao!”

      “Thiếu phu nhân, đại thiếu gia hôm nay rất khác thường, ngày thường tuy ngài ấu thân thiết với thiếu phu nhân. nhưng cũng tuyệt đối vô lễ xông vào như hôm nay. xem có nên việc này với nhị phu nhân, tam phu nhân hay ?”

      Khuôn mặt trẻ con của Hồng Nguyệt nhăn nhó, hiển nhiên là rất hài lòng với hành động lỗ mãng vừa rồi của Bùi Dạ Tập.

      Giang Mộ Yên nhìn bộ dáng nóng lòng cáo trạng của tiểu nha hoàn, trong lòng có ý muốn cười. Tiểu nha hoàn này xem chủ tử nhà mình là trung tâm, ngay cả đại thiếu gia cũng dám cáo!

      cần, Hồng Nguyệt, em chỉ cần nhớ kĩ chuyện là được.” Giang Mộ Yên nghĩ nghĩ mới xốc chăn đứng dậy, bình tĩnh .

      “Thiếu phu nhân, có chuyện gì cứ , nô tỳ nhất định nhớ kĩ.” Hồng Nguyệt thấy nàng muốn đứng dậy liền chạy nhanh đến đỡ, vừa hầu hạ nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm vừa cung kính trả lời.

      được với bất kì ai em nhặt được ngọc bội, coi như chuyện đó chưa từng xảy ra, em hiểu chưa?”

      Giang Mộ Yên nhìn dung nhan của mình qua gương đồng, đáy lòng thầm thở phào nhõm hơi. Tình huống nhìn đến gương mặt hoàn toàn xa lạ nàng lo sợ cũng xảy ra.

      Người trong gương trước mắt, vô luận là dung mạo hay nước da, chân mày hay gương mặt đều có chín phần giống với nàng đời trước.

      ~Chương 10: Trang điểm phức tạp [1].
      Còn lại phần là khác biệt của độ dài tóc cùng tuổi lớn .

      Giang Mộ Yên trong gương có mái tóc rất dài, cùng gương mặt non nớt cùng lắm mới mười sau, mười bảy tuổi, dung hợp với linh hồn hai mươi tám tuổi của nàng, nhìn thế nào cũng cảm thấy được tự nhiên.

      Tuy rằng trẻ lại hơn mười tuổi xem như là chuyện tốt, nhưng là người cổ đại này kết hôn cũng quá sớm , thân thể này của nàng chắc còn chưa phát triển toàn diện đâu!

      Vậy mà muốn lập gia đình!

      Còn Bùi Dạ Tập lại bao nhiêu tuổi?

      Bộ dáng của nhìn qua ước chừng khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm, Giang Mộ Yên yên lòng vừa nhìn chính mình trong gương vừa nghĩ.

      Hồng Nguyệt lại nhìn ra cái gì khác thường, chỉ nghe lời gật gật đầu, vẫn cái vẻ cung kính như trước mà trả lời “Dạ, thiếu phu nhân, nô tỳ biết.”

      Trả lời xong liền bắt đầu chải tóc cho Giang Mộ Yên. Giang Mộ Yên nhìn mấy ngón tay múp míp của bé, vậy mà lại rất linh hoạt, bao lâu chải mái tóc của nàng thành từng tép mỏng, sau đó bắt đầu quấn từng cái lên rồi dùng kẹp cố định lại.

      Giang Mộ Yên xem trong TV lúc trước tóc của mỹ nữ cổ đại tựa hồ đều được búi thành búi cao ngất, sau đó vào lúc cần chỉ rút cây trâm tóc đen liền như thác mà xõa xuống, rất là tiêu sái.

      Nay đến phiên nàng ngồi đây mới biết, ra cái gọi là búi tóc kia cũng phải dùng vô số kẹp màu đen cố định lại phần nền, sau đó mới tạo ra hình dạng búi tóc, rồi lại tiếp tục dùng kẹp cố định bên ngoài, cho đến khi thấy tóc rơi xuống nữa mới xem như là búi xong. Cuối cùng, chỗ tóc được búi tốt mới cắm thêm thoa, trâm cài tóc trân châu hoặc ngọc bích để che số kẹp lại.

      Đợi cho làm xong tất cả các công đoạn nửa canh giờ cũng trôi qua.

      Giang Mộ Yên sợ hãi nhìn búi tóc cao ngất của mình trong gương, bộ dáng vô cùng đoan trang quý phái. Trong lòng nàng vừa tán thưởng bộ dạng cổ đại của mình vừa khỏi cảm thán, quả nhiên muốn đẹp là phải trả giá.

      Nha hoàn Hồng Nguyệt này ràng là nha đầu tay nghề thuần thục, vậy mà còn phải mất đến gần canh giờ mới làm xong. Nếu để nàng tự mình quấn tóc, phỏng chừng ba tiếng cũng chưa làm ra được búi tóc như vậy.

      Khó trách nữ tử cổ đại cả ngày cửa lớn ra, cửa đến, còn làm được chuyện gì, bởi vì thời gian toàn bộ đều nướng vào trang điểm cả rồi.

      Hồng Nguyệt thấy Giang Mộ Yên nhìn chằm chằm búi tóc trong gương khỏi nghĩ nàng hài lòng với kiểu tóc hôm nay, vội vàng lên tiếng “Thiếu phu nhân thấy hôm nay nô tỳ chải tóc như vậy khó coi sao? Nếu nô tỳ xả ra búi lại cho ?”

      “A! cần, rất tốt, cứ như vậy !”

      ~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Trang điểm phức tạp [2].
      Giang Mộ Yên vừa nghe liền vội vàng lắc đầu. giỡn sao? Búi lại? Vậy phải muốn nàng ngồi thêm canh giờ nữa mặc cho người ta đùa nghịch ư?

      Tuy rằng xem bé chải đầu cho mình là chuyện rất mới mẻ, nhưng trước mắt chuyện nàng muốn biết còn nhiều lắm, cũng có bao nhiêu thời gian để lãng phí vào việc trang điểm.

      Chải tóc xong rồi đến rửa mặt súc miệng. Thời này có bàn chải đánh răng và kem đánh răng mà chỉ có cành liễu non cùng ít muối xanh.

      Nhưng Giang Mộ Yên biết, thứ này cũng là nhà phú quý mới có, dân chúng bình thường hoàn toàn được dùng.

      Cũng may nàng cũng đến mức biết dùng mấy thứ này, dừng lại chút, liền dùng cành liễu non kia chấm ít muối xanh rồi chà răng, lại nhấp mấy ngụm nước sạch đựng trong chung trà, súc miệng chút rồi phun vào ống nhổ là xem như vệ sinh răng miệng xong.

      Mặt là Hồng Nguyệt tự mình vắt khăn đến lau cho nàng, lực đạo vừa phải, động tác cũng thuần thục, hiển nhiên là làm quen loại chuyện này.

      Giang Mộ Yên cũng liền để bé hầu hạ, lười tự mình làm.

      Đối với chuyện nàng thay thế linh hồn Giang Mộ Yên vốn có mà điều khiển thân thể này, Giang Mộ Yên cảm thấy áy náy hay băn khoăn gì trong lòng.

      Tuổi thọ con người, theo cách mê tín chút phải đều được ăn bày sẵn hết rồi sao?

      Cho nên nàng kiếp trước sống mới hai mươi tám tuổi, tại ông trời nghe được nguyên vọng trước khi chết của nàng nên cho cơ hội, để nàng tiến vào thân thể Giang Mộ Yên này, trở thành Giang Mộ Yên hoàn toàn mới.

      Nàng liền cho rằng chuyện này là giao hẹn giữa nàng cùng ông trời là được rồi, cho nên cũng cần thiết phải với những người trước đây Giang Mộ Yên quen biết.

      Chuyện nàng cần phải làm là dùng hết khả năng để hòa nhập vào cuộc sống này cách lặng lẽ, trả qua những ngày của riêng nàng, vậy là đủ!

      Cho nên đối với hầu hạ của Hồng Nguyệt, nàng bình chân như vại, yên tâm thoải mái.

      Rửa mặt súc miệng xong chính là trang điểm.

      Hồng Nguyệt mở cái hộp được trang trí hoa văn tinh xảo phía nắp ra, bên trong đó cư nhiên là các thức son phấn bột nước.

      Giang Mộ Yên nhìn đến những thứ đó, vừa nghĩ đến việc chốc nữa toàn bộ đám đó được trét lên mặt nàng da đầu khỏi run lên.

      Dù sao cả đời trước của nàng rất mẫn cảm với mấy thứ mỹ phẩm trang điểm hóa chất cùng bụi phấn này nọ, chỉ tiếp xúc chút cũng được.

      Cho nên mấy cái gọi là kem nền, sữa dưỡng thể , phấn mắt linh tinh gì đó mà phụ nữ hay dùng, nàng lần cũng chưa đụng tới.

      Mà thân thể này, tuy khỏe mạnh gấp trăm lần nàng trước kia nhưng thói quen bao nhiêu năm vẫn khiến nàng có cảm giác như gặp kẻ thù đối với đám son phấn bột nước đó.

      Hồng Nguyệt nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt nàng, nhanh chóng bắt tay vào đánh phấn, trang điểm, kẻ mắt, rồi má hồng, rồi tô son, rồi vẽ hoa, trước sau tốn hơn nửa canh giờ nữa, rốt cuộc đại mỹ nhân trong gương cũng lộ mặt.

      Giang Mộ Yên thể , trang điểm như vậy, dung mạo vốn xuất sắc của nàng lại càng trở nên tao nhã, khó trách mọi người thường cái gì ba phần diện mạo bảy phần trang điểm, quả nhiên là có đạo lý.

      ~

      Chương 12: Giả vờ uy nghiêm.
      Edit: Ring.


      Tóc búi xong, trang điểm cũng tốt lắm, tiếp theo hẳn là đến mặc quần áo !

      Giang Mộ Yên vừa nghĩ vậy xong, quả nhiên Hồng Nguyệt bước đến mở tủ quần áo, lựa đồ mặc cho nàng.

      Hồng Nguyệt là bé nhanh nhẹn, dường như từ lúc búi tóc trang điểm cho nàng là nghĩ xem nên phối hợp với quần áo như thế nào rồi nên chỉ trong chốc lát, Hồng Nguyệt mang đồ tới.

      Quá trình mặc quần áo lu bu rườm rà, Giang Mộ Yên cũng muốn nhiều, chỉ biết là khi chuẩn bị xong mọi thứ, lúc nàng được dìu ngồi xuống bàn dùng điểm tâm qua ít nhất hai canh giờ kể từ khi nàng rời giường.

      (R: ô mẹ ơi vại là 7h thức dậy 11h mới ăn ‘sáng’).

      Điểm tâm là được nha hoàn khác dùng hộp bằng gỗ tử đàn màu đỏ sậm đựng xách vào, có bốn bông hoa hình dạng, màu sắc khác nhau, điểm tâm được trang trí rất tinh xảo, còn có ngọc mễ, tổ yến chưng thành cháo tổ yến ngọc trai được điểm thêm mấy nhánh rau xanh mướt, là bữa sáng hấp dẫn vô cùng.

      Lượng đồ ăn cũng nhiều lắm, vừa đủ cho mình nàng dùng!

      Bữa sáng thực phù hợp dinh dưỡng, nhàng lại bổ thân thể, Giang Mộ Yên ăn rất ngon lành, cơ hồ ăn sạch toàn bộ mới buông đũa.

      Khiến Hồng Nguyệt thấy vậy rất vui mừng. Đợi nàng ăn xong, lúc đưa lên khăn cho Giang Mộ Yên lau miệng, rốt cục nhịn được “Thiếu phu nhân hôm nay khẩu vị tốt, cư nhiên ăn hết toàn bộ! Nô tỳ rất cao hứng, thiếu phu nhân lâu có khẩu vị tốt như vậy. Nếu sau này mỗi ngày đều ăn được thế tốt quá rồi!”

      Bất quá chỉ là ăn nhiều hơn chút mà khiến tiểu nha hoàn vui đến vậy, có thể biết Giang Mộ Yên trước đây cũng phải chủ tử dễ hầu hạ.

      “Có lẽ là hôm qua ngủ ngon nên sáng nay thức dậy liền thấy đói bụng vô cùng!” Giang Mộ Yên thản nhiên .

      Lời vừa xong, Hồng Nguyệt lại bất bình “Hừ, còn phải bị nữ nhân điên hôm qua quậy sao? Nếu sao thiếu phu nhân có thể gặp ác mộng chứ?”

      “Nữ nhân điên kia cũng là to gan, ỷ vào đại thiếu gia gần đây sủng ả nên liền vô pháp vô thiên, ngay cả thiếu phu nhân cũng dám đến động? ta cho ta là ai chứ? Cũng chỉ là tiểu thiếp được vào cửa thôi! Hừ!”

      Giang Mộ Yên im lặng, trong lòng rốt cục biết đối tượng hôm qua đến quậy quả giống như suy nghĩ của nàng là tân sủng của Bùi Dạ Tập.

      Tuy vậy nhưng nàng vẫn chỉ cúi mặt, trong giọng mang theo mấy phần thản nhiên cùng uy nghiêm “Hồng Nguyệt, lời như vậy mà nha hoàn có thể được sao? Khó trách lúc trước đại thiếu gia ở ngay cửa ta quản giáo nghiêm, biết dạy nha hoàn. Lời như vậy nếu để người ngoài nghe được nghĩ ta như thế nào đây?”

      Hồng Nguyệt vừa nghe vậy cũng biết mình phạm sai lầm gì. Nàng thế nhưng lại quên thiếu phu nhân ghét nhất phân biệt tôn ti mà quá giới hạn.

      Nàng thân là nha hoàn bên cạnh thiếu phu nhân, theo thiếu phu nhân nhiều năm, vậy mà lại có quy củ nghị luận việc làm của chủ tử, đúng là lỗi lớn.

      Lúc này liền quỳ xuống,“Thiếu phu nhân, nô tỳ biết sai rồi!”

      Giang Mộ Yên khắc chế muốn xúc động muốn đỡ bé lên, dù sao nàng cũng là người đại, nhìn người ta quỳ trong TV là chuyện, thấy cảnh lại là chuyện khác, có cảm giác đứng ngồi yên.

      Nhưng nàng tại là Giang Mộ Yên chủ tử của Hồng Nguyệt, nàng thể tỏ ra bối rối mà đỡ nha hoàn của mình dậy, nên thể giữ giọng cứng rắn “Đứng lên , sau này cần quan tâm chuyện như thế này nữa, chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được rồi.”

      “Dạ, thiếu phu nhân!” Hồng Nguyệt lúc này lại cúi gầm mặt, ngay cả nhìn Giang Mộ Yên thêm lần cũng dám, càng miễn bàn đến chuyện hoài nghi chủ tử này có phải chủ tử lúc trước hay .

      ~

      Chương 13: Phi Hoa viện.
      Edit: Ring.

      Bên này Hồng Nguyệt vừa đứng lên, nha hoàn lúc trước đưa cơm đến nhàng bước vào, thi lễ với Giang Mộ Yên “Thiếu phu nhân, nhị phu nhân phái người đến mời ngài qua dùng trà!”

      Trong lòng Giang Mộ Yên hơi do dự, nhị phu nhân này biết là phu nhân của ai, nhưng là phái người đến mời nàng, nàng cũng thể .

      Vừa vặn cũng nên ra ngoài xem chỗ này như thế nào.

      Liền nhàng gật đầu “ biết, ngươi xuống !”

      “Dạ, thiếu phu nhân!” Nha hoàn lui ra ngoài.

      Giang Mộ Yên cũng thong thả đứng lên “Hồng Nguyệt, thôi!”

      “Dạ, thiếu phu nhân!” Hồng Nguyệt nhanh chóng tiến lên đỡ nàng, Giang Mộ Yên vốn định nàng có thể tự mình , cần phải đỡ, nhưng vừa nghĩ đến vấn đề nàng biết đường, vừa ra khỏi cửa rất có thể liền để lộ dấu vết nên cũng thuận theo.

      ~

      Ngoài cửa chính là cái sân tao nhã lại rộng lớn, có thể coi là hoa viên cũng được. Trong sân trồng ít chủng loại hoa, trong số đó có mấy loài nở ra những bông hoa rực rỡ.

      Muôn hồng nghìn tía, vô cùng đẹp mắt.

      Mà bên cạnh khóm hoa cũng có mấy cây lớn, bất quá mấy cây này vừa nhìn biết tuổi , cây nào cũng cành lá sum xuê, thân to chắc khỏe.

      Giang Mộ Yên nghĩ mắc cái võng* dưới tán cây, gió hiu hiu thổi , vừa đung đưa vừa ngủ hẳn là chuyện rất thoải mái.

      (R: đúng trong bản cv là ‘bàn đu dây’, nhưng ta nghĩ ‘võng’ đúng hơn ò.Ó)

      Bởi vì kiếp trước, bắt đầu từ khi nàng có trí nhớ, vốn có cơ hội ra ngoài ngồi võng, cho nên khát vọng đối với thế giới bên ngoài của nàng lớn hơn người bình thường rất nhiều.

      Lúc này bước theo Hồng Nguyệt hành lang được phủ kín gạch lót có hoa văn hình thoi, cảm giác có thể ngửi được khí bên ngoài như thế này khiến nàng cảm thấy hưng phấn hẳn lên.

      Ý thức mình trọng sinh lúc này mới chân chính thức tỉnh.

      Nàng phải là Giang Mộ Yên lúc trước nữa, nàng bây giờ có thể đường, có thể hít thở cùng chạy nhanh, có thể làm rất nhiều chuyện lúc trước muốn làm nhưng chỉ có thể nghĩ trong đầu chứ thể tự mình trải nghiệm.

      tốt, phải sao?

      Cho dù muốn hóa thân thành Giang Mộ Yên này nàng phải tốn rất nhiều tế bào não để suy nghĩ cùng phân tích, còn phải thời khắc cẩn thận bảo vệ tốt thân phận nàng vẫn dấu giếm, bất quá vậy cũng sao, chỉ cần nàng có thể sống lại lần nữa thôi chuyện đáng để mừng đến nhảy nhót rồi.

      Giang Mộ chút sầu lo đối với tương lai hoàn toàn mới ra trước mắt, nàng tuyệt đối dũng cảm nghênh chiến.

      Ánh mắt ngừng đảo chung quanh để quan sát, ghi nhớ, vẻ mặt nàng lại vẫn giữ nguyên nét bình tĩnh vững vàng, chút cũng hoảng loạn, bước chân theo dẫn dặt của Hồng Nguyệt vẫn thong dong, chậm rãi.

      hết mấy hành lanh rất dài và quanh co, lại bước qua biết bao nhiêu cổng vòm bằng đá, bọn họ cuối cùng cũng bước đến cái sân lớn.

      Trước khi bước vào sân, Giang Mộ Yên thoáng ngẩng đầu nhìn ba chữ ‘Phi Hoa viện’ được khắc tảng đá đính ở cổng vòm, đây hiển nhiên chính là tên của cái sân này rồi.

      ~

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 14: Lãm Nguyệt, Thanh Nguyệt.
      Edit: Ring.

      Vừa bước qua cửa, hai đại nha hoàn đứng chờ bên trong vừa nhìn đến Giang Mộ Yên liền nghiêng mình, hành lễ “Tham kiến thiếu phu nhân, nô tì thỉnh an thiếu phu nhân!”

      Giang Mộ Yên vừa định mấy câu, bọn họ như rất quen thuộc mà đứng dậy, sau đó tiến lên thay Hồng Nguyệt nâng tay nàng. Mà Hồng Nguyệt dường như cũng quen với việc như vậy, nhất thời khom người lui về sau hai bước, tránh ra hai chỗ rồi giọng với Giang Mộ Yên “Thiếu phu nhân, nô tỳ ở viện ngoài cửa chờ .”

      “Được.” Giang Mộ Yên nhìn động tác của ba người, trong lòng mặc dù nhưng cũng biết đây phải lần đầu tiên, chỉ có thể thuận miệng trả lời.

      Hồng Nguyệt liền kính cẩn lui ra ngoài.

      Chỉ còn lại hai nha hoàn còn nâng tay nàng , trong lòng Giang Mộ Yên hơi có chút sốt ruột, bởi vì tình huống như vậy nàng dự đoán trước. Vốn nàng nghĩ là Hồng Nguyệt theo mình vào, như vậy nếu nhị phu nhân kia có hỏi gì, nàng cũng có thể dựa vào sắc mặt của Hồng Nguyệt mà đáp lời. Bây giờ tốt rồi, chỉ mang người hoàn toàn đầu cua tai nheo gì là nàng .

      “Thiếu phu nhân, nha đầu Hồng Nguyệt hôm nay sao lại ủ rủ như vậy? Thiếu phu nhân la nàng sao?”

      Đại nha hoàn đỡ bên phải Giang Mộ Yên thoải mái lại mang vẻ tò mò hỏi.

      Giang Mộ Yên vừa nghe được giọng điệu này liền biết Giang Mộ Yên lúc trước cũng thường hay đến Phi Hoa viện, nếu cũng thể thân thuộc với nhị phu nhân cùng hai nha hoàn này đến thế được.

      Vừa suy nghĩ, nàng vừa thản nhiên đáp “ có gì, chỉ là nha đầu kia ỷ được ta sủng nên dám chống đối đại thiếu gia. Bị ta la mấy câu nên được vui. sao!”

      “Y?” Hai người nghe vậy liên kinh ngạc thốt lên, trong lòng Giang Mộ Yên thầm kêu thảm, phải là biến khéo thành vụn rồi chứ?

      Nhưng cũng may chỉ chốc lát sau, nha hoàn đó lại mở miệng “Đại thiếu gia sáng sớm đến chỗ thiếu phu nhân, chắc chắn là bảo thiếu phu nhân đừng chuyện đó với nhị phu nhân, tam phu nhân cùng lão gia rồi!”

      Giọng điệu khi chuyện có vẻ cũng lạ gì hành động như vậy của Bùi Dạ Tập, hơn nữa còn rất khinh thường.

      Trong lòng Giang Mộ Yên thầm kinh ngạc, hình như Bùi Dạ Tập này rất sợ Giang Mộ Yên cáo trạng với người khác, hơn nữa chuyện như vậy tựa hồ cũng phải lần đầu tiên. Vậy là như thế nào?

      Bùi gia này quả nhiên là quái dị tới cực điểm.

      Mà lúc này nha hoàn nãy giờ vẫn im lặng cũng mở miệng “Lãm Nguyệt, đúng là lẹ miệng, tuy Thiếu phu nhân phải người ngoài, nhưng cũng phải đề phòng tai vách mạch rừng. Để người ta nghe được chê chúng ta ỷ được lòng Nhị phu nhân mà để Đại thiếu gia vào mắt!”

      Thanh Nguyệt này lại là nha hoàn khôn khéo, tâm tư sâu sắc hơn Lãm Nguyệt kia, trong lòng Giang Mộ Yên thầm run sợ, xem ra nàng phải cẩn thận hơn chút.

      ~

      Chương 15: Hai vị thiếu phụ.
      Edit: Ring.


      “Thanh Nguyệt, ở đây Phi Hoa viện của nhị phu nhân, ai lớn gan dám đến nghe lén?” Lãm Nguyệt bị Thanh Nguyệt quở trách tất nhiên là phục, liền phản bác lại tiếng.

      “Người bình thường tất nhiên là dám, bất quá bên phía Tây kia hẳn. Nhị phu nhân dạy bảo bao nhiêu lần, tính tình này của sao vẫn chịu sửa?” Thanh Nguyệt cũng tức giận với phản bác của Lãm Nguyệt, ngược lại còn có vẻ bao dung cùng sủng nịch.

      Tình hình này lọt vào mắt Giang Mộ Yên lại càng trở nên cổ quái. Phía Tây? Phía Tây là ai?

      Mà Lãm Nguyệt vừa cãi lại khi nghe được những lời này cũng ngậm miệng nữa.

      Giang Mộ Yên lúc này cũng biết, nếu nàng tiếp tục im lặng nữa khiến hai nha hoàn này nghi ngờ, đành vỗ lên tay bọn họ “Được rồi, được rồi. Chúng ta thôi. Nếu còn , người biết còn tưởng ta khi dễ hai người các ngươi!”

      Hai người vừa nghe nàng vậy đều nở nụ cười “Thiếu phu nhân đùa, ai chẳng biết thiếu phu nhân tính tình thanh lãnh, làm người cũng vô cùng tốt, sao có thể khi dễ người khác chứ? thôi, thôi, nếu nhị phu nhân lột da bọn nô tỳ!”

      Lại là Lãm Nguyệt nhàng nở nụ cười, hai người cứ như vậy mà giúp Giang Mộ Yên tới.

      Phi Hoa viện này là ‘viện’ nhưng Giang Mộ Yên hơi cảm thấy đây cản bản là ‘nhà trong nhà’, trong sân biết bao lâu, thẳng đến khi chân nàng bắt đầu mỏi mới tới cổng chính nhà giữa.

      tại Giang Mộ Yên biết vì sao lại có nha hoàn đến giúp đỡ, đường xa như vậy, nếu có người đỡ, thực kêu tiểu thư khuê các thể chất yếu mềm mình đến, mệt đến hết nổi cũng đầu đầy mồ hôi, ít nhất Giang Mộ Yên lúc này cảm thấy nóng người.

      khỏi kêu khổ trong lòng. Khuôn viên này phải rộng đến mức độ nào mới có thể xây được nhà lớn như vậy nha?

      Này phải là ăn no rững mỡ mà khoe của sao?

      Sau đó nàng khỏi nhớ đến nhà giàu thời xưa thường là có quy củ khác hoàng cung lắm, chính là luôn phải thỉnh an trưởng bối linh tinh.

      tại, cái Phi Hoa viện như vậy, biết chỗ lão gia ở kia lại là bao xa?

      phải là muốn nàng tiếng đồng hồ mới đến chứ?

      Tâm tình rối loạn của Giang Mộ Yên lúc nhìn đến mấy nha hoàn đứng ngay cửa chính nhà giữa liền thu lại, nàng chậm rãi vào dưới giúp đỡ của Lãm Nguyệt Thanh Nguyệt.

      Ở vị trí chính đường là hai nữ tử mặc quần áo quý giá đoan trang, đều trang điểm theo kiểu thiếu phụ. người mặc màu đỏ diễm lệ, người mặc màu xanh biếc mát mắt.

      Bộ dạng hai người nhìn qua đều chỉ chừng ba mươi là cùng, kiểu xinh đẹp trang nhã, phong cận nhiêu, nếu ở đại, nữ tử như vậy được gọi là thục nữ*.

      (R: thục trong thành thục, có nghĩa là phụ nữ trưởng thành, k phải thục nữ trong ‘yểu điệu thục nữ’).

      Nhưng mà Giang Mộ Yên nhìn đến hai nữ tử như vậy liền thiếu chút choáng váng, bởi vì nàng căn bản biết người nào là nhị phu nhân a!

      ~
      linhdiep17 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Cho con trút giận.
      Edit: Ring.

      Cũng may rất nhanh nàng ý thức lại được, vị trí ngồi của người Trung Quốc cũng thể tùy tiện, bình thường bên phải là ghế , ngồi ở bên phải thường là người có vai vế lớn hơn.

      Mà lúc này ngồi bên phải đúng là nữ tử xinh đẹp mặc quần áo đỏ, đây hẳn là nhị phu nhân.

      Lúc này Thanh Nguyệt cùng Lãm Nguyệt cũng buông tay đỡ nàng ra, nhưng lại bước đến chỗ nữ tử áo đỏ mà lại ra phía sau nữ tử áo xanh, vừa còn vừa “Phu nhân, bọn nô tỳ đưa thiếu phu nhân đến đây.”

      Sau lưng Giang Mộ Yên nhất thời đổ đầy mồ hôi lạnh, cũng may nàng tùy tiện mở miệng hành lễ, ai lại ngờ người ngồi ở ghế dưới mới là nhị phu nhân chứ?

      Vậy thiếu phụ mặc áo đỏ này là ai? Chẳng lẽ là đại phu nhân trong Bùi phủ này?

      Giang Mộ Yên lúc này cũng dám tùy tiện hé răng nữa, dứt khoát lần lượt hành lễ với hai người, miệng khiêm tốn xin lỗi “Là Mộ Yên tới chậm, để hai vị……”

      còn chưa xong, thiếu phụ áo xanh đứng lên bước về phía trước, thân thiết giữ lấy tay nàng.

      “Mộ Yên hôm nay làm sao vậy? Sao lại nhiều cấp bậc lễ nghĩa đến thế? Ta cùng Tương di của con cũng phải người ngoài. Sao? Hôm qua bị Dạ Tập chọc giận nên hôm nay trong lòng thoải mái à? Nếu khó chịu, con chỉ cần tiếng, bá nương của con cái khác dám chứ đuổi tiểu Cửu Dạ Tập mới thu vào kia vẫn là có thể làm được.”

      “Đúng vậy, nếu nhị phu nhân cho con trút giận, con cứ tiếng, phòng thứ chín mới nạp của đại thiếu gia kia, nếu con chấp nhận được, có thể để nhị phu nhân đuổi .”

      Lúc này thiếu phụ quần áo màu đỏ kia cũng thong thả mở miệng.

      Giang Mộ Yên lúc này cuối cùng cũng nắm chắc được thân phận của hai người bọn họ.

      Nhị phu nhân này tự xưng là bá nương của nàng, vậy hiển nhiên là thê tử của đại bá Bùi Dạ Tập, cũng chính là tẩu tử ruột của Bùi lão gia, khó trách có thể công khai chuyện này trong đại viện.

      Mà Tương di này, mặc dù nàng là người như thế nào, nhưng có thể ngồi ở vị trí nhị phu nhân, hiển nhiên cũng phải người đơn giản.

      Nghe lời hai người này , hiển nhiên là nhị phu nhân cùng Tương di này rất muốn lấy lòng nàng, có lẽ là Giang Mộ Yên lúc trước có chỗ nào hơn người, hoặc là Giang Mộ Yên có chỗ dựa mà bọn họ muốn nịnh bợ. Nếu sao lại với nàng như vậy?

      Nhưng là bây giờ nàng cũng có trí nhớ của Giang Mộ Yên kia, cho nên hoàn toàn biết có cái gì có thể dựa vào, nàng chỉ biết đời này có chuyện tự nhiên mà bánh từ trời rơi xuống.

      Cho nên dù trước đây Giang Mộ Yên được bọn họ lấy lòng ít, nàng tại cũng muốn tiếp tục như vậy.

      Lúc này, nàng thản nhiên cúi mặt, trong vẻ khinh đạm lộ ra mấy phần ôn hòa “Đa tạ Tương di cùng bá nương quan tâm, chuyện hôm qua để nó qua , ta đáp ứng đại thiếu gia truy cứu chuyện này nữa.”

      “Ai nha, Mộ Yên a, con nha đầu này, sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy chứ? Con chính là quá dung túng Dạ Tập nên nó bây giờ mới chút bộ dáng của đại thiếu gia, con xem con bây giờ còn chưa chính thức vào cửa, nó nạp hết chín phòng tiểu thiếp ở bên ngoài, đây phải là tỏ ra hài lòng với con sao?”

      “Cũng may lão gia trước cho phép nó mang đám nữ nhân bát nháo này về nhà, nếu trong phủ này còn phải mỗi ngày đều như hôm qua, bị quậy đến gà chó yên sao? Con cư nhiên còn bỏ qua?”

      ~

      Chương 17: Làm càn.
      Edit: Ring.

      Biểu tình của nhị phu nhân dường như là rất đồng ý với thái độ nén giận của Giang Mộ Yên, rất muốn trút giận cho nàng.

      Mà trong lòng Giang Mộ Yên lại vừa mừng vừa sợ. Mọi người đều gọi nàng là thiếu phu nhân, nàng vốn cho rằng chủ nhân của thân thể này sớm gả cho Bùi Dạ Tập, giờ nghe vậy mới biết ra vẫn chưa. Nếu chưa vào cửa, vậy xưng hô ‘thiếu phu nhân’ này là sao? Chẳng lẽ nàng là con dâu Bùi gia nuôi từ bé?

      Nhưng nếu là con dâu nuôi từ bé, thái độ lấy lòng của nhị phu nhân và Tương di này đối với nàng lại hợp lẽ thường.

      Bỏ qua vấn đề này , trong lòng Giang Mộ Yên kì vẫn rất cao hứng, bởi vì nếu còn chưa vào cửa vẫn coi là là thê tử của Bùi Dạ Tập. Như vậy nếu nàng muốn trải qua cuộc sống của riêng mình, rời khỏi Bùi gia, cơ hội cũng lớn hơn.

      Thân phận của nàng bây giờ cùng lắm chỉ coi là vị hôn thê của Bùi Dạ Tập, nếu kết hôn mà muốn hối hôn cũng dễ dàng hơn nhiều so với kết hôn rồi li hôn. Dù sao ở đây là cổ đại, cũng phải đại như đời trước của nàng. Ở đại, ly hôn là chuyện thực bình thường, nữ nhân ở đây kết hôn rồi mà muốn ly hôn chỉ có con đường là bị hưu. Mà bị hưu, quá khó nghe.

      Tốt nhất chính như nàng bây giờ, chưa kết hôn mà Bùi Dạ Tập có đến chín phòng tiểu thiếp, ràng là hài lòng với nàng nên muốn cưới, mà nếu nàng cũng để ý , lại lạnh nhạt hơn chút, tốt nhất là lại thú thêm tám mười phòng thê thiếp nữa, vĩnh viễn cũng muốn nàng, sau đó nếu nàng nhắc đến việc giải trừ hôn ước hẳn là chuyện hợp lí rồi!

      Trong lòng Giang Mộ Yên có chủ ý như vậy, tất nhiên càng muốn nhị phu nhân cùng Tương di này hỗ trợ, nàng còn ước gì Bùi Dạ Tập nạp nhiều thiếp chút đây!

      Cho nên nàng nhanh chóng cúi đầu, cố ý bày ra bộ dáng thản nhiên, ai oán, như là chỉ vừa gặp xui xẻo “Bá nương vốn là có sai, nhưng là bá nương, Tương di, hai người cũng thấy được, đại thiếu gia đối với ta — thích, hận thể khiến ta biến mất. Hôm qua tiểu Cửu của vừa đến quậy, sáng sớm hôm nay xông đến sân của ta la lối, phàn nàn nha đầu Hồng Nguyệt. Giáo huấn Hồng Nguyệt như vậy phải ngầm tương đương giáo huấn ta sao?”

      “Cái gì? Dạ Tập nó lại như vậy? đúng là –” Nhị phu nhân kinh ngạc trừng mắt, tựa hồ tin nổi những gì lỗ tai vừa nghe được.

      Giang Mộ Yên cũng có phản ứng gì, chỉ thản nhiên tiếp “Cho nên bá nương, Tương di, chuyện này cho qua , ta cũng chỉ là kẻ ăn ngồi rồi ở Bùi gia, được bá nương, Tương di cùng lão gia đối xử tốt là nên thấy đủ, làm sao có thể đến lượt ta can thiệp vào chuyện bên ngoài của đại thiếu gia chứ? Nếu ta quản, vậy trong lòng đại thiếu gia phải càng tức giận, càng chán ghét ta sao?”

      “Làm càn, làm càn! Dạ Tập này, ta, ta thấy nó đúng là phản rồi! Tương nhi muội tử, muội cũng nghe rồi đó, Bùi gia chúng ta vậy mà lại khiến nha đầu Mộ Yên ủy khuất đến mức này, để Mộ Yên nghĩ bản thân nàng là kẻ ăn ngồi rồi? Nếu như vậy mà vẫn mặc kệ, chúng ta làm sao ăn với Giang lão gia tử khuất đây? Chuyện hôm nay, vô luận như thế nào, Tương nhi muội tử phải trở về với lão gia. Dạ Tập cũng quá làm càn rồi, ngày hôm qua tiểu Cửu hồ mị kia biết quy củ, dám lớn mật đến nhà quậy Mộ Yên phải, hôm nay Dạ Tập những xin lỗi mà còn sáng sớm đến giáo huấn người ta. Nhà này rốt cuộc còn có quy củ hay ?”

      Nhị phu nhân đột nhiên tức giận ngút trời mà mắng. Giọng kia, khí thế kia, ngữ điệu kia, còn có động tác ngừng qua lại, tất cả đều biểu thị nàng phát hỏa.

      ~Chương 18: Khó khăn của nữ nhân.
      Edit: Ring.


      Tương di vốn vẫn mang biểu tình bình thản cùng nụ cười yếu ớt giờ phút này cũng trầm xuống mấy phần, tựa hồ cũng hiểu được vấn đề này rất nghiêm trọng.

      Trong lòng Giang Mộ Yên thầm kêu khổ, xem ra nàng biến khéo thành vụn rồi, vốn là muốn để bọn họ ra mặt cho nàng, giờ ngược lại có vẻ nàng bị ủy khuất vô hạn, khiến đám người này nghĩ nàng bị tổn thương mà ào ào cảm thấy bất công.

      Nhất thời, thừa dịp Tương di còn chưa kịp mở miệng, Giang Mộ Yên suy nghĩ chút, sau đó lập tức quỳ xuống.

      Nàng vừa quỳ, nhị phu nhân cùng Tương di cũng bị dọa, ngay cả Thanh Nguyệt cùng Lãm Nguyệt cũng sợ tới mức .

      “Ai nha, Mộ Yên, con làm cái gì vậy, sao tự nhiên lại quỳ? Mau đứng lên!” Nhị phu nhân vội vàng .

      “Đúng vậy, Mộ Yên, con bị ủy khuất, Tương di đều biết, để Tương di về báo cáo với lão gia!” Tương di cũng nhanh chóng tỏ thái độ.

      Giang Mộ Yên lại đồng thời ngăn lại hai người định đỡ nàng, im lặng lại kiên định mà lắc đầu, sau đó mới chậm rãi “Thỉnh bá nương cùng Tương di cần báo cáo việc này với lão gia!”

      “Mộ Yên, con, con rốt cuộc là làm sao a?”

      “Chuyện của đại thiếu gia để đại thiếu gia tự xử lý . đáp ứng ta là chuyện như hôm qua xảy ra nữa, ta cũng đáp ứng với bá nương, Tương di cùng lão gia. Nhưng hôm nay bá nương cùng Tương di phải người ngoài, cũng giống như Mộ Yên, đều là thân nữ nhân, Mộ Yên muốn giấu diếm hai người nên mới . Nhưng chỗ lão gia là vạn vạn thể, nếu để đại thiếu gia biết, vậy chính là Mộ Yên mang danh bất nghĩa. Cầu bá nương cùng Tương di thành toàn cho tâm ý của Mộ Yên. Sau này, Mộ Yên để ý hơn, chỉ cần cả nhà yên bình là được. Mộ Yên muốn vì Mộ Yên mà cả nhà xảy ra tranh chấp!”

      “Nhưng là, Mộ Yên, cứ tiếp tục như vậy cũng phải cách, con thân làm thiếu phu nhân nếu tỏ uy nghiêm, sau này nếu mỗi nữ nhân của Dạ Tập đều học theo, vậy phải –”

      , bá nương, nếu như vậy, ta cầu bá nương cùng Tương di làm chủ!”

      “Mộ Yên, con có thể nhịn sao?” Tương di có chút hoài nghi nhìn Giang Mộ Yên, cảm thấy kinh ngạc vì nàng có thể nhẫn nhịn chuyện như vậy.

      “Tương di, nhịn được ta cũng phải nhịn a, ai bảo Mộ Yên sinh ra là thân nữ nhi chứ!” Giang Mộ Yên nửa nửa giả câu.

      câu này dường như đả động đến tâm của hai người nhị phu nhân cùng Tương di, cả hai đều trầm mặc.

      lúc lâu sau, Tương di mới đỡ Giang Mộ Yên dậy, an ủi vỗ vỗ tay nàng “Mộ Yên, con đúng, ai bảo chúng ta sinh làm thân nữ nhi chứ! Được, chuyện hôm nay chúng ta biết, chúng ta cũng đáp ứng cầu của con. Nhưng nếu có lần sau, nữ nhân của Dạ Tập lại đến quậy, con cũng nên nhịn nữa. Cho dù con đồng ý chịu đựng, ta cùng nhị phu nhân cũng thể đồng ý, nhất định phải lấy lại công bằng cho con!”

      “Vâng, đa tạ Tương di, đa tạ bá nương!” Giang Mộ Yên cúi đầu bày ra bộ dáng dịu ngoan, nhị phu nhân cùng Tương di thấy vậy cũng vừa lòng.

      ~

      Chương 19: Có ý đồ khác.
      Edit: Ring.

      “Được rồi, được rồi, chuyện này cho qua . Nếu đến đây, Mộ Yên cũng dùng bữa trưa ở chỗ bá nương !” Nhị phu nhân lúc này thu lại vẻ mặt tức giận khi mắng Bùi Dạ Tập ban nãy, thay vào đó là vẻ dịu dàng hàm súc.

      Giang Mộ Yên gật đầu, thầm nghĩ quả nhiên mỗi người trong nhà này đều phải dễ bắt nạt, ngoài miệng lại giọng đáp “Dạ, bá nương!”

      Thấy nàng đồng ý, nhị phu nhân liếc mắt với Thanh Nguyệt, Lãm Nguyệt cái, hai người liền hiểu ý ra ngoài.

      Tiếp theo trong lúc đợi dọn thức ăn, nhị phu nhân lại kéo tay Giang Mộ Yên, cùng nàng lúc lâu cái gọi là ‘chuyện riêng tư’, Giang Mộ Yên đều kiên nhẫn nghe, ngẫu nhiên trả lời mấy câu cũng là vẻ thong dong điềm đạm, đoan trang lại nghiêm túc, quá thân thiện nhưng cũng khiến người ta có cảm giác nàng lạnh nhạt.

      Nàng như vậy hơn phân nửa là vì Giang Mộ Yên lúc trước thích quá thân thiết với người khác, nhưng đa phần là vì có quá nhiều chuyện nàng ràng, cho nên chỉ có thể nghe nhiều chút, lúc cần mở miệng tận lực ngậm miệng, phải tận dụng hết cơ hội để hiểu thêm tình huống trước mắt.

      Tương di ngẫu nhiên cũng mấy câu, nhưng phần lớn thời gian chỉ im lặng. Giang Mộ Yên cũng bởi vì có tồn tại của Tương di mà càng cẩn thận trong lời , bởi vì so với nhị phu nhân cởi mở này, Tương di bình tĩnh ràng có vẻ khôn khéo hơn.

      Vất vả chờ đến khi thức ăn được dọn lên hết, Giang Mộ Yên được nhị phu nhân giữ lại cũng cùng ra phía sau đại sảnh, bước vào giữa phòng khách rộng lớn. Lúc này bàn cơm được trải lụa màu phấn hồng bày ra đủ loại món ăn tỏa hương thơm ngát, khiến Giang Mộ Yên cũng tự chủ được mà cảm thấy đói bụng.

      Chờ nhị phu nhân cùng Tương di đều an tọa, nàng mới chậm rãi ngồi xuống sau. Thanh Nguyệt cùng Lãm Nguyệt đứng cạnh bàn hầu hạ.

      Nhà giàu người ta ăn cơm quy củ nhiều, cũng may kiếp trước Giang Mộ Yên cũng xuất thân từ nhà phú quý, lễ nghi khi ăn cơm linh tinh được papa đích thân dạy từ , tuy có chút khác biệt với ở cổ đại này, bất quá đều lấy tư thế tao nhã cùng kiểu cách làm gốc rễ.

      Đầu tiên rửa tay trong chậu đồng, sao đó là dùng khăn lụa lau khô, lúc này mới cầm đũa lên chuẩn bị ăn.

      Cũng may người Trung Quốc coi trọng ‘ăn , ngủ ’, nhị phu nhân vẫn líu rĩu nãy giờ mới chuyện với giang Mộ Yên nữa, nàng cũng im lặng thưởng thức bữa trưa. Đồ ăn rất hợp khẩu vị, , dinh dưỡng, lại nhiều dầu mỡ, có hình thức hoa lệ nhưng mỗi loại nguyên liệu nấu ăn đều được tuyển chọn kĩ lưỡng, quả nhiên là rất được chú trọng.

      Trong lòng Giang Mộ Yên rất vừa lòng với vấn đề ăn uống từ khi trọng sinh đến giờ, ít nhất cần lo lắng khẩu vị hợp.

      Sau khi ăn xong là dùng nước sạch súc miệng, rửa tay, uống ngụm trà nhuận cổ, cuối cùng mới trở lại chính sảnh phía trước. Thanh Nguyêt, Lãm Nguyệt lại tự mình bưng lên trà ngon mới, Giang Mộ Yên thấy vậy cũng biết bọn họ sắp đến chính .

      Kỳ từ lúc trước lúc ăn cơm nàng cũng cảm giác được, nhị phu nhân cùng Tương di tìm nàng hẳn chỉ để nhìn hoặc quan tâm nàng, nhất định còn có lí do khác.

      tại xem ra quả thế, Giang Mộ Yên cúi mi ngồi đoan trang, nhàng nâng chung trà lên, trước tiên tao nhã gạt nắp chung trà hai lần, sau đó ngửi hương trà, cuối cùng mới đưa miệng nhấp ngụm nước trà tươi mát lại mang vị ngọt thanh dịu.

      Quả nhiên nàng vừa nhấp ngụm, nhị phu nhân cũng vẫy tay cho người hầu lui xuống, cười “Mộ Yên, mấy ngày trước con khỏe nên cũng cho người qua mời, chuyện hôm qua khiến con ủy khuất trong lòng, bá nương cũng biết. Vốn hôm nay nên tìm con đến đây, chỉ là những người bên ngoài chờ được nữa, mà xử lí mấy bản sổ sách này tốt cũng chỉ có con. Cho nên, con xem chốc nữa có phải nên giải quyết sổ sách chút ? Miễn cho mấy người bên ngoài cứ luôn hối thúc?”

      ~

      Chương 20: ‘Yên Ba đình’.
      Edit: Ring

      Sổ sách? Sổ sách gì?

      Trong lòng Giang Mộ Yên tất nhiên là hoàn toàn biết, nhưng lại nghĩ nếu là tính sổ cũng ngoài mấy phép tính cộng trừ nhân chia, tốt xấu gì nàng cũng là người đại, kiến thức này nọ cũng học qua, đến mức hoàn toàn biết tính toán.

      Nàng khỏi chần chờ chút, buông ly trà, hơi nhíu mày “Đầu Mộ Yên có chút đau, vốn là định tiếng cáo từ với bá nương về nghỉ ngơi, bất quá nếu bá nương người ta chờ, Mộ Yên cũng thể để bá nương khó xử. Vậy Mộ Yên xem chút!”

      Nghe nàng vậy, sắc mặt nhị phu nhân nhất thời trở nên thoải mái, liền nâng váy đứng lên, cao hứng “Như thế rất tốt, Mộ Yên con cũng đừng sốt ruột, hôm nay có thể xem bao nhiêu xem bấy nhiêu, cần gấp, thân thể quan trọng hơn. Lát nữa xem xong hai bản, ta cho người dùng kiệu đưa con về, cũng đừng lấy thân mình mà tức giận. Đường xa như vậy cư nhiên chỉ để mình nha đầu Hồng Nguyệt kia giúp đỡ tới, cho dù tức giận thế nào cũng phải chú ý thân thể, cần gì phải đấu khí với loại nữ nhân hiểu chuyện như vậy chứ?”

      Giang Mộ Yên vừa nghe vậy liền sửng sốt, sau đó lập tức tự mắng bản thân, cứ tự cho mình là thông minh, ra từ chỗ nàng ở đến Phi Hoa viện này, ngày thường căn bản phải tự nàng .

      Vậy mà hôm nay nàng cứ đường tới?

      Cũng may mọi người đều cho rằng hôm qua có người tìm đến viện của nàng quậy nên tâm tình thoải mái, vì phát tiết mới hùng hổ mạch tới như vậy, nếu để người ta biết nàng căn bản biết có thể dùng kiệu nên mới , vậy phải là lộ chân tướng rồi sao?

      Nghe vậy, Giang Mộ Yên cũng dám tùy tiện gì nữa, chỉ gật đầu ‘dạ’ tiếng.

      Có lẽ là sợ lãng phí thêm nhiều thời gian nên nhị phu nhân cũng tiếp tục mấy lời khách sáo nữa mà là bước tới dắt tay nàng hướng cửa chính đại sảnh, đến hành lang liền về hướng Đông. Mà Tương di cũng theo bọn họ.

      Ba người mang tùy tùng, nha hoàn nào lướt qua hành lang dài, tiếp tục về hướng Đông.

      Rất nhanh, Giang Mộ Yên thấy được cái hồ lớn, còn ngửi được mùi hoa sen thoang thoảng mặt hồ truyền đến, nâng mắt nhìn lại mới thấy bọn họ lúc này bước đến gần hành lang bên hồ. cây cầu dài hoàn toàn bằng gỗ rộng khoảng ba thước được tạo thành từ những tấm ván xếp liên tiếp nhau xuất trước mắt Giang Mộ Yên .

      Mà đầu bên kia của cây cầu chính là tòa bát bảo lương đình* nằm ngay trung tâm hồ lớn.

      (R: lương đình: chòi nghỉ mát, cái này chắc cũng lạ. Còn ‘bát bảo’ chắc là tên, ta cũng k ‘bát bảo lương đình’ có đặc trưng gì . Bỏ qua cái background với mấy cái xô nhựa miễn cưỡng có thể xem cái này là cái trong truyện, có điều chắc cây cầu trong truyện dài hơn).

      Mà xung quanh lương đình kia lúc này được che lại bằng lụa mỏng màu tím nhạt và hồng nhạt, hai nha hoàn thanh tú đứng bên ngoài, còn bên trong đình có gì, lúc này Giang Mộ Yên còn chưa nhìn ra.

      Nhìn quang cảnh này cũng có vẻ thơ mộng, nhưng nàng lại nếu muốn xem sổ sách, vì sao lại phải đến nơi này?

      Chẳng lẽ nhị phu nhân cùng Tương di này là muốn nàng ở đây mà xem sao?

      Bất quá nghĩ lại chút, Giang Mộ Yên lại khỏi cảm thấy nơi này là lựa chọn tuyệt hảo.

      Thứ nhất, đình này nằm ngay giữa hồ, đường ra chỉ có cây cầu gỗ này, còn đường nào khác, chỉ cần phái nha hoàn đứng ngay đầu cầu, người bình thường căn bản có khả năng đến nghe lén.

      Thứ hai là lụa mỏng xung quanh, người bên ngoài chưa hẳn thấy được chính xác bên trong làm gì, nhưng ở trong lại có thể nhìn được bên ngoài có người đến hay . Nếu có người đến hoàn toàn có thể trong thời gian ngắn nhất mà thu dọn, giả vờ như chỉ là mấy phụ nhân ở đây ngắm cảnh thưởng trà, tất nhiên cũng ai hoài nghi bọn họ làm chuyện gì khác.

      Như thế, vừa che dấu bí mật, vừa để người ta bắt được điểm yếu gì, quả là công đôi việc.

      Giang Mộ Yên bội phục cũng được.

      Đến gần lương đình, Giang Mộ Yên mới thấy được phía tấm biển, đó có ba chữ ‘Yên Ba đình’, Giang Mộ Yên khỏi giật mình hơi dừng bước.

      ~
      laulalinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :