1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hương Vị Của Hạnh Phúc - Khả Khả Khởi Khởi (8/35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825


      HƯƠNG VỊ CỦA HẠNH PHÚC (幸福的味道)

      Tác giả: Khả Khả Khởi Khởi (可可起起)

      Editor: Ngọc .

      Convert: nothing_nhh (Ttv)

      Số Chương: 35

      Giới Thiệu:

      Lần đầu gặp mặt, cả hai phát lý trí trong mắt đối phương.

      phải cố ý, lại liên tiếp
      gặp mặt.

      Hảo cảm trong lòng chậm rãi tràn đầy, nhưng lý trí của bọn họ đều lựa chọn lảng tránh.

      Xa nhau nhiều năm, hai người lại trở thành đồng nghiệp.

      Vì thế, đoạn tình duyên bắt đầu như vậy.

      ra, hương vị hạnh phúc giống như rượu nguyên chất, mát lạnh và có hương vị dài lâu.

      Nội dung: tình có chủ ý, đô thị tình duyên, thâm tình, ngọt ngào, ấm áp, HE.

      Nhân vật chính: Triệu Lạc , Hoắc Tĩnh ┃ phối hợp diễn: Thường Hoan, Hứa Đồng, Chu Tử Nghị.​

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tiết Tử

      Editor: Ngọc .


      Bài hát: Hương vị của hạnh phúc

      Ca sĩ: Hứa Tuệ Hân.

      Nhớ lại đưa cho bức thư

      nhàng mở ra biến thành nhật kí của em

      Hứa nguyện sao rơi vừa mới biến mất

      Trong lòng cảm động đều hòa tan thành

      Thế giới hai người so với ai khác đều đặc biệt

      Chặn ở bên trong thời gian trốn xa

      Cảnh trong mơ bên cạnh cần lại mạo hiểm

      Chỉ cần liền có được hết thảy

      loại hương vị thản nhiên tên là hạnh phúc

      chút đổ vào thế giới hai người nhau

      Dụng tâm đến nhấm nháp tưởng tượng tinh tế

      Cùng cùng nhau chậm rãi chia sẻ

      Hít sâu mùi khăn quàng cổ cổ em

      bàn tay ở trong túi vụng trộm chờ bàn tay

      Trời mưa em cũng dựa vào

      Xối vào áo khoác màu lam của chúng ta

      Thế giới hai người so với ai khác đều đặc biệt

      Chặn ở bên trong thời gian trốn xa

      Cảnh trong mơ bên cạnh cần lại mạo hiểm

      Chỉ cần liền có được hết thảy

      loại hương vị thản nhiên tên là hạnh phúc

      chút đổ vào thế giới hai người nhau

      Dụng tâm đến nhấm nháp tưởng tượng tinh tế

      Cùng cùng nhau chậm rãi chia sẻ

      Hương vị thản nhiên này tên là hạnh phúc

      Chúng ta cùng nhau chia sẻ

      Đây là link bài hát, bạn nào thích có thể nghe, rất hợp với truyện:

      http://www.mp3.zing.vn/bai-hat/Huong-Vi-Cua-Hanh-Phuc-Hua-Tue-Han/ZWZCE6A9.html

      Giữa trưa ngày mùa thu, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu sáng những lá cây, mặt đất ánh nắng loang lổ. Thư viện yên ắng ngẫu nhiên truyền đến tiếng lật sách. Ở thư viện dựa vào góc sáng sủa bên cửa sổ, tóc dài tập trung tinh thần đọc quyển sách trước mặt mình. Thời gian lặng yên trôi qua, ở thư viện vài người thưa thớt chậm rãi đứng lên. bất giác bừng tỉnh, còn ở góc sáng sủa yên lặng hưởng thụ thời gian bình yên tốt đẹp của mình.

      Trời chiều ngả về tây, rốt cuộc khép sách lại đứng lên, khóe miệng tia cười yếu ớt để cho khuôn mặt vô cùng bình thường của bừng sáng lên. lẳng lặng đem sách để lại chỗ cũ, xoay người muốn rời khỏi, lại bất ngờ gặp phải đôi mắt thanh lạnh. Đây là ánh mắt rất bình tĩnh, ở khuôn mặt nhã nhặn tuấn dật. Chủ nhân khuôn mặt này có dáng người thon dài cao ngất, làn da lúa mạch rắn rỏi. Tuy rằng mặc áo sơmi trắng bình thường cùng quần vàng nhạt hưu nhàn, nhưng vẫn làm cho người ta ấn tượng hơn người. Chủ nhân đôi mắt này thản nhiên liếc mắt nhìn cái, thẳng đến khi đem sách để vào giá sách, rồi sau đó xoay người rời .

      phục hồi tinh thần lại, trong lòng nghĩ: chàng kiêu ngạo. Nhưng người này có liên quan gì đến mình đâu? Hơi lắc lắc đầu, cũng lặng yên rời .

      Ngày trôi qua nhanh như nước chảy, bất tri bất giác thời gian trôi .

      Trong nháy mắt, ngày nghỉ lại tới.

      Ở trong cùng thư viện, cùng góc, có ngồi đọc sách. Mà cái bàn cách chỗ xa, chàng trai kia, người mà từng gặp mặt lần cũng đọc sách. có người chuyện, nơi này có vẻ phá lệ yên tĩnh.

      Liên tục mấy tuần lễ, đôi nam nữ xa lạ nhưng lại hẹn mà cùng lựa chọn loại phương thức nhàn nhã này. Bọn họ đều chú ý tới đối phương, nhưng đều có ý quấy rầy đối phương, chính là cảm thấy ra có người cùng sở thích với mình tốt, hình như có nếu có thể làm bạn với nhau, cũng là chuyện vui.

      Mùa thu yên tĩnh rất nhanh trôi qua. Khi những cơn gió lạnh lẽo của mùa đông đến, còn thấy bóng dáng chàng trai kia nữa. Mà mỗi lần đến thư viện, lại theo bản năng nhìn lại cái góc kia. Khi phát có bóng hình người con trai kia, cỗ đơn thành lời nảy ra trong lòng. Chưa từng có được, sao mất . tự cười hành vi ngu ngốc của bản thân, sau lát, rốt cục bình tĩnh lại, lần nữa vùi đầu vào say mê đọc sách.

      Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh giá.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 1: GẶP LẠI

      Editor: Ngọc


      "Hoắc Tĩnh, Hoắc Tĩnh... Đợi tớ với..." trận tiếng chạy dồn dập vang lên, vội vã chạy tới thang máy. Mặc dù chạy trông có chút chật vật, nhưng vẫn thể che giấu phong thái trẻ trung xinh đẹp. mái tóc xoăn và khuôn mặt đáng của ấy, khiến ấy có vẻ phong cách tây, lại mất hồn nhiên. chiếc áo lông cao cổ màu đen, váy ngắn mê người, tương xứng với áo khoác Burberry màu hồng phấn, trang sức nơ con bướm đáng , tay khéo léo cầm cái laptop, mỹ nữ! Mọi người kiên nhẫn chờ thang máy thấy mỹ nữ trước mắt mắt sáng ngời.

      Tiếc là, mỹ nữ cũng để ý ánh mắt kinh diễm của mọi người, chẳng qua là chạy vào cửa thang máy trước khi đóng lại, chen lấn vào.

      “Xin lỗi , Hoắc Tĩnh , tớ lại tới trễ ……” mỹ nữ hết sức đè xuống hơi thở hỗn hển, ấn nút đóng thang máy đứng đối diện khác .

      " sao, tớ quen rồi." nhàng bâng quơ trả lời, rồi đưa cho mỹ nữ cái khăn tay, ý bảo ấy trước lau mồ hôi trán. Cùng so sánh với mỹ nữ, này có vẻ xinh đẹp bằng, mái tóc dài đến thắt lưng, hé ra gương mặt dài, ngũ quan bình thường, đeo kính mắt gọng màu lam, mặc áo khoác vàng nhạt, quần jean lam đậm, đôi giày da đế bằng. Vóc dáng so với mỹ nữ người nhắn kia cao hơn cái đầu, đại khái cao 1m70. Đeo cái balo, vừa nhìn thấy mạnh mẽ. trông trắng trong thuần khiết, mặt biểu trầm ổn, toàn thân tản ra cỗ thản nhiên phong độ của người trí thức. Làm cho người ta ấn tượng sâu nhất là ánh mắt của , ánh mắt này nhìn như bình tĩnh, nhưng vừa tiếp xúc cảm thấy sắc bén vô cùng, dường như có thể nhìn thấu lòng người, khiến người đối diện dám nhìn thẳng vào mắt lâu.

      "May mắn vào được, bằng tớ lại bị sếp mắng!" Mỹ nữ nhận khăn tay, nhàng lau trán .

      cũng đáp lời, chỉ là mỉm cười.

      "Hoắc Tĩnh, cậu có thể được điều đến tổng công ty, là quá tốt! Về sau chúng ta lại có thể cùng nhau kề vai chiến đấu , ha ha..." Tiếng cười hào sảng này xuất phát từ miệng mỹ nữ này sao? Mọi người bất giác kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

      "Thường Hoan, cậu lại như thế nữa rồi..." Trong thang máy đồng nghiệp quen biết mỹ nữ đều nhịn được thở dài. Thường Hoan này, ở trong công ty là đặc biệt, chỉ cần lời nào, ai cũng cho rằng nàng thiên kiều bá mị diễm, nhưng chỉ mở miệng câu, nhất định làm người ta rơi mắt kính, rất hào khí ! Làm hại mọi người đều nhịn được hoài nghi, có phải hay linh hồn đàn ông xuyên qua vào thân thể con ? !

      Thường Hoan thấy thế, thè lưỡi, thêm gì nữa.

      Thang máy hầu như tầng lên tầng dừng, ngừng có người ra, vào.

      Tầng 23 cuối cùng tới , Hoắc Tĩnh cùng Thường Hoan cùng ra ngoài. Các thẳng về phòng họp. Đẩy cửa phòng họp ra, phát bên trong cơ bản người nên đến đến đông đủ. Hai vừa tiến vào liền hấp dẫn ánh mắt đông đảo.

      Mà người lãnh đạo trực tiếp của Thường Hoan—— giám đốc hành chính công ty Phong Duệ, Chu Tử Nghị sớm ngồi vào vị trí, bây giờ mang theo vẻ mặt cười như cười nhìn Thường Hoan. Ngồi bên cạnh ta là giám đốc kỹ thuật của công ty - Triệu Lạc .

      Công ty Phong Duệ ở thành phố. H nổi tiếng là công ty lớn, ở cả nước, thậm chí cũng có danh tiếng thế giới. Công ty Phong Duệ dưới tổng giám đốc có tám giám đốc chuyên môn, phân biệt là giám đốc tài nguyên nhân lực, giám đốc tài vụ, giám đốc kỹ thuật, giám đốc sản xuất, giám đốc tiêu thụ, giám đốc marketing, giám đốc hành chính và giám đốc truyền thông. Tám vị giám đốc này làm việc rất xuất sắc, bởi vậy, cấp dưới của bọn họ thích trình độ cũng phải như thế. Trong đó, giám đốc hành chính Chu Tử Nghị, giám đốc nhân lực tài nguyên Vương Thành Khang và giám đốc marketing Ngô Kha bởi vì xử khéo léo, mạnh vì gạo bạo vì tiền nên rất được nhân viên cấp dưới hoan nghênh. Giám đốc kỹ thuật Triệu Lạc bình tĩnh quả quyết, khiêm tốn trầm ổn, nên được cấp dưới tin cậy. Giám đốc tiêu thụ và giám đốc truyền thông là hai người phụ nữ, phong cách hoàn toàn khác nhau. người hàm súc, người ngay thẳng hào sảng, nhưng đều luôn bao che khuyết điểm. Giám đốc tài vụ và giám đốc sản xuất đều có vẻ nghiêm túc, hay cười đùa, thân cận với cấp dưới. Trong tám người này có bốn người lớn tuổi, sớm thành gia lập nghiệp, kết hôn sinh con. Mà còn lại bốn vị —— Giám đốc hành chính Chu Tử Nghị, giám đốc kỹ thuật Triệu Lạc và hai nữ giám đốc tuổi chỉ dưới 30, độc thân. Bởi vậy nam trở thành người đàn ông độc thân hoàng kim của công ty chạm tay có thể bỏng, nữ trở thành công ty người mà hầu hết đàn ông độc thân trong công ty theo đuổi "Nước phù sa chảy ra ruộng ngoài". Hơn nữa Chu Tử Nghị phong lưu phóng khoáng, Triệu Lạc tuấn dật lạnh nhạt, hai người này ở công ty luôn được chú ý.

      Thường Hoan là thư ký giám đốc hành chính Chu Tử Nghị, phụ trách chủ yếu cuộc họp hôm nay. ấy vừa thấy người lãnh đạo trực tiếp của mình Chu Tử Nghị có vẻ mặt cười như cười, trong lòng thầm kêu tiếng. Đừng nhìn người này xưa nay đều có bộ khuôn mặt tươi cười, nhưng khuôn mặt tươi cười có ý nghĩa rất phong phú. Người khác lắm, nhưng theo bên người ta mấy xuân thu Thường Hoan hiểu rất . Nhìn vẻ mặt kia của ta, khẳng định là trong lòng rất tức giận! Ai, cũng là, cuộc họp quan trọng như vậy, mình thiếu chút nữa đến muộn, còn ở trước mắt bao người nghênh ngang tiến vào, quả là có chút quá đáng. Nghĩ đến đây, Thường Hoan chạy nhanh lôi kéo Hoắc Tĩnh đến bên người Chu Tử Nghị, thấp giọng : "Lão đại, ách, giám đốc, tôi tới chậm. Xin lỗi ạ!"

      "Được rồi, chuyện này đợi lát nữa tính với sau, chạy nhanh chuẩn bị, lập tức họp." Chu Tử Nghị nhìn Thường Hoan, ngược lại nhìn Hoắc Tĩnh .

      Thường Hoan thấy thế, vội vàng giới thiệu: "Giám đốc, đây là bạn học trung học kiêm bạn tốt của tôi —— Hoắc Tĩnh, ấy ra ở công ty con đảm nhiệm chức vụ trợ lý quản lý bộ phận kỹ thuật, bởi vì biểu tốt, nên vừa được điều đến tổng công ty chúng ta, đảm nhiệm trợ lý của giám đốc Triệu. Công ty thông báo ấy hôm nay trực tiếp tới tham gia cuộc họp."

      Hoắc Tĩnh thầm đánh giá hai người đàn ông trước mắt. Hai người đàn ông trước mắt thể nghi ngờ là rất xuất sắc, Chu Tử Nghị mặc bộ tây trang thủ công màu lam đậm, đôi mắt hoa đào mê hoặc người, cả người tiêu sái mà nhu nhược. Triệu Lạc mặc áo sơmi trắng, tây trang đen, đầu tóc ngắn sạch , dưới đôi lông mi tuấn là ánh mắt giống như từng quen biết, mát lạnh, trầm tĩnh—— là !

      " chính là Hoắc Tĩnh?" Chu Tử Nghị thoáng có chút kinh ngạc hỏi.

      "Đúng vậy, giám đốc Chu." Hoắc Tĩnh nghe vậy trả lời, đem ánh mắt nhìn Triệu Lạc thu hồi lại.

      "Đây là người lãnh đạo trực tiếp của sau này —— Triệu Lạc ." Chu Tử Nghị chỉ chỉ người đàn ông bên người mình, lại khẽ với : "Về sau cậu cũng có mỹ nữ làm bạn."

      Hoắc Tĩnh vừa định thuận thế chào , nghĩ tới Triệu Lạc nhưng cho cơ hội này: "Tốt lắm, đều ngồi xuống, họp ."

      "Vâng." Hoắc Tĩnh nuốt câu trở lại, im lặng ngồi xuống. Cuộc họp bắt đầu.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 2: BẮT ĐẦU

      Editor: Ngọc


      Hai giờ sau, cửa phòng họp mở ra, người ở bên trong nối đuôi nhau ra, bắt đầu thỏa thuận về các kế hoạch cùng quyết định trong cuộc họp. Thường Hoan tạm biệt Hoắc Tĩnh rồi theo Chu Tử Nghị rời khỏi. Ngay lập tức, Hoắc Tĩnh cũng theo sau người Triệu Lạc rời khỏi phòng họp. Hai người vào thang máy lên tầng 25 văn phòng bộ phận kỹ thuật.

      Văn phòng bộ phận kỹ thuật có vẻ như rất sôi nổi, ánh nắng chiếu xuyên qua ô cửa sổ , mọi người có ô làm việc riêng ngay ngắn, chậu cây xanh trang trí ở giữa, trông có vẻ ấm áp hài hòa, làm cho người ta tự chủ được đối với hoàn cảnh làm việc nơi này sinh ra cảm giác thích.

      Triệu Lạc tới trước cửa phòng làm việc của Giám đốc kỹ thuật, vỗ , thu hút chú ý của tất cả mọi người. Vì vậy, mở đầu giới thiệu: "Các đồng nghiệp thân mến, tôi muốn giới thiệu cho mọi người về người, đây là đồng nghiệp mới của chúng ta Hoắc Tĩnh, ấy đảm nhiệm chức vụ trợ lý Giám đốc kỹ thuật." Tiếp theo, quay sang Hoắc Tĩnh : "Hoan nghênh
      gia nhập đội ngũ của chúng tôi."

      Hoắc Tĩnh quay sang Triệu Lạc
      mỉm cười, sau đó quay mặt
      sang các đồng nghiệp :
      "Chào mọi người. Tôi là Hoắc
      Tĩnh, mới đến, mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn."

      Mọi người đáp trả bằng những tràng pháo tay lịch nụ cười thân thiện, rồi sau đó tiếp tục công việc của họ.

      "Kiều Hoành, chú vào đây chút." Triệu Lạc với người đàn ông trung niên trong đó, sau đó xoay người đẩy cửa văn phòng giám đốc rồi vào. Kiều Hoành theo phía sau , Hoắc Tĩnh cuối cùng, nhàng khép cửa lại. Triệu Lạc ngồi xuống bàn làm việc, ý bảo hai người ngồi ở đối diện mình, sau đó đơn giản ràng về tình hình tại: "Kiều Hoành, là trợ lý cũ của tôi. Bởi vì có nguyên nhân riêng tư, ông tạm dừng làm việc. Hoắc Tĩnh, là trợ lý mới của tôi, công việc tiếp theo giúp tôi làm tiếp.Tôi hy vọng hai người mau chóng bàn giao công việc. Kiều Hoành, trước tiên chú mang Hoắc Tĩnh làm quen hoàn cảnh công việc chút. Hoắc Tĩnh, ban đầu làm việc ở công ty con chuyên môn kỹ thuật, đối với chuyên môn kỹ thuật hẳn là quen thuộc. Đây hồ sơ chuyên ngành kỹ thuật trước kia của chúng ta, trước tiên mang đọc, sau đó viết phần báo cáo cho tôi. Bàn làm việc của Kiều Hoành an bài. Nếu có vấn đề gì, trước hết
      cứ như vậy."

      Hai người gật gật đầu, tỏ vẻ
      hiểu. Hoắc Tĩnh ôm lấy chồng hồ sơ tư liệu theo Kiều Hoành rời .

      ngày bận rộn qua. Hoắc Tĩnh trước tiên cùng Kiều Hoành tìm hiểu số công việc, chức trách chủ yếu của trợ
      lý, sau đó bước đầu tiếp xúc với công việc trước mắt. Tiếp theo,
      Hoắc Tĩnh bắt đầu hiểu tiến độ vài CASE kế hoạch phương án về kỹ thuật cụ thể, để bản thân mình có thể nhanh chóng trở thành trợ lý.

      Khi hoàng hôn nặng nề bắt đầu vây quanh thành phố này, Hoắc Tĩnh rốt cuộc đem tư liệu trước mặt để sang bên, thở phào hơi dài nhõm. tháo kính mắt xuống, ấn vào huyệt mắt. Đối với cương vị công việc mới này, đại khái hiểu ràng. Nâng đồng hồ lên nhìn thời gian, lúc này mới biết qua thời gian tan tầm, đồng nghiệp sớm rời , toàn bộ văn phòng chỉ còn lại có mình .

      Tiếng chuông di động đột ngột
      vang lên. Hoắc Tĩnh cầm di động lên thấy là số của Thường
      Hoan gọi. ấn nút nghe: "Alo, cậu rốt cuộc cũng nhớ đến mình sao?"

      "Ai bảo thế, mình sớm muốn gọi điện cho cậu, nếu phải sếp bắt mình tăng ca, chúng ta sớm ở bên ngoài tiêu dao khoái hoạt !" Trong điện thoại truyền đến giọng Thường Hoan trung khí mười phần.(*)

      (*) giọng vang xa

      "Cậu còn ở văn phòng sao?"

      ", mình tới tìm cậu rồi." Những lời cuối vừa biến mất ở cửa văn phòng bộ phận kỹ thuật, Thường Hoan đẩy cửa bước vào.

      "Hoắc Tĩnh, mình biết cậu
      khẳng định còn ở văn phòng." Thường Hoan mang bộ dáng liệu như thần.

      Hoắc Tĩnh cười lắc đầu :
      "Xem ra, lão Tôn vẫn là trốn
      thoát khỏi lòng bàn tay phật tổ."

      "Đúng vậy! , lão Tôn,
      chúng ta chỗ nào ăn bữa?"

      "Nếu như Phật tổ ở đây,
      làm sao đến lượt lão Tôn tớ mở miệng ? Cậu ."

      "Mình đây liền khách khí . , mang cậu đến quán lẩu ngon nhất , bao cậu ăn no."

      "Thế còn chờ gì nữa? thôi."

      Quán lẩu Cừu

      Hai người ăn nhanh, ăn
      trán ứa ra mồ hôi, hô to quá . lâu sau, hai người đều ăn khá nhiều. Thường Hoan ngồi phịch ở ghế, vuốt bụng : "Quá sung sướng, ách... Ăn rất no rồi!"

      Hoắc Tĩnh cũng dừng đũa, cười : " lâu chưa ăn vui vẻ
      như vậy. Nếu mỗi ngày đều ăn như thế này, quần áo của mình rất nhanh mặc vừa được."

      "Cậu cũng cảm thấy như vậy
      à?" Thường Hoan cảm thấy đồng ý kiến.

      Hai người lại hàn huyên chuyện đông chuyện tây trong chốc lát,
      Thường Hoan đột nhiên hỏi: "Hoắc Tĩnh, cậu thấy sếp cậu như thế nào?"

      "Cái gì như thế nào? Mình còn
      biết ta."

      "Mình là , cậu cảm thấy dáng dấp ta trông thế nào?"

      "Cũng được."

      "Cũng được? ! Ánh mắt của cậu sao vậy? Sếp cậu ở công ty chúng ta là đối tượng các "sắc nữ" thèm muốn đấy!"

      "Mình nghĩ ta là loại chỉ có thể đứng từ xa xem, thể đến gần, chẳng lẽ đúng?"

      "Đúng, đúng, đúng, đương nhiên là đúng. Theo lý thuyết, sếp cậu thân trong trẻo,
      lạnh lùng, làm cho người ta nhịn được tránh xa. Nhưng mà cậu biết ? Càng là người đàn ông như vậy, càng dễ dàng kích thích dục vọng chinh phục của phụ nữ. Ngẫm lại chinh phục người đàn ông như vậy, chuyện có cảm giác thành tựu cỡ nào! Nghĩ ta thay đổi trong trẻo, lạnh lùng của mình, dùng ánh mắt lửa nóng cuồng dã nhìn chăm chú vào cậu, dùng đôi môi khiêu gợi hôn môi cậu, dùng cánh tay cường tráng gắt gao ôm cậu... Trời ạ, rất mất
      hồn !"

      "Ách... Điều này mình nghĩ tới." Hoắc Tĩnh cảm thấy xấu hổ, lời này rất tư
      mật .

      "Hoắc Tĩnh, cậu có phúc, có thể mỗi ngày đều được ngắm nhìn ta. Trong công ty biết có bao nhiêu phụ nữ hâm mộ cậu đâu! Cậu biết
      ? Triệu Lạc chưa bao
      giờ dùng trợ lý nữ. biết vì sao lần này là ngoại lệ?"

      "Điều này làm sao mình biết? cần dùng cái loại ánh mắt này nhìn mình, hôm nay mình mới đến, mình căn bản biết ta." dối, lúc trước, chỉ là thấy qua ta, hai người căn bản
      chưa tới biết nhau, thậm
      chí ngay cả tên nhau cũng
      biết.

      " là lạ..." Thường Hoan như thế nào cũng nghĩ ra đạo lý này.

      "Mặc kệ , mình chỉ cần làm xong chuyện của mình là được, quản người khác thấy thế nào đây."

      cũng phải, bất quá , hôm nào mình tìm thêm cơ hội tốt hỏi thăm chút . hắc hắc ……”

      Vừa thấy bộ dáng Thường Hoan, biết là ấy từ bỏ hy vọng. Hoắc Tĩnh cũng kệ ấy. vốn là người hay xen vào chuyện của người khác, nghe chút tin đồn thôi, muốn cho cố ý tìm hiểu cái gì, đó là chuyện tuyệt đối thể. Chuyện mình tự mình quản là tốt rồi, chuyện người ta là người ta tự quản, mình để ý làm gì?


      Lời của người editor: Cái hố này vắng khách nhỉ, ít thanks, ít cmt. Mình định post 1 ngày/1 chương nhưng ế quá nên để 2 ngày/1 chương để dành thời gian edit truyện khác. Cảm ơn các bạn theo dõi truyện! :bighug:
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Hoa đào nở, chim én về, mùa xuân lại đến. Chúc mọi người năm mới 2015: NGHÌN NHƯ Ý - VẠN NHƯ MƠ - TRIỆU BẤT NGỜ - TỶ LẦN HẠNH PHÚC.

      CHƯƠNG 3: TRỐN CHẠY.

      Editor: Ngọc


      Nửa tháng sau, Kiều Hoành chính thức tạm rời cương vị công tác, Hoắc Tĩnh hoàn toàn tiếp nhận công việc trợ lý. Công việc báo cáo Triệu Lạc phân cho, tuần trước Hoắc Tĩnh nộp lên rồi, trước mắt chưa có hồi gì.

      "Cốc cốc cốc..."

      "Mời vào."

      "Giám đốc, đây là văn kiện ngài cầu." Hoắc Tĩnh cầm văn kiện trong tay đặt bàn làm việc Triệu Lạc .

      "Ừ." Triệu Lạc buông bút trong tay, ý bảo Hoắc Tĩnh ngồi xuống.

      Hoắc Tĩnh nhàng ngồi xuống, nhìn Triệu Lạc , chờ mở miệng.

      "Báo cáo nộp cho tôi, tôi xem qua ." Triệu Lạc nhìn thẳng Hoắc Tĩnh .

      Hoắc Tĩnh gì, ánh mắt chuyên chú bày tỏ nghiêm túc lắng nghe.

      đối với vấn đề tồn tại tiến hành phân tích độc đáo mà sắc bén, có thể châm thấy máu. chỉ có thế, còn đưa thêm ý kiến và sách lược của mình vào. Chứng tỏ đọc hồ sơ, cũng tìm đọc cả số liệu cùng tư liệu có liên quan, tôi đối với biểu của rất hài lòng."

      "Cám ơn giám đốc khích lệ." Hoắc Tĩnh cũng có đắc ý vênh váo, ngược lại trong lòng sinh ra đề phòng. thể thừa nhận Triệu Lạc thủ trưởng quản lý rất thủ đoạn, nên có vài lúc, tuyệt đối keo kiệt lời khen ngợi. Trách được các đồng nghiệp bộ phận kỹ thuật đối với tôn sùng như thế.

      Do nhớ mấy ngày hôm trước vài đồng nghiệp ở phòng trà nước chuyện phiếm. Sau ngày làm việc kết thúc, vào phòng trà nước pha trà kiêm nghỉ ngơi, phát có vài đồng nghiệp cũng ở bên trong, lễ phép đối với các ấy mỉm cười. nghĩ tới, trong đó đồng nghiệp đến chỗ , nhiệt tình : "Trợ lý Hoắc, cũng đến bổ sung 'Dinh dưỡng' à?"

      Bổ sung "Dinh dưỡng" ? Cách hay! Trong lúc đó Hoắc Tĩnh nghe vậy cảm thấy cùng đồng nghiệp lập tức giảm bớt xa lạ ít. cũng phải người nhiệt tình, cùng đồng nghiệp ở chung lễ phép mà khách sáo, luôn duy trì khoảng cách nhất định, bởi vậy cùng đồng nghiệp cũng thân thiết với ai bao giờ. Hôm nay gặp được đồng nghiệp nhiệt tình như vậy, là có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh.

      "Đúng vậy." Hoắc Tĩnh nhoẻn miệng cười, khiến vài đồng nghiệp đều ngây người. Xưa nay chỉ cảm thấy trợ lý Hoắc này lạnh lùng thản nhiên, dễ thân thiết, nghĩ tới cười rộ lên lại làm cho người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp. Xem ra, có đôi khi ấn tượng ban đầu đều là gạt người.

      "Trời ạ, ra cười rộ lên trông đẹp như vậy? !" Vị đồng nghiệp kia đỡ trán, khoa trương .

      Hoắc Tĩnh nhớ ra rồi, đồng nghiệp này tên là Hứa Đồng, là "người vui vẻ" trong văn phòng của bọn họ. Chỉ cần có ấy ở chỗ nào, khí luôn sôi nổi. ấy cùng Thường Hoan cùng loại người, các ấy dường như với ai đều có thể thân thiết, với ai cũng chơi thân. Các ấy tựa như ánh mặt trời, làm cho người ta cảm thấy trong lòng ấm áp. Hoắc Tĩnh đôi khi hâm mộ người như vậy, hâm mộ các ấy có thể nổi bật giữa đám đông, được mọi người hoan nghênh, mình vĩnh viễn đều làm được điều này.

      "Các có cảm thấy ấy cùng người khác rất giống nhau hay ?" Hứa Đồng quay đầu lại hỏi các đồng nghiệp khác.

      "Ai ?" Các đồng nghiệp khác tò mò hỏi.

      "Giám đốc Triệu!"

      "A? !" Hoắc Tĩnh vừa nghe thấy, suýt nữa ngã.

      "Aiiiiiiii, các hiểu lầm ! Tôi phải trợ lý Hoắc dáng dấp giống giám đốc Triệu, ý của tôi là cả hai người làm cho người ta cảm giác rất giống nhau. Bình thường đều nho nhã lễ độ, lạnh lùng thản nhiên, có chút tục khí nào, làm cho người ta cảm thấy trầm ổn, Ừ... Đáng giá tin cậy. Là thế ?" Hứa Đồng vừa nghĩ vừa giải thích.

      Mọi người lúc này mới cẩn thận nghĩ lại lần, đúng là như vậy.

      Hoắc Tĩnh có chút ngượng ngùng, trốn nhanh khỏi tiêu điểm mơ hồ này, sang chuyện khác: "Các tín nhiệm giám đốc?"

      "Đó là đương nhiên! đừng nhìn giám đốc Triệu bình thường trông nghiêm túc, ấy đối với phòng chúng tôi đúng là chê vào đâu được. Sếp người khác sợ cấp dưới vượt qua mình, địa vị khó giữ được, liều mạng chèn ép. Giám đốc Triệu của chúng tôi chưa bao giờ như vậy, ấy luôn muốn chúng ta khẳng định năng lực bản thân, tin tưởng chính mình là tốt nhất, cũng cướp công lao của chúng tôi, còn thường thường cho chúng tôi cơ hội sáng tạo, làm cho chúng tôi thích hợp cương vị của bản thân để phát huy sở trường."

      " chỉ như thế, khi chúng tôi phạm sai lầm, ấy cũng lớn tiếng quát. Chỉ nhắc nhở chúng tôi chỗ nào có thể sửa, dẫn đường cho chúng tôi phát vấn đề của mình, đúng lúc sửa lại lỗi sai trong công việc."

      "Nhớ lần, tôi bởi vì sơ ý viết sai số liệu quan trọng, là giám đốc Triệu đúng lúc phát cũng chỉ ra cho tôi xem, chẳng những làm cho công ty khỏi bị tổn thất, còn làm cho tôi miễn bị phạt, khiến cho tôi nhớ chuyện này lâu, về sau dám sơ ý nữa ."

      ...

      tới giám đốc Triệu tổng của bọn họ, đồng nghiệp phòng kỹ thuật đám người mãi xong. Nhìn ra được, Triệu Lạc ơt đây trong cảm nhận của đồng nghiệp có địa vị rất cao. Hôm nay xem ra, Triệu Lạc làm việc xác thực rất tốt. Nhưng mà trong lòng Hoắc Tĩnh có suy nghĩ vô hình, tai nghe là giả, mắt thấy mới là . Huống chi có đôi khi ánh mắt nhìn thấy cũng chưa phải chính xác. Muốn chân chính hiểu về người, thời gian là cách kiểm nghiệm tốt nhất. Cho nên, khi nghe được Triệu Lạc thẳng thắn khích lệ, ngược lại trong lòng sinh đề phòng. Đương nhiên, cái này và những việc trải qua có quan hệ rất lớn.

      "Hoắc Tĩnh, người có lợi thế là chuyện tốt, nhưng bộc lộ tài năng có khi lại bị điều này làm hại. Suy nghĩ của rất đúng trọng tâm, có giá trị thực tiễn, nhưng thể nhất thời nóng lòng, có chút ý kiến còn cần phải xem lại. Chỉ có cân nhắc hết thảy mới có thể tính toán, để chuẩn bị tốt, chờ đợi điều kiện đến, mới khiến cho lý thuyết trở thành thực tế. hiểu chưa ? ”

      "Cám ơn giám đốc nhắc nhở, tôi hiểu được. Nếu có chuyện gì khác, tôi xin ra ngoài trước." Hoắc Tĩnh gật gật đầu, đứng lên.

      "Tốt lắm, ra ngoài ."

      Nhìn bóng hình Hoắc Tĩnh biến mất ở phía sau cửa, lông mày tuấn của Triệu Lạc hơi hơi cau lại, chợt giãn ra. với chính mình, còn nhiều thời gian, còn có thể nhìn em. Sau đó cầm lấy bút, tiếp tục làm công việc dang dở của mình.

      nhàng khép cửa lại, HoắcTĩnh trở lại bàn làm việc của mình ngồi xuống. tự chủ được nhìn cửa phòng giám đốc kỹ thuật rồi lâm vào trầm tư, lúc lâu mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại, thu lại tâm tư, bắt đầu công việc.

      Ngoài cửa sổ biết khi nào mưa tích ta tí tách rơi. Lại chấm dứt ngày làm việc, nhóm đồng nghiệp đều tan tầm về nhà. Hoắc Tĩnh rã rời thu dọn đồ chuẩn bị rời . Lúc này, cửa phòng giám đốc đột nhiên mở ra, Triệu Lạc ra, xem ra, cũng sắp tan tầm.

      đối với Hoắc Tĩnh gật gật đầu, chuẩn bị rồi , bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì, xoay người hỏi: " bình thường làm như thế nào ?"

      Hoắc Tĩnh nhìn theo rời , thình lình quay đầu lại, nhất thời như rơi vào ánh mắt tối như bóng đêm kia. Ánh mắt này làm cho thập phần khắc sâu trong lòng, ở giờ khắc này làm cho lòng của trở nên lo sợ nghi hoặc, bất an đứng lên.

      "Ách... Tôi ở gần công ty, mỗi ngày đều bộ tới."

      "Mang ô ?"

      "Dạ..." mang, nhưng Hoắc Tĩnh muốn cho ta, trực giác cho biết, cùng người đàn ông này tránh xa tốt hơn.

      "Tôi đưa về." Triệu Lạc nhìn ra do dự của , nhưng vẫn ra ý nghĩ của mình.

      " cần phiền ngài , chờ chút nữa tôi và Thường Hoan cùng nhau trở về, tôi nghĩ ấy hẳn là mang theo ô." Hoắc Tĩnh biết cách từ chối của quá mức ràng, trong lời đầy sơ hở. Ngay cả đều quên mang ô, bằng Thường Hoan loại người tính cách tùy tiện như thế này sao nhớ ? Huống chi, hôm nay căn bản hẹn Thường Hoan. Nhưng tại nghĩ ra cái cớ để mình cự tuyệt uyển chuyển chút. Cho nên chỉ có thể như vậy.

      Triệu Lạc gì, chỉ là nhìn sâu cái, xoay người rời .
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :