1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hương Tập Nhân - Trang Văn Huyền (Trọng Sinh)(c23) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      HƯƠNG TẬP NHÂN

      EDIT: muoitu

      Trùng sinh trở lại năm mười bảy tuổi . Cha mẹ ân ái , gia đình viên mãn .

      Tiểu tam như hổ rình mồi , thân thích dụng tâm kín đáo .

      Giấu tài , tích trữ tiền bạc , phát triển nghiệp

      Nàng thề muốn tự tay nắm giữ vận mệnh , xoay chuyển càn khôn

      Chế tạo nước hoa trở thành tiểu phú bà , tìm được tình và hạnh phúc chân chính
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1 : Tử Vong
      edit: cofemilk

      Tiếng giày cao gót thanh thúy vang lên trước cửa phòng bệnh , trong phòng Cố Sắc Vi có chút hốt hoảng thu hồi lại suy nghĩ , quay đầu nhìn về phía cửa . Thẩm Văn San cầm túi xách Chanel màu hồng phần đứng ở cửa , chống lại tầm mắt của Cố Sắc Vi , thản nhiên cười :

      " Sắc Vi , có khỏe ? "

      Cố Sắc Vi khóe miệng ra nụ cười trào phúng , thanh có chút trầm :

      " Người tới đây làm gì ? " xong , bàn tay ở dưới chăn tự chủ mà nắm chặt lại thành nắm đấm . Nữ nhân này , còn mặt mũi xuất trước mặt nàng .

      Thẩm Văn San đến trước giường bệnh , nhìn khuôn mặt tái nhợt , gầy yếu của Cố Sắc Vi đáy mắt lên tia đắc ý . Nhưng vẫn thân thiết , chân thành :

      " như thế nào , chúng ta cũng là đường tỷ muội , Sắc Vi ngươi xảy ra chuyện , ta là tỷ tỷ cũng nên đến xem ngươi . " xong đem túi xách để ở bàn đầu giường , nụ cười càng thêm ràng , viên minh châu của Cố gia , ngươi cũng có ngày này .

      Cố Sắc Vi nghe xong , trong lòng trận đau đớn , hàn ý lạnh đến tận xương , lạnh lùng :

      " Nhờ cậu chiếu cố , ta cũng mới trở thành người thừa kế danh chính ngôn thuận của Cố thị . Đợi ta bình phục , ta nhất định để cậu mợ thiệt thòi . "

      Thẩm Văn San nghe vậy lập tức giận dữ nhưng nghĩ đến mục đích của mình hôm nay đến đây , lửa giận cũng tan biến đắc ý :

      " Sắc Vi , sao ngươi lại như vậy , chúng ta là người nhà . Mọi người đều hi vọng ngươi mạnh khỏe , khoái hoạt , sao ngươi lại tin chúng ta ? "

      Cố Sắc Vi giống như nghe được câu chuyện cười lớn , thể kiềm chế nở nụ cười , châm chọc nhìn về phía Thẩm Văn San :

      " Thẩm Văn San , từ khi nào ngươi trở nên có đầu óc như vây ? Những lời này chắc hẳn là do Trần Tư Ngưng dạy ngươi . " Ánh mắt khinh miệt nhìn về phía Thẩm Văn San

      Thẩm Văn San như bị đạp vào đuôi , sắc mặt xanh trắng , rốt cuộc cũng nhịn được nữa chửi ầm lên :

      " Cố Sắc Vi , ngươi cho rằng ngươi vẫn là cao cao tại thượng , thiên kim tiểu thư sao ? Ngươi bây giờ tính là cái gì ? tại khắp nơi từ phố lớn đến ngõ , ai biết Cố đại tiểu thư là dâm nữ ? Mệt ngươi còn cho rằng , mình là người thừa kế danh ngôn chính thuận của Cố thị . Ta cho ngươi biết , tại Hà Dục mới là tổng giám đốc của Cố thị . Ta cho ngươi biết , Cố Sắc Vi hôm nay ta đến đây là báo cho ngươi biết , Hà Dục cùng với Tư Nghưng đính hôn . Ngươi cái tàn hoa bại liễu cần vọng tưởng nhiều , liền an tâm sống cả đời ở trong bệnh viện tâm thần này . "

      Cố Sắc Vi nghe xong , lửa giận đốt cháy lý trí , cầm cốc nước bàn ném về phía Thẩm Văn San , điên cuồng thét chói tai :

      " Thẩm Văn San , cút , ngươi cút cho ta ... "

      " A .... " Thẩm Văn San thấy vậy hét lớn lên , hoảng sợ né tránh hô lớn

      " Bác sĩ , bác sĩ , ta phát bệnh , ta lại phát bệnh . "

      Bên ngoài lập tức vang lên tiếng động hỗn độn , đám bác sĩ , y tá xông vào trong phòng , mấy cánh tay giơ lên giữ chặt Cố Sắc Vi . Cố Sắc Vi gắt gao , trừng mắt nhìn Thẩm Văn San hận thể ăn thịt được ả , cánh tay bỗng truyền đến chút đau đớn . Chỉ lát sau , nàng cảm thấy tứ chi bủn rủn , đầu óc mơ hồ , suy nghĩ tê liệt , vô lực ngã xuống giường bệnh .

      Nàng hận , nàng hận .

      Hà Dục , sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy , làm sao lại có thể làm như vậy đối với ta ... Nước mắt từ trong hốc mắt tự chủ rơi ra , đồng tử dại ra nhìn chằm chằm trần nhà trắng xóa , trái tim đau đớn , run rẩy ...

      Cảm giác tứ chi bị buộc chặt , cổ tay bị lặc đến đau đớn , những người này xem nàng như là bệnh nhân tâm thần , đem nàng nhốt lại trong phòng bệnh , tiêm lên người đủ thứ thuốc . Bên ngoài , những kẻ đó hẳn là mở sâm banh chúc mừng , là cỡ nào châm chọc .

      " Bác sĩ , muội muội của ta sao chứ " Vẫn tránh ở cửa nãy giờ , Thẩm Văn San thấy Cố Sắc Vi bị trói lại , lá gan lập tức lớn , hèn mọn nhìn về phía giường bệnh . Nhìn khuôn mặt vô hồn , trống rỗng , trong lòng nén được vui sướng .

      " Bệnh nhân cảm xúc thất thường , chúng tôi tiêm thuốc an thần , còn nguy hiểm . Tiểu thư có thể tiếp tục cùng bệnh nhân chuyện , nên kích thích cảm xúc của bệnh nhân , nếu làm ảnh hưởng đến quá trình bình phục của bệnh nhân . "

      Bác sĩ là nam nhân trẻ tuổi , đứng trước mỹ nữ như Thẩm Văn San phi thường nhiệt tình . " Nếu có việc gì , cứ báo với chúng tôi ... "

      " Tốt , cảm ơn bác sĩ " Thẩm Văn San chút keo kiệt , tặng cho vị bác sĩ trẻ tuổi cái mị nhãn .

      Đợi bác sĩ , y tá rời khỏi phòng bệnh xong , Thẩm Văn San cất bước trở lại phòng bệnh , thuận tay khóa trái cửa , khoanh tay trước ngực đến trước giường bệnh

      " Cố Sắc Vi , ta biết ngươi nghe thấy những gì ta . " Thẩm Văn San chậm dãi

      " Cố đại tiểu thư , ngươi có biết tại ngươi có bao nhiêu khó coi , bao nhiêu xấu xí ? Quả làm cho người ta phát buồn nôn , nếu Hà Dục nhìn thấy hình dạng ngươi bây giờ , biết có phản ứng gì ? Ta hôm nay đến đây chỉ thông báo cho ngươi biết Hà Dục cùng Tư Ngưng đính hôn , mà còn thông báo cho ngươi biết , tử kỳ của ngươi tới ... "

      Dứt lời , người giường bỗng nhiên mở mắt , con ngươi đen chứa đầy cừu hận cùng kinh sợ , đôi môi khô héo , rạn nứt hơi hơi mở ra nhưng thể phát ra được thanh .

      " Ngươi cho rằng , tai nạn của ba mẹ ngươi là trùng hợp sao ? Hà Dục vì sao vứt bỏ ngươi ? Ngươi trong bụng đứa như thế nào biến mất ? " Thẩm Văn San đáy mắt lộ ra độc , từng chữ từng chữ :

      " Hôm nay , ta cho ngươi biết trước khi chết . "

      xong , từ trong túi xách lấy ra ống tiêm , khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ dữ tợn :

      " Ngươi có biết , ta có bao nhiêu hận ngươi , bao nhiêu ghen tị ngươi ? Ngươi là cao cao tại thượng thiêm chi kiêu nữ , mà ta chỉ là thân thích nghèo khó nương tựa nhà ngươi . Luận mỹ mạo , luận tài hoa , ta có cái gì kém ngươi , ngươi bất quá là do mệnh tốt hơn ta sinh ra có người ba giỏi kiếm tiền . Ngươi cho rằng Hà Dục ngươi sao ? thực ra chỉ lợi dụng ngươi , từ vài năm trước cùng với Tư Ngưng ở chung chỗ , là ngươi đê tiện cướp lấy nam nhân của người khác , chẳng qua lấy ngươi làm bàn đạp cho nghiệp của mà thôi . cần dùng ánh mắt cừu hận đó nhìn ta , đứa của ngươi , chính là Hà Dục sai người làm hỏng , thế nào ? Có phải hay rất thống khổ ? Ha ha ha , đừng sợ ta rất nhanh đưa ngươi gặp người cha lãnh huyết cùng người mẹ ngu ngốc của ngươi . A , đúng rồi còn có đệ đệ ngu ngốc chìm đắm trong thuốc phiện của ngươi nữa , chúng ta nhất định giúp ngươi chiếu cố tốt , tin tưởng bao lâu gia đình ngươi nhà đoàn viên ."

      xong , nắm lấy dây dẫn dịch truyền , đem chất lỏng ở trong ống kim tiêm chuyển sang dịch truyền . Chất lỏng nhanh chóng vào cơ thể Cố Sắc Vi . Trong mắt Thẩm Văn San che giấu được điên cuồng cùng tham lam .

      " cần nhìn ta với ánh mắt cừu hận như vậy , chờ ngươi ra , ta làm tốt tang của ngươi . Tất cả những gì của ngươi , ta giúp ngươi tiếp nhận ... "

      Tai nạn xe của cha mẹ , tiểu Liệt hút thuốc phiện , đứa mất hung thủ hóa ra là các ngươi , các ngươi chính là hung thủ giết người . Hai tròng mắt của Cố Sắc Vi trừng lớn , cơ thể tự khắc chế được co rút mạnh mẽ , trái tim bị bóp nghẹn , hô hấp trở nên khó khăn .

      Thẩm Văn San rất nhanh thu hồi ống tiêm , bắt lấy cánh tay của Cố Sắc Vi , vẻ mặt kinh hoàng , sợ hãi thét ra tiếng hét chói tai :

      " Sắc Vi , Sắc Vi , ngươi làm sao vậy , ngươi làm sao vậy ... ?

      Tiếng hét chói tai dẫn đến chú ý của bác sĩ

      " tốt , bệnh nhân lên cơn sốc ."

      " Nhanh , nhanh thông báo cho bác sĩ Trương ... "

      " Dưỡng khí , dưỡng khí ... "

      Đến khi đau đớn trong người biến mất , ý thức trở nên thanh tĩnh , nàng chết sao ? Nhìn giường bệnh , bác sĩ cấp cứu cho mình . Ý tưởng đầu tiên xuất trong đầu nàng , nàng chết , nếu sao nàng lại nhìn thấy thân thể của mình . Nước mắt điên cuồng rơi ra từ trong hốc mắt , hận ý từ trong lồng lực trào ra , thân thể tự giác xuyên qua vách tường , đến bên ngoài hành lang phòng cấp cứu . Nàng nhìn thấy Thẩm Văn San chuyện điện thoại

      " Nàng ở trong phòng cấp cứu , Tư Ngưng các ngươi muốn đến đây ? Cái gì , ở dưới à ? Tốt , ta ở đây chờ các ngươi . " Thẩm Văn San tắt điện thoại , nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cấp cứu .

      " Đinh " thang máy mở ra , bên trong nam nữ bước ra nhanh chóng về phía Thẩm Văn San

      " Thế nào, ta chết ? " Nam nhân hỏi

      Thẩm Văn San lắc đầu , hai tay ôm trước ngực , sắc mặt trắng bệch , hạ giọng : " Thuốc là do tự tay ta tiêm vào , tại bác sĩ cấp cứu , cho dù chết , não bộ cũng bị tổn thương nghiêm trọng ."

      Nữ nhân đứng bên cạnh nam nhân lạnh lùng : " Để cho ta sống yên ổn trong bệnh viện tâm thần cả đời , là tiện nghi cho ta "

      xong liếc nhìn nam nhân đứng bên cạnh mình : " Dù sao cũng là tiểu tình nhân của , có hay đau lòng . "

      Nam nhân ôm lấy thắt lưng nữ nhân : " Tiểu trứng thối , em biết trong lòng chỉ có em . "

      xong , lạnh lùng quét mắt về phía phòng cấp cứu : " Về phần ta , ta có tư cách đó "

      Linh hồn giống như bị trúng kích trí mạng , Sắc Vi ngơ ngác nhìn về phía hành lang có ba kẻ đắc ý , có tư cách ? có tư cách ? Hận ý ở trong lòng kêu gào Hà Dục , Thẩm Văn San , Trần Tư Ngưng ta muốn các người chết , muốn các người chết . Đúng lúc này , cửa phòng cấp cứu mở ra bác sĩ cùng y tá phụ giúp đẩy cáng xe ra ngoài . Ba người kia lập tức tiến lên hỏi :

      " Bác sĩ , cấp cứu như thế nào ? "

      " xin lỗi , chúng tôi cố gắng hết sức . "

      Nhìn y tá đẩy cáng xe đặt thi thể Cố Sắc VI rời , khuôn mặt của ba người kia lên ý cười đắc ý . Cố Sắc Vi gắt gao nhìn ba khuôn mặt kia , nàng cam lòng , nếu có kiếp sau , nàng nhất định trả thù , làm cho bọn họ sống bằng chết .

      p/s: đăng bằng đt nên mình chưa chỉnh đc cỡ chữ nên m.n thông cảm nhá. mình sửa sau
      Nhok_Njco, Phan Hong HanhBò đeo nơ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2 : Trùng sinh

      Edit :coffemilk


      - " Sắc Vi , Sắc Vi " .Là ai gọi nàng ?

      - " Sắc Vi ngoan , nên dậy uống thuốc nào ".

      Giọng này rất quen thuộc , rất thân thiết , là ai ? Là ai gọi nàng ? Trong bóng đêm đột nhiên xuất luồng sáng , đắm mình trong luồng ánh sáng ấm áp , ấm áp .

      Nàng dần dần mở đôi mắt nặng trịch , bóng dáng mơ hồ xuất trước mắt , dần dần trở nên ràng .

      - " Nha đầu ngốc , mau dậy uống thuốc , lần sau được tùy hứng như vậy "

      Nữ nhân mặt mang theo thần sắc lo lắng , tay phải cầm cốc nước , trong lòng bàn tay trái có vài viên thuốc . Trái tim bỗng nhiên đập kịch liệt , thực ác mộng xoẹt qua trong đầu , nhìn nữ nhân ôn nhu đứng trước mặt mình . Nước mắt tràn qua hốc mắt , thân thể tự điều khiển được xông tới .

      - " Mẹ ... " Hương vị quen thuộc tràn đầy trong lồng ngực , vui sướng như sóng triều đánh ập vào vòng nàng , đây có phải là ở trong mơ ?

      Thẩm Khanh hơi kinh ngạc nhìn nữ nhi ở trong lòng mình , ánh mắt lên tia cười , nha đầu ngốc , lần này xem ra làm nàng sợ hãi . Vỗ vỗ vào lưng nữ nhi , khéo léo oán trách :

      - " Haizz , còn làm nũng . Mau dậy uống thuốc , biết sợ hãi là tốt rồi , lần sau được như vậy hồ nháo "

      Cố Sắc Vi ôm chặt lấy thắt lưng của Thẩm Khanh , thân thể ức chế được run run, trong miệng càng ngừng nỉ non:

      - "Mẹ, mẹ..."

      - "Ai." Thẩm Khanh trong lòng dâng lên tia đau lòng .

      - " Mẹ ở đây, đừng sợ đừng sợ."

      Giọng quen thuộc , ấm áp ôm ấp, trời ạ, ngay cả chạm vào cảm giác đều như vậy chân ? Cố Sắc Vi kích động có chút cùng cảnh trong mơ, chính là theo bản năng ôm chặt lấy thắt lưng, hấp thu ấm áp. Nàng đơn rất lâu , bi thương rất lâu , thống khổ rất lâu , cho dù là mộng, nàng tình nguyện cả đời đều cần tỉnh...

      - "Hài tử ngốc, nhanh đem thuốc uống , rồi ngủ giấc , rất nhanh tốt lên "

      Cố Sắc Vi chậm rãi ngẩng đầu, nhận lấy viên thuốc cùng cốc nước . Đưa lên miệng uống , cảm giác đắng ngắt làm trong lòng bình tĩnh vài phần. Đột nhiên nàng cảm giác có chút thích hợp, mẹ như thế nào trẻ hơn rất nhiều? Điều này giống như là mộng, giống như bình thường. Đưa mắt nhìn vòng, này, này phải chính mình phòng ngủ sao ? Đợi chút , nàng phải chết sao? Cảm giác đau đớn tê tâm phế liệt trước khi chết vẫn còn mới mẻ , gương mặt dữ tợn của Thẩm Văn San còn ràng . Còn có Hà Dục , Trần Tư Ngưng đôi cẩu nam nữ , suy nghĩ dần dần thanh tĩnh , hàn ý trong lòng kết thành từng mảng , hận ý ngập trời như núi lửa chuẩn bị phun trào . Tầm mắt dừng lại gương mặt quen thuộc của mẹ , hận ý trong lòng thu lại , chuyện gì xảy ra ? Nàng làm sao có thể nhìn thấy người mẹ qua đời nhiều năm , nhưng sao cảm giác lại chân thực đến như vậy , chân thực đến mức làm cho nàng rơi lệ , hết thảy làm cho Sắc Vi cảm thấy mê hoặc .

      - " Tốt lắm , nghỉ ngơi tốt . Mẹ gọi điện cho Triệu lão sư xin cho con nghỉ học hai ngày , khỏe lại rồi học "

      Thẩm Khanh vẫn chưa phát giác được Sắc Vi khác thường , sủng nịch vuốt ve mái tóc dài của Sắc Vi , cầm lấy cốc nước đứng dậy chuẩn bị rời . Triệu lão sư ? Cố Sắc Vi trong lòng ngẩn ra . Theo bản năng , ôm chặt thắt lưng của Thẩm Khanh :

      - " Mẹ , đừng ... "

      - "Nha đầu này , nếu bình thường cũng ngoan như hôm nay mẹ sao phải lo lắng nhiều như vậy "

      Thẩm Khanh có chút bất đắc dĩ , chỉ chỉ cái trán của Sắc Vi .

      - " Tốt lắm , lớn như vậy còn làm nũng , yên tâm chờ ba con trở lại , mẹ nhất định thay con cầu tình , để cha con hủy bỏ hình phạt cắt tiền tiêu vặt của con , được ?

      Quả nhiên , vẫn là cái đứa , mỗi lần gặp rắc rối dùng đến chiêu này . Sắc Vi nghe thấy vậy liền ngây dại , lúc này cửa phòng đột nhiên truyền đến vài tiếng vang , cửa phòng mở ra trẻ tuổi thoạt nhìn hiền lành chất phác bước vào

      - " Phu nhân , Trần tiểu thư đến chơi . "

      - " sao , A Hồng nhanh pha trà , tiếp đón tốt . Ôi , đầu óc của ta , thiếu chút quên mất "

      Thẩm Khanh nghe vậy , vui vẻ đứng lên , vuốt mái tóc dài của Sắc Vi

      - " Sắc Vi , Trần a di đến đây chơi , con phải thích nhất Trần a di sao ? năm giờ rồi , vừa vặn mời Trần a di ở lại ăn cơm chiều . Con trước hết nghỉ ngơi chút , đợi đến lúc ăn cơm , mẹ cho A Hồng lên gọi con xuống . "

      xong , hơi suy tư chút rồi : " A Hồng , kêu phòng bếp chuẩn bị thêm vài món ."

      A Hồng cười gặp đầu trả lời rồi rời : " Vâng , phu nhân . "

      Trong lúc này Sắc Vi suy nghĩ muốn hoàn toàn tĩnh táo , nhìn Thẩm Khanh vui vẻ giúp mình sửa lại góc chăn , sau đó nhàng rời khỏi phòng . Chăn mềm mại , mang theo hương vị của mặt trời , nhìn chằm chằm lên trần nhà , trong đầu lên vô số những đoạn ngắn . Xốc mạnh chăn , rời khỏi giường , đôi chân trần bước tấm thảm mềm mại bước đến trước bàn trang điểm . Trong gương , ra khuôn mặt non nớt , đôi mắt đen , to , tròn linh động , làn da trắng mịn , hồng hào , người mặc áo ngủ màu vàng nhạt che phủ cơ thể chưa phát dục hoàn toàn , mái tóc dài , đen nhánh mượt mà tỏa sáng . Đây là chính là nàng , chính xác là nàng trong thời kì mới lớn . Rốt cuộc , chuyện này là sao ? Nàng bất giác véo mạnh vào cánh tay " Tê ... " quả thực rất đau , đây phải là mộng , đây là . Cố Sắc Vi hoảng hốt , quay lại chạy đến bàn học , khởi động máy tính , nhìn đến ngày tháng máy tính , ngày 18 tháng 4 năm 2001 .

      Tâm thần chấn động , bên tai truyền đến tiếng cười vui vẻ của mẹ , Sắc Vi hoảng hốt đến bên của sổ , kéo mạnh rèm cửa ra . Ánh sáng tràn vào trong phòng , bên ngoài ra hoa viên quen thuộc , con đường đá cuội , xích đu , hàng rào màu trắng cùng cánh cửa đại môn như như .

      Mười năm , nàng trở lại mười năm trước sao ? Trí nhớ ùa về , hai bàn tay cuộn thành nắm đấm , Cố Sắc Vi biết nên khóc hay nên cười bây giờ . Ông trời , đây có phải là người ban cho con hay ? Ông trời , có phải người thấy con chết oan uổng , chết cam lòng , nên người cho con cơ hội báo thù đúng ?

      - " Ha ha ha ... " Cố Sắc Vi che ngực , nước mắt rơi như mưa , trong miệng thoát ra tiếng cười : " Ta sống lại ... ta sống lại ... ha ha ha ... "

      Đáy lòng dần dần dâng lên ngọn lửa , Hà Dục , Thẩm Văn San , Trần Tư Ngưng các ngươi đợi . Ngay cả ông trời cũng thấy bất bình cho ta , cho ta cơ hội sống lại . Các người chờ , chờ ta từng bước , từng bước tính sổ với các ngươi . Dùng tay lau nước mắt , ánh mắt dần dần trở nên kiên định .

      Nếu quay trở lại , nàng nhất định để cho ai cướp những thứ vốn thuộc về nàng , tuyệt đối để cho ai làm tổn thương đến người thân của nàng . Cố Sắc Vi đắm chìm trong suy nghĩ , bỗng có tiếng đập cửa vang lên bên tai

      - " Tiểu thư , tiên sinh trở lại , nên xuống nhà dùng cơm thôi . "

      A Hồng cười vào trong phòng , kinh ngạc nhìn thấy Sắc Vi đứng trước cửa sổ , lập tức oán trách

      - " Tiểu thư , người nghỉ ngơi nha " Vừa , vừa đến bên tủ quần áo lấy ra bộ váy trắng , cười :

      -" Tiểu thư , nhanh thay quần áo "

      Sắc Vi đứng ở trước cửa sổ lẳng lặng nhìn A Hồng , hề động . A Hồng kinh ngạc nhìn nàng , vừa định mở miệng Sắc Vi liền đến bên giường cầm lấy váy , cười :

      - " Tốt , A Hồng ngươi xuống giúp mẹ chuẩn bị . "

      xong , xoay người bước vào phòng tắm , trong khoảng khắc ánh mắt trở nên lạnh như băng . A Hồng là đồng hương của Trần mẹ , Trần mẹ từ chức về nhà sau liền giới thiệu ta lại đây. Bộ dạng thuần phác, tay chân lanh lẹ, tính tình dịu ngoan hơn nữa lại nhiều lắm, mọi người đều thực thích nàng, nhất là người mẹ thiện lương ôn nhu của nàng , phi thường tín nhiệm ta .

      Nhưng ngờ người tính tình dịu ngoan, nhìn như thành lại vi hai vạn đồng tiền bán đứng mẹ, khi cha mẹ sinh ra hiểu lầm hung hăng ở miệng vết thương đâm thêm nhát . Gián tiếp làm mất tín nhiệm của cha mẹ dành cho nhau , rồi sau đó để cho Trần Lỵ Hoa thừa dịp nhảy vào, cho mẹ kích trí mệnh. Cố Sắc Vi chậm rãi nheo mắt lại, A Hồng, mặc kệ ngươi vì lý do gì ta lúc này đây, tuyệt đối bỏ qua cho ngươi.

      Đổi quần áo xong ra khỏi phòng, đến hành lang liền nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng cười dùa . Sắc Vi đứng ở thang lầu tự trấn an bản thân , tại nàng mới chỉ mười sáu tuổi, là cái tuổi thiên chân rực rỡ , vô tâm vô phế cười đùa . Chậm rãi xuống lầu, tim đập càng thêm rất nhanh, phù phù... Phù phù... Phù phù...

      - "Ba ba..."

      sô pha kia hình ảnh nam tử cao lớn tuấn thiếu chút nữa làm cho nàng lại rơi lệ. Phụ thân tuấn, mẫu thân xinh đẹp, mặt hai người lộ vẻ hạnh phúc tươi cười sáng lạn, quả thực giống như bức họa duy mỹ, bao nhiêu năm, cảnh tượng như vậy chỉ có ở trong mộng mới xuất qua .

      Thở sâu, tầm mắt vừa chuyển đến hồng y nữ nhân ngồi ở sô pha bên kia , dung mạo tinh xảo, dáng người khêu gợi, toàn thân tản ra sức quyến rũ nữ nhân thành thục, tựa như mật đào chín mọng .

      Thẩm Khanh cùng Trần Lỵ Hoa khí chất hoàn toàn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, người cao quý tao nhã, người như hoa hồng ngọt ngào dụ hoặc, trước kia Sắc Vi cũng thấy kỳ quái, mẹ như vậy dịu dàng mềm mại làm sao có thể cùng diễm lệ quyến rũ Trần Lỵ Hoa trở thành bạn tốt ?

      chứng minh, đời quả nhiên có nhiều lắm ngẫu nhiên.

      - "Ba ba, mẹ."

      Cố Sắc Vi mang theo tươi cười sáng lạn bước nhanh đến đại sảnh ,lập tức đến bên cạnh cha mẹ ngồi vào giữa hai người , ôm lấy cánh tay của ba mẹ nở nụ cười tươi , rồi mới quay đầu nhìn hướng Trần Lỵ Hoa,-

      "Trần a di hảo."

      Vừa vừa quan sát thấy ánh mắt Trần Lỵ Hoa còn chưa kịp thu hồi người ba ba , mơ ước trượng phu của bạn tốt, nữ nhân này quả thực xấu xí làm cho người ta cảm thấy buồn nôn .

      Trần Lỵ Hoa vẻ mặt vui sướng,

      - "Sắc Vi, lâu thấy, càng ngày càng xinh đẹp."

      xong liền lấy từ trong xúi xách hộp quà tinh xảo ,

      - "A di lần này công tác ở Nhật Bản , khi trở về có mua quà cho cháu, nhìn xem có thích hay ? "

      Đúng rồi, trước kia mỗi lần Trần Lỵ Hoa đến nhà nàng , đều mang quà , trước kia chính mình mỗi lần đều thực chờ mong bà ta đến , mỗi lần đến liền nhất định mang quà mà nàng thích .

      Mỗi món quà đều tinh xảo xinh đẹp, mỗi lần nàng mang đến lớp học hoặc là ra ngoài, đều có thể khiến cho khác nữ sinh hâm mộ cùng ghen tị, mà chính mình tựa như con khổng tước đắc ý , càng phát ra thích Trần Lỵ Hoa. Cho đến cha mẹ ly hôn, Trần Lỵ Hoa xé rách sắc mặt bại lộ ý đồ, đối với mẹ con hai người cỡ nào trào phúng , lời ác độc, nếu phải là do nữ nhân này thiết kế phá hư gia đình nàng hạnh phúc cỡ nào ? ! Càng nghĩ trong lòng càng hận, nàng hận thể xông lên hung hăng tát cho bà ta cái bạt tai, nhưng là bây giờ còn chưa được.

      Cố Sắc Vi, bình tĩnh , thể manh động , thời gian còn dài , nhất định có cơ hội cho bà ta đẹp mặt Sắc Vi vẻ mặt "Kinh hỉ" đứng dậy,

      - " vậy chăng?"

      Thẩm Khanh lập tức trách cứ nàng, nhìn về phía Trần Lỵ Hoa,

      -" Lily, bạn như thế nào lại mua quà , nha đầu kia đều là bị bạn làm hư . "

      Trần Lỵ Hoa nhất thời hào phóng lắc đầu,

      - "Ai, a khanh, bạn sao lại như vậy , Sắc Vi gọi ta tiếng a di, a di sủng chất nữ có vấn đề gì ?"

      xong càng thêm nhiệt tình dụ hoặc Cố Sắc Vi : " Sắc Vi, đừng để ý đến mẹ cháu , đến xem quà a di mua cho cháu nào "

      Đáy lòng lên tia chán ghét, Sắc Vi ra vẻ vô cùng thân thiết ngồi bênh cạnh Trần Lỵ Hoa , tiếp nhận trong tay nàng hộp quà liền khẩn cấp mở ra, rất nhanh, cái kẹp tóc trân châu tinh xảo xuất ở trong tầm mắt. Đáy mắt lên giảo hoạt, này ta, cũng dễ như vậy thu mua ...

      mặt tươi cười nhất thời thu lại, nhướng mày, miệng nhất đô, đem hộp qua quăng lên bàn , khinh thường ,

      - "Ai, như thế nào là kẹp tóc trân châu a, hơn nữa viên trân châu còn như vậy . Ta bạn học Trang Hạnh nhi vòng cổ trân châu đó còn lớn hơn , lại còn là trân châu đen nữa . Còn có của Lâm Khả Khả lần trước công tác ở nước Mĩ trở về liền mua cho bạn ấy dây đeo tay kim cương Cartier . Kẹp tóc ? Thời đại này còn ai dùng nữa chứ ..."
      Nhok_NjcoPhan Hong Hanh thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3 : Lễ vật


      "Sắc Vi!" Cố Hạo Vũ nghiêm túc nhìn nữ nhi .

      "Làm sao có thể thất lễ như vậy ? Mau xin lỗi trần a di."

      Thẩm Khanh vẻ mặt trách cứ "Sắc Vi, ngươi năm nay cao nhị, còn hiểu chuyện như vậy ?

      Sắc Vi hôm nay làm sao vậy ? Bình thường phải rất thích Lỵ Hoa sao ? Vẻ mặt xấu hổ nhìn về phía Trần Lỵ Hoa

      " Lily a, Sắc Vi nha đầu này mấy ngày hôm trước ở trong trường học bị lão sư phê bình, phỏng chừng ở trong lòng còn thoải mái , bạn đừng chấp nhặt nhé ."

      " sao , ta làm a di sao có thể cùng chất nữ của mình tức giận đâu ?" Trần Lỵ Hoa cười gượng liên tục.

      Trân châu đen ? Vòng đeo tay kim cương Cartier ? Tiểu nãi nãi khẩu vị cũng quá lớn ? Trần Lỵ Hoa khóe miệng run rẩy, nàng nghĩ tới lễ vật mình cố ý chuẩn bị lại bị Cố Sắc Vi chướng mắt , tình huống như vậy vẫn là lần đầu tiên xảy ra , trong lòng tức giận đến phát cuồng , nhưng mặt lại phải còn tỏ ra hề để ý, vẻ mặt rộng lượng cười làm lành, quả thực vô cùng thống khổ .

      Sắc Vi thấy thế cười thầm thôi, Trần Lỵ Hoa kiếp nạn của ngươi mới chỉ vừa mới bắt đầu , ngươi trăm ngàn đừng làm cho ta thất vọng . Bất quá nhìn đến mặt mũi của cha mẹ , Sắc Vi dù cam lòng cũng phải câu thực xin lỗi . Thời gian còn nhiều , nàng cũng phải suy nghĩ cẩn thận làm như thế nào báo đáp những tổn thuơng mà bọn họ gây ra cho gia đình nàng .

      Kẹp tóc trân châu bị đặt ở bàn trà , lấy cũng phải đưa cũng xong , khí giống nhau đọng lại , ba cái đại nhân đều có vẻ mặt xấu hổ, đại sảnh mảnh yên tĩnh . Cũng may lúc này A Hồng tới

      "Tiên sinh, phu nhân, bữa tối chuẩn bị tốt."

      Sắc Vi ngẩng đầu liếc mắt nhìn A Hồng cái , ôm cánh tay Thẩm Khanh ngây thơ làm nũng . "Mẹ, chúng ta chờ chút , Tiểu Liệt lúc này tan học, chúng ta chờ Tiểu Liệt trở về cùng nhau ăn thôi."

      xong nhìn về phía Trần Lỵ Hoa, vẻ mặt hồn nhiên "Trần a di cũng phải là người ngoài , huống hồ a di cũng rất thích Tiểu Liệt , nhất định cũng chuẩn bị lễ vật cho Tiểu Liệt ? " Ở trước mặt kẻ thù cười đến vô cùng sáng lạn, cũng là cách làm cho kẻ thù vô cùng khó chịu .

      Thẩm Khanh cùng Cố Hạo Vũ nhìn nhau, mặt hai người đều là vẻ mặt bất đắc dĩ, Cố Hạo Vũ xoa đầu Sắc Vi " Đứa bé lanh lợi, càng ngày càng quy củ."

      xong nhìn tường đồng hồ treo tường "Tiểu Liệt trở về làm cho phòng bếp hâm nóng lại đồ ăn , Lỵ Hoa khó có thời gian đến nhà làm khách, chúng ta ăn trước ." xong đối Trần Lỵ Hoa khách khí cười.

      Trần Lỵ Hoa nhìn Cố Hạo Vũ cười tâm thần chao đảo , lập tức xua tay , " , mất bao nhiêu thời gian, chúng ta vẫn là chờ Tiểu Liệt trở về cùng nhau dùng bữa . Thời gian dài như vậy gặp Tiểu Liệt , nhất định lại dáng người cao lên ít ."

      xong lại quét mắt sang Thẩm Khanh liếc cái , sâu trong đáy mắt lên tia u, lúc trước nếu phải Thẩm Khanh hoành đao đoạt ái , vị trí Cố gia nữ chủ nhân , người ngồi cạnh Cố Hạo Vũ chắc chắn là của mình .

      Sắc Vi ngầm trào phúng cười , nữ nhân này biết cảm thấy thẹn , ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn chằm chằm cha nàng, quả đem Cố gia mẹ con nàng để vào mắt mà . Cũng may cha nàng trước sau như , tầm mắt lại chuyển sang nhìn Thẩm Khanh ,thở dài cái , phải nghĩ biện pháp làm cho mẹ nhìn thấy bộ mặt của nữ nhân này .

      Tầm mắt vừa chuyển, liền thấy ba ba Cố Hạo Vũ vẻ mặt khác thường chăm chú nhìn mình, trong lòng cả kinh, mặt lại bất động thanh sắc hướng Cố Hạo Vũ cười. Lão ba sắc bén , nhanh như vậy liền phát bản thân dị thường ?

      Cố Hạo Vũ khóe môi cong lên , trong ánh mắt thâm thúy xẹt qua tia hứng thú, tiểu công chúa nhà dường như có rất nhiều tiểu bí mật nha .

      Hơn nửa giờ chờ đợi Cố Liệt về nhà , Trần Lỵ Hoa vài lần khơi mào đề tài , Thẩm Khanh cũng rất phối hợp , nhưng chưa được vài câu, đề tài cũng rất nhanh biến thành Cố gia nhà ba người chuyện phiếm . Trần Lỵ Hoa ngồi ở bên trừng mắt nhìn , như thế nào cũng xen vào được .

      Cho đến khi Cố gia tiểu bá vương Cố Liệt đeo túi sách chạy vào trong nhà giống như trận lốc xoáy "Ba ba, mẹ, con về."

      Túi sách được đưa cho người giúp việc , thân thể liền nhắm thẳng vào trong lòng Thẩm Khanh , ồn áo :

      "Mẹ, hôm nay chúng con chia tổ học bài , tổ của chúng con đứng đâu , Tiểu Liệt là tổ trưởng nha ." xong khóe mắt nhìn đến Trần Lỵ Hoa , ánh mắt lập tức mở to kinh hỉ kêu "Trần a di."

      "Ai." Trần Lỵ Hoa cười dài đáp, trong lòng lên tia đắc ý, bỏ công mang nhiều lễ vật như vậy cho tiểu tử này .

      Sắc Vi trong lòng hừ lạnh , Tiểu Liệt chết tiệt , thân tỷ tỷ ngồi ở bên cạnh cũng nhìn chút , ngược lại đối kẻ thù thương nhung nhớ, xem ta lát nữa thu thập ngươi như thế nào . Tầm mắt gắt gao đặt ở người đệ đệ , nhìn phì nộn đô đô , đáy lòng cảm thán đời trước hai tỷ đệ bọn họ đều là bị làm hư , tùy hứng điêu ngoa, tự cho là đúng .Cũng chính là vì như vậy , bọn họ biết trời cao đất rộng bị Thẩm Văn San huynh muội kéo mũi nắm . Đệ đệ sơ trung ham mê trò chơi Internet, thành tích xuống dốc phanh, trốn học đánh nhau, gây chuyện thị phi như cơm bữa. Mười chín tuổi bắt đầu hít thuốc phiện, làm cho ba mẹ lo lắng nát tâm, bản thân mình mỗi ngày ngoại trừ dạo phố mua sắm , trang điểm xinh đẹp tham gia các loại yến hội, mà Thẩm Văn San, tất nhiên là theo sau nàng hai tư giờ mỗi ngày . Bây giờ nghĩ lại mới thấy , đời trước mình ngu ngốc để cho bọn ho lừa gạt . Cho đến khi ác mộng xuất , cuộc sống đảo điên mới tỉnh ngộ , nhưng quá muộn

      Nhưng bây giờ , ông trời cho nàng cơ hội , nàng tuyệt đối để chuyện xưa lặp lại . Nhất định bóp chết những gì uy hiếp đến gia đình nàng từ trong trứng nước , hoặc là ...

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4 : Gậy ông đập lưng ông


      "Trần a di, cháu nhớ người muốn chết, người lần này mang cho Tiểu Liệt là lễ vật gì vậy ? " Cố Liệt vô cùng thân thiết tiến đến bên người Trần Lỵ Hoa . Vị a di này mỗi lần đến đều mang cho lễ vật, lần trước là người máy mới nhất Transformers , làm cho tất cả nam sinh trong lớp học đều hâm mộ đến chết, lần này biết lại là cái gì ? mong chờ !

      Trần Lỵ Hoa quả nhiên phụ kỳ vọng của Tiểu Liệt , thần bí lấy từ phía sau sô pha lấy ra chiếc hộp hình chữ nhật màu đỏ . " Đinh Đinh ~ ~ ~ là bộ điều khiển xe ô tô đồ chơi mới nhất nha , "

      "Oa ——" Cố Liệt lập tức kêu to tiếng, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm cái hộp , khuôn mặt nhắn vì hưng phấn mà đỏ lên, nhận lấy hộp quà , thích thú buông tay "Oa, tuyệt quá, cám ơn trần a di, cháu sớm muốn mà chưa có ."

      "Lily, mỗi lần đều để cho bạn tiêu pha như vậy, bọn đều bị bạn làm cho hư !" Thẩm Khanh ngồi bên thấy con vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vui sướng, nhưng thấy Trần Lỵ Hoa mỗi lần tới chơi đều mang lễ vật , làm cho người ta tốn kém trong lòng rất là băn khoăn .

      "A khanh , ngươi sao vậy ta mua quà cho cháu trai và cháu của ta có sao đâu ." Đây chính là cơ hội tốt để kéo gần quan hệ , Trần Lỵ Hoa hào sảng cười .

      Sắc Vi mắt lạnh nhìn , thấy thế thầm cười lạnh . Cố Liệt lúc này mở gói quà ra , xe đua màu đỏ ra , màu sắc cũng như hình dạng chói mắt , chẳng trách các hài tử rất thích . Nhưng mà Sắc Vi sao lại để cho nàng thực được ý định ?

      Tiến đến bên người đệ đệ, vươn đầu ngón tay ở thân xe thượng chỉ chỉ , cười tiếng, khinh thường "Tiểu Liệt a, ngươi năm nay đều học đến lớp năm , còn chơi loại món đồ chơi của tiểu hài tử ? Diệp Tiểu Bảo người ta đều bắt đầu luyện Taekwondo, chỉ có ngươi tiểu hài tử mãi lớn mới thích chơi món đồ chơi này thôi ." xong hèn mọn chậc chậc , bộ dáng xem thường nhìn Tiểu Liệt .

      Cố Liệt năm nay mới tiểu học lớp năm , vốn bị người lớn làm hư, vừa nghe xong lời này , lòng tự trọng của tiểu nam nhi lập tức bị kích thích . Cách vách Diệp gia Tiểu Bảo cùng chính mình bằng tuổi, hai người từ liền đối đầu nhau , từ thành tích học tập đến cuộc sống bên ngoài . Nay Diệp Tiểu Bảo đều học Taekwondo, nếu biết chính mình còn chơi xe điều khiển, nhất định khinh bỉ mình . Suy nghĩ như vậy , món đô chơi trong tay lập tức rơi xuống đất . Tâm lý Cố Liệt liền thấy khó chịu .

      Trần Lỵ Hoa nghe được Sắc Vi , sợ "Giẫm lên vết xe đổ", lập tức đối với Cố Liệt dụ dỗ "Tiểu Liệt, có thích hay ? Đây chính là món đồ chơi các tiểu bằng hữu Nhật Bản thích nhất ."

      Tiểu bằng hữu ? Ba chữ này tựa như cái đại chuỳ tử, nhất thời ở trong lòng Cố Liệt ra cỗ tức giận, thầm nghĩ trần a di căn bản chính là cố ý đem làm tiểu hài tử, mới phải tiểu hài tử đâu .

      Nổi giận đùng đùng , "Hừ! Ta ghét nhất bị xe điều khiển !"

      xong cũng để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Trần Lỵ Hoa , nhìn Thẩm Khanh

      "Mẹ , con muốn học Taekwondo , con thích chơi những đồ chơi của tiểu hài tử đâu."

      Thẩm Khanh nghe vậy dở khóc dở cười , lôi kéo Cố Liệt nghiêm khắc giáo dục "Tiểu
      Liệt, mẹ dậy con như thế nào ? Sao lại lễ phép như vậy ? Mau xin lỗi trần a di ."

      xong trong lòng cũng tràn đầy kinh ngạc, hôm nay làm sao vậy ? Hai đứa bình thường thích nhất Lily đến nhà chơi , hôm nay như thế nào lại đều chút nể mặt như vậy ?

      Cố Hạo Vũ lại nhìn Sắc Vi với ánh mắt thâm trường ý vị. Cố Liệt được mẫu thân đáp ứng, trong lòng càng mất hứng, chu miệng lên chính là chịu xin lỗi. Sắc Vi ngồi ở bên cạnh đều cố gắng nhịn cười lớn , chút khách khí nhếch môi , nửa điểm che giấu bản thân vui vẻ .

      Trần Lỵ Hoa vẻ mặt thể tin, đột nhiên nàng ánh mắt sắc bén hướng Sắc Vi nhìn cái , lần là ngoài ý muốn, hai lần khéo đến như vậy chứ , Trần Lỵ
      Hoa phải ngu ngốc, nàng lập tức hiểu được đều là Sắc Vi làm trò quỷ. Nhưng nàng mình khi nào đắc tội tiểu tổ tông này , chẳng lẽ liền bởi vì lễ vật hợp tâm ý của nàng, liền đối chọi gay gắt như thế ? trước kia nàng tặng lễ vật đều rất vui vẻ cơ mà ? Nhìn Thẩm Khanh xin lỗi , trong đáy lòng càng thêm ghen ghét như điên , hổ là dã loại Thẩm Khanh , đều là dưỡng ra cái loại thể đặt lên mặt bàn .

      " Được rồi , ăn cơm thôi , mọi người đều đói bụng , có chuyện gì cơm nước xong sau." Nữ nhi đắc ý dào dạt, con tự nhiên dỗi, thân là người đứng đầu nhà Cố Hạo Vũ rốt cục bắt đầu giảng hòa , đứng dậy xoa xoa đầu Cố Liệt

      " Con, , ăn cơm, muốn học Taekwondo liền ăn cơm trước !"

      "Nhưng mà , ba ba ..." Cố Liệt trong lòng vui vẻ, nhịn được mở miệng .

      "Có chuyện gì, chờ ăn cơm xong rồi sau !" Cố Hạo Vũ giọng điệu hơi trầm xuống , khí thế của người đứng đầu nhà vừa bày ra, Tiểu Liệt nhất thời câm như hến, biến
      thành con mèo nhu thuận .

      Điều này làm Sắc Vi vừa lòng , vui vẻ đứng dậy theo ba ba hướng về phía nhà ăn , Thẩm Khanh ở bên bất đắc dĩ thở dài, Trần Lỵ Hoa mặt lộ vẻ cứng ngắc , thầm nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt khớp xương trắng bệch. Lúc này Thẩm Khanh bất đắc dĩ đứng dậy, có chút áy náy đối với Trần Lỵ Hoa cười .

      "Lily , hôm nay mình bảo A Hồng chuẩn bị món ăn mà bạn thích nhất gà rô ti , bạn nhất định phải ăn nhiều chút."

      Trần Lỵ Hoa lấy lại tinh thần, nhìn Thẩm Khanh nhu hòa khuôn mặt tươi cười, chỉ cảm thấy chói mắt. Trong đầu toát ra cái ý niệm , trong lòng kinh hoàng , Cố Sắc Vi năm nay mới mười bảy tuổi . Hai đứa từ trước tới nay đều phi thường thích nàng, làm sao có thể đột nhiên liền trở mặt ?

      Trần Lỵ Hoa ánh mắt sâu kín lạnh lùng nhìn xuống dưới, sắc mặt trầm đáng sợ ,nhất
      định là Thẩm Khanh gì đó, cố ý làm cho đứa chán ghét mình, suy nghĩ như vậy , liền hiểu tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay . Thẩm Khanh, ngươi tâm cơ thâm trầm, ngươi cố ý cho đứa thân cận ta. Chẳng lẽ là phát ra cái gì ? Ngày thường ra vẻ đáng thương, dùng hết thủ đoạn, là muốn làm cho ta biết khó mà lui sao?
      Ta sao lại có thể để cho ngươi thỏa mãn được ? Thẩm Khanh , chờ xem , Trần Lỵ Hoa ta tuyệt dễ dàng bị đánh bại như vậy đâu .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :